• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ (3 Viewers)

  • Chương 31-35

Chương 31 Quỳ Xuống Xin Lỗi?

"Ba, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút rồi lại tìm không." Trần Dương thở hổn hển nói.

Bọn họ đã liên tục đi mấy giờ.

"Thể chất kém như vậy? Trần gia ta sao lại có người con bất hiếu này." Trần Hải nghe vậy, trực tiếp dạy bảo con trai mình.

Có điều, ông nhìn một cái mấy người khác, không chỉ là Trần Dương, người khác cũng đều rất mệt mỏi.

"Mọi người nghỉ ngơi nửa tiếng lại xuất phát!" Suy nghĩ một chút, Trần Hải nói.

Nhất thời, mấy người như được đại xá, lập tức ngồi xuống tại chỗ, nặng nề thở ra một hơi.

"Mọi người nghỉ ngơi, chú đi xem những nơi khác trước." Nói xong, Trần Hải nhanh chóng đi về phía xa, tốc độ rất nhanh, gần như mấy giây đã biến mất ở trước mặt mọi người.

"Thể lực chú Hải quá tốt, vậy mà không mệt chút nào."

"Đó là đương nhiên, từ nhỏ chú Hải đã bắt đầu học Bát Cực quyền, đã khảm Bát Cực quyền vào sâu trong xương cốt, bình thường cho dù đối mặt với mười mấy người cũng có thể dễ dàng đánh bại, hơn nữa bị chú ấy đánh ngã hầu như đều bị thương nặng."

"Trước đây tôi thấy một con chó ngao tạng nổi điên, cuối cùng bị chú Hải một quyền đánh xuyên bụng, chết ngay lập tức."

. . .

Mấy người không nhịn được cảm thán nói.

Hoa Hạ quyền pháp rất nhiều, nhưng người tập võ vô cùng ít, càng không cần phải nói luyện mấy năm chỉ như một ngày, rất ít người có thể kiên trì được như vậy.

Trong mắt bọn họ, Trần Hải chính là cao thủ võ lâm ẩn danh.

"Vũ Huyên, uống nước đi." Trần Dương đi tới bên cạnh Chu Vũ Huyên, mang theo một nụ cười ấm áp, trong mắt còn có vẻ đắc ý.

Hắn nghe thấy lời bàn tán về ba mình của mọi người lúc nãy rồi.

Mặc dù hắn không chịu được sự đau đớn khi luyện quyền, nhưng vẫn rất tự hào về võ công của ba mình.

"Cám ơn, nhưng tôi cũng mang nước." Chu Vũ Huyên bình tĩnh nói.

Trần Dương luôn muốn theo đuổi cô, nhưng cô không có cảm giác gì với Trần Dương.

Trần Hải đã từng cứu mạng ba cô, sau đó liền thành ân nhân của Chu gia, ba cô cũng bảo bọn cô lấy lễ của trưởng bối mà đối đãi.

Qua hai mươi mấy phút, Trần Hải lại trở về, lúc này trong tay hắn còn có một ít cỏ.

Tay phải xoa mấy cái, những cây cỏ này vậy mà lại trở thành một thứ nước đặc sệt màu xanh.

"Trần Dương, đắp cái này lên vết thương." Trần Hải đưa đồ cho con trai nói.

"Vâng, ba." Trần Dương nghe vậy, gật đầu một cái.

Mấy ngày trước bụng hắn bị thương còn chưa hoàn toàn khôi phục.

Đắp thuốc cỏ lên, Trần Dương cảm thấy chỗ vết thương đau rát, không khỏi khẽ nhíu mày.

"Đau nhức một chút cũng không chịu nổi?" Trần Hải lại không nhịn được dạy dỗ.

Ông ta có chút danh tiếng trong giới võ thuật của Hoa Hạ, nhưng con trai mình lại là kẻ vô tích sự, ông vừa thấy Trần Dương liền tức giận.

Trần Hải đang dạy dỗ, bỗng nhiên ông phát hiện ánh mắt Trần Dương nhìn về một nơi, trên mặt nháy mắt lộ ra vẻ giận dữ.

Nơi đó, một vị chàng trai đeo balo đi tới.

"Là cậu!" Trần Dương tức giận nói.

Diệp Tinh đang tìm nhân sâm, hắn nhìn về phía xa, khẽ nhíu mày, hiển nhiên hắn nhận ra đoàn người Trần Dương.

"Trần Dương, cậu ta là ai ?" Trần Hải trầm giọng hỏi.

Trần Dương giống như tìm được chỗ dựa vững chắc, nói: "Ba, hắn chính là người đnáh con bị thương."

Mặc dù chỉ bị Diệp Tinh đá một cước, nhưng đến bây giờ vẫn chưa khỏi, trong lòng đã sớm muốn tìm lại mặt mũi.

Nghe vậy, sắc mặt Trần Hải hơi âm trầm, ông ta sải bước đi tới.

Đám người Chu Vũ Huyên thấy vậy nhanh chóng đi theo.

Nhất là Chu Vũ Huyên, lúc này sắc mặt cô khẽ biến, chuyện lúc trước đều do cô mà ra.

"Thật đúng là phiền phức." Diệp Tinh lắc đầu, hắn nhìn đám người đang đi tới, lạnh lùng nói: "Các vị, có việc gì thế?"

Trần Hải nhìn chằm chằm Diệp Tinh, nói: "Nhóc con , con trai tôi bị cậu đánh bị thương, đến tận bây giờ vẫn chưa khỏi, cậu ra tay cũng độc ác quá đi?"

Ông ta đối với Trần Dương mắng thì mắng, thực tế trong lòng rất cưng chiều.

"Vậy ông muốn thế nào?" Diệp Tinh lười phản bác, bình tĩnh hỏi.

Trần Hải nhìn Diệp Tinh, chắp hai tay sau lưng, trầm giọng nói: "Nếu đã đánh con trai tôi bị thương, vậy liền phải trả giá. Nhưng tôi cũng không làm khó cậu, bồi thường mười vạn, sau đó quỳ xuống xin lỗi, chuyện này coi như xong."

Nghe vậy, khóe miệng Diệp Tinh nhếch lên, nở một nụ cười, nói: "Bồi thường? Còn quỳ xuống xin lỗi? Có phải lớn tuổi đầu óc hồ đồ rồi không?"

"Hừ! Nhóc con, lá gan cậu thật lớn.” Trần Dương nhất thời tức giận nói.

"Xem ra lần trước còn chưa đánh cho anh sợ." Diệp Tinh thở dài nói.

Thấy ánh mắt Diệp Tinh, Trần Dương lại cảm thấy bụng đau đớn, trong mắt theo bản năng lộ ra một chút sợ hãi.

Nhưng lúc này Trần Hải một bước bước ra, nhìn chằm chằm Diệp Tinh, nói: "Tuổi không lớn lắm, nhưng miệng lưỡi sắc bén, đã vậy, đừng trách tôi không cho ngươi cơ hội."

Thân thể ông ta căng lên, hai cái quả đấm giống như hai cái búa đen, nhìn trông có cam giác rất mạnh

"Ha ha, náo nhiệt quá." Bỗng nhiên, một tiếng cười lớn truyền tới, sau đó ba người mặc đồ rằn ri đi tới.

"Hoàng Viêm." Trần Hải thấy người đến, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc vẻ, nói: "Ông còn ở trong núi Trường Bạch?"

" Ừ, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành." Hoàng Viêm mỉm cười, hắn vừa nhìn về phía Diệp Tinh, nói: "Diệp Tinh, nhanh như vậy chúng ta đã gặp mặt."

Diệp Tinh vậy mỉm cười gật đầu.

Thấy vậy, mặt Trần Hải hơi biến sắc, nói: "Hoàng Viêm, ông chàng trai này có quan hệ gì?"

"Mấy ngày trước từng gặp một lần." Hoàng Viêm mỉm cười nói.

Ông nhìn hai người, nói: "Xem tình huống bây giờ, hình như mấy người có mâu thuẫn?"

Trước đó ông cũng đã nghe thấy một vài lời giữa hai người.

"Tên nhóc này mấy ngày trước đánh con trai tôi bị thương, vốn cho là bị thương nhẹ, nhưng mà đến giờ vẫn chưa khỏi, tôi yêu cầu cậu ta xin lỗi và bồi thường, cậu ta lại khinh thường. Tuổi còn nhỏ mà ra tay tàn nhẫn như vậy, xem ra là thiếu dạy bảo." Trần Hải chắp hai tay sau lưng lạnh lùng nói.

"Trong giới võ thuật chúng ta mà nói, như vậy phải mài dũa một chút, trừ lệ khí trong lòng đi."

Ông ta luyện tập Bát Cực quyền cũng đã hơn năm mươi năm, cho dù là gặp phải người luyện võ khác, cũng có thể tiếp đãi họ.

Cho dù là Hoàng Viêm nhân vật vương binh cao cấp này, cũng có thể trò chuyện ngang hàng với ông ta.

"Muốn mài tôi, chỉ sợ thực lực của ông không đủ." Diệp Tinh lắc đầu.

"Kiêu căng!" Trần Hải quát lạnh một tiếng.

Nói xong ông ta nhìn về phía Hoàng Viêm nói: "Hoàng Viêm, chuyện này ông không nhúng tay vào chứ?"

Ông không quan tâm Diệp Tinh, nhưng cũng rất kiêng kị Hoàng Viêm, Hoàng Viêm cũng quen biết Diệp Tinh.

Nếu như Hoàng Viêm nhúng tay, ông ta cũng không có biện pháp nào khác.

"Yên tâm, ta chỉ là trùng hợp đi ngang qua." Hoàng Viêm cười nói.

"Được." Trần Hải gật đầu, ánh mắt vừa nhìn về phía Diệp Tinh, nói: "Nhóc con, ngày hôm nay tôi phỉa xem cậu có tư cách gì để kiêu căng."

Ông ta hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng tới gần Diệp Tinh

"Ha ha, Vũ Huyên, tên nhóc này ngông cuồng như vậy, lần này ba tôi chắc chắn sẽ dạy dỗ cậu ta thật tốt." Trần Dương đứng ở bên cạnh Chu Vũ Huyên, cười to nói.

Trong lòng anh ta, ba anh ta ra tay căn bản chưa từng thất bại.

Khóe miệng Chu Vũ Huyên động một chút, dường như muốn nói điều gì, nhưng lại dừng lại.
Chương 32 Chiến Hoàng Viêm!

Chu Vũ Huyên muốn nói gì đó, nhưng lại dừng lại.

Chuyện lúc trước vì cô mà ra, Diệp Tinh không trộm điện thoại lại bị cô vu oan, cuối cùng Trần Dương bị đánh, nếu như đứng ở góc độ của Diệp Tinh, Diệp Tinh cũng không sai, cho dù ai dưới tình huống đó cũng sẽ tức giận.

Trần Hải một khi ra tay, đối thủ hầu như đều trọng thương, mặc dù không chết được, nhưng rất có thể sẽ ở nằm viện mấy tháng, cô vừa định bảo Trần Hải nương tay một chút.

Nhưng nghĩ đến thái độ của Diệp Tinh với cô lúc trước, lời đến miệng liền nuốt trở về.

"Cùng lắm sau khi bị thương đưa nhiều tiền viện phí hơn là được." trong lòng Chu Vũ Huyên thầm nghĩ.

"Huấn luyện viên, ông cứ nhìn Trần Hải ra tay với chàng trai này như vậy?” Bên kia, một người sau lưng Hoàng Viêm tò mò hỏi.

Trần Hải luyệnBát Cực hơn năm mươi năm, mà Diệp Tinh chỉ là một thanh niên vẫn chưa tới hai mươi tuổi.

"Yên tâm, muốn đánh bại Diệp Tinh không dễ dàng như vậy." Hoàng Viêm dửng dưng cười nói.

Tuy ông ta có hứng thú xem chiến đấu, nhưng bỗng nhiên nụ cười cảu ông ta cứng lại, trong mắt lộ ra một vẻ khó tin.

Trong khu vực chiến đấu, Trần Hải mở hai tay ra rồi nắm lại, hai quả đấm huy động như cái búa, trực tiếp đấm về phía Diệp Tinh.

Đối mặt công kích này, Diệp Tinh cũng đưa ra quả đấm của mình.

Hai bàn tay trên không trung trực tiếp va chạm.

"Rầm!"

Một âm thanh nặng nề vang lên, tất cả mọi người đều đang xemchiến đấu, sau đó dưới ánh mắt của mọi người, thân thể Diệp Tinh không thay đổi, nhưng sắc mặt Trần Hải bỗng nhiên đại biến, nhanh chóng thu hồi quả đấm mình, mà một quyền của Diệp Tinh hoàn toàn đập vào trên mình hắn.

Trần Hải đụng phải công kích, toàn bộ thân chịu một quyền này không ngừng lui về sau, thậm chí lùi lại hai mươi mấy bước mới ngừng lại.

Sắc mặt ông ta vô cùng nhợt nhạt, nhìn về phía Diệp Tinh, trong mắt lại có một chút kinh hãi.

Vừa rồi ông cảm thấy nắm đấm của mình như đánh vào một tòa núi sắt vậy, hơn nữa bị phản chấn cực lớn, nếu không phải ông ta kịp thời rút lui đồng thời liên tục lùi lại để giảm lực xung kích, đoán chừng toàn bộ xương tay phải sẽ bị đánh gãy.

"Ha ha, nhóc con, dám liều mạng đối quyền cùng ba tôi?" Xa xa, Trần Dương đang đứng bên cạnh Chu Vũ Huyên cười to, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý, nhưng anh ta nín lặng ngay lập tức, khó tin nhìn trận đấu phía xa.

Người ba vô địch trong lòng anh ta bị một quyền đẩy lui hai mươi mấy bước!

"Cái gì? Chú Hải bị đánh lui?"

"Sao có thể? Người bình thường đụng phải quả đấm của chú Hải, xương cũng sẽ bị đnáh gãy, căn bản không có bất kỳ khả năng ngăn cản."

. . .

Từng tiếng kinh hô vang lên.

Mặt Chu Vũ Huyên cũng đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn trận đấu trước mắt.

Trần Hải không cso khả năng nương tay, nói cách khác, chàng trai trước mắt này nhìn không tới hai mươi tuổi còn lợi hại hơn một người luyện tập Bát Cực quyền năm mươi năm!

"Huấn luyện viên, sức mạnh của chàng trai này thật lớn.” Hai người sau lưng Hoàng Viêm thấy vậy kinh ngạc nói: "Quân đội chúng ta trừ cậu và hai người khác, dường như không ai là đối thủ của cậu ta."

"Tôi cũng có chút xem nhẹ cậu ta." Hoàng Viêm gật đầu một cái, ngay sau đó trong mắt lại lộ ra một chút khó hiểu, trực tiếp đi ra.

Lúc này Diệp Tinh đánh lui Trần Hải, mặt mũi bình tĩnh.

"Trần Hải này quả nhiên có chút bản lĩnh, nếu là lúc mới vừa tiến vào núi Trường Bạch, mình tuyệt đối không phải đối thủ của ông ta."

Hiện tại cảnh giới Luyện Thể của hắn đạt tới tầng thứ ba, sức mạnh lớn tới mức nào? tuy thực lực của Trần Hải mạnh, nhưng vẫn kém hơn hắn một khoảng lớn.

Trong lòng suy nghĩ, Diệp Tinh đi về phía Trần Hải.

"Diệp Tinh." Đột nhiên Hoàng Viêm lại chặn đường.

"Hoàng Viêm, ông muốn ra mặt vì Trần Hải?" Diệp Tinh trầm giọng nói.

"Không phải!" Hoàng Viêm lắc đầu một cái, nói: "Việc của cậu và Trần Hải không liên quan tới tôi, nhưng tôi muốn đấu với cậu một trận."

Trong mắt ông ta lộ ra một tia sáng, nói: "Mới mấy ngày không gặp, thực lực của cậu lại trở nên mạnh mẽ như vậy? Xem ra là lúc trước cậu giấu giếm thực lực."

Trong mắt Hoàng Viêm tràn đầy chiến ý, thời gian dài như vậy, ông ta không có đối thủ, đã sớm ngứa tay.

"Thế nào? Có chấp nhận hay không?"

"Được." hơi do dự một chút, Diệp Tinh liền gật đầu một cái.

Đây chính là thách đấu với chiến hoàng tương lai, trước đây Hoàng Viêm ẩn giấu thực lực, hắn cũng muốn nhìn một chút Hoàng Viêm hiện tại thực lực như thế nào?

"Ha ha, sảng khoái!" Hoàng Viêm cười to nói.

Oanh!

Nháy mắt, toàn bộ khí thế trên người ông ta đại biến.

Đôi mắt dường như có ánh sáng chớp động, hai bên huyệt Thái dương gồ cao lên, cwo bắp cả người ông ta bành trướng, trông rất có sức bật.

Hoàng Viêm nhìn về phía Diệp Tinh, hai tay hoá thành móng vuốt, trực tiếp nhào về phía hắn, trong đó còn kèm theo khí thế cực kỳ khủng bố dao động, giống như mãnh hổ vậy.

"Khí thế thật là mạnh mẽ!" trong lòng Diệp Tinh rùng mình, hai nắm đấm huy động, ngăn cản công kích.

Hai người trên không trung nhanh chóng tiếp xúc, Diệp Tinh cảm thấy như có hai cái móc sắt hung hăng đập vào nắm đấm của mình

"Sức mạnh này dường như không yếu hơn mình." Diệp Tinh thầm nói, gia tăng sưc mạnh trong tay

Hắn cũng không dùng toàn lực.

Nhưng mà ở lúc hắn gia tăng lực lượng sau đó, hai tay Hoàng Viêm lực lượng cũng nhanh chóng gia tăng.

Hiển nhiên, vừa rồi Hoàng Viêm vẫn thu liễm sức mạnh.

Mấy lần tiếp xúc ngắn ngủi, sức mạnh của Diệp Tinh đã tăng tới cực hạn, nhưng sức mạnh của Hoàng Viêm vẫn không thấp hơn hắn chút nào, đụng vào nhau, Diệp Tinh thậm chí cảm thấy nắm đấm mơ hồ có cảm giác đau đớn.

"Không nghĩ tới trước khi tận thế giáng xuống, thân thể Hoàng Viêm lại mạnh như vậy!" hiển nhiên trong lòng Diệp Tinh bị kinh sợ.

Nhưng hắn khiếp sợ, lúc này Hoàng Viêm trong lòng cũng cực kỳ chấn động.

Ông ta trời sinh thần lực, lại tiến vào quân đội không ngừng tôi luyện nhiều năm, tinh thông tất cả loại võ thuật, nhưng cái tên Diệp Tinh này lại chỉ yếu hơn ông một chút.

Có điều, lúc này trong mắt Hoàng Viêm lộ rõ ra vẻ hưng phấn.

"Rầm!" Lại là một lần va chạm, Hoàng Viêm bỗng nhiên hóa trảo là quyền, hung hăng tấn công.

Gió theo quyền vù vù vang lên, mơ hồ có tiếng sấm rền chói tai.

Đối mặt với phương thức chiến đấu bỗng nhiên biến hóa, Diệp Tinh lại không chút hoang mang, hai chân trên mặt đất di chuyển theo một quỹ tích kỳ quái, tùy tiện tránh thoát khỏi công kích của Hoàng Viêm.

Kiếp trước hắn tu luyện rất nhiều công pháp chiến đấu cơ sở, kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú.

"Ba." Phía xa, Trần Dương nhanh chóng chạy tới trước mặt ba mình, lo lắng nói.

Đám người Chu Vũ Huyên cũng vậy, nhìn sắc mặt tái nhợt của Trần Hải, bọn họ cũng không biết nói gì.

Vốn tưởng rằng Trần Hải có thể dễ dàng đánh bại Diệp Tinh, nhưng kết quả lại hoàn toàn ngược lại.

"Ba không sao." Trần Hải miễn cưỡng nuốt máu đen trong miệng xuống, không biểu hiện ra, ánh mắt ông ta nhìn về trận đấu phía xa.

Trên đất bằng, Diệp Tinh và Hoàng Viêm di chuyển trong một phạm vi nhỏ, chiêu thức chiến đấu đang biến hóa, nhìn rất chậm, giống như đang diễn luyện vậy.

Cho dù là người bình thường có vẻ như cũng có thể thi triển ra.

"Đây là binh vương cao cấp, thực lực lấy một địch trăm sao? Vậy mà Diệp Tinh lại có thể cùng binh vương cao cấp chiến thành ngang tay?"

"Tôi không nhìn ra hai người chiến đấu có chỗ nào lợi hại!"

"Tôi cũng không nhìn ra."

. . .

Mấy người nhìn chiến đấu không nhịn được nói, cái này giống như người bình thường chiến đấu vậy.

"Mọi người xem mặt đất!" Bỗng nhiên, một người trong đó kinh ngạc hô lên.

Nhất thời, tất cả mọi người nhìn về phía mặt đất, trong mắt bỗng nhiên lộ ra một chút kinh hãi.

Lúc này mặt đất lại xuất hiện từng vết nứt thật nhỏ, hơn nữa mỗi một lần Diệp Tinh và Hoàng Viêm đạp chân xuống, vết nứt này liền nhanh chóng xuất hiện.

Một cước đạp bể mặt đất nham thạch, đây là lực lượng kinh khủng đến nhường nào!
Chương 33 Bồi Thường

Vù!

Bỗng nhiên, một viên đá vụn cỡ ngón cái bị ảnh hưởng từ khu vực Diệp Tinh và Hoàng Viêm, ba về phía xa, đánh vào một thân cây tạo thành một cái lỗ sâu hun hút.

Lúc này viên đá đã cắm thật chặt vào bên trong thân cây lớn!

"Đây là sức mạnh của con người sao?"

Mọi người hoàn toàn kinh sợ.

Cho dù là phi đao, dùng sức ném đi, tối đa cũng chỉ có thể làm cho lưỡi cắm một phần vào thân cây mà thôi.

Muốn để cho hòn đá hoàn toàn găm sâu vào bên trong thân cây như vậy, yêu cầu một sức mạnh quá lớn.

"Sao có thể?" Trần Dương nhìn hai người chiến đấu phía xa, trong mắt tràn đầy kinh hãi.

Diệp Tinh mà anh ta vẫn luôn muốn trả thù lại khủng bố như vậy?

Nếu như viên đá vừa rồi mà bắn vào đầu anh ta, chắc hẳn đầu hắn cũng sẽ dễ dàng bị xuyên qua.

Ba anh ta vẫn luôn luyện võ, ông ấy có nhận thức rõ ràng nhất đối với thực lực của Diệp Tinh.

"Thua không oan." Trần Hải nhìn trận đấu, một hồi lâu sau thở dài, những người khác không nhìn ra trận đấu giữa Hoàng Viêm và Diệp Tinh, nhưng ông ta lại nhìn ra.

Mặc dù hai người chiến đấu tốc độ chậm, nhưng mỗi một đạo công kích cũng xen lẫn sức lực mạnh mẽ như sấm sét, dwuaj vào thực lực của ông ta, một quyền cũng không chịu nổi.

"Trần Dương, lát nữa trận đấu kết thúc chúng ta đi lên xin lỗi, không cần biết thế nào, nhất định phải giải trừ mâu thuẫn với Diệp Tinh." Trần Hải trầm giọng nói.

"Ba." Trần Dương mặc dù không cam lòng, nhưng thấy mặt mũi xanh mét của Trần Hải, không dám phản bác, đành phải đồng ý.

"Thực lực mạnh như thế, lại còn trẻ như vậy."

Trong lòng Trần Hải thầm nói, hắn biết giới võ thuật chỉ xem thực lực, thực lực càng mạnh, càng được tôn trọng.

Hiện tại Diệp Tinh tuổi tác nhỏ, nhưng thực lực lại quá khủng bố, nếu như tiến vào giới võ thuật, thoáng một cái sẽ đứng ở đỉnh cao!

Một số người có thể chèn ép, nhưng một số người tuyệt đối không thể đắc tội, đây cách đối nhân xử thế của Trần Hải.

Nghe hai người nói chuyện, Chu Vũ Huyên nhìn về phía Diệp Tinh, trong mắt có chút phức tạp.

Diệp Tinh lúc trước bị cô vu oan không ngờ thực lực lại kinh khủng như vậy!

Cô cũng biết một ít chuyện trong giới võ thuật.

"Nếu như trước mình mở miệng bảo chú Hải nương tay một chút, chắc có thể tiêu trừ ắc cảm của Diệp Tinh?" Bỗng nhiên, trong lòng Chu Vũ Huyên xuất hiện một ý nghĩ.

Nếu kết giao với nhân vật như vậy, đối với Chu gia bọn họ chắc chắn có rất nhiều chỗ tốt.

Trong lòng bỗng nhiên sinh ra một chút hối hận, do dự lúc trước đã dẫn đến quan hệ của cô và Diệp Tinh không có chút hòa hoãn nào.

" Rầm!" " Rầm!"

Sân chiến đấu, Diệp Tinh và Hoàng Viêm còn đang chiến đấu.

"Vây mà thực lực của Hoàng Viêm này lại mạnh như vậy, thậm chí còn mạnh hơn thực lực hiện tại của mình một chút." Lúc này trong lòng Diệp Tinh khiếp sợ.

Hiện tại hắn đã đạt đến Luyện Thể cảnh giới tthứ ba, kinh mạch cũng đã rèn luyện một phần nhỏ.

Tất nhiên, cũng chỉ là mạnh hơn một ít thôi, một khoảng thời gian nữa, khi Diệp Tinh rèn luyện được một nửa kinh mạch, thực lực của hắn chắc chắn sẽ vượt qua Hoàng Viêm.

" Ầm!"

Hai cú đấm va chạm nhau trên không trung, sau đó Diệp Tinh lui về phía sau năm bước, mà Hoàng Viêm lui về phía sau bốn bước.

"Ha ha, đã lâu không đánh một trận hả hê như vậy." Hoàng Viêm cười to nói: "Diệp Tinh, trận đấu của chúng ta chấm dứt tại đây thôi."

"Được." Diệp Tinh gật đầu một cái.

Lúc này dưới mặt đất nham thạch chân bọn đã có vết rạn thật nhỏ lan tràn, giống như mạng nhện khuếch tán ra vậy.

Thấy trận đấu dừng lại, phía xa mấy người Trần Hải nhanh chóng đi tới.

Thấy Trần Hải, sắc mặt Diệp Tinh nhất thời lạnh xuống, nói: "Chúng ta đánh tiếp thôi."

Sắc mặt Trần Hải khẽ biến, lúng túng cười hai tiếng, nói: "Diệp Tinh, chuyện lúc trước là bọn tôi không đúng, bọn tôi nguyện ý nói xin lỗi."

Trong lòng ông ta cũng có chút hối hận, thực tế Trần Hải làm người cẩn thận, nhưng lần này là vì con trai mình, ông còn chưa tìm hiểu con át chủ bài của đối phương đã trực tiếp ra tay.

"Xin lỗi? Nếu như lúc trước tôi thua, ông sẽ đối xử với tôi thế nào?" Nghe vậy, Diệp Tinh bình tĩnh hỏi.

Sắc mặt Trần Hải khẽ biến, nếu vừa rồi Diệp Tinh thua ông, khẳng định sẽ bị ông đánh trọng thương.

Ông ta nhìn Hoàng Viêm một chút.

Hoàng Viêm nhàn nhạt nói: "Trần Hải, đây là việc của ông và Diệp Tinh, các ông tự thương lượng giải quyết."

Trong lòng Trần Hải hơi trầm xuống, nơi này chỉ có Hoàng Viêm có thể chế ngự được Diệp Tinh, nếu Diệp Tinh động thủ, chắc chắn ông không phải đối thủ, kết quả như thế nào, ông cũng không cách nào dự liệu.

Suy nghĩ một chút, Trần Hải đành phải nói: "Diệp Tinh, tôi thực lực không bằng cậu, coi như chiến đấu tôi cũng sẽ thất bại, chỉ cần có thể hủy bỏ chiến đấu, cậu có yêu cầu gì có thể nói ra?"

"Nhận thua?" Diệp Tinh liếc Trần Hải một cái, trong lòng cũng xem trọng ông ta hơn một chứt, hắn hơi suy nghĩ, lãnh đạm nói: "Trước kia ông bắt tôi bồi thường 100 nghìn và quỳ xuống xin lỗi, còn ra tay với tôi, giờ tôi có ba điều kiện, chỉ cần thỏa mãn, việc giữa chúng ta coi như xong."

"Cậu nói đi." Trần Hải gật đầu một cái.

Sắc mặt Diệp Tinh bình tĩnh, nói: "Một là bồi thường 1 triệu, hai là ông hướng quỳ xuống xin lỗi tôi, ba là ông chịu của tôi ba quyền."

"Cậu, cậu muốn ba tôi quỳ xuống?" Nghe vậy, Trần Dương nhất thời căm tức nhìn Diệp Tinh.

Mấy người Chu Vũ Huyên vậy sắc mặt cũng biến.

Lá gan Diệp Tinh quá lớn, không sợ đắc tội người chút nào.

Nhưng yêu cầu này chỉ là dựa vào yêu cầu của Trần Hải làm lớn ra một chút, đứng ở lập trường của Diệp Tinh, căn bản không tính là quá đáng.

"Trần Dương!" Trần Hải nhất thời chặn con trai mình lại, sắc mặt ông ta lại không có nhiều biến hóa, nói: "Quỳ xuống xin lỗi, chịu ba quyền có thể hủy bỏ không, tôi có thể bồi thường nhiều một chút."

Trước đó Diệp Tinh mới một quyền ông đã bị thương, cưỡng ép áp chế thương thế, không biểu hiện ra, lại chịu thêm ba quyền, chấc chắn ông sẽ trọng thương.

Nghe vậy, Diệp Tinh nhìn chằm chằm Trần Hải, cũng không nói lời nào.

Trong lòng Trần Hải nhất thời trầm xuống, nếu Diệp Tinh thật sự dây dưa những điều kiện này không buông, ông cũng không có cách nào, thực tế điều kiện thứ nhất, điều thứ ba còn tốt, nhưng bảo ông quỳ xuống trước mặt nhiều người như vậy, ông không còn mặt mũi nào nữa.

Mãi đến khi trán ông xuất hiện mồ hôi hột, Diệp Tinh mới gật đầu một cái, nói: "Có thể, quỳ xuống xin lỗi là 1 triệu, ba quyền là 3 triệu, tổng kết bồi thường 5 triệu

Nhất thời, sắc mặt mấy người xung quanh cũng biến hóa.

5 triệu, để ở nơi đâu cũng không phải một con số nhỏ.

Trần Hải nghe vậy, theo bản năng thở phào một cái. Ngay sau đó trong lòng lại cười khổ.

Vừa rồi vậy mà ông lại cảm thahasy sức ép to lớn trên người Diệp Tinh.

Ông không dám do dự, vội vàng nói: "Có thể."

"Xem ra là một người có tiền." Diệp Tinh nhìn Trần Hải một cái

Thực tế, hắn không có hảo cảm với trần hải, nhưng có vẻ Trần Hải cũng là bạn của Hoàng Viêm, đây là cường giả đỉnh cao tương lai của trái đất, Diệp Tinh có ý muốn kết giao, cho nên không dây dưa tiếp.

Thật đánh Trần Hải đi nữa, đối với hắn cũng không có tác dụng gì, hắn lại không thể thật giết Trần Hải.

Đối với Diệp Tinh mà nói, hắn khẳng định sẽ lựa chọn cách có lợi với mình nhất.

Sau đó, Trần Hải lấy điện thoại ra, lại hỏi số tài khoản của Diệp Tinh.

Rất nhanh, trong tài khoản Diệp Tinh đã có thêm 5 triệu.

Tiền tới tay, Diệp Tinh cũng không tiếp tục dây dưa, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Sau đó Hoàng Viêm cũng rời đi.

"Ba, chỉ vậy mà cho Diệp Tinh này 5 triệu?" Trần Dương bất mãn nói.

"Nếu không con muốn thế nào? Muốn ba con quỳ xuống xin lỗi, bị Diệp Tinh đánh trọng thương, nằm bệnh viện mấy tháng?" Trần Hải nhìn con trai mình.

"Quần áo trên người Diệp Tinh, không giống người có bối cảnh lớn." Trần Dương suy nghĩ một chút nói.

Trần Hải có chút tiếc hận rèn sắt không thành thép nhìn con trai mình, nói: "Hoàng Viêm tinh thông tất cả các loại quyền pháp, chưởng pháp, cước pháp .v.v., trận đấu mới vừa rồi ở phương diện chiêu thức lại không chiếm ưu thế gì, Diệp Tinh này chắc chắn cũng có người đang huấn luyện. Lui 100 nghìn bước mà nói, cho dù không có bối cảnh, dựa vào thực lực hiện tại, nếu như đại gia tộc biết, dù cóbỏ ra bao nhiêu tiền cũng muốn kết giao."

Người có tiền hầu như đều có vệ sĩ, tất nhiên bọn họ hy vọng vệ sĩ năng lực càng mạnh càng tốt, mà luyện tập võ thuật, tinh thông tất cả loại thuật cận chiến tự nhiên trở thành lựa chọn đầu tiên.

Hơn nữa đối mặt một vài đại sư luyện võ, bọn họ đều nhiệt tình kết giao, sẽ không thật sự lấy tư cách vệ sĩ đối đãi.
Chương 34 Phát Hiện Nhân Sâm!

Trần Hải và ba Chu Vũ Huyên cũng có quan hệ tương tự, có lúc ba Chu Vũ Huyên ra ngoài, Trần Hải sẽ đi cùng, đặc biệt bảo vệ ông ta an toàn.

Hai người vừa là quan hệ chủ tớ nhưng cũng lại vượt qua quan hệ thuê mướn .

"Trần Dương, tính tình của ba con cũng biết, nhưng chớ trêu chọc cái tên Diệp Tinh này." Trần Hải khiển trách: "Có nghe không?"

"Nghe rồi." Trần Dương thấy mặt mũi ba mình nghiêm túc như vậy, đành phải gật đầu.

Bên cạnh, sắc mặt Chu Vũ Huyên phức tạp, không nghĩ tới Diệp Tinh lại được Trần Hải đánh giá cao như vậy.

Có điều, trẻ tuổi như vậy đã có thể ngang hàng cới binh vương cao cấp Hoàng Viêm, Diệp Tinh đúng là tiềm lực vô hạn.

"Mình vẫn quá xúc động." trong lòng Chu Vũ Huyên thở dài một cái.

. . .

Một nơi nào đó trong núi Trường Bạch, Diệp Tinh tiếp tục tìm kiếm.

"Không ngờ rằng còn kiếm được 5 triệu ở nơi này." Hắn kiểm tra tài khoản một chút, những ngày qua tiệm thú cưng kiếm được gần tổng cộng 10 triệu, tổng tài sản của hắn đã đạt đến 15 triệu!

Hắn sống lại đến hiện tại mới qua hơn 1 tháng thôi.

Dựa theo tốc độ này, cho dù hắn không có thu hoạch gì ở chỗ này, nhưng ở hơn 10 tháng sau tài sản hoàn toàn có thể vượt qua 100 triệu, đấu giá được bụi nhân sâm 500 năm kia.

"Chít chít!"

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên trùng tầm bảo tiểu Hắc lại kêu lên.

"Lại phát hiện bảo vật gì sao?" trong lòng Diệp Tinh vui mừng.

Hai lần trước tiểu Hắc phân biệt phát hiện quả độc nguyên và linh thạch.

Hắn nhanh chóng đi tới một nơi, đây là một khu vực đất đai bằng phẳng, mặt đất có rất nhiều lá rơi, nhìn qua cùng xung quanh căn bản không có cái gì khác biệt.

Lúc này tiểu Hắc dừng lại ở một nơi.

Diệp Tinh vén chỗ lá rơi kia lên, lộ ra tầng đất phía trên mặt, lá cây chỗ này đều đã khô héo, thối rữa.

"Có vẻ như không phải địa phương đặc biệt gì?" Diệp Tinh khẽ nhíu mày, hắn dùng tay đào đất ra

Chỉ mới đào ra một phần nhỏ, bỗng nhiên trước mắt hắn xuất hiện một phần rễ cây nhỏ màu vàng.

"Đây là. . . Nhân sâm?" trong mắt Diệp Tinh bỗng nhiên lộ ra vui mừng không gì sánh nổi.

"Ha ha, không nghĩ tới mới năm ngày trôi qua, mình đã tìm được!" trong lòng hắn tràn đầy kích động.

"Xem chắc vì khu vực xung qunah trông giống nhau, không ai nghĩ tới nhân sâm lại trực tiếp sinh trưởng phía dưới đám đất mùn này!"

Củ nhân sâm này trừ rễ cây phần sát mặt đấy, những bộ phận khác đã hoàn toàn biến mất không thấy, theo Diệp Tinh suy đoán, chắc là đã hoàn toàn rữa nát.

Không có bất kỳ địa phương đặc thù, muốn để người phát hiện, đó là một chuyện rất khó.

"Không biết bao nhiêu năm?"

Cho dù dựa vào tâm tình của Diệp Tinh, lúc này cũng không nhịn được kích động.

Hắn dùng tay bắt đầu cẩn thận đào.

Đối với nhân sâm mà nói, mỗi một cái rễ chùm đều rất quan trọng, dược hiệu cũng rất cao.

Dần dần, hình dáng nhân sâm cũng dần hiện ra.

Cả củ nhân sâm hiện lên màu vàng kim, màu sắc rất tươi đẹp không giống như nhân sâm bình thường.

Có điều, thấy nhân sâm hình dáng này, trong mắt Diệp Tinh lại hưng phấn hơn.

"Vị kia ở đào được nhân sâm sáu trăm năm trong thười kỳ đen tối, cũng là toàn thân màu vàng kim, mới bắt đầu không dám sử dụng, nhưng sau khi kiểm tra dược hiệu, lại phát hiện tác dụng thậm chí tương đương với nhân sâm tám trăm năm trở lên!"

Củ nhân sâm này xảy ra một loại biến dị đặc thù nào đó, nhưng hiệu quả lại tốt hơn nhiều.

Trước khi tiến vào núi Trường Bạch, Diệp Tinh cũng không ôm mong đợi gì lắm với lần tìm kiếm nhân sâm này, không chắc chắn tiểu Hắc sẽ tìm được, nhưng hiện tại lại khiến hắn vô vui mừng.

10 phút sau đó, phần lớn củ nhân sâm cũng hiện ra.

"Nhân sâm!"

Giữa lúc Diệp Tinh đang xử lý rễ chùm cuối cùng của nhân sâm, bỗng nhiên âm thanh kinh ngạc và vui mừng vang lên.

Diệp Tinh liế mắt nhìn phía xa, nơi đó mấy người Chu Vũ Huyên nhanh chóng chạy tới.

Nhưng hắn cũng chỉ nhìn một cái lại thu hồi ánh mắt, tiếp tục xử lý việc trong tay.

"Thật sự là nhân sâm."

"Nhân sâm này toàn bộ rễ chính dài hơn 20cm, xem hình dáng thân và bộ rễ, chí ít trăm năm trở lên, nhưng nhân sâm này sao màu sắc lại tươi đẹp như thế? Hình như xảy ra biến dị?"

"Chưa chắc là nhân sâm, có rất nhiều rễ cây cũng tương tự như nhân sâm."

. . .

Mấy người không nhịn được bàn tán, trong đó kích động nhất là Chu Vũ Huyên sắc mặt cũng dần bình tĩnh lại, trong mắt lộ vẻ nghi hoặc.

Nhân sâm trước mắt và nhân sâm trước đây bọn họ từng thấy có chút khác biệt, mấu chốt là màu sắc so với nhân sâm bình thường chênh lệch quá lớn.

"Diệp tiên sinh, xin chào." Suy nghĩ một chút, Chu Vũ Huyên chào hỏi.

Nhưng mà, sự chú ý của Diệp Tinh hoàn toàn tập trung ở nhân sâm trước mặt, căn bản không có phản ứng lại cô ta.

Nhất thời, Chu Vũ Huyên cảm thấy ngực bức bối, cô đi tới đâu mà không phải là tiêu điểm, nhất là những chàng rai kia, ánh mắt đều đặt trên người cô, nhưng Diệp Tinh này, lại hoàn toàn không đếm xỉa đến cô.

"Vũ Huyên, chờ một chút đi." Trần Hải đi ra nói.

Trước bồi thường cho Diệp Tinh năm triệu, ông cũng không dẫn tới xung đột nữa.

"Vâng." Chu Vũ Huyên gật đầu một cái.

Lại qua 2 phút, nhân sâm cuối cùng cũng được Diệp Tinh lấy ra khỏi đất hoàn toàn, hắn trực tiếp cầm nhân sâm lên.

Cả người nhân sâm toàn thân vàng óng, rễ chính, thân cây cộng lại phải hai mươi mấy centimet, mà rễ chùm còn lại dài một thước, rậm rạp chằng chịt, có chừng mấy chục nhánh.

"Lấy được rồi." Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Diệp Tinh đem ba lô mở ra, đem đồ bên trong bỏ hết ra ngoài, sau đó cẩn thận để nhân sâm này vào.

"Diệp tiên sinh." Thấy vậy, Chu Vũ Huyên vội vàng nói.

"Có việc gì?" Sau khi làm xong, Diệp Tinh mới nhìn về phía Chu Vũ Huyên hỏi.

Chu Vũ Huyên nhìn Diệp Tinh, nói: "Diệp tiên sinh, củ nhân sâm vừa rồi, không biết có thể cho tôi xem một chút không. Tôi muốn mua lại."

Trong mắt cô có một vẻ khao khát.

" Xin lỗi, tôi không bán." Diệp Tinh trực tiếp lắc đầu một cái từ chối nói.

Mục đích hắn tới nơi này chính là vì tìm củ nhân sâm này.

"Diệp tiên sinh cậu không nghe giá một chút sao? Cho dù cậu có được, cuối cùng cũng phải tìm một người mua, tôi sẽ cho ngươi giá hích hợp." Chu Vũ Huyên vội vàng nói: "Nhất định có thể khiến cậu động tâm."

"Khiến tôi động tâm?" Diệp Tinh cười, hắn bình tĩnh hỏi: "Vậy cô có thể ra giá bao nhiêu?"

Chu Vũ Huyên nghe vậy, trong lòng vui mừng, cô phân tích nói: "Vừa nãy tôi đã nhìn củ nhân sâm này, vòng vân, rễ chùm các loại, có lẽ tuổi đời của củ nhân sâm này khoảng hai trăm năm trở lên."

Nói tới đây, Chu Vũ Huyên bỗng nhiên đổi câu chuyện, nói: "Nhưng hai trăm năm trở lên màu da nhân sâm đã chuyển sang sắc tối, nếp nhăn dày đặc, nhân sâm trước mắt này màu sắc sáng rỡ, rễ cây đầy đặn, giống như xảy ra biến dị, hoặc như là công nhân đặc biệt trồng xuống, nếu như biến dị, vậy nhân sâm kia có dùng được hay không cũng rất khó nói, nếu như là công nhân trồng, nhân sâm kia cũng có thể là cố ý làm thành như vậy, giá trị khẳng định sẽ giảm xuống rất nhiều."

Chu Vũ Huyên nhìn Diệp Tinh, nói: "Tôi cũng không ép giá, lấy giá sâm núi hai trăm năm thu mua, tôi có thể ra giá 10 triệu. Như vậy tất cả nguy hiểm đều do chúng tôi chịu, Diệp tiên sinh chỉ cần thu tiền là được."
Chương 35 Trở Về Thượng Hải

Chu Vũ Huyên quả thật không xác định được nhân sâm trước mắt có phải là thật hay không. Có thể nhân sâm màu vàng kim căn bản không thể dùng, vậy thì một chút giá trị cũng không có.

"10 triệu?" Diệp Tinh cười, nói: "Nói vậy thì hẳn là tôi phải cảm ơn cô?"

Trên người hắn là nhân sâm sáu trăm năm, bàn về dược liệu tương đương với tám trăm năm.

Hơn 10 tháng sau nhân sâm năm trăm năm kia cũng được bán đấu giá với cái giá trên trời là một triệu 10 triệu, càng không cần nói nhân sâm trên người hắn, giá trị mấy trăm triệu cũng không quá đáng.

"Cho dù nhân sâm núi hai trăm năm bình thường giá trị nhiều nhất cũng chỉ khoảng 10 triệu, chị Vũ Huyên không hề lừa cậu." Bên cạnh, một cô gái khác thấy dáng vẻ Diệp Tinh, không nhịn được nói.

Diệp Tinh lắc đầu nói: " Xin lỗi, cái giá cả này không hợp với mong đợi của tôi."

Hắn xoay người muốn rời đi.

Chu Vũ Huyên vội vàng tiến lên một bước, nói: "Diệp tiên sinh, xin hỏi giá tiền trong dự định của cậu là bao nhiêu? Hết thảy đều có thể thương lượng."

Mặc dù không biết nhân sâm trước mắt tại sao lại có hình dáng như vậy, nhưng trong lòng Chu Vũ Huyên khẩn cấp muốn có được.

"Mười triệu, củ nhân sâm này có thể bán cho cô." Diệp Tinh nhàn nhạn thanh nói .

"Mười triệu?"

"Cái giá này cũng đắt quá đi?"

"Cho dù là nhân sâm ngàn năm cũng không thể đạt tới cái giá này."

. . .

Nhất thời, trên mặt mọi người ở đây đều lộ ra vẻ khiếp sợ.

D iệp Tinh khẩu vị quá lớn.

Mặt Chu Vũ Huyên hơi biến sắc, nói: "Diệp tiên sinh, cái giá này quá cao, chúng tôi căn bản không tiếp nhận nổi."

Chu gia các cô bỏ ra mười triệu, phỏng chừng hoàn toàn sẽ rơi vào cảnh sụp đổ.

"Nếu giá cả không bàn bạc được, vậy cũng không cần thiết phải nói nữa." Diệp Tinh lắc đầu.

"Diệp tiên sinh." tất cả các loại ý tưởng trong lòng Chu Vũ Huyên đều xuất hiện, tùy tiện nói: “Một củ trọn vẹn tôi không mua được, nhưng có thể cắt nhân sâm này ra bán cho tôi một ít?"

"Nhân sâm này rất quan trọng với tôi, một người thân của tôi cần lấy nhân sâm phụ trợ chữa trị, cậu chỉ cần cắt 1 phần 3 cho tôi, tôi vẫn nguyện ý lấy giá 10 triệu thu mua!"

Các cô đã tìm nhân sâm trăm năm một khảng thời gian rồi, nhưng không có chút nào thu hoạch, hiện tại thật vất vả mới thấy được hy vọng, tất nhiên không muốn buông tha.

Diệp Tinh nhìn Chu Vũ Huyên một cái, ánh mắt không có bất kỳ gợn sóng nào, nói: "Xin lỗi, chuyện người thân của cô không liên quan tới tôi, nhân sâm này đối với tôi cũng có tác dụng rất lớn."

Trên thực tế, nhân sâm này hắn quả thật có thể cắt ra chia một phần, chữa trị cho Lưu Mai cũng chỉ tiêu hao một ít mà thôi.

Có điều, hắn không có bất kỳ hảo cảm gì với Chu Vũ Huyên, nếu như là Hoàng Viêm muốn mua, hắn có thể sẽ cắt ra một phần.

Nhưng Chu Vũ Huyên mở miệng, hắn sẽ không bán.

Nghe vậy, Chu Vũ Huyên nhất thời trong lòng buồn khổ.

Cô cũng hoài nghi mị lực của mình rốt cuộc là thật hay giả? Khuôn mặt xinh đẹp, gia cảnh ưu việt, cô đi tới đâu cũng là tiêu điểm chú ý của mọi người, đây là lần đầu tiên cô thấy có một chàng trai lạnh nhạt với cô như vậy, cho dù cô nói thế nào cũng không được.

"Tôi còn có việc, đừng đi theo tôi nữa!" Bình tĩnh nói một câu, sau đó Diệp Tinh nhanh chóng rời đi.

"Vũ Huyên, Diệp Tinh không bán thì không bán thôi, nếu cậu có thể tìm được nhân sâm trong núi Trường Bạch, chúng ta khẳng định cũng có thể tìm được." Trần Dương tiến lên, mặt tươi cười nói.

"Nếu dễ dàng như vậy chúng ta cũng không phải tìm kiếm lâu đến thế." Chu Vũ Huyên tức giận nói.

Cô nhìn bóng lưng Diệp Tinh rời đi, nghiến răng.

Có có thể cảm thấy Diệp Tinh rất lạnh nhạt với cô.

"Nếu trước đây không có chuyện điện thoại, Diệp Tinh này hẳn là có thể bán vài miếng nhân sâm cho tôi ?" trong lòng Chu Vũ Huyên yên lặng nói, âm thầm tự trách.

Nhưng sau khi sự việc xảy ra, cô không xin lỗi, sau đó Trần Hải và Diệp Tinh đấu một trận, cô vẫn lựa chọn yên lặng, điều này làm cho quan hệ của cô và Diệp Tinh không có chút hòa hoãn nào.

"Haiz!" trong lòng Chu Vũ Huyên thở dài một hơi.

"Hy vọng trong núi Trường Bạch có thể có thu hoạch!"

. . .

Một nơi nào đó trong núi Trường Bạch, trên mặt Diệp Tinh tràn đầy ý cười.

"Lần này tới núi Trường Bạch một chuyến thu hoạch đúng là không tệ!"

Có được trùng tầm bảo, hắn không chỉ có tìm được thứ mà mình khát vọng là nhân sâm 600 năm biến dị, hơn nữa thực lực còn tăng mạnh, còn lấy được quả độc nguyên loại bảo vật giải độc này.

Thời gian mấy ngày ngắn ngủi, Diệp Tinh có thể nói là thu hoạch lớn.

"Đi thôi, giờ trở về thành phố Thượng Hải, có củ nhân sâm này, mẹ nhất định có thể nhanh chóng bình phục."

Diệp Tinh quyết định xong, hắn không định tiếp tục ở lại đây nữa.

Hiện tại có được nhân sâm, chữa bệnh cho mẹ quan trọng hơn, cho dù núi Trường Bạch còn có một ít bảo vật khác, đợi sau này Diệp Tinh có thời gian lại tới nơi này tìm kiếm là được.

Nhìn bản đồ, lựa chọn một tuyến đường gần nhất, Diệp Tinh nhanh chóng rời đi.

Hắn gọi một chiếc xe taxi, tốn thời gian hơn một ngày, cuối cùng cũng đã trở về Thượng Hải!

Lúc này trời đã về đêm, nhưng hắn vẫn nhanh chóng chạy tới bệnh viện.

Trong phòng bệnh, Diệp Kiến An đang nằm chợt cảm giác được có người đến, lập tức tỉnh lại, phát hiện là con trai mình sau đó liền nghi ngờ nói: "Tiểu Tinh, sao con lại tới đây lúc này?"

Phòng bệnh này chỉ có Diệp Kiến An và Lưu Mai.

Thấy tiệm thú cưng của con trai kiếm tiền nhiều như vậy, Diệp Kiến An dưới sự khuyên nhủ của Diệp Tinh thuê một phòng bệnh đơn cho Lưu Lai.

Hiện tại đã là đem khuya.

"Ba." Nhìn ba mình, Diệp Tinh cười nói: "Trước đây con tìm thấy một phương thuốc cổ truyền bên ngoài, có thể dựa vào châm cứu, phối hợp nhân sâm năm trăm năm chữa bệnh ung thư, mấy ngày nay, thật ra là con tới núi Trường Bạch, hơn nữa may mắn tìm được một bụi nhân sâm hơn 500 năm."

Hắn đem những lời mình đã chuẩn bị từ trước nói ra.

"Nhân sâm hơn năm trăm năm?" trong mắt Diệp Kiến An nhất thời lộ ra vẻ khiếp sợ, vậy mà con trai mình lại tìm được loại bảo vật trong truyền thuyết này.

Cho dù là ông, cũng biết nhân sâm năm trăm năm trở lên chắc chắn rất trân quý.

Sau đó trong mắt hắn ông ra vẻ kích động: "Thật sự có thể trị bệnh ung thư sao? Có nguy hiểm không?"

Dẫu sao cũng là phương thuốc cổ truyền, nói không chừng sẽ có nguy hiểm gì đó.

Ung thư gan gia đoạn cuối khả năng bình phục quá nhỏ, trình độ y học bây giờ tối đa có thể kéo dài thêm mấy năm tuổi thọ.

Diệp Tinh lắc đầu một cái, nói: "Trước đó con thử nghiệm qua rồi, cũng không có nguy hiểm gì, những chỗ châm cũng không tạo thành thương tỏn gì với cơ thể, kết quả xấu nhất cũng chỉ là giữ thân thể nguyên trạng."

"Tiểu Tinh, là thật sao?" Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên, là Lưu Mai trên giường bệnh đang nhìn Diệp Tinh.

Bà vừa bị tiếng nói chuyện của hai cha con đánh thức.

" Vâng, mẹ, con đã xác định phương pháp này rất an toàn, cho nên mới nói ra." Diệp Tinh nghiêm gật đầu.

"Được, Tiểu Tinh, con trị liệu đi." Lưu Mai dường như không có chút do dự nào.

Bà tin tưởng con trai mình

Diệp Tinh nhìn ba mẹ, nói: "Nhưng phương pháp này tuyệt đối không thể nói ra, nhân sâm năm trăm trở lên nhất định sẽ dẫn tới rất nhiều người động tâm, một khi bại lộ, nói không chừng những người đó sẽ dùng một vài thủ đoạn để đạt được."

Nhân sâm, đây chính là bảo vật có thể kéo dài tuổi thọ! Ai mà không muốn sống lâu một chút?

"Tiểu Tinh, mẹ và ba con sẽ giữ kín." Lưu Mai nghiêm túc gật đầu.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom