• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ (8 Viewers)

  • Chương 26-30

Chương 26 Trùng Tầm Bảo

Nói xong, Diệp Tinh mang theo mười bụi cây linh huyền thảo nhanh chóng rời đi, nơi này chỉ còn lại Đàm Nguyên Nguyên đứng ngơ ngác.

Bỗng nhiên, cô phản ứng lại, nhanh chóng hướng nhà mình chạy đi.

"Nguyên nguyên, chàng trai kia đi rồi sao?" Mẹ Đàm Nguyên Nguyên đang bận, thấy Đàm Nguyên Nguyên một mình chạy tới tùy ý hỏi.

"Vâng, anh Diệp Tinh đi rồi." Đàm Nguyên Nguyên gật đầu một cái.

"Ừm, đi thì đi, lát nữa con giúp mẹ nấu cơm." Mẹ Đàm Nguyên Nguyên nói thẳng.

Nhưng mà, Đàm Nguyên Nguyên không có động tác gì, cô đi tới bên cạnh mẹ, nói: "Mụ, anh Diệp Tinh mua mười nụi cây trên bờ ruộng nhà ta."

"Ừm, bán bao nhiêu tiền?" mụ mụ hỏi.

Theo bà thấy, có lẽ Diệp Tinh chỉ có chút hứng thú mà thôi.

"1 nghìn." Đàm Nguyên Nguyên nhỏ giọng nói.

Nghe vậy, động tác trong tay mẹ Đàm Nguyên Nguyên lập tức ngừng lại, trong mắt bà lập tức lộ ra vẻ khó tin, con gái hỏi: "Nguyên nguyên, con nói một nghìn? Nói như vậy một bụi cỏ giá một nghìn tệ?"

" Vâng." Đàm Nguyên Nguyên dùng sức gật đầu một cái, nói: "Đây là anh Diệp Tinh chuyển tiền."

Cô đưa Wechat cho mẹ nhìn một chút.

"Anh Diệp Tinh còn nói, sau này phát hiện cỏ dại như vậy, anh ấy vẫn sẽ thu mua giá một nghìn tệ một bụi!" Đàm Nguyên Nguyên tiếp tục nói.

"Trời ạ. . ." Mẹ Đàm Nguyên Nguyên hoàn toàn kinh hãi, nhà các bà vất vả làm việc một năm, mỗi một năm sau khi chi tiêu thì tiền còn lại rất ít.

10 nghìn đối với nhà bọn họ mà nói là một khoản tiền lớn.

Bỗng nhiên, bà lập tức phản ứng lại, nhìn con gái mình vội vàng nói: "Nguyên nguyên, chuyện cỏ dại này không nên nói cho người khác biết. Người khác biết, số tiền này chúng ta không kiếm được nữa."

Lúc này mụ mụ Đàm Nguyên Nguyên trong lòng vẫn đang suy nghĩ đây rốt cuộc là bảo vật gì, mình đi tra một chút xem sao.

"Con biết rồi." Đàm Nguyên Nguyên dùng sức gật đầu một cái, cô nhìn mẹ, cắn răng, nói: "Mẹ, hiện tại có số tiền này, con muốn đi học tiếp. Trừ phí báo danh ra, những thứ khác con không tiêu tới một phân tiền trong nhà, con sẽ tự kiếm. Học lực trung học căn bản là không có tiền đồ, con không muốn cả đời đều như vậy.”

"Đi học?" Mẹ Đàm Nguyên Nguyên sửng sốt một chút, bà nhìn chiếc áo sơ mi caro con mình đang mặc, trong mắt ngập tràn sự mong đợi, một cỗ chua xót vô hình trong lòng ập tới.

Chiếc áo sơ mi caro này còn là họ hàng nhà bà tặng.

Thành tích của con gái bà vãn luôn dẫn đầu trong lớp, nhưng bà và chồng mình căn bản không có kỹ năng gì, sức khỏe của chồng bà lại không tốt, chỉ có thể ở nhà làm ruộng, bình thường còn thường xuyên mua thuốc, trong nhà nghèo khó, chỉ có thể để cho một đứa nhỏ đi học, nên để cho con trai trong nhà đi, vậy nên chỉ đành để con gái nghỉ học.

"Được, đi học." Mẹ Đàm Nguyên Nguyên nghiêm túc gật đầu một cái nói: "Mẹ lập tức đưa con tới trường cấp ba, giờ mới khai giảng được một tháng, vẫn còn kịp."

. . .

Diệp Tinh không biết hành động của mình đã thay đổi vận mệnh của một gia đình, hắn cầm mười bụi cây linh huyền thảo, gọi một chiếc xe nhanh chóng trở về nhà mình, hơn nữa còn trồng những khóm cây mới xuống.

"Mười bụi linh huyền thảo, cũng chưa có đạt tới trạnh thái trưởng thành, linh lực ẩn chứa vẫn còn không gian để tiếp tục tăng trưởng, đem trồng xuống trước, chờ chúng hoàn toàn trưởng thành, như vậy hiệu quả sẽ đạt tới mức lớn nhất!"

Tốn một chút thời gian, Diệp Tinh đem mười bụi cây linh huyền thảo trồng trồng trong mười chậu hoa, trong lòng cuối ùng thở phào một hơi.

Nếu bây giờ sử dụng linh huyền thảo, có lẽ phát tác dụng huy ra không đạt tới một nửa tác dụng như khi hoàn toàn trưởng thành, nếu như sử dụng, không khác nào giết gà lấy trứng.

Làm xong tất cả những việc này, Diệp Tinh gọi điện thoại cho Lâm Tiểu Ngư, sau đó tiếp tục tu luyện.

Thành phố Thượng Hải về đêm, đèn đuốc sáng rực, sáng như ban ngày, xe cộ, người trên đường qua lại không dứt, theo tiết tấu phát triển nhanh, làm cho tiết tấu cuộc sống của người dân cũng trở nên rất nhanh.

Lúc này Diệp Tinh một thân một mình ngồi khoanh chân ở bên trong phòng thuê, rèn luyện xương cốt.

Xương, dùng để chống đỡ thân thể con người.

Thân thể con người tổng cộng có 204 chiếc xương, bọn chúng nối liền vào nhau thành một của con người – khung xương.

Nêu smootj bộ phận nào đó của xương bị thương tổn, mọi người liền sẽ cảm thấy khó chịu, hành động sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Chân bị thương, thậm chí chỉ có thể ngồi trên xe lăn cả đời.

Diệp Tinh im lặng rèn luyện, cảm thấy thực lực của mình đang chậm rãi tăng lên.

Thời kì tận thế đen tối, cần phải chú ý tới nguy hiểm xung quanh bất cứ lúc nào, cho dù tu luyện cũng không thể buông lỏng cảnh giác.

Nhưng mà bây giờ cũng không cần lo lắng, thế giới vẫn đang trong trật tự phát triển.

"Chít chít chít chít."

Đang tu luyện, bỗng nhiên một âm thanh rất kỳ quái truyền vào tai Diệp Tinh, âm thanh này rất nhỏ, nhưng cảm giác của Diệp Tinh bén nhạy, cho dù là tiếng muỗi đập cánh hắn cũng có thể nghe được.

"Đây là âm thanh gì? Hình như có chút quen thuộc?" Diệp Tinh ngưng tu luyện, trong lòng ngầm nói.

"Chít chít chít chít!"

Lại là trận ân thanh vang lên, Diệp Tinh chậm rãi đứng lên, thu khí tức trên người lại, bước chân từ từ di động.

"Âm thanh truyền tới từ chỗ linh huyền thảo."

Hắn không ngừng tiến gần về phía linh huyền thảo.

"Rắc rắc!" Bỗng nhiên, một đạo thanh âm thanh thúy vang lên, sau đó truyền đến một tiếng nhai.

Lúc này Diệp Tinh đã đến gần nơi này, ánh mắt hắn nhìn về phía trước, lúc này trên một cái chậu trồng linh huyền thảo, một con bọ cánh cứng màu đen lớn chừng ngón cái đang nằm trong bụi cây, trên đầu bọ cnash cứng còn có hai cái râu màu tím, một chiếc lá linh huyền thảo trực tiếp bị cắn một miếng.

Linh huyền thảo trân quý bị ăn mất, Diệp Tinh hẳn rất tức giận, nhưng lúc này trong mắt hắn hơi lộ ra vẻ kích động.

"Bọ cánh cứng màu đen, râu tím, đây là. . . trùng Tầm Bảo?" trong lòng Diệp Tinh kích động.

Trùng Tầm Bảo là một loại sâu rất hiếm trong thời kì đen tối, trời sinh có năng lực tìm kiếm bảo vật trong một phạm vi nhất định, mỗi lần xuất hiện, cũng dẫn tới rất nhiều người tranh đoạt.

Không đủ thực lực, một khi bị người biết được có trùng tầm bảo, chờ đợi người kia là chỉ có đuổi giết vô tận.

"Ngày hôm nay vận khí gì vậy, không chỉ gặp được linh huyền thảo, còn gặp trùng tầm bảo." ánh mắt Diệp Tinh nhìn chăm chú, thậm chí ngay cả hít thở cũng không dám.

Tốc độ cảu trùng tầm bảo rất nhanh, hơn nữa rất nhát gan, nếu như lần này để nó trốn mất, lần sau sẽ không có khả năng gặp lại nữa

Kiếp trước Diệp Tinh từng thấy trùng tầm bảo hai lần, nhưng lại đang ở trong tay người khác.

Hắn nín thở, từ từ chờ đợi, chờ đợi thời cơ.

Trùng tầm bảo nhỏ bé còn chưa nhận thức được nguy hiểm đang tới gần, nó nằm trên linh huyền thảo, vui sướng ăn.

Mãi mấy phút sau, cuối cùng nó mới ngừng lại.

"Chính là lúc này!"

Ầm!

Bỗng nhiên, Diệp Tinh động, tốc độ vô cùng kinh người, dường như nháy mắt dã tới bên cạnh trùng tầm bảo.

Sau khi trùng tầm bảo ở ăn no theo bản năng sẽ buông lỏng cảnh giác, đây là thời cơ tốt nhất.

Tay phải giơ ra, con trùng tầm bảo này hoàn toàn bị hắn nắm trong òng bàn tay.

"Chít chít chít chít!"

Một âm thanh chói tai truyền tới, thậm chí Diệp Tinh cảm thấy bàn tay mình có chút đau đớn.

Trùng tầm bảo mặc dù nhỏ, nhưng răng lợi cũng rất sắc bén, da hắn chắc chắn đã bị cắn rách.
Chương 27 Trộm Điện Thoại

Ý thức của Diệp Tinh nhanh chóng nối liền với hạt giống linh lực nơi trái tim, sau đó từng tia linh lực được thắp sáng bò tới tay phải của hắn, hơn nữa dọc theo tay phải tiến vào trong cơ thể trùng tầm bảo đang bị hắn nắm chặt.

Ba giây sau, trùng tầm bảo đang giãy dụa trong tay hắn bỗng nhiên ngừng lại.

Có điều, Diệp Tinh vì đề phòng ngoài ý muốn, chưa mở bàn tay, tiếp tục thi triển Linh Khởi Thuật.

Mãi tới mười mấy phút sau, cuối cùng hắn mới dừng lại.

"Phù! Không hổ là trùng tầm bảo, một con vẹt thoongw thường chỉ cần mấy phút đã có thể thi triển Linh Khởi Thuật một cách hoàn chỉnh, nhưng trùng tầm bảo nhỏ như vậy lại cần mười mấy phút."

Trong lòng Diệp Tinh cảm thán, hắn mở bàn mình tay ra.

Lúc này trong bàn tay hắn có con bọ cánh cứng màu đen lớn bằng ngón cái, đôi mắt bọ cánh cứng chỉ lớn bằng hạt gạo tò mò nhìn Diệp Tinh, nơi cái râu màu tím trên trán hai còn hơi đung đưa.

Thậm chí Diệp Tinh còn cảm thấy một chút cảm giác không muốn xa rời truyền tới.

"Thu phục thành công!"

Nhìn trùng tầm bảo trước mắt, trong lòng Diệp Tinh thở phào nhẹ nhõm.

"Không nghĩ tới còn có thu hoạch như vậy."

Càng hưng phấn hơn, trong mắt Diệp Tinh lộ ra ánh sáng: "Nếu lấy được trùng tầm bảo, vậy thì kế hoạch cũng nên có chút thay đổi!"

Trước đây hắn tìm nhân sâm là dựa vào Triệu Sơn Nham cùng với tin tức mà kiếp trước mình nắm giữ.

Nhưng giờ có trùng tầm bảo, giờ đây hắn hoàn toàn có thể lợi dụng trùng tầm bảo đi tìm.

"Kiếp trước nghe nói có người có được trùng tầm bảo, không ngừng tìm kiếm ở Trường Bạch, cuối cùng thậm chí phát hiện một bụi nhân sâm sáu trăm năm, điều này chứng minh lúc này trong núi Trường Bạch chắc chắn có nhân sâm này tồn tại."

Núi Trường Bạch rất lớn, dựa vào thực lực của Diệp Tinh, ước chừng phải tốn mấy tháng cũng không nhất định có thể phát hiện cái gì, hơn nữa đào loạn mà nói, không chừng sẽ bị nhân viên đuổi đi, vậy nên cho dù Diệp Tinh biết núi Trường Bạch có nhân sâm, cũng không có hành động.

Nhưng tình huống bây giờ đã khác.

Có trùng tầm bảo ở đây, Diệp Tinh nhất định có thể tìm được.

Không do dự, Diệp Tinh lập tức rời khỏi nhà, ra cửa vẫy một chiếc xe taxi, chuẩn bị trực tiếp đi tới Cát Lâm.

Vốn tài xế taxi không muốn đi, nhưng Diệp Tinh trực tiếp thanh toán lộ phí cả hai chiều, tài xế tất nhiên không ý kiến gì nữa.

Tốn thời gian một ngày, mãi tới buổi sáng ngày thứ hai, cuối cùng Diệp Tinh mới tới được vùng lân cận núi Trường Bạch.

"Woa, nơi này chính là núi Trường Bạch, tôi vẫn luôn muốn tới nơi này du lịch."

"Núi Trường Bạch ngoài trừ là một điểmdu lịch, đáng tiền nhất chính là nhân sâm, nếu như có thể phát hiện một bụi, vậy thì phát tài rồi."

"Nằm mơ đi, mỗi ngày nhiều người du lịch như thế, nếu thật sự có nhân sâm, cosl ẽ đã sớm bị người khác đào mất."

"Vậy anh mua máy tầm bảo ở trên taobao làm gì?"

. . .

Một vài người đang nói chuyện, trong mắt mang theo vẻ hưng phấn.

Tới núi Trường Bạch du lịch chưa chắc không có ý nghĩ tầm bảo, kho báu không biết mới là hấp dẫn nhất.

"Mua một chiếc bản đồ núi Trường Bạch trước." Trong lòng suy nghĩ, Diệp Tinh đi tới một nơi, lúc này đã có mấy người xếp hàng ở đây.

Trong điện thoại di động có bản đồ, nhưng là chỉ sợ điện thoại hỏng hoặc là không có tín hiệu, mua một chiếc bản đồ chi tiết là tốt nhất.

Trước mặt Diệp Tinh là một cô gái mặc trang phục thể thao, tóc dài xõa trên vai, từ bóng lưng có thể thấy rằng rất xinh đẹp.

Nhưng Diệp Tinh chỉ nhìn một chút, mí mắt hắn hơi nháy, trong lòng yên lặng suy nghĩ việc của mình.

"Không biết lần này có thể tìm được nhân sâm sáu trăm trăm năm hay không."

Trên vai Diệp Tinh đeo một cái balo đơn giản, để trùng tầm bảo trong balo.

Tốc độ mua bản đồ rất nhanh, không tới 1 phút, người trước mặt cũng đã rời đi hơn nửa.

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên cô gái trước mặt sờ một cái lên túi mình, sau đó động tác bỗng nhiên hơi chậm lại, lập tức quay đầu lại nhìn Diệp Tinh, mặt trái xoan xinh đẹp nhưng tản ra một chút lạnh lùng đến rùng mình.

"Chu Lãnh Huyên?"

Diệp Tinh nhìn cô gái bỗng nhiên xoay người, đáy mắt chỗ sâu có vẻ kinh ngạc.

Trước mắt cô gái hình dáng cùng Chu Lãnh Huyên rất giống nhau.

"Không phải Chu Lãnh Huyên." Nhưng trong nháy mát Diệp Tinh liền hủy bỏ ý nghĩ này.

Mặc dù giống, nhưng hai người vẫn có chút khác biệt.

"Giao điện thoại ra đây, tôi có thể không truy cứu trách nhiệm của anh." Chu Vũ Huyên nhìn Diệp Tinh trước mắt, âm thanh lạnh như băng vang lên.

"Vũ Huyên, sao vậy?"

Bên cạnh, lại có hai người quay đầu lại, nghi ngờ hỏi.

Hai người này, một nam một nữ, nhìn qua cũng chỉ hai mươi mấy tuổi.

"Không thấy điện thoại của tôi nữa." sắc mặt Chu Vũ Huyên có chút khó coi nói.

"Không thấy điện thoại di động?" Hai người nhất thời nhìn về phía Diệp Tinh, chàng trai tiến lên một bước, nói: "Nhóc con, tuổi không lớn nhưng lại trộm điện thoại, giao ra đi."

Thấy vậy, Diệp Tinh khẽ nhíu mày, hắn lắc đầu nói: "Điện thoại của cô không phải tôi lấy."

"Phía trước là hai người chúng tôi, phía sau chỉ có cậu, điện thoại không phải ngươi lấy, thì ai lấy?" Có vẻ như chàng trai muốn biểu hiện trước mặt Chu Vũ Huyên, trực tiếp tiến lên nói .

Thanh niên thân thể cường tráng, cả người đều là cơ bắp, mắt nhìn Diệp Tinh còn mang theo vẻ khinh thường, nói: "Trẻ tuổi như vậy, chắc hẳn còn là học sinh. Thời gian này không ở trường học, lại tới chỗ này? Điều này chứng minh cậu không biết phấn đấu. Cậu nói mình không lấy, vậy thì đưa balo ra đây để bọn tôi kiểm tra một chút. Nếu như không có, vậy chứng tỏ cậu trong sạch."

Chàng trai Trần Dương có vẻ rất hài lòng đối với phân tích của mình, khinh thường Diệp Tinh.

Diệp Tinh nhìn chàng trai, không ngắt lời anh ta, nghe anh ta nói xong, tâm trạng không có chút dao động nào, hắn bình tĩnh hỏi: "Anh là cái thá gì? Cũng muốn kiểm tra đồ của tôi?"

Trong thời kỳ đen tối, nếu Trần Dương dám thể hiện như vậy, hắn đã sớm tát cho một phát chết luôn.

Nghe vậy, sắc mặt Trần Dương nhất thời âm trầm.

"Tôi thấy rõ ràng là cậu có tật giật mình, không dám để cho chúng tôi kiểm tra!" Bên cạnh Chu Vũ Huyên, cô gái tên Hoàng Dao Dao lớn tiếng nói.

"Cô mất đồ liền muốn kiểm tra balo của tôi?" Diệp Tinh nhìn Hoàng Dao Dao, sờ túi, nói: "Xin lỗi, đồ của tôi không thấy nữa, tôi hoài nghi ở trong túi xách của cô, bây giờ đưa balo cho tôi kiểm tra một chút đi."

"Nói bậy! Tôi ở trước mặt cậu, sao có thể trộm đồ của cậu." khuôn mặt nhỏ của Hoàng Dao Dao đỏ bừng tức giận.

Diệp Tinh bình tĩnh nói: "Tra một chút chẳng phải sẽ biết à?"

Hắn lắc đầu nói: "Bây giờ cô là có tật giật mình, không dám để tôi kiểm tra đúng không?"

"Cậu! !" Hoàng Dao Dao bị nói đến không thể nói lại, sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng.

"Có thể biện luận tốt như vậy, đáng tiếc không dùng và việc tử tế." Chu Vũ Huyên nhìn Diệp Tinh, lắc đầu tiếc hận nói: "trước đó tôi đã nói rồi, cậu giao điện thoại ra, tôi có thể cam đoan không truy cứu trách nhiệm của cậu, hơn nữa sẽ mua lại với giá một vạn tệ. Đối với cậu mà nói, trộm điện thoại cũng là vì tiền, tiền chắc quan trọng với cậu hơn một chút. Trong chiếc điện thoại đó có một ít đồ quan trọng với tôi, tôi không thể mất. Nếu mất, tôi sẽ ra giá tương ứng lấy lại."

Cô nói rất rõ ràng, cô nguyện ý dùng 10 nghìn mua lại điện thoại trong tay Diệp Tinh, hơn nữa sẽ không truy cứu trách nhiệm.

Nhưng nếu Diệp Tinh vẫn tranh cãi, cô nhất định sẽ chọn lựa hành động.
Chương 28 Chiến Hoàng Hoàng Viêm

"Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, giao điện thoại ra, tôi sẽ cho cậu 10 nghìn, sự việc kết thúc tại đây." Chu Vũ Huyên trầm giọng nói.

"Tôi nói còn chưa đủ rõ à? Tôi không lấy điện thoại của cô, cô nghe không hiểu sao?" Diệp Tinh khẽ nhíu mày.

"Vũ Huyên, nói nhiều với cậu ta làm gì, chờ tôi bắt cậu ta, hai người kiểm tra balo cậu ta, xem cậu ta còn cãi thế nào?" trên mặt Trần Dương mang theo vẻ dữ tợn, trực tiếp tấn công Diệp Tinh.

Trần Dương tập gym, cả người đều là cơ bắp, trông có vẻ rất mạnh.

Hắn huy động quả đấm, nhìn qua rất có dáng vẻ.

Diệp Tinh thấy Trần Dương tấn công, sắc mặt ngay lập tức lạnh xuống, tay phải hắn trực tiếp giơ ra, sau đó vừa đúng lúc đụng vào nắm đấm của Trần Dương.

"Tên nhóc, thật là không biết tốt xấu, Vũ Huyên đã nói sẽ cho cậu 10 nghìn, cậu lại còn không biết điều." Trần Dương cười nhạt.

Nhưng mặt anh ta biến sắc trong nháy mắt, khi quả đấm tiếp xúc với bàn tay Diệp Tinh, ngay lập tức cả cơ thể không cách nào cử động.

"Cái gì?" sắc mặt Trần Dương khẽ biến, anh ta lại đấm thêm một phát, nhưng đã không kịp nữa rồi.

"Tùy ý vu cáo, vu cáo không thành liền ra tay, đây chính là phương pháp xử lý của các người?" Diệp Tinh lạnh lùng nói.

Sống lại, gặp chuyện gì hắn cũng rất kiềm chế, nhưng hắn không truy cứu, những người này vẫn còn cố tình xông lên.

" Rầm!"

Chân phải nhanh chóng đá ra, vừa vặn đá vào ngực Trần Dương, nhất thời sắc mặt Trần Dương vì đau mà đỏ bừng, thân thể giống như con diều, bị Diệp Tinh đá bay ra xa mấy mét, thân thể nặng nề đập xuống đất.

Ngũ tạng lục phủ đã hoàn thành rèn luyện, hiện tại sức mạnh của Diệp Tinh gấp người bình thường ba, bốn lần, cho dù là một con trâu cũng sẽ bị hắn đánh lui.

"A! ! !" Trên đất, Trần Dương nhất thời hét thảm, co rúm giống như con tôm, ngực đau đớn khó mà nhịn được

"Trần Dương." sắc mặt Chu Vũ Huyên và Hoàng Dao Dao khẽ biến, nhanh chóng chạy tới.

Thân thủ Trần Dương các cô đều biết, không nghĩ tới vậy mà chẳng chịu nổi một đấm trong tay Diệp Tinh.

"Một cước đá người bay xa mấy mét? Sức mạnh này phải lớn thế nào chứ?"

Xung quanh một số người chú ý tới tình huống bên này, không nhịn được bàn tán.

Mặt Hoàng Dao Dao lộ vẻ sợ hãi liếc nhìn Diệp Tinh, mà Chu Vũ Huyên thì nhìn chằm chằm Diệp Tinh, không hề sợ hãi, vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh cũng có chút tức giận , nói: "Chúng tôi sẽ báo cảnh sát, cậu không lấy được điện thoại đâu."

"Ngu ngốc." trên mặt Diệp Tinh lộ ra vẻ mất kiên nhẫn: "Cô nói điện thoại là do tôi lấy? Vậy lấy ra chứng cứ ra? Không có chứng cứ thì cút xa một chút."

Hiện giờ là pháp trị xã hội, xung quanh có rất nhiều người, hắn cũng không thể tiêu diệt mấy người Chu Vũ Huyên, Trần Dương này được.

"Cậu! ! !" Chu Vũ Huyên tức giận nghiến răng, khuôn mặt cô xuất chúng, đi tới đâu cũng là tiêu điểm, được mọi người theo đuổi, trong lòng vô cùng kiêu ngạo, nào có nam sinh nào dám mắng cô?

Diệp Tinh không để ý đến, hắn bỏ mặc mấy người này, trực tiếp đi tới phía trước mua bản đồ.

"Dao Dao, gọi điện thoại cho chú Hải." sắc mặt Chu Vũ Huyên rất khó coi, sau đó trầm giọng nói.

"Được." Hoàng Dao Dao lập tức gật đầu, bấm điện thoại.

Nhưng mà, vừa định ấn số, xa xa có hai người nhanh chóng chạy tới.

Người tới là một nam một nữ, lúc này nữ sinh nhìn Chu Vũ Huyên, lập tức nói: "Vũ Huyên, trước đó điện thoại của cậu bị trộm, bọn tôi lấy về giúp cậu rồi."

Nữ sinh nhanh chóng lấy một cái điện thoại ra.

"Điện thoại của tôi?" Chu Vũ Huyên nhìn điện thoại di động, lập tức ngây ngẩn, nói: "Điện thoại cả tôi sao lại ở chỗ cậu?"

"Lúc nãy tôi đang đi trên đường, có một têm trộm bị bắt, trên người anh ta trộm được mấy chiếc điện thoại, khu vụ bảo vệ tra camera, phát hiện tôi và cậu đi cùng nhau, thấy tôi cách đó không xa, liền bảo tôi tới nhận." Nữ sinh giải thích một chút.

"Hóa ra bị trộm từ trước, nói vậy thì chàng trai vừa rồi không trộm điện thoại." Chu Vũ Huyên nhìn Diệp Tinh đang mua bản đồ phía xa, sắc mặt khẽ biến một chút, cảm thấy có chút lúng túng.

Cô phát hiện không thấy điện thoại, theo bản năng hoài nghi Diệp Tinh, lại không tới đã bị mất từ trước.

Mua bản đồ xong, Diệp Tinh liếc nơi này một cái, với thính lực của hắn cũng đã nghe được mấy người nói chuyện.

Có điều, Diệp Tinh cũng không đến đó giễu cợt, mà sải bước rời đi.

Thời gian của hắn rất quý giá, tìm nhân sâm mới là điều quan trọng.

"Chàng trai đó không phải kẻ trộm." Hoàng Dao Dao thấy Diệp Tinh rời đi, không nhịn được nói.

"Kẻ trộm? Kể trộm nào?" Hai người đến sau tò mò hỏi.

Bọn họ không nhìn thấy chuyện vừa rồi.

"Hừ! Cho không phải kẻ cắp, cũng là một phần tử bạo lực." Trần Dương cắn răng nói.

Cơn đau từ ngực vẫn truyền tới, trong lòng hắn thề nhất định phải lấy lại mặt mũi.

"Lần này là chúng ta không đúng trước, chuyện này cứ vậy đi." Chu Vũ im lặng một chút rồi nói .

Trong lòng cô cười khổ, cô cũng không phải là người không phân đúng sai, nhưng điện thoại quả thật rất quan trọng vối cô, phát hiện bị mất trong lòng rất nóng nảy, một mực nghĩ là Diệp Tinh lấy trộm, không nghĩ tới lại vu oan người ta.

Nhìn bóng Diệp Tinh rời đi, cô vẫn muốn nói một câu xin lỗi, nhưng vẫn dừng chân lại.

Mấy người đứng ở chỗ này, không đến mấy phút, nơi này lại có thêm vài người tới, trừ một ông già tóc trắng, còn có người đàn ông mặc đồ rằn ri.

Ba người đàn ông này, người đi đầu tuổi tác gần bốn mươi tuổi, mặt chữ quốc, khuôn mặt cương nghị.

"Vũ Huyên, sao rồi? Vừa nãy gọi điện thoại nói có người trộm điện thoại của cháu?" Ông già đi tới, nhìn về phía Chu Vũ Huyên nghi ngờ hỏi.

"Chú Hải, đây là hiểu lầm." Chu Vũ Huyên nói, có chút ngại ngùng.

"Hiểu lầm?" Trần Hải có chút nghi ngờ, ông lại nhìn dnasg vẻ Trần Dương đang co rúm, nhíu mày nói: "Trần Dương, con sao thế?"

Mặt mũi Trần Dương nhăn nhó, nói: "Ba, vừa bị một tên ngóc ngang ngược đánh."

"Bị đánh?" Sắc mặt ông hơi trầm xuống, nhưng giờ ông cũng không hỏi gì, mà chỉ người mặt chữ quốc, nói: "Giới thiệu với mấy đứa một chút, đây là Hoàng Viêm, bạn chú, các cháu có thể gọi ông ấy là huấn luyện viên Hoàng."

"Huấn luyện viên Hoàng?" trong mắt mấy người Chu Vũ Huyên tràn đầy nghi ngờ, nhưng vẫn tiến lên chào hỏi.

"Trần Hải, tôi còn có nhiệm vụ, chúng tách ra ở đây đi, chờ sau khi tôi xong việc sẽ liên lạc." Hoàng Viêm nói, tiếng ông ta ầm ầm vang dội, vô cùng mạnh mẽ.

"Được, nhiệm vụ của ông quan trọng." Trần Hải lập tức gật đầu.

Ba người Hoàng Viêm rời đi, Chu Vũ Huyên hiếu kỳ nói: "Chú Hải, đây là ai? Trông dáng vẻ của chú đối với ông ấy rất khách khí."

Cô biết thân phận của Trần Hải, đối với loại người như Trần hải mà nói, rất ít người đáng để bọn họ đối đãi như vậy.

"Hoàng Viêm, người của bộ đội đặc chủng, hơn nữa còn là huấn luyện viên cao cấp của bộ đội đặc chủng." Trần Hải cười nói: "Bình thường chú cũng chỉ có thể đánh mười mấy người, nhưng ông ấy thì khác, cho dù mấy chục người cùng ra tay, sợ rằng đến người Hoàng Viên cũng không đến gần được, là dạng tồn tại có thể lấy một địch trăm đó."

"Lấy một địch trăm?" trong mắt mấy người Chu Vũ Huyên khẽ chấn động, một người đánh một trăm người, đây quả thực là sự tồn tại giống siêu nhân.

"Rất lâu trước kia chú từng gặp Hoàng Viêm, so tài với ông ấy một chút, có chút giao tình, lần này ngẫu nhiên gặp được. Vũ Huyên, nhà cháu trừ hai chị em cháu ra, thằng nhóc Khôn Tường kia cũng đã mười tám tuổi. Sau này chú liên lạc với Hoàng Viêm một chút, xem xem có thể đưa Khôn Tường vào bộ đội mài giũa một phen hay không, nếu được Hoàng Viêm coi trọng, tiến vào bộ đội đặc chủng, rất có lợi đối với Chu gia các cháu đó." Trần Hải cười nói.
Chương 29 Quả độc nguyên

"Chưa chắc Khôn Tường sẽ nghe theo sự sắp xếp?" Chu Vũ Huyên nghĩ tới em trai mình, không khỏi cảm thấy có chút đau đầu.

Nói mấy câu, Trần Hải lại nhìn con trai mình, nhíu mày nói: "Không tiền đồ, bảo con luyện một chút quyền cước của gia tộc pcn không chịu, giờ chịu thiệt đã sáng mắt ra chưa."

"Ba, con cũng vì trút giận cho Vũ Huyên mà." Trần Dương cắn răng nói: "Chàng trai kia tuyệt đối là một người luyện võ."

"Đừng nói nhảm, sau này mỗi ngày con bỏ ra mấy tiếng luyện quyền pháp." Trần Hải trầm giọng nói: "Bị bắt nạt, tự mình tìm lại mặt mũi."

Rõ ràng Trần Dương có chút sợ hãi ba mình, đành phải đồng ý.

. . .

Trong núi Trường Bạch, Diệp Tinh đang một thân một mình đi lại.

"Tiểu Hắc."

Hắn đi tới một nơi, sau đó trực tiếp kêu một tiếng, nhất thời một con bọ cánh cứng màu đen nhỏ chừng ngón cái bò tới bả vai hắn.

Tiểu Hắc, đây là tên mà hắn đặt cho trùng tầm bảo.

"Chít chít!"

Trùng tầm bảo kêu lên hai tiếng, truyền cho Diệp Tinh một ít tin tức, nó không cảm ứng được bảo vật gì ở xung quanh.

"Bắt đầu tìm!"

Nhìn khu vực mênh mông trước mắt, Diệp Tinh hít sâu một hơi. Hắn bắt đầu tiến tới một khu vực.

Trùng tầm bảo bây giờ vẫn còn nhỏ, phạm vi tìm kiếm không lớn lắm, hắn cũng chỉ có thể tốn thời gian đi từng nơi một thăm dò.

. . .

Thời gian nháy mắt đã qua hai ngày.

Tronng ba lô của Diệp Tinh hầu như đều là thịt bò khô và thức ăn nhiều năng lượng, đói có thể trực tiếp lấy ra sử dụng.

"Hai ngày, vẫn không có bất kỳ phát hiện gì." Diệp Tinh nhìn khu vực rộng lớn xung quanh.

Hai ngày, hắn vẫn luôn tìm kiếm không ngừng nghỉ.

Ăn một chút, Diệp Tinh tiếp tục tiến về trước.

"Chít chít chít chít!"

Tới khi đến một địa phương gần đó, trùng tầm bảo bỗng nhiên kêu lên.

"Ở phía xa có bảo vật xuất hiện?"

Trong lòng Diệp Tinh động một cái, nhanh chóng chạy về hướng mà trùng tầm bảo cảm ứng được.

Rất nhanh hắn đã tới một nơi, nơi này có một ít cây cối khô héo, trong bụi rậm còn có một chút cỏ dại phất phơ, trong đó trên ba bụi cây có vài quả nhỏ.

"Đây là. . . quả độc nguyên?" Nhìn trái cây, sắc mặt Diệp Tinh khẽ biến.

Quả độc nguyên cũng là một loại trái cây thông dụng trong thời kì đen tối, bản thân là vật kịch độc, nhưng nếu vận dụng tốt, sẽ là một loại bảo vật giải được bách độc.

"Núi Trường Bạch vậy mà lại có quả độc nguyên? Tồn tại trước cả khi thời kì tận thế đen tối giáng xuống ư?" trong lòng Diệp Tinh thầm nói.

Kiếp trước, trước khi ngày tận thế đen tối bùng nổ, hắn chỉ là một người bình thường, phương diện tiếp xúc rất nhỏ.

Đến thời kỳ đen tối, hắn mới biết một chút tin tức. Nhưng khi đó tất cả mọi người đều cho rằng phần lớn bảo vật trên trái đất đều từ bên trong tám cây trụ đen khổng lồ kia mà ra.

Nhưng hiện tại hắn liên tục gặp được linh huyền thảo, trùng tầm bảo, quả độc nguyên, điều này chứng minh bản thân Trái Đất cũng tồn tại những bảo vật này.

Trong đầu xuất hiện rất nhiều ý nghĩ, nhưng động tác của Diệp Tinh cũng không ngừng, nhanh chóng tiến về trước, rất nhanh đi tới bên cạnh độc nguyên quả, trực tiếp hái xuống.

Vù!

Nhưng mà, vào lúc hắn hái, xa xa một bóng dáng giống một con báo săn, tốc độ nhanh đến doạ người, cũng tiến gần về phía hắn.

Nơi đó thậm chí có tiếng xé gió vang lên.

"Tốc độ thật nhanh!"

sắc mặt Diệp Tinh khẽ biến, vội vàng hái quả độc nguyên, nhưng lúc hái đến bụi cây thứ ba, người kia cũng đã đến gần, tay phải trực tiếp chộp tới.

"Hừ!"

Diệp Tinh hừ lạnh một tiếng, tay trái không thay đổi, tiếp tục hái, mà tay phải hắn sớm đã có chuẩn bị, hung hăng đánh về phía trước.

" Rầm!"

Một tiếng nặng nề vang lên, sắc mặt Diệp Tinh chợt biến, hắn cảm thấy sức mạnh khổng lồ tấn công tới, vậy mà cơ thể hắn không chịu nổi, không ngừng lùi về phía sau.

Lùi lại tận mười mấy bước, hắn mới ngừng lại.

"Sức mạnh thật lớn." Một giọng nói trầm trầm vang lên, không xa một đàn ông trung niên mặc đồ rằn ri đang đứng thẳng.

Mà vị trí ông ta đứng cũng là vị trí của quả độc nguyên.

Va chạm vừ rồi, người đnà ông một bước cũng không lùi.

Diệp Tinh ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên, con ngươi hơi co rút một cái.

"Chiến hoàng Hoàng Viêm?"

Hoàng Viêm, ông ta nhanh chóng nổi dậy trong thời kỳ đen tối, thực lực lớn mạnh, sớm đã đạt tới Hoàng Cảnh, hơn nữa còn được công nhận là cường giả thứ hai của Hoa Hạ.

Cho dù khắp trái đất, thực lực cũng có thể xếp vị trí thứ năm!

"Ông là ai ?" Dù trong lòng chấn động, nhưng sắc mặt Diệp Tinh không thay đổi, giả vờ không quen biết hỏi.

"Hoàng Viêm." Người đàn ông trung niên đi tới, mỉm cười nói.

"Ta tên Diệp Tinh." Diệp Tinh bình tĩnh nói, lúc này trong lòng hắn lại có chút kích động.

Kiếp trước mặc dù hắn cũng đạt tới Hoàng Cảnh, nhưng so với chiến hoàng đứng ở đỉnh cao nhất của Hoàng Cảnh cường giả này mà nói, căn bản không thể so sánh.

Hoàng Viêm nhìn Diệp Tinh mỉm cười nói: "Trông sức lực của cậu khá lớn đó, có hứng thú gia nhập quân đội không, tôi có thể khiến cho thực lực của cậu tăng thêm một bậc nữa."

"Không cần." Diệp Tinh cố làm ra vẻ trầm tư, lắc đầu một cái.

Hoàng Viêm là huấn luyện viên bộ đội đặc chủng của Hoa Hạ, tin tức này kiếp trước rất nhiều người đều biết.

"Đáng tiếc." Thấy Diệp Tinh không đồng ý, Hoàng Viêm than thở, ông ta cũng không nói tiếp đề tài này nữa, mà nhìn về phía quả độc nguyên trong tay Diệp Tinh, nói: "Diệp Tinh, trái cây này dối với tôi mà nói có chỗ dùng, không biết có thể bán cho tôi một quả không?"

Quả độc nguyên đã bị Diệp Tinh lấy được, ông ta còn chưa đến mức ra tay cướp đoạt.

"Có thể." Diệp Tinh suy nghĩ một chút, hắn trực tiếp đưa một quả tới, nói: "Tặng ông một quả."

Bây giờ nhu cầu của hắn với quả độc nguyên không lớn, nhưng một quả độc nguyên có thể giải được rất nhiều độc tối, giờ dùng một viên để kết giao với Hoàng Viêm, rất đáng giá.

"Vậy tôi từ chối thì bất kính." Hoàng Viêm hơi do dự một chút, ngay sau đó cười nói.

Ông ta nhận lấy quả độc nguyên, lại lấy ra một cái danh thiếp, đưa cho Diệp Tinh nói: "Đây phương thức liên lạc của tôi, nếu như cậu đổi ý muốn nhập quân đội ý, lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi. Nơi đó của tôi có cách tăng sức mạnh tốt nhất."

Theo ông ta thấy, sức lực của Diệp Tinh lớn như vậy theo lý nên nhận được đào tạo tốt nhất.

"Tôi suy nghĩ một chút." Diệp Tinh nhận lấy danh thiếp.

"Ha ha, vậy tôi sẽ đợi tin tốt của cậu." Hoàng Viêm cười to nói.

Nói mấy câu, Hoàng Viêm liền sải bước đi về một hướng khác.

Cầm lấy danh thiếp, khóe miệng Diệp Tinh nở một nụ cười.

Hắn gặp được cường giả tiếng tăm lừng lẫy kiếp trước ở nơi này, hơn nữa chiến hoàng còn mời hắn.

Tất nhiên, Diệp Tinh có kinh nghiệm tu luyện của kiếp trước, có khả năng gia nhập bộ đội đặc chủng.

"Không biết trong khoảng thời gian tiếp theo mình có thể gặp được cường giả nổi tiếng khác không?" Lúc này trong lòng hắn thầm nói, trong mắt còn tản ra một chút ánh sáng.

Sống lại một đời, trong lòng hắn cũng có tự tin, một đời này chưa chắc hắn sẽ yếu hơn Hoàng Viêm!

. . .

Rời khỏi nơi này, Diệp Tinh tiếp tục tìm kiếm, lần này khoảng một ngày sau, trùng tầm bảo lại phát hiện ra một nơi tồn tại bảo vật.

"Chít chít!"

Tiểu Hắc vội vàng kêu, thúc giục Diệp Tinh nhanh chóng đi về một nơi khác.

"Linh lực nơi này so với những nơi khác hình như nồng đậm hơn nhiều?” Diệp Tinh đi về phía trước, cảm nhận linh lực xung quanh.

Hắn nhanh chóng đi tới một nơi, trước mắt là một núi đá lớn.
Chương 30 Thực Lực Tăng Nhanh

"Linh lực nồng đậm hơn!" Diệp Tinh cảm nhận một chút.

Tu luyện lâu ngày, giờ đây lực cảm giác của hắn càng thêm nhạy bén.

"Chít chít!" Trùng tầm bảo tiểu Hắc ngừng ở bên cạnh Diệp Tinh, không ngừng lớn tiếng kêu.

"Phía dưới có đồ sao?" trong lòng Diệp Tinh động một cái, hắn quét mắt liếc nhìn bốn phía, cẩn thận dò xét.

"Hình như ở pdưới nham thạch?"

Hắn suy nghĩ một chút, tya phải nắm lại bắt đầu đập xuống đất.

"Rắc rắc!"

Từng tiếng vang dòn giã, mặt đất bắt đầu xuất hiện từng vết nứt nhỏ.

Nếu như hòn đá cỡ nhỏ, Diệp Tinh có thể phá huỷ rất dễ dàng, nhưng mặt đất nơi này toàn bộ đều là nham thạch nối liền thành một thể, tất nhiên rất khó đào xuống.

Tay như cái búa đấm nửa tiếng, khu vực mặt ngoài nham thạch tróc ra một ít, lại trôi qua một tiếng, bỗng nhiên có một cỗ linh lực nồng đậm đập vào mặt, một ít nham thạch có màu vàng kim xuất hiện ở trước mắt hắn.

"Đây là. . . Linh thạch?" trong lòng Diệp Tinh động một cái, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, tiếp đó mừng như điên.

Một đường tu luyện, vừa mới bắt đầu chính là hấp thụ linh khí, rèn luyện cơ thể mình, trong quá trình này có một số bảo vật có thể tăng nhanh hiệu quả rèn luyện, trong đó linh huyền thảo, linh thạch là một loại trong đó.

"Nghe đồn trên trái đất một số địa phương linh lực ngưng tụ sẽ từ từ tạo thành linh thạch, nhưng những địa phương đó cực kỳ ít, không nghĩ nơi này lại có."

Kiếp trước Diệp Tinh từng thấy linh thạch, nhưng chưa từng sử dụng.

Hơn nữa những cái linh thạch kia đều từ trong trụ đen khổng lồ mà ra, vốn không phải do bản thân Trái Đất sinh ra.

"Quả độc nguyên, linh thạch, xem ra Núi Trường Bạch với phức tạp hơn trong tưởng tượng rất nhiều."

Diệp Tinh nói thầm.

"Đúng rồi, kiếp trước ngày tận thế đen tối giáng xuống, một thế lực lớn mạnh trực tiếp đóng quân trên núi Trường Bạch, chẳng lẽ núi Trường Bạch thật sự có gì đó đặc biệt?"

Bây giờ trong lòng hắn có một loại cảm giác kỳ quái, Trái Đất cho tới nay có vẻ như không đơn giản như hắn tưởng tượng.

"Trừ núi Trường Bạch, hình như những địa phương khác cũng có thể tồn tại một ít cơ duyên." Hắn nhớ lại nơi các thế lực lớn đóng quân ở kiếp trước.

Mấy giây sau, Diệp Tinh thu lại tâm trạng, lúc này trong mắt hắn tràn đầy kích động.

"Không quan tâm tới những cái khác, nếu là linh thạch, vậy thì mình cứ lấy đã rồi nói sau." Hắn bắt đầu đào xới.

Cho dù trái đất có thần bí tới đâu, cũng chẳng liên quan gì tớ hắn, hắn chỉ biết hiện tại những linh thạch này có thể khiến thực lực của hắn tăng lên là được.

Nhưng mà, đào chưa được bao lâu, hắn liền từ bỏ.

"Những linh thạch này có quá nhiều tạp chất, đoán chừng thể tích của nó rất lớn, mình cũng không thể đào một tảng đá lớn như vậy chuyển đi chứ?" Diệp Tinh nhíu mày.

Phía dưới nham thạch có chỗ màu vàng nhiều hơn một chút, nhưng rất ít, phân bố không đều nhau.

Nếu như không phải cảm nhận được linh lực, Diệp Tinh cũng chỉ xem đống linh thạch này thành tảng đá có chút màu vàng thôi.

Diệp Tinh suy nghĩ một chút, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, tay phải chạm vào linh thạch, vận chuyển tinh hỏa quyết.

Vù...

Nhất thời, một cỗ linh lực nồng đậm xông tới, bắt đầu tràn vào thân thể hắn, chạm tới hạt giống linh lực, ngay sau đó lại khuếch tán tới những bộ phận khác.

"Linh lực này nồng đậm hơn bình thường mình hấp thụ cả chục lần!"

Cảm nhận nồng độ của linh lực một chút, trong lòng Diệp Tinh kích động.

Dưới sự khống chế của hắn, linh lực được hấp thụ bắt đầu nhanh chóng lan tới tất cả các khu vực trong cơ thể hắn.

Nếu như là lần đầu tiên rèn luyện, chắc chắn cẩn thận từng li từng tí, không dám làm như vậy, nhưng kiếp trước cuối cùng Diệp Tinh cũng đạt tới cấp độ Hoàng Cảnh, cảnh giới Luyện Thể hắn đã trải qua nguyên vẹn một lần, cho nên không lo lắng không khống chế được linh lực.

Mặc dù thân thể rèn luyện không thể gấp gáp cầu thành, nếu không rất dễ đối tạo thành tổn thương cho thân thể, nhưng dưới linh lực nồng đậm, cũng có phương pháp rèn luyện chuyên môn, không cần lo lắng quá nhiều.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, một tiếng... hai tiếng...

Mà Diệp Tinh vẫn luôn ở nơi này, tiến độ rèn luyện xương cốt đang không ngừng tăng lên.

Rất nhanh, thời gian đã trôi qua mười tiếng!

Lúc này trời đã tối rồi, Diệp Tinh vẫn đang ngồi khoanh chân, bỗng nhiên hắn đứng dậy.

"Bùm bùm!"

Hoạt động thân thể một chút, nhất thời, trên người hắn truyền tới từng trận xương cốt giòn vang.

" Giai đoạn thứ hai Luyện Thể - xương đã rèn luyện xong!"

Trong màn đêm đen tối, trong mắt Diệp Tinh lại tản ra một chút ánh sáng khiếp người.

Theo suy đoán của hắn, muốn rèn luyện xương hoàn toàn, ít nhất cần hơn một tháng thời gian, hiện tại dưới sự hỗ trợ của linh lực nồng đậm, Diệp Tinh chỉ tốn mười tiếng ngắn ngủi đã hoàn thành!

"Nhưng độ nồng đậm của linh lực nơi này đã giảm xuống rồi." Diệp Tinh nhìn phần lớn nham thạch đã đổi thành màu xám tro than thở.

Lúc này linh lực ẩn chứa bên trong linh thạch đã không còn nhiều.

Nghỉ ngơi một tiếng, Diệp Tinh tiếp tục ngồi khoanh chân, hấp thụ linh lực.

Xương rèn luyện xong, giờ hắn muốn rèn luyện kinh mạch.

Kinh mạch, phân thành hai loại chính kinh và kì kinh.

Chính kinh có mười hai đường, thủ túc tam âm kinh và thủ túc tam dương kinh, hợp thành mười hai kinh mạch, là đường vận hành chủ yếu của máu.

Kỳ kinh có tám mạch, tức đốc, nhâm, xung, đới, âm kiều, dương kiều, âm duy, dương duy, cũng chính là kì kinh bát mạch mà người ta thương nói.

Kinh mạch phân bố toàn thân, rèn luyện độ khó so với xương chỉ có hơn.

Linh lực không ngừng tiến vào thân thể, Diệp Tinh đang không ngừng luyện hóa, thông qua hạt giống linh lực từ đó đánh úp về phía kinh mạch.

Rất nhanh lại trôi qua sáu tiếng.

"Linh lực dùng hết rồi?" Sáu tiếng sau, Diệp Tinh mới ngừng lại.

Hắn cảm nhận linh lực xung quanh một chút, lúc này linh lực khu vực này đã không khác gì những khu vực khác.

"Kinh mạch rèn luyện được một phần nhỏ, nhưng mà, điều này đã hoàn toàn nằm trong dự liệu của mình!"

Trên mặt Diệp Tinh ngập vẻ vui mừng, trong thời gian mười mấy tiếng, thực lực của hắn từ bắt đầu luyện xương, đến hiện tại đã hoàn toàn luyện xong xương, thậm chí kinh mạch cũng rèn luyện được một phần nhỏ.

Nắm chặt quả đấm, Diệp Tinh cảm thấy sức mạnh của cơ thể mình tăng mạnh, hắn nhảy lên một cái, vậy mà nhảy lên cách mặt đất mười mét.

Hắn nhặt một hòn đá vụn lên, đấm một phát, hòn đá nhất thời bị đấm nát, thậm chí có một ít đã hoàn toàn biến thành bột.

"Thực lực lại tăng lên rất nhiều!"

Diệp Tinh cảm nhận sức mạnh của mình, lúc này sức mạnh của hắn ít nhất là gấp bảy lần người bình thường!

Sức mạnh to lớn như vậy hoàn toàn chính là mãnh thú hình người!

Tâm niệm vừa động, Diệp Tinh nhanh chóng chạy về phía xa. Tốc độ này cực nhanh, cho dù quán quân Olympic chạy nước rút tốc độ cũng thua xa.

Nếu bây giờ hắn tham gia thế vận hội, đoạt được hạng nhất dễ như trở bàn tay.

"100m không tới 9 giây."

Diệp Tinh tính toán tốc độ một chút, trong lòng vui sướng.

Lúc này hắn Luyện Thể còn chưa hoàn thành một nửa, Luyện Thể thật sự kết thúc, thực lực của hắn sẽ đạt tới mức không thể tưởng tượng nổi.

"Một lát nữa trời mới sáng, nghỉ ngơi một chút!"

Sau khi thả lỏng, nhất thời Diệp Tinh cảm thấy một trận mệt mỏi, hấp thụ nhiều linh lực một lúc như vậy, thực tế đối với hắn vẫn là gánh nặng rất lớn.

Nếu không phải hắn không chuẩn bị ở chỗ này thời gian dài, chắc chán sẽ chia ra nhiều lần hấp thụ để đạt được hiệu quả tối ưu.

"Thời gian tiếp theo không vội rèn luyện kinh mạch, lấy củng cố làm chủ."

Sau khi quyết định xong, Diệp Tinh bắt đầu nghỉ ngơi.

. . .

Mặt trời mọc lên, xua tan bóng tối, ánh mặt trời chiếu xuống, chiếu lên vạn vật.

Lúc này Diệp Tinh yên lặng đứng ở một nơi, thân thể hắn nhìn qua rất thon dài, khỏe mạnh, theo Luyện Thể tăng lên, thân thể cũng đang không ngừng cải thiện.

Cả người tràn đầy một loại hơi thở dương cương.

" Rầm!"

Bỗng nhiên, Diệp Tinh huy động nắm đấm, trong không khí không ngừng truyền tới từng tiếng nổ sập.

Đây là một loại quyền pháp cơ sở kiếp trước hắn vẫn thường xuyên luyện tập.

Đợi luyện xong quyền pháp, Diệp Tinh tiếp tục xách balo lên đường tìm kiếm nhân sâm.

. . .

Cách khu vực này không xa, có một đoàn người đang đi, chính là nhóm người Chu Vũ Huyên, Trần Dương lúc trước phát sinh mâu thuẫn với Diệp Tinh..

Lúc này ba Trần Dương là Trần Hải cũng ở đây.

"Chú Hải, lần này chúng ta tới tìm nhân sâm, nhưng đến giờ vẫn không có bất kỳ thu hoạch gì." Chu Vũ Huyên tiến lên, lau mồ hôi trên trán rồi nói .

Bọn họ đã tìm ở chỗ này mấy ngày, nhưng không thu hoạch được gì.

"Tìm một chút, nơi này lớn như vậy, nhất định có nhân sâm trăm năm trở lên." Trần Hải nói: "Mà rời nơi này tới những địa phương khác, tỉ lệ tìm được cơ hồ gần như không có."
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom