• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Trọng Sinh Ôm Chặt Đùi Vàng Phu Quân (1 Viewer)

  • Chương 59: Thắng

Chương 59: Thắng





Ầm, lại có một người ngã xuống, còn lại chín người.


Ầm, lại thêm một người nữa, còn lại tám người.


Rất nhanh sau đó chỉ còn lại Tô Nguyễn, thiếu niên kia và hai người quán quân của hai năm trước, chính là Lưu Đại Lực và Chu Phúc.


Mà, lúc này người uống nhiều nhất đã là một trăm ba mươi chén.


Tuy rằng Tô Nguyễn uống khá chậm, nhưng nàng vẫn không hề ngừng lại, đã uống một trăm hai mươi chén.


Thiếu niên mà những người khác đều như thế, thốc nhanh một lượt rồi dừng lại, bây giờ chỉ uống nhiều hơn Tô Nguyễn năm chén.


Người uống nhiều nhất là quán quân Lưu Đại Lực của năm ngoái, với một trăm ba mươi tám chén, và Chu Phúc với một trăm hai mươi bảy chén.


Nhìn biểu hiện của hai người, dường như có thể uống thêm được hai mươi, ba mươi chén nữa.


Quần chúng vây xem vỗ tay không ngừng: “Xem ra năm nay sẽ phá kỷ lục!”


“Chắc chắn sẽ phá kỷ lục rồi, nhưng các ngươi đoán thử xem quán quân năm nay là ai!”


“Đúng là không dễ đoán, hai người thiếu niên kia quá đáng ngạc nhiên!”


“Đúng! Đặc biệt là thiếu niên nhìn như mầm đậu kia, không ngờ có thể uống nhiều như vậy, đúng là nằm ngoài suy đoán của ta!”


Mầm đậu? Khóe mắt Tô Nguyễn khẽ giật, đang nói nàng à?


“Tuy hai thiếu niên kia có thể uống, nhưng theo như ta cảm thấy thì chắc chắn quán quân năm nay là một trong hai người Lưu Đại Lực và Chu Phúc.”


“Ta đồng ý, gừng càng già càng cay!”


“Khó nói lắm, Trường Giang sóng sau xô sóng trước mà!”


Quần chúng vây quanh bắt đầu nghị luận sôi nổi xem ai sẽ đoạt giải quán quân.


Lúc này Lưu Đại Lục đã uống được một trăm ba mươi tám chén, bằng với kỷ lục năm ngoái.


Ông ta dừng lại nhìn ba người, không uống tiếp nữa.


Chu Phúc uống đến chén thứ một trăm ba mươi lăm, sau khi cắn răng uống thêm hai chén nữa, nhìn qua thì dường như ông ta có thể tiếp tục được lại bỗng nhiễn đổ rầm xuống đất.


“Chu Phúc uống được một trăm ba mươi bảy chén, xếp thứ tư.”


Người vây xem phát ra từng âm thanh thổn thức.


“Xem tên Chu Phúc này sẽ tiếc nuối cỡ nào cho coi, tốt xấu gì cũng phải uống được một trăm ba mươi tám chén, bằng với lỷ lục của Lưu Đại Lực năm ngoài chứ.”


“Đúng vậy đúng vậy! Nhưng cũng hết cách rồi! Chỉ đành chịu thôi!”


“Ồ, xem hai thiếu niên kia kìa, có phải đã uống được một trăm ba mươi tám chén rồi không?”


“Hình như là vậy, cái người như mầm đậu kia đột nhiên tăng tốc, đánh ngang với hai người còn lại!”


“Tiểu huynh đệ, lợi hại đấy!” Thiếu niên giơ ngón cái với Tô Nguyễn: “Không ngờ lúc này ngươi lại có thể tăng tốc, cẩn thận chút nha, đừng thua đột ngột giống gã Chu Phúc kia, khiến ta thắng cũng thấy mất mặt đấy!”


Tuy hắn ta ăn nói rõ ràng, nhưng Tô Nguyễn đã thấy được men say nơi đáy mắt hắn ta, xem ra nhiều nhất là hai mươi, ba mươi bát nữa thôi sẽ gục.


“Ngươi nên lo cho bản thân đi.” Tô Nguyễn nói: “Nếu còn giấu thuốc giải rượu nào khác, thì ta khuyên ngươi mau lấy ra dùng!”


Nàng liếc hắn ta một cái: “Nói không chừng, có thể chịu đựng thêm được một lát!”


Thiếu niên không nhịn được buồn phiền, hắn ta từ nhỏ đã lớn lên trong hầm rượu, xưa nay chưa từng gặp được người có thể uống nhiều hơn hắn ta.


Lần này bất đắc dĩ mới thi đấu, vốn tưởng rằng mình có thể nắm chắc năm mươi lượng bạc kia rồi, kết quả, giữa đường lại có một thiếu niên nhỏ hơn hắn ta mấy tuổi nhảy ra!


Cái quái gì thế này! Cho dù thiếu niên này lớn lên trong hầm rượu như hắn ta, vậy cũng nhỏ hơn hắn ta mấy tuổi, sao có thể uống lại hắn ta chứ?


Nhìn tinh thần kia xem, ngoại trừ gò má hơi ửng hồng thì ánh mắt trong vắt, cứ như không phải đang uống rượu mà là đang uống nước!


Thiếu niên vừa tức vừa tò mò, bất giác uống cạn mười chén.


Mà, lúc này Lưu Đại Lực cũng gục.


Trước đó thiếu niên nói quán quân chỉ là một trong hai người họ, thật ra lúc ấy phần lớn là trêu chọc, cũng chẳng ngờ một lời của hắn ta lại thành sự thật.


Lại uống cạn mười chén, thiếu niên cảm giác mình đã sắp không chịu nổi nữa.


“Thế này đi, chúng ta đánh ngang nhau rồi chia đôi số bạc kia, ngươi thấy sao?” Hắn ta rất cần bạc, nếu không sẽ không gạt sư phụ lén chạy đến đây thi đấu.


“Không được!” Tô Nguyễn lắc đầu: “Năm mươi lượng bạc này rất quan trọng với ta, ta không thể chia cho ngươi một nửa được.”


Tuy năm mươi lượng bạc không ít, nhưng ở đất Phượng Hoàng này thứ gì cũng đắt đỏ, hơn nữa, một mặt bằng nhìn khá chút cũng tốn một hai lượng bạc tiền thuê.


Năm mươi lượng bạc, vừa đủ cho nàng mở cửa hàng và quay vòng mấy tháng.


Nếu chia cho thiếu niên một nửa, đoán chừng nàng khó mở quán rượu được.


Nhưng nàng phải kiếm bạc, hiếm lắm mới thấy được cơ hội tốt như thế, sao Tô Nguyễn có thể từ bỏ được!


“Ngươi đừng ép ta tung tuyệt chiêu!” Thiếu niên vẫn cười hì hì, lúc này đã hơi tức giận.


Tô Nguyễn không hề bị lay động: “Đã sớm nói ngươi có bản lĩnh gì thì cứ xuất ra! Vì năm mươi lượng bạc kia, ta sẽ không khách sáo với ngươi đâu! Ừm, ngươi cũng không cần khách khí với ta!”


Dù sao ngươi cũng không thắng!


Thiếu niên cắn răng một cái, không biết đã điểm vào huyệt nào trên người mình.


Nhất thời, men say trong đáy mắt hắn ta đã tan đi không ít.


Đó là tuyệt chiêu điểm huyệt độc môn mà sư phụ đã dạy cho hắn ta, có thể khiến người say rượu tỉnh táo trong nháy mắt.


Nhưng cũng có di chứng về sau, đó là, sau này nếu say thì sẽ say gấp đôi.


Đây là lần đầu Tô Nguyễn nhìn thấy tình huống như vậy, nàng vô cùng kinh ngạc.


Thiếu niên hừ lạnh một tiếng: “Nếu ngươi đã không chịu chia đôi, vậy lát nữa ngươi thua thì cũng đừng khóc nhè! Ta không nhẹ dạ đâu!”


“Cứ chờ xem! Xem cuối cùng kẻ khóc là ai!” Tô Nguyễn nghĩ thầm, nàng thua được à?


Tốc độ uống rượu của thiếu niên tăng vọt, một chén hai chén ba chén, vừa đảo mắt đã cạn mười chén.


Hạnh Vũ nhìn đến mức tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.


Dù một trăm bát này là nước đi chăng nữa, nhưng uống nhiều như thế cũng sẽ xảy ra chuyện!


“Công tử, em đưa hết lương tháng của mình cho người, cho người hết, hu hu, người đừng uống nữa mà!”


Tô Nguyễn còn chưa nói gì thì thiếu niên đã hung ác nói: “Sai vặt của ngươi đã khóc rồi, nhận thua đi!”


Hắn ta cố gắng dùng khí thế của mình đè ép Tô Nguyễn, Tô Nguyễn ra hiệu cho Hạnh Vũ an tâm, liếc nhìn thiếu niên một cái: “Ta phải có được năm mươi lượng bạc kia đấy!”


“Ngươi nói có là có à? Phải hỏi ta trước xem ta có đồng ý không!”


Thiếu niên đã tức điên người, hắn ta uống ừng ực liên tiếp vài chén, sau đó nhìn Tô Nguyễn đầy thách thức.


Tô Nguyễn không chút hoang mang, nàng vẫn uống từng ngụm nhỏ như uống nước, thậm chí còn khiến người ta nhìn vào thấy vui tai vui mắt.


“Một trăm sáu mươi tám chén.”


“Một trăm bảy mươi tám chén.”


Từ sau một trăm ba mươi tám chén, cứ tăng mười chén thì tiểu nhị sẽ báo số.


Mỗi lần báo số đều khiến quần chúng vây xem kinh ngạc.


“Một trăm tám mươi tám chén.”


“Một trăm chín mươi tám chén.”


Thiếu niên uống cạn chén thứ một trăm chín mươi chín, đang bưng chén thứ hai trăm lên thì bỗng run tay một cái.


“Ta sẽ không thua ngươi đâu, có giỏi thì sau này uống tiếp!”


Nói xong câu này thì cơ thể của hắn ta nghiêng đi, ngã nhào xuống đất, say đến bất tỉnh.


Tô Nguyễn liếc mắt nhìn hắn ta, nàng chậm rãi bưng chén rượu thứ hai trăm lên.


Ừng ực, ừng ực!


“Hai trăm chén! Thôi Nguyên thắng! Chúc mừng Thôi Nguyên!”


Thôi Nguyên là cái tên giả Tô Nguyễn dùng báo danh khi nãy, nàng dùng họ của Thôi Trạm và một chữ đọc gần giống tên của nàng.


Quần chúng vây xem lâu như thế, thấy cuối cùng cũng tìm ra được quán quân thì vỗ tay nhiệt liệt!


Hai trăm chén! Phải biết, năm trước quán quân là một trăm hai mươi lăm chén, năm ngoài quán quân là một trăm ba mươi tám chén, năm nay đã vọt lên đến hai trăm chén.


“Xem ra, vài năm nữa cũng khó ai qua được kỷ lục này!”


“Ai nói? Nếu quán quân tên Thôi Nguyên này lại đến tham gia, nói không chừng kỷ lục này sẽ bị phá vỡ!”


“Nói đúng lắm, ha ha ha!”


Dưới tiếng hoan hô nhiệt liệt của những người dân, Tô Nguyễn lấy được một tấm thẻ có thể nhận được năm mươi lượng bạc thưởng bất cứ lúc nào.


Không giao bạc ngay tại chỗ là vì sợ có người có ý đồ cướp giật, vì thế đưa thẻ nhận bạc trước, khi nào muốn thì có thể đến đổi.


Tô Nguyễn nghĩ thầm, cửa hàng rượu này đúng là chu đáo.


Sau khi quần chúng dần tản đi, Tô Nguyễn gọi chưởng quầy của cửa hàng: “Chưởng quầy.”


Chưởng quầy chính là người quản trò của lần này, thấy Tô Nguyễn gọi mình thì khách khí đáp lại: “Thôi công tử có chuyện gì?”


“Ta định vài hôm nữa sẽ mở một quán rượu, không biết nếu ta nhập rượu từ nơi này thì có giá ưu đãi không?” Tô Nguyễn nói.


Chưởng quầy vừa nghe nàng muốn mở quán rượu thì ánh mắt càng nhiệt tình hơn: “Tất nhiên có thể rồi! Cửa hàng rượu Bạch thị chúng ta luôn cố gắng nâng đỡ những quán rượu mới mở! Thế này đi, nếu Thôi công tử có hứng thú, vậy chúng ta tìm nơi ngồi xuống nói tỉ mỉ.”


“Hôm nay ta ra ngoài người nhà không biết, bây giờ đã muộn rồi, ta phải về.” Tô Nguyễn nói: “Hai hôm nữa ta lại đến tìm chưởng quầy được không?”


Vì hôm nay nàng đoạt giải quán quân nên có không ít người nhận biết nàng, nàng muốn mấy người kia dần quên đi nàng nàng mới lại đến.


Dù sao cũng đã có bạc, không cần vội.


“Tất nhiên rồi, bất cứ lúc nào cũng chào đón!” Chưởng quầy tươi cười đưa Tô Nguyễn đi.


Lúc Tô Nguyễn và Hạnh Vũ đi ra, thiếu niên khi nãy vẫn nằm nhoài dưới đất, dáng vẻ kia như thể không dậy nổi nữa.


Tô Nguyễn định bước qua thì bỗng nhiên thiếu niên kia mở đôi mắt mơ màng ra, khẽ lầu bầu một tiếng với vẻ trêu chọc: “Muốn mở quán rượu với cửa hàng Bạch thị, cẩn thận…”


Tô Nguyễn không nghe rõ mấy chữ phía sau, khi nàng muốn hỏi lại thì đã thấy thiếu niên nhắm chặt mắt.


Bỏ đi, một con sâu rượu nói bừa mà thôi!


Nhưng trước đó thiếu niên này bán thuốc giải rượu, lừa không ít người, bây giờ say ngất ngây ở đây, liệu có bị người nào đến tính sổ không?


Nể mặt quen biết một chút và tửu lượng hơn người của hắn ta, Tô Nguyễn đã bỏ ra vài đồng tiền nhờ tiểu nhị của cửa hàng rượu đưa hắn ta đến quán trọ.


—-





Sau khi về, nàng vừa tắm rửa cho hết mùi rượu xong thì Hồ ma ma bên cạnh Liễu Minh Khanh đến.


“Tam tiểu thư, phu nhân cho mời.”


“Có chuyện gì không?” Tô Nguyễn vừa theo Hồ ma ma ra ngoài vừa hỏi.


Hồ ma ma nói: “Phu nhân gọi người của phường tơ lụa đến, nói là muốn may cho ba vị tiểu thư một bộ y phục mới.”


May y phục mới? Cả gia đình đều dựa vào bổng lộc của Tô Thụy An, thật sự rất eo hẹp.


Hơn nữa Tô Thịnh và Tô Thanh Nam đọc sách trong trường học huyện Phượng Hoàng, không thể ăn mặc keo kiệt được nên trước giờ ba tỷ muội Tô Nguyễn đều ăn mặc khá đơn sơ.


Bây giờ vừa đến huyện Phượng Hoàng, Liễu Minh Khanh đã muốn may ngay y phục mới cho các nàng, lẽ nào sợ sau này các nàng ra ngoài xã giao bị mất mặt?


Tô Nguyễn vốn nghĩ như thế, kết quả nàng vừa đến thì đã nghe Liễu Minh Khanh nói với Tô Hạm: “Hôm nay phu nhân của Lê Tri phủ vừa nhậm chức đưa thiếp mời đến, nói rằng mấy ngày nữa sẽ tổ chức tiệc rượu tiền nhiệm tại Lê phủ, mời những quan viên lớn nhỏ và gia đình giàu có đến dự.”


“Trong thiếp mời Lê phu nhân có nói rõ, tất nhất tất cả người gia đều đến dự, đều sinh hoạt tại đất Phượng Hoàng này, nhận thức nhau sớm một chút, tránh cho sau này vô tình đụng phải ai.”


Kiếp trước Trương Tri phủ không chết, vì thế không có bữa tiệc này, kiếp này Trương Tri phủ chết rồi, tiếp đó Lê Tri phủ nhậm chức, tổ chức tiệc rượu để nhận biết nhau cũng là điều bình thường.


“Khó trách phải may y phục mới!” Tô Hạm giơ tay lên để cho thêu nương của phường tơ lụa đo người mình.


“Nghe nói lần này Bố Chính Sứ đại nhân cũng tới.” Liễu Minh Khanh nói.


Trái tim Tô Nguyễn lập tức co chặt lại, nàng nhìn Tô Hạm mi mục như họa, lại nhớ đến kiếp trước nàng ta đã dứt khoát hiến thân cho Bố Chính Sứ đại nhân, cuối cùng nhận lấy cái chết bi thảm.


Không, nàng không thể để Tô Hạm tham gia được, không thể để Bố Chính Sứ đại nhân nhìn thấy Tô Hạm được!


“Nguyễn Nguyễn đến rồi à.” Liễu Minh Khanh cười dịu dàng vẫy tay với nàng: “Mau tới đây lấy số đo đi.”


Từ sau khi biết Tô Thụy An được điều đến huyện Phượng Hoàng thì tâm trạng của Liễu Minh Khanh vẫn luôn rất tốt.


Tô Nguyễn nhìn thấy gương mặt tươi cười kia, bỗng nhiên sự thù hận của nàng dâng lên.


Lấy số đo, may y phục mới, sau đó đưa từng người các nàng đã được trang điểm lộng lẫy ra đổi tiền lời, đổi lấy vinh hoa phú quý cho bản thân à?!


“Tô gia chúng ta vốn chỉ là một nhà nhỏ cửa nhỏ, cần gì phải ra vẻ lắm tiền?! Lẽ nào ăn mặc tốt một chút thì người khác sẽ đánh giá chúng ta là người thượng lưu à?” Nàng lạnh lùng nói.


Gương mặt tươi cười của Liễu Minh Khanh cứng đờ lại: “Nguyễn Nguyễn, con sao thế? Có phải thấy không khỏe không?”


“Con không sao, con chỉ cảm thấy chúng ta không chơi nổi với những gia đình giàu có kia thì đừng cố nhắm mắt chơi cùng! Cứ yên lặng sống cuộc sống của mình không tốt hơn à?”


“Nguyễn Nguyễn?!” Liễu Minh Khanh có phần không thể ngờ, không hiểu sao Tô Nguyễn đột nhiên trở nên sắc bén như thế.


“Nữ nhi cảm thấy không khỏe, nữ nhi cáo lui trước.”


Tô Nguyễn xoay người rời đi khiến cho Liễu Minh Khanh vô cùng lúng túng, bà ta quay lại cười nói với thêu nương của phường tơ lụa: “Vừa từ Lâm Huyền đến đây, nàng có hơi không quen với khí hậu nơi này nên mấy ngày nay không khỏe cho lắm, cười chê rồi.”


Người của phường tơ lụa vội cười bồi theo, biểu thị không sao.


“Ba ngày sau sẽ cử hành tiệc rượu, làm phiền Trần lão bản may xong y phục trong ba ngày.” Liễu Minh Khanh nói: “Lát nữa ta sẽ đưa riêng số đo của Nguyễn Nguyễn cho ngươi.”


“Vâng, Tô phu nhân.”











Tô Nguyễn hạ quyết tâm không giam gia bữa tiệc, cũng không để Tô Hạm đến tham gia.


Nhưng không ngờ người tính chẳng bằng trời tính!


Buổi sáng ngày tổ chức tiệc rượu, Tô Nguyễn đang nằm trên giường giả bệnh.


Hạnh Vũ chạy tới nói với nàng rằng Tô Hạm đã ăn diện xong rồi, còn Tô Oanh thì bị bệnh sởi, nổi nốt đỏ đầy người nên không thể ra cửa được.


“Tại sao lại thế?” Tô Nguyễn trợn tròn mắt, rõ ràng nàng đã hạ độc vào trà của Tô Hạm, cớ gì Tô Hạm không sao, còn Tô Oanh lại trúng chiêu chứ?


Xem ra hơn phân nửa là Tô Oanh vô tình uống trà của Tô Hạm rồi!


Tô Oanh này thật đáng ghét! Phá hỏng chuyện tốt của nàng!


Tô Nguyễn không màn đến chuyện giả bệnh nữa, nàng vội đứng dậy thay y phục.


Tuy ngày đó nàng không lấy số đo, nhưng Liễu Minh Khanh vẫn bảo người của phường tơ lụa may cho nàng một bộ y phục màu vàng nhạt.


Tô Nguyễn có làn da trắng nõn, nàng mặc vào bộ y phục vàng tựa như nụ mai chớm nở, mềm mại đáng yêu.


Năm nay Tô Hạm đã mười lăm tuổi, dáng vẻ đã lộ rõ là một đại cô nương.


Vòng eo nhỏ xíu, chân dài, thân hình xinh đẹp vô ngần. Nàng ta diện một bộ y phục đỏ rực, khiến cả người nàng ta lộ ra sức sống thanh xuân dạt dào, đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt.


“Nguyễn Nguyễn đến rồi à? Ta còn định sang gọi muội dậy đây.”


Tâm tình của Tô Nguyễn đang rất phức tạp, nàng gọi một tiếng: “Đại tỷ.”


Tô Hạm cười híp mắt nhìn ngắm gương mặt Tô Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn đã lớn rồi này! Muội mặc bộ y phục này thật xinh đẹp.”


Tô Nguyễn cúi đầu: “Sao có thể xinh đẹp bằng đại tỷ.”


Khi Liễu Minh Khanh biết được Tô Oanh không thể đến tham gia tiệc rượu thì cũng chẳng lộ vẻ gì.


“A Hạm, Nguyễn Nguyễn, lão gia cùng A Thịnh và Thanh Nam đang chờ bên ngoài, chúng ta đi thôi.”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom