• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Mẹ của Mạnh Yến Thần trọng sinh rồi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần 4 END

9.
Hứa Thấm làm xong ca đêm thì ngồi tàu điện về nhà. Vừa bước vào nhà cô ta liền nhìn thấy Tống Ngọc, con trai của hai người họ, đang ném đồ chơi bừa bộn khắp nhà. Mà Tống Diệm, người phải trông con hôm nay, đang nằm bên cạnh ngáy o o.

Trong nháy mắt Hứa Thấm cảm thấy sự mệt mỏi trước giờ chưa từng có.

Thật sự rất mệt mỏi.

Cô không hiểu sao cuộc đời mình lại đi đến bước này rồi. Sau khi cùng Tống Diệm kết hôn xong, từ tận đáy lòng Hứa Thấm bỗng sinh ra một loại cảm giác bất lực, giống như mặc kệ cô ta giãy giụa như thế nào, cũng sẽ vĩnh viễn bị một thứ gọi là vận mệnh trói chặt một cách gắt gao đến mức không thể thở được.

Trước mắt Hứa Thấm bỗng hiện ra cảnh tượng sau khi cô ta mới sinh con xong. Khi đó cô ta vì đứa trẻ này mà làm ầm ĩ với nhà họ Mạnh, mà tiền lương của Tống Diệm chỉ đủ để cho bọn họ chi tiêu hằng ngày, hai người họ thậm chí còn không đủ tiền để đưa con đi nhà trẻ chứ đừng nói là mời bảo mẫu riêng. Tuy nói mợ của Tống Diệm cũng giúp đỡ trông chừng, thế nhưng mợ của hắn cũng có công việc riêng, phần lớn thời gian Hứa Thấm phải một mình trông con.

Không còn cách nào khác, Hứa Thấm chỉ còn cách học từng chút một, thời gian trẻ con bú sữa không cố định, thường xuyên khóc to giữa đêm vì đói. Cô ta không biết bản thân mình đã bao lâu không được ngủ một giấc trọn vẹn rồi. Hứa Thấm vẫn nhớ một tối nọ Tống Ngọc khóc to giữa đêm, cô ta bật dậy lọ mọ ôm lấy Tống Ngọc cho bú, giữa bóng tối lờ mờ của căn phòng, Hứa Thấm bỗng không cảm thấy buồn ngủ nữa. Cô lấy điện thoại ở đầu giường, vừa bế Tống Ngọc, vừa bật vòng bạn bè lên xem. Hiện ra ở đầu trang chính là ảnh chụp ở Vân Nam của Mạnh Yến Thần, trong ảnh Mạnh Yến Thần cùng một cô gái đứng giữa một khu rừng đầy hoa, xung quanh là bươm bướm bay ngập trời, đi kèm với tấm ảnh còn có một caption: “Tôi cuối cùng cũng tìm được chú hồ điệp của đời mình.”

Trong tấm ảnh ấy ánh nắng tươi sáng, tiết trời trong lành. Ánh nắng kia giống như xuyên qua màn hình, chiếu rọi vào căn phòng u tối này, trở thành ánh sáng duy nhất trong toàn bộ căn phòng. Thế nhưng Hứa Thấm biết, ánh sáng này sẽ không bao giờ chiếu rọi vào nhân sinh ảm đạm của cô nữa rồi.

Khi Tống Ngọc tròn một tuổi, bọn họ càng tiêu tốn nhiều hơn. Hứa Thấm trước nay không biết để nuôi lớn một đứa trẻ lại cần nhiều tiền như vậy, không còn cách nào khác, bọn họ đành phải bán đi chiếc xe mà nhà họ Mạnh cho cô ấy làm của hồi môn. Tiền lương làm thêm ở quán trà sữa của Tống Diệm đã không còn nuôi nổi gia đình này nữa, vậy nên sau khi bán chiếc xe kia đi, Tống Diệm xin nghỉ việc ở quán trà sữa, dùng tiền bán xe để cùng bạn bè hợp tác mở một quán đồ nướng.

Lúc mới bắt đầu Tống Diệm rất nhiệt huyết, tiệm đồ nướng bắt đầu có lời, Hứa Thấm nhân lúc trong nhà vừa dư dả một chút cũng tranh thủ thi đậu nghiên cứu sinh. Cô vẫn chọn trường mà mình học lúc trước bởi vì nó gần nhà. Thế nhưng khi cô ta vừa thi đậu nghiên cứu sinh, tiệm đồ nướng của Tống Diệm bởi vì thường xảy ra việc tụ tập đánh nhau nên bị cơ quan chức năng buộc đóng cửa. Cuộc đời của Hứa Thấm thật vất vả mới khởi sắc một chút lại tiếp tục chìm vào bế tắc, mà chiếc xe ba Mạnh cho cô ấy làm của hồi môn cũng mất đi.

Ba năm học nghiên cứu sinh thật sự vô cùng vất vả, luận án cùng kỳ thực tập ở bệnh viện ép Hứa Thấm đến mức không thở nổi. Đã vậy sau khi về đến nhà còn phải đối mặt với Tống Ngọc khóc lóc đòi mẹ. Sau khi tiệm đồ nướng đóng cửa, Tống Diệm lại bắt đầu cùng bạn bè làm shipper giao đồ ăn, bình thường còn bận bịu hơn cô ấy.

Cô ấy sau khi đi học về còn phải dọn dẹp đồ chơi của Tống Ngọc, giặt quần áo cho hai ba con họ, thậm chí có đôi khi mợ không rửa chén, Tống Diệm đều bảo cô rửa giùm bà ấy. Hứa Thấm vẫn nghĩ chờ qua ba năm này cuộc sống nhất định sẽ tốt hơn, thế nhưng sau khi tốt nghiệp cô mới nhận ra là mình không thể xin được bất cứ bệnh viện nào của thành phố, chỉ có bệnh viện huyện mới đồng ý nhận cô ấy vào làm. Cuối cùng sau nhiều năm kết hôn Hứa Thấm cũng lần đầu tiên chủ động quay về nhà họ Mạnh để nhờ Phó Văn Anh giúp đỡ.

Không có mỹ phẩm dưỡng da cao cấp, kèm theo áp lực cuộc sống và áp lực mới vào nghề chèn ép, Hứa Thấm thấy mình chật vật đến mức đáng thương. Cô cảm thấy mình của hiện tại thật không đủ tư cách để bước vào cửa biệt thự Mạnh gia. Cô ấy nhìn xuống quần áo rẻ tiền cùng đôi giày đã cũ kĩ trên người, rồi lại ngước nhìn căn biệt thự hoa lệ trước mặt, có thể nói mình ăn mặc thậm chí còn không bằng giúp việc của Mạnh gia.

Phó Văn Anh đồng ý với cô ấy rồi, nhưng cũng chỉ đồng ý tìm công việc cho một mình cô ấy thôi, còn nói thêm là chỉ có thể vào được bệnh viện nhỏ gần nhà mà thôi. Từ Mạnh gia bước ra, cô ấy bắt gặp Mạnh Yến Thần dẫn theo Đào An An về nhà. Đào An An ăn mặc tinh xảo, kéo tay Mạnh Yến Thần cười cười nói nói. Lúc cô ấy nhìn thấy Hứa Thấm đang định mở miệng chào hỏi thì Hứa Thấm lại bước nhanh lướt qua họ.

Nhớ lại ngày đó, Hứa Thấm thấy mình như nạn dân chạy trốn lũ, phải gọi là chạy trối chế.t.

Hôm đó không phải là lần đầu tiên Hứa Thấm gặp Đào An An, lần đầu tiên cô ta gặp Đào An An là ở tiệm đồ nướng của Tống Diệm. Đào An An kéo tay Mạnh Yến Thần ngồi xuống ghế nhựa của tiệm đồ nướng, vừa lau muỗng đũa vừa nói: “Mạnh Yến Thần, anh nhất định phải nếm thử mấy món này. Em không muốn anh bỏ lỡ cực phẩm của nhân gian đâu.”

Đào An An thuần thục cầm lấy menu chọn đồ ăn. Hai người tuấn nam mỹ nữ ăn mặc sang trọng lại ngồi ở quầy đồ nướng ở trong hẻm nhỏ, nhìn kiểu gì cũng thấy không phù hợp.

Người xung quanh thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn hai người họ, Tống Diệm cũng để ý đến. Hắn nhìn thấy Mạnh Yến Thần đến thì một mực muốn cô sang mời rượu Mạnh Yến Thần, lại muốn cô hỏi Mạnh Yến Thần một chút đồ ăn xế của tập đoàn Mạnh thị sau này có thể đặt ở quán nướng nhà họ không.

Lúc ấy cô đã ngạc nhiên nhìn Tống Diệm, trước đây hắn một mình ngăn cản cô ta cùng Mạnh Yến Thần qua lại, hiện tại thì hắn không nghi ngờ giữa cô với Mạnh Yến Thần có thể xảy ra chuyện gì mờ ám nữa sao. Tại sao hắn lại muốn cô đi mời rượu Mạnh Yến Thần vì một lí do hoang đường vậy chứ. Cô ta không muốn đi, hắn lại đột nhiên nổi giận, bắt đầu không kìm chế được mà nạt Hứa Thấm.

“Hứa Thấm cô cho rằng cô là ai, cô cho rằng mặt mũi của cô đáng giá bao nhiêu chứ. Cô có biết học phí của con cô sắp không đóng nổi nữa rồi không!”

Một tiếng quát này của hắn lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người ở trong quán, bao gồm cả Mạnh Yến Thần. Ánh mắt quan tâm của những người xung quanh giống như dao, từng giây trôi qua đều giống như đang đâm vào da thịt Hứa Thấm. Nhìn thấy Mạnh Yến Thần sắp đi qua bên này, Hứa Thấm cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi, ném hết đồ đạc trong tay rồi quay người bỏ chạy.

Cô ấy thực sự không biết phải đối diện với Mạnh Yến Thần như thế nào, cũng không biết giải thích với anh ấy ra sao về việc cô lại khiến bản thân sống một cách chật vật đến nông nỗi này. Ngày hôm sau, Phó Văn Anh cùng Mạnh Yến Thần ghé thăm cô, họ đến còn mang theo một đống đồ chơi và quần áo trẻ con, trước khi đi còn cho cô một khoản tiền, nói là lễ gặp mặt cho Tống Ngọc. Hai người họ ngồi không lâu liền rời đi.

Mạnh Yến Thần đi ra ngoài trước, Phó Văn Anh lại bước vài bước vào phòng trong. Bà nhìn một vòng gian phòng lộn xộn, trên người bà mặc toàn hàng hiệu đắt tiền, đứng trong một gian phòng nhỏ xíu chen chúc lại thiếu sáng, thật sự tạo nên một sự tương phản nổi bật.

Phó Văn Anh trầm ngâm một chút lại quay lại nhìn Hứa Thấm, nhẹ giọng mở miệng, giống như hỏi cô ấy lại như đang hỏi chính mình.

“Thấm Thấm, đây là cuộc đời mà con muốn sống sao?”

Nói xong mặt bà không có biểu tình, chỉ nhìn Hứa Thấm một cái rồi quay người bước ra ngoài.

Hứa Thấm thoát khỏi hồi ức mỉm cười chua chát. Cô vừa làm xong ca đêm nên cảm thấy có chút nhức đầu, một bên thu dọn đồ chơi của Tống Ngọc, một bên nghe Tống Diệm càm ràm. Hứa Thấm tự hỏi đây là người đàn ông mà cô ấy yêu sao?

Chắc là trước đây cũng có yêu. Cô của thời trung học yêu khói lửa (*) trên người hắn, yêu sự tự do ngông cuồng, không cúi đầu chịu trói buộc ở hắn. Lúc ấy, cô thích một Tống Diệm lúc nào cũng sẵn sàng đứng ra bảo vệ cô.
(*): hơi thở nhân gian. Ở đây muốn nói bởi vì nữ chính được bao bọc kĩ từ nhỏ (hoặc là tù túng theo góc nhìn của nữ chính) nên cô ấy yêu cái sự “đời” của nam chính.

Nhưng hiện tại thì sao? Giai đoạn yêu đương kích thích đã qua đi. Hiện thực cay đắng từng bị vầng hào quang của tình yêu che đi, nay bị thời gian gột rửa cũng từ từ lộ ra.

Yêu hay không yêu đã không còn quan trọng, cô ấy bởi vì những cố chấp của thuở thiếu thời mà phải trả một cái giá quá đắt, ăn quá nhiều đau khổ. Thế nhưng giờ đây đã không còn đường lui nào cho cô ấy nữa rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom