• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Trọng Sinh Đích Nữ Chi Dược Phi Thiên Hạ. (1 Viewer)

  • Chương 1-5

Bắc Tề, năm ba mươi, mùa đông, tại hoàng cung.

Gió lạnh vù vù, đêm lạnh như nước.

“Hoàng hậu ư? Nàng ta cũng xứng à? Nếu ban đầu không phải do Thẩm Trác Bạch vừa hay đang lập được kì công nơi biên cảnh, phụ hoàng có ý muốn trọng dụng thì trẫm làm sao lại có thể lấy một nữ nhân đã từng thành hôn với một tên tướng cướp làm vợ được chứ?”

“Những năm này cũng bởi vì nàng ta mà trẫm đã phải chịu bao nhiêu sự cười nhạo của người ta, mỗi lần đối diện với khuôn mặt kia của nàng ta thì trẫm liền thấy ghê tởm tới mức buồn nôn, lẽ nào nàng ta còn muốn trẫm trở thành trò cười của tất cả mọi người trong thiên hạ ư.”

“Hoàng hậu của trẫm, nhất định khiêm tốn lễ độ, hiền lương thục đức, giống như Mi Nhi nàng thông minh hiểu lòng người, chứ không phải là độc phụ đầy tội nghiệt giết người như ma kia.”

Tô Lương Thiển đứng ở ngoài cửa, thị lực của nàng đã kém lắm rồi, nhất là vào ban đêm, lại càng mơ hồ hơn, nàng không nhìn rõ mặt của hai người kia.

Suy nghĩ tới những chuyện xảy ra gần một năm nay, Tô Lương Thiên còn có gì mà không hiểu chứ, chỉ là nàng làm sao cũng không nghĩ tới được, chàng công tử phiêu diêu điềm nhiên hào hoa phong nhã như cây tùng trong thung lũng kia, lại nói ra được những lời độc ác như thế, lại là nói nàng nữa chứ.

Tô Lương Thiển chỉ cảm thấy máu đang sôi trào trong lồng ngực, trong cổ họng có vị tanh ngọt, nhưng bị nàng nuốt trở về.

Nàng giơ một tay ra, vỗ về bụng mình, còn tay kia thì sờ những vết sẹo chằng chịt trên khuôn mặt, năm đó Dạ Phó Minh bị người ta truy sát, để bảo vệ hắn nên nàng đã đổi y phục với hắn, không nghĩ tới lại bị rơi xuống vách núi hôn mê, sau khi tỉnh lại thì cả khuôn mặt đều đã bị hủy dung, nàng vì hắn mà xông pha chiến trường, thế mà chỉ đổi lại được một câu nói giết người như ma cả người đầy tội nghiệt kia của hắn.

Tô Lương Thiển nhịn rồi lại nhịn, kiềm chế kích động tông cửa xông vào chất vấn một phen, mà chậm rãi đẩy cửa ra.

“Ai?”

Dạ Phó Minh cảnh giác phản ứng lại đầu tiên.

Dạ Phó Minh nhìn Tô Lương Thiển đang âm thầm lặng lẽ chậm rãi đi từ cửa tới, đáy mắt lóe lên một tia chán ghét, hắn rời mắt đi rất nhanh, lạnh lùng nói: “Ngươi tới đây làm gì?”

“Tỷ tỷ.”

Tô Lương Thiển làm như không nghe thấy giọng nói của Tô Khuynh Mi, dường như không có người như nàng ta tồn tại trong căn phòng này, sắc mặt bình tĩnh, cắn răng quỳ về phía Dạ Phó Minh “Lại thêm vài ngày trôi qua, ngài cũng đã đăng cơ như ý nguyện, thiếp thân khẩn cầu ngài hãy bỏ qua cho Thẩm gia, không cần đuổi cùng giết tuyệt như thế.”

Giọng nói thô ráp khó nghe, nghe trong đêm tối có chút dọa người, rõ ràng là đã bị hỏng rồi.

Tô Khuynh Mi đứng lên, lại tìm một chiếc áo khoác của Dạ Phó Minh, khoác lên cho hắn, Dạ Phó Minh dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nàng ta, ngồi trên giường, lúc nhìn về phía Tô Lương Thiển thì ngay lập tức trở thành sắc mặt lạnh lùng vô tình “Là đừng đuổi cùng giết tuyệt Thẩm Trác Bạch đúng chứ.”

“Ham muốn nữ nhân của thánh thượng, là tội chết đó, tỷ tỷ không phải yêu hoàng thượng nhất à, làm sao lại cầu tình thay cho người nam nhân có ý tưởng với mình được chứ?”

Cả người Tô Lương Thiển run rẩy, đôi mắt nhìn Dạ Phó Minh co rút lại, giọng nói trở nên sắc bén hơn “Ngươi đã có sát tâm với hắn từ lâu rồi, là ngươi cố ý dẫn dụ hắn trở về.”

“Ngươi với Thẩm Trác Bạch sát nghiệt nặng nề, những chư quốc khác cũng có ý kiến rất lớn đối với trẫm, chỉ cần các ngươi chết đi thì trẫm mới có thể liên hợp với bọn họ, tiêu diệt Nam Yến, thống nhất thiên hạ.”

“Người ngốc nói bừa, nằm mơ giữa ban ngày.”

Bởi vì triều đình suy tàn, những tiểu quốc phụ thuộc vào Bắc Tề nổi dậy, thiên hạ chia thành sáu phần, chinh chiến không ngừng, thế nhân đều cho rằng Dạ Phó Minh anh dũng thiện chiến, nhưng lại không biết ở phía sau toàn bộ đều là Tô Lương Thiển giúp hắn bày mưu tính kế, Thẩm Trác Bạch thay hắn xung phong phía trước, một văn một võ, trong vòng mấy năm chưa từng bại chiến bao giờ, hiện tại chỉ còn duy nhất một mình Nam Yên có thể chống chọi lại nên hình thành hai thế lực phân chia thiên hạ.

Từ trước tới nay sự liên minh giữa các quốc gia chính là sự liên kết về lợi ích, hoàn toàn không đáng tin cậy, một khi nàng và Thẩm Trách Bạch chết rồi thì ắt sẽ khiến các tướng sĩ lạnh lòng, giang sơn Bắc Tề sẽ gặp phải nguy hiểm trùng trùng.

Tô Lương Thiển khụy gối đứng dậy, đi tới gần Dạ Phó Minh, sắc mặt là nỗi buồn bã và tái tê của sự tuyệt vọng “Nếu như ngươi đã khăng khăng như thế thì bản đồ lực lượng canh phòng của mười tám châu thuộc biên cảnh U Vân, sự phân bố lực lượng binh sĩ của Bắc Tề, còn có tất cả những bí mật của các đại thần trong triều mà ngươi đã thu thập nhiều năm nay, sẽ nhanh chóng được đưa tới tận tay thái tử của Nam Yến.” Dạ Phó Minh giật mình, giơ tay tát cho nàng một cái, ánh mắt nhìn nàng chỉ hận không thể xé nát nàng ra “Đồ đê tiện, ngươi còn giám nói không có tư tình với Thẩm Trác Bạch ư.”

Tô Lương Thiển lau vết máu ở khóe miệng đi, hoa mắt chóng mặt, láng máng nghe thấy tiếng đánh nhau ở bên ngoài càng ngày càng gần, Tô Khuynh Mi nhìn Dạ Phó Minh một cái, có chút lo lắng, Dạ Phó Tinh xoau người lấy một viên thuốc rồi bước tới bên cạnh Tô Lương Thiển, giữ chặt lấy cằm của nàng, rồi trực tiếp nhét vào miệng nàng, Tô Lương Thiển vừa mới nuốt viên thuốc xuống thì nghe thấy một người hoảng sợ nói: “Hoàng thượng….hoàng thượng….Thẩm….Thẩm tướng quân giết…”

“Bịt miệng lại rồi lôi xuống cho trẫm.”

Tô Lương Thiển bị mấy tên thái giám kéo về phía sau giường, cũng không biết là do Dạ Phó Tinh đánh hay là do tác dụng của thuốc mà chỉ cảm thấy chân tay không có sức lực, không nhấc nổi được cánh tay lên, cũng có chút mê man, nhưng mà ý thức của nàng lại cực kì tỉnh táo, nàng dựa vào tường làm điểm tựa, chẳng lâu sau, Thẩm Trác Bạch tới rồi, cả người hắn đầy dấu máu, khôi giáp màu bạc cũng bị nhuộm màu rồi, cả người chính khí hào hùng, đi trước trước mặt Dạ Phó Minh mấy bước thì dừng lại, cả người thẳng thắn đứng yên, khiến người ta phải chú ý tới.

“Thẩm Trác Bạch, ngươi thế này là muốn tạo phản ư?”

“Đây chẳng phải là mục đích chính của hoàng thượng ư? Lợi dụng chuyện mất tích của đại hoàng tử dẫn dụ ta trở về, áp đặt cho tội danh tạo phản, nhổ cỏ tận gốc! Đại hoàng tử bây giờ ở đâu?”

Tô Lương Thiển giật mình, giống như bị ai đó hung hăng đâm một cái, đột nhiên tỉnh táo hẳn lại.

Dạ Phó Tinh nhìn về phía mà Tô Lương Thiển đang đứng, cười lớn nói: “Tiểu súc sinh kia à, nó đã chết lâu rồi, thi thể cũng đã nằm trong bụng sói rồi, xương cốt không còn lại một miếng, những năm này các ngươi mắt đi mày lại, xem trẫm là thằng mù à, thế thì trẫm lại phải khiến cho nàng ta trở thành một người mù thật sự.”

Dạ Phó Minh lạnh lùng mỉa mai: “Về phần đứa con trong bụng nàng ta, ngươi cảm thấy trẫm sẽ để ý tới sự sống chết của nó à? Nàng chính là nỗi nhục nhã của trẫm, trẫm căn bản sẽ không để cho nàng ta sinh đứa trẻ ra đâu, cho dù có sinh ra thì cũng chỉ là một cái thai đã chết mà thôi.”

Là Dạ Phó Tinh, thì ra chính là hắn đã giết chết Ngọc Nhi, còn có đứa con trong bụng nàng…

Tô Lương Thiển trừng to hai mắt lên không thể tin được, hai tay buông thõng ra, vô thức nắm chặt bàn tay lại, cả người nàng hốt hoảng ngẩn ngơ, dường như là người mất hồn, bị chân tướng như tiếng sét này làm cho không hoàn hồn lại được.

“Giang sơn của Đại Tề rơi vào tay ngươi chính là kiếp nạn của toàn dân bách tính, ta thật sự muốn một đao giết chết ngươi.”

“Hôm nay ta đã xông vào Ung Hoa điện thì không nghĩ tới việc có thể thoát thân, bản thân ta mặc ngươi xử trí thế nào cũng được, nhưng Lương Thiển, trong lòng nàng chỉ có ngươi mà thôi, ngươi hãy để cho nàng đi đi.”

“Ngươi như thế này là đang dạy dỗ trẫm nên làm việc như thế nào à? Thẩm Trác Bạc, ngươi thật là hỗn xược.”

Khuôn mặt Dạ Phó Minh lạnh lùng như băng, sát khí phừng phừng, Tô Khuynh Mi đứng ở phía hắn đã kéo tay áo hắn trước khi hắn phát tác ra “Thẩm đại nhân làm thế nào để chứng minh được ngươi với tỷ tỷ là trong sạch, chúng là lại chẳng nhìn thấy trái tim của ngươi.”

Lúc Tô Khuynh Mi nói những lời này thì khóe mắt liếc nhìn về thanh kiếm đang quấn quanh eo Thẩm Trác Bạch, rồi ngay sau đó ánh mắt sáng quắc nhìn về phía ngực hắn.

Lời nói của Tô Khuynh Mi khiến cho Tô Lương Thiển hiểu rõ ý đồ của nàng ta lập tức hoàn hồn, nàng quay đầu lại một cách vô thức, nhìn về phía Thẩm Trác Bạch cũng hiểu ý này kiên quyết rút thanh bảo kiếm ở trên eo ra, ngay lập tức mặt cắt không còn giọt máu.

Nàng cắn môi, cố gắng lắc đầu chạm vào tương, phát ra từng tiếng kêu cốc cốc, tất cả những động tác của nàng đột ngột im bặt khi nghe thấy tiếng xoẹt xoẹt phát ra khi dao kiếm đâm vào da thịt con người.

Máu bắn tung tóe khắp nơi, dấy lên một màng sương máu, sinh mệnh nhỏ nằm trong bụng nàng được tám tháng cũng đang dần dần rời xa cơ thể nàng. “Trái tim của ta…”

Tô Lương Thiển cũng không biết là có chuyện gì mà thế giới mơ hồ mờ ảo bao lâu nay đột nhiên rõ ràng lại, nàng nhìn thấy Thẩm Trạc Bạch dùng dao khoét trái tim của mình ra, đi tới trước mặt Dạ Phó Minh và Tô Khuynh Mi, trái tim trên tay hắn còn đang đập, máu chảy dọc theo ngón tay hắn tí tách “Ngươi nhất định phải thả nàng đi, nếu không, những năm này ngươi làm sao có thể từ một hoàng tử do cung nữ được sủng hạnh sinh ra mà đăng cơ lên hoàng vị, sẽ được tất cả mọi người trong thiên hạ biết hết.”

Dạ Phó Minh không khỏi nghĩ tới sự uy hiếp của Tô Lương Thiển, vừa sợ vừa giận, Tô Khuynh Mi bị dáng vẻ này của Thẩm Trác Bạch dọa sợ hét lên liên tục, khuôn mặt xinh đẹp kia, vừa sợ hãi lại vừa ghen tị.

“A”

Tô Lương Thiển chỉ cảm thấy có một chút tanh ngọt từ đáy họng tràn lên, cơ thể cũng có chút sức lực, nàng vừa lao về phía Thẩm Trác Bạch vừa xé nát thứ bị nhét trong miệng ra, như một cột máu tươi, ôm chặt lấy Thẩm Trác Bạch vừa mới bị Dạ Phó Tinh đẩy ngã kia.

“Huynh trưởng, huynh trưởng.” Tô Lương Thiển che lồng ngực đang trào ra máu tươi của Thẩm Trác Bạch, sau khi Thẩm Trác Bạch kinh ngạc thì dưới đáy mắt vụt qua sự day dứt áy náy khi khiến nàng phải biết những chân tướng này, hắn khó khăn giơ tay lên, che đi khuôn mặt Tô Lương Thiển “Xin lỗi.”

Tay của Thẩm Trác Bạch buông thõng xuống, hai mắt không thể nào nhắm lại được vì lo lắng cho Tô Lương Thiển, Tô Lương Thiển không rơi lấy một giọt nước mắt, đờ đẫn đặt Thẩm Trác Bạch xuống, cầm lấy thanh kiếm trong tay hắn, chém về phía Dạ Phó Minh và Tô Khuynh Mi.

Dạ Phó Minh phản ứng rất nhanh, bắt lấy tên thái giám ở bên cạnh che trước người mình, thái giám trực tiếp bị chẻ làm đôi, Tô Lương Thiển yếu ớt bị thị vệ đuổi tới bắt lại.

Dạ Phó Tinh lạnh lùng nhìn Tô Lương Thiển bị thị vệ khống chế, đôi mắt lạnh như băng “Nếu như ngươi và Thẩm Trác Bạch thâm tình như thế thì trẫm sẽ thành toàn cho các ngươi, khiến cho các ngươi cùng nhau đi xuống hoàng tuyền đi, trên dưới Thẩm gia cũng sẽ bồi táng cùng với các người. Khuynh Mi, giao cho nàng xử lý, trẫm không muốn nhìn thấy nàng ta nữa.”

Dạ Phó Minh nói xong thì phất áo rời đi, Tô Khuynh Mi nhìn Tô Lương Thiển đang cực kì nhếch nhác dưới đất thì cười to lên “Niệm tình tỷ muội, ta sẽ khiến cho ngươi chết một cách rõ ràng. Chuyện năm đó khi ngươi từ Vân Châu về mà bị cướp, toàn bộ là do mẫu thân của ta sắp xếp, chúng ta làm sao có thể khiến người gả cho thái tử rồi ngồi lên đầu chúng ta như thế được chứ? Thất hoàng tử bộc lộ tài năng hơn người, mà khuôn mặt kia của người lại càng ngày càng họa thủy như thế, khiến ta ăn ngủ không yên, lúc đó khi ngươi đang bất tỉnh nhân sự thì mỗi một nhát dao này là do chính tay ta vạch lên mặt ngươi đó, cũng chính là hiện tại, còn cả đôi mắt này của ngươi nữa. Những tin đồn nhảm kia của ngươi và Thẩm Trác Bạch cũng chính là ta đã tung ra đó, ta vẫn thật sự phải cảm ơn tỷ tỷ ngươi đó, nếu như không có ngươi thì ta làm sao có thể trở thành hoàng hậu được đây?”

Tô Lương Thiển nghe thấy thế thì như một con sư tử đang phát điên, thế mà lại có thể hất tung những người đang khống chế nàng, nhưng bởi vì dùng lực quá mạng mà một cánh tay của nàng bị chặt đứt, nàng lao về phía Tô Khuynh Mi, Tô Khuynh Mi hoảng sợ nâng thanh kiếm của Thẩm Trác Bạch ở dưới đất lên, nhắm mắt lại đâm về phía lồng ngực của Tô Lương Thiển.

Tô Lương Thiển ngã trên mặt đất, không ngừng nôn ra máu “Các ngươi là đồ cầm thú, cho dù ta có chết thì cũng sẽ không tha cho các ngươi, ta sẽ biến thành ác quỷ khiến các người suốt đời suốt kiếp cũng không được bình yên.”

Sắc mặt Tô Lương Thiển tái nhợt, nhưng đôi mắt lại đỏ au như màu máu, dáng vẻ kia thật sự rất giống với lệ quỷ, rất chi là dọa người, Tô Khuynh Mi sợ hãi lùi về phía sau mấy bước, bảo trì khoảng cách an toàn với Tô Lương Thiển, sau đó khinh thường cười một tiếng, giọng nói lạnh lùng như băng và tuyệt tình đó khiến cho người ta rùng mình “Hóa thành lệ quỷ đúng không, ta sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán tới cả làm quỷ cũng không làm được. Chặt đứt cái tay còn lại và hai chân của nàng ta ra, cắt lưỡi ra rồi thiêu thành tro cho ta. Tô Lương Thiển cho dù là làm quỷ thì ngươi cũng chỉ có thể làm cái loại vô dụng nhất chuyên bị người ta bắt nạt mà thôi. Về phần hắn…”

Tô Khuynh Nhi nhìn về phía Thẩm Trác Bạch nằm trên mặt đất vẫn đang chảy máu kia nói “Thi thể của hắn sẽ được treo lên cổng thành, phơi nắng cho khô đi rồi cho chó ăn.”
“Tiểu thư của ta ơi, ta vừa tới là nghe nói sân viện bị ngập nước khiến cho người bị sợ hãi rồi, những hạ nhân vì bỏ bê nhiệm vụ này nên bán hết đi thì hơn.”

“Lúc đầu người muốn tới Vân Châu, phu nhân không đồng ý, nói người còn có nhỏ, là cố phu nhân và Thẩm lão phu nhân kiên trì thì mới khiến cho tiểu thư còn nhỏ như thế này mà đã phải rời xa người thân yêu nhất, phải chịu nhiều ấm ức. Những năm này, phu nhân vẫn luôn nói tới người, lần này cũng nhờ nàng đã mấy lần cầu xin lão phu nhân và phu nhân thì bọn họ mới đống ý cho người trở về.”

Tô Lương Thiển ngồi trên chiếc giường nhỏ, cả người đau nhức, đầu óc cũng lơ mơ, nàng nhìn về phía ma ma đàng ồn ào lải nhải trước mặt này, cảm thấy rất chi là quen thuộc nhưng phản ứng lại chậm rì rì không phát hiện ra gì cả.

“Trước khi đi lão phu nhân có nói mấy câu, khiến lão nô nhất định phải đưa cho tiểu thư. Tiền phu nhân trước khi qua đời, đã định một mối hôn sự cho tiểu thư rồi, nhưng mà bây giờ không giống ngày xưa, lão phu nhân và lão gia đều hi vọng tiểu thư có thể lấy đại cục phủ thị lang làm trọng.”

“Những lời này của ngươi là có ý gì?” Quế ma ma không nghe nổi nữa rồi. “Hoàng hậu nương nương tuân thủ lời hứa hẹn, nhưng mà chúng ta cũng không nên không biết đạo lý quan trọng chứ, thân phận của thái tử tôn quý thì thân phận của thái tử phi cũng phải tôn quý như thế, tôn quý vô song, đừng nói là lão gia, cho dù là bản thân tiểu thư thì cũng ngại mà gả vào đông cung chứ.”

… ….

Kia không phải là Đỗ ma ma bên cạnh Tiêu Yến ư, còn có Liên ma ma bên cạnh lão thái thái nữa, bọn họ sao lại ở đây thế? Còn nữa, Đỗ ma ma không phải đã bị Tiêu Yến gắn cho tội danh ăn trộm rồi bị loạn côn đánh chết từ lâu rồi à? Bọn họ trông trẻ hơn trong hồi ức của nàng rất nhiều.

Nàng đã chết rồi ư?

Ánh mắt của Tô Lương Thiển đảo nhìn khắp căn phong một lượt, màn giường màu tím nhạt, bốn góc màn đều được treo những túi thơm gắn tua rua, màu sắc tươi sáng…

Không đúng, sự bày biện trang trí trong căn phòng này rõ ràng là dáng vẻ khuê phòng của nàng khi nàng còn ở Vân Châu.

Tô Lương Thiển nghe mấy người này tranh luận, nhìn chân tay nguyên vẹn của mình, giơ tay vuốt ve hai gò má, thế này là có chuyện gì đây? Cả nửa ngày trôi qua thì Tô Lương Thiển mới phản ứng lại được, bản thân mình chưa chết, mà trọng sinh quay trở lại tám năm trước.

Kiếp trước, cũng là lúc này, sân viện của nàng ngập nước, nàng cũng bị sợ hãi như bây giờ, hơn nữa còn bị thương cổ họng nữa, giọng nói khi nói chuyện trở nên khàn đặc khó nghe, trên đường trở về nàng bị bọn cướp bắt đi, lúc người cứu nàng đuổi tới nơi thì vừa hay tận mắt nhìn thấy nàng đang thành hôn với tên thủ lĩnh tướng cướp, nàng tự vẫn không thành, sau khi về phủ thì lại bị ốm một trận rất nặng, bệnh tật kéo dài, nằm trên giường triền miên.

Chính bởi vì như thế mà những người trong phủ ai ai cũng nói nàng bị một tên tướng cướp hủy đi sự trong sạch rồi, hơn nữa cơ thể còn vô cùng yếu ớt không thể sinh con đẻ cái được nữa, thế nên cứ tứ nhiên như vậy mà nàng bị lui hôn.

Nàng đúng là bị mỡ heo che hết tâm tư rồi, lại đi tin lời nói đâm chọc chia rẽ của Đỗ ma ma, cảm thấy lúc đầu nếu không tại ngoại tổ mẫu với mẫu thân kiên quyết thì nàng sẽ không phải tới Vân Châu, cũng sẽ không bị cướp bóc trên đường trở về phủ, rồi phải chịu bao nhiêu chế giễu đau khổ như thế, vì thế mà nàng oán hận ngoại tổ mẫu của mình.

Lúc này, Tiêu Yến vì Tô Khuynh Nhi mà ân cần hỏi han chăm sóc nàng, Tiêu Yến cũng thường xuyên nói tốt về nàng trước mặt Tô Khắc Minh, luôn trừng trị nghiêm khắc những hạ nhân bàn luận, nói xấu sau lưng nàng, thế nên trong lòng nàng lại càng thân thiết với bà ta hơn, từ tận đáy lòng nàng đối đãi với bà ta như mẫu thân thân sinh, còn có Tiêu Khuynh Mi nữa, từ trước tới giờ chưa bao giờ nàng đề phòng bọn họ, còn bảo Thẩm đại ca dìu dắt nâng đỡ Tiêu gia nhiều hơn chút.

Âm thầm nói xấu sau lưng nàng, khiến nàng một lòng muốn rời khỏi Vương phủ đổi một môi trường mới, nhưng bởi vì danh tiếng của nàng dính bê bối, lại cộng thêm thiên tử của hoàng gia lui hôn nên căn bản là chẳng có người nào dám đoái hoài tới nàng, thế nên nàng cảm động tới rơi nước mắt đối với Dạ Phó Minh người bất chấp mọi thứ mà đồng ý cưới nàng, thậm chí còn dùng mưu kế để kéo Thẩm đại ca và Kinh Quốc công phủ gia nhập vào cuộc tranh đoạt của hoàng gia.

Người yêu nàng vì nàng mà chết, còn những người lợi dụng và phản bội nàng thì lại an nhàn ngồi hưởng vinh hoa phú quý, nghĩ tới những chuyện này Tô Lương Thiển hận không thể cho mình vài cái bạt tai.

Lúc này, nàng vẫn đang ở Vân Châu, cũng chưa bị cướp bóc, Thẩm đại ca và ngoại tổ mẫu vẫn đang còn sống, nàng cũng chưa từng gặp Dạ Phó Minh, cũng chưa sinh con cho hắn, cũng chưa bị hủy dung.

Tô Lương Thiển nghĩ như vậy nên không khỏi cười khúc khích, mà những người đang còn tranh luận này sau khi nghe thấy tiếng nàng cười thì ánh mắt tập trung di chuyển hết lên người Tô Lương Thiển, khuôn mặt Quế ma ma tràn đầy sự lo lắng mà Đỗ ma ma với Liên ma ma thì lại kì dị, sau đó cảm thấy chắc chắc là Tô Lương Thiển bị kích thích rồi.

Tô Lương Thiển cười nhẹ rồi ngồi dậy, Phục Linh ở bên cạnh thấy thế nên vội vàng bước về phía trước để hầu hạ nàng, khiến nàng ngồi thoải mái hơn một chút, Tô Lương Thiển khẽ rũ mi xuống, rồi nói “Nếu như mối hôn sự này khiến phụ thân và toàn bộ phủ Thị lang khó xử thì ta lui hôn là được rồi.”

Kiếp trước thái tử không những không lên được ngôi báu mà còn có kết cục chẳng tốt đẹp gì, mà thái tử phi và cả tộc thái tử phi cũng bị hắn làm cho khổ sở, trảm thì trảm, lưu đày thì lưu đày, chẳng có một ai có kết cục tốt cả.

Tất cả mọi người có mặt trong phòng đều không biết được những chuyện này, toàn bộ đều ngây ngốc, không dám tin mà nhìn về phía Tô Lương Thiển, Đỗ ma ma trực tiếp mở miệng hói: “Chỉ thế thôi à? Người có biết thái tử phi là gì không đó? Sau này sẽ trở thành hoàng hậu đó, chính là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ đó.”

Nếu như Tô Lương Thiển quê mùa không biết ý nghĩa của vị trí thái tử phi thì thôi, nhưng mà trước đó Liên ma ma đã đặc biệt giải thích thuyết minh một hồi rồi, phu nhân với tiểu thư còn vì cửa hôn sự này mà hâm mộ ghen tị chết đi được với Tô Lương Thiển.

Vì sao Liên ma ma phải giải thích nhiều như thế làm gì, đây cũng là ý của phu nhân, để kích động Tô Lương Thiên không hài lòng, tốt nhất là làm om sòm hết lên, nếu như lão gia và lão phu nhân biết được thì sẽ cảm thấy nàng không vì lợi ích chung, khiến nàng trở thành đứa con hoàn toàn bị bỏ rơi.

“Ta đồng ý lui hôn, ma ma hình như không được vui lắm thì phải.”

Tô Lương Thiển để lộ ra sự nghi ngờ, Đỗ ma ma bị sự chế giễu trong mắt nàng làm cho kinh ngạc, chột dạ nói không nên lời, Liên ma ma ở bên cạnh thì nuốt nuốt nước bọt, “Sắp sang năm mới rồi, lão phu nhân và lão gia đang vô cùng mong mỏi tiểu thư trở về, phu nhân hết lần này tới lần khác cũng dặn dò bắt buộc phải đón tiểu thư về trước tết năm nay, tất cả người một nhà ở bên nhau đón năm mới, tiểu thư quay về sớm một chút thì có thể tự mình lựa chọn những trang sức xinh đẹp, phu nhân còn nói sẽ đo đạc làm y phục mới cho người, thợ may đã tìm xong rồi, là những tú nương tốt nhất ở kinh thành.”

“Cơ thể của ta còn chưa khỏe…”

Tô Lương Thiển chưa nói xong thì cuối người xuống ho, Quế ma ma không vui nhìn Liên ma ma với Đỗ ma ma, lạnh mặt nói: “Từ Vân Châu tới kinh thành, đường xá xa xôi, gập gềnh khó đi, tiểu thư như thế này có thể đi được không?”

Đỗ ma ma nhớ tới lời dặn dò của Tiêu Yên thì không vui nói: “Lẽ nào lại để cho lão gia và lão phu nhân chờ à?”

“Nếu như theo sự sắp xếp của các ngươi, trên đường đi tiểu thư có chuyện gì thì các ngươi ai chịu trách nhiệm? Các ngươi có thể chịu được trách nhiệm này không?” Quế ma ma không nhịn được nữa, giọng nói cũng nặng nề hơn, mạnh mẽ hỏi.

Đỗ ma ma bị chặn họng không nói ra lời, Liên ma ma cũng không dám tiếp lời.

Mặc dù bọn họ đều cực kì hy vọng Tô Lương Thiển sẽ gặp chuyện không may, nhưng mà nếu như nàng thật sự có chuyện thì mười cái mạng của bọn họ cũng không đền nổi, còn bị liên lụy tới người nhà nữa.

Liên ma ma chần chừ một lúc rồi nói “Thế thì tiểu thư hẹn thời gian cụ thể, lão nô cũng cho người gửi thư về cho lão phu nhân dễ dàng hơn.”

Tô Lương Thiển dựa lưng vào cửa sổ, nhắm mắt lại nói: “Mấy ngày nay ta cần phải nghỉ dưỡng cho tốt đã, mấy ngày sau nói lại đi, sẽ về phủ Thị lang trước tết là được.”

Khoảng cách từ nay tới tết còn hơn bốn mươi ngày nữa, từ Vân Châu tới kinh thành nếu như ngồi xe ngựa thì cần khoảng năm ngày là tới nơi, cùng lắm là bảy ngày mà thôi, thời gian của nàng vẫn còn rất nhiều. Ông trời có mắt không những cho nàng sống lại một kiếp này mà còn cho nàng trở về trước khi tất cả bi kịch của cuộc đời nàng xảy ra, còn là thời điểm đẹp nhất, nàng nhất định sẽ tự xoay chuyển vận mệnh của cuộc đời mình, bảo vệ những người thân yêu, sẽ không hối tiếc nữa.

Về phần những lang sài rắn rết kia thì đương nhiên phải khiến bọn họ nợ máu phải trả bằng máu, đưa bọn họ đi gặp Diêm vương.
Liên ma ma với Đỗ ma ma vừa rời đi thì trong phòng chỉ còn lại Tô Lương Thiển, Quế ma ma với hai nha hoàn thiếp thân của nàng.

Quế ma ma rót cho Tô Lương Thiển một tách trà nóng, hé miệng muốn nói gì đó nhưng lời đã tới bên miệng rồi thì lại nuốt lại “Cơ thể tiểu thư chưa khỏe, có cần tìm đại phu xem một chút không?”

Tô Lương Thiển thật sự hơi khát, nhận lấy nước rồi uống, sau đó lắc đầu: “Tình trạng cơ thể của ta ma ma người còn không biết à?” Mặc dù nàng là người sinh non, nhưng mà từ nhỏ đã đi theo Thẩm đại ca để luyện võ, Thẩm đại ca không có mặt thì cũng chưa từng lơi là bao giờ, cơ thể còn khỏe hơn sơ với bất cứ tiểu thư khuê các nào.

Quế ma ma cho rằng Tô Lương Thiển không muốn trở về để lui hôn nên giận dữ nói: “Cái gì mà lấy đại cục của phụ Thị lang làm đại cục, ta thấy là có người không muốn nhìn thấy tiểu thư tốt đẹp, cố ý ngáng chân ấy. Bọn họ cho rằng sau lưng tiểu thư không có người đúng không, lão phu nhân còn đó, thì cửa hôn sự này chỉ cần tiểu thư không muốn lui thì ai cũng không thể can thiệp vào. Một đám vong ân phụ nghĩa, nếu như không có Thẩm gia thì bọn họ có là cái thá gì đâu.”

“Lão phu nhân với lão gia thật sự là quá đáng, những năm này ném tiểu thư ở Vân Châu không thăm không khỏi thì thôi, tiểu thư khó khăn lắm mới có được một mối hôn sự tốt mà bọn họ cũng muốn phá vỡ, vẫn chỉ có phu nhân là tốt với tiểu thư thôi.”

Người nói chen ngang lời là một đại nha hoàn khác đi theo Tô Lương Thiển tới Vân Châu, tên là Giáng Hương, tuổi tác tương đương với Phục Linh, nhưng tư sắc lại xinh đẹp hơn nhiều, y phục bó sát làm tôn lên vóc dáng mảnh mai của nàng ta.

Tô Lương Thiển nhìn dáng vẻ dâng trào căm phẫn của nàng ta mà cười như không cười nói “Làm sao ngươi biết được là phu nhân tốt với ta?”

Ánh mắt Tô Lương Thiển trong như kính, Giáng Hương bị nhìn như thế thì tự dưng chột dạ, sửng sốt rồi nặn ra một nụ cười cứng ngắc nói: “Vừa…vừa rồi ma ma kia không nói rồi ư? Là bà ta cầu xin lão phu nhân và lão gia nên phủ Thị lang mới cho người tới đón chúng ta về, lại còn quan tâm chuẩn bị y phục trang sức mới cho tiểu thư nữa chứ, nếu tiểu thư không muốn lui hôn thì sau khi trở về thân thiết với bà ta nhiều hơn chút, bà ta chắc chắn sẽ giúp tiểu thư nói chuyện.”

Tô Lương Thiển nheo mắt lại, trong ánh mắt lạnh lùng lóe lên ánh sáng rét buốt, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười khiến người ta không phòng bị “Ngươi biết cũng nhiều đó chứ, ra ngoài quỳ đi.”

Câu nói đầu tiên của Tô Lương Thiển khiến Giáng Hương cười thầm trong lòng, nhưng sau khi nghe thấy câu nói thứ hai của Tô Lương Thiển thì nụ cười trên mặt nàng ta vụt tắt, không phục nói: “Tiểu thư, nô tỳ làm sai gì rồi?”

Không đợi Tô Lương Thiển xử trí thì Quế ma ma đã bước lên phía trước cho Giáng Hương một cái bạt tai, “Tiểu thư bảo ngươi ra ngoài quỳ thì ngươi ra ngoài quỳ cho ta, nhiều lời thế hả?”

Giáng Hương ôm khuôn mặt bị tát đau của mình, ấm ức hề hề nhìn Tô Lương Thiển, nhưng mà Tô Lương Thiển lại không nhìn nàng ta, Giáng Hương khịt khịt mũi, không vui nói: “Ma ma ăn cục tức của người khác, việc gì phải trút giận lên người ta chứ?”

Giáng Hương nói xong rồi thì khóc lóc chạy ra ngoài, Tô Lương Thiển lại nhìn về phía Phục Linh “Em cảm thấy Giáng Hương làm có đúng không?” Phục Linh cảm thấy sau khi Tô Lương Thiển rơi xuống nước tỉnh lại thì như trở thành người khác so với lúc trước, cung kinh nói: “Tiểu thư là chủ, Giáng Hương là nô, chủ tử xử trí nô tài thì không cần lý do.”

Tô Lương Thiển nhẹ nhàng lắc đầu “Đây là điều thứ hai, khi làm hạ nhân thì điều quan trọng nhất chính là nhận rõ được chủ tử, trung thành không hai lòng.”

Phục Linh còn chưa hiểu rõ ý của Tô Lương Thiển thì lại nghe nàng nói: “Nói với Giáng Hương, bắt buộc phải quỳ đủ một canh giờ mới được đứng lên.”

Phục Linh rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người là Tô Lương Thiển và Quế ma ma, Quế ma ma nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Tô Lương Thiển “Tiểu thư nghi ngờ Giáng Hương hai lòng ư?”

Tính tình Tô Lương Thiển mềm mại lương thiện, trước giờ chưa từng trách phạt hạ nhân, nhất là đối với hai nha hoàn Phục Linh và Giáng Hương theo nàng từ kinh thành tới Vân Châu này, bởi vì Giáng Hương biết nói chuyện, nên cũng có chút thể diện khi ở trước mặt Tô Lương Thiển hơn sơ với Phục Linh, nhưng mà Quế ma ma vẫn luôn không làm sao mà thích nỗi, một cái tát này của bà, quả thật là đang phân tán sự bực tức của bản thân mình ra ngoài, nhưng mà quan trọng hơn cả là Giáng Hương thế mà lại nói giúp cho Tiêu Yến, khiến Quế ma ma thấy nàng ta không thể lường trước được.”

“Nếu như nàng ta như thế này mà theo chúng ta về phủ thì nói không chừng lại chọc phải chuyện gì đó, ma ma để ý nàng ta nhiều hơn chút.”

Kiếp trước, trên đường quay về phủ Phục Linh vì bảo vệ nàng không bị làm nhục mà chết, nên nàng đối với Giáng Hương là người duy nhất còn sót lại càng thêm thân thiết hơn, nàng ta cũng giống như bây giờ, nói giúp cho Tiêu Yến, lúc nào cũng xúi giục chia rẽ quan hệ của nàng với Tô Khắc Minh và Kinh Quốc công phủ.

Điều khiến Tô Lương Thiển không thể dung thứ được là, nàng ta bày mưu tính kế với Tiêu Yến, vu khống Thẩm đại ca trước mặt mọi người, nói bọn họ đã có quan hệ từ lâu rồi, ca ca vì nể nàng mà nâng nàng ta lên làm quý thiếp, danh tiếng đã bị hủy rồi mà nàng ta vẫn không chịu yên phận, tiếp tục cấu kết với Tiêu Yên, làm cho hậu viện của Thẩm gia lúc nào cũng mù mịt chướng khí, tới khi chết nàng vẫn không thể nhìn thấy hắn lấy vợ sinh con.

Xem ra hiện tại nàng ta đã bị Tiêu Yến thu mua rồi.

Nàng nói những lời kia với Phục Linh, cũng có chút dụng ý chỉ bảo, kiếp trước nàng vì bảo vệ mình mà chết, kiếp này chắc chắc nàng cũng sẽ bảo vệ mình thật tốt, phủ Thị lang là một thùng thuốc nhuộm lớn, ai nấy đều có tham vọng, Tô Lương Thiển không muốn nàng cũng bị lợi ích cám dỗ như Giáng Hương, sinh ra tâm lý phản bội, nàng sẽ không mềm lòng nương tay, nhưng kết cục như thế, hoàn toàn không phải là điều mà nàng muốn thấy.

“Tiểu thư nên như thế từ lâu rồi, thân phận của cô nương cao quý, nhà chồng tương lai lại càng cao quý không thể nói hết được, không thể để cho bọn họ láo xược làm loạn được.”

Tô Lương Thiển thấy Quế ma ma không hề để ý tới việc nàng nói sẽ từ hôn, không khỏi nhíu mày: “Ngày nay khác xưa rồi, ma ma là không nhìn nhận rõ được tình thế hay là không muốn nhìn nhận.”

Ngày xưa, tổ phụ và cửu cửu còn tại thế, Kinh Quốc công phủ vinh sủng vô song, mẫu thân với thân phận là đích nữ duy nhất của Quốc công phủ, được hưởng trăm ngàn sủng ái, tới cả công chúa của hoàng thất cũng không bì kịp.

Lúc đó, thánh thượng năm đó còn chưa lên ngôi báu, chỉ có một vị hoàng tử duy nhất, mục tiêu của hắn vốn dĩ là mẫu thân của mình, chỉ là Kinh Quốc công phủ từ trước tới giờ không muốn gia nhập vào việc tranh đấu của hoàng cung, mẫu thân cũng biết rõ nên vẫn luôn duy trì khoảng cách, thế nên hắn mới cưới Vương Hiểu m là bạn thân chốn khuê phòng của mẫu thân, và nạp dưỡng nữ của ngoại tổ mẫu Thẩm Tri Noãn làm trắc phi.

Mười năm trước, Miêu Cương và khu biên giới sát với Đại Lương liên tục xâm lược, ngoại công phụng mệnh đưa theo năm vị cửu cửu và đại ca dẫn quân ra trận, quân Thẩm gia vẫn luôn dũng mãnh lại liên tiếp bại trận, trong trận chiến lớn mang tính quyết định thì toàn quân thất bại, vài tháng sau đột nhiên truyền ra tin tức tứ cửu cửu trở thành phò mã của Đại Lương, Kinh Quốc công phủ bị gắn cho tội danh thông đồng với địch phản quốc, hoàng thượng nhân từ nên mới không tịch biên Kinh Quốc công phủ, hơn nữa vẫn giữ nguyên phong hào, nhưng ngày hôm nay thì nhà cửa lạnh tanh vắng ngắt, không ai muốn tới gần, mà vị hoàng tử ngày xưa không được xem trọng thì trở thành vua của một nước, Vương Hiểu m cũng một bước trở thành hoàng hậu, đứa con trai còn trong bụng của bà ta cũng trở thành thái tử, mà dì nhỏ của nàng thì lại bị đưa vào lãnh cung.

Thái tử Dạ Hướng Vũ ngu muội háo sắc, hoàn toàn chẳng có tài năng gì cả, ngược lại thì tứ hoàng tử Dạ Kiêu Nhiên lại tài đức vẹn toàn, rất được thánh tâm, gia tộc nhà mẹ đẻ cũng có thế lực, trước mắt thì hai bên vẫn đang ở địa vị ngang nhau, mà hoàng hậu thì lo lắng sợ bị tứ hoàng tử cướp mất ngôi báu nên muốn tìm kiếm cho thái tử một mối hôn sự tốt để củng cố địa vị, dựa vào tình trạng bây giờ của nàng thì tự nhiên sẽ không phải là một lựa chọn tốt rồi.

Hoàng hậu đã có ý muốn hủy bỏ hôn ước từ lâu rồi, nhưng mà người định ra hôn sự này lúc đầu lại chính là đương kim thánh thượng, bà ta đương nhiên không dám tùy tiện hủy hôn rồi.

Kiếp trước nàng bị bọn cướp bắt đi, cũng chưa hẳn là bà ta không góp phần đổ thêm dầu vào lửa đâu, có lẽ cũng chưa biết chừng là mưu kế mà bà ta bày ra cũng nên.

Giọng điệu của Tô Lương Thiển nhẹ nhàng nhưng mà lời nói lại sắc bén, Quế ma ma tái mét cả mặt mày, sững sờ, nghĩ tới những vinh hoa phú quý của Kinh Quốc công phủ ngày xưa, rồ lại nghĩ tới tình cảnh ngày hôm nay Tô Lương Thiển bị hai ma ma sỉ nhục, trong lòng khó chịu khó chấp nhận được, hai mắt đỏ lên. Tô Lương Thiển thở dài trong lòng một cái, nhưng lại không mềm lòng mà nghiêm mặt nói: “Hôn nhân đại sự, trước nay đều là nghe theo lệnh của phụ mẫu, lời của người mai mối, nếu như ngoại tổ mẫu nhúng tay vào thì người ngoài sẽ nói về bà như thế nào chứ? Tuổi tác của ngoại tổ mẫu cũng đã cao rồi, ngươi còn muốn bà nhọc lòng vì ta tới lúc nào nữa? Bà còn có thể nhọc lòng vì ta tới bao giờ được nưa? Từ nay về sau không cho phép ngươi làm phiền bà vì chuyện của ta nữa.”

“Tiểu thư….”

Quế ma ma ngập ngừng mở miệng, vừa đau lòng lại vừa vui mừng “Tiểu thư hiểu chuyện rồi, lão nô nghe theo người.”

Tô Lương Thiển gật gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Nếu như hoàng hậu thật sư tuân thủ lời hứa hẹn thì phụ thân, tổ mẫu sẽ không đợi tới bây giờ mới đón ta trở về đâu, bọn họ tới đón ta chính là vì muốn lui cửa hôn sự này, ma ma không cần thấy ấm ức thay ta, thái tử không phải là lương phối của ta, ta gả qua đó, chỉ sợ không những chẳng được hưởng vinh hoa phú quý mà còn bị ép bản thân bước lên con đường chết ấy, thế nên hoàng hậu không nuốt lời thì cửa hôn sự này ta cũng cần phải lui thôi.”

Về phần khi nào lui, lui như thế nào, ai lui…tất cả những thứ này chỉ cần nàng nói là được.
“Ta nghe nói, tri châu của Vân Châu là lính cũ của ngoại tổ phụ, hắn có thể dựa vào được không?”

Quế ma ma thấy tò mò làm sao Tô Lương Thiển lại biết được những thứ này, nhưng cũng không hỏi nhiều, cung kính đáp lời: “Đương nhiên là có thể dựa vào được, nếu không thì lão phu nhân cũng sẽ không sắp xếp ngài ở địa giới là hắn cai quản quản lý, những năm này may mà có hắn.”

“Đoạn đường từ Vân Châu về kinh thành sợ rằng sẽ không thái bình rồi.” Quế ma ma vừa giật mình vừa sợ hãi.

“Đây cũng chỉ là suy đoán của ta mà thôi, ma ma không cần phải sợ hãi, chỉ là không thể không đề phòng, ta chỉ cầu mong chúng ta có thể bình an về phủ là được rồi.”

“Ta nghe lời ma ma vừa nói thì những năm này ngươi có liên hệ với vị tri châu đại nhân này à, ta viết một bức thư, ngươi gửi cho hắn, còn có một việc khác…”

Tô Lương Thiển nói rồi lấy bút lông ra, cúi người viết thư, Quế ma ma nhận rồi thổi thổi, xem nội dung một chút rồi cuối cùng cũng không nhịn được “Làm sao toàn bộ đều là tên thuốc thế? Phương thuốc này có tác dụng gì thế? Tiểu thư người học y thuật lúc nào thế?”.

“Lần trước huynh trưởng tới có đưa cho ta mấy quyển sách y, ta học theo trong đó, ngươi bốc thuốc theo phương thuốc này, mỗi ngày hai thang, mỗi ngày chiên (???) một lần cho ta và Phục Linh dùng, chuyện này đích thân ngươi làm, đừng để cho nha đầu Giáng Hương kia biết.”

Nếu không phải vì Dạ Phó Minh thì làm sao nàng lại bị mất đi vị giác với khứu giác chứ, lại hoàn toàn không hề dè chừng hắn thì với y thuật của nàng làm sao có thể trúng độc được chứ?

Thuốc cũng có ba phần độc, Quế ma ma muốn khuyên giải Tô Lương Thiển dùng thuốc thì phải cẩn thận không phải chuyện chơi, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng khiến người ta sợ hãi xa lạ trong ánh mắt nàng thì chỉ có thể cung kính tuân lệnh.

Quế ma ma quay người rời đi, bước được mấy bước thì nhớ tới một chuyện khác nên không nhịn được mà quay đầu lại: “Tiểu thư, người chớ nghe lời của Đỗ ma ma với Giáng Hương nói linh tinh kia, những người kia ở trong phủ chẳng có một ai tốt bụng hết, nhất là phu nhân hiện tại, bà ta còn độc hơn cả rắn độc.”

Tô Lương Thiển nhìn thấy Quế ma ma lo lắng trùng trùng như thế thì bị lời nói của nàng làm cho bật cười, gật đầu nói: “Ma ma yên tâm đi, ta giỏi nhất là đánh rắn bảy tấc đó.”

Năm ngày sau:

“Tiểu thư, đây là thư hồi âm của tri châu đại nhân.”

Tô Lương Thiển nhận bức thư từ tay Quế ma ma rồi mở ra, Quế ma ma bước tới nhỏ giọng nói: “La đại nhân nói thế nào?”

“Đã sắp xếp mọi thứ sẵn sàng theo ý của ta rồi.”

Thời gian mấy ngày trôi qua, cổ họng của Tô Lương Thiển đã khá hơn nhiều rồi, giọng nói khi nói chuyện cũng không khàn đặc khó nghe nữa rồi.

Nàng đứng dậy, chậm rãi đi tới giá nến bên cạnh bàn, mở chụp đèn ra rồi vo tờ giấy thành một cục rồi ném vào trong, giấy gặp lửa, nhanh chóng bị đốt cháy thành tro đen.

Quế ma ma vội vã đi theo phía sau Tô Lương Thiển, nhìn thấy nàng đốt giấy rồi.

Dưới ánh đèn mờ ảo, khóe môi Tô Lương Thiển khẽ vênh lên, mặt mày nghiêm nghị, biểu cảm trên khuôn mặt khiến người khác tới cả thở cũng không dám thở mạnh, mà cần nghiêm túc trang trọng, Quế ma ma thế mà lại không khỏi nghĩ tới tiền hoàng hậu, cũng chính là thái hậu hiền lương thục đức ở hiện tại.

Qua mấy ngày tiếp xúc này, bà luôn cảm thấy sự thay đổi của Tô Lương Thiển như đã thay da đổi thịt, thoát thai hoán cốt, nếu không phải bên cạnh Tô Lương Thiển lúc nào cũng có người đi theo thì bà cũng nghi ngờ có phải tiểu thư nhà mình bị đánh tráo rồi không.

“Thế lúc nào thì tiểu thư lên đường? Liên ma ma với Đỗ ma ma đã giục mấy lần rồi.”

Tô Lương Thiển đưa tay sờ sờ mặt, Quế ma ma nhìn rồi lập tức bị dọa sợ, chỉ vào mặt của Tô Lương Thiển nói: “Tiểu thư, mặt của ngài…”

Cả khuôn mặt Tô Lương Thiển, có nổi những nốt đỏ hồng thưa thớt, nhìn kĩ bên trong thì còn có mủ màu trắng nữa, từng nốt từng nốt một.

Tô Lương Thiển nói: “Là tác dụng của thuốc. Ngươi nói với Đỗ ma ma và Liên ma ma, hai ngày nữa mới có thể lên đường được, trả lại khế ước bán thân cho những hạ nhân hầu hạ từ thuở ban đầu, với cho thêm chút bạc rồi cho đi đi, nếu như thật sự có người ở lại không muốn đi thì ở lại giữ nhà cũng được.”

Những hạ nhân này hầu như là tới Vân Châu mới tìm, kiếp trước trên đường về kinh thành với nàng, toàn bộ nam nhân đều bị giết hết, mà những nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp thì bị hủy hoại sự trong sạch, không chịu được nhục mà chết.

Những người này, có lẽ có người là tai mắt của Tiêu Yến, nhưng hoàn toàn chưa gây ra những tổn hại mang tính thiết thực nào cho nàng, phần lớn đều là người vô tội, Tô Lương Thiển không muốn khiến họ liên lụy vào chuyện này.

“Vâng, ngày mai lão nô sẽ thả toàn bộ bọn họ ra ngoài, Giáng Hương thì sao? Mấy ngày nay nàng ta còn lén lén lút lút, gặp trộm Đỗ ma ma kia mấy lần, nếu như tiểu thư cũng thấy nàng ta không tốt đẹp gì thì chi bằng cũng thả ra luôn nhé?”

Tô Lương Thiển cụp mắt xuống, nhất thời yên lặng, nàng vén tóc mai ra sau vành tai, ý cười nhàn nhạt gần như không nhìn thấy được, chính là sự giễu cợt lạnh lùng “Cho dù ma ma để nàng đi thì nàng cũng sẽ không rời đi đâu, lại còn đánh rắn động cỏ nữa, để nàng ta đi cùng, mấy ngày này bảo Phục Linh vào phòng hầu hạ ta đi.”

Nếu như cứ thả đi như thế, thì thật sự là quá lợi cho nàng ta rồi, hơn nữa để nàng ta lại thì tương lại cũng có thể sử dụng được.

Ngày hôm sau, Quế ma ma thả những hạ nhân trong Tướng phủ theo ý của Tô Lương Thiển, còn có ba bốn người là những người chẳng có nhà để về nên kiên trì muốn ở lại, Quế ma ma cũng không đuổi đi, căn dặn bọn họ một số chuyện rồi cho bọn họ ở lại.

Tô Lương Thiển ở lại thêm hai ngày nữa, sáng sớm ngày thứ ba, một đoàn người lên đường.

Tùy tùng của Tô Lương Thiển chính là một ma ma và hai nha hoàn thiếp thân, hành lý hoàn toàn không nhiều, thêm Liên ma ma và Đỗ ma ma tới từ trước thì cũng chỉ có hai xe ngựa mà thôi, tùy tùng còn có mấy chục gia đinh thủ vệ của phủ Thị lang theo Đỗ ma ma Liên ma ma tới lúc trước, đội ngũ cũng khá hùng mạnh.

Xe ngựa không lớn, Tô Lương Thiển với Phục Linh và Giáng Châu ngồi cùng một chiếc, ba lão ma ma là Đỗ ma ma Liên ma ma với Quế ma ma thì ngồi chung một chiếc.

Xe ngựa xóc nảy trên đường, trên xe đều là nữ quyến, đi đi dừng dừng, tốc độ hoàn toàn không phải là rất nhanh nhưng mà cứ đi như thế thì cũng khiến cho những ma ma già rồi như Quế ma ma cảm thấy khó chịu, trừ ngày đầu tiên ra thì những ngày tiếp theo đều ngủ trên xe ngựa, Tô Lương Thiển không yên tâm nên bảo bà đổi xe với Giáng Hương, để đích thân bản thân mình chăm sóc.

Xe ngựa chạy ngày thứ tư trên đường thì đi tới một nơi có tên gọi là Lạc Nhạn Giáp.

Trên đầu Tô Lương Thiển đội mũ có mạng che mặt, nhấc rèm xe ngựa lên, nhìn về hẻm núi trước mặt, kiếp trước, nàng đã bị bọn cướp bắt đi tại chính nơi này.

Phục Linh ngồi đối diện với Tô Lương Thiển, nhìn thấy nàng đưa mắt nhìn về phía xa xăm, trong đôi mắt lộ ra có chút phiền muộn, bao trùm lấy người nàng là nỗi đau và sự bi thương mà Phục Linh không hiểu được, khiến cho người ta không khỏi lo lắng.

Phục Linh muốn nói gì đó, đang chuẩn bị mở miệng ra nói thì xe ngựa đột nhiên dừng lại, lưng nàng mạnh mẽ đập vào khung xe đau tới chảy cả nước mắt, suýt chút thì nôn luôn ra rồi, trong lúc nàng còn đang mơ màng thì chợt nghe thấy những tiếng la hét phấn kích điên cuồng cùng với những tiếng la hét sợ hãi cùng vang lên.

Phục Linh thấy có chút sai sai nên nhấc rèm xe lên….

Một đám nam nhân mặc bố y, trên tay cầm đao, thị vệ của Tướng pủ đã bị giết hơn phân nữa rồi, những người còn lại với Liên ma ma, Đỗ ma ma và Giáng Hương đang chạy tán loạn ra tứ phía.

Trên mặt những tên tướng cướp này là sự hưng phấn điên cuồng như mèo nhìn thấy chuột.

Phục Linh bị dọa sợ tái mét cả mặt mày, cả người đều chết lặng, mắt thấy đám tướng cướp kia đang hừng hừng khí thế chạy về phía xe ngựa của mình thì mới quay người lại một cách cứng ngắc, nàng nắm chặt lấy tay Tô Lương Thiển, cả người đều run rẩy lẩy bẩy, khuôn mặt quyết tuyệt nói: “Tiểu thư, em đi dẫn dụ bọn chúng.”

Tô Lương Thiển giữ chặt lấy Phục Linh, trên người mang theo sự ấm áp: “Mục tiêu của bọn họ là ta.”

Phục Linh khóc trong tuyệt vọng “Thế thì phải làm sao bây giờ?”

Tô Lương Thiển nhấc mạng che mặt của mình lên, chỉ vào khuôn mặt của mình với Phục Linh lúc này đã nổi đầy nốt mụn, vỗ vỗ bờ vai đang run rẩy của nàng “Sẽ không có việc gì đâu.”

Nàng lấy mạng che mặt đã chuẩn bị từ trước ra, đeo vào cho Phục Linh, đứng lên đi ra ngoài xe ngựa, Phục Linh lau lau nước mắt rồi gọi Quế ma ma dậy rồi đi theo sau.
Trên mặt đất đều là thi thể lộn xộn tứ tung, có những thi thể tay chân lìa khỏi người, bộ dạng chết vô cùng thê thảm, cây cỏ khô héo, bị máu tươi nhuộm màu dần, trong không khí nồng nặc mùi máu tươi khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Liên ma ma với Đỗ ma ma đều đã bị bắt giữ rồi, hai người bị bắt thì khóc lóc cầu xin tha thứ, đâu mà còn một chút cái dáng vẻ kiêu ngạo phách lối của trước kia nữa.

Giáng Hương ngồi xuống đất, sau lưng là xe ngựa trước đây nàng ta ngồi cưỡi, trâm cài cạo đầu lộn xộn, trước mặt của nàng là nam nhân vây quanh một vòng, cao lớn thô kệch nhìn chằm chằm vào mắt nàng thật giống như con sói đói nhìn thỏ trắng nhỏ, tỏa ra lục quang.

Tô Lương Thiển lướt mắt một cách hời hợt, sắc mắt bình tĩnh không gợn sóng, so với xác chết khắp nơi trên chiến trường thì chút ít này không đáng để nhắc tới, mà những người ác này thua xa những ác quỷ đội lốt người muôn phần.

“Nhà ta…tiểu…tiểu thư nhà ta lá ngọc cành vàng, xinh đẹp hơn ta gấp mười gấp trăm lần, nàng ấy đang ở trong chiếc xe ngựa ở đằng kia kìa!” Tô Lương Thiển lướt mắt hời hợt qua đám cướp đã vây quanh ngoài xe ngựa và chen chúc xông lên, mở miệng chậm rãi nói: “Ta là thiên kim của hộ bộ Thị Lang đương triều, đồ vật ở phía sau các ngươi mang đi hết đi, tạm thời coi như là phí qua đường cho các ngươi!”

Phục Linh đứng phía sau Tô Lương Thiển, nàng ta nhìn nàng…

Tô Lương Thiển vẫn đứng như vậy, sống lưng ưỡn lên thẳng tắp, gió thổi qua vạt áo choàng của nàng, mũ rộng vành có tấm vải dài mỏng che đi dung mạo của nàng, nhưng lại không thể nào che lấp đi hết được vẻ trầm tĩnh đã trải qua sóng to gió lớn kia, làm cho lòng nàng cũng bình yên không ít.

Đỗ ma ma đánh phấn trắng như quả cà nghe thấy vậy như nghĩ đến cái gì, bỗng chốc lấy lại sự tự tin, hấc cằm lên kiêu căng nói: “Bọn ta chính là người của phủ Thị Lang, các người không muốn sống nữa sao? Sao lại dám có chủ kiến đánh mệnh quan triều đình chứ hả?

“Thứ để cướp chính là nhà Thị Lang!”

Có một người đi ra từ chỗ rẽ, mặc bộ y phục vải thô, gầy gò ốm yếu giống như một chú khỉ con, đầu trọc hơn một nửa, giữa đầu có một nắm tóc được tết lại, ước chừng tầm bốn mươi tuổi, phía mặt bên trái còn có một đường sẹo sâu. Hắn ta híp mắt lại, hình như là đang suy nghĩ tính toán điều gì, con mắt lớn chừng hạt đậu xanh để lộ ra sự thông minh lanh lợi và liều lĩnh không thể nói ra được.

Vương Lực, lại gặp mặt rồi!


Đám người của Tô Lương Thiển cả người và đồ vật toàn bộ đều bị mang về sơn trại.

Đường núi không bằng phẳng, cũng không dễ đi lại. Lúc đến nơi thì đã là hoàng hôn, chân trời bị ánh nắng chiều thiêu đốt, hỏa diễm màu quả quýt cuồn cuộn, gió mây biến đổi kỳ lạ.

Sơn trại có tên là “Gió bão”, trại Gió bão ba phía vây quanh đều là núi, ẩn nấp nơi núi rừng sâu xa này, vị trí hiểm yếu, dễ phòng thủ khó tấn công, chiếm hết ưu thế về địa lý.

Tô Lương Thiển lúc đến ngồi trên xe ngựa, xa xa thì có thể thấy trạm gác của sơn trại cao mấy trượng. Trong màn đêm, treo lên những đèn lồng màu đỏ đã được thắp sáng, cùng với ánh nắng chiều chiếu vào trại, mặc áo đỏ khoác áo xanh, hình như là có thiên đại hỉ sự.

Người khác thì không biết, còn trong lòng Tô Lương Thiển thì biết rõ như gương, đây là Vương Lực chuẩn bị vì muốn thành hôn với nàng.

Tô Lương Thiển nghĩ đến kiếp trước của mình bị phủ Thị Lang cùng người của Vương gia xấu hổ và giận dữ không chịu nổi khi thấy nàng với Vương Lực làm lễ bái đường, nội tâm nàng chợt bình yên đến lạnh lẽo.

Gió chiều thổi lên tấm vải mỏng của nàng, dưới nắng chiều thật xinh đẹp, nàng hơi nhếch khóe miệng lên, có một loại vẻ đẹp yêu mị khát máu lạnh lẽo.


“Tiểu thư dẫn xuống dưới, rửa mặt thay quần áo, còn những người khác thì thưởng cho các ngươi đấy!”

“Vương Lực!”

Tô Lương Thiển gọi thẳng tên làm cho tim của Vương Lực hồi hộp một chút, quay đầu nhìn về phía Tô Lương Thiển.

Tô Lương Thiển mang một tấm vải mỏng trên đầu, hắn ta chẳng thể thấy được gì cả. Vương Lực không khỏi nhíu mày.

Tô Lương Thiển đưa tay lên vén cái tấm vải che mặt để lộ ra khuôn mặt dài đầy đặn có chút đỏ lên kia, nàng nhếch khóe miệng cong lên nói: “Thân thể ta đang có bệnh, nha hoàn ma ma đi cùng ta đều bị lây cả rồi, ta thích được yên tĩnh, gian phòng thì để ta tự chọn đi.”

Nàng chậm rãi nói từ từ, để người khác cảm thấy đây thật ngạo mạn vô lễ nhưng lại chỉ có thể phục tùng thôi.

Quế ma ma và Phục Linh theo sát phía sau Tô Lương Thiển rời đi, Giáng Hương bị vài tên nam nhân mặt mắt híp lôi xuống dưới, Liên ma ma và Đỗ ma ma cũng bị người kéo đi.

Vương Lực nhìn theo bóng lưng của Tô Lương Thiển, toàn bộ sơn trại Gió bão này không ai dám gọi thẳng tên của hắn, sao nàng lại biết tên của hắn được? Vả lại, cái loại thiên kim tiểu thư này không phải trọng nhất danh tiếng sao? Gan cũng nhỏ nữa.

Không khóc la sợ hãi như trong tưởng tượng, nàng ung dung giống như đây là nhà mình vậy. Trong đầu Vương Lực trong đầu hiện ra nàng trước khi rời đi cười sâu một cái, ngược lại là bản thân mình thì bắt đầu bất ăn không chắc chắn, hắn ta do dự rối bời trong chốc lát thì biểu cảm trên mặt rất nhanh đã bị lòng tham không đáy hung hãn thay thế hoàn toàn rồi.

Tô Lương Thiển đi dạo một vòng quanh sơn trại, cuối cùng chọn một căn phòng nhỏ phía sau núi mà không tài nào thấy được để tựa lưng.

Sau phòng có cửa sổ, dưới cửa sổ là bãi cỏ, bãi cỏ kéo dài chút là một cây cầu có hơi cũ nát trực tiếp thông đến phía sau ngọn núi nhỏ.

Tô Lương Thiển chưa ngồi được bao lâu thì rất nhanh sau đó liền có một phu nhân đưa trà điểm tâm với đồ ăn, đặt lên bàn, ngay sau đó thì áo cưới mũ phượng châu trâm cũng được bỏ lên cái giường lớn có chút cũ nát.

Tô Lương Thiển ngồi bên cái bàn, nhìn phu nhân đang đứng bên cạnh mình nói: “Các ngươi lui xuống đi.”

Tô Lương Thiển thấy các nàng ta bất động, buông đôi đũa vừa cầm lên xuống: “Ta không thích bị người khác nhìn chằm chằm khi dùng bữa.”

Tiếng nói của nàng dù lạnh nhạt nhưng lại tự có dáng vẻ uy nghiêm, làm cho người khác không dám chống lại.

Người của trại rời đi, trong phòng cũng chỉ còn lại ba người Tô Lương Thiển, Quế ma ma và Phục Linh.

Mặc dù Quế ma ma biết sự sắp xếp của Tô Lương Thiển rồi nhưng vẫn rất không an lòng, nhìn thấy áo cưới và đồ trang sức trên giường, giận đến toàn thân đều run lên, đỏ mắt nói: “Mấy cái thứ như này mà lại có thể nghĩ mình như tiểu thư được, quả thực đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga mà. Loại người này nên bị thiên đao vạn quả đi, tiểu thư à, La đại nhân…”

“Quế ma ma!”

Quế ma ma nhìn trên cửa sổ phản chiếu có bóng người, ý thức được vấn đề nên nhanh chóng chuyển sự tức giận trong người khôi phục lại một chút lý trí giành lấy đôi đũa của Tô Lương Thiển: “Tiểu thư trước tạm nhịn một chút, ai biết được trong đây có đồ gì không sạch sẽ không chứ.”

Phục Linh cũng lên trước mặt nhìn Tô Lương vân đạm phong khinh rồi nghẹn ngào tiếng mà nói: “Tiểu thư à, người một chút lo lắng sợ hãi cũng không có sao?”

Tô Lương Thiển còn nhớ rõ, lúc mình bị bắt ở kiếp trước, toàn bộ thế giới đều sụp đổ cả, nước mắt thì luôn không ngừng chảy.

Nàng của bây giờ đã sớm không còn là Tô Lương Thiên không rõ thế sự kia nữa, nàng đã từng lên chiến trường, bị cái người thân nhất yêu nhất phản bội tự tay giết chết, suýt chút nữa thì đã trở thành hoàng hậu Tô Lương Thiển rồi!

Từ lúc chịu cảnh khổ trở về, nàng chỉ sợ chết thôi, chết rồi thì không thể nào chính tay mình đâm chết những tên ác quỷ kia đã hủy hoại nàng được, không thể bảo vệ được những người kia đã thật lòng bảo vệ nàng, nhưng mà những người kia không dám hại chết nàng, như thế thì nàng còn có gì mà e sợ nữa? Nhưng mà Phục Linh này không biết gì cả tâm trạng hoảng loạn, Tô Lương Thiển lại biết điều đó rất rõ.

Nàng đưa tay lên lau khô nước mắt cho Phục Linh: “Sẽ không sao đâu mà.”

Giọng nói của nàng bình tĩnh, mang theo đó là tác dụng an ủi người khác.

Hậu viện đang yên tĩnh thì bị một loại âm thanh cực kỳ sắc nhọn cắt ngang. Tô Lương Thiển đứng dậy đi đến cửa sau, không gian tối đen như mực, có một đường sáng như tia chớp xẹt nhanh qua, màn đêm đen như mực lúc đó bừng sáng lên, cứ như vậy mấy lần rồi yên bình lại.

Tô Lương Thiển cong môi chậm rãi, Tiêu Yến vẫn thật đúng là không tìm nhầm người.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom