• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (9 Viewers)

  • Chương 417: Thái Sơn đến rồi!

Khí tức thù địch này cực kỳ mạnh mẽ, giống như chất chứa, thậm chí còn có một tầng sương mù màu đen mờ nhạt trong không khí.

Các đệ tử đang giúp mở cửa, vừa ngửi thấy khí tức này, liền cảm thấy trong bụng sôi trào, toàn thân không khỏi chấn động kịch liệt, có người còn tiểu tại chỗ!

Ngay cả bản thân Sư Tử Hà Đông cũng đã hít thở sâu nhiều lần liên tiếp mới có thể ổn định lại cảm xúc của mình.

"Sư Gia, tôi đói bụng".

Một âm thanh ầm ầm phát ra từ trong xe.

Người vừa nói là một người đàn ông mập mạp với thân hình to lớn.

Kích thước của hắn lớn như thế nào?

Trực quan mà nói, nếu người này ngồi trên mặt đất bằng phẳng, từ xa nhìn lại, người khác chắc chắn sẽ nghĩ rằng đây là một ngọn đồi!

Hắn đang ngồi xổm một mình trong khoang xe khách, còn có vẻ hơi bí bách.

Tay chân của hắn bị khóa bằng những sợi xích lớn làm bằng kim loại đặc biệt, đầu để trần, bụng to và nước bọt không ngừng ứa ra từ khóe miệng.

Một đôi mắt mang theo vẻ hung tợn nguyên thủy nhất, nhìn vô cùng kinh người!

Người này chính là con át chủ bài mạnh nhất trong tay Sư Tử Hà Đông, quái vật huyền thoại Thái Sơn!

"Không phải vừa chuẩn bị một trăm con gà quay cho cậu trước khi lên đường sao?"

Sư Tử Hà Đông liếc nhìn xe khách: "Xương đâu? Bọn chúng không đưa cho cậu sao?"

"Không, đưa rồi".

Thái Sơn lắc đầu, những sợi dây xích quanh cổ kêu leng keng: "Tôi đã ăn hết rồi, hết cả xương, nhưng tôi vẫn đói".

Sư Tử Hà Đông xoa nhẹ hai bên thái dương, cố gắng giữ giọng nói nhẹ nhàng: "Thái Sơn, đi làm cho tôi một việc, sau khi xong việc, tôi sẽ cho cậu một trăm con gà quay, thêm một trăm con heo quay nữa. Thế nào?"

"A, có chuyện gì?”

Khi Thái Sơn nghe thấy những từ như gà quay và heo sữa quay, nước miếng ở khóe miệng hắn lập tức chảy ra như nước máy.

"Hãy giúp tôi giết một vài người, sau khi làm xong tôi nhất định sẽ đưa gà quay với heo quay cho cậu".

Sư Tử Hà Đông cười nói.

Ông ta tàn bạo và độc tài, chỉ có ở trước mặt Thái Sơn, ông ta mới có thể dịu dàng và yêu chiều như vậy.

Không phải ông ta yêu thích Thái Sơn, mà bởi vì ông ta biết rằng mặc dù Thái Sơn là người của ông ta trên danh nghĩa, nhưng ông ta lại không thể tùy ý sử dụng, phải nói với bên kia bằng giọng điệu thương lượng.

Bằng không, nếu tên này mà nổi điên lên, có khi ông ta cũng chả thoát được tên này ấy chứ.

"Chuyện vặt vãnh như vậy, người đâu? Đúng rồi, thêm một trăm cân gạo nữa đi".

Thái Sơn duỗi tay lau nước miếng trên khóe miệng, như thể hắn đã nhìn thấy gà quay, heo sữa và đống cơm bay về phía mình vậy.

"Được, muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu".

Sư Tử Hà Đông cười và nói: "Tuy nhiên, lần này, tôi bảo cậu giết ai thì cậu mới được giết, không được làm loạn".

"Tôi biết rồi, cho tôi ra ngoài mau lên!"

Thái Sơn không thể đợi được nữa rồi.

Lúc này, bên cạnh cột mốc biên giới ở đối diện, Tần Phong cùng những người khác đang sùng bái Sử Nam Bắc đến mức cúi rạp đầu xuống đất.

"Huấn luyện viên Sử, anh quả không phải là người mà!"

"Hửm?"

"Anh chính là thần!"

Tần Phong nhìn Sử Nam Bắc bằng ánh mắt ngưỡng mộ: "Đậu, chiếc xe đó ít nhất cũng phải năm sáu tấn đó, ném đi xa 70, 80 mét, lại còn ném chính xác mục tiêu, huấn luyện viên Sử, sao anh không đi tham gia Olympic nhỉ? Ném lao, nâng tạ, nhất định sẽ phá kỉ lục thế giới!"

Mê Long cũng trợn to mắt: "Ây da, đậu má, huấn luyện viên Sử, anh quá đỉnh rồi, mẹ nó, quá đỉnh …"

Mặc dù Yến Vĩ Điệp không nói, nhưng cô ấy nhìn Sử Nam Bắc với ánh mắt ngưỡng mộ.

Sử Nam Bắc vô cùng hưởng thụ cảm giác này, hắn đứng thẳng người, tự đắc nói: "Chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới..."

Bốp!

Ngay khi Sử Nam Bắc đang vênh mặt lên tận trời, Diệp Vĩnh Khang đã bất ngờ đá vào mông hắn một cái.

"Mẹ nhà cậu, ném xe đi mất rồi thì lát đi về bằng gì, đi bộ về à?”

Diệp Vĩnh Khang bó tay với tên này, chưa nói tới chuyện làm thế nào để về nếu không có xe vội, chỉ cần nói loại xe địa hình này có phí sửa cũng phải ba bốn triệu rồi, thế thì ra vẻ làm mẹ gì cơ chứ?

"Đại ca, có thể nể mặt tôi tí không?"

Sử Nam Bắc xoa mông khóc không ra nước mắt, mặc dù Diệp Vĩnh Khang thường xuyên đá hắn, nhưng trước mặt mấy học viên như vậy, hình tượng huy hoàng mà hắn dày công gây dựng lập tức sụp đổ mất rồi.

Hai người ở đó cãi cọ, Tần Phong và những người khác cũng cảm thấy thú vị khi xem cảnh này, không ngờ anh Diệp và huấn luyện viên Sử cũng có mặt trẻ con như vậy.

Nhưng có một người không thể thả lỏng nổi.

Mặc dù vừa chứng kiến cảnh Diệp Vĩnh Khang giết người bằng những lá bài bay, sức mạnh của Sử Nam Bắc cũng đã khiến tâm trạng của anh ta bình tĩnh lại rất nhiều.

Nhưng lúc này lại trở nên căng thẳng!

Người này là Phương Nhất Minh!

Không phải Phương Nhất Minh không ổn định về mặt cảm xúc, ngược lại anh ta vừa vặn là một người rất ổn định về mặt cảm xúc, vui buồn không lộ, về phương diện này nhiều bậc nhiều tuổi hơn còn cảm thấy không bằng.

Nhưng cảnh tượng anh ta nhìn thấy lúc này khiến anh ta không thể duy trì được cảm xúc ổn định nữa.

Anh ta nhìn thấy một sườn đồi nhỏ, đang từ từ tiến lại đây.

Khi sườn đồi chuyển động, kèm theo đó là tiếng leng keng của dây xích kéo lê trên mặt đất.

Chính xác mà nói, đó là một người, một người có thân hình khổng lồ!

Mặc dù Phương Nhất Minh chưa từng nhìn thấy hắn, nhưng không khó để đoán ra người này là ai!

Quái thú - Thái Sơn!

Trên giang hồ có quá nhiều lời đồn đại về người này, các loại phiên bản, không biết bản nào là thật, bản nào là bịa đặt.

Nhưng có một điều hoàn toàn chắc chắn - Thái Sơn là một kẻ mạnh mẽ và đáng sợ không thể tưởng tượng được!

"Anh Diệp, hắn đến rồi".

Giọng của Phương Nhất Minh run lên.

"Ai?"

Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại, nhìn theo tầm mắt của Phương Nhất Minh, đột nhiên kêu lên: "Đệch, một thằng mập, Sử Đông Tây, nhìn kìa, hắn còn béo hơn cậu nữa!"

Sử Nam Bắc thoạt nhìn đã kinh ngạc khi nhìn thấy Thái Sơn: "Đệch, tôi đã đủ béo rồi, tên này còn béo hơn năm tôi cộng lại nữa!"

"Đệch, sao lại có quái vật lớn đến vậy chứ".

Diệp Vĩnh Khang cau mày kinh tởm.

"Ai biết được, thế giới đầy những điều kỳ diệu. Có lẽ hồi nhỏ hắn đã uống quá nhiều sữa bột có độc. Trước đây tôi nghe Chuột đất nói rằng hắn đã nhìn thấy một người hình bát giác khi đi làm nhiệm vụ ở châu Mễ".

Sử Nam Bắc đáp.

"Đệch, hình bát giác, đỉnh vậy?"

Diệp Vĩnh Khang vô cùng kinh ngạc.

"Lại còn không à, haizzz, đại ca, anh nói xem, người này mập như vậy, một ngày ăn hết bao nhiêu lương thực chứ?"

"Ai biết được, nhưng hẳn là rất nhiều".

"Này, một kẻ sống như vậy thật là lãng phí đồ ăn, tại sao chúng ta không làm việc tốt, tiết kiệm lương thực cho mọi người nhỉ?"

"Chà, ý kiến hay, tôi còn ba lá bài, không biết còn đủ không".

"Đừng ... anh chơi lâu thế rồi, tên này nhường tôi đi".

"Không, ba lá bài này của tôi còn chưa đánh ra mà".

"Đại ca, hay anh nhường tôi một lần đi, oẳn tù tì?"

"Đệch, chơi thì chơi, cậu nghĩ cậu thắng được tôi chắc?"

Diệp Vĩnh Khang và Sử Nam Bắc vì chuyện này mà tranh giành nhau đến đỏ mặt tía tai, như thể họ đang tranh giành một miếng mồi ngon vậy.

Mà hành vi này của hai người họ đã khiến Thái Sơn nổi điên!

Gầm--

Với tiếng gầm thét như thú hoang cổ đại, cả vùng bắt đầu run rẩy, cây cối xung quanh cũng rung chuyển!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom