• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (6 Viewers)

  • Chương 407: Sự việc bất ngờ

Câu nói của bác Hải như những giọt nước mắt, mỗi lời nói đều chân thành.

Ngay cả một kẻ tàn bạo như Sư Tử Hà Đông cũng lộ ra vẻ cảm động: "Nếu ông đã ghét hắn như vậy, sao không trực tiếp ra tay với hắn, chẳng lẽ bằng thực lực của ông mà đi sợ Diệp Vĩnh Khang sao?"

Mặc dù Sư Tử Hà Đông có phần lập dị và độc ác, nhưng điều đó không có nghĩa là ông ta không có đầu óc.

Trên mặt bác Hải đột nhiên tràn ngập chua xót, thở dài nói: "Sư Gia, ông không biết đấy thôi, Diệp Vĩnh Khang nhìn thì trông có vẻ chỉ là một đứa tép riu, nhưng thật ra hắn khá lợi hại đấy".

"Nếu không, sao có thể lấy được mật trăn mào gà từ chỗ nguy hiểm trùng trùng như thế chứ?"

"Lại có thể vì lợi ích của bản thân mà giết đi đám đàn em của tôi, trong khi họ đều có thân thủ và đầu óc cao siêu?"

"Và theo tôi được biết, người này mới trở về nước không lâu, nhưng đã có thể đứng vững ở Giang Bắc, hơn nữa những nhân vật cấp cao như Đường Văn Nguyên, Tần Long Tượng cũng phải kính nể hắn, chẳng nhẽ kẻ như vậy mà lại là một tên tôm tép à?"

"Nhà họ Mã ở Đông Hải chắc ông cũng đã biết. Tuy rằng không phải là gia tộc số một, nhưng thế lực cũng không thể coi thường".

"Tuy nhiên, Diệp Vĩnh Khang chỉ mất chưa đến một ngày đã có thể trực tiếp tiêu diệt gia tộc đó. Đủ thấy thực lực của tên Diệp Vĩnh Khang này rất sâu".

"Không phải là tôi sợ hắn, chỉ là hiện tại tôi đã già rồi, thật sự không có bản lĩnh như Sư Gia".

"Một khi đụng phải hắn, đừng nói đến kết quả, mà những thế lực lớn nhỏ xung quanh tôi, những kẻ đã luôn để mắt tới tôi, sẽ lập tức lợi dụng mà xé xác tôi thành từng mảnh".

"Vì vậy, tôi chỉ có thể nghiến răng chịu đựng vấn đề này, nhưng không ngờ rằng một anh hùng như Sư Gia lại ra mặt".

"Không cần biết lý do là gì, tóm lại, Sư Gia đã đến Giang Bắc giết Diệp Vĩnh Khang, thì chính là ân nhân của tôi!"

Bác Hải có EQ rất cao, những lời nói này không chỉ chân thành mà còn đánh tiếng cho Sư Tử Hà Đông biết sức mạnh của Diệp Vĩnh Khang.

Kết cục tốt nhất là Sư Tử Hà Đông đổi ý, nhưng ngay cả khi cơ hội này là rất nhỏ, thì cũng có thể khiến Sư Tử Hà Đông kiêng nể vài phần.

Và ngay cả khi hai thứ này đều không có, thì cũng có thể đóng vai trò trì hoãn thời gian.

Bác Hải hôm nay không ngại cúi đầu, nói rất nhiều điều với Sư Tử Hà Đông mà ngay cả lão ta cũng cảm thấy ghê tởm, rốt cuộc cũng chỉ có một mục đích: trì hoãn thời gian càng nhiều càng tốt, để Diệp Vĩnh Khang có đủ thời gian nhanh chóng rời khỏi Giang Bắc!

"Được, được rồi, sau này nhớ rằng ông nợ tôi một ân tình là được".

Sư Tử Hà Đông sốt ruột xua tay, đối mặt với loại lượm nhặt ân tình này thì không cần phí lời.

"Đợi đến khi tôi bắt được cả nhà Diệp Vĩnh Khang rồi sẽ thông báo cho ông một tiếng, ông muốn xả giận thế nào cũng được".

Sau khi nói xong, Sư Tử Hà Đông xoay người chuẩn bị quay lại xe.

"Sư Gia, chờ đã!"

Bác Hải chỉ vào đống vàng bạc châu báu phía sau, thành khẩn nói: "Những thứ nhỏ nhặt này chỉ là chút lòng của tôi, xin đừng chê".

"Ừm, coi như ông có lòng rồi, người đâu, nhận lấy".

Sư Tử Hà Đông không khách sáo, vội vàng cho người nhận đồ.

"Sư Gia!"

Bác Hải lại hét lên.

"Sao ông dài dòng thế, mẹ nó, lại sao nữa hả?"

Sư Tử Hà Đông trông rất sốt ruột, tất cả những gì ông ta đang nghĩ lúc này là làm thế nào để lóc thịt Diệp Vĩnh Khang ra.

"Sư Gia, ông đi qua Đông Hải, đó là vinh hạnh của toàn bộ Đông Hải chúng tôi. Nếu tôi không mời Sư Gia một ly thì sẽ bị người ta nói không phải phép mất".

"Nếu Sư Gia không chê, tôi đã chuẩn bị đồ ăn thức uống ngon, còn mời Sư Gia cùng các anh em đây vài ly!"

"Đệch mẹ, ông điên à?”

Sư Tử Hà Đông đột nhiên điên lên: "Ông tưởng tôi đang đi du ngoạn đấy à? Mẹ nhà nó, còn uống rượu cơ đấy, ai mà thèm vài chén rượu của nhà ông chứ?"

"Mẹ nó, dùng dằng nãy giờ làm chậm trễ nửa tiếng rồi, mau tránh ra, không thì đừng tránh tôi ác!"

Sư Tử Hà Đông vừa nói vừa giận dữ bước vào xe.

Lần này bác Hải không nói thêm nữa, lão ta biết mình đã cố gắng hết sức, tìm mọi cách để Diệp Vĩnh Khang có hơn nửa canh giờ, mong anh sẽ không để lão ta thất vọng!

Tuy nhiên, vào lúc này, một điều bất ngờ đã xảy ra.

"Sư Tử Hà Đông, ông dám vô lễ với Hải Gia, đi chết đi!"

Với một tiếng hét giận dữ, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh bác Hải, với ánh đao lạnh lùng, hắn lao thẳng về phía Sư Tử Hà Đông.

"Dừng tay!"

Bác Hải tái mặt vì sợ hãi.

Người lao tới chỉ là một người giúp việc cận bình thường của lão ta, chịu trách nhiệm việc pha trà, rót nước, vóc người rất gầy yếu, nên nếu là về phương diện vũ lực, một người bình thường hơi mạnh một chút cũng có thể đạp ngã anh ta.

Hơn nữa, thân phận người giúp việc là thấp nhất của bác Hải, thường chỉ cần làm việc là được, đừng nói đến việc tự tiện hành động, coi như hơi nhiều lời một tí cũng sẽ bị phạt.

Vì vậy, bác Hải tính toán kĩ càng như nào đi chăng nữa, cũng không ngờ một tên đầy tớ quèn như vậy lại làm ra chuyện có thể so sánh với việc kích nổ bom nguyên tử!

"Lãnh Tu, ngăn hắn lại!"

Bác Hải giận dữ hét lên.

Trên thực tế, Lãnh Tu đã không chờ đến khi bác Hải ra lệnh, cơ thể của anh ta đã phi về phía trước từ lâu, muốn ngăn chặn hành vi khủng khiếp của đối phương càng sớm càng tốt.

Tuy nhiên, khoảng cách hai bên quá gần, lần này lại quá đột ngột, cho dù Lãnh Tu cố hết sức, vẫn chậm một chút.

Rắc-

Sư Tử Hà Đông thuận tay nắm lấy cổ tay người đàn ông, đưa tay bóp nát rồi tức giận hét lên: "Mẹ nó, mày dám hành thích tao à?”

Người giúp việc kia nhăn nhó vì cơn đau dữ dội, hắn cười phá lên: "Ông là cái thá gì? Hải Gia chúng ta nói rằng đã muốn giết ông từ lâu, nhưng ông ấy lo nghĩ quá nhiều, cái mạng quèn của tôi, tùy ông!"

Nói xong, hắn quay đầu lớn tiếng nói: "Hải Gia, tôi đi trước. Đời này không thể giúp cho ông, làm ông thất vọng rồi, kiếp sau tôi sẽ báo đáp ân tình của ông!"

Nói rồi, hắn nghiêng đầu một cái, khóe môi chảy ra một dòng máu, trong nháy mắt đã tắt thở.

Bác Hải sốc đến mức tái mặt!

"Lý Quang Phúc, tên khốn kiếp, tao phải giết chết mày!"

Sư Tử Hà Đông điên lên, vung nắm đấm sắt vào bác Hải.

"Hải Gia, hãy cẩn thận!"

Lãnh Tu nhanh tay nhanh mắt, bảo vệ bác Hải phía sau mình, rút Đường Đao ra và chặt ba nhát liên tiếp, miễn cưỡng ngăn chặn được công kích của Sư Tử Hà Đông.

"Giết cho tao!"

Sư Tử Hà Đông ra lệnh.

Một nhóm đàn ông to lớn trang bị vũ khí bất ngờ từ trong đoàn xe tuôn ra.

"Người đâu!"

Lãnh Tu cũng hét lớn.

Cùng lúc đó, người của bác Hải bố trí ở các hướng cũng tràn ra.

"Không được ai nhúc nhích!"

Ngay khi cuộc chiến vừa nổ ra, bác Hải vẫn giữ lý trí cuối cùng của mình, sau khi hét lên giận dữ, lão ta hét vào mặt Sư Tử Hà Đông: "Sư Gia, thứ nhất, người này có vấn đề. Tuyệt đối không phải do tôi chỉ đạo, xin cho tôi thời gian tìm ra chân tướng, nhất định sẽ cho ông một lời giải thích hợp lý!"

"Thứ hai, mục tiêu của ông hôm nay không phải là tôi. Tôi biết ông nhất định không sợ tôi, nhưng đây là Đông Hải, nếu thật muốn khiêu chiến, tôi tin ông cũng biết không chắc ai sẽ thắng cuối cùng, Sư Gia, ông là anh hùng hào kiệt, tôi tin ông sẽ đưa ra được phán đoán lý trí nhất!”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ngạo Thế: Tiên Đế Trở Về
TRỌNG SINH TRỞ VỀ VỊ TRÍ CŨ
  • Cuồng Thượng Gia Cuồng
Chương 217
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Huyền Thoại Trở Về
THIÊN KIM TRỞ VỀ
  • Chá Bút Tiểu Tửu
Phần 5 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom