• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 253: Người thường đặc biệt

"Sử Nam Bắc, cậu có thể nhận nhiệm vụ này không?"

Diệp Vĩnh Khang hiếm khi gọi tên đầy đủ của Sử Nam Bắc, ôn tồn nói: "Đây không phải là mệnh lệnh, cho nên cậu có thể lựa chọn từ chối".

Sử Nam Bắc hít một hơi thật sâu: "Lời này của anh chỉ lừa được con nít thôi. Nếu tôi từ chối, sớm muộn gì anh cũng đì tôi".

Diệp Vĩnh Khang: "Biết là tốt".

Sử Nam Bắc nói: "Ba điều kiện, thứ nhất, không ai được can thiệp vào kế hoạch huấn luyện của tôi. Tôi là người có tiếng nói to nhất trong trại huấn luyện này".

"Thứ hai, tôi cần Trại huấn luyện Điện Long Thần điều đến mười huấn luyện viên".

"Thứ ba, trong một trăm nghìn đại quân của Điện Long Thần, ngoại trừ những người trên cấp Địa Thần ra, tôi sẽ được tùy ý chọn lựa những người còn lại".

Diệp Vĩnh Khang lắc đầu nói: "Hai điều kiện đầu thì được, nhưng điều kiện thứ ba thì không ổn".

"Tại sao?"

Sử Nam Bắc bất mãn nói: "Nhiệm vụ này đã đủ gian nan rồi, anh còn giấu giếm nữa. Nếu anh ném cho tôi một đống vớ va vớ vẩn thì có đem lóc thịt tôi ra tôi cũng không huấn luyện nổi đâu!"

Diệp Vĩnh Khang khẽ thở dài: "Trước tiên cho tôi hỏi cậu một câu. Cậu có biết khuyết điểm lớn nhất của các anh em Huyết Thứ kia là gì không?"

"Không có khuyết điểm!"

Sử Nam Bắc không chút do dự buột miệng nói: "Huyết Thứ là loại tinh nhuệ hoàn hảo nhất mà tôi từng thấy. Dù là chiến đấu cá nhân hay hành động nhóm, đều tuyệt đối không chê vào đâu được!"

Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia tiếc nuối và mất mát, chậm rãi nói: "Nếu chỉ từ góc độ chiến đấu mà nói, Huyết Thứ quả thực đã đạt tới mức hoàn mỹ".

"Nhưng họ có một điểm yếu rất nguy hiểm. Mọi người anh em của Huyết Thứ từ khi hiểu chuyện đều lớn lên trong môi trường chiến tranh tàn khốc".

"Những gì họ làm hàng ngày, ngoài việc chiến đấu thì là chuẩn bị cho chiến đấu. Thay vì nói họ là những chiến sĩ thì thà nói họ là những cỗ máy chiến đấu vô cảm thì đúng hơn".

“Nhưng máy móc là máy móc, cho dù nó có sức mạnh đến đâu, nó vẫn không mang bản chất xã hội của con người”.

"Theo cách nói thông tục, chính là EQ mà chúng ta thường nói. Anh em trong Huyết Thứ, ngoại trừ những thứ liên quan đến đánh nhau, họ hầu như không biết gì về bất cứ thứ gì khác".

"Hệ quả của việc này là dù mạnh đến đâu, họ vẫn bị cứng nhắc trong tư duy chiến thuật".

"Nếu không phải như vậy, trong trận chiến đẫm máu với Thiên Tinh Các lần trước, bọn họ hoàn toàn có cơ hội đột phá, ít nhất sẽ không bị tiêu diệt triệt để, cậu hiểu ý của tôi chứ".

Sử Nam Bắc khẽ nhắm mắt lại, thở dài nói: "Anh nói quả đúng là vậy, đám anh em Huyết Thứ chỗ nào cũng tốt nhưng ai nấy đều giống như khúc gỗ vậy”.

"Đôi khi tôi muốn trò chuyện với họ nhưng ai cũng giống như những chiếc cọc gỗ. Ngay cả khi tôi nói với họ về chuyện phụ nữ, họ cũng chả phản ứng tí nào".

Diệp Vĩnh Khang gật đầu: "Vì vậy, Huyết Thứ mà chúng ta bây giờ sắp tổ chức lại mang tính chất xã hội. Nhóm người này phải xuất thân từ xã hội bình thường".

"Bằng cách này, họ không chỉ có tính xã hội của con người, mà còn là một nhóm những gương mặt mới, không thu hút sự chú ý của thế giới ngầm. Chỉ cần luyện thành thục, họ sẽ trở thành sát thủ sắc bén trong tay chúng ta!"

Sử Nam Bắc cười khổ: "Điều anh nói cũng có lý, nhưng anh đã từng nghĩ về nó chưa? Không dễ để luyện ra một Huyết Thứ đâu".

"Cho dù là một nhóm tinh hoa hàng đầu được tuyển chọn từ 100.000 quân Long Thần của chúng ta, bọn họ cũng chưa chắc đã có thể luyện được cấp độ Huyết Thứ, huống chi là người thường?"

Diệp Vĩnh Khang nói: "Tôi đã nghĩ tới chuyện này rất lâu rồi. Người bình thường quả nhiên không luyện được cấp độ Huyết Thứ, nhưng có một loại người thường đặc biệt có thể!"

"Người thường đặc biệt?"

Sử Nam Bắc tỏ vẻ khó hiểu.

Diệp Vĩnh Khang không trực tiếp mở miệng giải thích, mà là nhẹ nhàng nâng ngón chân lên, từ trên mặt đất nhấc lên một viên đá to bằng nắm tay.

Khi hòn đá bật lên được khoảng một mét, Diệp Vĩnh Khang bất ngờ đập xuống.

Ầm một tiếng, hòn đá đập mạnh xuống đất, rồi bật lên cao, bị Diệp Vĩnh Khang nắm lấy.

"Hiểu không?"

Diệp Vĩnh Khang đưa viên đá cho Sử Nam Bắc.

Sử Nam Bắc đang sững sờ chợt nhận ra, anh vỗ trán nói: "Đậu, sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ, quả là cách hay đấy".

"Được rồi, tôi sẽ làm thế, nhưng tôi phải mượn anh một thứ".

Diệp Vĩnh Khang cười gật đầu, từ trong cơ thể lấy ra con dấu hầu quân tướng màu vàng, giao cho hắn.

Sử Nam Bắc nhanh chóng chộp lấy, cầm trên tay cười hạnh phúc, híp mắt: "Có thứ này, trong vòng hai tháng, tôi chắc chắn sẽ làm xong chuyện này!"

"Được rồi, thời gian không còn nhiều, cậu đi làm đi, nếu có vấn đề gì thì báo cáo cho tôi ngay lập tức".

Đêm đó, Thiên Ảnh gọi điện và báo cho Diệp Vĩnh Khang rằng điện thoại vệ tinh trên người của Sử Nam Bắc lại tắt, lại không thấy hắn đâu nữa.

Ở Điện Long Thần có một quy định, mọi người từ cấp doanh đội trưởng trở lên phải mang theo điện thoại vệ tinh có thể định vị bất cứ lúc nào, để bên tổng bộ có thể biết được động tĩnh của họ bất cứ lúc nào.

Và điện thoại vệ tinh này phải được mở tuyệt đối 24/24.

Điều này không phải là không tin tưởng họ, mục đích chính là kiểm soát được họ đang ở đâu bất cứ lúc nào, để đối phó với những trường hợp khẩn cấp có thể phát sinh bất cứ lúc nào.

Chỉ cần có người mất tín hiệu hơn ba giờ, Thiên Ảnh sẽ lập tức báo cho Diệp Vĩnh Khang.

"Ừ, tôi hiểu rồi, đừng nói với ai về chuyện này".

Diệp Vĩnh Khang gật đầu dặn dò.

Nhiệm vụ lần này anh giao cho Sử Nam Bắc là một nhiệm vụ tối mật, không được xảy ra sai sót, vì vậy Diệp Vĩnh Khang đã đặc biệt chấp thuận cho hắn tạm thời tắt điện thoại vệ tinh trong thời gian thực hiện nhiệm vụ.

"Vâng, Điện Chủ!"

Thiên Ảnh không hỏi nhiều, câu trả lời của Diệp Vĩnh Khang đã khiến cô ấy đoán được chuyện gì đang xảy ra.

"Chồng à, anh gọi điện thoại xong chưa, qua giúp em đọc lại bản kế hoạch với, trong lòng em vẫn có chút không yên tâm".

Hạ Huyền Trúc lật qua lật lại bản kế hoạch.

Diệp Vĩnh Khang cúp điện thoại, từ ban công đi vào, nhìn Hạ Huyền Trúc cười nói: "Được rồi, đừng đọc nữa, mấy ngày nay anh đã đọc thứ này ít nhất 20 lần rồi, thuộc luôn rồi đây này".

"Đừng lo, kế hoạch này rất hoàn hảo. Nếu em còn căng thẳng như vậy, sẽ khiến bản thân phát điên lên đấy".

Hạ Huyền Trúc cũng khẽ thở dài, ngượng nghịu cười: "Không thể đổ lỗi hoàn toàn cho em được. Đây là lần đầu tiên em điều hành một dự án lớn như vậy. Không lo lắng mới là lạ đó".

Khi Diệp Vĩnh Khang vẫn còn ở nước Hùng vài ngày trước, Hạ Huyền Trúc đột nhiên có một động thái lớn.

Một phần của dự án khu sản nghiệp do công ty của cô chịu trách nhiệm đã sẵn sàng đưa vào sử dụng.

Khi cô giao dự án cho bộ phận liên quan, bộ phận liên quan đột nhiên hỏi Hạ Huyền Trúc liệu cô có muốn tiếp tục chịu trách nhiệm về dự án phát triển của khu sản nghiệp hay không.

Điều này khiến Hạ Huyền Trúc bị sốc, bên cô chỉ là một công ty xây dựng chịu trách nhiệm thi công.

Ý nghĩa của sự phát triển là sau khi xây dựng xong, hoạt động của khu sản nghiệp này sẽ do cô quản lý.

Nói một cách dễ hiểu hơn, là để Hạ Huyền Trúc mua lại dự án này và tự chịu trách nhiệm về việc lãi lỗ.

Phải biết rằng quy mô của khu sản nghiệp này không lớn bình thường, muốn mua phải cần một khoản tiền khổng lồ.

Nhưng những người trong bộ phận liên quan nói rằng số tiền có thể thanh toán sau ba năm.

Ý là hỏi Hạ Huyền Trúc có dám đánh cược không, ba năm sau có thể kiếm lại được chi phí bỏ ra hay không.

Nếu thua, công ty nhất định sẽ phải tuyên bố phá sản, nhưng nếu thắng, sẽ từ công ty quèn trở thành công ty hạng nhất!

Cơ hội này khiến Hạ Huyền Trúc cảm thấy vô cùng sôi trào, chỉ cần một phút suy nghĩ, cô đã cắn răng đồng ý!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ngạo Thế: Tiên Đế Trở Về
TRỌNG SINH TRỞ VỀ VỊ TRÍ CŨ
  • Cuồng Thượng Gia Cuồng
Chương 217
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Huyền Thoại Trở Về
THIÊN KIM TRỞ VỀ
  • Chá Bút Tiểu Tửu
Phần 5 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom