• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang (2 Viewers)

  • Chương 228: Con cóc đen

Bác Hải khẽ thở dài, rồi đáp lời: “Bởi vì nó cũng không phải là vật kịch độc mà tôi muốn tìm”.

Sở Phi Yến vội vàng đáp: “Bác Hải, đây là rắn đỏ rất độc, cho dù là một con voi bị nó cắn cũng sẽ chết nhăn răng ngay lập tức”.

“Ồ? Vậy ư?”

Bác Hải cười nhạt, sau đó đứng dậy đi vào trong nhà cầm một cái hộp nhỏ bước ra, cụ ấy vừa mở ra nhìn đã nghe thấy tiếng Sở Phi Yến hét lên một tiếng “A” chói tai!

“Bác Hải, mau để vật này cách xa cháu ra, kinh tởm quá!”

Sở Phi Yến bịt mũi liên tiếp lùi về sau.

Bên trong hộp là một con cóc lớn bằng bàn tay.

So với cóc bình thường thì toàn thân con cóc này đen nhánh, các nốt sần trên lưng cũng lớn hơn cóc bình thường rất nhiều, dày đặc chằng chịt như đậu phộng.

Thêm nữa, đôi mắt con cóc này có màu máu đỏ, nhìn vô cùng khiếp sợ!

Bác Hải cười khanh khách mở bình thủy tinh ra, đổ thứ màu hồng kia vào bên trong hộp đen.

Soạt soạt…

Con rắn đỏ nhỏ nghiêng cái đầu hình tam giác đỏ thẫm, miệng lè ra cái lưỡi đỏ kinh người, giương hai chiếc nanh độc của nó, hung tợn định cắn con cóc kia.

Cơ thể con cóc đen bị cắn trúng, nó phát ra hai tiếng “ồm ộp”, sau đó, một cảnh tượng khó tin đã xuất hiện!

Chỉ thấy con rắn đỏ cắn trúng con cóc xong thì cả người nó đột nhiên co giật kịch liệt như bị điện giật.

Tiếp theo, từng đám vảy nhỏ màu đỏ trên người con rắn đỏ nhỏ bắt đầu chuyển dần sang màu đen, cho đến khi toàn bộ cơ thể nó đều biến thành màu đen như con cóc thì hoàn toàn bất động.

Mà con cóc đen lại bình yên vô sự, chỉ có hai con mắt màu đỏ của nó trở nên đỏ hơn, nhìn như sắp nhỏ máu.

“Chuyện này…”

Sở Phi Yến bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người!

Con rắn đỏ nhỏ vô cùng độc này lại bị độc của con cóc hại chết?

Bác Hải cười ha hả, nhìn xác con rắn đỏ nhỏ, nói: “Vật kịch độc mà tôi muốn tìm, ít nhất phải độc đến mức giết chết con cóc độc đen này”.

“Cái thứ nhỏ xíu này của cô không chỉ không có chút tác dụng nào với con cóc đen, ngược lại còn bị độc của cóc đen hại chết, sao có thể gọi là kịch độc chứ?”

Sở Phi Yến cúi đầu, hai tay nhẹ nhàng vò nắn vạt áo, trong mắt tràn đầy vẻ hụt hẫng, nếu như không có Tử Kim Lan thì bệnh của ông nội của cô ấy sẽ không chữa trị được.

Bác Hải nhìn thấy bộ dạng này của đối phương cũng thở dài, khoát tay nói: “Cô gái, không phải tôi không giúp cô mà chuyện sống chết của mỗi người là do mệnh trời, sống trên đời này vốn không thể tránh thoát ý trời, cô về đi”.

“Bác Hải, cháu cầu xin bác, nếu không có Tử Kim Lan thì ông nội cháu sẽ hết thuốc chữa!”

Hai dòng lệ chảy xuôi trên gò má Sở Phi Yến, khuôn mặt cô ấy tràn đầy vẻ khẩn cầu nhìn bác Hải.

Bác Hải chỉ khẽ khàng lắc đầu: “Về nhà đi, cô gái, ông nội cô có đứa cháu hiếu thảo như cô là đủ rồi”.

“Bác Hải, cháu có chuyện muốn hỏi”.

Lúc này, người nãy giờ vẫn luôn im lặng là Diệp Vĩnh Khang lại đột nhiên lên tiếng: “Cháu muốn biết, tiền bối có Tử Kim Lan thật hay không?”

Bác Hải nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang mấy giây, đôi mắt hơi híp lại, gật đầu: “Có, hơn nữa, bây giờ Tử Kim Lan đang ở ngay trong gian nhà này”.

Diệp Vĩnh Khang nghe nói thế, đáy mắt chợt thoáng qua ý định xấu xa!

Mặc dù làm vậy rất hèn hạ, nhưng vì Hạ Huyền Trúc, anh không thể nghĩ được nhiều như thế!

Trộm cũng được, cướp cũng được, cho dù cả thế giới này trở thành kẻ địch của anh, chỉ cần vợ được cứu, chuyện gì Diệp Vĩnh Khang cũng có thể làm!

Nhưng có vẻ như bác Hải đã sớm đoán được ý đồ của Diệp Vĩnh Khang, cụ ấy cười nói: “Tôi dám chắc chắn, Tử Kim Lan mà cô cậu muốn tìm đang ở ngay bên trong gian nhà này”.

“Cô cậu cứ tùy ý tìm kiếm, nếu tìm được thì tùy cô cậu mang đi”.

Nghe thấy vậy, Sở Phi Yến lập tức bắt đầu soi mói kỹ từng góc trong sân.

Còn Diệp Vĩnh Khang lại không động đậy, chỉ nhìn chằm chằm đôi mắt bác Hải mấy giây, khẽ thở dài nói: “Bác Hải, có thể chỉ cho vãn bối một con đường không?”

Diệp Vĩnh Khang chắc chắn bác Hải không nói dối, chắc chắn Tử Kim Lan đang ở đây.

Nhưng lúc này anh mới nhớ ra, anh không biết dáng vẻ Tử Kim Lan ra sao, cho dù nó có ở ngay trước mắt thì anh cũng tìm không ra.

Cho nên dù anh lật tung cả ngôi nhà này lên thì cũng không làm nên cơm cháo gì.

Hơn nữa, từ ánh mắt của bác Hải, Diệp Vĩnh Khang có thể nhìn ra, ông lão này tuyệt nhiên không phải kẻ dễ dàng khuất phục, nếu chính miệng cụ ấy không nói thì không ai có thể tìm được Tử Kim Lan.

Bác Hải cũng không nổi giận vì sự vô lễ của Diệp Vĩnh Khang vừa nãy, cụ ấy nhẹ nhàng hớp một ngụm trà, dường như đang do dự điều gì đó.

Một hồi lâu sau, cụ ấy mới chậm rãi nói: “Không biết điều này có xem như duyên phận không, nếu cô cậu đến đây vào lúc khác thì e là sẽ hết cách”.

Diệp Vĩnh Khang nghe vậy, trong lòng vui mừng: “Bác Hải, ý bác là chuyện này có cách giải quyết sao?”

“Cậu đừng vội mừng, nghe tôi nói hết đã”.

Bác Hải lại hớp một ngụm trà, ánh mắt thoáng qua vẻ nghiêm trọng và bất đắc dĩ: “Cách nơi này khoảng năm mươi cây số có một ngọn núi tên là núi Đông Lâm”.

“Có tin đồn là trên núi có một con trăn mào gà, con trăn mào gà này từ bé đã ăn một loại kiến độc sống dưới lòng đất”.

“Trăm năm sau, con trăn mào gà này trở nên vô cùng độc, túi mật của nó được xưng là vua của các loài chất độc”.

“Nhưng con trăn này sống dưới lòng đất đã lâu, rất hiếm khi mới thấy ra ngoài một lần, những người chuyên săn trăn muốn tìm ra nó cũng rất khó, chứ đừng nói đến việc bắt nó”.

“Thời gian càng dài, người ta đã tính ra được quy luật và thời gian xuất hiện của trăn mào gà, nếu như suy tính không sai, tối hôm nay chính là thời gian trăn mào gà xuất hiện”.

Diệp Vĩnh Khang nghiêng đầu nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy bên cạnh thành phố Đông Hải có một ngọn núi lớn ngập tràn sương mù, không khỏi hỏi: “Cho dù biết được thời gian thì sao, ngọn núi này lớn đến thế, ai mà biết được con trăn sẽ xuất hiện tại chỗ nào?”

Bác Hải khẽ lắc đầu: “Nếu người săn rắn đã tính được thời gian thì đương nhiên cũng sẽ tính được địa điểm, cậu nhìn về phía kia đi, có thấy khối đá lớn ngay giữa sườn núi không?”

“Dựa theo suy tính, khoảng từ tối nay đến rạng sáng mai, con trăn sẽ hoạt động xung quanh khu vực khối đá lớn đó”.

Diệp Vĩnh Khang tỏ ra kích động: “Nếu như cháu có thể lấy được mật của con trăn kia thì bác có đồng ý dùng Tử Kim Lan để trao đổi với cháu không?”

Bác Hải gật đầu đáp: “Đương nhiên rồi, có điều, cậu đừng mừng vội, tiếp tục nghe tôi nói hết đã”.

“Con trăn kia rất độc, độc tính của nó cũng không phải chuyện đùa, lại thêm trời sinh tính tình tàn bạo, những năm gần đây không biết có bao nhiêu người săn rắn chết trong tay nó rồi”.

“Nếu muốn lấy mật của con trăn này, thì một người hơi khó”.

“Một việc khó khăn khác đó là ai cũng có mục đích của mình mà cam nguyện trở thành kẻ mạo hiểm tính mạng”.

“Con trăn này lợi hại thế nào thì ai cũng biết, cho nên kẻ có gan vào núi nhất định không phải hạng bình thường”.

“Mà trăn mào gà thì cũng chỉ có một con, cho nên sau khi vào núi, điều đầu tiên cần đối mặt đó chính là loại người mang trái tim ác quỷ, không chừa thủ đoạn”.

“Dù là kẻ may mắn sống đến cuối cùng cũng chỉ có tư cách đánh một trận với trăn mào gà mà thôi”.

“Mà sức chiến đấu của trăn mào gà còn mạnh hơn những người đó nhiều, do đó dù tôi có cần túi mật kia đến đâu thì trước giờ cũng chưa từng nghĩ phải đi làm việc mà xác suất cơ hồ bằng không này”.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ngạo Thế: Tiên Đế Trở Về
TRỌNG SINH TRỞ VỀ VỊ TRÍ CŨ
  • Cuồng Thượng Gia Cuồng
Chương 217
Cuồng long trở về
  • Vương Dịch
Chương 42...
Huyền Thoại Trở Về
THIÊN KIM TRỞ VỀ
  • Chá Bút Tiểu Tửu
Phần 5 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom