• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full TRA NAM NÀY TA KHÔNG MUỐN NỮA (1 Viewer)

  • Phần 3

7.

Bảo nhi cùng Châu nhi cầm danh sách đồ cưới, sai người thu dọn đồ đạc.

Nhà ta dù không phải đặc biệt giàu có nhưng tốt xấu gì cùng là hàng trâm anh thế gia, của cải trong nhà cũng phong phú.

Cho nên đồ cưới hai trăm rương, bao gồm đồ các quý nhân trong cung thưởng, còn có vật phẩm quý giá mua thêm từ bên ngoài. Toàn bộ đồ cưới đều như cũ được mang về.

Hòm xiểng được chất đầy viện sau khi thu thập xong đều được chuyển lên xe ngựa.

Lưu Tích Nhược tức giận vội vàng đuổi theo.

Nàng tức giận nhìn xung quanh, chỉ vào hòm xiểng nói: "Ngươi dựa vào đâu đem đồ đều dọn đi?"

Ta vừa muốn trả lời, Châu nhi đã nói với nàng: "Đồ được đem đi đều là đồ cưới của tiểu thư nhà ta, một món của Tề gia cũng không có."

Lưu Tích Nhược hung dữ trừng mắt nhìn nàng sau đó quay sang trừng ta.

Nàng ta gọi quản gia đến, ra giọng nữ chủ nhân phân phó hắn: "Người kiểm tra cho rõ, đừng để người ngoài đem đồ trong phủ đi."

Quản gia kính cẩn gật đầu đáp ứng, tìm gia đinh cùng nha hoàn đến kiểm tra đồ đạc của ta.

Ta mặc kệ nàng ta phân phó Bảo nhi sai gia đinh đem đồ để lên xe ngựa.

8.

Ta không lưu luyến mang theo của hồi môn cùng nha hoàn và gia đinh hồi Lý gia.

Khuê phòng của ta vẫn như cũ, được bày trí sạch sẽ chỉnh tề.

Quản gia đi sau đám gia đinh khua chân múa tay: "Lão gia đã sai lão nô ở đây trông chừng đám gia đinh quét tước bố trí lại. Đều thay đổi thành đồ mà nhị tiểu thư thích, quyết tâm phải tốt hơn Tề phủ 100 lần."

Ta nhướn mày nhẹ nhàng cười: "Thu dọn phòng ốc vô cùng mệt mỏi. Sau khi ta xem kĩ thì đúng là nhà mình vẫn tốt hơn rất nhiều."

"Nói rất hay!"

Ta quay đầu lại nhìn, người đến là ca ca của ta.

Huynh trưởng cầm xấp tranh vẽ, mặt mày hớn hở nói: "Tiểu muội mau lật xem có ưng ý ai trong số này không. Đây đều là những thanh niên tài tuấn trong kinh thành, so với Tề Minh Tiêu tốt hơn không biết bao nhiêu."

Ta cười cười, tuỳ ý lật xấp tranh.

Từ chân dung có thể thấy toàn là nhân trung long phượng.

Ca ca hớn hở giống như tranh công nói: "Thế nào, đều không tệ đúng không?"

"Ừ, vẫn là huynh có ánh mắt tốt."

Xác thật đều không tệ.

Là ta trước đây bị mù.

"Cứ tuỳ ý chọn. Sau này mọi chuyện đã qua, ta sẽ tìm một người xứng đôi cho muội tái giá."

"Ta muốn thấy kết cục xui xẻo của Tề Minh Tiêu đã."

Ta nhìn thanh khí vận của huynh trưởng cáu giận trước mắt đang không ngừng tăng lên mỉm cười.

Huynh trưởng muốn nói lại thôi, hỏi: "Đây không phải là vì yêu sinh hận, muội vẫn chưa buông được Tề Minh Tiêu chứ?"

"Hắn tự gây ra nghiệp chướng, sao muội lại không thể mong chờ hắn gặp quả báo chứ. Dựa vào cái gì người bị thương tổn luôn phải sống trong khổ đau mà kẻ đầu sỏ gây ra lại có thể nhanh chóng quên mất. Ta muốn nhìn thấy hắn gặp xui xẻo đơn giản chỉ vì muốn bù đắp lại cho những gì mình phải chịu mà thôi."

"Tốt, chúng ta sẽ giúp muội báo thù. Muội chỉ cần kiên nhẫn chờ xem."

9.

Sau khi ta trở về nhà ngày thứ hai, mẫu thân gọi ta cùng nàng đi Đại Phúc tự ngoài thành cầu phúc.

Mẫu thân nói, muốn cầu thần phật phù hộ phụ thân bình an khoẻ mạnh.

Dù cho người biết phụ thân ta vốn chỉ đang giả bệnh.

Tuy vậy, mẫu thân vẫn muốn vì phụ thân mà lặn lội đi cầu phúc.

Khi vào trong điện thờ, ta quy củ quỳ một bên chờ đợi.

Cho đến khi mẫu thân vào phòng nghỉ ngơi ta mới mang theo nha hoàn đi loanh hoanh trong chùa.

Đi một chuyến lại đụng phải Tề Minh Tiêu và Lưu Tích Nhược.

Lưu Tích Nhược nhẹ nhàng liếc nhìn ta, cười mà như không cười nói: "Tỷ tỷ đi cầu phúc sao? Xác thực là phải cầu, mong thần phật ban cho tỷ một mối lương duyên nha."

Nói xong còn không nhịn được bật cười thành tiếng, ý vị trào phúng mười phần.

"Đã bảo là ta không phải không có tỷ muội. Tỷ tỷ ruột của ta chỉ có duy nhất một vị phu nhân của Tri phủ Hàng Châu. Tại sao ngươi cứ thích nhận làm muội muội của ta? Là ghét bỏ song thân nhà mình hay ngươi muốn làm muội muội của ta đến đ.iên rồi?"

Gặp được những kẻ xấu xa, nhẫn nhịn nhường nhịn thường sẽ bị bắt nạt.

Lưu Tích Nhược nheo mắt lại, khoé miệng cong cong: "Lý thị, ngươi xác định đầu thai vô cùng tốt, hưởng biết bao vinh hoa phú quý, tốt hơn rất nhiều so với ta. Nhưng ngoại trừ gia thế, ngươi còn lại được gì đâu?"

Ta cười chế giễu: "Gia thế hơn thì vẫn là hơn. Ngươi chạy đến mặt ta tranh cãi thì cũng có thay đổi được sự thật đâu."

Lưu Tích Nhược nhíu mày phẫn nộ còn ta thì vẫn cười đến xán lạn vui vẻ.

Ngươi càng cáu giận bà đây càng cao hứng.

Tề Minh Tiêu lúc này mới chậm rãi lên tiếng, lấy tư thái từ trên cao nhìn xuống nói với ta: "Lý Hữu Ninh, thái phó gặp chuyện ngươi cũng biết rồi đi. Nguyên do là đắc tội Lâm Nhất tướng quân nên phải chịu giáo huấn."

"Ta khuyên ngươi kêu phụ thân ngươi chủ động từ chức, lại chủ động nhận sai. Ta lại ra mặt cầu tình, có lẽ vẫn còn đường ra."

Ta có chút không kiên nhẫn cười lạnh: "Tề Minh Tiêu, ngươi có phải đang cảm thấy mình thật trọng tình trọng nghĩa. Lại còn có thể thay nhạc phụ trước cầu tình."

Tề Minh Tiêu nhíu mày, vẫn mang tư thái cao cao tại thượng nói với ta: "Việc triều đình ngươi không hiểu đâu. Tiền đồ của thái phó ảnh hưởng trực tiếp đến Lý gia, ngươi đừng tuỳ hứng."

Nghe thấy ngữ khí bố thí của hắn, ta xác thật có chút buồn nôn.

Trước đây ta đúng thật là bị mỡ heo che tâm, mắt bị mù mới có thể thích loại người này.

"Tề tướng quân vẫn là quản tốt chính bản thân đi, cẩn thận lật thuyền trong mương."

Tề Minh Tiêu nghe vậy liền tức giận nói với ta: "Lý Hữu Ninh, không nghĩ miệng lưỡi ngươi lại bén nhọn giống như đám đàn bà chanh chua ngoài phố chợ vậy."

Ta nghe đến đây liền cười khẩy trả lời: "Đám đàn bà ngoài phố chợ trong miệng ngươi có vấn đề gì sao? Cũng là vì mưu sinh mà thôi. So đi so lại thì nhân cách vẫn tốt hơn đôi cẩu nam nữ các ngươi rất nhiều."

Sau khi ta nói xong, Bảo nhi cùng Châu nhi vô cùng kích động. Các nàng vốn muốn lên tiếng đã lâu, lại ngại Tề Minh Tiêu vẫn là tướng quân. Ai ngờ ta một mình chấp cả đôi vẫn không chịu chút thua thiệt nào.

Lưu Tích Nhược chui vào trong ngực Tề Minh Tiêu, nức nở nói: "Tướng quân chúng ta vẫn là đi thôi. Ta không muốn hài tử trong bụng bị bất kì sơ sót nào."

"Đừng sợ." Tề Minh Tiêu nhẹ giọng an ủi nàng. Sau đó nghiêm giọng nói với ta.

"Lý Hữu Ninh, ngươi phách lối quen tính. Cứ chờ mà xem."

Nói xong liền cho ta ánh mắt ngươi tự cầu nhiều phúc, ôm Lưu Tích Nhược đi về hướng khác.

Bảo nhi cùng Châu nhi vô cùng tức giận.

Ta an ủi các nàng: "Đừng giận, nghiệp quật sớm thôi, chờ mà xem."

10.

Sau khi ta trở về thiện phòng, mẫu thân đã hay việc ta tranh chấp cùng Tề Minh Tiêu.

Nàng tự mình đổ một chén trà, chầm chậm nói: "Ta cũng không phải muốn nói con. Nhưng con dù sao cũng là nữ tử, cùng Tề Minh Tiêu và nữ nhân kia nháo lên thì cũng có được chỗ tốt nào đâu."

Đạo lý mẫu thân nói, ta hiểu.

Giống y như cách nàng dạy dỗ ta khi còn bé.

Thế nhưng mà có thù không báo không phải là ta.

Vậy nên ta nói: "Mẫu thân nói đúng, nữ nhi sai rồi.."

Lần sau con sẽ dám nữa.

Mẫu thân thở dài: "Ngươi nhận sai nhưng có sửa chữa không?"

Ta liền có chút muốn cười.

Tiểu sa di đến mời chúng ta ra ngoài dùng cơm.

Mẫu thân nói thức ăn chay của Đại Phúc tự nổi tiếng xa gần, nhất định phải nếm thử.

Ta cùng nàng đang vui vẻ đi ra, lại nghe tiếng ồn ào ở cửa ra vào hoà với tiếng khóc vô cùng thê thảm.

Bảo nhi thật nhanh chạy đi nghe ngóng.

Người khóc là một nữ tử nhà nghèo, thường xuyên bị phu quân đánh.

Sau đó nàng uy hiếp trượng phu phải cùng nàng hoà ly, nếu không nàng sẽ mang theo đứa nhỏ cùng xuống hoàng tuyền.

Nàng cuối cùng cũng hoà ly được, sau khi về nhà mẹ để lại chịu đủ mọi loại chửi mắng của mẹ cha cùng bóng gió của huynh trưởng và tẩu tử.

Số phận của ta may mắn hơn nàng, cha mẹ yêu thương, huynh trưởng cùng tẩu tử thấu hiểu.

Ta lại gần nhìn thanh vận khí của nữ tử kia, vậy mà lại có xu hướng tăng lên.

"Cha, mẹ, ca ca, tẩu tử, cho dù bị Trương gia từ mặt ta cũng nhất định phải hoà ly. Xin thứ lỗi cho ta liên luỵ các người, làm vấy bẩn thanh danh của các người."

"Ngươi đã nói vậy, vậy thì từ nay ngươi cùng Trương gia không còn liên hệ gì với nhau nữa." Phụ thân của nàng nói xong liền phất tay áo rời đi.

Mẫu thân nàng không đành lòng nhỏ giọng khuyên can nàng: "Ngươi đi cùng con rể nói chuyện đi, cố gắng vì con cái. Hoà ly rồi ngươi phải làm sao bây giờ, hài tử phải làm sao bây giờ."

Nữ tử ngữ khí kiên định: "Trở về thì chỉ có đường ch.ết thôi. Con đã quyết định rồi, xin mọi người hãy ủng hộ con."

Mẫu thân nàng tựa hồ vô cùng thất vọng, dưới sự thúc giục của con trai và con dâu, rời đi.

Nữ tử quay đầu nhìn về hướng nhóm người vừa rời đi, đưa tay lau nước mắt, ánh mắt lại kiên định lạ thường.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom