• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tổng tài truy thê, 36 kế chưa đủ (10 Viewers)

  • Chap-208

Chương 208: Làm ơn hãy để tôi đi




"Đứa nhỏ đâu?"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


"Anh thả tôi đi trước, tôi nhất định sẽ nói cho anh đứa nhỏ ở chỗ nào."



Châu Chính Bắc nhân cơ hội leo lên thuyền muốn chạy trốn, lại phát hiện trên du thuyền không có chút dầu nào. Ngay từ đầu đây là một trò lừa đảo, Tiêu Khôn Hoằng không có ý định thả anh ta đi.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Kết thúc rồi, kết thúc thật rồi.



Ngay sau đó, người đàn ông mặc đồ đen lao tới kéo Châu Chính Bắc ra khỏi du thuyền, vứt anh ta trước mặt Thi Nhân.



Cô dùng cung nỏ trong tay nhắm ngay mặt Châu Chính Bắc, lạnh lùng nói: "Tôi hỏi lại anh một lần cuối cùng, con của tôi đâu?"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


"Ha ha, cô bắn tôi đi, có bản lĩnh thì cô trực tiếp ra tay đi, đừng có nói nhảm nhiều như vậy, tôi biết dù sao hôm nay tôi cũng không còn đường sống nữa rồi."



Châu Chính Bắc mềm nhũn ngã trên mặt đất như chó rớt xuống nước, toàn thân trên dưới đều đau nhức, cảm giác này thật khó chịu.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Anh ta không biết vì sao bản thân giống như bị trúng tà, nhất định phải cùng người đàn ông đó hợp mưu.



Kết quả tự đem mình tính kế vào trong âm mưu đó, chết tiệt.



"Đừng ép tôi, vì đứa nhỏ chuyện gì tôi cũng làm được."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Thi Nhân hung hăng nhìn chằm chằm Châu Chính Bắc, tay của cô vẫn luôn đặt ở chốt, chỉ cần cô khẽ động tay, muic tên lập tức đâm xuyên qua đầu Châu Chính Bắc.



“Đến đây, cô ra tay đi!”





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Châu Chính Bắc bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô, dáng vẻ vô cùng phách lối.



"Nào, cô làm đi chứ!"



Một giây sau, Tiêu Khôn Hoằng nắm tay Thi Nhân, trực tiếp nhấn chốt. Ngay sau đó là tiếng kêu la thảm thiết của Châu Chính Bắc, cả người anh ta đau đớn giãy dụa trên mặt đất.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Thi Nhân sững sờ nhìn dòng máu đỏ tươi loang ra sau lưng anh ta.



Vừa rồi, Tiêu Khôn Hoằng trực tiếp bắn một mũi tên vào tai Châu Chính Bắc, ánh mắt anh ngưng tụ: "Cô ấy không dám, nhưng tôi dám." Người áo đen xông lên đè Châu Chính Bắc lại, kéo đầu anh ta ấn vào trong nước biển bên cạnh, sau đó kéo anh ta lên, xong lại ấn xuống.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Loại tra tấn này trước đây Thi Nhân chỉ thấy trong phim truyền hình.



Không bao lâu sau, Châu Chính Bắc đã không còn sức lực để giãy dụa nữa, anh ta khàn giọng hét lên: "Tôi nói, tôi nói!"



"Anh chỉ có một phút. Nếu anh nói chuyện vô nghĩa thì sau này không cần mở miệng nói nữa."



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng lạnh lùng mang theo sát ý, giọng điệu lãnh đạm.



Nhưng không ai dám nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của anh, Châu Chính Bắc dám chắc nếu vừa rồi không phải Thi Nhân cầm nỏ thì bây giờ anh ta đã chết rồi.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cảm giác sắp chết thật sự quá đáng sợ.



Châu Chính Bắc thở dốc một hơi, nói ngắt quãng: "Đúng vậy, một người đàn ông đã liên lạc với tôi và nói rằng anh ta có thể giúp tôi bắt cóc đứa trẻ, sau đó bắt anh bỏ ra một khoản tiền lớn. Anh ta cũng hứa sẽ giúp tôi bỏ trốn."



Ban đầu, Vương Ngọc San liên tục gọi đến cho anh ta, muốn anh ta gây bất lợi cho đứa trẻ.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Anh ta nghĩ có thể tạo ra một tai nạn ngoài ý muốn khiến đứa trẻ đó xảy ra chuyện, như vậy nó chết cũng sẽ không tra được đến anh ta.



Về phần bắt cóc tống tiền này, đây là chuyện mà anh ta cũng không dám nghĩ ra. Chỉ dựa vào anh ta và Vương Ngọc San thì cho dù có mười người như bọn họ cũng không đủ nhét kẻ răng của Tiêu Khôn Hoằng. Châu Chính Bắc cũng không ngu ngốc đến mức như vậy.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Nhưng trước khi kết thúc trại hè, khi anh ta đang tính toán chuẩn bị làm chuyện đó thì có người đến gặp anh ta.



Chính vì vậy sau đó mới xảy ra chuyện bắt cóc đứa trẻ.



Thi Nhân lập tức nói: "Người đó có phải là Tiêu Vinh không?"



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


"Tôi không biết anh ta là ai. Chúng tôi chỉ liên lạc qua điện thoại. Anh ta chuyển trước cho tôi 350 triệu. Thế thôi. Lúc đầu ở trên đảo có người của anh ta, không biết anh có gặp không. Nhưng khi các người xuất hiện thì không thể liên lạc với người đó được nữa."



Châu Chính Bắc biết Tiêu Vinh là ai, nhưng anh ta chưa bao giờ gặp Tiêu Vinh nên không biết giọng nói của Tiêu Vinh như thế nào.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Người đó đã liên lạc với anh ta.



Thi Nhân ngẩng đầu, liếc nhìn Tiêu Khôn Hoằng: "Em cảm thấy rất có thể là anh ta."



Ngoại trừ Tiêu Vinh, cô thật sự không nghĩ ra ai có thể làm được đến trình độ này.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Anh ta bị điên rồi à? Tại sao lại ra tay với một đứa trẻ?



Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay Thi Nhân: "Anh đã phái người đi tìm anh ta."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Gió biển thổi qua, ánh mặt trời chiếu vào trên người cô nhưng cả người đều cảm thấy lạnh lẽo, không có một chút cảm giác ấm áp.



"Tôi nói, vậy bây giờ tôi có thể đi chưa?"



Châu Chính Bắc đột nhiên ngẩng đầu lên, mặt mũi sưng vù trông vô cùng nhếch nhác, nhìn không ra dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Thi Nhân không trả lời.



"Thi Nhân, cô người lớn rộng lượng tha cho mạng chó này của tôi được không? Tôi bị người khác mê hoặc mới làm ra việc này, nếu không tôi cũng không dám bắt cóc con của Tiêu Khôn Hoằng, cho tôi tám cái lá gan tôi cũng không muốn tìm cái chết! Chính người đàn ông đã liên lạc với tôi và đe dọa tôi làm như vậy. Tôi thật sự vô tội."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Châu Chính Bắc đang nói chuyện, đột nhiên muốn nhào tới ôm chân Thi Nhân cầu xin, nhưng lại bị Tiêu Khôn Hoằng đá, giãy dụa trên mặt đất hồi lâu mới bò dậy được, trong cổ họng dường như tanh mùi máu.



Giọng nói Tiêu Khôn Hoằng vô cùng lạnh lùng: "Vậy em muốn giải quyết người đàn ông này như thế nào?"



Trong mắt Châu Chính Bắc lóe lên tia hoảng sợ, nhìn Thi Nhân bằng ánh mắt tuyệt vọng, cố gắng làm cho cô mềm lòng.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Anh ta vội vàng nói: "Thi Nhân, làm ơn hãy để anh đi. Anh thật sự không muốn chết. Trong gia đình anh chỉ còn lại một mình anh. Nếu anh chết, trong nhà thật không còn người nào nữa.”



"Châu Chính Bắc, nếu anh muốn sống thì lấy thứ có thể trao đổi được ra đây, chẳng hạn như những năm qua anh đã làm gì, anh và Vương Ngọc San còn có kế hoạch gì, những việc làm tổn thương đến tôi và con tôi đều nói hết ra, không được sót một chữ."





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Châu Chính Bắc sửng sốt.



Nhất thời anh ta có chút chột dạ. Nếu như nói ra, Thi Nhân còn thả anh ta đi không?



Cho dù Thi Nhân có đồng ý, anh ta sợ Tiêu Khôn Hoằng cũng sẽ không đồng ý.



Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter


Tiêu Khôn Hoằng nhàn nhạt đáp: "Hãy làm theo lời cô ấy nói, bây giờ cô ấy có thể quyết định sự sống hay cái chết của anh."



Anh giao hết quyền quyết định cho vợ, dù sao đứa con vẫn chưa tìm được lúc này chỉ có thể chuyển hướng chú ý của cô.





Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Châu Chính Bắc im lặng một lúc, sau đó nói: "Thật ra, người tôi thích lúc đầu là cô, là Vương chủ động dụ dỗ tôi, bây giờ tôi thực sự rất hối hận. Vương Ngọc San là con ả khốn nạn."




1136676550.jpg



1566066179.jpg



419468981.jpg




Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom