• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tổng tài truy thê, 36 kế chưa đủ (19 Viewers)

  • Chap-698

Chương 698: Vậy anh muốn tôi đi tìm người đàn ông khác




*Chương có nội dung hình ảnh


**********



"Được rồi, nếu như chuyện này đã đưa ra quyết định thì không thể thay đổi được nữa đâu.”






Mạc Đông Lăng nhìn Mạc Mỹ Đình nói: đấu thứ hai diễn ra vào tháng sau, em đã chuẩn bị xong chưa? Trong khoảng thời gian này, cũng không thấy em đi vào phòng bao giờ, chẳng lẽ đã chuẩn bị nhận thua rồi



“Không có, em đã chuẩn bị bắt đầu






roi."



Sắc mặt của Mạc Mỹ Đình bằng nhiên thay đổi, buông tay ra nói: "Anh hai, em sẽ không để anh phải thất vọng đầu.






"Vậy là tốt rồi, sau này những chuyện lặt vặt này em không cần phải quan tâm, dồn hết sức lực để dành cho trận đấu điêu khắc lần này đi. Những chuyện này vốn không cần em phải phụ trách.



Mạc Mỹ Đình lúng túng cần môi, chỉ có thể gật đầu đồng ý. Ở nhà họ Mạc Mạc Đông Lăng là người có quyền ra quyết định.






Mạc Đông Lăng nói một lúc rồi về, Mạc Tử Hàn đứng ở một góc: “Mạc Mỹ Đình, em cũng đừng tức giận, anh cả trước giờ vẫn là người như vậy."



“Nhiều lúc em cảm nhận rằng hành của anh cả làm cho người khác không thể hiểu Anh hai, không phải anh cũng thấy như vậy






Mạc Mỹ Đình cảm thấy rằng Mạc Đông Lăng rất bá đạo, đôi khi cô còn cảm thấy nó hoàn toàn không hợp lý hay thậm chí là vô lý.



Mạc Tử Hàn bất đắc dĩ "Không còn cách nào đâu, vấn đề của tập đoàn anh cả là người đưa ra quyết định, anh cũng không còn cách nào






anh hai cũng là một thành viên của nhà họ Mạc, dựa vào đâu mà phải để anh cả toàn quyền quyết định? Ông nội cũng thật là bất công, lần trước anh cả bảo sẽ cắt chức của anh, liền bị cắt chức thật. Cho đến bây giờ cũng chưa có phục lại chức vụ



Chủ yếu là nếu như Mạc Tử Hàn không khôi phục lại được chức thì sẽ rất bất lợi đối với cô. Có rất nhiều chuyện cô không tiện làm, có thể để cho Mạc Tử Hàn làm thay, ví dụ như việc thay tác phẩm lần trước vậy.






Bây giờ Mạc Tử Hàn đã bị mất chức, một mình cô không có đủ sức để làm những việc đó!



Mặt Mạc Tử Hàn biểu lộ vẻ lạnh nhạt: "Không sao cả, đây là quyết định của anh cả."






hai à, em thật sự cảm thấy không công



“Được rồi Mạc Mỹ Đình à, anh hi vọng lần sau em đừng nên nói về chuyện này nữa, chúng ta đều là người một nhà mà, không cần thiết phải suy nghĩ nhiều như vậy.”






Mạc Tử Hàn có chút tức giận, liền trực tiếp rời đi. Mạc Mỹ Đình nhìn theo bóng dáng của anh ta, sau đó quay qua nói với trợ lý của mình: “Nếu việc quản lý gia đình thuộc về Mạc Tử Hàn mà không phải Mạc Đông Lăng thì thật tốt biết may."



Sau một hồi suy nghĩ, Mạc Mỹ Đình chợt nảy ra một ý tưởng. Cũng không phải là cũng không có khả năng. Chỉ cần chia rẽ mối quan hệ của Mạc Đông Lăng với Mạc Tử Hàn, thì đến lúc đó chẳng phải mọi việc đều dễ dàng cho cô ta rồi sao?






Hiện giờ Mạc Tử Hàn bị ức hiếp như thế, vừa rồi cô ta cũng có thể cảm nhận được rằng không phải là Mạc Tử Hàn không có tức giận. Ha ha, sớm hay muộn gì thì nhà họ Mạc cũng ở trong tay cô ta mà thôi.



Sau khi họp báo kết thúc, Thi Nhân liền phát hiện ra mắt cá chân của mình có chút đau.






“Bây giờ mới biết đau à?”



Tiêu Khôn Hoàng nhìn cô nhíu mày liền lập tức nổi giận, cơn giận trong lòng vẫn chưa tan. Nếu hôm nay anh không đến, thì không biết cô sẽ biến thành cái bộ dạng gì đi nữa. Người mà luôn thông minh đi tính kể






anh đâu rồi?



Thi Nhân chủ động kéo cánh tay anh lại, giọng nói mềm mại. “Anh, anh cho em mượn bờ vai chút đi.”






Tiêu Khôn Hoằng không nhúc nhích, hầu như toàn bộ sức lực của Thi Nhân đều dựa vào người anh, cảm giác được đường cong mềm mại, nữ tính, khiến cho anh có chút không tự nhiên.



“Em đang yêu thương ôm ấp anh






sao?”



“Chẳng lẽ anh muốn em đi tìm người đàn ông khác hay sao?”






Tiêu Khôn Hoằng lập tức nghĩ đến tình huống đó, tuyệt đối không thể như thể được cho nên anh liền vòng tay ôm Thi Nhân lên, nhanh chóng rời khỏi hội trường, không để lại cơ hội nào cho người đàn ông khác.



Cô dựa vào khuỷu tay của Tiêu Khôn Hoàng, lén lút ngẩng đầu nhìn anh, đôi má anh giờ đây đã đỡ gầy gò hơn, thoạt nhìn đã bình thường hơn rất nhiều.






Thế nhưng cô vẫn cảm thấy anh rất gây.



Lúc đi tới cửa, Mạc Đông Lăng đang ở đây tiền khách đi về, nhìn qua hai người vừa đột nhiên xuất hiện, ánh mắt liền dừng ở chân của Thi Nhân nói: “Thật ngại quá, hôm nay đã chuẩn bị buổi triển lãm chưa được tốt.






“Không sao cả, cũng là do tôi không cẩn thận.”



Thi Nhân tựa vào lồng ngực của Tiêu Khôn Hoàng, trong lúc nói chuyện cảm thấy hơi ngượng ngùng liền cựa quậy muốn leo xuống, nhưng mà anh cúi đầu nói: "Đừng có nhúc nhích.






Thi Nhân cảm thấy mặt mình nóng hết cả lên.





Bốn phía có không ít người đang nhìn bọn họ.






Tiêu Khôn Hoằng nhìn Mạc Đông



Lăng: Tổng giám đốc Mạc, lần sau mời khách ăn cơm đừng rủ vợ tôi đi ra ngoài cùng nhé."






Mộ Đông Lăng: “



Đúng là đồ nhỏ mọn. Sau khi hai người ra về, liên lập tức bị phóng viên vây quanh.






"Anh Tiêu, đối với lần hợp tác với nhiều tranh chấp như thế này, anh có thể nói vài cầu được không?"



"Anh Tiêu, tổng giám đốc Mạc bằng nhiên làm rõ lời đồn về chuyện hủy bỏ hợp tác, có phải trong đó còn có nguyên nhân khác hay không?"






Tiêu Khôn Hoằng không trả lời, lập tức mang Thi Nhân bước lên xe, đóng cửa ngăn cách tất cả với bên ngoài. Phóng viên liên bị bỏ lại đăng sau.



Thi Nhân nhìn thoáng qua đám phóng viên, nói: "Em không ngờ rằng anh đã sắp xếp được nhiều thứ như vậy đấy." “Thế nào, chẳng lẽ em thật sự nghĩ rằng anh suốt ngày ở nhà ăn không ngồi rồi hay sao?"






Cô chăm chú nhìn anh: “Tiêu Khôn Hoàng, anh có cần phải nói chuyện như thể không, em làm gì đắc tội anh rồi sao?"



Tiêu Khôn Hoàng






Vẻ mặt anh lập tức thể hiện sự mất tự nhiên, liền không nói nữa. Anh cũng hiểu được rằng điều này rất kì quái, vì cớ gì mà cứ mỗi lần gặp cô, anh đều không nhịn được chọc có vài câu.



Loại hành vi này đối với anh vô cùng dị thường. Thi Nhân cúi đầu xoa xoa mắt cá chân của chính mình, hiện tại đã đỡ nhiều rồi, cũng không phải là quá đau, thế nhưng đã bắt đầu xuất hiện tình






trạng sưng đỏ.



Haizzz, cô thở dài,






Tại sao hết lần này đến lần khác nếu không phải là anh bị bệnh thì là cô bị đau chân?



Cô vừa nâng chân mình lên, người đàn ông bên cạnh bỗng nhiên tiến lại gần, nhẹ nhàng năm mắt cá chân của cô. Ngón tay của anh lộ rõ từng đốt tay, ôm lấy bàn chân của cô, lòng bàn tay anh mát lạnh.






Mặt của Thi Nhân đỏ lên, có ý muốn né tránh, nhưng bị anh đè lại: "Đừng



nhúc nhích.






Tiêu Khôn Hoàng cúi đầu nhìn mắt cá chân của cô, kiểm tra một chút thì phát hiện không có vấn đề gì lớn cả, khuôn mặt anh lộ vẻ lạnh lùng. Càng xem thì càng thấy đẹp, Thi Nhân có chút xúc động.



Anh thở phào nhẹ nhõm nói: "Không có gì đáng lo ngại cả. Chân vốn đã ngắn rồi, nhưng nếu bị khập khiễng thì chắc còn ngắn hơn nữa.”






Thi Nhân: “...”



Mới vừa rồi cô còn cảm thấy cảm động, đúng là đồ đểu cáng!






Cô nổi giận đùng đùng, thu chân mình lại: "Có bị nặng hay không thì cũng không phải chuyện của anh."



"Em là mẹ của các con anh." "Đứa nhỏ là do em mang thai rồi






sinh nó ra."



Tiêu Khôn Hoàng quay đầu đi "Dù sao thì chân anh cũng dài, có thể chia cho em một chút, em đừng có làm khó dễ một đứa nhỏ chân ngắn nữa."






Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, quên đi, không thèm cùng với anh so đo nữa. Chiếc xe được lái trực tiếp tới bệnh viện. Thi Nhân ở lại để khám qua một chút, Tiêu Khôn Hoằng nhàm chán bước ra ngoài.



Ở bên ngoài Diệp Tranh và Ngô Hành đang cùng nhau nói chuyện: "Nói thì chậm mà hành động thì nhanh, anh ba của tôi bước đi như bay, trực tiếp nhảy xuống ôm lấy chị dâu. Nhìn cảnh đó thực sự rất cảm động, nhất định phải ghi lại mới được."






Diệp Tranh cảm thấy rằng quyền nhật kí của mình trước kia toàn là viết về những tật xấu của anh ba. Bây giờ phải ghi lại những biểu hiện tốt của anh ba mới được, còn không đợi đến lúc anh ba khôi phục trí nhớ thì mình toi mất. Có khi phải ngủ ở phòng sách cả năm ấy chú!



Tiêu Khôn Hoàng đi qua hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"






"Khụ khụ, không có gì ạ, em cảm thấy rằng bản lĩnh của anh ba so với trước kia ngày càng mạnh mẽ hơn!



Ánh mắt anh lạnh lùng đảo qua nói: "Tôi cảm thấy cậu nên im miệng đi là được rồi!"






Về đến nhà, Thi Nhân cuối cùng lại trở thành người bệnh. Ba đứa bé sau khi thấy cô trở về liền vây quanh ân cần hỏi hạn cô, bưng trà rót nước, ngoan ngoãn nghe lời, cô thực sự rất vui khi nhìn thấy mấy đứa con của mình còn nhỏ tuổi mà đã hiểu chuyện như vậy. Đúng là cô không hối hận khi sinh ra chúng.



Buổi tối, ba bé liền tự mình đi ngủ, cũng không cần người lớn phải dỗ. Thật ra, Thi Nhân cũng không muốn trở lại phòng quá nhanh, dù sao thì cũng muốn phải ở chung phòng một mình với Tiêu Khôn Hoảng. Cô phải chống gậy khá bất tiện, sau đó liền dựa vào tường mà nhảy lò có đi.
1066911616.jpg
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom