• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tổng tài truy thê, 36 kế chưa đủ (16 Viewers)

  • Chap-643

Chương 643: Anh à, có phải là anh không?






**********



"Me."






Sau khi ba bánh bao nhỏ nhìn thấy Thi Nhân, liên trực tiếp nhào tới.



Thi Nhân lần lượt hôn một cái, sau đó nhìn Tiêu Đào Hy: "Sao chị lại tới đây?"






"Nghe nói cậu ấy bệnh rồi, nên tôi đến



thăm."






Vẻ mặt của Tiêu Đào Hy có chút lo lắng, hai tay năm lấy góc áo, nhìn trông như rất khẩn



trương






“Chị đừng lo lắng, cảm ơn chị đã đến thăm



anh ấy Thi Nhân dân theo các con bước vào phòng bệnh, nhìn thấy Tiêu Khôn Hoàng đang ở một mình. "Ai đưa Tiểu Đào Hy tới đây?”






"Mạc Tử Tây đưa cô ta và các con cùng nhau tới đây.



“Tại sao anh không thấy cô ta?”






"Chắc là cô ta đã cùng Diệp Tranh đi đâu



đó rồi."






Thi Nhân cũng không tiếp tục hỏi.



Không lâu sau, Diệp Tranh và Mạc Tử Tây cùng quay trở lại, bởi vì Tiêu Đào Hy làm âm lên muốn rời đi.






Tiêu Đào Hy mới hồi phục, trí nhớ của cô ta vẫn chưa hoàn thiện, hơn nữa cũng chưa được ổn định lãm.



Thi Nhân đi ra khỏi phòng bệnh, ba bánh bao nhỏ ở cùng với Tiểu Đào Hy nói cái gì đó, Mạc Tử Tây đủng ở bên cạnh cô "Nữ thân, em cũng tạm gác việc trong tay xuống, chờ tới ngày kia hôn lễ của hai người.






“Cứ thu xếp ổn thỏa là được.



Trước khi Mạc Tử Tây rời đi, cô ấy nghiêm túc nhìn cô. "Chị đừng lo lắng quá, tỷ lệ thành công cao như vậy.






"Chị biết mà."



Thi Nhân tiền đám người Mạc Tử Tây bọn họ đi, Diệp Tranh cũng đi theo.






Ban ngày là do Diệp Tranh trông coi, bày giờ cô tan ca đến thay thế Diệp Tranh để trông coi Tiêu Khôn Hoàng.



“Công việc vất vả không?”






"Vẫn ổn." Thi Nhân gọt táo cho anh, trong lúc nhất



thời trở nên rất yên lặng






"Hôm nay Mạc Mỹ Đình lại đến làm phiên



em à?”






"Làm sao anh biết? Trợ lý báo cáo cho anh



à?"






Tiêu Khôn Hoằng ngẩng đầu nhìn cô: "Chuyện này cả tập đoàn đều biết hết rồi, bây giờ anh mới phát hiện kỹ năng diễn xuất của vợ mình tốt như vậy



Hôm nay Thi Đăng Sùng được đưa tới đây muốn làm khó dễ Thi Nhân.






Tuy rằng nói những lời không có tác dụng gì mấy, nhưng khá là khiến người cảm thấy ghê tom.



Thế nhưng điều không ngờ là Thi Nhân lại làm ngược lại, giả thành bộ dạng ngây thơ vô số tôi, khiến người ta càng cảm thấy ghê tởm hon.






Sau khi nhạc tới chuyện này, Thi Nhân liên nhịn không được mim cười. "Lúc đó em thật sự rất tức giận, Mạc Mỹ Đình giả tạo này cũng quá ghê tởm đi, sau đó đầu óc em chợt nảy ra một ý tưởng nên liền làm theo như vậy.



Sự thật chứng minh, chiêu này vẫn khá hiệu quá.






Chẳng trách có người thích đóng giả bộ dạng ngày thơ như vậy.



Đôi khi nó có thể nhận được kết quả gấp đối với một nửa công sức của mình.






Ví dụ như hôm nay Mạc Mỹ Đình dẫn theo Thi Đảng Sùng đến đây kiểm chuyện, kết quả là bị cô trả đũa lại.



"Về sau chú ý bớt tiếp xúc lại với Mạc Mỹ Đỉnh đi, có ta có vấn đề






"Em biết mà, nhưng đôi khi em cũng không thể tiếp tục trốn tránh, nếu không mọi người sẽ nghĩ rằng mình rất dễ bị bắt nạt”



Tiêu Khôn Hoàng sắp phải phẫu thuật, cô cũng không thể tiếp tục trốn sau lưng anh, tận hưởng sự chăm sóc chu đảo của anh mãi được.






Thi Nhân đưa cho anh quả táo: "Đúng rồi, Thi Đảng Sùng nói cho em biết rằng của hội môn của bà ngoại đều năm trong tay ông ta



“Quả nhiên là năm trong tay ông ta.






Tiêu Khôn Hoàng cầm lấy quả táo cần một miếng, anh không thích ăn trái cây ngọt lắm, nhưng mỗi lần cô vợ nhỏ đến đều ép anh ăn.



“Anh vẫn luôn điều tra về tung tích của hồi môn của bà ngoại, nhưng đều không điều tra được gì cả. Điều này thật kỳ lạ, nhưng hề là món đồ vật đều sẽ để lại dấu vết mua bán.






Nhưng khi điều tra đến Thi Đang Sùng, họ lại không thể tìm được manh mối gì.



Anh cũng từng nghi ngờ rằng những thứ này thực sự năm trong tay Thi Đằng Sùng, nhưng khi đó Thi Đăng Sùng trộm được đồ nhưng lại không đem đi bán, điều này cũng rất kỳ lạ, không được thuyết phục cho làm






Thi Nhân tiếp tục kể lại toàn bộ quá trình của sự việc, bao gồm cả việc đồ trang sức là



giá.






“Thật hay giả vậy?”





Tiêu Khôn Hoàng cảm thấy không thể tin






được.



“Trợ lý từng giúp em tìm người tới kiểm tra, vật liệu rất kém, chỉ là tay nghề không tệ Thì Nhận đặt con dao gọt hoa quả xuống và nhìn anh: "Anh nói xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, đồ trang sức của bà ngoại dường như chẳng có giá trị gì. Thế nhưng khi đó Thi Đăng Sùng lại liều mạng cũng muốn cướp nói di."






"Có lẽ thử đáng giá không phải là vật liệu đá, mà là tác phẩm điều khác đó



Tiêu Khôn Hoằng khựng lại một chút: “Thi Đăng Sùng chỉ vừa bản một bộ phận của nó, thì liền có người tìm đến cửa nói muốn mua cả bộ, sau đó suýt giết chết Thi Đăng Sùng. Người mua là người ở nước Canada, một người ngoại quốc tính toán mọi cách để mua bằng được một món đồ giả thế này, thật ra người đó tìm tới cửa chỉ là vì muốn thăm dò nguồn gốc của món trang sức này.






Kết quả Thi Đăng Sùng lại trốn đi mất. Đối phương cũng không tìm được Thì Đảng Sùng, sau đó phía bên Sùng lại càng không dám đem ra bán



"Người mua có vấn đề






"Đúng vậy, người mua chắc chắn đã nhận ra tay nghề chạm khắc của bà ngoại em, vì vậy người đó mới không màng dặm xa xôi mà chạy tới đây, hơn nữa còn ra tay hành động."



"Vậy thì tại sao nó lại liên quan đến người ở nước Canada rồi, không phải là nước S






Tiêu Khôn tiếp tục nói: "Thật ra nước Canada cũng có khu vực khai thác ngọc thạch, chẳng qua là không nhiều bằng nước S, thêm với việc nhà họ Mạc quá lớn mạnh, cho nên có rất ít người biết được nhà họ Giang ở nước Canada."



họ Giang? Em chưa từng nghe nói qua,






“Trước kia nhà họ Giang cũng giống như nhà họ Mạc là dân kinh doanh, sau này nhà họ Giang dần suy tàn đi



Thì Nhân đột nhiên nghiêm túc nhìn Tiểu Khôn Hoàng "Anh nói chuyện thì nói chuyện đi, nhưng tại sao quả táo ăn tới một nửa lại không ăn nữa vậy?”






Vẻ mặt của người đàn ông cứng đờ, sau đó anh cầm lấy nửa quả táo còn lại tiếp tục ăn



Anh nghĩ rằng vị hôn thê nhỏ sẽ không quan tâm đến những chi tiết này, kết quả là do anh đã nghĩ quá nhiều.






Thi Nhân nhìn thấy anh chậm rãi ăn quả táo, giống như đang ăn thuốc độc vậy.



Người đàn ông này không thích uống thuốc, cũng rất ít khi ăn hoa quả, hơn nữa còn không thích ăn do ngọt cho làm






Cuối cùng Tiêu Khôn Hoàng cũng ăn xong rồi, sau đó chậm chạp uống một ngụm nước, ngân quá đi.



"Anh vẫn luôn giữ lại Thi Đảng Sùng, chính là vì muốn tìm của hồi môn của bà ngoại em sao?"






“Ừ, anh cũng không muốn của hồi môn của bà ngoại lưu lạc ở bên ngoài, anh nghĩ rằng khi tìm được rồi sẽ bỏ thêm tiền mua về.



Tiền để im ở đó chỉ là tiền.






Nhưng khi mua lại món đồ đó, thì lại có ý nghĩa khác rồi.



Vốn dĩ anh định đợi đến ngày kết hôn rồi mới nói với cô, kết quả không ngờ mọi chuyện lại không theo như cách anh đã tưởng tượng. Thứ anh không tìm thấy được, lại để cho cô vợ nhỏ của mình tìm thấy mất rồi,






Anh hơi có chút thất vọng, vốn đi nghĩ rằng mình có thể tự tay tạo sự bất ngờ cho cô



Bây giờ không thể nữa rồi






Thi Nhân rất cảm động, đôi khi anh rất ít nói, nhưng lúc nào anh cũng biết nghĩ về mình.



Cô nam lấy tay anh. "Bất kể thế nào, tất cả mọi thứ đã được tìm thấy rồi."






Thứ đã mất nay có thể tìm lại được, lòng ta cảm thấy rất vui mừng.



Tiêu Đào Hy bị Diệp Tranh và Mạc Tử Tây đưa trở về bệnh viện.






Bé Bánh Bao năm lấy tay Tiêu Đào Hy. "Cô à, chúng con lần sau sẽ lại đến đây thăm cô



“Được" Tiêu Đào Hy đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất.






Cô ta đóng cửa lại và che lấy mặt mình, dường như rất day dứt



Kể từ khi cô ta tỉnh dậy, cô ta cảm thấy cả thế giới đều thay đổi vậy, điều này khiến cô ta cảm thấy rất xa lạ






Người mà cô ta căm ghét nhất, ông cụ Tiêu đã chết rồi.



Anh trai cũng đã chết rồi.






Tiêu Khôn Hoàng đưa cô ta ra khỏi viện điều dưỡng, nơi cô ta đã bị nhốt trong suốt bao nhiều năm nay, cũng đối xử rất tốt với cô ta.



Nhưng cô ta luôn cảm thấy mình như một linh hồn lang thang trên thế giới này vậy.






Cô ta sớm đã tỉnh táo lại, nhưng sợ bị mọi người biết được, cho nên vẫn không dám nói gì



Mãi cho đến khi có ta thật sự xác định được Tiêu Khôn Hoàng sẽ không làm gì mình , sau đó mới dám từ từ hồi phục.






Nhưng hiện tại cô ta đã mất hết tất cả rồi.



Điện thoại reo lên, nhưng Tiêu Đào Hy không trả lời.






Nhưng điện thoại vẫn cứ đổ chuông, cuối cùng cô ta đưa tay ra cầm lấy, đó là một số lạ mà cô ta không hề quen biết.



Ở nơi này, chỉ có ba bánh bao nhỏ sẽ gọi điện thoại cho cô ta






Bàn tay Tiêu Đào Hy khẽ run lên, sau khi nhấn nút nghe cũng không lập tức nói chuyện, người ở đầu dây bên kia cũng trầm mặc.



Một lúc sau, người ở đầu dây bên kia lên tiếng nói: "Đào Hy, là anh






Trong phút chốc, Tiêu Đào Hy che miệng



lại, nước mắt rơi như mưa.






Là anh trai sao?



Nhưng không phải anh ta đã chết rồi sao?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom