• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tổng tài truy thê, 36 kế chưa đủ (11 Viewers)

  • Chap-527

Chương 527: Quét sạch máy gắp thú ở trung tâm thương mại




*Chương có nội dung hình ảnh
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.


**********



Thi Nhân đang bận giúp anh tìm nước đi: "Ây dà, vốn dĩ đã rất khó rồi, đừng nản lòng."






"Cái máy này không hoạt động nữa rồi."



Tiêu Khôn Hoằng lấy điện thoại di động ra, trực tiếp đổi lấy một trăm đồng tiền trò chơi, lần lượt thả từng lần vào bên trong máy gắp, cuối cùng anh quyết định chọn một trong số những cái máy đó.






Thi Nhân đã chứng kiến anh thất bại hai lần, sau đó thì thành công rồi.



"Ôi trời ơi, anh thật lợi hại mà."






Thi Nhân cầm con búp bê lên, nhìn anh đầy thích thú: "Tiêu Khôn Hoằng anh thật xuất sắc!"



Người đàn ông nhưởng mày cười, giọng điệu đặc biệt bình tĩnh: "Đây là một vấn đề liên quan đến xác suất. Rất đơn giản."






"Điều đó cũng quá lợi hại mà."



Tiêu Khôn Hoằng nhìn cô, với gương mặt đầy vẻ uất ức, thế mà cô vợ của anh chỉ ôm con búp bê đó, chứ không phải trao cho ôm anh một cái lớn.






Trông dáng vẻ có hơi mất hứng.



Anh lại tiếp tục gắp thú, rồi bắt thêm được một vài con nữa.






Lần này thì Thi Nhân hét lên rồi ôm chầm lấy anh: "Anh thật là giỏi mà, đợi một chút em quay lại video cho anh".



Tiêu Khôn Hoằng bình tĩnh đứng trước mặt máy quay phim, giống như một cái máy gắp búp bê vô cảm.






Cuối cùng,Tiêu Khôn Hoằng quét sạch cái máy gắp thú này.



Thi Nhân quay trở lại với đầy ắp búp bê trên tay, đôi mắt cô toả ánh sáng lấp lánh.






Tiêu Khôn Hoằng cũng ôm vài con, anh liếc mắt nhìn tiểu cô nương đang vui vẻ sắp bay cả lên, môi mỏng khẽ hỏi: “Vui vẻ đến thế sao?"



"Điều đó là đương nhiên, anh không vui sướng khi gắp được nhiều búp bê như thế sao. Tiêu Khôn Hoằng, anh đúng là thập phần rất tài giỏi, đợi em quay video xong về nhà sẽ cho ba đứa nhỏ xem. Bọn chúng nhất định tuyệt đối sẽ hâm mộ anh."






"Em trước đây đã cho bọn trẻ chơi qua cái này sao?"



Thi Nhân gật gật đầu: "Đúng vậy, nhưng lần nào bọn em cũng không gắp được gì hết cả, thật đáng tiếc."






Tiêu Khôn Hoằng càng thêm phần kiêu ngạo: "Vậy sau này mang theo anh đi."



"Được chứ."






Cả hai trở về nhà, mang theo vô số búp bê.



Khi người trợ lý nhìn thấy đống búp bê trong tay họ, anh ta lập tức đoán ra được bọn họ đi làm cái gì, không khỏi nhìn ông chủ của mình một cách đầy ngưỡng mộ, lợi hại quá. Mời đọc truyện trên truyen88.vip






Sau khi lên xe, Thi Nhân đặt búp bê xuống, chụp ảnh rồi đợi đăng lên vòng bạn bè.



Trong xe ấm hơn, Tiêu Khôn Hoằng cởi áo khoác ngoài ra, nhìn những con búp bê không quá đáng giá này, thế mà lại là niềm hạnh phúc của cô vợ nhỏ.






Xem ra trước kia anh đã tìm nhầm phương pháp rồi.



Thi Nhân đã trực tiếp đăng lên vòng bạn bè để khoe: "Người nào đó giống như một cỗ máy gắp thú vô cùng lợi hại, quét sạch chiếc máy gắp thú bên ngoài rạp chiếu phim".






Triệu Nhược Trúc: "Ôi chao, ông chủ thật là quá uy vũ, lợi hại gắp được nhiều búp bê đến vậy."



Diệp Tranh: "Cái này thật khó tin a, không phải trước đây ông chủ rất chán ghét mấy loại trò chơi ngốc nghếch như này hay sao? Đánh vào mặt tôi đi."






Thi Nhân nhìn thấy bình luận này, ngẩng đầu nhìn lên Tiêu Khôk Hoằng: "Anh trước đây từng nghĩ trò chơi này là loại trò chơi ngốc nghếch sao?"



Người đàn ông bị bắt thóp lại có vẻ mặt rất bình thản: "Đó là vì ở bên cạnh anh không có em".






Rất tốt, lời giải thích rất hoàn hảo.



Bây giờ Tiêu Khôn Hoằng càng ngày càng nói nhiều hơn rồi.






Xe vừa mới đi về phía trước chưa được bao lâu, thì trợ lý liền nhận được một thông báo, anh quay đầu nhìn về phía Tiêu Khôn Hoằng: "Bên viện trưởng có chuyện rồi. Ông ta muốn chạy, nhưng bị người của chúng ta đã bắt lại được."



Thi Nhân đặt món đồ chơi trong tay xuống: "Chúng ta đi qua đó xem thử."






Cô cũng muốn biết, viện trưởng rốt cuộc đang che giấu điều gì.





Tiêu Khôn Hoằng gật đầu, quay xe chạy về phía viện dưỡng lão.






Về đêm tối, gió đông hơi buốt.



Sau khi đến viện dưỡng lão, Thi Nhân đột nhiên cảm thấy nơi này có vẻ lạnh lẽo vô cùng.






Họ không ở ngoài và đi vào trong phòng - may mắn ấm áp hơn nhiều.



"Buông tôi ra, buông tôi ra, các người tại sao lại bắt tôi?"






Người của trợ lý đến trực tiếp đè lên người của viện trưởng.



"Tại sao bạn bắt tôi, các người muốn kiểm soát sự tự do trong cuộc sống của tôi sao?"






Tiêu Khôn Hoằng không chút kinh ngạc, môi mỏng khẽ mở: "Ta đã cảnh cáo ông rồi, rõ ràng là do ông không nghe lời."



"Tiêu Khôn Hoằng, tôi là người mà lão gia đặc biệt an bài ở đây, cậu không có quyền động đến tôi."






Thi Nhân không ngờ viện trưởng này lại kiêu ngạo như vậy, đến giờ này còn dùng lão gia để uy hiếp bọn họ, thật sự chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ coi trời bằng vung.



Cô lạnh lẽo cười: "Nhưng là lão gia đã qua đời rồi, ông muốn lão gia làm chủ cho ông, e rằng phải xuống đất mới tìm được đó."






Tiêu Khôn Hoằng nói: "Kiểm tra cuộc gọi gần đây trên điện thoại di động của ông ta."



"Tiêu tiên sinh, cậu đã hứa vỚI tôi rồi, cậu không thể nói suông được."






"Tôi đã hứa với ông, nhưng nếu cảnh sát không đồng ý, thì tôi không biết nữa."



Tiêu Khôn Hoằng giọng điệu lạnh lùng, cả người choáng ngợp.






Viện trưởng cả mặt tỏ vẻ không vui: "Cậu bắt tôi để làm cái gì? Có năng lực thì đi bắt lão già đó ấy. Đây là những chuyện mà lão quản gia Tiêu nhờ tôi làm, không liên quan gì đến tôi."



Trợ lý kiểm tra nhật ký cuộc gọi rồi đưa cho Tiêu Khôn Hoằng: "Vài phút trước có gọi đi mấy cuộc điện thoại, địa chỉ IP cho thấy đó là khu vực mà lão quản gia sinh sống. Nên gọi cho ông ta không."






Tiêu Khôn Hoằng đoán ra rồi. Mời đọc truyện trên truyen88.vip



Anh nhìn viện trưởng: "Các người đã làm giao dịch gì vậy?” "Tại sao tôi phải nói cho cậu biết? Tôi có ích lợi gì sao!"






Thi Nhân tức giận nói: "Các người đối xử với một cô gái ngây thơ như vậy, giờ lại còn đến uy hiếp người ta. Đưa các người vào tù đã là quá tốt cho các người rồi."



"Cô ấy ngây thơ? Cuốn sách đó là do cô ta đã lấy trộm."






"Ý của ông là gì?"



Dù Thi Nhân có hỏi gì đi nữa, viện trưởng cũng kiên định không chịu nói gì, ông ta đang ở trong trạng thái vô cùng bất cần.






Thi Nhân rất tức giận.



Tiêu Khôn Hoằng nắm tay cô vợ nhỏ, sau đó nhìn về phía trợ lý: "Đi kiểm tra xem ông ta có còn người nhà nào không!"






"Tiêu Khôn Hoằng, cậu có chuyện gì thì tìm tôi!"



Viện trưởng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Tiêu Khôn Hoằng với ánh mắt như muốn xé nát anh ra: "Cậu cũng là người đã có vợ con,






Làm chuyện này không sợ trời trừng phạt sao?"



"Vì vậy ông tưởng rằng Tiêu Khôn Hoằng tôi dễ bị lừa như vậy sao?"






Người đàn ông đôi mắt sắc lạnh và đôi môi mím mỏng lạnh lùng: "Đó là vợ con của ông. Có liên quan gì đến tôi sao?"



"Tiêu Khôn Hoằng, cậu tìm đến tôi! Đừng động gia đình của tôi."






Viện trưởng bắt đầu vùng vẫy, cuối cùng ông ta cũng bắt đầu hoảng sợ, nhưng ông ta không có cơ hội để di chuyển vì ông ta đã bị vệ sĩ kìm chặt người.



Lúc này, Thi Nhân kéo cánh tay của Tiêu Khôn Hoằng, cô ấy nhìn về phía viện trưởng: "Nếu bây giờ ông nói thật với tôi, tôi sẽ buông tha cho gia đình của ông.







1313075513.jpg



2042394441.jpg



881158155.jpg
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom