• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tổng Tài Giả Ngốc : Ai Là Sói? (1 Viewer)

  • Chương 16-20

Chương 16 : Nghẹn Ngào
"Điên à? Anh nghĩ tim của tôi dễ dàng bị chiếm hữu như vậy sao?"
Thi Nhi nhìn anh, cô chắc nịch khẳng định. Nhưng ngay sau đó, cô đã có một pha tự vả đi vào lòng đất.
"Thật không? Vừa nãy em còn lao đến hôn tôi mà?"
Cô nhìn anh ngơ ngác, sau đó thì mặt đỏ bừng bừng. Cảm giác này đúng là lạ lùng thật. Cứ như chồng ngốc và chồng không ngốc chỉ cách nhau một sợi tóc vậy. Cũng không hiểu sao, khi cô biết sự thật này, trong lòng lại lâng lâng một cảm giác bất ngờ hơn là khó chịu. Có thể cô đang cảm thấy, mối quan hệ này rồi sẽ sớm kết thúc thôi, không bao lâu nữa.
Liệu sao khi anh thừa nhận rằng mình tỉnh táo, cô có còn cảm thấy tự nhiên thoải mái như ngày trước? Thứ cảm giác này cứ giống như là, được như ý nguyện rồi mà vẫn không thấy nó vẹn toàn.
Thấy cô chợt rơi vào trầm ngâm, Hàn Thẩm cũng thấy không ổn. Anh biết gia cảnh của cô, biết cô vào Phó gia không phải vì cuộc hôn nhân hời hợt này, mà chỉ vì tiền. Anh biết, cô bây giờ dù không nói ra, nhưng rõ ràng rất bàng hoàng khi biết sự thật. Khẽ thở một hơi dài, Hàn Thẩm nói.
"Nếu em không muốn mình bị cuốn vào những chuyện này chỉ vì tôi, thì em đi đi!"
Thi Nhi nhìn anh, còn chưa kịp ngạc nhiên thì anh đã tiếp lời.
"Tôi sẽ nghĩ cách cho em ra khỏi đây mà không phải bị mọi người để ý. Dù sao thì, những chuyện trong nhà này phức tạp lắm, em không day vào sẽ tốt hơn."
"Tôi sẽ nghĩ cách cho em ra khỏi đây mà không phải bị mọi người để ý. Dù sao thì, những chuyện trong nhà này phức tạp lắm, em không day vào sẽ tốt hơn."
Cô nhìn anh, thoáng chốc lại rơi vào khoảng không.
Mình đã từng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây. Lúc đó mình đã nghĩ, khi ở đây được một thời gian, dành dụm được tiền thì sẽ rời đi rồi tìm một công việc khác để làm. Lúc đó, mình sẽ hoàn toàn tự do và không còn bị gắn mác là con dâu của Phó gia nữa. Nhưng tại sao, bây giờ khi nghe chính miệng Phó Hàn Thẩm bảo mình rời đi, mình lại khó chịu đến như vậy?
Một năm rồi, thời gian ấy không dài cũng không ngắn. Dù cô không rõ mâu thuẫn trong gia đình này như thế nào, nhưng trước mắt, cô có một người cha chồng rất quan tâm cô, một anh chồng tuy ngốc nhưng lúc nào cũng làm cô thấy vui vẻ, dễ chịu. Bây giờ cũng vậy, anh còn dịu dàng và ôn nhu hơn cả lúc trước, những gì mà cô từng mong muốn cũng đã thành sự thật. Cô mong anh không ngốc, mong được nhìn thấy một nụ cười trên khuôn mặt hoàn mỹ ấy.
Thi Nhi cụp mắt, để lộ hàng mi cong dài, giọng cô dịu lại.
"Có thể nói rõ cho tôi biết, chuyện gì đã xảy ra với anh được không?"
Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, tại sao Phó Hàn Thẩm lại lựa chọn giả ngốc? Anh ta dù gì cũng là đại thiếu gia, là con trai của Phó lão gia và người vợ trước. So với Lao Lệ Quyên bây giờ, anh ta dĩ nhiên phải có tiếng nói hơn rất nhiều. Mình chỉ muốn biết rõ nguyên nhân này mà thôi.
Hàn Thẩm cười nhạt, nụ cười ấy nhẹ bâng nhưng lại thấy rõ được nỗi đau như khơi gợi trong đôi mắt. Anh kể lại chuyện xưa. Kí ức về những ngày tháng ấy trong anh thật mờ nhạt, vì nó thật sự quá kinh khủng. Chỉ còn nhớ nhất hình ảnh trong đêm mưa gió bão bùng ấy, anh nhìn thấy mẹ mình qua khe cửa khép hờ. Bà là một người phụ nữ rất đẹp, và anh cũng không ngờ rằng dung mạo của Thi Nhi bây giờ lại giống với mẹ của mình ngày trẻ. Anh thấy mẹ mình kêu gào thảm thiết, nhưng trong phòng thì lại tối om, cửa sổ mở toang ra làm những cơn gió mạnh lùa vào, thổi tung bay các tấm rèm cửa. Những đợt sấm chớp ầm ầm kéo đến, làm cho hình ảnh trong căn phòng cứ như thoát ẩn thoát hiện.
Một người đàn ông xuất hiện lao đến túm lấy cổ của mẹ anh thật chặt. Hàn Thẩm sợ run người, anh như chôn chân tại chỗ. Thế rồi trong ánh mắt kinh hãi ấy, anh thấy mẹ của mình bị một dao đâm chết, dứt khoát và lạnh lùng. Khoảnh khắc mà tia chớp ngoài cửa sổ loé lên, cũng là lúc khuôn mặt của người đàn ông ấy xuất hiện và in sâu trong đầu của anh.
Hàn Thẩm cười nhạt thêm một lần nữa, vì đối với anh, câu chuyện ấy thật nhạt nhòa và chua chát.
"Đấy! Mẹ của tôi đã ra đi như vậy đấy!"
Thi Nhi như lặng người. Nỗi đau mất mẹ, cô cũng đã từng trải qua. Nhưng khi nghe câu chuyện của anh, cô còn thấy nó kinh khủng hơn rất nhiều lần. Tận mắt nhìn thấy mẹ mình bị sát hại, đó là một cú sốc không hề nhỏ. Giọng của cô nhẹ bâng, giống như có chút nghẹn ngào.
"Vậy nên anh đã giả ngốc, để quên đi nỗi đau ấy?"
"Có thể nói là như vậy!"
Nhìn nét mặt bây giờ của anh, không thấy chút gì gọi là đau đớn. Đột nhiên, Thi Nhi lại cảm thấy như bị nghẹn nơi cuống họng. Ngày mẹ cô mất, cô đã khóc rất nhiều, khóc đến nỗi suýt ngất đi. Nhưng rồi sau đó, cô phải nhanh chóng lấy lại tinh thần để tự nuôi sống bản thân. Còn Hàn Thẩm, một giọt nước mắt cũng không rơi ra được. Như vậy có khác gì là sống không bằng chết?
Cô hít hà một hơi, nhẹ nhàng bảo với anh.
"Nếu anh muốn khóc, thì cứ khóc đi! Nỗi đau ấy, tôi hiểu mà!"
Chương 17 : Nhẹ Lòng
Nhìn thấy Hàn Thẩm không khóc, mà ngược lại còn mỉm cười, không hiểu sao nụ cười ấy cứ như cứa vào trái tim của Thi Nhi vậy. Nỗi đau ấy đã trải qua bao nhiêu thăng trầm rồi, lẽ nào đã chai sạn đến mức như thế? Nhưng làm sao mà quên được, khi nó đã ám ảnh trong anh suốt cả quá trình trưởng thành?
Hai con người có một chút gọi là đồng cảm đứng đối diện nhau. Cô thở dài thườn thượt, bước đến gần rồi nhẹ nhàng đặt tay mình lên vai của anh.
"Thà là anh khóc, còn hơn cứ giữ ở trong lòng."
"Tôi biết, cảm giác ấy nó không hề dễ chịu chút nào. Huống hồ anh đã chịu đựng nó trong suốt bao nhiêu năm trời. Là con người, ai mà không biết đau chứ?"
Thi Nhi nhìn vào mắt anh, không hiểu sao cô lại không kìm lòng được mà rơi nước mắt. Thà là khóc cho vơi đi nỗi đau, còn hơn là cứ cười mà giống như người vô hồn vậy. Cô nhìn anh như thế, đột nhiên nhớ đến khoảnh khắc mất đi người mẹ mà mình yêu thương. Lúc đó, cả thế giới đối với cô như sụp đổ. Vì cha cô cả ngày cờ bạc, đến nhìn cô một cái cũng rất hiếm hoi. Duy chỉ có mẹ cô, bà luôn là người chăm sóc cô, dặn dò cô phải học thật giỏi. Thế rồi, mẹ cô đã ra đi mãi, lần đó là lần cuối cùng cô được nhìn thấy mẹ của mình. Bà qua đời trước sinh nhật cô một ngày, biến nó gần như trở thành ngày mà cô không muốn nhớ nhất.
Cô nhớ mẹ và có lẽ bây giờ anh cũng thế. Cả cô và anh đều giống nhau ở chỗ, nỗi nhớ này đều không biết nói cho ai nghe, chỉ biết nuốt ngược vào lòng. Hàn Thẩm nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, anh hỏi.
"Sao em khóc? Có phải thấy tôi đáng thương lắm không?"
Thi Nhi nhìn anh mà khoé mắt ứa tràn. Chàng trai này, liệu anh mạnh mẽ được đến bao giờ? Cô còn nhớ có lần anh nói nhớ mẹ rồi vùi đầu vào ngực cô, anh đã khóc. Nhưng lần đó, anh khóc trong sự ngốc nghếch dại khờ. Có lẽ con người ta càng tỉnh táo, thì nỗi đau đối với họ càng khó biểu lộ ra được. Chỉ khi họ say, khi họ không thể nhận thức, họ mới dám nói rằng mình đau đến mức nào.
Hàn Thẩm cười nhạt, hình như anh thấy mình không ổn rồi. Không hiểu sao, lòng anh lại cuồn cuộn một cảm xúc như muốn bùng nổ. Nó dâng lên đến tận cuống họng như nước mắt của anh lúc này nơi khoé mắt. Lăn dài trên gò má, nó vô thức rơi trên khuôn mặt ấy, càng lúc càng nhiều. Đúng như lời Thi Nhi đã nói, là người ai mà không có cảm xúc, không có hỉ nộ ái ố? Chỉ là anh đã sắp chai sạn rồi, nên mới không hiểu mình còn đau hay không?
Anh bật khóc, tiếng khóc nức nở như dày vò tâm can. Thi Nhi nhìn anh gục ngã trước mặt mình mà xót. Cuối cùng thì, chàng trai ấy cũng đã không thể nào gồng mình nổi nữa. Cô tự hỏi, bao nhiêu năm qua làm sao anh có thể sống được với nỗi đau dai dẳng như vậy. Vẫn là hình ảnh quen thuộc ấy, cô ngồi khụy xuống, dang tay ra ôm anh về phía mình. Anh gục đầu lên vai cô, khóc như một đứa trẻ vừa gặp phải ác mộng, giọng anh nghẹn ngào.
"Làm... làm sao bây giờ? Tôi không thể... ngưng lại được."
Thi Nhi nhẹ nhàng vuốt lưng anh, như cách mà cô vẫn thường làm ngày trước mỗi khi anh khóc nhè.
"Cứ khóc đi! Khóc rồi sẽ thấy thoải mái hơn."
Sau khi khóc một trận, tâm trạng anh rõ ràng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Thi Nhi, cảm ơn em vì đã ở lại với anh. Tạm thời có lẽ em không nên biết, người đàn ông mà anh nhìn thấy hôm đó, chính là người mà em gọi là cha chồng.
Hai người sau khi sướt mướt xong thì lại có chút ngại ngùng, đang loay hoay thì Chung Thất đột nhiên mở cửa ra làm Thi Nhi hoảng loạng. Dù sao anh cũng đang giả ngốc kia mà, cô không thể để anh bị phát hiện được. Cuống cuồng chạy đi lấy gấu bông, cô đặt nó trên tay anh rồi nói.
"Chung quản gia lên đấy! Diễn đi! Diễn mau đi!"
Hàn Thẩm ngơ ngác.
"Diễn gì?"
Cô tặc lưỡi, còn chưa kịp trả lời thì Chung Thất đã vào phòng. Sợ Hàn Thẩm bị lộ, nên Thi Nhi liền bắt lấy một con gấu bông khác trên bàn ném thẳng vào mặt của anh, nhìn Chung quản gia cười gượng.
"Thiếu gia của cậu thật là... ném đồ đạc lung tung cả lên."
Hàn Thẩm bị con gấu bông làm bật ngửa ra nệm. Anh giờ mới hiểu ai kia là vì nghĩ ah đang giả ngốc, không được để lộ nên phải cùng anh diễn tròn vai này. Chung Thất đứng đó nhìn mà ngơ ngác, còn chưa kịp nói gì thì anh đã ngồi dậy.
"Không cần diễn đâu! Cậu ta cũng biết mà?"
Thi Nhi lại một phen nữa đứng hình, sao lại có nhiều bất ngờ trong một ngày thế nhỉ? Cô còn chưa kịp hỏi sự tình thì Chung Thất đã lên tiếng.
"Thiếu phu nhân, lão gia cho gọi cô."
Chương 18 : Yêu Cầu
Thi Nhi và Hàn Thẩm đưa mắt nhìn nhau. Anh đột nhiên nhìn cô bằng ánh mắt rất ngạc nhiên và lo lắng. Anh vốn từng nghe lão gia nói, Thi Nhi có khuôn mặt giống với mẹ của mình ngày trước. Chính vì điều này, anh mới càng cảm thấy bất an mỗi khi cô đi gặp riêng ông.
Cô thấy anh suy nghĩ lâu quá, bèn nói luôn.
"Để tôi đi gặp ông ấy đã!"
"Không được."
Cô vừa xoay lưng định đi, Hàn Thẩm đã lên tiếng muốn ngăn lại.
"Sao vậy?"
"Em... không cần đi gặp ông ta. Cứ ở yên đây đi!"
Cô biết anh bây giờ khác trước rồi, sẽ không còn cái kiểu mà chạy lon ton đến bám đuôi cô rồi hỏi cô đủ thứ chuyện. Ngược lại, chưa gì cô đã có cảm giác như mình sắp làm một người vợ cam chịu thật sự rồi, không còn uy quyền như ngày trước nữa? Đúng là thời huy hoàng ngắn ngủi mà. Nhưng nghĩ mãi cô vẫn không hiểu được, tại vì sao mà anh lại không muốn cô gặp lão gia. Lần trước, khi còn giả ngốc, anh đã tỏ rõ thái độ không thích cha của mình.
Càng nghĩ Thi Nhi càng thấy Hàn Thẩm nói đúng, chuyện nhà anh quả thực là quá rắc rối. Nhìn anh khó hiểu, cô hỏi.
"Sao vậy? Không đi ông ấy sẽ đợi đấy!"
Anh đưa tay vuốt nhẹ đường sóng mũi, nhìn sang Chu Thất bảo.
"Nói với lão gia, thiếu phu nhân chăm tôi ốm, nên không tiện gặp."
Chu Thất gật đầu rồi quay người đi ngay. Cô nhìn anh, bước đến gần rồi quan sát cho thật kĩ từng chi tiết. Đưa tay lên trán anh, rồi đến gò má, cổ của anh, cô cứ như đang hoá thân thành bác sĩ khám bệnh vậy.
"Anh đâu có sốt? Vậy anh bị ốm thế nào?"
Anh điềm tĩnh trả lời.
"Nói thế để em không đi thôi."
"Ơ?"
Gì vậy trời? Tới bây giờ mình cũng không hiểu là anh ta còn ngốc hay không? Hay là anh ta chuyển từ ngốc sang ngáo rồi nhỉ? Còn đem thân mình ra giả bệnh để ngăn cản không cho mình đi. Tạm thời nghe theo vậy, sau đó mình sẽ tìm hiểu nguyên nhân.
Còn Phó lão gia, sau khi nghe tin Hàn Thẩm bị bệnh cũng không định lên thăm, chỉ dặn dò Chung Thất chăm sóc tốt cho anh. Đã hai ngày rồi, Lao Lệ Quyên vẫn ở trong phòng không có động tĩnh, càng nhất định không chịu thừa nhận thuốc tránh thai đó là của mình mua. Ngẫm đi ngẫm lại, bà ta dần nhận ra điều gì đó bất ổn. Chuyện mua thuốc tránh thai này chỉ có hai người biết, đó là bà ta và ông chủ quầy thuốc. Trước khi rời đi, ông ta còn nhận được nhiều tiền của bà ta như vậy, lẽ nào lại muốn làm trái giao ước? Hơn nữa, ông ta cũng đâu nhiều chuyện đến nỗi đi tìm Phó lão gia kể chuyện này?
Sau cùng, nghi vấn vẫn là dừng lại ở chỗ của Hàn Thẩm. Lần mà anh cùng Thi Nhi đến công viên, người trong chiếc xe hơi đen đó chính là người của bà ta. Theo như lời người đó kể, chính Hàn Thẩm đã lao ra kéo Thi Nhi vào vỉa hè. Rồi một lần khác khi bà ta đang lớn tiếng với cô, cũng là anh ném gấu bông vào mặt bà ta. Lần gần đây nhất, chính là chuyện anh hất đổ bát thuốc tránh thai ấy, làm Phó lão gia sinh nghi.
"Không lẽ, nó đang giả ngốc?"
Nhận thấy tình hình không ổn, Lao Lệ Quyên liền gọi cho con trai mình là Phó Dĩ Văn. Cậu ta nhỏ hơn Hàn Thẩm 4 tuổi, vừa hoàn thành chương trình du học tại Úc nhưng vẫn chưa về nước. Không giống tính cách của mẹ, cậu ta có vẻ rất dễ gần và hoà đồng, lại còn rất tốt với Hàn Thẩm.
"Dĩ Văn? Nghe mẹ nói không?"
Đầu dây bên kia vọng lại một giọng nói trầm trầm.
"Con đây mẹ! Có việc gì không?"
Một chàng trai tóc màu vàng kim, đeo khuyên tai trái hình thánh giá, xỏ khuyên môi, còn có cả hình xăm trên bàn tay đang đứng bên cửa sổ của một toà nhà cao tầng. Sống ở Úc đã lâu, nên có lẽ Dĩ Văn cảm thấy nơi đây rất thoải mái mà không cần phải quan trọng chuyện gì. Cũng đã lâu rồi cậu ta không gọi điện thăm nhà, vừa hay mẹ mình gọi đến, nên cậu ta liền hỏi thăm.
"Cha khỏe chứ ạ?"
Lao Lệ Quyên thở dài, lạnh nhạt đáp.
"Ừm!"
Hỏi xong, Dĩ Văn liền hỏi thăm đến người khác.
"Còn anh hai và chị dâu thì sao ạ?"
Vừa nghe Dĩ Văn nhắc đến tên của Hàn Thẩm và Thi Nhi, bà ta liền tỏ rõ thái độ không thích. Nhiều lúc bà ta còn không thể hiểu nổi, tại sao đứa con trai của mình lại không có chút gì gọi là biết tranh giành cả. Bà ta nhăn nhó.
"Nhắc tới làm gì? Cũng nhờ phước của bọn nó mà mẹ mới bị cha con nhốt trong phòng không cho ra ngoài đấy!"
Vừa nghe bà ta nói xong, Dĩ Văn liền bị bất ngờ. Lúc trước khi chưa qua Úc, cậu ta cũng đã nhiều lần thấy mẹ mình bắt nạt cả Hàn Thẩm lẫn Thi Nhi, nhưng hầu như Phó lão gia đều không can dự nhiều vào những chuyện này. Bây giờ nghe những lời mà bà ta nói, Dĩ Văn lại thấy nó không đúng chút nào. Biết bản tính của mẹ mình là thế, nên cậu ta chỉ biết thở dài.
"Để con gọi cho cha xem sao?"
Vừa nghe đến việc Dĩ Văn sẽ gọi cho Phó lão gia, Lao Lệ Quyên liền phản ứng mạnh mẽ.
"Không cần đâu con. Hôm nay mẹ gọi, là muốn con quay trở về đây!"
...
Chương 19 : Nhị Thiếu Gia Trở Về
Lúc này, Hàn Thẩm vẫn chưa hay biết gì về việc Dĩ Văn về nước. Anh và Thi Nhi đã thống nhất vẫn xem như chuyện cô biết anh giả ngốc chỉ là một giấc mơ, chưa bao giờ xảy ra.
Hôm nay lão gia cũng ở nhà, ông cũng không nhắc gì đến chuyện thuốc tránh thai lần trước, chỉ hỏi thăm cô.
"Hàn Thẩm đã khoẻ chưa?"
Thi Nhi lúc này đang cặm cụi làm ở bếp, cô đang chuẩn bị bữa trưa cho cả nhà. Dù Lao Lệ Quyên đang bị nhốt trong phòng, nhưng vẫn phải chuẩn bị đầy đủ ba bữa. Lão gia cũng rất tinh ý nên đã giao việc mang cơm lại cho Chung Thất làm.
Cô vừa dọn dẹp gọn gàng lại nhà bếp, vừa thưa.
"Dạ rồi ạ!"
Lúc này, anh ôm theo gấu bông chạy lon ton xuống tìm cô. Thấy Phó lão gia đứng ở gần đó anh liền có ý muốn tách hai người họ ra. Đứng chen vào giữa, anh bám lấy Thi Nhi làm nũng.
"Vợ ơi! Vợ ơi! Anh đói rồi!"
Nếu là bình thường, khi nghe anh nói như thế cô sẽ không phản ứng gì. Nhưng sau khi biết anh đây là đang giả ngốc thì khác hoàn toàn. Một cảm giác nổi da gà khiến cô phải rùng mình một cái, như thể cảm nhận được sự giả trân không hề nhẹ của ai kia. Quay lại nhìn thấy Hàn Thẩm cứ níu áo mình, cô lườm anh một cái, cố giữ bình tĩnh rồi bảo.
"Đợi một lát! Cơm sắp xong rồi!"
Thấy cô lạnh nhạt với mình, anh liền tung chiêu mít ướt, hai mắt ngấn lệ.
"Vợ hung dữ với anh hả? Hic!"
Thi Nhi trợn tròn mắt, còn chưa kịp giải thích gì thì anh đã khóc oà cả lên. Phó lão gia vừa mới đi lên cầu thang được vài bậc thì đã nghe anh khóc la om sòm. Ông đứng ở đó, hắn giọng bảo.
"Con mau dỗ chồng của con đi!"
Nhìn Hàn Thẩm đang khóc mà hai mắt đắt ý nhướn mày với mình, cô thật chỉ muốn nổi cơn thịnh nộ, một dép là bay ra ngoài. Lần này có lão gia ở nhà nên cô mới không thể làm thế. Mà anh thì hay ho lắm, thấy cô hậm hực như vậy còn thích thú mà trêu chọc, khóc mãi không chịu dừng. Thi Nhi bực cả mình, quay sang cầm cái cánh gà chiên trên đĩa thọt vào miệng của anh. Một phát bất ngờ, Hàn Thẩm "ưm" lên một tiếng rồi như bị á khẩu.
"Im ngay! Anh được nước làm tới hả?"
Thi Nhi gằn giọng với anh. Lúc trước đã vênh váo đòi hỏi đủ thứ rồi, bây giờ anh thấy cô biết mình giả ngốc còn lấn át hơn. Mỗi lần chọc cô giận là y như rằng khuôn mặt ấy lại đỏ ửng lên rất đáng yêu, nên ai kia cứ khoái chí mà chọc mãi.
Ngồi bón cơm cho Hàn Thẩm ăn, bên cạnh thì có Phó lão gia đang xem tài liệu, Thi Nhi chỉ biết trừng mắt với anh. Cô mượn cơ hội trả thù, mỗi một thìa cơm thì cứ to như là một cái bàn tay vậy, làm anh bị nghẹn mấy lần.
Anh như bất lực, ngậm ngùi nhìn những thìa cơm ấy đưa vào cửa miệng của mình rồi nuốt ực xuống.
Bầu không khí đang yên ắng, thì bên ngoài bỗng có người bước vào. Một chàng trai mặc đồ theo phong cách năng động, vẫn là cái kiểu xỏ khuyên ấy, tay để lộ hình xăm đang kéo vali. Dĩ Văn kéo kính răm xuống ngay sóng mũi, hắn giọng.
"Cha! Con về rồi!"
Giọng nói này vừa vang lên, ánh mắt của Hàn Thẩm lẫn khuôn mặt anh lập tức từ kinh ngạc chuyển sang tối sầm.
Phó Dĩ Văn đã trở về rồi? Cậu ta còn về đúng vào lúc này?
Liếc mắt nhìn thấy bóng dáng của Thi Nhi, cậu ta mới biết hoá ra cô có dung mạo thế này. Vì lúc cậu ta đi du học, cô vẫn chưa vào nhà họ Phó nên chỉ xem sơ qua vài bức ảnh chụp vội và qua lời kể của mẹ mình. Nhưng Lao Lệ Quyên ghét Thi Nhi như vậy, dĩ nhiên sẽ toàn nói những chuyện không ra gì.
Đây là Lục Thi Nhi - chị dâu của mình sao? Mẹ nói chị ấy là người hậu đậu, biếng làm. Nhưng nhìn cách mà chị ấy chăm sóc cho anh hai, mình đâu thấy như vậy?
"Chào chị dâu ạ!"
Nghe thấy Dĩ Văn đang chào Thi Nhi, Hàn Thẩm liền không muốn cô quay mặt nhìn cậu ta, cứ đưa tay kéo cô về phía mình.
"Vợ! Anh muốn ăn cơm! Muốn ăn cơm!"
Bị lôi kéo quá mức, cô cũng chỉ đành chào Dĩ Văn cho qua loa mà không kịp nhìn rõ mặt. Phó lão gia liếc mắt nhìn, giọng nói vẫn nghiêm khắc với cậu ta như ngày nào.
"Lại theo cái phong cách đó à?"
"Sao vậy cha? Bình thường con cũng như thế mà?"
Nghe nói Phó Dĩ Văn định khoảng một năm nữa mới quay về. Nhưng bây giờ, lại đột ngột trở về đây như vậy, có lẽ Lao Lệ Quyên đã có động thái gì đó. Nói không chừng, bà ta đã nghi ngờ chuyện mình giả vờ bị ngốc nên mới gọi cậu ta về đây. Dù cho mẹ con các người có cùng nhau hợp tác, tôi cũng sẽ không để ai được như ý.
...
Viết bình luận
Chương 20 : Chung Giường Hay "Lên Đường" ?
Vấn đề nan giải nhất đối với Thi Nhi và Hàn Thẩm, không phải là việc anh giả ngốc làm nũng cô, cũng không phải là việc anh đang trong "trạng thái bị ngốc" nên cô phải cơm dâng nước rót, mà đó là việc chỗ ngủ. Cả ngày hôm qua, vì không biết nên phân chia chỗ ngủ thế nào, mà cả hai đã thức suốt một đêm để suy nghĩ. Hôm nay, Thi Nhi không thể để tình trạng này tiếp diễn nữa, nếu không nhất định sẽ biến thành gấu trúc. Vậy nên phải nói cho rõ ràng với Hàn Thẩm.
Đã là 8h tối.
Dĩ Văn sau khi về nhà cũng đã hỏi Phó lão gia xem mẹ mình cớ sao lại bị nhốt. Nhưng ông chỉ nói rằng, đó là chuyện của bà ta, nếu bà ta tự biết lỗi thì sẽ nhận sai với ông. Cậu ta gọi hỏi Lao Lệ Quyên, nhưng bà ta cũng ngại miệng mà không dám nói. Thế là, chuyện này đành phải để hôm sau giải quyết.
"Chào chị!"
Thi Nhi vừa đi xuống lầu rót nước thì gặp Dĩ Văn. Lúc này cậu ta mới thật sự nhìn kĩ khuôn mặt của cô, sau đó là vài giây ngẩn ra. Cô cầm ly nước, nhìn sang cậu ta rồi cười nhẹ.
"Chào cậu."
Đây là Phó Dĩ Văn - em trai cùng cha khác mẹ với Phó Hàn Thẩm sao? Gia đình này, gen đúng là tốt thật. Từ anh đến em đều đẹp như nhau vậy luôn. Nếu như cái tên giả ngốc kia đẹp trai, ôn nhu, thì Dĩ Văn này lại đẹp theo kiểu năng động, trẻ trung ấy.
Đây là Phó Dĩ Văn - em trai cùng cha khác mẹ với Phó Hàn Thẩm sao? Gia đình này, gen đúng là tốt thật. Từ anh đến em đều đẹp như nhau vậy luôn. Nếu như cái tên giả ngốc kia đẹp trai, ôn nhu, thì Dĩ Văn này lại đẹp theo kiểu năng động, trẻ trung ấy.
Hàn Thẩm đợi mãi mà vợ mình vẫn chưa lên, anh liền ngó đầu ra cửa xem sao. Nhìn thấy Dĩ Văn đang đứng ở đó, còn cười nói với Thi Nhi, sắc mặt liền tối sầm lại. Anh lấy điện thoại ra gọi cho Chung Thất. Cậu ta lúc này vừa được nghỉ ngơi, chuẩn bị đặt lưng xuống giường thì đã bị réo.
"Dạ? Tôi nghe đây ạ!"
"Đến chỗ thiếu phu nhân đang đứng, bảo cô ấy mau chóng lên đây."
Chung Thất nuốt nước mắt vào trong, vội vàng đứng dậy xỏ dép vào. Vừa định ngắt máy thì Hàn Thẩm lại bảo.
"Còn nữa! Mang luôn bình nước lên phòng của tôi."
Cậu ta vừa định hé môi hỏi lý do thì anh đã ngắt máy.
Đi đến chỗ gần cầu thang, thấy Thi Nhi và Dĩ Văn đang nói chuyện với nhau, Chung Thất liền hiểu ra hành động kì lạ của Hàn Thẩm. Cậu ta thở dài một hơi, đi đến chào bọn họ rồi nhấc bình nước lên. Thi Nhi nhìn mà khó hiểu, cô hỏi.
"Cậu mang bình nước đi đâu vậy?"
"Cậu mang bình nước đi đâu vậy?"
"Tôi sợ thiếu gia rót nước không tiện nên mang lên phòng giúp cậu ấy."
Đi lướt ngang qua Dĩ Văn rồi dừng lại ở chỗ cô, Chung Thất không quên ghé vào tai mà nói khẽ.
"Thiếu gia gọi cô lên lầu."
Không hiểu sao, đột nhiên Thi Nhi lại cảm thấy ớn lạnh giống như có ai đang nhìn mình. Lúc cô lên phòng thì Chung Thất cũng vừa đi ra, còn nhướn mày nhăn mặt trông khó hiểu lắm. Bước vào thì thấy Hàn Thẩm đang ngồi ở trên giường, cô cũng chưa nhận ra điểm gì bất thường. Đưa ly nước ra trước mặt, cô thờ ơ bảo.
"Nước đấy! Uống đi!"
Anh nhìn cô mà sắc mặt tối sầm.
"Em rót nước gì lâu vậy?"
Thi Nhi thở dài, đặt ly nước ở bàn bênn cạnh rồi trả lời cho có lệ.
"Thì tôi gặp Dĩ Văn nên nói chuyện chào hỏi một chút."
Đang lơ mơ nhìn đi đâu đó thì Hàn Thẩm đột nhiên đứng bật dậy. Anh lao đến như một cơn gió rồi áp Thi Nhi vào tường. Dù là như vậy, bàn tay anh vẫn nhanh như chớp luồng ra sau đỡ lấy gáy của cô. Chưa kịp hoàng hồn nên mặt cô vẫn còn tái mép. Nhiều lúc cô cũng không biết mình đang sống chung với người hay là một vị thần "kinh" nào đó nữa. Nhìn cô càng lúc càng gần, đến nỗi anh thấy mình trong đôi mắt ấy. Anh hỏi.
Đang lơ mơ nhìn đi đâu đó thì Hàn Thẩm đột nhiên đứng bật dậy. Anh lao đến như một cơn gió rồi áp Thi Nhi vào tường. Dù là như vậy, bàn tay anh vẫn nhanh như chớp luồng ra sau đỡ lấy gáy của cô. Chưa kịp hoàng hồn nên mặt cô vẫn còn tái mép. Nhiều lúc cô cũng không biết mình đang sống chung với người hay là một vị thần "kinh" nào đó nữa. Nhìn cô càng lúc càng gần, đến nỗi anh thấy mình trong đôi mắt ấy. Anh hỏi.
"Ai cho em chào hỏi cậu ta?"
"Tôi thích."
Thi Nhi nói xong liền vội quay mặt đi chỗ khác, cô cứ như đang bị anh kìm hãm vậy, không biết chạy đường nào. Anh đưa tay nắm lấy chiếc cằm nhỏ kia, giọng trầm trầm.
"Có thích thì cũng chỉ được thích tôi thôi. Hơn nữa em là vợ tôi, tôi không thích em nói chuyện với người đàn ông khác."
Cô "xì" một cái, nhìn anh hỏi.
"Kể cả cha anh à?"
"Phải! Dù có là ông ta hay là Chung Thất đi mữa thì cũng nên hạn chế ở mức tối thiểu. Còn Phó Dĩ Văn thì không."
Nói rồi, anh chậm rãi buông tay, quay lưng đi về phía giường. Anh ném bớt gấu bông sang bên bàn, cất luôn cả cái gối ôm vào trong tủ rồi bảo.
Thi Nhi nhìn Hàn Thẩm từ đầu đến cuối mà cạn lời. Là anh đang ghen nên mới như vậy sao? Cô còn chưa kịp phản ứng với não bộ của mình thì anh đã ra tay làm hết mọi việc rồi, đến bình nước cũng mang tận lên phòng, vì không muốn cô gặp Phó Dĩ Văn. Lúc này chắc là cô đang thầm mong anh mau mau bị ngốc đi, ngốc tới mất nhận thức luôn để cô còn có dịp mà "tra tấn" lại.
Cái tên này, tính chiếm hữu cao vậy sao trời?
Đưa mắt nhìn, thấy Thi Nhi cứ đứng ở cửa mà lườm liếc, Hàn Thẩm cười nhẹ hỏi.
"Bây giờ em muốn chung giường hay là lên đường?"
"Lên đường là sao?"
Cô nhìn anh khó hiểu. Không lẽ anh định hành hung cô? Hay là anh định giở trò sàm sỡ? Nếu không thì anh đâu đột nhiên mà dọn giường trống trải như thế được? Thi Nhi cảm thấy bất an rồi, cô lắp ba lắp bắp nói.
"Tôi... tôi muốn ngủ riêng."
Anh biết ngay thế nào cô cũng sẽ như thế, vậy nên cũng không tỏ ra ngạc nhiên gì. Ngày trước khi chưa biết anh giả ngốc, cô còn miễn cưỡng ngủ chung giường với anh rồi ngăn cách bằng gối ôm. Vì anh hay mơ ngủ nên cô phải thường xuyên dỗ dành. Bây giờ thì khác, một chàng trai hoàn toàn tỉnh táo và còn có chút bất thường này muốn ngủ cùng, cô đương nhiên không chấp nhận. Hàn Thẩm bước đến gần, nhìn cô nói.
Anh biết ngay thế nào cô cũng sẽ như thế, vậy nên cũng không tỏ ra ngạc nhiên gì. Ngày trước khi chưa biết anh giả ngốc, cô còn miễn cưỡng ngủ chung giường với anh rồi ngăn cách bằng gối ôm. Vì anh hay mơ ngủ nên cô phải thường xuyên dỗ dành. Bây giờ thì khác, một chàng trai hoàn toàn tỉnh táo và còn có chút bất thường này muốn ngủ cùng, cô đương nhiên không chấp nhận. Hàn Thẩm bước đến gần, nhìn cô nói.
"Tôi cho em hai lựa chọn. Hoặc là nằm trên giường ngủ cùng tôi, hoặc là tôi nằm trên người của em! Em chọn đi!"
Thi Nhi ngơ ngác một hồi, sau đó liền bình tĩnh mà đáp.
"Tôi chọn lựa chọn thứ ba."
"Là gì?"
"Đạp anh xuống giường, một mình tôi sẽ độc chiếm nó."
...
GIỚI THIỆU CHƯƠNG 21:
"Ôm một chút thôi! Nếu em mà la lên thì cả nhà này đều sẽ dậy hết, lúc đó em không thể biện minh gì được đâu!"
"Phó Hàn Thẩm! Anh bỉ ổi vừa thôi!"
"Em mà không nghe lời, anh nhất định sẽ bỉ ổi cho đến khi em nằm một chỗ không đi nỗi."
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom