• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tổng Tài Giả Ngốc : Ai Là Sói? (1 Viewer)

  • Chương 71-72

Chương 71 : Cầu Hôn
Việc chuẩn bị cho đám cưới của Hàn Thẩm và Thi Nhi bây giờ là việc quan trọng, cả nhà đều gấp rút chuẩn bị. Tất cả hoa cưới đều được làm bằng hoa tươi và được kết bằng tay hoàn toàn. Chung Thất chạy ra chạy vào như một cỗ máy để liên lạc với tất cả các cửa hàng hoa tươi. Dĩ Văn thì đang ở nhà hàng để xem lại danh sách khách mời, việc trang trí lễ cưới. Còn Hàn Huyên thì giao lại cho ông ngoại chăm, hai ông cháu cùng nhau chơi cưỡi ngựa ở nhà.
Hàn Thẩm cùng Thi Nhi đi chọn váy cưới, anh nói là muốn đưa cô đến một nơi đặc biệt. Mặc váy cưới do đích thân anh cho người thiết kế, đích thân anh chọn vải và hoạ tiết, Thi Nhi trông như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích, dù đã là mẹ một con. Hai người khoác lên mình trang phục cưới, vừa ra khỏi phòng thay đồ thì đã bước vội đến nắm lấy tay nhau. Giữa họ vẫn luôn có sự quyến luyến như thế, nồng nàn da diết như thế.
"Em đẹp lắm!"
Đẹp giống như một nàng công chúa vậy. Nhìn em bây giờ anh thật chỉ muốn bế ngay về nhà, giữ làm của riêng thôi. Anh không muốn ai phải nhìn thấy dung mạo tuyệt trần này cả...
Anh đưa cô ra phía trước, điều khiến cô vô cùng bất ngờ chính là ở trước cửa hàng áo cưới vô cùng đông người. Trên thảm cỏ là những bông hoa hồng được cắm sẵn, có cả nến và những cánh hoa lung linh. Một chàng trai đến đưa cho Hàn Thẩm một đoá hoa tuyệt đẹp. Thi Nhi ngây ngốc, trong lòng là một thứ cảm xúc dâng trào khó tả, tim đập mạnh từng hồi. Hàn Thẩm bất ngờ quỳ xuống làm cho mọi người xung quanh hò hét cả lên, còn Thi Nhi thì vẫn trơ ra đó. Anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy thâm tình và ngọt ngào, giọng dịu dàng ấm áp.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
"Thi Nhi! Chúng ta đã cùng nhau trải qua bao nhiêu biến cố của cuộc đời rồi. Có những mất mác, những đau thương, và cả những niềm vui nhen nhóm."
Anh lấy chiếc nhẫn được đặt ở giữa bó hoa ra, chìa về phía cô. Nơi ánh mắt là tất cả những tình yêu mà anh dành cho cô, mọi dòng máu chảy trong cơ thể này đều như đã thuộc về cô mất rồi.
"Anh... Muốn dùng cả cuộc đời này để yêu em, thương em, lo cho em, cùng em già đi. Anh muốn cùng em sống một cuộc sống bình yên hạnh phúc, cùng nhau lo cho con của chúng ta."
Thi Nhi nhìn anh rơi lệ, đây đều là nước mắt của sự hạnh phúc. Cô yêu anh giống như bị trúng phải tiếng sét ái tình vậy. Cứ ngỡ không sâu đậm mà nào ngờ lại thật đậm sâu. Cứ ngỡ sẽ không bền lâu nhưng cuối cùng lại muốn cùng nhau yêu nhau mãi mãi. Anh cũng rưng rưng rồi. Tình yêu này trải qua bao nhiêu chuyện vẫn bền chặt với thời gian, chống chọi với mọi thử thách, bão giông. Yêu như thế, thì mới là tình yêu thật sự. Hàn Thẩm nắm lấy tay của Thi Nhi, nhìn cô đầy ngọt ngào, mỉm cười nói.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
"Làm vợ anh nhé! Làm mẹ của con anh! Làm người mà anh sẽ dùng cả đời này để yêu thương. Được không?"
Cô không cần nghĩ gì nhiều cả, cười trong nước mắt mà gật đầu ngay.
"Em đồng ý!"
Đeo vội chiếc nhẫn lên tay cô, Hàn Thẩm đứng bật dậy ôm lấy chiếc eo nhỏ, hôn ghì lên đôi môi căng mọng. Toàn thể mọi người đều vỗ tay, đã được chứng kiến những gì rung cảm nhất, ngọt ngào nhất. Tuy họ không thể thấy hết được những gì mà hai người đã trải qua. Nhưng chỉ cần nhìn vào mắt Hàn Thẩm, nhìn vào sự hạnh phúc của Thi Nhi, họ cũng đủ hiểu hai người yêu nhau đến nhường nào. Anh nhấc bổng cô rồi bế trên tay, nhìn cô vẫn luôn ôn nhu, nhẹ nhàng như vậy. Trong ánh mắt này giờ đây và mãi về sau sẽ chỉ có hình bóng của mỗi một người duy nhất... đó là Thi Nhi.
Ôm cổ anh, cô nhìn anh với niềm hạnh phúc ngập tràn. Cuối cùng cũng đợi được đến ngày này, đợi anh nói lời cầu hôn, cùng anh bước vào lễ đường nơi chứng minh cho tình yêu của họ. Cô khom đến gần, chạm chóp mũi của mình vào anh, giọng nhẹ nhàng nói.
"Em yêu anh nhiều lắm!"
"Em sẽ yêu anh đến hết cuộc đời này, sẽ cùng anh vượt qua mọi thứ."
Cô hôn nhẹ lên môi anh, nhìn anh thật gần.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
"Dù cho mai về sau thế nào, em cũng sẽ cùng anh đi trên mọi nẻo đường."
Hàn Thẩm cảm nhận được nhịp tim trong anh đang đập rộn ràng cả lên. Nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt này, anh thật mong chờ lễ cưới sẽ diễn ra càng sớm càng tốt. Chưa bao giờ anh nôn nóng đến thế, hồi hộp đến thế. Khuôn mặt này, giọng nói này càng thôi thúc anh phải yêu bằng cả con tim, yêu thật nhiều, thật sâu đậm.
Anh đã từng hứa sẽ bảo vệ cô, không để cô chịu bất kì tổn thương nào. Lời hứa ấy đã được minh chứng bằng sinh mạng, bằng tình yêu, bằng con gái của họ và bằng một hôn lễ tuyệt vời. Chỉ muốn hôn lên đôi môi này mãi thôi, hôn lên khoé mắt, lên vầng trán, lên gò má. Chỉ cần được hôn cô thì dường như sự ngọt ngào ấy đều tan chảy ra trong cuống họng.
"Anh yêu em! Phó Hàn Thẩm này sẽ chỉ yêu một mình Lục Thi Nhi mà thôi."
Chương 72 : Hôn Lễ Ngọt Ngào
"Cha ơi! Mẹ đâu rồi ạ?"
Hàn Huyên mặc chiếc váy trắng, tóc búi cao ở hai bên cài nơ trắng. Con bé chạy vào phòng thay đồ chú rể tìm Hàn Thẩm, vừa thấy anh đứng trước gương liền lao vào bám chân anh. Anh quay người lại nhìn, mỉm cười vui vẻ bế con bé lên rồi bảo.
"Mẹ con đang chuẩn bị để làm công chúa của cha rồi!"
Mặc âu phục trắng cổ đen, Hàn Thẩm thật khiến người ta phải ngẩn ngơ vì khuôn mặt anh tú thanh nhã này. Đến nỗi con bé Hàn Huyên vừa nhìn thấy cha nó cười lên thì liền ra vẻ ngẩn ngơ. Nó nhìn anh chớp chớp mắt, cứ nhìn vậy mà không chịu nói năng gì cả. Hàn Thẩm tròn mắt nhìn, còn nghĩ mặt mình có gì đó nên mới nhìn lại vào trong gương. Mà nhìn qua nhìn lại mấy lần anh cũng không thấy gì bất thường cả. Thế là anh chỉ đành hỏi con bé.
"Con nhìn gì thế?"
Hàn Huyên vẫn được anh bế ở trên tay. Nó đưa tay xoa cằm ngẫm nghĩ, cứ nhìn anh thật lâu rồi lại nói.
"Con biết, tại sao mẹ lại yêu cha rồi."
Hàn Thẩm nghe nó nói câu này xong liền phì cười, cười đến híp cả mắt. Anh nhìn nó nhướn mày, như muốn đợi xem nó lại giở trò nịn bợ gì nữa đây. Hàn Huyên nhìn anh, nhướn nhướn mắt rồi chỉnh lại nơ cổ cho anh, bảo.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
"Vì cha đẹp trai quá đấy! Con nhìn mà con u mê, thì nói gì đến mẹ!"
Con bé này, miệng mồm càng lúc càng lanh lợi, nói câu nào cũng làm người ta vừa lòng, thật là biết nịn nọt. Anh bật cười, tặng con gái nhỏ một nụ hôn lên trán. Ở phòng thay đồ của cô dâu, Thi Nhi đã mặc xong chiếc váy cưới lộng lẫy, cài khăn trùm đầu lên tóc. Thùy Chi mặc chiếc váy trắng ôm eo làm dâu phụ, đứng cạnh cô mà trầm trồ không ngớt lời. Nhìn mình trong gương, cô cũng không nghĩ có ngày mình lại khoác lên mình chiếc váy cưới lung linh thế này. Chiếc váy trắng trễ vai giống như phát sáng vậy, làm cô trở nên vô cùng quyến rũ và xinh đẹp.
Thùy Chi hai mắt phát sáng đi đến nắm lấy tay cô, cười tươi bảo.
"Chị đẹp quá đi! Anh Hàn Thẩm mà nhìn thấy chắc sẽ đắm đuối mất!"
Chung Thất ở bên ngoài thò đầu vào nhìn, định gọi Thùy Chi ra ngoài nhưng nhìn thấy hai người xinh đẹp thế này cũng phải há hốc. Cậu ta đẩy cửa bước vào, vỗ tay tán thưởng cứ như nhìn thấy một tác phẩm nghệ thuật.
"Wow! Tuyệt tuyệt! Thiếu phu nhân à cô đẹp thật đấy!"
Thùy Chi và Chung Thất gần đây rất khác, gặp nhau thì cứ thẹn thùng, không còn cãi nhau nhiều như trước. Mà mỗi khi họ nói chuyện cứ cười cười, còn hẹn nhau đi chơi rất nhiều. Có khi, cậu ta mãi mê đi chơi với cô ấy mà quên luôn việc ở nhà. Hai người tuy im lặng không nói, nhưng ai cũng thừa hiểu họ đã thích nhau rồi. Đúng là oan gia ngõ hẹp, ghét của nào thì trời trao của ấy, câu nói này không tin cũng không được. Cha của Thi Nhi chậm rãi bước đến chỗ cô, kéo tấm khăn trùm đầu xuống, nhìn cô hạnh phúc. Cuối cùng thì con gái của mình cũng đã được chính thức gả đi, sau bao nhiêu sóng gió trải qua. Ông tin Hàn Thẩm, tin tình yêu của anh dành cho cô, tin con gái mình sẽ được hạnh phúc cả cuộc đời.
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Cô dâu chú rể cùng bước ra khỏi phòng thay đồ, họ ở đối diện mà nhìn nhau. Trong mắt của họ lúc này, đối phương là người đẹp nhất, tuyệt vời nhất. Thùy Chi và Chung Thất chia nhau ra đứng sau lưng họ, còn Hàn Huyên thì chạy tung tăng đến bên chỗ mẹ mình. Hai người họ nắm tay nhau bước vào lễ đường, nơi mọi người nồng nàn đón nhận và chứng kiến tình yêu đẹp này. Chủ hôn chính là cha của Thi Nhi, ông nhìn con gái mình có một gia đình hạnh phúc như vậy mà vô cùng xúc động. Bước lên bục trắng, đứng cạnh một dàn ly rượu mừng, Hàn Thẩm có vẻ hồi hộp nên cứ siết chặt tay Thi Nhi.
"Anh sao vậy?"
Anh nhìn mọi người bên dưới mỉm cười, nhưng nét mặt này rõ ràng là đang căng thẳng.
"Anh không biết nữa! Yêu em, ở bên em đã được gần 4 năm rồi mà lại không gì hồi hộp bằng giây phút này!"
Cô mỉm cười ngượng ngùng. Chủ hôn gửi lời chúc tốt đẹp đến họ, chuẩn bị đọc lời thề hạnh phúc thì Hàn Thẩm đã ra hiệu. Anh muốn cầm micro và đích thân nói những lời này với Thi Nhi.
"Tôi, Phó Hàn Thẩm! Nguyện dùng cả đời bày để yêu Lục Thi Nhi. Cho dù có ôm đau bệnh tật, nghèo khó hay sang giàu, tôi cũng sẽ không bao giờ buông tay cô ấy. Thi Nhi! Anh yêu em."
Quảng cáo sau 1 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!
Cô mỉm cười mãn nguyện, nhìn anh đầy tình yêu.
"Em cũng yêu anh."
Sau khi cùng nhau trao nhẫn cưới, Hàn Thẩm liền bước đến hôn lên môi của cô. Nụ hôn ngọt ngào của ngày hạnh phúc, một hôn lễ ngập tràn tình yêu và nồng nàn. Hàn Huyên được Chung Thất bế trên tay, nhìn thấy cha mẹ nó hôn nhau mà ngượng đỏ mặt, thích thú cười mà đưa tay che mắt. Cậu ta và Thùy Chi liền bật cười trước sự đáng yêu này, cũng vô vàn hạnh phúc khi đã được chứng kiến chuyện tình yêu tuyệt đẹp ấy. Hàn Thẩm nhìn Thi Nhi tràn đầy ấm áp và dịu dàng.
"Thi Nhi! Cưới được em rồi, anh không còn gì phải hối tiếc nữa!"
END.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom