• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi - Tô Lam - Quan Triều Viễn (2 Viewers)

  • Chương 441-445

Nghe vậy, Tô Lam cau mày nói: "Hoạt động tẻ nhạt như vậy chắc em không tham gia đâu."

"Vậy là em muốn anh mời người phụ nữ khác đi cùng anh sao?" Quan Triều Viễn đe dọa ở đầu bên kia.

Quả nhiên câu này có tính sát thương, đương nhiên đáy lòng Tô Lam không muốn anh dẫn người phụ nữ khác tham gia, chỉ nghĩ có người phụ nữ khác đứng cạnh anh, mà lại còn khoác tay anh, trong lòng cô bỗng cảm thấy vô cùng ghen ghét.

"Anh có thể đi một mình mà." Tô Lam đề xuất.

"Hoạt động này phải có người nữ đi cùng thì mới không bị coi là mất lịch sự, hơn nữa em sắp trở thành vợ Tổng giám đốc Tập đoàn Thịnh Thế, mấy ngày tới phải gửi thiệp mời đi rồi, có rất nhiều người muốn xem phong thái của vợ Quan Triều Viễn như thế nào, em đừng để bọn họ thất vọng chứ!" Quan Triều Viễn nhẹ nhàng nói.

Nghe vậy, Tô Lam miễn cưỡng đáp: "Được."

Đầu bên kia thấy Tô Lam đồng ý rồi, anh mừng rỡ nói: "Nhớ phải trang điểm đẹp một chút!"

"Trang điểm phải mất tiền đó." Tô Lam hất cằm nói.

"Chẳng phải thẻ phụ của anh ở chỗ em sao? Số dư hai nghìn vạn cho em quẹt thoải mái, không phải tiết kiệm cho anh." Nói xong, đầu bên kia tắt máy.

Lúc này đúng lúc Kiều Tâm đẩy cửa bước vào, cô ấy đưa một tài liệu tới trước mặt Tô Lam.

"Sao vậy? Sao mặt cau mày có vậy?" Kiều Tâm nhìn vẻ mặt của Tô Lam, hỏi.

"Ngày mai anh ấy muốn tớ đi tham gia tiệc rượu cùng anh ấy, phiền nhất là loại tiệc rượu này, phải tươi cười với bất kỳ ai dù cậu có quen hay không, phải đi giày cao gót mười phân, chỉ một buổi tiệc mà chân tớ đã đau muốn chết." Tô Lam cau mày đáp.

"Nếu là buổi tiệc quan trọng thì cậu nhất định phải tham gia, còn nếu là buổi tiệc có thể đến hoặc không thì cậu không cần ép bản thân phải đi." Kiều Tâm nói.

Tô Lam nói: "Anh ấy bảo là tiệc rượu do Chính phủ tổ chức mỗi năm một lần ở Giang Châu, còn phải bình chọn mười người xuất sắc trong giới kinh doanh, nghe nói người nổi tiếng trong giới kinh doanh Giang Châu đều phải đến."

Nghe vậy, Kiều Tâm bỗng phấn chấn hẳn lên: "Tiệc rượu như thế này, cậu nhất định phải đi cùng nhà tư bản rồi!"

"Anh ấy nói bọn tớ sắp kết hôn, có rất nhiều người muốn làm quen với tớ." Tô Lam lắc đầu cười nói.

"Cậu nhất định phải đi, hơn nữa còn phải ăn mặc cho thật đẹp! Cậu có biết người đàn ông như nhà tư bản có bao nhiêu người phụ nữ muốn bám lấy không? Cậu phải đi khẳng định chủ quyền, để đám phụ nữ đó thấy các cậu mặn nồng đến mức nào, về sau đừng làm trái ý nhà tư bản nữa!" Kiều Tâm nói.

Nghe vậy, Tô Lam chỉ cười: "Chắc không nghiêm trọng như cậu nói đâu nhỉ?"

"Có, quá nghiêm trọng." Kiều Tâm gật gật đầu.

Tô Lam cúi đầu nghĩ, đã quyết định đi rồi, cũng không thể làm mất mặt Quan Triều Viễn, chắc có nhiều người muốn gặp mình thật.

"Vậy tan làm cậu đi mua một bộ quần áo phù hợp với mình nhé." Tô Lam nói.

"Chuyện này thì được, nhưng mua xong cậu phải mời mình ăn cơm." Kiều Tâm nhoài người trên bàn, cười nói.

"Không thành vấn đề, thẻ phụ của nhà tư bản ở chỗ mình." Tô Lam giơ ví tiền trong tay lên.

Sáu rưỡi tối ngày hôm sau, Quan Triều Viễn mặc bộ vest màu đen đi qua đi lại trong phòng khách hai lượt, anh cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, bất giác hơi cau mày.

"Được chưa vậy? Sắp muộn rồi!" Quan Triều Viễn đứng ở đầu cầu thang hét lên.

"Đợi thêm hai phút, sắp xong rồi." Tô Lam ở trên lầu hét xuống.

Lúc này Minh An đang nhoài người trên bàn trong phòng khách vẽ tranh bỗng ngẩng đầu nói một câu: "Phụ nữ đúng là phiền phức!"

Nghe vậy, Quan Triều Viễn quay đầu lại nhìn, khóe môi cong lên: "Con thì biết gì? Nhóc con."

Minh An lại gân cổ lên nói: "Sao con không hiểu? Trước khi ra ngoài phụ nữ đều phải trang điểm, sấy tóc, nhìn xem mặc đồ gì đẹp, tóm lại là phiền chết được!"

"Nhóc con, đợi sau này con có bạn gái rồi cũng phải ngoan ngoãn chờ đợi như ba thôi." Khóe môi Quan Triều Viễn hơi cong lên.

"Lớn lên con sẽ tìm một người phụ nữ không trang điểm!" Minh An bỗng nói.

Nghe vậy, Quan Triều Viễn cau mày.

Minh An nói tiếp: "Con ghét nhất là phụ nữ trang điểm, ma lem lại biến thành tiên nữ, tẩy trang là không nhận ra nữa, đẹp tự nhiên vẫn thích hơn!"

Nói xong, Minh An cúi đầu vẽ tranh tiếp.

Quan Triều Viễn lắc đầu cười.

Lúc này, bên tai bỗng truyền đến tiếng giày cao gót chạm xuống mặt đất.

Quan Triều Viễn ngoảnh đầu lại, thấy một người phụ nữ đẹp khiến người ta phải trầm trồ đang bước xuống cầu thang.

Cô mặc một chiếc váy trễ vai dài màu đen đính ngọc trai, thiết kế che eo che cánh tay cũng được coi là hợp phép tắc, không hở hang chút nào, Quan Triều Viễn rất hài lòng.

Mái tóc dài của cô được búi thấp, gương mặt trang điểm nhẹ, trên tay cô cầm một chiếc túi xách màu bạc, chân cô đi một đôi cao gót màu đen, đường cong trên người cô hiện ra đầy hoàn hảo.

"Sao vậy?" Tô Lam đi đến trước mặt Quan Triều Viễn.

Vì hôm nay đi đôi giày cao gót rất cao nên Tô Lam cũng cao hơn một chút, vừa vặn đến chóp mũi của anh.

Ánh mắt Quan Triều Viễn có chút buồn, anh nhìn cô chăm chú, nói: "Cũng không tệ, chỉ là hơi thiếu thứ gì đó."

Nghe vậy, Tô Lam cúi đầu nhìn mình một lượt, cô cau mày nói: "Thiếu gì?"

Lúc này, Quan Triều Viễn mím môi cười sau đó vươn tay lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp bằng nhung màu xanh lam.

"Đây là gì?" Thấy chiếc hộp trong tay anh, Tô Lam hỏi.

Quan Triều Viễn không trả lời cô, mà mở chiếc hộp nhỏ trong tay rồi đưa ra trước mặt Tô Lam.

Tô Lam cúi đầu nhìn, chỉ thấy trong chiếc hộp nhỏ là một đôi bông tai Sapphire đang lấp lánh dưới ánh đèn chiếu rọi.

Hai viên Sapphire này rất lớn, cũng là thiết kế nạm kim cương xung quanh giống hệt chiếc nhẫn trên tay cô, xem ra anh đã lựa chọn rất tỉ mỉ.

"Tặng cho em sao?" Tô Lam cười nhận lấy chiếc hộp trong tay anh.

"Cho em mượn đeo một lần thôi." Quan Triều Viễn cố ý đùa.

Tô Lam mượn gió bẻ măng, cô cười nói: "Vậy em mượn đeo một lần là được rồi, lúc về sẽ trả anh!"

Quan Triều Viễn cười, anh dùng ngón tay lấy một chiếc bông tai ra, sau đó tiến lên đeo nó lên tai trái của Tô Lam.

Tô Lam đứng đó, gương mặt nở nụ cười, để yên cho anh đeo nốt chiếc còn lại lên tai phải cho cô.

Cô cảm thấy động tác của anh rất nhẹ nhàng, bàn tay anh to như vậy lại phải đeo bông tai lên đôi tai nhỏ bé của cô, thật là làm khó cho anh.

Đeo xong, Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn cười: "Đẹp không?"

Quan Triều Viễn lùi lại một bước, một tay chống cằm, anh nhìn Tô Lam chăm chú rồi mới gật đầu nói: "Bông tai rất đẹp."

Nghe vậy, Tô Lam giận dỗi tiến lên đánh anh một cái: "Em không đẹp sao?"

"Em cũng đẹp." Quan Triều Viễn nắm chặt tay cô, anh mỉm cười bổ sung một câu.

"Vậy còn tạm được." Tô Lam mím môi cười.

Lúc này, Minh An đứng phía sau họ bỗng lên tiếng: "Ba bi, chẳng phải ba nói muộn rồi sao? Sao còn nhàn rỗi đứng đây tình tứ với ma mi vậy."
Nghe thấy câu nói của Minh An đứng phía sau, Quan Triều Viễn và Tô Lam lập tức quay ra nhìn nhau, sau đó Tô Lam đi tới hỏi: "Minh An, con còn nhỏ sao mà biết tình tứ là gì?"

"Thì là đàn ông và phụ nữ ầm ĩ một trận đó?" Minh An trả lời, cậu bé nhìn Tô Lam bằng ánh mắt to tròn đầy vô tội.

"Là ai dạy con?" Tô Lam thật không dám tin Minh An còn chưa được năm tuổi, sao lại biết từ này.

"Có lần con nghe ba bi nói vậy!" Tay Minh An bỗng chỉ về phía Quan Triều Viễn.

Quan Triều Viễn nằm yên cũng dính đạn, anh mơ màng trả lời: "Ba nói vậy bao giờ?"

"Có một lần con sắp đi ngủ, ba nói vậy bên tai ma mi, nhưng con vẫn nghe được." Minh An ngước gương mặt nhỏ lên nhìn, dáng vẻ rất nghiêm túc.

Lúc này Quan Triều Viễn và Tô Lam nheo mắt nhìn nhau, vì hình như mấy ngày trước bọn họ có nói đến từ này, nhưng không ngờ thằng nhóc này lại nghe thấy, trước mặt con trai, Tô Lam cảm thấy vô cùng ân hận.

Ngay sau đó Tô Lam bèn đi tới xoa đầu Minh An, dịu dàng nói: "Minh An, con vẫn là trẻ con, không được dùng từ này biết chưa?"

"Dạ." Minh An mơ hồ gật đầu.

"Được rồi, con vẽ tiếp đi, ba bi và ma mi đi đây." Nói xong, Tô Lam vươn tay khoác lấy tay Quan Triều Viễn, cô đỏ mặt đi ra ngoài cửa.

"Về sau trước mặt con trẻ phải chú ý một chút biết chưa?" Lúc Quan Triều Viễn thay giày, Tô Lam vội cảnh cáo anh.

Quan Triều Viễn lại không nghĩ vậy, anh vừa thay giày vừa cười nói: "Đàn ông là phải hư một chút, về sau mới có phụ nữ yêu."

"Đáng ghét, sớm muộn gì Minh An cũng bị anh dạy hư." Nói xong, Tô Lam bèn xoay người bỏ đi.

Chính lúc này, ánh mắt Quan Triều Viễn bỗng nhìn ra phía sau lưng Tô Lam, ánh mắt anh tối sầm lại.

"Đứng lại!" Quan Triều Viễn hét lên một tiếng.

Tô Lam lập tức dừng bước, cô xoay người nhìn vẻ mặt sa sầm của Quan Triều Viễn, cau mày hỏi: "Sao vậy?"

"Hôm nay em mặc cái gì vậy?" Quan Triều Viễn nhìn chiếc váy dài trên người Tô Lam bằng ánh mắt ghét bỏ.

Tô Lam cúi đầu nhìn bộ đồ trên người mình, khó hiểu đáp: "Chẳng phải khi nãy anh nói rất đẹp sao? Hôm qua vừa tan làm em và Kiều Tâm đã đi mua nó, để không làm anh mất mặt, lần này em mua bản giới hạn, nghe nói cả Giang Châu chỉ có hai bộ, nhưng tận mấy nghìn tệ lận, sao vậy? Có phải anh thấy khó chịu trong lòng không?"

"Anh biết ngay là người phụ nữ điên Kiều Tâm xúi giục em mua bộ này mà, mau vào thay bộ khác!" Quan Triều Viễn phản cảm nói.

"Liên quan gì đến Kiều Tâm chứ? Là em nhìn trúng nên mua mà, lẽ nào không ổn chỗ nào sao?" Tô Lam ngắm nghía trước gương lớn ngoài cửa, vừa nhìn vừa lẩm bẩm.

Lúc này, ánh mắt Quan Triều Viễn nhìn về phía lưng của Tô Lam, bộ đồ này để lộ khoảng lớn lưng của Tô Lam. Phần lưng trắng nõn như ngọc lại thêm đường cong quyến rũ ẩn hiện dưới bộ đồ màu đen đính ngọc trai, thật sự quá đẹp, đây cũng là điểm nhấn của bộ đồ này.

Nói thật, ban đầu Tô Lam có chút do dự, nhưng Kiều Tâm và nhân viên cửa hàng không ngừng đề xuất, chính cô mặc lên cũng cảm thấy rất đẹp, mà cũng chẳng hở lưng quá, chỉ hở một nửa lưng mà thôi, cô vẫn chấp nhận được.

Chỉ không ngờ Quan Triều Viễn lại nhỏ nhen như vậy, lại nổi giận chỉ vì một bộ quần áo.

"Mau đi thay, em nghe thấy không?" Thấy cô cứng đầu đứng đó không chịu đi, mặt Quan Triều Viễn xị ra.

Đối với người đàn ông nhỏ nhen như vậy, Tô Lam chỉ có thể tiến lên ôm lấy cánh tay anh dỗ dành: "Bộ này đã rất kín đáo rồi, nhiều bộ dự tiệc cũng hở chỗ này, mặc truyền thống quá còn gọi gì là đầm dự tiệc tối nữa?"

Lúc nói, tay Tô Lam còn quơ quơ tay trước ngực.

"Em còn dám mặc đồ như vậy thì cả đời này đừng hòng ra khỏi cửa!" Quan Triều Viễn hừ lạnh nói.

"Nên em mới chưa dám mua đó." Tô Lam cười hì hì.

Lúc này, Lâm Minh vẫn luôn đứng đợi bên ngoài đi vào.

"Tổng giám đốc Quan, còn kéo dài nhất định sẽ đến muộn." Lâm Minh cúi đầu nhắc nhở.

Quan Triều Viễn chần chừ một chút, Tô Lam vội ngẩng đầu nói với Lâm Minh: "Đi, mau đi thôi!"

"Vậy tôi ra ngoài đợi." Lâm Minh nhận ra vẻ mặt của Quan Triều Viễn không đúng lắm, nên nhân cơ hội rời đi.

Thấy Lâm Minh đã ra ngoài, Tô Lam vội ôm lấy cánh tay Quan Triều Viễn, cô nhìn anh bằng ánh mắt nịnh nọt, nói: "Anh nhìn xem bây giờ còn không đi thì sẽ muộn mất, còn lên lầu thay quần áo thì chắc chắn sẽ muộn nửa tiếng đồng hồ, chẳng phải anh nói có rất nhiều người nổi tiếng của giới kinh doanh sao? Tuy địa vị của anh trong giới kinh doanh Giang Châu rất cao, nhưng anh vẫn còn trẻ, là thế hệ đi sau, muộn vậy rồi mới đến chắc chắn người ta sẽ nói anh không coi ai ra gì, kiêu căng ngạo mạn, anh thấy có đúng không? Vả lại, em cũng không còn bộ nào hợp hơn, không thể mặc đồ bình thường đi được đúng không?"

Nói hồi lâu, thấy anh không nói gì, Tô Lam chỉ đành lắc lắc cánh tay anh.

Lúc này Quan Triều Viễn hơi mím môi, cuối cùng mới lên tiếng: "Anh nhận ra dạo này khả năng làm nũng của em rất tiến bộ!"

Nói xong, Quan Triều Viễn cất bước ra khỏi cửa.

Tô Lam vội đi theo sau: "Vậy sao? Em cũng thấy vậy."

Vừa nói xong câu này, Quan Triều Viễn lập tức dừng bước, Tô Lam cũng dừng lại, nếu không sẽ va vào lưng của anh mất.

Ngay sau đó, Quan Triều Viễn xoay người nhìn Tô Lam cảnh cáo: "Em đừng quá đắc ý, không phải lần nào em làm nũng anh cũng sẽ chiều theo đâu, anh là một người có nguyên tắc!"

"Điều này... Đương nhiên em biết mà." Lúc này Tô Lam tiếp tục tỏ ra yếu đuối, cười hì hì gật đầu.

"Đi thôi." Quan Triều Viễn thấy thái độ của cô rất tốt, sắc mặt anh cũng tốt hơn chút, liền xoay người rời khỏi biệt thự.

Tô Lam phía sau thì chu chu môi đi theo bóng lưng anh.

Qua quan sát mấy ngày nay, Tô Lam nhận ra con người Quan Triều Viễn ăn mềm không ăn cứng, nên có lúc cô cũng học cách ngoan ngoãn, lúc nào anh ngang ngạnh, cô sẽ làm nũng, nói vài lời ngon ngọt, lần nào cũng rất hiệu quả, làm nũng dần trở thành “Tuyệt chiêu” của cô, thử nghiệm lần nào cũng thành công.

Rất nhanh sau đó, chiếc xe đã dừng trước khu tổ chức buổi tiệc, chính là cửa lớn khách sạn Hilton Giang Châu.

Nhân viên mặc đồng phục tiến lên mở cửa xe sau, Quan Triều Viễn và Tô Lam lần lượt xuống xe, Lâm Minh cũng lái xe đi mất.

Tô Lam khoác tay Quan Triều Viễn bước vào đại sảnh khách sạn Hilton.

Lúc này, Tô Lam bỗng nhớ ra khách sạn Hilton là khách sạn đêm đó bọn họ gặp nhau lần đầu tiên.

"Còn nhớ nơi này không?" Vừa bước vào đại sảnh, Quan Triều Viễn đã nhìn về phía trùm đèn thạch anh cực lớn ở trước mặt, nói.

Nghe vậy, Tô Lam ngây ra.
Tô Lam nhìn vào đôi mắt anh, cười nói: "Trước giờ em chưa từng đến khách sạn nào sang trọng như vậy."

Trò cũ, chẳng phải là muốn giỡn cô một phen sao? Đương nhiên cô sẽ không nhảy vào cái hố mà anh đào sẵn.

"Đương nhiên em chưa từng tự mình đến đây, là anh đưa em đến." Khóe môi Quan Triều Viễn cong lên.

"Anh từng đưa em đến sao? Sao em không nhớ gì nhỉ? Đừng nói là anh dẫn người phụ nữ khác đến nhé?" Tô Lam ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt gian xảo.

Quan Triều Viễn thì chẳng thèm nhìn cô lấy một cái, anh vừa đi về phía thang máy vừa nói: "Anh chỉ dẫn một người phụ nữ tên Tô Lam đến đây, còn ở lại một đêm, cuối cùng cô ấy còn ném cho anh một trăm năm mươi tệ, nói là cho anh tiền thù lao, nào ngờ giá một căn phòng hạng sang ở đây phải tới hàng nghìn tệ, em nói xem nếu không phải ngày nào anh cũng đi làm, há chẳng phải phải đền một khoản lớn sao?"

Nghe vậy, Tô Lam mím môi cười, sau đó ngẩng đầu nói: "Anh được ngủ cùng con gái nhà người ta, lẽ nào không nên bỏ ra chút gì sao?"

Lúc này cửa thang máy mở ra, Quan Triều Viễn và Tô Lam bước vào thang máy.

Anh cúi đầu nhìn cô, cười nói: "Đương nhiên anh sẽ không làm ăn lỗ vốn, chỉ một lần đã có thể khiến em mang thai con trai của anh!"

Nghe vậy, Tô Lam đỏ mặt: "Anh đúng là nhìn xa trông rộng."

"Chưa nói tới nhìn xa trông rộng, là do t*ng trùng của anh quá chất lượng." Quan Triều Viễn cười nói.

"Đáng ghét!" Tô Lam mắng đùa anh một câu.

Lúc này, anh đưa tay ra vuốt ve gương mặt Tô Lam, ánh mắt toát lên sự trân trọng.

Tô Lam nở nụ cười tươi như hoa với anh, vẻ mặt tận hưởng sự ấm áp từ bàn tay anh.

Ting!

Lúc này đã đến tầng của buổi tiệc, thang máy kêu lên một tiếng.

Tô Lam vội kéo tay anh ra khỏi mặt mình, dáng vẻ đứng đắn nói: "Đến rồi!"

Lúc cửa thang máy mở ra, Quan Triều Viễn đã chuyển sang nghiêm túc, gương mặt không lộ chút cảm xúc nào, Tô Lam khoác tay anh bước ra khỏi thang máy.

Đúng vào lúc này, cửa thang máy đối diện cũng mở ra, Tô Lam thấy có hai người bước ra khỏi cửa thang máy đối diện.

Lúc nhìn thấy đôi nam nữ đó, đầu Tô Lam trở nên ong ong!

Cô thật không ngờ đột nhiên lại gặp anh ấy, tuy hôm nay là tiệc rượu của giới kinh doanh Giang Châu nhưng giới kinh doanh không tránh khỏi dính dáng đến người của giới chính trị, anh ấy là luật sư hàng đầu Giang Châu, anh ấy tham gia tiệc rượu lần này cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Hiển nhiên, lúc hai người đối diện nhìn thấy bọn họ bước chân cũng dừng khựng lại, chắc là không ngờ sẽ gặp hai người họ ở đây.

Khoảng cách chưa đến mười mét nhưng ánh mắt Tô Lam và Quan Khởi Kỳ đều chạm nhau.

Tô Lam có chút không dám nhìn thẳng ánh mắt anh ấy nên cô đành cúi thấp đầu, dù sao người bên cạnh mới là chồng hiện tại của cô, đối mặt với Quan Khởi Kỳ, tâm trạng của cô rất phức tạp.

Còn ánh mắt Quan Khởi Kỳ thì cứ nhìn cô chằm chằm trong mấy giây, người ta vừa nhìn đã có thể nhận ra tình cảm chứa đựng trong ánh mắt ấy.

Quan Triều Viễn cảm nhận được sự thấp thỏm của Tô Lam, anh đưa tay nắm chặt lấy bàn tay đang khoác tay mình của cô.

Cảm nhận được tay mình đang bị nắm chặt, Tô Lam ngước mắt đón nhận lấy cái nhìn của Quan Triều Viễn.

Thấy ánh mắt dịu dàng của anh, Tô Lam mím môi cười. Cô biết anh hiểu cô, cái nhìn an ủi này bỗng chốc đã giúp Tô Lam thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cũng bình thản hơn nhiều.

Sau đó, Quan Triều Viễn và Tô Lam tiến lên trước, Quan Khởi Kỳ và Giang Mỹ Uyển cũng ra khỏi thang máy và đi tới.

"Anh họ!" Quan Khởi Kỳ mở lời trước.

"Khởi Kỳ, em cũng đến à?" Quan Triều Viễn vui vẻ chào hỏi, không thể nhìn ra trước đây hai người từng có chút xích mích nào.

Lúc này, Giang Mỹ Uyển cũng mở lời với Tô Lam: "Tô Lam, lâu rồi không gặp nhỉ?"

Gặp sếp cũ, Tô Lam cười nói: "Tổng giám đốc Giang, quả thực lâu rồi không gặp."

Hôm nay Giang Mỹ Uyển trang điểm vô cùng xinh đẹp, khắp người tỏa ra khí chất của một người phụ nữ chững chạc thành đạt, đứng cùng Quan Khởi Kỳ cũng rất xứng đôi, chỉ là dường như hơi khác tưởng tượng của Tô Lam, cô cho rằng Quan Khởi Kỳ hợp với người phụ nữ dịu dàng hơn một chút.

Có điều, lúc này tay của Giang Mỹ Uyển giữ chặt lấy cánh tay của Quan Khởi Kỳ, mà cơ thể cũng tựa sát vào người anh ấy, Tô Lam không biết là do hiện tại mối quan hệ giữa hai người bọn họ rất thân thiết, hay là do Giang Mỹ Uyển nhìn thấy cô nên cố tình làm vậy.

Thực ra dù thế nào thì đều không liên quan đến Tô Lam, Tô Lam chỉ hy vọng Quan Khởi Kỳ sớm tìm được hạnh phúc của mình.

Lúc này Giang Mỹ Uyển nhìn Quan Triều Viễn và Tô Lam, cười nói: "Nghe nói hai người sắp kết hôn, Tổng giám đốc Quan, Tô Lam, chúc mừng hai người!"

"Cảm ơn." Tô Lam nói một tiếng cảm ơn, sau đó ánh mắt cô bỗng va vào ánh mắt của Quan Khởi Kỳ.

Trong ánh mắt anh ấy ẩn chứa sự bất lực đến khổ sở, khiến Tô Lam thấy không thoải mái, ánh mắt này của anh ấy thật không phù hợp, Tô Lam cúi thấp đầu, trong lòng thì sợ Quan Triều Viễn không vui.

Ánh mắt của Quan Khởi Kỳ đã lọt vào tầm mắt của Quan Triều Viễn từ lâu, anh nhìn Giang Mỹ Uyển cười nói: "Đừng chỉ chúc mừng chúng tôi, tôi thấy cô và Quan Khởi Kỳ cũng sắp có chuyện vui nhỉ?"

Nghe vậy, Tô Lam ngước mắt nhìn Quan Triều Viễn, thầm nghĩ: "Tuy bây giờ anh và Quan Khởi Kỷ rất ít qua lại nhưng là một anh họ thì chắc anh đều biết tình hình gần đây của Quan Khởi Kỳ nhỉ, lẽ nào Quan Khởi Kỳ và Giang Mỹ Uyển tới với nhau rồi?"

Nghe vậy, Giang Mỹ Uyển càng bám chặt tay Quan Khởi Kỳ hơn, vẻ mặt thẹn thùng nhìn Quan Khởi Kỳ nói: "Có chuyện vui hay không còn phải đợi Khởi Kỳ nói mới tính!"

Giang Mỹ Uyển mỉm cười đợi Quan Khởi Kỳ trả lời, nhưng mãi Quan Khởi Kỳ vẫn im lặng, dáng vẻ Giang Mỹ Uyển bỗng trở nên rất thất vọng.

Lúc này Tô Lam bỗng phá vỡ bầu không khí, nói: "Chuyện cưới hỏi của hai người đương nhiên phải do hai người nói mới tính rồi."

Tô Lam nhận ra hình như Quan Khởi Kỳ và Giang Mỹ Uyển ở bên nhau rất miễn cưỡng, đều do Giang Mỹ Uyển chủ động.

Lúc này, Quan Triều Viễn vỗ mu bàn tay cùa Tô Lam, nói: "Chúng ta đã đến muộn rồi, vào trong thôi."

"Được." Tô Lam gật đầu với Giang Mỹ Uyển sau đó đi vào bữa tiệc cùng Quan Triều Viễn.

Thấy Quan Triều Viễn và Tô Lam đã vào bữa tiệc, Giang Mỹ Uyển ngước mắt nhìn Quan Khởi Kỳ vẫn đang nhìn theo bóng lưng của bọn họ, nói: "Thấy cô ấy sắp trở thành vợ của người khác, có phải trong lòng luật sư Quan thấy nhói nhói không?"

Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ hơi cau mày, lạnh lùng nói: "Giang Mỹ Uyển, tôi đã nói với cô rồi, tôi không thể cho cô bất kỳ lời hứa hẹn nào, cô hoàn toàn có thể rời đi."

Thấy anh ấy lạnh nhạt như vậy, khóe môi Giang Mỹ Uyển giật giật, cô ta kìm nén cơn tức giận trong lòng: "Vừa nãy chỉ là người ta hỏi, tôi cũng không nên làm ngơ mà thôi? Tôi không có ý muốn kết hôn với anh, anh nghĩ nhiều rồi đó?"

"Tốt nhất là không có, nếu không chắc chắn tôi sẽ khiến cô thất vọng." Quan Khởi Kỳ nói xong bèn xoay người một mình tiến vào bữa tiệc.

Giang Mỹ Uyển cau mày nhưng vẫn đi theo Quan Khởi Kỳ vào trong.

Lúc Tô Lam và Quan Triều Viễn vào trong buổi tiệc thì tiệc rượu đã bắt đầu rồi. Trong bữa tiệc có rất nhiều người, ít nhất cũng có hơn hai trăm người. Hội trường được trang trí rất long trọng, khắp nơi đều là hoa tươi, đồ ăn và rượu ngon.

Quan Triều Viễn rất hào phóng giới thiệu với mọi người Tô Lam là vợ của anh, cũng mời mọi người đến tham gia hôn lễ của bọn họ vào tháng sau. Tô Lam nhận rất nhiều người chúc phúc, lúc này cô cảm thấy rất vui vẻ.

Thật ra, trong nội tâm cô chỉ để ý đến thái độ quý trọng cô của Quan Triều Viễn, đây là điều mà rất nhiều người phụ nữ cầu mà không được. Được người yêu coi trọng và quý trọng chính là hạnh phúc lớn nhất của một người phụ nữ.

Sau đó, có rất nhiều bạn bè trong giới kinh doanh và chính trị tìm Quan Triều Viễn nói chuyện phiếm. Tô Lam đi sang chỗ khác, vì dù sao cô cũng không có hứng thú với chuyện của mấy người đàn ông kia.

Tô Lam đưa tay lấy một chiếc bánh ngọt được làm tinh xảo trên bàn lên, vừa định ăn một miếng, không ngờ rằng sau lưng đã có người gọi cô.

"Tô Lam?"

Nghe vậy, Tô Lam quay đầu nhìn, cô thấy Linda Lâm mỉm cười đứng ở sau lưng cô.

"Linda Lâm? Đã lâu không gặp." Thấy Linda Lâm, Tô Lam vô cùng phấn khích.

Linda Lâm đánh giá Tô Lam từ trên xuống dưới, cười nói: "Càng ngày càng đẹp, đúng là khiến cho người khác ghen tỵ."

Khuôn mặt Tô Lam đỏ lên, cười nói: "Cô thì vẫn luôn xinh đẹp, vậy chẳng phải tôi luôn ghen tỵ với cô sao?"

"Cái miệng thật biết cách nói chuyện." Linda Lâm cười nói.

"Đúng rồi, hôm trước ăn cơm với nhau, cô đã giới thiệu cho tôi mấy vị khách, tôi còn chưa cảm ơn cô đâu." Tô Lam biết ơn nói.

Linda Lâm cũng vung tay lên, nói: "Việc nhỏ thôi, cô không cần nhớ ở trong lòng. Đúng rồi, tôi nghe nói cô và... Quan Triều Viễn sắp kết hôn?"

Tô Lam thấy khi Linda Lâm nói đến tên của Quan Triều Viễn thì cô ấy dừng lại một chút, cô biết rõ trong lòng của cô ấy vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ, nhưng cô ấy đã hỏi rồi, cô không trả lời cũng không tốt.

Sau đó, cô cười, gật đầu nói: "Đúng vậy."

Thấy dáng vẻ cẩn thận của Tô Lam, Linda Lâm cũng nở nụ cười: "Đừng nói là cô không có ý định mời tôi tham gia hôn lễ của cô đó?"

"Đương nhiên là không, tôi chỉ sợ cô..." Tô Lam nói quanh co.

Linda Lâm cười nói: "Đừng nói vậy chứ, tôi đã buông tay từ lâu rồi. Tuy rằng Quan Triều Viễn rất ưu tú, nhưng mà hai người đã có hai đứa con rồi, tôi không muốn làm mẹ kế của người ta đâu, tương lai tôi sẽ còn tìm được người đàn ông còn tốt hơn anh ta!"

Thấy Linda Lâm có thể nói giỡn chuyện này, chứng tỏ cô ấy đã thực sự chấp nhận sự thật rồi, xem ra vừa rồi bản thân cô đã suy nghĩ nhiều.

Sau đó, Tô Lam nói: "Hai ngày nữa tôi sẽ gửi thiệp mời cho cô."

"Nhất định tôi sẽ đến." Linda Lâm gật đầu, nói.

Đúng lúc này, có tiếng ồn ào cách hai người không xa vang lên.

Tô Lam và Linda Lâm ngước mắt nhìn sang, thấy bên kia có một vị khách già hói đầu đang ra sức van xin một người đàn ông trung niên mặc bộ vest màu đen, thế nhưng người đàn ông trung niên không có kiên nhẫn, liên tục vẫy tay đuổi ông già hói kia đi ra.

Mà ông già hói đầu kia vẫn chưa từ bỏ ý định, ông ta lại đi dây dưa với một người đàn ông rất có khí chất bên cạnh, nhưng người kia vẫn tỏ ra bực bội với ông ta. Bên cạnh ông già hói đầu là một người phụ nữ xinh đẹp khoảng hơn bốn mươi tuổi. Người phụ nữ kia ăn mặc cũng rất sang trọng, nhưng trên mặt không giấu nổi được vẻ tiều tụy.

Ông già hói đầu chính là ba của Diệp Vĩnh Thành, Diệp Thế Vĩ, còn người phụ nữ mặc đồ sang trọng kia chính là Hồ Tinh.

Trước kia không ai có thể sánh nổi với Diệp Thế Vĩ, thế mà bây giờ ông ta lại có dáng vẻ hèn mọn như vậy. Còn Hồ Tinh cũng không còn là kẻ có tiền, không còn là vị phu nhân hay khoe khoang của ngày xưa nữa. Vẻ mặt tiều tụy thiếu sức sống chẳng hề tương xứng với bộ đồ xa hoa của bà ta chút nào.

Trong lòng Tô Lam đang nghi ngờ thì Linda Lâm cũng mở miệng nói trước: "Thật không ngờ rằng Khải Hàng phất lên nhanh mà cũng thất thế nhanh, từ khi Diệp Thế Vĩ cưới vị phu nhân này, dường như vận may của ông ta cũng rời đi, mọi chuyện đều không được như ý."

"Lần này Khải Hàng thật sự đã phá sản rồi sao?" Tô Lam cau mày hỏi.

Linda Lâm nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Hiện tại, công ty chưa tiến hành thủ tục phá sản thôi, Khải Hàng là công ty của Diệp Thế Vĩ và vợ chính thức của ông ta sáng lập, tất nhiên là ông ta không cam lòng nhìn công ty của ông ta tan vỡ như vậy. Nhưng dù ông ta không cam lòng thì cũng có tác dụng gì đâu? Cô nhìn xem, hôm nay ông ta tới tham gia tiệc rượu lần này chính là vì ông ta nghĩ có thể tìm và lôi kéo một nhà đầu tư bơm tiền cho Khải Hàng. Nhưng với tình trạng bây giờ của Khải Hàng, sẽ không có người nào chịu bỏ tiền cho ông ta đâu. Nghe nói trước đây, lúc gây dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, bởi vì Diệp Thế Vĩ và vợ chính thức có sự quyết đoán cùng năng lực nên mới có thể phát triển Khải Hàng. Từ khi vợ chính thức của Diệp Thế Vĩ qua đời, Diệp Thế Vĩ cưới một người người phụ nữ vô danh về, ép con trai ruột của mình rời đi. Tôi còn nghe nói người phụ nữ kia để Diệp Thế Vĩ đầu tư vào rất nhiều hạng mục, hơn nữa vì con trai của Diệp Thế Vĩ rời đi nên Khải Hàng cũng mất đi một bộ phận vốn lưu động, vì vậy sợi dây xích tài chính của Khải Hàng mới có thể bị đứt đoạn."

Nhìn thoáng qua dáng vẻ tiều tụy của Diệp Thế Vĩ và Hồ Tinh, Tô Lam nghĩ thầm: “Nếu ai dính dáng đến người phụ nữ tên Hồ Tinh này, quả đúng là cửa nát nhà tan.Trước kia bà ta còn cao ngạo nhìn người ta bằng nửa con mắt, không ngờ nhanh như vậy đã té từ trên mây xuống rồi, ác giả ác báo, bà ta có ngày hôm nay cũng không ngoài ý muốn.

Linda Lâm lại nói: "Nhưng đúng là Diệp Thế Vĩ đã thất bại trên tay người phụ nữ này rồi. Đừng nói là hợp tác, bây giờ các ông lớn trong giới kinh doanh đều xem thường ông ta và người vợ hiện tại của ông ta. Mặc dù vợ chính thức của ông ta là người mạnh mẽ, thế nhưng bà ấy có năng lực và tầm nhìn xa trông rộng, vì vậy trên thương trường có rất nhiều người đàn ông bội phục bà ấy. Thi thể vợ chính thức của Diệp Thế Vĩ còn chưa lạnh, ông ta đã lấy người khác về, vì vậy rất nhiều người không muốn hợp tác với ông ta. Nghe nói Diệp Vĩnh Thành đã bắt đầu lại từ con số không. Trước đây rất nhiều khách hàng lớn là người quen của mẹ ruột Diệp Vĩnh Thành, hiện tại những khách hàng lớn đó đều đồng ý hợp tác với Diệp Vĩnh Thành, thứ nhất là vì Diệp Vĩnh Thành rất xem trọng quy tắc buôn bán, thứ hai cũng là vì tình cảm cũ, những vị khách cũ kia đều là bạn bè của mẹ Diệp Vĩnh Thành, hiện tại họ cũng muốn giúp đỡ con trai của cố nhân một lần. Nghe nói bây giờ công ty của Diệp Vĩnh Thành rất ra gì và này nọ đó."

Lúc này, Tô Lam ngẩng đầu, chợt thấy ở lối vào bữa tiệc có một nam một nữ đi tới.

Người đàn ông đẹp trai phong độ, người phụ nữ cao gầy xinh đẹp, đây không phải là Diệp Vĩnh Thành và bạn gái mới của anh ta sao?

Linda Lâm cũng nương theo ánh mắt của Tô Lam nhìn về phía lối vào, không khỏi cười nói: "Nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến!"

Thấy Diệp Vĩnh Thành và bạn gái mới của anh ta, Tô Lam nghĩ thầm: Tuy rằng cô không nhìn thấy Hồ Mỹ Ngọc, nhưng hôm nay nhất định cô ta sẽ trở về đúng không? Còn Hồ Tinh, có lẽ lần này nhất định sẽ có trò hay để xem rồi.

"Ai, cô đã nghe nói tin đồn này chưa? Hình như Diệp Vĩnh Thành và con gái của mẹ kế anh ta từng có một đoạn tình cảm. Nhưng nghe nói cô gái kia cũng không phải người bình thường. Diệp Vĩnh Thành bị cô ta quấn lấy không thoát được, Diệp Thế Vĩ cũng bị ẩm đầu, ông ta lại ép buộc con của ông ta lấy con gái kế, đây cũng là lý do chủ yếu thúc đẩy Diệp Vĩnh Thành đoạn tuyệt quan hệ ba con với Diệp Thế Vĩ." Linda Lâm nghi ngờ nói.

"Tôi cũng đã nghe nói chuyện này." Tô Lam nhẹ nhàng gật đầu.
Tô Lam chưa từng nhắc với Linda Lâm thật ra Hồ Tinh cũng từng phá hỏng hôn nhân của mẹ cô, chuyện này dù sao cũng là việc xấu trong nhà, hơn nữa cô và Linda Lâm cũng không phải loại quan hệ bạn bè không chuyện gì không nói, vẫn nên giữ yên lặng mới tốt.

Lúc này có mấy người bạn của Linda Lâm lại gần nói chuyện phiếm với cô ấy, Tô Lam không quen mấy người đó, cho nên lễ phép cười một tiếng, quay người đi đến trước mặt một người hầu, đưa tay cầm một ly nước trái cây trong khay của anh ta.

Đúng lúc này, Tô Lam lơ đãng liếc một cái, bỗng thấy có một người phụ nữ đáng khinh bước nhanh đến từ lối vào.

Nhìn thấy Hồ Mỹ Ngọc, Tô Lam sửng sốt. Bởi vì một người thích ăn đòn như cô ta đóng vai người thích khoe khoang, hôm nay tới tiệc rượu lại mặc quần áo bình thường tới, một chiếc quần tây màu đen cộng thêm một chiếc áo sơ mi vải ka-ki, đầu tóc rất tùy tiện, trang điểm cũng không tinh xảo, thậm chí còn không bằng ngày xưa.

Nhìn thấy cô ta, Tô Lam không khỏi quay đầu nhìn Diệp Vĩnh Thành một bên, giờ phút này anh ta đang ôm vai bạn gái cười nói với đám người.

Nhìn thấy Hồ Mỹ Ngọc đáng khinh, Tô Lam biết ngay cô ta hôm nay khẳng định lại tìm Diệp Vĩnh Thành gây phiền phức.

Tô Lam đứng giữa Diệp Vĩnh Thành và Hồ Mỹ Ngọc, đầu tiên Hồ Mỹ Ngọc nhìn thấy Tô Lam, sau đó tìm được Diệp Vĩnh Thành trong đám người.

Khóe miệng Tô Lam co rút, người phụ nữ Hồ Mỹ Ngọc này đúng là mãi không dứt, lúc đầu đã chia tay, tội gì còn không buông tha như vậy? Khiến cho hai người đều mặt mày xám xịt không nói, còn rất đau khổ nữa.

Có lẽ chính là động tác co rúm khóe miệng của Tô Lam mà ở trong mắt Hồ Mỹ Ngọc lập tức biến thành cười trên nỗi đau của người khác.

Tô Lam đương nhiên không muốn suy nghĩ, cho nên quay người muốn tránh đi.

Nhưng Hồ Mỹ Ngọc lại hung hăng cất bước đi tới trước mặt cô.

“Tô Lam, cô thấy tôi xui xẻo, có phải trong lòng đặc biệt mừng thầm không? Đặc biệt cười trên nỗi đau người khác?” Hồ Mỹ Ngọc căm tức nhìn Tô Lam chất vấn.

Tô Lam thật sự chưa từng thấy ai hung hăng càn quấy như thế, chẳng trách Diệp Vĩnh Thành cũng trốn tránh cô ta.

“Đó là suy nghĩ của cô thôi.” Tô Lam bình tĩnh nói.

Lúc này Hồ Mỹ Ngọc nắm chặt nắm đấm, thề son sắt: “Nói cho cô biết, tôi chỉ nhất thời không may thôi, sau này tôi sẽ còn trở lại như xưa, ngược lại là cô, đừng thấy bây giờ đắc ý, sau này nói không chừng còn thảm hơn tôi bây giờ.”

Đối với loại người không nhìn thấy lòng tốt của người khác như Hồ Mỹ Ngọc, nhất là luôn muốn so sánh với cô, Tô Lam thật sự thấy phiền, cảm thấy cô ta chính là một miếng keo dán chó, chỉ cần dính vào, thật sự cả đời cũng đừng mong thoát khỏi.

“Vậy thì rửa mắt mà đợi đi.” Tô Lam thản nhiên nói.

Đối với loại người đã chó cùng rứt giậu, cô thật sự không cần tranh cao thấp với cô ta.

Nhìn thấy dáng vẻ khinh thường của Tô Lam, Hồ Mỹ Ngọc vô cùng tức giận, tiến lên một bước muốn dạy dỗ Tô Lam.

Tô Lam thấy vậy, lùi về sau một bước, nhưng cô không muốn chịu thiệt, càng không muốn chịu thiệt từ Hồ Mỹ Ngọc.

Chỉ là trường hợp bây giờ nếu như làm ầm, cô sẽ khiến cho Quan Triều Viễn rất mất mặt, nhưng cũng hết cách, có người nhất định phải tìm mình gây phiền phức, cô cũng không thể không theo.

Tô Lam cầm thật chặt ly thủy tinh trong tay, cô liếc nhìn nước chang trong ly thủy tinh, thầm nghĩ: “Nếu cô ta dám ra tay, mình trước hết tạt nước trái cây vào mặt cô ta rồi nói.”

Ngay lúc này, một cánh tay mạnh mẽ bỗng nắm đầu vai Tô Lam, kéo cô vào trong ngực.

Tô Lam lảo đảo một cái, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều dựa vào trên cơ thể người vừa tới.

Trong lúc bối rối, Tô Lam ngẩng đầu lập tức thấy được gương mặt đẹp trai, nhìn thấy gương mặt này, trái tim Tô Lam thả lỏng, nhìn lướt qua ly thủy tinh trong tay, thầm nghĩ: “Xem ra không dùng được nó.”

Quan Triều Viễn liếc nhìn Tô Lam rồi quay đầu lạnh lùng nói với Hồ Mỹ Ngọc khi thế hung hăng: “Hồ Mỹ Ngọc, cô tốt đừng gây phiền phức cho vợ tôi, nếu không hậu quả cô hẳn là hiểu được.”

Nghe nói như thế, Hồ Mỹ Ngọc lùi về sau một bước, híp mắt khó tin hỏi: “Vợ?”

“Tôi đã lĩnh giấy kết hôn với Tô Lam rồi, hôn lễ vào tháng sau, cho nên những kẻ muốn gây bất lợi cho cô ấy, sau này đều là kẻ thù của Quan Triều Viễn tôi.” Quan Triều Viễn nói một cách chấn động.

Mặc dù Hồ Mỹ Ngọc không cam lòng, nhưng cũng không dám làm gì, cô ta không chọc nổi Quan Triều Viễn, sau đó nhìn chằm chằm Tô Lam cười khẩy: “Tổng giám đốc Quan, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm, tôi cũng không muốn làm gì Tô Lam, mặc kệ nói thế nào tôi và cô ấy trước kia còn xem như thân thích.”

Tô Lam rất phản cảm nói: “Tôi và cô trước kia lẫn bây giờ đều không có bất cứ quan hệ nào.”

“Hừ, Tô Lam, mặc kệ cô thừa nhận hay không, mẹ cô cũng là bại tướng dưới tay mẹ tôi.” Hồ Mỹ Ngọc có lẽ cũng chỉ có thể tìm chút an ủi từ trong phong quang của cô ta và Hồ Tinh ngày xưa.

“Hừ, loại đàn ông như Tô Mạnh Cương kia cũng chỉ có mẹ cô mới muốn cướp. Nói cho cùng, mẹ tôi hẳn nên cảm ơn lệnh đường đại nhân, nếu không mẹ tôi sao có thể thoát khỏi một tên đàn ông cặn bã.” Tô Lam lạnh lùng nói.

“Cho dù là đàn ông cặn bã thì cũng là ba ruột của cô, ông ta không tốt, cô cũng không khá hơn. Cô muốn phủi sạch quan hệ với Tô Mạnh Cương? Ha ha, Tô Lam cô và ông ta cả đời đều là cha con, cô vốn không thay đổi được sự thật này.” Nói xong với Tô Lam, Hồ Mỹ Ngọc lập tức xoay người đi.

Lời của Hồ Mỹ Ngọc đè nén trái tim Tô Lam, mặc dù cô hận Tô Mạnh Cương, chán ghét Tô Mạnh Cương, nhưng không thể phủ nhận, trong dòng máu của cô chảy máu của Tô Mạnh Cương, cả đời này cô cũng không thể thoát khỏi sự thật bọn họ là cha con.

Nhìn thấy sự bất lực trên mặt Tô Lam, Quan Triều Viễn nhỏ giọng an ủi: “Đừng nghe người phụ nữ đó nói bậy.”

Tô Lam ngẩng đầu cười nói: “Em hiểu, lời cô ta nói chẳng qua là kích thích thôi. Nhưng cô ta nói đúng, xuất thân của con người không thể lựa chọn, trời cao cho anh ba mẹ như thế nào thì phải tiếp nhận ba mẹ thế ấy.”

“Nhưng em có thể chọn anh, sau này anh sẽ như người ba yêu thương em.” Quan Triều Viễn hé miệng cười nhìn Tô Lam.

Tô Lam lập tức cau mày: “Em cần một người chồng, không phải một người ba.”

“Ý anh là sau này nuôi em như con gái.” Quan Triều Viễn trêu chọc.

“Hay em nuôi anh như con trai nhé.” Tô Lam đáp lễ.

Hai người đang nói cười, ở một nơi khác trong sảnh tiệc truyền đến tiếng cãi nhau.

Không cần nghĩ, Tô Lam cũng biết là ai.

Ngẩng đầu nhìn một cái, quả nhiên thấy Hồ Mỹ Ngọc chạy tới trước mặt Diệp Vĩnh Thành và bạn gái mới của anh ta.

Trong tay Hồ Mỹ Ngọc không biết từ lúc nào có thêm một ly rượu vang đỏ, cô ta đưa tay tạt lên mặt bạn gái mới của Diệp Vĩnh Thành, đồng thời mắng chửi: “Hồ ly tinh, dám cướp đàn ông của tao? Đây là dạy dỗ mày.”

Bạn gái mới của Diệp Vĩnh Thành hét lên, Diệp Vĩnh Thành tranh thủ lấy khăn tay ra lau rượu vang trên mặt cô ta.

Bạn gái Diệp Vĩnh Thành mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng, bây giờ bị rượu vang tạt lên, chật vật không thôi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom