• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi - Tô Lam - Quan Triều Viễn (2 Viewers)

  • Chương 436-440

Kiều Tâm, Tiểu Ninh và Lâm Minh đứng ở bên ngoài văn phòng nghe thấy một tiếng thét của Tô Lam vọng ra từ trong phòng làm việc, sau đó họ không nghe thấy âm thanh gì nữa. Thấy Tô Lam và Quan Triều Viễn ở trong phòng rất lâu không đi ra, mấy người bọn họ nhất thời thấy hơi ngượng ngùng vì trong đầu họ đã thừa biết hai người kia đang làm cái gì ở bên trong rồi.

Dù sao Lâm Minh cũng là đàn ông nên chỉ thấy hơi khó xử một chút thôi, nhưng Kiều Tâm và Tiểu Ninh là con gái nên bọn họ thẹn thùng đỏ mặt và không biết phải làm thế nào.

Kiều Tâm bối rối nói: "Trợ lý Lâm, tôi pha cho anh một tách cà phê nhé!" Nói xong, cô ấy quay người rời đi.

“Tôi vẫn còn một tập tài liệu cần hoàn thành, xin phép đi trước nhé.” Tiểu Ninh cũng xoay người bỏ chạy.

Chỉ còn lại một mình Lâm Minh, anh ta nhếch miệng cười, sau đó xoay người ngồi lên ghế sô pha. Hầu như từ trước đến nay anh ta chưa từng rời khỏi Quan Triều Viễn nửa bước, những việc tương tự như thế này cũng đã từng xảy ra và bản thân đã quá quen rồi, cho nên anh ta cũng không mấy để ý.

Vài phút sau, Kiều Tâm quay lại với một tách cà phê nóng. Cô ấy đưa tách cà phê cho Lâm Minh: “Trợ lý Lâm, uống tách cà phê nhé.”

Anh ta nhanh chóng đứng dậy đưa tay nhận lấy tách cà phê. Nhưng không biết là do tay của Lâm Minh chưa giữ được cái tách, hay Kiều Tâm đã buông tay hơi sớm, mà tách cà phê đã đáp thẳng xuống sàn nhà.

Trong phút chốc, chiếc tách sứ không chỉ vỡ ra từng mảnh mà còn có chất lỏng màu nâu chảy khắp sàn nhà và bắn tung tóe lên quần của Lâm Minh. Nhìn thấy cà phê văng lên quần của Lâm Minh, Kiều Tâm hốt hoảng kêu lên: "Tôi xin lỗi, trợ lý Lâm, tôi..."

Kiều Tâm thất vọng vô cùng, tại sao một chút xíu chuyện như vậy mà mình cũng không làm tốt được chứ?.

Lâm Minh cúi đầu nhìn chất lỏng màu nâu trên quần, trong lòng thấy hơi chán chường nhưng vẫn lịch sự nói: "Không sao."

“Để tôi đi lấy khăn ướt lau cho anh.” Nói xong, Kiều Tâm cuống cuồng chạy vào nhà vệ sinh.

Trong phòng làm việc, Tô Lam đang bị Quan Triều Viễn ôm hôn say đắm, nghe thấy bên ngoài có tiếng đồ vật rơi vỡ thì nhân cơ hội đẩy Quan Triều Viễn ra.

“Tiếng động gì vậy nhỉ? Hình như có vật gì đó bị vỡ.” Tô Lam nói xong thì nhổm người dậy định đi ra ngoài.

Quan Triều Viễn đưa tay ra và nắm lấy cổ tay của cô. Tô Lam không khỏi lo lắng, nói: “Anh đừng quậy nữa. Để em ra xem thử bên ngoài xảy ra chuyện gì nhé? Còn anh muốn làm gì nữa thì… đợi về nhà đã nhé. Làm thế này ở đây lâu quá thì không tốt đâu.”

Nói đến đây, cô cúi thấp đầu xuống, bây giờ chỉ có thể tỏ ra mềm mỏng và yếu đuối với Quan Triều Viễn thì may ra anh mới chịu dừng chuyện này ở đây. Thật ra vừa nãy anh cũng có chừng mực, chỉ là ôm hôn cô vài cái thôi mà, vẫn chưa làm chuyện gì nóng bỏng. Nhưng hai người giống như củi khô gặp lửa đỏ, chỉ là kiềm chế để không bùng cháy mà thôi.

Nghe vậy, trên môi Quan Triều Viễn nở một nụ cười, sau đó anh bước tới, vừa vén tóc cho cô, vừa nói: "Em nhìn em bây giờ đi, vừa ló đầu ra một cái là bọn họ sẽ biết ngay chúng ta vừa làm chuyện gì đấy.”

Lúc này Tô Lam mới hiểu ý đồ của anh. Cô cúi xuống nhìn váy áo của mình đúng là có hơi xộc xệch, cô nhanh chóng sửa sang lại rồi mới bước ra ngoài.

Quan Triều Viễn túm lấy cánh tay của cô, cô cau mày, quay đầu nhìn lại. Đôi mắt của Quan Triều Viễn lúc này nóng rực như có lửa đốt: "Đừng quên chuyện em vừa hứa với anh đấy nhé.”

Tô Lam nhíu mày hỏi lại anh: “Em hứa với anh chuyện gì?”

Cô không nhớ mình đã hứa với anh điều gì. Anh cúi đầu vuốt ve móng tay của cô, thong thả đáp: “Không phải em nói về nhà rồi sẽ để anh làm gì thì làm sao?”

Nghe vậy, Tô Lam bỗng nổi đóa, đẩy Quan Triều Viễn một cái khiến anh hơi loạng choạng. Cô cười nói: "Còn phải xem tâm trạng của chị đây.”

Dứt lời, Tô Lam mở cửa rón rén đi ra ngoài.

Tô Lam vừa bước ra khỏi văn phòng liền nhìn thấy Lâm Minh đang đứng chính giữa sảnh ngoài văn phòng, còn Kiều Tâm thì đang ngồi xổm trước mặt Lâm Minh, cô ấy vừa cầm một chiếc khăn ướt giúp anh ta lau vết cà phê dính trên quần tây, vừa đang dùng chổi quét sạch các mảnh vỡ của cái tách.

Tô Lam hỏi: “Sao thế?”

Kiều Tâm ngẩng đầu nhìn cô và tự trách mình: “Tớ không cẩn thận làm rơi tách cà phê khiến cà phê văng lên quần của trợ lý Lâm.”

Lúc này, Lâm Minh mới nhẹ giọng nói: "Không phải lỗi của cô Kiều đâu, là tại tôi không giữ được cái tách.”

Tô Lam thấy hai người đều nhận lỗi về phần mình nên cất tiếng an ủi: “Một cái tách thôi mà, không có gì to tát đâu, có điều quần của anh phải gửi đến tiệm giặt rồi.”

Kiều Tâm áy náy: “Tôi xin lỗi.”

Xem ra quần của Lâm Minh rất đắt tiền. Lâm Minh xua tay: “Không sao đâu. Cô Kiều không cần lau nữa đau. Tôi về thay cái khác là được rồi.”

Kiều Tâm vẫn nắm chặt chiếc khăn ướt và muốn tiếp tục lau sạch quần cho anh ta: “Sao anh có thể đi ra ngoài với bộ dạng như thế này được? Hay để tôi lau tiếp giúp anh nhé?”

Lâm Minh lùi lại một bước, khéo léo từ chối: “Không cần đâu. Cảm ơn cô Kiều.”

Kiều Tâm thấy anh ta lùi lại và không chịu để mình lau giúp nữa thì ngượng ngùng đứng dậy. Lúc này, Quan Triều Viễn bước ra từ phòng làm việc của Tô Lam. Lâm Minh vội vàng bước tới và sẵn sàng nghe anh dặn dò. Anh liếc vết bẩn trên quần của Lâm Minh, chỉ nói gọn lỏn một câu: “Chúng ta về thôi.”

Lâm Minh lập tức cầm lấy cặp hồ sơ vừa để trên bàn, đáp: “Vâng.”

Tô Lam đi theo anh: “Để em tiễn anh.”

Khi Quan Triều Viễn bước ra đến cửa thì đột nhiên ngừng bước, xoay người lại lấy ra một chiếc điện thoại di động từ trong túi áo vest, vừa đưa cho Tô Lam, vừa nói: “Vừa nãy bận chuyện khác nên quên mất việc chính. Em đánh rơi điện thoại ở băng ghế sau trong xe, anh đã giữ giúp em đấy.”

Nghe thấy những lời này, Tô Lâm đỏ bừng mặt. “Vừa nãy bận chuyện khác” là cái gì? Đây không phải là đang nói toạc ra cho mọi người biết ban nãy hai người làm chuyện bậy bạ ở trong văn phòng làm việc sao?

Tô Lam nhướng mắt, nhanh chóng quét mắt quan sát Lâm Minh, Tiểu Ninh và Kiều Tâm đang đứng cách đó không xa, phát hiện ba người họ đang hơi gục đầu xuống giả bộ không nghe thấy gì.

Tô Lam trừng mắt lườm Quan Triều Viễn, sau đó đưa tay cầm lấy điện thoại của mình. Hóa ra ban nãy anh đột nhiên xuất hiện là vì muốn đến đưa điện thoại cho cô, cho nên mới tình cờ gặp lão già khốn nạn Tô Mạnh Cương đó.

Khoảnh khắc cô nhận lại chiếc điện thoại của mình, anh cũng lợi dụng cơ hội giở trò lưu manh sờ soạng tay cô một chút. Tô Lam cảm thấy hồi hộp lạ thường khi thấy anh mỉm cười nhìn mình và nói: “Anh đi nhé, tối nay anh sẽ đến đón em tan làm.”

Trước khi cô kịp nói gì, anh đã xoay người rời đi, Lâm Minh cũng vội vã đi theo sau anh. Sau khi hai người họ rời đi, cô cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại trong tay, khóe miệng hơi giật giật. Cô quay người lại thì trông thấy Kiều Tâm đang đứng ngây như phỗng, chiếc khăn ướt vẫn còn nguyên trên tay cô ấy. Cô bèn bước đến trước mặt và huých cô ấy một cái: “Này, cậu đang nghĩ gì thế?”

“Không… không nghĩ gì cả.” Kiều Tâm lắp bắp, rồi cầm chiếc khăn chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Tô Lam thấy cô bạn thân của mình cư xử không bình thường nên vội vàng đuổi theo cô ấy.

Tô Lam đi đến bên cạnh Kiều Tâm đang rửa khăn trước bồn rửa mặt, cô nhìn đánh giá cô ấy một lượt rồi nói: "Không đúng, sao cậu lại đỏ mặt?"

"Nói linh tinh, tớ có đỏ mặt đâu?" Vừa nghe thấy vậy, Kiều Tâm lập tức vứt chiếc khăn trong tay xuống, luống cuống giải thích.

Thấy dáng vẻ này của Kiều Tâm, Tô Lam khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nói: "Hôm nay cậu thực sự lạ lắm, à, tớ biết rồi, có phải cậu có ý gì với Lâm Minh không?"

Tô Lam nhớ ra rồi, vừa nãy Kiều Tâm chỉ tiếp xúc với Lâm Minh, lẽ nào...

Lúc này Kiều Tâm lại sửng cồ lên: "Này, cậu đừng ném đá giấu tay được không? Vừa rồi cậu và Quan Triều Viễn... làm gì trong phòng làm việc hả?"

Vừa nghe thấy vậy, Tô Lam bèn thả tay xuống, có chút không dám nhìn thẳng vào mắt Kiều Tâm: "Tớ... Bọn tớ có thể làm gì chứ? Bọn tớ nói chuyện mà."

Nhìn dáng vẻ chột dạ của Tô Lam, cuối cùng Kiều Tâm cũng nắm được thóp.

Cô ấy tiến lên nói đùa: "Cậu lừa trẻ con à? Rõ ràng bọn tớ nghe thấy một tiếng thét vọng ra, sau đó thì không thấy tiếng gì nữa, kẻ ngốc cũng biết hai cậu làm gì trong phòng."

"Haiz, tớ đang nói đến chuyện của cậu mà, sao cậu lại lái sang tớ?" Tô Lam phản ứng kịp, lập tức chất vấn.

Lúc này Kiều Tâm vẫn không chịu buông tha: "Hai người sờ soạng nhau trong đó, bọn tớ đứng ngoài nghe rõ mồn một đấy nhé? Dù sao tớ và Tiểu Ninh vẫn là con gái, bảo hai người bọn tớ trông coi Lâm Minh, nghe tiếng động phía bên kia bức tường của hai cậu, cậu nói xem bọn tớ có ngại không? Tớ... Đương nhiên sẽ đỏ mặt rồi!"

"Tớ... Tớ nhớ ra rồi, có một khách hàng gọi điện thoại, tớ còn chưa gọi lại, tạm thời không nói chuyện với cậu nữa." Lúc này Tô Lam vội bịa ra một lý do rồi nhân cơ hội chuồn đi, cô không thể tiếp tục ở đây để Kiều Tâm trách móc được.

Nhìn Tô Lam vội vàng rời đi, Kiều Tâm không thừa thắng xông lên như mọi hôm, bởi vì cô ấy thật sự rất chột dạ.

Cô ấy vươn tay vuốt má mình, cảm thấy chỗ đó thật nóng.

Kiều Tâm cũng không biết hôm nay mình bị làm sao? Về lý mà nói đây không phải lần đầu cô gặp Lâm Minh, nhưng sao hôm nay lại có cảm giác khác thường trong lòng?

Vừa rồi lúc ngồi xổm trước mặt anh ta, lau vết bẩn trên quần giúp cho anh ta, tim cô đập rất nhanh, rất nhanh, dường như mấy năm nay tim cô chưa từng đập nhanh vì một người đàn ông nào như vậy.

Không, không, tuy trông bề ngoài Lâm Minh cũng ra dáng, có thể coi là đẳng cấp ở Thịnh Thế, là nhân vật số một ở Giang Châu nhưng cô ấy không thể thích anh ta được, cô ấy nghĩ chắc người theo đuổi anh ta có thể xếp hàng từ đây ra đến nhà ga, mình đã hơn ba mươi tuổi rồi, sao người ta để mắt tới mình được? Đến lúc đó không mất mặt mới lạ đó.

Kiều Tâm không ngừng tự dặn lòng mình rằng, chắc tại tuổi tác cô ấy hơi cao nên mới muốn gả đi sớm, không được, nếu có đối tượng xem mắt phù hợp thì cô phải nhanh chóng đi thử mới được, cứ tiếp tục thế này sẽ bị bệnh tâm lý mất.

Lúc này Tô Lam đang ngồi trên chiếc ghế xoay, cô đặt tay lên gương mặt hơi nóng của mình, nghĩ lại tình huống vừa rồi thật đúng là mắc cỡ.

Đều tại tên chết tiệt Quan Triều Viễn kia, cứ muốn làm bừa ở phòng làm việc, kết quả thì hay rồi, người ở ngoài đều tưởng rằng hai người bọn họ làm trò xấu gì bên trong.

Có điều gương mặt của Kiều Tâm lại đỏ một cách lạ thường, rốt cuộc tại sao lại đỏ mặt, cô vẫn chưa đoán ra.

Ngày cuối tuần Tô Lam đến viện điều dưỡng ở ngoại ô để thăm Sở Thanh Diên và Tô Yên.

Trong phòng bệnh sạch sẽ, Tô Yên mặc bộ đồ bệnh nhân kẻ sọc ngồi ngoài ban công phơi nắng.

Tô Lam quan sát cô ấy một lát, ánh mắt cô ấy trống rỗng, dáng vẻ ngây ngây dại dại, ánh mắt luôn nhìn về khung trời xa xăm giống như không nhìn thấy Tô Lam vậy.

Nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy, trong lòng Tô Lam bỗng cảm thấy xót xa.

"Mẹ, tình hình gần đây của Tô Yên thế nào rồi ạ?" Tô Lam khẽ hỏi.

Tuy rằng trước đây Tô Yên rất có hiềm khích với cô, vốn không coi cô là chị gái nhưng thấy cô ấy rơi vào tình cảnh ngày hôm nay, cô vẫn cảm thấy rất đau lòng.

"Gần đây khỏe hơn nhiều rồi, chỉ là luôn nhớ đến Chi Chi, ngày nào cũng ngồi ngây ngốc ở đó ôm bức ảnh của Chi Chi trong lòng, tính tình cũng tốt hơn nhiều, bác sĩ nói tháng sau có thể xuất viện về nhà nghỉ ngơi." Sở Thanh Diên đáp.

"Vậy thì tốt rồi." Tô Lam gật đầu, hy vọng Tô Yên chỉ nhất thời suy sụp tinh thần, sau này vẫn có thể vực dậy bắt đầu lại từ đầu.

Sở Thanh Diên đột nhiên hỏi: "Mấy ngày nay Tô Mạnh Cương không tìm thấy bọn mẹ, ông ta có tìm con gây phiền phức không?"

Nghe vậy, Tô Lam cúi đầu không nói gì.

Sở Thanh Diên cau mày nói: "Mẹ biết ngay ông ta không tìm thấy sẽ đến làm phiền con mà."

"Mẹ, con thì không quan trọng, chỉ là sau này mẹ và Tô Yên về nhà, chắc chắn ông ta sẽ tìm tới cửa, lúc đó phải làm sao? Con sợ ảnh hưởng đến bệnh của Tô Yên." Tô Lam lo lắng nói.

Sở Thanh Diên cúi đầu nghĩ một chút, nói: "Yên tâm đi, lần này mẹ quyết tâm rồi, sẽ không dây dưa gì với ông ta nữa, cũng không cho phép ông ta đến gần Tô Yên, Tô Yên thành ra thế này phần lớn là do ông ta. Nếu ông ta còn dám quấy rầy bọn mẹ, mẹ sẽ trực tiếp báo cảnh sát, không thì liều mạng với ông ta!"

Thấy sự cương quyết và mạnh mẽ hiện trên khuôn mặt của mẹ, Tô Lam biết lần này mẹ đã hạ quyết tâm nên không lo lắng nữa, thật ra Tô Mạnh Cương đó thích bắt nạt kẻ yếu, nhún nhường kẻ mạnh, nếu dứt khoát thì ông ta cũng không làm được gì.

Ngồi một lúc, Tô Lam đứng dậy nói: "Mẹ, con mua thứ mà mẹ và Tô Yên thích ăn, trời lại sắp lạnh rồi, con mang quần áo tới cho hai người, còn mua hai bộ thu đông khá dày cho hai người, cần gì thì mẹ lại gọi điện thoại cho con."

"Mẹ biết rồi, mẹ tiễn con ra ngoài." Sở Thanh Diên cũng đứng dậy nói.

Lúc sắp rời đi, Tô Lam quay đầu lại nhìn lướt qua Tô Yên đang ngồi trên ban công, sau đó kéo tay mẹ ra khỏi phòng bệnh.

Trước khi đi, Tô Lam nắm tay Sở Thanh Diên nói: "Mẹ, tháng sau con và Quan Triều Viễn tổ chức lễ cưới, phải rồi, bọn con đã nhận giấy đăng ký kết hôn rồi."

Nghe thấy vậy, Sở Thanh Diên vui mừng cười nói: "Vậy thì tốt quá, các con đã có hai đứa con, cũng nên yên bề gia thất rồi, con đã là mẹ của hai đứa trẻ, sau này làm việc gì cũng không được tùy ý, thật ra Quan Triều Viễn là một người không tệ, người ta có tập đoàn lớn như vậy, dòng dõi lại cao quý, có chút tật xấu cũng phải, người ta không chê con là tốt lắm rồi nên sau này làm gì cũng nên nhường nhịn chút!"

Nghe vậy, Tô Lam cười tinh nghịch: "Mẹ, con cũng không kém mà, chẳng phải cũng có hai con mắt, một chiếc mũi sao? Ai cao quý hơn ai chứ."

"Con bé này đúng là cứng đầu!" Sở Thanh Diên cười mắng một câu.

"Mẹ, có lẽ anh ấy thích tính cách cứng đầu này của con." Tô Lam nói đùa.

Sở Thanh Diên dùng ngón tay chỉ chỉ Tô Lam, cười nói: "Con đó, từ bé đến lớn vẫn vậy, nhưng mẹ vẫn yên tâm về con, nếu Tô Yên được một nửa như con thì cũng không đến nước này..."

Vừa nói Sở Thanh Diên vừa rơi nước mắt.

Tô Lam vội an ủi, nhưng tận đáy lòng cũng cảm thấy chua xót.

Tối đó, Tô Lam dỗ Minh An và Xuân Xuân đi ngủ xong mới lết thân người mệt mỏi lên giường.

Lúc này Quan Triều Viễn mặc bộ đồ ngủ đặt một xấp poster trước mặt Tô Lam.

"Đây là gì?" Tô Lam cầm poster lên hỏi.

Cúi đầu nhìn, chỉ thấy trong đó là một vài tập poster về hòn đảo và địa điểm du lịch hút khách. Những cảnh đó thật là đẹp, khiến người ta vừa nhìn đã muốn bay đến thưởng thức cảnh đẹp.

Sau khi Quan Triều Viễn lên giường, anh kéo Tô Lam vào lòng: "Tháng sau chúng ta tổ chức lễ cưới xong sẽ đi hưởng tuần trăng mật, em xem xem mấy nơi này em thích nơi nào?"

Nghe vậy Tô Lam cảm thấy ấm áp, cô áp mặt lên ngực anh, nói: "Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật, vậy Minh An và Xuân Xuân phải làm sao?"

"Anh nghĩ cả rồi, tới lúc đó để chị Hồng và mẹ Trần chăm sóc, anh cử thêm vài người trông coi là được rồi." Quan Triều Viễn xoa nhẹ vai cô nói.

Nghe vậy Tô Lam cau chặt mày: "Để lại các con còn chúng ta đi tuần trăng mật, không ổn lắm nhỉ?"

Quan Triều Viễn bỗng cúi đầu hôn lên trán cô: "Cũng không thể dẫn theo hai bóng đèn nhỏ đó theo hưởng tuần trăng mật nhỉ? Chúng ta đi một tuần là về rồi, anh muốn em hoàn toàn thuộc về anh trong một tuần!"

Nói xong anh ôm chặt Tô Lam vào lòng.

Tô Lam gối đầu lên vai anh nhưng trong lòng trĩu nặng: "Còn cả công ty của em nữa, vừa mới có chút khởi sắc vậy mà em đi một tuần, lễ cưới cũng phải chuẩn bị trước mấy ngày..."

Nói đến đây Quan Triều Viễn bỗng tiến tới chặn miệng cô lại!

Sau một nụ hôn triền miên anh mới buông Tô Lam đang thở phì phò ra, cúi đầu nhìn người thương dưới thân mình quở trách: "Chúng ta kết hôn mà? Em không thể đặt anh lên hàng đầu được sao? Ngày nào trong đầu em không nghĩ đến công ty thì nghĩ đến bọn trẻ, em nói xem, em xếp anh vị trí thứ mấy?"

Thấy Quan Triều Viễn không hài lòng, cô vươn tay vỗ mặt anh, cười nói: "Bọn trẻ, công ty và cả anh đều xếp thứ nhất!"

Nhận được câu trả lời qua loa như vậy, Quan Triều Viễn ấn hai cổ tay cô lên đầu cô, từ cao nhìn xuống nói: "Không được ngang hàng, anh phải là số một!"

Nhìn người đàn ông bá đạo lại có chút giống trẻ con ở trước mắt, Tô Lam không khỏi quở trách: "Cùng lắm thì anh và bọn trẻ cùng đứng thứ nhất, nào có người ba nào lại tranh giành với con?"

"Về sau bọn trẻ đều có người thương của riêng mình, gia đình của riêng mình, còn anh chỉ có em, bọn trẻ không được tranh với anh!" Quan Triều Viễn cố chấp nói.

Nghe vậy Tô Lam bật cười nói: "Được, vậy đợi bọn trẻ đều có người thương của riêng mình rồi anh hẵng xếp thứ nhất nhé?"

"Không được, bây giờ và mai sau anh đều phải xếp thứ nhất!" Nói xong, Quan Triều Viễn cúi đầu hôn lên cổ cô.

"Anh làm gì vậy? Nhột quá, mau thả em ra..." Tô Lam thấy rất nhột, cô cứ rụt cổ cười.

"Em thừa nhận anh đứng thứ nhất trong lòng em, anh sẽ thả em." Quan Triều Viễn nói bên tai cô.

"Anh và bọn trẻ đều đứng thứ nhất." Tô Lam vẫn không chịu nói.

Quan Triều Viễn thấy vậy, anh trực tiếp mang "Của quý" ra chiến đấu kịch liệt với cô.

Sau trận chiến đấu kịch liệt, Tô Lam nằm bò trên giường không dậy nổi, còn những poster đẹp đẽ đó thì nằm rải rác khắp sàn.

"Tha cho em đi, em không chịu được nữa rồi, ngày nào cũng đánh vật thế này sẽ chết héo sớm mất!" Tô Lam nức nở xin tha.

Khóe môi Quan Triều Viễn cong lên, giọng nói mang theo sự uy hiếp: "Vậy rốt cuộc ai đứng thứ nhất trong lòng em?"

Trời ạ, anh vẫn dây dưa vấn đề này.

Tô Lam cô không thèm chấp, dối lòng một chút thì có sao? Không nên để anh giày vò mình đến chết nhỉ?

Nên ngay giây sau, Tô Lam nhắm mắt nói: "Anh đứng thứ nhất trong lòng em!"

Nhìn dáng vẻ mệt mỏi không chịu được của cô, Quan Triều Viễn mím môi cười nói: "Anh là ai?"

"Anh là Quan Triều Viễn, Tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế!" Tô Lam ngân giọng hét lớn.

Nhưng anh lại không hài lòng: "Anh là gì của em?"

"Anh là ba của con em!" Tô Lam trả lời.

"Còn gì nữa?" Ngón tay Quan Triều Viễn nghịch tóc cô.

"Anh là chồng em!" Tô Lam đáp.

Lúc này khuôn mặt của Quan Triều Viễn mới lộ ra nụ cười hài lòng.

"Được rồi, hôm nay chúng ta tạm thời rút lui, ngày mai lại chiến đấu!" Quan Triều Viễn tắt đèn sau đó vòng tay quanh eo cô.

Lúc này Tô Lam đã mệt rã rời, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ...

Sáng sớm hôm sau, Tô Lam cựa mình thức dậy, nhưng vẫn cảm thấy không giữ được thăng bằng, thiếu ngủ trầm trọng.

Lúc ăn sáng, mặt Tô Lam như sắp ụp xuống bát cơm.

Minh An ngồi đối diện cau mày nói: "Ma mi, tối qua mẹ không ngủ ngon sao?"

Nghe vậy Tô Lam vội ngồi thẳng lưng đáp: "Tối qua mẹ mất ngủ."

"Mất ngủ? Tại sao tối qua ma mi lại mất ngủ?" Minh An cau mày hỏi.

Lúc này Tô Lam nghe thấy tiếng cười khẽ phía kia bàn ăn, cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy khóe miệng Quan Triều Viễn đang cong lên, ánh mắt đầy vẻ đen tối.

Tối qua xảy ra chuyện gì, anh là người rõ nhất, anh chính là người đầu têu, nhìn anh giả bộ cúi đầu đọc báo, trong lòng Tô Lam tức không làm gì được.

Sau đó Tô Lam nói với Minh An: "Tối qua ma mi phát hiện có một con cóc trong phòng ngủ, con cóc đó bắt nạt ma mi, ma mi muốn tóm được con cóc đó nhưng nó gian xảo quá, nó luôn thoát được, vậy nên ma mi mới ngủ muộn!"

Nghe vậy Minh An lập tực trợn to mắt: "Ma mi, vậy cuối cùng mẹ đã bắt được con cóc đó chưa?"

Tô Lam nhìn lướt qua Quan Triều Viễn, nói: "Chưa."

"Ma mi, tối nay tan học về con sẽ giúp mẹ bắt con cóc." Minh An nhanh nhảu nói.

"Được." Tô Lam gật đầu.

Không ngờ Quan Triều Viễn lại nghiêm khắc đập bàn khiển trách Minh An: "Minh An, cóc là loài vật có ích, không được bắt tùy tiện, biết chưa?"

"Nhưng con cóc dọa ma mi sợ, còn khiến ma mi không yên tâm đi ngủ nữa." Minh An lý lẽ đanh thép, nói.

"Con cóc... Thích ma mi của con, nên mới chọc ma mi, con nít như con không hiểu được!" Quan Triều Viễn nhăn mặt nói.

Minh An còn chưa nói xong, Tô Lam đã nói: "Ma mi ghét nhất con cóc, ai cần nó thích đâu? Minh An, con cóc sẽ bắt nạt ma mi, đợi lần sau con nhìn thấy nó nhất định phải trừng trị nó, biết chưa?"

"Biết ạ!" Minh An nói lớn.

Lúc này Tô Lam hất hàm nhìn lướt qua Quan Triều Viễn, chỉ thấy mặt anh xanh mét, trong lòng cô rất hả hê.

Chính lúc Tô Lam đang hả hê thì cổ tay bỗng bị nắm chặt, sau đó cả người cô bị một bàn tay mạnh mẽ nhấc dậy khỏi ghế!

Cô quay đầu lại nhìn thấy một gương mặt đen tối, Tô Lam không khỏi cau mày nói: "Anh làm gì vậy hả?"
Quan Triều Viễn không thèm để ý đến cô, anh ngước mắt nói với mẹ Trần đang bận rộn trong phòng bếp: "Mẹ Trần, đưa Minh An đi học ngay lập tức!"

"Vâng, cậu chủ." Mẹ Trần nghe thấy tiếng nói lớn, vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp.

Ngay sau đó, Quan Triều Viễn bế Tô Lam lên lầu.

"Ba bi, ba bi đưa ma mi đi đâu?" Minh An vội đứng dậy khỏi ghế, nhìn bóng lưng của bọn họ hỏi.

"Ma mi của con không nghe lời, ba bi phải dạy dỗ ma mi." Quan Triều Viễn nói một câu rồi kéo Tô Lam lên lầu.

Lúc này, chị Hồng đang bế và bón cơm cho Xuân Xuân, khóe môi chị ấy bất giác cong lên.

Đôi vợ chồng này có lúc thì cãi nhau rất gay gắt, nhưng cứ cãi cứ cãi rồi lại vô cùng mặn nồng, giống như hai đứa con nít vậy.

"Ma mi, tìm ma mi!" Xuân Xuân ngồi trên đùi chị Hồng ăn cơm nhìn thấy Tô Lam bị Quan Triều Viễn kéo lên lầu, bèn vỗ đôi tay nhỏ đòi Tô Lam.

Minh An nhanh chóng đi đến trước mặt Xuân Xuân, nghiêm túc nói với con bé: "Xuân Xuân, em đừng tìm ma mi nữa, lát nữa để chị Hồng dẫn em ra ngoài chơi nhé, hôm nay sắc mặt của ba bi không đúng lắm, chúng ta không nên đi làm bia đỡ đạn!"

"Vâng ạ." Dường như Xuân Xuân nghe hiểu, cô bé hồn nhiên gật đầu.

Sau khi Tô Lam bị kéo lên tầng hai, cô liền vung tay Quan Triều Viễn ra: "Anh kéo em lên đây làm gì? Em sắp trễ giờ rồi!"

Quan Triều Viễn mím môi sau đó bỗng cúi người bế ngang cô lên.

"Mau buông em ra!" Thấy sự đen tối trong đôi mắt anh, Tô Lam bỗng cảm thấy hoảng sợ, vội vàng dùng hai tay đánh vào vai anh.

Quan Triều Viễn xoay người bế Tô Lam vào phòng ngủ chính, đến trước giường lớn, anh mạnh mẽ ném cô xuống tấm nệm mềm mại!

"Ai ya, đau quá, anh không nhẹ tay một chút được sao?" Tô Lam cố ý đỡ lưng, cau mày nói.

Đương nhiên cô biết anh đang giận, cô không hề ngốc, giờ cô phải tỏ ra yếu đuối, thật yếu đuối.

Nhưng chiêu này lại không có tác dụng đối với anh.

Quan Triều Viễn tới bên giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua người nằm trên giường, anh lạnh lùng nói: "Nệm mềm như vậy, dù em rơi từ trên trần nhà xuống cũng không thấy đau chút nào."

Nghe vậy, Tô Lam biết mình không giả bộ được nữa, bèn cười ngây ngô với người đàn ông mặt mày sa sầm trước mặt mình: "Ha ha, cái gì anh cũng biết."

"Vừa nãy em nói ai là con cóc?" Quan Triều Viễn từ trên cao nhìn xuống, hỏi.

"Con cóc chỉ là một con cóc mà thôi, sao lại là ai được? Là động vật mà!" Tô Lam dối lòng nói.

Quan Triều Viễn tháo chiếc cà vạt trên cổ sau đó đi tới ấn tay cô xuống tấm nệm mềm mại. Anh áp chế cô bằng cơ thể và tay của mình.

Đối mặt với sức mạnh cường tráng của anh, Tô Lam có chút hoảng sợ, vậy là anh muốn làm gì? Cô không muốn "Đấu" nữa, đau đớn lắm rồi!

Nhìn dáng vẻ hơi sợ của cô, Quan Triều Viễn vô cùng hài lòng, anh lướt ngón tay qua lọn tóc và tai của cô, nhỏ giọng nói: "Khi nãy em nói con cóc đó bắt nạt em phải không?"

"Em…" Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua vành tai cô, Tô Lam cảm nhận được mùi nguy hiểm.

Khóe môi Quan Triều Viễn nở một nụ cười đen tối, sau đó anh vừa dùng một tay cởi cúc áo vừa nói: "Giờ anh cho em biết mùi vị bị con cóc bắt nạt là như thế nào!"

Nghe vậy cô liền hiểu ra ý đồ của anh, Tô Lam đau khổ la lên: "Đừng mà! Em phải đi làm, em sắp trễ giờ rồi…"

Ngay sau đó, môi anh chặn lại đôi môi đang la lớn của cô, cuộc vận động đưa đẩy lại tiếp tục bắt đầu…

"Quan Triều Viễn, anh thả em ra!"

"Em phải đi làm, sáng nay em phải gặp một khách hàng quan trọng!"

"Anh thả em ra được không? Em xin anh đó!" Dù cho Tô Lam có la hét cầu xin thế nào, Quan Triều Viễn vẫn không thả cô ra, ngược lại còn vui không biết mệt.

Anh còn nở nụ cười hư hỏng nói với người nằm dưới thân mình: "Mẹ Trần đưa Minh An đi rồi, chị Hồng dẫn Xuân Xuân ra ngoài chơi rồi, trong nhà không có ai, em muốn la lớn bao nhiêu cũng được, hôm nay mặc cho em la!"

"Quan Triều Viễn, anh là tên bỉ ổi!" Cuối cùng Tô Lam chỉ có thể tuyệt vọng mắng.

Một tiếng sau, ánh nắng chói chang ở bên ngoài xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng, một bầy chim nhỏ ríu rít vờn nhau ở ngoài cửa sổ.

Trong phòng, Quan Triều Viễn đứng bên giường, cúi đầu cài cúc áo sơ mi, trên khuôn mặt là nụ cười hăm hở và thỏa mãn.

Tô Lam thì đầu tóc rối tung ngồi trên giường, cô che chăn trước ngực, gương mặt bơ phờ, cô giận dỗi ném gối, quần áo và cả từng chiếc ruột gối trên giường vào người Quan Triều Viễn!

"Khốn kiếp, khốn nạn, bỉ ổi, ức hiếp em!" Lúc này Tô Lam khóc không ra nước mắt.

Bây giờ đã là chín rưỡi rồi, không chỉ khắp người mất sức mà cả cổ cô đều bị anh để lại dấu hickey màu đỏ tím, bộ dạng này của cô sao có thể đi làm được, sao đi gặp khách hàng được chứ?

Tâm trạng Quan Triều Viễn lại rất tốt, anh không hề cáu giận, thắt cúc áo xong liền xoay người ngồi trên giường, thấp giọng nói bên tai cô: "Anh lại thành ổi rồi à, lần này không phải cóc nữa à?"

Tô Lam liếc xéo anh một cái, nói: "Cóc là động vật có hại!"

"Em nói là động vật gì thì là như thế đi!" Quan Triều Viễn cười nói.

"Đáng ghét!" Tô Lam tức giận đẩy mặt anh qua một bên.

Thấy cô bĩu môi không vui, Quan Triều Viễn vòng tay qua ôm cô, nhỏ giọng dỗ dành: "Còn giận anh sao?"

"Giờ em thế này sao mà đi làm được?" Tô Lam trách cứ.

Quan Triều Viễn nhướn mày: "Vậy hôm nay không đi nữa."

"Sao mà thế được? Hôm nay em hẹn khách hàng rồi." Tô Lam không đồng ý, nói.

"Vậy anh đưa em đi làm được không?" Quan Triều Viễn cười tươi nói.

Tô Lam trừng mắt với anh, lúc này cô mới hài lòng gật đầu: "Vậy còn tạm được."

Sau đó Tô Lam xuống giường mặc quần áo, chải lại tóc, đợi đến khi cô chỉnh trang xong xuôi rồi ra khỏi cửa cùng Quan Triều Viễn đã là mười giờ.

Lúc ra khỏi cửa Tô Lam bỗng nhìn tỉ mỉ, đánh giá Quan Triều Viễn một lượt.

Quan Triều Viễn bị nhìn, anh có chút ngây ra, cúi đầu nhìn mình một lượt: "Em nhìn gì vậy?"

Tô Lam nhoẻn miệng: "Em nghĩ anh nên đến bệnh viện lấy số khám bệnh một chút."

"Cơ thể anh cường tráng, có bệnh gì chứ?" Quan Triều Viễn bật cười nói.

"Em cảm thấy mặt đó của anh không bình thường." Tô Lam nói một câu rồi đi ra khỏi biệt thự.

Lúc này Lâm Minh đã đợi ở ngoài biệt thự.

Thấy bọn họ đi ra, Lâm Minh tiến lên mở cửa xe ghế sau.

Quan Triều Viễn muốn hỏi Tô Lam tới cùng, thấy Lâm Minh đành ngậm miệng tạm thời không nói ra.

Tô Lam lên xe trước rồi đến Quan Triều Viễn.

Nhân lúc Lâm Minh xoay người lên xe, Quan Triều Viễn nói bên tai Tô Lam: "Anh cảm thấy mặt đó của anh hết sức bình thường, do em không chịu được mà nhỉ?"

"Em thấy chỗ đó của anh sung sức như vậy, nên tìm bác sĩ kê thuốc." Tô Lam nói bên tai anh.

Lúc này Lâm Minh đã lên xe, anh ta khởi động động cơ, chiếc xe nhanh chóng đi vào đường lớn.

Quan Triều Viễn hạ thấp giọng, nói bên tai Tô Lam: "Em là người phụ nữ hạnh phúc nhất cả Giang Châu rồi, chỉ là cơ thể của em cần được bồi bổ thêm, anh sẽ mau chóng tìm một bài thuốc Trung y cho em bồi bổ cơ thể!"

"Đáng ghét, anh mới cần bồi bổ đấy!" Tô Lam giận dỗi đánh Quan Triều Viễn một cái.

Quan Triều Viễn thì cong môi: "Anh càng bồi bổ, em càng không chịu nổi."

Lần này giọng của anh không to không nhỏ, chắc chắn Lâm Minh ngồi phía trước nghe thấy, Tô Lam bất giác đỏ mặt.

Cô ngoảnh mặt đi, không đôi co với anh nữa, dù cô rất giỏi cãi cọ nhưng mỗi lần thảo luận chuyện này, cô nhận ra dù cho mình có cãi thắng thì người chịu thiệt cuối cùng vẫn là cô.

Liếc mắt thấy hình như cô không vui, Quan Triều Viễn lại dỗ cô.

"Rốt cuộc thì chúng ta hưởng tuần trăng mật ở đâu? Em chọn được chưa?" Ngón tay anh xoa xoa móng tay cô, vô cùng ân cần.

Mỗi khi anh dịu dàng như vậy, cô sẽ không tức giận nổi dù chỉ một chút.

Sau đó giọng điệu của cô trở lại bình thường: "Em muốn đến New York, Mỹ."

Nghe vậy Quan Triều Viễn hơi cau mày, cười nói: "New York cũng không tệ, nhưng rất ít người đến đó hưởng tuần trăng mật, thường thì mọi người thích Maldives, đảo Phuket, Paris hay là Hy Lạp gì đó."

"Em chỉ muốn đi New York, phải làm sao đây?" Tô Lam ngẩng đầu, mỉm cười nũng nịu với anh.

Nghe vậy, tay Quan Triều Viễn vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, lập tức nói: "Được, vậy thì đi New York!"

Thấy anh đồng ý, Tô Lam mím môi cười sau đó tựa đầu vào vai anh.

Tuy sáng nay vừa trải qua một trận cãi nhau nhưng cô mong có thêm vài trận cãi nhau ngọt ngào như thế này, Tô Lam cảm thấy dường như loại tranh cãi này rất có lợi cho sức khỏe, bởi vì sau mỗi lần chiến đấu với anh cô đều ăn nhiều hơn, bởi cô đã hao tốn quá nhiều năng lượng.

Lúc này Quan Triều Viễn dịu dàng nhìn người trong lòng, nhỏ giọng nói: "Váy cưới đã đặt trước sẽ được vận chuyển hàng không từ Italy về trong tuần sau, tuần sau chúng ta dành thời gian đi chụp ảnh cưới nhé."

Nghe vậy Tô Lam cười nói: "Có phải sẽ dẫn Minh An và Xuân Xuân đến chụp cùng không?"

"Tùy em." Quan Triều Viễn cười nói.

Tô Lam ngẩng đầu nhìn anh cười: "Vậy ảnh cưới này của chúng ta không thêm ai nữa."

Dẫn con trai và con gái đến chụp ảnh cưới, mà còn đều là con ruột, có lẽ cả Giang Châu này không tìm thấy trường hợp thứ hai.

"Anh đoán khắp Giang Châu đều sẽ ngưỡng mộ chúng ta nếu dẫn theo con trai và con gái." Quan Triều Viễn cười nói.

"Có mà bị bàn tán." Tô Lam nói.

"Ai thích nói gì thì nói, chúng ta hạnh phúc là được rồi." Quan Triều Viễn cười khẽ nói.1

Tô Lam mím môi cười, đúng vậy, hạnh phúc tới nhanh quá.

Tô Lam vừa đến công ty, Kiều Tâm đã ra đón: "Tớ nói này bà thím, cuối cùng cậu cũng đến rồi, gọi điện thoại thì cậu không nghe, tớ còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì rồi, dọa tớ suýt chút nữa gọi điện thoại cho Quan Triều Viễn."

Tô Lam lấy điện thoại ra xem, không biết cô để chế độ im lặng từ bao giờ, nghĩ lại chắc chắn là Quan Triều Viễn làm, khóe miệng cô hơi cong lên.

"À, tớ ngủ quên mất, lỡ để điện thoại sang chế độ im lặng rồi." Tô Lam giả vờ không để ý đáp.

Lúc này Kiều Tâm nói: "Đừng bảo tối qua nhà tư bản lại đòi hỏi quá mức đó chứ?"

Bị đoán trúng, đương nhiên Tô Lam phải chối: "Đừng nói bừa, hôm qua anh ấy về rất muộn, tớ đã ngủ mất rồi."

"Tớ không tin đâu." Kiều Tâm hơi bĩu môi.

"Tớ thấy cậu là ham muốn quá nên luôn lấy chuyện vợ chồng tớ ra đùa, cậu đó, mau tìm một người đàn ông gả đi cho đứng đắn lên!" Tô Lam cười một chút rồi xoay người định vào phòng làm việc của mình.

Lúc này Kiều Tâm bỗng nắm chặt tay Tô Lam, vẻ mặt nghiêm túc trở lại: "Không đấu võ mồm với cậu nữa, nói chuyện nghiêm túc với cậu đây, vừa rồi nhân viên tòa nhà đến thu hồi căn đối diện rồi, nghe nói Hồ Mỹ Ngọc nợ tiền điện nước không trả!"

Nghe vậy, Tô Lam cau mày nói: "Xem ra cô ta không làm mối làm ăn này thật rồi."

"Cậu nói xem Hồ Tinh bám được người có tiền như Diệp Thế Vĩ, Diệp Thế Vĩ không rớt đài sớm vậy đâu nhỉ? Vậy cũng nhanh quá rồi." Kiều Tâm nghi ngờ nói.

Tô Lam lại nói: "Diệp Vĩnh Thành lấy đi một nửa tài sản của Diệp Thế Vĩ, công ty vẫn thuộc về Diệp Thế Vĩ, Diệp Vĩnh Thành rút đi rất nhiều tài sản lưu động của Khải Hàng, ngày tháng sau đó của Khải Hàng không thuận lợi, nếu còn đầu tư thất bại thì rất có khả năng sẽ đứt gãy chuỗi tài sản, đây là điều không phải không có khả năng."

"Haiz, cậu nói xem Hồ Tinh này thật có mệnh khắc chồng, người ta đường đường là một người có tiền, bà ta gả cho người ta chưa bao lâu, người ta đã sụp đổ như vậy rồi." Kiều Tâm cười trên nỗi đau của người khác.

Tô Lam bật cười: "Được rồi, chúng ta vẫn nên làm tốt việc của mình, lát nữa ra ngoài gặp khách hàng với tớ nhé."

"Vâng!" Kiều Tâm kéo dài giọng đáp.

Buổi chiều Tô Lam đang bận rộn bỗng nhận được cuộc gọi của Quan Triều Viễn.

"Sao lại gọi điện thoại vào giờ này?" Tô Lam vừa viết gì đó trên sổ vừa kẹp điện thoại giữa vai và mặt để nghe điện thoại.

"Nhớ em." Đầu bên kia trầm thấp nói ra hai chữ.

Nghe thấy hai chữ này, Tô Lam mím môi cười sau đó đặt bút trong tay xuống, tập trung cầm điện thoại nói chuyện với anh.

"Chúng ta mới xa nhau tổng cộng năm tiếng thôi đấy?" Tuy Tô Lam nói vậy nhưng quả thực trong lòng cô cũng rất nhớ anh.

"Năm tiếng có ba trăm phút, một vạn tám nghìn giây, đã là rất lâu rồi." Giọng nói trầm thấp của Quan Triều Viễn rất cuốn hút.

Tô Lam mím môi cười: "Em phát hiện anh càng ngày càng biết dỗ dành con gái, miệng cứ ngọt như bôi mật ong vậy."

Nhưng trong lòng cô lại vui như mở cờ, cô tưởng anh sẽ không bao giờ nói những lời sến súa như vậy, thì ra anh nói còn dễ nghe hơn bất cứ ai, chỉ là anh có muốn nói hay không thôi.

Ngay sau đó, Quan Triều Viễn cười nói: "Con gái gì chứ, giờ em đã là phụ nữ có chồng rồi, em phải luôn ghi nhớ thân phận đã kết hôn của mình!"

"Đáng ghét, ý anh là em là bà già rồi, không đáng giá nữa phải không?" Tô Lam lại đôi co với anh.

"Không đáng giá cũng chẳng sao, dù sao anh cũng không định bán em lấy tiền." Đầu bên kia lại truyền đến tiếng cười khoái chí của Quan Triều Viễn.

"Quan Triều Viễn, anh gọi có việc gì không? Không thì em cúp máy đây!" Tô Lam biết anh sẽ làm cô mê mẩn bằng những lời ngọt ngào trước, đợi đến khi cô vui đến quên hết tất cả, anh sẽ đào cái hố cho cô nhảy xuống đó, lần nào cũng như vậy.

"Có việc, có việc." Nghe Tô Lam nói định cúp máy, đầu bên kia vội nói.

"Có việc thì mau nói." Tô Lam không có cảm tình, đáp.

Sau đó đầu bên kia bèn nói: "Tối mai có buổi tiệc rượu, em tham gia cùng anh một chút."

"Tiệc rượu gì vậy?" Tô Lam thực sự không muốn tham gia loại hoạt động màu mè như vậy.

"Là tiệc rượu giao lưu của giới doanh nhân Giang Châu do Chính phủ Giang Châu tổ chức mỗi năm một lần, bầu chọn ra Top 10 tinh anh hằng năm của giới doanh nhân, để thúc đẩy sự phát triển của doanh nghiệp tại Giang Châu." Quan Triều Viễn trả lời.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom