• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (7 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 951-960

Chương 951:



Giọng nói của anh nghe giống như không có chút sức lực nào, còn mang theo chút run run.



Hàn Minh Thư không cần ngẩng đầu lên cũng biết ánh mắt lúc này của anh tĩnh mịch như một con sói đang ẩn núp trong bóng tối, cô không nhìn vào mắt anh, lại lặp lại câu nói vừa nãy.



Thế nhưng Dạ Âu Thần vẫn không động đậy, chỉ đưa tay nắm chặt lấy cô tay cô, giọng nói khàn khăn: “Em có biết, anh nhịn rất vất và hay không?”



Hàn Minh Thư kinh ngạc ngẩng đầu: “Biết, biết



Đương nhiên là cô biết



Trước kia cô cũng từng bị người ta bỏ thuốc tự nhiên biết nhẫn nại có bao nhiêu thống khổ, nhưng chính vì biết nên cô mới không muốn để anh thống khổ một mình.



“Biết?” Dạ Âu Thần nheo mắt lại, trong mắt lộ ra tia nguy hiểm, trên tay dùng sức một cái, Hàn Minh Thư bị kéo vào ngực anh: “Nếu biết, em còn dám tiến dén?”



Hàn Minh Thư khẩn trương chớp mắt mấy cái, lông mi như hai cánh quạt nhỏ không ngừng phe phẩy, có cần môi dưới một cái, sau đó nói: “Em lo lắng cho anh.”



Nói xong, cô rũ mắt xuống, mím môi mỏng như đang chuẩn bị ra một quyết định quan trọng nào đó. Một lúc lâu sau cô mới ngắng đầu, ánh mắt nhìn thắng vào anh: “Em muốn giúp anh.”



Nghe vậy, hô hấp của Dạ Âu Thần trở nên nặng nề hơn mấy phần, cắn răng nghiến lợi nhìn cô: “Em nói cái gì? Em lặp lại lần nữa!”



Bộ dạng của anh nhìn rất đan sợ, ánh mắt hung ác giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô, Hàn Minh Thư vô ý thức rụt cổ một cái, thế nhưng nhìn đôi môi mỏng nhợt nhạt và vẻ mặt ẩn nhận của anh, cô đành đề sự khiếp đảm này xuống, chủ động đến gần anh.



“Em biết anh khó chịu, bây giờ là mùa đông, nếu anh ngâm nước lạnh cả một đêm thì sẽ bị bệnh mất



Nhìn cô càng ngày càng đến gần, bản thân Hàn Minh Thư cũng chủ mặc có mỗi một cái áo ngủ, về sau Dạ Âu Thần bảo cô mặc thêm một cái áo khoác, thế nhưng lúc đó bị Dạ Âu Thần ôm lấy hôn hít, quần áo dã ướt hết, lúc này đang dần lên cơ thể cô, đường cong mê người.



Cô không cần làm gì, chỉ cần đứng sở trước mặt anh cũng đủ để Dạ Âu Thần lúc bình thường không thể khống chế nổi mình rồi.



951-1-de-choc.jpg




Hàn Minh Thư mấp máy môi, chủ động đưa tay cời cúc áo của anh.



Hành động này đã nói lên tất cả.



Yết hầu của Dạ Âu Thần nhấp nhô, cúi đầu nhìn động tác của cô, đôi mắt chỉ còn lại một màu đen.



Xem ra, buổi tối ôm nay anh không chạy thoát được rồi.



Khi Dạ Mục Thầm bé Hàn Minh Thư, Hàn Minh Thư ôm cổ của anh, tai đỏ như máu, cô khể nói nhỏ vào tại anh: “Anh nhẹ một chút ”



Dạ Âu Thần khẽ hôn lên vành tai cô, nhẹ nhàng đáp lại: “Được.”



Trong phòng tắm không có người, nhưng quân áo của hai người lại vương vãi đầy trên đất, thay vào đó ở trong căn phòng tối mờ, có hai thân thể đang quân vào nhau trên giường.



Ngo đèn vàng ấm ở đầu giường chiếu sáng cả căn phòng.



Vầng trăng trốn sau tầng mây, một lúc lâu sau mây dần dần tan đi.



Qua đêm nay, mọi thứ…. Đã khác.



Hàn Minh Thư tỉnh dậy rất sớm.



Lúc cô ở mắt, cô nhìn thấy bên ngoài cửa sổ vẫn là một lớp màu xám xịt, lúc này chắc mới khoảng hơn sáu giờ.
Chương 952:



Tối hôm qua cô bị giày vò đến nửa đêm, bây giờ cả người cô đều đau nhức, Hàn Minh Thư cắn môi dưới, khẽ nhắc bàn tay đang đặt ở bên hồng mình ra, đứng dậy mặc quần áo, Sau đó có quay đầu nhìn Dạ Âu Thần một cái.



Có lẽ là do được tính của thuốc cho nên anh ngủ rất sâu, Hàn Minh Thư chớp mắt mấy cái, đứng dậy đi về phải phòng tắm.



Cô nhặt hết mất chiếc quần áo vương vãi trên đất ném vào trong máy giặt. Hàn Minh Thư cảm giác được cơ thể có gì đó không ổn.



Cô đành phải đóng cửa lại kiểm tra một chút, phát hiện ở giữa chân minh có máu tươi,



Mặc dù số lượng máu không nhiều, nhưng cảnh tượng này cũng đủ khiến cô nhìn thấy mà giật mình.



Vẻ mặt Hàn Minh Thư tái nhợt, lót cho mình một miếng băng vệ sinh sau đó mở cửa đi ra ngoài.



Ban đầu cô mang thai vẫn chưa được ba tháng, mặc dù tối hôm qua cô đã bảo Dạ Âu Thần nhẹ một chút, nhưng Dạ Âu Thần không có nghe cô, những lúc cao trào vẫn không khống chế nổi mình.



Làm sao bây giờ?



Tình huống này có ảnh hưởng gì đến đứa bé không? Trong lòng Hàn Minh Thư sợ hãi muốn chết, nhưng lại không thể nói với Dạ Âu Thần.



Hàn Minh Thư suy nghĩ, đi vào phòng tắm lấy áo khoác, vừa ngay nhìn thấy Tổng An gọi điện cho cô. Dì Tống An….



Hàn Minh Thư giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, cô vội vàng cầm lấy điện thoại chạy ra ban công bắt máy.



“ Dì Tống.”



Tổng An ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng điệu của cô lo lắng cho nên bà ấy không nói mục đích mình gọi điện đến, ngược lại hỏi: “Sao vậy? Sao giọng điệu lại gấp gáp như vậy, có chuyện gì xảy ra sao?”



Hàn Minh Thư cắn môi dưới, muốn nói nhưng lại khó mở miệt thể nhưng nghĩ lại chuyện đã thành như vậy rồi, còn có cái gì mà không thể nói.



Cuối cùng cô chỉ có thể nhắm mắt nói: “Dì Tống, tối hôm qua Âu Thần bị bỏ thuốc.



Nghe vậy, trong lòng Tổng An run lên: “Cháu nói cái gì?”



Bà ấy tức giận đến nỗi vỗ rầm một cái lên bàn: “Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, bây giờ nó thế nào rồi?”



Hàn Minh Thư cắn môi dưới, thấp giọng nói: “Anh ấy không sao rồi, dì Tống đừng lo lắng.



Nghe thấy Dạ Âu Thần không có việc gì, lúc này dì Tổng mới thở phào một hơi.



Vậy “Mặc dù anh ấy không có việc gì, thế nhưng cháu… Hàn Minh Thư do sự nói tình huống của mình ra.



Dì Tổng: “… Vậy cháu còn ngày ngốc ở đó làm gì, nhanh thay quần áo đi, dì đưa cháu đến bệnh viện kiểm tra một chút



Trước kia Tổng An là một bác sĩ, nếu bà ấy đã nói như vậy, Hàn Minh Thư không dám do dự, sau khi cúp điện thoại xong thì quay về phòng thay quần áo.



Sau khi Hàn Minh Thư thay quần áo hoàn chỉnh xong, cô nhìn thoáng qua Dạ Âu Thần đang ngủ say, anh vẫn duy trì tư thế như vừa nãy không nhúc nhích, nghĩ chắc là do hiệu quả của thuốc khiến anh ngủ say.



Vậy cũng tốt, cô sẽ tranh thủ khoảng thời gian này đến bệnh viện kiểm tra một chút, nếu lúc cô trở về mà anh tỉnh lại, vậy cô sẽ nói cho anh là mình đi siêu thị mua đồ ăn.



Nếu như anh vẫn chưa tỉnh, vậy thì càng dễ làm.



Hàn Minh Thư tiến lên giúp anh đắp kín chăn, khế nói: “Em sẽ về nhanh thôi, anh phải ngoan ngoãn ngủ đó.”



Lông mi người đang ngủ khẽ run lên một cái, nhưng không có phản ứng gì khác nữa.”



Hàn Minh Thư đi ra khỏi cửa, lúc xuống tầng cô gọi điện cho Tổng An, nói mình đã ra khỏi nhà.



“Cháu trực tiếp gọi xe, chúng Tống An gặp nhau ở của bệnh viện Bạch Mai, hiểu chưa?” Trước đây Tổng An đã từng sinh sống ở đây, cho nên Hàn Minh Thư không lo lắng về lời nói của bà ấy, cô gặt đầu nói: “Dì Tống, cháu lập tức gọi xe đây.



Hàn Minh Thư bước nhanh bước chân, nhưng bụng dưới lại ẩn ẩn đau nhức, mà trận chiến tối hôm qua khiến chân cô không đi đường thuận lợi được
Chương 953:



Lúc mới ngủ dậy cô không có cảm giác mãnh liệt như vậy, nhưng bây giờ càng đi càng cảm thấy vô lực, không như đã đụng vào vết thương.



Trong lòng Hàn Minh Thư sợ hãi, chỉ có thể vừa đi chậm vừa gọi xe.



Sau khi xe taxi đưa cô đến bệnh viện, Hàn Minh Thư vừa xuống xe, Tổng An đã tiến lên đỡ cô: “Cháu không sao chứ?”



Hàn Minh Thư lắc đầu, đi về phải trước hai bước nhưng lại suýt nữa ngã lộn cổ xuống đất, may là Tổng An nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô.



Cảnh tượng vừa nãy khiến cho trái tim Tống An suýt nữa bay ra ngoài, phải biết bây giờ Hàn Minh Thư là một người phụ nữ mang thai, nếu như quả thực té ngã, đến lúc đó xảy ra chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, vậy thì người dì là bà ấy thực sự khó tránh khỏi tội lỗi.



“Tại sao lại không chú ý như vậy?”



Tống An bắt đắc dĩ nhìn cô một cái, trong mắt mang theo sự trách móc nặng nề,



Trong lòng Hàn Minh Thư rất xấu hổ, cô vốn không muốn nói chuyện này với dì Tống, dù sao thì cô cũng có chút xấu hổ khi nói về loại chuyện này.



Nhưng tình huống bây giờ lại không thể không nói cho bà ấy biết.



Bây giờ cô bị bà ấy trách cứ như thế, Hàn Minh Thư cũng không dám mạnh miệng, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Xin lỗi dì Tống, vừa nãy cháu…. Có chút không tập chung.



Thấy cô cụp mắt xin lỗi, dì Tống mới nhận ra mình hơi quả lời, bà ấy ho nhẹ một tiếng thay đổi thái độ: “Không sao, dì cũng không phải có ý trách mắng cháu, chẳng qua vừa nãy nhìn thấy cháu suýt nữa ngã xuống cho nên hơi nóng lòng mà thôi.”



Sau đó dì Tống dẫn Hàn Minh Thư đi vào trong bệnh viện.



Lúc đi đường, bởi vì Hàn Minh Thư phải chịu đựng cơn đau cho nên đi hơi chậm một chút, Tổng An cũng chú ý đến dáng đi quái dị của cô, bờ môi bà ấy giật giật muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhận xuống.



Bỏ đi, dù sao thì chuyện cũng thành ra như vậy rồi, bà ấy có nói thêm cái gì nữa thì cũng vô dụng. Chờ có kết quả kiểm tra rồi lại nói,



Bởi vì họ tới bệnh viện từ rất sớm cho nên không cần phải xếp hàng khi lấy số, sau đó trực tiếp đi tìm bác sĩ kiểm tra.



Toàn bộ quá trình Tống An đều đi theo cô, sau khi có kết quả kiểm tra xong, bác sĩ nhíu mày nhìn cô: “Thai nhi này của cô chưa đầy ba tháng, tại sao cô lại không cần thận như vậy?”



Hàn Minh Thư lúng túng cắn môi dưới, Tổng An ở bên cạnh thản nhiên lên tiếng thay cô: “Lần này là tình huống đặc biệt.



“Có thể có cái tình huống đặc biệt nào thành như vẫy? Cho dù có không thể nhịn được thì cũng không thể thành cái dạng này? Có dấu hiệu sinh non.”



Nghe vậy, sắc mặt Hàn Minh Thư tái đi, suýt chút nữa đứng không vững, may mắn Tống An đưa tay đỡ lấy cô, bằng không cô nhất định đã ngã bệt ra phải sau.



Nghe bác sĩ nhíu mày, Tổng An không nhịn được nhíu mày: “Bác sĩ, sau này tình huống này sẽ không xảy ra nữa, con bé cũng không rõ là mình mang thai, không phải sau khi phát hiện có chỗ không ổn thì lập tức đến bệnh viện hay sao?”



Bác sĩ cũng bất đắc dĩ lắc đầu, thấy Hàn Minh Thư vẫn luôn không nói lời nào, sau khi nghe thấy có dấu hiệu sinh non thì về mặt tái nhợt đi thì có chút yêu thường có, chỉ có thể nói: “Chỉ là có dấu hiệu sinh non mà thôi, không đến mức sinh non, điều trị tốt một chút là có thể thuận lợi sinh ra, chỉ là…”



Ánh mắt của bác sĩ dừng lại trên người Hàn Minh Thư, nói: “Mọi chuyện phải chú ý, không thể để bị kinh sợ, tình huống như vậy tuyệt đối không được để xảy ra một lần nữa.”



Nói xong, bác sĩ lại nói tiếp: “Nằm viện điều dưỡng một thời gian đi.”



“Nằm viện?”



Hàn Minh Thư lập tức lắc đầu: “Không được, tôi không thể ở bệnh viện được.”



Nghe vậy, bác sĩ nheo mắt nhìn cô, Tống An lập tức nói: “Là như thế này, tình huống trong nhà của tôi tương đối phức tạp, tạm thời không thể ở trong bệnh viện được, không biết bác sĩ có biện pháp nào khác không?”



Bệnh nhân không phối hợp, bác sĩ cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, cuối cùng cũng chỉ có thể nói: “Vậy thì dường thai đi, sau đó trở về nhà nên nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều, đến kiểm tra định kỳ, nếu xuất hiện tình huống gì bất thường thì lập tức tới bệnh viện Hàn Minh Thư khẽ gật đầu tiếp nhận phương thức xử lý này.



“Cảm ơn bác sĩ



Lúc đi ra khỏi bệnh viện thì trời không còn sớm nữa.
Chương 954:



Hàn Minh Thư lấy điện thoại ra xem, phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Dạ Âu Thần.



Xem ra là anh đã tỉnh rồi.



“Nó gọi điện cho cháu à?” Tống An liếc nhìn màn hình di động của cô một cái, sau đó hỏi.



Hàn Minh Thư gật đầu: “Dạ.”



“Vậy cháu đã nghĩ phải nói với nó như thế nào chưa?”



Hàn Minh Thư suy tư, không trực tiếp trả lời Tống An, Tống An mím môi: “Có muốn dì về đó với cháu không? Dì có thể thay cháu giải thích.”



“Không cần đâu dì Tống, sáng sớm cháu đã làm phiền dì cùng cháu đến bệnh viện, hôm qua dì đã vất cả một ngày, hôm nay dì trở về nghỉ ngơi đi.”



Nghỉ ngơi?



Tống An nhíu mày, cười nói: “Cháu thật có tâm tư, tối hôm qua xảy ra chuyện như vậy, cháu cảm thấy người dì này còn có thể ngồi vững sao? Dì còn tưởng bên kia không có hành động gì bất thường, ai mà biết được….”



Nói đến đây, vẻ mặt Tống An lạnh đi rất nhiều.



Hàn Minh Thư còn đang định nói gì đó, nhưng đúng lúc này điện thoại lại vang lên, Tống An cười khẽ nói: “Cháu không cần phải lo lắng cho dì, thật ra dì rất quen thuộc chỗ này, dù sao dì cũng từng sinh sống ở đây rất nhiều năm, Âu Thần đang tìm cháu đó, cháu nhanh trở về đi, nhớ chú ý một chút, đừng làm đứa bé bị thương.”



Nghe vậy, Hàn Minh Thư đỏ mặt gật đầu.



“Cảm ơn dì Tống, cháu biết rồi.”



“Về sau gọi là dì nhỏ đi, cháu không cần khách khí với dì như vậy, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ trở thành người một nhà.” Tống An nói xong thì đưa tay sờ đầu cô: “Đi đi.”



Sau khi Hàn Minh Thư tạm biệt Tống An xong thì gọi xe trở về.



Sau khi cô lên xe xong thì mới tiếp điện thoại của Dạ Âu Thần.



“Alo?”



Đầu dây bên kia yên tĩnh mấy giây, sau đó mới truyền đến giọng nói khàn khàn.



“Ở đâu?”



Hàn Minh Thư nhìn thoáng qua bên ngoài, khẽ cười nói: “Em đi siêu thị mua chút đồ rồi sẽ trở về.”



Dường như là không ngờ cô sẽ đi siêu thị, đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, sau đó căn dặn cô: “Về sớm một chút, hoặc là gửi định vị cho anh, anh tới đón em.”



“Không cần, em sẽ về ngay tôi, anh đợi em là được.”



Sau khi cúp điện thoại xong, Dạ Âu Thần ngây ngẩn nhìn điện thoại.



Sau chuyện xảy ra đêm qua……



Phản ứng đầu tiên của anh sau khi khôi phục ý thức là đưa tay thăm dò muốn ôm cô, nhưng cuối cùng lại chẳng mò được gì, lúc này đôi mắt sâu thẳm lờ mờ mở ra, anh không thấy bóng dáng Hàn Minh Thư đâu.



Dạ Âu Thần nhanh chóng lật tung chăn, ngồi bật dậy, chỉ thấy ga trải giường và chăn đều nhăn nhúm, anh gọi tên Hàn Minh Thư nhưng cũng không thấy ai đáp lại, nên đứng dậy mặc quần áo và bắt đầu lục tung khắp phòng.



Trong nhà rất yên lặng, không thấy bóng dáng của Hàn Minh Thư.



Dạ Âu Thần ngồi trên mép giường, xung quanh chỉ có tiếng thở của anh, nếu không có những dấu vết nhăn nhúm trên ga giường và chăn, có lẽ Dạ Âu Thần sẽ không rõ liệu chuyện xảy ra đêm qua là thật hay là mơ.



Sau một hồi im lặng, Dạ Âu Thần lấy điện thoại di động ra gọi cho Hàn Minh Thư.



Tút, tút, tút……



Cuối cùng là một giọng nữ vừa lạnh lùng vừa lịch sự.



“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”



Đôi lông mày của Dạ Âu Thần cau lại, anh tiếp tục gọi vài lần nữa nhưng không có ai nghe máy, lông mày càng lúc càng nhíu chặt mày hơn, tay nắm điện thoại cũng càng lúc càng chặt.



Chẳng lẽ cô ấy hối hận vì chuyện đêm qua?



Vì thế, mới sáng sớm đã rời đi, lại còn không nghe điện thoại của anh.



Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu anh, mí mắt của Dạ Âu Thần nặng nề giật giật, anh đứng bật dậy đi ra ngoài, khi đi qua phòng tắm, bước chân của Dạ Âu Thần dừng lại.



Sau đó, anh nhìn nghiêng thì thấy bộ quần áo hai người thay đêm qua đã được dọn dẹp và ném vào máy giặt, nhưng chắc sợ làm phiền đến giấc ngủ của anh nên máy giặt vẫn chưa được khởi động.



Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Dạ Âu Thần hơi sầm lại một chút.



Nếu cô ấy hối hận thì cô ấy sẽ không làm chuyện này mà sẽ thu dọn đồ đạc và rời đi.



Dạ Âu Thần lặng lẽ đứng nhìn một lúc rồi quay vào nhà và thấy vali đồ đạc của Hàn Minh Thư vẫn ở đó, chỉ thiếu chiếc điện thoại di động và túi xách hàng ngày của cô.
Chương 955:



Chắc cô đã đi ra ngoài.



Dạ Âu Thần trầm ngâm suy nghĩ, việc không trả lời điện thoại của anh, chắc do điện thoại của cô đang để chế độ im lặng, hoặc là bên ngoài ồn quá nên không nghe thấy.



Anh tự an ủi bản thân, tất cả những điều này nghe có vẻ khá logic.



Nhưng vừa nhắm mắt lại nghĩ đến cảnh tượng đêm qua, Dạ Âu Thần tự cảm thấy mình thực sự như một con thú vật, cô ấy nói lo lắng cho anh và muốn giúp đỡ anh, và thế là anh không kiềm chế được?



Rõ ràng, hai người mới ở bên nhau chưa được bao lâu, ở bên nhau cũng bởi vì anh bị chuốc thuốc……



Càng nghĩ Dạ Âu Thần càng cảm thấy mình có lỗi với cô.



Nếu cô giận mà bỏ đi…… thì cũng là chuyện bình thường.



Sau một hồi im lặng, Dạ Âu Thần không thể cứ ngồi đợi như này được nữa, vì vậy anh đã gọi điện nhờ người giúp anh tìm tung tích của Hàn Minh Thư.



Chẳng mấy chốc, video toàn cảnh khu nhà ở được chuyển đến hộp thư của Dạ Âu Thần, anh mở nó ra xem.



Anh thấy khi Hàn Minh Thư đi ra ngoài, tâm trạng và biểu hiện trên khuôn mặt của cô ấy vẫn như thường lệ, không nhìn ra điều gì khác thường, ngoại trừ…… dáng đi kỳ lạ của cô.



“……”



Dạ Âu Thần nghĩ đến sự tàn bạo của mình đêm qua và giọng nói nhẹ nhàng của cô ấy không ngừng nói với anh “nhẹ chút”, mắt anh tối sầm lại và cổ họng cuộn lại.



Mùi của cô……



Đẹp như cách anh nghĩ.



Mặc dù lúc đó Dạ Âu Thần bị thôi thúc bởi tác dụng của thuốc, nhưng anh biết rằng ngay cả khi không có tác dụng của thuốc, anh cũng sẽ có phản ứng tương tự khi đối mặt với cô.



Cô nghe điện thoại, nhìn bộ dáng của cô, có lẽ chỉ là ra ngoài mà thôi.



Sau đó tôi nhận được tin cô ấy đi ra ngoài cùng Tống An.



Dạ Âu Thần khựng lại một chút sau khi nghe đến cái tên Tống An, đó không phải là dì của cô ấy sao?



“Anh Thần, cô ấy ra ngoài cùng Tống An rồi……”



“Được rồi.” Dạ Âu Thần ngắt lời anh ta: “Tôi biết rồi.”



Nếu đi chơi với Tống An thì không có vấn đề gì. Dù gì cô ấy cũng là con gái, chuyện xảy qua đêm qua có lẽ cô ấy muốn nhận được lời tư vấn của những người thân cận?



Dạ Âu Thần không truy vấn thêm, điều tra viên cũng không nói đến thông tin hai người đó đến bệnh viện.



Thôi, Anh Thẩm đã không muốn biết, anh ta có nói chuyện này cũng vô ích.



Suy đi tính lại, Dạ Âu Thần liên tục gọi điện thoại cho Hàn Minh Thư.



Cuối cùng Hàn Minh Thư cũng nghe điện thoại.



Nghe giọng của cô vẫn như thường, không có gì bất ổn, Dạ Âu Thần cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.



Hàn Minh Thư đi siêu thị gần đó, mua một chút đồ dùng hàng ngày, rồi về nhà.



Không ngờ, khi cô vừa ra khỏi siêu thị, Dạ Âu Thần đã đích thân đến đón cô.



Anh sải bước cầm lấy chiếc túi trên tay cô, trầm giọng nói: “Sao em chạy ra ngoài mà không nói với anh lời nào?”



Anh mặc một chiếc áo khoác màu xám, đôi môi mỏng mím chặt, đôi mắt sâu, nhìn không ra điểm nào khác thường.



Ừm, lại khôi phục rồi.



Đêm qua, đôi môi của anh tái mét và dục vọng trong mắt anh thật sự khiến người ta sợ hãi.



Hàn Minh Thư nắm lấy tay anh một cách tự nhiên: “Em thấy anh còn đang ngủ, cho nên không muốn quấy rầy anh.”



Dạ Âu Thần: “……”



Anh hơi nheo mắt, nhẹ nhàng nói: “Em không mệt sao? Chuyện đêm qua……”



Anh chưa nói hết nửa câu sau, Hàn Minh Thư đột nhiên đỏ mặt ngắt lời: “Anh không được nói.”



Chuyện đêm qua…



Anh thật sự…



Khi Hàn Minh Thư nghĩ đến việc Dạ Âu Thần buộc mình phải chủ động, tai cô lại bắt đầu đỏ lên.



Nhìn thấy bộ dạng hờn dỗi của cô, tất cả phiền muộn trong lòng Dạ Âu Thần lúc nãy đều hoàn toàn biến mất, thay vào đó là khuôn mặt và vành tai đỏ bừng của Hàn Minh Thư.
Chương 956:



Bộ dạng này…



Đôi mắt của Dạ Âu Thần tối sầm rồi lại sáng lên, trái khế chuyển động lên xuống, anh kiềm chế bản thân, chuyển ánh nhìn sang chỗ khác, dùng bàn tay to lớn của mình siết chặt bàn tay trắng nõn mềm mại của cô, giọng nói thô bạo: “Được rồi, anh không nói nữa.”



Cô cứ nghĩ anh ta là người thật thà, nhưng ai biết rằng thực ra anh lại nói thêm một câu: “Em nên làm.”



Hàn Minh Thư: “……”



Vừa rồi vành tai và mặt đỏ bừng, giờ đã lan đến cổ, Hàn Minh Thư véo mạnh vào lòng bàn tay anh. Cô không biết véo như thế anh có đau hay không, nhưng cô biết trong mắt Dạ Âu Thần tràn đầy nụ cười cưng chiều, anh cao lớn đứng bên cạnh cô, giống như một người lớn đang dỗ dành đứa con của mình, chỉ cần đứa trẻ muốn sẽ sẵn sàng cưng chiều mọi nguyện vọng.



Một lúc sau, Hàn Minh Thư thu tay lại, nhớ tới lời dặn dò lúc trước ở bệnh viện của bác sĩ, rồi nói nhỏ: “Từ nay về sau…… không được như vậy nữa.”



Đứa trẻ trong bụng cô ấy vẫn chưa tròn ba tháng, và cô sẽ không biết như thế nào nếu chuyện như đêm qua lại xảy ra.



Mặc dù lần này không sao, nhưng cô đã có dấu hiệu sảy thai.



Tóm lại, nhìn thấy vết máu kia, cô thật sự rất hoảng loạn.



Dạ Âu Thần không biết trong lòng cô nghĩ gì, nghe cô nói lời này, còn tưởng rằng cô bị bộ dạng đêm qua của anh dọa cho sợ khiếp vía, đôi môi mỏng hơi nhếch lên. “Từ nay về sau…… anh sẽ làm nhẹ.”



Người này thế mà luôn đem chuyện này ra bên ngoài nói, Hàn Minh Thư cảm thấy nếu như mình lại nói tiếp với anh, vậy bị chiếm lợi chỉ có thể là mình.



Cho nên Hàn Minh Thư kịp thời ngắt lời, trực tiếp đổi chủ đề: “Chúng ta về trước đi.”



Nơi này cách tiểu khu không xa, có lẽ đây cũng là nguyên nhân Dạ Âu Thần có thể tìm thấy cô.



Chẳng qua Hàn Minh Thư vẫn hơi lo lắng, dù sao sáng sớm cô đã xuất hiện, dựa theo cuộc gọi Dạ Âu Thần gọi cho cô cũng không biết anh có đi hay không.



Nếu như đến lúc đó anh hỏi mình thì sao?



Cô lại phải nói thế nào?



Chẳng lẽ ăn ngay nói thật? Hàn Minh Thư ngậm miệng, như có điều suy nghĩ bị Dạ Âu Thần vạch trần, cô suy nghĩ một chút, thật ra… cô cũng không có cố ý giấu diếm gì, hơn nữa những điều này vốn chính là ký ức Dạ Âu Thần trước kia mất đi, nếu như… anh thật sự nhận ra cái gì hay nhớ lại chút gì đó. Vậy cô… ăn ngay nói thật dường như cũng không có gì không thể.



Dạ Âu Thần lái xe, anh đưa Hàn Minh Thư lên xe, lúc thấy cô lo lắng mà chuẩn bị ngồi vào trong xe còn đưa tay bảo vệ phía trên đầu cô, phòng ngừa cô đụng đầu.



Hàn Minh Thư bên này còn đang suy nghĩ chuyện gì đó, đột nhiên cảm thấy một hơi thở ấm áp đang tới gần cô, lúc lấy lại tinh thần Hàn Minh Thư đột nhiên trông thấy khuôn mặt đẹp trai phóng đại vô số lần trước mặt.



Cô giật nảy mình.



Gương mặt đẹp trai xích lại gần khiến Hàn Minh Thư giật nảy mình, hơi thở cũng gấp gáp hơn mấy phần: “Anh… Anh làm gì?”



Đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, hình thành một độ cong đặc biệt đẹp đẽ, môi mỏng Dạ Âu Thần nhếch lên: “Dây an toàn.”



Nói xong, anh đưa tay buộc dây an toàn lên cho cô.



Sau khi thắt xong, anh cũng không lùi lại, ngược lại xích gần hơn, hơi thở của hai người có thể nghe thấy được.



“Ngây ngốc gì đấy?”



Hàn Minh Thư: “… Không có gì.”



Cô dời ánh mắt, cũng thuận tiện nghiêng đầu qua.



Nhưng mà một giây sau, Dạ Âu Thần liền nắm cằm cô, ép buộc cô quay mặt lại, khiến Hàn Minh Thư không thể không chạm phải ánh mắt Dạ Âu Thần: “Làm gì?” Bởi vì quá gần, Hàn Minh Thư ngay cả lông tơ tinh tế trên mặt anh cũng có thể thấy được, nghĩ đến những cảnh tượng khiến người mặt đỏ tim run đêm qua kia, trái tim Hàn Minh Thư lại bắt đầu không tự chủ run lên, giống như muốn vỡ tung.



“Còn nói không có gì, cũng ngây ngốc thành như vậy?”



Dạ Âu Thần đè thấp tuyến giọng, giọng nói khàn khàn: “Cả đoạn đường này em đã thất thần bao nhiêu lần rồi, đang nhớ chuyện tối qua?”



Vút…



Gương mặt Hàn Minh Thư phút chốc đỏ lên, đưa tay dùng sức đẩy anh ra: “Anh nói bậy bạ gì đó? Tranh thủ thời gian lái xe của anh đi.”



Cô đẩy Dạ Âu Thần ra phía sau rồi tranh thủ thời gian xoay người đối mặt với cửa sổ xe bên kia, không dám đối mặt Dạ Âu Thần nữa.



Sau khi trong xe yên tĩnh chốc lát, xe rốt cuộc xuất phát.



Rất nhanh, hai người đã về đến nhà, chuyện đầu tiên Hàn Minh Thư trở về phòng làm chính là cởi giày ra, ngay cả nói chuyện với Dạ Âu Thần cũng không có thì cô đã cất bước đi vào nhà bếp.



Nếu như không phải cô đi quá nhanh dẫn đến chỗ nào đó đau đớn, cô lập tức cau mày, sau đó dáng đi trở nên quái dị.
Chương 957:



Đằng sau hình như có ánh mắt sáng rực đang dõi theo cô, Hàn Minh Thư không dám ngừng lại, chỉ thể nhịn đau, khôi phục như thường đi vào nhà bếp, sau đó rầm một tiếng đóng cửa phòng lại.



Rầm!



Dạ Âu Thần đứng trước cửa nhìn một màn này, nghe một tiếng đóng cửa nhà bếp, anh vô ý thức đưa tay sờ mũi mình.



Vì sao cách xa như vậy, anh lại luôn có ảo giác quái dị là cánh cửa đập vào mũi mình chứ?



Sau khi cửa nhà bếp đóng, Hàn Minh Thư liền cảm thấy mình rốt cuộc đã có không gian riêng, mọi nhẫn nhịn vừa nãy vào lúc này hoàn toàn sụp đổ, cô xoa nhẹ eo mình, bước chân khó khăn đi về phía trước.



Đặt cái túi lên bàn, Hàn Minh Thư từng bước một mở ra, bỏ nguyên liệu nấu ăn vào tủ lạnh.



Buổi sáng chỉ lo đi kiểm tra, đến bây giờ cô còn chưa có ăn sáng.



Bây giờ nấu cháo quá muộn, Hàn Minh Thư quyết định trực tiếp ăn mì.



Hàn Minh Thư bật bếp nấu nước, sau đó lấy mì vắt trong túi ra, đây là mấy thứ cô vừa mua ở siêu thị, lát nữa đơn giản thả mì nêm gia vị là được.



Sau khi nước sôi, Hàn Minh Thư bỏ mì sợi vào.



Lúc này lại nghe được một tiếng mở cửa răng rắc, sau lưng có tiếng bước chân vững vàng truyền đến.



Hàn Minh Thư cảm thấy nhịp tim mình thót một cái, rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh.



Bên hông bị một cánh tay to vòng qua, người đàn ông cao lớn ôm cô từ phía sau, cúi đầu xuống tựa đầu vào bờ vai cô, giọng nói khàn khàn: “Vì sao buổi sáng không ngủ thêm chút nữa hãy đi?”



Hàn Minh Thư: “…”



Anh rốt cuộc không nhịn được hỏi.



Ngay lúc Hàn Minh Thư do dự phải trả lời anh thế nào thì cảm thấy trên cổ truyền đến cảm giác mềm mại.



Môi mỏng Dạ Âu Thần nhẹ hôn cổ cô, nhỏ giọng: “Anh cho rằng em hối hận.”



Cái gì?



Hàn Minh Thư cho rằng mình nghe lầm, anh nói anh tưởng mình hối hận?



Nghĩ tới đây, cô nháy mắt mấy cái: “Em sao có thể… hối hận?”



Chẳng qua nghĩ lại cũng vậy, sau khi đêm qua xảy ra chuyện như vậy, sáng sớm cô lại chạy mất không thấy bóng dáng, một câu cũng không để lại, anh sẽ không suy nghĩ lung tung mới là lạ.



Nếu như người bị bỏ lại là mình, vậy có lẽ trong đầu cô đã sớm diễn ra một bộ phim tình cảm máu chó.



Hàn Minh Thư tránh né nụ hôn của anh, xoay người: “Chuyện tối hôm qua… rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”



Nhắc đến chuyện tối hôm qua, đáy mắt Dạ Âu Thần xuất hiện vẻ thù địch, không nói tiếp.



Hàn Minh Thư lại hơi do dự hỏi: “Đêm qua… không phải ông ngoại của anh bảo anh về à, vì sao sau đó…”



Bây giờ cô hoài nghi rốt cuộc anh bị bỏ thuốc kiểu gì? Chẳng lẽ… ông ngoại của anh cũng biết chuyện này sao?



Nhìn ánh mắt mê mang của cô, Dạ Âu Thần đưa tay vén tóc mái của cô ra phía sau đầu, nhỏ giọng: “Chuyện này em đừng quan tâm, anh sẽ xử lý tốt.”



Cô cắn môi dưới: “Đêm qua trước khi anh đi, anh nói em hãy chờ anh về, kết quả…”



“Kết quả anh không phải đã về rồi sao?” Dạ Âu Thần ngắt lời cô: “Mặc dù anh bị bỏ thuốc, nhưng anh vẫn trở về, không phải sao?”



Hàn Minh Thư nhìn anh nửa ngày, cắn môi.



“Cãi chày cãi cối.”



Mặc dù anh trở về, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, cô cũng sẽ lo lắng có được không? Hơn nữa tình huống nguy cấp giống đêm qua kia, nếu như anh không trở về thì sao? Vậy anh chẳng phải sẽ…



Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư bèn nói: “Em thấy nếu như không phải có Kièu Trị, anh cũng không nhất định sẽ về.”



“Về chứ.”



Nhưng mà Dạ Âu Thần lại kiên định trả lời cô.



Hàn Minh Thư sững sờ.



“Cho dù không có Kièu Trị ở đó, anh cũng sẽ trở về.”



“Chắc chắn sẽ về.”



Hàn Minh Thư ngơ ngác nhìn anh, không ngờ tới phản ứng của anh thế mà lớn như thế, cô không nói gì thêm nữa, tay to của Dạ Âu Thần khẽ vuốt mặt cô, ánh mắt dịu dàng hơn mấy phần: “Tối hôm qua mệt mỏi như vậy, hôm nay em hãy ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi, đừng tới công ty.”
Chương 958:



Hàn Minh Thư không có ý kiến khác.



Cô cũng cảm thấy trạng thái hiện tại của mình không thể đi làm được, dù sao thì bác sĩ đã dặn dò cô phải nằm ở trên giường nghỉ ngơi nhiều hơn, nếu như chỉ là mệt mỏi bình thường thì cô đương nhiên sẽ không để ở trong lòng.



Nhưng cô như thế này là có dấu hiệu sinh non nên hiển nhiên cô sẽ chú ý hơn.



Nghĩ đến đây Hàn Minh Thư dứt khoát thuận nước đẩy thuyền nói: “Chuyện đó…Em muốn nghỉ ngơi thêm mấy ngày có được không?”



Nghe cô nói như vậy Dạ Âu Thần không nhịn được nhíu mày: “Thật sự mệt như vậy sao?”



Hàn Minh Thư cảm thấy rất quẫn bách, cô còn chưa mở miệng đã nghe thấy anh nói: “Xem ra lần sau thật sự không thể giống như lần này.”



Hàn Minh Thư bị anh làm cho tức giận đến mức nói gì đó nhưng nồi mì đang nấu đã sôi tràn ra ngoài dọa cô sợ đến mức không kịp quan tâm gì hết xoay người tắt lửa, sau đó bắt đầu đuổi người: “Anh đi ra ngoài đi để em dọn dẹp chỗ này.”



Sau khi hai người chỉ đơn giản ăn một ít mì để lót dạ, lúc Dạ Âu Thần buông bát thời xuống nói: “Buổi chiều anh sẽ gọi đi tới.”



“Không cần…”



“Anh phải đi xử lý chuyện tối ngày hôm qua, em ở nhà một mình sao?”



Hàn Minh Thư: “Được, vậy anh cẩn thận một chút. Nếu như có thể thì dẫn Kièu Trị đi cùng.”



Mặc dù Kièu Trị nhìn có vẻ cà lơ phất phơ, thế nhưng vào thời khắc mấu chốt anh ta vẫn rất đáng tin cậy hoàn toàn khác với vẻ ngoài của anh ta.



Nhắc tới Kièu Trị Dạ Âu Thần không khỏi nhìn Hàn Minh Thư nhiều hơn.



“Đêm qua em là người đã gọi cậu ta đến sao?”



“Ừ…” Hàn Minh Thư cảm thấy chột dạ tránh ánh mắt của anh khẽ giải thích: “Đêm qua anh mãi vẫn chưa về nên em vô cùng lo lắng cho anh, thế nhưng em lại không thể ra ngoài vì vậy chỉ có thể gọi điện thoại cho Kièu Trị để anh ta tới xem thế nào.”



“Được.” Dạ Âu Thần trả lời.



Lúc lên xe Dạ Âu Thần gọi điện thoại cho Kièu Trị.



Kièu Trị đang chờ điện thoại của anh, mặc dù đêm qua anh ta rời đi nhưng mà anh ta đã nhịn cả một buổi tối, điển hình của việc hoàng đế không vội thái giám đã vội chết.



Nhịn đến rạng sáng anh ta mới mơ màng ngủ mất.



Chờ đến khi anh ta tỉnh lại thì phát hiện trời đã sáng, mà điện thoại vẫn nằm im lặng ở bên cạnh gối đầu không có một cuộc điện thoại nào cả.



Kièu Trị lập tức cảm thấy đau lòng!



Đêm qua anh ta sốt ruột trong một thời gian dài như vậy, hóa ra hai người này không gọi một điện thoại nào để nói rõ tình hình cho anh ta?



Họ không biết rằng anh ta sẽ sốt ruột sao?



Thế nhưng sau khi suy nghĩ lại Kièu Trị nghĩ tới loại thuốc mà hôm qua Dạ Âu Thần đã uống phải, hôm qua hai người này lại ở bên nhau.



Anh ta càng nghĩ lại càng cảm thấy chua xót.



Lúc Kièu Trị sắp chua xót thành tinh thì điện thoại di động vang lên, một tiếng tiếng chuông này thành công ngăn cản sự tiến hóa của quả chanh.



Kièu Trị nhanh chóng nghe điện thoại.



“Uất Trì, rốt cuộc thì anh cũng gọi điện thoại cho tôi!!!”



Xe của Dạ Âu Thần vừa mới lên trên cầu thì nghe thấy đầu dây bên kia của điện thoại truyền đến giọng nói quỷ khóc sói gào của Kièu Trị, anh lập tức nhíu mày lạnh lùng nói: “Câm miệng.”



Âm thanh đang gào thét của Kièu Trị nhất thời dừng lại ngay sau đó Kièu Trị mới nói: “Uất Trì, anh có biết tôi đợi bao lâu rồi không? Đêm qua anh ung dung tự tại sung sướng, người anh em là tôi lại…”



Lúc Dạ Âu Thần nghe thấy mấy chữ ung dung tự tại sung sướng thì anh càng nhíu chặt lông mày, giọng điệu không vui cắt ngang lời anh ta: “Sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa.”



Kièu Trị: “Tại sao…”



“Da mặt của chị dâu cậu rất mỏng.”



Kièu Trị: “Mẹ kiếp!”



Anh ta quả nhiên không nên nghe cuộc điện thoại này, cái tên khốn nạn này lại vội vàng không kịp chuẩn bị lấp đầy cẩu lương cho anh ta, Kièu Trị nghĩ nếu như có bát đựng cẩu lương anh ta thật sự muốn cầm bát chụp thẳng lên trên đầu của Dạ Âu Thần.



Phía trước hơi kẹt xe nên Dạ Âu Thần giảm tốc độ chậm rãi nói: “Bây giờ tôi chuẩn bị trở về.” “Hử? Về nhà Uất Trì sao? Vậy tôi đi cùng với anh!” Kièu Trị lập tức xung phong nhận việc, dù sao thì đêm qua anh ta chính là nhân chứng, hơn nữa anh ta vừa mới nghĩ thì lập tức có thể nghĩ ra lúc này Uất Trì Thần trở về chắc chắn là vì chuyện đêm qua.



Nếu không bây giờ anh hẳn là phải tới công ty mới đúng.
Chương 959:



Câu trả lời này chính là câu trả lời ma Dạ Âu Thần muốn nên anh khẽ ừ.



Kièu Trị lập tức xoay người xuống giường, vưa mặc quần áo vừa nói: “Nói thật, đêm qua là Đoan Mộc Tuyết bỏ thuốc anh đúng không?”



Dạ Âu Thần không trả lời nhưng mà ánh mắt sắc bén chìm xuống.



“Cô ta thực sự điên rồi mới có thể làm ra loại chuyện này.”



Dạ Âu Thần sợ Kièu Trị nói tiếp nên cắt ngang lơi anh ta:”Lát nữa gặp nhau ở nhà Uất Trì.”



Sau đó anh cúp điện thoại.



Nghe trong điện thoại di động truyền đến âm thanh tút tút Kièu Trị ngồi ngây ngẩn tại chỗ, trong mắt lại không thể che dấu sự cay đắng.



Đoan Mộc Tuyết…



Trước kia lúc anh ta chưa biết khuôn mặt thật của cô ta thì thật sự rất thích cô ta.



Lúc ấy anh ta cảm thấy tên của cô ta thật sự đúng với ngươi, cô ta sạch sẽ, cao quý lại tuyệt đẹp giống như là tuyết trắng ở trên trời.



Sau này…



Chuyện cũ thật sự nghĩ lại mà hoảng sợ.



Kièu Trị cười giượng tự nói với mình đừng nghĩ tới chuyện này nữa, tuổi trẻ ai mà không có lúc nhìn nhầm ngươi, trước kia mặc dù anh ta thích Đoan Mộc Tuyết rất lâu nhưng sau này trải qua những năm này anh ta cũng đã có thể nhìn rõ cô ta không phải sao?



Anh ta cảm thấy may mắn vì ngày đó đã đi tìm Đoan Mộc Tuyết, nếu không anh ta vĩnh viễn cũng không biết trong lòng của cô ta bản thân mình lại là người mà cô ta không chịu nổi.



Nghĩ tới đây Kièu Trị tiếp tục dọn dẹp sau đó đi ra ngoài.



Nhà Uất Trì.



“Tiểu Tuyết không sao, đừng khóc.”



Ông cụ Uất Trì đứng ở bên cạnh giường dỗ dành Đoan Mộc Tuyết.



Lúc này Đoan Mộc Tuyết đã khóc sướt mướt, trên trán của cô ta được băng bó một lớp băng gạc dày, đôi mắt cũng khóc đến nỗi sưng lên nhưng vẫn không dừng lại.



“Ông làm gì vậy?”



Ông cụ Uất Trì bị cô ta khóc đến nỗi thực sự tâm phiền ý loạn, ông ta quay đầu trách cứ bác sĩ gia đình đứng ở bên cạnh: “Ông chữa trị vết thương cho tiểu Tuyết thế nào vậy? Tại sao đến bây giờ con bé vẫn còn khóc?”



Bác sĩ gia đình độc quyền của nhà Uất Trì không còn cách nào nhìn cảnh tượng này rồi thở dài nói: “Thưa ông, tôi đã xử lý xong vết thương của cô Đoan Mộc Tuyết, cô Đoan Mộc Tuyết khóc như vậy…Đại khái là bởi vì…”



“Bởi vì sao?”



Bác sĩ gia đình lại nhìn Đoan Mộc Tuyết, ông ta sợ những lời nói của mình sẽ lại kích thích cô ta, bởi vì lúc trước khi ông ta nói trên trán Đoan Mộc Tuyết sẽ để lại sẹo thì đã lập tức kích thích cô gái xinh đẹp này.



Cho nên khi đối mặt với ánh mắt nghiêm nghị của Uất Trì Thần ông ta cũng châm chước một lúc sau mới nói: “Vết thương ở trên trán của cô Đoan Mộc Tuyết…Có thể sau này sẽ để lại sẹo.”



“Cái gì?”



Uất Trì Thần nheo mắt: “Để lại sẹo?”



Đoan Mộc Tuyết nghe xong thì nước mắt rơi lại càng nhiều hơn. Tiếng khóc nghẹn ngào của cô ta không ngừng vang vọng ở trong phòng, bác sĩ chỉ có thể khẽ an ủi cô ta: “Cô Đoan Mộc Tuyết cô đừng buồn, tôi biết trời sinh con gái đều thích chưng diện cho nên sau này xem như trên trán có sẹo cũng có thể sử dụng phẫu thuật để xóa bỏ vết sẹo.”



Uất Trì Thần nghe nói cũng vội vàng phụ họa theo: “Đúng vậy tiểu Tuyết, bây giờ khoa học kỹ thuật phá triển như thế không giống như trước kia…Không sao, sau này xem như để lại sẹo thì ông nội Uất Trì cũng sẽ tìm bệnh viện tốt nhất để cho cháu làm phẫu thuật đảm bảo sẽ giống như lúc trước.”



Đoan Mộc Tuyết vẫn khóc, nước mắt rưng rưng lôi kéo tay áo của Uất Trì Thần: “Ông nội, vốn dĩ anh Thần đã không thích cháu, nếu như lần này để lại sẹo thì anh Thần khẳng định sẽ chán ghét cháu.”



Nhắc đến Dạ Âu Thần, trong mắt của Uất Trì Thần có chút tức giận, phẫn nộ nói: “Cái thằng quách con này thật sự là quá đáng quá, lại làm còn bị thương thành ra thế này, Tiểu Tuyết… Con yên tâm, Ông nội Uất Trì tuyệt đối sẽ làm chủ cho con, nó dám làm con bị thương thành bộ dạng thế này, thì nó phải chịu trách nhiệm!”



Nghe thấy Uất Trì Thần nói vậy, Đoan Mộc Tuyết đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mi: “Ông nội Uất Trì, vậy khoản thời gian này con có thể ở lại nơi này được không? Con sợ ông nội và anh hai cháu biết thì sau này sẽ…”



Nói đến đây, cô ta rất thông minh không tiếp tục nói tiếp nữa, Uất Trì Thần liền nói tiếp: “Cháu cứ yên tâm ở đây, là cháu ngoại của ông đã hại cháu bị thương thành ra như vậy, ông nội Uất Trì là người nói đạo lý, sẽ không mặc kệ cháu đâu, hơn nữa, cháu là cháu dâu tương lai của ông nội Uất Trì, chỗ của ông và anh của cháu để ông đi giao phó.”



“Cảm ơn ông nội.”



Biểu hiện của Đoan Mộc Tuyết hơi cúi đầu xuống, ánh mắt lóe lên một chút ánh sáng gian xảo, ông nội Uất Trì chắc là không biết cô đã bỏ thuốc cho Dạ Âu Thần, dù cho có biết thì sao, đến lúc đó cô ta cũng sẽ không thừa nhận, dù sao tách trà đó là do người giúp việc của nhà họ Uất trì của bọn họ mang đi, cô ta đã mua chuộc người giúp việc đó rồi, người giúp việc đó đã lấy tiền của cô ta, dù cho có chết cũng sẽ không nói ra.
Chương 960:



Còn Dạ Âu Thần, cũng đã phát sinh loại truyện như thế này rồi, anh chắc là cũng không phải là loại người đem chuyện này ra nói trước mặt mọi người.



Cô ta chỉ cần đợi anh chịu trách nhiệm là được rồi.



Vừa hay lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.



“Ai đó?”



Tâm trạng Uất Trì Thần không tốt, cho nên giọng điệu cũng có chút không kiên nhẫn.



Vu Ba đứng ngay trước cửa, rất cung kính nhìn Uất Trì Thần: “Ông cụ, Cậu Thần đã quay về rồi.”



Nghe nói thế, mắt của Đoan Mộc Tuyết sáng lên, anh đã quay về rồi?



Trong lòng cô ta vui mừng, anh cuối cùng cũng quay lại rồi, nhưng mà rất nhanh Đoan Mộc Tuyết lại nghĩ đến chuyện gì đó, biểu cảm có chút nghiêm trọng.



Bởi vì cô ta rất quý trọng cơ hội đêm hôm qua, cho nên cô ta đã bỏ thuộc Dạ Âu Thần với liều lượng rất mạnh, khi đó Đoan Mộc Tuyết chỉ có một ý nghĩ trong đầu, đó chính là nhất định phải giữ Dạ Âu Thần ở lại.



Nhưng sau đó lại nghĩ đến nếu anh đã đẩy ngã bản thân cô ta rồi, bản thân đụng đầu nổi đầy sao, khi thu hồi lại tinh thần muốn tìm anh, thì đã không còn thấy bóng dáng anh đâu nữa.



Sau đó Dạ Âu Thần biến mất cả một đêm, bây giờ quay về,



Một đêm đó… Chắc là đã bị ai chiếm tiện nghi lớn rồi.



Nghĩ rồi lại nghĩ, Đoan Mộc Tuyết tức giận nắm chặt quả đấm, thật không ngờ được cô ta lại tự mình tạo cho người khác cơ hội.



Chỉ có điều vậy thì đã sao, ai bảo cô ta là cô chủ nhỏ của họ Đoan Mộc.



Uất Trì Thần nghe thấy Dạ Âu Thần Quay về, giống như là chạm phải dây thần kinh kích thích, đứng phắt dậy: “Nó còn mặt mũi quay về sao, vậy được, ngay bây giờ tôi sẽ đi gặp nó xem nó muốn cái gì!”



“Ông nội Uất Trì.”



Đoan Mộc Tuyết lại đổi giọng điệu nhọ nhẹ gọi ông ta một tiếng, làm ra bộ dạng nói đỡ cho Dạ Âu Thần: “Ông đừng trách anh Thần nhé, chuyện này… Không thể trách anh ấy được.”



“Không trách nó thì trách ai? Cháu ở đây nghỉ ngơi cho tốt, đợi ông nội đi xử lý nó.”



Nói xong, Uất Trì Thần liền rời khỏi phòng, bác sĩ cũng để cho Đoan Mộc Tuyết nghỉ ngơi, sau đó mới rời khỏi.



Còn quản gia Vu Ba thì đi theo sau lưng của Uất Trì Thần xuống lâu, vừa đi vừa nghe ông cụ tức giận nói: “Vu Ba, mang gia pháp lên đây.”



Vu Ba: “…



Ông cụ, Cậu Thần đã lớn đến như vậy rồi, dùng gia pháp sợ là không thích hộp đâu ạ.”



Quan điểm của ông cụ hơi truyền thống, cho nên hiện nay nhà họ Uất Trì vẫn còn tồn tại gia pháp.



Uất Trì Thần nghe thế, khựng bước chân lại, không hài lòng nhìn Vu Ba.



“Vu Ba, ý của ông là sao? Dù cho nó có lớn đến đâu, nhưng nó làm cho Tiểu Tuyết bị thương thành ra bộ dạng này, không dùng gia pháp thì chắc nó đã quên mình họ gì rồi.”



Nghe thế, Vu Ba lại y thức được đưa tay ra sờ sờ mũi mình, nói đỡ cho Dạ Âu Thần vài cầu: “Tùy cậu chủ Thần ở trong nhà khoảng thời gian này không lâu, nhưng có thể thấy cậu chủ Thần không giống dạng người bồng bột, hơn thế nữa, có nói sao thì cô Đoan Mộc cũng là con gái, cậu chủ Thần dù cho có tức giận đến đâu, cũng không đến mức ra tay với cô Đoan Mộc.”



Suy nghĩ của Vu Ba và Uất Trì Thần không giống nhau, ông ta chỉ là một quản gia, chuyện này mà nói đối với ông ta là chuyện của người ngoài.



Người ở ngoài cuộc ấy mà, nhìn mọi chuyện luôn sáng suốt và tỉ mỉ hơn người trong cuộc.



Không giống như Uất Trì Thần, trong đầu toàn là suy nghĩ cố chấp cổ hủ của bản thân, sau đó lại tự đúc kết là cháu ngoại của mình làm chuyện quá đáng quá.



Nhưng theo như Vu Ba thấy được, cậu Thẩm một chút cũng giống dạng người có thể làm ra chuyện như vậy.



Nhưng mà dù cho có là như vậy, Uất Trì Thần được lời nói của ông ta chỉ điểm, trong đầu đột nhiên tỉnh táo lại một lát.



Ông ta khẽ hít mặt lại, ánh mặt vô cùng nghiêm trang sắc bén nhìn Vu Ba.



“Cho nên… Ý của ông là…?”



Vu Ba nhẹ nhàng nói một tiếng: “Theo như tôi phỏng đoán bên trong có thể có sự hiểu lầm nào đó, ông cụ, Cậu Thần có nói thế nào cũng là đứa cháu ngoại mà ông không dễ dàng gì mới tìm lại được, ông cụ đừng vì bất kỳ nguyên nhân gì mà… Làm tổn thương nội tâm của Cậu Thần.”



Uất Trì Thần: “…”



Không thể không nói, Vu Ba không thẹn là người ở bên cạnh ông ta lâu như thế, những lời nói này hoàn toàn chạm đến giới hạn tâm lý của Uất Trì Thần.



Ông ta lâm lúc cảm thấy là, bản thân làm như vậy là đang ép bức đứa cháu ngoại mình, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày ép anh đến mức không chịu nổi nữa.



Nhưng suy nghĩ lại, năm đó mẹ của anh gặp phải thảm cảnh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom