Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 961-970

Chương 961:



Uất Trì Thần lại cảm thấy, bản thân ông do cho có làm cho người chán ghét đi một chút, thì có gì là không được chứ? Ông ta hy vọng đứa cháu ngoại này có thể mãi mãi ở bên cạnh ông ta.



Nghĩ đến đây, Uất Trì Thần giọng điệu nghiêm trọng thở một hơi: “Tôi biết ý ông muốn nói là gì, được rồi, ông không cần nói thêm nữa, tôi có cách suy nghĩ của tôi.”



Đại sảnh dưới lầu, Kièu Trị và Dạ Âu Thần đã đến được một lúc, Vu Ba đã đi tìm ông cụ Uất Trì Thần.



Rất nhanh, Vu Ba dẫn theo người đến.



Nhìn hai người tư từ tiến đến gần bọn họ, Dạ Âu Thần cũng đứng dậy.



Bốp!



Uất Trì Thần đưa tay lên, khí thế hùng hổ vung gậy đánh vào bả vai của Dạ Âu Thần.



Ôi mẹ ơi!



Kièu Trị căn bản không căn lại kịp, anh ta thẩm chí còn chưa kịp nhìn rõ thì Uất Trì Thần đã ra tay, thì cây gậy đã giáng xuống bả vai của Dạ Âu Thần rồi.



Âm thanh đo văng lên một tiếng, nghe thôi cũng cảm thấy đau.



Kièu Trị lập tức đứng dậy: “Uất Trì, ông làm gì thế hả?”



Người đi theo sau lưng ông ta Vu Ba cũng giật mình, vốn dĩ ông ta tưởng rằng những lời nói vừa rồi của bản thân đã có thể khiến ông cụ ít nhiều gì cũng nghe lọt được chút, ai biết được ông ta lại vừa gặp mặt đã ra chiêu.



Hơn nữa nhìn bộ dạng của cậu Thẩm, dương như không có ý tránh né.



Nếu không thì dựa vào thân thủ của cậu chủ Thần, dự là có thể tránh ra, Vu Ba im lặng suy nghĩ,



Dạ Âu Thần thật là không muốn tránh, chỉ cần không ép anh đính hôn với Đoan Mộc Tuyết thì chuyện gì cũng được, chịu một gậy này cũng không sao, Uất Trì Thần đã bớt giận, sửng người một lát mới nói chuyện đàng hoàng.



Thật ra ông ta cũng có dự tính của bản thân mình.



Uất Trì Thần cũng không hề nghĩ là anh lại không tránh ra, cứ như thế đứng yên chịu trận.



Một gậy này của ông ta thật sự không nhẹ, còn tưởng rằng tên nhóc thối tha này sẽ tránh ra, ai biết được… Ngay lập tức, Uất Trì Thần có chút đau lòng, chẳng qua là không biểu hiện ra mà thôi, ngược lại còn hạ khắc nói: “Thằng quách con này, cháu đã làm Tiểu Tuyết bị thương thành ra thế này, còn dám quay về đây!”



Kièu Trị đứng bên cạnh nãy giờ nghe thấy câu nói này, bất giác nheo mắt lại, Đoan Mộc Tuyết đã bị thương? Chuyện này là thế nào nữa đây? Anh ta đưa mắt nhìn Dạ Âu Thần, định hỏi. Nhưng Kièu Trị vẫn biết bản thân mình nên làm gì, anh ta vội bước tới chuyển cây nạng của ông cụ Uất Trì Thần ra chỗ khác, cười tít mắt lại bảo: “Ông Kim ơi, ông đừng giận mà, bị gậy này đánh phải không nhẹ đâu, rủi như Uất Trì Thần bị thương thì ai lo giải quyết việc công ty bây giờ?”



Anh ta vừa nói vừa giữ chặt cây nạng chuyển xuống dưới.



Ông Uất Trì Thần nghe anh ta nói vậy, tức tối bảo: “Bị thương càng tốt, có như thế thì nó mới biết mình làm sai một cách thái quá thế nào.”



Kièu Trị tiếp tục tươi cười: “Ông ạ, dù có sai thì cũng phải hỏi cho rõ ràng đã rồi hãy phạt cũng chưa muộn, ông đánh thẳng tay thế này, đừng nói gì đến Thần mà ngay cả cháu cũng thấy ấm ức thay cho anh ấy.”



Nghe thấy vậy, ông Uất Trì Thần nheo mắt lại: “Anh thấy ấm ức thay cho nó?”



Ông ta lấy lại cây nặng và nhìn Kièu Trị, rồi lại quét mắt nhìn Dạ Âu Thần, hậm hực: “Có gì mà phải ấm ức? Tiểu Tuyết nó bị thương thành ra như thế rồi, cháu thử nói xem, cháu ấm ức cái nỗi gì?”



Không phải cú đánh đó không đau, nhưng khuôn mặt Dạ Âu Thần vẫn không biểu lộ cảm xúc, có vẻ như cú phang gậy khi nãy không hề đánh trúng anh vậy.



Anh mím môi, ánh mắt nhìn Kièu Trị lạnh lùng.



“Ông ngoại có biết chuyện tối qua không?”



Nhắc đến tối ngày hôm qua là ông Uất Trì Thần giận điên người: “Biết chứ sao không, bảo cháu đến thăm Tiểu Tuyết thì cháu làm cho người ta bị thương tới nông nỗi đó rồi bỏ chạy mất.”



Nói dứt lời, ông Uất Trì Thần ngồi phịch xuống bên cạnh, ném phăng cây nạng xuống sàn, bực bội thấy rõ.



Nhìn bộ dạng của ông, Dạ Âu Thần nheo mắt lại.



Có vẻ như ông ngoại anh không hề hay biết chuyện anh bị chuốc thuốc.



Nếu như để ông biết chuyện Đoan Mộc Tuyết mà ông đã nhắm trúng làm ra chuyện bẩn thỉu hèn hạ như thế, liệu ông sẽ có tâm trạng như thế nào?



Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần nhếch môi nở một nụ cười khó hiểu.



Vừa khéo ông Uất Trì Thần lại nhìn thấy, ông ta nghiến răng: “Thằng ranh con này, cháu cười cái gì?”



Kièu Trị đứng bên nhìn điệu bộ của Dạ Âu Thần, nghĩ bụng, thôi xong, nếu như anh ta mà không lên tiếng giải thích thì e là với tính cách của Uất Trì mà muốn anh nói ra hết mọi việc là rất khó.



Lúc này Kièu Trị cảm thấy may mắn vì mình đã đi theo.



Thế là Kièu Trị bước thẳng tới trước mặt của ông Uất Trì Thần, nói nhỏ: “Ông ơi, ông chỉ biết là Đoan Mộc Tuyết bị thương nhưng ông lại không biết nguyên nhân lắt léo trong chuyện này.”



Nguyên nhân lắt léo?
Chương 962:



Ông Uất Trì Thần liếc nhìn Kièu Trị: “Nguyên nhân gì? Anh nói thử xem nào, tôi muốn biết là nguyên nhân gì mà cái thằng ranh con này nó đánh con bé Đoan Mộc Tuyết ra nông nỗi đó.”



Kièu Trị đắn đo một lúc, nhìn Dạ Âu Thần, lúc đang sắp xếp lại lời ăn tiếng nói thì không ngờ Dạ Âu Thần lại buông một câu lạnh lùng.



“Nếu như Đoan Mộc Tuyết làm những chuyện vô liêm sỉ thì ông ngoại còn bắt cháu đính hôn với cô ta không?”



Ông Uất Trì Thần bị câu nói này làm cho kích động, đứng bật dậy: “Con bé nó làm chuyện vô liêm sỉ là thế nào? Cháu nói rõ ra xem!”



Trên thực tế, ông ta đã nghe những lời mà Vu Ba nói, nhưng ông ta thật sự không nghĩ ra được là cô bé Tiểu Tuyết này có thể gây ra chuyện gì mà khiến cho cháu ngoại ông tức giận đến thế, thậm chí còn đánh người ta bị thương.



Ánh mắt Dạ Âu Thần thờ ơ, sắc mặt cũng dửng dưng, nói một cách tóm tắt: “Tối hôm qua cháu ngoại ông suýt vào viện đấy.”



“Cháu nói cái gì?”



Ông Uất Trì Thần nghiến răng nghiến lợi nhìn anh, cuối cùng quay sang chỗ Kièu Trị: “Rốt cuộc chuyện là như thế nào?”



Kièu Trị: “…”



Anh ta còn đang định sắp xếp lại câu chuyện, không ngờ Dạ Âu Thần đã nói ra trước, hết cách, anh ta buộc lòng phải giải thích: “Ông ạ, thật ra chuyện nó là như thế này. Tuy cháu không có mặt ở đó, nhưng lúc đang ở ngoài thì cháu nhận được điện thoại của Thần, tình trạng của Thần lúc đó rất tệ, khi đó anh ấy gần như mất hết tỉnh táo, và nguyên nhân dẫn đến việc anh ấy mất tỉnh táo là gì nào, trong gia đình Uất Trì này ngoài Đoan Mộc Tuyết ra đâu còn ai khác có thể chuốc thuốc cho anh ấy được đúng không ạ?”



Các diễn đạt của anh ta không được gãy gọn cho lắm, từ câu chuyện của anh ta, ông Uất Trì Thần loáng thoáng nghe được rằng Dạ Âu Thần bị chuốc thuốc, sau đó mất tỉnh táo, và suýt phải nhập viện.



Nghĩ thôi đã thấy vô lý: “Nói vớ nói vẩn gì thế? Ý của anh là Tiểu Tuyết nó muốn hại thằng Thần à? Làm sao có chuyện đó được? Anh cũng biết trước đây Tiểu Tuyết nó chăm sóc thằng Thần như thế nào, đời nào nó lại làm ra chuyện đó?”



Kièu Trị: “… Ông ạ, cháu không nói là Đoan Mộc Tuyết hại Thần, mà là… ai nói chuốc thuốc thì chắc chắn phải là thuốc độc ạ?”



Kièu Trị kéo dài chữ ạ cuối câu, thấy ông Uất Trì Thần vẫn chau mày bất động, Kièu Trị quyết định dùng khẩu hình.



Ông Uất Trì Thần không hiểu, nheo mắt nhìn anh ta chằm chằm, rồi lại nhìn sang Vu Ba bên cạnh.



Vu Ba cũng không hiểu gì nhưng nghĩ đến Đoan Mộc Tuyết si mê cậu chủ Thần nhà họ đến mức độ nào, nếu như chuốc thuốc không phải hại cậu ấy thì chắc là…



Nghĩ đến đây, mặt Vu Ba đỏ lừ, khẽ hắng giọng: “Thưa ông, tôi nghĩ tôi đã biết cậu Kièu Trị muốn nói đến loại thuốc gì rồi ạ.”



“Là cái gì? Nói mau lên, đừng có úp úp mở mở!”



Vu Ba nhìn sắc mặt u ám của Dạ Âu Thần, rồi giải thích: “Như chúng ta nghĩ thì chắc chắn cô Đoan Mộc Tuyết không có ý định hại Cậu Thần, nhưng cô ấy lại yêu Cậu Thần sâu sắc nên việc chuốc thuốc này, nếu như mà không phải thuốc độc thì sợ rằng là… loại thuốc ấy mất thôi.”



962-1-de-choc.jpg




Ý nghĩ này vừa nảy ra, sắc mặt ông Uất Trì Thần ngay lập tức trở nên khó coi.



Dạ Âu Thần nhếch miệng cười khẩy: “Theo như suy nghĩ của ông ngoại thì cô ta đã đối xử với cháu đến như thế rồi, trong lúc mất tỉnh táo cháu làm cô ta bị thương cũng là cô ta tự chuốc lấy chứ nhỉ? Đổ hết lên đầu cháu liệu có công bằng không?”



Kièu Trị cũng gật đầu phụ họa theo: “Đúng đấy ông ạ, Thần thà chết không chịu mà, không phải người bình thường nào cũng có ý chí mạnh mẽ như thế đâu, nên chuyện Đoan Mộc Tuyết bị thương thì cháu cho rằng hoàn toàn do cô ta tự chuốc lấy thôi.”



Ông Uất Trì Thần: “Ngậm hết miệng lại!”



Ông ta nhìn Kièu Trị với vẻ không hài lòng, đanh giọng lại: “Đây là việc của nhà Uất Trì chúng ta và Đoan Mộc Tuyết, anh can dự vào làm gì?”



Kièu Trị: “…”



Không ngờ anh ta lại trở thành đối tượng bị công kích, Kièu Trị lập tức hướng ánh mắt cầu cứu về phía Dạ Âu Thần.



Lúc này, ông Uất Trì Thần đang thật sự hoang mang, ông không dám tin rằng Đoan Mộc Tuyết lại làm chuyện như thế. Ông ta biết đứa trẻ đó từ nhỏ đến lớn, thường ngày hiền lành lại chu đáo, rất nhu mì, lễ phép với người lớn, trước đây Âu Thần bị thương cũng do con bé chăm sóc, sao bây giờ lại có thể làm ra chuyện thấp hèn như thế?



Phải là người như thế nào thì mới làm cái chuyện… chuốc thuốc này…
Chương 963:



Càng nghĩ càng cảm thấy hoang đường,Uất Trì Thần nhất quyết trực tiếp lật đổ cái ý niệm này.



“Không thể nào, tôi nhìn thấy nha đầu tiểu Tuyết tử nhỏ đến lớn, con bé sao có thể làm ra loại chuyện này? Thằng nhóc thúi, cháu vì không muốn đính hôn cùng tiểu Tuyết, nên mới thông đồng với Kièu Trị để lừa gạt ông già này đúng không?”



Kièu Trị: “…



Ông nội Úy Kim, chúng cháu sao có thể thông đồng lừa gạt ông chứ? Loại chuyện này liên quan tới danh dự, nếu như không phải là thật, chúng cháu làm sao có thể dám nói bậy?”



Vừa lúc đó, Dạ Âu Thần lại nhàn nhạt cười, mặc dù là đang cười, nhưng lại là tiếng cười lạnh thấu xương, không có một chút ấm áp.



“Đã sớm đoán được ông ngoại sẽ không tin, cho nên…”



Anh ta ngừng nói, ngay sau đó bên ngoài liền đi vào hai người, đang áp giải một người giúp việc đi vào bên trong



Nhìn thấy cảnh này khiến Kièu Trị chớp chớp mắt, gần như không phản ứng kịp là đang xảy ra chuyện gì.



úy trì kim nhìn người giúp việc bị áp giải vào, nhận ra cô ta là người hai bưng trà rót nước, bỗng chợt như hiểu ra gì đó.



Chẳng qua ông không thể ngờ được, cháu ngoại của mình, động tác lại nhanh như vậy.



Người giúp việc bị hai người nam nhân áo đen áp giải vô, nhìn đến người trong đại sảnh sau này, sắc mặt cô ta bị dọa đến tái mét: “Buông tôi ra, các ngươi buông tôi ra, tôi cái gì cũng không biết, buông tôi ra…”



Vẫn còn chưa nói là chuyện gì, phản ứng quá khích của cô ta đã nói rõ lên tất cả.



Ông cụ úy trì nhìn biểu hiện người giúp việc quá quá khích, đột nhiên cảm thấy những lời nói của Dạ Âu Thần và Kièu Trị nói có thể là thật, nha đầu Đoan Mộc Tuyết thật sự đã làm ra những chuyện bỉ ổi vô liêm sỉ thấp kém.



Chỉ là… Chuyện này nếu thật sự bị truyền ra ngoài, danh tiếng của nhà họ Đoan Mộc dự là sẽ bị Tiểu Tuyết hủy hết.



Quan hệ của ông ta với nhà họ Đoan Mộc sâu như thế, làm sao có thể trơ mắt nhìn danh tiếng của con bé Đoan Mộc Tuyết và nhà họ Đoan Mộc bị hủy được chứ?



Nghĩ như thế, Uất Trì Thần lập tức nói: “Ở đây la hét cái gì? Ôn đến tôi đau hết cả đầu, nhanh lôi cô ta xuống đi!”



Ở trong mắt của mọi người, Uất Trì Thần rất ít khi nghiêm khắc người giúp việc như thế, ông ta trước giờ đối với người giúp việc vẫn luôn vô cùng ôn hòa, cũng chưa bao giờ xem thường bọn họ.



Nhưng bây giờ lại nói như thế, vậy thì chỉ có thể nói là ông ta đang hoảng sợ, và còn cực lực muốn bảo vệ danh tiếng của nhà họ Đoan Mộc cũng nhà họ Uất Trì.



Nhưng mà Dạ Âu Thần sao có thể theo ý muốn của ông ta chứ.



Dù cho đó là ông ngoại của mình, nhưng có một số chuyện vẫn là cần nói thẳng trước mặt, anh không thích cuộc sống bị người ta đè đầu.



“Ông ngoại vội gì chứ? Nghe thử xem tiếp theo cô ta muốn nói gì, nói xong rồi hãy lôi cô ta xuống cũng chưa muộn mà.”



Uất Trì Thần hít sâu một hơi, đây là lần đầu tiên Uất Trì Kìm cảm thấy Dạ Âu Thần lạnh lùng đến như vậy, lâm lúc ông ta cảm thấy Dạ Âu Thần không coi ông ta là ông ngoại nữa.



Trong đầu đột nhiên vang lên câu nói mà người nào đó đã nói với ông ta ở dưới lầu.



“Bất luận như thế nào cậu chủ Dạ cũng là đứa cháu ngoại mà ông không dễ gì mới tìm lại được, ông cụ xin chớ nên vì một số chuyện mà… Làm tổn thương trái tim của cậu chủ Thần.”



Câu nói này không ngừng vang vọng trong tai ông ta, Uất Trì Thần nhìn Dạ Âu Thần, bỗng không thể nói nên lời.



Ông ta luôn tự nhận định là mình luôn vì muốn tốt cho đứa cháu ngoại này, không muốn anh rập khuôn theo gót của mẹ mình, nhưng tại vì sao… Tại vì sao lần nào đều là kết quả như thế?



Những chuyện ông ta đã làm, rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào?



Người làm vẫn luôn la hét làm ầm ĩ, một ánh mắt sắc bên mang theo tía lạnh lùng và đầy sát khí của Dạ Âu Thần quét qua, cô ta giật mình liền im miệng lại, sau đó cúi đầu một tiếng cũng không dám nói ra.



Dạ Âu Thần lạnh lùng nói: “Nói đi, đêm hôm qua cô làm sao thao tác được, một năm một mười nói cho rõ ràng ra.”



Những lời nói tùy là nói với người giúp việc, nhưng ánh mắt của Dạ Âu Thần lại nhìn Uất Trì Thần, sắc bén giống như tia chớp mới xẹt qua, không chấp nhận và không cho phép ai né tránh. Người làm sau khi nghe thấy những lời này của anh, cơ thể cô ta bất giác run lên, tiếp theo là chân mềm nhũn ra khụy xuống đất, sau đó cô ta nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên nói: “Cậu chủ Thần, tha cho tôi đi mà, tôi cũng chỉ là vì nhất thời bị ma xui quỷ khiến, mới làm ra là loại truyện như thế thôi.”



Cô ta nếu biết bản thân mình sẽ bị liên lụy, cô ta tuyệt đối sẽ không làm những chuyện đó. Khí thể ở Dạ Âu Thần thật sự khiến cô ta khiếp sợ, khi một ánh mắt của anh quét qua, chân cô ta đã mềm nhũn ra rồi, lại nhớ lại đêm hôm qua cô ta đã động tay chân vào tách trà của anh, cô ta đã cảm thấy như cái mạng nhỏ của mình sẽ bị mất ở đây vậy.



“Cô nói cho rõ ra!” Kièu Trị thấy cô ta cứ mập mờ không rõ ràng, bèn tiến lên chất vấn cô ta: “Tối hôm qua cô đã làm những chuyện gì, quá trình như thế nào, là ai đã chỉ thị cho cô, toàn bộ đều phải khai ra cho thật rõ ràng, nếu như cô dám nói sai một chữ thôi, tôi.. Thì tôi.”



“Đủ rồi!”
Chương 964:



Uất Trì Thần thật sự nhịn không được nữa bèn hét lên một tiếng.



Ông ta không phải là kẻ ngu, lời nói của người hầu đến đây, ông ta sao có thể nghe không hiểu chứ.



Chỉ là ông ta thật sự không dám tin Đoan Mộc Tuyết lại làm ra những chuyện như thế, nếu như tiếp tục nói tiếp…



“Ông ngoại, là đang thương xót Đoan Mộc Tuyết?”



Môi của Dạ Âu Thần công lên thành hình cung: “Vậy còn cháu?



Con cháu thì sao?”



Câu hỏi này trong phút chốc chạm đến tận đáy lòng của Uất Trì Thần, con ngươi của ông ta khẽ co lại, nhìn Dạ Âu Thần không nói nên lời.



“Cháu là cháu ngoại ruột của ông ngoại đúng không?”



Uất Trì Thần nói: “Đương nhiên rồi, cái này còn cần phải nghi ngờ sao?”



“Vậy thì tại sao, cháu ngoại của ông chịu uất ức, ông ngược lại đi giúp người ngoài che giấu?”



Ánh mắt của Dạ Âu Thần quặn chặt ông ta, ánh mặt anh lạnh như băng và thâm thúy.



Nhìn đôi mắt này, Uất Trì Thần mới biết, nếu như chuyện này không để cho anh làm xong, chỉ sợ là anh đối với người ông ngoại này sẽ trở nên lạnh lòng.



“Tiếp tục đi.”



Nhìn thấy Uất Trì Thần không ngăn cản nữa, Dạ Âu Thần cong khóe môi lên, lạnh lùng nói.



Kièu Trị chỉ người làm: “Đã nghe thấy chưa, nhanh nói đi, tôi nói cho cô biết nếu không phải thấy cô là phụ nữ, thì tôi đã ra tay với cô lâu rồi, cô chắc là sẽ không muốn nếm thử mùi vị nắm đấm đó chứ nhỉ?”



Cũng không biết là có phải do bị Kièu Trị uy hiếp, người làm lắp bấp ngay lập tức nói: “Tôi nói, tôi nói hết! Dạ là do cô Đoan Mộc Tuyết chỉ thị tôi làm như vậy!” Nói xong, cô ta gần như muốn sụp đổ, khóe mắt bỗng đỏ hoe, giọng nói run rẩy nói: “tối qua tôi dựa theo thông lệ mang tra cho ông cụ và cậu chủ Thần, rồi cô Đoan đột nhiên xuất hiện đưa cho tôi một bao thuốc, bảo tôi phải bỏ vào tách trà của cậu chủ Thần, sau đó nói sẽ cho tôi một số tiền lớn, nói sẽ cho cả nhà tôi cả đời không cần lo cơm ăn áo mặc, tôi lo lắng sẽ bị phát hiện, nhưng cô Đoan Mộc lại nói thuốc này không màu không mùi không vị, căn bản là sẽ không bị phát hiện đâu, cô Đoan Mộc còn nói, chỉ cần tôi làm chuyện này, cô ta sẽ ngay lập tức sắp xếp người đưa tôi rời khỏi đây, đến lúc đó…



Sẽ không có ai tìm thấy tôi nữa.”



Ai biết được bản thân của Đoan Mộc Tuyết lại bị thương, và cũng không thành công, sắp xếp người đưa cô ta rời khỏi cũng chậm đi đi rất nhiều, những loại truyện tranh thử từng giây từng phút này, cô ta rất nhanh đã bị tóm được.



“Nói đã nói hết những gì tôi biết rồi, ông cụ, cậu chủ Thần, tôi đã biết sai rồi, tôi cũng chỉ là nhất thời bị ma xui quỷ khiến mới làm ra những chuyện đó, có thể nào nể mặt tôi đã làm cho nhà họ Uất Trì nhiều năm như thế, mà tha cho tôi một lần đi!”



Uất Trì Thần mệt mỏi nhắm mặt lại, nặng nề thở dài một cái.



Chuyện phát triển đến nước này, Uất Trì Thần hoàn toàn không ngờ tới.



Đoan Mộc Tuyết sẽ làm ra loại thủ đoạn hèn hạ vô sỉ này, cũng không phải ông ta có thể nghĩ tới.



Uất Trì Thần nhắm mắt lại, tiêu hóa hết những sự thay đổi đột ngột này, một lát sau ông ta mở to mắt lần nữa, phun ra một khí đục: “Chuyện này không thể nói ra.”



Nói xong, ông ta nhìn lướt qua người ở đây, trong ánh mắt mang theo sự cảnh cáo.



Sau khi Kièu Trị nghe cũng có thể hiểu được, dù sao đây là chuyện của nhà làm quan lớn, một thiên kim của tập đoàn lớn thế mà làm ra loại chuyện hạ lưu này, nói ra chẳng phải mất mặt sao?



Nhưng ngay sau đó, lời ông cụ Uất Trì nói khiến Kièu Trị mở rộng tầm mắt. Ông cụ Uất Trì nhìn về phía Dạ Âu Thần, bởi vì biết chuyện này, ông ta dường như thất vọng với Đoan Mộc Tuyết, trong đôi mắt già nua lộ vẻ mệt mỏi nói: “Cho dù con bé bỏ thuốc cậu là thật, nhưng cậu hại con bé bị thương, mặt mày hốc hác cũng là thật đúng không?”



Dạ Âu Thần nhếch môi mỏng, ánh mắt lạnh như băng, đứng ở đó như pho tượng được đắp nặn, cũng chưa hề đụng tới.



Hơi thở quanh người anh đều âm u, anh mím chặt môi mỏng như đường thẳng, anh dường như có lẽ đoán được sau đó Uất Trì Thần sẽ nói cái gì.



Uất Trì Thần suy nghĩ nói: “Cho nên chuyện này xem như hòa nhau, được không?”



Kièu Trị một bên kinh ngạc mở to mắt nhìn, ngay cả quản gia Vu Ba cũng hơi kinh ngạc, ông ta không ngờ tới những chuyện xảy ra sau này, ông cụ thế mà… sẽ còn thiên vị Đoan Mộc Tuyết như vậy.



Cứ theo cái đà này, chỉ sợ không hay lắm.



Quả nhiên sau khi Dạ Âu Thần nghe ông ta nói, môi mỏng nở nụ cười không để ý lắm, dường như không hề bất ngờ, lạnh lùng nhíu mày.



“Sau đó thì sao? Sau khi hòa nhau, ông ngoại sẽ không để cháu và cô ta đính hôn nữa chứ?”



Sắc mặt Uất Trì Thần cũng khó coi.



Nhưng Dạ Âu Thần quả thật nói trúng suy nghĩ của ông ta, thật sự là ông ta cảm thấy sau khi hòa nhau, lại để cho hai đứa trẻ này đính hôn tiếp.



Dù sao vết thương trên trán Đoan Mộc Tuyết kia sâu như vậy. Quan trọng chính là Uất Trì Thần không muốn để anh và người phụ nữ kia bên nhau.

Chương 965:

Kièu Trị thực sự không nhìn nổi, tiến lên khuyên nhủ: “Ông nội Uất Trì, ông cũng không thể như vậy, Đoan Mộc Tuyết làm ra chuyện như vậy nói rõ phẩm hạnh thực sự của cô ta, nếu như lại để cô ta và Dạ Âu Thần đính hôn, đây chẳng phải là…”

Lời anh ta nói được phân nửa, Uất Trì Thần không vui nhìn anh ta, trầm giọng nói: “Kièu Trị, tôi đã nói rồi, đây là việc nhà của nhà họ Uất Trì chúng tôi, không cần người ngoài nhúng tay.”

Kièu Trị: “…”

Hình như nói không sai, đây thực sự là việc nhà của nhà họ Uất Trì, một người ngoài họ Kiều như anh ta thực sự không có tư cách nhúng tay.

Anh ta nhếch miệng nói: “Ông nội Uất Trì nói rất đúng, cháu thật sự không phù hợp nhúng tay vào.”

“Vậy sao cậu còn chưa lùi một bước?”

“Nhưng…”

Kièu Trị sờ đầu mình, xoắn xuýt nói: “Uất Trì Thần là anh em của cháu, cháu không thể trơ mắt nhìn anh em mình bị đẩy tới hố lửa.”

“Cậu!”

Uất Trì Thần bị một câu nói này của anh ta chọc tức đến nỗi cứng họng, không thở ra được cũng không thể nuốt vào.

“Kièu Trị.”

Lúc này, Dạ Âu Thần nhìn về phía anh ta, Kièu Trị vô ý thức à một tiếng, lần đầu tiên nhìn thấy Dạ Âu Thần dùng ánh mắt khác nhìn anh ta, sau đó nói: “Cậu đi về trước đi.”

Chuyện đã phát triển đến nước này, không cần lại liên lụy đến anh ta.

Kièu Trị sửng sốt, ngơ ngác đứng trong chốc lát, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.

Mặc dù những lời ông nội Uất Trì nói kia có hơi làm tổn thương anh ta, nhưng bây giờ ánh mắt này của Uất Trì Thần đối với anh ta mà nói là đủ rồi.

Sau khi Kièu Trị rời khỏi, Uất Trì Thần bất mãn nhìn bóng lưng anh ta, cho đến khi anh ta biến mất mới nói với Dạ Âu Thần: “Tên Kièu Trị này bình thường luôn làm việc không đứng đắn, tiếng tăm trong vòng cũng không tốt lắm, sau này đừng qua lại với cậu ta.”

Dạ Âu Thần nhếch môi mỏng, ánh mắt đen trong vắng nhìn ông ta, cũng không phản ứng gì.

Uất Trì Thần luôn cảm thấy mặt mo có hơi không nhịn được, giọng nói nghiêm túc: “Lời của ông ngoại nói với cháu, cháu có nghe không?”

Nghe nói, Dạ Âu Thần giật khóe môi: “Quản hôn nhân của tôi, bây giờ ngay cả việc kết bạn của tôi cũng muốn quản?”

Uất Trì Thần: “…”

Ông ta tức đến nỗi muốn chửi ầm lên, nhưng nghĩ đến trong phòng khách này còn có những khác thì liền phất tay, bảo bọn họ dẫn người hầu đi.

Bởi vì đã dặn dò sự việc cho người làm cho nên Dạ Âu Thần cũng không ngăn cản.

Rất nhanh trong đại sảnh chỉ còn lại ba người.

Vu Ba yên tĩnh đứng một bên, có chút bất lực nhìn một màn trước mắt này, chuyện phát triển thành dáng vẻ bây giờ đây cũng là việc ông ta không nghĩ tới.

Ông ta vốn không ngờ Đoan Mộc Tuyết sẽ bỏ thuốc Cậu Thần nhà bọn họ, mà Cậu Thần thế mà trực tiếp sai người bắt cô ta tới, vả mặt ông cụ tại chỗ,

Ông ngoại này giao tranh với cháu ngoại mình, thật sự rất kịch liệt: “Bây giờ người đi cả, có mấy lời ông muốn nói rõ với cháu. Nhà họ Uất Trì và nhà họ Đoan Mộc là thế giao, cho dù Tuyết Nhi làm những chuyện đó, đó cũng là vì cháu luôn từ chối đình hôn, con bé tức đến hồ đồ mới ra chuyện này, chỉ cần cháu ngoan ngoãn đính hôn với nó, con bé làm sao lại phá vỡ quy luật?”

Nói xong, ông ta nặng nề thở dài một hơi, ngồi xuống khẽ nói: “Ông ngoại biết cháu không thích con bé, nhưng tình cảm có thể bồi dưỡng, cháu đính hôn ở chung với con bé trước, thời gian lâu dài tự nhiên sẽ nảy sinh tình cảm, đến lúc đó nhà họ Đoan Mộc và nhà họ Uất Trì cùng bắt tay, đây là chuyện rất tốt.”

Dạ Âu Thần ngước mắt, ánh mắt rơi vào mặt ông ta, môi mỏng khẽ nhếch nhưng không trả lời.

Anh không nói lời nào, nhưng Uất Trì Thần lại không biết là anh ngầm đồng ý, nhìn dáng vẻ của anh ngược lại cảm thấy anh lười nói chuyện với ông ta.

Uất Trì Thần nhếch miệng, cuối cùng chỉ có thể nói: “Đêm qua cháu đi đâu?”

Không hỏi còn may, hỏi một cái Dạ Âu Thần liền cong môi: “Ông ngoại nói sao?”

Uất Trì Thần: “…”

“Chẳng qua ông ngoại nói không sai, cô ta bỏ thuốc tôi, lại bị thương vì tôi, xem như hòa nhau. Chỉ là…”

Anh ngừng một chút, ánh mắt có hơi chế giễu: “Tôi không phải bác sĩ, vụ cái trán để lại sẹo tìm tôi cũng vô dụng, tôi cũng sẽ không có hứng thú với kẻ bỏ thuốc tôi, về phần đính hôn? Cả đời này cũng không thể nào.”

“Cháu.”

Uất Trì Thần tức đến nghiến răng: “Ngu xuẩn mất khôn.”

“À…”

Dạ Âu Thần cười lạnh: “Ngu xuẩn mất khôn, chẳng lẽ không phải ông ngoại sao?”
Chương 966:



“Cháu nói cái gì? Cháu dám nói ông ngoại cháu ngu xuẩn mất khôn? Cánh cháu cứng rồi phải không? Cháu…”



Ông ta vừa nói vừa đứng lên, giơ gậy muốn chào hỏi trên người Dạ Âu Thần, lần này Dạ Âu Thần không nhận lấy, trực tiếp lùi về phía sau một bước rồi lạnh lùng nói.



“Gậy vừa nãy tôi đã nhận, vì muốn nói với ông ngoại, trừ Minh Thư, đời này tôi không cần những người phụ nữ khác nữa.”



Uất Trì Thần tức giận tiếp tục tiến lên, lại muốn đánh anh, Vu Ba một bên đành phải tranh thủ thời gian đứng ra ngăn cản: “Ông cụ đừng tức giận, bớt giận, một gậy đánh Cậu Thần vừa nãy khẳng định cậu ấy đã bị thương, nếu đánh tiếp lỡ đánh cậu ấy tàn phế thì sao?”



“Công ty vẫn còn chuyện phải xử lý, tôi đi trước.”



Dạ Âu Thần nói xong thì trực tiếp xoay người rời khỏi: “Thằng nhóc thối nhà mày, mày trở về cho tao.”



Uất Trì Thần vẫn không gọi Dạ Âu Thần trở lại, bóng dáng của Dạ Âu Thần nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của ông ta, trước mắt trở nên trống rỗng không còn bóng dáng của những người khác nữa.



Uất Trì Thần tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, dáng vẻ giống như người bị bệnh nặng.



Vu Ba chỉ có thể đưa tay giúp ông ta dễ thở rồi khẽ khuyên can: “Ông chủ đừng nóng giận, sao lại phải làm bản thân tức giận chứ?”



“Vu Ba, anh nói có phải thằng nhóc thối tha này có đôi cánh cứng cáp rồi nên mới ngỗ ngược với tôi như vậy không, lại còn vì một người phụ nữ nữa chứ? Rốt cuộc người phụ nữ kia quyến rũ đến mức nào mà có thể làm cho nó trở thành như vậy chứ?”



Lời nói này làm cho Vu Ba ngượng ngùng hơi xấu hổ nhưng vẫn kiên trì nói: “Ông chủ muốn nghe lời nói thật sao?”



“Anh nói đi!”



“Vậy thì tôi nói, cậu chủ Thần đã là người trưởng thành nên sẽ có suy nghĩ và quyết định của riêng mình trong mọi việc, cậu ấy ngỗ ngược với ông chủ không phải bởi vì cậu ấy đã có đôi cánh cứng cáp rồi mà bởi vì ông chủ vẫn luôn ngăn cản những thứ mà cậu ấy muốn.”



Uất Trì Thần: “…”



“Quan trọng nhất là cậu ấy không phải do ông chủ tự tay nuôi lớn nên sẽ không có nhiều tình cảm với ông chủ. Hơn nữa chuyện này quả thực là ông chủ đã làm không phúc hậu cho lắm.”



“Anh nói cái gì?”



Uất Trì Thần trừng to mắt không hài lòng nhìn Vu Ba: “Anh lại còn dám nói tôi làm không phúc hậu cho lắm sao? Vu Ba, có phải anh ở bên cạnh tôi đã lâu nên cảm thấy lời gì cũng có thể nói được phải không?”



Vu Ba đành chịu lắc đầu: “Tôi cũng chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.”



“Bỏ đi!” Uất Trì Thần cũng không thật sự so đo với ông ta mà lạnh lùng nói: “Đi xem con bé Tuyết thế nào rồi, trái lại tôi muốn nhìn thấy cách cư xử của con nhóc kia sau khi đã làm những chuyện này, để xem con nhóc đó nghĩ như thế nào.”



Bên trong căn phòng.



Đoan Mộc Tuyết nằm ở trên giường, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ, trước đó cô ta khóc quá lâu khóc đến nỗi ánh mắt của cô ta cảm thấy đau nhức.



Đợi sau khi Uất Trì Thần và bác sĩ rơi đi cô ta mới lau khô nước mắt và có thời gian nghỉ ngơi.



Thế nhưng khi nhắm mắt lại trong đầu cô ta đều là hình ảnh bản thân căn dặn người giúp việc bỏ thuốc với Dạ Âu Thần, lúc này Dạ Âu Thần trở về nếu như anh suy nghĩ tới thể diện thì hẳn là sẽ không nói chuyện này ra ngoài.



Nhưng nếu như anh không suy nghĩ tới thể diện thì sao chứ?



Nghĩ tới đây Đoan Mộc Tuyết lập tức mở to mắt, trong ánh mắt có vẻ sợ hãi.



Cô ta nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, xem như Dạ Âu Thần không cần thể diện nói ra vậy anh cũng không có chứng cứ chứng minh cô ta bỏ thuốc, người giúp việc nhận tiền của cô ta nên cô ta cũng đã cho người đưa người giúp việc rời đi, đến lúc đó chỉ cần cô ta không thừa nhận là được.



Chỉ cần không có chứng cứ, xem như họ nghi ngờ cũng không thể làm gì cô ta.



Đoan Mộc Tuyết yên tâm nhắm mắt lại mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.



Nhưng mà dường như cô ta còn chưa ngủ được một lúc thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa, Đoan Mộc Tuyết đang ngủ mơ màng tưởng rằng mình nghe nhầm.



Sau đó âm thanh kia càng ngày càng rõ ràng Đoan Mộc Tuyết mới tỉnh dậy quả nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ta lập tức hỏi: “Ai đó?”



Lúc này tiếng gõ cửa mới dừng lại sau đó giọng nói của Uất Trì Thần ở ngoài cửa phòng truyền vào.



“Tiểu Tuyết, ông nội đây.”



Ông nội Uất Trì?



Đoan Mộc Tuyết sửng sốt vội vàng nói: “Ông nội, ông vào đi.”



Sai khi cửa mở ra Uất Trì Thần chống gậy bước vào, không biết tại sao Đoan Mộc Tuyết lại cảm thấy khí tức trên người ông nội không giống như lúc rời đi.



Rốt cuộc đã có chuyện gì?
Chương 967:



“Ông nội?”



Đoan Mộc Tuyết nghi ngờ gọi ông ta.



“Ừ.”



Uất Trì Thần khẽ gật đầu, mặc dù ông ta cố gắng hết sức che giấu bản thân nhưng mà chỉ cần nghĩ tới cô gái mà mình chọn trúng thế mà lại có thể làm loại hành động bỉ ổi là bỏ thuốc với cháu trai của mình, ông ta không thể không thay đổi suy nghĩ về Đoan Mộc Tuyết. Cho nên thái độ của ông ta đối với cô ta hiển nhiên sẽ trở nên lạnh lùng hơn, nhưng suy nghĩ tới cục diện của hai nhà nên ông ta vẫn nói chuyện: “Cháu không cần lo lắng về vết thương ở trên trán, nếu như Uất Trì Thần hại cháu bị thương thành như vậy thế thì nhà Uất Trì sẽ chịu trách nhiệm tới cùng. Đợi đến khi vết thương của cháu hồi phục đến lúc đó ông chắc chắn sẽ tìm cho cháu bệnh viện tốt nhất để xóa vết sẹo, cam đoan sẽ khôi phục được như lúc ban đầu.”



Đoan Mộc Tuyết nghe vậy thì ngẩn người, những chuyện này…Không phải trước đó đã nói rồi sao?”



Tại sao lại đặc biệt chạy tới phòng của cô ta nói lại một lần nữa chứ?



Chẳng lẽ ông ta đã phát hiện ra chuyện gì sao?



Đoan Mộc Tuyết hơi chột dạ cũng rất sợ hãi, nếu như ông nội Uất Trì tin tưởng chuyện này vậy sau này…Sẽ còn có ngươi ủng hộ cô ta nữa sao?



Nghĩ tới đây Đoan Mộc Tuyết lập tức hoảng hồn: “Ông nội Uất Trì, anh Thần vừa mới nói gì với ông vậy? Anh ấy…Có phải rất chán ghét cháu không, bây giờ cháu bị thương nên chắc chắn anh ấy sẽ không ở bên cạnh cháu.”



Uất Trì Thần nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô ta rồi lại nghĩ tới những chuyện mà cô ta đã lam sau đó im lặng.



Đoan Mộc Tuyết thấy thế thì nước mắt lập tức rơi xuống: “Vậy cháu…Sống còn có ý nghĩa gì nữa đâu chứ? Ô ô…”



Uất Trì Thần thấy cô ta khóc thì lại bắt đầu mềm lòng, nói thế nào thì đây cũng là đứa nhỏ mà mình nhìn thấy lớn lên từ nhỏ, trong lòng ông ta thật sự rất thích Đoan Mộc Tuyết nên muốn cô ta làm cháu dâu của mình.



Trước đó không có cơ hội, bây giờ có cơ hội…Ông ta mới muốn tranh thủ, thế nhưng không ngờ sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy.



“Được rồi tiểu Tuyết, cháu đừng buồn, những chuyện mà ông nội Uất Trì đã đồng ý với cháu trước đó đều sẽ không thay đổi. Cháu yên tâm, sau này vị trí ở bên cạnh Thần sẽ là của cháu.”



Đoan Mộc Tuyết nghe vậy lúc này mới chuyển khóc thành mỉm cười, yên tâm gật đầu.



Cô ta há to miệng vừa định nói chuyện kết quả lại đột nhiên nghe thấy một giọng nói.



“Chậc, ông già ông đối xử với người ngoài thật sự là cầu được ước thấy.”



Một giọng nói trong trẻo êm tai nhưng lại kèm theo vẻ du dương vọng ra từ cửa.



Đoan Mộc Tuyết và Uất Trì Thần đều sững sờ nhìn về phía cửa.



Một người phụ nữ cao gầy mặc áo khoác màu đỏ đứng ở đó, khóe môi nở nụ cươi mỉa mai, đáy mắt tràn đầy vẻ trào phúng. Bởi vì muốn tới gặp Uất Trì Thần cho nên Tống An thay một chiếc áo khoác màu đỏ sau đó lại trang điểm đậm, phối hợp với son môi màu trái cây và mái tóc dài được cột gọn cùng với chân đi giày cao gót nên hào quang bỗng trở nên sắc bén.



Tống An biết mình tới đây để làm gì cho nên khẳng định không thể thua về mặt khí thế.



Bây giờ Tống An đứng ở cửa nhìn hai người ở trong phòng ngơ ngác nhìn mình thì Tống An biết bản thân đã thành công.



Tống An khẽ mấp máy môi nhấc chân bước tới, giày cao gót nện xuống sàn nhà theo từng nhịp điệu, tưng nhịp điệu như đang giẫm vào tim của Uất Trì Thần.



Đôi mắt của Thương Trọc cứ như vậy nhìn chằm chằm Tống An từng giây từng phút không dám rời đi.



Bờ môi Uất Trì Thần hơi run rẩy, ông ta tưởng rằng mình nhìn lầm thế nhưng…Giọng nói vừa rồi quả thực là của người đó.



An An…



Con gái của ông ta…



Con gái trốn tránh không chịu gặp ông ta đã nhiêu năm, từ xưa đến nay cũng chưa từng trở về xem ông ta thế nào, thậm chí ngay cả một câu thăm hỏi cũng không có.



Ông ta cho rằng cả đời này cho tới khi chết cũng sẽ không gặp lại được con gái của mình nữa.



Không ngờ…



Không phải Tống An không phát hiện ra ánh mắt của Uất Trì Thần, chỉ là Tống An không thèm để ý mà bước nhanh tới trước mặt Đoan Mộc Tuyết. “Sống không còn ý nghĩa gì nữa vậy thì cô hãy chết đi chứ khóc cho ai xem chứ?”



Câu nói này hoàn toàn làm cho Đoan Mộc Tuyết ngây dại.



Cô ta chưa từng nghĩ đến sẽ có người nói chuyện với cô ta như thế, lại muốn cô ta đi chết đi?



Đôi mắt của Đoan Mộc Tuyết lớn như chuông đồng hồ vậy, biểu hiện ánh mắt như không thể tin nổi nhìn về hướng của Tống



“Cô, cô nói gì thế…”



Môi cô ta run rẩy hỏi. Tống An cũng nghiêng mắt liếc cô ta, nghe thế có chút buồn cười cong khóe môi lên: “Sao vậy, câu nói đơn giản như thế cô cũng không nghe hiểu hả? Tôi suy nghĩ, nhìn cô cũng đâu giống như loại người đầu heo đâu, sao ngay cả câu nói của tôi cũng không nghe hiểu vậy? Dù sao…
Chương 968:



Mấy thủ đoạn ba xu cô cũng có thể dùng được mà!”



Nghe thấy câu nói cuối cùng này, Đoan Mộc Tuyết hơi thở gấp rút đi mấy phần, bả vai theo bản năng rút về phía sau, tay nắm chặt lấy mền, mí mặt rủ xuống không dám nhìn thẳng đôi mắt của Tống An.



Câu nói vừa rồi của Tống An, rõ ràng là biết cô ta đã làm những chuyện gì.



Nhưng mà, cô ta làm sao mà biết được, cô ta thật ra là ai?



Đôi tay của Tống An khoanh lại trước ngực, giọng điệu không mất tốt nói: “Làm sao vậy? Tôi còn chưa nói gì hết mà, cô lùi về phía sau làm gì chứ? Làm như tôi ăn hiếp cô không bằng? Cô thật biết cách giả vờ đáng thương.”



Nói đến đây, cô ta khựng lại một chút, sau đó nhìn về Uất Trì Thần: “Cũng khó trách được, ông cạ nhà họ Uất Trì bị cô dỗ ngọt đến quay vòng vòng.”



Uất Trì Thần rất kích động, nhìn Tống An đứng trước mặt lành lặn không có chút sứt mẻ, lúc nói chuyện giọng điệu cũng vô cùng khỏe mạnh, mặc cho cô ta nói ra lời khó nghe đến đâu, nhưng mà…



Đây cũng là đưa con gái mà nhiều năm rồi bản thân ông không gặp…



Cho nên Uất Trì Thần lúc này căn bản là không lo mang đến cảm nhận của Đoan Mộc Tuyết, trong lòng trong mắt đều toàn là con gái của mình.



Nghe thấy bà ta chỉ đích danh tên của mình, Uất Kìm Trì ngượng ngùng sờ mũi của mình, mở miệng muốn nói gì đó.



AI biết được Tống lại nói ngày thêm một đoạn.



“Cô tên gọi là Đoan Mộc Tuyết có đúng không? Không ngờ được là đã trôi qua mất năm rồi mà nhà họ Đoan Mộc vẫn không chịu nghỉ ngơi. Cô là một đứa con gái, làm ra những chuyện như vậy rốt cuộc có biết xấu hổ không, có cần sĩ diện không?”



Sau khi biết Dạ Âu Thần bị bỏ thuốc, sau đó Hàn Minh Thư không thể không cùng Dạ Âu Thần gì đó đó, còn thiếu chút nữa bị sảy thai, tính nóng của Tống An liền bộc phát.



Sau đó vừa mở miệng ra là không kiềm lại được, bình thường bà ta đối với những hậu bội đều rất rất khách sáo, cho dù là không thích cũng sẽ không nói những lời không màng đến sắc mặt như vậy.



Lớp trẻ mà, tuổi trẻ bồng bột, làm một số hành động không hợp lý cũng là đều bình thường, sửa đổi là được.



Nhưng mà Đoan Mộc Tuyết làm ra những chuyện đó, đã vượt quá giới hạn của bà ta, hơn nữa người chịu tổn hại lại là con trai của chị gái mình.



Đây đúng thật là không thể nhịn nỗi mà.



Cho nên bà ta đay nghiến Đoan Mộc Tuyết, thật sự là một chút cũng không khác sáo, đối phương sợ cái gì bà ta liền nói cái đó, xoắc vào nỗi đau của Đoan Mộc Tuyết.



Quả nhiên, sau khi Đoan Mộc Tuyết nghe thấy những lời này, thân sắc liền sợ hãi, lắc đầu lùi về sau: “Bà, bà đang nói gì thế? Tôi căn bản là nghe không hiểu…



Bà đừng có qua đây, tôi nghe không hiểu bà đang nói cái gì?”



Tống An liếc xéo cô ta.



Được, lại bắt đầu giả vờ đáng thương rồi.



Đoan Mộc Tuyết là không thể thừa nhận được, dù cho người đàn bà trước mặt có biết gì đó đi chăng nữa, chi cần Uất Trì Thần vẫn tin cô ta là được, dù sao cô ta cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận những chuyện đó là do cô ta làm. Tống An đương nhiên biết trong lòng cô ta đang tính toán quỷ kế gì đó, trực tiếp đưa ánh mắt quét nhìn về hướng Uất Trì Thần nói: “Con nói ông già nè, vừa rồi ở dưới lầu người hầu đã khai nhận rất là rõ ràng, bây giờ người vừa đi ông lại bắt đầu giả ngu sao? Hay là ông nhìn cô gái nhỏ này trẻ trung xinh đẹp, rồi con khóc lóc trước mặt ông, nói mấy còn nũng nịu ông liền không nở?”



Lời này nói ra…



Uất Trì Thần theo bản năng nhíu mắt lại, rốt cuộc cũng đã hồi phục tinh thần.



Ông bất lực mở miệng nói: “An An…”



An An…



Cách gọi thân thiết này khiên con ngươi của Tống An rút lại, lui về sau mấy bước lớn trách mắng: “Đừng có gọi tôi như thế!”



Tính cách của bà ta đang chịu sự kích thích, tàn nhẫn nói: “Ông căn bản là không xứng!”



Đoan Mộc Tuyết ngồi trên giường bệnh nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, lòng may thanh tú cũng nhíu lại, cô ta ở trong nhà Uất Trì chỉ có thể dựa vào Uất Trì Thần, thế là cô ta đưa tay ra kéo kéo áo Uất Trì Thần, yếu đuối nói: “Ông nội Uất Trì…”



Cũng không biết là sức lực kéo của cô ta không đủ hay là do cô ta nói quá nhỏ, Uất Kim Trì vốn dĩ là không để ý cô ta, thẩm chi cũng không quay đầu lại nhìn.



Ông ta vẫn luôn ngơ ngác nhìn Tống An, thẩm chí sau khi tính khí của Tống An bị kích động, nhịn không được nước mặt trải xuống.



Tống An nhìn thấy bộ dạng của ông ta như vậy, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái, càng lúc càng lui về sau hai bước, lạnh lùng nói: “Ông già rồi nên ngớ ngẩn hả? Không biết nói chuyện sao? Tôi cảnh cáo ông, sau này không được gọi tôi bằng cái tên An An nữa!”



Uất Trì Thần quay đầu lại cười một cái nói: “Được, An An nói như thế nào cũng được, quay về là tốt rồi, quay về là tốt rồi.”



Tống An: “…”



Đoàn Mộc Tuyết nhìn bộ dạng Uất Kim Trì mất hồn mất vía, hoàn toàn không đem mình để ở trong mắt, lòng lập tức luống cuống.
Chương 969:



Người đàn bà này nhìn khoe khoang ngang ngược, vừa mới vào đã mắng chửi cô ta một trận, còn nói cô ta không biết xấu hổ, cô ta muốn cầu Uất Trì Thần, nhưng Uất Trì Thần lại không để tâm đến cô ta.



Vậy cô ta há chẳng phải là…



Ngay lúc này, Uất Trì Thần lại đột nhiên nhìn Vu Ba ở hướng cửa ra, vội vàng nói: “Vu Ba, nhanh, bảo người giúp việc dọn dẹp một căn phòng, giữ con bé ở lại sau đó…”



Vu Ba đang chuẩn bị gật đầu, liền nghe thấy Tống An đột nhiên lớn tiếng nói một câu: “Không cần đâu.”



Bà ta trừng mặt với Uất Kim một cái, sau đó thu lại ánh mắt lạnh lùng nói: “Tôi không phải đến đây để ở lại đâu, tôi cũng không dám ở lại đây, hôm nay tôi đến đây chủ yếu là muốn xem thử ông rốt cuộc tại vì sao lại hồ đồ đến như bước đường này, nói xong tôi sẽ đi.”



Đoan Mộc Tuyết cảm giác như sau lưng ớn lạnh.



Quả nhiên, mục đích của Tống An chính là nhầm vào cô ta.



“Có biết những lời vừa rồi tôi nói có ý gì không hả? Một đứa con gái luôn tính toán làm cách nào để đào tường người khác là không phải thứ gì tốt đẹp, độ kỵ người khác chỉ khiến bản thân mình xấu đi thôi cô đã nghe qua câu này chưa?”



Nghe thế, Đoan Mộc Tuyết ý thức được liền đưa tay lên đỡ trán của mình. Tống An lại nói: “Đây không, lời nói thật sự là ứng nghiệm rồi, cô lại bị thương đến vậy/” Bà ta chế cười, sau đó ý trong lời nói có chút uy hiếp: “Chỉ có điều bây giờ bị vạch trần chân tướng rồi, nếu như sau này còn có lòng dạ gì xấu xa, thì sẽ không chỉ có như vậy thôi đâu.”



Trong lòng Đoan Mộc Tuyết kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ánh mắt của bà ta, phát hiện ánh mắt của Tống An đen thâm thẩm, giống như tuyết rơi đóng băng ở hồ nước trong núi sâu, khiến cho cô ta không tự chủ được mà rùng mình.



Cô ta cúi đầu xuống, lần đầu tiên cảm nhận được sự sợ hãi trong tận đáy lòng mình dâng trào lên, không dám nhìn thẳng ánh mắt của Tống An nữa.



Tống An hài lòng thu hồi lại ánh mắt, sau đó lại liếc Uất Trì Thần rồi lại tiếp tục nói lời tàn nhẫn.



“Nếu như cô cảm thấy mình sống không còn có hy vọng nữa, vậy thì cô đi chết đi cho xong, nhưng phiền cô tìm một nơi xa chút nha, đùng khiến cho tất cả chúng tôi ở đây vô duyên vô cớ dính phải xui xẻo.”



“Được rồi, lời tôi muốn nói đã nói xong, thời gian tôi cũng nên đi về rồi ăn chút đồ rồi.”



Tống An đưa tay nhìn thời gian trên đồng hồ mà mình đeo, cong khóe môi lên cười một cái, sau đó sải bước lớn đi ra ngoài, bỗng nhiên bà ta nghĩ đến cái gì liền dừng lại, quay đầu lại cười với Đoan Mộc Tuyết một cái nhẹ nói: “Đúng rồi, tôi quên không nhắc cô, chuyện mà cô bỏ thuốc Dạ Âu Thần, mọi người ai cũng biết hết rồi. Hơn nữa, tôi đã cho người đi thống báo cho gia đình của cô rồi.”



Ầm…



Lời này giống như sét đánh ngang tai, Đoan Mộc Tuyết vốn còn sót lại một chút hy vọng, tâm trạng hoàn toàn sụp đổ vào khoảnh khắc này, sắc mặt không còn chút máu, cơ thể không nhịn được ngã về phía sau.



Cô ta… Cô ta nói gì?



Tất cả mọi người đều biết? Hơn nữa… Còn tìm người đi thông báo cho người nhà mình?



Tại sao… Tại sao có thể như vậy?



Đoan Mộc Tuyết cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, máu chảy từ đầu đến chân lấy thế sét đánh trở nên lạnh lẽo, cô ta vô lực nắm lấy vách ngăn nhìn sang Uất Trì Thần.



Đây là sự thất vọng cuối cùng của cô ta.



Nếu như sau khi biết cô ta làm ra chuyện này, ông nội Uất Trì sẽ còn giúp cô ta chứ?



Nhưng Uất Trì Thần thấy Tống An rời khỏi, ông cụ nháy mắt sốt ruột không thôi, cái gì cũng không suy nghĩ nhiều, ông ta cất bước đuổi theo con gái Tống An của mình.



Nó thật vất vả mới trở về, tại sao ở một lúc đã muốn đi rồi?



Trong đầu Uất Trì Thần nơi nào còn có nửa phần vị trí của Đoan Mộc Tuyết, trong lòng và trong mắt đều là con gái nhỏ bảo bối của mình.



Thấy Uất Trì Thần đi, Đoan Mộc Tuyết cảm thấy một tia ánh sáng cuối cùng cũng tan biến, tay cô ta vô lực rơi xuống, cả người giống như quả bóng da xì hơi, một chút sức lực cũng không có.



Một lúc lâu, Đoan Mộc Tuyết mới ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trên mặt quản gian Vu Ba.



“Vu… Quản gia Vu, người phụ nữ kia… là ai?”



Cô ta cắn môi dưới, trong giọng nói mang theo sự tức giận và không cam lòng: “Vì sao ông nội Uất Trì thấy bà ấy thì trở nên xúc động như vậy, hơn nữa còn hồn bay phách lạc? Bà ấy… Bà ấy là người làm nghề đó sao? Ông nội Uất Trì bao nuôi bà ấy?”



Có mấy lời càng nói càng không khống chế nổi, cho dù cô ta biết mình nói như vậy không đúng, nhưng chính là không thể khống chế bản thân.



Chờ sau khi lời được nói ra, Đoan Mộc Tuyết mới nhận ra bản thân vừa nói gì.



Nhưng suy nghĩ lại, người phụ nữ kia xinh đẹp như vậy, mà đối xử với ông nội Uất Trì kém như vậy, ông nội Uất Trì còn đuổi theo bà ấy ra ngoài, người phụ nữ như vậy nhìn chính là người chuyên làm việc đó.



Cô ta chẳng qua là nói thật mà thôi, có gì phải hối hận?



Sau khi Vu Ba nghe được những lời này: “…”
Chương 970:



Ông ta không nhịn được sâu kín nhìn cô ta hỏi: “Một đứa con gái như cô, tại sao lại có suy nghĩ bẩn thỉu như vậy?”



Nói xong, ông ta dường như nhớ ra gì đó, vẻ mặt hiểu rõ: “Cũng đúng, tâm tư cô Đoan Mộc nếu như không bẩn thỉu, đêm qua cũng sẽ không phá vỡ luật lệ mà làm ra loại chuyện đó với Cậu Thần nhà chúng tôi.”



Nghe vậy, sắc mặt Đoan Mộc Tuyết lập tức trở nên khó coi.



“Quản gia Vu, ông…”



Vu Ba cười bí hiểm nhìn cô ta: “Cô Đoan Mộc, vị vừa rồi đó không phải là ai khác, đó đúng là con gái nhỏ bỏ nhà ra đi nhiều năm của ông cụ nhà chúng tôi. Cũng chính là thiên kim tiểu thư nhà họ Uất Trì chúng tôi. Dựa theo bối phận mà nói, cô vẫn là hậu bối của bà ấy. Nhưng một phên vừa rồi kia của cô, haizz.. Cô Đoan Mộc, mặc dù tôi chỉ là quản gia nhà họ Uất Trì, nhưng tôi thật sự rất thất vọng với biểu hiện của cô.”



“Ông nói gì? Bà ta… Bà ta thế mà là cô con gái nhỏ bỏ nhà ra đi lúc trước?”



Đó chẳng phải chính là… dì nhỏ của Dạ Âu Thần sao?



Màu máu trên môi và mặt của Đoan Mộc Tuyết hoàn toàn mất đi, cả người như rơi vào hầm băng.



Nếu như nói trước đó cô ta còn sót lại một tia may mắn, vậy bây giờ ngay cả may mắn của cô ta cũng biến mất không còn dấu vết.



Người phụ nữ ngang ngược càn rỡ kiêu ngạo kia thế mà… thế mà là cô con gái nhỏ của nhà họ Uất Trì. Chuyện này trước kia cô ta mơ hồ có nghe ông nội mình nói, lúc trước hình như bởi vì hai nhà thông gia xảy ra vấn đề, sau đó hai cô con gái của Uất Trì Thần cắt đứt với cha, từ bỏ tất cả sản nghiệp của nhà họ Uất Trì, trực tiếp rời khỏi, sau đó không xuất hiện nữa.



Sau này Đoan Mộc Tuyết thậm chí còn suy nghĩ, hai cô con gái này chỉ sợ cả đời này cũng sẽ không trở về, có lẽ đã xảy ra chuyện hay cũng vì nguyên nhân nào đó.



Thật không ngờ thế mà lấy cách thức như vậy trở về.



Nhìn dáng vẻ Uất Trì Thần đối với Tống An, có lẽ lần này cô ta không còn cơ hội nào nữa, nhưng.. trong lòng lại cảm thấy rất không cam lòng.



Rõ ràng cô ta cách thành công chỉ còn một bước, vì sao lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, rốt cuộc vì sao?



Vu Ba không trả lời cô ta nữa, chỉ để lại một câu tự giải quyết cho tốt rồi cất bước rời đi.



Người nhà họ Đoan Mộc tới rất nhanh, sau khi vừa nhận tin tức này, Đoan Mộc Ngạo Thiên lập tức gọi điện cho cháu ngoại mình, bảo anh ta nhanh chóng đón Đoan Mộc Tuyết về từ nhà họ Uất Trì, đừng ở bên ngoài làm mất mặt.



Sau khi Đoan Mộc Trạch nhận lệnh thì lập tức rời khỏi công ty đi tới nhà họ Uất Trì.



Trên đường đi, tâm trạng của anh cũng phức tạp, nhưng trên mặt lại tỏ ra rất bình tĩnh, không nhìn ra bất cứ vấn đề gì.



Đến nhà họ Uất Trì, Vu Ba dẫn đường cho anh ta.



Đoan Mộc Trạch nhìn phía sau lưng Vu Ba một chút, nhiều lần muốn nói lại thôi, một câu cũng không nói thành lời.



Em gái ruột mình làm ra chuyện như vậy, mất mặt chứ?



Đương nhiên mất mặt.



Nhưng tâm trạng này là thứ yếu.



Quan trọng nhất là anh ta quá thất vọng với Đoan Mộc Tuyết, rõ ràng hoàn cảnh học tập tốt như vậy, nhà họ Đoan Mộc dạy cho cô ta cũng không phải tư tưởng như vậy, sao cô ta có thể trở thành như vậy? Vu Ba đưa Đoan Mộc Trạch lên lầu rồi đột nhiên giải thích rõ: “Vốn ông cụ tính tự mình tới, chẳng qua nhà họ Uất Trì gần đây xảy ra chút chuyện khác, cho nên ông cụ không thể tự mình nghênh đón cậu Đoan Mộc, cậu Đoan Mộc chớ trách.”



Nghe nói vậy, Đoan Mộc Trạch lấy lại tinh thần rồi lắc đầu: “Chú Vu, chú nói lời này quá nghiêm trọng rồi, là em gái cháu làm sai chuyện, tại sao còn không biết ngại mà để ông nội Uất Trì tự mình đến tiếp cháu? Huống chi cháu cũng chỉ là một hậu bối mà thôi.”



Sau khi Đoan Mộc Trạch nói xong, trong mắt Vu Ba hiện lên vẻ tán thưởng, tính tình Đoan Mộc Trạch này xem ra cũng không tệ lắm, nhưng Đoan Mộc Tuyết này tại sao lại…



Haizz…



Rất nhanh đã tới trước phòng Đoan Mộc Tuyết.



“Nơi này chính là chỗ cô Đoan Mộc ở.”



Đoan Mộc Trạch gật đầu với ông ta rồi xoay người: “Cảm ơn chú Vu, hôm nay làm phiền chú. Chú Vu, chuyện lần này là do em gái cháu làm ra chuyện quá hoang đường, lần này cháu đưa nó về sẽ dạy dỗ nhiều hơn, sau này tuyệt đối sẽ không để con bé làm ra chuyện như vậy, chỉ chẳng qua hôm nay thời cơ không đúng, hôm nào lại đến cửa chịu đòn nhận tội.”



Vu Ba gật đầu.



Sau khi gõ cửa, Đoan Mộc Tuyết ở bên trong nghe có tiếng gõ cửa, vốn cũng không dám lên tiếng, co rút vào trong chăn.



Cô ta thật ra có nghe đoạn đối thoại của Đoan Mộc Trạch và quản gia Vu, cô ta rất sợ hãi, không ngờ tới họ thật sự gửi người trong nhà tới.



Sau này cô ta trở về phải làm sao?



Cửa bị đẩy ra, Đoan Mộc Trạch lạnh lùng đứng ở cửa ra vào, nhìn Đoan Mộc Tuyết co rút trong chăn không dám lộ mặt.



“Về nhà.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom