• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (10 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 971-980

Chương 971:



Đoan Mộc Tuyết không nhúc nhích.



Đoan Mộc Trạch mặt lạnh đứng trong chốc lát, sau đó sải bước chân đi tới.



Bàn tay anh ta trực tiếp vén chăn lên, Đoan Mộc Tuyết không thể né tránh, kinh ngạc đối diện ánh mắt anh ta.



Thế là Đoan Mộc Trạch vừa hay nhìn thấy em gái mình lệ rơi đầy mặt, ngay cả con mắt cũng sưng lên, nếu là bình thường, nhìn thấy em gái mình khóc thành như vậy, anh ta khẳng định sẽ đau lòng, nhưng hôm nay anh ta vẫn lạnh lùng như cũ, duỗi tay nắm chặt tay cô ta lạnh giọng nói: “…”



Đoan Mộc Tuyết chỉ cảm thấy hôm nay hơi sức của anh ta vô cùng lớn, cánh tay của cô ta có cảm giác như bị bóp nát, cô ta muốn kêu đau thế nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt đen như mực của Đoan Mộc Trạch giống như có một đám mây đen bao phủ vậy.



Cô ta lập tức bị dọa đến nỗi không dám nói nữa.



Đoan Mộc Tuyết tùy ý để Đoan Mộc Trạch kéo cánh tay của mình đi ra ngoài, cô ta không đeo giày mà chân trần đi theo ở sau lưng Đoan Mộc Trạch.



Đoan Mộc Trạch không quay đầu lại nhưng khí tức trên người vẫn luôn bao phủ Đoan Mộc Tuyết, cô ta cảm giác bản thân cũng sắp không thở nổi nữa, trong ấn tượng của cô ta thì đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy anh trai của mình có loại tâm trạng như thế này.



Sau khi lên xe Đoan Mộc Trạch lạnh lùng ra lệnh cho cô ta thắt dây an toàn, Đoan Mộc Tuyết cũng không dám phản kháng đành phải làm theo.



Suốt chặng đường đi thẳng về phía trước với áp suất không khí thấp, cho đến khi về đến nhà lúc xuống xe Đoan Mộc Tuyết xem xét kỹ càng mới hoảng sợ không chịu xuống xe.



Cô ta đã làm chuyện như vậy Đoan Mộc Trạch có thể sẽ không làm gì cô ta thế nhưng ông nội thì sao chứ?



1627544693537.png




“Anh cho em mười giây.”



Không chờ cô ta nói thêm gì Đoan Mộc Trạch đã ra tối hậu thư.



Không còn cách nào Đoan Mộc Tuyết đành phải xuống xe dưới ánh mắt áp bức của Đoan Mộc Trạch sau đó đi vào bên trong, lúc đi vào lại không nhịn được rơi nước mắt: “Anh em biết sai rồi, anh giúp em cầu xin ông nội có được không?”



Nhưng mà vẻ mặt của Đoan Mộc Trạch lại rất lạnh lẽo buồn tẻ, giống như người đang cầu xin ở trước mặt anh ta hoàn toàn không phải là em gái của anh ta.



“Anh trước kia anh là người hiểu em nhất, em thật sự biết sai rồi nên anh giúp em một lần đi, một lần thôi.”



Đoan Mộc Tuyết thấy anh ta không có bất cứ hành động nào thì cảm thấy rất sợ hãi.



Trước kia mặc dù cô ta đã từng phạm sai lầm nhưng mỗi lần Đoan Mộc Trạch nhiều lắm chỉ là đen mặt một chút, hoặc là nghiêm túc giảng đạo lý với cô ta, không cho cô làm gì và cô ta nên làm gì.



Chứ không giống như bây giờ, cô ta đã khóc lóc cầu xin anh ta đến như vậy mà anh ta còn không thay đổi sắc mặt, hơn nữa còn không nói một lời.



Người anh trai ngày bình thường yêu thương cô ta hết mức đã như thế này huống chi là ông nội nghiêm khắc của cô ta.



Chân Đoan Mộc Tuyết mềm nhũn, cả người thực sự không dám đi về phía trước.



Ai biết thế mà Đoan Mộc Trạch lại lạnh lùng nói: “Nếu như em còn lề mề nữa thì anh sẽ không quan tâm tới em.”



Đoan Mộc Trạch nghe vậy thì lập tức ngẩng đầu: “Anh?”



Ý của anh ta là sẽ giúp cô ta sao?



Đoan Mộc Tuyết không dám trì hoãn, cho dù hai chân như nhũn ra nhưng vẫn nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, sau đó cùng Đoan Mộc Trạch bước vào trong.



Không biết đi được bao lâu, rốt cuộc cũng nhìn thấy phòng khách.



Mà ở trong phòng khách Đoan Mộc Ngạo Thiên ngồi im lặng ở trên ghế salon hút thuốc, người giúp việc đứng vô cùng ngay ngắn ở bên cạnh, ngay cả thở mạnh cũng không dám, bởi vậy có thể nhìn ra được hiện trường rất kìm nén.



Đoan Mộc Tuyết nhìn thấy cảnh này thì suýt nữa sụp đổ.



Thế nhưng khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn ở trước mặt, Đoan Mộc Tuyết nghĩ không sao đâu, rốt cuộc thì anh trai vẫn rất thương cô ta.



Lát nữa anh trai chắc chắn sẽ giúp cô ta, trong lòng Đoan Mộc Tuyết càng thêm kiên định.



Khi đi vào trong phòng khách Đoan Mộc Tuyết cảm giác như mây đen ngập đầu.



Thật lâu sau cô ta cúi đầu khẽ nói: “Ông…Ông nội, Tiểu Tuyết về…A!”
Chương 972:



Nhưng mà cô ta còn chưa nói xong, Đoan Mộc Ngạo Thiên vừa rồi vẫn còn ngồi ở trên ghế salon không nhúc nhích đã đứng dậy, không thấy động tác của ông ta như thế nào, bàn tay đã dùng sức vung ra đánh lên khuôn mặt trắng bệch của Đoan Mộc Tuyết.



Bốp.



Cái tát đột ngột này đã tạo ra một âm thanh lớn trong phòng khách yên tĩnh, nghe âm thanh của cái tát kia có thể cảm giác được một bạt tai này Đoan Mộc Ngạo Thiên đánh nặng đến mức nào.



Đoan Mộc Tuyết bị đánh ngã ở trên mặt đất, người giúp việc đứng ở đây đều sợ ngây người nhưng lại bị dọa đến nỗi không dám thở mạnh.



Trái lại Đoan Mộc Trạch đứng im ở đó, anh ta rủ mắt xuống che đi đôi mắt đẹp hơi nhếch lên kia, bên trong tròng mắt đen nhánh mờ mịt không rõ.



“Cháu còn dám gọi ông là ông nội sao? Nhà Đoan Mộc ông không có đứa cháu gái không biết xấu hổ như vậy, cháu lập tức thu dọn đồ đạc cút ra khỏi nhà Đoan Mộc cho ông.”



Một bạt tai kia đánh Đoan Mộc Tuyết trở nên hồ đồ thật lâu sau vẫn chưa thể lấy lại tinh thần, cô ta chỉ biết rằng lỗ tai bên phía bị đánh vang lên ong ong, giống như là có thứ gì đó bị đâm xuyên qua.



Ngay sau đó bên trong miệng cũng truyền tới mùi máu tươi, máu chảy đầy khóe môi.



Cho đến khi Đoan Mộc Ngạo Thiên muốn cô ta cút ra khỏi nhà họ Đoan Mộc thì Đoan Mộc Tuyết mới hồi phục tinh thần muốn đưa tay che mặt mình, thế nhưng ngón tay vừa đụng phải đã đau đến nỗi cô ta suýt kêu thành tiếng.



Nước mắt lập tức rơi xuống, Đoan Mộc Tuyết ngẩng đầu nước mắt rơi đầy mặt nhìn Đoan Mộc Ngạo Thiên.



Một cái tát kia rõ ràng cũng không làm cho Đoan Mộc Ngạo Thiên nguôi giận, trái lại cơn tức ở trong lòng càng ngày càng lớn.



Ông ta chỉ vào mũi Đoan Mộc Tuyết mắng.



“Cháu là con cháu của nhà Đoan Mộc thế mà lại làm ra loại chuyện bỉ ổi như vậy, nếu như truyền ra ngoài người nào không biết còn tưởng rằng là do Đoan Mộc Ngạo Thiên ông dạy cháu! Tên tuổi anh hùng cả đời của Đoan Mộc Ngạo Thiên ông đều bị hủy hoại ở trên người của cháu!”



Rốt cuộc thì Đoan Mộc Tuyết cũng không nhịn được khóc thành tiếng: “Ông nội cháu thật sự biết sai rồi, xin ông hãy tha thứ cho cháu.”



“Biết?”



Đoan Mộc Ngạo Thiên cười giễu: “Lần trước lúc tới khách sạn ăn cơm tình hình ở đó như thế nào? Người ta ở ngay trước mặt cháu từ chối cuộc hôn nhân này, bắt đầu từ lúc đó cháu nên cắt đứt tâm tư của mình, thật sự không ngờ cháu vậy mà lại tà tâm chưa chừa, trái lại học những người ở bên ngoài làm những chuyện bỉ ổi như vậy!”



Nhắc tới chuyện này Đoan Mộc Ngạo Thiên vô cùng tức giận.



Từ lần trước Uất Trì Thần ở trước mặt mọi người nói sẽ không đính hôn với Đoan Mộc Tuyết, sau khi Uất Trì Thần tư chối cuộc hôn nhân này trong lòng Đoan Mộc Ngạo Thiên vẫn còn tức giận.



Cháu gái của Đoan Mộc Ngạo Thiên mọi thứ đều tốt, gia thế cũng là rất xa mới tìm được một.



Uất Trì Thần vậy mà lại còn bắt bẻ? Cháu gái của ông ta có chỗ nào không xứng với Uất Trì Thần chứ?



Bây giờ sau khi Đoan Mộc Tuyết làm ra loại chuyện này thì Đoan Mộc Ngạo Thiên mới ý thức được tại sao người ta lại không xem trọng cháu gái của mình.



Càng nghĩ ông ta lại càng tức giận càng thất vọng, ông ta cũng rất đau lòng khi cháu gái duy nhất của ông ta trở nên như vậy, đôi mắt Đoan Mộc Ngạo Thiên đỏ ngầu vì tức: “Trách ông, đều tại ông. Do ông không để ý không dạy dỗ cháu cho tốt nên mới có thể để cháu làm ra loại chuyện như vậy, trách ông…”



“Ông nội.”



Đoan Mộc Tuyết tiếp tục khóc ô ô nói: “Ông nội đều do cháu không tốt, ông hãy tha thứ cho tiểu Tuyết lần này đi, lần sau tiểu Tuyết không dám nữa.”



Đôi mắt già nua của Đoan Mộc Ngạo Thiên nhìn về phía cô ta: “Cháu không dám thì làm được gì chứ? Mặt mũi nhà Đoan Mộc đều bị cháu vứt sạch, sau này…Ông còn mặt mũi nào đứng trước mặt Uất Trì Thần nữa chứ? Cháu lập tức cút cho ra khỏi nhà Đoan Mộc cho ông, sau này Đoan Mộc Ngạo Thiên xem như không có đứa cháu gái này.”



Đoan Mộc Tuyết thấy ông nội thật sự muốn cắt đứt quan hệ với mình thì lập tức trợn to mắt đi tới ôm bắp đùi của Đoan Mộc Ngạo Thiên: “Đừng, ông nội đừng như vậy, tiểu Tuyết không muốn đi, nơi này là nhà của tiểu Tuyết, ông là ông nội của tiểu Tuyết, cháu không muốn đi.”



Cô ta là cháu gái do chính mình nuôi dưỡng, Đoan Mộc Ngạo Thiên sao có thể không đau lòng được chứ?



Nhưng mà nghĩ đến những chuyện cô ta làm, Đoan Mộc Ngạo Thiên cảm thấy không còn sĩ diện gì nữa, tức đến mức một chân đá cô ta.



“Đừng gọi tôi là ông nội, tôi không có đứa cháu gái nội như cô, từ nay về sau ở đây không phải là nhà của cô nữa!”



Đoan Mộc Tuyết bị đá ra, chỉ cảm thất lòng ngực một cơn đau, cô ta vô cùng tuyệt vọng, nếu như cô ta mất đi sự che chở của nhà họ Đoan Mộc, vậy cô ta chẳng khác nào một đứa con gái bình thường, sau này cái gì cũng không có.



Không nghĩ tới chỉ đi sai một nước cờ, cô ta lại phải rơi vào bước đường như ngày hôm nay.



Ánh mắt cô ta dời qua nhìn Đoan Mộc Trạch đang ngồi bên cạnh, Đoan Mộc Tuyết liền bổ nhào đến ôm đùi lớn của anh ta.



“Anh hai, anh hai ơi anh cầu xin ông nội giúp em đi, em là em gái của anh hai Tiểu Tuyết đây…



Hu hu chúng ta lớn lên từ với nhau, anh hai yêu thương Tiểu Tuyết nhất, em thật sự là đã biết sai rồi, sau này không dám phạm lỗi này nữa.”
Chương 973:



Đoan Mộc Trạch bị cô ta ôm đùi, cũng không có đá cô ta ra hay gì, ánh mắt sâu kín nhìn cô ta.



Nhìn thấy gương mặt khóc nức nở của cô ta, mặt cũng sưng cả lên rồi, với lại vừa rồi còn bị Đoan Mộc Ngạo Thiên đá cho một cái trung một bên mặt sưng vù lên, khóe miệng còn có chút máu tươi.



Xem ra, thật sự rất là vô cùng chật vậy.



Cứ như vậy nhìn chằm chằm đủ mười giây, Đoan Mộc Trạch đáy mắt lóe lên một tia không nhịn được, anh ta nhắm mắt lại, cuối cùng thở dài một tiếng: “Buông tay.”



Đoan Mộc Tuyết: “…



Anh…



Anh hai?? Anh hai không thương Tiểu Tuyết nữa sao?”



Đoan Mộc Trạch bất lực: “Em buông ra trước đã.”



Đoan Mộc Tuyết quật cường lắc đầu, không những không buông ra ngược lại còn dùng sức ôm chặt hơn, đây là hy vọng cuối cùng của cô ta, nếu như cô ta buông lỏng ra, vậy thì cô ta thật sự sẽ bị đuổi đi.



Cô ta không muốn buông ra, Đoan Mộc Trạch cũng không còn cách nào, chỉ có thể xoay đầu nhìn Đoan Mộc Ngạo Thiên.



“Ông nội.”



Đoan Mộc Ngạo Thiên hừ lạnh lùng, tràn đầy lệ khí nói: “Trạch, nếu như cháu muốn cầu xin giúp cho nó, thì không cần nói nữa, ông đã có quyết định rồi, không có đứa cháu gái này!”



Đoan Mộc Trạch: “Nhưng mà ông nội…”



“Nếu như cháu nói thêm một lời, thì cháu cùng nó cút khỏi nhà họ Đoan Mộc luôn đi, Đoan Mộc Ngạo Thiên tôi không có hai đứa cháu như các cháu, sau này ông chết hai đứa cũng không cần đưa tang ông đâu.”



Noi xong, Đoan Mộc Ngạo Thiên trực tiếp thẳng lưng xoay người đi lên lầu, bóng lưng khi ông ta rời đi cũng rất là nghiêm túc.



“Ông nội…”



Đoan Mộc Tuyết gọi ông ta một cách xét tim xe phổi. nhưng ông ta từ đầu đến cuối cũng không quay đầu lại nhìn cô ta dù chỉ là một ánh mắt.



Cho đến sau khi người đã đi khỏi, Đoan Mộc Tuyết cuối cùng cũng khóc thật to.



Cũng không biết là qua bao lâu, trong phòng khách vang lên tiếng của Đoan MỘc Trạch.



“Đừng có khóc nữa, ông nội đang rất tức giận, thời gian này em hãy tạm thời đừng ở trong nhà nữa.”



Nghe thế, trên mặt Đoan Mộc Tuyệt thoáng qua ngạc nhiên, cô ta ngây ngẩn ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Anh hai, ông nội ông ấy thật sự không cần em nữa hả? Sau này em phải làm sao? Anh hai anh giúp Tiểu Tuyết cầu xin đi được không anh?”



“Vừa rồi em cũng đã thấy rồi đó, khoảng thời gian này đi cầu xin chính là tự đi tìm đường chết.”



Đoan Mộc Trạch nhàn nhạt nói.



“Vậy chẳng lẽ không cầu xin được ạ? Chẳng lẽ em thật sự phải rời khỏi nhà họ Đoan Mộc sao ạ?”



Đoan Mộc Tuyết sợ hãi kêu lên.



Trước đây anh đã khuyên em như thế nào? Bây giờ hối hận thì có tác dụng gì?”



Đoan Mộc Trạch suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là gọi người đến: “Em hãy đi ra ngoài tránh mặt một thời gian đi, qua một thời gian khi ông nội nguôi ngoai rồi, anh lại đi cầu xin giúp em.”



Chuyện đến bước này, Đoan Mộc Tuyết chỉ có thể đồng ý thôi.



Liên tiếp mấy ngày không đến công ty, Hàn Minh Thư mỗi ngày đều ở nhà ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.



Sau khi Tống An biết được chỗ ở của cô, mỗi ngày cũng thường xuyên đi đến đó tìm cô, giúp cô kiểm tra sức khỏe, xác định đứa bé trong bụng ôn định rồi mới thở phào nhẹ nhõm.



Còn Hàn Minh Thư cũng từ trong miệng của Tống An biết được những việc làm của Đoan Mộc Tuyết.



Nghe nói chuyện cô ta bỏ thuốc nhà họ Đoan Mộc cũng đã biết rồi, sau đó bị dẫn về nhà, ông nội của cô ta trực tiếp cắt đứt quan hệ ông cháu với cô ta, sau đó còn bị đuổi khỏi nhà họ Đoan Mộc.



Sau đó Đoan Mộc Tuyết liền bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng mà trong lòng mọi người đều hiểu.



Có thế nào cũng là thân thích, tức giận một thời gian, đợi qua một thời gian hết giận rồi, đến lúc đó cũng sẽ như bình thường nên làm cái gì thì sẽ làm cái đó.



Tống An nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không thể nuốt nổi cục tức này.



“Cháu nói xem một đứa con gái, tại sao tâm tư lại xấu xa thành như vậy chứ? Cầu yêu không được, lại còn dùng gian kế, dì thật sự không dám tin đây là con gái của một gia tộc lớn dạy dỗ ra.”



Nghĩ rồi nghĩ, Tống An nắm chặt quả đấm lại: “Luôn cảm thấy là dì lúc đó nên dọn dẹp nó luôn, thông báo cho người nhà của cô ta để làm gì chứ? Đến cuối cùng vẫn là bảo che chở còn nhỏ đó.”



Hàn Minh Thư nhìn bộ dạng tức giận của bà ta, nhịn không được khẽ cười: “Dì nhỏ, dì đừng tức giận nữa, nhà họ Đoan Mộc đã mất hết thể diện rồi, nếu không thì cũng sẽ không tức giận đến như vậy, thật sự đuổi người khác ra khỏi nhà.”



Tống An trừng mắt nhìn cô: “Cháu một chút cũng không giận sao?”



Hàn Minh Thư khẽ cười nói: “Cháu đương nhiên là giận rồi.”



Tống An: “…
Chương 974:



Ai sẽ tin cháu chứ, cả mặt toàn là nụ cười.”



Nghe thế Hàn Minh Thư cúi đầu xuống, bàn tay trắng bóc của cô nhẹ vuốt ve cái bụng nhỏ của mình: “Rất nhanh sẽ đến tháng ba rồi, cháu bây giờ là mẹ rồi, nếu như bởi vì mấy chuyện này mà tức giận, thì rất ảnh hưởng đến đưa bé trong bụng.”



Trước đây cô cũng có tức giận, thẩm chí từng nghĩ nếu như ý chí Dạ Âu Thần không đủ mạnh, không kịp quay về, vậy há chẳng phải là đã để cho Đoan Mộc Tuyết chiếm tiện nghi rồi sao?



Chỉ là sau này nghĩ lại, người đàn ông của Hàn Minh Thư cô sao có thể đối với chuyện đó tùy tiện dễ trúng chiêu sau đó còn vấn sâu vào cạm bẫy của người phía trước được chứ? Cô phải tin tưởng anh.



Bây giờ cô đã mang thai, thì không thể cứ luôn tức giận được, cô phải điều chỉnh lại cảm xúc,



Nói chung là, Đoan Mộc Tuyết sau khi trải qua một trận giầy giò này, chắc là sẽ sa sút một đoạn thời gian rất dài, nếu như đến lúc đó cô ta lại gây ra chuyện nữa, cô cũng sẽ trực tiếp sử dụng thủ đoạn của luật pháp, trực tiếp đưa cô ta vào tù mới thôi.



Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư liền lên tiếng nói: “Chuyện lần này cô ta bỏ thuốc có thể thu thập đầy đủ chứng cứ để giữ lại không?”



Tống An ngẩn ra một lát, sau đó liền hiểu ra ý của cô, gật đầu nói: “Đương nhiên có thể, nhưng mà cháu có thể nghĩ đến dì chắc là Âu Thần cũng đã nghĩ đến rồi. Hôm đó, dì còn tưởng tên nhóc này trúng thuốc nhất định là rơi vào trạng thái lưng lưng mơ hồ, ai biết được nó đã sắp xếp hết tất cả mọi chuyện.”



Nói xong, Tống an thở ra một hơi: “Cháu xác định là không cần tức giận, loại con gái đầy thủ đoạn như cô ta căn bản là không đáng để cháu phải dọc lòng, chỉ là chuyện của cô và Âu Thần…”



Bà ta hơi khựng lại, sau đó hỏi: “Nó hình như là đã xem dì như dì nhỏ của con rồi, bộ dạng hoàn toàn không nhớ ra, sau này nó cũng không đi khám bác sĩ, liên quan đến ký ức của mình…”



Về điểm này cháu còn chưa nói qua, cũng không rõ lắm.”



“Vậy cháu có dự tính gì không? Cú như vậy mà đi theo nó hay sao?”



Tống An lại hỏi.



Bị bà ta hỏi như thế, Hàn Minh Thư lại bắt đầu im lặng, cô vẫn rất quấn quýt nhìn ngón tay của mình.



Thật ra, trong lòng của bản thân cô cũng không có cách gì đặc biệt tốt, kéo Dạ Âu Thần trực tiếp đi đến bệnh viện kiểm tra? Hoặc là trực tiếp nói cho anh biết thật ra Tống An không phải dì nhỏ của cô, mà là dì nhỏ của anh.



Quả nhiên có một số chuyện giấu lâu quá, càng khó mở miệng nói hơn, người khác không hiểu được sự khổ sở của bạn, chỉ không ngừng cuồng loạn mà chất vấn bạn rốt cuộc tại sao không nói ra?



Nghĩ tới đây, Hàn Minh Thư lắc đầu, khẽ nói: “Con cũng không rõ, đi một bước trước tính một bước đi.”



Tống An cẩn thận nhìn cô một cái, cuối cùng nhẽ vỗ tay cô nói: “Làm khó đứa trẻ như con rồi.”



Hai người đang nói chuyện, đột nhiên nghe giống như có tiếng người đang mở cửa, lỗ tai Hàn Minh Thư bỗng nhúc nhích, lập tức liếc nhìn đồng hồ.



“Âu Thần tan làm rồi, dì nhỏ, trưa hôm nay dì ở đây ăn cơm đi, chúng ta cùng nhau ăn.”



Tống An suy nghĩ, không từ chối, gật đầu nói được.



Hàn Minh Thư đi vào nhà bếp, sau khi bước vào cô mới đột nhiên nghĩ tới một việc, tối hôm trước Dạ Âu Thần trúng thuốc, trong lúc cô mơ màng dường như có gọi tên anh.



Dựa theo biểu hiện mấy ngày nay của Dạ Âu Thần, anh hẳn không có phát hiện.



Sau khi Dạ Âu Thần vào cửa, nhìn thấy có thêm một bóng người trong nhà, là dì nhỏ của Hàn Minh Thư, đông tác trên tay anh dừng lại, sau đó gật đầu với Tống An rồi nói.



“Dì Tống, dì cũng ở đây?”



Tống An mỉm cười nhìn anh khẽ gật đầu: “Tan làm rồi?”



“Vâng.”



Dạ Âu Thần gật đầu, lúc này là giữa trưa, anh vốn có thể ăn cơm trưa ở công ty, nhưng vừa nghĩ tới trong nhà chỉ có một mình Hàn Minh Thư, cho nên anh lại vội trở về.



Trong phòng khách chỉ có một mình Tống An, Dạ Âu Thần nghĩ cô ấy nhất định ở nhà bếp.



Đúng lúc Tống An cũng lên tiếng nói: “Minh Thư trong nhà bếp đấy.”



“Được, dì ngồi trước, cháu tới nhà bếp xem thử.”



Dạ Âu Thần nhanh chóng đi vào nhà bếp, sau khi vào nhà bếp, anh trở tay đóng cửa lại, Hàn Minh Thư đang chuẩn bị xào rau thì nghe thấy tiếng cửa đóng lại, quay người lại đã thấy Dạ Âu Thần nhíu mày.



“Không phải mời bảo mẫu về sao? Người đâu rồi?”



“Dì Tống tới, anh có lời muốn nói với dì ấy, nơi này cũng không có chuyện gì để làm, cho nên anh để bảo mẫu về trước rồi.”



Trong nhà cũng quét dọn rất sạch sẽ, hơn nữa bảo mẫu còn nhét đầy đủ lạnh, hoàn toàn không cần cô ấy tự mình đi siêu thị mua. Giống bây giờ vậy, đồ ăn và thịt trong nhà bếp cũng được rửa sạch và cắt gọn, cô chỉ cần ra tay là được.



Làm việc không hề phí sức chút nào.



Nhưng lông mày Dạ Âu Thần vẫn nhíu lại: “Không phải bảo em nghỉ ngơi thật tốt à? Làm cái này mệt mỏi thì tính sao…”



“Chỉ làm một lát thôi, em làm cơm rất nhanh, anh ra ngoài chờ em đi.”
Chương 975:



Dạ Âu Thần không nói, cũng không đi, ngược lại đi về phía trước vài bước ôm em cô, nhỏ giọng: “Thời gian lúc đầu không bên nhau nhiều, em vẫn nấu cơm, em đặt anh ở đâu?”



Dứt lời, tay anh nắm cằm cô, cúi đầu xuống hôn cô.



Trước mắt phủ xuống một bóng râm, Hàn Minh Thư còn chưa lấy lại tinh thần đã bị anh hôn, sau khi cô sững sờ vài giây thì kịp thời phản ứng, vô ý thức tránh mặt sang bên trái anh.



Nói đùa gì chứ?



Bây giờ Tống An đang ở nhà đấy, anh cứ như vậy không quan tâm mà hôn cô, nếu lát nữa bị Tống An bắt gặp, chuyện này không phải rất xấu hổ sao?



Chuyện cô chảy máu trước đó nói cho Tống An vốn đã không còn mặt mũi gì, bây giờ nếu lại…



Hàn Minh Thư vừa tránh né vừa đẩy anh, Dạ Âu Thần dứt khoát bắt được hai tay cô khống chế lại, lui ra khàn giọng nói: “Hôn một cái thôi.”



“Không được.”



Hàn Minh Thư lắc đầu, gương mặt xinh đẹp vô cùng đỏ như quả táo: “Dì nhỏ ở bên ngoài, sẽ bị phát hiện.”



Vừa rồi đã tận hưởng sự ngọt ngào thuộc về cô, nhưng mà chưa đầy một hồi đã rút lui, lúc này đôi mắt đen như mực của Dạ Âu Thần mang theo vẻ chưa thỏa mãn dục vọng: “Anh khóa cửa rồi, không phát hiện được.”



Hàn Minh Thư: “… Anh còn khóa cửa?”



Đây không phải càng che đậy càng lộ ra sao? Hàn Minh Thư nhìn ánh mắt bất mãn của anh, gương mặt thẹn thùng càng ửng đỏ, cắn môi: “Dù sao cũng không được, anh ra ngoài, em muốn nấu cơm.”



Cô muốn đưa tay đẩy anh, nhưng thân thể cao lớn của anh đứng yên không nhúc nhích, tay Hàn Minh Thư còn bị anh nắm lấy, thế thế cô bất đắc dĩ nói: “Vậy… chỉ hôn một cái thôi, một cái thôi đấy.”



Cô vô cùng nghiêm túc nói, trong ánh mắt đen kịt của Dạ Âu Thần lập tức phát sáng, sau đó không chờ cô nói thì anh lại cúi đầu hôn xuống, Hàn Minh Thư cam chịu số phận nhắm mắt lại.



Tống An ở bên ngoài, bọn họ lại ở đây chơi trò hôn nhau, luôn cảm thấy có chút chột dạ.



Năm phút sau…



Hàn Minh Thư thở hồng hộc đấm vào ngực anh, cắn răng: “Không phải nói chỉ hôn một cái sao?”



Nụ hôn này bao lâu rồi, cô cũng sắp không thở nổi, anh vẫn còn hôn, nếu như không phải cô ấy cắn anh một cái thì có lẽ anh sẽ hôn không ngừng.



Dạ Âu Thần không có tính toán thời gian, nhưng luôn cảm thấy thời gian vẫn quá ngắn, nhưng người phụ nữ nhỏ bé của anh lại có dáng vẻ rất căng thẳng và sợ hãi, bất đắc dĩ… anh chỉ có thể ngừng lại. Anh đưa tay ôm cô vào ngực mình, anh cười khẽ: “Chẳng phải chỉ một lát sao?”



Hàn Minh Thư: “…”



Được rồi, cô lười so đo với người này, dù sao cuối cùng kẻ thua thiệt vẫn là mình.



Hàn Minh Thư suy nghĩ rồi lại đẩy anh: “Anh nhanh ra ngoài đi, ở đây lâu dì nhỏ sẽ biết chúng ta đang làm gì.”



“Làm gì?”



Dạ Âu Thần mặt dày vô sỉ hỏi lại cô một câu, sau đó nói: “Anh giúp em cùng nhau nấu cơm, có vấn đề sao?”



“Bảo mẫu cũng rửa đồ ăn rồi, cắt thịt rồi, nguyên liệu nấu ăn cần làm cũng chuẩn bị kỹ, anh còn có thể làm gì? Xào rau? Hay là nói… anh lại muốn giết cá?”



Một câu cuối cùng kia là sau đó Hàn Minh Thư nghĩ ra rồi đột nhiên không nhịn được muốn trêu chọc anh.



Bình thường đều là cô bị bắt nạt, cô cũng phải bắt nạt lại mới được.



Quả nhiên vừa nhắc tới giết cá thì sắc mặt Dạ Âu Thần trở nên đen thui, sau đó anh trầm giọng nói: “Lần đó là ngoài ý muốn.”



“Vậy ý anh là nói sau này nếu như lại có tình huống như vậy, anh sẽ biết lắng nghe à?”



Hàn Minh Thư nói xong thì trên mặt đã nở nụ cười, cô hiếm khi dùng loại giọng điệu và biểu cảm này nói chuyện với anh, đôi mắt trong veo ngày thường giờ phút này đầy sự giảo hoạt, bên môi cũng nở một nụ cười không có ý tốt.



Dạ Âu Thần cũng không biết người phụ nữ của mình thế mà còn có một màn như vậy, xem như niềm vui bất ngờ.



Tròng mắt càng đen thêm mấy phần, Dạ Âu Thần nhếch môi mỏng nắm chặt eo cô ấy, tay nhẹ nhàng bóp: “Trêu chọc anh?”



Hơi thở ấm áp phả vào mặt Hàn Minh Thư, nụ cười bên môi cô có chút cứng ngắc.



“Chuẩn bị kỹ để trả giá đắt vì trêu chọc anh chưa?”



Tay anh chậm rãi trượt lên trượt xuống, cơ thể Hàn Minh Thư cứng ngắc, ngay sau đó nụ cười không có ý tốt bên môi cũng không còn, một lát sau, cô đè lại bàn tay to không có chừng mực của anh, tức giận nói: “Anh đi ra ngoài cho em, ngay lập tức.”



Bão nổi…



Nụ cười của Dạ Âu Thần càng đậm: “Lúc nãy trêu chọc anh không phải gan lắm sao, bây giờ hết rồi à?”



Hàn Minh Thư không nể mặt: “Anh còn không đi ra thì trưa nay không cho anh ăn cơm, anh về công ty đi.”
Chương 976:



Được thôi, đùa nữa thì thật sự sẽ lộ ra móng vuốt sắc bén mất. Dạ Âu Thần thu tay lại: “Được, ban đêm anh lại đòi về.”



Sau đó Dạ Âu Thần đi ra ngoài, Hàn Minh Thư một mình đứng trong nhà bếp đỏ mặt không ngừng, anh ở trong nhà bếp này lâu như vậy, lát nữa lúc cô đi ra làm sao gặp Tống An?



Lúc ăn cơm bởi vì chuyện xảy ra ở trong phòng bếp nên Hàn Minh Thư vẫn luôn rất chột dạ, lúc bưng thức ăn ra ngoài cũng không dám nhìn vào mắt Tống An vì sợ dáng vẻ của mình sẽ bị Tống An nhìn ra.



Chờ sau khi bưng đồ ăn xong Hàn Minh Thư lấy cớ cởi áo khoác quay trở về phòng, sau đó đi vào trong toilet.



Sau khi vào toilet Hàn Minh Thư lập tức nhìn chằm chằm bản thân ở trong gương thì phát hiện bờ môi của mình ngoại trừ đỏ thì không có gì khác thường.



Cô nói chỉ có thể hôn không phải là không có nguyên nhân, nếu như hôn lâu thi bờ môi của cô sẽ sưng lên.



Đến lúc đó Tống An vừa nhìn đã biết là chuyện gì xảy ra.



Mặc dù mọi người đều biết chuyện giữa nam nữ hoặc là vợ chồng nhưng mà nếu như truyền ra bên ngoài vậy thì sẽ rất lúng túng.



May mắn là bây giờ cô nhìn thấy không có gì khác thường.



Hàn Minh Thư nhanh chóng thả lỏng sau đó quay trở lại bàn cơm.



Cô vừa định đi xới cơm thì Dạ Âu Thần đã đưa cho cô một bát cơm đã được xới sẵn, Hàn Minh Thư đưa tay vừa nhận chén cơm kia đã nhìn thấy Dạ Âu Thần cười như không cười liếc nhìn cô: “Không phải em đi cởi áo khoác sao?”



Hàn Minh Thư: “…”



Cô vô thức cúi đầu xuống phát hiện quần áo ở trên người mình không thay đổi chút nào.



Hàn Minh Thư lộ ra vẻ giật mình lo lắng, bên tai lập tức trở nên ửng đỏ.



Chắc chắn là anh cố ý.



Anh biết rõ cô xấu hổ lại còn cố tình nhắc đến chuyện này.



Hàn Minh Thư hung hăng trừng mắt liếc nhìn anh sau đó nói: “Sau khi cởi áo khoác lại cảm thấy lạnh cho nên em lại mặc vào, có vấn đề gì sao?”



Tống An đã ngồi xuống bưng bát cơm lên nghe vậy thì khẽ cười: “Đương nhiên không có vấn đề gì cả, bây giờ thời tiết như thế này vẫn nên giữ ấm thì tốt hơn nên mặc nhiều một chút.”



Hàn Minh Thư nhìn về phía anh thấy anh lộ ra vẻ lạnh nhạt không có gì khác thường, lúc này cô mới cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều nên vội vã cuống cuồng.



Cô thuận theo bậc thang đi xuống: “Cảm ơn dì nhỏ đã quan tâm, cháu biết rồi.”



Sau đó lúc ăn cơm mặc dù Dạ Âu Thần và Hàn Minh Thư ngồi cạnh nhau thế nhưng Hàn Minh Thư hoàn toàn không muốn để ý đến anh, cô chỉ nói chuyện với Tống An ngay cả quay đầu liếc nhìn anh cũng không có.



Mặc dù Tống An mặt ngoài tỏ vẻ bình tĩnh nhưng lúc trả lơi Hàn Minh Thư lại không ngừng nhìn Dạ Âu Thần vài lần, Tống An phát hiện Dạ Âu Thần thế mà cũng không tức giận, đôi mắt màu mực lại mang theo ý cười đầy vẻ cưng chiều.



Năm năm trước Tống An là người chứng kiến mọi chuyện của hai người.



Sau năm năm Tống An tưởng rằng duyên phận của hai người này đã chấm dứt cho nên đã giới thiệu đối tượng xem mắt cho Dạ Âu Thần, hy vọng anh có thể bước thêm bước nữa.



Nhưng không ngờ hai người này lại gặp nhau, sau đó…



Tóm lại chuyện cũ quay lại thật sự làm cho người ta cảm thán thổn thức, hai người này có thể đi đến hiện tại cũng đã rất không dễ dàng.



Nhưng mà sau khi trải qua chuyện này Tống An cũng xem như đã nhìn ra, đoán chừng đời này hai người không thể rời khỏi đối phương.



Nghĩ tới đây ánh mắt của Tống An đột nhiên nhìn về phía Dạ Âu Thần hỏi.



“Hai đứa có dự định gì cho sau này chưa?”



Tống An đột nhiên hỏi một câu làm cho Hàn Minh Thư sửng sốt, cô ngơ ngác nhìn Tống An thì thấy ánh mắt Tống An nhìn về phía Dạ Âu Thần.



Dạ Âu Thần thấy đối phương hỏi rất nghiêm khắc nên cũng nghiêm túc suy nghĩ rồi mới nói: “Cháu muốn kết hôn với Minh Thư, nhưng mà…Còn phải xem Minh Thư có đồng ý hay không.”



Bàn tay đang bưng bát cơm của Hàn Minh Thư dừng lại sau đó nói: “Chuyện đó, dì nhỏ…Bây giờ chúng cháu muốn nói chuyện yêu đương trước, chuyện kết hôn sau này hãy nói.”



Tống An hiển nhiên biết cô đang giải vây cho Dạ Âu Thần để bà không hỏi nữa, thế nhưng Tống An lại không nghĩ như vậy, bà lại hỏi: “Người trong nhà của cháu đâu? Họ có biết chuyện này không?”



“Dì nhỏ…”



“Minh Thư, cháu ăn cơm đi.”



Tống An mỉm cười với cô, nụ cười kia nhìn có vẻ không có vấn đề gì thế nhưng lại có lực sát thương rất lớn.



Bây giờ Hàn Minh Thư hoàn toàn không muốn nói về đề tài này nên chỉ có thể nhắm mắt nói: “Lúc ăn cơm trò chuyện về vấn đề này không tốt lắm đâu? Hay là chúng ta đợi ăn cơm xong rồi hãy nói?”
Chương 977:



Vốn dĩ cô tưởng rằng sẽ bị từ chối ai biết Tống An lại nhanh chóng gật đầu: “Được, vậy lát nữa ăn cơm xong rồi hãy nói.”



“Kết quả thế nào chứ? Sau khi ăn cơm xong Hàn Minh Thư bị Tống An gọi vào phòng bếp: “Minh Thư, làm phiền cháu rửa chén giúp dì.”



Bởi vì Dạ Âu Thần ở đây cho nên Hàn Minh Thư không nói nhiều mà chỉ có thể yên lặng nhìn Tống An.



Sau đó xô đi vào trong phòng bếp nên cũng không biết Tống An và Dạ Âu Thần ở bên ngoài đã nói những gì, cô thật sự sợ hãi Tống An kích động sẽ nói tất cả mọi chuyện cho Dạ Âu Thần nghe, vì vậy lúc rửa chén Hàn Minh Thư cũng không tập trung cho lắm.



Cũng không biết qua bao lâu, Hàn Minh Thư thật sự không thể chờ được nữa quyết định muốn đi nghe lén. Cô cầm cái đĩa còn dính xà bông ddi tới một bên dự định rửa tay xong sẽ đi ra ngoài nghe lén.



Kết quả cô lại trượt tay, khi thấy chiếc đĩa sắp rơi xuống mặt đất thì cô theo phản xạ có điều kiện đưa tay chụp cái đĩa kia.



Binh binh bang bang!



Phòng bếp truyền đến tiếng vang thật lớn làm cho hai người ngồi ở trong phòng khách sợ ngây người.



Dạ Âu Thần gần như là lập tức đứng dậy nói xin lỗi Tống An sau đó xoay người đi về phía phòng bếp.



Tống An nhìn bóng lưng của anh rồi đưa tay chống cằm không còn cách nào lắc đầu.



Cho nên nói sinh con trai có gì tốt chứ, trưởng thành rồi đều dồn tất cả tâm tư lên ttrên người của vợ, nếu như có cơ hội bà cảm thấy sinh con gái vẫn tốt hơn.



Điện thoại di động trong túi khẽ rung Tống An lấy điện thoại ra xem, sau khi nhìn thấy dãy số xa lạ được gọi tới từ nơi quen thuộc thì bà nhíu đôi lông mày thanh tú sau đó không hề nghĩ ngợi trực tiếp cúp điện thoại.



Ông già chết tiệt gọi điện thoại cho bà tại sao bà phải nghe chứ?



Nếu như không phải vì chuyện của Minh Thư và Âu Thần thì cả đời này cho dù chết đoán chừng cũng sẽ không đi gặp ông ta.



Trong phòng bếp



Hàn Minh Thư trợn mắt há hốc mồm nhìn một đống bừa bộn ở dưới đất, một lúc sau cô mới kịp phản ứng.



Cô vừa mới…Vì cứu một cái đĩa sau đó lỡ tay làm rơi tất cả đồ sứ xuống dưới đất.



Đây xem như là vì nhỏ mất lớn?



Hàn Minh Thư cắn môi dưới, lỗ tai nhanh chóng đỏ lên.



Họ ngồi ở trong phòng khách phát hiện cô rửa bát mà cũng không xong vậy họ có giễu cợt cô không?



Cô ngây ngốc đứng ở đấy, cửa phòng bếp bị người ta dùng sức đẩy ra, một giây sau bóng dáng cao lớn của Dạ Âu Thần đi vào sau đó nhìn thấy một đống bừa bộn ở dưới đất và Hàn Minh Thư đang ngây ngốc đứng im tại chỗ.



“Thật xin lỗi, em không cố ý, vừa rồi em đột nhiên không cẩn thận…”



Cô còn chưa nói xong Dạ Âu Thần đã bước nhanh đến phía trước bế ngang người cô đi ra khỏi phòng bếp.



Vừa đúng lúc gặp Tống An đang đi tới: “Sao vậy?”



Trên tay Hàn Minh Thư vẫn còn dính xà bông hơi lúng túng nói: “Tay, cháu trượt tay.”



Nói xong cô lại phát hiện ánh mắt Tống An nhìn cô với ý vị sâu sa, Hàn Minh Thư lập tức lúng túng, biểu cảm của Tống An giống như cảm thấy cô cố ý ném bể đồ vậy.



Cô quả thực cố kỵ việc Tống An sẽ nói quá nhiều với Dạ Âu Thần, nhưng mà…Cô thật sự không ngờ cách kia lại làm cô vô ý trượt tay, sau đó lại…



“Dì Tống, dì ngồi đi, cô ấy bị thương nên cháu giúp cô ấy xử lý vết thương đã.”



Hàn Minh Thư nháy mắt, cô bị thương? Lúc nào chứ? Sao cô lại không biết?



Sau khi được dẫn đi vào bên, Dạ Âu Thần dẫn Hàn Minh Thư đi rửa tay cho sạch sẽ, mới phát hiện tay của mình bị thủng một lỗ.



Là vừa nãy lúc cô khom người xuống lượm mảnh vỡ không cẩn thận tìm thấy.



Lúc đó cô ngẩn người ra một lúc sau đó mới đứng dậy, làm sao cũng không thể nghĩ thông được chuyện này làm sao lại có thể diễn biến thành ra như thế.



Hàn Minh Thư nhìn vết thương: “Vết thương nhỏ như thế, anh làm sao có thể phát hiện ra được thế?”



Dạ Âu Thần: “….”



Anh không vui bĩu môi mỏng của mình, sau đó mang vết thương của cô để vào trong miệng, nhẹ nhàng hút.



“Anh!” Hàn Minh Thư nôn nóng, đỏ mặt rút tay về.



Nhưng Dạ Âu Thần sức lực rất lớn, vẫn luôn nắm chặt lấy tay cô, một lúc sao mới thả cô ra rồi lạnh lùng nói.”Sau này đừng làm mấy chuyện này nữa, gọi bảo mẫu quay lại đi.”



Hàn Minh Thư bĩu môi: “Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, trước đây em làm đều rất ổn mà, chỉ là….”


Chương 978:



Cô do dự một lát, vẫn là rất hiếu kỳ vừa rồi ở trong phòng khách Tống An cùng Dạ Âu Thần đã nói cái gì, cô mang tay giấu ở sau lưng, sau đó hỏi: “Vừa rồi anh cùng dì nhỏ đã nói gì với nhau vậy?”



Dạ Âu Thần nhìn cô, không trả lời.



Bộ dạng anh như thế càng khiến cho Hạn Minh Thư nôn nóng, đưa tay kéo lấy tay áo anh: “Anh nói đi mà.”



“Gấp cái gì?”



Anh nhàn nhạt mở miệng nói, thanh âm trầm thấp rất dễ nghe, màu mực của mắt anh ẩn giấu ý cười: “Chẳng lẽ đây là bất ngờ mà anh nói sao?”



“…Không phải!” Im lặng một lúc, Hàn Minh Thư lắc đầu.



“Yên tâm.”



Thấy bộ dạng của cô dường như chìm xuống, Dạ Âu Thần buông tay đỡ lấy cô, véo vào lòng bàn tay trắng nõn của cô.



“Bên chỗ ông ngoại, anh sẽ xử lý thật tốt, nếu như thật sự không được, không phải là vẫn còn có thế chọn bỏ trốn của em hay sao?”



Nghe đến câu cuối cùng, Hàn Minh Thư hít sâu một hơi, trừng mắt lớn nhìn anh: “Anh nói có thật không? Nếu như ông ngoại không đồng ý, anh…



Sẽ cùng em quay về nước sao?”



“Thật sự không còn cách nào khác, thì cũng chỉ có thể làm vậy thôi.”



Vốn còn béo lấy bàn tay của cô, giờ đã di chuyển đến môi cô rồi, cúi người thấp giọng nói: “Khi đó anh phải nhờ em nuôi anh rồi.”



Hàn Minh Thư nghĩ cũng không cần nghĩ, trực tiếp bắt lấy tay anh, gật đầu nói: “Nuôi thì nuôi.”



Không có chút do dự.



Trước khi tổ chức đám cưới cổ phần anh cho anh trai, gần như là đã mang toàn bộ tài sản chuyển thành tên của cô, đối với anh mà nói, cô sơ với bất cứ thứ gì còn quan trọng hơn.



Đối với cô mà nói, anh đương nhiên quan trọng hơn mọi thứ.



Nuôi anh thì nuôi anh thôi, dù sao cũng là lấy tiền của anh, Hàn Minh Thư âm thầm nghĩ.



Còn Dạ Âu Thần bây giờ thấy bộ dạng kiên định của cô như thế cũng ngẩn ra, sững sờ nhìn cô giây lát, bỗng cười.



“Sao lại ngốc như thế?”



“Hả?”



“Con gái khi nghe đến câu nói này, phản ứng đầu tiên nên là bị giật mình chứ?”



Hàn Minh Thư chớp chớp mắt: “Tại sao lại bị giật mình?”



“Đàn ông mà ăn cơm mềm, em không chế bai sao?”



“Ăn cơm mềm?”



Hàn Minh Thư ý thức được đôi mày thanh tú của cô nhăn lại khít mũi nói: “Đàn ông ăn cơm mềm em đương nhiên chê bai rồi.”



Không đợi Dạ Âu Thần kịp nói gì tiếp theo cô liền nói: “Nhưng nếu như người đó là anh, thì em sẽ không chê bai đâu!”



Dạ Âu Thần hoàn toàn sửng sốt.



Tình cảm của người con gái trước mặt này đối với anh vô cùng sạch sẽ và đơn thuần, không mang theo một chút phức tạp nào, dường như bất luận bản thân anh có ra sao, cô vẫn sẽ không chê bai anh.



Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần nắm chặt tay lại, kéo cô vào trong lòng mình.



Trong đầu hình ảnh đầu tiên xuất hiện chính là bộ dạng của cô



Lúc đó cô lao đến, gương mặt đầy kích động, nhìn anh với đôi mắt nồng nhiệt và sáng lấp lánh, giống như là cảm giác có rồi lại được vậy.



Sau đó, một người đàn ông chạy đến nói cho anh biết, cô đã nhận nhầm người rồi.



Cô khóc thét lên nói không có, sau đó dẫn đi.



Bây giờ, cô đối với bản thân anh tốt như vậy, chẳng lẽ là lại nhận nhầm người rồi hay sao? Hoặc là xem anh như vật phẩm thay thế?



Nghĩ đến đây, đôi mắt đen của Dạ Âu Thần gợn sóng mãnh liệt, tay đang ôm cô cũng siết chặt hơn.



Hàn Minh Thư cảm giác được anh ôm mình có hơi chặt, cô bị anh ôm đến mức không thở ra hơi, cô ý thức được đưa tay lên chèn ngay giữa của hay người, tách ra một chút khoảng cách.



Tùy ôm như vậy rất ấm áp, nhưng cô vẫn rất lo lắng, sẽ làm bị thương đến cục cưng.



Nhưng động tác này lại khiến cho Dạ Âu Thần nhíu mày, lập tức tách cả hai ra: “Làm sao vậy?”



Hàn Minh Thư thu lại tinh thần cười cười nói: “Không có gì.”



Nhìn bộ dạng trong mắt trong lòng cô đều là bản thân anh, Dạ Âu Thần lại cảm giác bản thân thật sự nghĩ quá nhiều rồi, cô cũng đã gọi cả dì nhỏ qua rồi, làm sao có thể xem anh như vật phẩm thay thế chứ?
Chương 979:



“Không sao.”



Anh lại lần nữa ôm cô vào trong lòng, lần này dùng sức không như trước đó, rất nhẹ và dịu dàng hơn.



Sau khi ăn cơm xong, Dạ Âu Thần liền rời khỏi, trước khi rời khỏi anh đã gọi điện thoại cho bảo mẫu trước đây quay lại, Hàn Minh Thư muốn nói gì đó, sau đó nhìn thấy ánh mắt đen sâu thẳm của anh liền im lặng.



Sau đó bảo mẫu đã đến, chào hỏi Hàn Minh Thư và Tống An xong liền đi vào nhà bếp.



Hàn Minh Thư có chút bất lực, Tống An nhìn cô với bộ dạng nhịn không được đánh nhẹ cô một cái: “Nếu như cháu không làm vỡ đĩa, nó cũng sẽ không gọi bảo mẫu quay lại.”



lời này nói…



Hàn Minh Thư có chút ngượng ngùng: “Dì nhỏ, dì chắc sẽ không nghĩ cháu cố ý làm vỡ đĩa đó chứ?”



Tống An nhíu mày cười: “Chẳng lẽ không phải hả?”



Hàn Minh Thư: “Không phải!”



Tống An cười như không cười, hiển nhiên không tin cô, Hàn Minh Thư giọng điệu tăng thêm phần nghiêm trọng nói: “Dì nhỏ à thật sự là không phải mà!”Cô há miệng ra, còn muốn giải thích cho mình mấy câu, nhưng nhìn thấy biểu cảm của Tống An và ánh mắt của khiến Hàn Minh Thư cảm giác, bản thân cô vẫn là nên nói ít một chút tiết kiệm sức, bất luận cô có nói gì, dự là Tống An chỉ cảm thấy cô cố ý làm vỡ đồ thôi.



Hai người con gái đi với nhau cũng không có chuyện gì nói, không lâu sau Tống An cảm thấy nhàm chán, nói muốn đi vê.



Hàn Minh Thư tiễn bà ta ra đến cửa, kết quả khi cửa vừa mở, lại vừa hay đụng phải Vu quản gia đang định đưa tay bấm chuông hai người mắt nhìn nhau.



Tay của Vu quản gia đã đưa đến chuông cửa, kết quả cửa đã mở, sau đó ba người nhìn nhau.



Đôi bên đều sửng sốt một lúc.



Giây lát sau, Vu Ba ngượng ngùng đưa tay xuống, chà xát tay, gật đầu với hai người, lộ ra nụ người ngượng ngùng.



Ông ta đang định mở miệng nói chuyện, đôi tay của Tống An đã khoanh ngay trước ngực, lạnh lùng nhìn đối phương.



“Chú Vu, tôi ngay cả điện thoại cũng không muốn nghe, ông cảm thấy tôi sẽ đi gặp ông ta sao?”



Tống An ngày cả khách sáo cũng lười biếng, bà ta cũng biết Vu Ba tìm đến đây là có ý gì, thôi thì cứ trực nói thẳng vào vấn đề. Vu Ba ngượng ngùng, nhìn Hàn Minh Thư đang đứng ở bên cạnh, xấu hổ xở mũi mình: “Ông cụ rất nhớ nhưng cô Tống, nhiêu năm như vậy, ông cụ cũng đều mong chờ cô An quay trở về, khó có nhịp quay về một lần, cô An thật sự không đi thăm ông cụ để nói lại chuyện xưa hay sao?”



Nghe thế Tống An hừ lạnh một tiếng: “Mong tôi quay về sao? Tôi thấy ông ra mong tôi chết luôn ở bên ngoài thì có? Tránh việc tôi quay về khiến ông ta mất mặt đúng không? Còn về nói chuyện xưa? Tôi thấy không cần thiết đâu, cái loại cả cuộc đời cố chấp như ông ta, thì giữa tôi và ông ta có gì để nói chứ?”



Hàn Minh Thư đứng một bên im lặng nghe, Tống An và Tống Tâm đã rời khỏi nhà họ Uất Trì, con trực tiếp đổi cả họ, không cần nghĩ cũng biết cô cũng biết mối quan hệ giữa bọn họ rất xấu, nhưng mà Hàn Minh Thư không nghĩ đến mối quan hệ giữa Tống An và Uất Trì Thần lại ác liệt đến như vậy.



Có lẽ cảm giác dâng tràn của Tống An quá lợi hại, cũng có thể là Vu Ba sợ không mời được bà ấy, cái trán dần đổ mồ hôi mỏng, ông ta nhìn Tống An lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.



“Cô An, đó cũng là chuyện trước kia, cũng đã nhiều năm như vậy, cô An vẫn còn nhớ? Ông cụ đã sớm hối hận.”



“Hối hận?”



Tống An nghe xong không nhịn được cười lạnh thành tiếng: “Chú Vu, vậy điều hôm đó tôi nhìn thấy, nghe thấy trong nhà đều là giả sao? Nếu ông ta có một chút hối hận, bây giờ ông ta sẽ làm những chuyện này, tôi cũng tận mắt thấy, tôi thấy ông ta cho dù hối hận, cũng là hối hận không có giày vò tôi và chị nhiều hơn một chút.”



Nhắc tới chuyện năm đó, cảm xúc của Tống An liền rất kích động, cơn tức di chuyển khắp người bà ấy, gần như tràn ra từ trong mắt bà ấy.



Hàn Minh Thư có hơi khiếp sợ khi nhìn Tống An như vậy.



Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao… giữa ba và con lại trở thành như vậy?



Nhìn thấy Tống An tức giận, Vu Ba cũng không biết nói gì nữa, nhưng nghĩ đến hôm nay ông ta tự mình đến mời Tống An trở về, chẳng qua hiển nhiên ông ta đã nghĩ một hai lần có thể sẽ không mời được Tống An, chỉ có thể tranh thủ thời gian lên tiếng an ủi bà ấy.



“Cô Tống đừng kích động, chú Vu cũng chỉ đến nói với cô mà thôi, nếu như cô thật sự không bằng lòng gặp ông cụ, vậy chú Vu cũng sẽ không mạnh mẽ ép cô được không?”



Nghe nói thế, Tống An mới chú ý tới cảm xúc của bà ấy quá kích động, hơi thất thốt.



Bà ấy nhắm mắt lại, quay người kiểm soát tâm trạng của mình một chút, Hàn Minh Thư thấy thế, cô chỉ có thể đi lên phía trước ngăn cản trước mặt bà ấy, nhẹ giọng nói với Vu Ba.



“Chú Vu, bây giờ cảm xúc của dì Tống không ổn định, nếu như lúc này gặp mặt, cháu đoán kết quả sẽ không được như ý, chi bằng… chú Vu hôm nay về trước được không?”



Lời cô nói có tiến có lùi, Vu Ba nhìn mắt cô càng thêm hài lòng.



Đáng tiếc, ông ta hài lòng cũng vô dụng, dù sao ông ta chỉ là một quản gia của nhà họ Uất Trì mà thôi, cái gì cũng không làm được, mặc dù ông ta sẽ thổi gió bên tai nhà họ Uất Trì, nhưng… Uất Trì Thần thì nói thế nào.



Tính cách ông ta vô cùng ngoan cố.
Chương 980:



Nghĩ tới đây, Vu Ba liền gật đầu: “Cô Hàn cân nhắc rất chu đáo, là tôi có hơi nóng nảy, vậy phiền cô Hàn xoa dịu cảm xúc cô chủ nhà chúng tôi một chút, tôi đi trước.”



Ấn tượng của Hàn Minh Thư đối với Vu Ba này cũng không tệ lắm, mặc dù trước đó ông ta nghe ông cụ dặn dò mình cầm lá thư đuổi cô đi.



Nhưng Hàn Minh Thư lại nhìn ra được, trong mắt quản gia không hề có ác ý, chỉ đầy vẻ hiền lành.



Đây là một ông già lương thiện.



Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư cười với ông ta: “Chú Vu, chú đi thong thả.”



Sau khi Vu Ba đi, Hàn Minh Thư lại đóng cửa lại, Tống An vẫn quay lưng với cô, nghe tiếng bà ấy hít sâu một hơi, sau đó xoay người nói với Hàn Minh Thư.



“Vừa rồi thất lễ, không hù dọa cháu chứ?”



Bà ấy luôn không thích lộ ra vẻ mặt xấu xa trước mặt hậu bối, nhưng vừa nhắc tới chuyện của ông già kia thì bà ấy liền tức giận, huống chi năm đó…



Nghĩ đến đây ánh mắt Tống An lại trở nên ảm đạm.



Hàn Minh Thư cũng không dám hỏi bà ấy chuyện gì xảy ra, cô chỉ lắc đầu: “Không có.”



Sau đó đi lên phía trước đỡ bà ấy, nói khẽ: “Cảm xúc dì nhỏ không ổn định, có cần ăn cơm tối xong rồi lại đi không?”



Tống An thật sự tức đến phát run, nghe vậy bà ấy gật đầu: “Được.”



Dưới lầu…



Vu Ba mở cửa xe, chui vào, Uất Trì Thần thấy chỉ có một mình ông ta trở về, ánh mắt già nua lộ ra vẻ thất vọng.



“An An vẫn chưa chịu gặp người cha là tôi sao?”



Không biết có phải ảo giác của Vu Ba hay không, ông ta thế mà cảm thấy lúc Uất Trì Thần nói câu đó thì tóc mái hai bên đã bạc hơn rất nhiều.



Rõ ràng trước đó vẫn chưa có nhiều như vậy, nghĩ tới những năm Uất Trì Thần nhớ hai chị em họ, còn những đau đớn kia, Vu Ba chỉ có thể từ từ giải thích: “Ông đừng nản lòng, cô An bây giờ đang tức giận, bây giờ không gặp ông là chuyện rất bình thường, chờ cô An hai ngày nữa nguôi giận, chúng ta lại tới tìm cô An nhé.”



Uất Trì Thần ngước mắt, nhìn qua chỗ nào đó, trong đôi mắt già nua kia rõ ràng đầy nỗi nhung nhớ và khát vọng gặp mặt con gái.



Nhiều năm như vậy mới được gặp mặt.



Trước kia Uất Trì Thần kiêu ngạo, hai đứa chết tiệt kia nói muốn bỏ nhà ra đi, ông ta tàn nhẫn nói rời khỏi nhà thì mãi mãi đừng về, cắt đứt quan hệ, ông ta cũng sẽ không đi tìm hai đứa.



Ông ta cũng nói được làm được, chưa từng đi tìm hai đứa, mãi đến một năm ông ta nghe tin Tống Tâm qua đời, ông ta mới đột nhiên hối hận không thôi.



Vừa hối hận vừa sai người tìm Tống Tâm, nhưng Tống Tâm lại sai người nói với ông ta một câu: “Cho dù tôi lang thang bên ngoài đến chết, cũng sẽ không trở về nhà họ Uất Trì, bây giờ tôi đã đổi họ, không còn mang họ Uất Trì, cũng xin ông già Uất Trì ghi nhớ những lời lúc trước bản thân đã nói, đừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi.”



Lúc ấy Uất Trì Thần nghe được câu này, tức đến nỗi xém đổ bệnh, Vu Ba nói lại phái người đi tìm con bé, Uất Trì Thần tức vô cùng, vung tay nói thẳng: “Không cho phép tìm nữa! Nó không muốn về thì mãi mãi đừng về.”



Sau đó một thoáng chớp mắt đã nhiều năm như vậy.



Uất Trì Thần đã nửa chân tiến vào quan tài, ông ta thậm chí cũng không biết mình lúc nào cũng sẽ đột nhiên ra đi, nghĩ tới đây, Uất Trì Thần nặng nề thở dài một hơi.



“Tôi thấy con bé cả đời này cũng sẽ không nguôi giận, tôi không tìm nó, nó sẽ không tức giận. Tìm rồi nó sẽ lại tức giận, cha mẹ chúng ta đời này có lẽ cũng không cần gặp lại nhau.”



Vu Ba trông thấy ánh mắt và vẻ mặt của ông cụ Uất Trì đầy vẻ hối hận, Vu Ba suy nghĩ, không nhịn được nói: “Vậy cũng không hẳn là như vậy, nếu như cô An thật sự không nguôi giận, vậy hôm đó cô ấy cũng sẽ không vào nhà.”



Nhắc tới chuyện này, trên mặt Uất Trì Thần càng lộ ra vẻ bất đắc dĩ.



“Nhiều năm như vậy về nhà một chuyến, con bé thế mà đến vì chuyện của thằng ôn kia, tôi thấy nếu như lần này không phải vì chuyện này, con bé ngay cả đặt chân đến nơi này cũng không có, càng đừng nói bước vào trong nhà.”



Vu Ba nghe thế, trực tiếp thuận cán leo lên.



“Ông cụ, ông thấy cô Tống vì chuyện này cũng tự mình chạy tới, nói không chừng lần này thật sự rất để ý chuyện này, hơn nữa… tôi cũng cảm thấy chuyện này ông làm không phúc hậu lắm, có lẽ…”



Uất Trì Thần nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn ông ta.



“Vu Ba, ông đang nói gì?”



Vu Ba ngượng ngùng cười, không nói gì.



Uất Trì Thần lại hừ lạnh nói: “Có phải ông còn muốn nói tôi làm sai rồi không? Tôi làm vậy cũng vì tốt cho con cái.”



Vu Ba chẳng qua là một quản gia mà thôi, ông ta không tiếp tục nói nữa, chỉ nói một cách uyển chuyển: “Nhưng nếu như còn phát triển tiếp như vậy, cô An An chỉ sợ sẽ càng tức giận hơn.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom