• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tôi là thầy khai quang Full dịch (14 Viewers)

  • Chương 478-483

Chương 478: Vật trong bụng

Tôi nói: "Tôi không hỏi cái này, tôi đang hỏi về sức khoẻ của cô cơ. Lẽ nào cô không thấy dục vọng của mình quá cao sao? Cô không thấy những người đàn ông bình thường không thể thỏa mãn cô sao?"

Có vẻ như Quách Hương không nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, tôi không muốn nói rõ mọi chuyện trong lúc này, nên cứ từ từ mớm lời cho cô ta.

“Em biết chứ”, Quách Hương nói: “Công việc kinh doanh gần đây tương đối tốt. Những ngày gần đây, rất nhiều chị em của em có ham muốn mãnh liệt, tiếp rất nhiều khách trong một đêm, có một chị còn nhận mười hai khách trong một đêm”.

"Đây chẳng phải là thủ đoạn tiếp thị của câu lạc bộ sao. Chắc chắn vào buổi tối, trong cốc rượu và đồ ăn đêm của bọn em đã bị bỏ thuốc, cũng là để làm hài lòng các khách hàng".



"Bọn em làm ngành này cũng chẳng có gì quá ngạc nhiên".

"Mấy ngày nay em vẫn ham muốn nhiều lắm. Tối hôm qua làm mấy lần, hôm nay vẫn muốn. Có lẽ do làm nhiều quá, hoặc do thuốc mạnh quá, bên dưới mới ra cả máu".

Câu lạc bộ bỏ thuốc những người phụ nữ này?

Sau vụ việc của Vương Hải Ba lần trước, tôi đã nói với ông Hướng rằng sau này không thể ép buộc những phụ nữ vô tội khác làm việc trong câu lạc bộ, và câu lạc bộ tuyệt đối sẽ không bỏ thuốc họ.



Chuyện này không hề đơn giản chút nào, tôi nói: "Có phải các chị em của cô và rất nhiều phụ nữ trong câu lạc bộ cách đây một tuần cũng xảy ra tình trạng này?"

“Đúng thế”, Quách Hương nói: “Có một số người phụ nữ đang ở trong tình trạng này, một số thì không. Anh Sơn Thành, đừng lo lắng, sức khoẻ của em thực sự rất tốt”.

“Việc bỏ thuốc, cô có chắc chắn không?”, tôi tiếp tục hỏi.

"Chắc chắn cái này là để làm gì? Lẽ nào đi hỏi người phụ trách của câu lạc bộ chắc? Tự mình gây rắc rối cho mình à?", Quách Hương nói: "Bọn em làm ngành này cũng chỉ là để ứng phó với đám đàn ông, để đám đàn ông đó giải quyết càng nhanh càng tốt, còn không phải vì tiền, vì một cuộc sống tốt hơn sao".

“Có nhiều khi, tên đàn ông nào đối với bọn em cũng như nhau, nhưng khi gặp một số lão vừa già vừa xấu, lúc ấy bọn em cũng tự uống thuốc hoặc uống cho say, sau khi có ham muốn thì cảm giác chán nản, buồn nôn này liền biến mất".

Tôi tiếp tục hỏi: "Có phải chuyện này mới xảy ra một tuần trước không?"

“Đúng thế”, Quách Hương thấy tôi nghiêm túc hỏi, cũng không giấu diếm: “Từ… từ một tuần trước, khi quan hệ với một khách, ham muốn của em đột nhiên rất mãnh liệt. Sau đêm hôm qua, khách đã thoả mãn nhưng em thì chưa, em liền quấn lấy ông ta rồi làm thêm hai lần nữa".

"Khách đã quá tuổi, làm hai lần xong không tài nào tiếp tục được nữa, nhưng em vẫn cảm thấy rất khó chịu".

"Vì vậy, em đi tìm thêm hai khách nữa, trong một đêm làm rất nhiều lần, lúc ấy dục vọng của em mới dần được thoả mãn".

"Nhiều chị em ở với em, gần đây có ham muốn rất mãnh liệt. Họ lúc nào cũng cảm thấy trống rỗng, cô đơn và cần đàn ông".

Chuyện này rốt cuộc cũng có chút manh mối.

Từ một tuần trước, những người phụ nữ này đã xảy ra chuyện!

Tôi đột nhiên nhớ ra, cũng là một tuần trước, tại sinh nhật của Âu Dương Tiểu Nhiễm, chủ tịch Lữ và Âu Dương Bác đã bàn bạc và quyết định hợp tác một dự án nào đó. Mộc Dịch theo dõi Lý Dật Phi, từ điện thoại có thể nghe thấy thông tin đêm đó bắt đầu hành động.

Đều là một tuần trước, cùng một thời điểm!

Sát khí của tòa nhà, những người phụ nữ trong câu lạc bộ đều xảy ra chuyện, hai chuyện này...

Có mối liên hệ nào không?

Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Ngươi phán đoán đúng đấy. Thời điểm xảy ra hai chuyện này quá trùng hợp, chắc chắn có liên quan tới nhau".

"Trong bụng Quách Hương có vật bí ẩn nào đó. Thứ này chắc chắn phải cần nam nữ lên giường, hút dương khí của đàn ông, biến thành âm nguyên, cũng chính là âm khí".

"Quách Hương nói rằng nhiều phụ nữ trong câu lạc bộ gần đây có ham muốn mạnh mẽ, chắc chắn có ai đó đang đứng ở phía sau mọi chuyện, lên âm mưu!"

"Mà vật trong bụng những người phụ nữ này cần có dương khí!"

"Nói cách khác, người đứng sau lợi dụng những người phụ nữ này để nuôi dưỡng vật tà ác trong bụng!"

Lời phán đoán của tiên nữ Thanh Thuỷ làm tôi rất sợ hãi: "Trong bụng? Nuôi vật tà ác?"

“Đúng vậy”, tiên nữ Thanh Thuỷ nói: “Thuật song tu mà ta đã dạy cho ngươi cũng là một tà thuật rất mạnh, tương tự như cách vật trong bụng những phụ nữ này nuốt chửng sức mạnh”.

"Chúng ta bắt buộc phải tìm ra nguồn gốc, nhiều phụ nữ đã xảy ra chuyện, họ chắc chắn không biết rằng cơ thể của họ đã bị động chạm".

"Nhưng cho dù trong bụng những người phụ nữ này có thứ gì, nó cũng có ích lợi rất lớn đối với ngươi. Có được sức mạnh của những thứ này, ngươi có thể nhanh chóng tu luyện, thậm chí có thể đột phá mấy tầng".

Tôi vô cùng sửng sốt: "Sức mạnh của những thứ này có uy lực lớn như vậy sao?"

Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Vật trong bụng phụ nữ chưa phát triển, chưa hình thành, nếu hình thành rồi thì càng mạnh".

"Tà thuật vốn là một thứ rất mạnh, đương nhiên, cũng là một thứ rất nguy hiểm".

"Những gì ngươi phải làm bây giờ là một cuộc điều tra bí mật. Đầu tiên, chúng ta sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, sau đó chúng ta mới lấy sức mạnh của những người phụ nữ này".

Không thể lấy thêm tin tức nào từ Quách Hương nữa.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa, Mộc Dịch tới rồi.

Sau khi Mộc Dịch bước vào, cô ta nhìn thấy Quách Hương đang nằm trên giường liền nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ.

Cô ta đã hiểu, tôi và Quách Hương đã xảy ra quan hệ.

Tôi trực tiếp kéo Mộc Dịch vào phòng tắm, đóng cửa lại.

Mộc Dịch nhìn thấy vết máu trên mặt đất, nói: "Sơn Thành, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải anh đã ngủ với Quách Hương rồi không?"

“Ừ”, tôi gật đầu: “Tôi không còn cách nào khác, đành phải ngủ với cô ta”.

“Đàn ông đúng là chả có gì tốt đẹp cả!”, Mộc Dịch tối sầm mặt lại, tức giận vô cùng: “Người phụ nữ của Trần Kế Tần mà anh cũng ngủ? Trương Sơn Thành, sao anh lại là người thế này chứ?”

"Cô nghe tôi giải thích đã...", tôi đành phải giải thích.

Tôi nghi ngờ Quách Hương có vấn đề, nên mới điều tra thông qua việc xảy ra quan hệ với Quách Hương, kết quả, đúng là có vấn đề thật, qua điều tra tôi phát hiện trong bụng Quách Hương có vật gì đó rất lạ.




Mộc Dịch nghe xong, ánh mắt càng thêm quái dị, sắc mặt cô ta tái nhợt, cũng không hỏi nhiều, mà chỉ kiểm tra vết máu trên mặt đất.

Mộc Dịch kiểm tra một lúc, lấy bùa, tiếp tục kiểm tra những thứ khác.

Sau đó, Mộc Dịch nói: "Âm khí trong đống máu này có chút nặng, tôi chỉ có thể tra ra thế này thôi. Tôi sẽ thu thập số máu này để cho người trong bộ phận chúng tôi kiểm tra".

Mộc Dịch lấy ra một chai sứ, thu thập một ít máu, cũng không thẩm vấn Quách Hương mà ra về.

Tôi tiễn Mộc Dịch tới cửa, Mộc Dịch đột nhiên xoay người, nói: "Trương Sơn Thành, sau này anh tránh xa tôi ra. Ngoại trừ công việc và các vụ án, anh đừng có tìm tôi!"

Nói xong, Mộc Dịch sải bước rời đi.

Tôi hiểu trong suy nghĩ của Mộc Dịch, tôi chắc chắn là một tên khốn nạn. Trước đây, Mộc Dịch biết tôi giấu Lâm Ngọc Lam ở với những người phụ nữ khác, Mộc Dịch đã cho tôi một bài học, cô ta bảo tôi phải đối xử tốt với Lâm Ngọc Lam.

Bây giờ, Mộc Dịch đã bắt gặp tôi xảy ra quan hệ với người phụ nữ khác ngay tại trận, là một phụ nữ phong trần, lại còn là người phụ nữ của Trần Kế Tần.

Hình ảnh của tôi đã hoàn toàn sụp đổ trong lòng Mộc Dịch, Mộc Dịch không muốn làm bạn với tôi nữa.

Tôi biết dù tôi có giải thích thế nào cũng vô dụng, đây đều là sự thật.

Chương 479: Điều tra sâu

Tôi ở cùng Quách Hương trong phòng, cơ thể cô ta vẫn còn rất yếu, tôi đã nói với cô ta không cần đi làm mấy ngày này, hãy nghỉ phép để nghỉ ngơi cho tốt.

Tôi dặn cô ta không được nói cho ai biết chuyện xảy ra tối nay.

Quách Hương nhân cơ hội này để đòi tiền tôi, giống như một khoản phí “bịt miệng”, tôi lại chuyển tiền cho cô ta.

Bảy giờ ba mươi phút tối, tôi đến câu lạc bộ.



Tôi tình cờ nhìn thấy ông Phì ở quầy bar, ông Phì nhìn thấy tôi, lập tức chào hỏi và trò chuyện nhiệt tình với tôi.

Tôi yêu cầu ông Phì mở một phòng riêng nhỏ cho tôi, ông Phì đã sắp xếp hai em gái đứng đầu câu lạc bộ cùng hát với tôi.

Tôi muốn điều tra sự việc ở đây một cách bí mật, hát hò chỉ cho vui mà thôi.

Những cô gái mang đứng đầu câu lạc bộ là những người xinh đẹp nhất câu lạc bộ, cả dáng người lẫn ngoại hình đều là hạng nhất.



Sau khi hai cô gái bước vào, tôi sững sờ, không rời mắt nổi.

Cô bên trái nhỏ nhắn, có bộ ngực to, trông chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, trang điểm nhẹ và ăn mặc như búp bê, có mái tóc xoăn gợn sóng màu nâu mạ, váy hồng, tất trắng và giày đen. Cô ta làm tôi nhớ đến nhân vật công chúa những câu chuyện cổ tích.

Người đẹp bên phải có dáng người cao, để tóc dài chạm vai, cô ta mặc một chiếc váy ngắn màu đen gợi cảm, hở rốn, tất lưới và đi đôi giày cao gót tôn lên đường nét tinh tế. Cô ta trông như một nữ hoàng lạnh lùng, kiêu kỳ trong từng bước đi.

Hai cô gái này hoàn toàn khác nhau về tính cách, khí chất, cách ăn mặc, trái ngược nhau nhưng lại mang đến những trải nghiệm vô cùng thú vị.

Hai người này là hai cô gái đứng hàng đầu của câu lạc bộ, tên là Công chúa Bạch Tuyết và Nữ hoàng quyến rũ!

Ngoại hình và khí chất của hai người không thua gì các minh tinh.

Giá của các những cô gái đứng đầu sẽ gấp mười đến năm mươi lần những cô gái bình thường, hơn nữa không đi diễn trên sàn, mà chỉ đi uống rượu, tán gẫu, ca hát, chỉ có thể sờ soạng, không được ngủ.

Nhưng nếu được gặp những ông lớn thực sự có tiền, hoàn toàn có thể đưa những cô gái này đi.

Hai cô gái lần lượt ngồi cạnh tôi, bắt đầu hát và uống rượu với tôi.

Họ không giống như những cô gái mời rượu khác, lúc nào cũng lao lên, cọ vào người, hai cô gái này rất có quy tắc.

Giọng nói của Công chúa Bạch Tuyết như một đứa trẻ chưa lớn, ngây thơ đáng yêu, giọng nói ngọt ngào, từng nụ cười, từng cử chỉ dưới ánh đèn mờ ảo sẽ khiến người ta thần hồn điên đảo, khiến người ta không thể không yêu thương, che chở cho cô ta.

Còn Nữ hoàng quyến rũ lại có một khí chất cao ngạo, lạnh lùng khiến người ta không khỏi muốn chinh phục, muốn lập tức đè cô ta xuống, hung hăng chinh phục.

Tôi biết cả hai đều ăn mặc đặc biệt, trang điểm cũng rất đặc biệt để mê hoặc đàn ông

Tôi đưa cho hai cô gái bao lì xì năm nghìn tệ, dù sao người ta cũng là những cô gái hàng đầu của câu lạc bộ, giá gọi ít nhất cũng phải ba nghìn tệ.

Chúng tôi bắt đầu uống rượu, trò chuyện và ca hát.

Cả hai thay phiên nhau nâng ly chúc mừng tôi, muốn chuốc tôi say. Thông thường, cách một người phụ nữ dụ dỗ một người đàn ông là dùng sự quyến rũ của mình làm cho anh ta say đắm, sau đó đòi tiền, như thế dễ hơn nhiều.

Những cô gái làm việc trong câu lạc bộ nhiều chắc chắn tửu lượng rất tốt, hơn nữa, hai cô gái này còn thay phiên nhau “tấn công” tôi, tôi không say chút nào, hai người họ đã bắt đầu có chút bối rối.

Sau hơn nửa tiếng, hai cô gái đã uống tương đối nhiều rượu, năm phần tỉnh, năm phần say, tôi bắt đầu dò hỏi.

Tôi biết được ông chủ của câu lạc bộ là ông Hướng, có bốn chủ quản, tám giám đốc và hơn sáu mươi nhân viên phục vụ, phân công lao động rất rõ ràng. Ở đây có hơn ba trăm cô gái, tất cả đều từ mười tám đến ba mươi tuổi, tất nhiên có một số người nhỏ tuổi hơn, nhưng rất ít.

Một nửa số cô gái ở đây không tiếp khách, tất nhiên nếu đưa nhiều tiền thì họ cũng sẽ nhận lời.

Mỗi phòng hát đều có một buồng trong, có thể trực tiếp làm chuyện ấy trong đó hoặc lên tầng trên của câu lạc bộ để làm.

Làm việc ở đây, các cô gái càng xinh đẹp càng kiếm được nhiều tiền hơn.

Tôi nhìn thấy được dục vọng trần trụi trong đôi mắt của hai cô gái, tất cả sự dè dặt ban nãy đã biến mất, khi họ uống nhiều một chút, phía dưới đã ướt đẫm, rất muốn.

Giống như Quách Hương, họ rất cần đàn ông, hoặc thứ trong bụng họ cần dương khí của đàn ông!

Sau khi biết được những tình trạng này, tôi đã hỏi thăm tình hình một tuần trước, có gì bất thường xảy ra không.

Hai cô gái bày tỏ không hiểu câu hỏi của tôi, họ kéo tôi đi uống rượu, vì vậy tôi hỏi theo cách khác: "Một tuần trước, câu lạc bộ này không xảy ra chuyện gì kỳ lạ chứ".

"Hay là, lãnh đạo của các cô có ai thay đổi chức vị không?"

"Có lãnh đạo mới nào tiếp quản các cô không?"

Công chúa Bạch Tuyết ngồi bên trái dựa vào tôi, nói một cách buồn tẻ: "Anh Sơn Thành, quản lý cấp cao của bọn em không có gì thay đổi nhiều, vẫn là những lãnh đạo đó. À đúng rồi, một tuần trước, một số chị em đã đi tiêm vắc-xin".

"Chuyện này rất kỳ lạ."

Vắc-xin?

Nữ hoàng quyến rũ bên phải uống một hơi cạn sạch, bò lên đùi tôi, nước da đỏ bừng: "Bọn em hàng tháng đều đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, rất nghiêm ngặt. Sức khoẻ của bọn em đều rất ổn. Không biết thứ vắc-xin ma quỷ đó là gì, nói là để ngăn ngừa bệnh AIDS".

"Điều kỳ lạ là sau cuộc khám sức khỏe đó, chỉ có một phần ba số cô gái được tiêm phòng, còn những người khác thì không".

"Tiêm thứ vắc-xin hỏng đó xong, hại bọn em bị đau bụng suốt đêm, hai ngày trước đều cảm thấy không khoẻ".

Công chúa Bạch Tuyết nói: "Đúng vậy, tất cả bọn em đều bị tiêu chảy và sốt. Bác sĩ cũng nói rằng đây là phản ứng bình thường sau khi tiêm vắc-xin".

"Khi đó, một số chị em hoảng sợ, nói rằng vắc-xin không phải để phòng bệnh AIDS mà là để truyền bệnh AIDS..."

Hai cô gái nói rất nhiều.

Lẽ nào vắc-xin có liên quan đến chuyện này?

Tôi hỏi: "Hai người đều đi tiêm vắc-xin đó?"




Hai người cho biết những người được tiêm đều dưới hai mươi lăm tuổi, có một trăm lẻ tám người được tiêm, hai người họ là những người tiêm vắc-xin đầu tiên.

Tôi suy nghĩ một hồi rồi nói: "Các cô gọi một người không tiêm qua đây cho tôi".

Hai cô gái đều không muốn, công chúa Bạch Tuyết dựa vào người tôi, nắm lấy tay tôi đặt lên ngực cô ta: "Anh Sơn Thành, ông Phì đã dặn dò bọn em rồi. Anh là bạn của ông Hướng, lần này, nhất định bắt bọn em phải chăm sóc anh thật tốt".

"Chẳng lẽ anh Sơn Thành không thích hai người bọn em sao, mà còn phải gọi những cô gái khác".

Nữ hoàng quyến rũ cũng vô cùng tủi thân: "Anh Sơn Thành, anh muốn chơi gì thì chơi, bọn em... bọn em có thể vừa chơi vừa uống, cứ chơi ở trong này là được, sẽ không có ai làm phiền chúng ta...”

Hóa ra cả hai tưởng tôi gọi cô gái khác đến vì cho rằng họ không chăm sóc tốt cho tôi.

Đôi mắt hai cô gái khép hờ, cả người đầy cám dỗ, dục vọng của tôi đột nhiên bị khơi dậy, nhưng hôm nay tôi đến đây là có việc, không phải để chơi gái.

Tôi bật cười, nói: "Đương nhiên là tôi thích hai cô rồi. Tôi cho mỗi cô mười nghìn tệ, hai cô gọi cho tôi một người chưa tiêm vắc-xin qua đây".

Sau khi nghe thấy tôi đưa tiền, cả hai liền đồng ý.

Nữ hoàng quyến rũ gọi điện thoại, một lúc sau có hai người đẹp bước vào, hai người đẹp này trông chừng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, trang điểm đậm để che giấu tuổi thật, có thể họ đã trên hai mươi lăm tuổi.

Chương 480: Vắc-xin viêm gan B

Hai người phụ nữ này cũng rất xinh đẹp, vóc người cũng rất tốt, nhưng vẫn kém xa người đứng đầu bảng.

Chúng tôi tiếp tục uống rượu, trò chuyện.

Trong mắt hai người phụ nữ không tiêm vắc-xin này không có loại khát vọng đối với đàn ông, thậm chí trong lòng họ còn sinh ra cảm giác chán ghét tôi.

Bọn họ cũng giống hai người phụ nữ kia, nhiệt tình tiếp rượu, trêu đùa nũng nịu trước mặt tôi, nhưng trong lòng không thoải mái, cũng giống như tiếp những người khách khác, chỉ vì tiền, diễn trò có lệ.



Hai người phụ nữ không tiêm vắc-xin không ngừng cọ xát lên người, khao khát đòi hỏi tôi, thậm chí còn nói muốn đưa tôi vào phòng.

Qua điều tra đơn giản, tôi và tiên nữ Thanh Thủy cùng cho rằng vắc-xin bọn họ tiêm có vấn đề.

Lần trước thời gian kiểm tra sức khỏe đúng vào ngày thứ hai sau sinh nhật Tiểu Nhiễm, những cô gái này đều đi khám sức khỏe ở bệnh viện do ông Phì tổ chức. Sau khi khám xong, một số cô gái ở lại tiêm vắc-xin.

Bọn họ tiêm vắc-xin ở bệnh viện Y học cổ truyền, hơn nữa người phụ trách chính là giáo sư Vương.



Tôi đã hiểu được kha khá việc này, tiếp tục hỏi những chi tiết khác, lúc tiêm vắc-xin là hai y tá tiêm.

Sau đó tôi đưa họ tiền, bảo bốn người họ ngồi hát ở đây, đừng đi lung tung, tôi ra ngoài có việc, lát nữa sẽ quay lại.

Tôi rời khỏi phòng riêng, đi quanh hành lang.

Tôi nhìn xuyên qua một căn phòng riêng, có rất nhiều phòng đang biểu diễn cảnh nhạy cảm, thậm chí có phòng còn có mấy nam mấy nữ đang cùng nhau phê pha.

Nhìn những hình ảnh trần trụi này, từ đáy lòng tôi không có chút dục vọng nào, mà là… hơi khó chịu.

Đàn ông có tiền đang chơi bời ở đây, phụ nữ không có tiền lại đang mua bán với đàn ông tại đây.

Không có mua bán thì không có tổn thương, mà từ trước tới nay luôn tồn tại những nơi như vậy, không có bất cứ sức mạnh nào có thể cấm cản…

Mỗi người đều có đường đi của riêng mình, tôi không hề ghét những người phụ nữ này, chẳng qua là đã trải qua nhiều chuyện, trong lòng tôi không khỏi có chút xót xa…

Tôi quan sát một lúc, những người phụ nữ này đều vô cùng lợi hại, sau khi kết thúc màn dạo đầu điên cuồng, mỗi người đàn ông đều không chống đỡ nổi một phút đã bắn.

Mấy người đàn ông bắn xong giống như đã mệt lả cả người.

Tiên nữ Thanh Thủy nói với tôi những người đàn ông này đều bị hút dương khí, cho dù có mang bao cũng vô dụng.

Khách ở đây bị hút dương khí một lần cũng chẳng sao, bởi vì chỉ hút số lượng ít. Nhưng những người phụ nữ này tiếp xúc với nhiều đàn ông, ngày nào cũng hút dương khí trên người rất nhiều đàn ông.

Sau khi tìm hiểu được những chuyện này, tôi tiếp tục quay về phòng riêng, uống rượu với bốn người phụ nữ, liên tục chuốc say họ. Khi bọn họ say đến nỗi không bò dậy được, tôi ra khỏi phòng riêng, thanh toán rồi rời đi.

Tôi không tìm Hướng Vấn Thiên, cũng không tìm ông Phì hỏi những chuyện này. Tôi sợ sẽ đánh rắn động cỏ, lo rằng họ là đồng bọn.

Từ khi Âu Dương Bác giấu giếm tôi mấy chuyện này, tôi không còn tin tưởng bất kì ai liên quan đến Âu Dương Bác.

Tôi quyết định điều tra từ bệnh viện trước, ngày mai sẽ đi tìm giáo sư Vương và cả hai y tá phụ trách tiêm ngừa.

Bây giờ đã là mười hai giờ đêm, tôi xuống lầu, sau đó đón xe về nhà.

Tôi nằm trên giường, tâm trạng bất an, nhớ lại những chuyện ấy mà trong lòng vô cùng rối rắm.

Đôi khi tôi hơi chán ghét cuộc sống hiện tại, từ khi tu luyện, hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra khiến tôi không thở nổi.

Bây giờ tôi không thiếu tiền, nếu có thể ở cùng với những người phụ nữ của tôi, sống cuộc sống bình yên thì tốt biết bao.

Tiếc là bây giờ không quay lại được nữa rồi, còn rất nhiều chuyện đang đợi tôi.

Mãi cho đến hơn ba giờ sáng, tôi mới mơ màng thiếp đi.

Sáng ngày thứ hai, tôi đến gõ cửa phòng của Mộc Dịch, muốn bàn bạc với Mộc Dịch về chuyện này, kết quả… Mộc Dịch lại không ở nhà.

Tôi gọi cho Mộc Dịch.

Mộc Dịch lạnh lùng nói: “Sau này tôi sẽ không ở chỗ anh nữa, tự tôi sẽ thuê nhà ở. Anh mở camera giám sát để đấy, đừng có tắt mãi, tôi sẽ theo dõi mọi hành động của anh”.

“Nếu trong vòng một tháng, người muốn giết anh vẫn không ra tay thì vụ án này sẽ bị bãi bỏ”.

“Sau này trừ chuyện công việc thì đừng làm phiền tôi”.

Xem ra hình tượng của tôi đã hoàn toàn sụp đổ trong lòng Mộc Dịch, không có cách nào cứu vãn.

“Mộc Dịch, bây giờ tôi có việc tìm cô, rất quan trọng”.

Tút tút tút…

Tôi đang định nói kết quả điều tra cho Mộc Dịch, nhưng cô ta cúp máy.

Tôi rất bất đắc dĩ, bây giờ Mộc Dịch không muốn nhìn thấy tôi, cũng không muốn nói nhiều với tôi.

Có vài chuyện khó nói ở trước mặt, cũng khó mà nói qua điện thoại, cho nên tôi gửi tin nhắn qua Zalo cho Mộc Dịch, báo cho cô ta kết quả tôi điều tra được.

Vài phút sau, Mộc Dịch trả lời tôi: Anh tự đi điều tra, đừng làm phiền tôi!

Thế là tôi gọi điện thoại cho Quách Hương, hôm nay tôi cần Quách Hương đi cùng tôi diễn một vở kịch.

Con người Quách Hương chỉ cần đưa tiền là sẽ đồng ý.

Tôi và Quách Hương cùng đón xe đến bệnh viện Y học cổ truyền, đi thẳng đến phòng làm việc của giáo sư Vương. Giáo sư Vương đang bàn công việc với trợ lý của ông ta, một bác sĩ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, thấy tôi đến, ông ta lập tức ra đón.

Tôi và Quách Hương ngồi xuống ghế sofa, trợ lý xinh đẹp rót tách trà cho chúng tôi, sau đó quay về làm việc ở bàn bên cạnh.

Giáo sư Vương nói: “Sơn Thành, vừa rồi cậu gọi điện nói tìm tôi có việc? Có phải Lý Giai Dao có tin tức gì không?”

Không ngờ giáo sư Vương vẫn còn quan tâm đến Lý Giai Dao.

Tôi nói: “Bây giờ chưa có tin tức của Lý Giai Dao, cảnh sát vẫn đang điều tra, tôi tin chị ấy không sao”.

Giáo sư Vương thở dài: “Giai Dao là một đứa trẻ ngoan, vô cùng thông minh, học được rất nhanh, tôi rất thích con bé, nhưng… không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy”.

Nhớ đến Lý Giai Dao, tôi cũng cảm thấy buồn.

Tôi chuyển đề tài, nói: “Giáo sư Vương, đây là bạn tôi Quách Hương, đang đi làm ở câu lạc bộ. Thời gian trước cô ấy có tiêm một loại vắc-xin ở bệnh viện các ông, nói là tiêm vắc-xin phòng bệnh AIDS”.




“Từ khi tiêm xong, gần đây cơ thể cô ấy luôn không khỏe, nôn mửa tiêu chảy, cơ thể yếu ớt”.

“Hôm nay tôi qua đây là vì chuyện này”.

Giáo sư Vương quét mắt qua người tôi và Quách Hương, hẳn ông ta nghĩ rằng Quách Hương là người phụ nữ của tôi, nếu không thì tôi đã không dẫn Quách Hương đến tìm ông ta.

Giáo sư Vương cười nói: “Sơn Thành, lần trước là tiêm vắc-xin viêm gan B, không phải vắc-xin bệnh AIDS. Bệnh đó không có vắc-xin, nó là bệnh không có thuốc điều trị”.

“Y thuật của cậu cao hơn tôi, cậu cũng nhầm lẫn chuyện này được sao?”

“Sau khi tiêm vắc-xin xong, cơ thể sẽ sản sinh một số kháng thể, do đó sẽ cảm thấy không khỏe, có người kéo dài trong vài tiếng đồng hồ, có người kéo dài nhiều nhất là khoảng ba ngày”.

“Bây giờ đã một tuần vẫn không khỏe thì chắc chắn là bị cảm hoặc có bệnh khác”.

Giáo sư Vương cảm thấy rất khó hiểu, ông ta biết y thuật tôi cao siêu, bây giờ lại dẫn người đến tìm ông ta khám bệnh.

Nếu đã là vắc-xin viêm gan B, vì sao Quách Hương lại nói là vắc-xin bệnh AIDS?

Tôi nói: “Giáo sư Vương, tôi đã kiểm tra được, sở dĩ Quách Hương chữa bệnh mãi không khỏi có lẽ là có liên quan đến vắc-xin đó”.

“Ông nói tôi nghe xem, vì sao người của câu lạc bộ phải tiêm phòng viêm gan B? Vì sao chỉ có một số người tiêm?”

Chương 481: Vắc-xin bị mất

Giáo sư Vương nói: “Sơn Thành, lẽ nào mấy nay cậu không xem thời sự? Gần đây virus viêm gan B đang lây lan ở thành phố chúng ta, mười mấy người đã bị nhiễm, Cục Y tế ban bố các bệnh viện lớn phải thực hiện tiêm vắc-xin viêm gan B”.

“Người ở những nơi có nguy cơ cao, tiếp xúc với nhiều người phức tạp rất dễ bị nhiễm bệnh. Người ở các câu lạc bộ lớn đến kiểm tra sức khỏe ở chỗ tôi, tôi đều khuyên họ tiêm vắc-xin, đây là biện pháp phòng tránh rất tốt”.

“Đương nhiên là trên tinh thần tự nguyện, cũng có thể không tiêm”.

Tôi đột nhiên nhớ ra, vừa rồi khi bước vào tòa nhà khám bệnh, ở đại sảnh có mấy tấm biển tuyên truyền về viêm gan B, còn có một số kiến thức khác về bệnh truyền nhiễm, kêu gọi mọi người tiêm vắc-xin.



Quách Hương bỗng lên tiếng: “Giáo sư Vương, cái này là tự nguyện sao? Lúc đó tôi không muốn tiêm, nhiều chị em trong số chúng tôi cũng không muốn tiêm, nhưng giám đốc của chúng tôi cứ bắt chúng tôi phải tiêm, còn nói gì mà vắc-xin phòng tránh bệnh AIDS”.

“Giám đốc chúng tôi nói ai không tiêm thì không được làm việc”.

Giáo sư Vương cười nói: “Vậy chứng tỏ giám đốc các cô quan tâm các cô, nên mới bắt các cô tiêm phòng”.

“Hoàn toàn không phải như vậy”, Quách Hương nói: “Lúc đó chúng tôi khám sức khỏe trước, xong rồi một phần ba người trong số chúng tôi tiêm ngừa, còn những người khác không tiêm”.



Giáo sư Vương nói: “Vắc-xin viêm gan B không phải ai cũng có thể tiêm, kiểm tra sức khỏe xong sẽ xem xét theo kết quả kiểm tra của các cô, một số người có thể tiêm ngừa, còn một số người tạm thời không tiêm được”.

“Trên lâm sàng có hơn tám mươi loại mầm bệnh không thể tiêm ngừa vắc-xin viêm gan B, như thiếu máu, viêm nhiễm, cảm mạo, sốt, hen suyễn, phụ nữ đến ngày hành kinh… và mẫn cảm với penicillin và sulfa… đều không được tiêm”.

“Các cô làm nghề có nguy cơ cao, trong người ít nhiều cũng sẽ có vấn đề, cho nên bệnh viện phải chẩn đoán, loại trừ rồi đưa ra quyết định”.

Hóa ra là vậy.

Quách Hương nói: “Thế thì vì sao giám đốc của chúng tôi phải lừa chúng tôi? Vì sao nói là vắc-xin phòng bệnh AIDS gì đó? Sớm biết là vắc-xin viêm gan B thì tôi đã không tiêm, tiêm vắc-xin khó chịu lắm”.

Giáo sư Vương cười đáp: “Khó chịu cũng chỉ trong vài tiếng đồng hồ, cùng lắm là bốn mươi tám tiếng, sau đó sẽ không sao nữa”.

Lẽ nào vắc-xin không có vấn đề? Chắc chắn phải có vấn đề!

Tôi nói: “Giáo sư Vương, tôi cũng muốn tiêm vắc-xin”.

Tôi phải kiểm tra loại vắc-xin đó, tự mình thử nó.

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Vắc-xin của bệnh viện chắc hẳn không có vấn đề, hoặc là chỉ có vắc-xin của nhóm người ở câu lạc bộ là có vấn đề”.

Dù cho có vấn đề hay không, hôm nay tôi cũng phải làm rõ ràng chuyện này. Bây giờ tôi cũng không thể tin tưởng giáo sư Vương hoàn toàn.

Giáo sư Vương cười nói: “Sơn Thành, cậu muốn tiêm hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng tôi cảm thấy, hôm nay cậu đến không phải để khám bệnh cho Quách Hương, mà là vì chuyện vắc-xin đúng không?”

Tôi không ngừng hỏi về vắc-xin nên giáo sư Vương đã nhận ra rồi.

Tôi nói: “Không sai, tôi cảm thấy vắc-xin của các ông… có lẽ là có chút vấn đề”.

“Ồ?”, giáo sư Vương không hiểu hỏi: “Vắc-xin của chúng tôi được sản xuất ở nhà máy do nhà nước chỉ định, sao có thể có vấn đề được?”

“Chúng tôi bắt đầu tiêm ngừa cho người dân ở thành phố từ ba tháng trước, không có bất kì vấn đề gì, cũng không có bất cứ người dân nào đến phản ánh vắc-xin tiêm ngừa có vấn đề”.

“Còn cô Quách đây xem ra cũng không có gì không khỏe nhỉ?”

Giáo sư Vương rất xem trọng chuyện vắc-xin, nhìn vẻ mặt của ông ta thì thấy ông ta không nói dối, vắc-xin không có vấn đề gì.

Tôi nói với Quách Hương: “Cô đi kiểm tra sức khỏe toàn diện của mình xem, nhớ kĩ, kiểm tra tất cả các bộ phận, nhất là bụng, chụp hình siêu âm, rõ chưa?”

Quách Hương không hiểu hỏi: “Vì sao chứ?”

Tôi nói: “Đừng hỏi vì sao, xong chuyện tôi sẽ cho cô mười nghìn tệ”.

Nghe vậy, Quách Hương không hỏi gì nữa, lập tức ra bên ngoài làm kiểm tra.

Sau khi Quách Hương rời đi, tôi nói: “Giáo sư Vương, ông giúp tôi chuyện này, tôi muốn điều tra nơi bán, đơn đặt hàng, số lượng, nơi cất trữ vắc-xin của các ông… Tôi muốn tìm hiểu mọi thứ liên quan đến vắc-xin”.

Sắc mặt của giáo sư Vương có chút khó coi: “Sơn Thành, rốt cuộc cậu muốn điều tra cái gì? Tôi đã nói là vắc-xin của chúng tôi không có vấn đề gì cả”.

Tôi nói: “Giáo sư Vương, chuyện này có chút phức tạp, trong chốc lát tôi không nói rõ được. Ông cũng đừng tức giận, tôi không nghi ngờ vắc-xin của các ông, tôi nghi là có người nào đó đã động tay động chân với nó”.

“Hiện tại có người tiêm vắc-xin xong thì xảy ra vấn đề, không khéo còn chết người, tất nhiên chuyện này không liên quan đến ông”.

“Ông coi như giúp tôi một lần được không?”

Giáo sư Vương nghe vậy thì biến sắc: “Chết người? Tiêm vắc-xin viêm gan B sao lại chết người được? Vắc-xin luôn được cất trữ ở phòng ướp lạnh của bệnh viện chúng tôi, có người trông coi hai mươi bốn tiếng đồng hồ, sao lại có người động tay động chân chứ?”

“Sơn Thành, tôi không tức giận, chỉ là… cậu càng nói càng khó tin”.

Giáo sư Vương hoàn toàn không tin tôi.

Tôi nói: “Giáo sư Vương, xin ông nhất định phải giúp tôi, chuyện này rất quan trọng”.

Giáo sư Vương cân nhắc một hồi rồi nói: “Thế cũng được, chuyện vắc-xin là bác sĩ Lý trợ lý của tôi phụ trách, cậu có gì có thể bàn bạc với cô ấy”.

Người phụ nữ ở bàn làm việc vẫn luôn nghe chúng tôi nói chuyện, sắc mặt cứ tỏ ra lạnh lùng.

Tôi nhìn thấy từ trong mắt cô ta, vắc-xin của bọn họ không có bất cứ vấn đề gì.




Nếu giáo sư Vương đã để tôi kiểm tra vắc-xin, trong lòng bác sĩ Lý có không muốn thế nào chăng nữa cũng không thể phản đối.

Bác sĩ Lý mở đơn đặt hàng vận chuyển, số seri lô hàng, mọi tin tức của nhà máy sản xuất vắc-xin và công văn từ Cục Y tế của Chính phủ ở trong máy tính ra.

Sau đó, tôi nhờ bác sĩ Lý mở xem số thuốc mà người của câu lạc bộ Hào Hoa đã sử dụng, tổng cộng có một trăm linh tám ống.

Một hộp vắc-xin có mười ống, trên mỗi ống đều được đánh số.

“Giáo sư Vương, sao lại có chuyện kì lạ thế này?”, bác sĩ Lý đột nhiên nói: “Sau khi sử dụng mỗi một ống vắc-xin trong hộp chúng ta đều phải đăng kí”.

“Sao trong này lại có hai số hiệu vắc-xin chưa đăng kí? Số phía sau này vẫn chưa dùng, chưa đăng kí, sao lại ghi là đã dùng hết?”

Giáo sư Vương từ ghế sofa đi tới, nói: “Bình thường cũng chẳng có mấy người tiêm vắc-xin viêm gan B, lần đó đến một loạt hơn trăm người, có phải thư ký ở hiện trường nhầm lẫn rồi không? Gọi điện xác thực xem”.

Bác sĩ Lý lập tức gọi điện thoại cho thư ký, thư ký ấp úng, không biết nói thế nào.

Bác sĩ Lý hỏi: “Tiểu Trương, tuy vắc-xin không đắt, một ống mấy trăm tệ, nhưng bị mất thì ghi là bị mất, đây không ghi chép lại là sao? Cô cho rằng chúng tôi không xem lại ghi chép sao?”

“Mau nói xem, rốt cuộc là chuyện gì? Nếu cô không nói thì cô hãy chịu trách nhiệm, bồi thường thiệt hại”.

Tiểu Trương ấm ức nói: “Chủ nhiệm Lý, không phải lỗi của tôi… Tôi… Lương của tôi một tháng chỉ có hai nghìn mấy tệ, cô đừng trừ lương tôi”.

Bác sĩ Lý này thoạt nhìn mới đầu ba mươi, thế mà đã là chủ nhiệm.

Bác sĩ Lý nói: “Vậy cô nói nghe là chuyện gì? Hai liều vắc-xin đó đâu rồi?”

Chương 482: Truy xuất camera

Nhân viên an ninh nói: "Thực ra ... hai liều vắc-xin đã bị hai y tá phụ trách tiêm lần đó đánh mất".

"Sau khi mở hộp vắc-xin mới, tiêm xong cho người cuối cùng thì còn lại hai liều".

"Rõ ràng hai liều vắc-xin đó còn ở trên bàn, sau khi hai y tá kết thúc công việc và thu dọn đồ đạc thì không thấy vắc-xin đâu nữa, chỉ còn lại cái hộp trống không".

"Hai liều vắc-xin đó có giá trị bằng nửa tháng lương của y tá. Họ cãi nhau ầm ĩ, người này đổ cho người kia làm mất, cuối cùng vẫn không tìm thấy, họ van xin tôi đừng báo lên cấp trên, tôi đã mềm lòng nên không báo cáo chuyện này".



"Nếu không có ai kiểm tra, sẽ không ai nhớ tới chuyện này. Nếu đối chiếu sổ ghi chép thì chỉ cần thêm một ít tiền thuốc khác lấp vào là được".

Bác sĩ Lý tức giận nói: "Tạm thời đừng để chuyện này lộ ra ngoài, hiểu chưa?"

Nhân viên an ninh gật đầu lia lịa.

Sau khi cúp điện thoại, bác sĩ Lý nói: "Giáo sư Vương, tôi muốn xem lại camera để tìm ra ai là người đã lấy vắc-xin, tôi tin rằng hai y tá kia vô tội".



"Họ cũng lo sợ bị trừ lương".

Giáo sư Vương nói: "Bác sĩ Lý, hai y tá kia trước đây đã từng theo cô học việc đúng không?"

“Đúng vậy”, bác sĩ Lý gật đầu: “Tôi tin tưởng vào nhân phẩm của bọn họ, hiện tại chắc bọn họ đang rất bận, chúng ta hãy bí mật điều tra, đợi tan ca tôi sẽ hỏi hai người họ lần nữa".

Rõ ràng bác sĩ Lý muốn bảo vệ hai y tá, không trực tiếp gọi điện thẩm vấn, nếu chuyện này trở nên nghiêm trọng, bệnh viện nhất định sẽ trừng phạt hai y tá đó.

Bệnh viện có camera giám sát, tất nhiên các y tá không dám tự mình lấy trộm đồ.

Bác sĩ Lý đề nghị được xem lại camera, việc này vừa đúng ý tôi.

Giáo sư Vương nói: "Mặc dù việc bệnh viện bị mất đồ không phải là việc lớn, nhưng chúng tôi sẽ không để những người có tính trộm vặt ở lại bệnh viện".

"Vì Sơn Thành muốn điều tra chuyện này nên tôi sẽ đích thân xử lý".

Sắc mặt bác sĩ Lý không tốt: "Giáo sư Vương, hai y tá đó còn rất trẻ, nếu như thật sự không phải do bọn họ lấy trộm thì mong giáo sư Vương nhẹ tay".

Giáo sư Vương cười nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ biết chừng mực".

Sau đó ba chúng tôi lên phòng quan sát ở tầng hai của bệnh viện.

Các nhân viên nhanh chóng đưa ra camera theo dõi ở phòng tiêm vắc-xin viêm gan B cách đây một tuần.

Trong video giám sát, phòng tiêm thuốc chật ních toàn người đẹp, có người đang xếp hàng, có người đang đứng bên cạnh chửi bới, hiện trường rất ồn ào.

Sau đó tua nhanh đến cảnh tiêm cho người phụ nữ cuối cùng, sau khi tiêm xong, hai liều vắc-xin được để lại trong hộp, y tá cất hộp đựng vắc-xin cùng với nhiều thứ khác lên xe đẩy y tế.

Nếu không dùng hết vắc-xin thì phải bảo quản trong tủ lạnh, một số dụng cụ khác cũng phải được bảo quản trong tủ lạnh để tiệt trùng.

Y tá đẩy xe đẩy y tế về hướng phòng tủ lạnh ở lầu một.

Đến một khúc cua, chiếc xe đẩy bất ngờ bị một người khác đụng phải, đồ đạc văng tứ tung trên sàn.

Nhưng chỗ đó lại vừa đúng là điểm mù của camera, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của y tá và người kia, đó là một thanh niên mặc đồ thể thao, người đó vội vàng xin lỗi và nhặt đồ giúp y tá.

Thu dọn đồ đạc xong, nữ y tá tiếp tục đẩy xe rời đi, trên màn ảnh, y tá vào phòng tủ lạnh thì thấy trên xe không còn vắc-xin, chỉ còn một hộp rỗng.

Sau khi y tá sắp xếp đồ vào tủ lạnh, cô này đi tìm một y tá khác và hỏi về vắc-xin thì hai người cãi nhau.

Tôi yêu cầu nhân viên chuyển màn hình tìm người đã đụng vào xe đẩy, anh ta đã từ điểm mù của camera rời đi mà không thấy bóng dáng anh ta đâu.

Sau đó ở sảnh tầng một có một bóng người rời khỏi bệnh viện.

Như vậy có nghĩa là từ khi người này đi ra từ điểm mù của camera đến lúc người này rời đi không hề có được một hình ảnh trực diện khuôn mặt nào của anh ta cả.

Dị năng của tôi cũng không cho phép tôi có thể nhìn xuyên qua các bức tường trong video, bởi vì video là hình ảnh, không phải là vật thật. Sau khi tôi dùng dị năng của mình nhìn xuyên qua cũng chỉ thấy những đồ vật ở phía sau máy tính.

Ngoài ra trong video còn có hình ảnh người này lúc bước vào bệnh viện, nhưng anh ta đội mũ, che mặt, không thể nhìn rõ gì cả!

Rõ ràng người này có chuẩn bị từ trước mới tới đây, ngay từ đầu đã che giấu thân phận, có tính toán từ trước, cố ý đụng vào xe đẩy để lấy vắc-xin.

Camera đã chứng minh hai liều vắc-xin kia có vấn đề nên mới bị trộm đi!

Bác sĩ Lý cảm thấy khó hiểu, hỏi: "Người này cố gắng hết sức trộm hai liều vắc-xin kia đi để làm gì?"

Giáo sư Vương nói: "Sơn Thành, cậu vừa nói vắc-xin có vấn đề..."

“Chuyện này nói sau đi", tôi không muốn quá nhiều người biết tình hình ở đây.

Tôi nói với nhân viên phòng quan sát: "Tiếp tục điều chỉnh video tới ngày hôm đó khi lấy vắc-xin trong phòng lạnh ra rồi gửi đến phòng tiêm thuốc, mở hết những video đó lên".

Nhân viên bắt đầu tìm lại video giám sát hôm đó, chính là y tá ngày hôm đó đi vào phòng bảo quản lạnh lấy ra mười một hộp vắc-xin, sau đó bỏ lên xe đẩy đến phòng tiêm, thời gian không có gì bất thường.

Tuy nhiên, từ tầng một đến tầng ba, có sáu điểm mù, có điểm mù kéo dài khoảng bốn năm giây, một số khác mất khoảng mười giây. Tuy nhiên, y tá này đã dừng lại ở gần nhà vệ sinh hơn một phút, vậy có nghĩa là có người lợi dụng những điểm mù của camera để tráo vắc-xin!

Chắc chắn có người tráo vắc-xin, vì vắc-xin vừa được lấy ra rất lạnh và phải để ở nhiệt độ phòng khoảng hai mươi phút mới dùng được, thế nhưng sau khi một y tá khác vào phòng tiêm, mở vắc-xin, sờ vào vắc-xin lại nói rằng nhiệt độ vắc-xin bình thường, đã sẵn sàng tiêm.

Vắc-xin để trong tủ lạnh không thể trở lại bình thường chỉ trong vài phút được, trước đó y tá kia cũng không nghi ngờ gì mà chỉ sờ qua, sau đó chuẩn bị tiêm.

Giáo sư Vương nói: "Được rồi, không có chuyện gì cả, chuyện đã được điều tra rõ ràng. Hai liều vắc-xin đó đã bị người khác ăn trộm nên không trách tội hai y tá kia nữa".

Sau khi cảm ơn các nhân viên phòng giám sát, chúng tôi quay trở lại phòng làm việc của giáo sư Vương.

Sắc mặt của giáo sư Vương u ám, sắc mặt của bác sĩ Lý cũng rất khó coi.

Chúng tôi đều biết rằng vắc-xin đã bị người khác đánh tráo!




Vắc-xin thay thế cũng gồm mười hộp, đủ một trăm mười liều, người đánh tráo vắc-xin thủ đoạn vô cùng cao siêu, nếu bị thiếu hai liều thì chắc chắn có người nghi ngờ.

Vì vậy, người này đã đánh tráo tất cả vắc-xin và lấy đi hai hộp còn thừa.

Bác sĩ Lý nói: "Rốt cuộc người đó đã đánh tráo vắc-xin như thế nào? Vỏ hộp không bị thay đổi, mỗi hộp đều có một mã hóa, khi sử dụng phải nhập mã, trong thời gian ngắn như vậy làm sao có thể tráo vắc-xin, chỉ đổi vắc-xin mà không đổi hộp?"

Giáo sư Vương cũng nói: "Sơn Thành, vừa rồi cậu cũng nói vắc-xin có vấn đề, rốt cuộc là vấn đề gì?"

Giáo sư Vương và bác sĩ Lý hoàn toàn không biết, tôi sợ rằng giáo sư Vương và người phía chủ mưu chuyện này cùng một phe.

Nếu giáo sư Vương thực sự cùng một phe với người đứng sau chuyện này thì cũng không cần phải đánh tráo vắc-xin rắc rối như vậy, giáo sư Vương sẽ đích thân xử lý, như vậy rất hợp lý.

Tôi nói: "Chuyện này rất quan trọng, nhưng nếu đã không điều tra ra ai là thủ phạm, cũng không liên quan gì đến bệnh viện thì hai ngươi cũng không sao rồi".

"Tôi nói cho hai người biết chỉ gây phiền phức thêm cho hai người mà thôi".

Bác sĩ Lý nói: "Nếu cậu Trương biết được điều gì đó thì có thể nói cho chúng tôi biết. Hơn nữa, cậu Trương cũng không phải là cảnh sát, tại sao lại muốn điều tra chuyện này?"

Bác sĩ Lý đưa ra một câu hỏi, giáo sư Vương cũng đang chờ câu trả lời của tôi.

Chương 483: Đánh tráo vắc-xin

Tất nhiên tôi không thể nói ra chuyện tôi điều tra, tôi thản nhiên đáp: "Giáo sư Vương, hai người vẫn không nên biết chuyện này thì tốt hơn, ông chủ Trang cũng đã biết quá nhiều rồi lại đi tiết lộ với người không nên tiết lộ".

Giáo sư Vương và ông chủ Trang là bạn bè. Nghe tôi nhắc tới chuyện của ông chủ Trang, sắc mặt của ông ta có chút thay đổi, ông ta cũng không hỏi thêm gì và cũng không để cho bác sĩ Lý tiếp tục hỏi tôi nữa.

Cả nhà ông chủ Trang ba người đều bị giết chết.

Tôi nói: "Các ống thủy tinh đựng vắc-xin kia đều vứt vào thùng rác rồi, hai người có thể tìm lại chúng không?"



Cả hai người đều lắc đầu, bác sĩ Lý nói: "Rác thải y tế có nhiều thành phần, ngày nào cũng phải dọn và phải dọn kịp thời, ống tiêm vắc-xin, phế phẩm tiêm v.v ... lúc đó đã được dọn sạch và tiêu hủy rồi".

Tôi muốn tìm lại những rác thải kia, nếu có thứ gì đó còn sót lại trong đó thì có thể xét nghiệm các thành phần của nó để tìm ra nó là gì.

Sau đó, bác sĩ Lý dẫn y tá đã lấy vắc-xin và đẩy vắc-xin tới.

Nữ y tá là một cô gái ngoài hai mươi tuổi.



Ba người chúng tôi vây quanh cô ta và yêu cầu cô ta kể lại những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó.

Nữ y tá vẻ mặt đau khổ, nói: "Giáo sư Vương, bác sĩ Lý, hai người phải tin tôi, không phải tôi ăn trộm vắc-xin, không phải tôi ... Tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, không thấy vắc-xin đâu cả".

Nữ y tá căng thẳng đến nỗi suýt khóc.

Giáo sư Vương nói: "Đừng sợ, chúng tôi đã điều tra chuyện này rồi, không liên quan gì đến cô cả, chúng tôi sẽ không trừng phạt cô. Bây giờ, chúng tôi hỏi cô một vài câu hỏi, cô chỉ cần trả lời thành thật là được".

Nữ y tá nghe nói chuyện này không liên quan gì đến mình và cô ta cũng không bị trừng phạt thì cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Tôi nói: "Chúng tôi đã điều tra rồi. Sau khi hết vắc-xin, cô lại đẩy xe về phòng lạnh, nửa đường gặp phải một người đụng vào xe đẩy của cô".

"Bây giờ cô hãy nhớ lại xem người đó là ai? Trông như thế nào?"

Khi nữ y tá nghe câu hỏi của tôi thì mới chợt hiểu ra: "Tôi hiểu rồi ... tôi hiểu rồi, anh ta, anh ta đụng vào xe đẩy của tôi, sau đó giúp tôi nhặt đồ lên xe, còn liên tục xin lỗi tôi, chắc chắn là anh ta, phải rồi, anh ta chính là người đã trộm vắc-xin!"

“Vì khi vào phòng tiêm thuốc thu dọn đồ, tôi kiểm tra thì thấy vắc-xin vẫn còn, nhưng khi tôi đưa vắc-xin vào phòng lạnh thì lại không thấy nó đâu cả".

Xem ra nữ y tá đã nhớ lại chuyện này sau khi tôi đặt câu hỏi cho cô ta.

Bác sĩ Lý nói: "Chuyện này chúng tôi đã xem lại camera giám sát rồi, nhưng không thể thấy rõ được mặt người đó, cô miêu tả lại cho chúng tôi nghe xem".

Nữ y tá nói: “Người đó khoảng ba mươi tuổi, dáng người rất bình thường, anh ta có một khuôn mặt vuông chữ điền và đôi mắt híp, trông bề ngoài rất hiền hòa".

Những gì nữ y tá miêu tả cũng không có ích lắm.

Sau đó, chúng tôi hỏi nữ y tá về việc lấy vắc-xin từ phòng lạnh.

Y tá kể lại rằng sau khi chuẩn bị đầy đủ dụng cụ y tế, ống tiêm và vắc-xin ở phòng bảo quản lạnh thì cô ta đến phòng tiêm.

Đi được nửa đường thì gặp một người phụ nữ hỏi địa điểm khoa sản, trên đường rẽ vào một khúc cua thì gặp một người phụ nữ đang kéo theo giá treo dịch truyền ở của phòng khám, cô ta muốn đi vệ sinh nhưng đi một mình không tiện.

Vì vậy, nữ y tá đã giúp người phụ nữ di chuyển giá treo dịch truyền, vậy nên đã làm chậm trễ một khoảng thời gian.

Giờ thì mọi chuyện đã rõ ràng, ở gần nhà vệ sinh đó có một điểm mù, chắc có người tranh thủ lúc nữ y tá đưa bệnh nhân kia vào nhà vệ sinh để tráo vắc-xin.

Sự việc này do một kẻ đứng sau sắp đặt và lên kế hoạch, kẻ này đã bí mật tráo vắc-xin và dùng một loại vắc-xin đặc biệt để tiêm cho những người trong câu lạc bộ.

Tôi nghĩ chắc chắn có người trong câu lạc bộ biết chuyện này!

Chúng tôi đã nói chuyện một lúc lâu, tôi bảo giáo sư Vương và những người khác không được để chuyện này truyền ra bên ngoài và không cần phải điều tra vấn đề này.

Xem ra trong bệnh viện có nội gián, tôi có thể đọc được những suy nghĩ của bác sĩ Lý và nữ y tá qua ánh mắt của hai người họ, bọn họ đều không liên quan đến chuyện này.

Nếu giáo sư Vương tham gia vào chuyện này thì việc tráo vắc-xin rất đơn giản, ông ta có thể tráo vắc-xin ngay từ khi vắc-xin được bảo quản trong phòng lạnh một cách rất đơn giản mà không cần phải rắc rối như vậy.

Giáo sư Vương lập tức yêu cầu bác sĩ Lý kiểm tra các vắc-xin khác để xem có vấn đề gì không.

Đúng lúc này, giáo sư Vương nhận được một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy, giáo sư Vương nói: "Sơn Thành, bạn của cậu đã siêu âm Doppler màu xong, có một số vấn đề, chúng ta qua đó xem sao".

Giáo sư Vương và tôi đến phòng siêu âm Doppler màu, một vài bác sĩ đang cần tấm phim siêu âm Doppler màu thảo luận.

Giáo sư Vương bước vào rồi bảo họ ra ngoài trước, để một bác sĩ và Quách Hương ở lại.

Bác sĩ đó giải thích với chúng tôi rằng tử cung của Quách Hương trải qua phẫu thuật xâm lấn tối thiểu, đây là dấu vết của một lần phá thai và cơ thể cô ta đang dần hồi phục. Thế nhưng Quách Hương lại nói với bác sĩ rằng cô ấy chưa từng phá thai và chưa từng mang thai.

Nghe bác sĩ nói, tôi chợt nhớ ra ngày hôm qua sau khi tôi và Quách Hương quan hệ thì cô ta bị chảy máu đen...

Tôi hỏi bác sĩ: "Bác sĩ có chắc chắn tử cung của cô ta có dấu vết phá thai không?"

Bác sĩ nói khẳng định: "Máy móc không biết lừa con người, từ dấu vết trong tử cung có thể đoán được cô ấy đã phá thai được khoảng mười ngày, cơ thể cô ấy cũng hồi phục cũng rất tốt".

"Còn những kết quả xét nghiệm khác của Quách Hương cho thấy khí huyết cô ấy rất yếu, phải để cô ấy nghỉ ngơi nhiều hơn và phải dành thời gian tập thể dục".

Giáo sư Vương đã xem rất nhiều báo cáo và chẩn đoán của bác sĩ nội khoa, sau đó ông ta gật đầu với tôi.

Quách Hương chắc chắn chưa từng phá thai, cho nên máu đen chảy ra trong bụng cô ta chính là ... một đứa bé?

Liệu có phải không?

Quách Hương oan ức nói: "Tôi chưa từng mang thai, làm sao lại có con được chứ?"

"Cơ thể của tôi trước giờ vẫn rất tốt".

Bác sĩ thở dài, nói: "Thanh niên thời nay thật là..."

Tôi, giáo sư Vương và Quách Hương rời khỏi phòng siêu âm Doppler màu. Giáo sư Vương đến các khoa khác để lấy tất cả kết quả kiểm tra sức khỏe một tuần trước của Quách Hương.

Sau đó, chúng tôi cùng nhau đến phòng làm việc của giáo sư Vương.

Chúng tôi ngồi xuống và tiếp tục nói chuyện.

Tôi hỏi giáo sư Vương: "Có khả năng nào khác không, chẩn đoán sai chẳng hạn?"

Giáo sư Vương lấy kết quả siêu âm Doppler màu và các kết quả khám nghiệm khác xem xét kỹ lưỡng, sau đó ông ta khẳng định: "Tử cung bị xâm lấn tối thiểu, khí huyết suy yếu, dựa vào kết quả xét nghiệm có thể khẳng định cô ấy đã từng phá thai".




"Nhưng ... một tuần trước, Quách Hương đã khám sức khỏe toàn diện và không có thai. Hơn nữa, những người đang mang thai không thể tiêm phòng viêm gan B, nếu không, đứa con trong bụng sẽ xảy ra chuyện".

Hiện giờ giáo sư Vương cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, không thể giải thích được chuyện này.

Khả năng Quách Hương mang thai trong mấy ngày nay là không thể xảy ra, cô ta đang không ở trong thời kỳ rụng trứng, hơn nữa Quách Hương rất chắc chắn rằng cô ta không có thai, cho dù là sảy thai nhưng chỉ có mấy hôm như vậy cũng không thể xét nghiệm ra được.

Sắc mặt giáo sư Vương rất nghiêm trọng, ông ta nói: "Chờ một chút, vẫn chưa có kết quả xét nghiệm máu".

Mười phút sau, một y tá mang kết quả xét nghiệm máu vào phòng.

Giáo sư Vương cầm tờ kết quả xét nghiệm, biểu cảm hết sức kinh hãi.

Tôi hỏi: "Giáo sư Vương, sao vậy?"

Giáo sư Vương nói: "Người được tiêm vắc-xin viêm gan B trong máu phải có kháng thể viêm gan B. Sau khi tiêm một tuần, kháng thể sẽ hoạt động rất mạnh, trong kết quả xét nghiệm máu cho thấy trong máu không có chút kháng thể vi rút viêm gan B nào".

"Điều này có nghĩa là Quách Hương chưa bao giờ tiêm vắc-xin viêm gan B".

Quách Hương không hiểu, hỏi: "Rõ ràng tôi đã tiêm vắc-xin rồi, tôi và các chị em trong câu lạc bộ cùng nhau tiêm mà, tại sao lại như vậy?"

Bây giờ có thể chắc chắn 100% là vắc-xin đã bị đánh tráo.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom