• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tôi là thầy khai quang Full dịch (14 Viewers)

  • Chương 255: Cục diện bế tắc

Mà quả nhiên mảnh đất chỗ đền thờ mới là mục đích thật sự của ông ta!
Trần Kế Tần cầm con dao làm bếp lên, tức giận nói: "Ông không hoàn thành được công việc, sau đó ông chủ mới kêu ông tìm người giết đại ca tôi, đúng không?"
Viên Chính Dương sững người, nói: "Không phải, chuyện này không liên quan đến tôi".
"Sau buổi Đại hội toàn thôn, tôi rời đi, gọi cho người của ông chủ và nói rằng vẫn chưa xử lý ổn thỏa được vụ này, sau đó người đó bình tĩnh nói với tôi rằng việc này dừng lại tại đây".
"Tôi đâu có biết gì về tai nạn của Trương Sơn Thành! Chỉ khi đến thăm Lưu Đại Bảo trong bệnh viện ngày hôm qua, tôi mới biết đấy chứ".
"Chuyện này, tôi không nắm rõ, không liên quan đến tôi".
Trần Kế Tần hung hăng nói: "Mẹ nó chứ, không liên quan gì đến ông? Viên Chính Dương, chắc chắn là ông làm! Nếu như ông nói dối, tôi đây sẽ giết chết ông!"
Viên Chính Dương lạnh lùng nói: "Hai người tới đây chỉ vì muốn biết những chuyện này. Còn đánh tôi một trận, ép tôi nói ra sự thật. Hai người dám làm ra chuyện gì chứ?"
"Tiểu khu này chỗ nào cũng có camera, nếu hai người thật sự gây ra chuyện thì không thoát được đâu!"
Viên Chính Dương cũng là một người làm việc lớn, ông ta chỉ sợ bị đánh, chứ thực ra ông ta rất thâm sâu, căn bản không sợ chúng tôi chút nào.
Lời này của Viên Chính Dương không giống nói dối lắm, tôi hỏi: "Ông chủ của ông là ai?"
Viên Chính Dương nói: "Người đàn ông này là một ông già, râu tóc bạc trắng. Ông ta trông đã ngoài bảy mươi, tên là Lữ Vô Thiện. Ông ta chỉ nói rằng mình đang kinh doanh đá quý ở phía nam, còn những chuyện khác tôi không nắm rõ".
Không nắm rõ sao? Mặt tôi trở nên lạnh lùng.
Trần Kế Tần nói: "Nếu đã là chủ một công ty, tên công ty ấy là gì? Rốt cuộc ông chủ đó có lai lịch thế nào? Ông nói nhanh lên!"
Viên Chính Dương khẽ lắc đầu: "Cậu phải tin tôi, tôi thật sự không biết. Tôi đã từng hỏi Lữ Vô Thiện, ông ta chỉ nói là kinh doanh ở chợ đen, không thể tiết lộ được".
"Vào thời điểm đó, hai thương vụ mua đất đều được thực hiện dưới danh nghĩa công ty Hồng Đạt. Tôi chỉ biết rằng Lữ Vô Thiện rất giàu có và hào phóng. Ông ta mời tôi một bữa mà tiêu hết mấy trăm nghìn tệ".
Một bữa ăn có giá mấy trăm nghìn tệ? Mẹ kiếp, ăn gì vậy?
Trần Kế Tần cũng choáng váng.
"Tôi cũng đã gặp một số nhân viên của ông ta. Họ đều là những người trẻ tuổi, rất có năng lực, thân thủ cũng lợi hại".
Trần Kế Tần mắng: "Ông lại nói phét lác rồi đấy. Không biết lai lịch của người đó mà còn dám hợp tác? Chắc chắn là ông đang nói dối hòng trốn tránh trách nhiệm!"
"Lữ Vô Thiện là một người ông tuỳ ý bịa ra!"
Những gì Trần Kế Tần nói cũng có lý.
Tôi nói: "Viên Chính Dương, ông nên thành thật đi. Nếu tôi phát hiện ông nói dối tôi thì ông sẽ rất thảm đấy".
Sắc mặt Viên Chính Dương trầm xuống, nói: "Tôi nói thật mà, không nói dối hai người một chữ nào luôn. Tôi kinh doanh nhiều năm như vậy, làm việc gì cũng có nguyên tắc, tôi sẽ không bao giờ vi phạm pháp luật".
"Tôi không thể nào giết người được".
"Năm ấy, tôi đã đồng ý làm việc cho Lữ Vô Thiện vì tôi đang thiếu tiền, mà việc mua đất là chuyện vô cùng bình thường. Tôi không biết rằng sau này sẽ còn dính dáng đến những việc khác nữa".
"Càng không ngờ lại có liên quan đến vụ án giết người".
Có vẻ như mọi chuyện phức tạp hơn tôi tưởng, tôi luôn cho rằng Viên Chính Dương là kẻ chủ mưu, nhưng bây giờ sau lưng lại xuất hiện một ông chủ khác.
Tôi suy nghĩ một chút, nói: "Ông giúp tôi hẹn với Lữ Vô Thiện, tôi muốn gặp ông ta".
“Ông ta xuất quỷ nhập thần, tôi hẹn làm sao được chứ?”, Viên Chính Dương nghiêng đầu nhìn tôi: “Mười một năm trước và bốn năm trước, Lữ Vô Thiện đích thân ra mặt, nhờ tôi giúp. Còn lần này, ông ta không đích thân lộ diện mà để thuộc hạ gọi cho tôi, tôi chỉ làm theo hướng dẫn trên điện thoại của ông ta”.
"Năm triệu tệ họ đưa cho tôi đều là tiền mặt. Là một thanh niên mang đến cho tôi. Những chuyện khác thì tôi không biết".
Bí ẩn đến vậy sao?
Viên Chính Dương hỏi cái gì cũng không biết, khiến chúng tôi có cảm giác như ông ta đang nói dối, giống như mọi chuyện đều là do ông ta bịa đặt, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, nếu ông ta nói dối thì chắc chắn sẽ có nhiều sơ hở.
Những lời Viên Chính Dương vừa nói rất đáng tin cậy.
Có vẻ như vị Lữ Vô Thiện này không muốn tiết lộ thân phận mà chỉ muốn thao túng mọi chuyện một cách bí mật.
Viên Chính Dương không biết bảo vật phía dưới đền thờ, Lữ Vô Thiện hẳn là sợ người khác biết chuyện sẽ để lộ tin tức ra ngoài.
Vì vậy, ba lần liên tiếp muốn giành lấy miếng đất, rồi bí mật đào lên, chắn chắn là vậy!
Trần Kế Tần nói: "Ông có thể liên lạc với người đã đưa tiền mặt cho ông không?"
“Không có ích gì đâu”, Viên Chính Dương cũng bất lực: “Tôi làm rối tung chuyện, không hoàn thành được việc đã giao, nên đã gọi cho người đó, nhưng lại báo là số máy không có thực”.
"Chắc là sim rác rồi. Tôi lấy năm triệu tệ của họ rồi không trả lại. Sau khi biết chuyện Trương Sơn Thành bị ám sát, tôi cũng chột dạ, tôi cũng biết là chuyện này có thể liên quan đến ông chủ phía sau".
"Năm triệu tệ này đúng là không dễ cầm mà......"
Lúc này vẻ mặt Viên Chính Dương đầy đau khổ.
Tôi tiếp tục nói chuyện với Viên Chính Dương, yêu cầu ông ta suy nghĩ về một số chi tiết cụ thể, nhưng không có bất kì đầu mối có giá trị nào cả, căn bản không tìm ra được người đứng sau chỉ đạo là ai. Tôi chỉ có thể chắc chắn, Lữ Vô Thiện và thuộc hạ của ông ta là người miền nam, nói giọng phổ thông Quảng Đông.
Manh mối này cũng chẳng có giá trị gì.
Bận bịu làm việc lâu như vậy, cuộc điều tra lại đi vào bế tắc.
Vì không tìm được gì, chúng tôi cũng nên rời đi rồi.
Tôi đứng dậy, lạnh lùng nói: "Viên Chính Dương, ông nghe đây, nếu ông nói dối tôi dù chỉ nửa chữ, ông sẽ không có kết cục tốt đâu !"
Viên Chính Dương cũng lạnh lùng nói: "Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật. Người đó cũng đã cảnh cáo tôi không được nói cho ai biết về họ, nhưng tôi đã nói cho hai người biết rồi còn đâu".
"Cái gì tôi biết thì tôi đã nói rồi, sau này hai người đừng đến tìm tôi nữa, cũng đừng nói cho ai biết là tôi đã kể cho hai người nghe những chuyện đó".


"Tôi cũng không muốn gặp rắc rối".
Tôi gật đầu đồng ý, ngoại trừ bàn bạc với nhà họ Dương, những chuyện này tôi sẽ không nói cho ai biết nữa.
Tôi chuẩn bị rời đi, Trần Kế Tần nhắc nhở tôi: "Đại ca, cô gái đó......"
Tôi gần như quên mất cô gái đó, tôi quay lại hỏi Viên Chính Dương: "Cô bé học sinh đó là sao?"
Viên Chính Dương cáu kỉnh nói: "Đây là việc riêng của tôi, cậu đừng có xen vào, được không?"
Trần Kế Tần nói: "Chuyện riêng? Ông là tổng giám đốc của một công ty mà lại đưa một cô bé học sinh về nhà? Ông định làm gì? Kẻ ngu cũng biết ông muốn làm gì!"
Vẻ mặt Viên Chính Dương trở nên tức giận: "Đừng có mà nói linh tinh, chẳng nhẽ tôi bỏ tiền ra đưa cô ta tới đây để cô ta học thêm à?"
"Loại chuyện này là hai bên tình nguyện, tôi đưa tiền cho cô ta thì cô ta ngủ với tôi. Có vấn đề gì không?"
"Liên quan gì đến hai người chứ?"
Nghe thấy lời này của Viên Chính Dương, cơn tức giận của tôi như ứ lên tận cổ: "Nhưng cô ấy vẫn là học sinh! Nếu như ông cũng là học sinh rồi hai người yêu đương, ông đây cũng chả thèm quản nhé!"
"Còn ông đã đứng tuổi rồi mà cũng dám ‘chơi’ học sinh sao? Hình như còn nhỏ tuổi hơn con gái ông đấy nhỉ? Loại chuyện này mà ông cũng làm được?"
Khuôn mặt già nua của Viên Chính Dương đỏ bừng: "Được rồi, cút hết ra ngoài đi, cậu đưa cô ta đi, được chưa? Tôi xin cậu đấy, Trương Sơn Thành, sau này cậu đừng làm phiền tôi nữa, được không!"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom