• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tôi là thầy khai quang Full dịch (15 Viewers)

  • Chương 254: Kẻ đứng đằng sau

Sau khi vào thang máy, Viên Chính Dương sầm mặt, nói: “Trương Sơn Thành, ở đây gắn đầy camera, ngoài kia, hành lang, cả khu này đều có camera, hai người các cậu chết chắc rồi!”
“Ông câm miệng lại cho tôi!”, Trần Kế Tần đột nhiên tát Viên Chính Dương một cái, nói: “Đại ca của chúng tôi là người thế nào chứ, anh ấy mà sợ mấy cái camera chó má này sao!”
Viên Chính Dương tức tối đến nghiến răng nghiến lợi: “Hai tên khốn các cậu có giỏi thì giết tôi xem nào, bằng không sớm muộn gì tôi cũng sẽ giết các cậu!”
Tôi không quan tâm đến Viên Chính Dương, khi đến tầng mười lăm, tôi ấn chìa khóa mở cửa phòng số ba.
Bốn người chúng tôi vừa vào trong, tôi liền đạp thẳng vào bụng Viên Chính Dương.
Cô gái kia sợ hãi la lên, lui vào một góc tường!
Viên Chính Dương bị tôi đạp ngã ra đất, ôm bụng kêu rên.
Tôi nói với Trần Kế Tần: “Đưa cô gái ấy vào phòng”.
Trần Kế Tần đưa cô gái kia vào phòng rồi đi ra.
“Không phải ông muốn giết chết tôi sao!”, tôi nắm lấy cổ áo của Viên Chính Dương, sau đó ném ông ta xuống.
Viên Chính Dương đập mạnh người xuống sàn nhà, đau đến mức nhăn mặt.
“Trương Sơn Thành, cậu muốn làm gì?! Vì sao lại đánh tôi?!”, Viên Chính Dương nghiến răng đến mức răng như sắp nứt ra, nổi giận đùng đùng.
Tôi ngồi trên sofa, đánh giá ngôi nhà được trang hoàng đẹp đẽ của Viên Chính Dương. Căn nhà mang phong cách Địa Trung Hải, hiện rõ lối sống của người hiện đại.
“Không tồi, tôi thích phong cách này”.
Viên Chính Dương bò dậy khỏi mặt đất, định ngồi lên sofa, nhưng Trần Kế Tần đi qua, lạnh giọng nói: “Ngoan ngoãn đứng đó cho tôi, đại ca tôi không bảo ông ngồi mà ông dám ngồi à!”
Viên Chính Dương sửa sang lại quần áo, căm tức hét lên: “Trương Sơn Thành, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Cậu đã là trưởng thôn, mục đích cũng đạt được rồi, cậu còn gây khó dễ cho tôi để làm gì?”
Tôi nói một cách lạnh lùng: “Viên Chính Dương, ông còn giả vờ hồ đồ với tôi?”
“Những chuyện ông làm tôi đều đã điều tra rõ ràng rồi”.
“Bây giờ, ông hãy thành thật khai báo cho tôi!”
Viên Chính Dương tỏ ra không hiểu, đáp lại: “Trương Sơn Thành, tôi không biết cậu đang nói gì”.
Tôi liếc nhìn Trần Kế Tần, nói: “Đánh ông ta cho tôi, mạnh tay vào, đánh đến khi ông ta khai thật ra thì thôi”.
Trần Kế Tần vung nắm đấm về phía Viên Chính Dương, Viên Chính Dương tránh được, nhưng cú đấm thứ hai đấm thẳng vào mặt ông ta.
“Khốn kiếp!”, Viên Chính Dương chửi mắng: “Trương Sơn Thành, cậu muốn chết có đúng không!”
Trần Kế Tần mặc kệ tất cả, đánh cho ông ta một trận nhừ tử. Ban đầu Viên Chính Dương còn cứng miệng nhưng dần dần cũng phải xin tha.
Trần Kế Tần dừng tay, Viên Chính Dương bị đánh cho máu me khắp mặt, cả người sưng phù, bầm tím.
Tôi trừng mắt nhìn Viên Chính Dương, hỏi: “Vẫn không nói sao?”
Viên Chính Dương người mềm nhũn ra đất, vừa thở dốc vừa nói: “Trương Sơn Thành, rốt cuộc cậu muốn biết cái gì?”
Tôi cất giọng lạnh lùng: “Vậy thì tôi chỉ đành nhắc nhở ông, bắt đầu từ mười mấy năm trước, ông đã có ý định thu hồi đất của thôn chúng tôi. Bốn năm trước, ông lại muốn thu hồi đất, lần này ông tham gia vào việc cạnh tranh chức trưởng thôn cũng là vì mục đích này”.
“Ông nói tôi nghe xem rốt cuộc là vì cái gì?”
Ánh mắt của Viên Chính Dương lấp lóe, ông ta nói: “Tôi ngoài xây xí nghiệp ra thì là thu mua đất giá thấp, không phải tất cả cũng vì kiếm tiền hay sao?”
“Xem ra ông chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ, đánh tiếp đi”, tôi liếc mắt ra hiệu cho Trần Kế Tần, nói: “Đánh gãy tay ông ta!”
Trần Kế Tần cầm cái ghế ở bên cạnh lên, quất mạnh về phía Viên Chính Dương.
Viên Chính Dương lập tức bị đánh chảy máu đầu, hét thảm một tiếng.
“Dừng lại!!”
“Tôi nói!”
“Tôi nói là được chứ gì!”
Viên Chính Dương bị đánh cho sợ rồi. Hôm nay ông ta phải nói ra, nếu không nói thì tôi cứ đánh tiếp, còn những chuyện tàn nhẫn hơn nữa đang đợi ông ta.
Viên Chính Dương bò dậy từ dưới đất, vẻ mặt đầy đau đớn, máu nhuộm ướt áo vest, sơ mi, hết sức chật vật.
“Tôi có thể ngồi xuống không?”
Trần Kế Tần chửi lớn: “Lão già khốn kiếp nhà ông, bảo ông nói thì ông nói đi, sao nhiều chuyện thế?”
Tôi cười nói: “Trần Kế Tần, đừng dọa chú Viên. Ông ấy muốn ngồi cứ để ông ấy ngồi, nếu ông ấy nói ra điều gì khiến tôi không hài lòng, anh vào phòng bếp lấy con dao ra đây…”
Viên Chính Dương nghe tôi bảo Trần Kế Tần lấy dao thì sợ đến mức run lẩy bẩy.
Trần Kế Tần vào phòng bếp lấy dao thái thức ăn ra, chỉ vào Viên Chính Dương bảo: “Ông còn không thành thật khai báo thì không chỉ đơn giản là đổ máu thôi đâu!”
Viên Chính Dương cũng là người trải đời, trong mắt ông ta lóe lên vẻ sợ hãi, ngồi xuống sofa, sửa sang lại quần áo rồi nói: “Trương Sơn Thành, tôi sẽ nói cho cậu những gì tôi biết”.
“Tôi luôn muốn mua đất của thôn các cậu, lần này cạnh tranh chức trưởng thôn, tôi cũng muốn để Lưu Đại Bảo lên làm trưởng thôn”.
“Nhưng những chuyện này là do người khác sai tôi làm, không liên quan đến tôi”.
Người khác?
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Ý ông là có người sai khiến ông làm vậy?”
Viên Chính Dương gật đầu, đáp: “Mười một năm trước, có một ông chủ tìm tôi bàn chuyện làm ăn, nói sẽ cho tôi một triệu tệ để tôi thu mua một mảnh đất dưới tên công ty Hồng Đạt”.
“Lúc đó, tôi chủ yếu làm nghề thu mua đất, nhưng là mua đất nông thôn trong phạm vi nhỏ, làm ăn nhỏ mà thôi. Tôi nợ tiền ngân hàng rất nhiều, công ty cũng không khởi sắc, một triệu đối với tôi mà nói cũng là khoản tiền lớn”.
“Khi đó tôi cũng lấy làm lạ, ông chủ kia trông rất có tiền, vì sao không tìm người khác mà lại tìm tôi. Còn nữa, khi tôi biết nơi cần mua lại là thôn Lâm Thủy thì càng cảm thấy kì lạ”.
“Ông chủ kia nói với tôi, trước giờ tôi vẫn thu mua đất, đầu cơ trục lợi, nhờ tôi làm mới không bị người ta nghi ngờ”.
“Cụ thể ông ta muốn mua thôn cậu để làm gì thì tôi không rõ, nghe nói là để xây nhà máy, nhưng chắc chắn chỉ là mượn danh nghĩa đó mà thôi”.
“Mười một năm trước, kế hoạch thu mua thất bại. Lúc đó tôi cũng đã cố gắng hết sức, mời cả phó chủ tịch huyện đến, còn có những người bạn khác giúp đỡ, nhưng người trong thôn và trưởng thôn đều không đồng ý”.
Những lời này trùng khớp với lời của chủ tịch thị trấn.


Tôi hỏi: “Về sau thế nào?”
Viên Chính Dương nghĩ ngợi rồi nói: “Ông chủ kia thấy chuyện thất bại thì bỏ đi, nhưng dù chuyện không thành, ông chủ kia cũng không đòi lại một triệu tệ đã đưa”.
“Cho đến bốn năm trước, ông chủ kia lại sai người đến tìm tôi, nói là muốn phát triển một số dự án du lịch, bảo tôi bàn bạc với người của thôn Lâm Thủy”.
“Lúc đó ngoại trừ tìm tôi, ông chủ còn tìm tới một vài công ty khác, có cả lãnh đạo của huyện chúng tôi”.
“Kế hoạch thu mua lần thứ hai vẫn thất bại, chủ tịch thị trấn không đồng ý, ông trưởng thôn cũ không đồng ý, người già trong thôn cũng không đồng ý”.
“Mặc dù có ông trưởng thôn và một số người dân đồng ý nhưng cũng không được gì, vẫn còn tồn tại quá nhiều khó khăn”.
“Chuyện này lại phải trì hoãn”.
Trần Kế Tần nói: “Sau đó đến cuộc bầu cử ở đại hội toàn thôn lần này, có phải cũng là ông chủ kia bảo ông làm không?”
“Phải”, Viên Chính Dương đáp: “Lần này tôi cũng không có cách nào khác. Từ lâu tôi đã không còn thiếu tiền nữa, nhưng số tiền ông chủ kia đưa hai lần trước đều không đòi về, tôi thì lại không làm xong chuyện. Đã nhận tiền của người ta, nợ ơn huệ của người ta, tôi phải tiếp tục làm việc cho ông chủ”.
“Ông chủ kia nói, lần này ông ấy không cần nhiều đất, chỉ cần mảnh đất có đền thờ của thôn. Một khi Lưu Đại Bảo làm trưởng thôn, có quyền lực trong tay, cộng thêm việc xây dựng thôn, sửa lại bản quy hoạch một chút, vậy thì chuyện này rất dễ hoàn thành”.
“Cho nên tôi mới lấy năm triệu tệ mà ông chủ kia đưa để làm việc”.
“Kết quả vẫn thất bại. Thực ra tôi không muốn lấy năm triệu tệ đó, tôi không thiếu tiền, muốn trả nó về, nhưng lại không cách nào trả được”.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom