• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full TÔI LÀ BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA HOÀNG TỬ (1 Viewer)

  • Phần 3

11.

Lệnh cấm túc này được kéo dài trong vòng 1 tháng.

Tôi dẫn theo Trân Châu đi vòng quanh phủ mấy lần, nhưng không tìm được nơi nào có thể lẻn ra ngoài được cả. Còn Trân Châu là thị nữ phụ trách quản lý biệt phủ của tôi, hàng ngày có rất nhiều việc cần em ấy xử lí. Vì vậy, việc thúc giục Tiêu Tích Ngọc uống thuốc mỗi ngày trở thành niềm vui duy nhất của tôi.

“Tiêu Tích Ngọc.” Tôi ngồi trên bàn trà giữa sân của Lam Huyền Các, ngón tay khẽ chạm vào làn khói trắng bốc lên từ lư hương. Tiêu Tích Ngọc vẫn phớt lờ tôi, anh ấy đang ngồi ở phía đối diện tôi, cẩn thận ghi chép kinh phật, bên cạnh vẫn còn một chén thuốc mới sắc.

Tôi đứng dậy, hất cằm nhìn vào chén thuốc đang không ngừng bốc khói “Tiêu Tích Ngọc, huynh có biết khinh công không?”

Tiêu Tích Ngọc tay đang cầm bút chợt dừng lại, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. Tôi đột nhiên có chút hứng thú, nhìn anh ta không chớp mắt, chớp chớp đôi mắt như đang năn nỉ “Vậy huynh có thể giúp muội, đưa muội ra khỏi phủ được không?”

Sợ anh ấy không đồng ý, tôi còn bổ sung thêm

“Nếu huynh giúp muội, đổi lại hôm nay huynh không cần phải uống chén thuốc này nữa.”

“Muội muốn đi đâu?” Tiêu Tích Ngọc đặt bút xuống, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.

“Xuân Phong lâu.” Tôi hào hứng nói.

Đôi mày tuấn tú của anh ấy chợt nhíu lại “.. Xuân Phong lâu?”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Tôi liên tục gật đầu.

Đúng vậy, là Xuân Phong lâu. Trong ký ức của nguyên chủ có rất nhiều món ngon, nhưng thực tế phụ thân lại chưa bao giờ cho phép tôi đặt chân vào nơi đó. Tiêu Tích Ngọc lạnh lùng liếc nhìn tôi một cái, sau đó anh ta cầm chén thuốc trên bàn lên, uống vào một ngụm. Những chiếc tua rua trên chiếc vòng tay anh ấy đang lơ lửng trong không trung, âm thanh nuốt xuống đặc biệt rõ ràng. Sau vài lần hít thở sâu, anh đưa chén thuốc bằng sứ đã hết sạch đến trước mặt tôi, trên đôi môi mỏng mím lại còn đọng lại vài vệt thuốc.

“Ta uống hết rồi.” Anh cụp mắt xuống, giọng nói trầm hơn, có lẽ là vì thuốc đắng.

Rất rõ ràng, uống thuốc xong có nghĩa là anh ta không đồng ý giúp tôi ra khỏi phủ. Tôi tức đến nỗi không nói thành lời, nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở “ Tối nay còn một chén thuốc nữa.”

“Ừ, ta biết.” Vẻ mặt Tiêu Tích Ngọc vẫn lạnh nhạt, không nhìn ra chút biểu cảm nào.

Điều đó không quan trọng sao?

Tôi tức giận, phồng má lên nhìn anh ta “Ta sẽ nhìn huynh uống hết mới rời đi.”

“Được thôi.” Anh ta cười khúc khích, cả đôi mắt cũng mang theo ý cười nhàn nhạt.

Tôi giận dữ nhìn đi chỗ khác rồi thở dài.

12.
Vài ngày trước khi lệnh cấm túc được gỡ bỏ, Tiêu Tích Ngọc đã hoàn toàn bình phục. Giờ đây, bệnh tật đeo bám trên cơ thể chàng thiếu niên đó đã hoàn toàn biến mất, khuôn mặt tuấn tú điển trai không còn vẻ ốm yếu, xanh xao như trước đây nữa.

Ngày Tiêu Tích Ngọc rời khỏi vương phủ, trời cũng đổ mưa, những giọt mưa rơi xuống mái hiên rơi xuống đất, sau đó lại bật lên, bắn tung tóe như những bông hoa tuyết nhỏ trắng xóa rơi trên mặt đất.

Anh ấy đứng trước cổng vương phủ, phía sau là xe ngựa do phủ Thái Tử chuẩn bị.

“Sao huynh lại không lên xe?” Tôi cau mày nhìn bộ y phục gần như ướt sũng của anh ấy, di chuyển tay đang cầm chiếc ô về phía anh ấy.

Tiêu Tích Ngọc chỉ im lặng không trả lời, chỉ cầm lấy tay tôi đang giữ chặt chiếc ô trong tay. Tiếng mưa rơi mỏng manh như nhiếc chiếc kim bạc rơi, giòn tan và nhẹ nhàng. Y phục của anh ta đã ướt đẫm.

Một lúc sau, anh ta mới nhẹ nhàng cất tiếng “ Huynh sẽ trở về chùa Đại Chiêu”.

Tôi chớp mắt bối rối nhìn anh ta, tất nhiên tôi biết anh ấy sẽ trở về chùa Đại Chiêu, đang mải suy nghĩ xem ý tứ của anh ta trong câu vừa nãy là gì, anh ấy đột nhiên cúi đầu nhìn tôi, nét mặt cứng ngắc “Ở đó điểm tâm chay ngon không thua kém gì Xuân Phong lâu đâu.”

Tôi chưa kịp phản ứng lại thì anh ấy đã quay người và bước lên xe ngựa. Chỉ là… tôi nhìn thấy vành tai huynh ấy có chút đỏ.

13.

Ngày mà lệnh cấm túc được gỡ bỏ cũng là ngày đầu tiên của mùa đông.

Các hoàng tử và quý tộc ở Huyền Thành thường tổ chức tiệc mùa đông vào thời điểm này. Phần lớn đều là những gia đình có con cái đến độ tuổi trưởng thành tham gia, để sau này khi tính chuyện mai mối cũng không bị nhầm lẫn, nếu có thể thông qua buổi tiệc này mà gặp mặt nhau, sau đó tính chuyện hôn ước cho con cái thì thật tuyệt vời.’

Bữa tiệc mùa đông năm nay được tổ chức ở vùng núi phía sau chùa Đại Chiêu, trùng hợp tôi cũng có thể đến gặp Tiêu Tích Ngọc. Tuy nhiên trên đường đến đây, xe ngựa chở tôi gặp chút tai nạn nhỏ, nên tôi đã đến trễ hơn gần một canh giờ rồi.

Ngọn đồi ở phía sau chùa Đại Chiêu rất rộng lớn, xung quanh bao phủ bởi những cây leo tán rộng, xen lẫn rất nhiều loại tre Nam Thiên, cả ngọn đồi được bao phủ bởi một màu xanh tươi tốt. Ở giữa những tán cây chồng lên nhau, tôi bất chợt nhìn thấy tấm lưng gầy gò nhưng thẳng tắp của Tiêu Tích Ngọc, trước mặt anh ấy là một đám công tử đang mặc quần gấm, áo lụa thêu hoa đang trò chuyện với nhau.

Một hoặc hai người trong đám người đó có thể đã nhìn thấy tôi, cũng có thể không. Khi nhìn thấy môi họ mấp máy, cả người Tiêu Tích ngọc liền cứng đờ, lập tức bị tên mặc trang phục sặc sỡ nhất đứng đầu cả nhóm đá một cước vào người. Tiêu Tích Ngọc bị đá mạnh đến nỗi cúi cả người xuống, nhìn thấy bộ dạng xấu hổ nhục nhã của anh ấy, cả đám thiếu niên đối diện kia liền phá lên cười lớn, tiếp tục dùng tay đẩy Tiêu Tích Ngọc.

Trong đầu tôi như nổ bùm lên một tiếng. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tiêu Tích Ngọc không biết võ công sao? Tôi mở to mắt ngạc nhiên, không khỏi cảm thấy khó hiểu, trong quyển sách mà tôi từng xem, kỳ thực tôi đã thấy trên đó viết rằng Tiêu Tích Ngọc biết võ công, nhưng hiện tại, nhìn có vẻ như là anh ấy không biết, hoặc là có biết nhưng lại không hề có ý định phản kháng lại.

Bỗng nhiên tôi lại nhớ đến dáng vẻ gầy gò yếu đuối khi chúng tôi lần đầu gặp mặt, không lẽ anh lại bị bệnh nữa sao? Trong lúc tôi còn bối rối, Tiêu Tích Ngọc đã bị đám thiếu gia ngạo mạn hống hách kia đẩy ngã xuống đất, tựa hồ như vẫn chưa hài lòng, thậm chí có người còn muốn giẫm lên cả người của Tiêu Tích Ngọc.

Tôi không quan tâm nữa, vẻ mặt đầy tức tối chạy thẳng đến chỗ đó. Tôi không cần biết Tiêu Tích Ngọc anh ta có đang “giả làm lợn để ăn thịt hổ” không, tôi chỉ biết một thiếu niên mà tôi đã hết lòng chăm sóc cho anh ấy tại phủ quận chúa, làm sao có thể để đám người này ức hiếp như vậy được?
Thấy có kẻ muốn tiến đến đá mạnh vào bụng và eo của anh, tôi nhanh chóng bước đến, đứng chắn trước mặt anh ấy. Những người hộ vệ đứng phía sau tôi ngay lập tức tiến tới, một tay cầm kiếm để ngăn chặn mọi di chuyển của những tên khốn ăn chơi kia, tách tôi ra khỏi họ.
Lúc này mới có mấy tên mới bình tĩnh lại, nhìn rõ bộ dáng của tôi, đều cúi đầu cung kính chào ta: "Chúng tôi có việc, xin phép cáo từ trước. Hẹn gặp lại nhé, quận chúa. Chúc người mọi điều tốt lành."

Tôi bế Tiểu Tích Ngọc đang ngã xuống đất lên, anh ấy đang ôm chặt lấy eo và bụng, đau đớn đến nỗi không thể đứng thẳng lên được, tôi nhìn thấy dáng vẻ đó mà vô cùng đau lòng.

Tôi cúi thấp xuống thấp giọng đầy quan tâm, "Huynh không sao chứ?"

Tiểu Tích Ngọc ngước mắt lên nhìn tôi, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn lấm lem bùn đất, đầy vết xước và vết đỏ, anh ta nở một nụ cười cứng ngắc và nói với giọng trầm thấp: "Không sao đâu."

Chỉ vỏn vẹn hai từ không sao, rõ ràng là anh ấy nói bản thân vẫn ổn nhưng tôi cứ cảm thấy đầy oan ức và tổn thương, có lẽ anh ấy đã không được đối xử đúng cách rất lâu rồi.

Tôi vô cùng giận dữ, quay đầu lại nhìn kẻ có vẻ bảnh bao nhất trong đám, lạnh lùng lên tiếng “ Các người biết ta là quận chúa, nhưng lại không biết rằng huynh ấy chính là hoàng tử sao?”

Tôi hơi khựng lại, liếc nhìn từng người từng người một “ Hay là các người đang coi thường sự uy nghiêm và cao quý của hoàng tộc, từ đó mới có hành động coi thường hoàng thất như thế này?”

Đám công tử thế gia kia từ lâu đã vô cùng sợ hãi, chúng bắt đầu luyên thuyên phủ nhận.

“Không… không phải tôi làm..”

“Hắn ta đã ngã xuống khi vừa chạm nhẹ vào…”

“Quận chúa, quận chúa anh minh.. rõ ràng chúng tôi vẫn chưa dùng sức….”

Tôi đau đầu vì tiếng hét thanh minh liên tục của họ, khi tôi hít một hơi thật sâu và định nói tiếp, Tiêu Tích Ngọc đột nhiên ho lên hai tiếng, anh kéo ngón tay tôi, mí mắt rũ xuống: “Ở đây có hơi đau.”

Vết sẹo nhỏ nổi bật ở đuôi mắt anh ấy hiện ra trước mắt tôi, nhìn thấy thôi cũng làm tôi đau lòng rồi. Tôi giơ tay ngăn cản đám người đang ồn ào ở bên cạnh, nhẹ nhàng nói với anh ấy “Chúng ta cùng về chùa Đại Chiêu trước nhé!”

Nghe vậy, Tiêu Tích Ngọc ngước mắt lên nhìn tôi, sau đó vội vàng cúi đầu, giọng nói vô cùng yếu ớt “ Chân của ta cũng rất đau.”

Tôi nhanh chóng trả lời “ Được rồi, muội sẽ dìu huynh đi.”

Anh chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh như một chú cún con đã bị bỏ rơi nhưng giờ đây có người vuốt ve. Haizz, tôi lại mềm lòng nữa rồi.

14.

Chùa Đại Chiêu là một ngôi chùa có tuổi đời hàng ngàn thế kỷ, mái chùa được phủ bằng men màu, nội thất bên trong chùa càng tráng lệ hơn nữa. Phòng nghỉ ngơi ở đây cũng hẹp hơn nhiều so với những gì tôi tưởng tượng, sau khi đỡ Tiêu Tích Ngọc ngồi lên ghế, môi anh đã trở nên tái nhợt, trên trán đã lấm tấm những giọt mồ hôi lấp lánh.

Có lẽ nên xuống núi để tìm đại phu rồi, tôi thầm nghĩ. Không ngờ vừa mới quay đầu lại, tay áo của tôi đã bị anh ấy nhẹ nhàng nắm lấy.

“Muội có tham gia bữa tiệc không?”

Anh ấy rút ngón tay lại, ngước đôi má đầy bụi bặm lên nhìn tôi, tôi mơ hồ nhìn thấy sâu trong đáy mắt của anh có chút xúc động. Gió lạnh thổi qua, lùa vào trong tấm rèm đang hé mở khiến tôi không khỏi rùng mình. Nhìn đầu ngón tay hơi đỏ lên vì lạnh của Tiêu Tích Ngọc, tôi thầm thở dài, đưa tay cởi chiếc áo choàng nhung bằng lông thỏ ra, đắp lên người cho anh ấy.

“Muội sẽ gọi người cho mời đại phu tới.”

“Huynh không sao đâu.” Tiêu Tích Ngọc lắc đầu, nhẹ giọng nói “Chỉ là vết thương nhẹ mà thôi.”

Tôi thuyết phục anh ấy nhưng anh ấy vẫn cứ một mực bảo không sao, tôi bất lực đành phải bảo Trân Châu đi lấy một chậu nước nóng, nhúng khăn tay vào đó rồi đưa cho anh ấy lau mặt. Tiêu Tích Ngọc cầm lấy khăn tay, nhưng lại không thể lau sạch được bụi bặm còn sót lại ở mí mắt bên trái.

“Để muội lau cho.” Tôi cầm lấy khăn tay và lau cho anh ấy.

Tiêu Tích Ngọc ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào trên mặt tôi, tôi nhìn thấy vành tai anh ấy lại ửng đỏ bất thường.

“Tiêu Tích Ngọc, sao huynh lại để người khác đấm đá tùy ý như vậy chứ?” Ánh mắt tôi nhìn anh ta, sao đó cố ý liếc nhìn về phía cổ tay phải, không biết con dao găm có còn buộc vào đó hay không.

Tiêu Tích Ngọc ánh mắt tối sầm lại, trầm mặc một lúc lâu sau mới mở miệng “Có rất nhiều người như vậy.”

Thật là một lý do tệ hại mà. Tôi tức giận đến bật cười, giơ ngón tay lên gõ nhẹ vào trán anh ấy “ Sao này đừng để bọn họ bắt nạt như vậy nữa.”

Tiêu Tích Ngọc tròn mắt kinh ngạc, vành tai với sắc đỏ bừng lúc nãy bây giờ đã lan ra toàn bộ tai. Khi tôi đang bôi thuốc lên cho anh ấy, xe ngựa từ phủ Thái tử cũng đã đến chờ ở bên ngoài.

Chàng thiếu niên ngồi trên ghế liền cụp mắt, xoay xoay chuỗi hạt ngọc trên cổ tay, nói với giọng vô cùng cô đơn “Huynh còn chưa ăn cơm chay trong chùa nữa.” Chàng thiếu niên áy vốn có tính cách lạnh lùng và hung dữ, nhưng giờ đây đối diện với tôi, vẻ mặt anh ấy đã dịu đi và có phần ngoan ngoãn.

Tôi có chút ngạc nhiên nhìn chàng thiếu niên đã trút bỏ hết sự hung dữ kia, tôi cong môi nói “Lần sau chúng ta hãy quay lại nhé!”, sau đó tôi dừng lại và nói thêm “ Không chỉ một lần đâu.”

Tiêu Tích Ngọc cúi đầu, trên môi mỏng nở một nụ cười yếu ớt.

15.

Khi trận tuyết đầu tiên rơi ở Huyền Thành, đó chính là ngày mà lượng người hành hương đến chùa Đại Chiêu đông đúc nhất. Các tín đồ nam nữ đến đây thắp hương lễ phật, tụng kinh và cầu nguyện. Tôi là người không tin vào Phật, nhưng vẫn thay mặt cho phủ quận công dâng lên rất nhiều tiền nhang đèn.

Khi gặp Tiêu Tích Ngọc, anh ấy đang quỳ trước tượng Đức Phật, hai mắt nhắm lại, có vẻ anh ấy đang cầu nguyện điều gì đó, tôi cũng không rõ. Có lẽ không ai có thể ngờ rằng, chàng thiếu niên trẻ tuổi đang quỳ gối hết mực thành kính cầu nguyện những mong muốn trước mặt Đức Phật lúc này, sau này lại trở thành một vị hoàng đế trẻ thống lĩnh được cả một vùng đất rộng lớn.

Một vị cao tăng bước đến, chắp tay chào và nghiêng áo cà sa hỏi tôi “ Vị thí chủ này, người đã đứng đây rất lâu rồi, sao không lạy và cầu nguyện với Đức Phật?”

Tôi khẽ ngước nhìn gương mặt nghiêng nghiêng tuấn tú của Tiêu Tích Ngọc, khẽ lắc đầu mỉm cười đáp lời “Đức Phật ngài ấy cũng có những lo lắng, vì vậy không cần thiết chuyện gì cũng hỏi và làm phiền Ngài ấy.”

Tôi vừa dứt lời, chàng thiếu niên đang quỳ trên đệm nghe theo giọng nói quay đầu lại nhìn tôi, tôi có thể cảm nhận được, băng tuyết vốn lạnh lùng trong ánh mắt anh ấy dường như đã tan chảy, chỉ còn lại ánh mắt rất đỗi ấm áp nhìn về phía tôi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom