• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Cô Ấy Là Bạch Nguyệt Quang Của Tôi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 6-10

Chương 6: Mặt dày thả thính

Hai người nói chuyện một hồi, đột nhiên Diệp An trở dậy nói: “Này, Tần Minh xấu xa, tớ phải đi tắm rồi.”

Tần Minh nhướng mày cười xấu xa nói: “Được rồi, cùng nhau tắm đi, tớ giúp cậu chà lưng, có trả tiền hay không cũng không sao, chỉ là muốn giúp cậu chút việc.”

???

Diệp An trầm mặc ba giây, sau đó như nghĩ đến điều gì đó khác lạ, gương mặt nhỏ của cô liền đỏ bừng. Giúp chà lưng? Có trả tiền hay không cũng không sao?

Cái tên chó chết, suy nghĩ càng ngày càng ô nhiễm.

Đáng chết, quả đúng là đàn ông!

Nhưng mà cảm giác dựa vào trong vòng tay của Tần Minh lúc sáng lại dần dần hiện lên trong tâm trí của Diệp An. Cơ bụng săn chắc dường như cho cô cảm giác an toàn lại khiến cô có chút mê muội.

Không đúng!

Bà đây sao có thể bị tên chết dẫm đó mê hoặc cơ chứ. Cô lắc đầu nguầy nguậy không dám nghĩ đến những hình ảnh đó nữa. Diệp An kìm nén lại một lúc rồi mới nói: “Cút ! ! !” sau đó nhanh chóng tắt màn hình video call. Sau khi cô tắt màn hình điện thoại liền hít thở sâu mấy cái, lắc lắc đầu rồi vội vàng chạy đi tắm. Bà đây cần bình tĩnh lại chút!

Mà Tần Minh ở một bên khác đang cười rất vui vẻ. Đã nhìn thấy chưa? Tán tỉnh là cái gì, chính là như vậy đó! Muốn tán tỉnh một cô gái thực ra rất đơn giản. Cái quan trọng nhất chính là mặt dày!

……

Dọn dẹp một chút thì cũng đã gần 10 giờ rồi, Diệp An ở trong nhà tắm gần cả tiếng đồng hồ. Dù gì cũng là con gái mà, tốc độ tắm rất chậm, còn cần phải sấy tóc nữa. Tóc của Diệp An rất dài, cô cao 1m7, mái tóc bồng bềnh, nhẹ nhàng trông rất có khí chất của tiên nữ. Không qua bao lâu sau khi Diệp An sấy tóc xong liền gửi cho Tần Minh một tin: “Tớ tắm xong rồi, chuẩn bị đi ngủ đây.”

Tần Minh: “Ừm được rồi , tớ cũng chuẩn bị đi ngủ rồi, ngày mai gặp, ngủ ngon!”

Như thể nghĩ đến ngày mai lại có thể gặp Tần Minh, khóe miệng Diệp An nhếch lên nụ cười nhè nhẹ: “Ngủ ngon, ngày mai gặp.”

……

Sáng sớm ngày thứ hai, ánh sáng mặt trời chiếu rọi qua khung cửa kính ở phòng của Tần Minh. Nhưng anh không hề định ‘nướng’ thêm ở trên giường mà dậy từ rất sớm . Có lẽ là vì thể lực dồi dào, lại thêm tối qua ngủ từ rất sớm, vì vậy buổi sáng Tần Minh không thấy buồn ngủ mà rất tỉnh táo.

Ngồi trên bàn, ăn chiếc trứng ốp la rồi lại uống cốc sữa tươi, sau đó anh mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống lầu. “Mẹ, con đi học đây.”

“Được rồi, đi đường cẩn thận!” Lý Tiểu Lệ trả lời sau đó cười cười nhìn Tần Minh đang chạy mất hút.

Xuống dưới lầu , Tần Minh vội vã chạy thẳng đến dưới nhà Diệp An. Từ xa đã có thể nhìn thấy cô đang đứng dưới lầu. Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng cùng quần thể thao màu đen . Tuy rằng mặc rất đơn giản, nhưng khí chất xinh đẹp của cô có thể bù đắp lại tất cả.

Ánh trăng sáng chính là ánh trăng sáng, là bởi vì bản chất ánh sáng lấp lánh của nó, dù cho những con đom đóm có bao quanh như thế nào thì cũng không có cách nào có thể so sánh được. Mái tóc cô nhẹ nhàng lay động trong cơn gió, cơn gió mùa hạ, rất ấm áp!

“Diệp An!” Tần Minh đứng cách đó không xa lên tiếng gọi cô , tay Diệp An nghe thấy liền quay đầu nhìn Tần Minh, trên mặt cũng nở một nụ cười để lộ ra 2 chiếc răng hổ nhỏ nhắn.

Khi Diệp An vừa quay đầu lại, Tần Minh liền sững sờ. Nếu mà phải miêu tả chỉ có thể dùng Một bài thơ của Lý Duyên Niên để miêu tả.

“Phương Bắc có giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập.

Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc.

Ninh bất tri, khuynh thành giữ khuynh quốc, giai nhân nan tái đắc”

* 佳人歌: bài thơ ‘giai nhân ca’ của Lý Duyên Niên chỉ những tuyệt thế giai nhân, Ca ngợi một vẻ đẹp vô song và lộng lẫy bằng ngôn ngữ súc tích nhưng không đơn điệu.

Thật sự đó, thế này cũng quá đẹp rồi!

Diệp An đi qua nhìn thấy Tần Minh có chút lơ đãng, 2 tay vẫy vẫy trước mặt anh: “Đang nghĩ gì mà tập trung vậy?”

Tần Minh định thần lại, thấy Diệp An đang ngẩng đầu lên với mình liền nghiêm túc nhìn cô nói: “Tớ đang nghĩ, tại sao mà cậu lại có thể xinh đẹp tới vậy.”

Hả ???

A cái này, mới sáng sớm đã bắt đầu thả thính rồi sao? Đột nhiên trong lòng Diệp An không thể lấy lại được bình tĩnh, khuôn mặt nhỏ càng thêm ửng hồng. Cái tên đáng chết này, sao đẹp trai như vậy còn biết thả thính nữa chứ!

A chết tiệt! Cho dù đã ở bên Tần Minh hơn mười năm nhưng lúc này trái tim Diệp An không thể bình tĩnh lại được. “Ui da, nhanh…đi nhanh lên, thêm chút nữa là đến muộn đó.”

Để che giấu những hoảng loạn trong lòng, khuôn mặt Diệp An đỏ bừng quay đầu lại, bước chân ngày càng nhanh, cố gắng kéo xa khoảng cách với Tần Minh. Cái tên chó chết này, mặt thì đẹp như vậy lại còn biết trêu chọc người khác, sau này sẽ có bao nhiêu cô gái rơi vào móng vuốt của cậu ta chứ. Không được, mình nhất định phải ngăn cậu ta lại! Bước đi xa rồi, suy nghĩ Diệp An bắt đầu bay xa.

“Diệp An, đợi tớ với.” Tần Minh cười nhẹ một tiếng sau đó vội vàng chạy theo đến bên cạnh Diệp An. Hai người cứ vậy bước đi, rất nhanh đã đến cổng trường.

“Đàn anh Tần Minh!”

“Chào buổi sáng đàn anh.”

“Đó không phải đàn chị Diệp An sao, thật xinh đẹp!”

“Trời ơi, đàn anh đẹp trai quáaa !!!”

“……”

“…”

Khi Tần Minh và Diệp An bước đến cổng trường đã gặp không ít các em khoá dưới chào hỏi. Tần Minh nở nụ cười đáp một tiếng.

Tiết học sáng hôm nay Tần Minh không hề nghe giảng mà vẫn luôn cúi thấp đầu đọc sách, điểm của anh cũng đang tăng lên nhanh chóng, một buổi sáng đã tăng lên hơn 100 điểm. 12 giờ trưa, tiếng chuông tan học vang lên, sau khi thầy giáo giảng hết bài học, vài bóng người bước ra từ lớp 12/3.

“Tan học rồi, ăn trưa thôi, ăn trưa thôi!”

“VL, ăn trưa thôi, đợi tớ với.”

Ngay lập tức hành lang và cầu thang chật kín người. Đối với những chuyện ăn trưa như thế này, bọn họ tuyệt đối nghiêm túc đó!

Diệp An không vội vàng chạy đi mà duỗi lưng lẳng lặng nhìn Tần Minh. Góc mặt đẹp đẽ đó được ánh nắng bao trùm, quả thật quá đẹp trai rồi. Diệp An xuất thần, mắt long lanh chăm chú nhìn góc nghiêng Tần Minh một hồi. Tần Minh vẫn đang nghiêm túc đọc sách, qua một lúc anh liền cảm giác được có người đang nhìn mình khiến bản thân nổi da gà.

“Chết tiệt, Diệp An, cậu cứ nhìn tớ như thế để làm gì, nhìn đến nỗi chảy nước miếng rồi kìa!”

“Hả ??”

Nước miếng ? Diệp An giật mình vội vàng lau lau khoé miệng, quả thật có chút gì đó ướt ướt. Có lẽ lúc nhìn Tần Minh quá nhập tâm rồi, không có chú ý tới.

Trời ạ! Mất mặt quá đi! Nếu bây giờ trên mặt đất có cái lỗ nào chắc chắn Diệp An sẽ không do dự mà chui vào ngay lập tức. Khuôn mặt cô liền ửng hồng, vội vàng nói: “Đây… đây không phải nước miếng, là…là tớ vừa bị sặc nước, đúng là bị sặc nước.”

Tần Minh kéo khoé miệng nhếch lên, nhẫn nhịn không bật cười.

“Đúng rồi, đến… đến giờ ăn rồi, cậu không đi ăn cơm à?” Mắt Diệp An mờ mịt chuyển chủ đề.

Tần Minh cười cười đứng lên: “Đi thôi, không còn sớm nữa, đi ăn cơm thôi, à đúng rồi, thẻ cơm của tớ vẫn ở chỗ cậu đó, đừng quên cầm theo.”

Bình thường hai người đều cùng nhau ăn cơm, lần nào Tần Minh cũng quên cầm theo thẻ cơm, vì thế cuối cùng trực tiếp đưa cho Diệp An giữ.

“Ừ!” Diệp An bĩu môi, tìm trong túi xách ra hai chiếc thẻ cơm.
Chương 7: Kỹ năng bóng rổ

Sau khi ăn xong bữa trưa, mọi người đều quay trở lại lớp học. Bình thường thời gian buổi trưa mọi người đều ở trong lớp học. Phần lớn học sinh đều chọn nằm dài trên bàn học hoặc tiếp tục ôn bài.

“Ting ting…” Hai giờ ba mươi bắt đầu tiết học đầu tiên của buổi chiều, âm thanh báo hiệu chuẩn bị vào lớp vang lên, lớp 12/7 như sống lại trong phút chốc. Cả những học sinh đang làm bài tập và những người đang ngủ đều ngồi thẳng dậy. Bởi vì tiết học đầu tiên của buổi chiều nay chính là thể dục!!

Qua bao nhiêu năm thì môn thể dục vẫn là tiết học được các học sinh cấp 3 thích nhất, không có ngoại lệ. Nó mang theo nỗi nhớ của mỗi học sinh mỗi tuần một lần. Tiết thể dục, chính là tín ngưỡng!

Vẫn may tuy là trường nhất trung Tô Bắc bình thường quản lý khá nghiêm khắc nhưng đối với những tiết thể dục này vẫn rất tốt. Suy cho cùng học sinh cũng không thể ngồi ì trong lớp học mỗi ngày được, vẫn phải ra ngoài nhìn ánh mặt trời, chạy bộ, vận động một chút. Nếu không tiếp xúc với ánh nắng thì sớm muộn gì cũng đổ bệnh.

“Anh Minh, đi thôi, tiết thể dục chơi bóng đó nha!”

Tần Minh đang cúi đầu đọc sách thì nghe thấy có người gọi mình, anh ngẩn ra một chút liền đóng sách lại, ngẩng đầu lên chính là Tiết Tiểu Dũng. Chỉ nhìn thấy cậu ra đang ôm một quả bóng rổ màu xám tro, dưới chân đi một đôi giày bóng rổ màu lam, trên đầu đeo một chiếc băng đô giữ tóc. Ai không biết còn tưởng đây là một cao thủ. Thật ra… Tiết Tiểu Dũng chơi bóng cũng không thể dùng chữ ‘tạm được’ để miêu tả. Thật sự quá tệ!

Nhưng có lẽ vì chơi quá tệ nên càng nhiệt tình, mỗi lần đến tiết thể dục đều kéo theo Tần Minh chơi cùng. Gọi một cách hoa mỹ là cùng nhau tiến bộ, nhưng thực chất đều rất ‘gà’.

Tuy Tần Minh cao tới 1m85 nhưng kỹ thuật chơi bóng rổ của anh có chút kém. Dù là kiểm soát bóng hay rê bóng đều không đủ kỹ năng để lừa cả sân. Mà bởi vì không thường xuyên chơi bóng thế nên tỷ lệ ném trúng của anh cũng không cao. Đúng lúc có thể cùng chơi với Tiết Tiểu Dũng.

“Cậu xuống dưới trước đi, tôi đến ngay.” Tay Tần Minh làm động tác ok biểu thị đến ngay.

“Ok, vậy em xuống trước đây, anh mau xuống đi.”

“Được!”

Tần Minh cười lại một cái, ánh mắt liền quay sang nhìn Diệp An ở bên cạnh, cô bạn nhỏ này vẫn đang chăm chú nghiên cứu bài tập Vật Lý, trên tay cầm một tập đề 53 chương dày cộp.

Những học bá đứng đầu toàn trường như Diệp An ai cũng thích học hành. Tần Minh liếc mắt một chút rồi nói: “53 chương, dày thật đấy.”

Diệp An bình tĩnh gật gật đầu, sau đó nhàn nhạt trả lời: “Cậu cần à, mấy hôm nữa tớ tặng cậu một quyển.”

Tần Minh: “???”

Ha… haha. Tớ cảm ơn cả nhà cậu nhé.

“Được rồi được rồi, đừng học nữa, sắp đến giờ vào lớp rồi, mau xuống dưới học thể dục thôi.”

“Àii, này này…”

Cũng không thèm quan tâm Diệp An nghĩ gì, Tần Minh trực tiếp kéo cô đứng dậy đi xuống dưới. Học hành rất quan trọng nhưng thể lực còn quan trọng hơn, đây chính là suy nghĩ của Tần Minh, dù gì sức khoẻ cũng là cơ bản của cách mạng mà!

Tuy nhiên, hành động này của Tần Minh rơi vào mắt Diệp An lại không như thế. Tên chết tiệt này lại ngang nhiên ngăn cản cô học bài, đúng là lòng dạ thâm sâu khó lường mà! Cậu ta rốt cuộc có âm mưu gì? Không lẽ nào cậu ta muốn tranh vị trí với mình? Phải nói là xem quá nhiều phim cung đấu khiến Diệp An những thuyết âm mưu tẩy não rồi, bây giờ cô nhìn Tần Minh thế nào cũng cảm thấy cậu ta đang có âm mưu gì đó, một âm mưu rất lớn.

……

“Reng reng…” đã đến giờ vào lớp học tiết thể dục rồi, học sinh của lớp 7 đều xếp thành hàng đợi thầy giáo đến. Giáo viên thể dục của bọn họ họ Diêm, là một ông thầy trung niên hơn bốn, năm mươi tuổi, cao hơn 1m80, trông rất khoẻ mạnh, khuôn mặt hình chữ quốc, khuôn mặt béo nhưng không ngấy luôn nở nụ cười.

*chữ quốc: 国

Đương nhiên thỉnh thoảng sẽ tuôn ra vài câu chửi thề. Chà, giáo viên thể dục mà, e hèm…có thể hiểu được.

“Hèm, được rồi các em, tiết học này của chúng ta vẫn giống như mọi khi, chạy chậm hai vòng, sau đó tự do hoạt động, mọi người chú ý an toàn. Nhưng mà chỉ được phép hoạt động ở dưới tầng này, không thể lên lầu học bài, nếu như bị tôi phát hiện có học sinh lên lầu học bài, ngày mai tôi sẽ cho người đó học tiết thể dục cả ngày.” Thầy Diêm nói xong liền lập tức cười một cái. Thậm chí còn nhanh chóng nghĩ trong đầu làm thế nào ngày mai có thể học thể dục được cả một ngày,

Thật ra thầy Diêm làm như vậy đều căn cứ vào khoa học, con người cần thường xuyên phơi nắng, nếu như suốt một thời gian dài chỉ lo học tập mà không tiếp xúc với ánh mặt trời thì sớm muộn gì cũng sinh bệnh.

Rất nhanh học sinh lớp 7 đã chạy xong hai vòng, sau đó mọi người cũng dần tản ra.

“Anh Minh, đừng nghỉ nữa, nhanh đi chiếm sân thôi.” Nói xong Tiết Tiểu Dũng ôm quả bóng loạng choạng chạy đến một sân bóng. Tiết học đầu tiên của buổi chiều có hai lớp 3 và 7 học cùng nhau, vị trí chật hẹp, nếu đến muộn thì không còn sân bóng nữa.

Tần Minh cười nhẹ nhàng nói với Diệp An đang đứng bên cạnh: “Bạn nhỏ Diệp An, tớ đi chơi bóng trước đây, đợi chút tớ đến tìm cậu sau.”

“Ồ~” Diệp An bĩu bĩu môi, ồ một tiếng, bày ra dáng vẻ đáng yêu. Tần Minh nhất thời không nhịn được, đưa tay bẹo bẹo khuôn mặt mềm mại của Diệp An. May là không có ai phát hiện, nếu như người khác nhìn thấy hành động này của Tần Minh nói không chừng ngày hôm sau chắc chắn sẽ bùng nổ.

“Hì hì, tớ đi đây.”

Nhìn bóng lưng Tần Minh rời đi để lại một mình Diệp An đứng lại. Cái… cái tên chết tiệt! Vậy mà lại dám bẹo má bà đây? Hừ, lần sau! Lần sau nhất định phải để cậu ta nếm thử mùi vị!

……

Một bên khác, Tần Minh chạy đến sân bóng rổ thấy Tiết Tiểu Dũng đang cầm bóng, hai chân hơi nhảy lên.

Ném bóng, trúng rổ, chỉ trong 1 nốt nhạc! Mẹ nó, quá đẹp! Ném sọt rổ hoàn mỹ!

*ném sọt rổ: ném bóng trúng rổ nhưng không chạm vành rổ

Tần Minh đứng bên cạnh ngây người, cái kỹ thuật này thật sự không còn gì để nói. Đứng dưới rổ bóng có thể đoạt 3 điểm, đã vậy còn không chạm vào mép rổ, đây cũng thật sự là quá đỉnh rồi.

Thấy Tần Minh đến rồi, Tiết Tiểu Dũng gãi gãi đầu, cười hì hì chuyền bóng qua. “Anh Minh, đến luyện tay vài cái đi.”

“Được!”

Giữ bóng ổn định, thật ra kỹ thuật của Tần Minh không tốt lắm, bình thường không chơi nhiều, cảm giác chơi bóng không tốt. Nhưng mà anh tự tin, dù có tệ thế nào thì cũng tốt hơn Tiết Tiểu Dũng nhiều. Đương nhiên là, khi thi đấu thì chiều cao của anh rõ ràng chiếm ưu thế, lợi thế cơ bụng 6 múi, sức khỏe rất tốt, bình thường mọi người đều không dám cạnh tranh cùng anh. Nếu như kỹ thuật ném bóng chuẩn một chút, chơi đường giữa tuyệt đối là sự lựa chọn tốt nhất.

Tần Minh đứng cả hai chân trên vạch ném phạt, làm tư thế ném, hai tay giữ bóng rồi ném. Bóng bay trong không trung một đường vòng cung tuyệt đẹp. Sau đó… ném sọt !!!

Wtf ? Vô lý như vậy. Một đường vòng cung đẹp như vậy đến cả mép rổ cũng không chạm đến. Thật sự vô lý!!!

Tần Minh ngẩn ra, chuyện này làm sao có thể? Rõ ràng góc độ bản thân ném rất hoàn hảo nhưng không thể nào ném sọt rổ được.

Tiết Tiểu Dũng cười thành tiếng: “Anh Minh, nói về chơi bóng vẫn là anh trâu bò hơn.”

Tần Minh liếc cậu ta một cái, cáu kỉnh nói: “Lượn lượn lượn, lượn sang một bên đi.
Chương 8: Khiêu khích

“Haha, Tần Minh, chỉ có kỹ thuật này, cậu muốn tôi cười chết sao, thật rác rưởi mà!”

Khi Tần Minh vừa ném bóng vào rổ xong, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng giễu cợt sắc bén.

Tần Minh và Tiết Tiểu Dũng quay đầu lại, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Lớp 12/3, Vương Cường!

Vương Cường cao 1m80, là đội viên chủ lực của đội bóng rổ Trường Nhất Trung Tô Bắc, chơi bóng rổ rất giỏi, được huấn luyện viên của đội thi đấu của trường coi trọng.

Tuy rằng lớn lên trông bình thường, nhưng học sinh nữ thích cậu ta cũng không ít.

Nhưng mà tên này có tình cảm đặc biệt đối với Diệp An.

Bởi vì Tần Minh và Diệp An rất thân thiết, mỗi ngày đều cùng nhau đi học, cho nên, thuận theo Vương Cường cũng không thích gì Tần Minh.

Thậm chí, trong lòng tràn ngập ghen tị, bất cứ khi nào có cơ hội đều sẽ đi kiếm chuyện với Tần Minh.

Phía sau Vương Cường còn có mấy thanh niên du côn lớp 3, có hai người trong số họ nhuộm tóc vàng dáng vẻ lưu manh, người đến không có ý tốt.

Tiết Tiểu Dũng ôm quả bóng, khịt mũi hừ lạnh:

“Liên quan gì đến các cậu, tọc mạch lo chuyện bao đồng, rảnh rỗi đến đau trứng, đau thì nhanh chóng đi trị, cậu ấy thật sự còn rất nhiều việc!”

Thấy bạn tốt của mình bị châm chọc, Tiết Tiểu Dũng ngay lập tức không thể nhịn được.

Anh em của Đại Tông Sư Tổ An (ZAUN) có thể để người khác bắt nạt?

Tổ An (ZAUN): một khu vực trong vũ trụ Liên Minh Huyền Thoại.

Tuy rằng cậu ta đánh không lại đối phương, nhưng bàn về đấu khẩu, cậu ta còn chưa thua bất kì ai.

Vương Cường còn chưa nói gì, đàn em tóc vàng phía sau cậu ta đã không thể chịu đựng được nữa, lập tức nhảy ra chửi:

“Tên béo chết tiệt, có phải muốn bị đánh hay không.”

Nói xong, cậu ta khua khua nắm đấm, nhìn Tiết Tiểu Dũng với vẻ mặt thách thức.

Tần Minh nhíu mày, tiến lên một bước chắn trước người Tiết Tiểu Dũng, anh cao một mét tám lăm, cơ bụng sáu múi, tuyệt đối tràn đầy sức mạnh.

“Đánh nhau? Haha, có bản lĩnh thì đến luyện!”

Anh không phải là người thích gây chuyện, nhưng cũng không sợ phiền phức, thật sự có rắc rối tìm tới tận cửa, Tần Minh cũng tuyệt đối không sợ.

Các học sinh nam lớp 7 đang chơi bóng ở một bên nhìn thấy Tần Minh bên này hình như xảy ra chuyện, từng người một buông bóng đi tới.

“Anh Minh, đã xảy ra chuyện gì, cần hỗ trợ nói một tiếng.”

“Chỉ là mấy tên lớp 3 này dám tới gây chuyện, em cũng không sợ.”

“Đúng vậy, anh Minh có việc cứ nói, mấy anh em không yếu kém.”

“………”

“……”

Lập tức, hai mươi mấy học sinh nam lớp 7 vây quanh sáu người Vương Cường ở giữa.Tên đàn em tóc vàng vừa khiêu khích kia trong nháy mắt đã không dám lên tiếng, nếu nói vào lúc này, nhất định sẽ bị đánh.

Tần Minh cũng lười đấu khẩu với cậu ta, nheo mắt lạnh lùng nói:

“Nói đi, mấy người các cậu rốt cuộc muốn làm gì?”

“Tôi muốn chơi một trận bóng rổ với cậu, tôi muốn An An biết tôi mới là người thích hợp nhất với cậu ấy!”

Vương Cường cũng không vòng vo, nói thẳng ra, trong ánh mắt của cậu ta dường như có một ngọn lửa, muốn thiêu đốt Tần Minh.

Ồ, vừa nghe lời này Tần Minh lập tức hiểu, tên này coi anh là tình địch.

Muốn theo đuổi An An?

Haha, không có cửa!

Đây chính là cô dâu nhỏ của Tần Minh anh, làm sao có thể chắp tay nhường.

Nhưng anh không lập tức đồng ý, mà là hỏi ngược lại:

“Haha, cậu bảo tôi đấu tôi lập tức đấu, vậy thì tôi quá không có mặt mũi.”

Ánh mắt Tần Minh giống như nhìn kẻ ngốc, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường.

Cái này…

Hăng hái của Vương Cường dường như bị dội một gáo nước lạnh.

Cậu ta chưa từng nghĩ Tần Minh sẽ từ chối, sao có thể từ chối chứ??

“Như vậy đi, nếu như tôi thua, sau này tôi nhìn thấy cậu sẽ đi đường vòng, không bao giờ kiếm chuyện với cậu nữa, nhưng nếu như cậu thua, thì tránh xa An An càng sớm càng tốt.”

Tần Minh cười khẩy, lắc đầu nói:

“Cái này thật nhàm chán!”

“Không bằng như vậy đi, lại thêm một hạng mục nữa, ai thua, bò vòng quanh tòa nhà giảng dạy hai vòng, vừa bò vừa la lên ‘Tôi là rác rưởi!’.”

“Thế nào?”

“Được!”

Vương Cường cũng bất chấp tất cả, hôm nay cậu ta ôm quyết tâm không thành công thì quyết thành nhân.

“Nhất ngôn ký xuất!”

“Tứ mã nan truy!”

(Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy: Một lời nói ra, bốn ngựa đuổi không kịp, người nói không thể rút lời mình lại được.)

“Này đừng…”

Tiết Tiểu Dũng có lòng muốn ngăn cản, nhưng đã muộn.

Kỹ thuật của Tần Minh cậu ta biết rất rõ, kỹ thuật chơi bóng rổ không khác gì cậu ta.

Nhưng Vương Cường, cậu ta là cầu thủ của đội trường, kỹ thuật chơi bóng rổ đương nhiên là không có gì phải nói rồi.

Hai người bọn họ ai mạnh ai yếu, đó không phải là vừa nhìn đã biết rồi sao!

Khóe miệng Vương Cường hơi nhếch lên, vội vàng nói:

“Được, nếu đã như vậy, tôi cũng không bắt nạt cậu, chỉ chơi 3V3, cậu tùy ý chọn hai người.”

“Được!” Tần Minh cũng không do dự, lập tức đồng ý.

Tiết Tiểu Dũng có chút lo lắng nhìn Tần Minh nói:

“Anh Minh, sao cậu lại đồng ý đấu với cậu ta, kỹ thuật của tên Vương Cường kia rất tốt, nếu không cậu chọn tôi, hai anh em chúng ta đại sát tứ phương!

(Đại sát tứ phương: áp đảo những người xung quanh.)

Tần Minh: “???”

Cậu ta sao, cậu ta có kỹ thuật gì trong lòng còn không biết sao?

Cậu ta còn muốn đại sát tứ phương?

Dẫn cậu ta vào sân có làm trò cười không?

“Bỏ đi anh em, chắc chắn lần sau!”

Tần Minh vỗ vỗ bả vai Tiết Tiểu Dũng, anh cũng không dám để tên này vào sân, đó không phải là vô duyên vô cớ tăng thêm độ khó cho mình sao.

Vốn dĩ là ba chọi ba, nhưng một khi Tiết Tiểu Dũng vào sân, thì chính là hai chọi bốn.

Rất nhanh, Tần Minh đã chọn hai người trong lớp, một người là ủy viên thể dục, Ngô Trấn Vũ, người còn lại tên là Lý Minh.

Kỹ thuật chơi bóng rổ của hai người đều rất tốt, mà Vương Cường rõ ràng là đến có sự chuẩn bị, kỹ thuật của hai đồng đội còn lại của cậu ta cũng không đơn giản, trước kia Ngô Trấn Vũ và Lý Minh đã từng chơi với bọn họ, hai bên kẻ tám lạng người nửa cân.

Vương Cường cười khà khà nói:

“Vậy chúng ta chuẩn bị bắt đầu đi, bên nào thắng mười quả bóng trước coi như bên đó thắng, thế nào?”

“Được!”

Tần Minh ngoài miệng nói một chữ được, sau đó lập tức chuẩn bị sẵn sàng treo máy.

“Nâng bóng rổ lên cấp hai!”

“Ding, đã tiêu thụ năm trăm điểm, cấp độ hiện tại: bóng rổ cấp hai (0/1000)”

Ký chủ: Tần Minh

Chiều cao: 185

Thể chất: 90

Giá trị nhan sắc: 99

Có kỹ năng:

Ngôn ngữ (Cấp 1: 0/500)

Toán học (Cấp 2: 0/1000)

Tiếng Anh (Cấp 1: 0/500)

Vật lý (Cấp 1: 0/500)

Hóa học (Cấp 1: 0/500)

Sinh vật (Cấp 1: 0/500)

Bóng rổ (Cấp 2: 0/1000)

Điểm còn lại: 1321”

Sau khi Tần Minh nâng bóng rổ lên cấp hai, bỗng nhiên cảm giác cả người trở nên không giống như người thường.

Tuy nhiên, nhiêu đó là không đủ.

Vương Cường là đội viên chủ lực của đội thi đấu trường, đương nhiên thực lực không cần phải nói, kỹ thuật chơi bóng rổ cấp hai chỉ sợ không chắc có thể áp chế được đối phương.

Trận đấu này, anh muốn đè chết Vương Cường, hoàn toàn đánh gục cậu ta.

“Tiếp tục nâng cấp bóng rổ!”

“Ding, nâng cấp bóng rổ thành công!

Bóng rổ: ** (0/3000)”

Nâng cấp kỹ thuật chơi bóng rổ.

Rất nhiều kỹ năng chơi bóng rổ chảy vào trong đầu của anh như cưỡi ngựa xem hoa, sự hiểu biết của anh về bóng rổ cũng đã thay đổi.

Nếu như nói trước đây anh là một người mới nhập môn, vậy thì bây giờ anh có thể nói là một người kỳ cựu đắm chìm trong đó mấy chục năm.

“Này, Tần Minh, cậu có tới hay không?”

Thấy Tần Minh ở một bên ngẩn người, Vương Cường khinh thường nói.

Tuy rằng Tần Minh có lợi thế về chiều cao, nhưng đối với Vương Cường cái đó không có tác dụng gì, cậu ta đã chơi bóng rổ mười mấy năm rồi, đánh bại anh giống như chuyện đùa.

Tần Minh cười thần bí:

“Tới!”

Trên sân bóng rổ, thực lực mới là quan trọng nhất, Tần Minh có thực lực gì cậu ta còn không rõ sao, trận đấu này, cậu ta thắng chắc rồi!
Chương 9: Ném sọt rổ

Ở chỗ khác, tin tức Tần Minh muốn PK bóng rổ với Vương Cường lập tức làm cho rất nhiều người xôn xao.

Giờ học thể dục hôm nay còn có rất nhiều lớp, ngoại trừ hai lớp 12 ra, thì còn có rất nhiều lớp 11 và lớp 10.

Lúc này, nhiều người bị thu hút trực tiếp qua đây, đặc biệt là các cô gái.

Tần Minh là nam thần của bọn họ, loại chuyện thi đấu bóng rổ này, nhất định phải ủng hộ thật nhiệt tình!

Ít nhất thua về người chứ không thua khí thế!

Thậm chí nhiều học sinh nữ đang lên lớp còn định trốn tiết khi nghe tin Tần Minh muốn thi đấu.

Mấy người vây vòng tròn quanh một khung bóng rổ.

“An An, sân bóng rổ bên đó xảy ra chuyện rồi, cậu mau đi xem thử đi.”

Hạ Lan chạy đến bên cạnh Diệp An, mặt đỏ bừng thở hổn hển nói.

“Sao vậy?”

Diệp An cau mày, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Hạ Lan chậm rãi thở rồi nói:

“Tần... Tần Minh và Vương Cường đang đấu bóng rổ trên sân bóng rổ, người thua phải bò một vòng quanh sân thể dục, cậu mau đến xem đi.”

Một trận đấu bóng rổ?

Với Vương Cường?

Đương nhiên cô biết người này, bởi vì trước đây cô và Tần Minh không đối phó được.

Không ngờ rằng lần này lại chủ động tìm tới cửa kiếm chuyện.

Mấu chốt là lần này Tần Minh so với cậu ta vẫn là kỹ thuật chơi bóng rổ của đối phương tốt hơn.

Trình độ chơi bóng rổ trong đội bóng rổ trường của Vương Cường, sao Tần Minh có thể là đối thủ.

Trong lúc nhất thời, trong lòng Diệp An không khỏi có chút hoảng loạn, chạy nhanh về phía sân bóng rổ.

“Này, An An, cậu chờ tớ nữa…”

……………

“Nào, mỗi người chúng ta luyện một cái thử tay trước.”

Vừa nói xong, Vương Cường đã đứng ở dưới khung bóng ném hai điểm bóng gọn gàng đẹp mắt.

Tình cờ lúc cậu ta ném bóng xong, Diệp An vừa chạy tới, trong lòng Vương Cường vui vẻ, lần này cậu ta sẽ đánh bại Tần Minh thành từng mảnh trước mặt Diệp An.

“Này, tới cậu.”

Vương Cường trực tiếp ném bóng rổ cho Tần Minh, trong lòng có chút mừng thầm.

Haha, đợi lát nữa xem ông đây sẽ làm cho Tần Minh phải khóc.

“Không cần, thời gian của tôi rất quý giá, không muốn lãng phí trên người cậu, trực tiếp bắt đầu đấu đi.”

Giọng nói của Tần Minh bình thản, còn nhướng mày với Diệp An, trên mặt nở nụ cười.

Mặt Diệp An đỏ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng liền cúi xuống, cảm thấy có chút xấu hổ.

Vương Cường thấy thế, trong lòng cảm thấy khó chịu, cục diện chắc chắn thua còn muốn làm ra vẻ, cậu ta bĩu môi nói:

“Tuỳ cậu, nếu đã như vậy, để cậu phát bóng đi, khỏi phải cho người khác nói tôi ăn hiếp cậu.”

“Được.”

Lần này Tần Minh không từ chối, nhận bóng hơi rê bóng hai cái, kỹ thuật chơi bóng rổ của anh tăng làm cho trình độ kiểm soát bóng rất cao.

(Rê bóng: Người chơi đẩy bóng bằng cách đập nảy nó trong khi đi hoặc chạy.)

Mặc dù còn kém xa ngôi sao NBA, nhưng chơi trận đấu này chắc chắn không thành vấn đề.

Tần Minh rê bóng, chậm rãi đi ra ngoài vạch ba điểm.

Thấy thế, trong lòng mọi người căng thẳng, đây là tiết tấu muốn ném ba điểm.

Nếu ném vào còn dễ nói, nhưng nếu không ném vào, đó không phải thành trò cười sao?

Vương Cường đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó trong lòng mừng như điên, có phải Tần Minh có bệnh không, đứng ở vạch ném phạt còn không ném vào, muốn ném ba điểm?

Tần Minh có kỹ thuật này sao?

Cho anh một cơ hội mà không dùng!

“Chuẩn bị cướp bảng rổ!”

Vương Cường ra hiệu cho hai đồng đội, hai người lập tức hiểu ý.

Tuy nhiên, sau khi Tần Minh đứng ngoài vạch ba điểm, không nói hai lời trực tiếp ném sọt rổ, bóng trên không trung xẹt qua thành một vòng cung đẹp mắt, sau đó... thuận lợi vào rổ!

“Mẹ kiếp, vào rồi!!”

Tiết Tiểu Dũng há to miệng, trong lúc nhất thời ngạc nhiên đến mức quên cả thở.

Cái này làm sao có thể, rõ ràng Tần Minh cùng trình độ với mình, thế nhưng trực tiếp bắn xa ghi bàn ba điểm, cái này quá doạ người rồi!

Không chỉ có Tiết Tiểu Dũng, tất cả mọi người ở đây đều trợn tròn hai mắt nhìn một màn trước mắt này.

“Cứ ... Cứ như vậy vào rồi?”

Sau đó, có một tràng pháo tay vang lên trong sân.

“Nam thần đẹp trai quá!!”

“Trời ơi, đây là nam thần của tôi!”

“Đàn anh Tần Minh, em yêu anh…”

“Tần Minh cố lên, em sẽ luôn ủng hộ anh.”

“……………”

“……”

Học sinh nữ đang có mặt ngay lập tức đã bị Tần Minh thu hút.

Người đàn ông này, cũng quá đẹp trai!

Sao trên thế giới này lại có một người đàn ông hoàn hảo như vậy.

Trong ánh mắt rất nhiều học sinh nữ đã nổi lên ngôi sao nhỏ, vẻ mặt sùng bái.

Thậm chí Hạ Lan kích động nhảy dựng lên, hai tay lay lay cánh tay Diệp An, trong miệng không ngừng nói:

“Trời ạ, An An, cậu có thấy không, đẹp trai quá, aaa, tớ cảm thấy mình sắp chết rồi.”

Vẻ mặt Diệp An ghét bỏ nhìn Hạ Lan, nhưng không thể không nói, Tần Minh thật sự đẹp trai.

Người đàn ông chết tiệt này, lại đang phóng thích sức hấp dẫn rồi.

Hừ, tra nam! !

Vẻ mặt hai đồng đội của Vương Cường âm trầm, vội vàng tiến lên:

“Mẹ kiếp, cậu ta đã đánh như thế nào vậy?”

Vương Cường nheo mắt lại, bình tĩnh nói:

“Yên tâm, tên này chỉ là may mắn mà thôi, đợi lát nữa tôi canh cậu ta, hai người các cậu canh hai người kia, đừng để Tần Minh chuyền bóng cho bọn họ.”

“Được.”

Hai người nhìn nhau nói.

Không bao lâu, Lý Minh chuyền bóng cho Tần Minh, khi anh vừa lấy được bóng, Vương Cường lập tức đi theo, hai tay mở ra, đề phòng giữ anh.

Ánh mắt Vương Cường sáng quắc nhìn Tần Minh, cười lạnh một tiếng:

“Có tôi ở đây, cậu cũng đừng nghĩ đi qua.”

Tần Minh cười giảo hoạt, khiêu khích nói:

“Vậy sao?”

“Đương nhiên…”

Vương Cường còn chưa dứt lời, chỉ thấy Tần Minh rê bóng ra sau lưng, đột nhiên quay người sang trái.

Vương Cường sững sờ một chút, lập tức đi theo, nhưng vào lúc này, Tần Minh lại đổi hướng, bước chân cũng thay đổi, trực tiếp đột phá từ bên phải Vương Cường.

Sau lưng, dưới đáy quần, rê bóng qua người, di chuyển nhịp nhàng, liền một mạch!

Sau đó, Tần Minh rê bóng đến dưới khung rổ, bật nhảy.

Bịch!

Một cú ném sọt rổ! !

Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt này làm cho kinh hãi.

Khung bóng rổ cao hơn ba mét, vậy mà Tần Minh trực tiếp ném sọt rổ, hơn nữa trông còn rất thoải mái và thản nhiên.

“Trời ơi, trời ơi, đàn anh đẹp trai quá, cái ném sọt rổ này, đẹp trai quá đi!”

“Tần Minh thật nhanh…”

“Tôi cảm thấy mình sắp bị vẻ đẹp trai của cậu ấy giết chết rồi, mẹ ơi, con chịu không được.”

“Cái này làm sao có thể, trời ơi ném sọt rổ nha, quá ngầu!!”

“…………”

“……”

Phải biết rằng, đây chính là ném sọt rổ.

Toàn bộ Nhất Trung Tô Bắc, sẽ không có mấy người có thể làm được. Cho dù là đội bóng rổ trường, có thể dễ dàng ném sọt rổ như thế, căn bản cũng không nhiều.

Thứ nhất, cần chiều cao, không đủ chiều cao, độ khó của ném sọt rổ sẽ tăng lên.

Thứ hai, ném sọt rổ cũng cần khả năng bật nhảy mạnh mẽ.

Hai thứ này, đều không thể thiếu!

Khi Vương Cường nhìn thấy cảnh Tần Minh ném sọt rổ, cả người trong nháy mắt ngây dại.

Vừa rồi Tần Minh dẫn bóng qua cậu ta, ném sọt rổ, liền một mạch.

Khả năng này, cho dù cậu ta luyện thêm mười năm cũng không chắc đạt được.

Sau tất cả, chơi bóng rổ, ngoài những nỗ lực ra, quan trọng hơn hết là năng khiếu!

Khủng bố, thật sự là quá khủng bố!

Ban đầu, cậu ta cho rằng Tần Minh chỉ là một cái đồng thau, không ngờ tên này lại là người có thực lực?

Trái tim Vương Cường, cảm giác bị một vạn con ngựa bùn cỏ cho ăn cỏ.

(Ngựa bùn cỏ: đây là lối chơi chữ với cụm từ trong tiếng Trung phổ thông “cào nǐ mā” (chữ Hán: 肏你妈, phiên âm Hán-Việt: tháo nễ ma), nghĩa đen tức là “ĐMM”)
Chương 10: Ba đấu một, quyết thắng

Thời gian trôi qua, Vương Cường cảm thấy cực kỳ sốt ruột, tình hình trên sân khiến cậu có chút khó xử.

Cú nhảy úp bóng vào rổ của Tần Minh đã trực tiếp phá vỡ vị trí của 3 người Vương Cường, ngược lại còn tiêm cho hai người Lý Minh một liều thuốc an thần cực mạnh.

Trong lòng Vương Cường tràn đầy nghi hoặc.

Có quỷ mới biết Tần Minh lại mạnh như vậy.

Rõ ràng vừa rồi cậu còn nhìn thấy Tần Minh đứng dưới đường ném phạt còn ném không trúng.

Bây giờ xoay người một cái, không chỉ ổn định ném được 3 điểm, còn qua người úp rổ, tất cả đều vô cùng lưu loát.

Nếu sớm biết Tần Minh mạnh như vậy, có đánh chết cậu cũng sẽ không khiêu khích.

“Đỡ bóng!”  

Vương Cường đột nhiên chạy qua, đỡ lấy bóng từ tay đồng đội, khóe miệng cậu khẽ cong lên, khó khăn lắm mới đỡ được đường chuyền bóng từ đồng đội, lần này cuối cùng cũng đến lượt cậu biểu diễn rồi.

Kỹ thuật rê bóng của Vương Cường rất tốt, là một thành viên chủ lực của đội tuyển bóng rổ trường, nên các kỹ năng cơ bản của cậu rất chắc. 

Một pha ngoặt bóng, dừng đột ngột, dưới chân, liên tiếp phá được phòng thủ của Lý Minh và Ngô Trấn Vũ, cuối cùng cũng đưa bóng tới dưới rổ.

Như thể nghe thấy tiếng còi chiến thắng, cậu nhảy bật lên, mắt nhìn quả bóng sắp thành công vào rổ.

Thế nhưng, đột nhiên có một bàn tay to lớn không biết từ đâu đưa ra.

“Vãi, má nó đây là quỷ à!” 

Vương Cường hoảng rồi, bóng trong tay trực tiếp bị Tần Minh đánh bay ra ngoài. 

 

Vương Cường sau khi tiếp đất thì cảm thấy choáng váng, mặt đầy vẻ sững sờ.

Mẹ nó... 

Thế này là bị chặn lại rồi ư??

Không chỉ Vương Cường, mà tất cả mọi người đều bị động tác của Tần Minh làm cho ngớ người.

Mẹ nó, thế này cũng quá mạnh rồi.

Trực tiếp chặn lại luôn.

Ngay lập tức, toàn bộ sân bóng rổ trở nên im lặng, Diệp An mắt chữ a mồm chữ o nhìn một màn này, rõ ràng là kỹ thuật chơi bóng rổ của tên Tần Minh này chẳng ra làm sao, sao hôm nay lại đột nhiên giống như có thần trợ giúp vậy, trở nên mạnh như thế!

Không khoa học tí nào!

Rất nhanh, Ngô Trấn Vũ và Lý Minh cũng đã được Tần Minh dẫn dắt, tìm thấy được tiết tấu của mình.

10 phút sau, tỷ số của trận đấu đã là 0 – 9!  

Đúng vậy, đám người Vương Cường hùng hổ đi tới đã bị đánh cho trọc đầu, nếu như Tần Minh vào thêm một quả nữ, vậy thì sẽ thật sự thắng.

Mà đánh đến mức này, Vương Cường sớm đã nhụt chí từ lâu rồi, đã không còn là vấn đề thắng hay không thắng nữa rồi, nhưng dù sao cũng phải vào một quả chứ, đây không chỉ là vấn đề thể diện, mà còn là vấn đề tôn nghiêm!

Nhưng mà rất rõ ràng, Tần Minh không muốn cho cậu cơ hội này.

Trong sân, Tần Minh đỡ lấy bóng, Vương Cường mặt đầy căng thẳng nhìn chằm chằm anh, hai chân hơi thấp xuống, hai tay mở ra tiến hành phòng ngự.

Tần Minh vừa rê bóng, trong mắt vừa chứa đầy ý cười, trong mắt Vương Cường nụ cười này càng giống như một sự giễu cợt của ma quỷ.

“Cậu có tin là cậu không thể phòng ngự được quả này không.”

Tần Minh cười như không cười nói với Vương Cường, có điều Vương Cường không để ý đến anh, mà tập trung hết tinh thần nhìn chằm chằm quả bóng trong tay Tô Tín.

Trên trán cậu đổ mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng căng thẳng.

Thế nhưng Tần Minh chỉ cười và ra hiệu với Lý Minh Và Ngô Trấn Vũ.

“Đây... đây là muốn làm gì?”

“Không phải chứ, chẳng lẽ đàn anh Tần Minh chuẩn bị 1 đấu 3?”

   

“Vãi, hình như là thế thật!”

“Gì cơ!?”

“.............”

“......”

Ngay lập tức, có người đã nhìn ra ý nghĩa mà Tần Minh ra hiệu cho hai người kia, ý bảo hai người bọn họ không cần kèm người phòng ngự, chỉ cần xem kịch là được.

1 đấu 3!

Hơn nữa đối phương còn có thành viên chủ lực của đội tuyển trường!  

Chuyện này sao mà có thể?  

Không thể không nói, quyết định này nhìn kiểu gì cũng cảm thấy có hơi viển vông.

Tuy nhiên, trong lòng Vương Cường lại không dám có chút sơ ý.

Cậu đã được lĩnh giáo qua thực lực của Tần Minh, nếu thật sự để anh 1 đánh thắng 3, vậy thì mặt mũi của cậu sẽ mất sạch.

Rất nhanh, Tần Minh đã di chuyển!

Vương Cường lập tức đi lên phòng thủ, ngáng chân, hai tay không ngừng phòng ngự.

Thế nhưng, tất cả những thứ này đều không có tác dụng với Tần Minh.

  

Anh bỗng nhiên xoay người, rồi lại đột ngột dừng lại, bỗng một bước đột phá!

Lập tức qua được Vương Cường.

Hai người còn lại thấy vậy, vội vàng đi lên hỗ trợ phòng ngự.

Khóe miệng Tần Minh cong lên, anh không có bất cứ động tác thừa nào, trực tiếp nhảy lên tại đường ném phạt.

Đúng vậy, chính là đường ném phạt!

Ánh mắt của tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào bóng dáng của Tần Minh.

Chiều cao 1m85, bỗng nhiên nhảy lên, trông giống như một con thú khổng lồ có hình người vậy. 

Hai người hoàn toàn không thể phòng ngự được, trơ mắt nhìn Tần Minh nhảy lên.

Mọi người chỉ biết ngây người nhìn cảnh tượng trước mặt.

"Bụp!!"

Sau khi Tần Minh nhảy lên, thân hình to lớn trực tiếp nhảy vọt lên không trung.

Ngay sau đó, bóng vào rổ!!  

Mọi người đều mở tròn mắt, nhìn cảnh tượng khó tin trước mặt. 

Một mình qua 3 người, lại còn nhảy lên ném bóng vào rổ ngay tại đường ném phạt!

Trời đất ơi, điều này thật đúng là quá khó tin!  

Đối với tất cả mọi người có mặt ở hiện trường, nó giống như một điều viển vông vậy.

Ngay giây sau, tất cả mọi người có mặt lập tức trở nên náo động!

 

“Ôi vãi, quả này vậy mà lại vào!?”

“Anh Minh quá đỉnh!!”

“Ôi trời đất ơi, nhảy lên từ đường ném phạt rồi ném bóng vào rổ, lại còn là 1 đấu 3!”

“Trời đất quỷ thần ơi, thế này cũng đẹp trai quá đi mất thôi.”

“Đàn anh Tần Minh đẹp trai quá đi, tôi... tôi sắp không xong rồi, ôi trời đất ơi.” 

 

Vô số ánh mắt đều nhìn theo bóng dáng của Tần Minh.

Anh lúc này giống như một ngôi sao lớn thu hút ánh nhìn của nhiều người vậy.

Ánh mắt của những nữ sinh kia đều giống như thiếu nữ mê trai, rơi vào bể tình vậy.

Cho dù bây giờ Tần Minh bảo họ làm gì, bọn họ rất có thể đều sẽ không từ chối.

Diệp An nuốt nước miếng, đôi môi nhỏ xinh khẽ hé, nhìn bóng dáng của Tần Minh, khuôn mặt xinh đẹp thậm chí có hơi đỏ hồng. 

Giống như cô thiếu nữ mới lớn vậy.

Trái tim cô cũng không ngừng loạn nhịp như những cô gái khác.

Diệp An lúc này như bị thần tình yêu Cupid bắn trúng vậy, lập tức rơi vào bể tình!

Trong mắt cô, dáng vẻ Tần Minh ném bóng vào rổ quả thực là quá đẹp trai, quá hoàn hảo.

  

Tần Minh đột nhiên quay người mỉm cười cười về phía Diệp An đứng, sau đó đi đến trước mặt Vương Cường, hai đàn em kia thấy vậy thì lập tức đi tới, sợ Tần Minh động thủ.

Anh mỉm cười vỗ vào vai Vương Cường, rồi nhìn xung quanh và nói:

“10 : 0, cậu thua rồi, vậy có phải nên thực hiện lời hứa của mình rồi không?”

Lời hứa? 

Tất nhiên là bò 2 vòng quanh tòa giảng đường, còn phải vừa bò vừa hô “Tôi là đồ rác rưởi” !

Vương Cường cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt nắm đấm, mặt đầy vẻ không cam tâm.

Cậu ta lén nhìn Diệp An một cái, trong lòng càng thêm phiền muộn.

Vốn dĩ cậu muốn để Tần Minh mất mặt trước Diệp An, không ngờ rằng, cậu lại lấy đá tự đập chân mình!

Bò 2 vòng quanh tòa giảng đường, nếu cậu làm như vậy, vậy thì chắc chắn ngày hôm sau cậu sẽ trở nên nổi tiếng!

Đến lúc đó, Vương Cường cậu sẽ không còn mặt mũi mà tiếp tục lăn lộn ở trường nhất trung Tô Bắc.

Tần Minh cười lạnh một cái, tiến lên phía trước một bước thúc ép nói: 

“Sao vậy, chẳng lẽ cậu muốn nói lời không giữ lấy lời trước mặt nhiều người như vậy ư?”

Đối với đối thủ, Tần Minh không có tốt tính mà bỏ qua như vậy.

Chuyện tên Vương Cường này tìm mình không còn là chuyện ngày một ngày hai, nên dạy dỗ cậu ta một chút.

Tiết Tiểu Dũng nhanh chóng đi đến, mặt đầy khinh thường nói:

“Đúng vậy, không phải cậu định nuốt lời đấy chứ?”

“Haha, không ngờ Vương Cường lại thua.”

“Đúng vậy đúng vậy, có chơi có chịu cũng không làm được, đúng là trò hề!”

“..........”

“........”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom