• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Tình yêu không thể cự tuyệt (10 Viewers)

  • Chap-289

Chương 289: Một cuộc điện thoại không muốn bắt máy




Trong nước đã lan truyền danh sách vai diễn của bộ phim mới 'Mảnh vụn hồi ức do Đại Hoa đầu tư vào năm nay.



Tối hôm nay, nữ diễn viên chính Trần Thấm đang dùng bữa cùng một người phụ nữ tao nhã trong quán cà phê cao cấp.



Gần năm năm nay, Trần Thấm chủ diễn không ít phimn chính, đều nhận được thành tích khá ổn, cộng thêm việc cô xuất thân từ diễn viên thoại kịch chuyên nghiệp, nền tảng lời thoại vô cùng vững chắc, rất nhiều đạo diễn lớn đều nguyên hợp tác với cô ta, cô ta chẳng qua vừa trạc ba mươi tuổi, lại có thể sở hữu phòng vé khá ổn trên ảnh đàn quốc tế, điều này giúp cô ta ghi điểm không ít



Dựa vào xu thế phát triển thể này, thêm vài năm nữa, cô ta sẽ trở thành một trong các nữ diễn viên Hoa ngữ có thân giả cao nhất.



Vì tranh thủ có ta có thể xuất diễn 'Mảnh vụn hồi ức, Đại Hoa cũng tốn một phen công sức.



Thế nhưng trước khi ký kết hợp đồng, người phụ nữ này đột nhiên tìm tới cô, trên danh thiếp chỉ có hai chữ Tề Tương



Theo như Trần Thẩm được biết, ba của Tề Tương chính là đống sự trong Đại Hoa, lúc này cô ta tim mình vì mục đích gì chứ?



“Đại Hoa rất biết chọn người, cô Trần Thẩm rất có khí phách.” Tề Tương cười tán thưởng.



“Có lời gì xin hãy nói thẳng.” Trần Thẩm đương nhiên không ngốc, cô ta thích vào thẳng vấn đề, lặn lộn trong giới diễn xuất bao nhiêu năm nay, sức nhìn người thì cô ta vẫn có, chỉ là không biết trong tay Tề Tương nắm giữ bao nhiêu là bài chủ chốt, dám chống đối với Giang Tùy An.



“Được, vậy tôi đi thẳng vào vấn đề, tôi muốn cô trở thành nữ chính của bộ phim 'Mảnh vụn hồi ức'"



Từ nụ cười của Tề Tương, Trần Thẩm rõ ràng phát hiện được, cô ta không phải muốn mình nghiêm túc đóng phim, mà có kế hoạch khác.



“Sau đó?”



“Không cần cô bỏ diễn, chỉ cần cô hoàn thành tiến độ bảy mươi phần trăm, xảy ra chút tai nạn ngoài ý muốn, chỉ vậy mà thôi." Tề Tương nhấp rượu vang trong lỵ, nụ cười nhu mì: “Tôi rất mong chờ hậu kỳ của bộ phim được đầu tư hàng trăm triệu, sau khi xảy ra vụ việc này, Giang Tùy An sẽ xử lý ra sao."



“Lúc đó, các đồng sự của Đại Hoa chắc sẽ rất có thành kiến với anh ta chăng.



Trần Thẩm đột nhiên bật cười thành tiếng: “Bọn họ ngu ngốc thế sao, đổ hết mọi việc lên đầu Chủ tịch Giang?"



“Tôi sẽ khiến bọn họ làm như thế.” Giọng điệu của Tề Tương đột nhiên nặng nề mấy phần, sau đó đưa ra một tấm ảnh, đẩy tới trước mặt Trần Thấm: “Đây là tấm ảnh của cô ra vào Mệnh Đình Hoa Phủ vào tháng trước, theo như tôi được biết, cô làm người tình của Phương tổng đã được một thời gian rồi...



“Cô uy hiếp tôi!” Trần Thấm mở to đôi mắt, nếu mối tình vụng trộm của cô ta bị phơi bày, sự nghiệp của cô ta chắc chắc toi đời!



“Đây chính là quy tắc cuộc chơi trong giới diễn xuất, cô hãy suy nghĩ thật kĩ, hợp tác với tôi hay chờ đợi thân bại danh liệt?”



Trần Thẩm túm chặt cú đấm, im lặng rất lâu mới nhìn sang Tề Tương: “Dù sau khi tôi nhận phim gây ra một loạt rắc rối, cũng sẽ không ảnh hưởng tới địa vị của Giang Tùy An trong Đại Hoa, cô sẽ không đấu lại anh ta đâu, anh ta giống như một con ác ma trên thương trường, đánh đầu thắng đó.



“Bất cứ kẻ nào đấu với anh ta, cuối cùng cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì cả.”



“Cô hiểu rõ anh ta tới vậy sao?”



“Hiểu hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cô, tôi từng là bạn học của Giang Tùy An. Trần Thẩm vừa nói xong liền đứng phắt dậy: “Tôi sẽ suy nghĩ vụ việc này.



Tề Tượng dõi nhìn cô ta rồi khỏi, chẳng nói gì cả.



Cuộc đời con người trong sự nghiệp vẫn phải vì danh lợi mà cá cược một ván, Đại Hoa đã bị Giang Tùy An nằm trong tay nhiều năm nay, đã đến lúc đổi chủ rồi.



Tề Tương lắc lư ly rượu vang hấp dẫn, cô đã đi tới bước này đã không còn đường lui.



Dù Giang Tùy An lớn mạnh ra sao, cô ta cũng phải thử thách một phen.



Một tuần tiếp theo, Nhan Ôn đều liên tục đóng phim trong đoàn mấy ngày liền, phần lớn thời gian của Giang Tùy An đều ở trong đoàn phim với cô, cũng xem như thời gian nghỉ ngơi.



Nếu không vì e sợ Nhan Ôn đóng phim quá vất vả, Giang Tùy An sẽ không để cô rời khỏi khách sạn một cách dễ dàng đầu.



Lúc nào anh cũng phải cố gắng kiềm chế không được điên cuồng.



Khía cạnh khác Nhan Ôn đóng phim rất thuận lợi, kết thúc sớm hơn một tuần so với dự tính, Shellyneo mời hai vợ chồng ở lại thêm vài ngày, chờ cắt xén phim hậu kỳ xong xuôi, cùng mở tiệc ăn mừng hãy về, nhưng vì Đại Hoa còn có việc cần Giang Tùy An xử lý, nên họ quyết định về nước vào hôm sau.



Buổi tối trước khi về nước, Nhan Ôn nhận được một cuộc gọi không hề mong muốn.



“Tôi là Nhan Nhu, khi nào cô về nước, tôi có chuyện tìm cô.



Nhà họ Nhan?



Âm thanh hơi xa lạ này kéo tâm tư của Nhan Ôn trở về thời xa xưa, trong lòng cô có cảm giác dường như trải qua mấy đời, thì ra chỉ vừa trôi qua mấy năm mà thôi.



Cô sớm tập quen trạng thái không thân thích, đột nhiên nhận được cuộc gọi này, trái tim cô mang sự đề phòng đậm sâu.



Nhan Nhu ở đầu dây bên đây rất lâu cũng chưa chờ được câu trả lời, liền truy hỏi một câu: “Cô không muốn gặp tôi ư?”



“Đúng vậy, không muốn” Nhan Ôn trực tiếp nói ra, từ ngày cô đến nhà họ Nhan, cô luôn tự quở trách mình, cảm thấy mình đã giành giật đồ vật của người khác, nhưng bây giờ cô càng ngày càng hiểu rõ, dù không có cô, tình cảm của mấy anh chị em nhà họ Nhan cũng sẽ không sâu đậm tới bước nào đâu.



Trong cốt cách của bọn họ, sự đổ kỵ và tranh đoạt đã nảy mầm từ sớm.



“Sau khi về nước báo cho tôi biết, tôi sẽ phải người tới đón cô.” Nhan Nhu hơi mất kiên nhẫn, hoàn toàn phớt lờ lời nói của Nhan Ôn.



“Không cần, tôi tự đi được.” Nhan Ôn làm biếng nói tiếp với cô ta, liền cúp máy.



Giang Tùy An đứng dậy khỏi ghế sofa: "Sao vậy?”



“Là người của nhà họ Nhan, muốn hẹn gặp em." Nhan Ôn giải thích: “Nhưng em không muốn dây dưa quan hệ với nhà họ Nhan.



Giang Tùy An nhẹ nhàng ôm vai cô: “Bảo vệ tốt cho bản thân mình, anh mãi mãi ủng hộ quyết định của em."



“Em tới gặp cô ta một phen thì về ngay, sẽ không kéo dài thời gian đầu, chẳng có gì để nói với bọn họ cả.” Nhan Ôn thẳng thắn lên tiếng, vùi đầu vào ngực của Giang Tùy An.



“Lái chiếc xe tốt nhất tới đó."



Nhan Ôn hiểu rõ ý của anh, không muốn cô bị nhà họ Nhan khinh rẻ, nhưng Nhan Ôn cảm thấy dù cô có làm gì đi chăng nữa, người nhà họ Nhan cũng sẽ khinh thường cô, trong mắt bọn họ, luôn xem thường Nhan Ôn.



Đêm khuya, sau khi Giang Tùy An đóng văn kiện, ngắm nhìn Nhan Ôn đang ngủ ngon trên giường, lạnh lùng nheo mắt.



Không ai có thể ức hiếp Nhan Ôn, người nhà họ Nhan cũng không được.



Sau khi bọn họ về nước, Nhan Nhu lại gọi tiếp một cuộc điện thoại, Nhan Ôn hẹn sẵn thời gian với cô ta, liền đi tới hầm xe của nhà mình, nhìn xe sang trọng và siêu xe trong đó, lắc đầu vài cái, chọn một chiếc xe tầm thường nhất.



Sở thích của cô luôn chú trọng vào tính năng thực dụng.



Nhan Nhu hẹn cô gặp mặt tại một nhà hàng Ý, vô cùng sang trọng.



Ba giờ trưa, Nhan Ôn tới nhà hàng đúng giờ, ngồi xuống vị trí được đặt sẵn, nhưng nửa ngày trời chẳng thấy Nhan Nhu đâu, cách nhau bấy nhiêu lâu, tính khí của đại tiểu thư Nhan Nhu vẫn chẳng hề thay đổi, vẫn thích chèn ép người khác mọi lúc mọi nơi, thích để người khác cùng kính cô ta, để mượn dịp thể hiện địa vị của mình.



Thế nhưng Nhan Ôn chẳng bao giờ đếm xỉa đến những chuyện này.



Cô lắng nghe âm nhạc cổ điển, lật xem tạp chí, chẳng hề tỏ vẻ bực bội nửa phần vì không chờ được người xuất hiện.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom