• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế? (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 16-20

CHƯƠNG 16: TÔI SẼ CHO EM CƠ HỘI KHÁM PHÁ CON NGƯỜI TÔI

Bên ngoài lúc này trời đã đổ mưa lớn,
Hàn Giai Tuệ bị đánh thức bởi tiếng nước rơi ào ạt bên cửa sổ. Cô đoán chừng trời lúc này cũng đã chập choạng tối.
Căn nhà yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài kia và tiếng "tic...tắc..." phát ra từ chiếc đồng hồ Pháp cổ trạm khắc tinh xảo treo trên tường.
Mùi hương thức ăn đâu đó lọt vào cánh mũi. Căn nhà này khá biệt lập, bao quanh là rừng thông ngút ngàn. Xung quanh hoàn toàn không có hàng xóm. Chắc chắn, dưới bếp quản gia đang sửa soạn bữa tối. Cô cũng muốn xuống phụ giúp bà một tay.
Nhưng vừa xuống đến cầu thang, ánh mắt Hàn Giai Tuệ từ hào hứng chuyển sang sửng sốt. Cô không nhìn thấy quản gia nào cả, chỉ nhìn thấy người đang đứng trong bếp là "nam thần thao túng giới thương nghiệp" trong truyền thuyết.
Chuyện này nếu không phải mắt thấy tai nghe, thì có nằm mơ cũng không ai dám tin.
Giai Tuệ đưa mắt một vòng quanh ngôi nhà. Quả thực chẳng thấy bóng dáng người quản gia nào cả. Còn đang đứng ngây ngốc ở cầu thang thì cô bỗng vì một tiếng nói mà giật mình
"Còn đứng ngây ra đấy làm gì, xuống ăn cơm thôi"
Phong Thừa Vũ vừa bê một đĩa sườn bốc khói nghi ngút, tỏa hương thơm phức ra đặt lên bàn ăn, vừa giục cô ngồi xuống ăn cơm.
Nhìn bữa ăn hoàn chỉnh, đủ hương vị sắc, hài hòa không thừa không thiếu, vô cùng tinh tế. Hàn Giai Tuệ con ngươi như muốn nhảy ra khỏi mắt, không kìm được sự ngạc nhiên
"Đây... đây là anh... anh nấu sao?"
"Tôi cũng không biết. Chắc là cô mộng du chạy vào bếp nấu đấy"
Câu nói của anh rất bình thường nhưng mà cô nghe thế nào cũng cảm nhận được ý trêu trọc trong đó.
"Bữa cơm thịnh soạn được đích thân Tổng giám đốc Tập đoàn Phong thị vào bếp nấu. Không biết tôi có thể nuốt trôi không nữa"
"Không phải lúc sáng vẫn ăn ngon lành lắm sao"
Vừa nói vừa nhanh tay giành miếng sườn trên đũa cô, bỏ vào bát mình. Nhún vai tỏ vẻ như mình vô tội.
Hả? Bữa sáng cũng là do anh nấu. Bảo sao khi cô nói truyện với quản gia xong, lúc xuống nhà đã không thấy bóng dáng bà đâu nữa.
Đều là anh tự tay nấu nướng.
Bất ngờ, rất bất ngờ.
Cô khắp một miếng đậu phụ, đậu phụ mềm mại tan trong miệng.
"Thật quá đỗi bất ngờ, không biết ở Phong tổng còn điều gì mà tôi không biết nữa không"
"Haha, còn rất nhiều, chỉ là cô có dám khám phá con người tôi không thôi"
"Có gì mà tôi không dám chứ"
Hàn Giai Tuệ chợt nhận ra cái miệng nhanh nhảu hình như vừa bán đứng mình. Nhưng thu lại cũng không kịp nữa rồi. Chỉ biết cắm cúi gắp thức ăn bỏ vào bát.
"Được. Tôi sẽ cho em cơ hội khám phá con người tôi"
Gian manh thật đấy!
Không ngờ Phong tổng bình thường lạnh lùng cao ngạo, vậy mà cũng có lúc chấp nhặt một câu nói của người khác như vậy.
Nhưng cô phải công nhận, người đàn ông này nếu không kinh doanh thương mại, chắc chắn cũng có thể kiếm tiền bằng cách mở nhà hàng. Còn nấu ngon hơn chị Tần nhà cô nữa. Món sườn nướng tẩm ướp đậm đà này, khiến cô ăn tận ba bát cơm. Mải ăn không hề để ý đến khóe miệng người trước mặt ngập tràn ý cười.
Kết thúc bữa tối Phong Thừa Vũ không nói không rằng đưa cho cô một đĩa trái cây và một con dao gọt hoa quả. Tuy rằng anh không nói ra, nhưng cô vẫn nhận ra được hàm ý trong ánh mắt anh. Ý là bảo cô vẫn chưa thể đụng tay vào nước lạnh, tốt nhất nên ngoan ngoãn ngồi đó gọt hoa quả. Đành bê đĩa hoa quả ra phòng khách đặt xuống chiếc bàn gỗ sồi nâu mộc.
Trên bàn có một cuốn tạp chí kinh tế. Người đàn ông uy dũng trên bìa cuốn tạp chí, chính là người đàn ông đang tùy tiện xắn tay áo rửa bát trong kia.
Khiếp sợ!
Ngoài khiếp sợ, cũng chỉ có khiếp sợ!
Nếu cô kể chuyện này cho người khác, có mấy ai sẽ tin lời cô nói chứ?
Chính cô còn không tin nổi cơ mà.
Lúc này, Hàn Giai Tuệ mới có thời gian đi một vòng quan sát ngôi nhà này. Nơi này không giống phong cách châu Âu xa hoa như những căn biệt thự nhà giàu cô thường thấy. Phong cách kiến trúc Scandinavian đậm chất Bắc Âu với tone lạnh đơn sắc, rất hợp với tính cách nghiêm túc, khiêm tốn của chủ nhân. Áng chừng căn hộ này cũng phải rộng tới gần ba trăm mét vuông, có đủ phòng khách, phòng ăn, phòng sách và một phòng ngủ. Nhưng vì cách bài trí tối giản nên không tạo cảm giác quá choáng ngợp khi nhìn vào. Vách kính sát mặt sàn nhìn ra rừng thông. Dường như chỉ cần có tuyết rơi bên ngoài phủ lên những lá thông bạc kia, thì người đứng trong nhà sẽ có cảm giác như đang đứng giữa vùng thiên nhiên Bắc Âu hùng vĩ.
Quả là những người có tiền thì luôn có những phong thái của riêng mình. Chỉ là một căn nhà để thỉnh thoảng nghỉ lại ở một thành phố nhỏ thôi, đâu cần phải đặc biệt thiết kế ấn tượng như vậy chứ.
Hàn Giai Tuệ bước chân tới trước tấm kính lớn sát mặt sàn nhìn ra ngoài. Mưa tầm tã giăng kín rừng thông. Những hạt nước to, trong như ngọc, không vẩn bụi, mang theo mùi ngai ngái của gỗ thông. Rơi xuống, rồi nhanh chóng lăn một vệt dài xuống mặt đất.
Cô cứ đứng đó, ngây ngốc ngắm nhìn những hạt nước mưa nhảy nhót trong mấy vũng nước đọng trước lối vào nhà. Rồi chợt nhận ra có một luồng hơi ấm đang lan truyền khắp mọi tế bào, xen lẫn mùi ngai ngái của gỗ thông ẩm ướt còn có một mùi hương nam tính quen thuộc. Truyền ra từ chiếc áo của anh mới khoác lên người cô.
Trái tim cô lúc ấy như vừa hẫng một nhịp!
Nhiệt độ lúc này đã giảm xuống gần chục độ so với ban ngày. Đúng là đứng đây có hơi lạnh. Nhưng cô không ngờ rằng là chỉ vì một hành động nhỏ của cô lúc xoa tay vào nhau, mà Phong Thừa Vũ lại đi lấy áo ấm khoác cho cô.
Cũng không ngờ được rằng, con người vốn dĩ lúc nào cũng mang vẻ mặt uy nghiêm, lạnh nhạt như anh, lại có những lúc ấm áp đến vậy!
CHƯƠNG 17: TÔI CHỈ CÓ HỨNG THÚ VỚI MÌNH EM

Dường như Phong tổng ở Thành phố A này không phải chỉ là để nghỉ ngơi. Sau khi ăn tối xong không lâu lại trở về phòng sách làm việc. Có vẻ công việc rất bận rộn. Nhìn cánh cửa phòng sách đóng im ỉm, không có dấu hiệu được mở ra, Hàn Giai Tuệ nhàm chán bước về phía phòng ngủ, lôi điện thoại gọi điện cho Lộ Khiết.
Sáng nay khi tỉnh dậy, cô đã báo với anh trai sẽ ở lại Thành phố A vài ngày vì sự cố giao thông. Hàn Đông Quân lúc này vẫn đang ở Sơn Nam khảo sát xây dựng chi nhánh của QT, nên cũng rất bận rộn, hoàn toàn không có thời gian để ý mấy chuyện như vậy.
Phùng Lộ Khiết vừa về đến nhà thì nhận được điện thoại. Giai Tuệ không ở đó, cô từ công ty về cũng ăn uống tạm bợ rồi nghỉ ngơi, không bày vẽ nấu nướng. Hàn Giai Tuệ kể chuyện ở Thành phố A. Tất nhiên là chuyện dầm mưa ngất xỉu được Phong Thừa Vũ đưa về nhà không hề được nhắc đến. Nói chuyện một lúc thì Lộ Khiết đi ngủ sớm.
Giai Tuệ cởi chiếc áo khoác da cao cấp trên người ra, treo lên mắc treo quần áo. Mùi hương nam tính từ chiếc áo như một loại ma lực mị hoặc cuốn quanh cô. Khiến cô nằm trên giường mà không thể nhắm mắt ngủ nổi. Không biết là vì lúc chiều cô đã ngủ quá nhiều hay vì mùi hương ấy cứ vương vất bên cánh mũi.
Hình ảnh người đàn ông ấy như chiếc bóng, đi đi lại lại trong tâm trí cô. Lúc thì ngồi bên giường để cô nắm tay suốt đêm không rời, lúc lại vì cô ốm mà xắn tay áo đứng trong bếp rửa bát không để cô gặp nước mà ốm thêm, khi lại sợ cô lạnh mà khoác thêm áo.
Một Phong Thừa Vũ dịu dàng, ấm áp. Không giống với Tổng giám đốc lạnh lùng xa cách lần cô chạm mặt ở Phong thị, cũng không phải Phong tổng thâm trầm ép hôn cô ở bãi đỗ xe.
Cô càng cố xua đi suy nghĩ về người đàn ông đó, thì những hình ảnh về anh lại càng lởn vởn trong đầu.
Có lẽ vì lúc tối ăn hơi nhiều sườn, nên giờ lại cảm thấy khát nước. Giai Tuệ vén chăn, rón rén bước xuống nhà, đi vào bếp rót nước uống.
Liếc sang cánh cửa phòng sách vẫn kín như bưng, bên trong có ánh đèn vàng hắt ra hành lang, cô lại đưa mắt nhìn đồng hồ. Đã hơn mười hai giờ. Khuya vậy mà vẫn còn làm việc. Cô rót một ly nước ấm, đi về phía đó.
Bước chân dừng lại trước cửa phòng sách, nhưng lại đang phân vân không biết có nên gõ cửa hay là thôi. Bất chợt cửa phòng sách mở ra khiến cô mất đà ngã chúi về phía trước rơi ngay vào vòng tay anh. Cốc nước đổ tung tóe trên sàn.
Anh bế cô đặt ngay ngắn trên ghế sofa
"Có bị ướt không?"
Cô như kẻ vừa ăn trộm bị bắt quả tang, cúi thấp mặt lắc đầu nguầy nguậy.
Nhìn một lượt xác định đúng là không có chỗ nào bị nước hắt tới. Anh mới đứng lên, áp khuôn mặt tuấn tú lại gần, hơi thở ấm áp gần như phả lên mặt cô
"Muộn lắm rồi, em mặc thế này đi lại trong nhà, là muốn quyến rũ tôi sao"
Lúc này cô mới nhìn xuống, quả thực là lúc nãy cô chỉ định xuống nhà uống nước rồi sẽ lên ngay. Nên cứ mặc nguyên đồ ngủ như vậy đi xuống. Thấy anh còn làm việc nên mới rót nước mang qua đó.
Sao cô có lòng tốt rót nước cho anh ta mà giờ lại trở thành cô cố tình câu dẫn chứ?
"Biết thế tôi để anh chết khát trong đó đi.... Ưm ...."
Lời chưa kịp thốt ra đã bị anh nuốt lấy.
Bị hôn đột ngột khiến toàn thân cô lập tức nhũn ra. Đây không phải lần đầu tiên cô bị Phong Thừa Vũ hôn, nhưng mấy lần trước đều là bất đắc dĩ xảy ra ngoài ý muốn. Trong tình huống này, không gian này, với cô mà nói thì hành động này của anh là quá mức thân mật.
Anh ngậm lấy đôi môi anh đào mềm mọng, đầu lưỡi phác họa viền môi ấy. Chờ khi cơ thể cô vì mẫn cảm mà khẽ run nhẹ, anh mới tách hai cánh môi, từ từ khuấy đảo, nhiệt tình dây dưa. Môi lưỡi mềm mại quấn quít, đến khi Hàn Giai Tuệ cảm thấy khó thở, cố gắng dùng hết sức đẩy anh ra. Anh mới luyến tiếc rời khỏi môi cô.
"Chẳng phải em nói muốn khám phá con người tôi sao, tôi cho em cơ hội"
"Phong tổng, người ta vẫn đồn anh là người thanh tâm quả dục, không có hứng thú với phụ nữ cơ mà"
Cô cố điều chỉnh lại nhịp thở, hai má đỏ bừng, không kìm được mà mắng anh.
"Đúng, tôi không có hứng thú với phụ nữ khác, tôi chỉ hứng thú với mình em mà thôi"
Giọng nói trầm khàn của anh ghé sát bên tai, hơi thở ấm áp của anh phả sau tai cô nóng bỏng như một loại mê hoặc, bủa vây lý trí của cô.
Anh đặt nụ hôn xuống cằm, rồi lướt sang quai hàm cô, dọc theo vành tai, chạm vào điểm mẫn cảm.
"Ưm ..."
Vì cô chưa từng gần gũi với người đàn ông nào, chưa bao giờ biết đến những cảm giác như thế này. Cho nên lúc này cả người cô như bị kim châm, rất tê dại khiến cô loạn lạc mê muội chỉ biết nắm chặt lấy cổ áo anh, quay đầu né tránh
"Anh đừng ..."
Với đàn ông mà nói, hai từ này hoàn toàn là liều thuốc thôi thúc tất cả.
Nụ hôn cháy bỏng di chuyển dọc theo vành tai, rồi rời sang cần cổ trắng nõn, sau đó lướt xuống xương quai xanh, dịu dàng thiêu đốt cô từng chút, từng chút một.
Anh hôn mạnh vào xương quai xanh của cô một cái. Đột nhiên cả người Giai Tuệ khẽ run lên, toàn thân căng cứng, co quắp dưới người anh. Gương mặt sạch sẽ trắng nõn không cách nào che giấu được sự động tình, đỏ ửng như hai trái cà chua, mái tóc rối tung bên vai.
Anh không hôn cô nữa. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc rối túm ra sau. Bàn tay ấm áp vuốt ve da mặt trắng mịn. Rồi nhấc cô lên đặt lên đùi.
Bàn chân cô vô tình chạm vào chân anh. Lạnh buốt.
Ánh mắt xanh thẳm như biển đêm gợn sóng bỗng chốc tối dần. Lập tức bế ngang người cô về phòng ngủ.
"Em là trẻ con à, còn không biết đường mà đi dép"
Vừa nãy vội đi lấy nước nên đúng thật là cô quên đi dép. Nhưng anh bảo ai là trẻ con chứ? Nói cô là trẻ con, vậy mà anh vừa làm gì với đứa trẻ này vậy.
Hàn Giai Tuệ rất muốn cãi lại anh, nhưng sợ lại bị anh hôn tiếp, nên ngoan ngoãn nằm im trong lòng anh để anh bế về phòng.
Sau khi nhét cô vào trong chăn ấm, anh dịu dàng đặt một nụ hôn phớt lên trán. Hàn Giai Tuệ thẹn đỏ mặt kéo chăn che kín đầu. Nghe tiếng bước chân anh vẫn gần đây, cô hé mắt ra nhìn. Anh nhẹ nhàng đặt đôi dép đi trong nhà ngay ngắn cạnh giường cho cô.
Bóng lưng cao ngất rời đi, trái tim cô hình như vừa đập mạnh một cái.
CHƯƠNG 18: ANH ĐÂU CÓ ĂN THỊT EM

Sáng nay, Hàn Giai Tuệ cố tình dậy muộn để tránh mặt Phong Thừa Vũ. Thấy dưới nhà yên ắng, nghĩ rằng anh đã giam mình trong phòng sách với đống tài liệu kia, thì mới lặng lẽ đi xuống.
Nhưng không, anh đang ngồi bên ghế sofa, dáng vẻ thong dong, bình thản. Tay vừa giở lật cuốn tạp chí kinh tế, vừa nghe trợ lý đứng bên cạnh trao đổi công việc.
Nắng từ bên ngoài cửa sổ xuyên qua tấm rèm chiếu thứ ánh sáng mị hoặc lên người anh. Từ vị trí của cô nhìn về phía anh sẽ thấy góc nghiêng hoàn mỹ như điêu khắc của anh, mọi đường nét đều hài hòa. Như thể anh chính là một bản mẫu đẹp nhất của thợ điêu khắc bậc thầy vậy.
Hàn Giai Tuệ không muốn chạm mặt anh nên bước thẳng ra cửa chính đi ra bên ngoài. Lúc đi qua chỉ nghe thấy trợ lý nói với anh hôm nay anh có buổi họp thường niên ở công ty con và buổi tối sẽ có bữa tiệc xã giao với lãnh đạo thành phố.
Vậy là ít nhất trong ngày hôm nay cô sẽ không phải trực tiếp đối mặt với anh. Giờ cứ nhìn thấy mặt anh là trong đầu cô lại hiện lên cảnh tượng đêm qua, hai má nóng ran. Tốt nhất là anh cứ bận như vậy. Không trực tiếp đối diện với anh, cô sẽ thấy thoải mái hơn. Hàn Giai Tuệ khấp khởi bước dọc theo con đường hai bên trồng hoa thiên điểu bước về phía xích đu cạnh lối đi, ngồi xuống.
Cả ngày hôm đó, anh không xuất hiện, cô thảnh thơi đi dạo quanh khu vườn biệt lập giữa đồi thông. Cây hoa được cắt tỉa gọn gàng, có vẻ như luôn có người chăm sóc tỉ mỉ.
Theo cô biết thì Phong Thừa Vũ từ khi học Trung học đã sang Mỹ. Sau khi học xong thì về Lục thành xây dựng Tập đoàn Phong thị. Mấy năm sau, Phong thị phát triển mạnh, mở thêm vài công ty con ở một số Thành phố lớn trong nước.
Nhưng cô nghĩ mãi cũng không hiểu, vì sao lại có một công ty con đặt ở Thành phố A, nơi kinh doanh thương mại hay địa ốc đều không mấy phát triển, giao thông không hề thuận tiện. So với những thành phố khác thì chỗ này quả thực không tìm được lợi thế nào để phát triển lĩnh vực công ty anh cả.
Mua một căn hộ ở gần công ty con để mỗi lần đi công tác thuận tiện nghỉ lại thì cũng hợp lý, nhưng với diện tích lớn như vậy, còn đặc biệt thiết kế ấn tượng, chăm chút tỉ mỉ như thế này thì có phải quá phô trương rồi không?
Chẳng lẽ ở thành phố nào đặt công ty con anh đều có một biệt phủ xa hoa thế này?
Nếu đúng thật là như vậy thì Phong Thừa Vũ quả thực khiến người ta phải kinh ngạc!
********************
Vì Phong Thừa Vũ không ở nhà nên cô không nấu cơm. Chỉ ăn qua loa chút đồ ăn vặt rồi mở tivi lên xem. Chương trình tivi cũng không có gì đặc sắc, nếu không là mấy gameshow tẻ nhạt thì sẽ là chương trình tạp kỹ. Chọn tới chọn lui cuối cùng Hàn Giai Tuệ dừng lại ở một bộ phim tình cảm.
Là kiểu phim tình cảm sướt mướt, ủy mị theo mô típ cũ. Chỉ cần xem một đoạn là có thể đoán ra toàn bộ nội dung. Hàn Giai Tuệ chưa bao giờ hứng thú với mấy bộ phim sướt mướt kiểu này. Nhưng mà cô cũng không biết làm gì khác, đành chú tâm ngồi xem.
Mạch phim cũng cuốn hút. Chẳng mấy chốc cô cũng nhập tâm với cảm xúc của nhân vật chính. Đến đoạn cao trào nước mắt đã lem nhem.
Cô ngồi co chân trên sofa, hai tay ôm chặt hai đầu gối. Khuôn mặt đẫm nước mắt dựa lên đó.
Phong Thừa Vũ vừa về đến cửa thì nhìn thấy cảnh này. Tưởng cô ở một mình lại gặp chuyện gì. Dù sao thì lần trước cô sốt rồi ngủ mơ, tâm trạng rất hoảng loạn.
Anh lo lắng nhào tới ôm chặt lấy cô, ánh mắt xót xa vạn phần. Nhưng Hàn Giai Tuệ lại tưởng anh định hôn cô giống tối qua. Nên đột ngột giẫy ra khỏi lòng anh, lao nhanh về phía trước mặt tránh né.
Không ngờ vì vội quá mà chân cô đập mạnh vào góc bàn trà.
Cú va đập khá mạnh khiến khuôn mặt xinh xắn của cô chuyển sang trắng bệch. Cô lập tức ngồi xuống, hai môi cắn chặt để kiềm chế cơn đau.
Ánh mắt người đàn ông từ xót xa chuyển sang khó hiểu, rồi lại là xót xa. Anh nhẹ nhàng đỡ cô lên ghế. Vì đang bị đau nên cô cũng không nghĩ đến chuyện phản kháng. Anh nâng đôi chân lên kiểm tra. Bị đỏ lên rồi, có chỗ còn rớm chút máu.
Anh cầm hộp y tế đi đến, thấm thuốc sát trùng vào miếng bông trắng tinh. Hàn Giai Tuệ thấy thế vội vàng rụt chân lại
"Không cần đâu, mấy hôm sẽ tự khỏi"
Cô rất sợ đau.
"Không được, cứ để như vậy sau này sẽ để lại sẹo. Em không muốn sau này vì vết sẹo xấu xí này mà không thể mặc váy, đúng không?"
"Nhưng mà.... đau lắm"
Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của cô, anh nhẹ giọng. Gương mặt anh tuấn hiện rõ vẻ ấm áp đầy nhẫn nại, như đang dỗ dành một chú mèo con thích làm nũng
"Chỉ đau một chút thôi. Anh sẽ làm thật nhẹ"
Cả đời này, chắc đây là lần đầu tiên, người đàn ông lạnh lùng cao ngạo này mang dáng vẻ dịu dàng như thế.
Lời dỗ dành ấm áp của anh cuối cùng cũng làm tảng băng trong lòng cô tan chảy. Vả lại, nếu không sơ cứu chắc chắn sau này sẽ để lại sẹo. Đành để cho anh khử trùng giúp cô.
Động tác của anh nhẹ nhàng, cẩn thận bôi thuốc sát trùng lên vết thương. Anh dùng ánh mắt để trấn an cô, ánh mắt anh ôn nhu cực độ
"Đang yên đang lành tự dưng chạy vội như thế để làm gì?"
"Còn không phải tại anh à?"
Cô gái này vừa cố chấp vừa bướng bỉnh. Nhưng vì cô đang bị đau nên anh không thèm chấp với cô. Chỉ nhàn nhạt buông một câu
"Anh đâu có ăn thịt em"
Cái gì mà không ăn thịt chứ?
Cô thử buông lỏng cảnh giác xem anh có ăn cô sạch sẽ như sói đói ăn thịt con mồi không?
Sau khi bôi thuốc sát trùng, anh băng nhẹ vết thương cho cô để tránh nhiễm trùng. Xong xuôi anh ngồi xuống bên cạnh cô, kéo cô vào lòng
"Còn đau không?" Giọng nói trầm thấp của anh vẫn ẩn chứa nhiều xót xa.
Thật ra chỉ là vết thương nhỏ, xử lý xong cũng đỡ đau hơn rồi. Cô không muốn làm nũng quá. Nhưng đột nhiên thấy vẻ đau lòng và ân cần nơi đáy mắt anh, cô vô thức lại muốn nhõng nhẽo.
"Đau"
Thế là tối nay, cô lại được Tổng giám đốc Phong thị bế về giường.
CHƯƠNG 19: PHONG THỪA VŨ BIẾT THUẬT ĐỌC TÂM

Mới hơn tám giờ tối đã bị Phong tổng bế lên giường bắt đi ngủ. Vì buổi tối ăn uống qua loa, nên nửa đêm Hàn Giai Tuệ không thể ngủ tiếp được vì đói bụng. Đành phải dậy nấu gì đó ăn tạm.
Mới bước xuống mấy bậc cầu thang, cô đã thấy một thân hình cao lớn đang nằm ngủ trên sofa. Chiều cao của anh dường như hơi khá khổ so với chiều dài của ghế sofa. Nên khi ngủ anh phải co chân lại, bộ dạng có phần biếng nhác, nhưng vẫn toát lên vẻ gợi cảm chỉ có ở riêng anh.
Căn nhà này chỉ có một phòng ngủ. Ngoại trừ đêm đầu tiên và những lúc anh bế cô về giường thì hầu như Phong Thừa Vũ không hề bước chân vào phòng ngủ. Cô nghĩ anh sẽ nghỉ ngơi ở trong phòng sách. Nhưng không ngờ anh lại nằm ngay trên sofa mà ngủ ngon lành.
Hàn Giai Tuệ mở tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu ăn. Trong tủ lạnh đầy đủ mọi thứ, khiến cho cô có cảm giác đây là tủ lạnh của một bà mẹ đảm đang chu đáo vậy.
Cô cầm ra một ít trứng gà, cà chua và hành lá. Muộn thế này rồi, chỉ có nấu mỳ với trứng là nhanh nhất.
Vừa quay lưng lại thì một bóng đen cao lớn đã đứng sau lưng cô từ lúc nào. Hàn Giai Tuệ giật mình đưa tay ôm lấy ngực
"Sao anh đi lại có thể không phát ra tiếng động như thế chứ? Cứ như là ma vậy"
Anh không thèm để ý đến mấy lời kia của cô, chỉ ân cần hỏi
"Buổi tối chưa ăn gì sao?"
"Ăn rồi, nhưng bây giờ tự nhiên lại cảm thấy đói"
Thấy anh cầm mấy quả cà chua rửa dưới vòi nước. Có vẻ anh định sẽ nấu bữa khuya này cho cô nên ngại ngần nói
"Không cần đâu, anh cứ đi ngủ đi, tôi có thể tự nấu được"
Cô cũng không biết người đàn ông khí chất thanh cao đang đứng trước mặt cô là Tổng giám đốc Tập đoàn đầu tư kinh doanh thương mại lớn bậc nhất cả nước, hay là một quản gia chuyên nghiệp với tay nghề nấu ăn thượng hạng nữa.
Phong Thừa Vũ lạnh nhạt đặt mấy quả cà chua xuống, rồi bước ra khỏi bếp.
"Nấu cho tôi một bát nữa"
Anh cũng chưa ăn tối sao? Sao bảo là buổi tối có tiệc xã giao với lãnh đạo thành phố?
Nhưng mà mới bảy rưỡi tối anh đã có mặt ở nhà.
Có thể là chưa ăn thật.
Là vì cô sao?
Một lúc sau, Hàn Giai Tuệ bê ra hai bát mỳ cùng một đĩa trứng xào cà chua, vẫy tay gọi anh tới. Anh nhìn đồ ăn trên bàn rồi lại nhìn cô, ánh mắt như muốn hỏi "Liệu cô có bỏ nhầm muối thành đường không đấy?"
Vì đang đói bụng nên cô ăn rất tự nhiên, nhìn sang thấy bát mỳ của anh cũng vơi đi nhiều, không kìm lại được sự tò mò liền hỏi
"Anh cũng chưa ăn tối sao?"
Anh không trả lời, như kiểu ngầm thừa nhận.
"Sao anh về nhà sớm vậy?"
Lúc này, anh mới ngẩng mặt lên, mi tâm hơi cau lại, ánh mắt như khó hiểu. Rõ ràng vừa nãy nhìn thấy anh còn chạy trối chết, đến nỗi va cả vào bàn trà, sao bây giờ lại ngồi đây hỏi nhiều thế.
"Cũng không quan trọng lắm, đại diện công ty đi là được rồi"
Anh hờ hững đáp lại, giọng nói như gió thoảng qua, nhưng lại làm vỡ tan quả bong bóng hy vọng của cô.
Cô có chút mong ngóng rằng anh sẽ nói vì không muốn cô ở nhà một mình mà bỏ cả buổi tiệc quan trọng ấy, nói là vì muốn ăn cơm cùng cô nên trở về nhà lúc bảy rưỡi tối. Vậy mà anh chỉ nói vì bữa tiệc xã giao không quan trọng. Đều là lãnh đạo thành phố mà anh nói không quan trọng sao.
Dù cô biết rõ là anh và cô chẳng có quan hệ gì cả, chỉ là anh thấy cô lúc đau ốm thì tiện tay giúp đỡ, giống như một kiểu tính cách trượng nghĩa của đàn ông. Thế nhưng không hiểu sao tâm trạng hào hứng của cô vì câu trả lời của anh mà trở nên u ám. Trong lòng cô bỗng có tia mất mát, ánh mắt cũng trở nên lãnh đạm.
Phong Thừa Vũ vẫn dõi theo nét mặt cô, thấy vậy thì nở nụ cười nhàn nhạt
"Vậy tôi phải nói là tôi vì lo lắng em một mình sẽ sợ ma, vì không muốn em buồn chán khi không có gì làm, vì muốn ăn tối cùng em, vì cảm thấy nhớ em nên lập tức quay về, có phải câu trả lời như vậy mới khiến em thấy vui phải không?"
Gì vậy?
Phong Thừa Vũ biết thuật đọc tâm sao?
Hay là anh có thể dễ dàng nhìn thấu lòng người?
Mọi suy nghĩ ẩn giấu tận sâu đáy lòng của cô bị anh phơi bày hết ra bên ngoài, nên cô vì thẹn quá hóa giận mà quát lên với anh
"Tôi thà ở nhà một mình còn hơn ở với anh, so với ma, anh còn đáng sợ hơn nhiều"
Thật là khó hiểu!
Rõ ràng là không thích câu trả lời đơn giản kia của anh, nhưng khi anh nói đúng điều cô mong chờ thì lại nổi giận với anh. Phong Thừa Vũ cảm thấy tâm lý phụ nữ quả thật rất khó nắm bắt. Đến cả một người có thể dễ dàng đọc vị chính xác suy nghĩ của đối thủ trên bàn đàm phán như anh, cũng không thể nắm bắt được diễn biến tâm lý của cô gái này.
************************
Mấy ngày ở đây, cô đều rất rảnh rỗi. Nếu không nhàm chán xem tivi thì cũng là đi dạo quanh vườn. Phong Thừa Vũ không cho cô ra khỏi khuôn viên của biệt phủ vì sợ rằng cô không biết đường sẽ đi lạc hoặc gặp nguy hiểm. Đúng là tình hình an ninh ở Thành phố A này cũng hơi phức tạp. Nên cô ngoan ngoãn nghe lời anh, không tự ý đi xa.
Hôm qua, lúc dạo chơi trong vườn, cô phát hiện đằng sau dãy núi sau nhà có một mạch ngầm. Là một nhánh của suối nước nóng. Nhưng vì trời lúc đó đã gần tối nên cô đành quay về. Định là hôm nay sẽ tới đó xem thử.
Cơ thể cô mang tính hàn, nên cô rất thích ngâm mình trong nước nóng. Lại là mạch suối nước nóng tự nhiên, rất tốt cho thể trạng của cô.
Phong Thừa Vũ từ lúc cô ngủ dậy đã không thấy bóng dáng. Cô ngó vào phòng sách cũng không thấy anh. Chắc đã đến công ty rồi.
Nghĩ vậy, cô chuẩn bị ít đồ đi về phía sau nhà.
CHƯƠNG 20: GỌI TÊN ANH (H+)

Hàn Giai Tuệ đôi chân trần bước về phía sau nhà, tiến về phía dãy núi nhỏ. Ở giữa khe núi có một mạch nước ngầm. Khung cảnh tại đây luôn luôn mờ ảo trong làn khói của nước. Hai bên, thảm thực vật vẫn phát triển tươi tốt, phủ đầy sắc xanh mát cho cả vùng rộng lớn mặc cho dòng suối nóng trải dài bên dưới.
Trong khu rừng rậm với cỏ cây hoa lá, từng hơi khói từ những dòng nước nóng bốc lên tạo ra khung cảnh huyền ảo lạ mắt như thể lạc vào một thế giới khác.
Bàn chân cô chạm lên những phiến đá cuội lớn, nhẵn thín vì sự bào mòn của sóng nước. Hơi lạnh từ đá truyền lên chân cô mát dịu. Cô đạp qua những phiến đá, dần dần tiến vào bên trong.
Dòng nước ấm nhấn chìm bàn chân, rồi qua đầu gối, tràn lên lưng bụng ấm nóng. Càng vào sâu, nước càng dâng lên cao. Đến khi cả người chìm trong làn nước ấm áp thì Giai Tuệ mới dừng lại, đứng yên thả lỏng trên mặt nước tận hưởng cảm giác thư giãn vô cùng dễ chịu này. Làn nước màu xanh ngọc bích kỳ ảo vỗ lên cơ thể cô, lan truyền nhiệt độ vào từng tế bào trên da, ngấm vào từng thớ da thịt trắng muốt.
Cô nghĩ, Phong tổng quả thực rất biết cách hưởng thụ. Trong khuôn viên biệt phủ mà cũng có cả suối khoáng nóng tự nhiên sống động như vậy.
Hàn Giai Tuệ theo dòng nước chảy mà đi sâu hơn vào bên trong. Hai bên là vách đá xám huyền ảo. Càng vào sâu bên trong, lối đi càng hẹp, hơi nước bốc lên càng mờ mịt khiến cô gần như không nhìn thấy xung quanh ở khoảng cách hai gang tay.
Trong làn hơi nước bốc lên mờ mịt cô nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú quen thuộc. Vẻ lạnh lùng kiêu ngạo giống như cây cỏ giá rét trong bầu trời mù sương lại có thêm vài phần ấm áp, gần gũi và bình dị trong làn khói huyền ảo. Khí chất thanh thuần giống như một vị thần tiên tao nhã nào đó giáng trần.
Đến khi cô nhận ra người đàn ông trước mặt thì đã bị anh duỗi tay kéo vào lòng. Cơ thể cô dán vào lồng ngực trần của anh. Cảm nhận được nhiệt độ trên từng lớp da thịt rắn chắc.
Không phải giờ này anh đang đến công ty à? Sao lại ở đây chứ?
Hàn Giai Tuệ rụt rè quay đầu lùi lại nhưng lại bị anh ôm lấy từ phía sau, giam cầm trong vòng tay anh. Sự đụng chạm da thịt này khiến cho nhịp tim của cô bất ngờ tăng nhanh, đập mạnh liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Khuôn mặt không biết vì nhiệt độ của hơi nước hay vì sự ngượng ngùng mà trở nên ửng hồng.
Anh ghé sát tai cô từ phía sau, hôn nhẹ. Rồi nụ hôn nhẹ nhàng di chuyển mơn man phía sau cổ, tròng trọc trêu đùa phía sau gáy. Hàn Giai Tuệ chìm đắm trong cảm giác lâng lâng, toàn thân căng cứng. Cố lấy lại nhịp thở
"Phong tổng, xin lỗi, tôi không biết anh ở đây nên đã quấy rầy anh, anh buông tôi ra đi, tôi sẽ rời khỏi đây ngay"
Nhưng anh đời nào lại nghe lời cô chứ.
Anh dùng đôi môi mị hoặc di chuyển phía sau vành tai cô, lướt qua những dây thần kinh mẫn cảm nhất phía sau tai, cố ý phả hơi thở ấm áp vào tai cô, giọng nói khàn khàn kề sát bên tai như khiêu khích
"Em nghĩ tôi là thần tiên hay sao mà nhìn thấy em trong lúc này lại có thể dễ dàng thả em đi được"
Nói rồi, lập tức xoay người cô lại, nụ hôn rơi chính xác xuống môi cô. Anh dùng một tay để giữ lấy gáy cô, còn một tay ôm chặt vòng eo thon gọn. Nụ hôn nóng bỏng, triền miên, dây dưa không dứt, kích thích từng tế bào trên cơ thể cô. Anh hôn lướt xuống cần cổ trắng nõn, dừng lại ở xương quai xanh rồi từng nụ, từng nụ hướng xuống dưới.
Hàn Giai Tuệ không thể chịu nổi kích thích, bất giác run rẩy.
Cô cố gắng dùng sức để thoát khỏi anh, nhưng sức lực nhỏ bé của cô không thể nào đấu lại được. Cô không đẩy được anh ra, chỉ cảm thấy máu trong người đều đang điên cuồng phun trào, da đầu như bị châm chích bởi hàng vạn mũi kim.
"Phong tổng, anh đừng quá đáng"
Ngược lại, ánh mắt anh nhìn cô càng lúc càng đắm đuối. Bởi vì ánh mắt xấu hổ lẫn sợ hãi của cô mà Phong Thừa Vũ cảm thấy sóng ngầm trong người đã phóng xuống tận phía dưới. Tròng mắt đen như ánh lên tia lửa hồng, giọng nói trầm khàn rõ rệt
"Em có biết, dáng vẻ khi xấu hổ này của em khiến đàn ông không thể kiềm chế được nữa không?"
Giọng nói kề bên tai cô như mị hoặc, nhấn chìm cô trong sóng tình dạt dào
"......"
Bàn tay anh như có ma thuật di chuyển đến nơi đẫy đà nhất, nhẹ nhàng xoa nắn theo nhiều hình dạng khác nhau. Hàn Giai Tuệ cảm thấy bị anh áp chế hoàn toàn, mọi dây thần kinh mẫn cảm đều bị kích thích tột độ.
Anh tiện tay kéo chiếc váy hai dây đang mặc trên người cô xuống. Cơ thể hoàn hảo trắng nõn phơi bày dưới làn hơi nước như ẩn như hiện.
Vì nghĩ rằng anh đã đến công ty, nên Hàn Giai Tuệ thoải mái mặc một chiếc váy hai dây ngắn tới bắp đùi, để lộ không ít da thịt mịn màng.
Cô không ngờ rằng, sự thoải mái ấy lại tạo cơ hội cho anh dễ dàng lột bỏ như vậy. Anh cúi xuống lướt dọc trên đường cong cơ thể hoàn mỹ của cô, mân mê trêu đùa.
Rồi lại di chuyển môi xuống dưới ngực cô cắn nhẹ tạo thành một vệt hồng hồng đầy ám muội.
Cô run rẩy lắc đầu nguầy nguậy
"Phong tổng, xin anh dừng lại..."
Phong Thừa Vũ cố gắng khắc chế dục vọng, ngẩng đầu lên nhìn cô gái trước mặt, cất giọng trầm đục như ra lệnh
"Gọi tên anh..."
"Phong... Thừa Vũ"
Cô bíu chặt lấy tấm lưng trần, thốt lên đầy ẩn ức, gọi tên anh.
Anh ôn nhu vuốt ve mái tóc đang rối tung của cô, hôn nhẹ lên trán cô để trấn an
"Anh sẽ chờ đến lúc em sẵn sàng, nhé?"
Cô áp mặt vào ngực anh, khẽ nấc lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom