• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế? (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 11-15

CHƯƠNG 11: CÔ GÁI NÀY SÁNG NAY CHẮC ĂN SÁNG BẰNG GAN HÙM

Hôm nay, trong phòng họp, các quản lý cấp cao đều phát hiện ra Tổng giám đốc của họ tâm tình có vẻ phấn chấn hơn thường ngày, không còn lạnh lùng và uy nghiêm như trước. Ngay cả lúc phía đối tác báo cáo phương án thi công, bên khóe môi anh vẫn phảng phất chút dịu dàng ôn hòa.
Bọn họ thầm suy đoán trong đầu không biết đây là bình yên trước giông bão hay có chuyện gì đã xảy ra khiến ông sếp khó đăm đăm bỗng trở nên vui vẻ hiếm thấy.
Mãi đến khi cuộc họp kết thúc, mọi người nối đuôi nhau rời khỏi phòng họp. Hàn Giai Tuệ cũng thu dọn mấy tập tài liệu trước mặt rồi đứng dậy.
Cô lấy tay gõ gõ lên trán vài cái, kéo lý trí trở về.
Hàn Giai Tuệ ơi là Hàn Giai Tuệ!
Hôm nay đầu óc này có sợi dây nào nối nhầm chỗ mà cứ toàn ẩn hiện hình ảnh của anh ta vậy chứ.
Phòng họp phút chốc trở về trạng thái tĩnh lặng, mọi người đã ra ngoài hết. Bỗng một bóng đen cao ngất che khuất tầm mắt cô.
"Chờ chút"
Chuyện gì nữa đây?
Vậy mà vẫn chưa chịu buông tha cho cô sao?
Cô bắt đầu cảm thấy mình sai lầm khi xin tham gia vào dự án lần này. Thường thì mấy dự án hợp tác với các Tập đoàn lớn như này sẽ được những nhân sự cấp cao đảm nhiệm, để tránh gặp phải những sai sót ảnh hưởng đến uy tín của công ty. Người mới như cô chỉ ở vòng ngoài giải quyết những vấn đề nhỏ phát sinh.
Hàn Giai Tuệ rất muốn thử sức với dự án lần này nên đã đề nghị được tham gia. Vì thành tích của cô khá tốt nên ban phụ trách dự án đã phê duyệt.
Nhưng giờ nghĩ đi nghĩ lại, sao cô cứ cảm thấy dường như quyết định đó của cô lại là một quyết định sai lầm.
Hàn Giai Tuệ thực sự không muốn dây dưa gì với người đàn ông này nữa. Chi bằng hôm nay giải quyết dứt điểm tại đây. Tránh để lại hậu họa sau này.
"Tôi xin lỗi... Vì đã đến công ty anh làm loạn, nhưng tại vì loại người như anh ta rất xứng đáng bị như vậy. Cũng xin lỗi anh vì lần trước đã mạo phạm anh. Nhưng tôi thực sự không biết anh là Tổng giám đốc Tập đoàn Phong thị"
Cô gái này đúng là bướng bỉnh, xin lỗi thôi cũng phải cao giọng thanh minh rằng mình đúng.
"Ừm, tôi đúng là Tổng giám đốc của Phong thị. Đó là công việc duy nhất của tôi. Ngoài công việc này ra, tôi không làm thêm bất cứ công việc nào cả"
Hả?
Không hiểu.
Hàn Giai Tuệ mất hẳn sự kiểm soát nội dung của câu chuyện, anh ta có làm thêm việc gì không thì kệ anh ta chứ? Liên quan gì đến cô.
Nhìn thấu sự ngây ngốc hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo, Phong Thừa Vũ cầm tay cô lên, đặt vào đó hai tờ tiền màu xanh hôm trước kèm ba tờ tiền màu đỏ mang mệnh giá cao nhất.
Đây là ý gì? Muốn thanh minh với cô rằng anh ta không phải hạng đàn ông đó. Thế là được rồi. Còn thêm mấy tờ mệnh giá cao kia, là coi cô giống như vậy sao?
Quá đáng!
Thật là quá đáng mà!
"Vậy mà tôi cứ tưởng để có đươc kỹ thuật điêu luyện như vậy. Phong tổng phải ra ngoài luyện tập nhiều lắm chứ. Hóa ra là bản năng sẵn có à?"
Gương mặt xinh đẹp sắc sảo của Giai Tuệ phủ một lớp giễu cợt mỏng manh, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại pha lẫn nửa phần lạnh lùng.
Đôi bàn tay thon dài đặt ba tờ tiền màu đỏ xuống mặt bàn, không mạnh không nhẹ. Mạnh đủ để đối phương nhận ra cơn giận trong người cô, nhưng cũng đủ nhẹ để bộc lộ sự xã giao lịch sự.
Trước giờ tính cách của cô vẫn vậy, tuyệt đối không để người khác đè đầu cưỡi cổ. Cái miệng này không lúc nào chịu thua thiệt.
Cô gái này sáng nay chắc ăn sáng bằng gan hùm!
**********************
Quán bar Huyền Mị,
Hàn Giai Tuệ bước vào quán bar. Hôm nay cô mặc chiếc váy cúp ngực ôm sát cơ thể, để lộ đường cong ba vòng hoàn mỹ. Chiếc váy may từ nhung lụa màu đen tuyền đính đá lấp lánh, dưới ánh đèn ẩn hiện của quán bar thì như được rót lên cả một dải ngân hà. Bờ vai gầy cùng chiếc cổ trắng ngần khiến cho bao gã đàn ông trong quán bar lúc này phải chộn rộn, lòng nhen lên những đốm lửa thiêu cháy rừng rực.
Đôi chân thon mảnh kiêu hãnh bước về phía khu VIP với những căn phòng riêng biệt. Cánh cửa phòng mở ra, bên trong tiếng nhạc cùng tiếng hò hét của những cô gái. Phùng Lộ Khiết vội kéo cô tới bàn, cầm lên một chút đồ ăn giơ trước mặt cô
"Mình còn tưởng cậu vì công việc mà không cần cả mạng sống nữa chứ"
"Đâu có, mình còn chưa nếm trải hết mỹ vị nhân gian nữa mà"
"Ngày nào cũng ở lại công ty đến khuya. Ai không biết sẽ nghĩ anh trai cậu ngược đãi em gái đó"
Ai bảo, cô tham vọng muốn danh chính ngôn thuận ngồi lên chiếc ghế Trưởng phòng Thiết kế. Đây là thời điểm thuận lợi nhất. Thành tích của cô cũng rất nổi bật, nhưng vì thân phận của cô quá đặc biệt, thăng chức lúc này e là sẽ khiến những đối thủ cạnh tranh vị trí đó không phục. Chỉ có thể cố gắng nhiều hơn để khẳng định bản thân.
Nghe cô bạn thân than vãn giúp mình, Hàn Giai Tuệ cười trừ hòa vào bữa tiệc sinh nhật sôi nổi. Tiệc rượu toàn con gái, đều là bạn học cùng lớp với cô nên mọi người uống khá thoải mái. Hàn Giai Tuệ cũng uống không ít. Lâu lắm rồi cô mới có thể tham gia một bữa tiệc vui như thế này. Vả lại rượu uống ngày hôm nay cũng là loại rượu nhẹ, hoàn toàn không thể say.
Tiệc tàn, Hàn Giai Tuệ hai má đỏ như hai trái cherry. Tửu lượng của cô không cao cũng không thấp. Loại rượu đó cơ bản không thể làm cho cô say được. Nhưng chút men cũng làm đầu óc chuếnh choáng.
Ra đến cửa, Hàn Giai Tuệ đứng sát Lộ Khiết, cả người ngả vào vòng tay cô bạn, làm nũng.
"Tiểu Khiết, giá như cậu có thể trở thành đàn ông nhỉ? Mình nhất định sẽ yêu cậu"
Lộ Khiết không nhịn được, không ngờ Hàn Giai Tuệ lại có một mặt bá đạo này.
Hàn Giai Tuệ nghiêng đầu dựa vào vai cô bạn, tầm mắt cô phóng ra đường, nơi những chiếc xe sang đang đỗ bên kia đường.
Một người đàn ông khoác áo vest quần âu chỉnh tề, dáng dấp phong sương nhưng vẫn mang vẻ hào hoa, lịch thiệp.
Khu phố này là tổ hợp vui chơi giải trí lớn nhất thành phố. Hai bên đường đều là nhà hàng, quán bar sang trọng. Ở đây, loại người nào cũng có, từ các công tử ăn chơi trác táng đến các thương nhân đến để tiếp đối tác làm ăn. Một người đàn ông như vậy xuất hiện ở nơi đây chẳng có gì là lạ.
Chỉ là ông ấy nhìn rất quen mắt.
Hàn Giai Tuệ cố gắng lục lọi ký ức nhưng mà hình như cô không quen ai như thế cả.
Ánh đèn hoa lệ từ những quán bar rơi trên gương mặt hằn vài nếp nhăn phong sương. Đôi mắt ưng nâu đen thăm thẳm, sắc bén nhưng trầm ổn.
Ánh mắt ấy?
Sao cô nhìn kiểu gì lại thấy giống anh trai của cô vậy?
CHƯƠNG 12: NGƯỜI ĐÀN ÔNG HỌ LÂM

Một chiếc taxi đỗ lại ngay gần chỗ người đàn ông nọ, là chiếc xe cô đã gọi. Hai cô gái cùng nhau bước về phía chiếc xe taxi.
Trước khi đóng lại cửa xe, trong cơn say mơ hồ, Hàn Giai Tuệ nghe rõ nhân viên quán bar cúi đầu với người đàn ông đó cung kính
"Mời ông Lâm"
Ông Lâm?
Ông ta họ Lâm sao?
Chẳng lẽ lại chính là ......
Cô cố lục tung ký ức, tìm về những kỷ niệm thời niên thiếu. Vài đoạn ký ức rời rạc hiện lên, nhưng rất tiếc, những điều có liên quan đến một người là ba của cô thì lại rất mơ hồ.
***********************
Sáng hôm sau, Hàn Giai Tuệ tỉnh dậy từ sớm.
Cô bước vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn tắm. Phòng tắm của căn hộ này được thiết kế cầu kỳ nhất, đầy đủ tiện nghi hiện đại như một spa thu nhỏ. Đặc biệt sử dụng cho nhu cầu thư giãn của nữ chủ nhân.
Hương thơm dịu nhẹ của sữa tắm lan tỏa khắp căn phòng mang lại những xúc cảm dễ chịu. Thật khoan khoái.
"Roẹt.... Roẹt ....."
Điện thoại rung, nhà tư bản sáng sớm đã gọi tới, không biết sẽ giao việc gì cho cô.
"Chưa đi làm sao?"
"Anh có biết vẫn còn hơn một giờ nữa mới đến giờ làm việc không? Giờ này đã giục em đi làm, đúng là bóc lột mà"
Đáp lại giọng nam trầm ấm ở đầu bên kia là giọng điệu nửa nũng nịu nửa trách móc của Hàn Giai Tuệ.
"Được rồi. Ngày mai anh sẽ bay đến Sơn Nam khảo sát xây dựng Chi nhánh, nhanh nhất cũng phải mười ngày mới về được. Chắc là cuối tuần không thể đưa em về Thành phố A rồi."
"Em biết rồi."
Cuối tuần này là ngày giỗ mẹ. Năm nào hai anh em cô cũng cùng nhau về thành phố A. Nhớ đến mẹ, lòng cô tự nhiên chùng xuống, trái tim như có ai đó bóp nghẹt.
**********************
Trên đường lớn, một chiếc BMW thể thao mui trần lao vun vút, để lại phía sau những cơn gió cuốn theo vài chiếc lá vàng bay nhè nhẹ. Mấy vạt nắng rắc lên mái tóc một màu hoe vàng. Gương mặt trái xoan trẻ trung, thánh thiện nhưng toát lên khí chất thanh thuần, điềm tĩnh. Đó là phẩm vị cao quý toát ra từ xương tủy, không phải cô gái nào cũng có được.
Hàn Giai Tuệ mở hết mui xe để những cơn gió hiu hắt len lỏi vào từng ngóc ngách. Tiếng gió ù ù bên tai như gào thét, thổi tung cả mái tóc buông lơi.
Cô đỗ xe vào một trạm dừng nghỉ trên cao tốc, mua một cốc cafe. Vừa uống một ngụm cafe, vừa ngắm nhìn dòng xe cộ nối đuôi nhau đi về một hướng vô tận.
Cô nhìn theo một bé gái khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn sáng trong nhưng thoáng nét buồn, mặc chiếc váy hồng đang chạy chơi gần đó. Bỗng nhiên cô bé chạy lại kéo tay ba nhõng nhẽo đòi mua một quả bóng bay, ánh mắt háo hức nhìn món đồ chơi đẹp mắt đung đưa trước mặt.
Nhưng ông bố chỉ lạnh lùng gạt tay cô bé ra, ngồi xuống ghế chờ mở điện thoại ra xem.
"Ba! Ba ơi!"
Tiếng gọi ba ngọt ngào, trong trẻo như pha lê được đáp lại bằng một ánh mắt rét lạnh.
"Ba không yêu con sao?"
"Tại sao ba lại không yêu con?"
Giọng cô bé rất nhỏ, thốt lên đầy ẩn ức.
...
Thước phim ký ức mười tám năm về trước chầm chậm hiện rõ trong đầu cô. Ngày bé, cô cũng rất thích những quả bóng bay nhiều màu sắc. Nhưng hình như ba cô cũng chưa từng nuông chiều mua cho hai anh em cô những món đồ chơi ấy. Ánh mắt ông lúc nào cũng nghiêm nghị. Đến cả những cái ôm cũng là xa sỉ.
Chẳng lẽ ông ấy cũng không yêu cô sao?
Tại sao ông ấy lại không yêu cô?
Hai giọt nước mắt chầm chậm lăn xuống má. Giai Tuệ đưa tay quệt nhẹ chúng. Cô nhấp một ngụm cafe, thứ chất lỏng màu nâu đắng nghét lan trong miệng.
**********************
Mùa thu đã tràn về thành phố A. Gió thổi lên từng cơn hoang dại, thổi những chiếc lá trên cành bay lả tả trong không trung rồi nhẹ tênh đáp xuống mặt đất lạnh lẽo.
Hàn Giai Tuệ đưa tay vuốt nhẹ lên tấm hình đã bị thời gian phủ một lớp bụi mờ. Trong ảnh, đôi mắt người phụ nữ trẻ đẹp cong cong như trăng khuyết. Bà đang cười hiền từ, nụ cười ấy ấm áp, chan hòa như chưa từng trải qua bão giông dữ dội của năm tháng.
Cô khẽ mỉm cười, đặt những bông cẩm chướng trắng lên ngôi mộ đá. Cẩm chướng của sự êm dịu và bao dung. Dù sống hay chết, người trong hình vẫn luôn hợp với loài hoa này nhất.
"Mẹ"
Trước giờ Hàn Giai Tuệ luôn hiểu chuyện. Chuyện gia đình cô, không ai nhắc tới, cô cũng không tò mò.
Trong nhận thức của cô thì gia đình chỉ có hai anh em cô, họ hàng thân thích cũng chỉ có cậu ruột.
Thật ra, trong buổi lễ tốt nghiệp tiểu học, thấy bạn bè xung quanh ai ai cũng có ba mẹ đi cùng. Nhìn người ta một gia đình hạnh phúc rạng rỡ chụp ảnh lưu niệm. Cô cũng òa khóc hỏi anh trai vì sao cô lại chỉ có mỗi anh.
Lúc đó, anh trai cô chỉ ôm cô vào lòng, hứa sẽ thay ba mẹ bảo vệ tốt cho cô.
Từ đó, không bao giờ cô hỏi thêm về họ nữa.
Nhưng từ hôm vô tình gặp người đàn ông họ Lâm kia, cô nhớ lại, cậu ruôt đã từng nói ba của cô họ Lâm. Cô rất muốn biết ông ấy có phải ba cô không? Rất muốn đến gặp ông ấy hỏi vì sao lại bỏ rơi anh em cô?
Cô cũng rất muốn có một gia đình đầy đủ cả ba lẫn mẹ, hạnh phúc như người ta.
Bóng nhỏ liêu xiêu gục đầu xuống ngôi mộ đá lạnh lẽo. Từng cơn buốt lạnh đến thấu xương len lỏi vào từng tấc da thịt mỏng manh. Lạnh muốn đông cứng.
"Mẹ... Con rất yêu mẹ ... Con muốn có mẹ ..."
Một giọt nước rơi xuống mặt cô lạnh buốt. Rồi hai giọt, ba giọt ...
Những đám mây xám xịt và rối tung như một mớ tơ vò giận dữ đổ cơn mưa.
Giai Tuệ ngửa cổ nhìn bầu trời cao vời vợi, nhắm chặt hai mắt, mặc kệ nước mưa lạnh lẽo thấm vào da thịt. Xem ra, cả ông trời cũng muốn khóc cùng cô.
Giọt mưa hay giọt lệ? Nào ai hay.
Mưa chính là một vỏ bọc hoàn hảo như vậy đấy. Vì trong cơn mưa người ta có thể khóc khi đang cười.
CHƯƠNG 13: GIẤC MƠ TỪ KÝ ỨC

Hàn Giai Tuệ cứ ngồi đó, cơn mưa càng lúc càng nặng hạt, những giọt nước tạt vào mặt cô.
Đau rát.
Mặn chát.
Cô như đang đi lạc vào một miền ký ức xa xôi. Cố tìm cho mình một niềm an ủi nhỏ nhoi. Nhưng chẳng có chút ngọt ngào mong manh nào.
Chỉ thấy ....
Một sợi dây chuyền vàng lấp lánh rơi ra từ cuốn truyện tranh trên tay cậu bé chừng mười tuổi. Khuôn mặt khôi ngô của cậu bé bỗng chốc chuyển một màu xám xịt. Đôi mắt sợ hãi nhìn xuống đất nơi chiếc dây chuyền vừa rơi xuống, rồi lại nhìn lên gương mặt nghiêm nghị đang đùng đùng nổi giận.
"Ba... Không phải con... Con không lấy"
"Chát"
Bàn tay to lớn tiếp xúc với khuôn mặt non nớt với một lực cực mạnh, tạo thành một thứ âm thanh chói tai. Khiến những người đứng đó chứng kiến phải lạnh sống lưng.
Cậu bé hoảng sợ tột độ, đôi má đỏ hằn rõ một bàn tay to lớn gần hết cả khuôn mặt.
"Ba phải tin con... Con không lấy nó..."
"Vậy tại sao nó lại được tìm thấy ở chỗ của mày? "
Tại sao ư? Cậu mới có mười tuổi, thông minh, nhạy bén, nhưng cũng đâu thể ngờ được chính người đàn ông trước mặt đã bỏ sợi dây chuyền vào trong cuốn truyện tranh đó của cậu chứ.
"Con không biết ...."
Giọng của cậu vừa run sợ, vừa oan ức. Nhưng không làm nguôi đi cơn cuồng phong đang gào thét.
Người đàn ông tức giận giơ roi mây lên cao rồi quất xuống.
"Con xin ba... Ba đừng đánh anh..."
Bé gái từ đâu chạy tới, ôm lấy chân ba, dùng chút sức lực yếu ớt trẻ con giữ lấy đôi bàn tay to lớn của ông. Nhưng lại bị gạt ra, ngã sõng soài trên nền đất lạnh lẽo.
"Ba ... Anh Quân không lấy nó, là con, vì con thấy nó đẹp nên đã mang nó đi"
Cô bé quỳ dưới đất van xin, nước mắt giàn giụa nhem nhuốc không ngừng. Cố níu lấy cánh tay ông, nhưng không thể với tới. Đây là lần đầu cô thấy ông giận dữ như vậy.
Người ba trước mặt mắt hằn lên tia máu, gân xanh nổi rõ trên trán, gầm lên
"Ra khỏi nhà... Nhà này không chứa lũ ăn cắp"
*************************
Bầu trời đen kịt,
gió gào thét trong đêm tối,
sấm chớp nhập nhằng trên bầu trời, thỉnh thoảng lại "đùng" một tiếng chói tai.
Hai đứa trẻ ngồi bệt bên vệ đường, ôm chặt lấy hai đầu gối, nhìn vào màn đêm tối tăm.
"Sao lại nhận lỗi, em ngốc thế ..."
Cô không lấy chiếc vòng đó, chỉ là cô không muốn anh trai bị ba đánh. Trước giờ ba luôn nghiêm khắc với anh trai hơn. Cô ngây thơ tin rằng, ông ấy yêu thương cô, sẽ không nỡ ra tay đánh cô. Ai ngờ...
"Em sợ ba đánh anh"
Cậu bé đưa tay vuốt những sợi tóc rối vương trên má cô bé, nước mắt lúc nãy đã khô lem nhem trên đôi má ửng hồng. Cậu lục tìm túi áo, lấy ra mấy tờ tiền nhàu nhĩ.
"Đi ra kia, anh mua chút đồ ăn cho em"
Cậu đưa đôi mắt buồn bã nhìn về phía ánh sáng leo lét nơi cuối đường. Đi hết con đường này là ra đường lớn, có vài cửa hàng bán đồ ăn.
Nhưng đôi chân bé gái nặng trĩu, không muốn nhúc nhích
"Em không đói. Chúng ta đừng đi xa, lát nữa ba sẽ không tìm thấy"
Cô vẫn hy vọng ông chỉ nhất thời tức giận mà dọa anh em cô thôi.
Trời lúc này bắt đầu đổ mưa, tí tách rồi nặng dần. Hai đứa trẻ co ro bên cạnh một gốc cây đại thụ. Màn đêm im ắng, nghe rõ tiếng côn trùng rả rích. Nước mưa hắt vào mặt đau buốt rồi chảy xuống mặn đắng. Cô bé hoảng sợ co rúm lại, nức nở nép trong tấm áo mỏng manh mà anh trai vừa cởi trên người ra che chắn cho cô.
Từng tiếng nấc thút thít vang lên giữa màn đêm cô quạnh, cậu bé cởi chiếc áo duy nhất của mình, giơ cao che chắn cho em gái nhỏ. Nhưng sức lực của một đứa bé mới mười tuổi quá nhỏ bé trước gió bão cuộc đời.
Hai đứa trẻ chẳng mấy chốc đã ướt hết, nước mưa ngấm vào người buốt lạnh, lan ra thành những cơn đau nhức trên đầu rồi khắp cơ thể. Đối với một cô bé mới năm tuổi, điều cô đang phải đối mặt quả thực quá tàn nhẫn. Ngày tháng tươi đẹp tựa như mơ trước kia đã trở thành một cơn ác mộng tàn khốc bủa vây lấy cô.
Cô bé vô thức giữ chặt lấy bàn tay đang đặt trên trán mình, như người đang rơi xuống vực thẳm vớ đươc một cành cây. Cô sợ bị bỏ lại đây một mình.
Toàn thân đau nhức, đầu óc mơ mơ màng màng. Cả người cô run lên vì lạnh, cơn lạnh buốt đến thấu xương, cảm giác như người đang đứng giữa băng tuyết Bắc Cực. Nhưng một lát sau lại thấy nóng như ngồi trong lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân.
Cảm giác này thực sự vô cùng khó chịu. Cô cố gắng mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu không thể mở ra được.
Cô cảm nhận bàn tay ấm áp đang chầm chậm buông ra. Người duy nhất bên cạnh đang định rời đi.
Không.
Đừng bỏ cô lại.
Làm ơn đừng bỏ cô lại mà.
Bàn tay nhỏ bé hoảng loạn khua khua tìm kiếm giữ không trung. Một bàn tay chìa ra, cô nắm được một bàn tay, cảm nhận có hơi ấm thì kéo vào lòng, giữ chặt như giữ một món bảo vật quý giá. Cô còn giơ chân, kẹp chặt lấy không buông.
"Đừng đi... Anh đừng đi ..."
Giọng cô thật nhỏ, nghe như sắp không còn chút sức lực nào.
"Được rồi, anh ở đây. Ngoan, ngủ đi ..."
Nghe được giọng nói trầm thấp đầy vẻ nuông chiều, cô mỉm cười. Trước khi ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ, còn nũng nịu
"Anh nhớ đừng đi "
CHƯƠNG 14: THÌ RA KHÔNG PHẢI LÀ ANH TA THAY QUẦN ÁO CHO CÔ

Vài tia nắng tinh nghịch đùa giỡn ngoài cửa sổ, xuyên qua lớp rèm cửa mong manh, hắt một lớp ánh sáng lên khuôn mặt đẹp đẽ, tĩnh lặng.
Người đàn ông ưu nhã nửa nằm nửa ngồi, tựa đầu trên thành giường, đưa đôi mắt ưng xanh thẳm như ngọc ngắm nhìn cô gái bên cạnh. Ánh mắt anh dịu dàng, ôn nhu cực độ.
Một tay anh bị cô gái nắm lấy, giữ chặt trong lòng. Anh đưa bàn tay còn lại, suốt mấy sợi tóc vừa bị gió thối bay của cô vén ra sau tai. Động tác của anh có phần vụng về nhưng rất nhẹ nhàng, như sợ rằng chỉ cần anh dùng lực mạnh hơn một chút sẽ đánh thức cô dậy.
Cô gái này vì ngấm nước mưa quá lâu nên cả đêm qua không ngủ yên. Nhiễm lạnh đến phát sốt . Người như bị rơi vào băng hỏa, lúc nóng, lúc lạnh. Tâm trạng lại bất ổn, lúc nào cũng trong trạng thái hoảng loạn, sợ hãi. Suốt một đêm mê man không tỉnh. Còn túm chặt lấy anh không buông. Gần sáng mới ngủ yên được một lát.
Nhìn gương mặt tĩnh lặng ôm cánh tay anh vùi trong chăn ấm, bất giác khóe môi anh vẽ lên một đường cong đẹp mắt
"Lúc ngủ thì đáng yêu như vậy, tỉnh dậy lại xù lông giơ nanh giơ vuốt với tôi. Em là yêu tinh à?"
Đúng là yêu tinh thật!
Bị cô giữ chặt một tay như thế, anh chẳng thể làm được việc gì. Định cầm tablet xem chút tài liệu nhưng sợ đánh thức cô gái đang yên giấc bên cạnh nên anh lại đặt xuống. Đến chuông điện thoại cũng chuyển sang chế độ yên lặng.
Khi con người ta không làm gì thì rất dễ buồn ngủ. Vả lại cả đêm hôm qua lo lắng cho cô gái này nên anh không chợp mắt tí nào. Giờ mới thấy có cảm giác muốn ngủ mọt giấc.
********************
Gương mặt đẹp đẽ, tĩnh lặng khẽ động đậy. Đôi mi cong vút chớp chớp, hé dần, hé dần, thích nghi với ánh sáng rồi mở to đôi mắt trong. Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là chiếc đèn chùm thủy tinh pha lê xa hoa đắt đỏ trên trần nhà.
Nơi này hoàn toàn xa lạ với cô.
Trên giường cô ngủ còn có đàn ông.
"Aaaaaaaaaaaaaaaa"
Cô vừa hét toáng lên vừa co chân đạp mạnh khiến người đàn ông đang nằm ở mép giường lăn xuống đất.
Người đàn ông giật mình đứng dậy.
Nhưng anh ta làm sao giật mình bằng cô được.
Nét mặt Hàn Giai Tuệ thoáng hoảng hốt, cô lắp bắp
"Phong... Phonggg.... Phong tổng... Sao... sao anh lại ở đây"
Phong Thừa Vũ bị cô đạp một cú đau, tỏ ra tức giận nhưng giọng nói lại trầm ấm xen chút giễu cợt
"Không phải là cô kéo chặt tay tôi nhất định không buông, còn cầu xin tôi đừng đi à?"
Cái gì cơ?
Cô kéo tay hắn?
Còn cầu xin hắn đừng đi?
Thì ra là không hẳn là mơ, bảo sao cô thấy cảm giác lại chân thật như thế.
Nhưng cảm giác trong giấc mơ lại rất dịu dàng, ấm áp, an toàn.
Thấy cô còn thẫn thờ ngồi đó, Phong Thừa Vũ giục
"Mau lên rồi xuống nhà ăn sáng"
Hàn Giai Tuệ sực tỉnh, thoát ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, vội vàng vén chăn bước xuống giường. Đôi chân trắng muốt lộ ra bị cơn gió thổi vào lành lạnh. Cô nhìn xuống. Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng rộng thùng thình. Cổ áo tuy được cài hết cúc nhưng so với dáng vóc mảnh mai của cô lại rất rộng, thi thoảng trượt xuống vai, để lộ da thịt trắng như tuyết.
Chắc là áo của anh ta.
Dưới ánh mắt của Phong Thừa Vũ, người Giai Tuệ thoáng nóng ran. Cô vội vàng khép chân, ngồi lại lên giường, kéo chăn che đi, gương mặt đỏ bừng vì dưới áo sơ mi không có gì che đậy.
"Ở đây chỉ có anh và tôi thôi sao?"
Hàn Giai Tuệ nói rất nhỏ, chỉ đủ để Phong Thừa Vũ nghe thấy.
"Cô mong ở đây có ai khác nữa à?"
"Không. Nhưng ... nhưng ai đã ... đã thay quần áo cho tôi?"
Chẳng nhẽ là anh ta.
Không phải chứ!
Vậy anh ta đã nhìn thấy hết rồi sao?
Nghĩ đến đây, cô cảm nhận nhiệt độ hai bên má tăng lên rõ rệt.
"Cô mong người thay quần áo cho cô là tôi à?
Phong Thừa Vũ quay lưng rời đi để che giấu một nụ cười đắc ý.
Anh xuống nhà, không vào bếp mà đi thẳng vào phòng tắm, ngâm mình trong làn nước mát lạnh để khắc chế dục vọng. Một màn vừa rồi của Hàn Giai Tuệ suýt vượt quá giới hạn kiềm chế của anh.
**************************
Hàn Giai Tuệ đang vuốt nước lên mặt để làm giảm nhiệt độ ở hai bên má.
Sao cô có thể mê man mà túm lấy tên Tổng tài lạnh lùng cường bạo đó, kéo hắn ngủ chung giường với cô chứ?
Lại còn để hắn thay đồ cho cô. Nghĩ đến đấy thôi, hai má cô lại nóng ran.
Cũng may, cô cảm thấy phía dưới không có dấu vết gì, chắc chắn chưa có chuyện gì xảy ra.
Đang mải mê suy nghĩ thì bên ngoài có tiếng gõ cửa
"Tiểu thư, tôi chuẩn bị quần áo cho cô"
Hàn Giai Tuệ ra mở cửa, bên ngoài là một người phụ nữ lớn tuổi đang cầm trên tay mấy bộ đồ. Cô nhận lấy và nói cảm ơn, còn nhờ bà lấy giúp cốc nước. Giai Tuệ đứng ở cửa quan sát người phụ nữ, bà rất nhanh nhẹn, còn thông thạo địa thế trong căn nhà. Thuần thục như vậy chắc chắn bà ấy là quản gia ở đây. Cô có thể hỏi bà ấy vài chuyện đang thắc mắc.
Một lát sau, người phụ nữ lớn tuổi quay lại cùng với một cốc nước ấm.
"Thím ơi, tại sao cháu lại ở đây?"
"Tối qua cậu chủ đã đưa tiểu thư về đây, người cô ướt sũng, lạnh như băng, còn sốt cao, mê man hoảng loạn. Cậu chủ đã bảo tôi chăm sóc tiểu thư"
"Vậy thím là người đã thay đồ cho cháu phải không"
Người phụ nữ gật đầu
"Đêm qua lúc cô lên cơn sốt cứ bám chặt tay cậu chủ không buông, cậu chủ đã thức suốt đêm chăm sóc cô"
Tảng đá nặng đè nén bấy lâu trong lòng Giai Tuệ được gỡ bỏ. Thì ra không phải là anh ta thay quần áo cho cô. Nếu không cô không còn mặt mũi nào mà xuống dưới đó nhìn mặt anh ta nữa.
Coi như là tên háo sắc đó còn có chút liêm sỉ.
Thấy cô vẫn đứng im đó, ánh mắt đầy vẻ hoài nghi, người phụ nữ lại lên tiếng
"Cậu chủ nhìn thì có vẻ lãnh đạm thế thôi, chứ cậu ấy không phải là người xấu, chắc chắn không làm hại cô đâu. Cậu ấy cũng chưa bao giờ đưa người phụ nữ nào về đây cả"
Nói rồi người phụ nữ quay đi, cậu chủ bảo bà có thể về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, khi nào cần cậu chủ sẽ gọi.
***********************
Phong Thừa Vũ đeo tạp dề đứng trong bếp nấu vài món đơn giản. Mùi thức ăn thơm phức lan tỏa khắp căn phòng.
Hàn Giai Tuệ từ trên cầu thang bước xuống đã thấy anh đang rửa tay. Hôm nay, anh không mặc âu phục mà mặc bộ quần áo phong cách thể thao thoải mái, gần gũi. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trong bộ dạng như vậy. Không phải là kiểu xa cách, tự phụ của giới nhà giàu xã hội thượng lưu, lạnh lùng cao vời vợi, khó có thể với tới. Nắng lúc này chiếu từ ngoài cửa vào khiến cho cô nhìn anh có cảm giác bình di, gần gũi, ấm áp hiếm thấy.
Nhìn thấy bóng dáng của cô, Phong Thừa Vũ ngồi xuống ghế, cầm lên một miếng bánh mỳ cho vào miệng
"Cô không xuống nhanh thì tôi sẽ ăn hết đấy"
CHƯƠNG 15: PHONG TỔNG ẤY THẾ MÀ LẠI LO LẮNG CHO CÔ

Hàn Giai Tuệ ngồi xuống chiếc ghế bên bàn ăn, cố ý tránh tầm mắt của người đàn ông đối diện. Dù sao chuyện đêm qua cô và anh ta ngủ chung trên một chiếc giường, còn có chút động chạm, khiến cô chưa kịp thích nghi.
Cô nhìn đồ ăn trên bàn, bày biện đẹp mắt, mùi hương cũng rất thơm. Có bánh mỳ bơ tỏi, có mỳ sốt kem và cả súp gà. Hàn Giai Tuệ lúc này mới cảm nhận được rằng mình đang rất đói. Bữa ăn gần nhất của cô đã là từ sáng hôm qua. Đêm qua, trong lúc ngủ mơ, Hàn Giai Tuệ lờ mờ cảm nhận có người đút cháo cho cô, nhưng cô cũng không ăn được nhiều.
Phong Thừa Vũ múc một bát súp nhỏ đưa cho cô. Mùi vị không tệ. Có thể nói tay nghề nấu nướng của dì quản gia lúc nãy quả thực rất khéo.
Tất nhiên, cô cũng chỉ có thể nghĩ rằng, bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng đẹp mắt trên bàn là do quản gia nấu. Đâu thể tưởng tượng được, đại tổng tài của Phong thị trong lúc cô vệ sinh cá nhân trên phòng đã có thể nấu được một bữa sáng thịnh soạn đến vậy.
Quả thực quá sức tưởng tượng!
Giai Tuệ gắp một miếng mỳ đưa lên miệng, ánh mắt liếc qua người đàn ông đối diện.
Gương mặt lạnh lùng, rõ nét, mũi cao thẳng, đường nét đẹp như tạc, hoàn mỹ không có điểm nào đáng chê.
Động tác ăn uống của người đàn ông này tự nhiên tao nhã, cô nhìn mãi cũng không nỡ rời mắt.
Phong Thừa Vũ dừng lại, không chút dao động nhìn người phụ nữ vẫn luôn dán mắt vào mình như thể anh sẽ bốc hơi bất cứ lúc nào.
"Tôi đẹp đến mức cô có thể ngắm tôi không cần ăn mà cũng cảm thấy no à?"
Hàn Giai Tuệ hoàn hồn, vội giơ bánh mỳ lên che mặt, cầm ly sữa lên uống một ngụm lớn. Kết quả là cô uống vội nên bị sặc, ho khan vài tiếng. Khụ... Khụ ...
Phong Thừa Vũ ngồi bên kia dùng dáng vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt chìa mấy tờ giấy ăn trước mặt cô.
"Cô mấy tuổi rồi mà ăn cũng không nên thân thế"
Giai Tuệ nhận lấy, không quên lừ mắt nhìn anh ta.
Nhìn bộ dạng sắp xù lông của cô, đáy mắt sâu thẳm của anh thoáng ý cười, tiếp tục trêu chọc.
"Không phải sao, trời mưa cũng không biết đường mà chạy vào nhà, hay tôi phải khen cô dũng cảm, đến mưa bão cũng không sợ, tính mạng cũng chẳng màng?"
Nhận ra ý châm chọc trong giọng điệu của anh, Hàn Giai Tuệ chỉ phản bác lại một câu, rồi cắm cúi ăn tiếp
"Anh thì biết gì chứ"
***********************
Hai người xong bữa sáng thì mặt trời cũng đã sắp lên đến đỉnh đầu. Hàn Giai Tuệ nhẹ nhàng thu dọn bát đũa trên bàn định mang đi rửa. Dù sao thì cô cũng đã được người khác nấu cho ăn, không thể ăn xong lại bỏ đấy được. Chút phép tắc cơ bản này, Giai Tuệ luôn nhớ rõ. Nhưng cô vừa đặt bát vào bồn rửa đã nghe thấy giọng nói điềm tĩnh ôn hòa vang bên tai
"Cứ để đấy đi, cô còn chưa khỏi hẳn, đụng vào nước làm gì"
Sao cô nghe như thế nào, cũng cảm thấy vài phần dịu dàng trong giọng nói ấy.
"Tôi đã khỏe hơn nhiều rồi. Mấy viêc nhẹ nhàng này cũng không phải không thể làm được"
"Tôi đưa cô về đây không phải để cô rửa bát rồi nhiễm lạnh mà ốm nặng hơn đâu"
Phong tổng ấy thế mà lại lo lắng cho cô, kéo cô ra ghế sofa ngoài phòng khách, nhất định không cho cô ở lại trong bếp. Khi nói chuyện, ánh mắt sâu thăm thẳm không hề gợn sóng, ung dung bình đạm, giọng điệu cũng âm trầm lạnh lùng. Nhưng cô lại cảm nhận được độ ấm.
"Phong tổng vậy là đang lo cho tôi sao?"
Giọng điệu của cô gái này ít nhiều có chút trêu chọc anh, xen lẫn vẻ tự hào. Tất nhiên phải tự hào rồi, đâu phải ai cũng được đích thân Tổng giám đốc Tập đoàn Phong Thị buông lời quan tâm chứ. Cô nghe nói, phụ nữ có được cơ hội đứng gần anh thôi đã là cả một vấn đề lớn rồi, chứ đừng nói là được anh quan tâm thế này.
"Tôi chỉ lo lắng đêm nay cô lại ốm rồi nắm chặt tay tôi không rời, còn bắt tôi ở lại bên cạnh cô cả đêm, cô nam quả nữ đêm hôm ở cùng nhau, tôi cũng không dám đảm bảo mình sẽ không làm ra chuyện gì"
Phong Thừa Vũ lúc này nở nụ cười như có như không nhìn gương mặt người con gái đang đỏ dần lên.
Bắt đầu hiện nguyên hình, anh ta đúng là tên vô lại, muốn bao nhiêu vô lại thì có bấy nhiêu vô lại mà.
"Phong tổng yên tâm. Lát nữa tôi sẽ về lại Lục thành. Đêm nay sẽ không có mặt ở đây để quấy rầy anh nghỉ ngơi đâu"
Lúc này thì nụ cười trên khóe môi Phong Thừa Vũ đã được phác họa rất rõ ràng.
"Cô chắc chứ? Ngay lúc này trở về Lục thành, cô có cánh à?"
Nói rồi quăng cho cô một chiếc tablet. Hàn Giai Tuệ nhìn bài báo đang hiển thị trên màn hình.
Sao cơ? Mưa lớn đã gây ra một vụ sạt lở đất đá nghiêm trọng trên một tuyến đường huyết mạch từ Thành phố A về Lục thành. Tuyến đường này hiện tại đang bị ngưng trệ, các phương tiện không thể lưu thông.
Từ Thành phố A đi Lục thành chỉ có duy nhất một con đường này. Máy bay hàng không vẫn chưa khai thác chyến bay đi và đến ở hai thành phố.
Thành phố này chưa quá phát triển, dân số chủ yếu là dân địa phương nên hầu như không có khách sạn lưu trú. Ở đây, cô cũng không có họ hàng thân thích hay bạn bè nào cả.
Tình hình này, chắc cô thực sự phải nương nhờ dưới mái hiên của anh ta mấy hôm nữa rồi.
***********************
Vì hôm qua ngấm mưa quá lâu nên đầu cô vẫn còn đau, với cả Phong Thừa Vũ bây giờ cũng bận rộn làm việc trong phòng sách. Cô đành về phòng ngủ đắp chăn lên ngủ một giấc ngon lành.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom