• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (5 Viewers)

  • Chương 221-222

Chương 221: Tưởng con gái tôi không có chỗ dựa nên bắt nạt ư?

Mọi người đều chẳng hiểu chuyện gì, nhưng nếu hiểu lầm đã được giải quyết thì ổn rồi.

Có vài người còn nói: “Vất vả rồi, vất vả rồi!”

Y tá Quyên cười ngây ngô bò dậy, gãi đầu với vẻ mặt xấu hổ rồi lập tức chạy tới chăm sóc ông cụ.

Lúc này, một người đàn ông trung niên bước nhanh tới, nói: "Ba! Ba không sao chứ?"

Theo sau ông ta là viện trưởng Vu.

Y tá Quyên vội nói: "Thưa ngài, đừng lo lắng, ông cụ không sao cả. Có lẽ hôm qua tôi trực đêm buồn ngủ quá nên ban nãy mới bất cẩn mà ngã thôi ạ..."

Một y tá giúp y tá Quyên nói đỡ lời: "Đúng vậy, ca đêm hôm qua, chúng tôi thấy chị Quyên bận bịu luôn tay luôn chân đấy."

Y tá khác cũng cười nói: “Chị Quyên như này gọi là đứng ngủ gật à? Chắc chắn chị ấy đang nói mớ nên mới thốt ra mấy lời hoang đường như ‘bạn nhỏ kia đẩy ngã’ gì gì đó chứ.”

Y tá Quyên cười ngượng, không hề bào chữa cho mình, chỉ lặng lẽ lau nước miếng cho ông cụ, nhìn đến là dịu dàng, tỉ mỉ.

Túc Bảo vừa toan bóc mẽ y tá Quyên thì viện trưởng Vu bỗng lên tiếng: “Chưa chắc đâu, nghe nói cô nhóc nhà họ Tô rất khỏe và nghịch ngợm, lỡ như cô bé nhân lúc tinh thần y tá không tỉnh táo rồi đẩy y tá thì sao?”

Ánh mắt viện trưởng Vu tối lại, ông cụ cười lạnh nhìn Túc Bảo.

Tốt lắm, con nhóc này vừa hay rơi vào tay mình!!

Ông cụ muốn lấy lòng Hác tiên sinh, còn đang nghĩ cách khiến Hác tiên sinh có ấn tượng xấu với nhà họ Tô.

Kết quả thì con nhóc kém may mắn này đã rơi vào tay ông cụ!

Khuôn mặt nhỏ của Túc Bảo lộ vẻ căng thẳng, cô bé vừa toan nói gì đó thì một giọng nói khác vang lên:

“Viện trưởng Vu vừa mở miệng ra đã vu oan cho con gái tôi rồi, sao nào, tưởng con gái tôi không có chỗ dựa nên bắt nạt hả?”

Mộc Quy Phàm cầm hộp thức ăn trong tay đi tới, sắc mặt lạnh lùng: “Hành lang này có camera, ông có muốn kiểm tra không?”

Nghe thấy kiểm tra camera, đáy mắt y tá Quyên thoáng hiện chút hoảng loạn.

Viện trưởng Vu lập tức nghẹn họng: “Tôi chỉ đoán như vậy vì trông cô y tá này không giống người đang nói dối."

Mộc Quy Phàm cười khinh miệt: “Ý ông là con gái tôi nói dối ư?”

Anh quét ánh mắt lạnh lùng về phía y tá Quyên.

Y tá Quyên vội nói: “Ôi không đến mức phải làm to chuyện như này đâu, chỉ là vấp ngã thôi mà, đều là lỗi của tôi, mọi người đừng vì tôi mà xích mích nha!”

Trước mặt mọi người, chị ta luôn duy trì hình tượng chị cả vô hại cười ngây ngô.

Y tá Quyên thành khẩn nói: “Hác tiên sinh, xin lỗi, sau này tôi nhất định sẽ chú ý hơn, không bao giờ đứng ngủ gật như vậy nữa!”

Viện trưởng Vu nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh, nói: “Hác tiên sinh, anh xem…”

Xem đi, người nhà họ Tô bắt nạt y tá chuyên chăm sóc ông cụ Hác, như này chẳng phải trực tiếp ức hiếp Hác tiên sinh rồi ư?

Hác tiên sinh rất hiếu thảo, viện trưởng Vu không rõ chuyện này có phải hiểu lầm không, nhưng cứ để Hác tiên sinh có ấn tượng xấu với nhà họ Tô trước đã.

Ngay lúc viện trưởng Vu nghĩ rằng Hác tiên sinh sẽ lạnh mặt với Mộc Quy Phàm thì bỗng nghe ông ta nói: “Ơ, Mộc….Mộc tiên sinh.”

Tim viện trưởng Vu như hẫng mất một nhịp.

Hác tiên sinh quen Mộc Quy Phàm ư??

Giờ khắc này, lòng Hác tiên sinh đang nổi sóng to gió lớn, ông ta không khỏi vui mừng, may mà ông ta liếc thấy Mộc Quy Phàm từ xa và nhận ra anh!

Ngoại hình nổi bật của Mộc Quy Phàm, muốn không nhớ kỹ cũng khó!!

Hác tiên sinh chau mày nói: “Viện trưởng Vu, không có chứng cứ thì đừng nói xằng! Ở đây không có vấn đề gì nữa, viện trưởng Vu quay về trước đi!”

Sau đó Hác tiên sinh nhìn Mộc Quy Phàm, nói: “Mộc tiên sinh, thật ngại quá!”

Viện trưởng Vu lập tức tròn mắt ngỡ ngàng.

Ánh mắt Hác tiên sinh nhìn ông cụ cực kỳ không ổn!

Vốn dĩ viện trưởng Vu muốn nhà họ Tô để lại ấn tượng xấu với Hác tiên sinh, sao bây giờ mọi thứ lại hoàn toàn ngược lại, Hác tiên sinh không hài lòng với ông cụ rồi ư?

Đây chẳng phải vỗ mông ngựa vỗ đến tận vó ngựa rồi đó sao?

Viện trưởng Vu vội nói: “Hác tiên sinh, xin lỗi anh, tôi quá lo lắng cho ông cụ Hác nên nhất thời hiểu nhầm cô bé này.”

Hác tiên sinh im lặng.

Mộc Quy Phàm liếc nhìn y tá Quyên một cái, nói: “Không sao, có điều Hác tiên sinh phải chọn người cẩn thận hơn nhé!”

Hác tiên sinh: “Vâng vâng, cảm ơn Mộc tiên sinh.”

Lòng Hác tiên sinh vô cùng thấp thỏm, Mộc Quy Phàm chẳng phải người dễ dàng bỏ qua mọi chuyện, nghe nói anh còn là nô lệ của con gái.

Một khi con gái anh bị đổ oan thì người nằm không là ông ta cũng sẽ trúng đạn, Mộc Quy Phàm sẽ chẳng nể mặt người nào hết!

Nếu đổi thành người khác, chắc chắn Mộc Quy Phàm sẽ cho người điều tra mười tám đời tổ tiên của đối phương luôn rồi!

Bây giờ Mộc Quy Phàm lại nể mặt ông ta một lần!

Ngay lúc mọi người đều nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc như thế này.

Túc Bảo bỗng lên tiếng: “Có điều dì này đối xử với ông cụ đây không tốt chút nào, chú ơi chú nên đổi một dì chăm sóc khác đi ạ!”

Y tá Quyên kinh hãi, vội nói: “Ôi, cô bé ơi, không thể ăn nói tùy tiện vậy đâu con….”

Ánh mắt Túc Bảo trong veo, cô bé nói: “Con không hề nói xằng! Hồi nãy ông cụ chảy nước miếng nhưng dì hoàn toàn ngó lơ. Lúc con tới lau miệng giúp ông cụ thì dì kêu con đừng lo chuyện bao đồng.”

Y tá Quyên trưng ra bản mặt kinh ngạc: “Đâu có!”

Mọi người ngạc nhiên nhìn Túc Bảo, chuyện này khó có thể xảy ra nhỉ?

Y tá Quyên được biết đến là một y tá giỏi.

Chị ta đã chăm sóc người già bị liệt ở nhiều gia đình, dù cuối cùng các ông bà cụ đã qua đời nhưng gia đình chủ nhà vẫn tặng chị ta một lá cờ hiệu với những lời khen ngợi.

Túc Bảo bình tĩnh nắm tay Mộc Quy Phàm rồi nói: “Ba ơi, họ đều không tin con…”

Mộc Quy Phàm dịu dàng nhìn Túc Bảo: “Không sao, ba sẽ khiến họ tin con!”

Anh lấy di động gọi cho Vạn Đảo: “Vạn Đảo, anh tới đây kiểm tra camera giúp tôi!”

Vạn Đảo: “??”

Gia chủ, anh muốn kiểm tra camera chẳng phải chỉ cần một phút là xong ư? Còn cần tôi tới làm gì….

Nhưng Vạn Đảo lập tức nhận ra, chắc chắn việc kiểm tra camera lần này không đơn giản!!

Tỷ như, phải cắt bỏ một số hình ảnh quan trọng hoặc thứ gì đó.

“Được thưa gia chủ, tôi lập tức tới ngay!” Vạn Đảo nói.

Mộc Quy Phàm cúp điện thoại, môi thoáng cười mà như không: “Con người tôi ấy à, không chấp nhận được việc con gái mình phải chịu ấm ức, mọi người vào phòng ngồi chờ đi!”

Hác tiên sinh: “…”

Ai mà ngồi được??? Ai dám ngồi trước mặt thủ trưởng Mộc, đây chẳng phải thấp thỏm như ngồi bàn chông!!

Hác tiên sinh tức giận nhìn viện trưởng Vu.

Viện trưởng Vu: “…”

Ông cụ cũng rất tức giận, lén lườm Túc Bảo một cái---- Đều tại con nhóc này hết!

Nhiễu sự quá đỗi!

Y tá của bệnh viện người ta tốt hay không liên quan gì tới nó?

Ba của Hác tiên sinh còn đang muốn quyên góp cho viện dưỡng lão của ông cụ đấy!

Bây giờ thì hay rồi ầm ĩ lên thế này thì Hác tiên sinh nhất định sẽ có ấn tượng xấu với ông cụ và từ bỏ ý định quyên góp.

Túc Bảo nói: “Thực ra không cần phức tạp vậy đâu, con có thể khiến ông cụ Hác tự nói!”

Hác tiên sinh sửng sốt, ông cụ Hác cũng thảng thốt.

Một y tá nói: “Cô bé à, chắc con không biết rồi, giờ sức khỏe của ông cụ Hác không ổn, cụ không thể nói được….”

Tay ông cụ Hác cũng bị chuột rút, co quắp lại và run rẩy không sao viết chữ được.

Túc Bảo nói: “Con biết, nhưng con có thể chữa khỏi cho ông cụ Hác, chỉ cần…Ừm…1,2,3,4…..100 phút!”

Viện trưởng Vu bỗng bật cười.

Ông cụ đang muốn trình bày cụ thể bệnh tình của ông cụ Hác rồi khéo léo đề cập tới vấn đề phục hồi chức năng, chẳng ngờ con nhóc này lại giúp ông cụ mở lời dễ dàng hơn.

Lần này ông cụ nhất định sẽ nắm bắt cơ hội, tuyệt đối không phạm bất kỳ sai lầm nào trong lĩnh vực phục hồi chức năng.

Viện trưởng Vu chắp tay sau lưng, lắc đầu nói: “Trẻ con mãi là trẻ con, đừng nói 100 phút, dù cho con hai ngày, thậm chí một hai năm cũng không làm được!”

"Ông cụ Hác bị liệt nửa người do đột quỵ. Chúng tôi cũng biết bệnh liệt nửa người rất khó chữa, gần như phần đời còn lại phải sống trong sự tiếc nuối….Nhưng viện dưỡng lão của chúng tôi đã nghiên cứu rất nhiều về bệnh liệt nửa người và kinh nghiệm rất phong phú."

“Ông cụ Hác vừa mới xuất viện, nếu chúng ta rèn sắt khi còn nóng, trước khi ‘trí nhớ cơ bắp’ chưa hoàn toàn mất đi, chúng tôi sẽ sử dụng phương pháp huấn luyện phục hồi chức năng chuyên nghiệp và hiệu quả, tôi dám dùng vị trí của mình để đảm bảo ông cụ Hác sẽ có thể nói lại được trong vòng hai năm—ít nhất cũng không chảy nước miếng nữa!””

Ông cụ nói chuyện rất hùng hồn và tự tin!
Chương 222: Túc Bảo châm cứu cho ông cụ Hác

Viện trưởng Vu thao thao bất tuyệt một tràng, hoàn toàn tự tin rằng Hác tiên sinh sẽ cân nhắc lại chuyện trị liệu ở viện dưỡng lão.

Chẳng ngờ lại thấy Hác tiên sinh nhìn đồng hồ, nói: “Một trăm phút… chỉ hơn một tiếng thôi mà, vừa hay tôi đang rảnh”.

Viện trưởng Vu: “…”

Hình như nãy giờ ông cụ nói chỉ như gió thổi bên tai ấy nhỉ?

Bài hùng biện ban nãy của ông cụ rất chuyên nghiệp đấy nha, về cơ bản mỗi lần ông cụ đọc xong đoạn giới thiệu tràng giang đại hải kia là không có người nhà bệnh nhân nào không bị thuyết phục!

Nhưng…

Hác tiên sinh không thèm nhìn ông cụ mà lại nhìn về phía Túc Bảo: “Nhưng con định làm như thế nào? Có nguy hiểm không?”

Hác tiên sinh nể mặt Mộc Quy Phàm nên mới nguyện ý để Túc Bảo thử một lần.

Ông ta thầm tính toán, nếu Túc Bảo chỉ tác động vào những chỗ không quan trọng như vỗ lưng hay bóp chân thì cứ để mặc cô bé làm.

Còn nếu muốn dùng dao hay cho uống thuốc gì đó thì ông ta tuyệt đối không chấp nhận…

Tuy kiêng dè Mộc Quy Phàm, nhưng Hác tiên sinh không làm nổi những chuyện dùng tính mạng của ba ruột mình đổi lấy vinh hoa phú quý.

Hác tiên sinh đang nghĩ vậy thì thấy Túc Bảo lấy một cái túi vải mềm từ trong cặp sách ra, sau đó mở túi vải, một bộ kim bạc xuất hiện trước mắt mọi người….

“Túc Bảo châm cứu cho ông cụ Hác ạ!” Túc Bảo siết một cây kim bạc, Hác tiên sinh như nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo trên đầu kim bạc.

“Cái này… cái này không được…” Hác tiên sinh vội nói.

Viện trưởng Vu lại muốn bật cười. Hết lần này đến lần khác, mỗi khi ông cụ nhìn thấy hi vọng bị dập tắt thì Túc Bảo lại cho ông cụ thêm một tia hi vọng khác!

Viện trưởng Vu lạnh mặt, lắc đầu: “Trẻ con thì hiểu gì về châm cứu? Rõ là làm xằng làm bậy! Châm lung tung vào thì người chịu khổ chẳng phải ông cụ Hác ư?”

Thấy Hác tiên sinh kiên quyết không đồng ý cho Túc Bảo châm cứu, cuối cùng viện trưởng Vu cũng thở phào nhẹ nhõm, lần này coi như ổn rồi đây.

“Hác tiên sinh, tốt nhất nên đưa ông cụ Hác về viện dưỡng lão càng sớm càng tốt! Chúng tôi sẽ có đội phục hồi chức năng chuyên nghiệp..."

Hác tiên sinh đứng dậy, trong mắt thoáng hiện sự nuối tiếc, ông ta nói với Túc Bảo: “Thật xin lỗi, cảm ơn con đã quan tâm.”

Còn vấn đề kiểm tra camera hay chân tướng sự thật gì đó chẳng quan trọng, dù sự thật thế nào thì ban nãy ông ta cũng đã nể mặt Mộc Quy Phàm một lần rồi.

Ông cụ Hác bỗng kêu a a trong cổ họng, đáy mắt ông cụ phảng phất sự lo lắng, ông cụ đã sống với bộ dạng sống không bằng chết như này rồi thì càng muốn để Túc Bảo thử một lần.

Dù sao thì…lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo mà!

Hác tiên sinh an ủi vỗ vai ông cụ Hác: “Ba ơi, ba đừng nóng ruột, Sâm Lâm là viện dưỡng lão phục hồi chức năng tốt nhất, nhất định sẽ khỏi bệnh."

Nghe xong lời của con trai mình, đáy mắt ông cụ Hác chất chứa nỗi tuyệt vọng.

Lòng viện trưởng Vu rạo rực như nở hoa, ông cụ vừa đứng dậy vừa gọi điện thoại: “Được, giờ tôi kêu người lên!”

Mộc Quy Phàm thờ ơ nói: “Vậy chúc ông cụ Hác nhanh chóng bình phục.”

Không thử điều trị thì đành thôi vậy, đâu phải ai cũng có phúc được tiểu Túc Bảo ngoan nhà anh ra tay cứu giúp!

Túc Bảo bỗng lên tiếng: “Chú Hác, bà cụ nói chú phải nghe lời.”

Hác tiên sinh ngẩn người: “Bà cụ nào?”

Túc Bảo: “Mẹ của chú đó!”

Lần này, viện trưởng Vu cũng ngẩn người.

Con nhóc này, đến chuyện mẹ của Hác tiên sinh mất rồi mà nó cũng biết ư?

Đúng là chọc trúng chỗ hiểm!

Hác tiên sinh cười, vừa toan lên tiếng thì nghe Túc Bảo nói: “Bà cụ nói…”

Cô bé con chống nạnh, mặt dài ra, duỗi một ngón tay chỉ trỏ: “Hác Cẩu Thặng [1] ! Con dám không nghe lời cô bé này thì có tin đêm nay con sẽ nằm mơ thấy mẹ không hả! Mau chóng để Túc Bảo châm cứu cho ba con!”

[1]: Tên gọi yêu mà ba mẹ gọi con nhỏ, mong con dễ nuôi, sau lớn có tiền đồ.

Mọi người: “!!”

“??”

“...”

Túc Bảo nói tiếp: “Mẹ thấy con bị phân ruồi che mờ hai mắt rồi, ai tốt ai xấu cũng không phân biệt nổi, mẹ không còn ở bên là con bắt đầu lơ mơ rồi đó hả?”

Mọi người cứng họng trố mắt.

Chuyện gì thế này?

Chỉ có Hác tiên sinh và ông cụ Hác như bị sét đánh giữa trời quang, chết lặng nhìn Túc Bảo.

Cử chỉ và lời nói của Túc Bảo lúc này giống y hệt bà cụ Hác, vẻ mặt, ngữ khí và cách trừng mắt kia cũng không lệch đi đâu được….

Quan trọng nhất là, hiện giờ thân phận của Hác tiên sinh hiển hách nên rất ít người biết khi mới sinh ông ta, ông bà cụ Hác rất nghèo, gần như không có tiền nuôi sống con, hai ông bà cụ còn đặt cho Hác tiên sinh cái tên Cẩu Thặng để dễ nuôi.

Bây giờ, ngoài ông cụ Hác và bà cụ Hác ra, không một ai biết tên cún cơm của ông ta.

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hác tiên sinh, viện trưởng Vu còn tưởng Túc Bảo đã mạo phạm tới ông ta.

Ông cụ chau mày nói: “Không biết phép tắc gì hết….Thầy cô của con không dạy con phải tôn trọng người đã mất ư?”

Vốn dĩ viện trưởng Vu muốn mắng phụ huynh không dạy dỗ Túc Bảo à, nhưng thấy Hác tiên sinh quen Mộc Quy Phàm nên ông cụ chỉ đành bấm bụng đổi lời giáo huấn.

Đáy mắt Mộc Quy Phàm rét lạnh.

Nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới, Mộc Quy Phàm còn chưa kịp nói gì thì Hác tiên sinh đã giơ tay tát viện trưởng Vu một cái: “Ông im miệng đi!”

Viện trưởng Vu bưng mặt, không kịp hoàn hồn----

Ban nãy Hác tiên sinh vừa đánh ông cụ à? Không thể nào, Hác tiên sinh nho nhã lễ độ dường ấy, tuyệt đối không thể ra tay đánh người được!

Chỉ thấy Hác tiên sinh nói: “Tiểu thư Túc Bảo, vậy bệnh của ba chú phải nhờ con rồi!”

Túc Bảo gật đầu, gương mặt nhỏ lộ vẻ nghiêm túc: “Yên tâm đi chú ~ Túc Bảo học châm cứu nửa năm rồi ạ!”

Hác tiên sinh đích thân đưa ông cụ Hác và Túc Bảo tới phòng bệnh bên cạnh, hễ Túc Bảo nói cần gì là lập tức kêu người đi lấy.

Sau đó, ông ta lo lắng đứng ngoài phòng bệnh chờ Túc Bảo châm cứu.

Viện trưởng Vu: “???”

Vẫn mù mờ quá đỗi…

Sao diễn tiến mọi chuyện lại đi theo chiều hướng này nhỉ?

Chiều hướng này không đúng nha!

Trong phòng bệnh, Túc Bảo đặt những chiếc kim bạc vào khay khử trùng rồi lau khô.

Nếu một người trưởng thành làm thao tác khử trùng như vậy, ai nhìn cũng sẽ cảm thấy chuyên nghiệp, nhưng dáng vẻ trẻ con của Túc Bảo lại giống như đang chơi đồ hàng.

Bà cụ Hác đứng bên cạnh an ủi: “Ông ơi, đừng sợ nha, tôi tin tưởng cô nhóc này!”

Túc Bảo thuật lại: “Ông ơi, bà cụ nói ông đừng sợ, phải tin tưởng cô nhóc này!”

Ông cụ Hác: “Ờ…ờ…”

Ông cụ không sợ, nếu chữa khỏi thì sẽ thoát khỏi cảnh sống không bằng chết, còn chẳng may chữa không khỏi thì chết đi sẽ gặp được vợ mình.

Đáy mắt ông cụ Hác lấp lánh ánh nước, khi trước ông cụ không tin trên đời có ma quỷ, giờ mới biết bà cụ Hác vẫn luôn ở bên cạnh mình.

Ngoài cửa.

Lòng Hác tiên sinh nóng như lửa đốt.

Vốn dĩ viện trưởng Vu định bỏ đi rồi, nhưng ông cụ không tin một cô nhóc có thể châm cứu chữa bệnh nên cố chấp đứng lại để chờ xem Túc Bảo bẽ mặt.

Mộc Quy Phàm nhìn thời gian, 1 tiếng đồng hồ đủ để anh điều tra Sâm Lâm rồi.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, đã hơn 100 phút.

Nếu không phải vì kiêng dè thân phận của các bệnh nhân nằm ở tầng lầu này, chắc hẳn mọi người đã tụ tập hóng hớt quanh phòng bệnh của ông cụ Hác rồi.

Bây giờ người nhà bệnh nhân cùng các y tá, bác sĩ đều ngồi ở cửa mỗi phòng bệnh, vờ như đang hóng gió….

“Sao lâu như vậy vẫn chưa ra…”

“Không hiểu sao họ có thể yên tâm để một cô nhóc và một ông cụ vào phòng bệnh nhỉ….”

“Cô nói xem liệu phòng bệnh đó có bác sĩ nào đang nấp sẵn trong đó không?”

Thấy người khác xầm xì bàn tán, cánh cửa phòng bệnh cũng mãi không mở ra, viện trưởng Vu càng thêm yên tâm.

Y tá Quyên cực kỳ thông minh, không rỉ tai bàn tán điều gì, chỉ bày ra bộ dạng bị oan ức----

Dù sao chị ta cũng không tin một cô nhóc có thể châm cứu chữa bệnh.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng bệnh mở ra

Ông cụ Hác dựa vào xe lăn, hệt như lúc mới vào phòng bệnh.

Y tá Quyên liếc nhìn miệng của ông cụ Hác đầu tiên, nếu ông cụ vẫn rớt nước miếng thì chứng tỏ chẳng chữa trị được cái gì hết.

Chẳng ngờ ông cụ Hác cũng đang nhìn chị ta, run rẩy giơ tay lên, nói: “Cô ta nói dối!”

Giọng nói của ông cụ Hác rất yếu ớt, nhưng đủ khiến mọi người choáng váng như bị sét đánh!

“Woa… không phải chứ?! Chữa được thật nè!”

“Không thể! Tuyệt đối không thể! Nếu một cô nhóc biết châm cứu thì con chó nhà tôi có thể lên tây thiên lấy kinh rồi!”

“Nhưng chẳng phải ông cụ Hác vừa nói được đó ư?”

Lúc này, đầu óc viện trưởng Vu và y tá Quyên đều ong ong, hai người đều có dự cảm chẳng lành…..
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom