• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (9 Viewers)

  • Chương 217-220

Chương 217: Túc Bảo cãi nhau với lão chuyên gia

Mộc Quy Phàm nhìn vẻ mặt bối rối của Túc Bảo, hỏi: “Sao vậy?”

Túc Bảo lắc đầu nói: "Ông cụ này nói sai rồi."

Sư phụ nói để hai chân của bà ngoại có thể đứng lên, trước tiên phải xoa bóp đúng cách để các kinh mạch của bà từ từ hồi phục như cũ.

Lúc này không được phép vội vàng đứng dậy, khi đến thời điểm thích hợp, sau khi châm cứu một khoảng thời gian, bà mới có thể đi lại và vận động nhiều hơn.

Ông cụ chuyên gia này nói không đúng.

Vả lại bây giờ bà ngoại đang hôn mê, Túc Bảo cảm thấy mình nên đánh thức bà ngoại, nhưng ông cụ chuyên gia lại nói là không được gọi?

Lúc nên nghỉ ngơi thì bảo bà đi lại nhiều hơn, đến giờ cần đánh thức bà thì lại bảo để bà ngủ.

Túc Bảo cảm thấy ông cụ chuyên gia này nói không đúng tẹo nào.

Nghe lời Túc Bảo nói, lão chuyên gia nhìn qua, cau mày.

Nhưng một đứa trẻ thì biết cái gì chứ, tranh cãi với một đứa trẻ thì có vẻ nhỏ mọn quá.

Bác sĩ trong khoa nói: “Nhưng bà cụ đã phẫu thuật được hai tiếng, hẳn là có thể đánh thức rồi.”

Lão chuyên gia: "Bà cụ Tô ở viện điều dưỡng của chúng tôi dưỡng bệnh đã năm năm rồi, anh hiểu rõ hơn chúng tôi hả?"

Bác sĩ trong khoa: “Ặc.”

Lão chuyên gia lại nói: "Tình huống của bà cụ đặc biệt, năm năm trước bị xuất huyết não, tỉnh dậy quá sớm sẽ khiến áp lực nội sọ quá cao... blah blah..."

Ông ta tiếp tục phân tích tình trạng với các bác sĩ, một tay chắp sau lưng, tay kia giơ lên chỉ trỏ, ra vẻ như mình là cây đa cây đề trong ngành vậy.

Túc Bảo bĩu môi, nằm xuống bên cạnh bà cụ Tô, nhỏ giọng gọi: "Bà ngoại ơi, bà ngoại, dậy thôi bà!"

"Bà ngoại là một con sâu ngủ bám giường, bà mà còn không dậy, cháu sẽ tặng bà một cái rắm thối đấy nhé!"

Lúc này lão chuyên gia này đã hoàn toàn không nể nang gì nữa, nói với bác sĩ trong khoa: “Tôi đã bảo là không được làm phiền bệnh nhân cơ mà, anh không nghe thấy à? Bảo người nhà ra ngoài đi, không nghe theo lời bác sĩ gì cả, làm loạn đấy à!"

Mộc Quy Phàm ngẩng đầu, nhàn nhạt nói một câu: “Hay là để tôi mời ông ra ngoài nhé?”

Lão chuyên gia cau mày nói: "Ý anh là gì?"

Thân phận của Mộc Quy Phàm vẫn chưa được tiết lộ, nhưng ông ta nghe nói anh ở rể nhà họ Tô, hiện tại đang ăn ở của nhà họ Tô.

Vì vậy ông ta rất khinh thường Mộc Quy Phàm.

Mộc Quy Phàm cười nhạt: “Tiếng con gái tôi nói có lẽ không lớn bằng ông đâu, nếu thật sự không được làm ồn thì hẳn là ông nên ra ngoài mới đúng.”

Lão chuyên gia bị lời nói của anh chọc giận: "Chúng tôi đang thảo luận về tình trạng bệnh, tất cả đều là vì lợi ích của bà cụ Tô thôi."

Mộc Quy Phàm chỉ ra cửa: “Chúng ta không thể đến phòng bác sĩ để thảo luận về tình trạng bệnh hả?”

Lão chuyên gia nghẹn lời, không nói được câu nào.

Mộc Quy Phàm chẳng thèm để ý đến ông ta.

Mặc dù lúc nãy ở trên xe, Túc Bảo nói bé là chuyên gia nhưng anh cũng không để tâm lắm.

Nhưng anh vẫn hiểu rõ có chuyện gì đang xảy ra.

Lúc này Tô Ý Thâm đã đến, anh là bác sĩ chuyên khoa ung bướu, sau khi sắp xếp xong cho bà cụ Tô, anh phải trở lại vị trí của mình, vừa mới hoàn thành công việc.

Khi Tô Ý Thâm nhìn thấy Túc Bảo, anh chợt nhớ đến lời bé nói mấy ngày trước về việc không thể để bà ngoại đi lại.

Thấy lão chuyên gia ở đó, anh thuận miệng hỏi: "Viện trưởng Vu, mẹ tôi bị ngã là do luyện tập không đúng cách hay luyện tập quá thường xuyên?"

Viện trưởng Vu - cũng chính là chuyên gia râu hoa râm lập tức trở nên không vui.

Anh nói thế là có ý gì?

Nói luyện tập không đúng cách, chẳng phải là nghi ngờ ông ta sao?

Viện điều dưỡng của bọn họ đi đầu trong việc phục hồi chức năng trong cả nước, còn ông ta là chuyên gia trong các chuyên gia, sao anh dám chất vấn ông ta chứ.

Nếu không có iện điều dưỡng của bọn họ thì năm năm qua, liệu bà cụ Tô có thể hồi phục đến mức này không?

Nếu Tô Ý Thâm không phải người nhà họ Tô thì Viện trưởng Vu đã mắng anh rồi.

Viện trưởng Vu nói: “Trước đây bà cụ Tô bị xuất huyết não, dẫn đến nằm liệt giường phải không? Bác sĩ Tô hẳn cũng biết tình trạng của bà cụ lúc đó nghiêm trọng đến mức nào, bệnh viện cũng hết cách nên mới đưa đến viện điều dưỡng của chúng tôi."

Tô Ý Thâm: "..."

Chuyên gia nói tiếp: “Sau năm năm tập luyện phục hồi chức năng với chúng tôi, bà cụ Tô từ nằm liệt giường, đã có thể ngồi dậy, thậm chí cách đây vài ngày hai chân của bà cụ cũng có dấu hiệu chuẩn biến tốt, nếu không có gì bất ngờ thì bà cụ sẽ sớm đứng dậy được."

“Phải biết rằng một bệnh nhân như bà cụ Tô, 99.99% là không đứng dậy được, nhưng tại sao bà ấy lại có thể đứng lên được?”

Túc Bảo ngắt lời: “Là vì ngày nào cháu cũng xoa bóp chân cho bà ngoại!”

Viện trưởng Vu không nói nên lời, đứa nhỏ này thật ngây thơ.

"Bóp chân là có thể đứng lên? Buồn cười!" Ông ta xụ mặt nói.

Túc Bảo hỏi: "Đúng vậy đấy! Ông cụ, có phải ông muốn nói bà ngoại đứng lên được đều là công lao của ông phải không? Ông muốn nói thì cứ nói thẳng đi, sao còn phải hỏi tại sao? Tại sao không cho Túc Bảo nói ra sự thật? Đúng là quanh co lòng vòng.”

Mộc Quy Phàm sửa lại: "Là nói vòng vo."

Túc Bảo "Đúng là vòng vo, không thành thật chút nào."

Viện trưởng Vu: "..."

Ông ta tức tối nói: "Bà cụ Tô có thể đứng lên, chứng tỏ chương trình phục hồi chức năng của chúng tôi là đúng! An toàn và hiệu quả! Con nít con nôi thì biết cái gì?"

Túc Bảo khịt mũi: "Đáp trả! Ông già ông thì biết cái gì? Dù sao cháu cũng phải đánh thức bà ngoại."

Viện trưởng Vu vô cùng tức giận.

Tô Ý Thâm nhìn đồng hồ, cố gắng làm dịu bầu không khí: “Đã phẫu thuật được hai tiếng rồi, cháu có thể thử đánh thức bà dậy.”

Thấy không có ai nghe lời mình, Viện trưởng Vu không khỏi cười khẩy: “Các ca phẫu thuật như chấn thương sọ não, xuất huyết não nên đợi một hai ngày sau khi phẫu thuật, bệnh nhân tự nhiên sẽ tỉnh lại. Bây giờ có thể tỉnh lại, nếu xảy ra vấn đề gì thì các người đừng có đến cầu xin tôi."

Túc Bảo vẫn cứng đầu nói với ông ta: "Còn lâu mới thèm nhờ vả ông!"

Viện trưởng Vu: "..."

Mọi người đều im lặng, hoặc là cố gắng hòa giải, lão chuyên gia tuy có chút bướng bỉnh, đúng là những gì ông ta nói không lọt tai cho lắm.

Viện trưởng Vu không thể nguôi giận nổi, ông ta ghét người khác nghi ngờ mình, đặc biệt là khi đối phương còn là một đứa trẻ con.

Hai phụ huynh là Tô Ý Thâm và Mộc Quy Phàm lại còn mặc kệ nó.

Cứ gọi đi, tốt nhất là sau khi tỉnh lại tình trạng của bà cụ Tô bỗng nhiên xấu đi, cho bọn họ phải hối hận!

Ông ta đang định phất tay áo bỏ đi thì thấy bà cụ Tô động đậy, từ từ mở mắt.

Viện trưởng Vu đợi bà cụ Tô kích động, thông thường, bệnh nhân sẽ có biểu hiện kích động nếu áp lực nội sọ quá cao sau khi phẫu thuật não.

Nhưng bà cụ Tô chỉ mấp máy môi nói: "Túc Bảo à... Cháu cưng của bà ngoại, cháu tới rồi đấy à..."

Túc Bảo rất vui mừng, tựa vào người bà cụ Tô: "Dạ, nếu Túc Bảo không tới, bà ngoại sẽ còn ngủ lâu lắm nữa đấy!”

Bà cụ Tô cười yếu ớt: “Để Túc Bảo phải lo lắng rồi. Bà ngoại già rồi vô dụng quá, đi bộ thôi mà cũng ngã được.”

Túc Bảo lắc đầu: "Không phải đâu, ngay từ đầu vốn là vì bà ngoại không thể tập luyện mà, bà ngoại không ngoan gì cả, không nghe lời chút nào hết."

Bà cụ Tô cười: “Vâng vâng.”

Túc Bảo nói: "Khi nào bà ngoại ra viện, bà không được đi lại và tập luyện nữa đâu nhé."

Bà cụ Tô gật đầu.

Viện trưởng Vu đứng một bên: "..."

Sao bà cụ có thể nói chuyện tốt như vậy?

Đây không phải là cú vả vào mặt ông ta sao?

Ông ta nói bây giờ mà đánh thức bà cụ Tô là sẽ có vấn đề, nhưng bà cụ lại trò chuyện nhẹ nhàng như vậy.

Ông ta cau mày nói: “Mọi người nên chú ý hơn, tình hình hiện tại của bà cụ Tô rất bất thường, lát nữa chắc chắn huyết áp sẽ tăng lên đột ngột.”

Năm năm trước bà cụ Tô cũng như vậy, sau khi tỉnh lại, áp lực nội sọ tăng cao, người lại bị kích động, kết quả là bị xuất huyết não lần hai, cuối cùng bị liệt.

Lần này cũng sẽ không ngoại lệ đâu.

Bây giờ thì còn nhẹ nhàng lắm, chờ đi, chưa đầy năm phút nữa, chắc chắn sẽ kích động cho mà xem.
Chương 218: Nếu bà cụ Tô có thể đứng lên, tôi sẽ gọi nhóc là tổ tông

Viện trưởng Vu vốn định rời đi, nhưng cuối cùng vẫn không nuốt được cục tức kia, ngồi tán gẫu cùng các bác sĩ trẻ.

Năm phút trôi qua.

Mười phút trôi qua.

Bà cụ Tô vẫn đang nói chuyện với Túc Bảo, dù chủ yếu là Túc Bảo nói rằng còn bạ cụ nghe, nói về những điều thú vị ở trường mẫu giáo.

Ánh mắt của các bác sĩ dần có chút khác lạ.

Không phải ông đã nói rằng chắc chắn bệnh nhân sẽ kích động trong vòng năm phút nữa à?

Không phải người ta vẫn khỏe lắm đấy ư...

Một cái tát vào mặt nhỉ?

Sắc mặt của lão chuyên gia viện trưởng Vu lập tức trở nên cực kỳ khó coi, hoàn toàn không có đường chối cãi.

Ông ta vẫn cứng miệng nói: "Đây là một biểu hiện rất bất thường, mọi người nên chú ý."

Tất cả các bác sĩ đều xấu hổ muốn tìm cái khe mà chui, nhưng không tiện nói gì vì danh tiếng cũa lão chuyên gia nên gật đầu lia lịa.

Nhưng trẻ con quan tâm nhiều vậy làm gì.

Có sao nói vậy thôi.

Túc Bảo hỏi thẳng thừng: "Ông ơi, bà ngoại cháu không sao cả, tức là ông nói sai bét rồi."

Viện trưởng Vu đè nén cơn tức giận: "Hiện giờ bà cụ không sao, nhưng không có nghĩa là về sau cúng không sao!"

Ông ta không vui, Túc Bảo còn không vui hơn, bé nói: “Ông cụ này, ông đang hy vọng bà ngoại cháu không khỏe hả?”

Viện trưởng Vu vội vàng nói: "Nói bậy gì đấy! Sao tôi lại mong bà cụ không khỏe được? Đối với vấn đề chữa bệnh, việc một giây còn khỏe mạnh, một giây sau đã phải cấp cứu là chuyện rất bình thường."

Thực ra có hay không, chỉ có ông ta mới rõ.

Túc Bảo nói: "Nhưng ông nói sai hết rồi."

Viện trưởng Vu tức giận tới bật cười: "Nhóc thì biết cái gì? Nhóc có biết y học là gì không? Tôi nói sai hết, chẳng lẽ một đứa con nít như nhóc nói mới đúng à?"

Túc Bảo ánh mắt kiên định gật đầu nói: "Đúng vậy đấy!"

Viện trưởng Vu: "..."

Túc Bảo: "Có vấn đề gì không?"

Viện trưởng Vu: "..."

Túc Bảo: “Ít nhất cháu có thể khiến bà ngoại đứng lên được, nhưng ông lại không thể.”

Viện trưởng Vu giận tím mặt, cười nói: "Đúng là nực cười! Nếu nhóc có thể khiến bà cụ Tô đứng lên, tôi sẽ sửa miệng gọi nhóc là tổ tiên."

Ông ta sẽ làm cháu trai của bé, được chưa?

Trông Túc Bảo đầy sửng sốt và chối từ: "Không, cháu không có lì xì cho ông đâu."

Hừm, ông già này đúng là xấu xa.

Không chữa được bệnh cho bà ngoại lại còn cứ nói linh tinh thì thôi.

Thậm chí còn muốn lừa lì xì của bé.

Lừa khẩu phần ăn của Tiểu Ngũ thì được, nhưng không được lừa tiền của bé!

Không biết có phải Túc Bảo không yên tâm hay không, bé vô thức che cái túi trong lòng lại.

Viện trưởng Vu: "..."

Mọi người đều nín cười, chịu đựng vô cùng vất vả.

Ngoại trừ bác sĩ điều trị của bà cụ Tô, hầu hết những người ở đây đều là nội trú hoặc bác sĩ thực tập.

Lúc này, bọn họ đều giả vờ đang ghi chép vào sổ tay lâm sàng...

Viện trưởng nổi tiếng cả trong và ngoài nước của viện điều dưỡng Sâm Lâm, một lão chuyên gia đã xuất bản hàng chục bài báo trên tạp chí xxx, hình như cũng không uy tín như họ tưởng tượng.

Viện trưởng Vu mất mặt, chỉ có thể nghiến răng nhịn đi, nhìn Tô Ý Thâm... chờ Tô Ý Thâm cho ông ta một lối thoái lui.

Dù sao mấy năm nay bọn họ đã chăm sóc bà cụ Tô, cũng là có ơn với nhà họ Tô mà.

Những người khác không học y thì không biết, nhưng Tô Ý Thâm hẳn cũng hiểu được bọn họ đã có công lao thế nào đúng không?

Lại nghe thấy Tô Ý Thâm nói: "Viện trưởng Vu, ông về nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, khỏi cần ông lo lắng."

Viện trưởng Vu lập tức nổi giận.

Lúc người ta mời ông ta đến ông ta còn không thèm đến, cũng là do nể mặt bà cụ Tô thôi, bây giờ Tô Ý Thâm lại ra lệnh đuổi khách ư?

"Không nghe lời khuyên của tôi, sớm muộn gì cũng phải ăn quả đắng!"

Ông ta buông một lời, giận dữ vung tay bỏ đi.

Túc Bảo lẩm bẩm: "Đi mau đi, đừng quay lại nữa."

Tuy nhiên...

Buổi tối lúc bác sĩ đi thăm phòng bệnh, viện trưởng Vu lại đến.

Bên cạnh ông ta là một trợ lý, trên tay cầm thứ gì đó, trông có vẻ như đang chuẩn bị quay về.

Nhìn thấy bà cụ Tô nửa nằm nửa ngồi, ông cụ Tô đang cho bà cụ ăn thức ăn lỏng, ông ta cau mày nói: "Sao đã ăn rồi? Bà cụ đã lớn tuổi, khả năng hồi phục tương đối chậm, tốt nhất ngày mai hẵng ăn."

Túc Bảo vừa cầm một chiếc quạt nhỏ quạt cho nguội cháo cá, vưuà nói: "Bà ngoại đói bụng rồi, đói thì phải ăn chứ."

Viện trưởng Vu: "Bậy bạ! Bà cụ Tô vừa trải qua một cuộc phẫu thuật lớn như vậy, nếu bà cụ ăn xong có phản ứng gì thì phải làm sao?"

“Còn nữa, sau khi khỏi bệnh và xuất viện, cần tập luyện ngay. Tập càng sớm thì khả năng đứng dậy càng cao. Tôi mong mọi người có thể nghe lời, đừng để một đứa trẻ không hiểu gì hủy hoại bà cụ Tô.”

Ông ta dừng lại một chốc rồi nói thêm: "Bà cụ Tô là bệnh nhân mà tôi đã phụ trách đã năm năm, tôi nói chuyện này với mọi người là vì thái độ trách nhiệm. Nếu là người khác, tôi đã đi từ lâu rồi."

Mọi người trong nhà họ Tô: "..."

Viện trưởng Vu nói tiếp: "Tôi là người thẳng thắn, có sao nói vậy. Tôi cảm thấy mọi người không chiều chuộng trẻ con quá. Nếu có chuyện gì xảy ra, nó có chịu được trách nhiệm không?"

Túc Bảo mở miệng, nhìn ông cụ râu hoa râm.

Tại sao lúc ông già này nói chuyện luôn khiến bé có suy nghĩ muốn cãi nhau thế nhỉ?

Haizz, chẳng lẽ bé cũng giống như anh Tử Tích... gọi là gì ấy nhỉ, nổi loạn rồi à?

Vì cảm thấy mình đang "nổi loạn" nên Túc Bảo khá chột dạ, yếu ớt nói: "Cháu... cháu có thể chịu trách nhiệm."

Lão chuyên gia cười khẩy, đến bản thân bé còn không tin tưởng chính mình, còn dám nói mình sẽ chịu trách nhiệm.

Cô con gái nhỏ nhà họ Tô thật sự là được chiều quá sinh hư rồi.

Ngược lại, hôm nay ông ta đã làm hết tráhc nhiệm rồi, sau này nhà họ Tô sẽ phải cảm ơn ông ta thôi.

Viện trưởng Vu còn định nói thêm gì đó, không ngờ Tô Ý Thâm lại bỏ case bệnh xuống, cau mày nói: “Viện trưởng Vu, tôi sẽ chịu trách nhiệm với mẹ tôi.”

Tô Nhất Trần cũng ngẩng đầu lên từ màn hình máy tính: "Không mượn ông lo lắng."

Tô Doanh Nhĩ đang gọt trái cây cũng trừng mắt nói: “Chẳng câu nào chúc mẹ tôi được tốt lành cả!”

Ông cụ Tô cũng nghiêm mặt: "Viện trưởng Vu, trước đây đúng là chúng tôi đã làm phiền ông, nhưng không phải Túc Bảo nhà chúng tôi không biết gì hết."

Giọng bà cụ Tô yếu ớt: “Tôi tin Túc Bảo.”

Viện trưởng Vu: "...?"

Chuyện gì đang xảy ra với nhà họ Tô vậy?

Hóa ra sau khi Viện trưởng Vu rời đi vào buổi chiều, Tô Nhất Trần và Tô Doanh Nhĩ cũng lần lượt đến.

Túc Bảo chân thành nói, bé có thể giúp bà ngoại đứng dậy, trước đó bé vẫn luôn xoa bóp chân cho bà, chỉ còn châm cứu nữa là được.

Bé còn nói rằng bé nhất định sẽ khiến bà ngoại được đi nhảy quảng trường.

Lúc đầu Tô Doanh Nhĩ không đồng ý, ông cụ Tô và Tô Ý Thâm cũng do dự, nhưng Tô Nhất Trần trực tiếp gật đầu, nói rằng anh tin Túc Bảo.

Bà cụ Tô nghĩ đến sư phụ bên cạnh Túc Bảo... cũng im lặng đồng ý.

Vậy nếu cục cưng bé nhỏ của bà cụ chữa khỏi bệnh cho bà thì sao? Bà tình nguyện. Dù sao thì tình trạng trước kia cũng chẳng khá hơn là mấy.

Vì thế, gia đình đã đạt được sự nhất trí theo cách này...

Vậy nên mới có được sự đoàn kết trước mắt.

Viện trưởng Vu nhìn thấy tất cả già trẻ lớn bé nhà họ Tô đều ngu ngốc như trẻ con, cảm thấy mình như đấm một cú vào bông vậy, hoàn toàn không có tác dụng gì cả, lòng vô cùng chán nản.

"Các người... ôi chao!" Ông ta xua tay vẻ đau lòng.

Nếu muốn nói rõ thì bọn họ đã chăm sóc bà cụ Tô suốt năm năm qua trong viện điều dưỡng của mình, bà cụ Tô mới được như ngày hôm nay, việc bà cụ có thể đứng lên đều là kết quả của sự chăm sóc và điều trị tận tình của họ, được chứ?

Bây giờ bà cụ Tô bị ngã cũng không phải do ông ta gây ra, sao bọn họ đều lật mặt thế?

Ăn cháo đá bát!

"Được rồi, từ nay chúng tôi sẽ không quan tâm bà cụ Tô thế nào nữa, các người thích làm gì thì làm!"

Viện trưởng Vu vẫn cố dát vàng lên mặt mình, nghiêm mặt quay đầu bỏ đi.

Tô Nhất Trần khẽ cụp mắt, nói với Khúc Hưởng: “Thanh toán hết viện phí của viện điều dưỡng đi.”

“Ngoài ra, hãy rút lại kế hoạch đầu tư và quyên góp cho viện điều dưỡng Sâm Lâm.”

Viện trưởng Vu vẫn chưa đi xa: "!!"
Chương 219: Rút vốn quyên góp, viện trưởng Vu tổn thất nặng nề

Viện trưởng Vu như gặp phải sét đánh. Năm năm nay, vì bà cụ Tô đã dần phục hồi trong viện điều dưỡng, cho nên mấy năm nay, viện điều dưỡng đều trôi qua êm đềm.

Thiết bị cho cơ sở thượng tầng, nhà họ Tô nói quyên góp thì sẽ quyên góp.

Thiếu dụng cụ chữa bệnh gì cũng không cần nói hai lời đã đưa tiền.

Bao gồm kinh phí nghiên cứu khoa học, chi tiêu cho việc huấn luyện nhân tài... Những khoản này đều do nhà họ Tô quyên tặng.

Thời gian này trôi qua thật sự rất tốt, đến mức viện trưởng Vu đã bắt đầu lạm phát.

Nhưng nghĩ lại chút thì, chỗ dựa cho viện trưởng Vu vừa cứng lên rồi.

Những người tới viện điều dưỡng Sâm Lâm cũng đều là người có tiền, không thua kém gì nhà họ Tô.

Không quyên góp thì không quyên góp thôi, có đầy người tranh giành để quyên góp cho ông ta!

Ông ta đã được công nhận là một chuyên gia có uy tín trong lĩnh vực phục hồi chức năng, có rất nhiều bệnh nhân có tiền cũng liên hệ tìm ông ta.

Bà cụ Tô đúng là bệnh nhân có tiền nhất trong viện điều dưỡng, nhưng, chắc chắn không phải là bệnh nhân có thân phận tôn quý nhất.

Dù sao, bệnh nhân có quyền lại có thế cũng không ít!

Nhà họ Tô đợi đến lúc hối hận đi!

Cuối cùng viện trưởng Vu cũng đi thẳng mà không quay đầu lại, đi đến cửa thang máy còn quay đầu nhìn thoáng qua xem có người nào nhà họ Tô đuổi theo không.

Kết quả khiến ông ta thất vọng rồi.

'Hừ!"

Viện trưởng Vu càng nghĩ càng giận, nhưng vẫn nghiêm mặt nói với trợ lý bên cạnh: "Để ý chút xem ngày mai bà cụ Tô như nào, nếu ngày mai bọn họ nói muốn tìm tôi cứ nói tôi không có thời gian!"

Trợ lý: "Vâng thưa viện trưởng."

Trong phòng bệnh.

Tô Nhạc Phi phàn nàn nói: "Anh cả, tiền của mấy năm nay của anh chẳng khác nào đút cho sói mắt trắng ăn, em chưa từng thấy người nào đã cầm tiền của người khác rồi còn lên mặt tỏ thái độ vùng vằng với nhà đầu tư như thế!"

Mấy năm nay, việc bà cụ Tô phục hồi ở viện điều dưỡng cũng không sai, nhưng tiền nhà họ Tô cho cũng không ít, số tiền này cũng đủ để xây thêm hai cái viện điều dưỡng to như thế.

Tô Nhất Trần từ tốn nói: "Không tính là uổng phí hoàn toàn được."

Đãi ngộ của viện điều dưỡng Sâm Lâm tốt lên, hấp dẫn không ít người có thực lực tới, tăng lượng cống hiến đột xuất cho mảng phục hồi chức năng này.

Không ít bệnh nhân được lợi từ đó, Tô Nhất Trần cảm thấy chuyện này không tính là uổng phí tiền.

Lại nói, chút tiền này đối với nhà họ Tô tính là bao nhiêu đâu?

Người đau đớn hơn hẳn là viện trưởng Vu, nhà họ Tô thu hồi lại tiền quyên góp, không chỉ đơn giản là mỗi thu hồi như thế.

Tô Nhạc Phi hừ một tiếng: "Em chưa đạt được cảnh giới cao như anh như thế."

Tô Nhất Trần cũng không tiếp tục giải thích gì.

Túc Bảo nghẹo đầu, vừa nặn đất sét vừa ngâm nga: "Cảnh giới không cao, không cao, hây hây, bé vung dao phay, dao phay... Chém đứt bé chít chít nhà ngươi, chém đứt..."

"Phụt!"

Tô Nhạc Phi phun một ngụm nước ra.

Mọi người cũng ngớ người ra.

Mộc Quy Phàm đỡ trán: "Con học từ ai thế?"

Tô Nhạc Phi tức giận nói: "Lúc trước đã bảo đừng cho con bé chơi với con chim kia rồi, xem kìa, cứ không nghe đi!"

Túc Bảo lớn tiếng nói: "Không liên quan tới chim!"

Bà cụ Tô cầu cứu... Bà cụ cười muốn bục vết thương luôn rồi...

Tô Ý Thâm: "Túc Bảo này, con gái con nứa đừng nói bé chít chít như thế..."

Túc Bảo khó hiểu: "Sao lại thế ạ?"

Tô Ý Thâm biết một khi trả lời thì chắc chắn Túc Bảo sẽ nảy sinh mười vạn câu hỏi vì sao, anh không trả lời mà hỏi ngược lại: "Con học mấy lời này từ ai thế?"

Túc Bảo: "Con nghe thấy Thần Thần hát thế ạ!"

Thần Thần là bạn cùng lớp mầm non của Túc Bảo.

Tô Nhạc Phi: "Ặc, hiểu nhầm con chim kia rồi, ai kêu nó phát sáng xanh biếc cơ, nhìn chẳng thấy giống con chim đứng đắn gì cả!"

Tiểu Ngũ ở nhà hắt hơi một cái.

Thời gian sung sướng luôn ngắn ngủi, đảo mắt đã tới mười giừo tối, Túc Bảo mệt mỏi không chịu nổi nhưng vẫn ghé vào bên cạnh giường bà cụ Tô, dùng ngón tay chống mí mắt của mình lên.

Mộc Quy Phàm nhỏ giọng nói: "Đi nào, ba đưa con về nhà trước."

Túc Bảo lắc đầu: "Không ạ, con phải trông chừng bà ngoại."

Khắp nơi trong bệnh viện đều có hồn ma lang thang đang lảng vảng khắp nơi, người vào bệnh viện không ốm cũng tiều tụy, nguyên nhân nằm ở âm khí bên trên bệnh viện.

Bé phải tuân thủ trông coi bà ngoại, không cho âm khí tới gần.

Đêm nay bà cụ Tô ngủ rất ngon, không cảm thấy khó chịu chỗ nào, cũng không giống bệnh nhân khác, cứ hai tiếng lại giật mình tỉnh dậy một chút.

Ngay cả bác sĩ đến kiểm tra phòng cũng không tỉnh giấc.

Ngày hôm sau.

Về đến phòng làm việc trong viện điều dưỡng của mình, viện trưởng Vu hỏi: "Hôm qua bà cụ Tô thế nào rồi?"

Trợ lý trả lời: "Tôi nghe đồn tối qua bà cụ Tô hôn mê cả đêm, cả lúc bác sĩ tới kiểm tra phòng bà ấy cũng không tỉnh dậy."

Bạn đồng học trong bệnh viện nói cả đêm qua không tỉnh lại lần nào, chỉ là ý trên mặt chữ, nhưng trợ lý lại hiểu nhầm, tự động bẻ cong nghĩa, cho rằng cậu ta không tiện nói còn thật ra là bà cụ Tô đã hôn mê một buổi tối.

Đáy lòng viện trưởng Vu dâng lên niềm vui, trên mặt càng hiện rõ "Quả y như tôi lường trước, ông ta lại hỏi: "Cứu chữa chưa? Đẩy và phòng ICU chưa?"

Trợ lý lắc đầu: "Hình như chưa."

Viện trưởng Vu cười nhạo một tiếng: "Không biết nhốn nháo ra sao đây!"

Đáng đời!

Xem kìa, không còn lâu nữa, bọn họ sẽ tới cầu xin ông ta... Năm năm trước, bà cụ Tô xuất huyết não, bất tỉnh bảy ngày, nhưng được bọn họ đánh thức.

Viện trưởng Vu bắt chéo hai chân, uống trà hoa kim ngân kỳ tử, chờ nhà họ Tô tìm đến ông ta.

Nhưng mà không đợi được người nhà họ Tô.

Trái lại chờ được hàng đống bên A, bên B trả hàng, hoàn tiền.

Bên A trả hàng là mấy hiệu thuốc lớn.

Bọn họ nói rằng sản phẩm thuốc Đông Y nhãn hiệu Stand Up do bên viện điều dưỡng sản xuất bọn họ vừa đắt vừa không hiệu quả, một năm bán không nổi hai hộp, nhưng lúc trước lại bắt bọn họ nhập hàng ít nhất hai thùng.

Một hộp Stand Up cần một trăm tám nghìn tệ, hai thùng tổng một trăm hộp gần hai mươi triệu rồi.

Hai mươi triệu không phải số tiền nhỏ nên các hiệu thuốc lớn yêu cầu viện điều dưỡng bồi thường tiền!

Bên B là công ty cung cấp thiết bị, dụng cụ bên trong viện điều dưỡng để kiểm tra, sửa chữa, bảo trì các thiết bị.

Đây đều là nhân tài nắm giữ kỹ thuật, thông thạo việc kiểm tra.

Thiết bị cần thiết lúc này không phải là được quyên tặng mà là thiết bị đi kèm theo, miễn phí nhân tài hỗ trợ... Chi phí yêu cầu viện điều dưỡng trả cho thiết bị tổn thất tổng là ba mươi triệu, huấn luyện nhân viên tốn hai mươi triệu.

Hoặc có thể tăng đãi ngộ cho những nhân viên bên ngoài này, một tháng phải trả lương từ mười ngàn tệ trở lên.

Trừ mấy việc đó ra, còn có công ty vốn định quyên góp, đầu tư cho viện điều dưỡng chợt cũng nói không rót vốn nữa.

Viện trưởng Vu chưa chờ đến lúc người nhà họ Tô tới xin giúp đỡ đã tự tổn thất nặng nề rồi...

"Nhà họ Tô cố ý đấy!" Viện trưởng Vu cắn răng, bất bình giận dữ.

Toàn bộ xí nghiệp đồng ý tài trợ và quyên góp đều khiêng đầu tàu bỏ chạy trong đêm.

Các nhà thuốc lớn muốn nhập hàng đều nói muốn hoàn tiền.

Nói nhà họ Tô không động tay chân đằng sau thì ông ta không tin!
Chương 220: Túc Bảo: Thẳng tay ra đòn vai!

Viện trưởng Vu tức giận cực kỳ!

Nhiều người cầu xin ông ta hồi phục chức năng như thế, trước kia nhà họ Tô luôn quyên tặng, đầu tư cho ông ta không phải cũng đang cầu xin ông ta sao?

Kết quả giờ bà cụ Tô ngã một cái, bọn họ lập tức đổ oan lên đầu ông ta.

Sau đó không tính hết thảy những công lao trước kia?

Quả nhiên trở mặt không nhận!

"Vô thương bất gian, thương nhân đều là một lũ thấy lợi quên nghĩa, vong ân phụ nghĩa, đám vô sỉ trở mặt không quen!"

Viện trưởng Vu ngồi trong phòng làm việc, nhỏ giọng trách mắng.

Chắc chắn sẽ có người lật đổ được nhà họ Tô! Cũng không phải không có người ghê gớm hơn nhà họ Tô!

Nếu không thật sự cho mình là hoàng đế miệt vườn!

Viện trưởng Vu giận dữ lật sổ thông tin, muốn tìm xem có nhà quyền thế nào lớn chút có thể chèn ép nhà họ Tô...

Đúng vào lúc này, trợ lý đẩy cửa, đi vào nói: "Viện trưởng, ba của Hác tiên sinh muốn xuất viện ngày hôm nay nên sai người đến hẹn trước với chúng ta."

Viện trưởng Vu vui mừng, thật sự là muốn cái gì thì cái đó tới, trời cũng giúp mình!

Nhà của Hác tiên sinh không thua kém gì nhà họ Tô, thậm chí tài sản ở nước ngoài còn ghê gớm hơn của nhà họ Tô nữa! Ba của Hác tiên sinh thời gian trước bị trúng gió dẫn đến liệt nửa người nên đã trị liệu ở bệnh viện một thời gian.

Sau khi chữa trị xong cần bước vào giai đoạn hồi phục chức năng, mà tất cả bệnh viện phục hồi chức năng đều không nổi tiếng bằng viện điều dưỡng của bọn họ nên cuối cùng vẫn đến nơi này.

Viện trưởng Vu lập tức đứng dậy: "Bọn họ tới rồi à?"

Trợ lý: "Vẫn chưa, hôm nay bọn họ đang làm thủ tục xuất viện."

Viện trưởng Vu gật đầu: "Hiểu rồi, để tôi tự đi đón. Đúng rồi, luận văn về việc dùng bức xạ Terahertz để kích hoạt tế bào nhằm trị chứng liệt nửa người đã viết xong chưa?"

Trợ lý ấp úng: "Tôi vẫn còn muốn tra thêm ít tài liệu..."

Viện trưởng Vu vỗ vai cậu ta: "Người trẻ tuổi nên tích cực một chút, đừng lề mà lề mề. Chuyện luận văn là tôi tín nhiệm cậu nên mới giao cho cậu, người khác không có cơ hội này đâu, cậu muốn sau này trở nên kém cỏi không?"

Trợ lý vội vàng nói: "Tôi biết rồi thưa viện trưởng, chỉ là tài liệu đó không dễ tra cứu."

Sử dụng bức xạ Terahertz để kích hoạt tế bào, chữa trị người liệt nửa người,... Những thứ này đều không có căn cứ tranh luận nên không tra cứu được.

Viện trưởng Vu nói: "Không có tài liệu thì đừng tra nữa, kêu mấy người bên phòng thí nghiệm làm số liệu đi. Việc chúng ta cần làm là khai sáng và khơi dòng, dùng công nghệ bức xạ Terahertz tạo phúc cho người bệnh, tạo phúc cho loài người... Sau này, lúc người ta viết luận văn về cái này thì chúng ta chính là tài liệu của bọn họ!"

Trợ lý gật đầu liên tục, sau khi khen ngợi dữ dội thì viện trưởng Vu mới thỏa mãn ra khỏi cửa.

Dì quét rác ngoài cửa thấy hai người họ đi xa mới dám nói thầm một tiếng: "Đúng là bánh mì vẽ, một đứa dám vẽ một đứa dám ăn, haizzz..."

Hôm nay Túc Bảo không đi mầm non.

Bé trông nom bà cụ Tô trong bệnh viện, bóp chân giúp bà ấy.

Giọng của bà cụ Tô vẫn yếu ớt như cũ, đau lòng nói: "Được rồi Túc Bảo ơi, mau nghỉ ngơi tí đi! Vất vả cho con rồi."

Túc Bảo lắc đầu: "Không khổ chút nào! Bà ngoại còn khổ hơn."

Bà cụ Tô vui sướng đầy mặt, không ngờ bé ngoan nhà mình biết thương người cơ đấy.

Túc Bảo nắm tay của bà ấy, mềm giọng nói: "Bà ngoại ngủ nhanh đi nào!"

Bà cụ Tô gật đầu rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

Túc Bảo nhỏ giọng hát: "Ngủ đi, ngủ đi, bé yêu thân thương của tôi..."

Hát một bài xong, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng cười ha ha: "Hầy, đứa em gái già khụ còn có phúc lớn thế à, được đứa cháu gái ngoan như này!"

Túc Bảo quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy một bà cụ già ngồi trên ghế sofa bên ngoài.

Bé nhìn bà cụ Tô đang ngủ rồi nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài, nhỏ giọng nói: "Bà ơi, bà không thể vào trong này được!"

Sẽ ảnh hưởng tới bà ngoại mất.

Bà cụ ngạc nhiên nhìn Túc Bảo một chút, sau đó vịn gậy chống, đứng lên nói: "Haizz, bà biết, bà biết rồi. Trước bà chết ở trong đây, hôm nay ông cụ phòng bên cạnh muốn xuất viện nên bà chuẩn bị đi rồi, vừa khéo đi qua đây xem thôi."

Túc Bảo ồ một tiếng, nhìn bà ấy bay ra cửa, vừa hay thấy bệnh nhân phòng kế bên ngồi trên xe lăn, được người khác đẩy ra ngoài.

Miệng và mắt của ông ấy méo xẹo, nước bọt không kiểm soát được rớt xuống, tay phải và chân phải đều run rẩy không ngừng.

Một người y tá đẩy ông ấy, những người khác hẳn đang làm thủ tục hoặc như nào đó. Bảo vệ nhìn ông cụ chảy nước miếng, trong mắt ánh lên vẻ ghét bỏ.

Ông cụ nhễu nước bọt tùm lum, tròng mắt đục ngầu lộ vẻ bi thương.

Bà cụ bay ở một bên, muốn lau nước bọt cho ông cụ hết lần này đến lần khác, tiếc rằng quỷ và người không giống nhau, cuối cùng đành bất đắc dĩ bỏ cuộc.

"Haizzz, ông này, ông đừng bất bình trong lòng thế nữa. Y tá là như vậy đấy, có mấy ai có tình cảm thật lòng, ông còn muốn người ta lau nước bọt cho ông từng phút một hả..."

"Hẳn ông muốn kêu con trai đổi người nhưng không nói nên lời nhỉ... Hơn nữa, liệu đổi người khác thì có tốt hơn không..."

Bà cụ than thở, giọng nói tràn ngập đau thương và không đành lòng.

Túc Bảo nhìn bà cụ Tô đã chìm sâu vào trong giấc ngủ, bé vẫn không quên nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại rồi mới đi ra ngoài.

"Ông ơi, con tới giúp ông."

Bé cầm khăn đã xù lông trong tay ông cụ lên, lau lau giúp ông cụ.

Tiếc là vừa mới lau được một chút thì nước bọt của ông ý lại rơi xuống.

"Ặc... Ặc..." Ông cụ gắng sức muốn nói gì đó nhưng nói không ra lời.

Vừa khéo đằng trước có người vừa nói chuyện vừa đi tới nên y tá vội vàng cầm khăn mặt lên, bày vẻ mặt tẫn chức tẫn trách: "Haizzz, tôi đây, tôi đây, bạn nhỏ về nhanh đi."

Túc Bảo nhìn cô ta: "Dì này, dì như thế là không đúng đâu, dì đang bắt nạt ông cụ không thể nói chuyện đấy."

Y tá nhíu mày, chột dạ nhìn cuối hành lang rồi lại nhìn Túc Bảo không có người lớn bên cạnh.

Cô ta lập tức nhỏ giọng nói: "Bớt chõ mũi vào chuyện của người khác đi! Về phòng cho tôi!"

Cô ta ỷ Túc Bảo là trẻ con, trong mắt lộ vẻ hung dữ, trực tiếp đe dọa!

Túc Bảo: "..."

Bà cụ già trừng y tá một chút, vội vàng nói với Túc Bảo: "Cục cưng, con đừng nói lý với cô ta, loại người này trong ngoài không giống nhau, vừa dối trá, vừa hư hỏng, vừa giả tạo. Cô ta đã lừa rất nhiều người, người khác đều cảm thấy cô ta là một người rất nhiệt tình... Ngay cả con trai bà cũng chưa nhận ra!"

Ban đầu ông già còn nổi giận, nhìn y tá xong thì phát cáu.

Bác sĩ nói nhiều bệnh nhân liệt nửa giường đều như vậy, không chấp nhận tình trạng hiện tại của mình nên sẽ phát cáu.

Cho nên con trai ông cụ không nhận ra được, ông cụ cũng dần tuyệt vọng, đáy mắt cũng mất đi ánh sáng.

Túc Bảo nói: "Để cháu nói với chú giúp ông."

Y tá nghe xong, lập tức vừa sợ vừa giận, giơ tay đẩy Túc Bảo: "Vào trong, vào trong, đừng có mà quấy rối, còn xen vào chuyện người khác như thế, liên quan gì đến nhóc chứ!"

Túc Bảo trở tay ra đòn vai, hất y tá ngã văng ra ngoài.

Rầm!

Bà cụ già: "!"

Ông cụ: "o﹃o"

Tiếng động vang đội này khiến mọi người từ trong ra ngoài đều vội vàng chạy đến.

Mấy điều dưỡng viên còn tưởng rằng ông cụ ngã nên đồng loạt hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Ông cụ nói không ra lời, chỉ có thể hung hăng "Ặc ặc", xung quanh cũng không có người nào khác chứng kiến.

Y tá bị ngã đến mức đầu choáng váng, đau nhức dữ dội khiến người ta dữ dội. Cô ta căm tức chỉ vào Túc Bảo: "Con nhỏ kia đẩy tôi!"

Mọi người nhìn về phía Túc Bảo, lại nhìn y tá bay ra xa một mét.

"Ăc..."

Không thể nào?

Bà cụ già nhìn Túc Bảo không nói gì, vội vàng nói: "Ôi, đứa nhỏ ngốc nghếch này, mau nói không phải cháu đi! Thời điểm như này đừng quan tâm đến việc nói thật hay nói dối, biết không hả?"

Túc Bảo trừng mắt nhìn, chần chờ nói: "Không... Không phải con..."

Y tá khó thở: "Chính là mày!"

Một điều dưỡng viên nói: "Haizz, được rồi, được rồi. Chị Quyên nhìn nhầm rồi đúng không? Con bé nhỏ thế, sao mà đẩy được chị!"

Y tá tên chị Quyên kia ngẩn người, nhanh chóng giấu hết buồn bực oan khuất xuống dưới lòng, gãi gãi đầu như chị gái ngốc nghếch: "Xin lỗi nhé, xin lỗi, tôi vừa nhìn thấy bóng người chạy tới, chưa thấy rõ ràng gì đã bị bay ra ngoài."

"Giờ nhìn lại mới rõ hóa ra là đứa trẻ con... Haizzz, đều tại tôi hết, tối qua tôi trông ông cụ cả đêm không ngủ nên hơi lơ ngơ..."
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom