• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (8 Viewers)

  • Chương 465-466

Chương 465: Về sau cháu tên Diêu Tử Du, biết chưa

Trong rừng cây tối tăm của núi hoang, một nữ quỷ áo đỏ mặt trắng bệch lặng yên không tiếng động đứng sau lưng Diêu Thi Duyệt và trưởng lão.

Trưởng lão một giây trước còn đang quát lớn Diêu Thi Duyệt sợ quỷ cái gì, một giây sau đã sợ đến tè ra quần!

Lúc này nữ quỷ áo cưới đứng phía sau ông ta đột nhiên cười một tiếng, giọng nói yếu ớt: “Quan nhân, nô gia chờ ngài đến thật khổ sở nha…”

Nó vừa nói vừa duỗi bàn tay xương xẩu của mình ra từ sau lớp vải, móng tay rất dài, ngón nào cũng được sơn màu đỏ chót xinh đẹp.

Trưởng lão tê cả da đầu, ông ta lập tức lấy một lá bùa ở trong túi áo ném ra ngoài!

“Đại… yêu nghiệt to gan!” Ông ta gắng gượng hô một câu: “Nhìn ta thu phục ngươi đây!”

Trưởng lão ném bùa xong trong lòng cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút, dù sao bùa của ông ta cũng không phải mấy thứ đồ chơi vô dụng mà bọn lừa đảo bên ngoài vẽ.

Mấy năm trước không phải ông ta không gặp ma quỷ, không con nào là không bị bùa của ông ta khống chế.

Nào ngờ lần này ông ta ném một lần năm lá bùa cũng không có chút hiệu quả nào.

Lá bùa rơi xuống mặt đất, một ngọn lửa nhỏ màu xanh lục cháy bùng lên rồi nhanh chóng bị dập tắt.

Mặt nữ quỷ áo cưới không chút thay đổi nhìn lá bùa, lần này nó ra có cả Túc Bảo hỗ trợ, cái trình độ vẽ bùa này trước mặt Túc Bảo chính là oắt con.

“Quan nhân… Đây là cái gì vậy, pháo đốt sao?”

Trưởng lão: “…”

Nữ quỷ áo cưới che miệng cười một tiếng: “Nô gia là tân nương của quan nhân, sao lại là yêu nghiệt được!”

“Đêm đẹp ngắn ngủi, quan nhân mau theo ta đi động phòng nào…”

Tay nó bóp chặt cổ trưởng lão, càng ngày càng bóp chặt…

Diêu Thi Duyệt thấy vậy thì hét lên một tiếng, cô ta liên tục lùi về phía sau.

Kết quả lại giẫm phải chân ai đó, “người” kia chửi đổng lên: “Làm công là làm công, tại sao những con quỷ khác làm công thì không sao mà cứ đến ta lại xui xẻo vậy?”

Quỷ xui xẻo nhảy lên một cái, nó lơ lửng trước trán Diêu Thi Duyệt, treo ngược trước mặt cô ta: “Ô kìa, Hoa cô nương!”

Diêu Thi Duyệt không chịu đựng được nữa, cô ta vừa chạy vừa hô to: “Tiên gia… Tiên gia cứu mạng!”

Do vừa hoảng loạn vừa chạy bừa nên cô ta rơi vào một cái hố.

Không biết cái hố này được đào từ khi nào, bên trong toàn là lá cây mục nát, cô ta vừa rơi xuống đã đụng trúng một tổ rắn.

Rắn lè lưỡi, từng con từng con xuất hiện, tất cả đều nhìn Diêu Thi Duyệt không chớp mắt.

Diêu Thi Duyệt chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cô ta dùng cả tay cả chân để trèo lên trên.

Tất cả rắn sau lưng đều trườn nhanh về phía trước, từng con cắn lên mông cô ta…

Vết thương vừa bị chó cắn buổi chiều lại bị rắn cắn, Diêu Thi Duyệt không ngừng kêu gào thê thảm…

Ánh trăng lờ mờ lạnh lẽo, trưởng lão không ngừng chảy mồ hôi lạnh.

Ông ta cảm thấy bản thân không thể thở được, rắn cắn Diêu Thi Duyệt không biết có phải là rắn độc không, sau khi ngã xuống Diêu Thi Duyệt không còn sức để bò lên nữa, cô ta trượt xuống ổ rắn, nhanh chóng bị mười mấy con rắn quấn lấy.

Lúc này một giọng nói vang lên: “Chị gái áo cưới, đừng bóp chết ông ta!”

Giọng nói lạnh lùng vang lên dưới ánh trăng, một bé trai đứng dưới bóng cây cách đấy không xa.

Con ngươi trưởng lão to ra, ông ta đột nhiên cảm thấy lực trên cổ mình giảm bớt, ông ta nhanh chóng hít sâu một hơi.

Túc Bảo nắm tay Tô Tử Du đi theo phía sau, cô bé hết nhìn người đàn ông hơn năm mươi tuổi kia rồi lại nhìn Diêu Thi Duyệt.

Ngọn núi hoang này khá đặc biệt, âm khí tập trung về đây, hai anh trai của cô bé đều có thể thấy quỷ ở nơi này.

Lúc này Tô Tử Chiến vô cùng trầm mặc, khuôn mặt nhỏ nhắn căng ra, nhìn rất lạnh lùng, dáng vẻ cũng rất nghiêm túc.

Chỉ là âm khí ở hầm trú ẩn gần đó quá lạnh, cậu bé lạnh đến phát run…

Túc Bảo lặng lẽ đặt một lá bùa vào trong tay cậu bé nói: “Anh lớn, nắm chặt nha!”

Sau đó cũng nhét một lá bùa tương tự vào tay Tô Tử Du.

Tô Tử Du tự nhiên hơn anh trai mình nhiều, dù sao cũng là người gặp quỷ nhiều lần, bây giờ cậu bé còn dám nói chuyện với đám quỷ đó nữa.

Hai người nắm chặt tấm bùa, lúc này mới thấy đỡ hơn.

Tô Tử Du thấp giọng hỏi: “Em gái, sư phụ và cha em sao vẫn chưa quay lại?”

Hóa ra ban nãy không tìm được Mộc Quy Phàm, Túc Bảo lo lắng, nói rất lâu sư phụ của bé mới đi tìm người.

Túc Bảo nói: “Anh nhỏ đừng sợ, chúng ta có thể làm được!”

Tô Tử Du không được, cậu bé không quá được…

Lúc này quỷ nhu nhược và quỷ đào hoa quay về nói: “Tìm được người rồi… Ở trong cùng hầm trú ẩn.”

Tô Tử Du vội vàng hỏi: “Là… là người ấy sao…”

Quỷ đào hoa lắc đầu: “Không rõ, cô ấy bị đính vào trong quan tài, nhìn giống như cương thi vậy…”

Tô Tử Du ngạc nhiên, cương thi?

Vất vả lắm mới tiếp nhận được quỷ, bây giờ lại còn có cả cương thi.

Cậu bé nhìn về phía Diêu Thi Duyệt nói: “Trước tiên kéo cô ta ra trước.”

Bé ngoan Túc Bảo đứng sau lưng Tô Tử Du, thời điểm này đương nhiên là để hai anh trai vô cùng thông minh của bé nói chuyện rồi.

Cô bé nhìn về phía anh lớn thông minh nhất… Lúc này anh lớn đang mím chặt môi, đứng nghiêm, không nói lời nào.

Túc Bảo tò mò: “Anh lớn, có phải anh sợ không?”

Tô Tử Chiến cười lạnh: “Sao có thể?”

Cậu bé nhìn lướt qua nữ quỷ áo cưới một cái rồi lập tức thu ánh mắt lại.

Túc Bảo hiểu rõ không nên nói thẳng ra.

Quỷ nhu nhược và quỷ xui xẻo một trái một phải kéo tay Diêu Thi Duyệt lên, không biết Diêu Thi Duyệt có phải là bị doạ cho ngất hay là bị rắn cắn mà ngất xỉu, cô ta như một đống bùn nhão nằm co quắp trên mặt đất.

Tô Tử Du nhíu mày, cậu bé chỉ có thể nhìn về phía trưởng lão hỏi: “Các người là ai, vì sao lại ở chỗ này, người phụ nữ bị đóng đinh trong quan tài trong hầm trú ẩn là ai?”

Xem như cậu bé thông minh, không trực tiếp hỏi người trong kia có phải là mẹ mình hay không.

Đúng lúc này Diêu Thi Duyệt tỉnh lại, cô ta nhìn thấy Tô Tử Du, lại thấy cả nữ quỷ áo đỏ vô cùng dễ thấy…

Cô ta vội vàng khóc lóc nói: “Tiểu Du, dì là dì của con, mau cứu dì, dì bị rắn cắn…”

Trưởng lão ôm lấy cổ mình, đại não vừa bị thiếu dưỡng khí từ từ hoàn hồn, đột nhiên hiểu ra điều gì đó.

Diêu Thi Duyệt tự xưng dì? Chẳng lẽ…

“Nó chính là người mà cô nói sao, cháu trai nhà họ Tô, huyết mạch đời sau Vu thần của nhà họ Diêu chúng ta?”

Diêu Thi Duyệt bị dọa cho hồn bay phách lạc, lúc này đâu còn quan tâm đến kế hoạch gì đó nữa, cô ta gật đầu nói: “Đúng…”

Trưởng lão khiếp sợ nhìn Tô Tử Du.

Sau đó lại nhìn về mấy con quỷ xung quanh.

Vừa rồi ông ta không nghe nhầm, là cậu bé nói nữ quỷ áo đỏ thả ông ta ra.

Cậu bé còn nói chúng kéo Diêu Thi Duyệt lên, hai con quỷ khác vừa nghe xong đã ngoan ngoãn kéo Diêu Thi Duyệt lên thật.

Nói cách khác, những con quỷ này nghe lệnh của cậu bé trước mặt!

Ông ta không nhìn lầm, nữ quỷ áo đỏ chắc chắn là lệ quỷ.

Ba con quỷ khác, toàn bộ đều là ác quỷ!

Tạm thời không nhắc đến lệ quỷ, có thể khiến ác quỷ thần phục, nghe lệnh, đây là bản lĩnh gì chứ!

“Được… Tốt! Không hổ là đời sau của nhà họ Diêu chúng ta!” Trái tim trưởng lão nở hoa.

Suốt đời ông ta luôn nghĩ cách làm sao để nhà họ Diêu Đông Sơn tái khởi, vì thế đã vào Nam ra Bắc tìm tất cả các cách.

Đột nhiên phát hiện ra bản lĩnh này của Tô Tử Du khiến ông ta có cảm giác như một lữ hành đi rất lâu trong sa mạc bỗng chợt tìm thấy nước uống vậy.

Cho nên ông ta không còn cảm thấy sợ hãi nữa, lập tức trở nên phấn chấn.

Còn nữa, nếu như Tô Tử Du là đời sau của nhà họ Diêu thì những con quỷ này là thủ hạ của cậu bé.

Ông ta còn cần sợ nữa sao?

Trưởng lão cảm động đến mức rơi nước mắt: “Trời không quên họ Diêu chúng ta! Trời không quên họ Diêu chúng ta!”

“Cháu tên là gì, tên Tô Tử Du sao? Hay là Tô Tử Chiến?”

Ông ta nhớ lại hai cái tên Diêu Thi Duyệt đã nhắc đến trước đó: “Cháu nhìn khá nhỏ, chắc là Tô Tử Du rồi? Nhưng những chuyện này đều không quan trọng! Quan trọng là, cháu là con cháu Vu thần của nhà họ Diêu, sau này cháu họ Diêu, tên Diêu Tử Du, biết chưa?”
Chương 466: Cuối cùng cũng được gặp mẹ của mình

Trưởng lão nhìn Tô Tử Du, càng nhìn càng hài lòng, trước tiên phải lập ra quy định cho cậu bé!

Nếu là con cháu họ Diêu thì đương nhiên phải mang họ Diêu rồi, họ Tô cái gì chứ? Nhà họ Tô còn không xứng đâu.

Trưởng lão không đợi Tô Tử Du trả lời, ông ta nhìn về phía cậu bé đang đứng trầm mặc ở bên khác.

Cậu bé kia lớn hơn chút, từ lúc xuất hiện đến giờ chưa từng nói một câu, khuôn mặt nhỏ của cậu bé vô cùng nghiêm túc, khí thế lạnh lẽo, nhìn một cái đã biết còn lợi hại hơn cả Tô Tử Du.

Trưởng lão vui vẻ hỏi: “Chắc cháu là Tô Tử Chiến? Sau này cháu cũng sửa lại tên, tên Diêu Tử Chiến.”

Lúc Diêu Linh Nguyệt sinh hai đứa bé này ông ta đã nhìn qua, đứa lớn không thuần như đứa nhỏ.

Nhưng bây giờ xem ra lớn lên không tệ.

Huyết mạch không thuần thì không thuần, đều mang về nhà họ Diêu, sau này đều bán mạng vì nhà họ Diêu.

Bây giờ nhìn lại mới thấy em trai có thiên phú cao hơn một chút, nhưng anh trai lại là người có khí chất lãnh đạo trời sinh.

Cùng về nhà họ Diêu, sau này anh trai có thể giúp đỡ em trai, cùng nhau đưa nhà họ Diêu đến vị trí cao hơn.

Trưởng lão vuốt râu, lúc này ông ta đã sắp xếp xong xuôi cuộc đời của hai anh em Tô Tử Du và Tô Tử Chiến.

Tô Tử Du cũng không giấu diếm nữa, cậu bé trực tiếp hỏi: “Ông là người nào của nhà họ Diêu? Người phụ nữ trong hầm trú ẩn kia có phải là mẹ tôi không?”

Trưởng lão thấy cậu bé không vui hỏi thì không cảm thấy tức giận mà ngược lại còn thấy vui mừng.

Không sai, đây mới là khí thế nên có của con cháu Vu thần!

Ông ta vui vẻ giải thích: “Ta là trưởng lão thứ 198 của đại gia tộc họ Diêu, tên Diêu Kính Vân! Sau này sẽ là trưởng bối và là thầy của các cháu, ta sẽ dạy hết tất cả những gì mình biết trong đời này cho các cháu!”

“Về phần người phụ nữ trong hầm trú ẩn, cô ta đúng là mẹ các cháu.”

Diêu Kính Vân nhìn Tô Tử Chiến một cái: “Nhưng bây giờ cô ta đã không còn quan trọng nữa… Bổn trưởng lão hiện tại tuyên bố cháu, Diêu Tử Du, từ bây giờ cháu chính là đại gia chủ của nhà họ Diêu chúng ta!”

Ông ta nói đến đây cũng tự thấy cảm động, mắt rơm rớm.

Không dễ chút nào… Thế hệ này nhà họ Diêu không có gia chủ, ông ta cố gắng đến bây giờ, cuối cùng cũng đợi được gia chủ mới rồi!

Diêu Kính Vân không đợi được nữa mà nói tiếp: “Làm gia chủ nhà họ Diêu, chuyện đầu tiên chính là quên đi chuyện đời, nhất là những thứ ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành của cháu, quên đi tình cảm không có lợi ích gì! Ví dụ như mẹ cháu cũng không cần phải để ý đến, ở nhà họ Diêu, chỉ có cháu mới tôn quý nhất!”

“Mẹ cháu, cô ta có thể sinh ra đời sau của Vu thần như cháu là vinh hạnh đời này của cô ta! Sau này cháu không cần phải nhắc đến cô ta nữa, làm một gia chủ, tuyệt đối không thể có bất kì uy hiếp nào… Rồi còn cái này…”

Tô Tử Du: “…”

Tô Tử Chiến: “…”

Túc Bảo: “? Anh trai, ông ta đang nói cái gì vậy?”

Nghe không hiểu.

Diêu Tử Du cái gì vậy?

Tự mình đổi tên cho anh trai bé, cậu cả chắc chắn không đồng ý, bà ngoại không đồng ý, ông ngoại không đồng ý, cô bé cũng không đồng ý, thậm chí Túc Bảo cảm thấy ngay cả chó trong nhà cũng sẽ không đồng ý.

Vì sao người này đã lớn như vậy rồi mà còn nói nhiều thế, hơn nữa còn nói như cái gì cũng đúng vậy.

“Anh, chúng ta mau đi thôi.” Túc Bảo kéo ống tay áo cậu bé: “Chúng ta đi đón mợ.”

“Chị gái đào hoa nói ở trong đó không có gì nguy hiểm cả, chúng ta có thể vào.”

Tô Tử Du cũng không muốn nghe mấy lời động kinh này của Diêu Kính Vân, cậu bé dẫn Túc Bảo đi vào trong hầm trú ẩn.

Bây giờ cậu bé vẫn chưa rõ ràng chuyện năm đó, đương nhiên sẽ không thả Diêu Kính Vân và Diêu Thi Duyệt đi, cậu bé dặn dò: “Trông chừng bọn họ.”

Diêu Kính Vân nhíu mày nhìn Túc Bảo.

Con nhóc này thật phiền phức, không thấy ông ta đang nói chuyện với gia chủ nhà họ Diêu sao, tự nhiên giật ống tay áo gia chủ nhà bọn họ gọi đi chỗ khác.

Đứa nhỏ nhà họ Tô quả nhiên là được thương nhân đầy mùi tiền nuôi ra, kiêu ngạo không có giáo dục.

Diêu Kính Vân lập tức đi theo sau.

Nữ quỷ áo cưới cười một tiếng: “Quan nhân, ngài đi đâu vậy nha ~”

Bàn tay trắng bệch của nó nắm chặt lấy cổ tay ông ta.

Diêu Kính Vân bị dọa đến mức hai chân xiết chặt, nước tiểu cố gắng nhịn nãy giờ suýt chút nữa tuôn trào.

Ông ta bình tĩnh lại, quát lớn: “Làm càn! Không thấy ta là trưởng bối của gia chủ các ngươi sao? Tránh ra!”

Nữ quỷ áo cưới kinh ngạc nhìn về phía quỷ đào hoa.

Quỷ đào hoa: “Ngươi đang nói cái quái gì vậy? Đầu óc ngươi có bình thường không thế? Ai là gia chủ nhà họ Diêu các ngươi? Hừ!”

Diêu Kính Vân tức gần chết, mấy ác quỷ này theo dõi ông ta chặt chẽ, ông ta thật sự không dám làm bậy.

Được rồi, nhà họ Tô nuôi gia chủ mấy năm, không thân thiết với ông ta là chuyện bình thường, đợi cậu bé quay về họ Diêu, ông ta sẽ đích thân dạy cậu bé làm thế nào để quản lí đám quỷ này. Đã là nô tài thì nên có dáng vẻ của nô tài!

Túc Bảo, Tô Tử Du và Tô Tử Chiến đi vào hầm trú ẩn.

Bên trong đen kịt, nếu như nói ngoài rừng cây có thể miễn cưỡng thấy được chút bóng thì nơi này cái gì cũng không nhìn thấy.

Tô Tử Chiến vẫn luôn không lên tiếng ấn đồng hồ thông minh trên cổ tay, một giây sau đó một ánh sáng mạnh mẽ chiếu sáng toàn bộ hầm trú ẩn.

“Oa!” Túc Bảo ngạc nhiên: “Thật sáng nha, so với “lửa” nhỏ tinh thần của em còn sáng hơn đó!”

Cô bé nói rồi ném ra một quả cầu lửa.

Tô Tử Chiến: “…”

Cái này của cô bé còn không lợi hại hơn đèn pin sao?

Túc Bảo một trái một phải kéo hai anh trai, dặn dò như người lớn: “Anh nhỏ, anh lớn, lát nữa gặp mợ, các anh muốn nói gì với mợ?”

“Nếu mợ không về với chúng ta thì sao bây giờ?”

Tô Tử Chiến và Tô Tử Du im lặng.

Túc Bảo quay đầu nhìn thoáng qua, cô bé vội vàng nói sang chuyện khác: “Vừa rồi chị gái đào hoa nói quan tài bị đóng đinh, lát nữa em sẽ gỡ ra nha!”

Đi qua hành lang rất dài, ba đứa nhỏ nhanh chóng đến chỗ sâu nhất trong hầm trú ẩn.

Đây là một nơi khá rộng, đỉnh hầm khá cao, khoảng chừng 3m, có các loại dây leo thích bóng râm trên vách, xung quanh dán đầy các loại bùa chú nền vàng chữ đỏ.

Nhìn quanh không còn thứ gì khác.

Tô Tử Chiến nghĩ rằng quỷ đào hoa nói bên trong có một cái quan tài được dựng lên, không ngờ là chôn dưới đất, bên trên không có nắp, miệng quan tài bằng với mặt đất…

Không hiểu sao Tô Tử Du cảm thấy khẩn trương, cậu bé cẩn thận nhích dần đến chiếc quan tài kia. Đột nhiên muốn gặp mẹ của mình.

Tô Tử Du bỗng dưng không biết nên làm gì, cậu bé muốn hỏi mẹ gì đó, hỏi mẹ vì sao lại không cần cậu và anh trai sao…

Nội tâm mâu thuẫn cùng cảm xúc phức tạp, cuối cùng Tô Tử Du cũng đứng bên cạnh quan tài, khi thấy rõ cảnh tượng trước mắt, người cậu bé cứng lại!

Tô Tử Chiến nắm chặt lá bùa trong tay trong vô thức.

Túc Bảo lùi về sau một bước, sững người nói: “Chuyện này… Mợ làm chuyện gì đất trời không tha sao?”

Vừa rồi quỷ đào hoa nói bên trong có một người phụ nữ nằm trong quan tài, bị ghim xuống, bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến việc ghim như thế này, chỉ nghĩ rằng nắp quan tài bị đóng lại!

Nhưng người trước mặt lại bị đóng đinh xuyên qua bàn tay, bàn chân, xương bả vai và xương hông cũng bị đóng trong quan tài!

Túc Bảo chỉ cảm thấy bàn tay mình có cảm giác đau nhức.

Vì sao lại như vậy…

Đúng lúc này, mắt của người trong quan tài giật giật, lại bắt đầu gào thét!

Vừa gào thét vừa cố hết sức để nâng bàn tay lên.

Những chiếc đinh ngày càng đâm sâu vào da thịt hơn do cô ấy dùng sức, cô ấy vừa dùng sức vừa giãy dụa, đinh ma sát với xương tạo ra âm thanh lạch cạch…

Người phụ nữ như không cảm thấy đau, vẻ mặt chết lặng, chỉ có thể thấy được sự chấp niệm mơ hồ trong ánh mắt cô ấy…

Mắt Tô Tử Du lập tức đỏ bừng.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom