• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (6 Viewers)

  • Chương 462: Vùng núi hoang vu

Xe máy của Mộc Quy Phàm dừng lại trước một khu chung cư.

Túc Bảo vừa nhảy xuống xe liền nhìn thấy một chiếc xe máy phía sau.

Chú Tám Mươi đang ngồi trên xe, phía trước và phía sau chú ấy trói hai con chó.

Lông của hai con chó rối tung, sau khi xuống xe, hai con chó vẫn ngơ ngác như mất hồn.

Vạn Bát Thực đỗ xe, từ xa anh ấy đã nhìn thấy Túc Bảo.

Mộc Quy Phàm nói: "Đi đi, ba sẽ dõi theo con từ phía sau."

Túc Bảo gật đầu: "Dạ!"

Tô Tử Du lấy trong ba lô nhỏ một túi đựng mẫu vật, đặt trước mặt con chó hoang để nó ngửi.

"Tướng Quân, tìm người này... Hiểu ý tao chứ?" Tô Tử Du lấy ra một sợi tóc: "Còn tóc này là của người phụ nữ bị mày ngoạm mông hôm nay..."

Tướng Quân là cái tên bá đạo được lựa chọn ngày hôm qua sau cuộc thảo luận giữa Túc Bảo, anh em Tô Tử Du và Tô Tử Tích (bị gạch bỏ, im lặng suốt).

Tướng Quân ngồi xổm, lông trên đầu nó vẫn còn lộn xộn, đầu óc nó hoàn toàn không kịp phản ứng.

Túc Bảo sờ đầu nó, vuốt lông nó rồi nói: "Tướng Quân, có thể giúp chị tìm người được không? Nếu tìm được, chị sẽ cho em đùi gà."

Đây là con chó duy nhất không mấy hứng thú với việc ăn uống... Tướng Quân nhìn Túc Bảo, thè lưỡi thở hổn hển.

Túc Bảo trợn mắt: "Nếu tìm được, chị sẽ kêu bà ngoại dừng ép em uống thuốc bắc."

Tướng Quân lập tức lao ra ngoài, chui vào khu chung cư qua bức tường có hoa giấy dày đặc, rồi nhanh chóng biến mất.

Ba đứa trẻ lập tức đuổi theo, tiếp tục chui vào chuồng chó, lần này Thủ Vọng bò vào đầu tiên.

Tô Tử Chiến bò theo Thủ Vọng.

Dù sao thì chuồng chó bên ngoài rất xa lạ, Tô Tử Chiến cảm thấy nếu có Thủ Vọng bò phía trước thì chắc sẽ không có vấn đề gì, tỷ như phát hiện rắn và côn trùng thì nó sẽ sủa.

Kết quả là con chó bò phía trước bỗng xì hơi.

Tiếng bủm khá lớn trong đêm tối.

Anh cả xung trận ngựa lên trước phải gánh chịu hậu quả, mặt cậu lập tức đen kịt.

Túc Bảo bò sau Tô Tử Chiến, ngửi thấy mùi hôi, bé lập tức bịt mũi nói: "A... Thủ Vọng thả bom hôi quá"

Tô Tử Du thở hổn hển: "Mẹ kiếp, hun chết anh rồi! Không chỉ có mùi khó chịu mà còn cay mắt, anh chảy nước mắt rồi nè!"

Thủ Vọng lè lưỡi và nhìn xung quanh với đôi mắt nheo lại thành hình chữ Xuyên, như thể đang xấu hổ.

Ba đứa trẻ lăn ra khỏi chuồng chó, đều dựa vào tường để thở và dùng đôi tay nhỏ bé quạt điên cuồng.

"Trời ạ... Mày đã ăn cái gì thế!" Tô Tử Du trợn mắt.

Túc Bảo nhăn mũi:"Có mùi củ cải hầm thịt bò."

Tô Tử Chiến: "..."

Không biết Mộc Quy Phàm đã vào khu chung cư từ lúc nào, anh dựa vào tường không khỏi phì cười: “Diêu Thi Duyệt không có ở đây, không rõ cô ta đã đi đâu.”

Trước khi đến, anh đã kiểm tra và phát hiện Diêu Thi Duyệt vừa ở nhà và biến mất không dấu vết, điều này cho thấy cô ta khá có năng lực.

Tướng Quân chạy lại kéo ống quần Túc Bảo về phía trước.

Túc Bảo: "Đi thôi~ Đi nhanh lên!~"

Tướng Quân dẫn theo ba đứa nhỏ, còn có Mộc Quy Phàm - người thỉnh thoảng xuất hiện rồi biến mất, cùng Vạn Bát Thực - người luôn để mắt tới Túc Bảo, men theo bức tường ngoài của khu dân cư đi ra ngoài.

Sau khi đi qua hai dãy nhà và đi qua một con hẻm, một vùng núi hoang vu xuất hiện trước mặt họ...

Tô Tử Du sửng sốt, cậu bỗng cảm thấy lạnh lẽo: "Trong thành phố còn có đồi núi hoang vu chưa khai phá ư?"

Những ngôi nhà thấp và cũ kỹ đang bao quanh ngọn núi hoang vu này.

Thông thường, những nơi như này sẽ được xây dựng công viên, nhưng ở đây lại không có dấu vết khai phá nào cả.

Tô Tử Chiến nhìn chung quanh, nhẹ nhàng nói: "Nơi này thật đặc biệt."

“Theo ‘Biên niên huyện Kinh Châu’, trước đây nơi đây đã xây dựng một đền thờ, là nơi người ta cầu phúc, cầu mưa, cúng tế và các hoạt động khác.”

Kinh Châu bây giờ là thành phố J. Tô Tử Chiến đọc nhiều hiểu rộng nên cậu đã từng đọc cuốn biên niên sử của quận này.

"Sau này Kinh Châu phát triển và quá trình đô thị hóa dần dần mở rộng, có điều hễ khai phá tới chỗ này thì hàng loạt điều kỳ lạ lại xảy ra."

"Máy xúc luôn vô cớ bị mất xích. Chỉ cần xe ben chất đất ở đây là sẽ bị lật. Sau đó, một chủ đầu tư nọ thuê thầy phong thủy tới rồi bắt đầu xây dựng một cách đầy tham vọng.. . Kết quả là hai công nhân đã chết trong công trường ngay trong đêm đó.”

Không những vậy, ông chủ còn lần lượt gặp chuyện lạ, cuối cùng suýt chết nên nhanh chóng nhường đất.

Từ đó trở đi, ngọn núi hoang vu này vẫn đứng sừng sững giữa những tòa nhà cao thấp, không ai dám chạm vào.

Sau khi nghe những câu chuyện lịch sử qua lời kể của anh trai, Tô Tử Du bắt đầu cảm thấy không ổn.

"Em ơi, vẫn lên núi à?" Cậu bất giác tiến lại gần Túc Bảo, ôm lấy cánh tay bé.

Túc Bảo gật đầu: "Đi chứ! Anh đừng sợ. Nếu gặp thứ gì không sạch sẽ em sẽ dạy anh thần chú chín chữ!"

Tô Tử Du lập tức vểnh tai lên, cẩn thận lắng nghe.

Túc Bảo ngừng cười, nghiêm túc nói: "Lâm Binh Đẩu Giả, Giai Trận Liệt Tiền Hành!"

Trong phút chốc, một cơn gió quét qua người Túc Bảo, tóc bé bị gió thổi tung, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dĩ mũm mĩm đáng yêu giờ đây lại có vẻ trang nghiêm khó hiểu.

"Anh, anh nhớ chưa?" Túc Bảo hỏi.

Tô Tử Du: "A...? Nói lại lần nữa đi."

Tiếng Trung của cậu thực sự không tốt, cậu không nhớ lắm.

Tô Tử Chiến hừ lạnh một tiếng, cậu nghe một lần là nhớ luôn.

Thần chú chín chữ có thể dùng để tự vệ và trừ tà, xua đuổi tà ma và cầu phúc.

Trước đây Tô Tử Chiến cũng không tin, trên đời này sao có thể có nhiều điều thần kỳ như vậy?

Nhưng bây giờ em gái cậu nói thì… cậu tin.

Túc Bảo đọc lại, lần này gió mạnh hơn, bao vây lấy bé, Tô Tử Du sững sờ.

Chết tiệt, thật tuyệt vời!

Chẳng ngờ lại có ngày cậu có thể học được một phép thuật lợi hại đến vậy?

Tô Tử Du lập tức đọc theo, nhưng chung quanh đều là côn trùng kêu ríu rít, căn bản không có gió.

"..."

Chắc cậu đọc không đúng thời điểm ý mà!

Chín chữ này phải được sắp xếp theo một quy luật đều đặn, mỗi chữ có khoảng cách vài giây, giả sử phép thuật phát huy tác dụng theo một sự sắp xếp nhất định thì cậu chỉ cần tính toán khoảng cách và thời gian tạm dừng giữa mỗi chữ. Đọc ngắt nghỉ hệt như em gái cậu thì nhất định có hiệu quả.

Tô Tử Du đang tính toán trong đầu, nhớ lại từng biểu cảm và cử động của em gái mình khi bé niệm chú chín chữ vừa rồi...

Bất giác, cậu đã bị bỏ lại sau cùng.

Tô Tử Du ngẩng đầu lên, không biết vì sao em gái cùng anh trai lại cách xa như vậy, hai người họ sắp biến mất trên núi rồi.

"Em ơi..." Tô Tử Du vội đuổi theo.

Lúc này, một bàn tay xương xẩu đặt lên vai cậu.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom