• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Tiên Y Chí Tôn (1 Viewer)

  • Chương 16-20

Chương 16: Chuyển nhà

Sau khi trở về, Vũ Tử lập tức kể toàn bộ chuyện đã xảy ra tại kho hàng bỏ hoang ở Tây Giao cho Hàn Sơn Thành.

Hàn Sơn Thành vô cùng ngạc nhiên, nhịn không được nói: "Cậu nói Lâm Vân ít nhất đã đạt đến ngoại kình đại thành sao?”

“Phải.” Vũ Tử gật đầu: “Tên đó tự mình tay không tấc sắt quật ngã toàn bộ hai mươi tên đàn em của Trần Bưu, nếu không phải ngoại kình đại thành thì sao có thể mạnh như vậy?”

Hàn Sơn Thành nhíu mày, không khỏi thở dài: “Lâm Vân này thật sự khiến người khác phải giật mình, tuổi còn trẻ, y thuật cũng cao siêu, lại có được thực lực như vậy, tên nhóc này đúng là con rồng đầy tiềm năng của Đông Hải chúng ta, chắc chắn sẽ có ngày một bước lên trời!”

Mà Hàn Oánh Oánh đang đứng sau lưng Hàn Sơn Thành nghe vậy cũng rất kinh ngạc. Một người mới chừng hai mươi tuổi lại nắm giữ thực lực như vậy, quả thực khiến người ta sởn tóc gáy.

Mắt cô ta đảo qua đảo lại, không biết đang suy tính chuyện gì.

...

Lâm Vân đặc biệt xin nghỉ phép, chuẩn bị cùng mẹ dọn đồ chuyển đến đến Vịnh Marina.

So sánh với nơi bọn họ hiện đang ở, Vịnh Marina tốt hơn nhiều về cả hoàn cảnh lẫn biện pháp an ninh.

Dù sao người sống ở chỗ này đều là người giàu, bọn họ cực kỳ quan tâm đến sự an toàn. Lâm Vân không muốn chuyện của Trần Bưu xảy ra lần nữa.

Lâm Vân bắt xe về nhà trước.

Khi về đến nơi, hắn thấy nhà đang có khách. Đó là đồng nghiệp ngày trước của mẹ, tuổi đã lớn, trên mặt đầy nếp nhăn, nhưng lại trang điểm xanh đỏ loè loẹt. Trong mắt Lâm Vân, nó khó coi như bôi son trát phấn lên phân lừa vậy.

“Dì Lưu!” Lâm Vân mỉm cười chào hỏi.

Lưu Diễm nghiêng mắt nhìn Lâm Vân: “Nghe nói bây giờ cậu đang làm việc ở bệnh viện Đông Hải nhỉ?”

“Vâng ạ!” Lâm Vân cười nói: “Sau này Dì Lưu cần gì có thể tới tìm cháu!”

Lưu Diễm hừ nhẹ, vô cùng kiêu căng nói: “Không cần, con trai tôi bây giờ là quản lý của một công ty lớn, mối quan hệ rất rộng, cậu chỉ là một bác sĩ tập sự, có thể giúp đỡ tôi gì đây?”

Lâm Vân nhíu mày, bà dì Lưu Diễm này đúng là không biết lựa lời, thật khiến người tôi khó chịu.

“Mẹ, con đã gọi xe rồi, nay chúng ta dọn nhà thôi!”

Lâm Vân không thèm để ý Lưu Diễm, hướng mắt về phía mẹ Trần Nhàn.

Trần Nhàn sửng sốt một chút: “Dọn nhà? Chuyển đi đâu?”

Lâm Vân bất đắc dĩ nói: “Mẹ, mấy ngày trước con nói với mẹ rồi mà, chúng ta sẽ dọn đến Vịnh Marina!”

Trần Nhàn rất giật mình: “Mẹ còn tưởng rằng con chỉ nói đùa ấy chứ.”

“Sao thế được, con đã lừa mẹ bao giờ đâu!”

Lâm Vân cười nói: “Mẹ thu dọn đồ đạc nhanh đi, xe đang ở bên ngoài chờ rồi kìa!”

Lưu Diễm đứng bên cạnh không khỏi trợn to hai mắt, vội vàng hỏi: “Hai người muốn đến Vịnh Marina á? Là khu biệt thự Vịnh Marina đó hả?”

“Đúng vậy!” Lâm Vân bình tĩnh đáp.

Lưu Diễm vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Lâm Vân: “Sao có thể, nơi đó là khu nhà giàu ở Đông Hải đấy, một căn biệt thự cũng phải trên dưới mấy chục triệu, hai người sao mà dọn tới đó được? Lâm Vân, dì bảo thằng nhóc nhà cậu này, tuổi còn trẻ, không làm ăn đến nơi đến chốn mà miệng lưỡi toàn bốc phét thế này, sao mà được đây?"

"Cậu nhìn con trai của dì này, bây giờ thằng bé đã là quản lí chi nhánh của một công ty lớn, còn có một cô bạn gái vô cùng xinh đẹp. Nếu thật sự không có khả năng, cậu có thể đi theo nó làm ăn mà, nói không chừng có thể lên được chức cao gì đó."

Lưu Diễm không tin người lúc nào cũng có cuộc sống kém cỏi hơn mình có thể đến ở khu biệt thự Vịnh Marina.

Trần Nhàn đứng một bên cũng nói: “Lâm Vân, hôm nay có dì Lưu ở đây, con đừng nói đùa nữa!”

“Mẹ, con không đùa, con nói thật mà!” Lâm Vân cạn lời nói: “Chúng ta thật sự sẽ đến ở khu biệt thự Vịnh Marino đó, con đã gọi xe rồi, mẹ mau thu dọn đồ đạc đi!”

Trần Nhàn không hiểu ra sao, trong lòng vẫn chưa tin lắm, nhưng nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Lâm Vân không giống đang lừa bà, nên bà không còn cách nào khác ngoài đứng lên và thu dọn đồ đạc.

Lưu Diễm nghiêng mắt nhìn Lâm Vân, cười lạnh nói: “Cậu nói xem cậu đánh sưng mặt giả làm người mập có nghĩa lý gì chứ? Có thể tìm được một căn nhà tốt mà giá cả phải chăng ở Đông Hải không dễ dàng gì đâu, hai người đừng thấy tôi đang ngồi đây mà giả vờ dọn đi, lát nữa lại mất công quay về!"

Lưu Diễm liên tục châm chọc khiêu khích khiến Lâm Vân cực kỳ khó chịu, hắn nhíu mày nói: “Lưu Diễm, chúng tôi dọn đi nơi nào cũng không cần dì quan tâm!”

Lưu Diễm hừ lạnh nói: “Cậu nhìn lại cậu xem, tuổi đâu còn nhỏ gì, thế mà vẫn làm ra chuyện như vậy."

Lâm Vân không quan tâm bà tôi nữa, tới hỗ trợ mẹ dọn dẹp đồ đạc.

“Mẹ, có nhiều thứ không cần mang theo đâu, chỉ cần mang quần áo đi mặc là được, nơi đó đã sửa xong rồi, đồ điện gia dụng cũng đầy đủ.”

“Mẹ, những vật này cũng không cần...”

“Mẹ, cái này cũng để lại.....”

Thấy mẹ thu dọn đồ đạc lâu quá, đồ đạc đã vứt đi được rồi còn mang theo, Lâm Vân không biết nói gì hơn.

Còn Lưu Diễm thì lạnh lùng nhìn hai mẹ con Lâm Vân, thầm nghĩ trong lòng: Tôi đây chờ xem hai người muốn làm gì nữa.

......

Rất nhanh sau đó, mấy người bọn họ cùng đi đến khu biệt thự Vịnh Marina.

Con trai Ngô Cảnh Minh của Lưu Diễm cũng dắt theo bạn gái Lưu Vân đến nơi này, nghe được mấy người Lâm Vân muốn chuyển đến ở khu biệt thự Vịnh Marina, hắn ta cười đau cả bụng, vội vàng chạy tới xem kịch vui.

Ai ngờ mấy người họ vừa tới cửa ra vào đã bị bảo vệ ngăn cản.

“Mấy người là ai? Tới đây làm gì?” Hai tên bảo vệ cáo mượn oai hùm, giọng điệu khinh khỉnh.

Lâm Vân nhíu mày nói: “Tôi là chủ của nơi này.”

“Phụt.... Ha ha ha...”

Hai tên bảo vệ lập tức cười ha ha, thậm chí ôm bụng cười.

“Thôi đi, nhìn quần áo 3-500 đồng cậu đang mặc kìa, cậu có thể sống nổi ở đây à?”

“Tiểu tử, đây là khu biệt thự, không phải khu dân cư bình thường đâu, đừng tưởng ai cũng có thể đi vào, tôi khuyên cậu mau cút đi!”

Hai tên bảo bảo vệ đầy mặt khó chịu, căn bản không đặt mấy người Lâm Vân vào mắt.

Lưu Diễm đứng cạnh thấy cảnh này cười lạnh nói: “Nhóc con, cậu diễn hơi quá rồi, cậu đến cửa cũng chưa đi qua được, còn dám nói mình là chủ nhà cơ đấy!”

Ngô Cảnh Minh cũng nói với bạn gái Lưu Vân: “Thằng nhóc này đúng là bốc phét không có điểm dừng, một căn biệt thự ở đây phải hơn hơn 5000 vạn, ngay cả giám đốc điều hành công ty chúng ta cũng không xứng ở chỗ này huống chi nghèo kiết hủ lậu như hắn?”

Lưu Vân cũng đầy mặt khinh thường Lâm Vân: “Đàn ông ngày nay cùng một giuộc vậy thôi, phồng má giả làm người mập, cũng không biết nhìn lại xem mình đáng giá bao nhiêu!”

Lâm Vân lười nói nhảm, trực tiếp giơ ra chìa khóa Vũ Tử đưa hắn cho bảo vệ xem. Bảo vệ nhận lấy cẩn thận nhìn, không nhịn được trợn to hai mắt: “Là biệt thự số 8, đây chính là biệt thự quý nhất, tốt nhất chỗ chúng ta!”

Tên bảo vệ còn lại lập tức chỉ tay vào Lâm Vân nói: “Mày là ăn trộm ở đâu khai mau, thế mà dám trộm chìa khoá của tổng giám đốc Hàn, còn nghênh ngang muốn vào biệt thự của tổng giám đốc Hàn, đúng là to gan lớn mật!”
Chương 17: Mắt chó xem thường người khác

Lâm Vân cũng có chút giật mình, không ngờ đó là căn biệt thự tốt nhất ở đây.

Hai tên bảo vệ đề phòng nhìn Lâm Vân, trực tiếp tịch thu luôn chìa khóa.

“Nhóc con, nếu mày muốn giả danh lừa bịp thì mày tìm sai chỗ rồi, nơi này không phải nơi mà phường trộm cắp như mày có thể tới!”

“Ở đây toàn là ông chủ giàu có cao quý, có ai mà tao không biết chứ? Mày nên cút sớm đi, nếu không bọn tao sẽ báo cảnh sát bắt mày lại!”

Lời nói của hai tên bảo vệ đã chọc giận Lâm Vân, hắn lạnh lùng nói: “Tôi không phải trộm, hai người tốt nhất nên rút lại lời nói đi, cái chìa khóa này là do Hàn Sơn Thành đưa cho tôi!”

Khi ở bệnh viện, Phùng Thông Vu vu oan hắn là trộm, bảo hắn trộm thiết bị tinh vi của bệnh viện, Lâm Vân ghét nhất bị người khác cho là kẻ trộm cắp.

“Nói bậy, một thằng nhóc nghèo kiết hủ lậu như mày, sao có thể có quan hệ với tổng giám đốc Hàn chứ?”

“Thằng nhóc nhà mày đừng có mà không biết điều, còn như vậy đừng trách tao không khách khí!”

Hai tên bảo vệ vây quanh Lâm Vân, dường như lúc nào cũng sẵn sàng xông lên.

Lâm Vân vô cùng phẫn nộ, hắn lấy điện thoại ra, lạnh lùng nói: “Tôi lập tức gọi điện thoại cho các người xem, các người đừng có mà hối hận!”

“Xì, tao còn muốn xem xem mày gọi được cho ai!”

“Thằng nhóc bị vạch trần không mau chạy đi còn dám ăn nói ngông cuồng, to gan lớn mật!”

Hai tên bảo vệ lập tức phất tay, gọi mấy tên bảo vệ đang bao canh gác bên trong ra bao vây Lâm Vân, có người cầm đèn pin, có người cầm côn cao su.

Trần Nhàn thấy tình huống không ổn, vội vàng chạy tới: “Lâm Vân, có phải con nhầm gì rồi không, mẹ thấy chúng ta nên rời đi thôi!”

“Mẹ, không nhầm lẫn gì cả, mẹ chờ con lát để con gọi điện thoại!”

Lâm Vân lấy điện thoại ra, tìm số của Hàn Sơn Thành rồi gọi.

Lưu Diễm cũng đã đi tới, khuyên giải an ủi nói: “Lâm Vân, cậu cũng đừng cậy mạnh, người có thể sống ở khu này không giàu cũng quý, đừng nói là cậu, rất nhiều ông chủ cũng không thể sống ở đây, không có gì mất mặt, là đàn ông thì phải biết tránh cái thiệt trước mắt, cậu vẫn nên mau chóng rời đi thì hơn, không lát nữa lại phải ăn đau!”

Lời nói của Lưu Diễm nghe qua thì có vẻ êm tai nhưng lại đầy ý mỉa mai.

“Không cần dì quan tâm!” Lâm Vân lạnh lùng nói.

Lưu Diễm nhíu mày xoay người rời đi: “Nhóc con cậu đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lát nữa cậu mà có bị đánh cũng đừng mong tôi giúp cậu!”

Ngô Cảnh Minh đứng bên cạnh mẹ cũng đế vào: “Mẹ, mẹ đừng quan tâm hắn ta, cứ để hắn gọi xem, để con xem hắn ta muốn gọi cho ai, con đã thấy nhiều người khoác lác rồi nhưng chưa thấy ai có thể khoác loác lên tận trời cao như vậy, coi hắn ta giải quyết thế nào!”

Sau đó, hắn ta lại quay đầu nói với bạn gái Lưu Vân: “Em thấy chưa, cái giá của việc giả vờ ra vẻ đấy, về thì kể lại cho mấy người bạn của em mở to mắt ra, tuyệt đối đừng có tìm người như vậy làm bạn trai!”

Lưu Vân lập tức gật đầu: “Anh yên tâm đi, em chắc chắn sẽ làm vậy, em có mù mắt cũng không coi trọng loại người như thế này đâu!”

Trần Nhàn không màng gì nữa muốn kéo Lâm Vân rời đi: “Đi thôi đi thôi, chúng ta vẫn nên trở về thôi, nơi này nhiều bảo vệ như vậy, ra tay thì chỉ có con thiệt!”

Lâm Vân dở khóc dở cười, không biết phải giải thích với mẹ như thế nào, liên tục nói: “Mẹ, con không lừa mẹ thật mà, hôm nay chúng ta thật sự sẽ dọn đến đây ở đó!"

Trần nhàn cười nói: “Thằng bé này, mẹ biết con hiếu thảo rồi, nhưng mẹ không cần đâu, chúng ta mau về thôi!”

Trần Nhàn lúc này cũng chắc mẩm Lâm Vân đang nói khoác rồi, nhưng bà không muốn vạch trần, sợ ảnh hưởng đến tự tôn của con trai.

Lưu Diễm cũng lập tức xen vào: “Đi nhanh đi thôi, bọn tôi đi theo sau cậu cũng cảm thấy mất mặt.”

Lâm Vân không phản ứng Lưu Diễm nữa mà đi sang bên kia gọi điện thoại, cũng không biết hắn đang nói gì rồi cúp máy.

Sau đó hắn trở về, chỉ vào hai tên bảo vệ vừa nãy nói: “Hai người mắt chó xem thường người, lát nữa tôi cho các người đẹp mặt!”

“Thằng nhóc này miệng còn hôi sữa lại dám nói ra lời ngông cuồng như vậy, không cần chờ gì hết, bây giờ tao cho mày đẹp mặt!”

“Quỷ nghèo mà cũng dám vào biệt thự Vịnh Marina, to gan!”

Hai tên bảo vệ tiến lên, làm bộ muốn dạy dỗ Lâm Vân.

Trần Nhàn vội vàng chắn trước người Lâm Vân, mỉm cười nói với hai tên bảo vệ: “Đừng nóng giận, đứa con này của tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện, tôi sẽ lập tức khuyên nó đi về!”

Hai tên bảo vệ lúc này mới bỏ qua, một gã trong đó còn hừ nhẹ nói: “Vẫn là bà già như bà biết điều, lập tức dẫn hắn đi dùm, chủ nhà nơi này đều là nhân vật lớn không giàu cũng quý, nhỡ may bọn họ thấy được thì thành ra cái gì?”

“Dạ, dạ, tôi sẽ bảo thằng bé rời đi ngay!”

Trần Nhàn tới bên cạnh Lâm Vân không ngừng khuyên bảo.

Lâm Vân chỉ cười nói: “Mẹ, đừng lo lắng, bạn con sẽ tới đây ngày thôi, người ấy sẽ khiến mấy tên mắt chó xem thường này phải quỳ xuống xin lỗi chúng ta!”

Trần Nhàn có chút sốt ruột: “Thằng bé này sao con không nghe lời mẹ gì hết vậy!”

“Mẹ, mẹ còn lạ gì con nữa, bao năm qua con có từng lừa mẹ bao giờ chưa?” Lâm Vân dùng ánh mắt an ủi Trần Nhàn: “Mẹ yên tâm, không sao đâu!”

Lưu Diễm không nhịn được cười ra tiếng nói với Ngô Cảnh Minh: "Con trai, con coi, thằng nhóc này cố chấp thật!"

“Haiz, đúng là không cứu nổi, cứ mơ mộng hão huyền rồi không tỉnh lại được!” Ngô Cảnh Minh ra vẻ thở dài.

Lưu Vân cũng nhìn Lâm Vân bằng ánh mắt đầy khinh thường

Một lát sau, một chiếc Porsche 911 màu đỏ đã tới cửa biệt thự.

Xe chỉ vừa dừng lại, mấy tên bảo vệ lập tức chạy lên vây quanh.

Một bóng hình xinh đẹp duyên dáng bước ra từ chiếc xe, cô ấy mặc quần áo mát mẻ, dẫm giày cao gót bước xuống, tháo kính râm ra ném vào trong xe.

“Cô Hàn tới, mau, mau mở cửa!”

“Cô Hàn, ngọn gió nào đã đưa cô đến đây vậy?”

Người đến đúng là cô con gái Hàn Oánh Oánh của Hàn Sơn Thành, mấy tên bảo vệ không ngừng vây quanh Hàn Oánh Oánh a dua nịnh hót..

Hàn Oánh Oánh trực tiếp làm lơ mấy tên bảo vệ này, quan sát xung quanh, sau đó ánh mắt dừng trên người Lâm Vân, cô ta lập tức cất bước tiến thẳng về phía Lâm Vân.

Một tên bảo vệ giật mình, tưởng Hàn Oánh Oánh thấy mấy người này nên tức giận, lập tức chặn lại nói: “Cô Hàn, chúng tôi biết mấy người này đứng đây đã ảnh hưởng hình tượng của khu biệt thự cảng Marina, tôi sẽ đuổi họ đi ngay!”

Nhưng ngay sau đó, bọn họ đã thấy một cảnh tượng khiến người ta phải kinh ngạc.

Họ thấy Hàn Oánh Oánh đến trước mặt Lâm Vân, sắc mặt vốn lạnh băng lại nở nụ cười, như băng tuyết bị hoà tan vậy.

Cô ta cười nói: “Ngài Lâm, chúng ta lại gặp mặt rồi!”

Ban đầu Hàn Oánh Oánh cũng rất khinh thường Lâm Vân, nhưng sau đó đã được chứng kiến y thực cao siêu của hắn, lại nghe được từ miệng Vũ Tử Lâm Vân còn là một vị ngoại kình đại thành, thái độ cô ta với Lâm Vân đã thay đổi rất nhiều.

Thấy Hàn Oánh Oánh đối xử với Lâm Vân rất khách sáo, cả đám bảo vệ trợn to hai mắt nhìn, vẻ mặt cực kỳ khiếp sợ, đường đường là cô chủ gia tộc họ Hàn đỉnh cấp của Tân Hải, sao có thể khách sáo như vậy với một tên nghèo kiết hủ lậu chứ?
Chương 18: Hàn Oánh Oánh đến rồi

Lâm Vân cười nhạt: “Cô Hàn, sau này cứ gọi thẳng tên tôi cũng được, không cần khách sáo như vậy!”

Hàn Oánh Oánh đỏ mặt: “Gọi thẳng tên anh, vậy… cũng được sao?”

“Có gì không được nào?” Lâm Vân không hề bận tâm.

Hàn Oánh Oánh lập tức tươi cười vui vẻ: “Được, vậy về sau tôi sẽ gọi tên của anh, anh cũng đừng gọi tôi là cô Hàn nữa, gọi tôi Oánh Oánh là được!”

Ngô Cảnh Minh thấy Hàn Oánh Oánh như vậy, không nhịn được trợn hai mắt lên đầy khiếp sợ.

Hắn ta cũng từng gặp qua không ít người đẹp, nhưng đẹp như cô gái này thì trước nay chưa từng gặp, dáng người, gương mặt đều là hạng nhất, lại còn lái một chiếc Porsche, nhất định là cô chiêu gia đình giàu có, nếu có thể leo lên được cành cao này, đỡ được hẳn mấy năm phấn đấu!

Hắn ta lập tức sửa sang quần áo, đi tới bên cạnh Hàn Oánh Oánh, ưỡn ngực lên nói: “Thưa cô, xin chào, tôi là giám đốc bộ phận kinh doanh của Công ty Thương mại Đại Sơn, tên tôi là Ngô Cảnh Minh!”

Đôi mày đẹp Hàn Oánh Oánh khẽ nhíu, quay đầu liếc nhìn Ngô Cảnh Minh một cái, lạnh lùng nói: “Tôi không có hứng thú với anh, tôi khuyên anh tránh xa tôi một chút!”

Ngô Cảnh Minh tỏ ra lúng túng, không ngờ rằng cô gái xinh đẹp này lại từ chối hắn ta một cách không khách khí như vậy, lúc đó, hắn ta cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Ai ngờ, Hàn Oánh Oánh còn quay lại, vẻ mặt tươi cười nhìn Lâm Vân: “Lâm Vân, sao vậy, xảy ra chuyện gì thế?”

Lâm Vân chỉ vào mấy người bảo vệ trước mặt, lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi với mẹ định vào đây ở, kết quả bọn họ dùng thái độ mắt chó không biết nhìn người, coi thường tôi, nói tôi là trộm, ăn cắp chìa khóa, không cho tôi vào!”

“Cái gì?”

Hàn Oánh Oánh giật mình kinh ngạc, lửa giận lập tức bốc lên, quay đầu lại nghiêm mặt nói: “Mẹ kiếp, khách của người nhà họ Hàn chúng tôi mà các người cũng dám cản? Ăn gan hùm mật gấu rồi hay sao?”

Những lời này vừa nói ra, một đám nhân viên an ninh sợ tới mức suýt tè ra quần.

Một nhân viên an ninh cố nặn ra nụ cười bước tới: “Cô Hàn, thật lòng xin lỗi, chúng tôi không biết đây là khách của cô, nếu không làm sao chúng tôi dám…”

Một nhân viên an ninh khác vội vã gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy! Cô Hàn, chúng tôi cũng chỉ vì trách nhiệm đối với sự an toàn của các chủ nhà nơi này, nên không thể tùy tiện cho người lạ vào được.”

Lâm Vân đi tới, nhìn nét mặt xấu xí của hai bảo vệ, cười lạnh nói: “Hai người các anh vừa nãy còn nói tôi là trộm, còn nói muốn cho tôi đẹp mặt mà, sao bây giờ lại không cần nữa?”

Hai bảo vệ kia thót cả tim, vội vàng quỳ rạp xuống đất.

“Thưa anh, chúng tôi thực sự xin lỗi, chúng tôi không biết anh là bạn bè của cô Hàn, mong anh đại nhân đại lượng bỏ qua cho chúng tôi!”

“Hu hu hu…. Thưa anh, tôi sai rồi, tha thứ cho tôi!”

Nhìn bộ dạng đáng thương của hai nhân viên an ninh, Lâm Vân vẫn giữ nguyên biểu tình lạnh băng, hắn sẽ không thương hại loại người chẳng cao quý gì mà lại hay khinh thường người khác này.

Hàn Oánh Oánh thấy Lâm Vân không nói gì liền biết hắn sẽ không chịu để yên, lập tức lạnh lùng nói: “Kêu đội trưởng của các anh tới đây!”

Nhân viên an ninh ở phía ngoài vội vã chạy đi, vào trong bốt gác gọi điện thoại.

Chỉ một lát sau, một người đàn ông mặc vest đen bước tới đứng trước mặt Hàn Oánh Oánh, khom lưng vô cùng cung kính hỏi: “Cô Hàn, có chuyện gì ạ? Xảy ra vấn đề gì sao?”

Hàn Oánh Oánh chỉ vào hai người đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Hai người này quả thật ăn gan hùm mật gấu, dám chặn bạn của tôi ở bên ngoài, chuyện này nên xử lý thế nào?”

Đội trưởng sửng sốt, lập tức quay đầu, tức giận nói với hai bảo vệ kia: “Hai người đúng là to gan lớn mật, dám cản trở bạn bè của cô Hàn, đúng là đáng chết, hai người các anh đã bị sa thải, lập tức cút ngay cho tôi!”

Mặt mày hai gã bảo vệ trở nên đưa đám, trong lòng hối hận khôn nguôi.

Làm nhân viên an ninh ở chỗ này rất nhẹ nhàng, tiền kiếm được cũng không ít, nhưng bởi vì hai người họ khinh thường Lâm Vân, cứ thế bị sa thải rồi.

Nhưng hai gã đó cũng không dám nói gì thêm, vội vội vàng vàng rời đi, đắc tội Hàn Oánh Oánh, giữ được mạng là tốt lắm rồi.

Xử lý xong, đội trưởng cười nịnh: “Cô Hàn, không biết bây giờ cô đã hài lòng chưa?”

Hàn Oánh Oánh không trả lời đội trưởng mà nhìn sang phía Lâm Vân.

“Được rồi, sa thải rồi là được!” Lâm Vân cũng không muốn cùng hai người kia so đo.

Mà Trần Nhàn nhìn Hàn Oánh Oánh thì thấy vô cùng kinh ngạc, bà không ngờ con trai mình lại quen biết một cô gái xinh đẹp như vậy, nếu cô ấy có thể làm con dâu của bà thì tốt quá!

Lâm Vân lập túc giới thiệu mẹ mình với Hàn Oánh Oánh: “Oánh Oánh, đây là mẹ của tôi!”

“Cháu chào dì ạ!” Hàn Oánh Oánh tươi cười chào hỏi: “Cháu là Hàn Oánh Oánh, bạn của Lâm Vân ạ!”

“Tốt, tốt!” Trên khuôn mặt Trần Nhàn cũng toàn là nụ cười.

So với Hàn Oánh Oánh, bất kể là vóc dáng hay nhan sắc, Triệu Thu Nam đúng là thua thảm hại.

"Được rồi, chúng ta đừng đứng ở đây nữa, mau vào đi thôi!”

Hàn Oánh Oánh lập tức mời mọi người bước vào cổng khu biệt thự.

Mà ba người Lưu Diễm, Ngô Cảnh Minh, Lưu Vân lại khiếp sợ đến mức há to miệng, một lúc lâu sau vẫn chưa hồi phục tinh thần.

“Chuyện… chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Làm sao Lâm Vân có thể quen biết một cô gái ở tầng lớp như vậy?” Lưu Diễm không nhịn được hỏi.

Trông vẻ mặt Ngô Cảnh Minh còn khó coi hơn, vừa rồi hắn ta chủ động làm quen Hàn Oánh Oánh, kết quả người ta làm mặt lạnh với hắn ta, thế mà vừa quay đầu lại nhiệt tình trò chuyện với Lâm Vân, điều này khiến trong lòng hắn ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Đi, chúng ta cũng đi theo xem thử!” Ngô Cảnh Minh vẫn có chút không phục.

Rất nhanh, mọi người đã đi tới biệt thự số 8.

Sau khi bước vào, Lưu Diễm và những người khác hoàn toàn chết lặng, trời ơi, so với biệt thự này, nơi họ ở quả thực là một cái ổ chó.

Trong sân, đâu đâu cũng là cây xanh, còn có một con đường rợp bóng cây, bên cạnh là một cái bể bơi khá to, bên trên có ván nhảy, trên bờ có ghế nằm, có thể bơi lội, sau đó còn có thể phơi nắng.

Vào trong biệt thự rồi họ càng thêm há hốc.

Toàn bộ biệt thự lộng lẫy như một hoàng cung.

Chạm vào ghế sofa, tất cả đều được làm bằng da thật.

Ngô Cảnh Minh không ngừng giật khóe miệng, chỉ tính những đồ trang trí của căn biệt thự này thôi, mấy triệu cũng không mua nổi, thật sự quá xa hoa.

Lưu Vân càng là trố mắt ra nhìn, trong lòng vô cùng kích động, nếu cô ta có thể ở lại nơi này thì thật tốt biết bao!

Trần Nhàn nhìn nơi này, cũng vô cùng ngạc nhiên, bà vội kéo Lâm Vân lại, thấp giọng hỏi nhỏ: “Lâm Vân, con nói thật cho mẹ biết, làm thế nào mà con kiếm được nhiều tiền để mua cái biệt thự này vậy? Có làm gì trái pháp luật không đấy?”

Lâm Vân dở khóc dở cười: “Mẹ, con của mẹ là cái loại ấy hay sao? Đây là biệt thự nhà Oánh Oánh, dù sao cũng để đó không dùng nên mới tạm thời cho chúng ta ở nhờ!”

“Ồ, thì ra là như vậy!” Trần Nhàn thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.

Bà lại liếc mắt nhìn Hàn Oánh Oánh cách đó không xa, lập tức rỉ tai Lâm Vân: “Mẹ xem Oánh Oánh cũng xinh xắn đẹp gái, điều kiện lại không tồi, con cần nắm chắc cơ hội này nhé!”

------------
Chương 19: Không phải người một nhà, không vào chung một cửa

Lâm Vân nhất thời nghẹn họng, không biết nên nói gì.

Trần Nhàn đành tới khuyên nhủ: “Mẹ biết, con vẫn chưa quên được Triệu Thu Nam, nhưng loại phụ nữ như Triệu Thu Nam quá mức thâm sâu, là loại thích ra vẻ thôi, con vẫn nên quên cô ta đi, phải nhìn về phía trước!”

“Mẹ, con biết rồi, mẹ yên tâm, con sớm quên Triệu Thu Nam rồi!” Lâm Vân an ủi mẹ.

Thực tế, từ khi bị Triệu Thu Nam phản bội, trong lòng Lâm Vân đã không còn cô ta nữa rồi.

Nhưng đối với Hàn Oánh Oánh, Lâm Vân không biết trong lòng đối phương nghĩ gì nên cũng không để tâm nhiều.

Hàn Oánh Oánh ở bên cạnh Trần Nhàn không ngừng giới thiệu cho bà cách sử dụng các thiết bị gia dụng trong nhà, Trần Nhàn cũng được mở mang tầm mắt, sống nhiều năm như vậy, không ngờ trên đời còn có thứ hiện đại như thế.

Trần Nhàn cũng nhìn ra được, Hàn Oánh Oánh đối xử nhiệt tình với mình như vậy, chắc chắn không phải vì hợp tính với bà, đoán chừng là vì quan hệ với Lâm Vân.

Bà bắt đầu suy nghĩ, nếu có thể làm Hàn Oánh Oánh trở thành con dâu của mình, vậy thì tốt biết mấy.

Thế là bà ngập ngừng hỏi: “Oánh Oánh, cháu đã có bạn trai chưa?”

Hàn Oánh Oánh lập tức đỏ mặt, nhanh chóng đáp: “Dì à, cháu chưa có!”

Trần Nhàn trong lòng mừng thầm, chưa có bạn trai, vậy là tốt rồi.

Sau đó, bà bắt đầu không ngừng kể về những ưu điểm của Lâm Vân trước mặt Hàn Oánh Oánh, nào là nghiêm túc thật thà, ngoan ngoãn hiếu thảo đủ kiểu,... bà thể hiện quá rõ ràng, đây là muốn tạo ấn tượng tốt về Lâm Vân trước Hàn Oánh Oánh.

Hàn Oánh Oánh trộm liếc Lâm Vân, cô ta biết, thái độ của Lâm Vân rất quan trọng, việc này không thể vội vàng được.

Ngược lại đám người Lưu Diễm giống như bị ai đó tát cho mấy cái vào mặt, mặt ai nấy cũng đỏ cả lên, ước gì có thể tìm được một khe hở nào đó để chui vào.

Suy nghĩ của Lưu Vân lại không ngừng thay đổi, ánh mắt nhìn Ngô Cảnh Minh kế bên có chút khác với ngày xưa, trong đó chứa đựng khinh thường đến tận cùng.

Trước đây, cô ta còn cảm thấy Ngô Cảnh Minh khá tốt, là giám đốc kinh doanh của một công ty lớn, lương mỗi tháng tới ba mươi nghìn tệ, cố gắng vài năm là có thể đủ tiền đặt cọc mua một căn nhà ở Đông Hải- nơi được mệnh danh là tấc đất tấc vàng này.

Nhưng so ra, Lâm Vân thực sự đã khiến cô ta thấy loá mắt, cô ta còn chưa từng thấy một căn biệt thự cao cấp như vậy chứ nói gì đến việc dọn vào ở.

Nếu làm bạn gái của Lâm Vân, chẳng phải sẽ được danh chính ngôn thuận sống ở đây sao, đến lúc đó có thể khiến hội chị em của cô ta ngưỡng mộ chết mất.

Nghĩ đến đây, Lưu Vân nở nụ cười, đi tới bên cạnh Lâm Vân: “Anh Lâm, xin chào, xin lỗi vì vừa rồi đã không biết năng lực của anh, có hứng thú làm quen một chút không?”

Lưu Vân kì thực trông khá xinh đẹp, hơn Triệu Thu Nam nhưng nếu so với Hàn Oánh Oánh thì còn kém xa, trên người Hàn Oánh Oánh toát lên khí chất cao quý của một cô chiêu, không phải người bình thường có thể sở hữu.

Ngô Cảnh Minh thấy bạn gái chủ động tỏ ra thân thiết với Lâm Vân, hắn ta lập tức nổi cáu, trực tiếp lao tới: “Lưu Vân, em làm gì vậy? Em đừng quên, hiện tại em là bạn gái của anh!”

Lưu Vân khẽ hừ một tiếng: “Bạn gái thì đã sao? Cho dù là vợ thì cũng sẽ có lúc ly hôn!”

“Em…” Ngô Cảnh Minh tức run người, không ngờ người thường ngày dịu dàng chu đáo như Lưu Vân, hôm nay lại có thể nói ra những lời như vậy.

Lâm Vân lạnh lùng nhìn hai người: “Hai người thực sự rất hợp với câu nói “không phải người một nhà, không vào cùng một cửa”!”

“Anh đây là có ý gì?” Lưu Vân sửng sốt.

Lâm Vân mất kiên nhẫn nói: “Loại người như cô, tôi gai mắt đó! Được rồi, mau đi đi, hôm nay chúng tôi mới chuyển nhà, còn phải thu dọn một hồi, đi thong thả không tiễn!”

Lưu Vân cảm thấy bị đả kích không nhỏ, Lâm Vân dứt khoát từ chối khiến trong lòng cô ta có chút khó chịu.

Cô ta vô cùng hối hận, sớm biết vậy thì ban nãy đã không chế nhạo Lâm Vân rồi, giờ thì hay quá, cô ta đã bỏ lỡ cơ hội tốt để “câu” một người chồng giàu có!

Ba người Lưu Diễm chán nản rời khỏi biệt thự, ai cũng trông như một con gà trống bị thua trận.

Sau đó, Trần Nhàn bận bịu ở trong bếp, chốc lát là đã làm xong một bàn thức ăn, bà còn mời Hàn Oánh Oánh ăn cơm cùng, Hàn Oánh Oánh cũng không khách khí, sau khi nếm thử, cô ta không ngừng khen ngợi món ăn của Trần Nhàn, trên gương mặt Trần Nhàn thì luôn luôn có nụ cười, từ đó đủ thấy bà vui cỡ nào.

Ăn cơm xong, Hàn Oánh Oánh lại giúp đỡ dọn dẹp nhà cửa, ở tới tận chiều rồi mới đi.

Đợi đến khi Hàn Oánh Oánh rời đi, trong lòng Trần Nhàn cũng thấy luyến tiếc, cô gái này thực sự rất tốt.



Tại một khu nhà cao cấp của thành phố Đông Hải.

Phùng Nguyên Trạch cau mày, ném mạnh điện thoại xuống ghế sô pha.

Một cô gái ăn mặc sang trọng đứng cạnh đó, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Điện thoại của Thông nhi vẫn không liên lạc được sao?’

Phùng Nguyên Trạch có chút tức giận nói: “Thằng nhóc này chẳng chịu yên ổn ở trong phòng bệnh, không biết thoát ra bằng cách nào, đã mất tích mấy ngày rồi!”

Người phụ nữ nhanh chóng an ủi: “Thông nhi không còn nhỏ nữa, có thể do nó quá ham chơi, ở bên ngoài không muốn về nhà, đợi nó chơi chán rồi sẽ tự động quay về thôi!”

Phùng Nguyên Trạch lại cau mày: “Không, tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, mấy ngày nay, tôi đã liên lạc với tất cả đám bạn không đàng hoàng của nó rồi, tất cả đều đáp rằng chưa từng gặp nó, tôi có linh cảm, không chừng… nó đã xảy ra chuyện!”

“Cái gì?” Tim người phụ nữ chợt đập mạnh, vội vàng nói: “Ông Phùng, đừng dọa tôi, chúng ta chỉ có một đứa con trai là Thông nhi, nó không thể xảy ra chuyện gì!”

“Mẹ nó, thằng nhãi này không khiến người khác yên tâm được ngày nào!”

Phùng Nguyên Trạch tức giận, chỉ vào người phụ nữ mắng: “Còn không phải tại bà sao, ngày thường chiều nó đến hư hỏng rồi!”

Nước mắt người phụ nữ lã chã rơi, bà ta nức nở nói: “Chẳng phải vì nó là đứa con trai duy nhất của tôi sao, tôi không chiều nó thì còn chiều ai đây? Với cả, tôi đã khuyên nó đừng giao du với đám bạn không ra gì đó nữa, nó không nghe lời tôi, ông nhìn lại mình đi, ngày nào cũng ở bên ngoài, việc trong nhà cũng không thèm lo, bây giờ còn quay ra phàn nàn với tôi, hu hu hu… Tôi khổ quá mà, đàn ông các người đúng là không phải cái thứ tốt đẹp gì…”

Người phụ nữ khóc lóc khiến cho Phùng Trạch Nguyên càng thêm rối, không nhịn được quát lên: “Câm miệng, bà câm miệng cho tôi, đừng có gào lên nữa!”

Sau đó, ông ta chau mày, thấp giọng nói: “Việc quan trọng nhất bây giờ là phải tìm được con trai, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

Người phụ nữ đứng bật dậy khỏi sô pha: “Đúng, nhất định phải mau chóng tìm được nó, cho dù là bị bắt cóc hay chỉ là bị giam làm tiền, chúng ta cũng phải nghĩ cách cứu người!”

Phùng Trạch Nguyên suy nghĩ hồi lâu, cầm điện thoại ban nãy bị ném lên sô pha, tìm một số điện thoại và gọi đi.

Trên mặt ông ta lập tức xuất hiện nụ cười: “Anh Hổ, không giấu gì anh, tôi có chút chuyện nhỏ cần anh giúp… ai da, còn chẳng phải là vì đứa con trai không ra gì của tôi sao… tôi không biết nó đã đi đâu, mong anh Hổ ra tay giúp đỡ, tìm xem hiện tại nó đang ở nơi nào!”
Chương 20: Bệnh nhân đặc biệt

Lâm Vân vừa mới bước vào bệnh viện, nhìn thấy tình hình bên trong hơi hỗn loạn, có rất nhiều hộ sĩ trẻ châu đầu ghé tai với nhau.

"Có chuyện gì thế? Đã xảy ra chuyện gì à?" Lâm Vân đi sang bên đó hỏi.

Một người hộ sĩ trẻ, vẻ ngoài ngây thơ nhìn bốn phía chung quanh thăm dò một chút, sau đó thấp giọng nói: "Chẳng phải là do vị bệnh nhân trong phòng chăm sóc đặc biệt đó sao, nghe nói hôm nay người đó lại phát bệnh nữa, khiến cho bệnh viện chúng ta rơi vào cảnh rối loạn, chuyên gia trong bệnh viện đều đi sang bên đó, nghe nói ở bên trong đã rối nùi rồi."

Lâm Vân giật mình, hoá ra là chuyện này.

Tại bệnh viện Đông Hải, trong phòng chăm sóc đặc biệt có một vị bệnh nhân vô cùng quan trọng, hắn cũng có nghe được chuyện này, nhưng chuyện này lại chẳng liên quan gì đến hắn cả.

Đang lúc Lâm Vân chuẩn bị đi đến văn phòng của mình để làm việc thì Tôn Di Nhiên vội vã đi đến.

"Lâm Vân, đi mau! Cùng với tôi qua bên chỗ chăm sóc đặc biệt!" Tôn Di Nhiên nôn nóng nói.

Lâm Vân sửng sốt, vội nói: "Chủ nhiệm Tôn, cô chuẩn bị đi khám cho bệnh nhân quan trọng ở trong phòng chăm sóc đặc biệt?”

"Đúng vậy!" Tôn Di Nhiên gật đầu.

Lâm Vân nhíu mày nói: "Theo tôi biết thì người bệnh kia có chút ít vấn đề về tâm lý, ngươi là một bác sĩ ngoại khoa, có thể khám được bệnh tâm lý à?"

Tôn Di Nhiên bất đắc dĩ, nói: "Cậu cho rằng tôi muốn à? Chẳng phải là do viện trưởng muốn toàn bộ chuyên gia trong bệnh viện đều sang bên đó sao!"

"Thế muốn tôi qua đó để làm gì?" Lâm Vân vô cùng hoang mang hỏi.

Tôn Di Nhiên trợn trắng mắt nhìn Lâm Vân một cái: "Nghe nói là người nhà của bệnh nhân đến, đối phương quyền cao chức trọng, vì muốn thể hiện rằng bệnh viện chúng ta xem trọng bệnh nhân, nên viện trưởng gọi thêm vài bác sĩ đi sang bên đó."

Bây giờ Lâm Vân mới hiểu được, trong lòng cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Hắn đi theo Tôn Di Nhiên đến phòng họp ở bên cạnh phòng chăm sóc đặc biệt, bên trong đã ngồi đầy người, trừ vài nam nữ ăn mặc đẹp đẽ ngồi giữa ra, những người còn lại đều là các bác sĩ mặc áo blouse trắng.

Lúc này, phó viện trưởng Phùng Nguyên Trạch đang ở trên đài nói về tình huống của bệnh nhân.

"Trong mấy năm nay, chúng tôi vẫn cố gắng ổn định tình hình bệnh tật của bệnh nhân khả năng khôi phục của bệnh nhân cũng khá tốt, nhưng hôm nay, bệnh nhân lại đột nhiên tái phát, trạng thái tinh thần của người bệnh vô cùng kém, chúng tôi đã dùng thiết bị để kiểm tra nhưng lại không tìm ra được vấn đề chính, hiện tại bệnh án đã được gửi đến các vị bác sĩ, mọi người xem thử, ai có biện pháp nào tốt hay không!"

Mọi người lập tức cầm hồ sơ bệnh án ở trước mặt, lật giở từng tờ một.

"Kỳ lạ!"

Tôn Di Nhiên xem bệnh án, đôi mày đẹp hơi nhíu lại: "Đều đã dùng hết tất cả các thiết bị ở bệnh viện chúng ta, thậm chí cả thiết bị tiên tiến của nước ngoài, thế nhưng lại không phát hiện ra nguyên nhân chính tạo thành bệnh!"

"Chủ nhiệm Tôn, đây là chuyện của bác sĩ ở khoa tâm thần, chúng ta đừng tự kéo thêm phiền phức cho mình!" Lâm Vân cười nói.

Tôn Di Nhiên thở dài một hơi: "Thiên chức của bác sĩ chính là cứu người chữa thương, đáng tiếc, tôi không hiểu nhiều về khoa tâm thần."

Lúc này, một người y tá trẻ đột nhiên xông vào bên trong phòng họp.

"Không ổn, bệnh nhân ở phòng chăm sóc đặc biệt xảy ra chuyện rồi!"

Vừa nghe thấy câu này, hai người viện trưởng Trương Minh Viễn và phó viện trưởng Phùng Nguyên Trạch cùng nhau tông cửa xông ra ngoài, vô số bác sĩ lập tức chạy theo.

Chẳng bao lâu, trong phòng chăm sóc đặc biệt vốn dĩ vô cùng rộng rãi, bây giờ lại đứng chật kín người.

Người nhà của bệnh nhân cũng chạy tới, trong đó có một vị cơ thể cường tráng, gương mặt chữ điền, giọng điệu nôn nóng hỏi: "Sao lại như thế này? Tình huống hiện tại của cha tôi như thế nào rồi?"

Trương Minh Viễn vừa nhìn đống máy móc thiết bị, vừa quan sát tình huống của người bệnh.

Sắc mặt của bệnh nhân cực kỳ đau đớn, cơ thể run rẩy không ngừng.

Trương Minh Viễn đều đã dùng đến tất cả các loại thiết bị, nhưng nhịp tim của bệnh nhân vẫn không ngừng tăng lên, cuối cùng, âm thanh "tít tít" trầm thấp vẫn phát ra từ trong đống máy móc.

Trương Minh Viễn ủ rũ: "Xin lỗi, bệnh nhân đã… không còn nữa!"

"Cái gì?" Người đàn ông có gương mặt chữ điền chạy đến túm lấy cổ tay áo Trương Minh Viễn: "Viện trưởng Trương, chuyện này rốt cuộc là sao? Đến hiện tại mà mấy người còn chưa khám ra nguyên nhân bệnh, uổng công tôi đã tin tưởng ông đến vậy, ông khiến tôi quá thất vọng rồi!"

"Tổng giám đốc Lý bớt giận!" Trương Minh Viễn chặn người lại, nói: "Chúng tôi đã dùng đủ cách, nhưng tất cả đều vô dụng, tôi nghi ngờ rằng… Có thể là người bệnh bị động kinh tâm thần… Người ta cũng hay gọi là bị quỷ ám…"

Người đàn ông sửng sốt, sau đó tức giận nói: "Viện trưởng Trương, ông đừng có quên mình là bác sĩ, sao lại có thể tin tưởng vào mấy cái chuyện quỷ thần đó hả?"

"Tôi cũng muốn tin vào chuyện đó đâu chứ, nhưng hình như thật sự là vậy!" Dáng vẻ của Trương Minh Viễn cũng có chút bất đắc dĩ.

Địa vị của người bệnh này không tầm thường, các bệnh viện lớn đều đã xem qua, nhưng cũng không có bất kỳ biện pháp gì.

Vì muốn giúp bệnh viện Đông Hải có thể tiến thêm một bước mà Trương Minh Viễn chủ động nhận ca bệnh này, thế nhưng không ngờ được đến lúc người ta chết rồi cũng chưa tra ra được rốt cuộc là mắc bệnh gì.

"Lâm Vân, cậu làm gì đó?"

Tôn Di Nhiên đột nhiên hô lên, sau đó, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía của Lâm Vân.

Họ lập tức nhìn thấy Lâm Vân đang đứng trước giường bệnh, không ngừng ép tim cho bệnh nhân.

Trương Minh Viễn giận tím mặt, lập tức đi sang, lạnh giọng quát: "Cậu là bác sĩ khoa nào? Muốn làm gì? Bệnh nhân đã mất rồi, cậu còn động vào di thể của người ta làm cái gì?"

"Ông ta chưa có chết!" Vẻ mặt của Lâm Vân nghiêm trọng, nói: "Ông mau đứng lên, đừng làm tôi bỏ lỡ thời gian cứu chữa cho bệnh nhân, chậm thêm một chút nữa ông ta sẽ thật sự mất mạng!"

"Làm càn!"

Phùng Nguyên Trạch vừa thấy tình huống này thì vô cùng vui mừng, vội vàng chạy đến, nói với Trương Minh Viễn: "Viện trưởng Trương, thằng ranh này chính là người mà tôi nói với ông, tên Lâm Vân! Bình thường không chịu làm việc đàng hoàng, không nỗ lực học tập nâng cao nghiệp vụ, cả ngày chỉ nghĩ đến việc tạo mối quan hệ, hôm nay lại làm ra chuyện thế này, quả thật là không thể tha thứ được!"

Sặc mặt của Trương Minh Viễn cực kỳ khó coi: "Bác sĩ Lâm, bây giờ anh ra ngoài ngay lập tức!"

"Ông ta còn chưa có chết, trừ tôi ra, mấy người không có ai cứu được ông ta!" Lâm Vân nhíu mày nói: "Tôi có thể đi, nhưng các người tuyệt đối đừng hối hận!"

"Xấc xược!" Phùng Nguyên Trạch chỉ vào mũi Lâm Vân, nổi giận mắng: "Lâm Vân, thằng ranh mày thật sự cho rằng bản thân là Hoa Đà tái thế à? Cho dù Hoa Đà còn trên đời đi nữa, cũng không thể nào cứu sống người đã qua đời được!"

Tôn Di Nhiên ở một bên cũng vội vàng đi đến, đứng cạnh Lâm Vân nói: "Lâm Vân, cậu mau xin lỗi người nhà của bệnh nhân đi!"

Vẻ mặt của Lâm Vân cực kỳ kiên định: "Tôi nói rồi, hiện tại ông ta vẫn còn có thể cứu được, mấy người mà cà kê nữa thì ông ta sẽ chết thật đấy!"

"Thằng ôn này gan quá nhỉ!" Phùng Nguyên Trạch cuối cùng cũng có cơ hội chỉnh Lâm Vân, lập tức nói: "Nếu mày không đi, tao sẽ kêu bảo vệ đến!"

Lúc này, người đàn ông mặt chữ điền kia đi đến chỗ của Lâm Vân, nghi ngờ hỏi: "Cậu xác định có thể cứu sống cha của tôi?"

"Có thể!" Lâm Vân gật đầu.

"Được rồi, vậy nhanh chóng cứu ông ấy đi!" Người đàn ông nói.

Phùng Nguyên Trạch vội vàng đi đến: "Tổng giám đốc Lý cậu ta chỉ là bác sĩ thực tập ở trong bệnh viện thôi, ngài tuyệt đối không thể tin vào lời cậu ta nói!"

Người đàn ông không có kiên nhẫn: "Ông im miệng cho tôi, tôi không muốn nghe ông nói chuyện, dẫu sao cha của tôi cũng đã thành cái dạng này, chi bằng liều một phen, nói không chừng cậu trai trẻ này thật sự có cách cứu người."
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom