• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Tiên Y Chí Tôn (1 Viewer)

  • Chương 1-5

Chương 1: Bạn gái phản bội

Mùa đông, gió lạnh thấu xương.

Lâm Vân ôm một bó hoa hồng lớn, trong tay còn cầm một hộp đựng nhẫn.

Cơn gió lạnh khiến hắn rùng mình, nhưng trái tim hắn vẫn ấm áp.

Hôm nay là sinh nhật của Triệu Thu Nam - Bạn gái hắn. Hắn đã chuẩn bị đâu ra đấy từ trước, lát nữa sẽ đưa Triệu Thu Nam đi ăn cơm ở nhà hàng Tây, sau đó cầu hôn cô ta.

Nhưng hắn đã đợi trong gió lạnh hơn hai tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy cô ta đâu.

Lâm Vân không khỏi chau mày, có khi nào Triệu Thu Nam gặp sự cố gì không?

Ngẫm nghĩ một lát, hắn quyết định không tiếp tục chờ mà đến nhà trọ của Triệu Thu Nam để tìm cô ta.

Lâm Vân và Triệu Thu Nam là bạn học ở học viện Y Khoa. Cô bạn gái này chính là hoa khôi nổi tiếng của trường.

Ngày thường Lâm Vân rất ít nói, nhưng vẫn chiếm được trái tim Triệu Thu Nam. Điều này đã khiến vô số bạn học ngưỡng mộ, cũng là niềm tự hào của Lâm Vân.

Lâm Vân bắt taxi và nhanh chóng đến nhà trọ của Triệu Thu Nam.

Đây là khu nhà dân, môi trường sống lộn xộn, không sạch sẽ, là "khu ổ chuột" nổi tiếng ở Đông Hải, rất nhiều người làm thuê có điều kiện không tốt đều chọn thuê nơi này.

Lâm Vân đứng trước cửa nhà trọ của Triệu Thu Nam, vừa toan gõ cửa thì bỗng nghe thấy một giọng nói bên trong.

“Ôi, Phùng Thiếu, anh hư quá, đừng mà…. Ôi, anh hư quá đi… Lâm Vân còn đang chờ em, lát nữa em lại phải đi vội.”

“Ha ha, cái đồ bỏ đi kia hả? Chỉ cần một câu nói của anh là có thể đuổi thẳng cổ thằng đó ra khỏi bệnh viện Đông Hải. Hừ, em theo anh thì lợi lộc nhiều không đếm xuể, em theo phế vật thì có lối thoát nào đâu?”

“Hi hi, đương nhiên rồi. Nói ra thì anh ta đối xử với em cũng không tệ, chỉ tiếc…”

“Xì, chỉ e đồ bỏ đi kia vẫn chưa biết mình bị cắm sừng đâu.”

Ngay sau đó, trong phòng vang lên âm thanh phấn khích của nam và nữ.

Dù ngốc tới đâu thì Lâm Vân cũng biết Triệu Thu Nam đã ‘ngoại tình’.

Hắn chỉ cảm thấy lửa giận đang thiêu đốt trong lồng ngực, sức mạnh to lớn trong tay hắn đã bóp nát bó hoa hồng.

Lâm Vân không bao giờ ngờ được, Triệu Thu Nam luôn bảo thủ và đứng đắn trước mặt hắn lại làm ra loại chuyện bẩn thỉu và hèn hạ như này.

Mỗi khi hắn muốn quan hệ với Triệu Thu Nam, cô ta đều nói rằng cô ta muốn giữ lại thứ quý giá nhất dành cho ngày cưới.

Hơn nữa, Lâm Vân luôn quan tâm săn sóc Triệu Thu Nam. Hắn mới đến làm việc tại bệnh viện Đông Hải và vẫn đang trong thời gian thực tập.

Sau ba tháng miệt mài ăn mì gói và vay mượn rất nhiều tiền từ bạn bè, hắn đã mua được một chiếc nhẫn kim cương.

Hắn đã tưởng tượng vô số lần rằng hôm nay sẽ là một ngày tuyệt vời như thế nào. Nhưng, hiện thực tàn khốc đã giáng cho hắn một đòn quá nặng nề.

Ngay khi Lâm Vân đang ngơ ngác, đôi nam nữ trong phòng đã làm xong chuyện.

“Phùng Thiếu, anh nhất định phải giúp đỡ em chuyện chuyển từ thực tập sang chính thức nha!” Triệu Thu Nam nói với người đàn ông mập mạp bên cạnh.

Phùng Thiếu tên là Phùng Thông. Ba hắn ta là phó giám đốc bệnh viện Đông Hải, hai cha con nhà này đều chẳng phải thứ tốt đẹp gì.

Ngày thường, hắn ta lợi dụng thân phận ba mình để làm xằng làm bậy. Cách đây không lâu, hắn ta đã lừa dối một y tá trẻ vừa mới đến bệnh viện bằng những lời ngọt ngào rồi khiến cô gái kia mang bầu, sau đó hắn ta lập tức trở mặt.

Phùng Thông tìm người đánh cô y tá. Kết quả là, cô y tá đáng thương bị sẩy thai.

Sau đó, vì không chịu nổi đả kích nên cô y tá kia đã trực tiếp nhảy xuống sông Hoàng Phố.

Tóm lại, Phùng Thông là một kẻ khốn nạn và cặn bã.

Phùng Thông vỗ ngực: "Yên tâm, cứ để anh lo, nhưng em phải đồng ý một yêu cầu của anh."

"Yêu cầu gì?" Triệu Thu Nam tò mò hỏi.

Phùng Thông cười xấu xa nói: "Em và Lâm Vân phải tiếp tục duy trì mối quan hệ hiện tại, còn phải kết hôn nữa. Ha ha, ông đây sẽ cắm một cái sừng thật to lên đầu phế vật kia!"

Triệu Thu Nam thẹn thùng lườm Phùng Thông một cái, nói: “Ôi, Phùng Thiếu, anh hư quá đi!”

Nghe xong lời này, Lâm Vân không nhịn được nữa, dứt khoát đá tung cánh cửa không vững vàng của căn nhà trọ.

Đôi nam nữ trong phòng giật mình, vội vàng kéo chăn đắp lên người.

Sau khi nhìn rõ người trước mặt, Triệu Thu Nam không khỏi sững người: "Lâm…. Lâm Vân."

"Triệu Thu Nam, cô khiến tôi quá đỗi thất vọng!"

Lâm Vân không thể kìm nén được cơn tức giận trong lòng nữa, chỉ vào Triệu Thu Nam và hét lên: "Thật hèn hạ, không ngờ cô lại vụng trộm với tên đàn ông khác sau lưng tôi, tôi đúng là bị mù mới yêu cô!"

Thấy sự việc bị vạch trần, Triệu Thu Nam không buồn che đậy nữa mà lạnh lùng nói: "Nếu bây giờ anh đã biết thì tôi sẽ không giấu anh nữa. Nói thật nha, anh là đồ bỏ đi từ trong ra ngoài, tôi yêu anh 3 năm nhưng anh đã cho tôi được gì nào? Mời tôi xem hai bộ phim, ăn vài ba bữa cơm, tặng tôi miếng ngọc rách nát giá 200 tệ từ quầy hàng ven đường. Ngoài những thứ đấy ra, anh cho tôi gì nữa nào??”

Vừa nói, Triệu Thu Nam vừa tháo chiếc vòng ngọc thiết kế cổ xưa trên cổ cô ta ra rồi ném vào người Lâm Vân: “Trả cho anh cái thứ rách rưới này. Từ nay về sau, tôi và anh không còn liên quan gì tới nhau nữa, anh mau cút đi!”

Lòng Lâm Vân như bị dao cắt, hắn chỉ cảm thấy đau đớn vô cùng.

Hắn vốn nghĩ nếu Triệu Thu Nam quỳ xuống khóc lóc cầu xin sự tha thứ và nói rằng cô ta bị Phùng Thông ép buộc thì có lẽ hắn đã tha thứ cho cô ta rồi.

Nhưng hắn chẳng thể ngờ được, vẻ cao quý trang nghiêm ngày thường của Triệu Thu Nam chẳng qua chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà cô ta đội lên để dối gạt hắn, bộ mặt thật của cô ta chính là một người phụ nữ đanh đá hèn hạ.

“Ha ha….” Phùng Thông bị cú đạp cửa của Lâm Vân ban nãy làm cho giật thót hồi lâu, bây giờ mới hoàn hồn, hắn ta cười nói: “Thằng nhóc còn không mau cút đi, đóng cọc ở đây làm gì hả? Muốn tận mắt xem tao và người yêu mày làm tình hả, tao không ngại đâu!”

Dứt lời, đôi tay của Phùng Thông bắt đầu vuốt ve người Triệu Thu Nam.

“Phế vật, mày nhìn thấy chưa, nữ thần mà mày cầu cũng không được chỉ là món đồ trong tay tao, tao muốn chơi thế nào thì chơi. Còn mày thì sao, chỉ có thể trơ mắt nhìn!”

“Phùng Thông, mày đừng có ức hiếp người quá đáng!”

Lâm Vân không thể kìm nén được cơn tức giận trong lòng nữa, dứt khoát lao tới, cho Phùng Thông ăn một quyền.

“Phế vật, không ngờ mày dám đánh tao, muốn tìm đường chết à!”

Phùng Thông rất tức giận, hắn ta cao 1,9 mét và rất to lớn. Vừa lao tới hắn ta đã dễ dàng ấn Lâm Vân xuống đất, sau đó nắm đấm của hắn ta rơi xuống mặt Lâm Vân như những hạt mưa.

Lâm Vân chỉ cảm thấy tầm mắt dần dần mơ hồ, sau đó liền ngất đi.

Phùng Thông thở hổn hển vì mệt, nhìn Lâm Vân đang bất tỉnh trên mặt đất, hắn ta cười giễu: "Không ngờ đồ bỏ đi này dám động tay động chân với ông đây, xì, đúng là tự tìm đường chết!"

Mũi của Lâm Vân bị gãy và chảy máu, máu vô tình nhỏ xuống tấm ngọc, tấm ngọc phát ra ánh sáng màu xanh lục và đi vào cơ thể hắn.

Nhưng Phùng Thông không trông thấy cảnh tượng ấy, hắn ta vẫn đang khoe khoang kỹ năng đấm đá của mình trước mặt Triệu Thu Nam.
Chương 2: Bị hãm hại

Lâm Vân mơ màng mở mắt, nhìn thấy bốn phía đen nhánh.

“Đây… Đây là nơi nào?”

Chỗ xa lạ này làm hắn có chút sợ hãi.

Đột nhiên, một tia sáng màu xanh lóe lên, đi thẳng vào trong đầu của hắn.

Sau đó trong đầu hắn xuất hiện rất nhiều thứ, các loại văn tự cổ xưa và tri thức kỳ quái.

Cái gì mà phương pháp rèn luyện thân thể, công pháp tu hành, thuật luyện khí, đan dược, phong thủy huyền học…

Nhưng mấy thứ này quá nhiều, quá lộn xộn, hắn không thể nhìn rõ tất cả.

Hắn cố gắng cảm thụ hình ảnh có được trong đầu, cuối cùng mấy chữ to màu vàng xuất hiện - .

…...

Lâm Vân mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên đường cái.

“Vừa rồi… Là mơ?”

Nhưng sau đó, trong đầu hắn xuất hiện phương pháp tu hành , trong đó có một thần thông tên là kiếm khí Đại Tự Tại Huyền Kim.

Thần thông này ngưng tụ linh lực trong cơ thành kiếm khí, chém kẻ địch, sau khi tu thành, có thể chém núi cắt biển.

Lâm Vân bò dậy, giấc mơ kỳ quái vừa rồi chân thật giống như thật sự tồn tại, khắc sâu trong đầu hắn.

Sau đó, hắn nhớ lại những chuyện vừa xảy ra trong phòng trọ của Triệu Thu Nam, hận nghiến răng nghiến lợi, đôi nam nữ chó chết này, không những cho hắn đội nón xanh, còn đánh hắn một trận gần chết, ném trên đường cái, cực kỳ đáng giận.

Triệu Thu Nam, con kỹ nữ này, còn có Phùng Thông, mày đánh tao, tao sẽ nhớ kỹ mọi chuyện, chắc chắn tao sẽ trả lại gấp trăm lần, ngàn lần cho đôi nam nữ chó chết bọn mày.

Lâm Vân sờ mũi, vừa rồi thằng chó Phùng Thông kia đánh hắn, dùng sức cực lớn, hơn nữa có vài đấm đánh thẳng lên trên mặt hắn, hắn còn nghe thấy tiếng gãy xương, lúc đó còn nghĩ thầm có lẽ xương mũi đứt gãy.

Nhưng hắn lại phát hiện mũi của mình hoàn hảo không bị gì cả, giống như không chịu bất cứ thương tổn gì.

Hắn giật mình, chuyện gì thế này? Không lẽ do giấc mơ kỳ quái vừa rồi?

Lúc này, điện thoại của Lâm Vân vang lên.

Hắn cầm lấy điện thoại, nhìn thấy người điện đến là Tôn Di Nhiên, là cấp trên của Lâm Vân, chủ nhiệm khoa Ngoại của bệnh viện Đông Hải.

Sau khi bắt máy, Lâm Vân nói: “Chủ nhiệm Tôn, chào cô, cô gọi điện cho tôi có chuyện gì vậy?”

Bên kia truyền đến một âm thanh lạnh băng: “Lâm Vân, cậu đang ở đâu? Lập tức đến bệnh viện!”

Lâm Vân nghe âm thanh tức giận ở đầu dây bên kia, trong lòng rất khó hiểu, không biết chuyện gì đã xảy ra, vội vàng nói: “Chủ nhiệm Tôn, sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

“Chính cậu làm gì cậu còn không biết sao?” Tôn Di Nhiên lạnh lùng nói: “Bây giờ cậu lập tức đến bệnh viện, tôi không muốn nói nhiều với cậu!”

Nói xong, Tôn Di Nhiên cắt đứt điện thoại.

Trong lòng Lâm Vân rất khó hiểu, chuyện tôi làm? Tôi làm chuyện gì?

Nhưng lúc này cũng không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, cậu vội vàng vẫy một chiếc xe taxi, chạy đến bệnh viện.

…...

Nói đến Tôn Di Nhiên, đây là một nhân vật nổi tiếng.

Cô rất xinh đẹp, rất nhiều người theo đuổi, rất có tiếng ở thành phố Đông Hải, nhưng từ trước đến nay đều lạnh như băng, vì vậy được gọi là người đẹp băng.

Hơn nữa, cô còn là thiên tài được tất cả mọi người biết đến, 23 tuổi lấy được bằng thạc sĩ kép của trường y đại học Oxford, theo học chuyên gia phẫu thuật nổi tiếng thế giới, làm bác sĩ ở chiến địa Knight, hoàn thành một cuộc phẫu thuật đủ để đi vào sử sách y học.

Sau khi về nước, các bệnh viện lớn trong nước đều đưa ra mức lương cao mời cô về làm, nhưng đều bị cô từ chối, cuối cùng cô trở về làm ở bệnh viện Đông Hải không quá nổi tiếng, làm tất cả mọi người mở rộng tầm mắt.

Không ai biết nguyên nhân là gì.

Lâm Vân vội vàng trở về bệnh viện, gõ cửa phòng của Tôn Di Nhiên.

“Vào đi!” Một âm thanh lạnh băng vang lên.

Sau khi đi vào, Lâm Vân nhìn thấy bên trong còn có một người mặc quần áo bảo vệ, trưởng khoa bệnh viện Trần Quốc Minh.

Lâm Vân đi đến trước mặt Tôn Di Nhiên, hỏi: “Chủ nhiệm Tôn, cô tìm tôi? Làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?”

“Ầm!”

Tôn Di Nhiên đập mạnh lên bàn, tức giận nói: “Lâm Vân, tôi rất thất vọng về cậu!”

Trần Quốc Minh cầm một cái túi, ném lên trên bàn: “Cậu nhìn cái này đi!”

Lâm Vân mở túi, nhìn thấy bên trong có rất nhiều dược phẩm và thiết bị loại nhỏ đắt tiền của bệnh viện.

Trần Quốc Minh chỉ vào đồ trong túi, lạnh lùng nói: “Lâm Vân, mấy thứ này được phát hiện trong tủ thay quần áo của cậu, cậu thật sự rất to gan, lại dám trộm đồ của bệnh viện, giá trị của mấy thứ này đã vượt qua mười vạn, nếu báo cảnh sát, cậu chờ ngồi tù đi!”

“Cái gì?”

Lâm Vân như bị sét đánh, nói: “Tôi thật sự không biết chuyện gì xảy ra, tôi chưa từng trộm đồ của bệnh viện, thật sự!”

Trần Quốc Minh chỉ vào mặt Lâm Vân, mắng: “Triệu Thu Nam báo lên, nói cô ấy nhìn thấy cậu trộm thiết bị loại nhỏ của bệnh viên bán ra bên ngoài, chúng tôi điều tra tìm thấy trong tủ thay quần áo của cậu, nhân chứng vật chứng đều có, cậu còn muốn chống chế?”

Nói xong, Trần Quốc Minh cầm điện thoại, nói với Tôn Di Nhiên: “Chủ nhiệm Tôn, tôi thấy chúng ta không cần nhiều lời, báo cảnh sát luôn đi!”

Tôn Di Nhiên yên lặng một lúc, sau đó nói: “Thôi, tuổi tác của cậu ấy còn nhỏ, chúng ta cũng lấy lại được đồ, đừng so đo.”

Mặc dù Trần Quốc Minh không vui nhưng cũng không dám không cho Tôn Di Nhiên chút mặt mũi, đành phải gật đầu đồng ý.

Tôn Di Nhiên nhìn Lâm Vân, nói: “Từ hôm nay trở đi, cậu tạm thời xuống làm hộ sĩ, không cần ngồi khám bệnh.”

“Cái gì, bảo tôi làm hộ sĩ?”

Lâm Vân giật mình, mặc dù trong bệnh viện cũng có hộ sĩ nam, nhưng số lượng cực kỳ ít, hơn nữa đa số nam hộ sĩ đi làm mấy việc nặng, bẩn, mệt, là vị trí cực kỳ mệt.

Hơn nữa, làm hộ sĩ, hắn sẽ không thể khám bệnh, như vậy những kiến thức dược lý học được trong trường học đều sẽ không có chỗ dùng.

Lâm Vân còn định cãi cọ, Tôn Di Nhiên trừng mắt nhìn hắn: “Đủ rồi, chuyện này cứ như vậy, còn nói nữa tôi sẽ đưa cậu cho trưởng khoa Trần, đến lúc đó cậu chờ đi ngồi tù đi.”

Lâm Vân rất oan, nhưng hắn biết khẳng định Triệu Thu Nam và Phùng Thông cấu kết hãm hại hắn.

“Triệu Thu Nam, Phùng Thông, hai người chờ đó, chắc chắn tao sẽ không buông tha cho bọn mày!”
chapter 3 : Phùng Công xấu hổ

Mấy ngày tiếp theo, Lâm Vân bị sắp xếp làm hộ sĩ nam.

Quét rác, lau nhà, đổ rác, tất cả các việc nặng khác đều là của anh.

Tất cả đều do Phùng Thông dặn riêng bên trạm hộ sĩ để trừng phạt Lâm Vân.

Thậm chí, công việc khuân vác thi thể đến nhà xác lúc nửa đêm đều giao cho Lâm Vân.

Người nhát gan sẽ không làm được công việc này, nhưng Lâm Vân đều nhịn xuống.

Mấy ngày nay hắn đang suy nghĩ xem nên trả thù Phùng Thông và Triệu Thu Nam như thế nào, hắn phải làm đôi nam nữ chó chết này trả giá đắt.

Buổi tối, hắn miệt mài tìm hiểu thần thông Ngũ Đế Đại Ma trong đầu.

Thần thông Ngũ Đế Đại Ma là một môn thần thông tu hành cực kỳ tinh diệu, chủ yếu dùng tinh thần tu hành nguyên thần, phối hợp với thần thông Ngũ Hành, có thể thi triển ra uy lực cực mạnh.

Mấy ngày nay Lâm Vân chú tâm tu hành thuật Nguyên Thần Tinh Thần, cảm giác được sức sống của mình rất dồi dào, cả cơ thể từ trong ra ngoài giống như có vô vàn sức lực.

Cùng lúc đó, hắn cũng bắt đầu thử luyện kiếm khí Đại Tự Tại Huyền Kim trong thần thông Ngũ Đế Đại Ma.

Cố gắng mấy ngày, Lâm Vân đã học được rót linh khí trong cơ thể vào đầu ngón tay, phát ra một kiếm khí nhỏ như ngón tay cái.

Tất nhiên, uy lực rất nhỏ, hắn đã thử rồi, ngay cả vách tường cũng không đục được.

Nhưng không sao, chỉ cần tiếp tục cố gắng khắc khổ tu hành, sớm hay muộn có một ngày kiếm khí Đại Tự Tại Huyền Kim của hắn có thể chém núi cắt biển, phát huy ra uy lực to lớn.

Hôm nay, Lâm Vân vừa đi vào bệnh viện thì nhìn thấy vô số hộ sĩ đang quét dọn vệ sinh, lau kính, quét rác, đại sảnh của bệnh viện không nhiễm một hạt bụi.

Lâm Vân tò mò hỏi một hộ sĩ: “Sao vậy? Có chuyện gì vậy?”

Hộ sĩ lau mồ hôi trên trán: “Lãnh đạo đến thị sát bệnh viện chúng ta, chỉ khổ đám công nhân tầng chót chúng ta, có chiến tích đều đưa hết lên lãnh đạo bên trên.”

Lâm Vân không có thời gian quan tâm những việc này, đang định trở lại vị trí công tác của mình.

Nhưng oan gia ngõ hẹp, đúng lúc này Phùng Thông và Triệu Thu Nam đi vào trong đại sảnh bệnh viện.

Triệu Thu Nam khoác cánh tay Phùng Thông, nhìn rất thân mật.

Nhìn thấy Lâm Vân, Phùng Thông hơi sửng sốt, còn tưởng rằng thằng nhãi này biết khó mà lui, đã rời khỏi bệnh viện, không ngờ vẫn còn ở đây.

Nhưng như vậy càng tốt, chỉ cần hắn ở bệnh viện, hắn ta có vô số cách trừng phạt hắn.

“Ha ha, hộ sĩ Lâm, xin chào!”

Phùng Thông ghé sát tai Lâm Vân, châm chọc nói: “Mày chỉ là một thằng ăn trộm, trộm đồ của bệnh viện bán lấy tiền, đúng là nghèo điên rồi!”

“Tao có phải trộm hay không, trong lòng mày biết rõ!” Lâm Vân nghiến răng nghiến lợi.

Phùng Thông cố ý lớn tiếng nói: “Trong lòng tao biết rất rõ, nhân phẩm của mày có vấn đề, bảo vệ đã lục soát được chứng cứ trong tu thay quần áo của mày, mày còn cãi cố? Mày là một tên trộm!”

Các hộ sĩ khác chụm đầu ghé tai nói thầm, nhìn về phía Lâm Vân với ánh mắt khác thường.

Lâm Vân cảm nhận được sự khuất nhục vô tận, hận không thể lớn tiếng giải thích với mọi người mình không phải trộm.

“Đấu với tao, một thằng phế vật như mày cũng xứng?”

Trong lòng Phùng Thông cực kỳ đắc ý, nói: “Đừng gấp, tiếp theo tao sẽ từ từ dạy dỗ mày, tao sẽ cho mày biết hậu quả khi đắc tội tao!”

Đang nói chuyện, một người đàn ông trung niên đi vào trong bệnh viện, mọi người lập tức chào hỏi.

“Viện trưởng Phùng!”

“Viện trưởng Phùng!”

“Chào buổi sáng, viện trưởng Phùng!”

Phùng Thông cũng vội vàng đi qua, cung kính nói: “Cha!”

Phùng Nguyên Trạch nhíu mày, nói: “Sáng sớm đứng chỗ này ríu rít cái gì vậy? Lãnh đạo đã đến cửa, mấy người muốn lãnh đạo chế giễu hả?”

Phùng Thông nở nụ cười xấu hổ, sau đó chỉ vào Lâm Vân: “Cha, đều do tên này, một tên trộm cứ nằng nặc lắm mồm, chọc tức con, con thấy hắn cố ý làm vậy!”

Phùng Nguyên Trạch liếc nhìn Lâm Vân, lạnh lùng nói: “Tôi nói cho mấy người, chuyện hôm nay cực kỳ quan trọng với bệnh viện chúng ta, nếu ai làm hỏng chuyện, đừng trách tôi không nể tình!”

Nói xong, Phùng Nguyên Trạch vội vàng cho mọi người xếp hành, chào đón lãnh đạo.

Phùng Nguyên Trạch còn thì thầm bên tai Phùng Thông: “Lát nữa lãnh đạo đến, cha dẫn con đi chào lãnh đạo, biểu hiện cho tốt, nếu lãnh đạo nhớ mặt con, sẽ có lợi cho tương lai sau này!”

Phùng Thông vui vẻ, nói: “Cha, yên tâm đi, con sẽ biểu hiện thật tốt!”

Lâm Vân đứng sau bình hoa phía hành lang, ghi nhớ cuộc đối thoại của hai cha con nhà họ Phùng.

Sau khi tu hành thuật Nguyên Thần Tinh Thần, không những tố chất thân thể tốt hơn lúc trước, các giác quan cũng trở nên nhanh nhạy, cho dù cách rất xa cũng có thể nghe rõ âm thanh.

Lâm Vân nở nụ cười lạnh lùng, nghĩ thầm: Muốn biểu hiện? Ha hả, chờ lát nữa tao sẽ giúp mày biểu hiện rất tốt!

Rất nhanh, dưới sự chào đón nồng nhiệt, lãnh đạo đi vào trong đại sảnh bệnh viện.

Một người phụ nữ trung niên tầm 45 tuổi, khí chất cao quý, nhìn qua đã biết có địa vị cao.

Sau khi mọi người vỗ tay chào đón, Phùng Nguyên Trạch lập tức bước lên trước, nói vài câu chào mừng lãnh đạo đến kiểm tra…

Lâm Vân trốn trong góc phòng, trộm vận chuyển kiếm khí Đại Tự Tại Huyền Kim, ngưng tụ ra một kiếm khí vô hình trên đầu ngón tay, duỗi tay, kiếm khí cắt đứt đũng quần của Phùng Thông, lộ ra đồ vật đen sì bên trong.

Nhưng Phùng Thông cũng không phát hiện, hắn ta đang mải vỗ tay, sắc mặt kích động, chờ đợi lát nữa đi lên thể hiện bản thân.

Sau khi nói một vài câu xã giao với lãnh đạo, Phùng Nguyên Thông chỉ vào Phùng Thông, nói: “Lãnh đạo, người này chính là Phùng Thông, phó chủ nhiệm khoa Nội của bệnh viện chúng tôi, cậu ấy vừa đi du học trở về từ nước Mỹ, y thuật lợi hại!”

Phùng Thông rất có mắt nhìn, vội vàng đi đến bên cạnh Phùng Nguyên Trạch, nở nụ cười nịnh nọt: “Lãnh đạo, tôi là Phùng Thông!”

Ai ngờ, đột nhiên sắc mặt của lãnh đạo đỏ bừng, xấu hổ khó xử.

Phùng Thông sửng sốt, không lẽ lãnh đạo coi trọng hắn ta?

Phùng Nguyên Trạch cũng phát hiện không đúng, cúi đầu nhìn, trừng to mắt, trong lòng tức điên, đầu tiên trừng mắt nhìn Phùng Thông, sau đó vội vàng đứng chắn trước mặt Phùng Thông.

“Lãnh đạo, bên này, mời. Đây là khoa Ngoại của bệnh viện chúng tôi, chủ nhiệm là Tôn Di Nhiên!”

Lãnh đạo chậm rãi gật đầu, bà cũng từng nghe qua tên tuổi của Tôn Di Nhiên.

Lâm Vân đứng bên kia không ngờ chuyện này lại dễ dàng cho qua như vậy.

Khó khăn lắm mới có cơ hội trả đũa Phùng Thông, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Hắn lập tức vận chuyển thuật Nguyên Thần Tinh Thần, trong mắt lóe lên hai tia sáng, chui vào trong đầu Phùng Thông.

Vốn dĩ ý chí của Phùng Thông tương đối yếu ớt, rất dễ dàng bị thuật Nguyên Thần Tinh Thần khống chế.

Trên mặt hắn ta nở nụ cười xấu xa, sau đó vồ lên trên người lãnh đạo, không ngừng túm quần áo của lãnh đạo.

“Lãnh đạo, ngài quá xinh đẹp, tôi thích ngài!”
Chương 4: Hàn gia

“A!”

Lãnh đạo giật thót, ra sức đẩy Phùng Thông: “Cậu muốn làm gì hả? Mau đứng dậy cho tôi!”

Nhưng dù sao lãnh đạo cũng chỉ là phụ nữ, nào khỏe mạnh như đàn ông? Trong phút chốc, Phùng Thông đã xé toạc chiếc áo len mỏng của lãnh đạo, để lộ chiếc áo lót màu đen bên trong.

"Đồ khốn!"

Phùng Nguyên Trạch tức giận lao tới tát Phùng Thông: “Phùng Thông, con điên rồi hả?”

Phùng Thông bị ăn một cái bạt tai mạnh, trên mặt lập tức xuất hiện dấu vết năm ngón tay.

Cái tát này cũng đánh cho Phùng Thông tỉnh hẳn người, hắn ta kinh ngạc nhìn tình huống trước mắt, không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Làm phản rồi, làm phản rồi, quá đáng thật đấy!” Lãnh đạo khoanh tay trước ngực, che đậy bộ ngực của mình, tức giận nói: “Được được được, Phùng Thông chứ gì, tôi nhớ rõ cậu rồi!”

Dứt lời, lãnh đạo quay người rời đi trong cơn thịnh nộ.

“Lãnh đạo, chờ chút, xin nghe tôi giải thích!”

Phùng Nguyên Trạch vội vàng đuổi theo nhưng lãnh đạo hoàn toàn không để ý đến ông ta, lên xe rời đi.

Phùng Nguyên Trạch không thể kiềm chế được cơn tức giận trong lòng, giơ tay lên tát Phùng Thông thêm một cái, nói: "Sáng nay con uống nhầm thuốc à? Không ngờ con lại làm ra cái chuyện hoang đường như vậy, muốn tìm đường chết hả?"

“Cha ơi, mọi chuyện không như cha nghĩ đâu. Con… con.. lúc đó đầu óc con rất mơ màng, con hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra….” Phùng Thông hoảng sợ giải thích.

Phùng Nguyên Trạch trừng mắt: “Hừ, lát nữa cha mới tính sổ với con!”

Nói xong, ông ta lo lắng rời đi và cố gắng nghĩ cách giải quyết hậu quả.

Lâm Vân đang trốn trong góc, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mặt hắn tươi như hoa.

Ha ha ha, Phùng Thông, mày cũng có ngày hôm nay, đáng đời mày!

Sau chuyện ngày hôm nay, Phùng Thông chắc chắn không thể trải qua những ngày tháng yên bình, ông ba của hắn ta cũng chẳng dễ chịu gì đâu.

Tâm trạng Lâm Vân vô cùng thoải mái, vui vẻ ở lại bệnh viện một ngày, tan sở thì rời đi như một cơn gió.

Lần nào Lâm Vân cũng bắt xe buýt về nhà. Vừa đến bến xe buýt, hắn đã nhìn thấy một đám phụ nữ đang tụ tập, có người hét lên: “Xảy ra tai nạn xe hơi rồi".

Lâm Vân hơi ngẩn người, sau đó vội lao vào đám đông.

Chỉ thấy một chiếc Porsche 911 màu đỏ và một chiếc Volkswagen va chạm với nhau, hai chiếc xe vỡ tan tành.

Nằm trên mặt đất là một cô gái mặc váy màu vàng nhạt, trên trán có máu, hoàn toàn bất tỉnh.

Bên cạnh cô gái là một người đàn ông đang ngồi, có lẽ anh ta đang choáng váng vì vụ tai nạn xe hơi vừa rồi.

“Người đàn ông không sao nhưng chắc cô gái bị đụng khá nghiêm trọng đấy!”

"Nhìn cô ấy kìa, mặt đầy máu, chắc khó giữ cái mạng nhỏ rồi!

“Còn ngây ra đó làm gì, mau gọi 120!”

Lâm Vân vội bước đến cạnh cô gái bị tai nạn, vừa toan kiểm tra vết thương của cô gái thì…

“Thằng nhóc, mày muốn làm gì?” Một người đàn ông khỏe mạnh mặc bộ vest đen bên cạnh lập tức phóng ánh mắt cảnh cáo về phía Lâm Vân, có lẽ hắn ta là vệ sĩ của cô gái.

"Tình huống của cô ấy rất nguy hiểm. Tôi là bác sĩ, có lẽ tôi có thể cứu được cô ấy!"

Vừa nói, Lâm Vân vừa đặt tay lên mạch trên cổ tay của cô gái, một luồng linh lực lập tức tiến vào cơ thể cô gái.

Ngay sau đó, toàn bộ tình trạng cơ thể của cô gái được Lâm Vân nhìn thấy rõ ràng, giống như một hình vẽ.

Cô gái này bị đụng trúng đầu nên bị thương ngoài da và chảy khá nhiều máu, nhưng não chỉ bị chấn động nhẹ.

Lâm Vân thở phào nhẹ nhõm, quay lại nói với vệ sĩ: "Tạm thời không có gì nghiêm trọng, chỉ cần đưa cô ấy đến bệnh viện là được!"

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!” Tim tên vệ sĩ mặc vest đen có thân hình cường tráng như vọt lên cổ họng, nếu tiểu thư của hắn ta xảy ra chuyện gì thì hắn ta chỉ có nước chịu chết mà thôi, nhưng lời của Lâm Vân đã khiến hắn ta yên tâm.

“Tránh đường, tránh đường!”

Vài người đàn ông lực lưỡng mặc vest đen chen qua đám đông, sau đó một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi với khuôn mặt to và đôi tai to bước tới.

Khi nhìn thấy cô gái nằm dưới đất, người đàn ông trung niên lập tức tức giận, quay lại mắng tài xế chiếc Volkswagen đang ngồi dưới đất chưa kịp bình phục: “Tôi nói cho anh biết, nếu con gái tôi có mệnh hệ gì, tôi nhất định không tha cho anh.”

Người lái xe Volkswagen vừa tỉnh táo lại, không khỏi rùng mình khi nhìn thấy người đàn ông trung niên với khuôn mặt sát khí trước mặt: “Không phải tôi, không phải tôi, chính cô ấy đột nhiên lao tới nên mới xảy ra tai nạn…”

Lâm Vân lên tiếng: "Thưa ngài, tiểu thư này không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ có não bị chấn động nhẹ, đưa đến bệnh viện nghỉ ngơi mấy ngày là sẽ ổn thôi!"

“Cậu là ai?” Người đàn ông trung niên cau mày nhìn Lâm Vân.

"Tôi là bác sĩ bệnh viện Đông Hải, tôi tên là..."

Lâm Vân còn chưa nói xong thì bỗng ngẩn người, bởi vì hắn nhìn thấy sắc mặt của người đàn ông trung niên này hơi tím tái.

Trong đầu hắn có một lượng thông tin khổng lồ, hắn cũng từng xem qua một số kiến thức bói toán Phong Thủy, nếu ấn đường [1] của một người chuyển sang màu đen thì tức là vận rủi đã đến, nếu mặt đỏ lên là điềm báo may mắn, còn nếu mặt mày hơi tím tái thì người đó đang bị bệnh nặng.

[1]: Phần nằm giữa hai lông mày.

Lâm Vân điềm nhiên như không truyền một luồng linh lực vào trong cơ thể người đàn ông trung niên, quả nhiên phát hiện có điều bất thường.

Lâm Vân cau mày và nói: "Thưa ngài, ngài có bệnh à?"

“Xấc xược!” Đôi mắt tên vệ sĩ bên cạnh trở nên sắc bén: “Nhóc con, mày muốn chết hả?”

Lâm Vân thờ ơ mỉm cười, không giải thích mà chỉ đưa mắt nhìn người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên ngẩn người giây lát, sau đó kinh ngạc liếc nhìn Lâm Vân, chặn tên vệ sĩ bên cạnh lại, cười hỏi: "Chàng trai trẻ, cậu nói tôi bị bệnh à? Là bệnh gì?"

Lâm Vân trầm giọng nói: "Kinh mạch của ngài trì trệ tầm năm năm rồi, tình hình rất nghiêm trọng, e rằng không đến một tháng, ngài không giữ được mạng nữa đâu!"

“Hả?" Người đàn ông trung niên không khỏi kinh ngạc.

Tên vệ sĩ bên cạnh tức giận đưa tay tóm lấy Lâm Vân: "Nhóc con được lắm, dám trù ẻo Hàn Gia của bọn tao à, muốn chết hả!"

“To gan, dừng tay!” Người đàn ông trung niên nghiêm khắc mắng vệ sĩ, sau đó chủ động đưa danh thiếp, cung kính nói với Lâm Vân: “Người anh em, cậu quả là chân nhân bất lộ tướng, không ngờ lại nhìn được kinh mạch trì trệ trong cơ thể tôi. Đây là danh thiếp của tôi, tôi sẵn lòng trả bất cứ giá nào, chỉ cầu xin người anh em chữa khỏi bệnh cho tôi!”

Lâm Vân sửng sốt nhìn tấm danh thiếp được làm bằng vàng ròng trước mặt, khi nhìn thấy tên trên tấm danh thiếp, hắn càng kinh ngạc hơn: "Hàn Sơn Thành? Gia chủ nhà họ Hàn ở Đông Hải ư?”

“Đúng vậy, tôi chính là Hàn Sơn Thành!” Người đàn ông trung niên mỉm cười.

Lâm Vân hít một hơi thật sâu rồi vỗ vào ngực người đàn ông trung niên ba phát liên tiếp.

Vệ sĩ bên cạnh kinh hãi, vừa toan lao tới thì bị Hàn Sơn Thành ngăn lại ngay lập tức.

Sau khi dính ba chưởng, Hàn Sơn Thành thở ra một hơi khí đục, cảm thấy lồng ngực vốn luôn đau tức quanh năm đã dễ chịu hơn rất nhiều.

Hàn Sơn Thành lập tức chắp tay nói: "Người anh em thật lợi hại, hiện giờ tôi cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi!"

Lâm Vân trầm giọng nói: "Cái này chỉ tạm thời giữ mạng của ngài. Kinh mạch của ngài trì trệ mấy năm rồi, trong thời gian ngắn không thể chữa khỏi ngay được, phải từ từ từng bước!"
Chương 5: Châm pháp Đan Dương Thái Hư

“Người anh em, cảm ơn cậu nhiều lắm!”

Hàn Sơn Thành kích động nói: “Cậu cứu mạng tôi thì chính là ân nhân của tôi, tối nay tôi mời cậu đến sơn trang Liễu Hồ.”

Lâm Vân khẽ mỉm cười, liếc nhìn cô gái đang nằm trên mặt đất, nói: "Ngài nhanh chóng đưa con gái mình đến bệnh viện trước đã. Những chuyện còn lại chúng ta sẽ nói sau!"

Hàn Sơn Thành ngẩn người giây lát rồi lập tức nhớ ra con gái ông ta vẫn nằm trên đất.

Ông ta nói: “Người anh em, chúng ta gặp nhau sau nhé, giờ tôi đưa con gái vào bệnh viện đây!”

Ngay sau đó, mấy vệ sĩ khiêng cô gái nằm trên mặt đất lên xe và đi đến bệnh viện gần nhất.

Sau khi lên xe, đôi mắt vốn ôn hòa của Hàn Sơn Thành bỗng trở nên uy nghiêm, giống như một vị bá chủ nắm giữ quyền sinh sát.

“Thằng nhóc này thật thú vị!" Hàn Sơn Thành thầm nghĩ: Trong nhiều năm qua, vô số bác sĩ nổi tiếng trong và ngoài nước đã kiểm tra cơ thể của mình, nhưng họ đều không nhìn ra vấn đề. Thằng nhóc này thật kỳ lạ. Sao cậu ta lại nhìn ra được nhỉ?"

Suy nghĩ một lúc, Hàn Sơn Thành chuyển sự chú ý về phía vệ sĩ ngồi trên ghế phụ, lạnh lùng nói: "Vũ Tử, lập tức điều tra thằng nhóc ban nãy. Tôi muốn biết toàn bộ thông tin về cậu ta!"

“Hàn Gia yên tâm, tôi sẽ phái người đi điều tra ngay!” Vệ sĩ nhanh chóng nói.

“Ừ!” Hàn Sơn Thành chậm rãi gật đầu.

Chẳng mấy chốc, xe đã đến bệnh viện. Sau khi bác sĩ chẩn đoán, con gái của Hàn Sơn Thành bị chấn động nhẹ ở não, trên trán cũng chỉ bị thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng.

Hàn Sơn Thành thở phào nhẹ nhõm, nhưng ông ta càng thêm tò mò về Lâm Vân.

Muốn kiểm tra chấn động não phải chụp CT hoặc MRI, Lâm Vân không có dụng cụ gì mà vẫn chẩn đoán ngay được con gái ông ta bị chấn động não nhẹ.

Thằng nhóc tên Lâm Vân này, thật thú vị!

Lúc Lâm Vân về đến nhà thì mẹ của hắn - Trần Nhàn đã chờ rất lâu ở nhà rồi.

Nói ra thì Trần Nhàn rất vất vả. Sau khi sinh Lâm Vân chẳng bao lâu, chồng bà đã qua đời. Một mình bà chịu bao khổ sở mới nuôi được Lâm Vân lớn từng này.

Hiện tại, Lâm Vân đã tốt nghiệp đại học và đang làm việc tại bệnh viện Đông Hải, điều này khiến bà rất yên lòng.

Lâm Vân lùa cơm trong bát vào miệng, liếc thấy gương mặt Trần Nhàn có thêm nếp nhăn quanh mắt, tóc hai bên thái dương cũng bạc đi nhiều, hắn chợt thấy đau xót trong lòng.

Trần Nhàn nở nụ cười, nhìn Lâm Vân bằng ánh mắt trìu mến: "Ăn từ từ, đừng vội, cẩn thận kẻo nghẹn.”

Một lúc lâu sau, bà mới hỏi: “Đúng rồi, sao gần đây mẹ không thấy con và Tiểu Nam đi cùng nhau? Tình cảm giữa hai đứa luôn rất tốt, cũng yêu nhau lâu vậy rồi, Tiểu Nam cũng là đứa trẻ ngoan, không phải con nói dự định kết hôn với Tiểu Nam sao? Con đã đề cập chuyện này với con bé chưa?”

Lâm Vân mấp máy môi, toan nói cho mẹ hắn biết bộ mặt thật của Triệu Thu Nam.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định giữ bí mật chuyện này.

Hắn gượng cười: "Mẹ, tạm thời đừng nhắc tới chuyện này nữa. Con và Triệu Thu Nam đã chia tay rồi!"

"Cái gì?" Trần Nhàn không khỏi sửng sốt, vội vàng hỏi: “Hai đứa có mâu thuẫn sao?”

Lâm Vân gật đầu.

Trần Nhàn thở dài, lập tức khuyên giải: “Con ơi, trai gái yêu nhau có mâu thuẫn là chuyện bình thường, chỉ cần giải quyết hiểu lầm thì sẽ không sao. Mẹ đã chứng kiến quá nhiều người vì hiểu lầm mà lỡ mất nhau. Mẹ không muốn hai đứa cũng phải nuối tiếc vì điều đó, Tiểu Nam là đứa trẻ ngoan, tốt nhất con nên chủ động nhượng bộ, nói chuyện rõ ràng với con bé!"

Lâm Vân buông bát đũa xuống, đứng lên rồi nói cho có lệ: "Được rồi, mẹ, con hiểu rồi, con ăn no rồi, con về phòng đây!"

Sau khi trở về phòng, sắc mặt Lâm Vân lập tức tối sầm lại.

Hắn đã nhìn thấu bộ mặt hèn hạ của Triệu Thu Nam rồi thì sao có thể làm lành với cô ta?

Quên đi, chuyện này tạm thời giữ bí mật, mẹ hắn quá lo lắng cho cuộc hôn nhân của hắn, nói ra chỉ khiến bà phải vô cớ lo lắng nhiều hơn mà thôi.

Có điều, nhiệm vụ hàng đầu bây giờ của hắn là khiến bản thân mạnh mẽ hơn.

Hắn ngồi xếp bằng và bắt đầu chuyển vận thuật Nguyên Thần Tinh Thần - một phương pháp tu luyện cơ bản trong thần thông Ngũ Đế Đại Ma. Một lát sau, nguyên khí khổng lồ của trời đất tiến vào cơ thể hắn, hắn cảm thấy dễ chịu và thoải mái chưa từng có. .

Thuật Nguyên Thần Tinh Thần chẳng những có thể hấp thu nguyên khí thiên địa, còn có thể tinh chế hết thảy linh lực, sau đó hấp thu vào trong cơ thể, bổ sung nhu cầu của bản thân, giống như phương pháp hấp tinh [1] trong tiểu thuyết võ hiệp, nhưng nó cao siêu hơn nhiều so với hấp tinh.

[1]: Hấp thu vì sao.

Hơn nữa, thuật Nguyên Thần Tinh Thần còn có khả năng tạm thời điều khiển suy nghĩ của người khác thông qua sức mạnh tinh thần, điều này đã được chứng minh rõ ràng trong bệnh viện ngày hôm nay.

Thuật Nguyên Thần Tinh Thần là cơ bản, còn Đại Tự Tại Huyền Kim Kiếm Khí thì được sử dụng để tấn công các thần thông. Một cái tấn công kẻ thù về mặt tinh thần, còn cái kia thì tấn công kẻ thù về thể chất, cách tiếp cận hai hướng sẽ tăng gấp đôi sức mạnh.

Nhưng hiện tại, thể xác của hắn vẫn còn quá yếu, thuật Nguyên Thần Tinh Thần khiến hắn dồi dào tinh lực, nhưng thể xác yếu ớt này không thể chứa quá nhiều linh lực, khiến hắn không thể thi triển hiệu quả việc khống chế tinh thần. Nếu gặp phải người có ý chí kiên định, hắn sẽ không thể kiểm soát đối phương.

Trong đầu Lâm Vân đang lật giở kiến thức về thần thông Ngũ Đế Đại Ma, tìm kiếm cách rèn luyện thân thể.

Đột nhiên, mắt hắn sáng lên. Thân vàng Diêm La của Thổ Hệ Thần Thông có trong thần thông Ngũ Đế Đại Ma chính là một phương pháp rèn luyện thể chất.

Sau khi luyện thành thân vàng Diêm La, thể xác kiên cố không phá vỡ nổi, dao chẻ súng bắn cũng không xuyên qua người được.

Lâm Vân vui mừng khôn xiết và chuẩn bị luyện tập thân vàng Diêm La.

Kết quả, khi hắn xem xét kỹ hơn phương pháp tu luyện thân vàng Diêm La cả người như chết lặng.

Phương pháp tu luyện thân vàng Diêm La không những cực kỳ khó mà còn cần sự trợ giúp của thiên tài địa bảo [2].

[2]: Báu vật trong trời đất.

Tuy hắn không hiểu biết nhiều về thị trường dược liệu, nhưng tất cả dược liệu cần thiết để luyện tập thân vàng Diêm La đều là dược liệu hơn trăm năm tuổi và có giá trị rất lớn.

Lâm Vân không khỏi đau đầu, hiện tại hắn không có một xu dính túi, muốn có được những dược liệu này khó khăn vô cùng.

Việc tu hành rất tốn kém tiền của, đâu phải con đường dành cho con nhà nghèo.

Ngay khi Lâm Vân chuẩn bị tiếp tục luyện tập thuật Nguyên Thần Tinh Thần thì một công pháp đã xuất hiện trong đầu hắn.

“Châm pháp Đan Dương Thái Hư!”

Hắn không khỏi giật mình, sau khi xem xét kỹ hơn, hắn phát hiện ra đó là một phương pháp châm cứu.

Sau khi đọc xong, Lâm Vân vô cùng kinh ngạc, những thứ ghi lại trong phương pháp châm cứu kia hoàn toàn khác với y học hiện tại, như thể hắn đã mở ra cánh cửa dẫn đến một thế giới mới.

Đọc kỹ hết toàn bộ nội dung, Lâm Vân đã học được cách sử dụng khí để điều khiển kim.

Hắn nhặt bừa một chiếc kim thêu, chẳng ngờ chiếc kim đâm thẳng vào bức tường đối diện.

Lâm Vân hài lòng gật đầu, với châm pháp Đan Dương Thái Hư này, chữa khỏi mọi bệnh tật trên đời đều dễ như trở bàn tay.

Sau đó, Lâm Vân nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Tất cả những cảnh tượng về hắn, Triệu Thu Nam, Phùng Thông và những người khác đều hiện lên trong đầu hắn. Hắn chỉ cảm thấy nhục nhã vô cùng, nhất định phải khiến đôi cẩu nam nữ này phải trả một cái giá thật đắt, phải khiến chúng biết được sự lợi hại của hắn!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom