• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Tiên Y Chí Tôn (1 Viewer)

  • Chương 26-28

Chương 26: Qùy xuống cho tôi

“Tiểu thư Hàn?”

Vị thiếu gia kia sững người, giật mình, không ngờ lại gặp được Hàn Oánh Oánh ở chỗ này.

Đường Tĩnh vẫn chưa hiểu chuyện gì, không biết vị thiên kim tiểu thư này là ai.

Hàn Oánh Oánh đi đến bên cạnh Lâm Vân, khoác tay Lâm Vân, nhìn vô cùng thân mật.

Vị thiếu gia kia mở to mắt nhìn, quan hệ của hai người này không bình thường.

Nhà họ Trần nhà bọn họ cùng lắm là gia tộc cấp hai, nhưng nhà họ Hàn chính là gia tộc đứng đầu Đông Hải, xưa đâu bằng nay, chỉ cần một câu của Hàn Thành Sơn, chỉ trong chớp mắt, nhà họ Trần sẽ hóa thành bọt nước.

Lâm Vân nhìn vị thiếu gia trước mắt, lạnh lùng nói: “Thiếu gia họ Trần này muốn tôi quỳ xuống xin lỗi bạn gái anh ta!”

“Cái gì?”

Sắc mặt của Hàn Oánh Oánh vô cùng khó coi, lạnh lùng nhìn về phía vị thiếu gia kia: “Có chuyện này hả?”

Vị thiếu gia này bị dọa suýt nữa chân mềm ngã bệt xuống đất, vẻ mặt đưa đám, cầu xin: “Tiểu thư Hàn, tôi… Tôi không biết cậu ấy là bạn trai của cô, nếu không cho mười lá gan tôi cũng không dám, ngài có lòng buông tha cho tôi đi!”

Hàn Oánh Oánh lạnh lùng nói: “Đừng xin tôi, cầu xin anh ấy!”

Vị thiếu gia này vội vàng nhìn về phía Lâm Vân, vô cùng hèn mọn: “Tiên sinh, xin ngài buông tha cho tôi!”

Lâm Vân mỉm cười nói: “Nhớ rõ tôi vừa nói gì không?”

“Cái gì?” Vị thiếu gia này khó hiểu.

Lâm Vân lạnh lùng nói: “Anh muốn tôi quỳ xuống, chuyện này không có khả năng, bây giờ anh và người phụ nữ kia quỳ xuống xin tha, tôi sẽ bỏ qua chuyện này!”

Vị thiếu gia kia sững người, lúc này xung quanh có rất nhiều người vây xem, bảo một thiếu gia như hắn ta quỳ xuống, nếu truyền ra ngoài, sau này còn làm người kiểu gì?

Hàn Oánh Oánh nhìn thấy đối phương không chịu quỳ xuống, cầm điện thoại: “Thiếu gia nhà họ Trần, xem ra anh không nghe thấy bạn trai tôi nói gì, chỉ cần một cuộc gọi của tôi, nhà họ Trần các anh sẽ vĩnh viễn biến mất!”

“Đừng đừng.” Vị thiếu gia kia vội vàng xin tha: “Tôi quỳ, tôi quỳ ngay đây.”

Sau đó, “bùm”, vị thiếu gia này quỳ gối xuống đất: “Tiểu thư Hàn, xin cô, buông tha cho nhà họ Trần đi!”

Đường Tĩnh mở to hai mắt, hét lên: “Anh Trần, sao anh lại quỳ xuống trước mặt anh ta? Anh ta chỉ là một con quỷ nghèo, phế vật, quỳ xuống quá mất mặt, nhanh đứng lên!”

“Câm mồm!” Vị thiếu gia kia trừng mắt nhìn Đường Tĩnh: “Cô cũng đừng đứng ngơ ra đó, nhanh quỳ xuống cho tôi!”

“A…” Đường Tĩnh hơi do dự.

Vị thiếu gia này nổi giận: “Nếu cô không quỳ, tôi sẽ cho cả nhà cô chết không tử tế!”

Thân thể của Đường Tĩnh run lên, cô ta không biết người phụ nữ trước mắt có địa vị gì, vậy mà lại có thể làm thiếu gia nhà họ Trần sợ hãi đến vậy.

“Bùm”, cô ta cũng quỳ xuống.

Lâm Vân nhìn hai người trước mắt, khinh thường nói: “Bên ngoài tươm tất bên trong thối nát, đúng là trò hề!”

Nói xong, hắn cầm đồ vật trên ghế nghỉ chân bên cạnh, quay đầu nói với Hàn Oánh Oánh: “Chúng ta đi!”

“Ừm!” Hàn Oánh Oánh gật đầu, rời đi cùng Lâm Vân.

Chờ đến khi hai người rời đi, biến mất khỏi tầm mắt, vị thiếu gia này mới đứng lên, lau chùi mồ hôi trên trán, cũng may đối phương không so đo, nếu không nhà hắn ta sẽ thật sự xong đời.

Nhìn thấy hắn ta đứng lên, Đường Tĩnh cũng vội vàng đứng lên, tò mò hỏi: “Anh Trần, người phụ nữ kia là ai? Tại sao anh lại sợ cô ta như vậy?”

“Cô ấy chính là thiên kim của nhà họ Hàn, gia tộc đỉnh cấp ở Đông Hải, giống công công chúa, đứng trước mặt nhà họ Hàn, nhà tôi chỉ là hạt đậu xanh, chỉ cần một câu của người ta, có thể khiến nhà họ Trần cửa nát nhà tan!” Vị thiếu gia này nghĩ lại mà sợ.

“Thì ra là vậy!” Đường Tĩnh cũng rất giật mình.

Vị thiếu gia này quay đầy, căm tức nhìn Đường Tĩnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đều do cô, nếu không phải cô trêu chọc vị bạn học kia của cô, tôi sẽ đắc tội với đại tiểu thư nhà họ Hàn? Bây giờ khen ngược, hại tôi quỳ xuống, nếu truyền ra ngoài, mặt mũi sẽ mất hết!”

Đường Tĩnh không nhịn được rùng mình, bình thường vị thiếu gia này đối xử rất tốt với cô ta, nhưng hôm nay lại liên tục trách mắng cô ta.

Cô ta cảm thấy vô cùng tủi thân, không kìm được nước mắt: “Hu hu hu… Người ta không biết, cũng không biết tên chó Lâm Vân kia dẫm phải vận cứt chó gì, vậy mà lại ở bên đại tiểu thư nhà họ Hàn, nếu em biết, sao lại đi trêu chọc anh ta chứ? Hơn nữa, không phải anh bảo sẽ mãi mãi đối xử rất tốt với em sao, tại sao lại mắng em? Em giận rồi đó!”

“Chửi cái cứt.” Vị thiếu gia này không nhịn được, nhấc một chân, đá Đường Tĩnh ngã xuống đất, chỉ vào mặt cô ta, mắng: “Con kỹ nữ này, khóc cái gì? Câm mồm cho tao, tao và mày kết thúc, lập tức cút đi!”

Đường Tĩnh vô cùng khiếp sợ, cô ta vội vàng bò dậy ôm lấy chân của vị thiếu gia này: “Anh Trần, anh đừng vứt bỏ em!”

“Cút!” Vị thiếu gia này nhấc chân đá văng Đường Tĩnh: “Nếu cô còn quấn lấy tôi, tôi sẽ không khách khí!”

Cảm nhận được sát ý trên người tên thiếu gia này, Đường Tĩnh rùng mình, vội vàng rời đi.

Trong lòng cô vô cùng hối hận, cô ta chỉ định cười nhạo Lâm Vân, ai mà ngờ được Lâm Vân lại là bạn trai của thiên kim họ Hàn.

…...

Lâm Vân và Hàn Oánh Oánh đi trên đường phố, Hàn Oánh Oánh vẫn ôm lấy cánh tay của Lâm Vân, chưa buông ra.

Lâm Vân cười nói: “Đại tiểu thư, còn chưa ôm đủ?”

“A!” Hàn Oánh Oánh như bị điện giật, vội vàng buông lỏng cánh tay, hai má ửng hồng, vô cùng xấu hổ.

Lâm Vân chỉ cảm thấy dáng vẻ này của Hàn Oánh Oánh rất đáng yêu.

Hắn vừa đi vừa nói: “Oánh Oánh, cảm ơn cô về chuyện hôm nay, nếu không có cô, thật sự không biết kết thúc kiểu gì!”

“Tôi ghét nhất loại người thích chê bai người khác!” Hàn Oánh Oánh chu môi nói: “Dù ai nói gì, anh đều là ân nhân cứu mạng cha tôi, sao tôi có thể để người khác bắt nạt anh?”

Lâm Vân mỉm cười nói: “Tôi nhớ lần đầu gặp cô, cô cũng chê tôi là kẻ lừa đảo!”

Hai mắt của Hàn Oánh Oánh lại đỏ bừng, nói: “Ai biết thần y lại trẻ như vậy, tôi sợ cha tôi bị lừa, anh vẫn còn ghi nhớ chuyện này ở trong lòng hả!”

Nhìn thấy Hàn Oánh Oánh phản ứng mãnh liệt như vậy, Lâm Vân nói: “Không có không có, tôi nói đùa với cô mà, sao có thể vẫn ghi nhớ chuyện đó chứ?”

Hàn Oánh Oánh vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cô biết Lâm Vân là một võ giả ngoại kính đại thành, cho dù đối mặt với thiếu gia nhà họ Trần, hắn cũng sẽ không sợ, nhân cơ hội này, cô chỉ muốn cách Lâm Vân càng gần mà thôi.

Tóm lại, hôm nay rất thành công, ít nhất cũng làm Lâm Vân vừa nói vừa cười, không giống như trước, hai người ngồi đơ trên sô pha, không có đề tài chung.
Chương 27: Nhà họ Tề ở Thiên Đô

Chương 27: Nhà họ Tề ở Thiên Đô

Tôn Di Nhiên đang nghỉ ngơi trong nhà, đột nhiên điện thoại reo lên, cô cầm điện thoại, bên trên ghi là thiếu gia Tề.

Sắc mặt cô không quá đẹp.

Một lúc lâu sau, cô mới nghe máy.

Bên kia truyền đến một giọng nói: “Di Nhiên, sao vậy, không gặp một thời gian dài, giờ không muốn nghe điện thoại của tôi?”

Tôn Di Nhiên hít sâu, đè nén sự không vui, miễn cưỡng mỉm cười: “Sao có thể chứ, anh không ở Thiên Đô, chạy đến Đông Hải làm gì?”

Người đàn ông bên kia cười nói: “Tất nhiên là đến gặp em, em đừng quên, hai chúng ta có hôn ước, em là vợ chưa cưới của tôi!”

Người đàn ông này là Tề Cường, thiếu gia của nhà họ Tề ở Thiên Đô.

Thân phận của Tôn Di Nhiên cũng không đơn giản, cũng là thiên kim tiểu thư nhà họ Tôn đến từ Thiên Đô.

Lúc còn nhỏ, phụ huynh hai nhà đã đính hôn từ bé cho bọn họ.

Sau khi Tôn Di Nhiên trưởng thành mới biết đính hôn từ bé là gì, trong lòng cô vô cùng phản cảm cuộc hôn nhân này.

Con người của Tề Cường rất kiêu căng, nói như rồng leo, làm như mèo mửa, vô cùng bừa bãi, luôn khinh thường người khác, Tôn Di Nhiên cực kỳ không thích.

Lúc trước vì tránh né hôn ước, cô lựa chọn ra nước ngoài du học.

Theo dự tính của cô, cô sẽ ở nước ngoài không trở lại, nhưng người nhà không ngừng tạo áp lực, rơi vào đường cùng, cô đành phải về nước.

Sau khi về nước, cô cũng không trở về Thiên Đô, mà đi đến Đông Hải, làm ở bệnh viện Đông Hải.

Mặc dù cô biết sẽ có ngày gặp lại Tề Cường, nhưng không ngờ ngày này lại nhanh như vậy.

Tề Cường cười nói: “Lâu rồi hai chúng ta không gặp, tôi muốn gặp em, bàn bạc về hôn lễ của chúng ta, em thấy thế nào?”

Tôn Di Nhiên yên lặng một lúc, sau đó nói: “Tôi cảm thấy quá gấp, chờ một thời gian nữa rồi tính!”

Tề Cường cau mày, trong mắt hiện lên sự không vui, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, anh ta cười nói: “Cũng được, em vừa mới về nước, còn nhiều chỗ vẫn chưa thích ứng được, chờ một đoạn thời gian nữa rồi tính tiếp, ngày mai em có muốn tham gia một bữa tiệc với tôi không?”

“Bữa tiệc?” Tôn Di Nhiên khó hiểu.

“Đúng vậy.” Tề Cường đắc ý nói: “Nhà họ Tề sắp tổ chức một công ty con ở Đông Hải, cho nên muốn đến gặp các chưởng môn các gia tộc lớn ở Đông Hải, tôi sẽ đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc và chủ tịch công ty con này, lúc đó, hai chúng ta không cần ở riêng hai nơi, ngày nào cũng có thể gặp mặt!”

Nghe thấy tin tức này, Tôn Di Nhiên chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng phức tạp.

Nhưng ở đầu bên kia điện thoại, Tề Cường cũng không nhìn thấy, anh ta liếc nhìn đồng hồ trên tay: “Được rồi, tôi không làm phiền em nghỉ ngơi nữa, mai gặp, lúc đó tôi sẽ gọi điện cho em!”

Nói xong, Tề Cường cúp máy.

Ở đầu máy khác, Tôn Di Nhiên rơi nước mắt, không lẽ không thể trốn khỏi khoảnh khắc này sao?

…...

Sáng sớm hôm sau, Lâm Vân còn đang ngủ nướng trong chăn, kết quả nghe thấy tiếng đập cửa.

“Lâm Vân, nhanh dậy, Oánh Oánh đến!”

Người gõ cửa là Trần Nhàn.

Lâm Vân ngạc nhiên, hơi thắc mắc, đại tiểu thư nhà họ Hàn có chuyện gì vậy, ngày nào cũng chạy đến nhà hắn, không lẽ thích hắn?

Hắn vội vàng rời giường, cầm áo ngủ khoác lên người, đi đến phòng khác.

Nhìn thấy Hàn Oánh Oánh mặc lễ phục dạ hội màu trắng rất xinh đẹp, giống như sắp tham gia bữa tiệc long trọng nào đó

Hắn sửng sốt: “Oánh Oánh, cô sắp tham dự hôn lễ của ai vayak?”

Hàn Oánh Oánh cười khẽ, tức giận nói: “Không phải tham gia hôn lễ mới mặc lễ phục dạ hội, hôm nay có một bữa tiệc quan trọng, tôi cũng không có bạn nam, nên đến mời anh đi tham gia cùng!”

“Bữa tiệc?” Lâm Vân rất khó hiểu: “Tiệc gì?”

“Một vị thiếu gia của một gia tộc lớn ở Thiên Đô đến, mời cha tôi tham gia, không dễ dàng mới được tham gia loại tiệc này, mỗi người thu được thư mời chỉ có thể mang theo hai người nhà!”

Hàn Oánh Oánh đắc ý nói: “Tôi khuyên mãi mới để cha tôi để lại một suất người nhà cho anh đó.”

“Thì ra là vậy.” Lâm Vân ngáp một cái, không có hứng thú với loại tiệc này.

Hàn Oánh Oánh nói: “Anh còn đứng đó làm gì? Nhanh đi thay quần áo, mặc quần áo hôm qua tôi mua đi, ngàn vạn đừng làm tôi mất mặt.”

Lâm Vân xua tay: “Đừng, đừng lãng phí suất này, chỉ đến đó ăn uống, không thú vị!”

Trần Nhàn tức giận nói: “Đứa nhỏ này, Oánh Oánh chủ động mời con, sao lại ăn nói như vậy? Còn không nhanh đi tắm rửa, sau đó thay quần áo?”

“Mẹ…” Lâm Vân dở khóc dở cười, có thể cảm giác được mẹ hắn đã coi Hàn Oánh Oánh thành con dâu tương lai rồi.

Rơi vào đường cùng, Lâm Vân đành phải đứng dậy, đi tắm rửa thay quần áo.

Nhìn thấy cảnh này Hàn Oánh Oánh rất vui, xem ra mấy ngày này lấy lòng Trần Nhàn không phí, Lâm Vân rất nghe lời mẹ, chỉ cần Trần Nhàn tiếp nhận chính mình, chuyện của cô ta và Lâm Vân thành công hơn nửa.

Lâm Vân tắm rửa xong, thay quần áo đi ra, hai mắt Hàn Oánh Oánh sáng rực, quả nhiên người đẹp vì lụa, Lâm Vân rất đẹp trai, mặc vest, khí chất rất xông ra, không biết còn tưởng rằng thiếu gia của gia tộc nào đó.

Nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của Hàn Oánh Oánh, Lâm Vân nói: “Đẹp như vậy?”

“Tất nhiên!”

Hàn Oánh Oánh cảm thấy lời này của mình không chút rụt rè, lập tức sửa lời: “Anh đừng tự luyến, tôi không nói anh, mà là bộ quần áo này, tôi thực sự rất có ánh mắt, bộ quần áo này rất đẹp!”

Lâm Vân bật cười, Hàn Oánh Oánh rất đáng yêu.

Sau đó, hai người lái xe đến khách sạn lớn nhất Đông Hải.

Lúc này, vô vàng siêu xe rực rỡ muôn màu đỗ trước cửa khách sạn lớn, toàn bộ gia chủ của tất cả các gia tộc ở Đông Hải đều đến, nhìn thấy người quen, tụ lại thành tốp năm tốp ba nói chuyện, nhìn rất náo nhiệt.

Trong đám người có cả Phùng Nguyên Trạch.

Tất nhiên, nhà họ Phùng không có tư cách tham gia loại tiệc này, do Phùng Nguyên Trạch cầu xin bạn cũ, một gia chủ gia tộc cấp hai, lúc này mới có được một suất.

Nhìn các đại lão đi tới đi lui, Phùng Nguyên Trạch vô cùng kích động, lần này ông ta phải biểu hiện thật tốt, làm quen càng nhiều đại lão, nói không chừng sẽ có vị đại lão đó dìu dắt chính mình, nhà họ Phùng càng thêm giàu có.

Lúc này, một chiếc Porsche 911 dừng xe, sau đó một đôi nam thanh nữ tú bước xuống.

Hai người này chính là Lâm Vân và Hàn Oánh Oánh.

Hàn Oánh Oánh khoác tay Lâm Vân, vô cùng thân mật, trên mặt nở nụ cười, vô cùng vui vẻ.

Lâm Vân đánh giá xung quanh, đây là lần đầu tiên hắn tham gia loại tiệc này.
Chương 28: Tại sao cô ấy lại ở đây?

“Lâm Vân, cha tôi đến rồi, tôi đi trước!”

Nhìn thấy một chiếc siêu xe chạy đến, Hàn Oánh Oánh nhận ngay ra đó là xe của cha mình, vì vậy báo một câu với Lâm Vân, sau đó vội vàng chạy đi.

Lâm Vân định đi cùng, kết quả một bóng người xuất hiện trước mặt, chính là Phùng Nguyên Trạch.

Phùng Nguyên Trạch có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Lâm Vân, sau đó lạnh lùng nói: “Tại sao mày lại ở đây?”

Lâm Vân nhíu mày, hỏi ngược lại: “Ông ở đây được, tại sao tôi lại không thể ở đây?”

Phùng Nguyên Trạch khịt mũi coi thường: “Tất nhiên là tao đến đây tham gia tiệc, ngược lại là mày, ăn mặc được đấy, sao hả, cũng tham gia bữa tiệc lần này? Ha ha, không phải ai cũng có thể tham gia bữa tiệc này đâu, không phải mày đến đây đến ra vẻ đó chứ!”

Phùng Nguyên Trạch không tin Lâm Vân có thể tham gia được bữa tiệc như này.

“Ông có thể tham gia, tại sao tôi không thể tham gia?” Lâm Vân tức giận nói: “Ông tự coi lại bản thân đi!”

“Hừ!” Phùng Nguyên Trạch lạnh lùng nói: “Được, vậy chúng ta cùng đi vào, xem mày có thể đi vào không!”

Nói xong, Phùng Nguyên Trạch đi thẳng vào cửa khách sạn.

Lâm Vân dở khóc dở cười, Phùng Nguyên Trạch đã hơn 50, sao còn giống như một đứa trẻ vậy?

Nhưng nếu Phùng Nguyên Trạch muốn thấy hắn xấu mặt, hắn không thể để ông ta đắc ý.

Phùng Nguyên Trạch đi đến cửa khách sạn, lấy ra thư mời.

Nhân viên phục vụ trông cửa lập tức cho Phùng Nguyên Trạch đi qua, sau đó nhìn về phía Lâm Vân.

“Tiên sinh, thư mời của ngài đâu?” Nhân viên phục vụ hỏi.

“A…” Lâm Vân xấu hổ nói: “Còn có thư mời hả? Tôi không biết, tôi đi theo người khác đến!”

Sắc mặt của nhân viên phục vụ rất khó coi: “Tiên sinh, không có thư mời không thể đi vào!”

Phùng Nguyên Trạch lạnh lùng nói: “Vệ sĩ, mấy người còn đứng ngơ ra đó làm gì? Thân phận của người này không rõ, muốn trà trộn vào bữa tiệc, khả năng cao muốn làm chuyện xấu gì đó với các nhân vật lớn bên trong!”

Nói xong, đám vệ sĩ lập tức đi đến, bao vây Lâm Vân.

Phùng Nguyên Trạch cười đắc ý: “Ranh con, tao đã nói rồi, không phải ai cũng có thể tham gia bữa tiệc này, với loại người dưới tầng chót như mày, đứng đợi bên ngoài đi!”

“Tiên sinh, mời ngài rời đi!” Một vệ sĩ trong số đó lạnh lùng nói: “Hôm nay có bữa tiệc lớn, không có thư mời không thể vào, xin ngài đừng làm tôi khó xử, nếu không tôi sẽ không khách khí!”

“Chuyện gì vậy?”

Lúc này, một nam một nữ đi đến, nam là Hàn Thành Sơn, nữ là Hàn Oánh Oánh.

Lâm Vân nói: “Hàn tiên sinh, đám vệ sĩ này nói tôi không có thư mời, không cho tôi vào!”

“Vớ vẩn!” Hàn Thành Sơn lạnh lùng nói: “Mấy con chó trông cửa cũng dám cản trở người anh em của Hàn Thành Sơn này? Còn không nhanh tránh ra cho tôi!”

Vài tên vệ sĩ giật mình, không ngờ tên nhóc mới 20 này lại là nh em của Hàn Thành Sơn.

Phùng Nguyên Trạch càng khiếp sợ hơn, sao có thể, nhà họ Hàn chính là gia tộc lớn đỉnh cấp ở Đông Hải, thế lực cực lớn, Hàn Thành Sơn cũng là một cao thủ, Lâm Vân chỉ là một bác sĩ cỏn con ở bệnh viện Đông Hải, sao có thể là anh em của Hàn Thành Sơn?

Vệ sĩ vẫn có chút khó xử, dường như không định tránh ra.

Hàn Thành Sơn nhíu mày, sắp phun lửa.

Lúc này, Hàn Oánh Oánh lấy ra ba tấm thư mời, đưa qua: “Đây là thư mời của ba người chúng tôi, bây giờ mấy người có thể tránh ra chưa?”

Vệ sĩ dẫn đầu thấy vậy, lập tức tránh ra, mỉm cười nói: “Có thể có thể, Hàn tiên sinh, không phải tôi làm khó ngài, mà do Tề thiếu đã hạ lệnh, không có thư mời, không được bỏ vào, tôi cũng chỉ là người nhận tiền, làm việc thay người mà thôi, nếu đã đắc tội chỗ nào, mong ngài bao dung!”

Hàn Thành Sơn hừ lạnh, xung quanh nhiều người như vậy, ông ta lười so đo với một vệ sĩ, truyền ra ngoài lại ném mặt.

Ba người đi vào bên trong khách sạn, Lâm Vân không thèm quay đầu nhìn Phùng Nguyên Trạch: “Phó viện trưởng Phùng, tôi nói rồi, ông có thể vào, tôi cũng có thể vào, cất cái bộ dáng kiêu ngạo kia của ông đi, trong lòng tôi, ông không là gì cả!”

“Mày…” Sắc mặt của Phùng Nguyên Trạch xanh mét, nhưng ngại với Hàn Thành Sơn, ông ta cũng không dám nhiều lời, chỉ trừng mắt nhìn Lâm Vân.

Mọi người đi vào bên trong thính phòng lớn nhất ở khách sạn, bên trong có một suối phun âm nhạc, phía trên là một đèn thủy tinh khổng lồ đắt tiền, dưới ánh đèn thủy tinh, cả căn phòng hiện lên ánh vàng lóng lánh, làm người cảm nhận được sự giàu có cao cấp.

Không ít người tham gia bữa tiệc lần này, tất cả đều là chính khách và phú thương cùng với các gia tộc lớn ở Đông Hải, lúc này, mọi người tụ lại tốp năm tốp ba với nhau, vừa nói vừa cười.

Lâm Vân và Hàn Oánh Oánh đứng trong góc, nhìn các loại đồ ăn rực rỡ muôn màu trên bàn, nhưng không ai ăn, Lâm Vân lắc đầu, thật sự phí phạm của trời!

Hàn Oánh Oánh đứng bên cạnh Lâm Vân, giới thiệu Lâm Vân với các quý nhân.

Lâm Vân cũng rất tò mò, rốt cuộc vị Tề thiếu này là thần thánh phương nào, tổ chức bữa tiệc này, gần như mời tất cả các nhân vật có uy tín danh dự ở Đông Hải đến đây.

Lúc này, một người phụ nữ đi vào trong sảnh chính, cô mặc một bộ lễ phục dạ hội màu trắng, giống như thiên thần.

Làn da trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp, dáng người quyến rũ, thu hút tất cả ánh mắt của mọi người trong sảnh chính.

“Người đẹp này là ai vậy, quá xinh đẹp!”

“Oa, người đẹp như vậy… Chỉ có trên trời thôi!”

“Khi nào mà Đông Hải chúng ta có một người đẹp như vậy vậy, thực sự quá đẹp!”

Đám đàn ông nói nhỏ với nhau, nhìn chằm chằm về phía người đẹp, làm cho bạn nữ bên cạnh không vui, có quý phụ nhân tức giận véo mạnh vào eo của người đàn ông bên cạnh.

Người đàn ông này quá đau, vội vàng thu lại ánh mắt, nhưng vẫn trộm liếc nhìn người đẹp này.

Lâm Vân cũng nhìn người đẹp kia, hắn cau mày, hắn quen người phụ nữ này, đây chính là người lãnh đạo trực tiếp của hắn, chủ nhiệm khoa ngoại bệnh viện Đông Hải, Tôn Di Nhiên.

Lâm Vân có hơi ngạc nhiên, sao Tôn Di Nhiên lại xuất hiện ở đây?

“Lâm Vân, anh thật quá đáng!” Hàn Oánh Oánh tức giận nói.

Lâm Vân thu ánh mắt, cười nói: “Sao vậy?”

Hàn Oánh Oánh chu môi, tủi thân nói: “Anh đừng quên, hôm nay anh là bạn nam của tôi, nhìn chằm chằm người phụ nữ khác làm gì?”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom