• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 305-309

Đợi tới khi mọi người đi tới, nhìn từ phía xa có thể trông thấy cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

Từ xa, Diệp Thành đứng lặng người giống như cây lao bất động. Hắn nhắm nghiền đôi mắt, y phục, đầu tóc không gió tự tung bay còn xung quanh cơ thể hắn lại có kiếm ảnh hư ảo bao quanh, bay qua bay lại và không ngừng vang lên âm thanh vút vút khiến người ta nghe mà không khỏi rợn người.

Hắn đứng giữa hàng vạn mũi kiếm trông không giống như một bóng hình lẻ loi nữa mà giống như vị kiếm thần mạnh mẽ, thậm chí còn đứng đầu vạn kiếm.

“Ôi…ôi trời ơi”, trông thấy cảnh tượng này, phía Tư Đồ Nam không khỏi trầm trồ kinh ngạc.

“Nhiều…nhiều kiếm quá”.

“Bí pháp khủng khiếp thế này chính là đại tấn công sao?”

“Diệp Thành có thể cảm ngộ được bí pháp này sao?”

Khi tất cả mọi người còn đang kinh ngạc thì Diệp Thành ở phía cách đó không xa hơi giơ kiếm Xích Tiêu lên sau đó hạ xuống và chỉ vào phía xa.

Vạn Kiếm Triều Tông!

Sau tiếng hô khẽ của hắn, hàng vạn đường kiếm ảnh xung quanh hắn lần lượt rung lên giống như nghe được hiệu lệnh, mũi kiếm hướng về phía mà Diệp Thành chỉ, hàng vạn thanh kiếm cùng bay đi.

Vút! Vút! Vút!

Đột nhiên, trong Vạn Thuật Bảo Điện vang lên từng âm thanh sắc lạnh, mỗi một đường kiếm đều mang theo uy lực khủng khiếp, vạn kiếm cùng bay ra bá đạo đến tuyệt đối, mỗi một đường kiếm đều mang theo kiếm ý huyền diệu.

Cảnh tượng hoành tráng này khiến mấy người phía Tư Đồ Nam nhìn mà thẫn thờ.

“Đây….đây là kiếm trận sao?”, Thạch Nham há miệng.

“Không phải là kiếm trận”, Liễu Dật trầm ngâm: “Chính là một loại kiếm pháp thần thông biến bản thân thành người đứng đầu trong vạn kiếm, điều khiển vạn kiếm trở thành thần binh, tâm thay đổi thì kiếm tất thay đổi, một kiếm hoá thành vạn kiếm, Vạn Kiếm Triều Tông”.

“Hoá…hoá ra là vậy”, nghe Liễu Dật giải thích, Tư Đồ Nam vô thức nuốt nước bọt.

“Diệp Thành sư đệ không thể tu luyện được nữa mà vẫn có thể lĩnh hội ra được bí pháp thần thông mạnh mẽ thế này, đây quả là khả năng yêu nghiệt”.

“Ta không thể bằng đệ ấy được”.

“Về một”, khi mọi người còn đang ngỡ ngàng thì Diệp Thành ở phía cách đó không xa hẽ hô lên.

Tiếp sau đó, hình ảnh của hàng vạn kiếm bay ra lần lượt hợp với cơ thể hắn biến mất không thấy vết tích, còn khí thế của Diệp Thành cũng có sự thay đổi lớn, giống như một thanh thần kiếm tuyệt thế.

Ngay sau đó, hình ảnh vạn kiếm biến mất còn khí tức về kiếm trên người Diệp Thành cũng dần được thu vào trong cơ thể, hắn trở nên bình thường giống như một người thường vậy.

Phù!

Lúc này, Diệp Thành mới từ từ hả ra một hơi mang theo tàn khí. Hắn mở to đôi mắt, đôi mắt đen kia trở nên xa xăm.

Có lẽ Vạn Kiếm Triều Tông của hắn vẫn còn thiếu sót nên chưa thể đạt tới hoá cảnh, giống như luyện thể vậy, cần có sự tôi luyện với thời gian.

Ấy?

Diệp Thành hơi quay người và nhận ra mấy người phía Tư Đồ Nam: “Mọi người tới đây từ bao giờ vậy?”

“Đến từ lâu rồi”, Tư Đồ Nam gãi gãi tai: “Chẳng phải là thấy đệ ngẩn người ở đây sao?”

“Nói dối, đệ ở đây ngộ kiếm mà”.

“Diệp sư đệ, khả năng thần thông của đệ mạnh thật đó”, Liễu Dật hơi mỉm cười.

“Cũng tạm ạ”, Diệp Thành cười đáp.

“Đi thôi, đi thôi”.

Sau tiếng thúc giục của Tư Đồ Nam, chín người lần lượt đi ra ngoài. Trong lúc này, Tư Đồ Nam, Nhiếp Phong chốc chốc lại nhìn Diệp Thành, thầm nhủ tiểu sư đệ của bọn họ không thể tu luyện được nữa, ấy vậy mà vẫn mạnh khác thường.

Ra khỏi Vạn Thuật Bảo Điện, cánh cửa đá khổng lồ tự đóng lại. Bọn họ không thấy Dương Đỉnh Thiên nên hành lễ với hai vị Thái Thượng trưởng lão sau đó quay người rời đi.

Vốn dĩ bàn bạc trước sau khi ra khỏi đây sẽ đi uống rượu nhưng sau khi ra khỏi Vạn Thuật Bảo Điện, ai nấy đều vội vã về sơn phong tu luyện của mình. Những bí thuật học được ở Vạn Thuật Bảo Điện cần bọn họ lĩnh hội.

Woa!

Diệp Thành vươn vai đi về phía Vạn Bảo Các.

Ấy, Diệp Thành?

Diệp Thành đang đi thì phía trước có tiếng của đệ tử khác vang lên. Hắn đi tới đâu đều kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người khiến những người nhìn hắn càng lúc càng nhiều, bọn họ chỉ trỏ bàn tán xôn xao, giọng nói mang theo vẻ trầm trồ và tiếc nuối.

Diệp Thành nghe vậy thì chỉ ngó lơ, hắn cũng không muốn nói gì với những người nhiều chuyện này.

Có điều hắn không gây chuyện không có nghĩa những kẻ khác để yên.

Phía đối diện, một bóng hình mặc đồ tím cùng với mười mấy đệ tử đi cùng bước đến, nếu nhìn kĩ thì đây chính là Tả Khâu Minh.

“Ồ, đây chẳng phải là anh hùng của chúng ta sao?”, Tả Khâu Minh phất phất chiếc quạt xếp trong tay, nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân tỏ vẻ hứng thú: “Diệp Thành sư đệ, ta nghe nói tu vi của đệ bị phế rồi”.

“Huynh muốn nói gì?”, Diệp Thành gãi gãi tai.

“Cũng chẳng có gì”, Tả Khâu Minh cười ý tứ: “Diệp Thành sư đệ đã thành phế nhân thì chi bằng đem đan dược, linh dịch giao gia, sư huynh sẽ không đối đãi tệ bạc với đệ đâu”.

Nghe vậy, kể cả kẻ ngu ngốc cũng có thể nhận ra Tả Khâu Minh đang muốn thừa nước đục thả câu. Rõ ràng biết tu vi của Diệp Thành bị phế nên mới nhảy ra để ăn hiếp Diệp Thành.

“Tả Khâu sư huynh, huynh làm vậy có phải quá….”

“Cút sang một bên”, đúng là vẫn có đệ tử đứng ra bênh vực Diệp Thành, thế nhưng hắn ta còn chưa nói xong đã bị Tả Khâu Minh quát nạt lùi về sau.

Sau khi quát nạt nhóm đệ tử kia, Tả Khâu Minh lại lần nữa nhìn Diệp Thành ở phía đối diện bằng ánh mắt khiêu khích: “Diệp sư đệ, đệ tự lấy ra hay sư huynh giúp đệ?”

Ấy?

Chỉ nghe Diệp Thành xuýt lên một tiếng, rồi bất giác nhìn sang một hướng: “Ôi nữ nhân kia không mặc đồ kìa”.

“Không mặc đồ? Có sao?”, ngay sau đó phải đến bốn mươi tên đệ tử quay đầu nhìn về phía mà Diệp Thành đang nhìn, trong đó có cả Tả Khâu Minh.

Có điều khi bọn chúng tới hướng ánh mắt về phía đó nhìn thì mới nhận ra chẳng có lấy bóng dáng nữ nhân nào không mặc đồ, đến con ruồi bay qua cũng chẳng có.

“Ngươi chơi ta?”, Tả Khâu Minh tức tối quay đầu lại.

Có điều hắn vừa quay đầu lại thì đã ăn ngay một cái bạt đau đớn.

Bốp!

Một cái tát giòn tan vang lên, Tả Khâu Minh lập tức bị cát tát kia tát cho xây xẩm mặt mày, cả người cứng đơ tại chỗ, hắn còn chưa tỉnh táo lại thì nhận ra có người lôi một bên tay của mình.

Sau đó hắn liền cảm thấy chân mình rời khỏi mặt đất, cảm thấy thân thể của mình mất đi cân bằng.

Thấy vậy, các đệ tử có mặt ở đây đều vô thức che mắt.

Rầm!

Ngay sau đó là tiếng động lớn, Tả Khâu Minh bị nện xuống đất khiến mặt đất lõm hằn hình người, lục phủ ngũ tạng muốn lộn nhào cả lên, hắn phun ra cả ngụm máu cao hơn hai trượng.

Người khiến hắn thê thảm thế này đương nhiên là Diệp Thành. Ở Hằng Nhạc Tông, tuyệt kĩ đánh người thế này hình như chỉ hắn mới có.

“Mạnh thế này sao?”, thấy cảnh này, rất nhiều đệ tử có mặt đều tròn mắt nhìn.

“Hắn….hắn không phải bị phế rồi sao?”

“Ngươi mù mắt à? Hắn đánh lén đấy”.

“Mẹ kiếp, ngươi mới mù mắt thì có. Hắn có thể đánh bại Huyền Linh Chi Thể đấy, cho dù biến thành phế nhân không thể tu luyện thì đã sao, cũng không phải ai cũng có thể bắt nạt được đâu”.

“Không thể trách ta được”, Diệp Thành vỗ vỗ mông đi mất, trước khi đi còn không quên lấy đi túi đựng đồ của Tả Khâu Minh.

A….!

Phía sau, vang lên tiếng rít chói tai của Tả Khâu Minh.

Đây là lần thứ ba hắn bị Diệp Thành cướp túi đựng đồ. Lần đầu trong rừng hoang, lần thứ hai ở ngọn núi phía sau nội môn còn đây là lần thứ ba, tài sản hắn khó khăn lắm mới tích góp được lại bị Diệp Thành cướp trắng trợn.
Chương 305: Vạn Kiếm Triều Tông
Phía này, Diệp Thành đã bước vào Vạn Bảo Các.

Đập vào mắt hắn là Bàng Đại Xuyên đang nhâm nhi rượu, tậm trạng không tồi, vừa nhấp rượu vừa lẩm nhẩm hát.

“Ôi chao”, thấy Diệp Thành đi vào, Bàng Đại Xuyên lập tức đứng dậy: “Đại anh hùng của chúng ta đến rồi”.

“Trưởng lão đừng trêu con nữa”, Diệp Thành vừa nói vừa không quên lựa đồ trên những chiếc giá, xem xem trong khoảng thời gian hắn không ở đây trong Vạn Bảo Các có thêm món bảo bối nào không.

“Đây không phải là trêu đùa”, Bàng Đại Xuyên cầm bình hồ lô rượu đi tới: “Gia gia thật sự đang khen con mà”.

“Nếu người nói như vậy thì con thật sự rất vui”, Diệp Thành toét miệng cười.

“Vui, vui chứ, hôm nay gia gia cũng rất vui”, Bàng Đại Xuyên uống đến mức mặt và cổ đều đỏ bừng lên, ông ta vỗ cái bụng phệ của mình vang lên tiếng kêu ủng ủng: “Chọn, con cứ chọn đi, gia gia ưu đãi cho con một nửa”.

Nghe vậy, động tác của Diệp Thành trở nên hết sức mau lẹ, hắn nhanh nhẹn nhét một cái túi đựng đồ vào tay Bàng Đại Xuyên, chỉ sợ Bàng Đại Xuyên đổi ý: “Vậy cho con ít nguyên liệu nâng cấp hình nộm lên Địa cấp”.

Nghe vậy, Bàng Đại Xuyên lắc lắc cái đầu, nói tới tiền, ông ta chợt tỉnh táo hẳn. Lúc này, mặt mày ông ta khó coi thấy rõ, trông như sắp khóc đến nơi: “Nguyên…nguyên liệu thăng cấp hình nộm Địa…Địa cấp?”

Mặt ông ta trông hết sức thú vị, nguyên liệu thăng cấp hình nộm lên Địa cấp, nếu tính ra toàn bộ số nguyên liệu cũng phải đến hơn hai triệu linh thạch. Nếu như giảm một nửa thì ông ta sẽ lỗ hơn một triệu linh thạch.

“Trưởng lão, không phải người hối hận rồi chứ?”

“Tiểu tử, ta có thể thu lại lời nói không?”

“Không được”, Diệp Thành lập tức tỏ thái độ dứt khoát: “Dù sao con cũng nghe thấy rồi, tiền con cũng đưa cho người rồi, nếu như người không giữ lời thì con chỉ có thể gọi chưởng môn sư bá và sư phụ con tới đây nói chuyện với người thôi”.

Nghe vậy, Bàng Đại Xuyên tối sầm mặt lại, một câu nói của ông ta cũng chẳng có gì nhưng hơn một triệu linh thạch chớp mắt cái đã bay đi.

“Trưởng lão, người nhanh lên chút, con còn có việc nữa”, phía này, Diệp Thành ngó lơ khuôn mặt xầm xì đó của Bàng Đại Xuyên, hắn chỉ mải xoa xoa tay, vừa xoa vừa cười khúc khích, trông chẳng khác gì tên trộm khiến Bàng Đại Xuyên suýt chút nữa thì nổi cơn tam bành.

“Đúng là gặp ma giữa ban ngày”, Bàng Đại Xuyên trợn mắt tự bạt cho mình hai cái, cuối cùng ông ta cũng đi vào lấy đồ bên trong nội các. Ông ta muốn gạt đi lời nói của mình nhưng có người lại không tha cho mình. Nếu như kéo Dương Đỉnh Thiên và Sở Huyên đến đây thật thì Vạn Bảo Các của ông ta thật sự sẽ bị dỡ mất.

Ngay sau đó, Bàng Đại Xuyên lấy ra một cái túi đựng đồ, vả lại mặt mày hãy còn tối sầm, khi đưa cho Diệp Thành, ông ta thật sự cảm thấy xót xa.

“Con nói mà, người cứ coi lời vừa nói ra như phát rắm đánh đi thôi”, Diệp Thành cười khúc khích cầm theo túi đựng đồ, nhét nó vào ngực.

“Cầm lấy rồi đi đi, nhìn thấy ngươi ta lại bực mình”.

“Đừng mà trưởng lão, hiếm lắm con mới được giảm một nửa tiền, con còn muốn chọn thêm món khác nữa”, Diệp Thành vẫn không đi, hắn còn muốn lựa thêm ít đồ ở Vạn Bảo Các nhưng vừa đi được hai bước đã bị Bàng Đại Xuyên giơ tay túm lại ném ra khỏi Vạn Bảo Các.

Ngay sau đó, tiếng quát tháo lập tực vang lên, và người lên tiếng chính là Hùng Nhị.

Hắn vừa nghe nói Diệp Thành tới Vạn Bảo Các liền vội chạy tới, chỉ là chân trước vừa bước vào cửa Vạn Bảo Các thì Diệp Thành đã bị ném bay ra ngoài trúng ngay vào hắn khiến cơ thể núng nính của tên béo suýt chút nữa thì thành cái bánh thịt bẹp dí.

“Lão già đáng chết, có đến mức vậy không chứ?”, Diệp Thành đứng dậy lớn giọng mắng về phía Vạn Bảo Các.

“Tên chết tiệt nhà ngươi, có thể xích ra khỏi người ta trước không hả?”

“Ôi ôi…”, Diệp Thành tỏ vẻ ái ngại, lúc này hắn mới nhận ra bên dưới cơ thể mình là một đụn thịt: “Bảo sao mà ta thấy mềm thế không biết”.

“Tiện nhân”, Hùng Nhị hằn học đứng dậy, không quên mắng chửi thêm một câu.

Diệp Thành gãi gãi đầu, nói rồi toan bước đi: “Về nhà thôi”.

“Đừng đi”, Hùng Nhị vội kéo Diệp Thành lại sau đó nhướng mày mỉm cười rất giảo hoạt, nói: “Ta cho ngươi xem thứ hay ho”.

“Thứ gì hay ho?”

“Đi theo ta”, Hùng Nhị không quan tâm Diệp Thành có đồng ý hay không, cứ thế kéo hắn đi xềnh xệch.

Cả hai tên đi sóng vai tới một ngọn núi. Ngọn núi này chính là Thiên Sơn Phong, là một trong những đỉnh núi chính trong chín đại chủ phong của nội môn. Sau khi Hùng Nhị vào nội môn thì được thu nạp về Thiên Sơn Phong, ngày thường hắn đều ăn uống tu luyện ở đây.

Chẳng mấy chốc, Diệp Thành và Hùng Nhị đã tới một khu rừng rậm, thấp thoáng trong khu rừng là một ngôi nhà trúc.

“Nào, vào đây”, Hùng Nhị tỏ ra rất nhiệt tình, kéo Diệp Thành vào trong.

“Đây là lần đầu tiên ta tới đây”, Diệp Thành sải bước vào.

Hắn ngửi thấy một mùi khác thường rất khó hình dung nhưng có thể nói rằng mùi này rất khó ngửi khiến một chân của hắn vừa bước vào thì chân sau đã muốn quay đi, suýt ói ra ngoài.

“Nào nào, ngồi xuống đi”, Hùng Nhị đã cởi bỏ lớp sáo giáp ra và ném sang một bên.

Căn phòng của Hùng Nhị hết sức bừa bộn khiến Diệp Thành tưởng rằng không phải hắn bước vào phòng của Hùng Nhị mà đang bước vào một cái chuồng lợn.

“Nào nào, mau lên chút đi, bắt đầu rồi”, khi Diệp Thành chép miệng thì Hùng Nhị đã kéo hắn tới, lấy ra một viên thuỷ tinh màu tím long lanh từ trong túi quần.

“Đây là cái gì?”, Diệp Thành hiếu kỳ nhìn viên thuỷ tinh màu tím kia.

“Kí ức thuỷ tinh”, Hùng Nhị cười nói: “Bên trong đó có bí pháp, có thể giấu cảnh tượng lạc ấn ở bên trong, khi nào muốn nhìn lại thì có thể lấy ra nhìn, đương nhiên cũng có thể hiện ra ngay trước mắt. Lợi hại không?”

“Ta nói này, nửa đêm ngươi lôi ta đến đây không phải là muốn khoe với ta ngươi có Kí Ức Thuỷ Tinh chứ?”

“Xem ngươi nói kìa, ta là người vô vị vậy sao?”, Hùng Nhị cười hết sức thần bí, sau đó hắn chỉ vào Kí Ức Thuỷ Tinh và không quên chớp mắt với Diệp Thành.

Ngay sau đó, bên trong Kí Ức Thuỷ Tinh liền xuất hiện một cảnh tượng. Bên trong này chính là một lão già béo mập và một nữ nhân mặc đồ tím, cả hai người đang ân ái trên giường, vả lại còn hết sức nồng nhiệt. Lão già béo kia bắt đầu lôi kéo y phục của nữ nhân mặc đồ tím, chỉ trong chớp mắt, y phục của nữ nhân đó bị lột sạch không còn lấy mảnh vải che thân.

Thấy vậy, hai mắt Diệp Thành lập tức trợn tròn lên.

A….!

Theo sau tiếng rên đầy khêu gợi của nữ nhân kia, lão già đã trườn lên người cô ta.

“Nào nào, nhẹ thôi chứ”, Diệp Thành vẫn có thể nghe ra được rõ ràng giọng nói quở trách của nữ nhân kia.

“Ta biết rồi, biết rồi”, lão già kia cười khúc khích sau đó cả cơ thể béo múp míp bắt đầu nhún nhảy từ chậm tới nhanh dần và rất có nhịp điệu.

Điều đáng nói là “cái đó” của lão ta quả thực rất “hoành tráng”.

Ôi….a….ư…hự….ô…!

Rồi bên trong Kí Ức Thuỷ Tinh liền vang lên tiếng rên khe khẽ của nữ nhân mặc đồ tím và hơi thở dồn dập của lão già kia. Diệp Thành còn có thể thấy chiếc giường kia rung lên theo từng nhịp.

Mà tư thế của cả hai người bọn họ thay đổi liên tục theo đủ thế.

Ực ực!

Trông thấy cảnh tượng này, Diệp Thành nuốt nước bọt liên tục, đặc biệt là khi nghe thấy tiếng rên của nữ nhân kia, hắn bất giác liên tưởng tới âm thanh rên rỉ của Sở Linh đêm đó, rồi phần bụng dưới chợt nóng ran lên từ lúc nào. Đọc nhanh tại Vietwriter

“Hay không?”, Hùng Nhị cười gian giảo: “Ngày nào ta cũng xem”.

“Ta…ta nói này, hai người này là ai vậy?”, Diệp Thành ho hắng nhìn Hùng Nhị.

“Sư phụ và sư nương của ta”.

“Ôi trời”.
Chương 306: Hiện ra ngay trước mắt
Gần đến bình minh, Hùng Nhị mới cất viên Kí Ức Thuỷ Tinh đi.

Phải nói sư phụ hắn ta rất miệt mài, làm cả đêm không ngừng nghỉ, hơn nữa còn đủ loại tư thế. Diệp Thành và Hùng Nhị cũng vô cùng chăm chú, bốn con mắt nhìn chằm chằm cả đêm.

“Tiểu tử, không tệ đúng không?”, Hùng Nhị cười hì hì, sau đó kéo quần đùi mình ra nhìn cậu nhỏ của mình bên dưới, chọc thẳng lên mà thậm chí còn rất to nữa.

“Vương Chân Nhân có đồ đệ như ngươi thật đáng tự hào!” Thấy Hùng Nhị không giữ ý như vậy, Diệp Thành nói một câu với ý sâu xa.

“Sao ta lại thấy ngươi đang chửi ta nhỉ?”

“Đâu có, ta đang khen ngươi mà!”

“Xuỳ”, Hùng Nhị không cho là vậy, sau đó hắn mặc áo lót vào, xoa tay rồi lại nhìn Diệp Thành nở nụ cười thô bỉ: “Ta phải đến Ngọc Linh Phong tìm vợ ta đây. Này, tặng ngươi đó”.

Nói xong hắn lập tức chạy ra ngoài, trước khi đi còn không quên để viên Kí Ức Thuỷ Tinh cho Diệp Thành.

“Có vợ… thật thích”, nhìn Hùng Nhị chạy ra ngoài, Diệp Thành bất giác xoa cằm, trong đầu lại bắt đầu mơ mộng viển vông: “Nếu ngày nào đó được ôm sư phụ đi ngủ, cảm giác ấy… he he he”.

Sau đó hắn nhanh chóng lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ.

Hắn vẫn ở lại đây chứ không quay về Ngọc Nữ Phong.

Đêm qua hắn vốn định nâng cấp hình nộm Huyền Cấp lên thành Địa Cấp, cuối cùng lại thành xem trực tiếp cả đêm với Hùng Nhị.

Chẳng bao lâu sau, hắn triệu hồi hình nộm Tử Huyên rồi đặt nằm ngay ngắn.

Tiếp đó Diệp Thành vung áo bào, từng món đồ kỳ lạ được lấy ra, tất cả đều là nguyên liệu cần thiết để nâng cấp hình nộm, mỗi nguyên liệu đều vô cùng quý hiếm, nếu không sẽ không đắt đến vậy.

Ngoài những nguyên liệu này còn có hai lá linh phù: Khí linh phù và Thần hồng phù.

Ngay từ khi nâng cấp hình nộm, Diệp Thành đã nghiên cứu rất rõ ràng. Hình nộm Nhân Cấp chỉ là hình nộm bình thường, không thể thi triển bí pháp huyền thuật, mà trong cơ thể hình nộm Huyền Cấp được phong ấn hai lá linh phù, một lá Huyền linh phù và một lá Tụ linh phù, hai lá này kết hợp với nhau có thể thi triển được các bí pháp huyền thuật.

Còn hình nộm Địa Cấp, trong cơ thể sẽ có nhiều thêm hai lá phù so với hình nộm Huyền Cấp, đó là Khí linh phù và Thần hồng phù.

Khí linh phù cho hình nộm Địa Cấp khả năng ngự động binh khí.

Còn Thần hồng phù cho hình nộm Địa Cấp khả năng điều khiển Trường hồng bay trên trời.

Hình nộm Địa Cấp tương đương với tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư, yêu cầu độ bền và dẻo dai của cơ thể cực kỳ cao, nếu không sẽ rất dễ bị bí pháp huyền thuật làm bản thân tự bị thương, vậy nên điều quan trọng nhất khi nâng cấp hình nộm không phải là linh phù phong ấn trong cơ thể chúng, mà là nguyên liệu cần có để nâng cấp chúng, đó đều là bảo vật quý hiếm.

Ngay sau đó, Diệp Thành gọi Tiên Hoả ra bao phủ toàn bộ cơ thể Tử Huyên.

Tiếp đó hắn lấy một viên tinh thạch màu tím ra, nó cực kỳ cứng nhưng lại rất mềm dẻo, đây là ngọc tinh huyền thiết, sau khi luyện vào trong cơ thể hình nộm có thể tăng thêm độ bền và dẻo dai cho hình nộm.

Ngọc tinh huyền thiết rất quý giá, chỉ một miếng to bằng nắm tay em bé đã có giá hơn năm trăm nghìn linh thạch, và nó cũng là nguyên liệu đắt nhất trong số nguyên liệu ở đây.

“Hôm khác phải kiếm thêm một ít ngọc tinh huyền thiết mới được”, Diệp Thành vừa lẩm bẩm vừa luyện khối ngọc tinh huyền thiết vào trong cơ thể Tử Huyên.

Đây là một quá trình chậm rãi.

Sau khi ngọc tinh huyền thiết được tinh luyện vào trong cơ thể Tử Huyên, từng loại nguyên liệu khác cũng được lấy ra, hoặc là cải tạo kinh mạch cho Tử Huyên, hoặc là củng cố xương cho nó, hoặc là làm cho tứ chi của nó linh hoạt hơn.

Thời gian chầm chậm trôi qua, mọi thứ đều đang tiến hành một cách có trật tự.

Phù!

Diệp Thành thở ra một hơi khí đục rồi mới thu Tiên Hoả lại.

Lại nhìn đến Tử Huyên, nó đứng im nơi đó, toàn thân được bao phủ bởi những áng mây màu tím, quanh thân tràn ngập khói mây màu tím, tóc và quần áo không có gió cũng tự tung bay mang theo phong thái tuyệt thế, điều khuyết thiếu duy nhất là hai mắt nó đờ đẫn, trống rỗng, không có cảm xúc.

Lúc này nó đã là hình nộm Địa Cấp thực sự.

Mặc dù chỉ là hình nộm nhưng Diệp Thành có thể cảm nhận được khí thế của nó, nó mạnh hơn rất nhiều so với tu sĩ cảnh giới Linh Hư bình thường. Hắn chắc chắn nếu gặp người mặc huyết bào tầng thứ nhất cảnh giới Linh Hư ở nước Triệu lần trước, không cần hắn ra tay, một mình Tử Huyên có thể xử lý được.

“Được lắm!”, Diệp Thành vừa cười vừa đi vòng quanh Tử Huyên, hắn thật sự càng ngày càng thích hình nộm này.

Nói xong hắn còn đưa tay ra vỗ vai Tử Huyên.

Nâng cấp tới hình nộm Địa Cấp, cơ thể nó không còn cứng như trước nữa mà trở nên mềm mại, mịn màng, cảm giác khi bóp vào rất dễ chịu.

“Nào! Thử thực lực của ngươi xem nào”, Diệp Thành mỉm cười bước ra khỏi phòng, Tử Huyên cũng theo mệnh lệnh của hắn đi ra sân như một đạo thần hồng.

Vù!

Ngay sau đó, một tia sáng màu tím bay ra khỏi đầu mày Tử Huyên, nhìn kỹ lại thì chính là Bảo Liên Đăng.

Bảo Liên Đăng là binh khí được phong ấn trong Khí linh phù, cần có sự phối hợp của Tụ linh phù mới có thể kích hoạt hình nộm.

Ung! Ung!

Bảo Liên Đăng rung lên, xung quanh nó toả ra ánh sáng rực rỡ, uy lực của nó mạnh hơn nhiều so với những gì Diệp Thành tưởng tượng. Hắn cảm nhận được áp lực cực mạnh, nếu giáng từ trên trời xuống, hắn sẽ phải quỳ xuống ngay lập tức.

Phi thiên!

Theo lệnh của Diệp Thành, Tử Huyên đang đứng yên bất động bước một bước vào khoảng không, dưới chân còn có một đạo thần hồng màu tím.

Tu sĩ cảnh giới Linh Hư lên trời cần có thần hồng, mà thần hồng đó được hoá thành từ linh lực của họ. Còn Thần hồng phù trong cơ thể hình nộm Địa Cấp được phong ấn thần hồng, hình nộm có thể mượn thần hồng để bay trong không trung.

Vút! Vút! Vút!

Diệp Thành ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, Tử Huyên như một tia sáng màu tím lao vụt đi với tốc độ cực kỳ nhanh, nếu Diệp Thành không có Tiên Luân Nhãn thì e cũng khó mà bắt được nó.

“Về đi!”, Diệp Thành thật sự càng lúc càng hài lòng, triệu hồi Tử Huyên rồi thoải mái duỗi eo, bước đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi rừng cây, Diệp Thành đã thấy sư phụ và sư nương của Hùng Nhị.

Nhìn thấy hai người họ, vẻ mặt Diệp Thành trở nên cực kỳ quái dị, nhất là khi nhìn sư nương Hùng Nhị, hắn còn có cảm giác tội lỗi, mặc dù bà mặc quần áo nhưng trong mắt hắn cũng không khác không mặc gì.

Hế?

Thấy Diệp Thành đi ra khỏi dừng, sư phụ và sư nương của Hùng Nhị đều ngạc nhiên thốt lên: “Diệp Thành, sao ngươi lại ở đây?”

“Trưởng… trưởng lão biết con ạ?”

“Có lẽ Hằng Nhạc Tông không ai không biết ngươi đâu!”

“Vậy ạ, ha ha…”, Diệp Thành cười gượng hai tiếng rồi quay đầu bỏ chạy.

“Đúng là thiên tài vô song! Sao lại không phải đồ nhi mình chứ!”, nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Thành, sư phụ Hùng Nhị không khỏi xuýt xoa. Không biết nếu ông ta biết tối qua đồ nhi bảo bối của mình và Diệp Thành làm những chuyện xấu xa kia liệu có bắt Diệp Thành lại bóp chết hắn tại chỗ không!
Chương 307: Hình nộm Địa Cấp
Xuống khỏi Thiên Sơn Phong, Diệp Thành đi thẳng tới ngoại môn.

Từ lúc đến nước Triệu thực hiện nhiệm vụ đến nay, rất lâu rồi hắn chưa quay lại Tiểu Linh Viên.

Nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng, hắn vẫn luôn coi Hổ Oa và Trương Phong Niên như người thân của mình.

Đi thẳng một mạch về ngoại môn, Diệp Thành nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc.

Nhưng hắn đi tới đâu cũng bị rất nhiều người chú ý, vừa tới ngoại môn đã có đệ tử nhận ra, hơn nữa tin tức truyền khắp ngoại môn như mọc cánh bay.

Đương nhiên những người có thù với Diệp Thành cũng rất ăn ý chạy từ mỗi nhà trên đỉnh núi xuống, kết bè kết nhóm.

Nếu là trước đây, đương nhiên bọn họ sẽ không dám chạy tới gây rắc rối cho Diệp Thành.

Nhưng bây giờ thì khác, trong mắt bọn họ, Diệp Thành đã là một kẻ vô dụng, không thể tu luyện, tu vi mất hết thì họ còn sợ cái gì? Huống hồ đây là ngoại môn, xảy ra chuyện gì có sư phụ họ lo.

Chẳng mấy chốc Diệp Thành đã bị bao vây bởi những bóng người lao tới từ nhiều hướng.

“Tiểu tử, ngươi còn dám quay lại à?”, Doãn Chí Bình dẫn đầu nhóm đệ tử Giới Luật Đường chặn Diệp Thành lại.

“Hôm nay nợ mới nợ cũ cùng tính luôn đi”, Tử Sam của Địa Dương Phong dẫn đầu đám đệ tử với số lượng không ít đi tới, trong mắt hắn ta đầy vẻ nham hiểm.

“Kẻ vô dụng, hôm nay đã tới thì không cần đi nữa”, Giang Hạo của Nhân Dương Phong cắn răng nghiến lợi nhìn Diệp Thành, khí tức của rất nhiều người đã toát ra, cũng đã có kẻ lấy vũ khí, nhìn như định đánh Diệp Thành một trận.

Làm lớn như vậy muốn không thu hút sự chú ý của mọi người cũng khó, hầu như đệ tử của ngoại môn đều đã chạy tới, họ chỉ chỉ trỏ trỏ Diệp Thành, xuýt xoa cảm thán và thương tiếc cho hắn.

“Một người lợi hại như vậy, sao nói phế là phế chứ?”

“Đều là báo ứng cả”.

“Không tu luyện được nữa, không phải hắn bị đuổi khỏi tông môn rồi chứ?”

Giữa những tiếng thảo luận, Diệp Thành bị bao vây ở giữa đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, sau đó hắn không khỏi ngoáy tai: “Ta nói này các vị sư huynh, các huynh lúc nào cũng xử lý bằng cách này nhàm chán lắm”.

“Thú vị, cực kỳ thú vị”, Doãn Chí Bình cười gằn: “Chúng ta chờ ngày này lâu lắm rồi”.

“Đúng là ông trời có mắt”, Giang Hạo nghiến răng nghiến lợi.

“Hôm nay rơi vào tay chúng ta, ngươi chắc chắn sẽ sống không bằng chết”, sắc mặt Tử Sam cũng lạnh lùng khó coi.

“Lên cho ta”, dứt lời, ba người bọn chúng vung tay, đệ tử ba nhà đồng loạt xông lên.

Thấy bao nhiêu người nhào về phía mình, Diệp Thành bất giác bĩu môi nhưng không định tự mình động thủ mà gọi Tử Huyên ra.

Ầm!

Ngay sau đó, Bảo Liên Đăng bay ra từ đầu mày Tử Huyên, lơ lửng giữa không trung rồi nhanh chóng trở nên to lớn, nó toả ra ánh sáng rực rỡ, khí tức chói loà tràn ngập, uy lực vô cùng.

Bịch! Bịch! Bịch!

Lập tức có tiếng ngã xuống vang lên, binh khí vừa vung ra, những kẻ nhào tới lần lượt ngã xuống.

Không chỉ bọn chúng mà ngay cả Doãn Chí Bình, Giang Hạo và Tử Sam cũng không ngoại lệ, vừa xông lên còn chưa ra tay đã bị đè xuống đất, Diệp Thành muốn giết chúng cũng được.

“Hình nộm”, Doãn Chí Bình nhìn chằm chằm Diệp Thành, vẻ mặt khó coi đến cực điểm.

“Đúng là tính đi tính lại cũng không tính đến việc hắn có hình nộm lợi hại như thế”, Giang Hạo vẫn cắn răng nghiến lợi nói.

“Chết tiệt”.

Thấy bao nhiêu người bị trấn áp tại chỗ, các đệ tử vây xem đều tấm tắc cảm thán: “Thấy chưa, yếu trâu còn hơn khoẻ bò, dù gì hắn cũng là đệ tử chân truyền đệ nhất Hằng Nhạc Tông, hình nộm chắc chắn là chưởng giáo thưởng cho hắn”.

“Các vị sư huynh, tu luyện cho tốt đi! Đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến việc tìm ta trả thù”, Diệp Thành lắc đầu rồi đi lướt qua đám người, hắn không rảnh nói chuyện vớ vẩn với mấy kẻ này.

Trước khi đi, hắn còn nhìn về hướng Địa Dương Phong, Nhân Dương Phong và Giới Luật Đường ở phía xa: “Ba vị sư bá trông coi đệ tử nhà mình cho tốt, đều là người cùng tông, nếu còn làm vậy con sẽ không khách sáo đâu”.

Nói xong Diệp Thành sải bước đi qua, để lại cho mọi người bóng lưng thẳng tắp, đĩnh đạc.

A!

Sau lưng hắn là những tiếng gào thét ầm ĩ, bọn họ lại thất bại.

A!

Trên đỉnh núi, Cát Hồng, Triệu Chí Kính và Thanh Dương Chân Nhân tức giận muốn giết người, bọn họ đã mưu tính hết nhưng vẫn không giữ được Diệp Thành.

Phía này, Diệp Thành đã tới rìa bậc thang đá.

Hửm?

Hắn không bước xuống bậc thang ngay mà khẽ nhíu mày, mắt hơi nheo lại: “Từ nội môn đi theo tới ngoại môn, khí tức lờ mờ này không phải là chưởng môn sư bá phái tới bảo vệ mình đấy chứ? Hay là kẻ nào có ý đồ gây rối?”

Trong lòng nghĩ như vậy, Diệp Thành vẫn bước xuống bậc đá.

Còn chưa vào đến Tiểu Linh Viên, hắn đã nghe thấy tiếng “vút vút”, không cần nói cũng biết là âm thanh Hổ Oa luyện côn.

“Ông ơi, cháu về rồi”, Diệp Thành nhẹ nhàng đẩy cửa Tiểu Linh Viên ra.

“Đại ca ca, huynh về rồi”, thấy Diệp Thành về, Hổ Oa đầu đầy mồ hôi vội vàng cất Ô Thiết Côn đi.

“Ngưng Khí tầng sáu, không tệ”, Diệp Thành mỉm cười vỗ vai Hổ Oa, thầm nói thời gian này cậu nhóc vẫn rất chăm chỉ tu luyện, hơn nữa nền tảng của cậu rất vững.

“Về rồi đấy à”, Trương Phong Niên bước ra khỏi phòng, ông vẫn điềm đạm, hiền hậu như trước, trông ông như một lão hoà nhã, dễ gần.

Quác! Quác!

Lúc này ngay cả linh thú Tiểu Ưng cũng tung cánh bay tới.

Chẳng mấy chốc trong Tiểu Linh Viên đã được bày ra một cái nồi lớn, mùi thịt thú hầm thơm phức, Diệp Thành còn không quên thêm vào rất nhiều linh dược để bồi bổ thân thể.

Nhìn Diệp Thành bận rộn trước chiếc nồi lớn, Trương Phong Niên rất hài lòng.

Hổ Oa có thể không biết nhưng sao ông có thể không biết! Ông đã nghe nói chuyện ở cuộc thi tam tông, có thể đánh bại được truyền thuyết bất bại, chàng thanh niên trước mắt phải nói là có thiên phú nghịch thiên.

“Ông à, ông tới nội môn với cháu đi!”, Diệp Thành vừa gắp thịt cho Trương Phong Niên vừa cười bảo.

“Ông già rồi, ở đây cũng rất tốt”, Trương Phong Niên nở nụ cười hiền hậu: “Chu sư huynh của Linh Khí Các, Bàng sư huynh của Vạn Bảo Các và Từ sư huynh của Linh Đan Các chăm sóc ông rất chu đáo, còn có những sư huynh, sư muội của cháu nữa, mọi người cũng thường xuyên tới thăm ông”.

“Đúng, đúng, mọi người đối xử với ông cháu đệ tốt lắm”, Hổ Oa cười thật thà, để lộ hai hàm răng trắng tinh.

“Ông nghe cháu đi, cháu không thể ở bên cạnh mọi người suốt, ở đó mới an toàn”, Diệp Thành gắp một miếng thịt hầm từ trong nồi ra, mỉm cười khuyên nhủ, trong lời nói lại đầy ý tứ sâu xa.

Bởi vì một giây trước, hắn lại cảm nhận được khí tức mờ nhạt kia, hơn nữa hắn còn cảm nhận được sát khí rõ ràng trong luồng khí tức ấy.

Điều này khiến hắn cực kỳ chắc chắn kẻ mạnh trong bóng tối đó không phải do phía Dương Đỉnh Thiên phái đến bảo vệ mình, mà khả năng cao là nội gián thế lực khác gài vào Hằng Nhạc Tông. Thấy nhân tố không xác định như thế, sao hắn có thể để Trương Phong Niên và Hổ Oa tiếp tục ở lại Tiểu Linh Viên được? Dù sao nếu xảy ra chuyện thì mấy người phía Từ Phúc cũng không kịp tới.

Trương Phong Niên cũng không ngốc, đương nhiên nghe ra được ý trong lời Diệp Thành.

“Lát nữa ông sẽ thu dọn đồ đạc”, Trương Phong Niên gật đầu, chủ yếu là vì ông không muốn khiến Diệp Thành phải phân tâm vì sự an toàn của họ.

Ăn cơm xong, Trương Phong Niên và Hổ Oa đi thu dọn đồ đạc.

Còn Diệp Thành ung dung đi dạo trong Tiểu Linh Viên, thi thoảng sẽ liếc nhìn nơi kín đáo, vì luồng khí tức mờ nhạt kia từ đó mà ra, tuy rằng che giấu rất tốt nhưng vẫn bị hắn phát hiện.

Sau khi đi dạo một lúc, Diệp Thành nhảy tới trước bức tường đá, lấy lại nửa viên Thiên Tịch Đan mà hắn cất đi trước đó.

Thu dọn xong hết, ba người mới rời khỏi đây, đi vào nội môn.

Họ đi chưa được bao lâu thì một người mặc áo bào đen xuất hiện, ánh mắt độc địa khiến người khác khiếp sợ: “Chưởng giáo đúng là chuyện bé xé ra to, một tên vô dụng thôi có thể tạo thành mối đe doạ gì chứ!”
Chương 308: Đón người
“Đây là nội môn ạ?”, vừa đến nội môn, Hổ Oa đã tò mò nhìn mọi thứ xung quanh: “Linh khí ở đây nhiều hơn ngoại môn nhiều!”

“Từ giờ đệ tu lyện ở nội môn đi!”, Diệp Thành cười nhẹ.

“Thật sự đã rất lâu không tới đây rồi”, Trương Phong Niên nhìn xung quanh, trong đôi mắt già nua đục ngầu ánh lên vẻ hoài niệm, dường như ông đang nghĩ đến một số chuyện trước đây, trước khi bị đuổi xuống núi ông cũng từng là trưởng lão, bây giờ quay về chốn cũ khó tránh khỏi có chút cảm khái.

“Ông à, cháu vẫn chưa biết sư tôn của ông là ai?”, Diệp Thành thăm dò hỏi thử.

“Thông Huyền Chân Nhân”, Trương Phong Niên không hề che giấu, nói xong ông còn vô thức nhìn về nơi xa. Đó là nơi rất sâu của Hằng Nhạc Tông, cuối cùng đôi mắt già nua dừng trên một ngọn núi.

“Ông đừng để ý, sư tổ sẽ tha thứ cho ông thôi”, Diệp Thành mỉm cười, dẫn hai người và Tiểu Ưng lên Ngọc Nữ Phong, sau đó đi đến rừng trúc nhỏ nơi hắn ở.

Ở đây yên tĩnh và thanh bình, là một nơi cực kỳ thích hợp với người già, mà với thiếu niên chịu khó tu luyện như Hổ Oa cũng rất có ích, vì linh khí trong rừng trúc nhỏ này vô cùng nhiều.

“Sau này mọi người sẽ sống ở đây”, Diệp Thành xách đồ vào nhà.

“Được, được”.

“Diệp Thành”, ngay sau đó một bóng người xinh đẹp đi vào từng trúc, nhìn kỹ lại thì thấy là Sở Huyên.

Nghe thấy có người gọi, Diệp Thành chạy ra khỏi nhà trúc, nhìn thấy Sở Huyên lòng hắn hơi chột dạ, hắn có cảm giác hôm nay Sở Huyên tới tìm mình là để giải quyết chuyện của Sở Linh.

“Sư… sư phụ, người tìm con có chuyện gì sao?”, Diệp Thành ho khan một tiếng.

“Có chút chuyện”, Sở Huyên nói rồi di chuyển tầm mắt từ người hắn sang Trương Phong Niên và Hổ Oa: “Họ là…”

“Con là Hổ Oa”, Hổ Oa rất thành thật, mỉm cười để lộ hai hàm răng trắng tinh.

“Sở… Sở sư tỷ?”, Trương Phong Niên ngẩn người nhìn Sở Huyên.

Nghe vậy Sở Huyên khẽ nhíu mày, tập trung nhìn kỹ rồi hỏi thử: “Đệ là… Trương Phong Niên?”

“Là đệ, là đệ”, Trương Phong Niên rất kích động khi được Sở Huyên nhận ra, thân thể già nua run lên. Bao nhiêu năm trôi qua, sư tỷ năm xưa vẫn nhận ra ông.

“Trương sư đệ, năm tháng khiến người ta già đi nhỉ!”, Sở Huyên cười khẽ, nhẹ nhàng đặt bàn tay ngọc ngà lên vai Trương Phong Niên, truyền chân nguyên vào người ông ấy, giúp ông làm ấm, bồi dưỡng thân thể: “Chuyện năm đó không hoàn toàn là lỗi của đệ, khi nào sư tôn xuất quan, Huyên Nhi sẽ nói giúp đệ”.

“Là ta phạm sai lầm lớn, nên bị trừng phạt”, Trương Phong Niên cười nhưng trong mắt lại có giọt lệ, nhất là khi cảm nhận được chân nguyên Sở Huyên truyền vào cơ thể mình đang đi qua kinh mạch, ông cảm thấy toàn thân ấm lên.

“Sư phụ, con đón gia gia và Hổ Oa tới đây, người không có ý kiến gì chứ ạ?”, Diệp Thành cười tươi hỏi.

“Ngươi nói cứ như ta đây là người máu lạnh lắm ấy!”, Sở Huyên tức giận liếc Diệp Thành.

“Con không có ý đó”.

“Ta thấy ngươi có ý này”, Sở Huyên lại không vui nhìn hắn, sau đó mới cười với Trương Phong Niên: “Trương sư đệ, đệ nghỉ ngơi đi! Ta tìm Diệp Thành có chút việc”.

Nói xong Sở Huyên bước tới căn nhà trúc của Diệp Thành: “Diệp Thành, vào đây”.

Nghe vậy, Diệp Thành sờ chóp mũi, tuy hơi sợ nhưng vẫn theo Sở Huyên đi vào nhà trúc.

Lúc hắn bước vào, Sở Huyên đã ngồi ngay ngắn ở đó, vắt hai chân lên nhau, cười tủm tỉm nhìn hắn: “Muốn lấy vợ không?”

“Muốn ạ”, Diệp Thành cười toét miệng.

“Không muốn cũng phải muốn”, Sở Huyên lườm Diệp Thành: “Linh Nhi bế quan rồi, khi nào nó xuất quan ta sẽ tổ chức hôn lễ cho hai đứa”.

“Con… con nghĩ chờ thêm một thời gian nữa đi ạ!”

“Ồ?”, Sở Huyên nhướng mày, hứng thú nhìn Diệp Thành: “Sao, nghe lời này của ngươi có vẻ không muốn lắm”.

“Không… không phải vậy”, Diệp Thành sờ chóp mũi, ho khan: “Con đánh không lại cô ấy, con sợ bị cô ấy đánh”.

Lời này của hắn khiến Sở Huyên bật cười: “Vậy ý ngươi là đợi đến khi nào ngươi mạnh hơn Linh Nhi?”

“Vẫn là sư phụ hiểu con”, Diệp Thành lại cười toe toét.

“Vậy không được!”, Sở Huyên ngẫm nghĩ một chút rồi lắc đầu, cười thật tươi nhìn Diệp Thành: “Đợi ngươi mạnh hơn rồi bắt nạt muội muội ta thì sao? Ta không muốn ngày nào nó cũng tới tìm ta kể khổ”.

“Vậy hay là sư phụ cũng lấy con đi! Hai người đều như nhau”, Diệp Thành mặt dày đưa ra ý kiến.

“Ồ!”, Sở Huyên không khỏi ngồi thẳng người hơn chút, hứng thú quan sát Diệp Thành từ đầu đến chân: “Ta thật sự không nhìn ra lá gan của tiểu tử ngươi lớn thật đấy! Sao, định một tay ôm muội muội, tay còn lại còn muốn ôm tỷ tỷ à?”

“Nói thật, đúng là con nghĩ như vậy”, Diệp Thành xoa tay, cười hì hì.

“Được!”, Sở Huyên vén tóc, mỉm cười duyên dáng nhìn Diệp Thành: “Chờ ngày nào thực lực ngươi mạnh hơn ta thì sư phụ đây cũng sẽ lấy ngươi!”

“Không phải sư phụ đang đùa con đó chứ?”, hai mắt Diệp Thành đột nhiên sáng rỡ: “Vậy chúng ta quyết định thế nhé, người không được nói lời không giữ lời như lần trước đâu đó”.

“Ồ? Vậy ngươi nói xem, sư phụ nói lời không giữ lời lúc nào?”, Sở Huyên vui vẻ nhìn Diệp Thành.

“Lúc ở cuộc thi tam tông đó”, Diệp Thành ngoáy lỗ tai: “Người nói nếu con giành vị trí thứ nhất thì người sẽ cởi quần áo cho con xem, nhưng từ lúc con về đến giờ chỉ thấy người đánh con”.

“Ngươi chắc chắn muốn thấy ta khoả thân?”, Sở Huyên chớp đôi mắt xinh đẹp, mỉm cười nhìn Diệp Thành.

Thấy Sở Huyên lại nở nụ cười này, Diệp Thành cười khan một tiếng, hắn đã quá quen thuộc với nụ cười này, mỗi lần Sở Huyên cười kiểu này là báo hiệu hắn sắp bị đòn.

Hờ hờ hờ…

Nghĩ rồi Diệp Thành cười gượng, vô thức lùi lại một bước, lắc đầu như trống bỏi.

Nhưng trong lòng hắn không nghĩ vậy.

Không cởi thì lão tử cũng đã thấy hết từ lâu rồi. Diệp Thành thầm cười trong lòng, khả năng nhìn xuyên thấu của Tiên Luân Nhãn bá đạo nhường nào chứ, bây giờ Sở Huyên đang mặc quần áo nhưng trong mắt hắn cũng chẳng khác gì không mặc.

Hắn lại bắt đầu ngắm cơ thể Sở Huyên từ trên xuống dưới, thân thể trắng nõn không tỳ vết có thể gọi là hoàn mỹ, mỗi tấc da đều sáng lên vẻ quyến rũ mê người, hắn nhìn mà không khỏi đứng núi này trông núi nọ.

Ô… A… Ưm…!

Đột nhiên trong đầu Diệp Thành lại vang lên tiếng kêu của Sở Linh đêm đó.

“Sư phụ kêu chắc sẽ hay hơn”, Diệp Thành lại bắt đầu suy nghĩ viển vông, hơn nữa còn nở nụ cười dung tục, hai luồng ấm nóng từ lỗ mũi chảy ra, ngọn lửa quỷ dị ở bụng dưới bùng lên khiến khiến thân dưới hắn có thêm thứ gì đó dựng lên.

“Ta có thể hiểu là ngươi đang suy nghĩ phóng túng không?”, Sở Huyên vừa tỉa móng tay vừa ung dung lên tiếng, trong tay cô còn có thêm một thứ gì đó, nhìn kỹ lại thì thấy là chiếc kéo sáng bóng.

Diệp Thành thấy vậy thì vội che đũng quần, không biết vì sao nhìn cây kéo đó hắn luôn cảm thấy lành lạnh giữa hai chân.

“Được rồi, nói chuyện nghiêm túc”, Sở Huyên cất kéo đi, ý cười biến mất, cô hỏi Diệp Thành: “Không biết ngươi đã nghe nói đến Thái Hư Cổ Long hồn chưa?”
Chương 309: Chuyện cưới vợ
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Tiên võ đế vương
  • 5.00 star(s)
  • Lục Giới
Chương 1666-1670
TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom