• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên Võ Truyền Kỳ - Diệp Thành (1 Viewer)

  • Chương 296-299

“Muội…muội…”, Sở Linh há hốc miệng thế nhưng lại không biết phải trả lời thế nào. Từ trước đến giờ cô đều chôn dấu chuyện đêm đó trong lòng, thân là ngọc nữ, Sở Linh thật sự không biết phải hé răng thế nào.

Thế nhưng trên đời này có quá nhiều chuyện người tính không bằng trời tính, đột nhiên bọn họ lại gặp phải kẻ địch mạnh, đột nhiên sóng gió bủa vây khiến tỷ muội cô ta phải hợp thể đối đầu, và bí pháp hợp thể này cần hai cơ thể còn trinh tiết…

“Là ai đã lấy đi trinh tiết của muội?”, Sở Huyên trừng mắt nhìn Sở Linh, nếu không phải sử dụng bí pháp hợp thể thì cho tới bây giờ cô cũng không biết được muội muội của mình đã không còn trong trắng, cũng vì vậy mới dẫn đến bọn họ hợp thể thất bại, cả hai đều chịu phản phệ vô cùng lớn.

“Diệp…Diệp Thành”, cuối cùng Sở Linh cũng mím môi nói ra cái tên đó. Sở Huyên đã biết cô không còn trinh trắng, vậy thì việc này cô cũng chẳng thể giấu nổi.

“Diệp…Diệp Thành?”, nghe cái tên này, Sở Huyên đơ người.

Mặc dù cô biết muội muội và đồ đệ của mình chắc chắn có bí mật gì đó nhưng cho dù thế nào cô cũng không thể ngờ lại là chuyện này, trinh tiết cả đời của muội muội lại do chính đồ đệ của mình lấy đi.

Sở Huyên chỉ cảm thấy đầu mình choáng váng hoang mang, cho tới bây giờ cô cũng không thể nào tin nổi.

Sở Huyên bất giác nghiêng đầu sang nhìn Diệp Thành ở bên dưới.

Lúc này Diệp Thành vẫn trong trạng thái mộng mị, khí tức toàn thân nhanh chóng tiêu tan, có vẻ như vì phản phệ quá nhiều khiến các lỗ chân lông trên cơ thể hắn đều trào máu, không thể nào cầm lại nổi.

“Chẳng trách mà lần đầu tiên hắn gặp mình đã bỏ chạy”.

“Chẳng trách hắn sợ muội như vậy”, Sở Huyên nhất thời hiểu ra nhiều việc, có quá nhiều chuyện trong ký ức phù hợp với logic.

“Đó…đó không phải là lỗi của hắn”, Sở Linh mím môi, bất giác cúi đầu, trên khuôn mặt còn ửng đỏ: “Là muội trúng Hợp Hoan Tán, là…là hắn cứu muội”.

“Đây là số phận trời xanh an bài sao?”, Sở Huyên thu lại ánh mắt không hề tỏ ra phẫn nộ, ngược lại, trong ánh mắt cô còn hiện lên thứ tình cảm phức tạp.

Rầm! Đùng!

Khi Sở Huyên còn đang mải suy nghĩ thì Đạo Huyền Chân Nhân và Bàng Đại Xuyên ở một nơi khác đã bị lão già mặc đồ đen kia tung chưởng đánh ngã.

Thấy vậy, Sở Huyên tạm thời bình tĩnh thu lại suy nghĩ, cùng Sở Linh tiếp tục cuộc đại chiến.

Phụt! Phụt!

Trong hư không là màn mưa máu không ngớt, Đạo Huyền Chân Nhân bị thương, phần ngực bị lão già mặc đồ đen kia chỉ điểm đâm thủng trào máu, Bàng Đại Xuyên mặc dù phòng ngự bá đạo nhưng binh khí bản mệnh cũng bị đánh tan nát, phản phệ khủng khiếp khiến linh hồn ông ta bị thương trầm trọng.

Còn Sở Huyên và Sở Linh cũng không khá hơn là bao, cả hai người máu me đầm đìa.

Đặc biệt là Sở Linh, liên tiếp thi triển bí pháp linh hồn nhưng cô lại dựa vào linh hồn thần thông và nó không hề có tác dụng với xác chết dị thường của lão già kia vì lão ta không có linh hồn.

“Cứ vậy sớm muộn rồi cũng sẽ bị hao kiệt đến chết mất”, thấy mấy người phía Sở Huyên không ngừng trọng thương, đôi mắt Diệp Thành hằn lên từng đường vân máu, hắn vốn dĩ bị kết giới Cửu Minh trói buộc lại bị xác chết ở cảnh giới Chuẩn Thiên chặn lại thế này, hắn có thể tưởng tượng được nếu không có ứng cứu từ bên ngoài thì bọn họ đều phải bỏ mạng tại đây.

Nghĩ vậy, hắn lại nghiến răng, cố gắng hết sức có thể đứng dậy trong trạng thái chòng chành. Hắn biết rằng nếu dùng đòn công kích thông thường thì sẽ không có tác dụng với xác chết dị thường kia, thế nhưng Tiên Luân Cấm Thuật có lẽ lại khác.

“Có lẽ tên ăn hại như mình vẫn còn có chút tác dụng”, Diệp Thành đứng dậy, chốc chốc lại chao đảo có vẻ như giây phút sau đó hắn rất có khả năng sẽ ngã dụi ra đất: “Không biết hoả diệm Thiên Chiếu có thể thiêu đốt lão ta thành hư vô không?”

Đúng vậy, hắn cũng không dám khẳng định hoả diệm thiên chiếu có tác dụng với xác chết kia hay không, hắn thậm chí còn không biết trạng thái của mình lúc này gay go thế nào….còn có thể sử dụng tới Tiên Luân cấm thuật hay không.

Thế nhưng có một điểm hắn có thể chắc chắn rằng một khi hi sinh tuổi thọ để sử dụng Tiên Luân cấm thuật thì hắn rất có khả năng sẽ chết ngay tại chỗ vì vết thương của hắn quá nặng hoặc hắn đã không thể còn mạng để đấu chọi lại với phản phệ của Tiên Luân cấm thuật nữa.

“Cho dù thế nào thì cũng phải thử”, Diệp Thành lau đi vết máu nơi khoé miệng, hắn lảo đảo bước đi về phía đang diễn ra đại chiến.

Có lẽ trận đại chiến trong hư không quá khốc liệt, ánh mắt của mấy người phía Tư Đồ Nam đều tập trung về phía đó nên khi Diệp Thành rời đi bọn họ cũng không hề nhận ra, và khi bọn họ nhận ra thì cũng đã quá muộn.

Phía đó, Diệp Thành chao đảo người cố gắng đứng vững, hắn ngẩng mặt, ở khoảng cách cả trăm trượng trong hư không, hắn nhìn chằm chằm vào giữa trán lão già mặc đồ đen sau đó thầm mở Tiên Luân Nhãn.

Có điều hắn vừa chuẩn bị hi sinh tuổi thọ thì trong đầu vang lên một giọng nói khiến hắn loạng choạng suýt chút nữa thì ngã ra, mũi và miệng trào máu, khuôn mặt vốn dĩ đã không còn chút sắc của hắn đột nhiên trở nên tái nhợt.

Không chỉ có vậy, việc cố gắng sử dụng Tiên Luân Nhãn cũng khiến đầu nhắn như muốn nổ tung, đến cả tầm nhìn ở mắt trái cũng mơ hồ.

“Tiên Luân Nhãn, cầu xin mày, giúp tao lần nữa”, Diệp Thành mờ mắt nhưng trong lòng vẫn thầm gào thét.

Phụt! Phụt!

Khi Diệp Thành còn đang cố gắng hít thở thì trong không trung lại có máu tươi bắn vọt ra, Bàng Đại Xuyên suýt chút nữa bị một chưởng của lão già mặc đồ đen đánh tàn phế, còn phần ngực của Đạo Huyền Chân Nhân cũng bị đánh gẫy mất vài đoạn gân. Sở Huyên bị đâm xuyên vai, vai sau của Sở Linh bị chém tạo ra một đường máu dài và sâu.

“Thân thể không chết sao?”, cả bốn người hợp lại nhưng đều phun ra máu.

“Giúp…giúp con bao vây giữ lão ta lại”, khi cả bốn người cau mày, bên dưới liền vang lên giọng nói gắng gượng của Diệp Thành.

Hắn đã đứng dậy một lần nữa, khuôn mặt đau đớn có phần méo xệch, hắn cố chịu đựng phản phệ để ngưng tụ Tiên Luân Đồng Lực đang tán loạn và nhìn chằm chằm vào lão già kia. Vì tầm nhìn của hắn mơ hồ còn tốc độ của lão ta lại qúa nhanh khiến hắn thật khó có thể đánh trúng trong một chiêu.

Thấy vậy, mấy người phía Sở Huyên tái mét mặt. Trước đó vì trận đại chiến nên bọn họ chỉ mải đối phó với lão già kia mà hoàn toàn không nhận ra Diệp Thành đã lê thân xác đẫm máu của mình tới đây.

Hiện giờ Diệp Thành cố gắng gượng như vậy khiến bọn họ đoán được hắn định làm gì, nhìn con mắt mơ hồ đó rõ là muốn quyết đấu tới cùng.

“Hắn lại sử dụng bí thuật bá đạo đó”, Bàng Đại Xuyên vội nói.

Không cần Bàng Đại Xuyên lên tiếng thì mấy người phía Sở Huyên cũng nhận ra tuổi thọ của Diệp Thành đang nhanh chóng mất đi và hiến tế cho con mắt Tiên Luân Nhãn kia chỉ vì đổi lại sức mạnh huỷ diệt lão già đó.

Tất cả mọi người đều biết rằng Cấm Thuật Thiên Chiếu kia mặc dù bá đạo nhưng phản phệ cũng hết sức khủng khiếp, với trạng thái hiện tại của Diệp Thành, một khi thi triển thì chỉ còn đường chết.

“Dừng lại”, Sở Huyên vội nạt.

“Dừng…dừng không được”, Diệp Thành chao đảo, đến đứng còn không vững, cứ thế để Tiên Luân Nhãn điên cuồng lấy đi tuổi thọ, và vì hắn không ngừng hiến tế tuổi thọ nên sức mạnh của Tiên Luân Nhãn cũng nhanh chóng được ngưng tụ.

“Xin…xin mọi người bao vây giữ chân lão ta cho con”, Diệp Thành nói với giọng khẩn cầu, Tiên Luân Nhãn bên trái đã hiện lên từng đường vân máu màu đen, phản phệ khốc liệt khiến công thể và linh hồn của hắn đều đã tới bên lề của sự tan vỡ và đã không thể phân định nổi hiện thực và hư ảo nữa.

“Bao vây lão ta”, Đạo Huyền Chân Nhân nghiến răng, ngưng tụ thủ ấn, Bàng Đại Xuyên lập tức làm theo, cũng ngưng tụ thủ ấn.

“Dừng lại”, chỉ có Sở Linh và Sở Huyên đều lao về phía Diệp Thành từ trong hư không.

Có điều mọi thứ đã muộn.

Thiên chiếu!

Sau tiếng hô bằng sức bình sinh cuối cùng của Diệp Thành, Tiên Luân Cấm Thuật được phát huy tác dụng, lấy con mắt bên trái của hắn làm trung tâm, trong chốc lát hình thành nên sóng vân mạnh mẽ tản ra ngoài, đến cả không gian cũng méo mó cả đi.

Ngay sau đó, phần đầu của lão già mặc đồ đen đang bị bao vây trong hư không đột nhiên hiện lên hoả diệm màu đen.

Rồi trong phút chốc, phần trán của lão ta bị thiêu thành hư vô bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, trong đó cũng bao gồm cả đạo chú ấn giữa trán lão ta, nó dần dần bị hoá giải vào thời gian và không gian.

Chú ấn bị huỷ diệt, lão già mặc đồ đen lảo đảo, ngọn lửa màu đen thiêu đốt cơ thể lão ta vẫn chưa rơi xuống đất đã hoá thành hư vô.

“Chết cũng đáng”, thấy kết giới Cửu Minh bị phá vỡ, Diệp Thành mìm cười một cách mỏi mệt, cơ thể đẫm máu của hắn lảo đảo, một cơn gió nhẹ thổi qua khiến hắn ngã từ trên trời xuống.

“Diệp Thành”, Sở Huyên như một đạo thần mang bay đến, vào giây phút Diệp Thành ngã xuống cô đã ôm hắn vào lòng.
Chương 296: Dốc hết sức
Bầu trời đêm rợp ánh sao.

Cả Hằng Nhạc Tông đều được bao phủ bởi lớp mây và sương, bên được ánh sao và trăng chiếu rọi như mộng như ảo, trông chẳng khác gì chốn tiên cảnh giữa nhân gian.

Nhìn từ trên cao xuống, các đệ tử tu luyện lần lượt về sơn phong của mình chuẩn bị kết thúc một ngày tu luyện.

“Nào, uống nhiều một chút”, bên dưới Ngọc Nữ Phong, Hùng Nhị, Tạ Vân đang đứng đó. Hoắc Đằng cầm một bình rượu trút xuống mặt đất.

“Tiểu tử nhà ngươi đúng là không đáng tin gì cả, sao nói chết là chết được chứ”, Tạ Vân cũng cầm bình rượu hồ lô trút xuống đất.

Mấy người bọn họ mặt mày thê lương, lần lượt lấy rượu ra trút xuống đất, không cần nói cũng biết bọn họ đang tế Diệp Thành vì Sở Huyên và Sở Linh trước khi đi tới Chính Dương Tông đã lập kết giới ở Ngọc Nữ Phong, người ngoài không được vào, tất cả mọi người chỉ có thể tế bái Diệp Thành ở dưới chân núi Ngọc Nữ Phong.

Haiz!

Tất cả mọi người đều thở dài.

Bọn họ đều biết Diệp Thành tới nước Triệu thực hiện nhiệm vụ nhưng chưa được vài ngày đã nhận được tin Diệp Thành bỏ mạng, điều này khiến tất cả đều hết sức đau lòng.

“Đi thôi! Đi thôi! Đây có lẽ là số phận trời xanh đã an bài rồi”, Tạ Vân lắc đầu bất lực, hắn là người đầu tiên quay người đi.

Thế nhưng hắn chưa đi được mấy bước thì một đạo thần hồng rẽ trời, giống như một đạo thần quang bay vào Ngọc Nữ Phong, cứ thế phá đi kết giới của Ngọc Nữ Phong.

“Ấy, Sở Huyên sư thúc”, Tạ Vân sững người.

“Trận so tài tam tông kết thúc rồi sao?”

“Người mà Sở Huyên sư thúc cõng là ai, sao lại…sao lại trông quen như vậy chứ?”, Hùng Nhị gãi đầu.

Ngay sau đó, tứ phương tám hướng của Hằng Nhạc Tông đều có khí tức của kẻ mạnh lan ra, từng bóng hình như trường hồng bay vào Ngọc Nữ Phong, đến cả Từ Phúc, Bàng Đại Hải, Đạo Giới Chân Nhân, Chu Đại Phúc đều có mặt.

Thấy vậy, mấy người phía Tạ Vân càng cảm thấy khó hiểu.

Tiếp đó, Ngọc Nữ Phong liên tiếp có người ra ra vào vào, thần sắc hết sức vội vàng vả lại sắc mặt ai nấy đều hết sức khó coi.

Có vẻ như động tĩnh phía Ngọc Nữ Phong quá lớn nên khiến rất nhiều đệ tử chú ý, các đệ tử quay về Ngọc Nữ Phong cũng kéo thành nhóm ba người, năm người chạy ra ngoài, tất cả tập trung ở dưới chân Ngọc Nữ Phong.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, các đệ tử tập trung lại càng lúc càng đông, tiếng bàn tán xôn xao cũng theo đó mà nhiều lên.

“Trưởng lão của Hằng Nhạc Tông chúng ta hầu như đều đến cả rồi”.

“Trông bộ nhất định xảy ra chuyện lớn rồi”.

Quả nhiên, trong tiếng bàn tán, bên trên Ngọc Nữ Phong truyền ra từng luồng thông tin kinh người, đám người vốn dĩ huyên náo thì lúc này còn huyên náo hơn tạo thành một làn sóng.

“Cái gì? Diệp Thành vẫn còn sống?”

“Cái gì? Trước đó Diệp Thành là đệ tử của Chính Dương Tông?

“Cái gì? Diệp Thành và Huyền Linh Chi Thể từng là người thương sao?”

“Cái gì? Diệp Thành đánh bại Huyền Linh Chi Thể, đứng đầu trong trận so tài tam tông?”

Từng luồng thông tin kinh người lan ra khiến đám người vây kín dưới chân Ngọc Nữ Phong đều cảm thấy choáng váng.

“Diệp Thành không phải đã chết rồi sao? Sao lại còn sống?”, có đệ tử gãi đầu nghĩ không thông.

Việc Diệp Thành chết ai ai cũng biết, kẻ truy sát Diệp Thành chính là Đan Hồn ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, Diệp Thành có thể sống sót dưới sự truy sát của kẻ mạnh như vậy khiến tất cả mọi người đều phải ngỡ ngàng.

“Trước đây hắn là đệ tử của Chính Dương Tông sao?”, sau hồi ngỡ ngàng lại có tiếng bàn tán vang lên.

Ai mà ngờ nổi con ngựa chiến lớn mạnh nhất trong ba tháng nay của Hằng Nhạc Tông lại chính là đệ tử của Chính Dương Tông.

“Từng là người thương của Huyền Linh Chi Thể”, tất cả đều ngơ ngác nhìn nhau, cho dù có đánh vỡ đầu bọn họ thì bọn họ cũng không thể ngờ nổi còn có chuyện này.

Đây là một tin tức hết sức chấn động. Con ngựa chiến như Diệp Thành giấu không ít chuyện. Trước đây hắn là đệ tử của Chính Dương Tông đã đành, ấy thế mà còn là người thương của Huyền Linh Chi Thể nữa.

Đương nhiên điều khiến người ta bất ngờ nhất chính là Diệp Thành đánh bại cả Huyền Linh Chi Thể và dành được vị trí đứng đầu trong trận so tài tam tông.

“Thật khó tin”, thông tin này đã vượt qua nhận thức của tất cả mọi người.

“Huyền Linh Chi Thể chính là truyền thuyết bất bại, sự tồn tại vốn dĩ là vô địch ấy, với tu vi có thể lấn át tuyệt đối lại bại trong tay Diệp Thành mới ở cảnh giới Nhân Nguyên. Trận chiến này diễn ra thế nào vậy chứ?”, bọn họ nghĩ không thông, thế nhưng đây lại là sự thực. Diệp Thành ở cảnh giới Nhân Nguyên cuối cùng vẫn là người chiến thắng.

“Thật sự hối hận vì đã không tu luyện chăm chỉ, không thể có cơ hội tận mắt chứng kiến trận chiến đặc sắc đó”.

“Sao ta lại cảm thấy như mình đang mơ thế nhỉ?”, Tạ Vân, Hùng Nhị đứng ở chân Ngọc Nữ Phong, người nào người nấy đầu óc choáng váng, những thông tin chấn động liên tiếp kéo đến khiến bọn họ không thể nào hiểu nổi mọi chuyện.

“Không thể nào”, nhóm người phía Tề Dương, Tề Hạo, Khổng Tào, Giang Dương và Tả Khâu Minh trước đó liên tiếp phải chịu thiệt trong tay Diệp Thành lúc này đều tỏ ra hết sức kinh ngạc.

Diệp Thành có thể đánh bại Huyền Linh Chi Thể, thực lực đó còn phải nói sao? Điều đó có nghĩa rằng bọn chúng không có cơ hội phản kháng trong tay Diệp Thành, đến cả Huyền Linh Chi Thể còn bại thì bọn chúng chẳng là cái thá gì.

“Hắn…hắn rốt cục làm cách nào vậy chứ?”, trong đám người, Tô Tâm Nguyệt mặt mày tái nhợt, tên sư đệ luôn bị cô ta nói bằng câu “sát niệm quá lớn khó thành chính quả” đã hết lần này tới lần khác phá vỡ giới hạn kinh ngạc của cô ta, hết lần này tới lần khác chà đạp lên sự cao ngạo của cô ta.

“Cho dù ngươi có mạnh thì cuối cùng cũng khó thành chính quả”, cuối cùng, Tô Tâm Nguyệt hít vào một hơi thật sâu, cô ta lựa chọn tự lừa dối mình.

Những luồng thông tin chấn động nhanh chóng lan ra khắp Hằng Nhạc Tông, không chỉ trong nội môn mà đến cả ngoại môn cũng bùng nổ.

“Hắn đúng là kỳ tài hiếm có”, trong Tiểu Linh Viên, khi Trương Phong Niên nghe được tin này thì mặt mày tươi rói như thể giây phút đó ông ta trẻ ra vài tuổi.

“Con biết đại ca rất lợi hại mà”, ở bên, Hổ Oa cũng mỉm cười thật tươi, nắm tay năm chặt, trên khuôn mặt cậu ta rõ vẻ kiên định: “Rồi có ngày con cũng sẽ mạnh như đại ca”.

A….!

So với bọn họ thì kẻ thù của Diệp Thành trước đây khi ở ngoại môn như Tử Sam, Giang Hạo, Doãn Chí Bình đều rít lên hằn học. Bọn chúng cũng giống như Tề Hạo, Tả Khâu Minh trong nội môn, sau khi biết được chiến tích và truyền kỳ mà Diệp Thành tạo nên thì tất cả đều chắc chắn rằng kiếp này không thể là đối thủ của Diệp Thành.

Cát Hồng của Địa Dương Phong, Thanh Dương Chân Nhân của Nhân Dương Phong và Triệu Chí Kính của Giới Luật Đường cũng ngây người khi nhận thức được trước đó mình đã quá sai lầm, thế nhưng bọn họ không thể chấp nhận nổi sự thật này, mặt mày ai nấy đều tôi độc đến đáng sợ.

“Cái gì? Diệp Thành bị hãm hại, ăn phải linh đan Thực Cốt Đan năm vân sao?”

Khi những tiếng bàn tán xôn xao lên tới đỉnh điểm thì có một luồng thông tin kinh người lan khắp Hằng Nhạc Tông khiến các đệ tử đang ngây người kinh ngạc lại lần nữa đi tới một bất ngờ mới.

Thông tin vừa được lan đi, Hằng Nhạc Tông vừa yên tĩnh chưa nổi ba giây đã lại lần nữa bùng nổ.

“Thực Cốt Đan năm vân, vậy…vậy mà vẫn có thể sống?”

“Rốt cục là sao vậy? Một thiên tài tuyệt thế như vậy, sao lại có thể…”

“Báo ứng, đây rõ ràng là báo ứng, ha ha ha”.

Nhất thời, những bằng hữu tốt của Diệp Thành từ vui mừng kinh ngạc lại chìm vào trạng thái bi thương còn kẻ thù của hắn từ căm phẫn lại trở nên vui mừng một cách điên cuồng.

“Tốt, tốt lắm”, trong đại điện của Chính Dương Tông vang lên tiếng cười sảng khoái của Thành Côn vì nội gián từ Hằng Nhạc Tông báo về tình hình của Diệp Thành.

“Bị thương nặng như vậy, lại liên tiếp sử dụng cấm thuật và còn ăn phải Thực Cốt Đan năm vân, hắn nhất định sẽ phải chết”, ở bên, trưởng lão của Chính Dương Tông cười tôi độc.

“Có điều, chưởng giáo, chúng ta đã tổn thất mất hai âm minh tử tướng”.

“Hai người thì đã sao, ta chỉ cần hắn chết”, tiếng cười của Thành Côn đột nhiên ngừng lại: “Đây chính là cái giá khi đối đầu với Chính Dương Tông”.
Chương 297: Nhốn nháo

Đêm khuya, trong Ngọc Nữ Các của Ngọc Nữ Phong.

Phía Dương Đỉnh Thiên đứng trước giường, sắc mặt khó coi vô cùng.

Trên giường, Diệp Thành đầu tóc bạc phơ nằm đó, khắp người toàn máu là máu, khí tức hỗn loạn tới cực điểm, có vẻ như có thể rời xa thế giới này bất cứ lúc nào.

Từ khi hắn được đưa về đây tới giờ đã là hơn ba canh giờ rồi.

Trong thời gian này, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên liên tiếp truyền linh lực, chân nguyên và pháp lực cho Diệp Thành nhưng cơ thể hắn lại như quả bóng bị xì hơi, cho dù mọi người có đẩy bao nhiêu tinh nguyên vào cũng đều tiêu tán trong phút chốc.

Vết thương của hắn quá nặng, khi giao chiến với Cơ Tuyết Băng, hắn vốn dĩ trọng thương, lại thêm sử dụng Cấm Pháp Thiên Tế, ăn phải Thực Cốt Đan năm vân, bị đạo thương, trong khoảng thời gian ngắn sử dụng Thiên Chiếu hai lần, vả lại cả hai lần còn là cố gắng gượng để sử dụng….

Cơ thể của Diệp Thành lúc này vô cùng nguy kịch. Vùng đan hải khô cạn, không hề có chút chân khí, xương cốt và kinh mạch trong cơ thể đã đứt gãy tám chín phần, lục phủ ngũ tạng, tứ chi bách cốt càng bị huỷ hoại khủng khiếp, cả thân hình chỉ toàn máu là máu, trông hắn như một người máu, tất cả các lỗ chân lông đều trào máu liên tục.

Thế mà hắn vẫn còn sống, như vậy đã là một kì tích rồi. Tất cả mọi người đều biết, hắn có thể sống được hay không tạm thời chưa bàn, cho dù có thể sống tiếp thì cũng chỉ là một kẻ tàn phế không hơn không kém.

Kỳ tài nghìn năm xuất hiện, lại còn là tương lai của Hằng Nhạc Tông, một đệ tử với khả năng thiên phẩm như vậy lại bị Thực Cốt Đan huỷ hoại căn cơ, phế bỏ tu vi toàn thân, điều này đối với một tông môn mà nói là sự mất mát vô cùng to lớn.

Trong Ngọc Nữ Các là bầu không khí im ắng đến kinh người, bầu không khí nặng nề vô hạn.

“Đáng chết’, ở bên vang lên âm thanh rắc rắc và giọng nói phẫn nộ với sự áy náy tột cùng: “Ta phải qua đó, nếu như ta có mặt ở đó thì Thành Côn cũng không dám mưu hèn kế bẩn như vậy với Diệp Thành”.

“Haiz…”

“Khai chiến, phải khai chiến với chúng”, Bàng Đại Xuyên tức tối lên giọng phẫn nộ.

“Đệ có thể im lặng cho ta được không, còn thấy chưa đủ loạn à?”

“Đệ…”.

Rắc! Rắc!

Khi mọi người đang nói chuyện thì cơ thể Diệp Thành vang lên từng tiếng động do xương cốt va chạm vào nhau.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều nheo mắt và đưa mắt qua nhìn.

Âm thanh rắc rắc đó đương nhiên phát ra từ trong cơ thể Diệp Thành. Không sai, bí pháp Man Hoang Luyện Thể lại bắt đầu tự vận hành, vừa luyện thể đồng thời vừa trị thương.

Vì sự vận hành của Man Hoang Luyện Thể mà toàn thân hắn đều bốc lên làn khói xanh, vết thương nứt lìa không ngừng liền lại, máu và thịt hư tổn đều được bài trừ, máu thịt mới được sinh ra.

Điều quan trọng hơn cả là xương cốt và kinh mạch, lục phủ ngũ tạng, tứ chi bách cốt trong cơ thể hắn không ngừng nứt lìa khi bí pháp kia khai triển, nhưng nó cũng không ngừng liền lại với nhau, cứ như vậy lặp đi lặp lại tuần hoàn trong cơ thể hắn.

“Có thể luyện thể lại có thể trị thương sao?”, Dương Đỉnh Thiên kinh ngạc.

“Lại là bí pháp luyện thể bá đạo”, Từ Phúc, Phong Vô Ngấn và Đạo Huyền Chân Nhân từng thấy Diệp Thành thi triển bí pháp này trong cuộc so tài ngoại môn nên không khỏi trầm trồ.

“Sao vậy, các đệ đều biết bí thuật này sao?”, Dương Đỉnh Thiên ngẩng đầu nhìn mọi người.

“Vâng”, Đạo Huyền Chân Nhân gật đầu từ từ lên tiếng: “Vào cuộc so tài ở ngoại môn, Diệp Thành cũng từng dùng bí thuật này để chống lại tác dụng của Bạo Cốt Đan, vừa đối chiến vừa luyện thể”.

“Vừa…vừa đối chiến vừa luyện thể?”

“Bí pháp này đệ cũng từng thấy”, Từ Phúc hít vào một hơi thật sâu nhưng lại tặc lưỡi trầm trồ: “Rõ ràng là bí pháp của kẻ điên nào đó sáng tạo ra, căn bản không phải con người có thể tu luyện”.

Nói rồi, Từ Phúc không quên đem bản dập của bí pháp Man Hoang Luyện Thể ra đưa cho Dương Đỉnh Thiên.

Dương Đỉnh Thiên vội nhận lấy, những trưởng lão chưa từng thấy bí thuật Man Hoang Luyện Thể này đều vây lại tò mò.

Sau khi lướt qua một lượt, bọn họ đều tròn mắt kinh ngạc, Sở Linh bất giác lấy tay che miệng, cho dù là bọn họ thì khi nhìn từng dòng chữ trên bản dập cũng không khỏi thót tim.

Luyện cốt tạo tuỷ, rèn gân thông mạch, tôi tâm luyện huyết, rèn dũa da thịt. Đọc nhanh tại Vietwriter

Mười sáu chữ mặc dù ngắn nhưng cũng đủ để thể hiện sự bá đạo của Man Hoang Luyện Thể. Sự bá đạo của Man Hoang Luyện Thể và nỗi đau đớn phải chịu đựng khi luyện thể quá tàn khốc.

“Đây…đây là bí thuật do tên điên nào tạo ra vậy?”, cuối cùng, bầu không khí im lặng cũng bị Bàng Đại Hải ngắt lời.

“Diệp Thành có thể tu luyện bí thuật luyện thể bá đạo thế này sao?”

“Đúng là quá khắt khe với bản thân”.

“Nói không chừng Diệp Thành còn có thể dựa vào bí thuật này để khôi phục lại cũng nên”, Đạo Huyền Chân Nhân nói một câu khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, ánh mắt hướng sang nhìn Diệp Thành đang nằm trên giường.

Trên giường, Diệp Thành mặc dù đang trong trạng thái hôn mê nhưng âm thanh xương cốt va chạm nhau vẫn không ngừng vang lên khiến người ta nghe mà kến tai.

Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng nhận ra rằng kinh mạch và xương cốt bên trong cơ thể Diệp Thành đã liền lại được một nửa, lục phủ ngũ tạng, kì kinh bát mạch và tứ chi bách cốt đều không ngừng hồi phục nhờ quá trình luyện thể không ngừng.

Bá đạo!

Quả thực bá đạo!

Tất cả mọi người thật sự hết sức kích động.

“Có điều đạo thương của Diệp Thành vẫn còn đó”, khi tất cả đang tỏ ra phấn chấn thì Dương Đỉnh Thiên đã lắc đầu bất lực.

Nói tới đạo thương, sắc mặt của tất cả mọi người đều khó coi thấy rõ.

Đạo thương không phải là thương thế bình thường, nó đã vượt qua phạm vi của thuốc và châm cứu có thể phát huy tác dụng, đó là vết thương từ linh hồn, căn bản không có khả năng cứu chữa, đệ tử chân truyền đệ nhất của Hằng Nhạc Tông là Liễu Dật chẳng phải cũng là một ví dụ điển hình sao?

Đạo thương của Diệp Thành vẫn còn tồn tại, điều đó có nghĩa rằng cho dù hắn tỉnh lại thì vẫn là một phế nhân.

Đêm khuya, nhóm người phía Dương Đỉnh Thiên rời đi bàn bạc chuyện bị đánh úp và cách ứng phó với Chính Dương Tông.

Trong Ngọc Nữ Các chỉ còn lại hai bóng hình: Sở Huyên và Sở Linh.

Cả hai người không ai nói lời nào, chỉ lặng lẽ đứng trước giường quan sát Diệp Thành. Sự hào hoa phong nhã của hắn hiện giờ lại đổi thành bộ dạng thê thảm với mái tóc bạc phơ, khoé mắt còn hằn lên vết nhăn.

Không biết vì sao mà trong đôi mắt của cả hai người bất giác hiện lên nét đau khổ và phức tạp.

Thiếu niên đang nằm trên chiếc giường này đã liều mạng sử dụng cấm thuật cực mạnh diệt trừ xác chết đáng sợ, nếu không phải vậy thì có lẽ hiện giờ bọn họ đang trên đường đi xuống Hoàng Tuyền rồi.

……..

Đêm khuya, Diệp Thành mở mắt ra. Hiện lên trong mắt hắn là cảnh tượng quen thuộc, và kí ức trước khi hôn mê vẫn còn đeo đẳng: Trận so tài tam tông, giao chiến với Cơ Tuyết Băng, bị hãm hại, ăn Thực Cốt Đan, bị xác chết chặn đường….

“Mình vẫn còn sống?”, Diệp Thành khàn giọng lên tiếng một cách mệt mỏi.

Hắn hít vào một hơi thật sâu, linh khí từ đất trời được hắn dẫn đường, cứ thế thâm nhập vào cơ thể hắn.

Chỉ là ngay sau đó khoé miệng hắn lại rỉ máu.

Đạo thương!

Diệp Thành khẽ lau đi vết máu nơi khoé miệng, hắn bất giác nhìn vào linh hồn mình và nhận ra trên linh hồn có một viết thương bị đứt dài ba trượng, không những không hề liền lại mà ngược lại còn có xu hướng đứt lìa hơn.

“Liễu Dật sư huynh, xem ra chúng ta là cặp huynh đệ éo le rồi”, Diệp Thành lắc đầu bất lực, vùng đan điền bị nứt lìa có thể dùng tiên hoả để phục hồi nguyên trạng nhưng đạo thương trong linh hồn thì hắn thật sự bất lực.

“Tiểu tử, chơi lớn quá rồi”, đột nhiên, một giọng nói vang lên trong đầu Diệp Thành.

“Thái Hư Cổ Long?”, nghe giọng nói này, Diệp Thành bất ngờ: “Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông cách nhau ít nhất phải hai trăm dặm, khoảng cách xa như vậy mà người vẫn có thể truyền âm đến sao?”

“Truyền cái quái gì cơ chứ. Ta dùng chín phần phân thân của ngươi làm trung gian thi triển bí pháp liên hệ với ngươi”.

“Ý....là ý này à?”

“Tiểu tử, ngươi rất được đấy”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành: “Bị thương nặng như vậy, lại ăn phải Thực Cốt Đan năm vân mà không chết, ta thật sự thấy kì lạ đấy. Một khi sử dụng Tiên Luân Cấm Thuật mà còn không chết,….”

“Nửa đêm rồi, chúng ta có thể nói chuyện gì có ích được không?”, Diệp Thành nói bằng giọng không mấy dễ chịu: “Ngươi có biết trị đạo thương thế nào không?”
Chương 298: Tàn phế

“Đạo thương không phải vết thương bình thường, vết thương này đã vượt qua khả năng chữa trị của mọi loại đan dược, muốn liền đạo thương thì phải nhờ vào Thiên Kiếp. Mặc dù Thiên Kiếp có khả năng huỷ diệt khủng khiếp nhưng khi nó lại có thể tôi luyện thân thể con người và điều quan trọng hơn cả là nó cũng có thể tôi luyện linh hồn con người. Với khả năng của ngươi thì ngươi có thể trải qua Thiên Kiếp, có lẽ sau khi trải qua Thiên Kiếp Tẩy Lễ, tạo hoá được tạo ra sau khi niết bàn trùng sinh sẽ khiến cho linh hồn của ngươi dù có vết thương nhưng sẽ được niết bàn trùng sinh tạo mới hoàn toàn.”

“Thiên Kiếp có thể trị đạo thương sao?”, nghe được bí mật này, Diệp Thành tỏ ra vô cùng bất ngờ. Nếu không phải Thái Hư Cổ Long xuất hiện thì có lẽ hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được.

“Nhưng ta không thể tu luyện, không thể dẫn Thiên Kiếp một lần nữa. Mà không dẫn được Thiên Kiếp thì ta không thể trị được đạo thương, đạo thương không được chữa trị căn bản không thể tu luyện, đây có khác gì là vòng tuần hoàn của cái chết đâu”, Diệp Thành tìm ra được vấn đề còn tồn tại.

“Mặc dù ngươi không dẫn được Thiên Kiếp nhưng chẳng phải ngươi có thiên lôi sao?”, Thái Hư Cổ Long rung rung mi mắt liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành: “Thiên lôi của ngươi có lẽ chính là tàn lưu của việc ngươi độ Thiên Kiếp đang còn lưu lại trong cơ thể ngươi. Nó là một phần của Thiên Kiếp, đương nhiên có thể trị đạo thương”.

Nghe Thái Hư Cổ Long nói vậy, Diệp Thành mới mỉm cười mừng rỡ: “Đúng là trời không tuyệt đường sống của con người”.

“Còn nữa, căn cơ tu luyện của ngươi đã bị tổn hại, cho dù đạo thương của ngươi được liền lại thì cũng cần tẩy lễ của Thiên Kiếp để giúp căn cơ tu luyện được niết bàn trùng sinh”.

“Ta hiểu rồi”.

“Chữa trị được đạo thương xong rồi bàn tới ức mạnh Huyền Linh do Huyền Linh Chi Thể để lại trong ngươi ngươi”, Thái Hư Cổ Long tiếp tục nói: “Thân ngươi mang Tiên Luân Nhãn, ở một ý nghĩa nhất định thì có nghĩa ngươi đang đứng cùng một bên với Tiên Tộc, Huyền Linh Chi Thể mang huyết mạch Thần Tộc, sức mạnh Huyền Linh do Huyền Linh Chi Thể để lại trong người ngươi xung khắc với Tiên Luân Nhãn, vả lại trong cơ thể của tiểu tử ngươi còn có ma huyết, huyết mạch của ma huyết và Tiên Luân Nhãn của Tiên Tộc, sức mạnh Huyền Linh của Thần Tộc đều có xung đột, cả ba xung đột với nhau, không xảy ra chuyện mới lạ”.

“Ngươi không nói thì ta cũng không biết còn có việc này nữa. Chẳng trách mà ta vẫn luôn cảm thấy có ba luồng sức mạnh hỗn loạn trong cơ thể mình sau khi chiến đấu với Huyền Linh Chi Thể, khiến ta không thể ngưng tụ chân khí được như thường”, nói tới đây, Diệp Thành có phần hoài nghi: “Vậy cũng không đứng. Huyết mạch của Ma Tộc và Tiên Luân Nhãn của Tiên Tộc cũng có xung đột nhưng trước đó sao ta lại không có cảm giác này?”

“Âm dương điều hoà, âm dương điều hoà ngươi hiểu không?”, Thái Hư Cổ Long nói với giọng không mấy dễ chịu: “Máu của Ma Tộc trong cơ thể ngươi và Tiên Luân Nhãn của Tiên Tộc cân bằng với nhau, cái là âm cái là dương cùng dung hợp nhưng Huyền Linh Chi Thể xuất hiện đã phá đi sự cân bằng đó. Cả ba đương nhiên xung đột với nhau”.

Nói tới đây, Thái Hư Cổ Long lại cười: “Có điều, sức mạnh Huyền Linh bên trong cơ thể ngươi do Huyền Linh Chi Thể để lại đối với ngươi mà nói cũng là một tạo hoá nhỏ”.

“Ngươi có ý gì?”

“Thần Tộc với khả năng phục hồi bá đạo, Tiên Tộc với sức công kích mạnh mẽ, Ma Tộc sau khi hoá ma thì khả năng tăng trưởng khủng khiếp. Những điểm này ngươi có lẽ đã được trải nghiệm cả. Ngươi sau khi hoá ma thì sức mạnh cũng mạnh lên rất nhiều. Huyết mạch của tam tộc đều có ưu điểm riêng, còn sức mạnh mà Huyền Linh Chi Thể để lại trong cơ thể ngươi sau khi luyện hoá thì sẽ trở thành một phần trong cơ thể ngươi, sức mạnh Huyền Linh Chi Thể sau khi được luyện hoá sẽ cùng với máu của Ma Tộc, Tiên Luân Nhãn của Tiên Tộc hình thành nên thế cân bằng mới, điều này cũng có nghĩa rằng sức mạnh của Huyền Linh sau khi luyện hoá sẽ khiến ngươi có được khả năng phục hồi bá đạo nhờ kế thừa của Thần Tộc”.

“Nói vậy thì đúng là một tạo hoá mới. Khả năng hồi phục của Huyền Linh Chi Thể thuộc về Thần Tộc, sức công phá trong Tiên Luân Nhãn của Tiên Tộc, khả năng nhân bản khi ma hoá của Ma Tộc kết hợp. Sao ta cảm thấy mình lại được lợi vậy?”, Diệp Thành khẽ giọng nói.

“Sau tất cả là khả năng phát tán độc dược của Thực Cốt Đan”, Thái Hư Cổ Long lại lên tiếng, “tính độc của linh đan Thực Cốt Đan năm vân hết sức bá đạo, độc tính của nó lại thâm nhập vào xương cốt, máu, tứ chi bách cốt của ngươi. Muốn loại trừ nó, nói khó cũng không khó mà nói dễ thì lại cũng dễ, một phương pháp đơn giản nhất đó chính là dùng bí pháp Man Hoang Luyện Thể của ngươi luyện triệt để nó…”

“Ngươi biết cả Man Hoang Luyện Thể của ta?”, nghe tới Man Hoang Luyện Thể, Diệp Thành không khỏi kinh ngạc.

“Khà khà, ngươi nói xem”.

“Man Hoang Luyện Thể là bí pháp luyện thể tối cao của tộc người Man, nó không những là bí thuật luyện thể mà còn có linh tính, thi triển Man Hoang Luyện Thể có thể khiến tất cả những nhân tố bất lợi với cơ thể được đào thải ra ngoài”, Thái Hư Cổ Long tiếp tục nói: “Dùng nó để diệt trừ độc tính của Thực Cốt Đan là hợp lí nhất”.

“Không ngờ Man Hoang Luyện Thể còn có cả tác dụng như vậy, trước đây mình thật sự không nghĩ tới”, Diệp Thành tự nhủ.

“Cuối cùng chính là tuổi thọ của ngươi”, Thái Hư Cổ Long ngừng một lúc mới lên tiếng: “Tiên Luân Cấm Thuật mặc dù bá đạo nhưng ta khuyên ngươi sau này ít dùng thì hơn. Trong một ngày mà ngươi dùng Tiên Luân Cấm Thuật tới hai lần đã khiến tuổi thọ bị mất mát quá lớn, sau này tìm nhiều linh dược tăng tuổi thọ mà dùng”.

“Cái này thì ta hiểu”, Diệp Thành khẽ gật đầu.

Có điều nói tới việc một ngày dùng Tiên Luân Cấm Thuật trong hai lần khiến hắn lại nghĩ tới một việc khác, đó chính là hai xác chết dị thường kia.

Cho dù là tới bây giờ thì hắn cũng cảm thấy khó hiểu. Bốn người phía Sở Huyên liên thủ mà cũng không thể địch lại nổi xác chết như có linh trí giống con người kia, và khiến hắn phải liều mạng mới huỷ đi được. Hai các xác đó quả thực hết sức đáng sợ.

Nghĩ vậy, Diệp Thành hỏi tiếp: “Ngươi vẫn bị phong ấn bên trong Chính Dương Tông, có từng nghe tới thứ gì kì quái của Chính Dương Tông chưa?”

“Điều ngươi muốn hỏi là Âm Minh Tử Tướng sao?”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng như biết Diệp Thành muốn hỏi gì: “Nếu nói thứ kì quái thì chính là Âm Minh Tử Tướng của Chính Dương Tông”.

“Cái gì là Âm Minh Tử Tướng?”, Diệp Thành cau mày, hắn chưa từng nghe nói tới thứ này khi còn ở Chính Dương Tông, rõ ràng đây là việc cơ mật tuyệt đối. Với thân phận và địa vị của hắn thì không thể nào biết được.

“Âm Minh Tử Tướng dùng xác chết của con người, dùng sức mạnh của Phú Chú luyện chế thành cỗ máy giết người, cơ thể xác thịt mạnh mẽ dị thường”, Thái Hư Cổ Long giải thích: “Từ trước tới giờ Chính Dương Tông vẫn luôn tìm kiếm xác chết cổ xưa mạnh mẽ để chuyện thành Âm Minh Tử Tướng. Hiện giờ ngươi biết giới tu sĩ loài người các ngươi ti tiện và giải dối thế nào rồi chứ? Ngày ngày đào phần mộ của người ta lên, dùng một từ có thể hình dung đó là: Hỏng, dùng hai từ hình dung thì đó là: Thất Đức”.

“Âm Minh Tử Tướng”, Diệp Thành nheo mắt, không hề phản bác lại lại, hắn đang suy nghĩ tới một chuyện khác”.

“Nói vậy thì kẻ chặn chúng ta lại giữa đường chính là Âm Minh Tử Tướng rồi”.

“Nói vậy thì kẻ ra tay với chúng ta chính là Chính Dương Tông”.

“Kế hay lắm”, giọng nói của Diệp Thành lạnh hẳn lại, vả lại hắn còn có thể nghĩ tới Chính Dương Tông lật tìm xác chết luyện thành Âm Minh Tử Tướng nhất định có âm mưu lớn, tương lai không lâu nhất định sẽ dấy lên trận đại chiến với mưa máu”.

“Chính Dương Tông có bao nhiêu Âm Minh Tử Tướng?”, Diệp Thành hỏi lại.
Chương 299: Trời không tuyệt đường sống của con người
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Tiên võ đế vương
  • 5.00 star(s)
  • Lục Giới
Chương 2156-2160
TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom