• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (6 Viewers)

  • Chương 1706-1710

Chương 1706: Không kịp hỏi kĩ

Rầm! Rầm!

Thiên địa này vì vài người đại chiến mà trở nên không hề yên bình.

Người bóng đen máu me be bét, đối mặt với sự bao vây tấn công từ phía Diệp Thành mà không còn sức phản kháng.

Trận đại chiến không cân sức nên kết cục đã được lường trước.

Dù cho người bóng đen là Thánh Đạo tầng thứ tám thì cũng khó có thể địch lại được sự tấn công từ bốn người, phần ngực bị bị Thuỷ Đức Tinh Quân đâm xuyên, phần lưng bị Hoả Đức Tinh Quân dùng một đao chém lìa, bá đạo nhất vẫn là Ti Mệnh Tinh Quân, dứt khoát trảm diệt nguyên thần của người bóng đen kia khiến ông ta không mất mạng.

Thân xác về với ta!

Diệp Thành ra tay nhanh chóng, hắn đoạt lấy thi thể của người bóng đen rồi cho vào bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Đây là cơ thể của Thánh Nhân tầng thứ tám, có sức mạnh thế nào, đem về luyện thành Âm Minh Tử Tướng thì không phải Hoá Long lão tổ, Thánh Nhân áo bào bạc hay Thị Huyết Lão Ma có thể so bì được.

Không ai tranh với ngươi đâu!

Hoả Đức Tinh Quân liếc nhìn Diệp Thành sau đó lật tay thu lịa thần đao.

Đây cũng là của ngươi!

Thuỷ Đức Tinh Quân mỉm cười rồi đưa thánh binh bản mệnh của người bóng đen cho Diệp Thành.

Vù!

Không đợi Diệp Thành tiếp nhận, Hỗn Độn Thần Đỉnh đã bay ra tự giác hút trọn thánh binh đó khiến Diệp Thành tròn mắt ngỡ ngàng còn hai vị tinh quân chỉ biết nheo mắt nhìn.

Đại La Kim Tiên!

Ánh nhìn của Thuỷ Đức Tinh Quân và Hoả Đức Tinh Quân đầy ý tứ như nhìn ra tiền thân của Hỗn Độn Thần Đỉnh, còn Ti Mệnh Tinh Quân thì lại không tỏ ra quá bất ngờ vì trước đó đã từng thấy đại đỉnh này trong khi tiêu diệt lão yêu của Hắc Sơn.

Còn có những thứ này nữa.

Ti Mệnh Tinh Quân còn trả lại tiên hoả và thiên lôi cùng túi đựng đồ của người bóng đen cho Diệp Thành.

Còn có cả chuyện tốt thế này nữa kia à?

Diệp Thành chép miệng cười, hắn không tỏ ra khách khí, cứ thế vung tay thu hết về, không ngờ ba vị tinh quân lại hào phóng đến vậy.

Nhìn Diệp Thành với bộ dạng vui mừng như vậy, ba vị tinh quân lần lượt bĩu môi, nếu không phải bọn họ không thể đem đi đồ vật của thế giới này thì sao đến lượt Diệp Thành, không cướp của hắn đã là may rồi.

Đi thôi!

Sau khi thu lại ánh mắt, cả ba mới vươn vai chuẩn bị quay về Thiên Giới.

Thấy vậy, Diệp Thành vội tiến lên trước: “Ba vị tiền bối, vãn bối có hể hỏi các vị một số việc không?”

“Mau nói, thời gian không có nhiều đâu”, Hoả Đức Tinh Quân lên tiếng.

“Ba vị tiền bối đã từng nghe tới những cái tên như Đại La Chư Thiên, Cửu Hoang Thiên, Côn Luân Hư, Thần Điện, Đại Hạ Thần Triều, Huyền Hoang Đại Lục, Chư Thiên Kiếm Thần, Đan Tôn, Đông Hoàng Thái Tâm, Vô Lệ Chi Thành chưa?”, Diệp Thành nhìn cả ba vị tinh quân với ánh mắt đầy hi vọng, hi vọng có thể nhận được đáp án chắc chắn.

“Từng nghe tới rồi”.

“Đều đã nghe thấy những cái tên này sao?”, Diệp Thành thẫn thờ.

“Đương nhiên”.

“Rốt cục ngươi muốn hỏi gì?”, Ti Mệnh Tinh Quân nhướng mày nhìn Diệp Thành.

“Ba vị có thể nói cho vãn bối biết đi đâu để tìm bọn họ không?”, khí tức của Diệp Thành chợt trở nên gấp gáp.

“Ta không rõ”, Thuỷ Đức Tinh Quân lắc đầu mỉm cười: “Chư Thiên Vạn Vực rất lớn, ta không phải là người của thế giới này, cũng chỉ từng nghe thấy những tên này thôi, còn vị trí cụ thể ở đâu thì ta không rõ”.

“Vậy ba vị tiền bối...”

“Đến giờ rồi, ta phải đi thôi”, Diệp Thành còn định hỏi thêm gì đó nhưng lại bị Ti Mệnh Tinh Quân ngắt lời, cả ba hười lần lượt rời đi, bay vào hư thiên như ba đạo quang hồng.

Diệp Thành ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng cảm thấy hối tiếc, ba vị tinh quân nhất định biết nhiều hơn nhưng hắn lại chưa kịp nói.

Yên Lão Đạo đưa mắt nhìn ra xa rồi dừng lại ở phía Diệp Thành.

Trạng thái của Lão Đạo không ổn chút nào, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, khí tức hỗn loạn, khoé miệng còn có máu trào ra.

Diệp Thành thu lại ánh mắt, tiến lên trước, một tay đặt lên vai Yên Lão Đạo sau đó đẩy tinh nguyên vào cơ thể ông ta, gạt đi sát khí trong cơ thể giúp ông ta hồi phục.

Yên Lão Đạo hít vào một hơi thật sâu, khí tức đã ổn định hơn nhiều, ông ta bất giác tặc lưỡi, “đúng là không ngờ mới đó mà tiểu tử cảnh giới Thiên hôm nào nay đã mạnh tới mức này rồi”.

“Ta thấy ông cũng ra vẻ được lắm”.

“Ta thích bộ dạng này của ngươi dấy”.

“Vì sao người bóng đen kia lại truy sát ông?”, Diệp Thành vừa bóp nát viên linh đan vừa nhìn Yên Lão Đạo.

“Còn có thể vì sao nữa? Giết người cướp đồ thôi”, Yên Lão Đạo mắng chửi, “trong một lần đấu giá, ta có được một món bảo vật, giữa đường thì gặp hắn ta, có lẽ hắn đã ngửi thấy mùi bất phàm của món bảo vật này nên mới truy sát ta cả chặng đường, vì vậy nên ta phải bỏ ra cả đạo phù ta tích góp được trong mười năm trời”.

“Có thể sống sót dưới sự truy sát của Thánh Đạo tầng thứ tám thì cũng đủ để có thể tự hào rồi”, Diệp Thành mỉm cười.

“Vẫn còn kém ngươi một chút”, Yên Lão Đạo tặc lưỡi.

“Lão Đạo, ông ta từng nghe nói tới Minh Giới chưa?”, Diệp Thành lên tiếng, nói.

“Làm nghề như chúng ta mà chưa nghe nói tới Minh Giới thì há chẳng phải để người ta chê cười sao?”, Yên Lão Đạo xoay chuyển tâm pháp, dẫn động pháp lực xoay chuyển một vòng: “Một sự tồn tại ngang hàng với Thiên Giới”.

“Vậy ông đã bao giờ hoán linh từ Minh Giới chưa?”, Diệp Thành nhì Yên Lão Đạo hỏi thăm dò.

“Hoán linh?”

“Ta có một cố nhân năm xưa đã từng thi triển bí thuật cấm kị thông linh, huyết tế ra một hồn ba phách”, Diệp Thành chậm rãi nói, “ta từng gọi linh hồn bị thất lạc trong Minh Giới về”.
Chương 1707: Ta tìm ông lâu rồi

“Những việc khó làm như vậy thì một mình ta không làm được”, Yên Lão Đạo vuốt râu: “Minh Giới không kém so với Thiên Giới, đó là một sự tồn tại khác biệt không thể so sánh với Chư Thiên Vạn Vực được, muốn gọi được hồn phách về thì độ khó còn hơn cả mượn pháp của Thiên Giới”.

“Nếu như có một người giúp ông thì sao?”, Diệp Thành lập tức nói, “đó là một phần tàn hồn của Thái Hư Long Đế từ thời Vạn Cổ”.

“Ta chỉ có thể nói là có thể thôi”, Yên Lão Đạo đáp lời nhưng không từ chối, “cho dù Thái Hư Long Đế còn thì cũng không dám chắc đâu, vẫn là câu nói đó, Minh Giới không phải sự tồn tại bình thường”.

“Vậy thì về thử một phen”.

“A, đau đầu quá”, khi hai người nói chuyện thì Ngô Tam Pháo, Thái Ất Chân Nhân và Ngưu Thập Tam đang ngủ say lần lượt tỉnh lại, bọn họ không ngừng day trán, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn.

“Thái Ất Chân Nhân gầy như con khỉ, Ngô Tam Pháo to cao vạm vỡ, Ngưu Thập Tam đầu trọc lốc”, Diệp Thành vừa trị thương vừa giới thiệu cho Yên Lão Đạo.

“Cái tên này nghe cũng thật thú vị”, Yên Lão Đạo chép miệng.

“Bớt bớt đi”.

“Đạo hiệu của ngưoi là Thái Ất?”, Yên Lão Đạo nhìn Thái Ất Chân Nhân.

“Sao, có vấn đề gì à?”, Thái Ất Chân Nhân nói rồi không quên chỉnh lại cổ áo sau đó vuốt tóc.

“Không có gì”, Yên Lão Đạo ho hắng, vô thức liếc nhìn hư thiên rồi thầm nhủ: “Không biết Thái Ất trên kia mà biết thì có vẻ mặt thế nào?”

Không lâu sau đó, Diệp Thành thu tay về, thương thế của Yên Lão Đạo đã khỏi, sắc mặt cũng nhuận sắc trở lại.

Năm người không dừng chân, liên tiếp bay ra khỏi cổ tinh, bay về hướng Đại Sở Tinh.

Có điều, Diệp Thành lại lựa chọn con đường đi rất dài, mục đích là để vừa đi vừa tìm người chuyển kiếp.

Yên Lão Đạo lại bắt đầu tỏ ra khó hiểu, trước đó khi cùng đi với ông ta, Diệp Thành cứ thấy cổ tinh là đi vào như đang tìm kiếm gì đó, giống như là đang tìm người, chỉ cần là cổ tinh có sinh linh thì hắn không bỏ sót nơi nào khiến cả chặng đường di chuyển chậm hơn rất nhiều.

Dù vậy nhưng Diệp Thành và Ngô Tam Pháo không giải thích nhiều, việc này có giải thích cũng khó hiểu.

Bốn người tỏ ra rất chuyên ghiệp, bọn họ cần mẫn tìm kiếm và tìm được không ít người chuyển kiếp.

Lại là một cổ tinh với rất nhiều người chuyển kiếp ở, cũng phải hơn tám trăm người,.

Đi thôi!

Sau khi cho người chuyển kiếp vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, Diệp Thành liền tiến lên một bước bay ra khỏi cổ tinh.

Mấy người lần lượt đi theo, Yên Lão Đạo vẫn không hiểu gì còn phía Ngô Tam Pháo lại dốc hết sức hi vọng có thể tìm thêm được nhiều cổ tinh có người chuyển kiếp hơn.

Có điều, vận may của bọn họ trong chặng đường tiếp theo lại không hề tốt đẹp gì.

Người chuyển kiếp quả thực là có nhưng cũng chỉ có vài người.

Lại là một cổ tinh khiến phía Diệp Thành thất vọng.

Ừm?

Vừa ra khỏi cổ tinh Diệp Thành đã dừng chân nhìn về một hướng trong tinh không.

Woa...!

Mấy người phía Ngô Tam Pháo dừng chân tặc lưỡi.

Nhìn tinh không phía xa có thần quang lướt qua, nếu quan sát kĩ thì mới biết đó là một cái hồ lô tử kim, bên trên có một lão già đang khoanh chân ngồi, tai to mặt lớn, phía Ngô Tam Pháo tặc lưỡi bởi hàng lông mày của người này quả thực rất dài.

Ông ta chẳng phải là người lôi Diệp Thành ngủ say dưới lòng đất lên sao?

Lão tử tìm ngươi lâu rồi!

Diệp Thành mắng chửi lôi gậy răng sói ra, bảo bối của hắn vẫn còn trong tay ông ta.

Có điều Diệp Thành không ra tay luôn mà liếc nhì tinh không tứ phương, hắn phát hiện tinh không này chỉ có mình lão ta và không có nữ tử áo xanh Cô Lam kia.

Lần này đến lượt ta!

Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thốn sát phạt tới, lão già vẫn còn say sưa nhâm nhi rượu không để ý nên trúng luôn một gậy răng sói mà Diệp Thành giáng xuống.

A!

Phía Ngưu Thập Tam xuýt xoa, một gậy này giáng xuống đủ đau đớn rồi.

Bốn người không biết vì sao Diệp Thành lại đánh ông ta, lẽ nào vì lông mày ông ta dài sao?

Rầm! Rầm!

Khi cả bốn người đang thất thần thì từ tinh không phía xa liên tiếp vang lên âm thanh dữ dội.

Mẹ kiếp, ngươi có bệnh à?

Không lâu sau đó, lão già béo múp kia mới ôm đầu bỏ trốn, vừa chạy vừa không quên mắng chửi, mặt tối sầm lại, đầu óc bị Diệp Thành đánh tới mức ong ong choáng váng.

Ông ta không biết vì sao Diệp Thành lại đánh mình, đang yên đang lành tự dưng bị đánh tới tấp.

Theo lý mà nói thì một người với cấp bậc Thánh Nhân như ông ta thông thường sẽ không sợ một tu sĩ cảnh giới Hoàng, nhưng hiện tại tình hình đặc biệt, Diệp Thành không nói năng gì cứ thế xông lên đánh tới tấp khiến ông ta không kịp trở tay, vả lại ra tay cũng rất mạnh, cho dù có tu vi Thánh Nhân thì ông ta cũng trọng thương, không bỏ chạy sao được?

Cũng may lão già béo đó da thịt dày, nếu không thì một gậy của Diệp Thành đủ để khiến đầu lão ta vỡ tung.

Mẹ kiếp, trả túi đựng đồ cho ta!

Diệp Thành lớn tiếng mắng chửi, mặt hắn tối sầm lại, hắn rút gậy răng sói xông lên truy đuổi.

Nghe vậy, lão già béo kia mới nhận ra Diệp Thành, lão ta trừng mắt thổi râu phù phù.

Có điều, mặc dù hoả khí đùng đùng nhưng lão ta không quay đầu lại khai chiến với Diệp Thành, sức chiến đấu của Diệp Thành thế nào đương nhiên lão ta biết, chỉ dựa vào sức một mình lão ta thì không thể tóm được Diệp Thành.

Vả lại, sau khi ăn một gậy vừa rồi của Diệp Thành thì lão ta cũng bị trọng thương, không còn ở trạng thái đỉnh phong nữa nên không thể là đối thủ của Diệp Thành.

Đã không đánh được thì đương nhiên phải bỏ chạy rồi.

Điều đáng nói đó là lão ta bỏ chạy với tốc độ rất nhanh, thân hình béo mập nhưng bộ dạng bỏ chạy nhanh như tốc độ ánh sáng khiến phía Yên Lão Đạo nhìn mà thẫn thờ.
Chương 1708: Bị trói tập thể

Bùm! Rầm!

Màn đêm tĩnh lặng, nhưng tinh không mênh mông lại rất náo nhiệt.

Tinh không phía trước, lão già béo bỏ chạy thật nhanh.

Tinh không phía sau, Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thốn, khả năng chạy trốn đệ nhất thiên hạ, khả năng đuổi bắt cũng thiên hạ vô song, một khi đuổi kịp thì sẽ lập tức đánh.

Phía sau nữa, nhóm Yên lão đạo cũng đuổi theo nhưng lại liên tục tặc lưỡi suốt chặng đường.

Bốn người lại được thấy sự hung hãn của Diệp Thành, tu sĩ cảnh giới Hoàng nhưng lại đuổi theo Thánh Nhân để đánh, có lẽ cả Chư Thiên Vạn Vực này cũng chỉ có hắn, nếu chuyện này được đồn ra ngoài thì hắn sẽ lại trở nên nổi tiếng.

Bùm! Rầm!

Khi bốn người đang cười toe toét thì tinh không phía trước lại ầm ầm nổ tung.

Diệp Thành lại đuổi kịp lão già béo, hung hãn giáng một gậy xuống.

Lão già béo chật vật nhưng không dám đỡ đòn, di chuyển để trốn đi rồi liên tục bỏ chạy, đường đường là Thánh Nhân, đến tư thế bỏ chạy cũng rất có khí thế.

Diệp Thành thầm mắng rồi lại đuổi theo, dốc sức để bắt được lão béo.

Trong túi đựng đồ của Diệp Thành có rất nhiều thứ, bảo vật hắn cướp được từ trước đến nay đều ở trong đó, nhưng lúc trước lại bị lão béo lấy mất, bây giờ hiếm lắm mới có lúc ông ta lạc đàn, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Lão già béo chạy trốn rất không có tiết tháo, mấy lần muốn dừng lại nói chuyện đàng hoàng với Diệp Thành nhưng Diệp Thành lại không nghe! Đuổi tới là đánh, một lời không hợp cũng đánh ngay.

“Ngươi lợi hại!”

Lão già béo thầm mắng, giữa hai hàng lông mày hiện lên thần văn cổ, tốc độ bỗng chốc tăng vọt.

“Ông có, ta cũng có!”

Diệp Thành quát to, mở Ma Đạo, ma văn khắc giữa hai hàng lông mày, sức mạnh gia trì, tốc độ cũng gia trì.

Cứ thế hai người họ một người như thần quang, một người như tiên mang, bay vụt qua tinh không rộng lớn khiến cho các tu sĩ qua đường đều kinh ngạc ngỡ ngàng, lầm tưởng tiên quang và thần mang ấy là bảo bối.

“Hai tên súc vật!”

Đám Yên Lão Đạo ở phía sau thở hổn hển, đuổi theo suốt chặng đường vẫn không đuổi kịp.

Không biết bao lâu sau, một ngôi sao cực kỳ lớn xuất hiện trên tinh không.

Ngôi sao đó thực sự vô cùng lớn, còn lớn hơn cả cổ tinh của Thánh Vương người hoang dã, xung quanh ngôi sao có ánh sáng tím chói loà, trong vùng tinh vực này nó có tên là Tiên Nguyệt Tinh.

“He he!”

Nhìn thấy cổ tinh đó, lão già cười ngoác miệng rồi chạy thật nhanh vào trong, Diệp Thành đuổi theo phía sau đành phải giáng một gậy lang nha xuống, chỉ trách ông ta chạy quá nhanh.

“Đi đâu!”

Mặt Diệp Thành lại tối sầm, hắn đuổi theo vào trong.

Hai người lại rượt đuổi, một trước một sau, cho đến khi một toà tiên sơn xuất hiện trước mắt thì lão già béo mới đi vào.

Diệp Thành vừa định đi vào thì chợt dừng lại.

“Chính là hắn, là hắn đánh ta!”

Âm thanh vù vù phát ra từ tiên sơn, lão già vừa mới bay vào đã lại đi ra.

Lần này không chỉ có ông ta mà bên cạnh ông ta còn năm người nữa, ba nam hai nữ, đều là Thánh Nhân, Cô Lam đuổi theo Diệp Thành lúc trước cũng trong số đó.

“Hiểu lầm, hiểu lầm!”

Năm Thánh Nhân cùng xuất hiện, Diệp Thành lập tức sợ ngay, hắn vừa cười khà khà vừa lùi lại, lùi mãi lùi mãi bỗng quay đầu bỏ chạy, tư thế bỏ chạy cũng cực kỳ có khí thế.

“Đi đâu!”

Cô Lam tiến lên một bước chặn đường Diệp Thành, vung tay phất ra một vùng tiên quang.

Đó không phải tiên quang bình thường mà là lưới trời được luyện chế đặc biệt do những phù văn nhỏ bé đan xen tạo thành, bên trên khắc bí thuật phong ấn, tiên quang ấy giăng kín khắp trời khiến Diệp Thành lập tức bị bao phủ.

“Mở!”

Diệp Thành vô cùng hung hãn, hai tay giơ lên lập tức xé nát lưới trời.

“Ngươi không đi được đâu!”

Cô Lam lại chặn hắn, tìm bao nhiêu ngày không thấy Diệp Thành, bây giờ hắn tự tới cửa sao cô ta có thể để cho hắn đi, phải biết rằng nơi này là địa bàn của Tiên Nguyệt Cung.

“Bắt hắn lại!”

Lão già béo và bốn Thánh Nhân còn lại cũng xông lên.

“Có bản lĩnh thì đấu một mình!”

Diệp Thành mắng to, muốn thoát ra ngoài nhưng lại bị chặn lần nữa.

Cô Lam và lão già phớt lờ lời mắng mỏ của hắn, không thể mắc bẫy của Diệp Thành nữa, riêng với hắn thì không thể nói chuyện đàng hoàng, muốn nói chuyện đàng hoàng cũng được thôi, bắt lại trước đã rồi từ từ nói.

Bốn Thánh Nhân kia cũng vậy, họ đã nghe ông ta và Cô Lam nhắc đến Diệp Thành không chỉ một lần, bây giờ được thấy quả nhiên phi phàm, không thể để hắn chạy mất.

Cảnh tượng tiếp theo rất khó coi, Diệp Thành thông minh nhanh trí bị đánh một trận tơi tả.

Chiến đấu một mình thì Diệp Thành dám đấu với Thánh Nhân tầng thứ tám, nhưng nếu sáu Thánh Nhân cùng lên, hơn nữa ai cũng là kẻ lợi hại, dù là hắn cũng chỉ có thể bị chịu đòn.

Vì thế hắn lại bị trói, hàng trăm sợi dây thừng cuốn quanh người hết lớp này đến lớp khác.

Mọi người vẫn không yên tâm, lại gia trì thêm thuật phong ấn.

Nhưng dù vậy Diệp Thành vẫn không thành thật, trườn bò trên đất như giòi bọ, cố gắng thoát ra nhưng không thể sử dụng chút pháp lực nào, bởi pháp lực của hắn đã bị phong cấm.

“Hiểu lầm! Hiểu lầm!”

Diệp Thành đã hoàn toàn thành thực, hắn cười thật tươi nhìn mọi người.

“Không sao! Không sao!”

Sáu Thánh Nhân đứng thành một vòng tròn, ai nấy đều mỉm cười híp mắt nhìn Diệp Thành, đó là nụ cười rất không bình thường, Diệp Thành thấy mà lạnh cả sống lưng, cảm giác mình sắp bị đưa vào nồi hầm.

“Có chuyện gì thế?”

Âm thanh kinh ngạc vang lên từ một hướng trên hư thiên, nhóm Yên lão đạo đuổi theo tới nơi, thấy Diệp Thành bị trói thì sững sờ.

“Không có chuyện gì cả!”

Lão già béo cười to, sau đó vươn tay ngang trời, mấy người phía Yên lão đạo vừa đứng vững đã ngã xuống, đến khi đứng lên thì đã bị phong ấn.

“Lão phu nhẩm tính thấy chúng ta đã bị trói!”

Thái Ất Chân Nhân nghiêm trang nhìn dây thừng trói mấy người họ.

“Lão phu bấm đốt tay thấy ngươi tính rất chuẩn!”

Yên Lão Đạo cũng nghiêm túc nói.

“Lão phu cũng tính ra rồi, các ngươi đều là nhân tài!”

Lão già béo vuốt lông mày, nói với vẻ mặt đầy ẩn ý.

“Thật đáng xấu hổ!”

Vẻ mặt Diệp Thành như ăn phải phân, chưa đòi được túi đựng đồ đã đành, còn bị đánh một trận, bị đánh rồi còn bị trói, bị trói xong còn liên luỵ đến đồng bọn, có lẽ đây chính là trộm gà không được còn mất nắm gạo, cực kỳ mất mặt.

“Về nhà!”

Cô Lam vuốt tóc rồi xách Diệp Thành bay về tiên sơn.

“Về thôi!”

Lão già béo chắp tay sau lưng, ngâm nga một điệu nhạc rồi cũng bay về tiên sơn, bốn Thánh Nhân còn lại cũng không rảnh rỗi, mỗi người xách một tên, lần lượt bay vào tiên sơn Tiên Nguyệt Cung.

Trở lại tiên sơn, nhóm Yên Lão ạo bị ném sang một bên.

Còn Diệp Thành thì bị đưa vào một đại điện, vẫn còn bị trói.

Sáu Thánh Nhân ngồi thẳng hàng, hứng thú nhìn Diệp Thành: “Bây giờ có thể thành thật nghe chúng ta nói chưa?”

“Có thể thả ta ra trước không?”, Diệp Thành ho khan.

“Không được”, một Thánh Nhân mặc áo bào trắng đáp lại ngay: “Cô Lam và Cô Nguyên nói nếu thả ngươi đi, muốn tìm ngươi nói chuyện lần nữa thì phải đuổi theo cả tám triệu dặm”.

“Dù vậy cũng chưa chắc đã đuổi kịp”, Cô Lam day đầu mày.

“Phải thừa nhận rằng ta chạy hơi nhanh thật”.

“Không nói nhảm với ngươi nữa, nói chuyện chính đây”, lão béo tên Cô Nguyên vuốt lông mày: “Mạch đạo tắc của thần nữ Tiên Nguyệt Cung ta có vấn đề, cần một loại huyết mạch đặc biệt để điều hoà”.

“Sao ông không nói sớm!”, Diệp Thành không khỏi nói.

“Lão tử muốn nói nhưng ngươi có cho ta cơ hội không?”, ông lão béo đen mặt, bị đuổi theo cả chặng đường, cũng bị đánh cả chặng đường, còn không kịp thở thì làm sao nói?

“Tiên Nguyệt Cung ta mấy chục nghìn năm nay từ khi được truyền thừa lại luôn coi trọng nhân quả, cũng chưa từng lấy thế hiếp người”, Cô Lam lại lên tiếng, mỉm cười khẽ nói: “Nếu lần này tiểu hữu giúp thần nữ nhà ta, Tiên Nguyệt Cung cũng sẽ tặng ngươi một món quà, ngươi có thể coi đây là giao dịch”.

“Giúp cũng được, nhưng có thể trả túi đựng đồ lại cho ta không?”, Diệp Thành nhìn lão béo Cô Nguyên.

“Đương nhiên sẽ trả, nhưng ngươi phải giúp thần nữ nhà ta trước đã”.

“Được”.
Chương 1709: Lại thấy Huyền Linh

Dây thừng trói Diệp Thành được cởi ra.

Nhưng sáu Thánh Nhân phía Cô Lam lại nhìn hắn chằm chằm, sợ hắn sẽ lại quay đầu bỏ chạy.

Diệp Thành chẳng để tâm, bàn tay trong ống tay áo bắt đầu hoạt động.

Lúc trước bị phong ấn, bí thuật Chu Thiên Diễn Hoá cũng bị phong ấn nên hắn không có cơ hội nhẩm tính, bây giờ đã được giải trừ phong ấn, hắn lập tức tính thử xem có người chuyển kiếp của Đại Sở hay không.

“Ồ, thật sự có này!”

Mắt Diệp Thành sáng lên, hắn nóng lòng bước ra khỏi đại điện, bay thẳng về một hướng.

“Vẫn chạy?”

Lão già béo sầm mặt rồi lập tức đuổi theo, nhóm Cô Lam cũng vậy.

Không lâu sau, Diệp Thành dừng lại trên một đỉnh núi của Tiên Nguyệt Cung.

Từ xa Diệp Thành đã thấy một chiếc giường băng ngọc và thấy một thiếu nữ nằm trên đó.

Thiếu nữ bị phong ấn đang trong trạng thái ngủ say, trông cô ấy như một tác phẩm điêu khắc từ băng, tiên quang lộng lẫy bao phủ quanh người, còn có rất nhiều trận văn đang lưu chuyển xung quanh cô, rất kỳ diệu.

Đột nhiên Diệp Thành trở nên sững sờ, như thể hắn đã nhận ra được là ai chuyển kiếp.

Một trăm năm trước, cô ấy mang trong mình huyết mạch Đạo Linh, là nữ tử duy nhất trong thế hệ Thanh Tự của Đại Sở có thể sánh vai cùng Cơ Tuyết Băng.

Cô ấy là thánh nữ nhà Thượng Quan của Đông Nhạc, cũng kết thúc cuộc đời mình một cách bi thương dưới tường thành Nam Sở, chắn trước Thượng Quan Ngọc Nhi, mà Thượng Quan Ngọc Nhi lại chắn trước Diệp Thành, ba người cùng bị một cây chiến mâu đâm xuyên, năm tháng dài đằng đẵng, khung cảnh tanh máu một trăm năm trước như vẫn còn hiện ra chân thực trước mắt.

Trong lúc hắn nhìn thì phía Cô Nguyên và Cô Lam đã tới, ban đầu họ tưởng Diệp Thành định chạy, bây giờ xem ra là họ nghĩ nhiều rồi, hắn không hề có ý định bỏ chạy.

Thấy Diệp Thành ngơ ngác nhìn về nơi không xa, mọi người đều hơi ngỡ ngàng.

Diệp Thành không lên tiếng, nhấc chân đi tới, không đợi đám Cô Lam nói Diệp Thành cũng đã đoán ra được Thượng Quan Hàn Nguyệt chuyển kiếp nằm trên giường băng ngọc kia chính là thần nữ của Tiên Nguyệt Cung.

Diệp Thành thầm thở dài.

Nếu biết trước Cô Nguyên và Cô Lam tìm hắn là để cứu người chuyển kiếp của Đại Sở, hắn nhất định sẽ không bỏ chạy, cũng không cần chạy một vòng xa như thế, nhưng cũng may, dù đã chạy một vòng thì lúc này hắn vẫn đã tới đây.

“Cảm giác rất kỳ lạ!”

Phía Cô Nguyên đưa mắt nhìn nhau rồi cũng tiến lên.

Diệp Thành tới trước giường băng, âm thầm mở Tiên Luân Nhãn nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt, nhìn một lúc hắn chợt sững lại, vẻ mặt cũng trở nên kinh ngạc.

Huyền… Huyền Linh Chi Thể?

Diệp Thành giật mình, lúc nãy ở quá xa mà Thượng Quan Hàn Nguyệt lại trong trạng thái hoàn toàn phong ấn nên hắn không nhìn ra huyết mạch của cô, lúc này nhìn kỹ lại mới thấy là Huyền Linh Chi Thể.

Vẻ mặt Diệp Thành trở nên khá đặc sắc.

Bích Du chuyển kiếp có Vạn Hoa Đồng, Thượng Quan Hàn Nguyệt chuyển kiếp có huyết mạch Huyền Linh.

Diệp Thành vô thức sờ cằm, thầm nghĩ Cơ Tuyết Băng chuyển kiếp liệu có mang huyết mạch Đạo Linh không? Biết đâu khi hai cô chuyển kiếp lại vô tình hoán đổi huyết mạch cho nhau.

“Thú vị!”

Diệp Thành lại cảm thán, sau đó ngưng tụ sức mạnh đồng tử Tiên Nhãn, tập trung nhìn đạo tắc của Thượng Quan Hàn Nguyệt.

Như Cô Nguyên và Cô Lam đã nói, đúng là đạo tắc của Thượng Quan Hàn Nguyệt có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề lớn, tuy đạo mà cô ấy tu luyện mạnh mẽ nhưng lại có thương thế, không phải đạo thương, nó còn nghiêm trọng hơn cả đạo thương.

“Tiểu hữu?”

Thấy Diệp Thành cứ im lặng mãi, Cô Lam không khỏi lên tiếng gọi, sợ Diệp Thành nhìn rồi ngủ mất.

“Chưa ngủ!”

Diệp Thành ho khan một tiếng, lập tức cứa vào ngón tay, một giọt Thánh huyết mang theo sức mạnh đạo tắc truyền vào cơ thể Thượng Quan Hàn Nguyệt, rất chuẩn xác tìm ra vấn đề, quấn lấy đạo tắc của cô ấy.

Máu của Hoang Cổ Thánh Thể trời sinh đã mang trong mình một sức mạnh bí ẩn, là loại sức mạnh mà không huyết mạch nào có, cũng chính vì vậy nó mới là huyết mạch duy nhất có thể sánh ngang với Đại Đế.

Mà phía Cô Lam tìm Diệp Thành rõ ràng là muốn Thánh huyết, thực tế là muốn mượn sức mạnh bí ẩn trong Thánh huyết ấy chữa lành vết thương trong đạo tắc của thần nữ Tiên Nguyệt Cung, Diệp Thành biết rõ điều này.

Thấy Diệp Thành đã hành động, sáu Thánh Nhân đều hít sâu một hơi.

Có lẽ là sợ người ngoài làm phiền nên sáu người còn tự tạo kết giới bao phủ cả ngọn núi.

Huyền Linh Chi Thể là một huyết mạch bá đạo, từ một khía cạnh nào đó nó cũng không thua kém gì Hoang Cổ Thánh Thể, trời cao thương xót ban cho Tiên Nguyệt Cung Huyền Linh Chi Thể, sau này cô ấy sẽ là hy vọng của Tiên Nguyệt Cung, đã biết tiềm lực của cô ấy nên đương nhiên phía Cô Lam và Cô Nguyên cũng sẽ đặt nhiều hy vọng vào cô ấy.

“Ưm!”

Khi mọi người nhìn thì Thượng Quan Hàn Nguyệt đang ngủ say chợt hạ giọng kêu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ đau khổ.

Sáu người khẽ nhíu mày, tưởng là đau đớn trên đạo tắc nhưng thực tế là Diệp Thành bắn ra tiên quang khơi lại ký ức của Thượng Quan Hàn Nguyệt, điều này không liên quan đến việc chữa vết thương trên đạo tắc.
Chương 1710: Lấy lại túi đựng đồ

“Tần Vũ!”

Không biết đến khi nào, Thượng Quan Hàn Nguyệt đang ngủ gọi lên một tiếng, khoé mắt còn có giọt lệ tuôn ra.

“Tần Vũ là ai?”

Sáu người phía Cô Lam nghe thấy rõ ràng nhưng vẻ mặt lại rất kỳ lạ, đây là một cái tên vô cùng xa lạ, họ chứng kiến thần nữ trưởng thành nhưng chưa từng nghe tới người tên Tần Vũ này bao giờ.

Chỉ là, sáu người làm sao biết được chuyện kiếp trước của cô, ký ức kiếp trước được mở ra trong khi cô đang trong trạng thái ngủ say, vốn đã như một giấc mộng, trong giấc mộng cô nhớ lại chuyện của kiếp trước, cũng nhớ lại người của kiếp trước, đó là một sát thần tên là Tần Vũ, người luôn khắc sâu trong tâm hồn cô.

“Tần Vũ!”

Thượng Quan Hàn Nguyệt vẫn đang nói mê, nước mắt không ngừng tuôn rơi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thê lương khiến người khác đau lòng.

“Ta ở đây!”

Diệp Thành khẽ mỉm cười, trong nụ cười là vẻ tang thương.

Hắn không ngờ Thượng Quan Hàn Nguyệt vừa nhớ lại kiếp trước đã gọi ra tên mình đầu tiên.

Diệp Thành lại mỉm cười rồi tế Thánh huyết ra, tiếp theo chữa lành đạo tắc cho cô ấy.

Đây là một quá trình rất dài.

Trên đỉnh núi không hề yên tĩnh, thi thoảng lại vang lên tiếng nói mớ của Thượng Quan Hàn Nguyệt, cô không ngừng nỉ non: Đại Sở, Tần Vũ, Ngọc Nhi, Diệp Thành, gia gia, sư thúc, Thượng Quan, Thiên Đình…

Phía Cô Lam nghe thấy đều mơ hồ, không biết thần nữ nhà mình mơ thấy gì.

Ngày đêm luân phiên.

Ba ngày lặng lẽ trôi qua.

Mãi đến đêm ngày thứ tư, Diệp Thành mới rút tay về, dù khí huyết Hoang Cổ Thánh Thể của hắn dồi dào nhưng lúc này cũng đã hơi ảm đạm.

Thượng Quan Hàn Nguyệt vẫn đang trong trạng thái ngủ say, đạo tắc lành lại, quả thực cô đã rất khác so với trước đây, tiên quang rực rỡ bao phủ, thánh thiện hoàn mỹ, đó là Huyền Linh thần tàng khiến Diệp Thành dè chừng, rất nhiều dị tượng huyền bí đan xen, phác hoạ ra một bức tranh tuyệt đẹp.

Còn hơn cả Cơ Tuyết Băng kiếp trước!

Diệp Thành ăn một viên đan dược, ngạc nhiên nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt, hai cô cùng là Huyền Linh Chi Thể nhưng huyết mạch Huyền Linh trong cơ thể Thượng Quan Hàn Nguyệt kiếp này còn tinh tuý hơn Cơ Tuyết Băng kiếp trước.

Đương nhiên đây cũng chỉ là huyết mạch, khi các cô ở cùng cấp thì vẫn chưa rõ ai mạnh ai yếu.

Phía Cô Nguyên và Cô Lam tiến lên, thi triển bí thuật để quan sát đạo tắc của Thượng Quan Hàn Nguyệt, thấy đạo tắc đã hoàn toàn khép lại không còn dấu vết gì, sáu người đều lộ rõ vẻ vui mừng.

“Đa tạ tiểu hữu!”

Dời mắt, sáu người quay người lại, với thân phận của họ mà lại chắp tay hành lễ với Diệp Thành.

“Có thể trả túi đựng đồ lại cho ta chưa?”

Diệp Thành đưa tay ra, nhìn chằm chằm lão béo Cô Nguyên.

“Đương nhiên ta sẽ không chơi xấu!”

Lão già béo tâm trạng rất tốt, phất tay lấy túi đựng đồ của Diệp Thành ra.

Diệp Thành nhận lấy sau đó còn mở ra đếm ngay trước mặt họ, nếu thiếu bảo bối đương nhiên hắn sẽ lật mặt ngay.

Điều khiến hắn hài lòng là ông ta rất có kỷ luật, giữ túi đựng đồ của hắn bao nhiêu ngày mà không động vào bảo bối nào, lúc lấy đi có bao nhiêu thì lúc trả lại vẫn còn bấy nhiêu.

“Thế này còn tạm được!”

Diệp Thành cười hì hì, nhanh chóng cất túi đựng đồ đi.

Bên này, Cô Lam lại lấy ra một chiếc túi càn khôn, đây là phần thưởng Diệp Thành đã giúp thần nữ Tiên Nguyệt khôi phục đạo tắc.

Đương nhiên Diệp Thành sẽ không khách sáo, vội vàng nhận lấy rồi cũng mở ra ngay trước mặt mọi người.

Ngay lập tức, tiên quang rực rỡ từ túi càn khôn toả ra, cực kỳ chói lọi.

Chú Khí Tiên Kim?

Mắt Diệp Thành sáng lên, ngạc nhiên nhìn vào trong túi càn khôn, bên trong đang lơ lửng một viên kim thạch to bằng đầu trẻ sơ sinh, đó là kim tiên, trân bảo quý giá đúc thành pháp khí hung hãn.

“Đúng thực là cơ hội lớn!”

Diệp Thành cười khà khà, thầm nghĩ Tiên Nguyệt Cung thật hào phóng, Chú Khí Tiên Kim còn đắt hơn đan dược với nguyên thạch nhiều.

Ù!

Khi Diệp Thành đang vui mừng thì Hỗn Độn Thần Đỉnh không an phận lại bay ra, giây trước Chú Khí Tiên Kim còn trong túi càn khôn, giây sau đã bị cuốn đi mất, Diệp Thành hoàn toàn không phản ứng kịp, đến khi đuổi theo thì đại đỉnh đã bay vụt đi như một tia thần quang với tốc độ cực nhanh.

Khoé miệng Diệp Thành giật giật, sau đó thì mặc kệ nó, Chú Khí Tiên Kim chứa lượng tinh tuý cực lớn, hắn nhận lấy cũng là để cho Hỗn Độn Thần Đỉnh hấp thu, dù sao cũng chỉ là vấn đề thời gian.

“Thần đỉnh thật phi phàm!”

Nhìn Hỗn Độn Thần Đỉnh bay đi, phía Cô Lam và Cô Nguyên đều kinh ngạc cảm thán.

Họ đã sống hơn hai nghìn năm đương nhiên nhìn ra sự bất phàm của nó, thần liệu đúc ra thần đỉnh ấy còn mạnh hơn Chú Khí Tiên Kim nhiều, bản nguyên của hai thứ này không cùng một cấp bậc.

Thượng Quan Hàn Nguyệt vẫn đang ngủ say, nhóm Cô Lam cũng không đánh thức cô, để cô dung hợp đạo tắc trong lúc ngủ là tốt nhất.

Diệp Thành nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt rồi vươn vai duỗi eo: “Ta còn có việc phải làm, đi về trước đây, nếu thần nữ nhà các ông tỉnh lại mà muốn tìm ta thì bảo cô ấy tới Thiên Đình ở Đại Sở Tinh”.

“Người của Hoá Long Tông là do ngươi đánh đuổi à?”, phía Cô Lam ai cũng kinh ngạc nhìn Diệp Thành.

“Là họ đụng đến ta trước”.

“Thật sự khiến chúng ta bất ngờ đấy”, sáu người đều tặc lưỡi, lúc trước họ đã nghe nói chuyện của Hoá Long Tông nhưng không biết là thế lực nào làm, bây giờ nghe Diệp Thành nói vậy sao họ có thể không ngỡ ngàng?

“Đi đây”, Diệp Thành vẫy tay rồi bước lên trời, sau đó vươn tay kéo đám Yên lão đạo cùng đi, hắn phải cấp tốc trở về hoán linh cho Lâm Thi Hoạ.

“Đúng là hậu sinh khả uý!”, nhìn Diệp Thành rời đi, phía Cô Lam đều thở dài cảm thán.

“Khi nào thần nữ tỉnh lại, chúng ta cùng đến Đại Sở Tinh đi”, Cô Nguyên vuốt lông mày đầy ẩn ý: “Hiếm thấy Hoang Cổ Thánh Thể và Huyền Linh Chi Thể cùng xuất hiện trong một thời đại, để họ sinh một đứa bé cũng không tồi, sau này dù không đạt tới trình độ như Hiên Viên Đại Đế thì chắc chắn cũng là thế lực lớn, đảm bảo khiến Tiên Nguyệt Cung của chúng ta trường tồn mãi mãi”.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom