• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Hot Tiên võ đế vương (7 Viewers)

  • Chương 1596-1600

Chương 1596: Bị dồn ép bất lực

Bùm! Đùng! Đoàng!

Trên tinh không rộng lớn, tiếng nổ vang như tiếng sấm rền khiến cho tinh không yên tĩnh trở nên náo loạn.

Trận đại chiến giữa bốn Thánh Nhân cực kỳ hoành tráng, mỗi lần ra tay đều là cảnh tượng huỷ thiên diệt địa.

Đông Dương và Thanh Nguyệt đã thể hiện hết sức chiến đấu, nhưng vẫn khó phá được ngăn trở của Thánh Nhân áo tím và Thánh Nhân áo đen.

Vẻ mặt hai người khó coi đến cực điểm, họ chưa bao giờ nghĩ tới lại có biến cố này, vùng tinh không này đã cách Thần Triều và Lăng Tiêu Cung rất xa, cho dù gọi cứu trợ thì cũng không kịp, hai Thánh Nhân kia cũng chính vì nhìn ra điểm này nên mới chọn ra tay ở đây, bớt được rất nhiều phiền phức.

Đáng chết!

Đông Dương Chân Nhân vô cùng tức giận, sử dụng cấm thuật, biến hình dạng già nua thành một thanh niên, khí huyết dồi dào như biển cả, phía sau còn có dị tượng tinh thiên Tiên Vũ, sức chiến đấu lập tức tăng lên một bậc.

Cút đi!

Nhất chỉ của Đông Dương có thể gọi là huỷ thiên diệt địa, xuyên qua thân thể Thánh Nhân áo tím.

Thánh Nhân áo tím hộc máu lùi lại, đầu mày xuất hiện thần văn, là một loại cấm thuật bá đạo.

Là ngươi?

Thấy thần văn đó, Đông Dương dường như đã nhận ra người áo tím có lai lịch gì, tia sáng lạnh lẽo trong mắt lại càng lạnh hơn.

Có điều dù sát ý dữ dội, nhưng Đông Dương lại không có ý chiến đấu, hắn ta lo lắng cho Diệp Thành, hiện tại Diệp Thành ở cấp bậc Chuẩn Hoàng, làm sao có thể địch lại Thánh Nhân, hắn ta không cứu viện thì Diệp Thành sẽ chết không phải nghi ngờ gì thêm.

Đi đâu!

Thánh Nhân áo tím cười nham hiểm, di chuyển một bước, lại chặn đường Đông Dương.

Khốn kiếp!

Đông Dương phẫn nộ hét lên, khí huyết ngút trời, thần thông cái thế liên tục xuất hiện, tiên quang lộng lẫy bao phủ vùng tinh vực, mỗi làn đều nặng như núi, mỗi đạo đều mang theo sức mạnh huỷ diệt.

Trận chiến căng thẳng, vùng tinh không đã sắp bị đảo lộn đến nơi.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Trận chiến phía Đông Dương nảy lửa, mà động tĩnh ở vùng tinh không khác cũng không nhỏ.

Diệp Thành vẫn đang chạy trốn, toàn thân bừng bừng lửa cháy, điên cuồng thi triển Súc Địa Thành Thốn.

Sau lưng hắn, Thánh Nhân áo bạc vẫn đi theo, bước đi nhàn nhã như đang đi dạo trong sân, dường như rất thích thú khung cảnh đày đoạ người khác thế này, thích dập tắt hy vọng của người khác từng chút từng chút một.

Chết tiệt!

Ánh sáng lạnh lùng loé lên trong mắt Diệp Thành, bước chân hắn đã hơi lảo đảo.

Hắn có thể nghĩ đến việc Quỷ Hoàng Tông không chịu dừng lại, nhưng không ngờ Quỷ Hoàng Tông lại phái một lần những ba Thánh Nhân, đội hình này đủ khiến Lăng Tiêu Cung và Thần Triều đều phải dè chừng chứ nói gì là hắn.

Bất lực ở chỗ, hắn là cảnh giới Chuẩn Hoàng chỉ có thể chật vật bỏ chạy, một Chuẩn Hoàng không thể so sánh được với một Thánh Nhân.

Có trốn thoát được không?

Thánh Nhân áo bạc để lộ hai hàm răng trắng xám, nụ cười u ám gớm ghiếc, giơ tay lên lại là một đạo tiên mang.

Diệp Thành chợt quay lại, thi triển bí thuật Thái Hư Động.

Điều đáng buồn là tuy bí pháp Thái Hư Động huyền diệu nhưng cũng khó ngăn được tiên mang ấy, cầm cự không nổi một giây đã sụp đổ, tiên mang xuyên qua Thánh thể của hắn khiến hắn bay ra ngoài một lần nữa.

Thánh Nhân áo choàng bạc cười âm u, bước đi trên tinh không, không nhanh không chậm lại gần.

Diệp Thành lảo đảo đứng lên, nhìn chằm chằm Thánh Nhân áo bạc, lạnh lùng hỏi: “Ông biết ta là ai không?”

“Là ai cũng vô dụng”.

“Ta là đồ nhi của Kiếm Thần cũng vô dụng sao?”, Diệp Thành cười khẩy.

“Kiếm Thần?”, Thánh Nhân áo bạc nhíu mày, vô thức dừng lại, Chư Thiên Vạn Vực này có ai không biết thần thoại về Chư Thiên Kiếm Thần, chỉ một làn kiếm ý đã thành một Đại La Kiếm Tông, người chỉ còn một bước nữa là lên được Đại Đế ấy, không cần thấy bản thể, chỉ nghe tên thôi đã cảm thấy ngột ngạt, áp lực.

“Ngươi mà là đồ nhi của Kiếm Thần à? Nực cười”, chỉ một thoáng thát thần, Thánh Nhân áo bạc ngước mắt, lại nhìn về phía Diệp Thành.

Nhưng vừa nhìn lên ông ta đã sửng sốt, giây trước Diệp Thành còn ở vùng tinh không kia, bây giờ đã không thấy đâu.

Biết mình bị lừa, vẻ mặt Thánh Nhân áo bạc chợt trở nên gớm ghiếc, ông ta lao về một hướng, tốc độ tăng vọt giống như một đạo tiên mang khoáng thế lướt qua, uy áp cường đại của Thánh Nhân khiến cho tinh không trở nên náo loạn.

Thúc Địa Thành Thốn!

Thúc Địa Thành Thốn!

Thúc Địa Thành Thốn!

Diệp Thành ở phía trước điên cuồng thi triển bí thuật để trốn khỏi vùng tinh vực này, tới một vùng tinh vực mới, trên bản đồ sao đã có đánh dấu, là Huyền Thiên Tinh Vực.

Thánh Nhân áo bạc đã đuổi kịp, không nói lời nào chỉ bắn ra một tia tiên mang lạnh lẽo.

Diệp Thành không chút nghĩ ngợi, lập tức tế Hỗn Độn Thần Đỉnh ra.

Keng!

Tiên mang tạo ra ngọn lửa trên Hỗn Độn Thần Đỉnh, Hỗn Độn Thần Đỉnh rung lên, bị ảnh hưởng nặng nề, Diệp Thành là chủ nhân của nó thì thần hải ong ong, sau đó bay ra cùng Hỗn Độn Thần Đỉnh, Thánh thể nứt ra, máu tươi chảy đầm đìa, mỗi giọt máu đều rất chói mắt.

Thánh Nhân áo choàng bạc bước tới, đưa tay muốn bắt lấy Diệp Thành càng sớm càng tốt, kẻo xảy ra biến cố về sau.

Phụt!

Diệp Thành vừa đứng dậy đã bị bàn tay giáng từ trên trời xuống chèn ép, khiến hắn lại phải nửa quỳ.

Ép ta!

Vẻ mặt Diệp Thành điên cuồng, hắn giải trừ một đạo phong ấn trong bóng tối.

Ngay lập tức, tinh không hư ảo nổ ầm ầm, mây đen xuất hiện dày đặc mà nặng nề, bên trong có sấm sét điên cuồng, từng tia từng tia nối liền hình thành biển sấm, mang theo uy áp khiến thiên địa cũng phải run sợ.

Thần phạt?

Lão già áo bạc biến sắc, lập tức rụt tay về, lùi lại một bước, né đi cả mấy nghìn trượng.

Là Thánh Nhân đã thoát khỏi thế tục nhưng ông ta cũng vẫn sợ thiên kiếp thần phạt, một khi kết thù với trời thì chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn, bất cẩn một chút thì khó mà loại bỏ được nghiệp chướng trên con đường tu đạo.

Xem thường ngươi rồi!

Liếc nhìn biển sấm sét cuồng bạo phía trên, Thánh Nhân áo bạc lạnh lùng nói nhưng cũng không dám tiến đến, chỉ chờ ở nơi cách đó chừng chục nghìn trượng.

Diệp Thành chật vật đứng lên, toàn thân máu chảy ròng ròng.

Đây đúng là thiên kiếp thần phạt của hắn, lúc trước đột phá lên cảnh giới Chuẩn Hoàng, hắn đã áp chế thiên kiếp thần phạt chờ sau này gặp khó khăn thì dùng, không ngờ khó khăn này đến nhanh như vậy, còn động đến Thánh Nhân.

Bất lực, hắn đã bị dồn vào đường cùng, có thể trốn thoát trong tay Chuẩn Thánh chứ không thể sống sót trong tay Thánh Nhân.

Đương nhiên hắn giải trừ phong ấn thiên kiếp không phải để chống lại Thánh Nhân, mà là muốn niết bàn trong thiên kiếp, phá vỡ phong ấn của Tiên Luân Nhãn, một khi giải trừ được phong ấn của Tiên Luân Nhãn thì hắn sẽ giữ được tính mạng.

Đùng!

Trên hư thiên, một tia sấm sét giáng xuống mang theo sức mạnh huỷ diệt, muốn nghiền nát người độ kiếp là Diệp Thành.

Diệp Thành hừ lạnh, vẫn giống như lúc lên ngôi hoàng đế khi ở Đại Sở, hắn bay ngược lên trời, một quyền đập tan tia sấm sét ấy, sau đó bay lên cửu tiêu, sấm sét từ trên trời giáng xuống đều bị hắn quét sạch.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Sự phản kháng của hắn dường như đã chọc giận uy nghiêm của trời cao, sấm sét không còn bắn xuống từng tia nữa mà là từng khoảng, tạo thành một biển sấm sét, có uy lực nuốt chửng thiên địa, hơn nữa biển sấm sét này còn lan rộng ra mọi hướng.

Ông lão áo bạc biến sắc, lại lùi về phía sau, sợ bị biển sấm sét kéo vào bị động ứng kiếp.

Lúc này Diệp Thành đã hoá thân thành rồng, tung hoành trong biển sấm sét, mượn sấm sét để gột rửa Thánh thể, cũng nhờ sấm sét phá vỡ phong ấn của Tiên Nhãn.

Thần phạt thật bá đạo!

Giọng nói kinh ngạc vang lên từ một hướng, đó là phía hai lão già mặc áo tím, bên cạnh họ còn có một thanh niên hình thái bết bát.

Thanh niên áo quần rách rưới, tinh thần sa sút, quanh miệng râu ria xồm xoàm, nửa khuôn mặt bị mái tóc đen bù xù che khuất, dường như hắn ta đã phạm phải mười tội ác không thể tha thứ, hai tay hai chân đều bị xích khoá chặt, tu vi trên người cũng bị phong ấn, dường như chuẩn bị đi ra pháp trường, nhận hình phạt chém đầu trước công chúng.

Chắc chắn là huyết mạch nghịch thiên!

Hai lão già áo tím trầm tư, dường như đã nhìn ra huyết mạch bất phàm của Diệp Thành.

Giống như bọn họ, thanh niên đang bị xích kia cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ mịt không có ánh sáng nhìn biển sấm sét qua những sợi tóc đen rũ xuống, có lẽ là tu vi bị phong ấn nên hắn ta không nhìn thấy người độ kiếp.

Cút!

Lão già áo bạc hừ lạnh một tiếng khiến hai lão già áo tím run lên, uy áp của Thánh Nhân quá mạnh, chỉ khẽ quát một tiếng đã khiến thần hải của họ rung lên kịch liệt, tên thanh niên bị trói kia thì ngất xỉu tại chỗ.

Đi đi, mau lên!

Hai lão già áo tím tái mặt, đương nhiên không dám ở lại, liều mạng chạy trốn!

Người chuyển kiếp!

Diệp Thành đang độ kiếp chợt ngẩng đầu, nhìn về hướng hai lão già áo tím bị Thánh Nhân áo bạc đuổi đi, cuối cùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào tên thanh niên đang bị gông cuồng xiềng xích trói buộc kia.
Chương 1597: Thiên kiếp phá giải phong ấn

Là người chuyển kiếp!

Trong biển sấm sét, nước mắt làm nhoè đi hai mắt hắn, nhưng bóng lưng của người thanh niên ấy lại vô cùng rõ ràng.

Đùng!

Trong khoảnh khắc ấy, sấm sét nổi lên nổ tung Thánh thể, biển sấm sét cuồn cuộn, nhấn chìm hắn ở bên trong.

Mở!

Diệp Thành hét lên, ra sức chống lại sấm sét nhưng nước mắt dàn dụa, hắn nhìn ra được người chuyển kiếp kia đã gặp nạn lớn, nếu không cũng không bị gông cùm xiềng xích trói buộc như vậy.

Nhưng nhìn thấy người chuyển kiếp lâm vào cảnh khốn cùng như vậy mà hắn lại không thể làm gì, càng không thể ra tay cứu giúp, bởi vì hắn lúc này bảo vệ mình còn khó, có một Thánh Nhân nhìn chằm chằm như hổ rình mồi bên ngoài, hắn có thể gặp nguy hiểm chết người bất cứ lúc nào, bản thân hắn còn khó giữ được mạng, lấy gì để cứu người chuyển kiếp?

Cảnh tượng này thật sự trêu người.

Một trăm năm trước, trên vùng đất Đại Sở, vì chống lại Thiên Ma mà tu sĩ Đại Sở chiến đấu gần như toàn quân bị diệt sạch, máu tươi của chín mươi triệu anh hồn đổ xuống chiến trường, bảo vệ Chư Thiên Môn, cũng bảo vệ được chúng sinh Vạn Vực.

Nhưng một trăm năm sau thì sao? Những người từng bảo vệ chúng sinh Vạn Vực người thì bị truy sát, người thì bị lôi ra pháp trường.

A…

Diệp Thành gầm thét, tiếng thét phát ra từ nơi sâu thẳm linh hồn, tiếng hét hướng về trời cao, cũng hướng về chúng sinh.

Đoàng!

Sự phẫn nộ của hắn đường như đã chọc giận trời cao, sấm sét lại ập xuống, biển sấm sét vốn đã rộng, một lần nữa lan ra khắp các hướng, nuốt chửng từng tinh không, huỷ diệt từng thiên thạch.

Vẻ mặt Thánh Nhân áo bạc âm trầm, ông ta không thể không lùi lại một lần nữa.

Mở, mở cho ta!

Diệp Thành vẫn đang thét gào, tấn công phong ấn của Tiên Nhãn.

Hắn biết chỉ khi phá được phong ấn của Tiên Nhãn thì hắn mới có hy vọng sống, mới có thể cứu được người chuyển kiếp.

Đùng!

Biển sấm sét lại nổi lên, hết lần này đến lần khác nhấn chìm hắn rồi lại hết lần này đến lần khác bị phá vỡ.

Ý chí chiến đấu của Diệp Thành ngút trời, giống như một trăm năm trước, hắn kéo lê Thánh thể tàn tạ bay lên trời, huỷ diệt sấm sét cả một đường, lấy ý chí chiến đấu bất khả chiến bại chống lại ý chí chiến đấu tàn nhẫn của trời cao.

Thánh Nhân áo bạc nhíu mày.

Nếu bỏ qua thân phận người truy sát thì ông ta rất kinh ngạc, cảm thán trước Diệp Thành.

Nhưng dù vậy thì trong mắt ông ta vẫn là vẻ lạnh lẽo, không thể để Diệp Thành sống sót rời đi.

Hoang Cổ Thánh Thể, huyết mạch nghịch thiên có thể sánh với Đại Đế, sự tồn tại này một khi lớn mạnh chắc chắn sẽ là sự tồn tại khiến tinh không vạn cổ run sợ, Đại Đế không xuất hiện thì ai có thể trấn áp được hắn?

Bùm! Đùng! Đoàng!

Lôi phạt thiên kiếp càng lúc càng nhiều, mỗi tia đều mang theo sức mạnh hủy diệt.

Diệp Thành bay ngược lên trời, Thánh thể lại bị thương nặng, nứt ra hết lần này đến lần khác rồi lại liền lại hết lần này đến lần khác.

Nhưng khi bị thương, Diệp Thành cũng đang niết bàn, tuy thiên kiếp hung hãn nhưng cũng là thứ tốt để tôi luyện Thánh thể, quan trọng nhất là dưới thiên kiếp, phong ấn của Tiên Luân Nhãn đã được nới lỏng.

Mở, mở ra cho ta!

Hai mắt Diệp Thành đỏ như máu, dẫn sấm sét của thần phạt và ý chí chiến đấu của trời cao về Tiên Luân Nhãn.

Póc!

Trong hàng tỷ tia sấm sét, dường như có âm thanh thế này vang lên.

Âm thanh này với Thánh Nhân áo bạc mà nói không là gì, nhưng với Diệp Thành lại là hy vọng vô tận.

Tiên Luân Nhãn đã được giải trừ phong ấn, mối đe doạ đạo tắc Chuẩn Đế đã bị thiên kiếp thần phạt diệt sạch.

Tốt lắm!

Hai mắt Diệp Thành bắn ra thần quang, hắn một bước lên trời, bay thẳng tới ngọn nguồn thiên kiếp, đó vẫn là một vùng mây mù hỗn độn hư ảo, hắn cường thế vọt lên, hai tay giơ lên trời, mạnh mẽ xé toạc.

Đột nhiên sấm sét bị tiêu diệt, biển sấm sét sụp đổ, lôi kiếp ở vùng tinh không này cũng theo vùng mây mù hỗn độn bị xé mà tan thành mây khói, tu vi của Diệp Thành cũng đã ổn đỉnh ở cảnh giới Chuẩn Hoàng.

Chính là lúc này!

Một tia sáng lạnh lẽo loé lên trong mắt Thánh Nhân áo bạc, ông ta đưa tay ra hoá thành ma chưởng che phủ tinh không nghìn trượng.

Phụt!

Diệp Thành vừa mới đứng vững đã phun ra một bụng máu, bị chèn ép phải nửa quỳ xuống đất.

Kiến vẫn chỉ là kiến!

Thánh Nhân áo bạc bay lên trời, nhìn Diệp Thành phía dưới như vị đế vương nhìn con kiến thấp hèn, uy áp Thánh Nhân bộc lộ hoàn toàn, trấn áp Diệp Thành ở phía dưới khiến cho hắn không thể cử động.

Diệp Thành không nói gì, mở Thiên Đạo rồi thoáng chốc biến mất.

Hả?

Thánh Nhân áo bạc chợt cau mày, một tu sĩ mà lại đột nhiên biến mất như vậy, với thần thức của Thánh Nhân như ông ta cũng không tìm thấy một chút khí tức.

Nhưng giây tiếp theo, Diệp Thành vừa trốn vào hố đen không gian đã trở lại, bộ dạng của hắn cực kỳ thảm hại, Thánh thể vốn tàn tạ giờ đây đã không còn hình người, đầu hắn chỉ còn một nửa, máu xương đầm đìa như Tu La, âm u đáng sợ.

Đúng vậy, hắn đã gặp tồn tại đáng sợ trong hố đen không gian, chưa đầy một giây mà Thánh thể đã suýt bị nghiền thành tro bụi.

Chết tiệt!

Diệp Thành lảo đảo, hai mắt đỏ như máu, hắn không ngờ lại gặp biến cố này.

Uy áp của Thánh Nhân lại xuất hiện, ép hắn phải quỳ xuống, giam cầm chặt chẽ.

Còn thủ đoạn gì nữa không?

Giọng của Thánh Nhân áo bạc âm trầm, dữ tợn, nhất chỉ bắn ra lại mang theo tiên quang bá đạo, hơn nữa còn bắn thẳng về phía nguyên thần của Diệp Thành.
Chương 1598: Mất cả chì lẫn chài

Phụt!

Thánh huyết bắn tung toé, Thánh thể của Diệp Thành lập tức bị đâm xuyên, rơi khỏi tinh không.

Thánh Nhân áo bạc giơ tay, tóm Diệp Thành tới trước mặt, Diệp Thành đã mất đi hơi thở, chỉ còn là một cái xác lạnh lẽo.

Hoàn thành nhiệm vụ!

Thánh Nhân áo bạc cười nham hiểm, đang định quay về nhưng vừa đi được một bước, ông ta lại dừng lại, nhìn Thánh thể Diệp Thành rồi lại nhìn tinh không phía trước, khoé miệng nhếch lên tạo thành nụ cười giễu cợt.

Chừng ba giây sau, Thánh Nhân áo bạc kéo theo Thánh thể của Diệp Thành biến mất ở đây, nhưng thay vì hội tụ cùng Thánh Nhân áo tím và Thánh Nhân áo đen, ông ta bay về hướng tinh không ngược lại.

Mục đích của ông ta rất đơn giản, đó là độc chiếm chiến lợi phẩm.

Hoang Cổ Thánh Thể là sự tồn tại thế nào? Huyết mạch nghịch thiên, trăm nghìn năm không có một người, toàn thân đều là bảo bối, đó là bảo vật vô giá, sao phải chia cho hai người kia?

Tinh không bị tàn phá này vì sự rời đi của ông ta mà trở nên vô cùng yên tĩnh.

Không biết bao lâu sau mới có tu sĩ đến thăm dò, hơn nữa không chỉ một nhóm, sau khi nhìn thấy tinh không bị tàn phá, họ không khỏi rùng mình rồi đi về bẩm báo.

Đây là một thế giới mây mù bao phủ, kỳ lạ quái dị, mang lại cho người ta vô vàn suy nghĩ sâu xa.

Diệp Thành ở trong đó, thế giới này là Tiên Hư giới, là thế giới ý thức của Tiên Luân Nhãn, hắn vẫn chưa chết, trước khi bị Thánh Nhân áo bạc tuyệt sát, nguyên thần của hắn đã trốn vào Tiên Hư giới này.

Lão già chết tiệt!

Diệp Thành ngước mắt lên nhìn Thánh Nhân áo bạc, hắn thấy khuôn mặt già nua dữ tợn khiếp người cùng với đôi mắt đầy vẻ tham lam.

Không biết bao lâu sau mới thấy Thánh Nhân áo bạc đáp xuống một cổ tinh.

Cổ tinh này không nhỏ, lớn hơn Vọng Cổ Tinh một chút nhưng lại không có sự sống, có thể nói là không một ngọn cỏ, không có dấu hiệu của sự sống, vạn vật lọt vào tầm mắt đều là vùng đất cháy.

Thánh Nhân áo bạc đáp xuống, bay vào một dải núi hoang vu, đặt thi thể Diệp Thành xuống.

Sau đó ông ta lấy ra chín mươi chín trận cờ, bày ra trận văn dày đặc kín mít, trận cờ nối liền hình thành một trận văn huyền diệu, sợ bị người khác phát hiện.

Xong việc, Thánh Nhân áo bạc mới tới bên Diệp Thành.

Ông ta không dung hợp vào cơ thể Diệp Thành luôn, mà lấy lư luyện đan ra, cho thi thể Diệp Thành vào trong rồi kiểm soát ngọn lửa nguyên thần bao quanh thân thể Diệp Thành, xem ra là muốn tôi luyện Thánh thể của hắn.

Thấy vậy, Diệp Thành vừa hồi nguyên thần định cho Thánh Nhân áo bạc chiêu lớn chợt nở nụ cười, có người muốn tôi luyện tu bổ Thánh thể của hắn, đương nhiên hắn cầu còn không được.

Thánh Nhân áo bạc không biết Diệp Thành vẫn còn sống, hiện giờ ông ta chỉ nghĩ đến việc khôi phục Thánh thể của Diệp Thành.

Ông ta cực kỳ hào phóng, cho rất nhiều linh dược và bảo vật thiên địa vào lư luyện đan, luyện thành Thánh thể của Diệp Thành, nếu đã định dung nhập Thánh thể thì đương nhiên phải chịu đầu tư bảo bối.

Dưới sự tôi luyện của ông ta, Thánh thể của Diệp Thành nhanh chóng phục hồi, các vết thương đã lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Mọi thứ đang diễn ra một cách có trật tự.

Để càng hoàn mỹ hơn, Thánh Nhân áo bạc đã dốc sạch vốn liếng, Diệp Thành ở trong Tiên Hư giới nhìn mà tặc lưỡi, có rất nhiều linh bảo hắn chưa được thấy bao giờ, thứ nào cũng là trân bảo quý hiếm.

Cảm ơn ông nhiều lắm!

Trong Tiên Hư giới, Diệp Thành nở nụ cười nhạo báng, chờ Thánh Nhân áo bạc khôi phục lại cơ thể cho mình xong, hắn sẽ xông ra cho ông ta một bất ngờ.

Sắc trời dần tối, màn đêm buông xuống.

Trên vùng tinh không, Đông Dương và Thanh Nguyệt cùng với Thánh Nhân áo tím, Thánh Nhân áo đen đều đã chật vật, thảm hại.

Họ đã ngừng chiến, Thánh Nhân áo tím và Thánh Nhân áo đen đã chạy trốn, đuổi theo Thánh Nhân áo bạc, tốc độ của Đông Dương và Thanh Nguyệt cũng cực nhanh, lan rộng thần thức tìm kiếm Diệp Thành suốt chặng đường.

Nhưng họ tìm và gọi mãi cũng không thấy Thánh Nhân áo bạc và Diệp Thành.

Khốn kiếp!

Thánh Nhân áo tím phẫn nộ, dường như đã nghĩ đến một khả năng.

Khốn nạn!

Thánh Nhân áo đen cũng chửi, Thánh Nhân áo bạc không hội họp với họ đã nói lên tất cả, lão già đó chắc chắn đã chiếm được Hoang Cổ Thánh Thể rồi bỏ đi, muốn độc chiếm chiến lợi phẩm.

Khuôn mặt cả hai đều hung dữ, sát khí thông thiên, đường đường là Thánh Nhân mà lại bị lừa.

So với bọn họ, sát khí của Đông Dương và Thanh Nguyệt cũng lan ra vô tận, hơn nữa họ đều cho rằng khả năng cao Diệp Thành đã gặp bất trắc, một cảnh giới Chuẩn Hoàng bị Thánh Nhân đuổi giết, cơ hội sống sót gần như bằng không.

Tất cả đều vì các ngươi!

Đông Dương cũng tức giận, lao về phía Thánh Nhân áo tím.

Đúng là đáng chết!

Thanh Nguyệt Tiên Tử cũng phẫn nộ, lao về phía Thánh Nhân áo đen.

Thấy vậy, Thánh Nhân áo tím và Thánh Nhân áo đen lập tức lùi ra, chiến lợi phẩm Hoang Cổ Thánh Thể đã bị lấy mất, bọn họ làm gì còn tâm tư chiến đấu nữa? Đánh tiếp cũng không có ý nghĩ gì, chỉ bị thương thêm mà thôi.

Đi đâu!

Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử không chịu bỏ qua, mang theo sát khí ngút trời đuổi theo.

Các ngươi thật sự định không chết không dừng lại à?

Thánh Nhân áo tím và áo đen đều giận dữ hét lên.

Không chết không dừng lại!

Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử cũng hét lên, họ đổ hết cái chết của Diệp Thành cho Thánh Nhân áo tím và Thánh Nhân áo đen, hai người thật sự như phát điên, chỉ có tấn công nối tiếp tấn công.

Thánh Nhân áo tím và Thánh Nhân áo đen hộc máu, không biết là do bị thương hay vì quá tức giận.

Trong trận chiến này, bọn họ không thu hoạch được gì không nói, còn bị thương khắp người, chọc giận hai Thánh Nhân phát điên, còn động đến nhân vật lớn của Thiên Phủ Thần Triều, đây là một vụ giao dịch mất cả chì lẫn chài.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Tinh không tĩnh lặng lại dậy sóng, cuộc hỗn chiến của bốn Thánh Nhân cực kỳ hào hùng, họ đi qua nơi nào, các tu sĩ trên cổ tinh đều không dám ló đầu, tế ra kết giới hộ sơn, sợ bị ảnh hưởng sóng âm.

Nhìn từ xa, rất nhiều nơi trên vùng tinh không này đã trở thành những vùng hỗn loạn, bốn Thánh Nhân đi qua nơi nào, nơi đó có thể nói là bị tàn phá nghiêm trọng.
Chương 1599: Trảm Thánh Nhân

Bùm! Đùng! Đoàng!

Tinh không vẫn náo nhiệt như cũ, bốn Thánh Nhân vẫn đang huyết chiến.

Không biết qua bao lâu vùng tinh không này mới lại chìm vào im lặng, không biết bốn Thánh Nhân đã đánh tới nơi nào.

Cổ tinh tĩnh lặng, dưới ánh trăng và ánh sao có thêm phần sinh khí.a

Giữa dải núi, Thánh Nhân áo bạc đã cất lư luyện đan, lúc này ông ta đang nhìn chằm chằm thân thể Diệp Thành với ánh mắt phát sáng.

Thân thể của Diệp Thành đã hoàn toàn khôi phục, có thể nói là lộng lẫy sáng ngời, tiên quang phủ khắp thân thể, mỗi phần trên cơ thể đều có ánh sáng vàng rực rỡ, cực kỳ chói mắt dưới bóng đêm.

Hoang Cổ Thánh Thể giờ đây đã là của ta!

Thánh Nhân áo bạc không kìm được đưa bàn tay khô ráp ra vuốt ve Thánh thể, như đang thưởng thức kiệt tác của mình.

Nhưng khi ông ta đang hưng phấn thì cơ thể Diệp Thành chợt di chuyển, đôi mắt cũng mở ra.

Ngươi…

Thánh Nhân áo bạc sửng sốt.

Thiên Chiếu!

Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, hiến tế thọ nguyên sử dụng cấm thuật Tiên Luân, ấn ký Tiên Luân bên mắt trái xoay chuyển, nhưng không phải nhắm vào cơ thể của Thánh Nhân áo bạc mà là nguyên thần bản mệnh của ông ta.

Trên nguyên thần của Thánh Nhân áo bạc lập tức bùng cháy một ngọn lửa màu đen.

Chuyện… Chuyện gì thế này?

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Thánh Nhân áo bạc lảo đảo lùi lại, ánh mắt kinh hãi, ông ta không biết ngọn lửa màu đen ấy là vật gì nhưng nó cực kỳ bá đạo, nguyên thần của ông ta đang nhanh chóng bị tiêu diệt.

Diệp Thành đột ngột đứng dậy, chín thần mang Thần Thương bắn ra, bay thẳng đến nguyên thần của Thánh Nhân áo bạc.

Hự…

Thánh Nhân áo bạc rên lên, thần hải cũng ong ong.

Ngươi đáng chết!

Thánh Nhân áo bạc tức giận vung tay, nhưng không đánh trúng thứ gì.

Diệp Thành trốn vào hố đen không gian, lần này hắn may mắn hơn lần trước, không gặp phải tồn tại đáng sợ.

Muốn thân thể ta? Vậy thì phải trả giá!

Trong mắt Diệp Thành loé lên tia lạnh lẽo, hắn vọt ra khỏi hố đen không gian, không nhiều lời lập tức hành động.

Vẫn là thần mang Thần Thương, hơn nữa còn là chín đạo hợp nhất, dù hắn biết công kích cấp bậc này không có tác dụng với Thánh Nhân áo bạc, nhưng nếu số lượng nhiều thì cũng có được hiệu quả không ngờ.

Sự kỳ dị của hắn khiến cho Thánh Nhân áo bạc vẫn đang cố gắng dập tắt ngọn lửa Thiên Chiếu bị đánh mất cảnh giác, trở tay không kịp.

Phong Thần Quyết!

Diệp Thành nhanh như chớp, một kiếm xuyên qua đầu mày của Thánh Nhân áo bạc.

Thánh Nhân áo bạc gần lên, vung tay lần nữa nhưng vẫn không đánh trúng gì.

Diệp Thành lại trốn vào hố đen không gian lần nữa, sau đó xoay người lao ra, tính chuẩn phương vị và khoảng cách.

Phụt!

Lại một lần trở tay không kịp nữa, đầu Thánh Nhân áo bạc đã bị chặt lìa.

Người không còn đầu nhưng vẫn có tiếng gào thét, đó là tiếng thét từ nguyên thần của ông ta.

Lúc này nguyên thần của ông ta đã bị ngọn lửa Thiên Chiếu thiêu mất một phần ba, hơn nữa vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, dường như định thiêu rụi hoàn toàn nguyên thần của ông ta mới thôi.

Thánh Nhân áo bạc sợ hãi, bỏ mặc thân thể, nguyên thần xuất khiếu.

Nộp mạng đi!

Diệp Thành lao tới, ý chí chiến đấu ngút trời.

Nếu lúc này có tu sĩ ở đây, chắc chắn họ sẽ chấn dộng, có lẽ còn không dám tin câu nói giết Thánh ấy lại được nói ra từ miệng một Chuẩn Hoàng.

Đó là Thánh Nhân đã thoát khỏi thế tục, cho dù nguyên thần xuất khiếu cũng vẫn vô cùng mạnh mẽ, đủ để giết chết một Chuẩn Thánh, huống hồ là một Chuẩn Hoàng vừa mới tiến cấp không lâu, đây là cảnh tượng mà người ta thậm chí còn không dám nghĩ tới.

Nhưng Diệp Thành lại điên cuồng như vậy đấy.

Hắn đã giết Chuẩn Thánh, cũng đã giết Chuẩn Đế, đến Đại Đế cũng đã bị hắn giết, hôm nay cũng không thiếu một Thánh Nhân, không có cơ thể, nguyên thần xuất khiếu cũng đã bị thương nặng, một Thánh Nhân như vậy cũng không phải không thể giết.

Cơ hội nghìn năm có một, đương nhiên Diệp Thành sẽ không bỏ lỡ.

Giết!

Thánh Nhân áo bạc dữ tợn, uy áp Thánh Nhân bao trùm cả thiên địa.

Mở!

Khí huyết của Diệp Thành ngút trời, hắn tế Hỗn Độn Thần Đỉnh ra, còn tế ra cả nghìn món pháp khí, thần uy đồng thời được thức tỉnh, kết hợp với nhau chống lại uy áp của Thánh Nhân.

Phụt!

Thánh Nhân áo bạc gặp phản phệ, lập tức phun ra máu, ồ không đúng, nên nói là phun ra sức mạnh nguyên thần, nguyên thần đang bị ngọn lửa Thiên Chiếu thiêu rụi cũng đã lụi tàn hơn một chút.

Ngươi đáng chết!

Thánh Nhân áo bạc gầm thét như sấm, bầu trời sụp đổ, một bàn tay to che trời được huyễn hoá ra.

Thiên Đạo!

Diệp Thành trốn vào hố đen không gian một lúc, lại tính toán vị trí và phương vị chuẩn xác rồi lao ra, trên kiếm Xích Tiêu có thần mang Thần Thương quẩn quanh, một kiếm chém nguyên thần của Thánh Nhân áo bạc làm đôi.

Trấn áp!

Hỗn Độn Thần Đỉnh bay đến, bắt Thánh Nhân áo bạc vào trong, giam cầm ở đó.

Ngươi không phong ấn được ta đâu!

Trong đại đỉnh toàn là tiếng thét gào của Thánh Nhân áo bạc.

Ông ta là Thánh Nhân, cho dù nguyên thần bị tổn hại nghiêm trọng cũng không cam lòng bị phong ấn, không ngừng tấn công Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Phụt!

Pháp khí bản mệnh bị hư hại nghiêm trọng khiến Diệp Thành hộc máu, Thánh thể vừa mới khôi phục không lâu lại nứt ra, thần hải ong ong, đến thần đài cũng rung chuyển.
Chương 1600: Áo bào Hoả Vân

Trấn áp!

Hai mắt Diệp Thành đỏ như máu, hắn hét lên như phát điên, trút pháp lực cực cận vào Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Lúc này, đế giác đã bị tổn hại không triệu hồi cũng tự bay ra, khảm trên Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Hỗn Độn Thần Đỉnh rung lên, thần uy phóng ra, Thánh Nhân áo bạc vẫn đang chống chế lập tức bị trấn áp.

Đến giờ phút này, thế giới mới yên tĩnh trở lại.

Diệp Thành phun ra một ngụm máu, nửa quỳ trên đất, Thánh thể nhỏ ra máu tươi, mắt trái cũng trào máu, quan trọng nhất là thần hải của hắn vẫn đang ong ong không ngừng, nguyên thần cũng có nguy cơ rời khỏi thân thể.

Nhưng chiến tích của hắn vẫn khiến người khác khen ngợi, một Thánh Nhân đã bị hắn trấn áp.

Lau vết máu ở khoé miệng, Diệp Thành vội vàng ngồi xếp bằng trên đất, tế sức mạnh huyết mạch và đạo tắc ra, cố gắng ổn định thần hải đang dao động, vận chuyển Tiên Luân Thiên Sinh khôi phục các vết thương trên Thánh thể.

Mãi đến tận đêm khuya hắn mới mở mắt, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng về cơ bản đã không còn gì đáng ngại.

Diệp Thành chậm rãi đứng dậy, vươn vai duỗi người, lúc này mới lấy túi đựng đồ của Thánh Nhân áo bạc ra.

Woa!

Vừa mở ra nhìn, với khả năng đoán định của Diệp Thành mà cũng ngạc nhiên đến mức hai mắt trợn tròn.

Nếu bộ sưu tập của Chuẩn Thánh là phong phú thì bảo vật của Thánh Nhân phải gọi là bảo tàng khổng lồ, chỉ riêng nguyên thạch thôi đã có hơn sáu mươi triệu, pháp khí, bí quyển, bí thuật thứ gì cũng có, trong đó còn có bản đồ sao, hơn nữa phạm vi của tinh không cũng không nhỏ.

Nhưng thứ khiến Diệp Thành ưng ý nhất là một thanh kiếm huyết sắc.

Đó là một Thánh binh, tiên quang sáng chói mang theo sức mạnh huỷ diệt, nặng nề mà lạnh lẽo, là pháp khí bản mệnh của Thánh Nhân áo bạc. Nó được coi là thần kiếm tuyệt thế, được đúc thành từ thần liệu tiên kim, chủ nhân đã bị phong ấn nhưng vẫn tản ra Thánh uy, mang lại cho Diệp Thành áp lực rất lớn.

Hấp thu!

Diệp Thành không chút nghĩ ngợi, lập tức triệu hồi Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Hỗn Độn Thần Đỉnh bay tới, vui mừng đè lên trên thần kiếm, nhưng không nghiền nát được nó.

Để ta!

Diệp Thành cực kỳ hung hãn, giơ cao đại đỉnh, không nhiều lời lập tức đập mạnh lên thần kiếm đó.

Lần này thần kiếm không cầm cự được nỡ, lập tức vỡ tan, làm sao nó có thể so sánh được với độ cứng của Đại La Thần Thiết, không chỉ nó bị đập vỡ mà đến khí linh bên trong cũng bị tiêu diệt.

Hỗn Độn Thần Đỉnh vui mừng, lập tức bay đến.

Diệp Thành cũng rất quyết đoán, giữ lại pháp khí cần giữ, những pháp khí còn lại chất cao như núi đều được Hỗn Độn Thần Đỉnh nghiền nát, tiên quang toả ra, vô số tinh hoa đều được Hỗn Độn Thần Đỉnh hấp thu hết.

Xem ngươi đã tiến cấp được chưa!

Diệp Thành đứng đó, nhìn thẳng vào Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Nếu như hấp thu một thần binh và bao nhiêu pháp khí như vậy mà cũng không tiến cấp thì hắn thật sự không còn gì để nói.

Sự thật chứng minh, Hỗn Độn Thần Đỉnh vẫn rất hăng hái, mạnh mẽ phá vỡ gông cùm, tiến lên cấp bậc cảnh giới Hoàng.

Bây giờ nó đã trở nên phi thường thật sự, dường như đã qua niết bàn, nặng tựa như núi, nếu lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy thiên âm đại đạo đan xen, trong đó còn có rất nhiều dị tượng, đó là pháp tướng của hỗn độn đạo, nó như một vị thần trấn áp tứ phương.

Tốt lắm!

Diệp Thành mỉm cười, triệu hồi đại đỉnh tới bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt ve, thân là chủ nhân của Hỗn Độn Thần Đỉnh, hắn cảm nhận được rất rõ uy lực của nó, Chuẩn Thánh binh bình thường chưa chắc đã mạnh bằng nó.

Ta coi trọng ngươi lắm đấy!

Diệp Thành vỗ vào Hỗn Độn Thần Đỉnh, lúc này mới nhìn Thánh Nhân áo bạc đang bị phong ấn trong đại đỉnh.

Thánh Nhân áo bạc lúc này có thể nói là rất yếu, bị Hỗn Độn Thần Đỉnh giam cầm không thể di chuyển, nguyên thần bị ngọn lửa Thiên Chiếu thiêu hết hơn nửa, nguyên thần còn lại lúc này đã vô cùng mỏng manh.

“Tiền bối, ở trong đó cảm giác thế nào?”, Diệp Thành cười nhạt.

“Thả ta ra”, thấy Diệp Thành ngó đầu vào, vẻ mặt Thánh Nhân áo bạc chợt trở nên cực kỳ hung dữ.

“Có vẻ ông vẫn chưa nhìn ra tình hình”, Diệp Thành cười khẩy, đặt tay lên đầu Thánh Nhân áo bạc, sử dụng thuật sưu hồn muốn cướp lấy ký ức của ông ta, nhưng điều khiến hắn cảm thấy đáng tiếc là trong ký ức của ông ta có cấm chế, hắn không thể nhìn thấu.

“Hấp thu”, không thể sưu hồn, đương nhiên Diệp Thành sẽ không nể mặt, lòng bàn tay hắn xuất hiện vòng xoáy màu đen, đó là bí pháp thôn thiên.

“Không… Không không…”, Thánh Nhân áo bạc sợ hãi, ánh mắt đầy vẻ khủng hoảng.

“Kiếp sau đừng đụng đến người không nên đụng”, Diệp Thành không chút thương tình, mạnh mẽ hấp thu sức mạnh nguyên thần của Thánh Nhân áo bạc.

A…

Thánh Nhân áo bạc kêu gào thảm thiết, nguyên thần xoay chuyển liên hồi, khuôn mặt cũng vặn vẹo không thôi.

Có lẽ đến giờ phút này ông ta mới nhận ra mình đã sai lầm đến mức nào, cứ tưởng mình tính kế hại được Thánh Nhân áo tím và Thánh Nhân áo đen, nhưng cuối cùng lại thành tự hại bản thân, dẫn đến thảm hoạ không thể cứu vãn.

Diệp Thành không hề thương tiếc, sức mạnh nguyên thần của Thánh Nhân như cơn mưa ánh sáng, trút lên Thánh thể của hắn.

Nguyên thần của hắn tiến cấp, mạnh mẽ đột phá.

Điều đáng tiếc là nguyên thần của Thánh Nhân áo bạc còn lại quá ít, không thể giúp nguyên thần của hắn đột phá Chuẩn Thánh.

Sau khi tiêu diệt Thánh Nhân áo bạc, Diệp Thành mới đứng dậy, nhìn bầu trời sao hư ảo.

Hắn không lo lắng cho Đông Dương và Thanh Nguyệt, họ cũng là Thánh Nhân, hơn nữa còn không phải Thánh Nhân bình thường, một đấu một sẽ không có nguy hiểm về tính mạng, nếu thấy khó khăn quá cũng có thể bỏ chạy.

Điều hắn lo lắng bây giờ là người chuyển kiếp.

Thanh niên bị trói bằng gông cùm xiềng xích mà hắn nhìn thấy lúc độ kiếp chính là người chuyển kiếp của Đại Sở, tình cảnh của hắn ta đang rất khốn cùng.

Áo bào hoả vân!

Diệp Thành nhớ tới hai lão già áo tím áp giải người chuyển kiếp, trên áo bào của họ đều có ký hiệu hoả vân, hẳn là ký hiệu của thế lực nào đó, chỉ cần tìm ra thế lực đó thì sẽ tìm được người chuyển kiếp.

Nghĩ đến đây, Diệp Thành bước lên trời, bay ra khỏi cổ tinh này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom