• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (3 Viewers)

  • Chương 1586-1590

Chương 1586: Như thể phòng bị

Vẻ mặt của Diệp Thành tỏ ra vô cùng thú vị, hắn không hề biết cái gọi là lên giường lại có một cái tên tao nhã như vậy.

Bầu không khí bên trong đại điện vô cùng gượng gạo, Bích Du vẫn rủ đôi mắt, có thể thấy khuôn mặt cô còn ửng hồng, cứ nói tới chuyện này cô lại tỏ ra dè dặt.

Thấy vậy, cung chủ Lăng Tiêu mỉm cười nhìn Diệp Thành, “Tóm lại là đã lên giường hay chưa, tiểu hữu cũng nên nói một câu chứ nhỉ?”

“Cũng suýt thì lên ạ”.

“Chưa lên giường thì tốt”, cung chủ mỉm cười, “đạo tắc của Bích Ba có vấn đề, đợi dung hoà được cửu tiêu thần lộ, đạo tắc viên mãn trở lại thì lên giường cũng chưa muộn, việc này không thể vội được”.

“Không vội ạ”, Diệp Thành ho hắng mỉm cười, hắn nói rõ ràng từng từ một, cung chủ Lăng Tiêu này quả là người có học vấn.

“Đi thôi”.

“Đồ nhi xin cáo lui”, Bích Du vội kéo Diệp Thành bước ra khỏi đại điện.

“Đúng là không tồi”, nhìn bóng hai người rời đi, cung chủ Lăng Tiêu mỉm cười hân hoan.

“Diệp Thành thật sự có thể giúp đỡ Bích Ba thượng vị sao?”, bên trong đại điện vang lên tiếng hỏi: “Thần tử Quỷ Hoàng kia có được tinh cốt cùng kì, nếu như dung hợp được thì thực lực sẽ tăng lên gấp bội, Diệp Thành có thể đánh bại Hoa Thiên nhưng chưa chắc đã có thể đánh bại được thần tử Quỷ Hoàng, dưới sự áp chế tuyệt đối về tu vi thì thực sự khó có thể xoay chuyển khác đi được”.

“Đó không phải là điểm quan trọng”, cung chủ Lăng Tiêu khẽ mỉm cười: “So với vị trí cung chủ thì nó vẫn để tâm tới chuyện tình duyên hơn”.

Phía này, Bích Du đã dẫn Diệp Thành tới một đỉnh núi với phong cảnh tuyệt đẹp, đó chính là đỉnh núi riêng thuộc về thần nữ Lăng Tiêu.

Cả hai vừa đi vừa cười nói vui vẻ, cứ đi qua nơi nào thì Bích Du lại giới thiệu với Diệp Thành.

Diệp Thành nhìn trái ngó phải, Lăng Tiêu Cung có thể sánh ngang với Thiên Phủ Thần Triều quả không hề đơn giản, vả lại tiên sơn này thực sự bất phàm, chiếm địa thế bá đạo.

Chỉ có Bích Du mặc dù nói nhiều một chút nhưng khuôn mặt vẫn đỏ ửng, cô không dám nhìn thẳng Diệp Thành.

Diệp Thành không nhận ra sự khác thường đó của Bích Du, hắn chăm chú quan sát và vỡ ra nhiều điều, đó là trên mỗi cổ tinh của tinh vực này đều có con rể của Lăng Tiêu Cung, cứ mỗi dịp lễ tết thì bọn họ đều tới đây, Lăng Tiêu Cung nhất định sẽ rất náo nhiệt, vả lại người tới cũng không hề tới tay không.

Diệp Thành xoa cằm, thầm nghĩ mỗi năm Lăng Tiêu Cung nhất định thu về không ít đồ hay ho.

Không biết nếu để Bích Du biết được suy nghĩ lúc này của hắn thì liệu khuôn mặt có thay đổi đến mức gượng gạo đi không.

Không biết mất bao lâu cả hai mới bước vào một khu rừng trúc, có điều khu rừng này còn kém xa so với phía Đông Dương.

Nói tới rừng trúc, Diệp Thành phất tay lấy ra chín cây thuý tiên trúc, “cầm về dung hợp, khi dung hoà với cửu tiêu thần lộ nhất định sẽ dùng đến, nói đối với đạo tắc mà nói chỉ có lợi chứ không có hại”.

“Đây là…thuý tiên trúc?”, Bích Du sững sờ, trong đôi mắt rõ vẻ kinh ngạc như thể nhận ra thần vật này.

“Ta lấy từ Thần Triều”.

“Ngươi nhổ thuý tiên trúc của người ta? Bọn họ không ngăn ngươi lại sao?”

“Chỉ nhổ vài cây thôi mà, bọn họ cũng không thể trở mặt với ta được”, Diệp Thành toét miệng cười, “nếu nói tới cái danh kiếm thần này thì quả là có uy danh, hôm nào khác lại tới đó, bảo bối của Thần Triều quả không hề ít”.

“Ngươi đúng là lắm trò”, Bích Du cất đi thuý tiên trúc, cô khẽ lên tiếng: “Hai ngày này ngươi ở đỉnh núi này, ta đi dung hoà đạo, nhiều thì ba ngày xuất quan, tới lúc đó chúng ta lại đi tìm người chuyển kiếp”.

“Cô cứ yên tâm dung hoà đạo đi”.

“Ngươi nghỉ sớm đi”, Bích Du nhón chân lên thơm Diệp Thành sau đó quay người đi mà khuôn mặt hãy còn ửng đỏ.

“Trăm năm trước ở tường thành Nam Sở cô cũng như vậy”, nhìn bóng Bích Du rời đi, Diệp Thành bất giác mỉm cười, hắn nhớ lại chuyện của trăm năm trước, nào ai có thể ngờ tới nữ tử bỏ mình dưới vạn hoa lại luân hồi chuyển kiếp trở thành thần nữ của Lăng Tiêu, mọi thứ có lẽ là do ông trời sắp đặt.

Diệp Thành thu lại suy nghĩ, hắn lấy ra túi đựng đồ của Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử.

Nói về hai vị Thánh Nhân này thì quả là giàu có, nguyên thạch bên trong túi đựng đồ này cũng phải hàng chục triệu, lại thêm những thứ như bí quyển pháp bảo, quan trọng hơn cả đó là còn có một bản tinh không đồ rất lớn nữa.

Không tồi!

Diệp Thành phân loại pháp khí, chất chúng thành cả ngọn núi sau đó lấy Hỗn Độn Thần Đỉnh ra để nó hút tinh tuý từ những pháp khí này.

Tiếp theo là lư đồng thiên thuẫn, bên trên lạc ấn độn giáp thiên tự được Diệp Thành lấy ra.

Thưởng cho ngươi đấy!

Diệp Thành mỉm cười, hắn đặt tay lên Hỗn Độn Thần Đỉnh, ba độn giáp thiên tự sáng lấp lánh như vì kim quang cũng được lạc ấn bên trên.

Đột nhiên, Hỗn Độn Thần Đỉnh vang lên âm thanh vù vù, độn giáp thiên tự hiển hiện bao quanh thân đỉnh, tự xếp thành hàng mang theo tiên quang chói lọi vô cùng choán mắt, đạo uẩn mà nó bao hàm vô cùng huyền ảo.

Bao giờ thì tiến giới chứ?

Nhìn những pháp khí bị hút trọn mà Diệp Thành chép miệng.

Hỗn Độn Thần Đỉnh đã hút không biết bao nhiêu pháp khí, có thể nói là chất thành núi nhưng không hề có dấu hiệu tiến giới lên cảnh giới Hoàng.

Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn cười bất lực rồi lấy ra hai bản tinh không đồ.

Tinh không đồ mà hắn có được từ buổi đấu giá bao gồm ba tinh vực, còn tinh không đồ mà phía Đông Dương tặng cho hắn bao gồm gần bốn tinh vực, có điều hai bản tinh không đồ này có phần giống nhau nên ghép lại thì cuối cùng cũng chỉ có bốn tinh vực.

Điều khiến Diệp Thành cảm thấy tiếc nuối đó là hắn không tìm thấy Bắc Đấu Tinh Vực.

Điều khiến hắn cảm thấy hân hoan đó là hắn đã tìm thấy một góc nhỏ của Tử Vi Tinh ở mép của tinh không đồ.

Xong xuôi ở Lăng Tiêu Cung thì tới Tử Vi Tinh!

Nghĩ rồi Diệp Thành cất tinh không đồ đi, hắn khoanh chân ngồi xuống, chín cây thuý tiên trúc cũng theo đó mà bay ra.

Thuý tiên trúc tương truyền là tinh khí do Đại La Nữ Kim Tiên hoá ra, mặc dù nói có phần khoa trương nhưng thuý thiên trúc quả thật bất phàm, tinh tuý bên trong nó mang theo đạo uẩn.

Dung hoà!

Sau tiếng hô của Diệp Thành, chín cây thuý tiên trúc lần lượt dung hoà vào bên trong cơ thể.

Mặc dù thuý tiên trúc là vật tốt nhưng dung hoà nhiều cũng vô tác dụng, đây cũng chính là nguyên do mà hắn cho Bích Du chín cây.

Đêm đến, không gian chìm vào yên tĩnh.

Diệp Thành có lẽ không biết ở trên đỉnh núi phía đối diện có một nữ tử đang nhìn hắn, người này mặc tiên y màu ngọc bích, mái tóc màu tím, hình thái có phần giống với Niệm Vi ở U Đô.

Nữ tử này không hề đơn giản, tên là Bích Nguyệt, chính là hậu duệ đời sau của cung chủ tiền nhiệm Lăng Tiêu Cung, huyết mạch mạnh mẽ.

Hoang Cổ Thánh Thể!

Khoé miệng Bích Nguyệt nở nụ cười, cô ta bật cười sảng khoái.

Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.

Bên trong rừng trúc, Diệp Thành hả ra một hơi mang theo tàn khí, hắn từ từ mở mắt dung hoà thuý tiên trúc khiến đôi mắt của hắn trở nên xa xăm hơn, nhìn như cái giếng không đáy.

Sau một đêm tu luyện, hắn đã loại bỏ được ám thương bên trong cơ thể, có điều Tiên Luân Nhãn vẫn ở trạng thái đóng.

Haiz!

Diệp Thành thở dài, hắn chậm rãi đứng dậy tới nơi mà Bích Du bế quan.

Từ xa hắn đã trông thấy hai lão bà hắc bạch đang đứng đó canh với thần thái như thể bất cứ ai cũng không được lại gần.

Thấy Diệp Thành đi tới, hai bà lão lần lượt cung kính hành lễ, không tỏ ra khinh thường hay mỉa mai hắn như trước đó nữa.

Tiền bối không cần hành lễ đâu!

Nói rồi Diệp Thành nhón chân nhìn vào bên trong nhưng lại bị cấm chế mạnh mẽ ngăn lại, hắn không nhìn thấy Bích Du ở bên trong, cũng không biết tình trạng hiện giờ của Bích Du thế nào.

Diệp Thành bất lực đành thu lại ánh mắt nhưng hắn lại bắt gặp ánh mắt của hai bà lão nhìn mình có phần không được tự nhiên.

Cái gọi là không được tự nhiên chính là mang theo sự phòng bị, như thể bọn họ sợ Diệp Thành nhân lúc bọn họ không để ý mà lẻn vào trong làm gì thần nữ của mình.

Diệp Thành giật giật khoé miệng, thầm nhủ hai lão bà này thật hài hước, ta là chính nhân quân tử, sao có thể phòng bị với ta như thế chứ, muốn lên giường thì cứ quang minh chính đại, đâu cần đến mức hai người phải như vậy.

Thật là trung thành!

Diệp Thành giơ tay tán thưởng hai lão bà này sau đó quay người rời đi.

Sau khi rời đi, hắn bước ra khỏi đỉnh núi và bay ra khỏi tiên sơn.

Bích Du vẫn đang bế quan, cách ngày lên vị trí cung chủ còn vài ngày nữa, hắn không thể lãng phí thời gian, đi tìm người chuyển kiếp là lựa chọn không tồi.
Chương 1587: Long Thảo

Tinh không lấp lánh, rộng lớn bao la.

Diệp Thành mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ Quỷ Minh, dùng Chu Thiên Diễn Hoá che đi khí tức trên người.

Một trăm nghìn dặm!

Cất tinh không đồ sao đi, Diệp Thành bay về một hướng, mục tiêu chính là ngôi sao cách Thiên Nữ Tinh gần nhất.

Trên bầu trời sao, hắn bay đi với tốc độ cực nhanh như một tia thần mang cái thế, tu sĩ đi qua đều sửng sốt, nhiều tu sĩ chuyên đi chặn đường, cướp giật nhìn thấy tốc độ này của hắn lập tức từ bỏ ý định đuổi theo, bởi vì tên này chạy thực sự quá nhanh.

Ba canh giờ sau, Diệp Thành đáp xuống một cổ tinh.

Điều khiến hắn tiếc nuối là cổ tinh này không có người chuyển kiếp của Đại Sở.

Trước và sau chưa đầy ba phút, Diệp Thành lại bay ra khỏi cổ tinh, tiếp tục đi thẳng đến mục tiêu tiếp theo như một tia thần mang, ở trong tinh không bao la, bóng dáng của hắn có phần cô đơn, tiêu điều.



Sâm La Tinh, Quỷ Hoàng Tông.

Trước một động phủ, người đi qua đi lại không ngớt, khí tức của ai nấy đều cường đại, tất cả đều là Chuẩn Thánh, dường như bọn họ đều đang đợi ai đó.

Chẳng mấy chốc, cửa động phủ mở ra, còn chưa thấy người đã thấy hư ảnh của hồng hoang dã thú bay vọt ra, đó là Cùng Kỳ với thân hình to lớn, tiếng gầm thét như sấm khiến hư thiên ầm ầm nổ vang.

Thành công!

Lột xác rồi!

Huyết mạch của tổ tiên quả nhiên bá đạo!

Trong mắt các Chuẩn Thánh của Quỷ Hoàng Tông bên ngoài động phủ đều hiện lên vẻ ngạc nhiên vui mừng.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Trong âm thanh kinh ngạc, mặt đất rung lên, chậm rãi mà nhịp nhàng, lắng nghe kỹ thì thấy là tiếng chân đi lại, có lẽ là thân thể nặng như núi nên mỗi lần chân chạm đất đều khiến mặt đất rung chuyển.

Thần tử Quỷ Hoàng đã xuất quan, hắn ta bước ra mang theo huyết hải thô bạo, thân thể cường tráng, khí huyết dâng trào, toàn thân có sấm sét bá đạo bao quanh, đến chiếc sừng trên đỉnh đầu cũng loé lên ánh sáng âm u, đôi mắt đó kinh khủng đáng sợ tựa như ác ma khiến Chuẩn Thánh cũng không dám nhìn thẳng.

Chào mừng thần tử xuất quan!

Nhóm Chuẩn Thánh quỳ một chân xuống, vẻ mặt cung kính.

Diệp Thành!

Thần tử Quỷ Hoàng nham hiểm đáng sợ, đôi mắt hắn ta nhìn về phía Tây, dường như có thể nhìn thấy Thiên Nữ Tinh qua tinh không hư ảo.



Diệp Thành đáp xuống một ngôi sao.

Với thần thức lan ra ba tram dặm, hắn phát hiện đây là một ngôi sao chỉ có người phàm, hầu như không thấy linh khí, cũng không thấy khí tức của tu sĩ.

Đây là ngôi sao thứ hai mươi ba hắn tìm tới, cũng là ngôi sao cuối cùng hắn tìm kiếm trong kế hoạch lần này, dù ngôi sao này có người chuyển kiếp hay không thì hắn cũng phải lập tức về Thiên Nữ Tinh, nếu muộn thì sẽ không kịp đến trận chiến đấu võ tranh vị trí cung chủ của Lăng Tiêu Cung.

Có người chuyển kiếp!

Diệp Thành nhẩm tính một hồi, trong mắt sáng lên thần quang chói mắt.

Không suy nghĩ nhiều, hắn bước lên bầu trời sao, bay thẳng về một hướng, lướt qua từng thị trấn của người phàm.

Một lúc lâu sau, hắn mới dừng lại trước những ngọn núi trập trùng liên miên.

Cửu Long Củng Thiên!

Diệp Thành nhìn dãy núi, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, hắn không ngờ trong cổ tinh của người phàm còn có thế lực bá đạo thế này, nếu bố trí pháp trận ở đây thì uy lực chắc chắn sẽ cực mạnh.

Diệp Thành trầm trồ và bước lên đỉnh núi cao nhất trong dãy núi.

Từ xa, hắn nhìn thấy trên đỉnh núi có một bụi cỏ thần màu tím, xung quanh toả ra tiên quang chói lọi, nhìn kỹ còn mơ hồ thấy được chín đạo long khí bao quanh, cực kỳ bất phàm.

Long Thảo!

Diệp Thành lẩm bẩm, không ngờ người chuyển kiếp của Đại Sở lại là một bụi tiên thảo.

Diệp Thành không bước lên, vì Long Thảo đang dung hợp long khí, lúc này hắn không thể hấp tấp làm phiền.

Hơn nữa nữa Diệp Thành còn nhìn ra được rất nhiều manh mối.

Vị trí Long Thảo sinh trưởng là nơi có vị trí hoàn hảo nhất Cửu Long Củng Thiên, nó đang âm thầm hấp thu tinh khí của nơi này, chín đạo long khí là minh chứng tốt nhất, đó chính là tinh tuý của Cửu Long Củng Thiên.

May mắn!

Diệp Thành mỉm cười, đứng ở đó chờ, hắn cũng đã nhìn ra được bụi Long Thảo này là ai chuyển kiếp.

Đó là Tử Viêm, đứng thứ bảy mươi chín trên bảng Phong Vân thế hệ Thanh Tự của Đại Sở.

Năm xưa trong Thiền Uyên Hội Minh, vì nhà Hạo Thiên xuất chiến nên Sở Huyên đã đưa cậu nhóc đến Hạo Thiên thế gia, đến giờ hắn vẫn còn nhớ dáng vẻ Tử Viêm trèo lên cây lén trộm linh quả, đó là một thiếu niên chất phác, giản dị.

Hế?

Nhìn một hồi Diệp Thành chợt nhíu mày, nghiêng đầu nhìn về bầu trời xa xăm.

Ở đó có một tia thần quang lướt qua bầu trời, đó là một ông lão mặc áo choàng đen với khí tức Chuẩn Thánh.

Diệp Thành cau mày, bởi mục đích ông ta tới đây rất rõ ràng, đó là Long Thảo, hơn nữa xem ra ông ta đã biết trước nơi này có Long Thảo, cũng tính ra được Long Thảo đang dung hợp long khí nên mới đến đây chờ, đến khi Long Thảo trưởng thành thì mang đi.

Không kịp suy nghĩ nhiều, Diệp Thành lập tức trốn vào không gian hư vô, trốn trên đỉnh núi, ẩn nấp gần Long Thảo.

Chẳng mấy chốc, ông lão áo choàng đen đã đến.

Đúng như Diệp Thành nghĩ, mục tiêu của ông ta là Long Thảo, vừa đáp xuống ông ta đã nhìn chằm chằm đỉnh núi.

Sắp rồi! Sắp rồi!

Ông lão ão choàng đen hít sâu một hơi, dường như đã không kìm được nỗi kích động muốn mang Long Thảo đi.

Grừ! Grừ! Grừ!

Trên đỉnh núi có tiếng rồng gầm vang lên, đó là tiếng từ chín đạo long khí, lúc này chúng đang từ từ hoà vào Long Thảo.

Màn đêm buông xuống, Long Thảo tắm mình dưới ánh trăng và ánh sao, rực rỡ chói mắt, có dị tượng của rồng bao quanh, tiếng rồng gầm càng thêm uy lực, chín đạo long khí đã hoàn toàn dung hợp vào trong Long Thảo.

Xong rồi!

Mắt ông lão áo choàng đen sáng lên, ông ta lập tức vươn tay muốn hái Long Thảo.

Nhưng đúng lúc này, một bàn tay khác đột ngột xuất hiện, lấy Long Thảo đi trước ông ta một bước.

Mẹ kiếp!

Với khả năng đoán định của Chuẩn Thánh mà lúc này ông ta cũng phải thốt tiếng chửi thề, chờ đợi lâu như vậy mà không biết bên cạnh Long Thảo có một người đang ẩn nấp, điều nực cười nhất là Long Thảo còn bị chính người đó mang đi.

Khốn nạn!

Ông lão áo choàng đen đùng đùng nổi giận, uy áp Chuẩn Thánh lập tức xuất hiện, ông ta tung một chưởng về phía hư thiên đó.

Diệp Thành lập tức bị đẩy ra, suýt thì bị đánh tàn phế.

Mẹ kiếp!

Diệp Thành thầm chửi, sự cường đại của ông lão áo choàng đen vượt xa dự liệu của hắn, sức chiến đấu của ông ta có thể so với Pháp Thông, không phải Chuẩn Thánh bình thường, khả năng đã gần tới lúc thiên nhân ngũ suy.

Một cảnh giới Thiên, muốn chết!

Ông lão áo choàng đen bước tới, một chưởng lăng thiên giáng xuống.

Diệp Thành không dám tay không chống lại, lập tức trốn chạy, hắn vừa đi, một chưởng của ông ta đã đập nát ngọn núi đó.

Đứng lại!

Ông lão áo choàng đen bước ra mấy nghìn trượng, điện mang bắn ra từ giữa chân mày, phóng thẳng tới nguyên thần của Diệp Thành.

Thái Hư Động!

Diệp Thành đột ngột quay người, thi triển bí thuật Thái Hư, vòng xoáy Thái Hư xuất hiện nuốt chửng điện mang đó, còn Thái Hư Động cũng theo đó mà vỡ tung, hắn gặp phản phệ, phun ra một ngụm máu.

Thần thông tuyệt lắm!

Đôi mắt ông lão áo choàng đen loé lên tinh quang, thèm muốn bí thuật Thái Hư Động của Diệp Thành.

Thúc Địa Thành Thốn!

Diệp Thành khẽ hô trong lòng, chạy trốn khỏi hư thiên.

Phải nói là tốc độ chạy trốn của hắn không phải dạng vừa, ông ta nhìn mà sửng sốt, đây là tốc độ mà cảnh giới Thiên nên có sao?

Chết tiệt!

Trong lúc thất thần đã để Diệp Thành chạy đi xa, ông lão áo choàng đen đuổi theo, khoá chặt mục tiêu là Diệp Thành, tốc độ của ngươi nhanh nhưng ta là Chuẩn Thánh, không có lý gì lại không đuổi kịp.

Bùm! Rầm! Đoàng!

Màn đêm tĩnh lặng vì ông lão áo đen và Diệp Thành rượt đuổi mà trở nên nhốn nháo, cả cổ tinh đều hỗn loạn.

Ông được lắm!

Trong mây mù cuồn cuộn, Diệp Thành chạy nhanh ra ngoài, bị đánh không ngóc đầu lên được, hắn không có tâm tư chiến đấu, thi triển Thúc Địa Thành Thốn trốn khỏi cổ tinh này.

Đi đâu!

Ông lão áo đen lập tức đuổi theo.

Hai người như hai tia thần mang, lần lượt xẹt qua bầu trời sao.
Chương 1588: Một đấu hai

Thiên Nữ Tinh.

Sáng sớm, ánh nắng ấm áp tràn ngập khắp Lăng Tiêu Cung, phủ thêm một lớp áo lộng lẫy cho toà tiên sơn.

Nhìn từ trên xuống, mọi người của Lăng Tiêu Cung đang di chuyển, linh sơn nào cũng có đệ tử đang đi xuống, ai cũng mặc tiên y.

Hôm nay là ngày trọng đại của Lăng Tiêu Cung, chọn ra cung chủ đời tiếp theo, không chỉ có Lăng Tiêu Cung mà rất nhiều cổ tinh xung quanh cũng có người tới, ai cũng là người có máu mặt, trong đó có không ít con rể của Lăng Tiêu Cung.

Sự thật chứng minh câu Diệp Thành đã nói, các con rể đến Lăng Tiêu Cung chẳng có ai đến tay không.

Trung tâm tiên sơn là một thế giới không gian rộng lớn, những người tham gia lục tục đến, cảnh tượng thịnh thế, một chiến đài lớn lơ lửng giữa không trung, bốn phía còn có kết giới dùng lúc đối chiến.

“Nghe nói nửa kia của thần nữ Lăng Tiêu là Hoang Cổ Thánh Thể à?”, đều là con rể của Lăng Tiêu Cung, ngồi xuống là có chuyện để nói, còn chưa bắt đầu đánh nhau, họ đã túm năm tụm ba ngồi lại cùng nhau trò chuyện.

“Ta đã tận mắt chứng kiến trận chiến giữa Diệp Thành và Hoa Thiên, cực kỳ xuất sắc luôn”.

“Nhưng thần tử Quỷ Hoàng không phải Hoa Thiên”.

“Nghe nói hôm nay hắn ta đã dung hợp được tinh cốt Cùng Kỳ, tu vi tăng lên rất nhiều, sức chiến đấu của hắn ta hẳn là đã vượt xa Diệp Thành, dù sao Diệp Thành cũng chỉ là cảnh giới Thiên, tu vi hoàn toàn bị áp chế, khả năng sẽ bị đánh bại”.

“Thần tử Quỷ Hoàng đến rồi”, không biết ai nói lên câu này, sự chú ý của mọi người lập tức bị thu hút về một hướng.

Từ xa đã thấy có khí huyết tàn bạo ập đến.

Thần tử Quỷ Hoàng bay tới, theo sau còn có ba vị lão bối, ai cũng là tu sĩ Chuẩn Thánh.

Huyết mạch bá đạo thật đấy!

Tứ phương đều có tiếng hô kinh ngạc vang lên, uy áp từ huyết mạch của thần tử Quỷ Hoàng khiến đệ tử và trưởng lão bình thường của Lăng Tiêu Cung đều cảm thấy ngột ngạt, nhất là khuôn mặt đáng sợ kia càng khiến đệ tử Lăng Tiêu Cung sợ hãi hơn.

So với thần tử Quỷ Hoàng, họ cảm thấy Diệp Thành đẹp trai, tuấn tú hơn nhiều.

Bích Nguyệt đã bước lên, cô ta rất thân mật khoác tay thần tử Quỷ Hoàng trước mặt mọi người, nở nụ cười quyến rũ.

Không biết sao nhìn hai người họ, trong đầu mọi người lại chợt nảy ra bốn chữ: Gian phu dâm phụ.

Người đâu?

So với sự quyến rũ của Bích Nguyệt, thần tử Quỷ Hoàng lại càng quan tâm Diệp Thành hơn, nhưng hắn ta nhìn quanh tứ phía cũng không thấy bóng dáng Diệp Thành.

Chắc là không dám đến rồi!

Bích Nguyệt cười nhạo báng, kéo thần tử Quỷ Hoàng sang một bên.

Sắc mặt thần tử Quỷ Hoàng càng thêm âm trầm, không được tự tay giết Diệp Thành, trong lòng hắn ta càng thêm phẫn nộ.

Thần tử Quỷ Hoàng vừa ngồi xuống đã có không ít người tới chào hỏi, trong đó phần nhiều là con rể của Lăng Tiêu Cung.

Nhưng thần tử Quỷ Hoàng lại làm ngơ trước những lời chào hỏi của họ, chỉ nằm trên ghế nghỉ ngơi.

Hành động của thần tử Quỷ Hoàng khiến mọi người cảm thấy xấu hổ, nhưng vì thân phận của hắn ta nên họ cũng chỉ cười trừ, ai cũng biết hắn ta nổi tiếng hung dữ, không thể động vào.

Thần nữ cũng tới rồi!

Lại có người lên tiếng, ánh mắt mọi người lại đổ dồn về một hướng.

Hế?

Sau khi nhìn thấy Bích Du, mọi người đều kinh ngạc, vì chỉ có một mình cô, bên cạnh cô không có Diệp Thành.

Chuyện gì vậy? Sao chỉ có một mình thần nữ?

Còn có thể là sao nữa? Diệp Thành sợ thần tử Quỷ Hoàng nên không dám tới chứ sao!

Khiến thần tử Quỷ Hoàng mất khoản tiền lớn trong buổi đấu giá, nếu bây giờ hắn đến thì sao thần tử Quỷ Hoàng có thể tha cho hắn được!

Bỏ thần nữ lại một mình, đúng là đã nhìn lầm hắn!

Nghĩa là thần nữ phải một mình đấu lại Bích Nguyệt và thần tử Quỷ Hoàng?

Khả năng cao là thế!

Giữa tiếng bàn tán, Bích Du đã ngồi xuống nhưng vẻ mặt cô thờ ơ, như thể mọi chuyện trên thế gian đều không thể khiến lòng cô gợn sóng.

Cô phớt lờ tiếng bàn tán tứ phía, ở đây có bao nhiêu người, có lẽ chỉ mình cô biết Diệp Thành đang đi đâu, trong lòng hắn chỉ nghĩ đến việc tìm người chuyển kiếp của Đại Sở, hai ngày ba hôm cũng không nỡ kéo dài.

Thấy Bích Du yên lặng ngồi một mình, Lăng Tiêu cung chủ hơi nhíu mày.

Rất nhiều trưởng lão ủng hộ Bích Du cũng cau mày, nếu Diệp Thành ở đây Bích Du còn có thể thượng vị, nhưng nếu Diệp Thành không ở đây, Bích Du làm sao có thể một mình đấu lại được thần tử Quỷ Hoàng và Bích Nguyệt?

“Mời hai bên đối chiến lên đài”, đại tế ty đã lên đài, giọng nói hư ảo cất lên, nói xong cũng nhìn về phía Bích Nguyệt và Bích Du, ánh mắt dừng lại trên người Bích Du lâu thêm một giây.

Đại Tế Ty vừa dứt lời, Bích Nguyệt đã duyên dáng lên sân khấu.

So với Bích Du, Bích Nguyệt quyến rũ hơn, lại thêm vẻ chanh chua cay nghiệt và tàn độc từ tận trong xương tuỷ, lúc này cô ta đang hứng thú nhìn Bích Du phía đối diện, trong mắt là vẻ khiêu khích không hề giấu giếm.

Còn thần tử Quỷ Hoàng, hắn ta vẫn đang nằm trên ghế, ánh mắt khinh thường, không hề có ý định lên đài.

Lúc này, ánh mắt mọi người đều hướng về Bích Du.

Mặc dù không có ý định làm cung chủ nhưng Bích Du vẫn đứng dậy, vì cô biết Diệp Thành sẽ đến, cũng biết Diệp Thành muốn hoàn thành trận chiến này cùng cô.

Dưới sự chú ý của mọi người, Bích Du bình thản đáp xuống.

Ánh mắt của khán giả đều tập trung vào chiến đài.

Một người là đời sau của cung chủ tiền nhiệm, một người là đồ nhi của cung chủ hiên tại, hai người là hai đệ tử xuất sắc nhất thế hệ này của Lăng Tiêu Cung, cuộc đối đầu giữa hai người sẽ cực kỳ chấn động.

“Nhân tình của cô đâu?”, Bích Nguyệt hứng thú nhìn Bích Du: “Không dám tới à?”

“Đánh bại ta đi đã rồi nói”, Bích Du hờ hững lên tiếng, đột nhiên mở Vạn Hoa Đồng, trong mắt có vạn hoa xuất hiện.

Thấy vậy, Bích Nguyệt vội vàng né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt Bích Du, dường như đã biết sự đáng sợ của Vạn Hoa Đồng.

Trong nháy mắt, Bích Du bay đến, bàn tay ngọc vung ra một biển vạn hoa, mỗi cánh hoa đều mang theo đạo tắc của cô, là thần thông, cũng là trận pháp, hai thứ giao thoa thể hiện ra uy lực cực mạnh.

Bích Nguyệt hừ lạnh, cầm kiếm trong tay, một kiếm chém ra tiên quang, phá vỡ biển vạn hoa.

Vẻ mặt Bích Du lãnh đạm, thân hình cô huyền ảo như bóng ma, thần mang nhất chỉ có thần hà lộng lẫy lượn quanh nhưng lại mang uy lực vô song.

Bích Nguyệt cười khẩy, một tay thi triển bí thuật diễn hoá, phá vỡ thần mang của Bích Du.

Vài chiêu đối đầu đơn giản, khí tức của hai người lần lượt dâng lên, trận chiến thật sự lập tức bắt đầu, tiếng ầm vang vọng cả tiên sơn.

Loáng thoáng có thể thấy Bích Nguyệt đã rơi vào thế yếu, Bích Du dung hợp được Cửu Tiêu Thần Lộ và trúc Thuý Tiên đang chiếm ưu thế, kết hợp bí thuật của đời trước và đời này, chiêu thức của cô khiến Bích Nguyệt khó lòng phòng bị.

Các trưởng lão của Lăng Tiêu Cung đều ngạc nhiên, họ không biết Bích Du học những thần thông huyền diệu đó từ đâu.

Lại nhìn đến Bích Nguyệt đang chật vật, vẻ mặt cô ta khó coi vô cùng, cô ta tự cho rằng mình đã tìm hiểu Bích Du rất kỹ lưỡng, nhưng hôm nay lại bị Bích Du khác thường đánh cho không kịp trở tay, cô ta đã trúng rất nhiều bí thuật của Bích Du rồi.

Ánh mắt những người bên dưới đều sáng lấp lánh, họ đã nhìn ra đạo hạnh của Bích Du và Bích Nguyệt, Bích Nguyệt vẫn kém hơn một chút.

“Thần tử vẫn chưa ra tay sao?”

Cuối cùng Bích Nguyệt đành phải gọi thần tử Quỷ Hoàng, Bích Du hôm nay quá kỳ quái, một mình cô ta khó mà thắng được.

Thần tử Quỷ Hoàng cười bỡn cợt, thân hình kỳ ảo xuất hiện trên chiến đài, hắn ta tung ra một chưởng, chín con huyết long xuất hiện đan xen vào nhau, dung hợp thành một sau đó gầm thét bay về phía Bích Du.

Bích Du cau mày, chỉ khi thật sự đối đầu với thần tử Quỷ Hoàng mới biết thực lực của hắn ta, Bích Nguyệt và hắn ta hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Thầm nghĩ như vậy, Bích Du đã lấy thần kiếm ra, một kiếm dung hợp rất nhiều bí pháp, chém về phía huyết long.

“Cô còn kém xa lắm!”

Không chờ Bích Du đứng vững lại, thần tử Quỷ Hoàng đã lao đến, hắn ta lại tung một chưởng đánh cho Bích Du phải lảo đảo lùi về phía sau, mỗi bước lùi lại đều khiến chiến đài nứt vỡ, sự cường đại của thần tử Quỷ Hoàng vượt ngoài dự đoán của cô.

Ánh mắt thần tử Quỷ Hoàng đầy tàn bạo và khát máu, hắn ta bay lên tung ra một chưởng, đẩy ra một vùng huyết hải.

Vạn Hoa Thiên Táng!

Bích Du sử dụng bí thuật, lấy cô làm trung tâm, vạn hoa bắt đầu phân tán, chặn lại huyết hải của thần tử Quỷ Hoàng.

Chết đi!

Bích Nguyệt giễu cợt, chém ra một kiếm vô song nhưng Bích Du nhanh chóng né được, tuy né được một kiếm đó của Bích Nguyệt nhưng lại khó cản được đòn tấn công của thần tử Quỷ Hoàng, mỗi lần hắn ta ra tay đều khiến khoé miệng cô trào máu.

Haiz!

Nhìn thấy cảnh này, Lăng Tiêu cung chủ và các trưởng lão ủng hộ Bích Du cùng các con rể của Lăng Tiêu Cung đều thở dài, Bích Du lấy một đấu hai đúng là không có khả năng thắng.

Đúng là nhàm chán!

Thần tử Quỷ Hoàng dần mất kiên nhẫn, một chưởng chém ra ma đao, suýt thì chém vào chân thể của Bích Du.

Tiễn cô lên đường!

Bích Nguyệt như một bóng ma, cô ta lại vung kiếm tuyệt sát, chém thẳng về phía đầu mày của Bích Du.

Nhưng lúc này, một tia kim mang từ trên trời bay xuống, đứng chắn trước mặt Bích Du, đó là một bóng người mơ hồ, người nhuốm đầy máu vàng, hắn đưa tay bắt lấy thanh kiếm của Bích Nguyệt.

Đánh nữ nhân của ta, phải chết!
Chương 1589: Nam nhân đánh nhau

Diệp Thành?

Khi bóng dáng mờ ảo kia dần hiện rõ, ánh mắt mọi người phía dưới lập tức sáng lên.

Cuối cùng cũng tới!

Lăng Tiêu cung chủ và các trưởng lão ủng hộ Bích Du đều ngồi thẳng người dậy.

Thần nữ có người giúp rồi!

Các nữ đệ tử của Lăng Tiêu Cung nắm chặt tay, so với thần tử Quỷ Hoàng và Bích Nguyệt, họ thích Diệp Thành và Bích Du hơn, đây mới là trai tài gái sắc, mà hai người kia là cái quái gì ấy chứ?!

Lần này thú vị rồi đây!

Mắt các con rể của Lăng Tiêu Cung cũng sáng lên, Hoang Cổ Thánh Thể đấu với thần tử Quỷ Hoàng, trận chiến này hẳn sẽ rất tuyệt vời.

Ù!

Dưới sự chú ý của mọi người, Bích Nguyệt bị một chưởng của Diệp Thành đẩy lùi.

“Xin lỗi, ta đến muộn!”

Diệp Thành quay lại, truyền đan dược vào cơ thể Bích Du.

“Ta tưởng ngươi không đến chứ!”

Bích Du loạng choạng nhưng lại nở nụ cười ngọt ngào, tất cả đều vì câu nói vừa rồi của Diệp Thành, cô đã chờ câu này cả trăm năm, cũng chờ từ kiếp trước đến kiếp này, cuối cùng hôm nay cũng được nghe.

Diệp Thành mỉm cười, truyền tinh nguyên cho Bích Du.

“Diệp Thành!”

Bên kia chiến đài vang lên tiếng cười gằn của thần tử Quỷ Hoàng, đôi mắt đỏ lừ lộ rõ vẻ tàn nhẫn và khát máu, không biết vì sao thấy Diệp Thành quay lại, hắn ta càng thêm kích động hơn bao giờ hết.

“Xuống dưới chờ ta!”

Diệp Thành đẩy ra một lực dịu nhẹ, đưa Bích Du xuống chiến đài.

Sau đó hắn xoay khớp cổ, quay người lại, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất, đôi mắt thâm thuý đen nhánh loé lên tia sáng lạnh như băng, sát ý đáng sợ khó có thể kiềm chế.

“Nam nhân giao đấu, nữ nhân biến!”

Diệp Thành liếc nhìn Bích Nguyệt, cuối cùng ánh mắt rơi vào thần tử Quỷ Hoàng.

“Tự tìm cái chết!”

Vẻ mặt Bích Nguyệt lạnh như băng, chân giẫm trên Ngũ Hành rồi vọt tới, đập ra một chưởng.

Diệp Thành hừ lạnh, đột ngột giơ tay, một cái vung tay kết hợp rất nhiều bí thuật hất ra.

Bộp!

Âm thanh giòn tan vang lên, Bích Nguyệt vừa mới lao lên đã bị một chưởng hất văng, vẽ một đường vòng cung tuyệt đẹp trên không trung.

Woa!

Người xem tứ phía đều ngẩng đầu, con ngươi nhìn theo hướng Bích Nguyệt bay ra, Bích Nguyệt quyến rũ, diện mạo cũng không đến nỗi, nhưng tư thế bay đi lại chẳng ra làm sao.

Vẻ mặt Lăng Tiêu Cung cung chủ đặc sắc, vẻ mặt của rất nhiều trưởng lão và đệ tử cũng rất thú vị.

Dù sao Bích Nguyệt cũng là một trong những đệ tử xuất sắc nhất của Lăng Tiêu Cung, huyết mạch không yếu, sức chiến đấu cũng không kém, nhưng đệ tử xuất sắc như vậy lại bị một chưởng đánh bay, tuy cảnh tượng này rất vui mắt nhưng cũng cực kỳ gượng gạo, quá mất mặt.

Hoang Cổ Thánh Thể quả nhiên lợi hại!

Các con rể của Lăng Tiêu Cung cũng tấm tắc cảm thán.

Được, được lắm!

Thần tử Quỷ Hoàng cười, lộ ra hai hàm răng trắng u ám, nụ cười vừa quỷ dị vừa khiếp người.

Cười đáng sợ thật!

Diệp Thành vô cùng cường thế, một bước giẫm nát chiến đài, hắn cầm thần thông bí thuật trong tay, một chưởng đập ra biển sao mênh mông, mỗi ánh sao đều mang theo đạo tắc của hắn, cực kỳ bá đạo.

Thấy vậy, thần tử Quỷ Hoàng nở nụ cười dữ tợn, vung tay đẩy ra một vùng biển màu máu.

Khi biển máu và biển sao va chạm vào nhau, âm thanh đùng đoàng phát ra, nhưng khó phân cao thấp, không ai làm gì được đối phương.

Giết!

Con mắt thứ ba ở đầu mày của thần tử Quỷ Hoàng bắn ra một tia sấm sét cực kỳ bá đạo, mang theo uy lực huỷ diệt đáng sợ, bắn thẳng về nguyên thần của Diệp Thành, tựa như muốn chém chết chân thân của hắn.

Diệp Thành không chút sợ hãi, thần mang Thần Thương bắn ra, dập tắt tia sấm sét đó.

Trấn áp!

Thần tử Quỷ Hoàng giơ một tay lên, nắm lấy một ngọn núi khổng lồ.

Đây là một bí thuật đáng sợ, là thần thông cũng là dị tượng, là bí thuật cũng là trấn pháp, bên trên khắc đầy phù văn cổ, mang theo phong cấm cổ, cực kỳ nặng nề dường như có thể huỷ diệt mọi thứ trên đời.

Diệp Thành bay lên, Bát Hoang Quyền tấn công mạnh mẽ, ngọn núi khổng lồ còn chưa bộc phát thần uy đã bị một quyền của hắn đấm vỡ.

“Xem thường ngươi rồi!”

Thần tử Quỷ Hoàng nở nụ cười rồi nháy mắt biến mất, đến khí tức cũng không thể tìm ra.

“Thuật này không có tác dụng với ta!”

Diệp Thành hừ lạnh, cho dị tượng hỗn độn xuất hiện, nghiền nát cả một vùng trời, thần tử Quỷ Hoàng vừa trốn vào không gian hư vô lúc nãy đã bị ép ra ngoài, suýt thì bị thương nặng.

Được lắm!

Thần tử Quỷ Hoàng càng thêm hưng phấn, khí tức nhanh chóng dâng lên, khí tức hồng hoang cuồn cuộn, mang theo sự tàn bạo và khát máu, trong một thoáng còn có thể nhìn thấy một con Cùng Kỳ, nó gầm thét với bầu trời, tiếng gầm rung chuyển thiên địa.

Giết!

Chiến!

Sau một tiếng quát lạnh lùng, hai người bắt đầu ra tay.

Diệp Thành tản ra kim quang rực rỡ như chiến thần Bát Hoang, thần tử Quỷ Hoàng thì có tiên quang mờ ảo như vị vua Cửu Châu, hai người đánh từ dưới đất lên hư thiên, thi triển thần thông bí thuật, bắt đầu một cuộc đối đầu kinh thế.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Vùng đất này không còn yên tĩnh nữa, như có giông tố ập tới, tiếng sấm sét ầm ầm chói tai, đệ tử tu vi yếu bị chấn động suýt thì không còn giữ được linh hồn, thậm chí còn có những người ngất xỉu tại chỗ.

Hai tên súc vật!

Mọi người đều ngẩng đầu, tặc lưỡi nhìn như thiên.

Chẳng mấy chốc đã có máu tươi rơi xuống, có màu vàng, cũng có màu đen, trận chiến diễn ra rất ác liệt.

Giờ phút này không còn ai coi thường Diệp Thành nữa, tuy là cảnh giới Thiên nhưng vẫn có sức chiến đấu mạnh mẽ của cảnh giới Hoàng, Hoang Cổ Thánh Thể là huyết mạch nghịch thiên có thể sánh với Đại Đế, sức chiến đấu của hắn không phải người bình thường có thể đo lường được.

Mắt nhìn của thần nữ đúng là hơn người!

Nữ đệ tử của Lăng Tiêu Cung ở bên dưới mỉm cười, trong nụ cười có chút hâm mộ, có ai không muốn nửa kia của mình độc nhất vô nhị chứ!

Nghe tiếng nói từ tứ phía, Bích Du khẽ mỉm cười rồi cũng nhìn lên hư thiên với ánh mắt đầy dịu dàng, bóng dáng màu vàng ấy vẫn như trong trí nhớ của cô, ngạo nghễ thiên hạ, uy chấn bát hoang.

So với cô, Bích Nguyệt vừa được dìu về chỗ ngồi sắc mặt không được tốt lắm, dung mạo của cô ta cũng tạm được, nhưng khi gương mặt lộ vẻ gớm ghiếc thì giá trị nhan sắc của cô ta giảm đi rất nhiều.

Giết! Giết! Giết!

Bích Nguyệt cắn răng nghiến lợi nhìn lên hư thiên, vệt đỏ trên mặt cực kỳ bắt mắt.

Cô ta là ai? Là hậu duệ của cung chủ đời trước, thân phận cao quý nhường nào mà lại bị một chưởng của người khác đánh bay, có lẽ từ khi tu đạo đến nay, cô ta chưa bao giờ chịu nỗi nhục nhã lớn thế này.

Ầm!

Dưới sự chú ý của mọi người, có người rơi xuống khỏi hư thiên, nhìn kỹ thì thấy là Diệp Thành.

Chiến!

Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, hoá thân thành thần long màu vàng, bay ngược lên trời, không nhiều lời lập tức hành động, hơn nữa còn cực kỳ hung hãn, Thánh thể cường đại cho hắn sự tự tin rất lớn.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Trên hư thiên, tiếng sấm càng thêm chói tai.

Hư thiên mà mọi người nhìn thấy từ bên dưới là một vùng hỗn loạn đáng sợ, thần thông và bí thuật đan xen, sấm sét và đạo tắc giao thoa phác hoạ nên một bức tranh tuyệt đẹp, mỗi làn sấm hay đạo tắc đều mang theo sức mạnh huỷ diệt.

Bùm!

Dưới hàng nghìn con mắt dõi theo, lại có người rơi xuống, đập nát chiến đài.

Nhưng lần này không phải Diệp Thành mà là thần tử Quỷ Hoàng.

Bộ dạng của hắn ta cực kỳ đáng sợ, đầu tóc bù xù, toàn thân đầy máu, một chiếc sừng trên đầu đã bị gãy, diện mạo vốn đã đáng sợ, bây giờ trông hắn ta lại càng giống ác ma bò ra từ địa ngục.

Nhìn cảnh này, mọi người đều xuýt xoa, đối đầu với người cùng thế hệ nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy thần tử Quỷ Hoàng bị đánh thảm như vậy.

A…

Thần tử Quỷ Hoàng gầm thét dữ dội rồi lại bay lên hư thiên, thi triển cấm thuật, giữa chân mày xuất hiện phù văn cổ, sức chiến đấu tăng vọt.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Lại là một tràng tiếng nổ ầm ĩ, đất trời rung chuyển, các trưởng lão của Lăng Tiêu Cung buộc phải tế kết giới hộ sơn ra.

Khung cảnh trên hư thiên càng thêm lộng lẫy, từng pháp khí với thần huy rực rỡ tản ra, có tới hơn nghìn món, có của Diệp Thành cũng có của thần tử Quỷ Hoàng, tựa như những ngôi sao toả ra ánh sáng chói lọi.

Có lẽ chỉ những kẻ súc vật như họ mới dám đánh nhau thế này, nếu là người khác thì đã bị hút hết pháp lực.

Rắc! Rắc!

Chẳng bao lâu, tiếng pháp khí vỡ vụn lần lượt vang lên, mảnh vỡ của pháp khí từ trên trời rơi xuống, thần quang dập tắt rồi hoá thành tro bụi trong gió.
Chương 1590: Lại thêm một tên nữa

Rầm!

Khi tất cả mọi người đang ngẩng đầu nhìn trời thì lại có người bay từ trên trời xuống, chiến đài vốn dĩ bị tàn phá thì giờ bị va chạm tới mức tan tành.

Thế nhưng lần này lại không phải là thần tử Quỷ Hoàng mà là Diệp Thành.

Nhìn hình thái này của Diệp Thành thì không khá khẩm hơn thần tử Quỷ Hoàng lúc trước là bao, toàn thân máu me be bét, vô số vết thương, phần trước ngực còn có một vết thương sâu đẫm máu, máu tươi trào ra.

Thánh thể mạnh mẽ cũng bị đánh tới mức thê thảm thế này khiến người xem trận chiến có lý do tin tưởng vào sức mạnh của thần tử Quỷ Hoàng.

Có điều người ta có lẽ không biết rằng Diệp Thành gặp phải chuyện gì trước khi giao chiến với thần tử Quỷ Hoàng.

Đó là Chuẩn Thánh, vả lại còn là tu sĩ Chuẩn Thánh độ thiên nhân ngũ suy, đó là sức mạnh thế nào, Diệp Thành bị truy sát hơn ba trăm dặm, cho dù là thoát được nhưng cũng phải trả cái giá không vừa.

Tiếp tục!

Diệp Thành gằn lên, khí huyết sục sôi, hắn lại lần nữa bay lên hư thiên.

Đột nhiên, hư thiên vang lên một loạt tiếng nổ đùng đoàng, trận đại chiến kinh thế lại lần nữa nổ ra.

Bên dưới có người tặc lưỡi, đây không phải là cảnh tượng mà tu vi cảnh giới Thiên và cảnh giới Hoàng giao chiến mới phải, Chuẩn Thánh giao chiến chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi.

Diệp Thành đã thắng rồi!

Rất nhiều trưởng lão của Lăng Tiêu Cung trầm trồ.

Lời này nghe có lý nên không ai phản bác lại.

Nên biết rằng Diệp Thành mới chỉ ở cảnh giới Thiên, còn thần tử Quỷ Hoàng ở cảnh giới Hoàng, khoảng cách cả một cảnh giới Chuẩn Hoàng như vậy mà có thể đấu ngang ngửa với thần tử Quỷ Hoàng thì ở một ý nghĩa nhất định mà nói Diệp Thành đã chiến thắng.

Tất cả mọi người chắc chắn rằng nếu như hai người cùng cấp thì thần tử Quỷ Hoàng sẽ thất bại thảm hại.

Hoang Cổ Thánh Thể, vô địch cùng cấp.

Thần thoại này không phải nói chơi, cho dù là huyết mạch thế nào thì cũng sẽ bị đánh tới mức không ngẩng được mặt lên.

A….!

Thần tử Quỷ Hoàng gào thét giống như con chó điên, hắn không nghĩ gì nhiều cứ thế sát phạt vào hư thiên.

Cảnh tượng tiếp theo quả thực hết sức kì dị.

Cả hai người gần như đều hiểu ngầm, thần tử Quỷ Hoàng bị đánh ngã xuống thì cũng xông lên hư thiên đấu pháp, Diệp Thành bị đánh ngã xuống cũng nghịch thiên sát phạt, không lâu sau đó thì thần tử Quỷ Hoàng cũng bị đánh ngã.

Cứ thế cả hai lặp đi lặp lại mấy chục lần.

Chiền đài đang yên ổn thì bị bọn họ quật thành một cái hố sâu.

Trận quyết đấu từ sáng sớm kéo dài cho tới tận đêm khuya.

Những người xem chiến tặc lưỡi, người không biết còn tưởng rằng hai tên này đang tranh vị trí cung chủ nên mới liều mạng đến vậy.

Đau mắt!

Cung chủ lăng Tiêu thu lại ánh mắt và dụi mắt.

Xót mắt!

Rất nhiều đệ tử và trưởng lão ở bên dưới bắt đầu dụi mắt, bọn họ ngẩng đầu quan sát trận giao đấu cả một ngày, cảnh tượng tuyệt đẹp đó cho dù là tu sĩ thì cũng sẽ hoa mắt, đầu óc ong ong.

Cả hai người này dai sức thật!

Rất nhiều con rể của Lăng Tiêu Cung trầm trồ, giao chiến mà có thể đánh lâu như vậy thì công phu trên giường nhất định không tồi, tại sao cũng phận làm con rể mà khoảng cách lại cách xa nhau đến vậy chứ.

Rầm!

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người lại có người bị đánh ngã khỏi hư thiên, những người quan sát cảm thấy kì lạ.

Lần này là thần tử Quỷ Hoàng bị đánh đến mức Quỷ Hoàng cũng không nhận ra.

A…!

Vẫn là tiếng gào thét như chó điên, thần tử Quỷ Hoàng lại lần nữa xông vào cửu tiêu.

Ta cho ngươi lên tiếp!

Diệp Thành bay xuống đạp thẳng vào đầu thần tử Quỷ Hoàng, thần tử Quỷ Hoàng vừa xông lên thiên tiêu thì giây phút tiếp theo đã quay trở về đại địa, khi ngã xuống đã thành cả vũng máu.

Ta không tin!

Thần tử Quỷ Hoàng đứng dậy, mặt mày gớm ghiếc như ác ma.

Vậy thì ta đánh cho ngươi tin!

Lần này Diệp Thành thật sự bay xuống, hắn tung một chưởng với tâm thế phẫn nộ về phía thần tử Quỷ Hoàng sau đó túm lấy hai chân tên này.

Nhìn thấy cảnh này, Bích Du ở bên dưới không dám xem nữa, cô như thể biết được Diệp Thành sắp thi triển tuyệt kĩ gì, ở Đại Sở, người bị hắn đánh khi dùng cách đánh này thật sự rất thê thảm, cảnh tượng đó vẫn còn in sâu trong kí ức của cô.

Phụt!

Thần tử Quỷ Hoàng lập tức phun ra máu, hắn bị Diệp Thành đánh tới mức lục phủ ngũ tạng suýt chút nữa bay ra ngoài.

Khoé miệng người xem giật giật, bọn họ chưa từng thấy tiên nhân còn có thể đánh nhau theo cách này, cũng may thân xác thần tử Quỷ Hoàng rắn rỏi, nếu đổi lại là người khác ở cảnh giới Hoàng thì đã bị đánh thành một đống từ lâu rồi.

A…!

Thần tử Quỷ Hoàng rít lên, hắn muốn thoát ra nhưng Diệp Thành lại không cho hắn cơ hội.

Cho ngươi kêu đấy!

Diệp Thành đại triển thần uy, hắn liên tiếp quăng thần tử Quỷ Hoàng rồi lại nện xuống đất.

Từng tiếng ‘bịch bịch’ là âm thanh duy nhất vang vọng khắp không gian, mỗi lần thần tử Quỷ Hoàng bị quật xuống đại địa đều chấn động, mỗi lần hắn ngã xuống, trái tim người xem lại đập mạnh hơn bao giờ hết.

Đừng nói là bị quăng, chỉ nhìn thôi đã thấy đủ đau đớn rồi!

Rất nhiều người cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, bị Hoang Cổ Thánh Thể túm như vậy, là ai thì cũng thê thảm cả thôi.

Tên nhãi kia, còn không dừng tay!

Trưởng lão của Quỷ Hoàng Tông đừng ngồi không yên, bọn họ lần lượt tiến lên trước, vốn dĩ Thần Tử của bọn họ đã có thể đứng dậy và có một cú trở mình ngoạn mục rồi nhưng hiện giờ xem ra nếu không ngăn lại thì kết cục thật sự khó lường.

Diệp Thành cũng thức thời, ba tu sĩ Chuẩn Thánh tới rồi nên hắn lập tức thả thần tử Quỷ Hoàng ra.

Lại nhìn sang thần tử Quỷ Hoàng lúc này, hắn đã không còn hình dạng con người nữa, cả cơ thể méo xệch, lục phủ ngũ tạng toàn thân, kì kinh bát mạch, tứ chi bách hài tan nát, nguyên thần cũng đều trọng thương.

Điều khiến người ta kinh ngạc đó là thần tử Quỷ Hoàng không bị đánh ngất.

Ta không tin!

Thần tử Quỷ Hoàng gào thét, lục phủ ngũ tạng cứ thế phun ra với máu, hắn không thể chấp nhận sự thật này.

Hắn là ai, là Thần Tử của Quỷ Hoàng Tông, cơ thể mang theo huyết mạch cao quý, dung hợp với tinh cốt cùng kì của Tiên tộc, khả năng chiến đấu lên cao, đạt được tu vi cảnh giới Hoàng thực thụ ấy thế mà bị một tu sĩ cảnh giới Thiên đánh tàn phế.

Điều khiến người ta khó chấp nhận được nhất đó chính là hắn lại một lần nữa bại dưới tay Diệp Thành, khi ở buổi đấu giá hắn bị chọc tức đến mức phun ra máu và ngất xỉu, bây giờ lại bị đánh tới mức tàn phế dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.

Sau hai lần liên tiếp nhưu vậy, từ ngày hôm nay trở đi cái tên thần tử Quỷ Hoàng sẽ trở thành trò cười của cả tinh vực này.

Phụt!

Thần tử Quỷ Hoàng phun ra cả miệng máu rồi ngất lịm đi, đạo tắc căn cơ bị tổn hại nghiêm trọng, tu vi về sau chăc chắn sẽ chỉ dừng lại ở cảnh giới Hoàng, sự cao ngạo của hắn sẽ không còn tồn tại sau trận chiến này.

Diệp Thành!

Ba tu sĩ Chuẩn Thánh của Quỷ Hoàng Tông lần lượt gằn lên phẫn nộ, uy lực của tu sĩ Chuẩn Thánh không hề giữ lại.

Ba vị, đây là Lăng Tiêu Cung!

Cung chủ Lăng Tiêu thể hiện khí thế mạnh mẽ, sau đó là thêm nhiều tu sĩ Chuẩn Thánh khác, uy lực mạnh mẽ nối liền nhau chấn động cả tiên sơn khắp thiên địa này, suýt chút nữa khiến ba tu sĩ Chuẩn Thánh của Quỷ Hoàng Tông lập tực quỳ xuống.

Được, được lắm!

Ba tu sĩ Chuẩn Thánh phẫn nộ nhưng lại không dám đối đầu với Lăng Tiêu Cung, bọn họ lập tức đỡ lấy thần tử Quỷ Hoàng bay vào hư thiên.

Cảnh tượng này thật sự là một sự mỉa mai, thần tử Quỷ Hoàng hùng hồn tới đây những tưởng rằng sẽ phải ngạo nghễ lắm, nhưng không ai ngờ tới không những không thể thể hiện mà còn bị đánh tới mức tàn phế.

Sau khi cả ba người rời đi, tất cả mọi người mới quay sang nhìn Diệp Thành, ánh mắt ai nấy đều thay đổi.

Tinh vực này từ trước đến nay đều giữ thế chân vạc, thần tử của hai gia tộc đều bị Diệp Thành đánh tàn phế, huyết mạch thánh thể này đúng là không phải nói chơi, đánh đấm với người khác thì ngươi đúng là chỉ biết đánh người ta đến chết.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom