• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (2 Viewers)

  • Chương 1571-1575

Chương 1571: Thần chơi xỏ

Bùm!

Diệp Thành vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng nổ trong nhã gian của Hoa Thiên, may mà nhã gian đó kiên cố, nếu không đã bị một quyền của hắn ta đập nát rồi.

Nhìn cảnh tượng này, những người tham gia đấu giá bên dưới đều cười sảng khoái.

Trường Thiện Chân Nhân ho nhẹ một tiếng, dù Thiên Phủ Thần Triều bị tổn thất nhưng trong lòng ông ta cũng có cảm giác sung sướng không giải thích được, ông ta cũng không hài lòng với Hoa Thiên từ rất lâu rồi, hôm nay hắn ta bị bắt chẹt nên ông ta cũng khá vui.

Trong lòng thầm nghĩ như vậy, Trường Thiện Chân Nhân phất tay lấy vật phẩm đấu giá tiếp theo ra.

Woa!

Khi vật phẩm được lấy ra, rất nhiều người phía dưới đều dụi mắt, có vẻ như bị ánh sáng mạnh đột ngột chiếu đến làm cho chói mắt.

Nhìn từ xa thì thấy trong tay Trường Thiện Chân Nhân đang có một viên linh châu.

Ánh sáng vàng từ linh châu cực kỳ chói mắt, ngoài Chuẩn Thánh ra thì những tu sĩ khác đều không thể mở mắt, mà các Chuẩn Thánh thì đều nheo mắt nhìn chằm chằm viên linh châu.

Thấy vậy, Trường Thiện Chân Nhân mỉm cười, phất tay làm dịu đi ánh sáng của linh châu rồi bảo: “Đây là xá lợi của Phật Đà sau khi cao tăng đắc đạo viên tịch, dung hợp thiền ý Phật đạo, đạo uẩn vô song”.

“Không ngờ lại là xá lợi”, phía dưới kinh ngạc hô lên.

“Thảo nào lại chói mắt đến vậy”.

“Thần tử, xá lợi này không đơn giản, hay là dùng nó để dụ Diệp Thành cắn câu đi”, trong nhã gian, ông lão áo tím thử dò hỏi Hoa Thiên đang mang vẻ mặt cực kỳ hung dữ kia: “Thần tử chỉ cần gây khó dễ đúng lúc đúng chỗ thôi là được”.

“Ta tự có tính toán”, Hoa Thiên gằn giọng.

“Giá khởi điểm là năm trăm nghìn, bắt đầu đấu giá”, giọng của Trường Thiện Chân Nhân đã vang vọng khắp toàn trường.

“Một triệu”, Trường Thiện Chân Nhân vừa dứt lời, Hoa Thiên đã lên tiếng, nói xong còn không quên liếc nhìn nhã gian đối diện: “Vừa nãy đạo hữu đã nhường ta hai món bảo vật rồi, hay là lại nhường ta thêm món này nữa đi?”

“Tại hạ cũng rất thích xá lợi này, e là không nhường được”, Diệp Thành cười nhạt.

“Ngươi thật sự muốn đối đầu với ta sao?”, Hoa Thiên giả vờ giận dữ hét lên, cũng học Diệp Thành lúc trước, hòng dụ hắn cắn câu.

“Đấu giá mà! Ai ra giá cao thì được”, Diệp Thành mỉm cười: “Nhiều hơn ngươi một triệu, ta đưa ra giá hai triệu”.

“Lại không còn chuyện của chúng ta nữa rồi”, bên dưới vọng lên toàn những tiếng thở dài cảm thán.

“Ba triệu”, Hoa Thiên tức giận gầm lên, khả năng diễn xuất cũng không phải dạng vừa.

“Năm triệu”, Diệp Thành hừ lạnh, một lúc tăng thêm hai triệu, giọng điệu kiên quyết nhất định phải có được.

“Sáu triệu”.

“Tám triệu”.

“Mười triệu”.

“Mười hai triệu”.

“Ôi mẹ ơi”, phía dưới sục sôi, lúc trước toàn là tăng dần từ một triệu, bây giờ thì hay rồi, đổi thành hai triệu luôn, nếu không sao lại nói thế lực lớn cực kỳ lợi hại chứ?

“Thần tử, nếu hắn còn tăng giá thì chúng ta đừng theo nữa”, ông lão áo tím nhắc nhở Hoa Thiên.

“Cần ngươi nhắc nhở ta à?”, Hoa Thiên hừ lạnh.

“Tiểu hữu có tăng giá nữa không?”, Trường Thiện Chân Nhân ở phía dưới nhìn lên nhã gian Diệp Thành đang ngồi.

“Thần tử nhà ông có tiền, để cho hắn đi”.

“Ta… Phụt…!”, Diệp Thành nói xong liền nghe thấy tiếng nôn ra máu từ nhã gian của Hoa Thiên, không biết là làm chuyện xấu nhiều bị thiên khiển hay là bị làm cho tức chết. Vẻ mặt hắn ta vặn vẹo dữ tợn như ma, cái hố lớn vốn đào cho Diệp Thành cuối cùng lại tự chôn mình, không chừa lại một chỗ trống.

Lão phu nhẩm tính rồi, đây gọi là trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Lão phu cũng tính rồi, đó là thần chơi xỏ.

Lão phu lại tính rồi, trong lòng mọi người đều rất sảng khoái.

Nghe thấy Hoa Thiên nôn ra máu, đám lão giả không an phận phía dưới lại bắt đầu đóng vai thầy bói, ai nấy đều nghiêm nghị vuốt râu, bấm đốt tay với vẻ đầy ẩn ý.

Lại nhìn đến những tu sĩ trẻ tuổi, họ đều chậc lưỡi nhìn nhã gian của Diệp Thành, tên này chơi xỏ người khác thành thần rồi, đào hố cho người ta nhảy xuống, hơn nữa từng cái hố đều rất chuẩn xác.

Giết! Giết! Giết!

Hoa Thiên lại gào thét như một con chó điên, sát khi của hắn ta đối với Diệp Thành đã lên tới mức không thể kiềm chế được, thần tử Thần Triều liên tiếp bị chơi xỏ trước mặt mọi người, đây là nỗi nhục nhã cực kỳ lớn.

Đấu với ta!

Trong nhã gian, Diệp Thành cười nhạo nhìn phía đối diện.

Hắn có Chu Thiên Diễn Hoá nên luôn chiếm được thế thượng phong trong mọi trường hợp, hắn đã biết trước Hoa Thiên dụ mình cắn câu nên mới chơi cùng hắn ta như vậy.

Đây chính là tương kế tựu kế, trêu đùa Hoa Thiên rất vui, cũng khiến cho hắn ta trở tay không kịp.

Các trưởng lão của Thiên Phủ Thần Triều ở trong góc tối đều sầm mặt, dù sao đó cũng là thần tử của bọn họ, thế nhưng lại bị chơi xỏ hết lần này tới lần khác, tính ra thì cả ba lần thần tử nhà bọn họ đã mất gần ba mươi triệu nguyên thạch rồi.

Trường Thiện Chân Nhân cũng sầm mặt, nhưng trong lòng vẫn có một chút vui mừng.

Tiếp tục đấu giá!

Trường Thiện Chân Nhân bắt đầu lấy bảo vật ra.

Nhưng cuộc đấu giá tiếp theo lại rất kỳ quái.

Trong phòng đấu giá xảy ra hiện tượng kỳ lạ thế này, mỗi lần có bảo vật được mang ra đấu giá thì đều không thiếu bóng dáng Diệp Thành và Hoa Thiên, Diệp Thành ra giá thì Hoa Thiên chen vào, Hoa Thiên ra giá thì Diệp Thành tới gây rối.

Hai người đối đầu gay gắt, không vắng mặt trong lần đấu giá vật phẩm nào.

Đến nỗi một trăm nghìn người đấu giá dường như trở thành khán giả theo dõi trong phòng đấu giá khổng lồ này.

Cuối cùng ta cũng nhìn ra rồi, Diệp Thành và Hoa Thiên này thật sự có thù!

Hai người họ không chiến đấu đến cùng thì không chịu dừng lại đây mà!

Cả Phách Mại Các đều là những tiếng tặc lưỡi thở dài, những ánh mắt đổ dồn vào nhã gian của Lăng Tiêu Cung đều là vẻ ngưỡng mộ, vị thần ở trong đó đã đấu với Hoa Thiên mấy chục lần, mà hay ở chỗ đối phương chưa một lần được thắng, có người tính rồi, ít nhất cũng đã mất chín mươi triệu nguyên thạch.

Hôm nay được mở mang tầm mắt rồi!

Đúng là thần chơi xỏ!

Các Chuẩn Thánh đều chậc lưỡi, bọn họ tham gia đấu giá cũng đã mấy trăm nghìn năm nhưng chưa thấy ai biết chơi người khác đến mức này.

Phụt!

Trong nhã gian Thần Triều, Hoa Thiên lại hộc máu đến nỗi đứng cũng không vững nữa, hắn ta không tin vào quỷ thần, thế nhưng lại chưa thắng được một lần nào, đường đường là thần tử Thần Triều mà lại bị người khác chơi thảm hại thế này.

So với hắn ta, Diệp Thành ở nhã gian đối diện điềm tĩnh hơn nhiều, lão tử có quẻ, không phục thì chơi tiếp.

Bích Du cũng nở nụ cười ngọt ngào, cô không biết là Diệp Thành còn có thần thông này, cuộc đấu giá này cô đã nhìn thấy rất rõ Diệp Thành như một vị tướng quân bày mưu tính kế, bất khả chiến bại.

Thiên Phủ Thần Triều không ngồi yên được nữa rồi!

Bích Du nở nụ cười, ra hiệu cho Diệp Thành nhìn xuống dưới.

Diệp Thành nhìn xuống thì thấy có hai vị trưởng lão của Thần Triều đang đi lên.

Ầm!

Ngay sau đó, cửa nhã gian của Thần Triều bị đá văng, hai vị trưởng lão bước vào, có lẽ đã tức giận lắm rồi, không nói lời nào vừa vào đã đánh Hoa Thiên ù đầu.

Đường đường là thần tử Thiên Phủ Thần Triều, không chỉ chà đạp nữ tu ở Phách Mại Các mà còn ngang nhiên lấy tiền của Thần Triều đấu đá ân oán cá nhân với người khác, đấu thì đấu nhưng mà phải thắng một lần đi chứ!

Mặt mũi của Thiên Phủ Thần Triều đã mất sạch, nếu Hoa Thiên không phải thần tử thì chắc hai người họ đã tung một chưởng đánh chết hắn ta rồi.

Lần này Hoa Thiên đã thành thật, bị nhốt trong nhã gian nhưng cơn giận và sát khí trong lòng lại không thể kìm nén được.

Hoa Thiên yên lặng, cả Phách Mại Các cũng trở nên im ắng.

Cuộc đấu giá vẫn chưa kết thúc, Trường Thiện Chân Nhân liếc nhìn nhã gian của Thần Triều và nhã gian của Lăng Tiêu Cung xong lại bắt đầu lấy vật phẩm đấu giá ra.

Khi mọi người còn đang hừng hực khí thế, trên tay Trường Thiện Chân Nhân đã xuất hiện một chiếc lư luyện bằng đồng.

Ù!

Lư đồng vừa xuất hiện đã rung chuyển ầm ầm, thần quang toả ra tứ phía, sáng rực bắt mắt, trên lư còn có sấm sét bao quanh, tuy là pháp khí cảnh giới Hoàng nhưng dường như uy lực còn mạnh hơn cả Chuẩn Thánh binh.

Độn giáp thiên tự!

Trong nhã gian, mắt Diệp Thành chợt loé lên tia sáng kinh ngạc sắc bén, hắn nhìn chằm chằm lư đồng, nói chính xác hơn là ba kim tự cổ được khắc trên nó, đó chẳng phải độn giáp thiên tự sao?
Chương 1572: Phá đám

“Không ngờ lại có độn giáp thiên tự”, Diệp Thành lẩm bẩm, hai mắt sáng rực, hắn quyết tâm phải có được lư đồng này, cho dù phải dốc hết gia sản cũng muốn có, đó mới là thần vật trong thần vật vô thượng.

“Bảo bối”, bên dưới vang lên những câu cảm thán không ngớt.

“Đúng là phi thường”, rất nhiều người tinh mắt đã nhìn ra điều khác thường của lư đồng.

“Lư đồng Thiên Thuẫn, giá khởi điểm năm trăm nghìn, bắt đầu đấu giá”, giọng của Trường Thiện Chân Nhân lại vang lên.

“Sáu trăm nghìn”, Trường Thiện Chân Nhân vừa dứt lời, giọng của Diệp Thành đã tiếp lời.

“Xong, chúng ta hết cơ hội rồi”, mọi người lại thở dài, đều nhìn về nhã gian của Hoa Thiên, Diệp Thành đã ra tay rồi ngươi còn chờ gì nữa, đứng dậy đấu tiếp đi!

Nhưng mọi người chờ rất lâu cũng không thấy âm thanh nào phát ra từ căn nhã gian đó.

Hoa Thiên trong nhã gian ấy vẫn đang bị giam cầm, tuy rất thành thực nhưng hai mắt lại đỏ như máu, cực kỳ hung tợn, sát khí vô tận, nếu không có trưởng lão theo dõi thì hắn ta nhất định sẽ lại đứng dậy đấu tiếp.

Hai trưởng lão của Thần Triều đứng ở hai bên như tượng đá, thi thoảng lại liếc nhìn Hoa Thiên.

Hai người họ được cấp trên cử tới, mục đích là trông trừng thần tử của mình.

Thế lực bí ẩn uỷ thác cho Vọng Cổ Tinh đấu giá, tiền hoa hồng họ đưa đương nhiên không ít, nhưng cũng không đủ cho ngươi phung phí như thế.

Bên dưới, Trường Thiện Chân Nhân liếc nhìn phía trên, sau đó chậm rãi nói: “Lăng Tiêu Cung đưa ra giá sáu trăm nghìn, có ai muốn tăng giá không?”

“Muốn tăng nhưng không dám”, có người ngoáy tai.

“Muốn tăng nhưng sợ bị chơi xỏ”, có người ngoáy mũi.

“Sâu sắc”, hai câu nói đơn giản đã nói lên tiếng lòng của tất cả mọi người có mặt.

Không ai ở đây không biết Lăng Tiêu Cung là sự tồn tại thế nào, đó là một trong ba thế lực khổng lồ ở tinh vực này, dám cướp đồ với họ ngoài Thiên Phủ Thần Triều và Quỷ Hoàng Tông thì sợ là không còn ai nữa.

Mà mọi người ở đây cũng nhìn thấy rất rõ, Diệp Thành thực sự xứng danh là thần chơi xỏ, thần tử Thần Triều Hoa Thiên là một ví dụ điển hình, bị chơi đến mức nôn ra ba lít máu.

Vì thế bầu không khí tại hiện trường trở nên khá gượng gạo, buổi đấu giá vốn nên sôi nổi nhưng bây giờ lại trở nên im ắng, rõ ràng là pháp khí đáng giá mấy triệu nguyên thạch nhưng không ai dám theo.

Vẻ mặt Trường Thiện Chân Nhân cũng trở nên ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên ông ta gặp cảnh tượng kỳ quái thế này.

Trong nhã gian, Diệp Thành không khỏi bật cười, kết cục thế này là tốt nhất.

Bích Du cũng cười, cô cũng hiểu lý do trong đó, như phía dưới nói, ai cũng bị Lăng Tiêu Cung và Diệp Thành doạ sợ.

Khụ khụ!

Không biết đến lúc nào Trường Thiện Chân Nhân mới ho nhẹ một tiếng: “Lăng Tiêu Cung ra giá sáu trăm nghìn, có ai tăng giá không?”

“Một triệu”, Trường Thiện Chân Nhân vừa dứt lời, một tiếng cười bỡn cợt từ nhã gian của Quỷ Hoàng Tông chợt vang lên.

“Thần tử Quỷ Hoàng định theo à?”, ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía đó.

“Lúc trước Diệp Thành và Hoa Thiên chiến đấu ác liệt, tên này vẫn luôn im lặng, bây giờ hai người họ đã đấu xong thì hắn lại nhảy ra, xem ra kẻ thù của Diệp Thành đúng là không ít”.

“Lại là một màn kịch đặc sắc nữa”.

“Lăng Tiêu Cung đấu với Quỷ Hoàng Tông chắc chắn rất thú vị đây”, mọi người đều ngồi thẳng dậy, chuẩn bị theo dõi màn kịch tiếp theo.

“Thần tử Quỷ Hoàng cũng muốn chơi sao?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn nhã gian hướng chéo.

“Sao, ngươi có ý kiến à?”, thần tử Quỷ Hoàng tựa vào ghế, cười rất đáng ghét.

“Ý kiến thì đương nhiên không dám có, tuỳ thuộc vào khả năng đi”, Diệp Thành cười nhạt: “Ta trả hai triệu”.

“Ba triệu”, giọng thần tử Quỷ Hoàng rất thản nhiên.

“Bốn triệu”, Diệp Thành lập tức theo, đây là vật hắn quyết tâm có, làm sao có thể từ bỏ.

“Mười triệu”.

“Mười… Mười triệu?”, bên dưới, mọi người bắt đầu hít khí lạnh.

“Một lúc tăng thêm sáu triệu, thần tử Quỷ Hoàng đúng là quyết đoán”.

“Lại là một ván cược lớn”.

“Mười một triệu”, Diệp Thành ngồi vững vàng trên Điếu Ngư Đài, nhàn nhã nhấp một ngụm trà.

“Diệp Thành”, Bích Du lo lắng nhìn Diệp Thành: “Chắc là thần tử Quỷ Hoàng đã nhìn ra cách chơi của ngươi rồi”.

“Thiệt thì thiệt thôi, tiếp theo đây ta sẽ cho hắn chơi thoải mái”, Diệp Thành khẽ nói, khoé miệng hiện lên một tia giễu cợt, hắn đã tính ra mức giá cao nhất của thần tử Quỷ Hoàng, hoàn toàn nằm trong phạm vi chi trả của hắn, tiền không phải vấn đề, bởi hắn thật sự muốn độn giáp thiên tự đó.

“Hai mươi triệu”, thần tử Quỷ Hoàng lại tăng giá, mọi người bên dưới ngạc nhiên đến mức phụt cả nước trà.

“Nhiều hơn mươi một triệu”, Diệp Thành vẫn bình tĩnh.

“Ngươi đúng là rất giàu!”, thần tử Quỷ Hoàng hứng thú nhìn nhã gian của Diệp Thành.

“Chỉ trách ta quá thích lư đồng đó thôi”, Diệp Thành cười nói nhẹ nhàng.

“Nếu ngươi đã muốn có như vậy thì bản thần tử thưởng cho ngươi”, thần tử Quỷ Hoàng cười, để lộ hai hàm răng trắng quỷ dị.

“Vậy cảm ơn thần tử nhé”, Diệp Thành cũng cười với vẻ rất bỡn cợt.

“Lão phu tính thấy mùi thuốc súng rất nồng”, mấy lão già bên dưới lại bắt đầu giả làm thầy bói.

“Lần này thần chơi xỏ làm sao vậy? Hai mươi triệu mà cũng theo”.

“Thần chơi xỏ cũng có lúc ngã chứ”.

“Hai mươi mốt triệu, có còn ai ra giá nữa không?”, Trường Thiện Chân Nhân nhìn quanh nhưng không có người đáp lại.

“Vậy lư đồng Thiên Thuẫn này thuộc về Lăng Tiêu Cung”, Trường Thiện Chân Nhân nói xong thì cất lư đồng, tiếp đó lại vung tay áo, trong tay xuất hiện một bộ bí quyển toát lên vẻ cổ xưa.

“Đây là bí pháp quyển trận pháp, ghi lại ba mươi sáu loại pháp trận tấn công, bảy mươi hai pháp trận phòng ngự, giá khởi điểm là một triệu”.

“Đúng là phi phàm”, có người lên tiếng, nói xong còn không quên nhìn nhã gian của Diệp Thành, Hoa Thiên và thần tử Quỷ Hoàng.

“Một triệu mốt”, trong im lặng đã có người ra giá, thu hút sự chú ý của mọi người có mặt, cũng thu hút sự chú ý của Diệp Thành, vì người ra giá chính là thư sinh nữ giả nam.

“Hắn không lên tiếng ta còn suýt quên có người này ở đây”, người ngồi bên cạnh thư sinh đó lẩm bẩm.

“Một triệu hai”, sau thư sinh đó lại có người tăng giá, không ngờ lại là Hoá Thiên Lão Tổ.

“Hai triệu”, thư sinh lại tăng giá.

“Hai triệu mốt”.

“Ba triệu”.

“Ngươi lợi hại, nó thuộc về ngươi đấy”, Hoá Thiên Lão Tổ hít sâu một hơi, lập tức từ bỏ.

“Cảm ơn đạo hữu”, thư sinh ấy nhẹ giọng nói, vẫn lật xem sách cổ, hay nói cách khác từ đầu đến cuối hắn ta chưa từng buông cuốn sách xuống, dường như bỏ ba triệu nguyên thạch ra để mua bộ bí quyển chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Người này không đơn giản”, Bích Du trong nhã gian khẽ nói.

“Không nhìn ra tu vi của cô ta, chắc chắn không phải Chuẩn Thánh bình thường, thậm chí có thể là Thánh Nhân”, Diệp Thành trầm ngâm.

“Đúng là ngoạ hổ tàng long”.

“Khẳng định không đơn giản”, Diệp Thành khẽ nói, ánh mắt nhìn thư sinh đó lại càng thâm thuý hơn.

“Đúng rồi, lư đồng lúc nãy thật sự đáng giá hơn hai mươi triệu nguyên thạch sao?”, Bích Du hỏi Diệp Thành.

“Đương nhiên đáng giá”, Diệp Thành nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn nhã gian hướng chéo, khoé miệng mang theo ý cười.

“Ngươi là cái thá gì mà cũng dám nhìn trộm bản thần tử?”, thần tử Quỷ Hoàng dường như cảm nhận được Diệp Thành đang nhìn mình, không khỏi chế nhạo, toàn thân tản ra thần quang, che giấu khí tức.

“Thần tử, tiểu tử đó rất kỳ lạ, nên cẩn thận một chút”, ông lão áo đen bên cạnh nhắc nhở.

“Đương nhiên ta biết hắn kỳ lạ”, thần tử Quỷ Hoàng cười âm u: “Con đàn bà Bích Ba kia không chọn Hoa Thiên mà lại chọn hắn, đây là một minh chứng rõ ràng, ta càng ngày càng thích hắn rồi đấy”.

“Dù thế nào thần tử cũng nên cẩn thận, mục đích lần này của chúng ta là xương Cùng Kỳ, trước khi nó được đấu giá, thần tử đừng lãng phí nguyên thạch để đấu giá những thứ vô bổ”.

“Cần ngươi dạy ta à?”, thần tử Quỷ Hoàng cười khẩy: “Không có bảo vật nào thần tử muốn mà không có được”.

“Xương Cùng Kỳ”, trong nhã gian, Diệp Thành đang khép hờ đôi mắt chợt mở mắt ra, khoé miệng mang theo ý cười, hắn đã dùng bí thuật nghe lén được vài điều.

“Muốn xương Cùng Kỳ để lột xác, vậy thì chuẩn bị chín mươi triệu nguyên thạch đi”, Diệp Thành thoải mái xoay cổ: “Khiến lão tử bỏ thêm hai mươi triệu, ngươi sẽ phải trả cái giá gấp đôi”.
Chương 1573: Nhiều đến mức khiến ngươi phải khóc

Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.

Ánh trăng sáng chiếu khắp Vọng Cổ Tinh, ban đêm đáng lẽ phải yên tĩnh nhưng Phách Mại Các vẫn sôi động lạ thường.

Cuộc đấu giá kéo dài một ngày rồi vẫn tiếp tục, nhưng những người tới đấu giá không hề mệt mỏi, ai nấy đều vô cùng phấn khởi, Phách Mại Các cũng rất biết tạo không khí, từng món dị vật đưa ra đều được đẩy lên cao trào.

Hoa Thiên im lặng ngồi yên trong nhã gian, ồ không đúng, nên nói là bị giam cầm mới phải.

Thần tử Quỷ Hoàng cũng rất im lặng, nhàn nhã nằm trên ghế dựa, vuốt ve thân thể lạnh lẽo trên chiếc giường nhỏ như tên biến thái, lại thêm bề ngoài hơi dữ tợn mang lại cho người ta cảm giác u ám đáng sợ.

Diệp Thành cũng đang yên lặng uống trà, từng bảo vật được đưa ra nhưng hắn không ra tay lần nào nữa.

Bích Du thì như một người vợ hiền, đứng sau lưng Diệp Thành bóp vai đấm lưng cho hắn, thấy hắn đã lâu không lên tiếng thì khẽ cười hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”

“Bích Du, cô đã mơ bao giờ chưa?”, Diệp Thành nhàn nhạt nói.

“Mơ?”, Bích Du ngẩn ra, đến khi phản ứng lại mới đáp: “Đương nhiên là rồi chứ”.

“Giấc mơ của hai người đan xen với nhau là ngụ ý gì?”

“Giấc mơ đan xen?”, Bích Du khẽ nhíu mày: “Là thế nào?”

“Tức là cô mơ, ta cũng mơ, cùng mơ về một nơi, hơn nữa chúng ta còn gặp nhau trong mơ”.

“Sao có thể thế được?”, Bích Du cười khẽ: “Đây là hư ảo và thực tế”.

“Có lẽ là do ta nghĩ nhiều”, Diệp Thành cười nhẹ, chậm rãi đứng dậy, không biết bao lâu sau hắn lại đứng trước cửa sổ, nhìn nhã gian của thần tử Quỷ Hoàng trước rồi mới nhìn xuống phía dưới.

Trên vân đài, Trường Thiện Chân Nhân cất vật đấu giá của lượt trước rồi lại lấy ra một chiếc hộp bạch ngọc.

Chiếc hộp vừa được lấy ra, thần tử Quỷ Hoàng đang nằm nhàn nhã trên ghế dựa trong nhã gian đột nhiên mở mắt, ánh sáng nóng rực lướt qua trong mắt, máu trong người sôi trào, dường như rất vui mừng.

Bên dưới, Trường Thiện Chân Nhân đã cho chiếc hộp bạch ngọc lơ lửng giữa không trung.

Chiếc hộp này thật tuyệt!

Ánh mắt những người đấu giá bên dưới đều sáng ngời, họ nhìn chằm chằm chiếc hộp bạch ngọc, đều là người đã có tuổi, đương nhiên họ nhìn ra được sự phi thường của chiếc hộp này.

Nhưng điều khiến họ ngạc nhiên là vật phẩm đấu giá lần này không phải chiếc hộp, mà là bảo vật bên trong hộp, bên trên có phong ấn, hơn nữa không chỉ một phong ấn nên càng khiến mọi người tò mò hơn.

Mở!

Sau tiếng hô nhẹ của Trường Thiện Chân Nhân, phong ấn của chiếc hộp được mở ra.

Gầm!

Ngay lập tức, một tiếng gầm thét vang lên từ trong chiếc hộp, mang theo khí thế man hoang và hung tàn khát máu, khiến cho mọi người có mặt đều biến sắc, tu sĩ Chuẩn Thánh cũng phải cau mày.

Đó là gì?

Mọi người lại gần mới thấy trong chiếc hộp đang phong ấn một khúc xương dài năm tấc vẫn còn đang dính máu, tản ra ánh sáng kỳ dị, khí tức cuồng bạo dâng trào, loáng thoáng còn có thể thấy dị tượng xuất hiện, đó là một con hồng hoang mãnh thú dữ tợn, lúc này nó đang gào thét với bầu trời.

Cùng Kỳ!

Thư sinh đang yên lặng đọc sách khẽ thì thầm, trong mắt còn có nét kinh ngạc.

Cùng Kỳ!

Không chỉ thư sinh đó nhận ra mà rất nhiều Chuẩn Thánh hiểu nhiều biết rộng cũng đã nhận ra, vẻ mặt mọi người thay đổi rất lớn, đó là mãnh thú hồng hoang có thể so sánh với Thao Thiết, huyết mạch không yếu hơn phượng hoàng.

Không ngờ lại là xương Cùng Kỳ!

Bích Du ở trong nhã gian cũng ngạc nhiên, trước đó cô không nhận được tin nào về nó cả.

So với cô, Diệp Thành bình tĩnh hơn nhiều, bởi hắn đã nghe lén được từ trước, bây giờ nhìn thấy xương Cùng Kỳ đúng là rất có áp lực, cho dù chỉ là xương nhưng uy áp từ huyết mạch vẫn còn.

Cùng Kỳ! Cùng Kỳ!

Trong nhã gian, hơi thở của thần tử Quỷ Hoàng trở nên dồn dập, trong mắt tràn đầy hung ác, hắn ta nóng lòng muốn có được xương Cùng Kỳ lắm rồi.

Hai vị lão bối bên cạnh cũng hít sâu một hơi, lần này bọn họ đến vì xương Cùng Kỳ, nếu hoà vào cơ thể thì thần tử Quỷ Hoàng chắc chắn sẽ lột xác, đó là một cơ hội nghịch thiên.

Phong ấn!

Giữa những âm thanh kinh ngạc, Trường Thiện Chân Nhân lại phong ấn chiếc hộp bạch ngọc, ông ta nhìn xuống phía dưới: “Chắc các vị đạo hữu cũng đã nhìn thấy, đây là xương Cùng Kỳ, còn Cùng Kỳ là loài vật gì thì chắc không cần lão phu phải nói nhiều nữa”.

“Hồng hoang mãnh thú”.

“Dù chỉ là xương cũng là bảo vật vô thượng”.

“Thứ này mà cũng mang ra đấu giá, Thiên Phủ Thần Triều đúng là mạnh tay!”, trong Phách Mại Các tràn ngập tiếng tấm tắc.

“Giá khởi điểm là năm triệu, bắt đầu đấu giá”, Trường Thiện Chân Nhân lên tiếng.

“Cộng hết gia sản lại cũng chẳng bằng giá khởi điểm này”, có người ho khan, vẻ mặt rất gượng gạo.

“Năm triệu, gom góp thì cũng sẽ đủ thôi”.

“Nếu biết trước có bảo vật này thì lúc trước đã tiết chế hơn rồi”, rất nhiều Chuẩn Thánh đều đau lòng, đấu giá bao nhiêu bảo vật, đã tiêu kha khá tiền, bây giờ họ chỉ có thể trơ mắt nhìn.

“Ồn ào”, giữa những tiếng bàn tán xôn xao, tiếng quát của thần tử Quỷ Hoàng trong nhã gian của Quỷ Hoàng Tông chợt vang lên.

“Ngươi…”, các Chuẩn Thánh tức tái mặt, đường đường là nhóm Chuẩn Thánh mà lại bị một cảnh giới Hoàng quát, đúng là mất mặt, nhưng vì sự lớn mạnh của Quỷ Hoàng Tông nên họ chỉ đành nhịn.

“Năm triệu mốt, Quỷ Hoàng Tông ta lấy nó”, thần tử Quỷ Hoàng cất lời, giọng điệu mang theo ý lạnh như đang nói ai dám giành đồ cùng Quỷ Hoàng Tông đều sẽ phải chết rất khó coi.

“Ngươi đã nói như thế rồi còn ai dám lấy nữa”, một giọng nói vang lên, nhưng không biết là ai nói.

“Quỷ Hoàng Tông ra giá năm triệu mốt, có ai tăng giá nữa không?”, Trường Thiện Chân Nhân nhìn xuống.

“Đương nhiên là có rồi”, Diệp Thành mở lời, tràng cười vang vọng khắp Phách Mại Các: “Ta trả sáu triệu”.

“Lại có kịch hay rồi”, Diệp Thành đột nhiên chen vào khiến mọi người đều ngồi thẳng dậy, im lặng bao nhiêu lâu cuối cùng thần chơi xỏ cũng ra tay, nhớ lại màn đấu giá lúc trước của hắn với Quỷ Hoàng Tông, đến giờ họ vẫn còn thích thú, thế lực lớn ra tay không phải là chuyện một hai triệu.

“Có kẻ không có mắt thật kìa”, thần tử Quỷ Hoàng cười âm u, dường như đã biết trước rằng Diệp Thành sẽ chen ngang.

“Hồng hoàng dã thú, bảo bối như này làm sao có thể bỏ qua”, Diệp Thành cười đùa giỡn: “Ngược lại là thần tử Quỷ Hoàng đấy, ngươi nên nương tình mới phải, nếu có thể nhường cho tại hạ thì ta nhất định vô cùng cảm kích”.

“Ngươi là cái thá gì mà ta phải nhường?”, thần tử Quỷ Hoàng thoải mái vặn vẹo khớp cổ.

“Nếu vậy thì dựa vào khả năng thôi”, Diệp Thành nhún vai: “Ta trả sáu triệu”.

“Hơn ngươi một triệu, Quỷ Hoàng Tông trả bảy triệu”, thần tử Quỷ Hoàng cười nhạo báng, không có chút áp lực.

“Tám triệu”.

“Chín mươi triệu”.

Phụt! Phụt! Phụt!

Diệp Thành vừa nói xong, tiếng phụt nước trà ở Phách Mại Các nối tiếp nhau vang lên, sau đó là tiếng ho sặc sụa, hết đợt này đến đợt khác, tất cả đều bị sặc, suýt thì không thở được mà chết.

“Chín mươi triệu? Ta không nghe nhầm chứ?”, có người lắc đầu, choáng váng đầu óc, cả phòng đấu giá như muốn nổ tung.

“Là chín mươi triệu chứ không phải chín triệu?”

“Một lúc tăng thêm tám mươi mốt triệu luôn?”

“Con mẹ nó chứ!”

“Có… Có kiểu hô giá thế này à?”, đến Chuẩn Thánh cũng ngẩn ra, ba chữ ‘chín mươi triệu’ như sấm rền bên tai khiến đầu họ ong ong.

“Đúng là không nói thì thôi, nói ra là khiến người khác hết hồn”, thư sinh nữ cải trang nam cũng day đầu mày, cuốn sách cổ trong tay đã ướt, cũng là bị Diệp Thành làm cho giật mình nên phun trà lên đó.

“Chín mươi triệu?”, lúc này đến Trường Thiện Chân Nhân cũng bối rối, nói xong ông ta còn nhìn người hầu bên cạnh để chắc chắn rằng không phải mình thất thần nên nghe nhầm.

“Là… Là chín mươi triệu đấy ạ”.

“Thần tử đừng trách, chỉ là chúng ta sốc quá thôi”, trong nhã gian của Thần Triều, ba Chuẩn Thánh đang cầm khăn tay lau mặt cho Hoa Thiên, vừa nãy ba người họ cực kỳ ăn ý, phun hết nước trà trong miệng lên mặt hắn ta, khiến hắn ta sững sờ, choáng váng.

“Bích Du, lần sau uống trà thì tránh xa ta ra”, trong nhã gian của Lăng Tiêu Cung, Diệp Thành cũng đang vuốt nước trà trên mặt xuống, xem ra cũng bị người khác phun vào mặt.

“Chín mươi triệu, ngươi điên rồi à?”, Bích Du nhìn Diệp Thành, kinh ngạc đến mức tái mặt, cô cũng không ngờ rằng Diệp Thành sẽ làm như vậy, đến giờ đầu vẫn còn hơi choáng đây.

“Có gì đâu, có gì đâu”, Diệp Thành vuốt tóc, nhìn nhã gian bên cạnh.
Chương 1574: Ân ái

“Ngươi chơi ta?”, thần tử Quỷ Hoàng phẫn nộ tung một chưởng đánh thủng một lỗ của nhã gian, hắn ta bày ra bộ mặt tôi độc nhìn về phía nhã gian của Lăng Tiêu Cung.

“Thần tử nói vậy thì ta phải tăng giá rồi?”, Diệp Thành nhướng vai đáp lời.

“Ngươi…”, thần tử Quỷ Hoàng tức tối nói không thành câu, suýt chút nữa thì phun ra máu, Diệp Thành hét một câu mà đã đẩy cái giá tăng thêm tám mươi triệu một trăm khiến hắn trở tay không kịp, cho tới bây giờ đầu óc hắn vẫn còn ong ong.

“Tiểu hữu này, ngươi chắc chắn là chín mươi triệu chứ?”, Trường Thiện Chân Nhân lên tiếng hỏi thăm dò Diệp Thành.

“Đương nhiên không phải là giả rồi”, Diệp Thành mỉm cười.

“Trời đất, đây mới đúng là vị thần” bên dưới xôn xao, mặt mày ai nấy nhìn Diệp Thành tỏ rõ sự thán phục.

“Thần chơi xỏ ra tay đúng là không hổ danh”.

“Theo lão phu thấy thì tên này ra vẻ cũng được lắm”.

“Tiểu hữu này trả chín mươi triệu, có ai tăng giá không?”, Trường Thiện Chân Nhân lau mồ hôi trên trán, nói rồi không quên liếc nhìn thần tử Quỷ Hoàng.

“Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp”, lại nhìn sang thần tử Quỷ Hoàng lúc này mặt mày đã méo xệch, hắn nghiến răng nghiến lợi chỉ muốn giết người, trông hắn lúc này chẳng khác gì một con chó đang gào thét, khí thế hung hãn tàn bạo, sát khí khủng khiếp, lại thêm bộ dạng trông giống như con quái vật của hắn khiến người ta nhìn mà rợn người.

“Nếu thần tử không cần thì tại hạ phải lấy về hầm canh rồi, canh được hầm từ xương cùng kì thì mùi vị chắc chắn sẽ rất ngon”.

“Phụt”, Diệp Thành vừa dứt lời, thần tử Quỷ Hoàng đã phun ra cả ngụm máu, hắn suýt chút nữa thì ngã ngửa.

“Lão phu thấy tên này ra vẻ được lắm”, nhóm lão bối bắt đầu tỏ ra không an phận.

“Trước đó khiến thần tử Thần Triều phun ra máu, còn giờ lại khiến thần tử Quỷ Hoàng tức phun máu tiếp, đạo hành chơi xỏ của tên này đúng là không vừa”.

“Phải có được tinh thạch kí ức”.

“Thần tử, người có tăng giá nữa không?”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Trường Thiện Chân Nhân lại một lần nữa nhìn sang thần tử Quỷ Hoàng.

“Tăng”, thần tử Quỷ Hoàng gằn lên phẫn nộ, hắn phun ra máu khắp trời, đó là tinh cốt của cùng kì, chính là tinh cốt của tiên tổ hắn, đối với hắn mà nói là thần vật vô thượng, nó có vai trò quan trọng thế nào chứ, hắn tới đây cũng vì tinh cốt này, chín mươi triệu nguyên thạch sẽ không thể là lí do cản đường hắn được.

“Chín mươi triệu một trăm”, thần tử Quỷ Hoàng rít lên khiến Phách Mại Các như rung chuyển.

“Tiểu hữu, cẩn thận đừng để nội tạng bắn ra ngoài”, bên dưới vang lên tiếng xôn xao, người nói chính là thư sinh đang lật mở cổ thư, “chín mươi triệu mà thôi, Quỷ Hoàng Tông thừa sức trả”.

“Tên này là ai?”, một câu nói của người thư sinh kia kéo theo mọi ánh mắt của tất cả mọi người.

“Hiên ngang đụng vào Quỷ Hoàng Tông, nhất định không đơn giản”, rất nhiều lão tu sĩ nhìn với ánh mắt ý tứ, đặc biệt là những Chuẩn Thánh, lúc này ánh mắt bọn họ nhìn thư sinh kia càng thêm ngưỡng mộ.

“Lăng Tiêu Cung có tăng thêm tiền không?”, có người khẽ lên tiếng sau đó di chuyển ánh mắt từ người thư sinh kia sang Lăng Tiêu Cung.

“Tiên tử, người quả là càng ngày càng xinh đẹp”, dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, bên trong nhã gian của Lăng Tiêu Cung vang lên giọng nói này của Diệp Thành.

“A…ngươi nhẹ một chút được không?”

“Hay là nàng ở trên đi?”

“Đáng ghét”.

“Đây…đang diễn trò ân ái sao?”, bên dưới ai nấy đều há hốc miệng, vẻ mặt đặc sắc, đã khiến người ta tức điên lên rồi mà còn coi như không có chuyện gì xảy ra.

Lại nhìn vào bên trong nhã gian, Diệp Thành và Bích Du đang nhàn nhã ngồi thưởng trà, không hề có cảnh tượng nam nữ trên giường như người ta tưởng tượng, còn câu đối thoại vừa rồi của bọn họ chẳng qua cũng chỉ là diễn mà thôi.

Sự thực chứng minh bọn họ diễn rất đạt, thần tử Quỷ Hoàng suýt chút nữa thì ngất đi.

“Làm tốt lắm”, Bích Du giơ ngón tay cái tỏ ý tán thưởng Diệp Thành, cô cười tươi như hoa.

“Cô cũng đâu có kém”, Diệp Thành toét miệng cười.

“Không biết tiểu hữu có trả thêm không?”, Trường Thiện Chân Nhân ho hắng nhìn vào nhã gian của Lăng Tiêu Cung.

“Không”.

“Giết! Giết! Giết!”, bên trong Quỷ Hoàng Tông, thần tử Quỷ Hoàng như một con chó điên đang gào thét, mặt mày tôi độc, sát khí với Diệp Thành không thể nào kiềm chế hơn được nữa, hắn gào lên chấn động thiên địa.

Phụt!

Thần tử Quỷ Hoàng lại phun ra cả miệng máu sau đó ngất lịm đi.

Hai lão tu sĩ vội tiến lên, sát khí đằng đằng, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy thần tử Quỷ Hoàng phải chịu thiệt trước mặt bao nhiêu người như vậy, đây là biến cố không ai ngờ tới.

Bên dưới vang lên một loạt tiếng tặc lưỡi.

Đây gọi là gì, chính là báo ứng, cứ an phận mà đấu giá là xong, lại cứ đòi ép người ta, khiến người ta phải bỏ thêm hai mươi triệu nguyên thạch, giờ thì gặp báo ứng rồi!

“Không ai tăng giá thì tinh cốt cùng kì này sẽ thuộc về thần tử Quỷ Hoàng”, Trường Thiện Chân Nhân mỉm cười, không biết vì sao thấy Quỷ Hoàng Tông phải chịu lép vế và thấy thần tử Quỷ Hoàng phụt ra máu mà ông ta chợt cảm thấy hả hê.

“Tiếp tục đấu giá”, sau khi nhìn nhã gian của Lăng Tiêu Cung rồi lại nhìn sang nhã gian của Quỷ Hoàng Tông lần cuối thì ông ta mới thu lại tinh cốt cùng kì sau đó phất tay lấy ra một món đồ, chính là một cái chuông lớn.

Leng keng!

Cái chuông này thật sự bất phàm, kim quang chói lọi, vừa được lấy ra đã liên tiếp vang lên âm thanh leng keng.

Thế nhưng điều khác thường đó là rất nhiều người ở bên dưới không hề nhìn Trường Thiện Chân Nhân mà lại đổ dồn ánh mắt về phía nhã gian của Lăng Tiêu Cung, bọn họ đang thầm nghĩ có phải Bích Du đang lên giường với Diệp Thành không?

Có điều cuối cùng thì bọn họ cũng chẳng nhìn thấy gì.

Thế nhưng cho dù là vậy thì cũng khó có thể ngăn lại được ánh mắt của bọn họ nhìn về bên này, cái danh chơi xỏ không phải vừa.

Trường Thiện Chân Nhân tỏ ra ái ngại, ông ta khẽ ho hắng kéo sự chú ý của những người kia về bên này.

Buổi đấu giá tiếp theo diễn ra vô cùng sôi nổi, nhưng lại không hề có sự tham gia của một số người, quả đúng là êm đềm, vì Hoa Thiên bị chơi xỏ đến phát khóc và thần tử Quỷ Hoàng cũng bị chèn ép đến bất lực.

Còn kẻ chơi xỏ là Diệp Thành lúc này lại tỏ ra rất an phận, nhìn từng món vật phẩm mà không hề ra tay, hắn đang đợi, đợi bảo vật quan trọng cuối cùng là tinh không đồ, đây mới chính là mục đích hắn tới Vọng Cổ Tinh.

“Ngươi đúng là tới đâu cũng dấy lên cả làn sóng”, khi uống trà, một giọng nói truyền tới thần hải của Diệp Thành.

“Người không phạm ta thì ta cũng không phạm người”, Diệp Thành mỉm cười, hắn không hề tỏ ra kinh ngạc như thể biết rõ ai truyền âm cho mình.

“Bớt thể hiện một chút đi! Quỷ Hoàng Tông không dễ đụng vào đâu”.

“Ta…”, Diệp Thành còn chưa nói xong thì đã thấy cánh cửa nhã gian của Lăng Tiêu Cung bị phá, nếu nhìn kĩ thì chính là hai bà lão đi theo bảo vệ Bích Du cố tình vào đây.

“Ừm?”, cả hai người vừa vào thì thẫn thờ, vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn Bích Du, “thần nữ, mạng che mặt của người?”

“Hai vị trưởng lão tuỳ tiện vào đây như thế này là không coi sự tồn tại của ta ra gì sao?”, Bích Du cau mày nhìn hai người.

“Thần nữ xin thứ tội”, cả hai người vội chắp tay hành lễ lần lượt lên tiếng, “mong thần nữ nhanh chóng theo lão thân về Lăng Tiêu Cung”.

“Vì sao?”

“Buổi đấu giá này Lăng Tiêu Cung chúng ta đã đụng tới Thiên Phủ Thần Triều và Quỷ Hoàng Tông, bọn họ sao có thể để chúng ta yên, chắc chắn sẽ ra tay với chúng ta giữa đường, buổi đấu giá chưa kết thúc nên chúng ta rời khỏi đây sớm lúc nào hay lúc ấy”.

“Với mối quan hệ giữa Lăng Tiêu Cung và Thiên Phủ Thần Triều cũng như Quỷ Hoàng Tông thì hai lão tổ sẽ để chuyện này xảy ra sao?”, Bích Du lãnh đạm đáp lời.

“Việc chặn giết giữa đường chắc chắn sẽ xảy ra tuy nhiên vấn đề không nghiêm trọng cho lắm”, Diệp Thành cũng mỉm cười.

“Ngươi còn dám mê hoặc thần nữ nhà ta?”, cả hai bà lão lên tiếng nạt nộ, uy lực Chuẩn Thánh hiển hiện: “Nếu không phải vì ngươi thì Lăng Tiêu Cung cũng sẽ không đắc tội với Quỷ Hoàng Tông và Thiên Phủ Thần Triều”.

“Hỗn xược”, Bích Du đứng dậy, đôi mắt loé lên ánh nhìn lạnh lùng.

“Thần nữ, chúng ta…”

“Hai vị tiền bối, vãn bối cũng không phải là người mạo muội”, Diệp Thành đứng dậy mỉm cười, “hai vị cũng thấy rồi đấy, là bọn họ đụng tới chúng ta trước, vãn bối chỉ có thể đáp trả lại mà thôi”.

“Lý do hay lắm”, cả hai bà lão hắng giọng, “đó là ân oán của ngươi với bọn họ, sao lại lôi Lăng Tiêu Cung của chúng ta vào, ngươi có biết hành động của ngươi kéo theo bao nhiêu rắc rối cho thần nữ không?”

“Hai vị tiền bối yên tâm, vãn bối sẽ giúp thần nữ của các vị lên vị trí cung chủ”, Diệp Thành mỉm cười.
Chương 1575: Tinh không

“Chỉ dựa vào ngươi”?, câu nói của Diệp Thành khiến cả hai người bật cười lạnh lùng, bọn họ ném cho hắn cái nhìn khinh miệt: “Một cảnh giới Thiên, đúng là nực cười, tu sĩ trẻ bây giờ đều ngông cuồng tự đại như vậy sao?”

“Hai vị tiền bối nếu không tin thì vãn bối cũng không còn cách nào khác”, Diệp Thành nhướng vai.

“Ngươi…”

“Lui đi”, hai bà lão còn chưa nói xong thì Bích Du đã lên tiếng, giọng điệu không mấy vui vẻ.

“Chúng ta…”, mặc dù định nói thêm gì đó nhưng cuối cùng cả hai đành thôi, mệnh lệnh của thần nữ không thể làm ngược lại, bọn họ hành lễ rồi quay người đi ra.

Điều đáng nói là cho dù là bà lão mặc y phục đen hay bà lão y phục trắng thì trước khi đi cũng không quên ném cho Diệp Thành ánh mắt đầy ý tứ.

Trực giác nói cho bọn họ biết rằng tên tu sĩ cảnh giới thiên bên trong nhã gian kia có thể khiến thần nữ của bọn họ xiêu lòng và có thể khiến thần tử Quỷ Hoàng cũng như Hoa Thiên phải phun ra máu chắc chắn không thể đơn giản như vẻ bề ngoài.

Cả hai người lui đi thì Bích Du mới nhìn sang Diệp Thành, vẻ mặt tỏ ra ái ngại: “Hai vị bà bà có hơi quá lời, mong ngươi đừng trách họ”.

“Ta không phải là kẻ lòng dạ hẹp hòi, nào, ta cho cô xem một người”, Diệp Thành nói rồi chỉ về một hướng ở bên dưới, trong một trăm nghìn người đấu giá có một thư sinh nữ giả trang nam.

“Có lẽ là nữ giả trang nam”, Bích Du khẽ lên tiếng rồi nhìn sang Diệp Thành: “Ngươi biết cô ta?”

“Đương nhiên”, Diệp Thành cười thần bí, “có lẽ cô cũng đã từng gặp, đợi tới khi nhìn thấy chân dung cô ta thì nhất định sẽ rất bất ngờ đấy”.

“Làm gì mà thần bí vậy?”

“Tinh không đồ được đấu giá rồi”, Diệp Thành nói rồi ánh mắt loé sáng, hắn nhìn vào một bức tranh cuộn trong tay Trường Thiện Chân Nhân, đó chính là tinh không đồ.

Cũng giống hắn, tất cả mọi người ở bên dưới đều ngồi thẳng, đặc biệt là các Chuẩn Thánh, ánh mắt rạo rực.

Chư Thiên Vạn Vực rộng lớn thế nào, tinh không đồ có thể chỉ phương hướng, có tinh không đồ trong tay thì sẽ không bị lạc giữa tinh không, đối với tu sĩ mà nói đây chính là bảo vật vô thượng.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Trường Thiện Chân Nhân mở tinh không đồ cho nó lơ lửng giữa thiên không.

“To thế này sao”, thấy tinh không đồ, bên dưới trầm trồ, cho dù là Chuẩn Thánh cũng không ngoại lệ.

“Ít nhất cũng bao gồm ba tinh vực”.

“Lão phu tu đạo hơn hai nghìn năm nay chưa từng thấy tinh không đồ nào to như vậy”

“Đến nó mà cũng lấy ra để đấu giá, Thiên Phủ Thần Triều quả nhiên có tiềm lực”.

“Thế lực thần bí đó quả là rất mạnh”, trong nhã gian, Bích Du tặc lưỡi: “Cho dù là Lăng Tiêu Cung của ta thì cũng chưa chắc có được tinh không đồ to lớn như vậy, đây chính là bảo vật vô thượng”.

“Ta nên xuống kia đấu giá tinh không đồ này thì hơn”, Diệp Thành nói rồi quay người đi ra ngoài.

Bích Du không ngăn hắn lại, cô cũng biết Diệp Thành có ngụ ý.

Tinh không đồ bao gồm cả ba tinh vực, đó là sự tồn tại thế nào, đủ khiến các thế lực lớn phải điên cuồng, lần này nếu như đấu giá trong nhã gian của Lăng Tiêu Cung thì chắc chắn sẽ khiến Lăng Tiêu Cung chuốc thêm nhiều rắc rối.

So với việc đấu giá trong nhã gian thì xuống dưới đấu giá sẽ an toàn hơn nhiều.

Ở bên dưới, Diệp Thành không nhất thiết phải nói rõ thân phận, cho dù là có được tinh không đồ thì cũng chẳng ai biết hắn là ai.

Phía này, Diệp Thành đã ra khỏi nhã gian nhưng lại bị hai bà lão kia chặn lại, bọn họ thể hiện uy lực mạnh mẽ của tu sĩ Chuẩn Thánh: “Sau khi ra ngoài rồi thì không cần quay lại nữa, nếu không hậu quả thế nào ngươi biết rồi đấy”.

“Hai vị tiền bối đang doạ vãn bối sao?”, Diệp Thành mỉm cười, hắn đương nhiên sẽ khgon tức giận, mặc dù lời nói của hai lão bà này khó nghe nhưng lại thể hiện sự trung thành của bọn họ với Bích Du, về điểm này thì hắn nên vui mới phải.

“Không phải doạ đâu, mà là cảnh cáo”, hai lão bà lạnh lùng gằn giọng.

“Rõ, rõ”, Diệp Thành mỉm cười quay đi, bước đi được vài bước hắn liền khoác lên mình lớp áo choàng đen, khuôn mặt, khí tức và huyết mạch đều được Chu Thiên Diễn Hoá che đi.

“Năm triệu”.

“Năm triệu năm trăm”.

“Ta trả sáu triệu”.

Khi Diệp Thành xuống bên dưới thì Phách Mại Các đã bùng nổ, tiếng hét giá vang dội tạo thành làn sóng.

Có lẽ tinh không đồ có sức hút vô cùng lớn khiến ai nấy đều đổ dồn ánh mắt về bên này do vậy mà Diệp Thành xuống đây chẳng ai phát hiện ra, đây đương nhiên là điều mà hắn muốn thấy, không ai để ý là tốt nhất.

Lại lần nữa quay về vị trí ngồi, Yên lão đạo đã quay đầu sang nhìn, ông ta nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân: “Ta nói này, ngươi đái cũng xa đấy, mẹ kiếp, ép bao nhiêu người rồi”.’

“Vì nhìn mãi phải vậy thôi”, Diệp Thành đáp lại sau đó nhìn sang tinh không đồ.

“Đến cả tinh không đồ mà Thiên Phủ Thần Triều cũng đem ra để đấu giá”, Yên lão đạo liếc nhìn rồi tặc lưỡi: “Sau lần đấu giá này, tinh không khó tránh khỏi màn huyết chiến, ai có được tinh không đồ chắc chắn sẽ bị tứ phương vây giết”.

“Vậy tốt nhất là tiền bối nên tránh xa vãn bối một chút”.

“Đừng doạ ta, cái gan của ta nhỏ lắm”.

“Lão phu trả mười triệu”, khi hai người đang nói chuyện thì cái giá của tinh không đò đã được trả tới mười triệu, người ra tay chính là một người mặc áo choàng đen, nghe giọng thì có lẽ là một lão tiền bối.

“Mười triệu một trăm”.

“Mười triệu hai trăm”.

“Ta trả mười triệu ba trăm, có gan thì tăng đi”, có người hùng hồn lên tiếng.

Thế nhưng ngay giây phút sau đó hắn lại bị tiếng hét giá từ tứ phương nhấn chìm, từng người trả giá giống như từng cái bạt giáng thẳng vào mặt hắn ta.

Tên kia ngoan ngoãn hẳn, ngồi im một chỗ, ra vẻ không nổi mấy giây.

Sự cạnh tranh giá một cách điên cuồng khiến giá của tinh không đồ tăng vọt tới tận ba mươi triệu.

Những tu sĩ tu vi yếu đã dứt khoát từ bỏ và lựa chọn ngồi xem, trong đó không thiếu Chuẩn Thánh, bọn họ chỉ biết tặc lưỡi.

Bọn họ tưởng rằng chỉ có Quỷ Hoàng Tông, Thiên Phủ Thần Triều và Lăng Tiêu Cung có tài sản lớn mạnh nhưng lại không ngờ bên trong Phách Mại Các có ngoạ hổ tàng long không ai chịu kém ai.

Trong tiếng tặc lưỡi, rất nhiều người liếc nhìn Quỷ Hoàng Tông, Lăng Tiêu Cung và Thiên Phủ Thần Triều.

Rất nhiều người rỏ ra khó hiểu.

Một đống bảo bối trước đó chẳng phải cũng đáng tiền sao, ba nhà này đấu nhau kịch liệt nhưng hiện giờ tới tinh không đồ thì lại im re.

Đương nhiên trong đó cũng có những người với ánh mắt tinh tường nhìn ra được lý do, mặc dù cả ba bên đều có tiềm lực không vừa nhưng cũng không dám hiên ngang đấu giá, tinh không đồ có ý nghĩa vô cùng lớn lao, chắc chắn sẽ chuốc hoạ.

Diệp Thành cau mày, hắn đảo mắt nhìn toàn cảnh một lượt.

Năm mươi triệu!

Trong làn sóng sục sôi, một giọng nói vang lên chấn động cả Phách Mại Các.

Người ra giá là một lão già lưng gù đứng trong góc khuất, mặc dù khuôn mặt già nua nhưng khí tức lại không rõ ràng, ông ta ra tay hào phóng kéo theo sự chú ý của mọi người.

Năm mươi triệu năm trăm!

Bầu không khí tĩnh lặng lại bùng nổ, người lên tiếng đứng ở một góc khác, chính là một lao già tóc bạc.

Sáu mươi triệu

Sau lão già tóc bạc lại có giọng nói vang lên, đó là giọng nói của tên thanh niên ba mắt với khuôn mặt như ngọc chưa mài, trông vô cùng giả, cho dù là Diệp Thành hay các tu sĩ Chuẩn Thánh ở đây thì cũng không nhìn ra.

Bên dưới xôn xao, cái giá liên tục được đẩy lên liên tục, không cần nghĩ cũng biết cả bai người kia không phải hạng tầm thường, chắc chắn là người của Thiên Phủ Thần Triều, Quỷ Hoàng Tông và Lăng Tiêu Cung.

Sau thanh niên ba mắt thì hồi lâu không thấy ai ra giá.

Thần chơi xỏ đâu?

Trong tiếng bàn tán, rất nhiều ánh mắt hướng về Lăng Tiêu Cung, ban nãy còn đấu đá kịch liệt mà bây giờ lại lặng thinh.

Có lẽ xuống dưới này rồi!

Có người đảo mắt nhìn tứ phía, nói không chừng thần chơi xỏ đang đứng một góc nào đó ngắm chuẩn thời cơ mới ra tay.

Thấy vậy, Trường Thiện Chân Nhân trên cao đài đảo mắt nhìn quanh: “Sáu mươi triệu, có ai tăng giá không?”

“Sáu mươi triệu một trăm”, Diệp Thành lên tiếng khiến người ta phải chú ý.

“Ta đi tiểu đã”, Yên lão đạo không nghĩ gì nhiều, cứ thế đứng dậy bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ, nếu như Diệp Thành mà đoạt được tinh không đồ thì chắc chắn sẽ bị đánh hội đồng, là một người ở cạnh hắn, ông ta không thể tránh khỏi bị liên luỵ, chỉ cần không để ý sẽ rơi vào tầm ngắm bất cứ lúc nào.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom