• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

[Tiên hiệp] Vạn kiếp huyết tinh (1 Viewer)

  • Chương 5: Trở lại - Mười năm sau

Trong một gian mật thất tối tăm, ánh sáng xanh lam nhu hòa của viên dạ minh châu khảm trên tường in bóng người mờ ảo, nhất thời có vẻ âm u lạnh lẽo.

Lâm Tuyền khoanh chân ngồi ngay ngắn trên chiếc bồ đoàn, đôi mắt nhắm chặt. Bằng mắt thường có thể thấy toàn bộ thân thể Lâm Tuyền hiện lên từng đợt quang mang lập lòe lưu động. Gương mặt ẩn trong ánh lam quang nhấp nhoáng mang theo âm trầm bất định, người ngoài nhìn vào liền lập tức cảm thấy lông tơ dựng ngược, vô cùng quỷ dị.

Đột nhiên, đôi mắt vốn đang nhắm nghiền của Lâm Tuyền mở ra, mang theo tinh quang chói mắt. Sau vài cái chớp mắt, tinh quang thu liễm lại, chỉ còn đôi mắt đen sâu không thấy đáy.

Lâm Tuyền trong miệng khẽ phun ra một ngụm trọc khí, sau đó từ từ đứng dậy, vừa bước ra khỏi gian mật thất, trên mặt trầm ngâm suy nghĩ.

“Hoàng Phủ này quả thực tài trí hơn người, chỉ dựa vào ba tầng đầu tiên của Tinh Thần Quyết liền có thể nghiên cứu ra mười tầng công pháp cho hồn phách tu luyện. Tuy nhiên đây cũng không phải là thứ có thể dễ dàng tu luyện. Dựa theo chỉ dẫn, hiện tại ta đã tu luyện đến tầng thứ ba của công pháp, vẫn chưa có dấu hiệu đột phá bình cảnh tiến lên tầng thứ tư. Nhưng cũng không vội, ta dùng ba năm để tu luyện được đến tầng thứ nhất, năm năm tiếp theo để bước chân vào tầng hai, theo lý mà nói tầng thứ ba này tu luyện không đến tám mười năm thì không thể tu luyện đến đại thành. Mặc dù vậy nhưng tầng ba đối với hiện tại mà nói đã là quá đủ. Lần trước tìm kiếm được một cuốn điển tịch có ghi chép một chút về không gian giới chỉ, lúc này ta rốt cuộc cũng có cách để rời khỏi đây. May mắn hiện tại Xích Huyết Giới Chỉ đã nhận ta làm chủ, hơn nữa mấy năm này ta lại tu luyện theo lộ tuyến của Hoàng Phủ để lại, ước chừng hồn lực của ta hiện tại cũng đủ giúp ta rời khỏi Xích Huyết Giới Chỉ một thời gian. Chỉ là không rõ có thể rời khỏi đây bao lâu, nếu không quay về Xích Huyết Giới Chỉ kịp thời, linh khí nghèo nàn ở bên ngoài không thể giúp ta bảo trì được lâu dài, hồn phách sẽ bị tan biến trong thiên địa.’’

Lâm Tuyền nâng mặt nhìn không gian bị hồng quang bao phủ, trong lòng khẽ thở dài. Sau đó không khí xung quanh Lâm Tuyền đột nhiên trở nên xao động, bạch quang không ngừng lưu chuyển quanh thân Lâm Tuyền. Chỉ trong nháy mắt, Lâm Tuyền bị bạch quang bao phủ toàn bộ, rồi cả người giống như bốc hơi, nhoáng cái biến mất.

….

Tại căn phòng làm việc không quá lớn, gió từ ngoài ban công thổi vào khiến cho giấy tờ trên bàn có chút bừa bộn. Giấy tờ trên đó chủ yếu là những bản vẽ kỹ thuật cùng các dụng cụ đo vẽ, bên cạnh là hai khung ảnh nhỏ, một tấm chụp cảnh gia đình, tấm còn lại chụp ảnh một cô gái đang ngồi trên đồi cỏ, cả hai được đặt vô cùng cẩn thận, có thể thấy hai khung ảnh này trong lòng chủ nhân có vị trí rất lớn.

Trời lúc này đã sẩm tối, ánh trăng ngân nguyệt tỏa nguyệt quang dịu nhẹ, vỗ về bóng dáng to lớn mang theo sự cô đơn của trung niên nhân đứng trước của ban công.

Lâm Kiệt tháo đôi kính trên mặt xuống, tay xoa xoa hai mắt, trên mặt hiện lên vẻ mệt mỏi, khóe môi hơi nhếch lên đầy đau thương.

Nếu trí nhớ của Lâm Kiệt không nhầm,ngày mai chính là vừa tròn mười năm ngày giỗ của Lâm Tuyền.

Kể từ sau vụ tai nạn mười năm về trước đó, trong lòng hắn không lúc nào không hối hận, nếu như hắn chú ý hơn một chút…

Hắn vẫn còn nhớ rõ như in nụ cười trong trẻo của Lâm Tuyền ngày hôm đó, bọn họ lúc đó vẫn còn cười nói trêu đùa nhau…

Lâm Tuyền lúc đó mới chỉ có hai mươi bảy, cuộc đời của Lâm Tuyền vẫn còn kéo dài ở phía trước…

Nghĩ lại tới kẻ đã gây ra tai nạn đó, Lâm Kiệt lại hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng sau khi nghĩ lại điều gì đó, Lâm Kiệt lại nở nụ cười có chút ác độc, không giống như dáng vẻ hòa nhã thường ngày.

Kẻ đó, sau khi hắn gây ra tai nạn, Lâm Kiệt mới biết được hắn là con độc đinh của một vị quan chức có vị thế rất lớn trong nhà nước. Ngay khi biết được quý tử của mình gây ra tai nạn chết người, ông bố làm quan to lập tức đè ép vụ này xuống, chỉ chi cho gia đình Lâm Kiệt một khoản khí bồi thường. Lâm Kiệt mới đầu vô cùng tức giận, muốn kiện lên tòa án. Nhưng ngay sau đó bị cha mẹ biết được lập tức ngăn cản hắn, bởi gia đình của hắn chỉ là một gia đình bình thường, nếu làm to vụ này, đám người kia không những không có một chút ảnh hưởng nào mà cả nhà sẽ bị người nọ hại cho thê thảm. Sau khi nhìn thấy dáng vẻ già nua uất hận nhưng không dám nói ra của cha mẹ, Lâm Kiệt chỉ có thể nuốt cục hận này ở trong lòng.

Vốn Lâm Kiệt là một kĩ sư cùng kiến trúc sư có tiếng, sau vài năm sau vụ tai nạn đó, vị quan lớn kia dường như lại thăng lên một chức, vì muốn thể hiện uy thế của mình liền mua một mảnh đất rộng, sau đó cho người xây một căn biệt thự với yêu cầu phải rộng lớn, hào nhoáng và sa hoa, thể hiện rõ được uy quyền của hắn. Lâm Kiệt bằng vào nhiều mối quan hệ nửa cố ý nửa như vô tình, rồi bản thiết kế của hắn đã lọt vào trong mắt vị quan chức đó, nghiễm nhiên Lâm Kiệt trở thành một trong những người phụ trách xây dựng căn biệt thự này.

Còn vị quan chức kia đối với Lâm Kiệt dường như không còn có chút ấn tượng nào. Có lẽ Lâm Kiệt chỉ là một nhân vật quá nhỏ bé để khiến cho vị quan lớn đó ghi nhớ đi.

Cuối cùng, giống như những yêu cầu của vị quan lớn kia, một căn biệt thự to lớn vô cùng hoa mỹ được xây dựng lên, dành riêng cho gia đình ba người của vị đó. Nhưng không ai biết được rằng bản thiết kế của Lâm Kiệt năm đó đã được chính hắn cố ý tạo ra một lỗ hổng cực kỳ nhỏ, cho dù có để ý cũng không gây ra được ảnh hưởng lớn. Sau đó hắn lại là một trong những người phụ trách xây dựng căn biệt thự đó. Chỉ sau một năm được xây dựng lên, căn biệt thự đột nhiên phát nổ rồi bị thiêu rụi, cả nhà ba người vị quan lớn đó hoàn toàn chết thê thảm trong đám cháy. Thù của Lâm Tuyền rốt cục cũng được trả.

Về sau nguyên nhân của vụ nổ đó được tra ra, vấn đề là do đường ống dẫn ga dưới nhà ông ta bị chủ thầu ăn bớt, chất lượng cùng số liệu không chính xác với bản thiết kế dẫn đến nổ khí ga. May mắn trong nhà đó chỉ có vài người hầu thì hôm đó bọn họ được nghỉ phép, cho nên tránh được một kiếp nạn. Thực chất Lâm Kiệt đã động tay chân một chút, chuyện dù có tra cũng không tra ra được lên đầu hắn.

Cứ như vậy ba mạng người đều bị hắn hại chết, nhưng Lâm Kiệt lại không có cảm giác tội lỗi cùng sợ hãi. Bởi ba người nhà nọ hoàn toàn đáng chết. Đứa con trai thì lái xe cẩu thả gây tai nạn, đâm chết người, ông bố cậy quyền cậy thế đè ép từ to thành nhỏ, từ nhỏ hóa không có. Còn có bà mẹ kiêu ngạo đứng trước mặt bọn họ ném ra một nắm tiền bồi thường về phía bọn hắn, vẻ mặt vẫn còn mang theo trào phúng cùng khinh bỉ, ánh mắt giống như bố thí cho ăn xin mà nhìn bọn hắn. Ba người nọ, không một ai không đáng chết.

Trong lúc Lâm Kiệt còn đang chìm vào trong hồi ức, bất chợt tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn. Vội điều chỉnh sắc mặt lại trở về như bình thường, Lâm Kiệt liền đi ra mở cửa.

Bên ngoài là một vị phu nhân giống như trong tấm ảnh gia đình trên bàn làm việc của Lâm Kiệt, đang cười nhẹ nhàng nhìn hắn, nói:

“Anh Kiệt, đến giờ ăn cơm rồi, chúng ta cùng xuống ăn thôi.”

“Được, anh cũng vừa xong việc. Hai đứa nhỏ đi học về chưa?” Lâm Kiệt ngay lập tức đáp lại vợ mình bằng nụ cười ôn nhu, sau đó đóng cửa,nắm tay bạn đời dắt xuống tầng dưới.

Vương phu nhân có chút xấu hổ như vẫn để mặc Lâm Kiệt nắm tay kéo đi, trong lòng ngọt ngào như đường mật. Bọn họ sống chung với nhau đã hơn ba mươi năm, đến nay cái cái trưởng thành vô cùng ngoan ngoãn cùng hiếu thuận, chồng lại vẫn còn ôn nhu âu yếm giống như năm xưa, từ trước đến nay chưa từng có một trận cãi vã lớn tướng nào với nhau. Tất cả đều hoàn mỹ giống như đang mơ.

“Hai đứa đã về từ lâu, cũng đã ở dưới lầu, chỉ đợi chúng ta xuống là có thể ăn.” VƯơng phu nhân dịu dàng đáp lại.

Sau đó hai người đều bước xuống phong ăn, bàn ăn một đôi nam nữ tướng mạo bảy tám phần giống nhau đang ngồi đối diện cười nói trêu chọc nhau. Lâm Kiệt nhìn thấy vậy liền khẽ cười, cảnh tượng này thật sự quen thuộc, giống như năm đó hắn cùng Lâm Tuyền cũng trêu đùa nhau như vậy.

Nhất thời trong phòng là một cảnh gia đình ăn cơm vô cùng hòa thuận cùng ấm áp. Trong lúc ăn cơm,Lâm Kiệt dường như nhớ ra điều gì, không khỏi hắng giọng, nói:

“ Ngày mai hai đứa không có việc gì chứ?”

Lâm Quốc Bảo cùng Lâm Triều Anh theo phản xạ quay sang nhìn nhau, sau đó lại nhìn Lâm Kiệt đầy nghi hoặc. Lâm Quốc Bảo liền nói trước:

“Mai là ngày cuối tuần, bọn con được nghỉ, tạm thời cũng không có ý định gì. Có chuyện gì hả ba?”

Lâm Triều Anh ngồi đối diện cũng gật gật đầu xác nhận:

“Đúng vậy, mai con cũng được nghỉ.”

Nghe được câu trả lời của hai người, Lâm Kiệt hài lòng gật gật đầu:

“Tốt, vậy mai hai đứa cùng với ba về thành phố C một chuyến. Đương nhiên mẹ hai đứa cũng đi cùng. Mai là ngày giỗ của cô các con, ba muốn về thăm mộ cô hai đứa một chút, hơn nữa đã lâu nhà mình chưa về thăm ông bà. Gia gia và nãi nãi nhớ hai đứa lắm đấy.”

Nghe vậy, hai người liền làm bộ dáng bừng tỉnh “thì ra là vậy”, sau đó không chút do dự đồng ý. Dù sao mỗi năm đến ngày giỗ của cô thì ba đều về nhà ở thành phố C một chuyến, khi thì cả nhà cùng đi, khi thì chỉ có mỗi mình ba đi. Đó đã trở thành thông lệ của gia đình bọn họ.

Tiếp đó Lâm Kiệt có vẻ ưu tư hơn thường ngày, thường xuyên mở miệng nhắc lại những chuyện cũ trước đây của Lâm Tuyền. Ba người còn lại biết rõ Lâm Kiệt vẫn còn rất thương yêu người em gái đã mất của mình, cho nên yên lặng nghe Lâm Kiệt kể lại, mặc dù những chuyện này từ lâu bọn họ đã ghi nhớ toàn bộ.

Sáng ngày hôm sau, cả nhà bốn người Lâm Kiệt từ sớm đã lái xe đi thành phố C, mất thời gian nửa ngày sau, bọn họ rốt cục đã đến nơi.

Nửa ngày ngồi trên xe khiến cho đám người Lâm Kiệt cảm thấy uể oải, vừa xuống xe, đám người ai nấy đều thở phào một hơi.

“Ha ha ha, hôm nay cả nhà Lâm Kiệt đều về hả? Mau mau xách đồ vào nhà nghỉ ngơi…”

Một tiếng cười sang sảng cất lên, theo đó là bóng dáng cao lớn nhanh nhẹn của một lão nhân có mái tóc bạc trắng, tay vẫn còn cầm chiếc điếu cày từ trong căn nhà cũ đi ra,.

Lâm gia trước là một gia đình nhà nông, đến đời cha của Lâm lão gia thì lên thành phố C làm công nhân, từ đó đến nay gia đình Lâm gia vẫn trú ở thành phố C này.

Lâm lão gia là một lão nhân vô cùng khỏe mạnh, gương mặt ngăm đen, dưới thời tiết nóng nực của mùa hè có vẻ đỏ hồng. Tính cách Lâm lão gia cũng rất hào sảng, khác biệt hoàn toàn với Lâm Kiệt, hòa nhã lễ độ.

“Công công.”

“Gia gia..”

“Gia gia, chúng cháu lâu lắm không gặp ông,ngài ở nhà có khỏe không? Gia gia lại hút thuốc a, cháu đã nói ngài bao nhiêu lần rồi, hút thuốc rất có hại cho sức khỏe, ngài đừng có hút nữa.”

Vừa nhìn thấy Lâm lão gia từ trong nhà đi ra, ba người Trương phu nhân, Lâm Quốc Bảo cùng Lâm Triều Anh vội chào một tiếng. Lâm Triều Anh mặt mày giãn nở như hoa hướng dương, từ trong xe lao ra ngoài chạy đến ôm. Nhưng khi nhìn đến điếu cày trên tay thì lập tức gương mặt nhíu lại, giở giọng nũng nịu tức giận.

“Ha hả, được được, không hút thì không hút. Anh nhi đã cao đến mức này rồi cơ đấy, nhớ hồi trước còn bé suốt ngày ôm cổ ông đòi đi mua kẹo…”

“Gia gia, ngài đừng nói nữa, không con sẽ không chơi với ngài nữa…” Lâm Triều Anh gương mặt đỏ bừng, bũi môi giậm giậm chân xoán xuýt.

“Được được, không trêu không trêu….” Lâm lão gia gương mặt cười hớn hở, nếp nhăn trên mặt giãn ra.

“Cha, cha vào nhà trước đi, để con mang chút đồ này vào trong nhà đã. Mẹ dạo này có khỏe không cha?” Lâm Kiệt vừa nhìn thấy Lâm lão gia liền vui mừng tiến đến nâng một tay Lâm lão gia vào nhà, sau đó quay đầu hướng Lâm Quốc Bảo nói:

“Mau cho đồ đạc vào trong nhà đi, lại còn đứng đó.”

Lâm lão gia tử thấy vậy liền vỗ vỗ bàn tay đang đỡ lấy mình, hòa ái nói:

“Được rồi, đừng mắng tiểu tử đấy, chúng ta mau vào nhà đi.”

Mấy người cười cười nói nói rôm rả bước vào nhà thì giọng nói của mẹ Lâm Kiệt từ trong bếp vọng ra ngoài:

“Mấy đứa về đó hả, mau ngồi nghỉ ngơi, để mẹ pha nước mang ra.”

“Nãi nãi.” Hai đứa nhỏ của Lâm Kiệt lập tức cất tiếng chào.

“Mẹ, để con phụ giúp, mẹ cứ lên nhà ngồi đi.” Trương phu nhân ngay lập tức xuống bếp giành việc, kêu Lâm lão mẹ lên nhà ngồi.

Sau một màn cả nhà đoàn tụ nói chuyện vui vẻ, Lâm lão gia tử rốt cuộc cũng nói:

“Hôm nay là ngày giỗ Lâm Tuyền, con chút nữa ra thăm nó một chút…”

Lời này của Lâm lão gia tử vừa ra, mọi người trong nhà liền trầm mặc, Lâm mẹ hai mắt liền đỏ hoe. Lâm Kiệt cũng trầm mặc một hồi, nói:

“Vâng, chút nữa con sẽ ra thăm em.”

Lâm mẹ ánh mắt đỏ hoe nhìn con trai, nghẹn ngào nói:

“Kiệt à, lỗi không phải do con, đã nhiều năm qua rồi, nhà kia cũng đã gặp báo ứng, con cũng đừng tự trách mình nữa.”

Lâm Kiệt nghe vậy, cả người run rẩy, hai tay đặt trên đùi khẽ nắm chặt, gương mặt cúi xuống nhìn chén trà không rõ đang suy nghĩ gì, chỉ đáp lại một tiếng:

“Vâng, con đã biết.”

Lâm mẹ nhìn con trai mình, khẽ thở dài. Bà là người nuôi Lâm Kiệt, nhìn Lâm Kiệt từ bé đến lớn, sao còn không hiểu Lâm Kiệt đang nói một đằng, nghĩ một nẻo chứ. Nhưng hiện tại Lâm Kiệt cũng đã trưởng thành, đã có gia đình riêng, chính hắn cũng có suy nghĩ của mình, bà cũng không thể khuyên hắn được điều gì.

Thời gian buổi chiều hôm đó, Lâm Kiệt cùng gia đình đến cúng bái trước mộ của Lâm Tuyền. Riêng Lâm Kiệt đứng trò chuyện trước bia mộ của Lâm Tuyền một hồi lâu, ba người Vương phu nhân nhìn thấy thế liền về trước, tạo không gian riêng cho hắn. Cuối cùng đến lúc trời sẩm tối, bốn người Lâm Kiệt mới rời khỏi nghĩa trang.

“Cha, cha ăn nhiều thêm một chút, mẹ cũng thế.” Lâm Kiệt gắp thức ăn cho hai người Lâm lão gia tử, đồng thời căn dặn về việc hai người phải giữ sức khỏe ra sao, ăn uống thế nào mới có điều độ. Hai người Lâm lão gia tử mặc cho Lâm Kiệt luyên thuyên cả buổi, mình thì híp mắt cười đầy thỏa mãn.

“Cha cháu nói đúng đó, gia gia, ngài ăn nhiều nhiều chút.” Lâm Triều Anh tính tình thích náo nhiệt, cũng gắp thức ăn cho ông bà nội.

Chỉ có hai người Vương phu nhân cùng Lâm Quốc Bảo vừa ăn, vừa nhìn một nhà ríu rít.

Tuy nhiên, bọn họ cũng không biết rằng hình ảnh này cũng rơi vào mắt người thứ ba. Đó chính là Lâm Tuyền.

Lâm Tuyền vừa ra khỏi Xích Huyết Giới Chỉ liền thấy mình đang ở trong phòng cũ của cô. Đã rất lâu rồi cô còn chưa về nơi này, mọi thứ vẫn được để nguyên, hơn nữa cũng không có chút bụi nào, có thể thấy căn phòng này được thường xuyên quét dọn. Điều này khiến cho Lâm Tuyền cảm động, cảm thấy như mình vẫn còn sống, cha mẹ vẫn đợi mình về thăm hai người.

Trong lúc vô ý nhìn qua căn phòng một lượt, Lâm Tuyền cảm thấy giác quan của mình trở nên linh mẫn lạ thường. Cô rõ ràng có thể nhìn thấy đàn kiến đang bò trên chạc của một cái cây cách căn nhà cô một con phố qua cửa sổ phòng, có thể nhìn thấy từng hạt bụi nhỏ như đầu sợi tóc đang chậm rãi trôi ở góc phòng. Mọi thứ trong mắt cô trước kia nay hiện lên cực kỳ rõ ràng. Có lẽ đây là tác dụng của việc tu luyện Tinh Thần Quyết.

Tiếng cười nói của mọi người dưới phòng ăn truyền đến tai. Nháy mắt, Lâm Tuyền lập tức biến mất khỏi căn phòng, hiện thân ở phòng ăn dưới nhà.

Vừa nhìn, Lâm Tuyền liền thấy hình ảnh của gia đình hòa thuận ấm áp. Không biết đã trải qua bao nhiêu nắm, cha mẹ già đi nhiều, trên mặt đã có đầy nếp nhăn, mái tóc trước đây có chút hoa râm, bây giờ đã bạc trắng. May mắn bọn họ hiện tại vẫn khỏe,

Liếc nhìn sang bên cạnh, Lâm Tuyền có chút ngạc nhiên. Mọi thứ đã thay đổi quá nhiều khiến cho Lâm Tuyền có chút lạ lẫm. Lâm Tuyền cứ vậy đứng nhìn đám người cười cười nói nói, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc. Cô có cơ hội có thể nhìn thấy gia đình sống yên bình, như vậy đã quá đủ.

Đột nhiên, Lâm Quốc Bảo chạy vội lên phòng, lúc xuống mang theo một chiếc máy ảnh, mang theo tươi cười nói:

“Gia gia, nãi nãi, đã lâu cả nhà chúng ta chưa chụp tấm ảnh chung nào, hay là để cháu chụp vài tấm là kỉ niệm nha.”

Hai người Lâm lão gia tử nghe vậy liền cười rộ lên, lão gia tử hòa ái nhìn cháu mình, gật gật đầu nói:

“Cũng tốt, nhưng khoan hãy chụp, để cho hai ông bà già này chuẩn bị chút đã.”


Nhất thời, mọi người đều gật đầu nói cần chuẩn bị, đảo mắt ai về phòng người nấy. Đến lúc đi ra, mọi người trong nhà đều đã mặc quần áo lịch sự, tóc tai chải chuốt gọn gàng.

Lâm Quốc Bảo thấy thế liền gật gật đầu hài lòng, sau đó bắt đầu bận rộn chuẩn bị máy ảnh cùng chọn góc chụp.

Lâm Tuyền thấy một màn này liền cười rộ lên. Tuy nhiên tiếng cười của cô lại không đến tai đám người Lâm Kiệt.

“Mọi người chuẩn bị, nhìn vào máy ảnh a, cười lên nào.” Lâm Quốc Bảo đặt máy ảnh trên kệ, chọn chế độ chụp tự động, rồi nhanh chóng chạy ra đứng cạnh Lâm Kiệt.

Vài giây sau, ánh đèn flash chớp nhoáng lên vài cái, cho thấy ảnh đã chụp xong.

Lâm Quốc Bảo liền chạy ra chỗ máy ảnh. Chiếc máy ảnh mà Lâm Quốc Bảo dùng để chụp ảnh là loại chụp xong có thể lấy ngay, vì thế chỉ đợi chốc lát, tấm ảnh chụp cả gia đình đã hiện ra.

Lâm Quốc Bảo khẽ thổi phù phù lên tấm ảnh vài hơi, sau đó hình ảnh trên tấm ảnh liền hiện ra. Cậu nhìn vào tấm ảnh một hồi, gương mặt đang cười lập tức thu lại, tái mét, miệng lắp bắp:

“Không thể nào…không thể nào…thế này là….có quỷ…”

Mọi người vốn dĩ lúc này đều chú ý đến Lâm Quốc Bảo, thấy gương mặt hắn tái nhợt liền biết có chuyện gì đó. Lâm Kiệt thấy vậy liền nghi hoặc tiến đến, hỏi:

“Sao vậy? Tấm ảnh hỏng rồi à…” Vừa nói, hắn liền cầm lấy tấm ảnh nhìn xuống. Tuy nhiên chưa kịp để hắn nói hết câu, cả người lập tức chấn động.

Trong tấm ảnh là gia đình sáu người đứng cạnh nhau, bộ dáng hòa thuận tươi cười hướng về phía máy ảnh. Nếu chỉ có vậy thì đây cũng chỉ là tấm ảnh bình thường, nhưng trong góc của tấm ảnh, có thể nhìn rõ hình dáng một cô gái. Người này thân thể bán trong suốt, vóc dáng hơi cao, một đầu tóc ngắn, dung mạo có chút bình thường ở phía sau nhìn bóng lưng bọn họ cười dịu dàng. Nhưng dung mạo này đối với Lâm Kiệt đã là khắc cốt ghi tâm, đây không phải Lâm Tuyền thì là ai.

Giữ chật tấm ảnh trong tay, Lâm Kiệt nhìn về phía bóng dáng cô gái kia đứng hoảng loạn tìm kiếm, trong miệng gọi to:

“Lâm Tuyền, Lâm Tuyền, em mau ra đây, cả nhà rất nhớ em, em hãy ra đây, có được không?”

Hai người Lâm lão gia tử khó hiểu nhìn hắn, Lâm mẹ gương mặt có chút sợ hãi chạy ra kiểm tra Lâm Kiệt, hỏi:

“Con có làm sao không? Bình tĩnh, đừng hoảng, có mẹ đây rồi, Lâm Tuyền đã chết từ mười năm trước rồi, con đừng gọi nó nữa.”

Xem chừng Lâm mẹ nghĩ rằng Lâm Kiệt vì nghĩ tới Lâm Tuyền nhiều quá nên sinh ra ảo giác, hoặc là lúc ra mộ Lâm Tuyền bị thứ không sạch sẽ bám vào.

Vương phu nhân cùng với Lâm Triều Anh nhìn thấy anh và cha sắc mặt khó coi như vậy liền hơi sợ hãi, sau đó cùng ra giữ lấy Lâm Quốc Bảo, vội vàng hỏi:

“Đại Bảo, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

“Ca, cha làm sao vậy?”

Lâm Quốc Bảo sắc mặt vẫn chưa hết tái nhợt, trong miệng lắp bắp:

“Mẹ..Anh nhi… tấm ảnh… có… có quỷ… giống như là…cô cô…”

Hai người nghe Lâm Quốc Bảo nói không rõ đầu đuôi liền quay mặt nhìn nhau, trong mắt đều đọc được sự khó hiểu từ đối phương.

Người bình tĩnh nhất lúc này chỉ có Lâm lão gia tử. Quả nhien gừng càng già càng cay, đến lúc rối loạn như vậy mới thể hiện rõ tác phong của mình. Lão gia tử nhìn con trai mình, lại nghe cháu mình nói không rõ đầu đuôi, lập tức như hiểu được gì đó liền vội bước vài bước về phía Lâm Kiệt, giật mạnh tấm ảnh trong tay hắn.

Nhìn kỹ tấm ảnh một hồi, Lâm lão gia tử cả người liền run rẩy dữ dội, hốc mắt đỏ bừng, ôm tấm ảnh vào ngực, giọng nói già nua xen lẫn nghẹn ngào:

“Hài tử của ta, hài tử đáng thương của ta…”

Ba người Lâm lão thái quay mặt nhìn nhau, thấy rõ được sự kinh sợ trong mắt đối phương. Đến lúc Lâm lão gia tử đưa tấm ảnh đã bị nắm đến nhàu nát, ba người lập tức kinh động.

Tối hôm đó, đám người Lâm lão gia tử chìm trong tưởng niệm cùng bi thương, đến tận sáng ngày hôm sau vì quá mệt mỏi mới chợp mắt. Có lẽ trong nhà chỉ có hai người Lâm Quốc Bảo cùng Lâm Triều Anh có tâm trạng ổn định nhất, bởi lẽ thời gian tiếp xúc với Lâm Tuyền không nhiều, cho nên tình cảm cũng không sâu đậm bằng.

Tuy nhiên, những điều này Lâm Tuyền cũng không hề hay biết. Vốn lúc ảnh vừa chụp xong, hồn lực trong hồn phách Lâm Tuyền ngoài dự đoán đã tiêu hao cạn kiệt, việc xuất hiện ở bên ngoài có lẽ cần nhiều hồn lực chống đỡ hơn Lâm Tuyền nghĩ. Vì thế Lâm Tuyền chớp mắt liền trở lại Xích Huyết Giới Chỉ.

Về sau này, mỗi khi toàn gia Lâm lão gia tử tụ họp đầy đủ, mọi người đều chụp chung một tấm ảnh gia đình, điều đó dần trở thành thông lệ của Lâm gia. Kể cả khi hai người Lâm lão gia tử lần lượt mất, thông lệ này vẫn không hề thay đổi. Có lẽ bọn họ mong rằng thông qua những tấm ảnh,bọn họ có thể nhìn thấy Lâm Tuyền, từ đó cảm nhận được Lâm Tuyền luôn luôn ở cạnh bọn họ.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom