• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Thương Vợ Vô Cùng (4 Viewers)

  • CHƯƠNG 147 CÁNH TAY BỊ THƯƠNG

CHƯƠNG 147: CÁNH TAY BỊ THƯƠNG

Không có tiếng to nhất, chỉ có tiếng to hơn, câu này của Thư chắc là dùng sức mạnh từ thời Hồng hoang rồi đi.

Vì thế câu tiếp theo lại nói rất nhỏ nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều nghe thấy: “Các người đừng cãi nhau nữa, tay của chị Hằng bị thương rồi.”

Tiếng ầm ỹ bỗng chốc im bặt, nhưng ánh mắt tôi sáng rực, chỉ nhìn về một hướng- nơi mà Cố Thành Phan đang đứng.

Anh sờ sờ màu đỏ của lá phong, tựa người vào cửa vườn sau nhà Cố Vũ Thành, phong cảnh đằng sau lưng anh tươi mới động lòng người, không giống như đang mùa thu chút nào.

Còn tôi..trên người mặc quần áo giống anh rõ ràng bên trong có mặc áo giữ nhiệt, chân đi giày đinh lót lông, nhưng tim tôi lại lạnh như muà đông.

Chúng tôi một người đứng tận cùng của mùa xuân, một người lại đứng ranh giới của mùa đông, tạo nên hai thái cực khác nhau.

Người bên cạnh nhìn chúng tôi, giống như nhìn thấy anh trên lầu cao, rồi lại nhìn tòa nhà đổ sụp, nhưng mọi người không hiểu được tim tôi lạnh như hầm băng.

Tất cả mọi người đều tập trung vào tôi, Vu Mạnh kéo tay tôi lên, sự đau lòng tràn ngập trong đáy mắt: “Ngân Hằng...anh xin lỗi, hại em bị thương rồi.”

Tôi thu lại ánh mắt nhìn Cố Thành Phan lại, quay người đẩy tay Vu Mạnh ra: “Anh không có lỗi, không phải anh hại em.”

An Chi cũng đi tới nhưng bị Niko kéo lại: “An Chi đừng có nhìn, cậu sợ máu.”

Nghe thấy câu nói này của Niko, tôi giấu tay ra sau lưng, ngầng đầu nhìn An Chi, không nói gì cả, nhưng cô ấy sẽ biết tôi không muốn cô ấy qua đây, giống như bản thân bị thương vì không muốn cô ấy bị thương vậy.

Máu tôi vẫn tuôn ra, tôi không biết nên cầm máu thế nào, chỉ có thể nhẹ giọng nói với Thư: “Thư, giúp chị...”

Thư lúc này mới phản ứng lại, cô ấy đẩy Cố Thanh ra rồi đi tới, kéo lấy tay tôi, rời khỏi đại sảnh dưới cái nhìn của tất cả mọi người.

Lúc đến cửa đại sảnh, Vu Lệ Lệ kéo tôi: “Sao thế? Cố Thành Phan không để ý gì đến cô nữa, cô còn mặt mũi ở lại đây à?”

Đúng vậy, Cố Thành Phan không để ý đến tôi nữa, tôi không còn lý do để ở lại đây.

Nhưng lúc ở đỉnh cao thì người khác đều nhìn thấy rồi, còn lúc sụp đổ tôi lại không muốn người khác nhìn thấy.

Tôi đứng vững, quay đầu nói với Cố Vũ Thành: “Cố Vũ Thành, tôi đi trước băng bó vết thương, đợi lát nữa tôi quay lại, nhớ để lại rượu cho tôi nhé!”

Cố Vũ Thành không biết phải làm sao, giọng có chút run run, anh ta nói: “Được, tôi đợi cô.”

Vu Lệ Lệ vẫn nắm lấy tay tôi không buông, tôi nhìn cô ta, nói ra từng câu từng chữ: “Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, tôi đã lấy Cố Thành Phan thì anh ấy ở đâu tôi ở đó. Sao nào? Cô Vu Lệ Lệ, chuyện nhà tôi còn cần cô quản sao?”

Vu Lệ Lệ không tin nhìn tôi, không--- phải là tất cả mọi người đều nhìn tôi không tin, bao gồm cả Thư đang kéo tay tôi.

Tôi thấy Cố Thành Phan nở một nụ cười, tôi cố kìm nước mắt, mỉm cười .

Cố Thành Phan, có lẽ anh ta không biết tôi nói những lời này không phải xuất phát từ sự tin tưởng tuyệt đối.

Một nửa là vì tôi muốn giữ thể diện, một nửa là vì anh đã không quan tâm tôi thì hà cớ gì tôi phải để ý đến suy nghĩ của anh.

Tôi tin rằng bất kỳ người phụ nữ nào khi đối diện với tình huống chồng không quan tâm chăm sóc cho mình thì mọi sự tin tưởng đều sụp đổ hết.

Tôi kéo Thư bước ra khỏi căn nhà nhỏ của Cố Thành Vũ, lúc hoàn toàn không nhìn thấy căn nhà nữa mới dám khuỵu xuống, lặng lẽ rơi lệ.

Sao có thể không buồn bã, không đau lòng được chứ?

Mặc dù là chuyện nhỏ...nhưng... là một chuyện mà Vu Lệ Lệ có thể nhìn thấu!

Khóc một lúc tôi giơ tay lau nước mắt, quay người nói với Thư: “Đi thôi, chúng ta đi tìm phòng khám!”

Khó khăn lắm mới đến được phòng khám, bác sỹ nhìn tay tôi, thuốc khử trùng, xịt thuốc, vải băng bó đều được để ngay ngắn trên bàn.

Gan bàn tay của tôi có dằm mùn cưa, chỉ có ngón cái và móng tay phủ kín như thế nhưng đây lại chính là nguyên nhân khiến tay tôi chảy máu.

Bác sỹ có chút khó hiểu: “Sao lại bị dằm mùn gỗ to như thế đâm chứ?”

Tôi đành phải giải thích: “Bề mặt chiếc tủ vốn dĩ không được bằng phẳng, có mùn gỗ cũng là chuyện bình thường.”

Bác sỹ bắt đầu xử lý vết thương cho tôi, đầu tiên lấy mùn gỗ ra, mùn gỗ được lấy ra, vẫn còn rất nhiều vụn gỗ nhỏ ở bên trong.

Tôi thấy vết thương màu đỏ tươi được rượu sát trùng dần dần biến thành trắng không cảm thấy đau mà ngược lại sự đau đớn này lại khiến tôi thoải mái, dễ chịu hơn chút.

Lúc đó cố gượng ép bản thân nên không chú ý đến trong lòng lại có suy nghĩ này, chỉ là thấy đau đớn khiến tôi dễ chịu, không ngờ được rằng sau này lại có nhiều chuyện đến vậy.

Giống như lần đầu tiên tôi nhìn thấy Niko, chỉ cảm thấy hai người đều rất ghét nhau, nhưng tôi không biết chúng tôi ngoài ghét nhau ra còn có ngọn nguồn nào khác.

Mãi đến khi bôi thuốc băng bó vết thương, trên mặt tôi vẫn luôn là mỉm cười, ngay cả Thư cũng không nhịn được nên đành hỏi: “Chị Hằng, chị... không đau sao?”

Tôi lắc lắc đầu, nhìn bàn tay đã băng bó xong, nói:

“Không đau, không đau chút nào cả.”

Bác sỹ khó hiểu nhìn tôi: “Mặc dù vết thương không làm tổn thương đến gân cốt nhưng dằm đâm rất sâu, lúc lấy ra cũng nhìn thấy rõ xương, cô nói cô không đau à? Tôi không tin...”

Tôi cười bất lực: “Có thể là không chú ý nên mới cảm thấy không đau.”

Bác sĩ gật đầu, hỏi tôi: “Cô tên gì?”

Tôi không tiện tiết lộ tên thật của mình, một là sợ người xung quanh sẽ nhận ra tôi, hai là phòng khám này cách căn nhà nhỏ của Cố Vũ Thành gần như vậy, tôi sợ sẽ chuốc lấy phiền phức.

Tôi cười, đáp lại: “Tôi tên Tô Hạ.”

Bác sỹ gật đầu, kê đơn cho tôi:

“Cô Tô, Tôi ở đây đã hai mươi năm, vì thế bệnh gì cũng đã gặp qua rồi, tình trạng của cô có chút giống với mọt người bạn của tôi, phía đưới là phương thức liên lạc của bà ấy, nếu sau này cô thấy mình có vấn đề gì có thể cầm đơn thuốc này gọi điện cho bà ấy, cô nghe rõ chưa?”

Mặc dù tôi không hiểu lắm, chuyện tôi không đau thì có liên quan gì đến vấn đề này, nhưng đây là ý tốt của bác sỹ nên tôi gật đầu, nói: “Vâng, tôi biết rồi.”

Có điều bác sỹ này nhìn qua thì mới khoảng 35 tuổi, chưa đến 40 sao có thể ở đây 20 năm rồi chứ? Không lẽ...là lừa đảo sao?

Tôi bây giờ cũng lười suy nghĩ quá nhiều, cũng đã đến lúc phải về rồi, tôi cầm bệnh án, nhổm người dậy nói với bác sỹ: “Cảm ơn bác sỹ, chúng tôi...đi trước.”

Bác sỹ gật đầu, lúc sắp rời đi còn nhỏ giọng nói: “Cô gái này... hình như tôi đã gặp ở đâu rồi thì phải.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom