• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4
Advertisement
Advertisement
  • Chương 241-250

Cô Vợ Dễ Thương





Đáy mắt Tô Dương Dương khẽ lóe lên ánh sáng, cô ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu: “Có thì có, nhưng em còn chưa nghĩ kỹ phải nói thế nào.”

“Khó nghĩ thế à?”

“En cũng không biết nữa. Thổ hào, em cảm thấy em hơi phiền phức, còn hơi máu lạnh.” Tô Dương Dương quay đầu nhìn bia mộ yên tĩnh sau lưng cô “Ông nội mất rồi, em lại không cảm thấy buồn bã, ngược lại còn thả lỏng hơn. Cảm thấy sau này ông không cần phải chịu nỗi đau kéo dài âm ỉ nữa, khá tốt. Rõ ràng em đã nhìn thấy mộ của ông, nhưng em vẫn có cảm giác ông chưa rời đi, ông còn sẽ tỉnh lại.”

Tô Dương Dương nói chuyện có hơi rối loạn trật tự. Nói xong rồi cô cũng chẳng biết bản thân đang nói gì.

Hàn Khải Uy lại hiểu cô muốn nói gì “Em là bác sĩ, nhìn từ góc độ chuyên nghiệp của em đúng là không sai. Sự đau khổ mà việc trị liệu ung thư giai đoạn cuối mang lại, người thường khó mà tưởng tượng được. Nếu như không thể nào kéo dài tuổi thọ và nâng cao sức khỏe thì đối với ông mà nói, rời đi là chuyện tốt. Hơn nữa ông ra đi rất yên ổn, đây hẳn là chuyện tốt với cả ông lẫn chúng ta.”

Tô Dương Dương gật đầu, không mấy vui vẻ.

Hàn Khải Uy nhìn hàng mi xinh đẹp của cô, cảm thấy đau lòng.

Sau khi cô nghe mấy lời Diệp Nhạc Vân nói thì không hề tiết lộ chút gì với anh, Tô Thạch Diễn và Lưu Mộc Miên, lựa chọn một mình gánh vác, xoắn xuýt.

Ngay cả tính cách và nụ cười vẫn giống như bình thường.

Không biết là do Tô Thạch Diễn và Lưu Mộc Miên dạy dỗ cô quá tốt hay là người của nhà họ Trình vốn di truyền một phần tính cách này.

Anh không hề hứng thú với việc cô có trở về nhà họ Trình hay không, cũng không hứng thú với việc Trình Nguyệt Như tìm ra cô như thế nào.

Anh chỉ quan tâm cô có vui hay không, có bằng lòng phá vỡ cuộc sống hiện tại hay không.

Nhưng rất rõ ràng, hiện giờ cô rất trân trọng ba mẹ của cô, không hề có ý muốn tìm ba mẹ ruột.

Tô Dương Dương và Hàn Khải Uy vừa trở về sân đã nghe thấy giọng nói the thé của cô nhỏ Tô: “Em không có quyền thừa kế? Di chúc của ông có tên em, vì sao em không thể thừa kế!? Anh hai, anh không thể vì em là đàn bà mà bắt nạt em đến mức này chứ!?”

Tô Thạch Diễn nói: “Tiền gửi ngân hàng của ba, cô và anh cả chia đôi. Mấy năm nay đều do nhà anh cả chăm sóc ba, nhà và sân sẽ để lại cho anh cả, anh ấy muốn làm thế nào thì làm. Ngoài ra tranh sách ba cất giữ anh sẽ mang mấy bức về làm kỉ niệm, còn lại mọi người cứ bàn bạc với nhau. Anh chia như vậy, cô còn cảm thấy không công bằng?”

Trong mắt bà ta thoáng ánh lên vẻ xảo quyệt: “Nghe anh nói vậy em và anh cả được lợi nhiều hơn. Nhưng anh hai, anh đừng tưởng em không biết anh nghĩ gì. Em và anh cả không thông minh bằng anh, cũng không có chủ kiến như anh. Phần lớn số tranh sách ba cất giữ mấy năm nay đều không đáng tiền, chỉ có vài món là có thể bán được một món tiền lớn, mà những thứ này chỉ có nhà anh mới hiểu. Mới hôm qua con gái anh còn dám xấc láo với em, anh mà có lòng tốt đưa những thứ đáng tiền của ba cho em sao?”

Lưu Mộc Miên là người nóng tính, vốn không định nể mặt cô em chồng chẳng gặp bao giờ này.

Gặp phải loại không biết xấu hổ thế này, chỉ có thể mặt dày hơn mới thắng được.

Mà chuyện đắc tội người khác thế này, bà ấy làm là được.

Dù sao loại chuyện tranh chấp giữa đàn bà với nhau, ông chồng kỹ sư đứng đắn, lịch sự của bà ấy không làm được.

Lưu Mộc Miên nói: “Cô à, em nói xem nên chia thế nào mới hợp lý? Mấy năm này vì chăm sóc ba, nhà anh cả đã từ bỏ cơ hội đi tới nơi khác làm việc, em đang đề nghị để tất cả tài sản của ba lại cho anh cả? Nếu em nghĩ vậy thì chị và anh hai em không có ý kiến. Xin lỗi nhé, chị và anh hai em không có khả năng lĩnh ngộ cao như vậy, xin lỗi nhé.”

Cô nhỏ Tô bị Lưu Mộc Miên chụp cho cái mũ cao thượng này suýt thì nghẹn hộc máu.

Tô Thạch Diễn có vẻ bất đắc dĩ nhìn vợ mình, ông cũng bó tay với bà ấy.

Tính cách của con gái bọn họ cũng giống bà ấy.

Cô nhỏ Tô nhìn Tô Thạch Diễn và Lưu Mộc Miên kẻ tung người hứng, cười lạnh nói: “Vợ chồng hai người bắt tay bắt nạt tôi. Hai người cũng có một cô con gái, con gái hai người còn kết hôn rồi, vì sao không thể hiểu cho nỗi khổ của tôi? Hay là do con gái hai người không phải con gái ruột nên hai người không thể nào cảm nhận được cảm giác này?”

Lưu Mộc Miên tỉnh bơ nhìn bà ta nói: “Em gái, cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy. Nếu em nói em không phải con ruột của ba, chị còn bằng lòng tin đấy. Muốn ngấm ngầm hại Dương Dương nhà chị, em biết điều thì đừng tốn nước dãi làm gì. Nếu không, đừng trách chị dâu này không nể mặt. Lời nào nên nói, lời nào không nên nói, em ngần này tuổi rồi nên biết rõ. Đừng để chị phải dạy em cách nói chuyện!”

Lưu Mộc Miên nói chuyện không còn khách khí như trước.

Người trong phòng đều im lặng không nói, không ai đáp lời.

Cô nhỏ Tô hổn hển nói: “Chị tưởng không ai biết mấy chuyện xấu chị làm phải không? Lúc trẻ làm không ít chuyện xấu mặt không thể để người khác biết, khiến cơ thể bị tàn phá, lúc muốn sinh con lại không sinh được. Sau đó thì ôm....”

“Chát” Một tiếng tát tai giòn tan vang lên trong phòng.

Cô nhỏ Tô che mặt, không dám tin vào Tô Dương Dương vừa xuất hiện trước mặt bà ta.

Tô Dương Dương thu tay về: “Còn dám nói xấu mẹ tôi, coi chừng tôi đánh chết bà!”

Chồng của cô nhỏ Tô không chấp nhận nổi: “Mấy người có ý gì? Chúng tôi hiếm khi về nhà một lần mà mấy người tiếp khách như vậy? Bảo sao mấy năm này tiểu Tô không muốn về nhà, có đám người thân như mấy người, bằng lòng trở về mới lạ đấy!”

“Mặc xác bà ta, mau cút đi! Đừng có nể mặt mà còn không biết xấu hổ! Sao lúc khác mấy người không về? Phải đợi đến lúc ông nội bệnh nặng sắp chết mới về? Mấy người muốn làm gì? Còn không phải muốn tài sản và đồ đáng tiền của ông nội sao? Vốn định cho mấy người, bây giờ thì...không! Cho! Nữa!”

“Mày là cái thá gì, có tư cách làm chủ chắc? Cái thứ con hoang không biết chui từ đâu ra!”

Tô Dương Dương tức đến run người, run tay không đánh tiếp được.

Thật ra cô cũng không đánh được.

Nếu không phải vừa nãy cô nghe bà ta nói mẹ cô khó nghe như vậy, cô cũng không muốn phải mang danh đánh người lớn trong nhà.

Nhưng có người còn nhanh hơn cô.

Một tiếng tát tai còn to hơn vừa nãy vang lên.

Tiếp theo đó là giọng nói lạnh băng của Hàn Khải Uy: “Tôi lại không ngại đánh đàn bà. Nếu bà còn không nói được lời hay, tôi không biết mình sẽ làm gì nữa đâu. Đối phó với loại người như mấy người, thế này còn quá nhẹ nhàng.”

Cô nhỏ Tô run rẩy nhìn Hàn Khải Uy, sau đó mới vô thức nhớ ra thân phận của anh.

Chồng bà ta cũng thay đổi vẻ mặt, kéo bà ta ra vườn.

Bác cả Tô, bác gái Tô và đám người Tô Phương thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tô Thạch Diễn nhìn vẻ mặt tái nhợt của vợ và con gái thì nói: “Anh cả, chị cả, tài sản ba để lại vẫn chia theo những gì em đã nói trước đó, hai người thấy thế nào?”

“Nhà và vườn anh có thể tạm thời trông hộ, nhà của ba có một phần của chú. Mấy năm này đều do chú chi tiền xây, anh không thể độc chiếm. Hơn nữa hiện giờ đường đi trong thôn cũng sửa xong rồi, nhà chú chuyển về sống cũng tiện. Nơi này không khí trong lành hơn so với thành phố, sau này nhà chú có thể về đây dưỡng lão. Anh không thể chiếm món lợi này.” Bác cả Tô nói.





Cô Vợ Dễ Thương





Bác gái cũng phụ họa: “Nhà chú giúp nhà chị nhiều việc như vậy, đã ăn đứt bao nhiêu lần căn nhà của ba rồi. Chú đừng từ chối nữa, bọn chị trông nhà giúp chú, rảnh rỗi sẽ qua quét dọn. Bọn chị không cần nhà, để lại cho nhà chú và Dương Dương.”

Bác gái vừa nói vừa lấy một lá thư từ trong túi ra: “Lúc ba còn tỉnh táo, chị và anh chú đã lập chứng từ, nhà và vườn để lại cho nhà chú. Ruộng đất thì khi nào chị và anh chú khỏe sẽ tiếp tục trồng trọt, không khỏe thì cho người khác thuê. Sau này ruộng đất lên giá thì chúng ta lại bàn lại phân chia sau.”

Lưu Mộc Miên và Tô Thạch Diễn không có ý kiến gì nữa.

Tô Thạch Diễn nói: “Đành nhờ anh chị nói chuyện với cô ba vậy. Ba mẹ chúng ta đều mất cả rồi, anh em còn không hòa thuận, tình cảm dễ phai nhạt.”

“Anh biết, anh và vợ sẽ để lại những thứ đáng tiền lại dễ mang đi lại cho cô ba. Còn việc sau này có qua lại với nhau nữa hay không thì do em ấy tự quyết định. Anh em một nhà hết tình nghĩa với nhau, chẳng thể cứu vãn nổi.” Bác cả thở dài nói.

Từ sau khi cô ba lấy chồng chưa từng trở về nhà lần nào, mấy năm nay gần như không hề liên lạc với người nhà.

Sau khi biết ông nội bệnh nặng thì lại gấp gáp trở về, đủ biết mục đích là gì.

Bác cả Tô không muốn nghĩ xấu về em gái mình, ông ta vẫn mong rằng cô ba muốn gặp mặt ông nội lần cuối nên mới trở về, chứ không phải vì ngóng trông di sản của ông nội.

......

Tô Dương Dương đỡ Lưu Mộc Miên trở về phòng, tay bà ấy còn đang run rẩy khó mà khống chế.

Tô Dương Dương vô cùng đau lòng, cô nói: “Mẹ, mẹ đừng để ý lời cô ba nói, bà ta nói bậy bạ đấy.”

Lưu Mộc Miên miễn cưỡng ổn định lại cảm xúc, cố gắng mỉm cười: “Đã lâu rồi mẹ không có cảm giác muốn đánh người như vậy, đúng là khiêu chiến cách làm người của mẹ. Mẹ ổn mà, mấy ngày nay con cũng bận tối mặt, dẫn Khải Uy và tiểu Bảo ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa đi. Ông con đã nhập thổ rồi, đừng buồn nữa. Người còn sống thì cố gắng hiếu thảo, người mất rồi thì phải sống thật tốt, đừng buồn quá lâu.”

“Cảm ơn mẹ.” Tô Dương Dương ôm Lưu Mộc Miên, nhẹ giọng nói :“Mẹ, con yêu mẹ.”

Khoé mắt Lưu Mộc Miên đỏ lên: “Cục cưng, mẹ cũng yêu con.”

___

Tô Dương Dương và Hàn Khải Uy chờ ông nội qua đầu thất mới trở về thành phố Thương.

Cô nhỏ Tô và chồng bà ta mang không ít tranh chữ của ông Tô và đồ trang sức đáng giá của bà Tô giận dữ rời khỏi, nhìn tình hình này hẳn là đời này không định gặp nhau lần nữa.

Tô Dương Dương cho rằng ba mẹ cô sẽ buồn lắm, nhưng nhìn bề ngoài thì không nhìn ra.

Bọn họ rất bình tĩnh, giống như dễ dàng chấp nhận sự thật ông nội đã qua đời.

Chỉ là bọn họ không hề cười.

Ba cô còn ôm túi đựng di vật của ông nội trong lòng không buông tay.

Về đến nhà cũng không để người khác động vào mà tự mình xử lý.

Hàn Khải Uy gọi thím Lê tới, thím Lê nhanh nhẹn quét dọn nhà cửa xong thì bắt đầu nấu cơm tối.

Lưu Mộc Miên và Tô Thạch Diễn đứng ở ban công trong phòng nhìn về phía công viên phía xa xa.

Lưu Mộc Miên hỏi: “Có phải nên nói cho Dương Dương biết không? Những lời em gái anh nói hôm đó, nhất định là Dương Dương đã nghe được gì đó.”

Tô Thạch Diễn chậm rãi lắc đầu: “Mấy ngày nay anh đều nghĩ về việc này.”

“Vậy anh định giữ nguyên tình trạng như hiện giờ?”

“Dương Dương là đứa nhỏ chúng ta dạy dỗ nên người, chúng ta phải tin con bé. Con bé kế thừa phẩm chất tốt đẹp của chúng ta, cũng có phẩm chất ưu tú của ba mẹ ruột con bé. Dù con bé biết nó không phải con ruột của chúng ta, nó cũng không thay đổi thái độ đối xử với chúng ta. Chuyện này cũng giống như việc chúng ta biết con bé chẳng có quan hệ máu mủ gì với mình nhưng vẫn nuôi con như con ruột vậy.”

Lưu Mộc Miên gật đầu nói: “Ba qua đời khiến em cảm thấy rất ngạc nhiên, đồng thời cũng giúp em hiểu rõ vấn đề. Từ sau khi Khải Uy tìm chúng ta bàn về chuyện của Dương Dương, chưa ngày nào em ngủ ngon giấc. Em hay mơ thấy sau khi con bé biết được sự thật sẽ hận chúng ta. Sau khi ba qua đời em lại nghĩ thông rồi. Thấy Dương Dương và Khải Uy xử lý đám tang đâu ra đó, em thấy con bé đã có một mái nhà ấm cúng hơn. Khải Uy và tiểu Bảo là bức tường kiên cố của con bé. Cho dù chúng ta không phải bố mẹ ruột của Dương Dương, cũng không thể thay đổi con bé, Khải Uy và tiểu Bảo gây dựng tình cảm với nhau.”

“Đúng, Dương Dương và tiểu Bảo không có quan hệ máu mủ nhưng vẫn có thể gây dựng tình cảm sâu đậm trong thời gian ngắn. Em cần gì phải lo lắng tình cảm hai mấy năm của chúng ta và con?”

“Ừm.”

Ngay tại cửa phòng, tiểu Bảo nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, sau đó nhẹ nhàng chuồn về phòng nhỏ của cậu bé, mắt lớn trừng mắt nhỏ với Bánh Xe ở trong phòng.

Sau khi trừng mắt một lúc, Bánh Xe nhiệt tình vươn đầu lưỡi hồng hồng liếm ướt mặt tiểu Bảo.

Tiểu Bảo ghét bỏ đẩy đầu chó của nó ra, cầm khăn giấy lau khuôn mặt dính đầy nước dãi.

Cậu bé đang cố gắng tiêu hóa chuyện vừa nghe được.

Mẹ cậu bé không có quan hệ gì với người nhà họ Tô?

Mẹ cậu bé biết chuyện này?

Từ thái độ và cách cư xử của cô nhỏ Tô và chồng bà ta ở nhà họ Tô, chắc chắn bọn họ biết chuyện này.

Vậy chuyện này đã truyền đi đến phạm vi nào rồi?

Mẹ cậu bé có đau lòng vì biết được sự thật không.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt xinh xắn như búp bê bỗng nhiên lạnh đi trông thấy.

Cậu bé cảm thấy nên nói chuyện này với ba, tránh để đến lúc đó mẹ cậu bất ngờ bị tổn thương.

Tiểu Bảo cầm cái điện thoại đời mới nhất mà Hàn Vân Nhi mua cho cậu bé, bấm gọi cho Hàn Khải Uy: “Ba, ba lên đây, con có chuyện muốn nói với ba.”

Hàn Khải Uy nhanh chóng lên phòng, hơn nữa hiếm khi thấy nhóc mời Bánh Xe ra khỏi phòng.

Trong chốc lát, trong phòng chỉ có hai ba con.

Tiểu Bảo đi thẳng vào vấn đề: “Ba biết thân thế của mẹ phải không? Ba định làm gì?”

“Sao con biết được chuyện này?” Hàn Khải Uy không hề phủ nhận.

“Ông bà ngoại đang bàn chuyện này trong phòng, vừa khéo để con thử nghiệm sóng tai nghe nên nghe được.”

“Ba đã bàn chuyện này với ông bà ngoại, chúng ta đều thống nhất coi như không có chuyện này.” Từ trước tới nay Hàn Khải Uy chưa từng coi con mình như một đứa trẻ. Chuyện gì có thể nói với cậu bé thì nhất định không giấu diếm.

“Có lẽ mẹ biết rồi.”

“Mẹ con biết, nhưng không có ý định nói toạc ra, chúng ta cũng coi như không biết gì.”

Tiểu Bảo chớp chớp đôi mắt đen láy: “Ba, cách làm này không giống ba chút nào. Có phải ba biết mẹ là người nhà ai rồi không?”

“Thằng nhóc này thông minh đấy.” Hàn Khải Uy xoa cái đầu mượt của cậu bé :“Thời gian này nhớ bầu bạn bên mẹ con nhiều hơn.”

“Dạ. Hình như cô nhỏ Tô và chồng bà ta bị người khác mua chuộc.”

“Đã xử lý rồi.”

“Cách này trị ngọn không trị tận gốc.” Tiểu Bảo ra vẻ người lớn nói.

“Con cảm thấy nên xử lý thế nào?”

“Tìm ra người đứng sau sai khiến. Việc mẹ bị lựu đạn làm bị thương lần trước có liên quan đến những người đó phải không? Mấy người đó muốn giết mẹ, đương nhiên còn sẽ tiếp tục hành động.” Tiểu Bảo nghĩ một lát rồi nói “Nhưng thứ tự có chỗ không đúng.”

Hàn Khải Uy rất hài lòng về phản ứng của cậu bé: “Chỗ nào không đúng?”





Cô Vợ Dễ Thương


“Giả dụ mấy kẻ đó từng muốn giết mẹ, hẳn là sẽ không dùng cô nhỏ Tô và chồng bà ta nói ra thân thế của mẹ, làm vậy chẳng có tác dụng mấy, phạm vi tổn thương cũng nhỏ. Nếu con không thích một người đến mức muốn giết người đó, con sẽ không dùng cách này, mà sẽ đăng báo hoặc đăng tin lên mạng, tuyên truyền trong vòng bạn bè và đồng nghiệp của mẹ. Để cho hai người thường ngày không tiếp xúc với mẹ tung thân thế của mẹ ra ngoài ánh sáng. Đây mới là cách nhiều tên ngu ngốc sẽ nghĩ ra.”

“Con phân tích không sai, đúng là hai nhóm người khác nhau.”

“Rốt cuộc mẹ đã chọc phải ai? Hay là trông mẹ quá đáng yêu nên khiến người khác không nhịn được muốn bắt nạt?”

“Chuyện của cô nhỏ Tô giao cho con giải quyết đấy. Con có thể chọn mấy kẻ dùng được trong số vệ sĩ ngầm, để bọn họ xử lý chuyện này.”

Tiểu Bảo chớp mắt nhìn ba mình: “Ba, ba không sợ con tạo phản sao?”

“Ngay cả một đứa nhỏ sáu tuổi ba cũng không làm gì được thì đã không cần ra cửa làm mất mặt bản thân rồi.”

Tiểu Bảo: “......”

____

Hàn Khải Uy lái xe đến một nhà hàng xây theo hình thức vườn nhà ở ngoại ô thành phố.

Thẩm Diệu Quân đã chờ sẵn ở đó.

Khi anh ta thấy Hàn Khải Uy lập tức đen mặt, quay đầu vờ như không thấy.

Hàn Khải Uy cũng không để ý thái độ của anh ta, ngồi xuống phía đối diện: “Người phụ nữ của cậu điều tra được gì rồi?”

“Trả tôi 300 tỷ trước rồi tôi nói cậu nghe.”

“Không trả!”

“Vậy tôi không tiết lộ gì hết.”

Hàn Khải Uy lạnh mặt nhìn anh ta: “Cậu xem mà làm, cậu chủ động nói ra hay để tôi chuốc say cậu rồi chúng ta nói tiếp?”

Thẩm Diệu Quân đen mặt: “Sao tôi cảm thấy lão đại xã hội đen này chẳng có cảm giác hơn người nào thế nhỉ?”

“Có cô vợ làm pháp y, cậu còn muốn cảm giác hơn người gì nữa?” Hàn Khải Uy liếc hắn :“Nói về cô vợ pháp y của cậu điều tra đến đâu rồi đi? Cậu có thể quấy rối tiến độ của cô ta ở mức độ nào?”

“Cô ấy có thể khẳng định người đó ở thành phố Thương.” Thẩm Diệu Quân nói đến đây vẻ mặt lại trở nên tối tăm hơn :“Tôi vốn định làm cô ấy cho rằng Diệp Nhạc Vân là em gái của cô ấy, nhưng không nỡ ra tay.”

“Nếu Trình Nguyệt Như có cô em gái như Diệp Nhạc Vân, cô ta có thể tự tay bóp chết Diệp Nhạc Vân.”

“Tôi nghĩ cách làm giả manh mối trước, để cô ấy điều tra theo hướng đó.” Thẩm Diệu Quân không mấy thoải mái :“Sao cậu cứ quyết tâm làm chuyện này trở nên phức tạp như vậy? Tô Dương Dương trở về nhà họ Trình cũng không có gì bất lợi với cô ta cả. Ngược lại thì cô ta còn có khả năng được thừa kế một món tài sản lớn. Cậu là người làm ăn, không nhìn rõ điểm này sao?”

“Tôi chỉ quan tâm thái độ và cách nghĩ của cô ấy.”

“Hừ, trước đây cậu còn chê tôi suốt ngày chỉ biết đến vợ, bây giờ biết có vợ vui vẻ đến mức nào chưa.” Thẩm Diệu Quân hừ nói.

Ai cũng không nhìn ra, mấy năm trước anh ta còn là lão đại xã hội đen khiến người khác nghe danh đã sợ mất mật.

Hàn Khải Uy phớt lờ sự trêu chọc của anh ta, đưa cho anh ta một tập tài liệu: “Cậu xem cái này đi.”

Thẩm Diệu Quân lật tập tài liệu từ đầu đến cuối: “Sao cậu tự dưng lại điều tra về một cô nhi viện không có tên tuổi gì thế?”

“Năm xưa cô nhi viện này từng xử lý chuyện của Dương Dương. Dựa theo những gì ba mẹ vợ tôi kể lại, người phụ trách xử lý chuyện này xong thì chết ngoài ý muốn, cô nhi viện cũng cháy, sau đó biến mất khỏi tầm mắt của công chúng. Cậu cho rằng đó chỉ là trùng hợp?”

Thẩm Diệu Quân xem lại tập tài liệu kia thêm lần nữa: “Cô nhi viện này không nằm ở thành phố Thương. Dựa theo thời gian cậu điều tra được thì lúc Tô Thạch Diễn tiếp xúc với người phụ trách là lúc mẹ vợ tôi đang mang thai, hẳn là khoảng hơn sáu tháng. Đúng lúc đó có người nhắm đến đứa bé trong bụng bà ta.”

Trong mắt Thẩm Diệu Quân thoáng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Hàn Khải Uy nói: “Lúc đó không ai biết bà Trình sinh đôi, nhà họ Trình lại có bác sĩ tư. Cậu cũng biết đấy, việc những gia đình như chúng ta có bác sĩ tư có ý nghĩa gì.”

“Những người này sẽ không dễ dàng bán đứng nhà họ Trình, bọn họ không gánh nổi hậu quả.”

“Nếu khi đó có người lấy tính mạng người nhà ra đe dọa bọn họ?”

Thẩm Diệu Quân thỉnh thoảng lại gõ tay lên mặt bàn: “Cậu định bảo tôi điều tra sâu hơn hay cậu đã điều tra được gì rồi?”

“Đây là chuyện riêng của nhà họ Trình, tôi không hợp điều tra đến cùng, cậu làm là tốt nhất.”

“Ừ. Năm đó chỗ Tô Thạch Diễn đi công tác, có một chi nhánh của tôi thành lập ở đó, để tôi sai người điều tra.” Vẻ mặt của anh ta không hề thả lỏng một chút nào: “Năm đó có người dám làm vậy dưới mắt ba vợ tôi mà ông ấy không hề hay biết, không giống phong cách của ông ấy lắm.”

“Năm đó có người cố ý gây tai nạn giao thông trong phạm vi quản lý của ba tôi, đến bây giờ vẫn chưa điều tra ra manh mối. Địch trong tối ta ngoài sáng, khó mà đề phòng, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra.” Hàn Khải Y bình tĩnh nói.

Cảm giác bất lực này thật sự chẳng dễ chịu gì.

Người như bọn họ, luôn có cảm giác hơn người hơn người khác.

Trong mắt người thường, bọn họ không gì không làm được, có thể có cuộc sống thuận buồm xuôi gió, không có thứ gì có thể cản trở bước chân của bọn họ.

Nhưng suy cho cùng bọn họ vẫn là người, vẫn có những việc khiến bọn họ bó tay chịu trói. Bọn họ thường phải đối mặt với một sự thật đã bị vỡ vụn thành nhiều mảnh, không thể nào ghép lại được.

Loại cảm giác thất bại này trội gấp mười lần, trăm lần người bình thường.

“Cậu có điều tra được manh mối gì về nhà họ Diệp không?”

“Điều tra được một ít, tạm thời chưa xác định có phải thật hay không.”

“Vậy là tra được rồi, là cậu không muốn tin mà thôi.” Thẩm Diệu Quân cười nói.

Hàn Khải Uy từ chối nêu ý kiến.

___

Tô Dương Dương nói chuyện với ba mẹ một lúc lâu, sau đó lại ngồi cùng tiểu Bảo học xong tiết học bổ sung ngày hôm nay mới trở về phòng.

Hàn Khải Uy trở về sau khi cô rửa mặt xong.

“Công việc bận rộn như vậy à?” Tô Dương Dương nhỏ giọng hỏi.

“Còn tạm.” Hàn Khải Uy ngồi trên ghê sofa nhỏ trong phòng, vươn tay về phía cô.

Tô Dương Dương ngoan ngoãn ngồi lên đùi anh, vùi mặt vào vai anh, ngửi mùi hương dễ chịu trên người anh, tự lẩm bẩm: “Đại gia…”

Hàn Khải Uy vỗ nhẹ lưng cô: “Anh ở đây, muốn khóc thì khóc đi.”

“Ba mẹ đã nói gì với em à?”

“Vâng.”

Tô Dương Dương sụt xịt mũi: “Ba mẹ khá tin tưởng anh, bọn họ đều không nói chuyện kia với em.”

“Đó là do bọn họ không nỡ lòng nói cho em biết. Em muốn biết à?”

“Vừa muốn vừa không muốn. Sự thật có thể là em bị ba mẹ ruột vứt bỏ, ba mẹ thấy em đáng thương nên nhận nuôi em. Nếu là vậy thì thật sự tàn khốc quá, em vẫn nên giả vờ không biết gì thì hơn.”

“Nếu bọn họ đang tìm em thì sao?”

Tô Dương Dương im lặng một lát: “Vậy chắc chắn bọn họ đã quen với cuộc sống không có em. Ba mẹ em vất vả nuôi em khôn lớn bao nhiêu năm như vậy, lại chỉ có một đứa con là em, em phải ở bên cạnh hiếu thảo với bọn họ.”

Hàn Khải Uy xoa lưng cô: “Em làm đúng.”

“Thật ra em cũng từng nghĩ bố mẹ ruột bất đắc dĩ đánh mất em, bây giờ vẫn đang tìm em. Nhưng em chỉ có thể lựa chọn một cuộc sống mà thôi, em tạm thời không thể nào có tình thân với một cặp vợ chồng xa lạ được.”

Tay Hàn Khải Uy lướt qua quầng thâm dưới mắt cô: “Đi ngủ đi, mai anh đưa em đi làm.”

“Được.”





Cô Vợ Dễ Thương


Sau khi Tô Dương Dương tạm biệt Hàn Khải Uy thì đi vào bệnh viện.

Trên đường đi, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn cô đều mang theo chút thương hại và kỳ lạ.

Trong lòng Tô Dương Dương chợt có dự cảm không tốt, bước đi cũng nhanh hơn.

Tiểu Yên đang quét dọn, nghe thấy tiếng bước chân, vội vàng ngẩng đầu: “Chị Tô…”

“Bệnh viện lại xảy ra chuyện gì à? Ánh mắt những người kia nhìn chị cứ là lạ.”

Tiểu Yên gãi gãi mặt, nói: “Em nói chị đừng giận nhé.”

“Ừ.”

Tiểu Yên ném chổi xuống, lấy điện thoại di động ra nhanh chóng tìm kiếm, sau đó đưa đến trước mặt Tô Dương Dương: “Tự chị xem đi.”

Tô Dương Dương nhìn ra được, đó là nhóm chat bác sĩ của bệnh viện, trong lịch sử trò chuyện đều là tin tức liên quan đến cô.

“Tôi nghe nói bác sĩ Tô được người ta nhặt về, trước kia là trẻ mồ côi. Ba mẹ cô ta nhận cô ta từ Cô nhi viện về nuôi, bình thường đúng là nhìn không ra.”

“Tình cảm của bác sĩ Tô và ba mẹ cô ta rất tốt, không thể nào là nhặt về được. Ba mẹ cô ta đối với cô ta còn tốt hơn ba mẹ tôi đối với tôi, tôi thật sự không tin nổi.”

“Chuyện này có gì mà không thể tin chứ. Nhưng cho dù là nhặt về hay là ruột thịt cũng không liên quan đến chúng ta. Đó là chuyện riêng của bác sĩ Tô, chúng ta đừng bàn tán nữa.”

“Bác sĩ Tô hối lộ cô à, sao cô lại bênh người ta như vậy?”

“Lời này của cô không đúng rồi. Bàn tán về bạn bè trong nhóm chat lớn như thế này được sao? Sau này người khác cũng bàn tán chuyện riêng tư của cô trong nhóm chat lớn, trong lòng cô có cảm thấy thoải mái không?”



Sau khi xem xong, Tô Dương Dương xem lại người lần đầu tiên nhắc đến thân thế mình, phát hiện vậy mà lại là bác sĩ Tào khoa bọn họ, trong lòng chợt cảm thấy không vui.

Tiểu Yên quan tâm nhìn Tô Dương Dương: “Chị Tô, có phải bác sĩ Tào muốn cạnh tranh vị trí Chủ nhiệm với chị hay không?”

“Chị còn chưa đủ tư cách thăng đến chức vị đó, chắc hẳn là có chuyện khác.” Tô Dương Dương trả điện thoại di động cho Tiểu Yên: “Chị đi tìm cô ta nói chuyện, mười phút sau em sắp xếp bệnh nhân vào khám bệnh.”

Tô Dương Dương nói xong thì bước nhanh ra khỏi văn phòng.

Trợ lý của bác sĩ Tào nhìn thấy Tô Dương Dương đi đến, dè dặt hỏi: “Chào buổi sáng, bác sĩ Tô.”

“Bác sĩ Tào đến chưa?”

“Đến, đến rồi. Cô ta đang kiểm tra các phòng, cô đợi cô ta hay là trở về văn phòng trước?”

Tô Dương Dương ngồi xuống ghế sau bàn làm việc của bác sĩ Tào: “Cô đi gọi cô ta trở về, nói tôi đang chờ cô ta.”

“Vâng, vâng.” Trợ lý nuốt một ngụm nước bọt, vội chạy ra ngoài.

Sắc mặt Tô Dương Dương lạnh lẽo, trong đầu điểm lại lịch sử cuộc trò chuyện vừa rồi một lượt, để lát nữa khi nhìn thấy bác sĩ Tào mình có thể bình tĩnh một chút, không xúc động đi mắng chửi người ta.

Rất nhanh trợ lý đã tìm bác sĩ Tào trở về.

Tô Dương Dương nói với trợ lý: “Cô ra ngoài đi, tôi có lời muốn nói riêng với bác sĩ Tào.”

Trợ lý gật đầu liên tục, nhanh chóng rời đi.

Bác sĩ Tào cảnh giác nhìn Tô Dương Dương: “Sắp đến giờ làm việc rồi, bác sĩ Tô tìm tôi có việc?”

“Người ngay không nói lời mờ ám, bác sĩ Tào, chắc hẳn cô phải biết vì sao tôi đến tìm cô.” Tô Dương Dương đang ngồi ở sau bàn làm việc của bác sĩ Tào đứng dậy.

Hơi nâng cằm nhìn bác sĩ Tào.

“Tôi không biết cô đang nói cái gì.”

“Không biết? Có phải cô muốn nói cô cũng không biết hôm qua cô nhắn cái gì trong nhóm chat của bệnh viện? Bác sĩ Tào, tôi với cô không thù không oán, cô rèm pha tôi trong nhóm lớn như vậy, chẳng nhẽ cô không nên cho tôi một lời giải thích sao?”

“Tôi không nói!”

“Vậy những lời kia là quỷ nói?!”

“Tôi nói rồi, tôi căn bản không biết cô đang nói cái gì, hôm qua tôi không hề lên mạng.”

“Có phải sau đó cô muốn nói là messenger và zalo của cô bị hack rồi không?”

Bác sĩ Tào bị nói cho nghẹn họng.

Tô Dương Dương thấy vậy, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: “Bác sĩ Tào, tôi tự thấy bình thường tôi đối xử với cô không tệ, trong công việc chúng ta phối hợp cũng rất ăn ý. Khi cô cần hỗ trợ và đổi ca, tôi đều giúp cô. Cô là người thông minh, vì sao lại làm như vậy?”

“Tôi không…”

“Nếu như người khác làm như vậy tôi còn có thể hiểu được, nhưng tại sao lại là cô?!”

Bác sĩ Tào biết đã không thể chối được nữa, nói: “Cô biết vì sao tôi làm như vậy không? Cô cản đường của tôi!

Tôi làm việc tại Bệnh viện Nhiêu Điền đã nhiều năm, bình thường cái gì cũng không bằng cô. Mãi mới chờ được đến lúc Chủ nhiệm Hoàng về hưu, cô lại gả cho Hàn Khải Uy. Cô có Hàn Khải Uy đứng đứng đằng sau, chẳng phải vị trí Chủ nhiệm sẽ thuộc về cô sao?! Trình độ và năng lực của cô rất tốt, nhưng dựa vào cái gì mà tất cả chuyện tốt đều rơi lên trên người cô?”

“Tôi còn chưa đủ tư cách làm Chủ nhiệm, vị trí kia không thể nào là của tôi. Nhưng, vị trí kia cũng không thể nào là của cô. Bác sĩ Tào, mặc dù thời gian làm việc của cô nhiều hơn tôi, nhưng kỹ thuật, năng lực và biểu hiện ngày thường của cô còn chưa đủ để cô có thể một mình đảm đương công việc, cô cũng không thể làm Chủ nhiệm. Cô làm như vậy không hề có chút ý nghĩa gì.” Tô Dương Dương bình tĩnh nhìn bác sĩ Tào: “Lời vừa rồi cô nói chỉ là cái cớ, đúng không? Cô chỉ là muốn tìm một lý do để đối phó tôi!”

Đột nhiên bác sĩ Tào bật cười: “Đúng vậy, tôi chính là nhìn cô không vừa mắt, vì vậy muốn khiến cho cô không thoải mái. Chỉ cần cô không thoải mái, tôi đã cảm thấy vui vẻ rồi. Loại người như cô nên lén lút sinh sống trong một xó xỉnh nào đó, có tư cách gì hưởng thụ cuộc sống và của cải vật chất tốt hơn người khác?! Đáng ra khi cô sinh ra đã nên chết luôn rồi!”

“Ai nói với cô?!”

“Tôi sẽ không nói. Tô Dương Dương, cô nên bị nguyền rủa! Ha ha ha ha ha ha…” Bác sĩ Tào cười càng điên cuồng hơn, toàn bộ cơ thể cũng bắt đầu run rẩy.

Từng giọt từng giọt nước mắt lớn từ khóe mắt chảy xuống.

Tô Dương Dương không hiểu nhìn hành động điên cuồng của bác sĩ Tào.

Khi mắt bác sĩ Tào chảy ra máu, cô sửng sốt: “Cô uống cái gì?”

Tô Dương Dương vừa nói vừa nhanh chóng lấy ly nước ấm, lại nhanh chóng ấn chuông khẩn cấp trên bàn.

Nét mặt bác sĩ Tào đầy vặn vẹo, ngã nhoài xuống mặt đất.

Tô Dương Dương quỳ một chân xuống đất, đỡ lấy đầu bác sĩ Tào: “Đừng nói chuyện, uống nước, sẽ không sao.”

Bác sĩ Tào run rẩy nắm chặt tay Tô Dương Dương, móng tay đâm mạnh vào trong da của cô, trong mắt mang theo hoảng sợ.

Tô Dương Dương không rút tay về, mặc cho bác sĩ Tào nắm.

Bác sĩ Tào đau đớn há to miệng, khoang miệng không ngừng chảy ra máu.

Tô Dương Dương phát hiện không thích hợp, ném cốc nước trong tay xuống, cố sức ôm bác sĩ Tào dậy.

Rất không thích hợp!

Chuông khẩn cấp reo lâu như vậy rồi mà không có bác sĩ và y tá đến.

Tô Dương Dương dùng chân mở cửa, ôm bác sĩ Tào chạy đến phòng cấp cứu.

Người trên hàng lang thấy vậy đều giật nảy mình, Tiểu Yên chạy đến: “Chị Tô, xảy ra chuyện gì? Bác sĩ Tào…”

“Chuẩn bị thiết bị cấp cứu, nhanh lên!”

“Vâng vâng.”

Nhân viên y tế thấy Tiểu Yên chạy đến giúp đỡ, cung mau chóng làm việc.

Hai y tá đẩy giường phẳng đến.

Tô Dương Dương đặt bác sĩ Tào lên trên giường, bác sĩ Tào vẫn không buông tay Tô Dương Dương ra, khó khăn nói: “Có, có người muốn… muốn hại cô… xin, xin lỗi…”

Bác sĩ Tào khó khăn nói ra câu đó, sau đó lập tức hôn mê.

Nhân viên y tế đẩy giường phẳng đều nghe thấy câu nói kia, lo lắng nhìn Tô Dương Dương.





Cô Vợ Dễ Thương


Đèn phòng phẫu thuật chợt tắt.

Tô Dương Dương nhìn người được che bằng vải trắng trên giường phẳng, ngay cả sức lực giơ tay cũng không còn.

Cửa phòng phẫu thuật mở ra, mấy người nhà lao vào, nhìn thấy bác sĩ Tào được che vải trắng thì đều ngây ngẩn cả người.

Một cụ già đẩy nhân viên y tế ra, lao về phía Tô Dương Dương: “Cô hại chết con gái của tôi, cô trả lại mạng đây!”

Tô Dương Dương bị cụ già đẩy thì loạng choạng, cũng tỉnh táo hơn một chút.

Cô đưa mắt nhìn lên trên người cụ già tóc đã hoa râm.

Có ba bác sĩ tham gia phẫu thuật, cụ già này lại bắt lấy cô đầu tiên.

Tô Dương Dương nắm chặt cổ tay khô gầy của cụ già, khẽ dùng lực: “Bà buông tay ra trước!”

“Cô hại chết con gái của tôi, tôi còn không thể đòi lẽ phải!”

“Lẽ phải? Bà muốn lẽ phải gì? Con gái bà tung tin đồn về tôi trong bệnh viện, trước khi tôi tìm đến thì cô ta đã uống thuốc độc tự sát, đẩy trách nhiệm sang cho tôi! Trong mấy bác sĩ phẫu thuật bà lại bắt lấy tôi đầu tiên. Bà à, bà đừng vừa ăn cướp vừa la làng!”

Cụ già nghe vậy thì biến sắc, buông lỏng tay ra.

Tô Dương Dương khẽ gật đầu với Tiểu Yên: “Báo cảnh sát, để cảnh sát điều tra chuyện này.”

“Vâng.”

Tiểu Yên lập tức lấy điện thoại di động ra gọi.

Bà cụ liếc nhìn Tô Dương Dương, lại liếc nhìn Tiểu Yên, sau đó nhào về phía Tiểu Yên.

Một bác sĩ nam bên cạnh Tiểu Yên nhanh tay lẹ mắt kéo Tiểu Yên ra phía sau: “Mấy người chúng tôi đều làm phẫu thuật cho bác sĩ Tào, cái chết của cô ta không liên quan đến bác sĩ Tô. Vẫn mong người nhà bệnh nhân khống chế cảm xúc, xử lý hậu sự ổn thỏa.”

Đột nhiên bà cụ ngồi xuống, gào khóc: “Ông trời ơi, ông phải phân xử cho những người đáng thương chúng con. Con gái của con chết không rõ ràng, con ngay cả quyền lợi chất vấn hung thủ cũng không có. Ông trời ơi, ông mở mắt ra nhìn xem!”

Tô Dương Dương mặt không đổi sắc đi qua người bà cụ ra khỏi phòng phẫu thuật, cũng không để ý đến những lời xì xào bàn tán và chỉ chỉ trỏ trỏ kia.

——

Một tiếng sau Trình Nguyệt Như ngồi xuống đối diện Tô Dương Dương, Tô Dương Dương không ngờ người đến lại là Trình Nguyệt Như.

“Phạm vi nghiệp vụ của phân cục các cô được mở rộng?”

“Tôi nghe phân cục phụ trách bệnh viện các cô nói chuyện này liên quan đến cô, gần đây cô chạm phải thứ gì bẩn thỉu vậy, chuyện gì cũng chạy đến trên người cô.”

“Ai bảo tôi có bề ngoài người gặp người thích, hoa gặp hoa nở chứ.” Tô Dương Dương lười nhác lên tiếng, miễn cưỡng nở nụ cười.

Tiểu Yên rót một cốc nước cho Trình Nguyệt Như rồi đi ra ngoài, để lại không gian riêng cho hai người.

Trình Nguyệt Như ngửa đầu uống nước: “Bác sĩ Tào trúng độc tử vong, vừa rồi tôi xem camera giám sát của bệnh viện các cô, cô ta uống thuốc độc trước khi tiến vào văn phòng. Từ khi cô ta đi vào đến khi cô ta đi ra, toàn bộ quá trình chỉ xảy ra trong năm phút.”

“Cô ta làm như vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Cô ta làm việc trong bệnh viện đã nhiều năm, không phải cô ta không biết hành lang có camera giám sát, chỉ cần có camera. Cho dù cô ta chết, tôi cũng không bị truy cứu trách nhiệm.”

Trình Nguyệt Như vuốt vuốt chiếc cốc trong tay: “Chị gái à, cô đúng là sẹo lành thì quên đau. Cô đã quên mất một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Người năm ngoái cô cứu được trên đường kia, anh ta xuyên tạc ghi chép điều trị và miêu tả bệnh tình như thế nào? Anh ta rời khỏi bệnh viện dưới ánh mắt của rất nhiều người như thế nào?”

Sắc mặt Tô Dương Dương sầm lại: “Cô nói bọn họ định bắt chước chuyện kia.”

“Đúng vậy.”

“Lần này bọn họ thất bại, nguyên nhân nằm ở đâu?”

“Bọn họ không ngờ cảnh sát vào cuộc nhanh như vậy, không kịp thời xóa bỏ video.”

Tô Dương Dương gật đầu: “Cách nói này cũng rất đúng. Nhưng còn một vấn đề, bọn họ có rất nhiều cách để giá họa cho tôi. Rõ ràng giá họa cho tôi trước mặt nhiều người mạo hiểm hơn so với ngầm giá họa cho tôi, xác xuất thành công cũng rất thấp.”

“Đó là vì vốn dĩ bác sĩ Tào không có ý định để cô chịu oan.”

Trong đầu Tô Dương Dương vang lên câu nói ‘xin lỗi’ kia của bác sĩ Tào, trong lòng cảm thấy rất khó chịu: “Vì sao cô ta lại phải làm như vậy?”

“Tôi điều tra rồi, có người dùng tính mạng con cô ta đến uy hiếp cô ta, cô ta không muốn mất con, cũng không muốn giá họa cho cô, vì vậy lựa chọn cách này.”

“Có thể tìm được người ép cô ta làm những chuyện này không?”

“Có thể!” Trình Nguyệt Như không hề do dự nói: “So ra tôi càng muốn biết, cô không có hứng thú với thân thế của mình sao? Dường như cô rất bình tĩnh.”

“Tôi cảm thấy như bây giờ đã rất tốt rồi, tạm thời không cần thay đổi.”

Trình Nguyệt Như nhìn cô nói: “Cô quả thật rất bình tĩnh.”

“Nếu như tôi còn có anh chị em, có thể tôi sẽ muốn tìm lại ba mẹ ruột. Nhưng tôi là con gái duy nhất, tôi cảm thấy cách tốt nhất đối với ba mẹ tôi là duy trì tình trạng hiện giờ.”

“Tùy cô, tôi đi đây, chờ tin tốt của tôi.”

“Phiền cô rồi.”

Trình Nguyệt Như xua xua tay, rời đi.

Tô Dương Dương được cảnh sát gọi đi lấy khẩu cung, bác sĩ đồng nghiệp tham gia phẫu thuật cũng đi lấy khẩu cung.

Tô Dương Dương có thể rõ ràng cảm nhận được chỉ trỏ của nhân viên y tế đối với cô.

Cho dù không có phản ứng của những người này, trong lòng cô cũng không thoải mái.

Đầu tiên là ông nội qua đời, bây giờ lại là đồng nghiệp quen thuộc chết trước mặt cô.

Dây cung trong lòng càng kéo càng chặt, cô có thể cảm giác thấy một số chuyện đang cách cô ngày một gần, nhưng cô lại không biết phản kích thế nào.

Khi xảy ra chuyện, cô chỉ có thể mau chóng xử lý, căn bản không thể xác định rõ ràng và khống chế toàn diện.

Cô luôn có cảm giác đã sắp biết sự thật rồi, cho rằng đến chuyển biến kế tiếp thì có thể nhìn thấy sự thật.

Nhưng hết lần này đến lần khác, hiện thực nói cho cô, sau khi chuyển biến vẫn chỉ là huyền bí mờ ảo.

Loại cảm giác này giống như cô dồn hết sức muốn đánh một người, nhưng hết lần này đến lần khác đều đánh vào cục bông mềm.

Cảm giác đó vô cùng khó chịu.

——

Khó khăn lắm mới nhịn được đến lúc tan làm, Tô Dương Dương lái xe không có mục đích.

Khi đi ngang qua giao lộ nào đó, cô dừng xe lại, phát hiện đó là nơi lúc trước cô cứu người bị thương nặng kia.

Tô Dương Dương xuống xe, đi đến nơi người kia nằm lúc đó rồi nhìn một lượt xung quanh.

Cô cụp mắt nghĩ đến chuyện xảy ra lúc đó, cô và Hàn Khải Uy chỉ là vô tình chọn một con đường, những người kia không thể nào biết trước, còn chuẩn bị người thương nặng ở đó chờ gài bẫy cô.

Tô Dương Dương đá đá mặt đường đã không còn vết máu từ lâu.

Đột nhiên cô ngẩng đầu nhìn, ở khúc rẽ chợt lóe qua bóng hình một người.

Cô thầm mắng một tiếng, đuổi về phía bóng người biến mất kia.

Rõ ràng người kia rất quen thuộc nơi này, đều đặc biệt chọn đường nhỏ mà chạy.

Tốc độ của Tô Dương Dương không chậm, khi người kia cách cô mười mấy mét thì nhặt một viên gạch dưới đất ném về phía lưng người kia.

Người kia bị ném trúng lưng, lảo đảo suýt ngã sấp xuống đất, rất nhanh đã đứng vững lại rồi tiếp tục chạy về phía trước.

“Đứng lại cho tôi!” Tô Dương Dương thở dồn dập, rống lên.

Khi cách người kia ngày một gần, lại bị một cánh tay cứng chắc kéo vào trong một cái sân.

Tô Dương Dương trở tay muốn đánh lại.

“Đừng nhúc nhích, là anh.”

Tay Tô Dương Dương vung giữa không trung, không dám tin quay đầu: “Anh Ninh? Tại sao anh lại ở chỗ này?”

Hơi thở Ninh Cảnh Phong hơi dồn dập, rõ ràng cũng là vừa vận động mạnh.

“Nhìn thấy em đuổi theo người ta trên đường, sợ em bị thiệt thòi nên đến xem thử.”





Cô Vợ Dễ Thương


Tô Dương Dương không tin tưởng lý do thoái thác của Ninh Cảnh Phong lắm: “Anh đang điều tra người đứng đằng sau Ninh Duy?”

Ninh Cảnh Phong không nói lời gì, đi vào trong sân.

Tô Dương Dương vận động tay chân rồi đi theo.

Ninh Cảnh Phong rót hai cốc nước, vẻ mặt rất lạnh nhạt, nói: “Em cho rằng em có thể đuổi kịp những người kia sao?”

Tô Dương Dương bình tĩnh lại, không nhịn được khiếp sợ: “Người kia cố ý cho em đuổi kịp, anh ta có bạn phục kích ở phía trước?”

“Em cũng chưa ngốc lắm.”

Tô Dương Dương gãi đầu: “Hôm nay trong lòng em hơi khó chịu, đầu óc không tỉnh táo.”

“Chuyện của bác sĩ Tào là Ưu Gia Phong, Ưu Gia Hào làm.”

Đầu óc Tô Dương Dương xoay chuyển cực nhanh: “Bọn họ muốn báo thù cho Ưu Hạnh Mai? Nhưng em không giết Ưu Hạnh Mai.”

“Có phải là em giết hay không không quan trọng, quan trọng chính là bọn họ cho rằng em có liên quan đến cái chết của Ưu Hạnh Mai. Nếu không phải em xuất hiện, trước sau gì Ưu Hạnh Mai cũng gả cho Hàn Khải Uy. Ưu Hạnh Mai không chỉ không chết mà còn mang lại tiền tài to lớn cho nhà họ Ưu.”

Tô Dương Dương không phản bác được: “Nếu Hàn Khải Uy muốn cưới Ưu Hạnh Mai thì đã cưới từ lâu, còn đợi em xuất hiện hay sao? Những người này thật biết kiếm cớ.”

“Đúng vậy.”

“Anh có chứng cứ không? Có thể để cho đám người Ưu Gia Phong đền tội hay không?”

“Chứng cứ ở trong tay Hàn Khải Uy, bao gồm cả cô và dượng em. Chắc hẳn Hàn Khải Uy sẽ thúc đẩy chuyện này đến khi Ưu Gia Phong hoặc Ưu Gia Hào vào tù mới thôi.”

Tô Dương Dương nghi ngờ nhìn Ninh Cảnh Phong: “Anh Ninh, sao anh biết chuyện cô và dượng em? Anh theo dõi hay là điều tra em?”

“Em cho rằng anh rảnh rỗi như em à?” Ninh Cảnh Phong nói xong thì đứng dậy đi vào nhà cầm hai hộp thức ăn ra: “Em đến rất đúng lúc, cho em đồ ăn mà buổi tối anh định ăn khuya.”

Tô Dương Dương nhận hộp cơm, quan sát nét mặt Ninh Cảnh Phong.

Ninh Cảnh Phong khác trước kia rất nhiều, trước khi Ninh Duy trở về, Ninh Cảnh Phong lạnh lùng mà cô đơn, ngoại trừ nhập liệm cho người ta thì không quan tâm chuyện gì khác.

Sau khi Ninh Duy chết, một loại giam cầm nào đó trên người anh ta biến mất, trở nên có sức sống, sinh động hơn rất nhiều, nhưng lại khiến cho người ta lo lắng.

Tô Dương Dương ăn vài miếng cơm, hỏi thăm: “Anh Ninh, anh không làm người nhập liệm nữa rồi sao? Gần đây không thấy anh ở bệnh viện.”

“Không làm.” Ninh Cảnh Phong gắp mấy miếng dăm bông trong hộp cơm của anh ta vào trong hộp cơm của Tô Dương Dương.

Động tác kia vô cùng tự nhiên, trôi chảy.

Trước kia khi bọn họ cùng túc trực bên linh cữu những thi thể vô danh và người chết không có người thân, Ninh Cảnh Phong cũng thường xuyên gắp thức ăn trong hộp cơm của mình cho Tô Dương Dương.

Tô Dương Dương không kén ăn, cái gì cũng có thể ăn.

Dăm bông xào là món cô khá là thích ăn, Ninh Cảnh Phong cũng quen tay, mỗi lần ăn món này đều gắp cho cô.

Tô Dương Dương cũng tập mãi thành quen, không hề có chướng ngại tâm lý mà gắp ăn, vừa ăn vừa hỏi thăm: “Anh muốn tìm người hại chết Ninh Duy?”

Ninh Cảnh Phong không trả lời cô.

“Anh Ninh, chuyện này để thổ hào nhà em giúp anh được không? Anh đừng giẫm vào vũng nước đục này.”

“Em đã hỏi ý kiến thổ hào nhà em chưa mà đã ôm trách nhiệm lên người anh ta.” Ninh Cảnh Phong khẽ nói.

“Chưa hỏi, em cảm thấy anh ấy sẽ giúp đỡ. Anh Ninh, nhà anh chỉ còn một mình anh, anh đừng mạo hiểm. Lấy vợ sinh con, tiếp tục sống thật tốt không được sao?”

Ánh mắt Ninh Cảnh Phong dịu dàng nhìn cô gái ăn đến mức hai má tròn vo, giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Em biết người nhà của anh chết như thế nào không?”

“Anh muốn nói cho em biết sao? Anh nhắc lại sẽ không đau lòng chứ?” Tô Dương Dương hỏi

Cô cũng không muốn nghe lắm, cô chú ý đến cảm xúc của Ninh Cảnh Phong hơn.

“Qua lâu vậy rồi, anh sớm đã không còn tình cảm đối với bọn họ, nói cho em cũng không sao.” Ninh Cảnh Phong nở một nụ cười tự giễu: “Hai mươi mấy năm trước, ông nội của anh bị bệnh lạ, cần một số tiền lớn để điều trị. Khi đó người trong nhà không còn cách nào, có người tìm đến ba anh, bảo ông ba tháng sau giúp họ làm một chuyện, bọn họ lập tức đưa tiền chữa trị cho ông nội anh.”

Tô Dương Dương nháy nháy mắt: “Sau đó thì sao?”

“Ba anh hỏi bọn họ là chuyện gì, bọn họ chỉ nói ông chờ điện thoại, khai quang giúp một đứa trẻ mới sinh, chỉ cần ông đồng ý thì lập tức gửi ba tỷ tiền đặt cọc.

“Trước kia nhà các anh ngoài làm người nhập liệm thì còn khai quang giúp người ta à? Sao anh không tiếp tục khai quang giúp người ta? Chẳng phải khai quang đơn giản mà kiếm nhiều tiền hơn nhập liệm hay sao?”

Ninh Cảnh Phong: “…”

Tô Dương Dương sờ sờ cái mũi: “Anh nói tiếp đi, anh nói tiếp đi, coi như em chưa nói gì.”

“Ba anh biết chắc chắn chuyện kia không đơn giản như vậy, nhưng vì bệnh của ông nội anh nên vẫn đồng ý. Sau khi đồng ý, tiền được gửi đến, ông lập tức lấy tiền đi chữa bệnh cho ông nội. Kể từ đó, ông bắt đầu làm rất nhiều chuyện, nhập liệm cho người vô danh không có người nhà, để chuộc tội cho việc ông sắp làm. Hiệu quả điều trị bệnh của ông nội không tệ, tất cả mọi người đều yên tâm. Trước khi ba anh đi làm chuyện kia thì cho anh một khoản tiền, lại cho người bắt cóc anh và Ninh Duy, giả tạo hiện trường anh và Ninh Duy bị lừa bán. Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho anh và Ninh Duy ở Thành phố Thương, anh lén lút trở về. Bọn họ chết cả rồi!”

Tay cầm đũa của Tô Dương Dương chợt dừng lại: “Chết, chết rồi? Vì sao lại chết?”

“Ba anh bị tai nạn giao thông chết, ông nội sau khi biết chuyện của ba anh thì xuất huyết não, cấp cứu không có hiệu quả nên chết, mẹ anh tự sát.” Ninh Cảnh Phong dùng giọng điệu vô cùng tỉnh táo nói.

Lúc này trời đã tối.

Ánh đèn ngoài sân chiếu xuống mặt Ninh Cảnh Phong, lộ ra cảm giác hơi kỳ lạ.

Tô Dương Dương cảm thấy sống lưng lạnh toát, buông đũa xuống: “Anh Ninh, đã không còn sớm, em về trước, ngày mai trở lại thăm anh.”

“Em không dám nghe sao? Em biết ba anh làm chuyện gì không?”

“Đó là chuyện đau lòng của anh, em…”

“Có người bảo ông đi trộm một đứa trẻ sơ sinh vừa sinh ra, đưa đứa trẻ sơ sinh kia cho một đôi vợ chồng muốn nhận nuôi con.”

Cơ thể Tô Dương Dương chấn động, không thể tin nổi nhìn Ninh Cảnh Phong.

Ánh mắt Ninh Cảnh Phong càng dịu dàng hơn trước đó: “Dương Dương, em biết người nhà trước kia của em là ai không? Biết gia thế của em hiển hách đến nhường nào không?”

“Ba em là Tô Thạch Diễn, mẹ em là Lưu Mộc Miên. Anh Ninh, anh đừng nói đùa.”

“Em đừng lừa mình dối người nữa!” Ninh Cảnh Phong lạnh lùng nói: “Dương Dương, ba mẹ em hủy hoại gia đình anh. Em có muốn biết anh muốn làm như thế nào không?”

“Chuyện này không liên quan đến ba mẹ em!”

“Không liên quan đến bọn họ, vậy liên quan đến ai? Em sao?”

“Bọn họ chỉ là muốn tìm một đứa con, không muốn hại người.”

“Thật sao? Dương Dương, em sai rồi.” Ninh Cảnh Phong vừa nói vừa đi về phía Tô Dương Dương.

Tô Dương Dương không tự chủ lùi về phía sau, đến khi lưng chạm vào tường, không còn đường lui nữa.

“Anh Ninh, anh muốn làm gì?”

Ninh Cảnh Phong giơ tay xoa mặt cô.

Tô Dương Dương chỉ cảm thấy những nơi bị Ninh Cảnh Phong chạm như rơi vào hầm băng, khiến cô run lẩy bẩy.

“Anh sẽ không làm tổn thương em, yên tâm.”

“Anh lừa em.”

“Trên đời này người duy nhất anh sẽ không lừa gạt chính là em.” Ninh Cảnh Phong khẽ cười nói: “Em biết vì sao anh lại biết đứa bé kia là em không? Trương Dương và Trình Nguyệt Như đào đồ vật trong sân nhà anh đã khiến anh chắc chắn. Hành động của ba anh làm thay đổi cuộc đời em, mà cuộc đời anh cũng vì em mà thay đổi.”





Cô Vợ Dễ Thương


Tô Dương Dương khiếp sợ nhìn Ninh Cảnh Phong: “Anh biết anh đang nói gì không?”

“Biết.” Ninh Cảnh Phong nhìn đồng hồ: “Đi thôi, ám vệ của Hàn Khải Uy sắp đến rồi.”

“Em phải về nhà.”

“Chờ chuyện này kết thúc, anh sẽ đưa em về nhà.”

Tô Dương Dương còn chưa nhận ra ý tứ trong lời nói của Ninh Cảnh Phong, trước mắt đột nhiên tối sầm.

Sau đó, cơ thể mềm nhũn ngã xuống.

Ninh Cảnh Phong giơ tay bế cô vừa chìm vào hôm mê lên, biến mất trong bóng đêm.

——

Hàn Khải Uy đứng trước cửa sổ sát đất, sắc mặt lạnh đến mức có thể chảy ra nước.

Lâm Nguyên và mấy người mặc Âu phục không dám thở mạnh, cúi đầu chờ mệnh lệnh của Hàn Khải Uy.

“Tôi không muốn trách mắng, giải quyết xong việc thì tự mình đi tiếp nhận hình phạt.”

“Vâng.”

Đám người Lâm Nguyên lặng yên không một tiếng động rời đi.

Hàn Khải Uy lấy điện thoại di động ra, nhìn chấm đỏ không ngừng di động trên phần mềm, trong mắt lóe lên phong ba bão táp.

——

Khi tỉnh lại, Tô Dương Dương phát hiện mình đang ở trên một chiếc xe, Ninh Cảnh Phong đang lái xe.

Cô khẽ cử động, tay đã bị trói lại: “Anh Ninh, anh muốn làm gì? Anh đừng hành động thiếu suy nghĩ.”

Ninh Cảnh Phong liếc mắt nhìn cô: “Em nghỉ ngơi đi, chờ đến lúc đó em sẽ biết.”

Tô Dương Dương chỉ nhìn khoảng đất đèn xe soi sáng, những nơi khác đều tối đen không nhìn ra được gì.

Chắc hẳn bọn họ đã ra khỏi thành phố Thương rồi, nhìn con đường trước mắt để đoán thì bây giờ bọn họ đang trên đường cao tốc.

Tô Dương Dương hít sâu một hơi, khiến mình tỉnh táo hơn chút: “Anh Ninh, anh muốn dẫn em đi đến nhà trước kia của anh? Hay là muốn dẫn em đến nơi ba anh bị tai nạn giao thông, hay là đến mộ bọn họ? Anh giết chết em, bọn họ cũng không sống lại được. Anh đừng để hai tay anh dính máu, em cũng không muốn nhìn thấy anh như vậy.”

“Cô bé ngốc, bây giờ em đang nghĩ cái này.”

Tô Dương Dương quay đầu nghiêm túc nhìn Ninh Cảnh Phong: “Trước kia em từng nói, em không có anh chị em, cũng rất trân trọng những người ngoài đối xử tốt với em, trong lòng em anh rất quan trọng. Em không biết em nói như vậy có thể khiến tâm trạng anh càng không tốt hay không, nhưng em vẫn muốn nói cho anh biết cách nhìn của em.”

Ninh Cảnh Phong không trả lời cô.

Tô Dương Dương nói tiếp: “Em là đứa bé trong chuyện kia, bác trai ôm em đi, làm tổn thương ba mẹ ruột của em, nhưng lại để cho em gặp được ba mẹ hiện giờ của mình, em không hận ông ấy, cũng không có ý trách cứ ông ấy. Nhưng chắc hẳn anh rõ ràng, ông ấy là vì tiền mà lựa chọn làm chuyện kia, ông ấy cần gánh hậu quả của chuyện kia. Đối mặt với lợi ích lớn cũng đi kèm với nguy hiểm cao, ông ấy lựa chọn tiếp nhận, cũng nên chấp nhận hậu quả. Anh nói phải không?”

“Ý của em là ông đáng đời?!”

“Anh nghe em nói hết. Ông ấy phải gánh chịu hậu quả vượt quá hậu quả ông ấy nên gánh chịu, tạo thành bi kịch cho các anh, khiến anh và Ninh Duy không có tuổi thơ tốt đẹp. Nhưng anh không cho rằng đầu sỏ nên là người tìm đến bảo bác trai ôm em đi sao? Bọn họ mới cần phải gánh chịu hậu quả kia, chứ không phải là ba mẹ em.”

“Em cho rằng anh sẽ buông tha cho bọn họ? Nếu bọn họ vô tội, tại sao năm đó lại nhận em?”

“Em chưa từng hỏi bọn họ.”

“Quá nhiều chuyện trong bóng tối mà anh không muốn em nhìn thấy.” Ninh Cảnh Phong nhẹ giọng nói: “Em ngủ trước đi, đến lúc đó anh sẽ bảo vệ em.”

Tô Dương Dương lắc đầu: “Sau đó một mình anh đi giải quyết?”

Ninh Cảnh Phong nhìn ánh mắt trong vắt không hề có tạp chất của cô: “Em không hận anh đột nhiên mang em đi?”

“So ra, em sợ chuyện sắp xảy ra hơn, sợ anh sẽ xảy ra chuyện. Anh Ninh, em không muốn anh xảy ra chuyện. Anh là người rất tốt, bởi vì thường xuyên giúp anh nhập liệm người chết khiến em hiểu được rất nhiều chuyện, học được rất nhiều điều quý giá. Nếu không có anh, em sẽ không hiểu được những điều này. Em cũng rất quý trọng anh, không muốn anh xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.” Trong mắt Tô Dương Dương mang theo cần xin: “Chúng ta trở về được không?”

“Xử lý xong chuyện anh sẽ mang em trở về.”

“Anh lừa người, anh không có ý định trở về, phải không? Anh từng gặp nhiều cái chết như vậy, còn chưa đủ để anh quý trọng mạng sống của mình sao? Tại sao phải đi mạo hiểm? Nếu như em là bác trai, bác gái, em không hy vọng anh sẽ báo thù, em chỉ hi vọng anh có thể vui vẻ sống, báo thù hay không báo thù có gì quan trọng chứ? Chỉ cần anh có thể yên ổn sống là đủ rồi.”

“Ông nội, ba mẹ, em gái của anh đều vì chuyện này mà chết rồi, em bảo anh yên tâm sống như thế nào đây? Sau này chết phải đối mặt với bọn họ như thế nào đây?”

Tô Dương Dương nhất thời nghẹn lời.

Cô không trải qua cảnh ngộ như vậy, cô không thể nói ra được.

Khóe môi cô khẽ run rẩy: “Nhưng mà, anh sẽ chết.”

“Anh sẽ không.” Ninh Cảnh Phong nói, đột nhiên nghiêng người về phía Tô Dương Dương.

Tô Dương Dương giật mình, vội vàng xoay mặt đi.

Bờ môi Ninh Cảnh Phong miễn cưỡng chạm vào khuôn mặt của cô.

Ninh Cảnh Phong như có như không thở dài một hơi, anh ta nhìn kỹ càng sườn mặt khiến người ta thương yêu của Tô Dương Dương, ngồi lại chỗ lần nữa, nghiêm túc lái xe.

Tô Dương Dương duy trì tư thế nghiêng người, nhìn bóng hình Ninh Cảnh Phong trên cửa sổ xe, trong lòng bất đắc dĩ.

Cô không phải người tốt lắm, đối mặt với bắt cóc đột nhiên xuất hiện, trong lòng cô cũng tức giận.

Nhưng biết rõ Ninh Cảnh Phong muốn đi mạo hiểm, cô vẫn không nhịn được lo lắng.

Cô không cách nào chấp nhận một người quen thuộc và thân thiết biến mất trước mặt mình.

Giải quyết chuyện này xong, cô sẽ tính sổ rõ ràng với Ninh Cảnh Phong.

Tô Dương Dương không biết những ám vệ đó của Hàn Khải Uy có biết cô bị Ninh Cảnh Phong mang ra khỏi thành phố Thương hay không, sau khi biết thì sẽ dùng cách gì để giải quyết.

Ba mẹ và Tiểu Bảo có lo lắng cho cô hay không?

Nghĩ đến đây, cô không nhịn được lo lắng, trong lòng thầm cầu nguyện.

“Thổ hào, anh nhất định phải mau chóng tìm được em.”

Tô Dương Dương chưa suy nghĩ được bao nhiêu, mí mắt đã dần dần khép lại.

Ninh Cảnh Phong bỏ thuốc mê vào trong thức ăn của cô, bây giờ vẫn chưa hết tác dụng.

——

Sáng sớm, xe tiến vào thành phố Tấn.

Tô Dương Dương ép buộc chính mình tỉnh lại, híp mắt nhìn thành phố dần dần trở nên nhộn nhịp.

Ninh Cảnh Phong dừng xe trong một hẻm nhỏ, nghiêng người nhích lại gần Tô Dương Dương.

Tô Dương Dương cảnh giác nhìn anh ta: “Anh, anh muốn làm gì?”

“Cởi trói cho em. Chúng ta đi ăn sáng.”

Tô Dương Dương nửa tin nửa ngờ nhìn anh ta, phát hiện tay bị trói đến run rẩy của mình được cởi bỏ.

Cô khó chịu vận động cổ tay.

Ninh Cảnh Phong đưa tay sửa sang tóc rối giúp cô: “Đợi lát nữa đừng làm loạn, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh anh.”

“Vậy anh trói em lại là được rồi?”

“Ăn cơm xong anh sẽ làm như vậy.”

Tô Dương Dương: “…”

Hai người xuống xe, đi đến một tiệm mỳ hoành thánh, gọi hai bát mỳ hoành thánh.

Sau khi lên xe, Ninh Cảnh Phong cũng không trói Tô Dương Dương nữa.

Tô Dương Dương không hiểu nhìn Ninh Cảnh Phong: “Anh có rất nhiều cách đưa em đi, vì sao nhất định phải bỏ thuốc mê em?”

“Em bằng lòng đi theo anh đến thành phố Tấn, Hàn Khải Uy và những ám vệ đi theo em lại không nghĩ như vậy.”

“Anh làm gì bọn họ rồi?”

“Không làm gì cả, cũng là khiến bọn họ gặp phải tình trạng giống em thôi.”

Sắc mặt Tô Dương Dương hơi sầm xuống: “Anh Ninh, em càng ngày càng không biết trong hồ lô của anh chứa thuốc gì.”

“Vốn dĩ muốn trói em đi, kết quả phản ứng của em không giống với người bình thường bị trói. Phản ứng đầu tiên của người khác đều là muốn mắng chửi người, em thì ngược lại, còn giữ bình tĩnh đi an ủi anh.”





Cô Vợ Dễ Thương


“Em cũng muốn mắng, không phải sợ anh giết con tin sao?”

“Em xem phim truyền hình nhiều rồi.”

Tô Dương Dương quan sát tỉ mỉ sắc mặt Ninh Cảnh Phong, căm hận tối qua trên mặt anh ta đã tan đi không ít.

Cô cảm thấy chắc hẳn cái mạng nhỏ của cô có thể được giữ lại rồi.

“Bây giờ chúng ta đi đâu? Em muốn gọi điện thoại báo bình an cho Hàn Khải Uy.”

“Đến lúc đó thì em bình an anh nguy hiểm.”

Tô Dương Dương hơi dừng lại, đột nhiên hỏi: “Pháp y Trình và Đội trưởng Trương đang tìm cái gì trong sân nhà anh, lại có thể khiến anh xác định đứa bé năm đó chính là em?”

“Anh cũng không rõ là đồ gì, khi ba anh làm chuyện kia, anh từng nhìn thấy ông ấy cầm nó. Chắc hẳn nó bị Ninh Duy chôn xuống.”

“Ninh Duy biết rất nhiều tin tức, nhưng cô ấy không nói.” Tô Dương Dương nghiêng đầu suy nghĩ: “Không biết thổ hào nhà em đã bắt đầu điều tra chuyện này chưa, anh ấy có thể điều tra đến đâu nhỉ?”

“Vậy em phải hỏi anh ta.”

Tô Dương Dương thấy giọng điệu của anh ta không tốt, chuyển đề tài: “Anh là người thành phố Tấn?”

“Ừm. Em muốn đến nhà anh hay cô nhi viện?”

“Anh trói em đến đây để đi du lịch?” Tô Dương Dương lườm anh ta.

Ninh Cảnh Phong chậc chậc hai tiếng: “Thật sự không thể nói chuyện phiếm với em, rất dễ bị loạn, chưa từng thấy kẻ bắt cóc và con tin lại ở cạnh nhau vui vẻ hài hòa như vậy.”

“Anh không phải kẻ bắt cóc.”

“Em nói rất đúng.”

Tô Dương Dương mím môi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

——

Sau khi xe chạy được hơn một tiếng thì dừng trước ngôi nhà tầng nhỏ bị cháy đen.

Tô Dương Dương đi theo Ninh Cảnh Phong xuống xe.

Vốn dĩ sắc mặt Ninh Cảnh Phong đã rất thả lỏng, khi nhìn thấy cửa lớn đóng kín, bỗng nhiên sắc mặt trở nên căng thẳng.

Anh kéo Tô Dương Dương ra sau lưng, đẩy cửa đi vào.

Tô Dương Dương cũng đi theo vào.

Cô còn chưa đứng vững đã nghe thấy một giọng nữ rất dễ nghe: “Cuối cùng các anh cũng đến.”

Sau khi Tô Dương Dương nghe thấy giọng nói đó, chợt ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn người phụ nữ bễ nghễ đứng trước nhà tầng nhỏ cháy đen trước mắt.

Người kia lại là Hàn Tuyết.

Trên mặt Hàn Tuyết không hề có giật mình, trong mắt lộ ra ánh sáng dịu dàng mà bình tĩnh, như vậy lại càng khiến Tô Dương Dương không rét mà run.

Hàn Tuyết đưa mắt nhìn lên trên mặt Tô Dương Dương: “Con người đúng là rất có mắt nhìn. Tôi còn buồn bực vì sao lần đầu tiên nhìn thấy cô đã đặc biệt chán ghét cô rồi, thì ra cô chính là đứa bé kia.”

“Cô cô…”

“Cô không xứng gọi tôi như vậy.” Hàn Tuyết lạnh lùng nói.

Tô Dương Dương cũng không cố gắng nói thêm gì nữa, lạnh nhạt nói: “Bà đóng vai trò gì trong chuyện này? Bà đã làm gì rồi?”

“Cô không xứng biết.”

“Không xứng sao? Tất cả những việc bà làm đã thay đổi cuộc đời của tôi, tôi không nên biết sao?”

“Trình Tử Trí hủy hoại hạnh phúc cả đời tôi, tôi hủy hoại con gái của ông ta thì có lỗi gì?” Ánh mắt Hàn Tuyết lạnh lẽo nhìn Tô Dương Dương: “Trên thực tế, tôi hủy hoại cô sao? Tô Thạch Diễn và Lưu Mộc Miên chăm sóc cô rất tốt, cô cũng không bị tổn thất gì.”

Rất nhanh Tô Dương Dương đã nghĩ đến điều gì, cái tên Trình Tử Trí ở thành phố Thương cũng không phải xa lạ gì.

Chỉ là những năm này, danh tiếng của ông ta dần dần bị Trình Nguyệt Như thay thế.

Sau khi Trình Nguyệt Như kết hôn, Trình Tử Trí cũng dần rời khỏi tầm mắt của mọi người.

Mọi người chỉ biết con gái lớn của Trình Tử Trí là nữ pháp y giỏi nhất, con rể của ông ta tiếp nhận xí nghiệp của nhà họ Trình.

Khó trách cảm giác của cô đối với Trình Nguyệt Như rất đặc biệt, thì ra… các cô có quan hệ ruột thịt.

Tô Dương Dương nuốt một ngụm nước bọt: “Ông ta tổn thương bà, bà có thể tìm ông ta tranh luận, báo thù, vì sao lại gây ra nhiều chuyện như vậy? Bà biết bà hại chết bao nhiêu người không? Trong lòng bà không cảm thấy hổ thẹn sao?”

“Hổ thẹn? Chẳng trách gần đây Hàn Khải Uy làm việc thường lo trước lo sau, hóa ra là công lao của cô. Nếu Ninh Viễn không có lòng tham, ai có thể ép ông ta làm chuyện kia? Nếu ông ta có kỹ thuật lái xe cao siêu, ai có thể hại chết ông ta? Nói cho cùng vẫn là ông ta gieo gió gặt bão, không trách người khác được. Còn mạng của những người khác trong nhà họ Ninh, tôi không chịu trách nhiệm!” Hàn Tuyết cười lạnh nói, trong mắt không hề có thương xót và cảm thông cho sinh mạng con người.

“Cô nhi viện thì sao? Ninh Duy thì sao?” Giọng nói nhàn nhạt của Hàn Khải Uy từ ngoài cửa vang lên.

Ba người cùng nhìn về phía cửa, Hàn Khải Uy lạnh mặt đi đến.

“Cô, Ninh Duy ở bên cạnh cô mấy năm, khi cô ra tay độc ác với cô ta không mềm lòng sao?”

Sắc mặt Hàn Tuyết trắng bệch như tờ giấy, không còn thanh thản và ưu nhã trước đó: “Sao cháu lại tìm được đến đây?”

“Lần trước đến thành phố Tấn cháu đã phát hiện cô có vấn đề rồi. Khi Trình Nguyệt Như tìm được hộp và khóa ngọc trong sân nhà Ninh Cảnh Phong, cháu mới nghĩ đến cô.” Hàn Khải Uy đi đến trước người Tô Dương Dương, chắn cô ở sau lưng, hung ác liếc nhìn Ninh Cảnh Phong.

Ninh Cảnh Phong mặt không đổi sắc trừng lại anh.

“Cháu rất thông minh.” Hàn Tuyết điều chỉnh biểu cảm trên mặt: “Nhưng cháu càng ngày càng không giống người nhà họ Hàn rồi, người nhà họ Hàn không có ai không quyết đoán như vậy. Cháu của trước kia mới giống người nhà họ Hàn, kiêu ngạo, lạnh lùng, không có tình người. Sau khi Khải Niên chết, vậy mà cháu lại biến thành dáng vẻ khiến người ta chán ghét này.”

“Phải giống cô sao? Bởi vì yêu sai một người mà hủy hoại phẩm chất và giới hạn của nhà họ Hàn!”

“Cháu không có tư cách đánh giá cô.”

Ninh Cảnh Phong cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, móc một khẩu súng ở sau lưng ra: “Hàn Tuyết, còn mạng người nhà tôi!”

Hàn Tuyết nhìn họng súng đen ngòm, lạnh nhạt nói: “Cậu không giết tôi được.”

Hàn Tuyết đảo mắt nhìn về phía Hàn Khải Uy: “Cô không muốn giết cháu, cháu là trụ cột của nhà họ Hàn chúng ta. Bây giờ cháu đi vẫn còn kịp!”

“Rốt cuộc cô muốn tay mình dính thêm bao nhiêu máu mới bằng lòng dừng lại?”

“Tất cả những gì cô làm đều là vì khiến cho Trình Tử Trí không thoải mái, để khiến cho con gái ông ta quan tâm nhất chết, cô sẵn lòng làm bất cứ điều gì. Trái lại là cháu, Hàn Khải Uy, cháu vì một người phụ nữ mà dám chất vấn trưởng bối của mình, đối đầu với trưởng bối của mình, cháu không cảm thấy cháu rất bất công sao?”

“Cô từng coi chúng cháu là người thân sao? Vì một người đàn ông mà đã rất lâu không về nhà, khiến cho ông nội bà nội nhớ mong, khiến cho anh cả của cô lo lắng, còn vì thế mà dính dáng đến giới hạn của luật pháp, cô có tư cách gì nói ra từ bất công?” Trong lúc nói chuyện, Hàn Khải Uy nhéo nhéo tay Tô Dương Dương, lặng yên không một tiếng động viết chữ ‘đi’ lên lòng bàn tay cô.

Tô Dương Dương thầm khiếp sợ, cố gắng khống chế cảm xúc trên mặt.

Hàn Khải Uy tiếp tục nói: “Đến bây giờ cô vẫn không cảm thấy mình có lỗi sao? Trước khi gặp cô Trình Tử Trí đã kết hôn sinh con rồi, cho đến bây giờ ông ta chưa từng yêu cô, cô yêu đơn phương ông ta, ông ta không đáp lại cô, nói rõ tình trạng của ông ta với cô, vậy mà lại trở thành ông ta có lỗi với cô? Từ lúc nào nhà họ Hàn chúng ta lại có một người không hiểu chuyện như vậy?!”

“Người phụ nữ của ông ta không nên đối xử với cô như vậy!” Căm hận trong mát Hàn Tuyết ngày càng rõ ràng.

“Cách làm của bà Trình có lỗi sao? Cô uy hiếp đến gia đình bà ta, bà ta không nên phản kích? Trong lòng cô, chắc hẳn bà ta nên để cô gả vào nhà họ Trình, để hai nữ hầu một chồng, hay là chủ động ly hôn với Trình Tử Trí, tặng lại vị trí của mình cho cô?”

“Bà ta không có tư cách đứng ở bên cạnh Trình Tử Trí!”

“Có tư cách hay không thì Trình Tử Trí là người rõ ràng nhất. Viện cớ gì cũng không bù đắp được sai lầm của cô. Nhiều năm như vậy mà vẫn chưa đủ để cô tỉnh táo lại sao? Mỗi năm ông nội bà nội đều đến ở cùng cô, anh cả cháu qua đời cũng không đủ để cô trở về nhà họ Hàn? Người trong nhà đều chiều theo cô, cô đã từng nghĩ đến, tại sao vì một người đàn ông không yêu cô, không có bất kỳ quan hệ gì với cô mà từ bỏ người nhà của mình?” Hàn Khải Uy vừa nói vừa đi về phía Hàn Tuyết.





Cô Vợ Dễ Thương


Cảm xúc của Hàn Tuyết xuất hiện một tia giao động: “Khải Uy, cô, cô biết thiếu nợ các người quá nhiều. Đời này của cô chỉ như vậy thôi, Trình Tử Trí là chấp niệm và tâm ma của cô. Cô biết cô phải khắc chế mình, nhưng cô thật sự không có cách nào. Cô không khống chế được mình..."

Hàn Khải Uy giơ tay lên nắm vai Hàn Tuyết: “Cháu tin tưởng cô có thể khắc chế tình cảm của mình. Cô, cô quên cô từng là quý nữ danh viện đẹp nhất, phong độ, lễ nghi của cô đều là tuyệt nhất. Những năm này, cho dù cô ở thành phố Tấn cô cũng làm rất tốt. Về nhà, có được không? Bây giờ Tiểu Bảo đã nguyện ý nói chuyện, Vân Nhi cũng có một em bé, cô có thể đào tạo hai đứa nhỏ lễ nghi. Đừng sống một mình ở thành phố Tấn nữa."

Nước mắt đong đầy hốc mắt Hàn Tuyết: “Cô không muốn hại các người."

"Chúng cháu có năng lực tự vệ. Cô, cho tới bây giờ cháu không cho là cô sẽ hại người. Cô có nhiều cơ hội hại Dương Dương vậy, cô cũng không làm như vậy. Cô cũng thích Dương Dương, có đúng không? Coi như cô hận Trình Tử Trí, nhưng vẫn không nỡ ra tay độc ác với con gái của ông ta, giúp cô ấy tìm được ba mẹ đối tốt với cô ấy."

Hàn Tuyết nhìn khuôn mặt Hàn Khải Uy sáng trong và khoan dung, một sự tủi thân chưa bao giờ có từ đáy lòng chợt dâng lên, trong nháy mắt nước mắt dính đầy cả khuôn mặt.

Lúc Hàn Khải Uy và Hàn Tuyết nói chuyện, Tô Dương Dương tỏ ý Ninh Cảnh Phong cùng cô cùng nhau rời đi.

Ninh Cảnh Phong cũng không ngu.

Khi Hàn Khải Uy và Hàn Tuyết nói chuyện phân tán sự chú ý của bà ấy, anh ta mới có tinh lực chú ý sự khác thường trong sân một chút.

Trong không khí tràn ngập một mùi thuốc nổ.

Đất trong sân tựa hồ là mới được thêm vào.

Ninh Cảnh Phong để Tô Dương Dương rời đi trước, anh ta từ một cái góc độ khác ngăn trở tầm mắt của Hàn Tuyết.

Cảm xúc của Hàn Tuyết tựa hồ dần dần bình phục lại, bà ấy chỉnh sửa đầu tóc một chút.

Quay đầu vừa vặn nhìn thấy Tô Dương Dương mau chóng đi ra cửa viện.

Sắc mặt bỗng dưng biến đổi, lộ ra tàn nhẫn, là nụ cười máu: “Khải Uy, cháu thật giỏi, ngay cả cháu cũng phản bội cô. Cháu sẽ phải trả giá thật lớn."

Lời Hàn Tuyết vừa dứt, một trận vang lớn lập tức vang khắp bên trong viện.

Tô Dương Dương cũng cảm giác được một lực trùng kích to lớn.

Sau đó, cô bị người đè ở dưới thân.

Tô Dương Dương thét chói tai giãy giụa: “Thổ Hào. . ."

Ninh Cảnh Phong ôm cô vào trong ngực, lấy tay đè đầu cô ở ngực.

Lúc làm xong động tác này, thân thể Ninh Cảnh Phong run lên kịch liệt một cái.

"Anh Ninh, anh buông em ra, em muốn nhìn Khải Uy một chút."

Ninh Cảnh Phong cũng không trả lời cô.

Ngay sau đó tiếng vang lớn tấn công lần nữa. . .

——

Lúc Tô Dương Dương thanh tỉnh lại, phát hiện cô ở bệnh viện.

Lưu Mộc Miên hốc mắt đỏ bừng ngồi ở mép giường, thấy Tô Dương Dương mở mắt ra, vội vàng hỏi: "Khải Uy và anh Ninh đâu?"

"Bọn họ vẫn còn ở phòng chăm sóc đặc biệt. Tại sao các con đột nhiên chạy đến thành phố Tấn?

"Con nói với mẹ sau. Mẹ, con muốn đi xem Khải Uy, anh ấy nhất định bị thương rất nặng." Tô Dương Dương vừa nói vừa nhảy xuống giường.

Chân vừa chạm đất, thì “au” hai tiếng.

"Con cẩn thận một chút, chú ý chân gãy của con, đừng không bị nổ què, lại tự mình làm què."

"Con quá nóng lòng rồi." Tô Dương Dương nghiến răng nghiến lợi nói.

Cô thích ứng chân què của cô một chút, nhờ Lưu Mộc Miên đỡ đến phòng bệnh của Ninh Cảnh Phong.

Ninh Cảnh Phong còn đang hôn mê, Tô Dương Dương dời đến phòng bệnh của Hàn Khải Uy, ngồi bên mép giường.

Sau khi Lưu Mộc Miên dặn dò cô mấy câu thì lui ra ngoài.

Khuôn mặt của Hàn Khải Uy trên giường bệnh tái nhợt, trên lưng trần trải đầy vết sẹo nhìn thấy mà giật mình, còn rỉ ra máu.

Tô Dương Dương nhìn chỗ máu thấm sâu nhất, đối diện chỗ đó là vị trí của tim.

Tô Dương Dương run rẩy đưa tay ra, cầm tay Hàn Khải Uy, tự lẩm bẩm: "Thổ Hào, anh có khó chịu không?"

Tay Hàn Khải Uy nhẹ nhàng giật giật, suy yếu mở mắt ra.

Sau khi thấy Tô Dương Dương, lộ ra một nụ cười an tâm mà tái nhợt.

Nước mắt Tô Dương Dương rơi xuống: “Thổ Hào. . ."

"Tôi, tôi không sao, em. . . em đừng lo lắng. . ." Hàn Khải Uy nói rất chậm chạp.

Ngắn ngủi một câu nói, thở hổn hển mấy hơi.

"Thổ Hào, thật xin lỗi, thật xin lỗi, em nên cẩn thân hơn một chút. Nếu em không đuổi theo người kia, cũng sẽ không bị anh Ninh mang đến thành phố Tấn. Anh sẽ không đến thành phố Tấn tìm em, cũng sẽ không gặp nguy hiểm." Tô Dương Dương dán tay Hàn Khải Uy lên cạnh mặt, vuốt nhè nhẹ.

"Ngốc, người phải nói xin lỗi là tôi."

"Anh không có gì có lỗi với em, những chuyện kia không phải anh làm, anh không cần nói xin lỗi." Tô Dương Dương muốn nhìn vết thương của anh, lại sợ làm đau anh.

Trong lúc nhất thời, tay và mắt cũng không biết nên để ở đâu.

"Nếu như tôi cũng không cần nói xin lỗi, em càng không nên nói xin lỗi tôi."

Tô Dương Dương hít mũi một cái: “Thổ Hào, anh tiếp tục nghỉ ngơi đi. Em ở đây với anh."

Hàn Khải Uy cố hết sức nhắm mắt một cái, môi khô có chút rách da.

Tô Dương Dương buông tay anh, ở đầu giường rót ly nước, dùng tăm bông cẩn thận giúp anh làm ướt môi.

Sau đó, lại dè dặt thả ống hút, để anh uống nước.

Hàn Khải Uy uống một hớp, thoải mái không ít, cười nói: "Em thật biết chăm sóc bệnh nhân."

"Nhưng em không muốn chăm sóc anh."

Hàn Khải Uy giật giật khóe miệng: “Em bị thương ở đâu?"

"Chân bị đụng một chút. Em không bị thương tích gì, anh và anh Ninh bị thương nặng hơn em rất nhiều." Tô Dương Dương dừng một chút, nhỏ giọng hỏi: "Cô đâu? Cô thế nào rồi?"

"Ba bí mật đưa cô về thành phố Thương rồi, để bác sĩ gia đình chữa trị."

"Sau đó thế nào?"

"Sao em không hỏi một chút chuyện nhà họ Trình?"

" Chờ anh khỏe rồi em hỏi sau."

"Trình Nguyệt Như đang trên đường tới thành phố Tấn, em đã nghĩ xong đối mặt với cô ấy thế nào chưa?"

"Cô ấy biết những chuyện cô làm không?"

"Biết một chút."

Tô Dương Dương có chút nóng nảy: “Cô ấy sẽ làm thế nào?"

"Thái độ của cô ấy đối với chuyện này quyết định bởi em."

Trong lòng Tô Dương Dương sáng tỏ: “Thổ Hào, em có chút loạn. Em không có tình cảm gì với cô ấy, em có chút hận cô ấy, cũng không thích cô ấy."

"Tôi biết. Chuyện của cô anh sẽ cho em một lời giải thích sau. Còn Trình Nguyệt Như, dựa theo ý em là được."

"Cô anh thật sự là bởi vì Trình Tử Trí biến thành như vậy sao?"

"Chuyện của trưởng bối, không tiện nói sau lưng."

Tô Dương Dương gật đầu một cái: “Em hiểu rồi. Em thấy pháp y Trình chỉ biểu lộ thái độ của em là được, sẽ không liên quan đến những người khác."

"Anh đã nói rồi, dựa theo tâm ý của em là được, những thứ khác em không cần suy nghĩ."

Hốc mắt Tô Dương Dương nóng lên, cô dùng sức chớp mắt mấy cái: “Thổ Hào, em cũng không muốn sống cuộc sống phức tạp như vậy chút nào."

"Tôi biết."

"Anh ngủ đi. Chờ pháp ý Trình tới, em lại đi."

Hàn Khải Uy nhắm mắt một cái, không mạnh mẽ chống đỡ nữa, rơi vào ngủ mê man.

Tô Dương Dương nhìn khuôn mặt Hàn Khải Uy tái nhợt nhưng an tĩnh ngủ, có chút hoảng hốt.

Cho tới bây giờ cô chưa từng thấy Hàn Khải Uy như vậy, dĩ vãng anh ung dung không vội vã, thanh nhã, ấm áp, cô đã quen sự mạnh mẽ và vững vàng của anh.

Hàn Khải Uy nằm trên giường bệnh yếu ớt không dứt làm cho cô vừa xa lạ lại thương tiếc.





Cô Vợ Dễ Thương


Khi Tô Dương Dương bị Lưu Mộc Miên đánh thức, mới ý thức được không biết lúc nào cô nằm ở mép giường Hàn Khải Uy ngủ.

"Mẹ, sao thế?"

"Có cô gái họ Trình muốn gặp con."

"Cô ấy ở đâu?"

"Trong phòng bệnh của con."

Tô Dương Dương đứng lên, khấp khễnh trở về phòng bệnh.

Trình Nguyệt Như đứng ở bên cửa sổ, nghe được tiếng bước chân thì quay đầu lại: “Chào dì, tôi muốn nói chuyện riêng với bác sĩ Tần một chút, được không?"

"Các người xin cứ tự nhiên, tôi đi xuống lầu đi lại chút."

Ánh mắt Lưu Mộc Miên nhìn Trình Nguyệt Như đảo chốc lát, xoay người rời đi.

Tô Dương Dương khập khiễng dời chân đến trên giường bệnh.

Cô và Hàn Khải Uy, Ninh Cảnh Phong đều ở phòng bệnh VIP.

Trừ có dụng cụ chữa bệnh chuyên nghiệp ra, chỗ khác đều rất giống một căn phòng, ở đây không bất tiện chút nào.

Ánh mắt Trình Nguyệt Như nhìn chằm chằm trên người Tô Dương Dương, nhìn nhất cử nhất động của cô.

Cuối cùng đưa ánh mắt đến trên mặt cô.

Gương mặt này cũng không quá giống cô ấy và Trình Giang Minh, chỉ có khí chất rất giống khí chất người nhà họ Trình.

Cô ấy cũng không hiểu, tại sao tướng mạo của sinh đôi có thể chênh lệch lớn như vậy.

Một lần cô ấy hoài nghi quan hệ của cô ấy và Tô Dương Dương, khi đang làm so sánh DNA phát hiện Tô Dương Dương và cô ấy không có chút quan hệ nào, trong lòng cô ấy từng có thất vọng.

Nhưng rất nhanh lại bình thường trở lại.

Không là người thân, làm người bạn có thể nói chuyện được cũng không tệ.

Không nghĩ tới, Tô Dương Dương sẽ là em gái cô ấy. . .

Điều này đồng nghĩa với có người đã từng ở trước khi cô lấy được tóc của Tô Dương Dương động tay chân.

Tô Dương Dương nhận ra ánh mắt của Trình Nguyệt Như, vốn còn muốn nghiêng đầu tránh đi, sau khi suy nghĩ một chút vẫn ngẩng đầu nhìn sang.

Ánh mắt của hai người gặp nhau giữa không trung.

Trình Nguyệt Như đột nhiên không đầu không đuôi nói: "Cô biết tại sao tôi muốn làm pháp y không?"

"Bởi vì thích?"

"Không tính là thích."

"Vậy thì vì cái gì?"

"Muốn tìm cô."

Tô Dương Dương kinh ngạc nhìn Trình Nguyệt Như, trong lúc nhất thời không nghĩ ra nên nói gì.

Trình Nguyệt Như nhìn chằm chằm cô: “Tôi và ba không tin cô chết rồi, chúng tôi cũng tin tưởng cô vẫn còn ở một xó xỉnh nào đó sống thật tốt. Sự thật chứng minh, chúng tôi cũng không nghĩ sai. Cô quả thật còn sống!"

Tô Dương Dương nhíu mày một cái: “Tôi không hiểu, tại sao các người cố chấp với chuyện này như vậy? Đã qua nhiều năm như vậy, các người chấp niệm như vậy với một sinh mệnh căn bản chưa từng tiếp xúc, làm cho người khác thật bất ngờ."

"Cô không cần nói vậy, tôi không tính lừa gạt cô cái gì. Lấy thân phận của cô, chuyện cô có thể biết tôi đều sẽ nói cho cô." Trình Nguyệt Như ngồi vào ghế sa lon đối diện giường bệnh: “Mới đầu chúng tôi quả thật không có tình cảm quá sâu với cô, nhưng cũng có thể bởi vì duyên cớ cô và Giang Minh là sinh đôi, nhìn Giang Minh lớn lên thì sẽ nhớ tới cô.

Mới đầu, khi nhà họ Trình vẫn do ba tôi quản, ông ấy không đặt quá nhiều tinh lực vào việc tìm cô. Mấy năm gần đây, sau khi lui khỏi tuyến hai, suy nghĩ tìm cô cấp bách hơn mấy phần."

"Vậy cô thì sao? Cô nói là bởi vì tôi mới làm pháp y."

"Không sai. Tôi làm pháp y đúng là bởi vì cô. Cô cũng đừng tưởng rằng tôi nhớ cô đến thế nào, mà khi điền nguyện vọng thi vào đại học thì nghĩ đến cô, cảm thấy cô quá khổ rồi, làm pháp y còn có thể giúp những đứa trẻ giống như cô."

"Làm cảnh sát không phải tốt hơn sao? Chiến đấu cứu khổ cứu nạn ở tuyến đầu." Tô Dương Dương bị Trình Nguyệt Như đưa tới một ngữ cảnh thoải mái, tính tình thường ngày lại lộ ra.

"Ba tôi, cũng chính là ba cô không cho phép, qua một tháng đàm phán, ông ấy miễn cưỡng đồng ý tôi làm pháp y."

"Đừng, ba tôi là Tô Thạch Diễn."

"Chậc, đầu óc có thể thông minh một chút không? Nhận tổ quy tông có cái gì không tốt? Cô chỉ cần nhận sẽ có gia thế tốt đẹp, tiền xài không hết, chị gái pháp y cấp cao nhất, anh rể lão đại xã hội đen, em trai nhỏ có bệnh xấu nết, chuyện tốt biết bao."

Khóe miệng Tô Dương Dương hung hăng giật giật: “Ngày nào cô cũng kích thích em trai cô như vậy? Cậu ta không tạo phản sao?"

"Điều kiện trước tiên là phải đánh thắng được tôi." Trình Nguyệt Như nhún vai một cái, nghiêm nghị nhìn Tô Dương Dương: “Hôm nay tôi tới, trừ để nhận nhau với cô, còn muốn hỏi một chút ngày đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ở hiện trường trừ mùi thuốc nổ, cô còn ngửi thấy gì, nhìn thấy gì?"

"Cô muốn nhận vụ án này?"

"Tay của chúng tôi còn chưa duỗi dài như vậy, chỉ là sẽ trợ giúp cảnh sát thành phố Tấn phá án."

"Cô lấy thân phận gì hỏi tôi?"

"Cô có thể tự phán đoán, tôi nghĩ Hàn Khải Uy đã nhắc nhở cô."

Tô Dương Dương phiền não chà xát mặt: “Đám người các người thật sự là quá thông minh, thật là không chơi được các người."

"Cô nên vui mừng mọi chuyện chúng tôi làm đều quang minh lỗi lạc. Vì để cô an tâm, trước tiên tôi nói một chút về một ít tin tức bên tôi lấy được và cách hiểu của tôi với chuyện này."

Tô Dương Dương gật đầu một cái.

"Cô biết tại sao tra vụ án này khó khăn hơn nữa đến bây giờ cũng không có đầu mối rõ ràng chỉ hướng người nào không?"

"Không biết."

Trình Nguyệt Như hừ cười một tiếng: “Có liên quan đến nhà họ Hàn."

"Sao cô biết?"

"Trừ cô đặc biệt ngây thơ vô tà ra, những người khác cũng thật thông minh."

"Cầu không công kích cá nhân." Tô Dương Dương cầm lấy ly nước, lúc có lúc không cắn ống hút.

Trình Giang Tuyết này liếc cái người không có đạo đãi khách, tự rót ly nước: “Lần trước sau kiểu chết kỳ dị của Ninh Duy xuất hiện, tôi và đội trưởng Trương rất nghi ngờ, cuối cùng quyết định mời người ngành đặc biệt tham gia."

"Ngành đặc biệt?"

"Ừ, bọn họ đặc biệt phụ trách chuyện linh dị hoặc chuyện không bình thường."

"Ví dụ như?"

"Ví dụ như phong thủy dị thường, người chết sống lại, ông lão qua đời nhiều năm đột nhiên đòi mạng, tự chém đầu mình còn cầm đầu chạy mấy con phố vân vân các loại."

"Điều này không phải là thuộc về phạm vi phong kiến mê tín sao? Các người không phải là phái vô thần sao?"

"Xử lý công việc ngành chúng tôi không tính là vô thần, so với các người chúng tôi càng tin tưởng tính đa nguyên hóa của thế giới này. Ngoài ra, ai nói cho cô những thứ này là phong kiến mê tín?"

"Chánh phủ luôn tuyên truyền, kết quả các người vừa tuyên truyền, vừa tự mình tin tưởng."

"Cái này phải tuyên truyền. Có rất nhiều người không nắm được khoa học, huyền học, mù quáng tín nhiệm và thi hành sẽ hại chết rất nhiều người, tương tự thảm kịch rất nhiều. Ví dụ như, năm xưa tôi tiếp xúc một vụ án, người bị hại là một bé gái chín tuổi, ông nội người bị hại bị một trận bệnh lạ, đột nhiên mù và không đi được, mời rất nhiều bác sĩ đến khám, cũng không biết nguyên nhân sinh bệnh thành như vậy. Sau đó một vị thầy phong thủy nói là bát tự người bị hại quá nặng, khắc ông nội cô bé, sau này sẽ còn khắc những người nhà, thân thích, người trong thôn khác, tất cả người tới gần cô bé cũng sẽ bị khắc chết. Chỉ có giết cô bé, uống canh thịt của cô bé mới có thể giải trừ nguy cơ."

Tô Dương Dương khẩn trương nhìn cô ấy: “Sau đó thì sao? Bọn họ sẽ không thật sự ngốc mà giết cô bé kia chứ?"

"Giết rồi. Người của toàn thôn đều cầm bát đến nhà cô bé chia thịt chia canh."

Tô Dương Dương khiếp sợ không thôi, trong dạ dày một trận chán ghét dời sông lấp biển: “Sao bọn họ lại tin tưởng lời như vậy? Thế kỷ hai mươi mốt còn có người cho là ăn thịt người có thể trị bệnh?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom