• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Thương Vợ Vô Cùng (2 Viewers)

  • CHƯƠNG 116 NỒI LẨU CAY

CHƯƠNG 116: NỒI LẨU CAY

Xe của An Chi không chỉ thoải mái như vậy mà cô ấy mở nhạc nhẹ, tôi muốn ngủ không ngon chắc cũng khó.

Lúc chạy tới khu nhà của bố tôi đã là hơn ba giờ.

Chúng tôi xách theo túi lớn túi nhỏ vào nhà, nơi có bố chính là nhà, nơi có người yêu chính là nhà, nơi có bè bạn chính là nhà.

Đương nhiên… không phải tất cả bạn bè đều đúng.

Người dân trong khu này vô cùng nhiệt tình, tôi chỉ tới có một lần đã có không ít người nhận ra tôi.

Có hai dì vừa mới mua thức ăn trở về, một người trong đó nói với tôi: “Ôi chao… Là con gái của ông Trình về đấy à, ha ha ha… còn dẫn theo cô bạn xinh đẹp, con gái rượu xinh đẹp, cô bạn cũng xinh đẹp!”

An Chi xấu hổ cúi đầu, hôm nay cô ấy để mặt mộc mà vẫn được người ta khen đẹp, trong lòng đắc ý, mặt lại đỏ đến đáng yêu. Tôi cười nói: “Dì ơi, đây là bạn của cháu, tên là An Chi. Đúng rồi… dì ơi, dì thấy bố cháu không?”

Một dì khác cũng rất nhiệt tình: “Bố cháu à, bây giờ đang đi bộ rèn luyện sức khỏe ở công viên bên cạnh, ngày nào ông ấy cũng nhắc đến cháu đấy, thấy món cháu thích ăn là mua về để ở nhà, kết quả các cháu còn chưa về ông ấy đã cho hết nhà này đến nhà khác ăn rồi. Ông Huỳnh nhà tôi ấy hả… ăn cháo ngô ông ấy làm đến ngán luôn rồi.”

Tôi rất vui vì bố ở trong một khu nhà mà hàng xóm qua lại hòa hợp như vậy, hơn nữa các dì ở đây cũng dễ mến.

Hai dì thấy chúng tôi xách theo túi lớn túi nhỏ, vừa cầm bớt đồ cho chúng tôi vừa nói: “Tụi dì đều ở trên lầu cùng ông Trình, nào nào nào… con gái, tụi dì ít đồ hơn, để tụi dì xách giúp các cháu.”

An Chi có chút ngượng ngùng còn tôi lại rất hào phóng để các dì xách giùm, đi theo sau nói: “Được ạ, cảm ơn dì.”

Bọn họ chỉ đơn giản là muốn giúp chúng tôi, nhận lại niềm vui từ việc giúp đỡ người khác.

Đi tới tầng bố tôi ở, sau khi tạm biệt các dì, hai người tôi và An Chi quyết định làm cơm tối.

An Chi vo gạo nấu cơm, tôi mở cửa tủ lạnh ra, bên trong quả thật được chất đầy, có hai trái cà chua lăn lông lốc xuống vì bị chất cao quá, lăn tới mấy vòng.

Tôi nhặt cà chua lên, lại nhìn rau xanh đầy tủ lạnh, đậu phụ, đậu khô, váng đậu, cá viên, thịt viên, ngô, thật sự là thức ăn lung tung gì cũng có.

Tôi nhanh trí nghĩ ra một ý tưởng thú vị.

Chi bằng làm một nồi lẩu cay đi, trước đây bố từng làm cho tôi, tôi chỉ ở bên cạnh nhìn, hơn nữa… làm một nồi lẩu cay chỉ là bỏ những thứ này vào nấu cùng, mùi vị cũng rất tuyệt vời.

Tôi lại lục tung tìm gia vị cần dùng để làm nồi lẩu cay, quả nhiên tìm thấy trong chiếc tủ nhỏ phía sau tivi.

Tuy bố giấu kỹ như vậy nhưng vẫn bị tôi tìm thấy, tôi biết ông không thể nào nghe lời từ bỏ đồ ăn cay được

Ài… Bác sĩ cũng nói rồi, ăn thức ăn hơi cay một chút không sao, vậy thì tôi sẽ tha thứ cho ông, tiện thể bồi thường cho ông chút vậy!

Tôi làm theo giống trước kia bố làm, từng bước một, cuối cùng lúc ra nồi, An Chi trợn mắt thật to.

Cô ấy kinh ngạc nhìn tôi: “Ngân Hằng… Với kỹ thuật của cô có thể đến lầu 126 làm đầu bếp rồi đấy!”

Tôi khiêm tốn: “Ôi dào… Cô cứ nếm thử trước đi rồi nói mấy lời này cũng không muộn mà!”

An Chi nếm thử một miếng đậu phụ khô, khen không dứt lời: “Ngon, thật sự rất ngon, Trình Ngân Hằng… Lần trước tôi ăn mì cô nấu đã biết cô rất biết nấu ăn, không ngờ cô… cô thật sự là cô gái có khả năng nắm bắt dạ dày tôi nhất.”

“Lạch cạch…” Tiếng mở cửa vang lên.

Bố về rồi.

Ông ấy vui mừng bước vội vào phòng bếp, hít sâu một hơi, khẽ hí mắt ra nói: “Ngân Hằng… Khá lắm, rất thơm.”

An Chi vội vàng để đũa xuống, nuốt hết thức ăn trong miệng, chào bố tôi: “Chào chú, cháu là…”

“Chú biết cháu là ai mà!” Bố tôi đột nhiên mở mắt ra nói: “Cháu là An Chi, lần trước lúc cháu tham gia tiết mục với Ngân Hằng nhà chú, chú đã nhớ cháu rồi, vừa về tới, bà nhà ông Huỳnh đã truyền chuyện con gái chú dẫn một cô bạn xinh đẹp về rồi.”

An Chi có chút ngượng ngùng.

Bố tôi chính là kiểu chỉ cần là người bên cạnh tôi ông ấy đều rất coi trọng. Vì vậy ông ấy vừa qua đây bê thức ăn, vừa bắt chuyện với An Chi: “Nào nào nào… Ăn cơm trước, chú đói chết rồi. Cháu gái, đừng sợ, nếu Ngân Hằng nhà chú bắt nạt cháu, cứ nói với chú là được.”

Ăn bữa cơm này với bầu không khí như vậy thật sự rất sảng khoái, bên ngoài lại bắt đầu mưa.

Tôi kéo An Chi thu dọn chén bát, An Chi ở bên cạnh nhìn, tôi phụ trách rửa bát.

Kết quả bố tôi cũng chạy đến phòng bếp, ông ấy cười như không cười: “Cháu này… Con gái chú từ nhỏ đến lớn chưa từng dẫn bạn về nhà ăn cơm.”

An Chi rất kinh ngạc, dù sao từ nhỏ đến lớn cô ấy cũng có cả đám bạn thân, mỗi ngày đều siêng năng đến từng nhà.

Tôi bất mãn: “Còn không phải là vì lúc nhỏ bố không cho con ra ngoài chạy lung tung sao, chẳng có bạn bè gì cả.”

Bố tôi vỗ trán, bất đắc dĩ nói: “Đó là vì bố muốn con học hành đàng hoàng mà… Sao hả? Bây giờ đang trách bố à.”

Tôi cất chén bát đã rửa xong vào tủ bát, đáp: “Con không trách bố, được rồi, bố, chúng con phải về rồi, bố phải tự chú ý sức khỏe đấy.”

Bố tôi cũng biết nếu tôi muốn đi, có giữ tôi lại tôi cũng sẽ không ở, ông không thể làm gì khác hơn đánh nói: “Được… Có thời gian nhất định phải về nhiều đấy!”

Tôi gật đầu, đưa cho bố đồ đạc mà An Chi mua cho ông, dặn dò: “Bố đừng nói con phí tiền nữa, đây đều là An Chi mua cho bố đấy.”

Bố tôi nhận lấy, nói với An Chi: “Cháu à, đến chơi thường xuyên nhé!”

An Chi gật đầu, tôi kéo cô ấy ra ngoài cửa, An Chi vẫn còn vẫy tay nói: “Tạm biệt chú…”

Ra cửa, An Chi hỏi tôi: “Sao không ở lại một đêm đi!”

Tôi lấy di động ra mở một tin nhắn cho cô ấy xem: “Niko sắp về rồi, tôi là người mẫu cho triển lãm thiết kế thời trang lần này, phải về chuẩn bị tốt một chút.”

An Chi cầm lấy di động, trên tin tức hiển thị: cô Trình Ngân Hằng, chào cô, tuần này Niko sẽ về thành phố G, đến lúc đó tất cả người mẫu phải tập hợp để gặp mặt, hơn nữa do cô Niko đích thân thiết kế trang phục. Mong cô lùi lại thông báo của mấy ngày này, đợi Niko trở về.

Trợ lý của Niko: Jieke.

An Chi trả di động lại cho tôi, nói: “Vậy à, vậy đúng là nên về chuẩn bị thật tốt.”

Di động của An Chi vang lên, nhưng bị An Chi cúp máy, cô ấy vừa cười vừa nói: “Ngân Hằng… Hôm nay chúng ta đừng vội đến lầu 128 nhé, không phải cô còn phải về chuẩn bị sao?”

Tôi cười nói: “Không sao đâu.”

An Chi nói: “Ngoan nào… Lần sau hãy đi lầu 128, đi thôi, bây giờ tôi đưa cô về trước.”

Tôi gật đầu, thầm cảm ơn sự dịu dàng của An Chi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom