• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Thương Vợ Vô Cùng (3 Viewers)

  • CHƯƠNG 105 EM TỚI RỒI

CHƯƠNG 105: EM TỚI RỒI

"Em tới rồi..." Tiếng đáp lại dĩ nhiên không phải của tôi, mà là của An Chi.

Cố Vũ Thành nhìn An Chi, lại nhìn tôi, tôi nhét một tờ giấy vào trong lòng bàn tay Cố Vũ Thành.

Anh ta không hiểu nhìn tôi, hỏi: "Cô đang..."

Tôi vui vẻ giải thích: "Nếu như... Anh cảm thấy có mấy lời không dễ dàng nói ra, có thể thử gọi điện thoại trao đổi."

Cố Vũ Thành nhìn tôi đầy biết ơn, lời nói không còn mạch lạc: "Tôi... Tôi... Cám ơn cô, Ngân Hằng..."

Tôi không biết nên trả lời thế nào, chỉ là cười một tiếng, khoát khoát tay nói: "Không cần cám ơn, tôi đi trước đây!"

Nói xong, tôi vừa cười vừa bước từng bước tới trước mặt An Chi, nói với cô ấy: "An Chi... Tôi... Tôi không biết tôi làm như vậy có đúng hay không, nhưng cô nhất định phải hiểu, tôi là vì muốn tốt cho cô."

An Chi đáp lại tôi bằng một nụ cười mỉm.

Tôi tiếp tục đi vào bên trong, anh chàng Cố Thành Phan của tôi, chú chó nhỏ còn đang chờ tôi mà!

Liên lạc với An Chi đã là chuyện ban ngày, sau khi Cố Vũ Thành chụp hình cho tôi xong, tôi liền liên lạc với cô ấy.

Thời điểm tín hiệu đã kết nối tôi vô cùng khẩn trương, bởi vì tôi biết Cố Vũ Thành quá rồi, luôn luôn có khả năng nói mà không giữ lời!

Giọng nói mang theo chút biếng nhác của An Chi trong điện thoại rất mềm mại: "A lô... Ngân Hằng à, sao thế?"

Tôi lắp ba lắp bắp nói: "An Chi... Chuyện đó, cô dậy chưa?"

An Chi ở bên đầu điện thoại bên kia ngáp một cái: "Dĩ nhiên... là chưa rồi, ha ha... Sao vậy? Có chuyện gì à?"

Tôi không biết nên bắt đầu nói từ đâu, nên trực tiếp hỏi cô ấy hôm nay là sinh nhật Cố Vũ Thành có muốn tới hay không sao? Hay là nói tôi muốn đưa số điện thoại của cô ấy cho Cố Vũ Thành, muốn hỏi một chút cô ấy có đồng ý hay không?

Thời điểm tôi vẫn đang băn khoăn điểm này, An Chi lên tiếng trước: "Có phải cô đã đi tham gia party sinh nhật của Cố Vũ Thành rồi hay không? Muốn hỏi tại sao tôi không đến à? Hay là có chuyện khác?"

Trời ơi, An Chi thật sự quá thân thiện, tôi lắc đầu một cái, lại nghĩ đến An Chi không thấy được ngôn ngữ tay chân của tôi, thành thật nói: "Cố Vũ Thành tìm tôi hỏi phương thức liên lạc với cô, tôi không biết có nên cho anh ta hay không."

An Chi trầm mặc một hồi mới lên tiếng: "Đây là chuyện tùy cô quyết định, không quan trọng, Ngân Hằng, hôm nay tôi sẽ đến cho anh ta một ngạc nhiên, đến lúc đó cô hẹn anh ta ra ngôi đình lần trước nhé."

Tôi có chút kinh ngạc, kinh ngạc lúc đó căn bản không so được với Cố Vũ Thành về sau: "Trời ơi... An Chi, tại sao?"

An Chi cười: "Ha ha... Đứa nhỏ ngốc, nói ra rất dài dòng, sau này tôi sẽ từ từ nói cho cô, Chỉ có điều... Bây giờ còn chưa được!"

Tôi hiểu, hẳn là lúc đầu hai người ở chung với nhau từng có cái ước định gì đi, nếu không Cố Vũ Thành cũng sẽ không một mực tìm tôi hỏi số điện thoại An Chi đâu!

Tôi nói: "Được, đồng ý với cô."

Sau hết thảy, cứ theo lẽ thường mà tiến hành.

Nhìn bóng lưng Trình Ngân Hằng đi xa, bộ phận mềm mại nhất trong lòng An Chi lại bị làm cảm động.

Cô gái này, thật sự là một đứa nhỏ ngốc, rõ ràng là lúc nào cũng xem xét bản thân mình, suy nghĩ làm sao để bạn bè được vui vẻ, nhưng lại luôn sợ hãi, sợ những chuyện như vậy liệu bạn mình có thích hay không.

"Số phận cho dù có lang bạt kỳ hồ... Số phận cho dù có ly kỳ khúc chiết... Số phận chính là đe dọa người, khiến cho người không vui..." Tiếng chuông reo đến lần thứ ba, An Chi mới nhận điện thoại, cô dĩ nhiên biết được đây là Cố Vũ Thành gọi tới.

An Chi nhận, nhưng cũng không nói chuyện, đúng vậy, kiêu ngạo như Cố Vũ Thành, nhưng cũng phải bế tắc trước mặt An Chi.

An Chi có lúc nghĩ, ban đầu sở dĩ thích Cố Vũ Thành, còn có một phần lớn nguyên nhân là bởi vì anh ta luôn luôn nhường nhịn mình vô điều kiện!

Rốt cuộc vẫn là Cố Vũ Thành mở miệng nói chuyện trước: "An Chi... Thật không nghĩ tới hôm nay cô sẽ đến đây, tôi... Tôi rất vui."

Giọng nói có chút run, chỉ có điều thật sự phải cảm ơn Trình Ngân Hằng có tâm, cho mình một số điện thoại, bởi vì nếu là mặt đối mặt nói, Cố Vũ Thành e rằng sẽ càng lúng túng hơn.

Mà An Chi lại là giọng nói vững vàng, nhưng thật ra trong lòng cũng đã sớm dời non lấp biển, chỉ là che giấu đi ưu tư, bản thân đã từng làm một diễn viên hẳn đã phải có dày công tu dưỡng.

Cho nên vẻ mặt An Chi đầy bình thản lên tiếng: "Ha ha... Không phải khi đó đã đồng ý với anh, bất luận sau đó có chia tay hay không, party sinh nhật 25 tuổi của anh nhất định phải tham gia hay sao."

Đúng vậy, đúng như Trình Ngân Hằng dự đoán, đây là ước định nhỏ khi bọn họ còn đang yêu nhau nồng nhiệt nhất.

Khi đó, Cố Vũ Thành giống như nâng An Chi trong bàn tay mà thương yêu, mình vốn lớn năm tuổi so với cô ấy, nói lời yêu cũng biểu hiện rất trưởng thành, rất cơ trí.

An Chi ngây thơ hỏi một vấn đề sau này bản thân nghĩ lại thật sự là không có khả năng tồn tại: "Cố Vũ Thành... Nếu sau này chúng ta chia tay, anh thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ em chứ?"

Cố Vũ Thành không phải là không chút do dự nói: "Sẽ như vậy rồi." Mà là suy nghĩ một hồi sau, trả lời rất nghiêm túc: "Bất luận như thế nào, chúng ta đặt một cái ước định đi, party sinh nhật hai mươi lăm tuổi của anh em nhất định phải tới, được không?"

An Chi gật đầu một cái, không để ý chút nào nói: "Mẹ nó, anh thật đúng là muốn chia tay với em rồi, không thể nào, không có khả năng đó."

Cố Vũ Thành không thuận theo An Chi nói: "Được rồi được rồi, không có khả năng đó." Mà là lặp lại lần nữa: "Đồng ý với anh được không? Party sinh nhật hai mươi lăm tuổi của anh em nhất định phải tới, anh có một món quà muốn tặng em."

An Chi lúc này mới gật đầu qua loa lấy lệ một cái: "Được, đồng ý với anh đó!"

Nhớ lại đoạn hồi ức này, An Chi của hiện tại suy nghĩ một chút, khi đó nên hoài nghi, anh ta không hùa theo lời mình, mà là lặp lại lần nữa, đây đích thị là chút mưu mô trong đầu Cố Vũ Thành đi!

Chỉ là thông minh như An Chi, cũng có lúc chiến bại. Lý do chiến bại là gì chứ? Còn không phải cũng là bởi vì yêu hay sao!

Cố Vũ Thành đối diện với An Chi hồi lâu, đôi bên hẳn đều đang nhớ lại chuyện cũ, những chuyện đã cho rằng quên mất, nhưng hiện tại rõ ràng như vậy đặt ở giữa hai người.

Nhắc nhở bọn họ rằng, quá khứ chúng ta đã yêu nhau như vậy, vì sao hôm nay lại trở nên xa lạ đến thế.

Sau đó An Chi rất vui mừng, vui mừng vì khi bọn họ gặp nhau không thể nào giống như bạn bè mà cãi nhau ầm ỉ, bởi vì không thể nào làm bạn được nữa, cũng là bởi vì trong lòng còn tình yêu.

Cố Vũ Thành trầm mặc một lúc mới lên tiếng: "Món quà anh chuẩn bị cho em, là phòng thủy tinh trước kia em vẫn luôn nhắc đến với anh, em nói... Em muốn tất cả những hoa cỏ bên trong phòng thủy tinh, vĩnh viễn không héo tàn, An Chi... Anh làm được rồi."

Vốn tưởng rằng có thể khơi dậy lòng hiếu kỳ của An Chi, không nghĩ An Chi lại không thèm để ý chút nào: "Oh, vậy tốt rồi, anh vấn luôn rất đỉnh mà."

Lòng Cố Vũ Thành trầm xuống, dần dần chìm sâu.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom