• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (2 Viewers)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-390.html

Chương 390: VÔ CÙNG VUI MỪNG




“Suy nghĩ này của em đúng là không thực tế.” Phương Tiện khinh bỉ, “Bảo sao lúc đó em trở về lại hỏi bọn anh có thể công khai được hay không.”



“Không biết cái người hiện giờ đã đăng ký kết2hôn với cô ấy có suy nghĩ giống với em lúc đó, luôn cảm thấy cái người này dù đứng ở trước mắt mình nhưng chỉ một giây sau là sẽ biến mất, vì thế mới muốn dùng đủ mọi cách9để duy trì mối quan hệ, để tuyên bố chủ quyền không nhỉ? “Đúng là cơ hội chỉ trong nháy mắt, bỏ lỡ rồi là không có lại được nữa.” “Em phải xốc lại tinh thần của mình đi, tour lưu6diễn vòng quanh thế giới của chúng ta sắp bắt đầu rồi đấy.”



“Em biết.” Nói xong câu đó, Quả Tử Lê xoay đầu nhìn sang Nghệ Ảnh ở bên cạnh và hỏi: “Chị, chị có muốn đi cùng trong tour lưu0diễn không.”



Nghê Ảnh thừa nhận, trong một khoảnh khắc chị ta đã do dự và có xúc động muốn cự tuyệt. Nhưng cuối cùng, khi nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh và hiền hòa của Quả Tử Lê, lời cự7tuyệt ra đến khóe miệng lại biến thành một cái gật đầu nặng nề.



Chẩm Khê quay về Hàn Quốc, lại tiếp tục lao đầu và việc chuẩn bị cho album mới. Công ty hứa hẹn, nếu album lần này có thành tích tốt sẽ cân nhắc việc tổ chức cho nhóm bạn có một buổi concert phạm vi nhỏ. Concert, đây là chuyện mà Chẩm Khê vẫn luôn tha thiết mong mỏi kể từ khi bước chân vào nghề này đến giờ.



Tuy nhiên, một ngày trước khi chính thức trở về Hàn Quốc, cô nhận được cuộc điện thoại từ đứa con trai hờ của Chẩm Toàn, đứa em trai hờ của cô.



“Chị, bổ bị trúng gió, trong nhà không có ai cả, chị trở về nhà một chuyến đi.”



Lúc nghe nó nói như vậy, trong lòng Chẩm Khê có cảm giác rất phức tạp, rất khó hiểu, cũng rất phiền phức, cô có quá nhiều lời muốn nói toạc ra.



Cuối cùng, cô vẫn nuốt xuống, chỉ lạnh nhạt nói: “Chờ khi nào ông ta hấp hối thì hẵng báo cho tao biết.”



Nói xong, cô cúp điện thoại. Cô cũng đoán nếu không có được sự giúp đỡ của cố, chắc chắn Chẩm Tinh Thần sẽ lại gọi điện cho Vân Tụ. Cho nên cô gọi trước cho anh.



“Bất kể bọn họ nói cái gì anh cứ trả lời qua loa lấy lệ cho em, nhưng đừng đồng ý cái gì cả. Mặc kệ là muốn anh tới xem, hay muốn anh cho ít tiền, anh cũng đừng đồng ý, cứ để bọn họ tới tìm em.” Bất ngờ là, từ sau cú điện thoại đó, Chẩm Tinh Thần thật sự không còn liên lạc với cô lần nào nữa. Vì thế, cô chuyên tâm vào việc chuẩn bị cho album mới.



Kết thúc ba tháng hoạt động tuyên truyền, lịch trình và công việc cũng ít hơn. Đúng vào lúc này, Chẩm Tinh Thần gọi lại cho cô, nói rằng Chẩm Toàn không còn sống được mấy ngày nữa. Cô suy nghĩ cẩn thận và quyết định trở về một chuyến, cô xin công ty cho nghỉ phép.



Cô và Vân Tụ hẹn nhau ở thành phố E, vừa nhìn thấy anh, cô đã khóc và nói:



“Chẩm Toàn sắp chết rồi.”



“Anh biết.” Vân Tụ ôm lấy cô, “Giờ chúng ta sẽ về đó ngay.” Từ thành phố E bay đến thành phố Y đã là 9 giờ tối, cô kéo Vân Tụ đến thẳng bệnh viện nơi Chẩm Toàn đang nằm. Bà vợ bé và Chẩm Tinh Thần vừa tan học đều đang ở trong bệnh viện, nhìn thấy cô, bà ta nói ngay: “Sao con đến nhanh vậy.”



“Sợ ông ta chết, có mấy lời tôi không kịp nói.” “Đan Đan.” Đây là lần đầu tiên người phụ nữ kia gọi tên của cô, bà ta nói: “Dù gì ông ấy cũng là bố của con.”



“Ừm, thể cho nên đây là lý do vì sao bây giờ tôi chịu đến đây gặp ông ta đấy.” “Vậy dì phải báo với Chẩm Hàm một tiếng là con đã đến.”



“Nó tới rồi à?”



“Cũng vừa tới hôm nay, còn đi cùng một cậu thanh niên đến thăm bố con, vừa đi không bao lâu.”



“Nhiêu Lực Quần?”



“Hình như là cái tên này.”



Chẩm Khê hừ giọng.



Cô đẩy cửa ra và nói: “Giờ tôi vào xem ông ta.”



Vân Tụ đi cùng cô vào phòng bệnh. Vừa vào đã nhìn thấy một ông già đang đeo ống thở nằm trên giường. Chưa bao giờ cô nhìn thấy một Chẩm Toàn già nua như thế này. Trong ấn tượng của Chẩm Khê, Chẩm Toàn vẫn luôn là một kẻ chăm chút vẻ ngoài, trên đầu không có một sợi tóc bạc nào. Còn trong ấn tượng của người khác thì ông ta là người lúc nào tinh thần cũng phơi phới. Nhất là sau khi ở cùng cô vợ bé này, ông ta càng cười nhiều hơn, đứng chung với bà ta trong cách biệt tuổi tác cũng không rõ ràng lắm.



Nhưng người hiện đang nằm ở trên giường này, đầu tóc bạc phơ, trông già cả ốm yếu, lụ khụ, khác hoàn toàn với người đàn ông lúc nào cũng nghiêm khắc trong ấn tượng của cô.



“Ông còn nhận ra tôi không?”



Cô đứng ở chỗ ông ta có thể nhìn thấy được và hỏi một câu như vậy. “Nếu còn thì chớp mắt mấy cái.” Chẩm Toàn chớp mắt.



“Không ngờ tôi sẽ tới thăm ông à?”



Chẩm Toàn không có phản ứng gì.



“Nói thật, tôi cũng không định đến. Tôi vốn cho là, hôm nào đó mà đột nhiên nghe thấy tin ông đã chết, chắc tôi chỉ cảm thán mấy câu là xong. Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ chẳng quan tâm đến chuyện ông sống hay chết làm gì. Nhưng hôm qua Chẩm Tinh Thần nói với tôi là ông sắp chết, tôi suy nghĩ và quyết định vẫn về thăm ông một lần.”



Ngón tay Chẩm Toàn khẽ động, hai mắt trợn trừng.



Chẩm Khê tìm một cái ghế rồi ngồi xuống bên cạnh Chẩm Toàn, cô nói tiếp: “Ông đừng hiểu lầm, không phải tôi về để giúp ông làm đám tang đâu. Thực tế thì sau khi ông chết, tôi cũng sẽ không đến dự đám tang của ông đâu. Tên của tôi và Vân Tụ cũng sẽ không được khắc trên bia mộ của ông. Duyên phận cha con giữa tôi và ông, đời này cứ kết thúc như vậy đi.”



“Còn về phần con gái cưng Chẩm Hàm của ông có chăm lo cho ông hay không thì tôi không biết. Nhưng với cái đức hạnh hiện giờ của nó, chắc nó sẽ không bao giờ làm mấy chuyện phải bỏ tiền ra như thế này đâu. Cho nên chưa biết chừng, sau khi ông nhắm mắt, người lo hậu sự và khóc tang cho ông lại là đứa con trai chẳng có một chút quan hệ máu mủ nào đấy.”



Chẩm Khê thở dài, tiếp tục nói: “Ngẫm lại cả đời này của ông sống cũng rất ly kỳ. Chẳng có bản lĩnh gì mà có thể dụ dỗ người mẹ làm giáo viên của tôi lấy ông, sau đó khi bà ấy mang thai tôi, ông lại câu được mụ Lâm Tuệ lúc đó đang có chồng có con, khiến mẹ tôi tức giận đến mức khó sinh, sinh ra tôi là mẹ qua đời. Chắc lúc đó ông cũng không thèm quan tâm tới tôi đâu nhỉ, tôi nghe nói cái tên Chẩm Khê này là do ông ngoại đặt cho tôi. Mà sau khi mẹ mất, ông cũng thật sự chẳng thèm ngó ngàng gì tới tôi cả. Tôi sống với bà ngoại từ nhỏ đến lớn, nếu không phải vì chuyện học hành thì tôi cũng sẽ chẳng đến tìm ông làm gì.”



“Hẳn ông biết rất rõ cuộc sống của tôi trong mấy năm ở căn nhà đấy như thế nào. Năm tôi mười hai, mười ba tuổi, Lâm Tuệ muốn bán tôi đến thị trấn X để làm gái, kiếm tiền cho Chẩm Hàm và Lâm Chinh đi học, ông chẳng hề phản đối. Khi đó, tôi đã cầu xin ông cho tôi đi học, ông có nhớ mình đã nói gì với tôi không? Ông nói học hành chẳng có tác dụng gì. Cho nên bây giờ ông đừng có rêu rao khắp nơi nói là mình nuôi được hai cô con gái tài giỏi. Chẩm Khê tôi được thành công như bây giờ, chẳng có nửa xu quan hệ gì với ông cả.”



“Sau đó thì sao, đã xảy ra những chuyện gì nhỉ? Lâm Chinh đánh tôi đến mức phải nhập viện. Tôi cố ý dẫn mấy bác người lớn về nhà để họ tận mắt chứng kiến căn phòng không bằng ổ chó ổ lợn của mình. Sau đó, mọi người đồng tình với tôi và tôi còn thi tốt nữa nên mới được đi học. Giờ tôi có thể nói cho ông biết, năm đó Lâm Chinh bị trường đuổi học, phải tới nơi xa xôi đó thật ra hoàn toàn là do tôi làm đấy, là tôi đã công khai toàn bộ chuyện xấu xa mà hắn đã gây ra. Về sau có một lần, Chẩm Hàm suýt nữa bị người ta lừa bán đi mất, cũng là do tôi làm luôn. Lúc ấy, điện thoại di động của ông bị rơi vào chậu nước và bị hỏng là do tôi cố ý mua con chuột về để nó gây ra đấy. Tôi đã nghĩ giết chết Chấm Hàm luôn đi, nhưng cuối cùng tôi vẫn buông tha cho nó, giờ nghĩ lại vẫn thấy tiếc.”



“Về sau, tôi rời khỏi căn nhà đó. Tiền mà mỗi tháng tôi đưa cho ông, bao gồm cả số tiền sau này tôi kiếm được và đưa thêm cho ông nữa, không phải vì hiếu thuận hay kính trọng gì ông đâu, chỉ đơn giản là tôi muốn để lại cho mình một đường lui, không muốn cho người ta nắm được một nhược điểm nào của tôi thôi. Quả nhiên, lúc tôi tham gia cuộc thi tài năng, chuyện tôi và các người không hòa thuận bị khui ra, toàn bộ dân mạng đều đồng tình với tôi. Chung quy, cũng nhờ ông và Lâm Tuệ đã ngược đãi tôi từ nhỏ, cho nên mọi người càng phát hiện ra tính cách kiên cường, hướng về phía trước của tôi, vì thế mới chọn tôi là người chiến thắng.”



“Chắc khi đó ông không hề ngờ tới việc tôi sẽ nổi tiếng đến mức độ ấy phải không? Cũng đúng, lúc đó ông còn chưa ly hôn với Lâm Tuệ, cho nên trong lòng ông chỉ có mỗi đứa con gái cưng Chẩm Hàm. Chính từ lúc đó tôi đã nghĩ mình nên đưa thêm nhiều tiền cho ông, chắc chắn khi có tiền, ông sẽ ăn no rửng mỡ, chưa biết chừng lại... Và đúng như tôi dự đoán, về sau ông cầu được người khác nên quyết tâm ly hôn với Lâm Tuệ. Khi đó trong lòng tôi vui biết chừng nào, chỉ lần Lâm Tuệ không ở bên cạnh ông, tôi sẽ có thể xử từng người một. Có lẽ do thượng đế thương xót tôi, cho nên chẳng bao lâu sau đã lấy đi mạng sống của Lâm Tuệ.”



Chẩm Khê nhìn khóe mắt Chẩm Toàn có nước mắt chảy ra, cô bổ sung thêm một câu:



“Còn bây giờ đến lượt ông.”



“Loại người sĩ diện như ông chắc nghĩ rằng, khi mình chết, tang lễ của mình sẽ rất hoành tráng. Suy nghĩ của ông cũng không sai, dù sao hai đứa con gái ruột của ông đều đã từng là ngôi sao nổi tiếng khắp cả nước, nếu hai đứa đứng ra chuẩn bị hậu sự, chưa biết chừng ông sẽ có một tang lễ nở mày nở mặt hơn cả khi còn sống.”



Chẩm Khê ho khan một tiếng: “Nhưng giờ tôi sẽ nói cho ông biết, tôi sẽ không đến tang lễ của ông. Hơn nữa, tôi sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào đem tên tôi ra gắn với ông. Tôi chẳng quan tâm vợ con bây giờ của ông chuẩn bị tang lễ cho ông ra sao, tôi sẽ không bỏ ra một xu nào đâu. Nhưng nhìn vào tình hình của các người hiện giờ thì rất có thể chờ sau khi ông chết đi, bọn họ nộp tiền viện phí xong sẽ chẳng còn lại bao nhiêu tiền để lo hậu sự cho ông. Nếu như, à chuyện này cũng là bình thường thôi, bọn họ muốn để dành tiền để sống, vậy thì rất có thể ông còn chẳng có chỗ mà chôn cất. Như tôi đã nói rồi, cho dù cuối cùng không có ai đứng ra nhận tro cốt của ông thì tôi cũng không ra mặt đâu.”



Chẩm Khê đứng lên, hơi cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt Chẩm Toàn và nói:



“Chẩm Toàn, duyên phận cha con của hai chúng ta đến đây là kết thúc. Hy vọng kiếp sau tôi sẽ không tiếp tục đầu thai làm con gái ông nữa. Giờ ông sắp chết rồi, tôi cũng có thể an tâm nói cho ông biết, đời này của tôi, từ lần đầu tiên gặp ông đến giờ, tôi vẫn luôn trông ngóng, ngày-ông-chết. Mong muốn ròng rã hơn mười năm của tôi cuối cùng đã thành sự thật. Bây giờ tôi vô cùng vui, thật đấy.”



“Tôi vô cùng vui mừng!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom