• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (1 Viewer)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-386.html

Chương 386: NGƯỜI THẮNG LÀM VUA




Thế giới kỳ diệu như vậy đấy. Thay đổi một kiếp, thay đổi một người, nhưng cái cớ sứt sẹo mà Nhiêu Lực Quần dùng vẫn giống y như trước.



Lúc trước, hắn ta còn2có thể lấy cớ Chẩm Hàm là em gái cô. Nhưng Hà Viện căn bản chẳng có quan hệ gì với Chẩm Hàm, ấy thế mà hắn ta vẫn dĩ nhiên lấy cớ Chẩm9Hàm chỉ quen biết hai người họ.



“Sao Nhiêu Lực Quần lại biết chuyện của mày?” Chẩm Khê hỏi người đang nằm trên giường kia.



“Làm sao mà tôi biết được?” “Mày có thể biết xấu6hổ một chút hay không?” “Tôi biết.” Hà Viện mở miệng, “Là bố cổ liên lạc với Lực Quần, ông ta biết anh ấy ở thành phố T liền liên lạc với anh ấy.”



“Chẩm0Toàn à?”



“Khách quý nha.”



Lúc hai người đang nói chuyện thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Nhiêu Lực Quần xuất hiện, trong tay còn cầm theo hộp cơm. Chẩm Khê chỉ thấy, Chẩm Hàm7nãy giờ vẫn bày ra vẻ mặt bất mãn, sau khi nhìn thấy Nhiêu Lực Quần xuất hiện thì mắt liền sáng lên.



Đôi nam nữ chó má!



“Sao cô lại tới đây?” Chẩm Khê quay mặt sang chỗ khác, không để ý đến hắn.



Nhiêu Lực Quần hoàn toàn không để ý đến thái độ của cô, giống như tự độc thoại một mình, “Bây giờ cô bận lắm nhỉ, vậy mà lại còn có thể dành thời gian đến đây, cũng thật là quan tâm đến cô em gái này.”



Chẩm Khê hừ một tiếng.



Nhiêu Lực Quần dựng cái bàn nhỏ trên giường Chẩm Hàm lên, đặt đồ ăn mới mua xuống đó, sau đó giả vờ nói với giọng điệu phiền não: “Tay không tiện thì phải làm sao bây giờ?” Hà Viện lập tức nói: “Để em bón cho.” Chẩm Khê cảm thấy buồn nôn muốn chết. Lúc này nhìn thấy Hà Viện ngu xuẩn như vậy, giống như nhìn thấy dáng vẻ ngu xuẩn của mình ở kiếp trước. “Để tôi!”



Chẩm Khê đẩy cô ta ra, ngồi xuống bên cạnh Chẩm Hàm.



Cô múc một thìa cơm đầy đưa đến bên miệng Chẩm Hàm. “Ăn!”



Đầu tiên Chẩm Hàm trừng mắt với cô, sau đó lại tỏ ra đáng thương mà nhìn Nhiêu Lực Quần.



Cô thật sự rất muốn móc mắt của nó ra.



“Không ăn à?” Chẩm Khê hỏi.



“Nhiều quá.” Giọng điệu rất tủi thân, rõ ràng là trả lời cô, nhưng ánh mắt lại liếc Nhiêu Lực Quần. “Ăn nhiều thì bệnh mới mau khỏi được.” Chẩm Hàm không lên tiếng, vẫn dùng ánh mắt đáng thương nhìn Nhiêu Lực Quần.



“Hay là để tôi làm đi.” Hà Viện nói.



Chẩm Khê thật sự rất phục, đôi nam nữ chó má này đều đã thể hiện trắng trợn ra như vậy rồi mà Hà Viện vẫn còn chưa phát hiện ra. “Không ăn sao?” Chẩm Khê nói, “Không ăn thì nhịn đói đi, đói vài bữa sẽ muốn ăn thôi.”



Cô thu dọn qua loa chỗ thức ăn kia rồi tiện tay ném vào thùng rác.



Nếu như không phải thật sự không chịu nổi dáng vẻ này của Chẩm Hàm thì cô đã không làm ra cái chuyện lãng phí đồ ăn kia. Chẩm Hàm mếu miệng, hét to một tiếng: “Chị!”



Sau đó bật khóc.



“Thôi đi.” Chẩm Khê lạnh lùng nhìn, nói: “Lúc mẹ mày chết mày còn không khóc, bây giờ giả vờ khóc lóc gì chứ?”



Ánh mắt Chẩm Hàm biến đổi, dùng dáng vẻ giả nhân giả nghĩa giống như hồi còn nhỏ khi Chẩm Khê vừa đến nhà mà nói với cô: “Em thật sự không biết tại sao chị lại ghét em như vậy.” Không biết sao?”



Chẩm Khê cũng bật cười ha ha, nói với người đứng phía sau: “Có thể mời hai người đi ra ngoài một lúc không, tôi có chuyện riêng muốn nói với em gái tôi.” Chẩm Hàm đột nhiên lộ ra vẻ mặt hốt hoảng, sợ hãi nhìn Nhiêu Lực Quần, dịu dàng gọi:



“Lực Quần!”.



Hà Viện kéo Nhiêu Lực Quần đi ra ngoài. Hai người đó vừa mới ra ngoài, Chẩm Khê đã tặng cho Chẩm Hàm một bạt tai. “Mày có biết xấu hổ hay không? Nhiêu Lực Quần là người đã có vợ, mày bày ra dáng vẻ quyến rũ đó nhìn anh ta làm cái gì? Lại còn ở ngay trước mặt vợ người ta.” Trong mắt Chẩm Hàm hiện lên vẻ thù hận, cuối cùng cũng đã thu lại vẻ mặt giả nhân giả nghĩa khiến Chẩm Khê buồn nôn kia.



“Chuyện tình cảm, một bàn tay thì không thể vỗ thành tiếng.” “Ha! Xem ra đây là kinh nghiệm mà mày quyến rũ người đã có vợ nhiều năm như vậy đúc kết ra được nhỉ.” Cô giơ tay bóp một cái vào chỗ bị quấn băng gạc của Chẩm Hàm khiến nó đau đến mức kêu ra tiếng.



“Bị chặt mất hai ngón tay mà vẫn không rút ra được bài học à? Tao đoán mày bị như vậy là do vợ của ông nào đó sai người làm có đúng không?”



Chẩm Hàm không lên tiếng, nhưng nhìn vẻ mặt của nó là biết cô cũng đã đoán đúng tám chín mươi phần trăm rồi.



“Sao thế? Biết có vợ của một vài ông chủ không thể đắc tội được, bây giờ nhìn thấy Nhiêu Lực Quần có chút tiền đồ, Hà Viện lại dễ ức hiếp, cho nên lại có ý đồ với bọn họ?”



“Không cần tôi nói chắc chị cũng biết, Nhiêu Lực Quần cũng không thích Hà Viện” Chẩm Hàm cười nham hiểm, “Nói không thích vẫn là nhẹ đấy, anh ấy vốn ghét Hà Viện Hà Viện là bạn cùng lớp với chị phải không? Chị xem cô ta đứng chung một chỗ với chị, trông như già hơn chị cả mười tuổi.”



“Trông mày cũng già hơn tao cảmười tuổi đấy!” Chẩm Khê cười nói.



Sắc mặt Chẩm Hàm cực kỳ khó coi, mạnh miệng nói: “Bây giờ tôi đang bị bệnh.”



“Đúng.” Chẩm Khê thừa nhận, “Chờ ra viện, có thể quyến rũ người đã có vợ nào đó. Đến lúc đó được người ta cầm tiền nâng đỡ, mày cầm tiền đi đập mặt xây lại là được. Sao thế, mày cho rằng toàn bộ thế giới này cũng chỉ có mày biết chăm sóc cho sắc đẹp à? Hà Viện không đẹp hơn mày à?”



“Nhưng Nhiêu Lực Quần ghét cô ta. Chưa tốt nghiệp cấp ba, không có văn hóa, không có trình độ, không biết trang điểm, không biết giao tiếp với người khác. Mang theo cô ta ra ngoài, ngoài việc khiến anh ấy mất mặt thêm thì chẳng có chút tích sự nào đối với sự nghiệp của anh ấy.”



Chẩm Khê cắn răng, nhịn xuống sự thù hận.



“Mày cho rằng mày đẹp đẽ danh giá à? Bây giờ mày cũng chỉ là một đứa tàn phế thôi.”



“Chị danh giá chắc?” Chẩm Hàm trào phúng cười, “Ngoài việc theo đuổi những giấc mơ viển vông kia với xinh đẹp tỏa sáng trước mặt người khác thì chị còn có cái gì? Nghe nói mấy năm trước chị đã bán hết sản nghiệp mà mình vất vả tích góp được? Sao thế, bây giờ làm thần tượng ở Hàn Quốc có kiếm được nhiều tiền như trước đây không?”



Chẩm Khê cười khẩy. “Cho dù chị cố gắng mười năm, dốc hết tâm huyết đến năm ba mươi tuổi, cũng không kiếm được nhiều bằng tôi quyến rũ được một ông chủ lớn đầu. Người như chị không biết nhìn sắc mặt người khác lại còn hiểu thắng, đàn ông có bản lĩnh sẽ không coi trọng chị. Cho dù đến lúc nổi tiếng nhất thì chị vẫn phải gả cho một tên vô danh, nói không chừng còn để chị kiếm tiền nuôi anh ta. Chờ đến sau khi chị đem hết tiền cung phụng cho anh ta, anh ta sẽ chán ghét chị, sau đó lấy tiền của chị đi tìm một người phụ nữ giống như tôi.”



Chẩm Khê bật cười, mà càng cười càng lớn, càng cười càng khoa trương. Chẩm Hàm nhìn cô, hỏi: “Chị cười cái gì?”



“Đã bảo mày không có chuyện gì thì liên lạc với bố nhiều vào, mày nhìn mày đi, đến bây giờ còn không biết chuyện tao đã kết hôn.”



“Chị kết hôn?” Chẩm Hàm trợn to mắt, “Chị gả cho ai?”



“Người mày quen biết.” “Huy Dương? Không thể nào, anh ta có bạn gái, vậy còn có.” “Anh họ mày.” Chẩm Khê cười, “Nhưng bây giờ mà mày gọi anh ấy là anh họ thì chắc chắn anh ấy cũng chẳng để ý đến mày, mày vẫn nên giống như người khác gọi anh ấy là chủ tịch Vân thì tốt hơn.”



“Lâm Tụ? Chị gả cho Lâm Tụ?”



Chẩm Khê gật đầu. “Chị dựa vào cái gì?”



“Buồn cười, anh ấy cầu hôn tạo, tạo đồng ý, sao lại thành tạo dựa vào cái gì rồi hả? Ôi, hôm nay không mang theo nhẫn cưới đến, nghĩ chắc mày cũng chưa từng nhìn thấy nhẫn kim cương trị giá tám con số trở lên phải không.”



Chẩm Hàm sững sờ.



“Tại sao lại bày ra vẻ mặt này? Cảm thấy Vân Tụ không bằng mấy ông chủ bụng phệ kia của mày, hay là thấy anh ấy hơn tao ít tuổi quá, hay là trông anh ấy quá sạch sẽ đẹp trai, không giống như mấy ông chủ kia của mày, lượng dầu lau được từ trên mặt cũng đủ cho một chiếc xe chạy từ đây đến thành phố E?”



“Chị đắc ý lắm đúng không?” Chẩm Hàm hỏi cô.



“Đương nhiên! Tại sao lại không chứ? Bọn tao tự do yêu đương, tự nguyện kết hôn, anh ấy không làm công chứng tài sản, cho nên tài sản của anh ấy có một nửa là của tao, Vân Thị cũng có một nửa là của tao. Tao đi đến Vân Thị, tất cả những người nhìn thấy tao đều phải gọi tao một tiếng bà Vân.”



“Bà Vân, ha!”



“Tao ở trước mặt người khác là thành viên của nhóm nhạc được chú ý nhất châu Á, xinh đẹp tỏa sáng được hàng nghìn hàng vạn người vây quanh. Ở sau lưng người khác thì là vợ của Chủ tịch Vân thị, hết giờ làm về đến nhà, chủ tịch Vân sẽ nấu cơm, xoa bóp gội đầu cho tao. Cuộc sống của tao đã rất viên mãn rồi, không phải sao? Người như Nhiêu Lực Quần, trong mắt tao cũng giống như con gián, con sâu cái kiến trong thùng rác mà thôi, chẳng qua là nghe đến ba chữ này tao đã không nhịn được muốn nôn ra, cũng là khi mày lại có thể coi trọng. Có điều cũng đúng thôi, mày còn không bằng con gián trong thùng rác mà.”



Có người gõ cửa phòng bệnh, Chẩm Khê thấy những lời muốn nói đã nói gần đủ rồi bèn nói mời vào.



Người đi vào chính là Chủ tịch Vân đã không gặp một thời gian. “Anh họ!” Chẩm Hàm vui vẻ hô lên.



“Ngậm cái miệng của mày lại.” Chẩm Khê nhắc nhở, “Ai là anh họ mày, đừng có dát vàng lên mặt mình nữa.”



“Anh kết hôn với chị em?” Chẩm Hàm hỏi.



Vân Tụ gật đầu.



“Vậy gọi anh là anh rể cũng được rồi.”



Vân Tụ không lên tiếng, ngược lại là Hà Viện đứng sau anh kêu ra tiếng.



“Hai người kết hôn rồi?”



Chẩm Khê đưa tay làm dấu suyt. “Hoàn toàn không thấy đưa tin.”



“Chỉ đi đăng ký kết hôn.”



Hà Viện cười hạnh phúc: “Vậy là giống tôi với Lực Quần” Có điều, khi nghe thấy câu này, Chẩm Khê cũng cảm thấy như chính mình bị nguyền rủa ác độc.



Chẩm Khê ngoài cười nhưng trong không cười, “Anh ta cũng cảm nhẫn kim cương trị giá tám con số cầu hôn cô sao?”



Đừng nói mua nhẫn kim cương, chắc chắn ngay cả hành động cầu hôn Nhiêu Lực Quần cũng không làm, đi đăng ký kết hôn rất có thể là do Hà Viện ép đi. Bản thân cô kiếp trước cũng chính là như vậy còn gì.



Hà Viện lúng túng, “Chúng tôi không có nhiều điều kiện như vậy.”



“Quỳ gối cầu hôn thì sao?” Chẩm Khê hỏi.



Hà Viện càng lúng túng hơn, nói: “Chuyện đó qua hình thức không quan trọng cho lắm.” Chẩm Khê hừ lạnh. “Cũng đến giờ cơm rồi, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm đi.” Chẩm Khê đề nghị. Tất cả mọi người không có ý kiến, chỉ có Chẩm Hàn nói: “Tôi vẫn chưa ăn.” “Là tự mày không ăn, nhịn đói đi, nhịn một hai bữa cũng không chết được đâu.” Chẩm Khê kéo thấp vành mũ xuống, đeo khẩu trang lên, ôm lấy cánh tay Vân Tụ đi ra ngoài. Tìm một nhà hàng khá riêng tư, ngồi mặt đối mặt với Hà Viện và Nhiêu Lực Quần. “Hai người thật sự kết hôn rồi?” Nhiêu Lực Quần hỏi. “Sao nào, còn phải cho anh xem giấy chứng nhận kết hôn à? Anh cho rằng mình là ai chứ?” Nhiêu Lực Quần cười nham hiểm, “Tôi cho rằng cô sẽ kết hôn với Huy Dương.” Vân Tụ giương mắt nhìn hắn ta. Chẩm Khê hận đến nghiến răng, thầm nghĩ chắc chắn tên khốn này cố ý nói như vậy.



“Anh cho rằng? Anh cho rằng thì có tác dụng gì? Tôi còn cho rằng anh sẽ mắc bệnh lậu mà chết đấy.”



“Đã rất lâu không gặp rồi, mọi người không cần cãi nhau.” Hà Viện mở miệng khuyên nhủ.



Chẩm Khê cũng không muốn nói nhiều với hắn nữa, liền nói thẳng vào vấn đề: “Mục đích ăn bữa cơm này, chính là hy vọng hai người có thể cách xa Chẩm Hàm một chút. Tốt nhất, sau này đừng gặp lại nó nữa! Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, cũng đừng chạm mặt với nó nữa. Cho dù nó có ngã chết ở trước mặt hai người cũng có tự ý quyết định đi lo cho nó.”



Chẩm Khê nhìn hai người bọn họ, hỏi: “Có thể làm được hay không?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom