• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Thiếu Gia Soái Ca - Hạo Thiên (2 Viewers)

  • Chương 36-40

Chương 36 :

Hải Tử như người rất thạo chuyện này, không lập tức kí tên vào chỗ Đồn trưởng Trương chỉ mà lấy biên bản thẩm vấn lên đọc qua vài lần rồi điềm nhiên nói:

- Đồn trưởng Trương, ở đây có phần không thỏa đáng. Ngài đã không viết nguyên nhân dẫn đến việc chúng tôi xô xát vào đây. Như vậy sẽ thành ra là chúng tôi vô lý trước, rồi sau đó lại ra tay? Tất cả đều biến thành lỗi của chúng tôi rồi?

- Dù sao các ngươi ra tay đánh người cũng là phạm pháp rồi, những cái nguyên nhân gì gì kia không cần thiết phải ghi ra.

Nét mặt Đồn trưởng Trương có phần khó chịu, không ngờ Hải Tử lại cận thận như vậy nên chỉ đành giở giọng bấp chấp đạo lý.

Hạo Thiên muốn thử xem thái độ của Đồn trưởng Trương như thế nào bèn vận dụng kiến thức pháp luật mình mới học được chưa lâu chen vào:

- Vậy thì chắc hẳn là sự việc không liên quan đến hai người chúng tôi, chúng tôi chẳng qua cũng chỉ là ngồi cạnh mà thôi. Ngoài ra, kể cả ông có muốn phạt theo quy định trị an thì ông định sẽ phạt như thế nào?

Đồn trưởng Trương hừ một tiếng thản nhiên hỉ mũi coi thường ý tưởng ngây thơ này của Hạo Thiên:

- Ba người các ngươi là đồng bọn, hoặc là tố cáo các ngươi hành vi câu kết cố tình gây thương tích, hoặc là mỗi người nộp hai vạn tiền bảo lãnh đồng thời bồi thường thương thích cho người bị hại.

Hạo Thiên rùng mình. Hai vạn tệ? Cái đồn này kiếm tiền tốt thật đấy. Hơn nữa số tiền này chỉ là từ miệng Đồn trưởng Trương tùy tiện nói ra, chẳng hề có chút căn cứ, đúng là bá đạo. Cuối cùng hắn nói:

- Tôi sẽ khiếu kiện, tôi không hề đánh người, dựa vào đâu để giam giữ tôi. Sao phải nộp hai vạn tiền bảo lãnh? Ngoài ra, nếu bọn tôi nộp hai vạn thì ông có dám đảm bảo bọn họ sẽ không trả thù chúng tôi không?

Thúy Vân ở bên cạnh quăng ra một tia nhìn âm độc lạnh lùng:

- Chỉ bồi thường? Không đơn giản thế đâu, ta còn muốn các người phải tàn tạ.

Ngưu Côn cũng là cáo mượn oai hùm vỗ bàn, có Đồn trưởng Trương làm chỗ dựa gã xem nơi đây như nhà mình nên ngang ngược:

- Đúng, các ngươi bồi trường bốn trăm nghìn, đồng thời để một cánh tay lại. Bọn ta có thể suy nghĩ bỏ qua cho các ngươi, nếu không hôm nay ta sẽ cho các ngươi đi luôn.

Hải Tử khinh bỉ nhìn bọn họ, nói với Đồn trưởng:

- Đồn trưởng Trương, ông nhìn xem rõ ràng bọn họ lừa gạt uy hiếp. Mấy người bị tôi đánh bị thương kia có điều trị kiểu gì cùng không đến bốn trăm nghìn tiền thuốc thang. Hơn nữa bây giờ còn chưa xác định được bọn họ có phải bị thương nặng hay không.

Đồn trưởng Trương sốt ruột phất tay, biểu thị thái độ bất mãn với câu hỏi của Hải Tử nói:

- Việc đó các ngươi tự thương lượng, các ngươi có nộp tiền hay không? Nếu không nộp, hôm nay các ngươi có thể về rồi nhưng ngày mai lại có thể giữ các ngươi.

Hạo Thiên như nhìn thấu quỷ kế của Đồn trưởng Trương, cười lạnh nhạt:

- Đồn trưởng, bây giờ ông không giam giữ chúng tôi mà để chúng tôi về, chẳng phải là ép chúng tôi sao? Ông không nhìn thấy tên béo bố trí mười mấy người ở ngoài kia chỉ chực trả thù thôi sao.

Ánh mắt Đồn trưởng khẽ đảo một lát vẻ khiêu khích xen lẫn miệt thị:

- Vậy các ngươi có nộp hay không? Nếu nộp thì ít nhất có thể đảm bảo đêm nay các ngươi không việc gì, để cho các ngươi tự thương lượng.

Hải Tử thở dài:

- Để cho gió bão đến mạnh hơn một chút đi.

Tiếp đó anh ta nói từng câu từng chữ:

- Đồn trưởng, nếu chúng tôi không nộp tiền thì ông sẽ không quản bất kỳ việc gì đêm nay đúng không?

Đồn trưởng Trương vẻ mặt khinh thường nhìn Hải Tử gật đầu, không nói gì, trong mắt có vẻ miệt thị đáng thương, đúng là lợn chết không sợ nước sôi.

Hải Tử đứng dậy, vỗ vỗ Hạo Thiên:

- Huynh đệ, xem ra hôm nay phải nóng người rồi đây.

Sau đó anh ta quay ra nói với Ngưu Côn:

- Đi thôi, chúng ta ra ngoài huyết chiến một trận thôi. Tránh làm bẩn chỗ này của Đồn trưởng Trương.

- Con mẹ nhà ngươi rõ là yêu tiền hơn mạng sống, lão tử hôm nay cho ngươi phơi thây đầu đường.

Ngưu Côn giận dữ hô.

Lúc này, Lâm Ngọc Đình đột nhiên cất lời

- Mình sẽ gọi cha…

Còn chưa dứt lời, Hạo Thiên nhẹ nhàng nắm chặt tay Lâm Ngọc Đình lôi đi không cho cô kịp hành động. Hạo Thiên biết nếu "Thiết diện Bao Công" Lâm Ngọc Thanh thực sự liên lụy vào sự việc này sẽ rất khó thoát thân. Hiện tại cả thành phố Nghi Hưng không biết nhiêu người đang muốn tìm cớ tiêu diệt Lâm Ngọc Thanh. Nếu như kẻ thù của Lâm Ngọc Thanh biết được con gái ông - Lâm Ngọc Đình bị bắt giam ở đồn cảnh sát thì nhất định sẽ dốc sức dồn ông đến chỗ chết. Đến lúc đó, chỉ cần Lâm Ngọc Đình có chút sơ suất thì muôn kiếp cũng không làm lại được.

Lâm Ngọc Đình cũng thông minh hơn người, thấy lạ là Hạo Thiên không để mình nói hết, sau một lúc nghĩ kĩ cũng toát mồ hôi lạnh, rất nhanh chóng cũng biết được những quan hệ thiệt hơn trong đó, vì vậy cảm kích nhìn Hạo Thiên.

Ngưu Côn đi ra khỏi cửa, gọi thủ hạ đến chắn giữ ở cổng đồn cảnh sát, kéo cả Thúy Vân đi ra ngoài để tránh Hạo Thiên và Hải Tử bắt cóc làm con tin. Hạo Thiên cùng Hải Tử đi trước, Lâm Ngọc Đình cùng Triệu Ngọc Khánh đi theo sau. Bốn người vừa bước ra khỏi đồn cảnh sát liền có viên cảnh sát vội vàng hấp tấp khóa cửa đồn tỏ rõ ý định bọn họ không hề quan tâm gì đến ân oán của những người này.

Hải Tử chửi khẽ:

- Đồ chó, đúng là tuyệt tình thật.

Ngưu Côn đang nghe điện thoại, có vẻ như bệnh viện gọi điện đến báo cáo tình hình thương tích, phía dưới mười mấy người dưới sự chỉ đạo của Thúy Vân vây lấy mấy người Hải Tử, Hạo Thiên. Những ống sắt, dao phay lóe sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn đường, tựa hồ như không uống máu người không yên. Gương mặt Thúy Vân dưới ánh đèn lờ mờ vặn vẹo có phần quái dị.

Hạo Thiên đột nhiên cảm giác có điều gì hơi lạ, sao bỗng nhiên lại nhiều người như vậy. Cậu lướt nhìn một lượt, bên ngoài vòng vây của mười mấy tên thủ hạ của Ngưu Côn còn có mười mấy người không rõ chân tướng vây đến xem. Có vẻ như thực khách của Triều Nhật chạy tới xem náo nhiệt. Người dân bây giờ thật là nhiệt tâm, nơi bốn bề nguy hiểm mà cũng chạy tới để xem bằng được. Trong lòng Hạo Thiên khẽ cười khẩy.

Đối phương muốn ác chiến một trận, Hạo Thiên chẳng nghĩ nhiều đến kết quả, tất cả thuận theo tự nhiên. Những việc phải đến cuối cùng cũng đến, hơn nữa, những người này còn không đáng lọt trong mắt Hạo Thiên, chỉ mong Lâm Ngọc Đình không bị sợ hãi quá thôi.

Ngưu Côn để điện thoại xuống hung hãn:

- Bây giờ các ngươi hối hận vẫn còn kịp. Chỉ cần các ngươi chịu bỏ 460.000, để lại thêm một cánh tay thì bọn ta sẽ tha cho, nếu không hôm nay sẽ cho các người đứt tay lìa chân, máu chảy thành sông.

Hạo Thiên cười cười chỉ tay vào Lâm Ngọc Đình nói với Ngưu Côn:

- Này tên béo, họa không giáng đến người nhà, ngươi là hán tử thì hãy để cho người bạn này của ta đi ra ngoài, chúng ra sẽ quyết chiến sinh tử.

Thúy Vân thò mồm vào:

- Chú, đừng nhiều lời với bọn chúng, cho bọn chúng một trận đi rồi sau đó cho vào tạm giam để cho bọn chúng nôn tiền ra. Nếu không chịu chi tiền thì "thịt" con nhỏ đó, đem bán nó vào kĩ viện, nếu không nỗi hận của cháu khó có thể tiêu tan được.

Hạo Thiên cùng Hải Tử lạnh người. Con nhỏ này cũng quả thật là độc ác. Dũng khí của con nhỏ tối nay cũng tăng mấy bậc, từ lúc khóc lóc đến lúc hận khí ngút trời giờ thì sát khí đầy trời cũng chỉ là việc trong hai giờ đồng hồ.

Ngưu Côn phất tay:

- Đánh chết cho ta, có chuyện gì ta chịu.

Gã làm ra bộ rất hung hăng, vênh váo.

Hải Tử ánh mắt thản nhiên, thậm chí có phần mệt mỏi, nhẹ nhàng phẩy tay.

Hạo Thiên đang chuẩn bị ra tay, bỗng nhiên những người không rõ chân tướng đứng xung quanh đó cầm ống sắt xông ra nhằm về phía những người của Ngưu Côn mà đánh. Hạo Thiên trong lòng nghĩ ngợi: Không lẽ những người dân không rõ chân tướng này còn học được cách thấy việc bất bình cũng trượng nghĩa sao.

Đám người không rõ chân tướng rất tự phát ba người đấu một người. Một người tấn công trên, một người tấn công bên cạnh, một người khác lăn dưới đất, rất dễ dàng quật ngã đối phương, thêm vào ba người mỗi người vài gậy đã có thể khống chế đối phương. Hạo Thiên nhìn quang cảnh hỗn loạn hoa mắt, đúng là có huấn luyện nghiêm chỉnh, ngay ngắn trật tự, một cuộc hỗn chiến đã biến thành một màn biểu diễn nghệ thuật đối chiến như vậy.

Hạo Thiên trong lòng đang thầm đoán, Hải Tử thản nhiên nói:

- Hạo huynh đệ, đêm nay làm cậu liên lụy rồi, chỉ tại đám người này, làm chúng ta lần đầu gặp mặt ăn bữa cơm đã trắc trở như vậy rồi.

Hạo Thiên cười cười:

- Huynh đệ, xem ra ngươi quan hệ rất tốt, bao nhiêu an hem đi theo như vậy.

Hải Tử hít mạnh một hơi thuốc biểu hiện có phần bất đắc dĩ thở dài:

- Huynh đệ, ai chẳng muốn làm người tốt đâu. Ra ngoài đời như vậy sớm muộn gì cũng phải trả giá. Tiếc rằng xã hội quá thực tế, cũng chỉ là vì miếng cơm.

Hạo Thiên gật gật đầu, Hải Tử đều là nói thật. Xã hội hiện đại không giống cổ đại. Cổ đại lôi bè kết phái không chỉ hợp pháp mà còn rất oai phong. Bè phái trong xã hội hiện đại lại như là nhảy múa trên hai quả trứng gà, chỉ cần hơi không cẩn thận một chút sẽ bị hai bên trắng đen tiêu diệt. Hạo Thiên nói với Hải Tử:

- Trước nay không có gì là đen tuyệt đối, cũng không có gì là trắng tuyệt đối, chỉ cần trái tim lương thiện, không hổ thẹn với lòng mình, không làm trái đạo trời thì chính là người đội trời đạp đất.

Hai mắt Hải Tử ánh lên một tia sáng mơ màng, nhìn người thanh niên trước mặt này một lúc lâu, nếu như không có một trái tim nóng thì làm sao có thể nói được những lời này?

Lúc Hạo Thiên cùng Hải Tử nói chuyện, xung quanh đó đã không còn cảnh giết chóc, ngoại trừ Thúy Vân vẫn hoảng sợ đứng đấy. Đám Ngưu Côn bọn họ đều ngã lăn dưới đất, đau khổ chịu đựng. Xem ra mỗi người đều phải ăn mười mấy gậy. Thậm chí miệng cũng không có máu nhưng lại liên tục kêu hừ hừ trên mặt đất. Xem ra Hải tử vẫn còn nể tình rồi.

Hải Tử đi đến trước mặt Ngưu Côn lạnh nhạt:

- Tên mập kia, làm người đừng có chảnh như vậy, đừng tưởng có mấy người có tí tiền có cái loại Đồn trưởng chó má gì chống lưng đã vênh váo như vậy. Ta có gì mà chưa gặp, sống chết có biết bao nhiêu lần rồi, trước nay chưa bao giờ sợ liều chết với ai, nhớ lấy, đừng có chọc giận anh, tự mình về nghĩ xem nên làm người như thế nào. Nhân tiện nói với mấy thằng nhãi nằm trong bệnh viện là từ sau thì nên tỉnh ra, nếu không sớm muộn cũng có ngày bị người ta đánh cho phơi thây đầu đường.

Tiếp đó anh ta đốt một điếu thuốc nhét vào mồm Ngưu Côn cho gã đỡ đau.

Ngưu Côn nét mặt thống khổ. Dù đã biết ống sắt đánh lên người đau như thế nào nhưng đó là đánh lên người người khác, quan trọng hơn là từ trước đến nay gã chưa bao giờ bị người ta đánh cho như vậy. Gã thậm chí còn có chút oán hận tại sao Đồn trưởng Trương không mang người ra quét đám người Hải Tử này đi giúp gã.

Hải Tử đi qua người Thúy Vân nhìn thoáng qua lạnh lùng:

- May mà ta không đánh con gái nếu không cô đã chết rồi.

Lâm Ngọc Đình vẻ mặt sợ hãi bỗng nhiên nhặt lên một ống sắt căm hận đánh Thúy Vân. Thúy Vân đau đến nỗi lăn lộn dưới đất. Hải Tử rất kinh ngạc, có lẽ nhìn thấy Lâm Ngọc Đình tự nhiên phát tiết có chút khó hiểu, chỉ có Hạo Thiên mới biết rằng chính cái chữ "thịt" kia của Thúy Vân đã kích thích Ngọc Đình. Nhưng Hạo Thiên không giải thích với Hải Tử mà chỉ cười:

- Không thể đắc tội với phụ nữ được.

Hải Tử biết ý cười cười, đến độ tuổi này có hai loại người phiền toái nhất một là phụ nữ, hai là hòa thượng. Phụ nữ thì thường không nói lý, hòa thượng nói lý nhưng không hiểu nổi.

Thúy Vân sau cơn đau nhìn ánh mắt lạnh băng của Ngọc Đình thì vô cùng hoảng sợ, khác hẳn vẻ vênh váo lúc ở đồn cảnh sát.

Hải Tử xem giờ đã quá 11 giờ, anh ta đưa Hạo Thiên một tấm danh thiếp nói:

- Huynh đệ, đây là danh thiếp của anh, có việc gì cứ tìm. Nếu anh Hải giúp được thì nhất định sẽ giúp. Cũng muộn rồi, để anh đưa hai người về.

Hạo Thiên nhìn Lâm Ngọc Đình:

- Không cần quá phiền toái. Anh đưa chúng tôi đến Triều Nhật là được.

Hải Tử phất tay, những tên thuộc hạ lần lượt chạy tới chỗ một chiếc xe bên đường, Hải Tử gọi hai người Hạo Thiên lên xe rồi quay đầu hướng về phía đồn cảnh sát hét:

- Đồn trưởng Trương, ra dọn dẹp đi.

Đồn cảnh sát vẫn nhất mực yên tĩnh.

Cái thành phố về khuya này vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài chiếc xe rầm rầm chạy qua. Hạo Thiên bỗng cảm thấy trong lòng mệt mỏi. Trước kia thấy thân thể mệt mỏi lúc hoàng hôn trước ánh đèn đường, không lẽ thực sự bị hành đến mệt mỏi sao. Bất luận là ban ngày hay buổi tối, mỗi góc thành phố đều có những người sinh tồn vì một phần thưởng nào đó, vì một thứ gì đó mà mệt mỏi, diễn các thể loại câu chuyện. Lẽ ra ở tuổi này sống cũng không dễ dàng gì.

Nơi ánh mặt trời không chiếu tới chính là nơi chúng ta sinh tồn. Lúc mặt trời không chiếu tới chính là thời điểm chúng ta phát đạt.

Thành phố về đêm chính là thành phố của tội ác. Những thứ không có giá trị vào ban ngày đều được yểm hộ hoàn thành vào ban đêm. Càng là những chỗ say sưa thối nát càng dễ gặp những quan nhân quyền quý giàu có. Mỗi đêm tại mỗi góc hẻo lánh của thành phố đều có những cuộc giao dịch với những con số lớn vô kể.

Chương 37 :

Lý Kiếm chơi bời ở bên ngoài từ sáng đến hơn 10 giờ mới về nhà. Hôm nay là thứ hai, cha hắn nếu không có lí do gì đặc biệt thì sẽ ở nhà ăn cơm. Vì vậy Lý Kiếm thứ hai nào cũng về nhà ăn cơm. Vừa vào phòng khách đã nhìn thấy Ngưu Côn chỉ vết thương trên người mình tố cáo với cha hắn Lý Tử Phong đêm qua ở cửa đồn cảnh sát bị hơn trăm tên xã hội đen thân phận không rõ ràng bao vây đánh cho trọng thương, tổn thất nghiêm trọng.

Lý Kiếm không nhịn được cười. tên Ngưu Côn này vốn dĩ là tên xã hội đen chính cống, không đánh thắng được người ta phải chạy đến tìm cha mình để tố. Cũng không hiểu tên Ngưu Côn này làm cái trò gì ngoài xã hội, để truyền ra ngoài có khi làm trò cười cho thiên hạ.

Lý Tử Phong trong lòng cũng thấy xem thường Ngưu Côn. Người trên giang hồ coi trọng chuyện đổ máu hay không đổ máu, chết dập đầu không thắng được đối phương cũng không oán trách trời đất. Hơn nữa, ở thành phố Nghi Hưng này làm gì có bang phái nào có thể một lúc nào huy động được đến cả trăm người. Vì vậy, Ngưu Côn chắc chắn là nói ngoa rồi. Tuy nhiên Lý Tử Phong cũng là lão cáo già. Ngưu Côn đối với y cho đến lúc này, giá trị lợi dụng rất lớn, ít nhất là nghe lời, dễ khống chế.

Lý Tử Phong cũng không nói ra mà chỉ cười:

- Ngưu Côn à, đừng có vội. Chúng không nể mặt chú có nghĩa là không nể mặt ta. Việc của chú cũng chính là việc của Lý Tử Phong ta. Chỉ cần là băng đảng xã hội đen ở thành phố này ta sẽ có cách giúp chú tìm ra, để cho bọn chúng phải đền tội nhận lỗi với chú.

Ngưu Côn nét mặt cảm kích, tự nhiên biết được quy tắc của việc giúp đỡ này bèn rút chìa khóa xe ném cho Lý Kiếm:

- Lý công tử, phía sau xe ta có mấy cuốn lịch treo tường, cậu đi lấy về dùng đi.

Lý Kiếm mỉm cười. Bao nhiêu năm qua, gã sớm biết những người hiếu kính dưới trướng cha mình nên cũng chẳng từ chối, cầm lấy chìa khóa xe đi ra, một lát sau ôm đống lịch trở vào nói với cha:

- Cha à, lịch của chú Ngưu rất tinh xảo, có thể treo ngon lành rồi.

Tay trái gã khẽ vỗ cuốn lịch, trong lòng còn đang ngưỡng mộ, tên Ngưu Côn này rất biết làm trò, bên trong toàn là những đồng bạc được điêu khắc, trên mỗi đồng bạc có khắc ngày, lịch treo tường này quả nhiên rất xa xỉ, rất có giá trị.

Lý Tử Phong hiểu ý của con trai, biết những thứ trong lịch treo tường của Ngưu Côn rất có trọng lượng, vì thế ha hả cười vỗ vai Ngưu Côn:

- Ngưu Côn, yên tâm đi, trước nguyên tiêu nhất định sẽ tìm ra người cho chú, chú cứ yên tâm mà ăn tết đi. Đúng rồi, thằng cháu Văn Lương thế nào? Bị thương có nặng không? Có cần ta phải nói hộ không? Cho chuyển nó xuống bệnh viện cán bộ.

Ngưu Côn vui ra ra mặt:

- Vậy thì thật cảm ơn Cục trưởng Lý, việc của Ngưu Côn đúng là phải nhờ Cục trưởng rồi.

Trong lòng gã thầm nghĩ: "Lão cáo già này, không nhìn thấy thịt mỡ thì không làm việc".

Lúc này Lý Kiếm đột nhiên nhìn thấy tấm ảnh để trên bàn trà bèn tò mò cầm lên, chỉ cái hình mơ hồ trong ảnh hỏi:

- Cái này chụp bằng cái gì vậy? Sao chụp kém vậy?

Ngưu Côn nét mặt bối rối:

- Đây là tối qua, cháu gái tôi nhịn đau lén chụp lại ảnh của tên cầm đầu băng đảng xã hội đen ấy, vốn dĩ muốn dùng ảnh này để tìm người, nhưng cha cậu nói ảnh này quá mờ, lại chụp nghiêng nên rất khó để nhận diện, không có tác dụng gì cả.

Lý Kiếm lật xem mấy lần, xác định rất khó nhận diện, ánh sang, đường nét đều rất mơ hồ. Ngoài vóc dáng còn lờ mờ, còn lại mặt mũi hoàn oàn không nhìn được. Cũng không biết cái cô nàng kia chụp kiểu gì, Lý Kiếm đang định đặt lại tấm ảnh xuống bàn bỗng gã cảm thấy hình như có một bóng người đã nhìn thấy ở đâu đó lại cầm tấm ảnh lên xem xét, càng nhìn càng thấy quen, trong đầu khẽ thoáng qua chút suy nghĩ rồi reo lên:

- Con biết là ai rồi.

Lý Tử Phong cùng Ngưu Côn bỗng ngây người, Ngưu Côn vội vàng hỏi:

- Thật không? Mờ như vậy làm sao có thể nhận ra được?

Lý Kiếm hào hứng:

- Bởi vì con nhận ra một bóng người trong số đó, rất quen thuộc. Chú Ngưu, tối đó chú bị vây, trong số những người đó có phải có thanh niên chừng 18 tuổi, gương mặt lúc nào cũng như mỉm cười?

Ngưu Côn cũng hưng phấn nói:

- Đúng rồi, tên đó không ra tay, nhưng có vẻ trấn định tự nhiên, có vẻ như rất từng trải, cậu biết là ai?

Lý Kiếm gật đầu nghĩ đến kế mượn dao giết người, từ từ nói:

- Nó là học sinh cấp 3 trường trung học Thiên Đô, tên là Hạo Thiên.

Hồng Diệp đang bước vào cửa nghe thấy tên Hạo Thiên thì tim đập loạn lên.

Hạo Thiên hai ngày nay đang đau đầu không biết tết này mua gì đến nhà Lâm Ngọc Đình. Hai ngày nay Ngọc Đình không ngừng làm phiền hắn, muốn Hạo Thiên không nơi nương tựa sẽ đến nhà cô ăn tết. Hạo Thiên ban đầu không muốn làm phiền người ta, càng không muốn làm phiền không khí đoàn viên của gia đình người ta. Tuy nhiên Lâm Ngọc Đình là người cố chấp, dùng hết cách này đến cách khác làm Hạo Thiên không thể nào từ chối. Thậm chí cô nàng còn làm trò, nếu Hạo Thiên không đến nhà cô ăn tết thì cô sẽ đến ăn tết cùng hắn. Hạo Thiên thực sự bất lực chỉ còn cách đồng ý đêm 30 sẽ đến nhà cô ăn cơm.

Đi đến nhà người ta ăn cơm tự nhiên cũng phải có chút trách nhiệm của người khách. Cuối cùng Hạo Thiên cảm thấy nên mang chút quà đến là hợp lý nhất. Vốn dĩ con trai đều sơ ý, một chuyện rất đơn giản mà làm cho phức tạp muôn phần. Hạo Thiên lắc lắc đầu không muốn nghĩ ngợi nhiều nữa định bụng tối đi siêu thị xem có gì thích hợp không..

Hạo Thiên vừa đi xuống cầu thang liền ngửi thấy mùi thơm sộc vào mũi. Hắn sờ sờ mũi, từ từ đi về hướng có mùi thơm. Ở bên hông nhà có một cô gái xinh đẹp diễm lệ đứng dựa tường, đôi chân thon dài lộ ra dưới ánh đèn lờ mờ làm lay động lòng người. Hạo Thiên cười cười :

- Cô Diệp, ngày tốt cảnh đẹp, tới đây ngắm trăng sao?

Hồng Diệp thở dài:

- Ngày tốt cảnh đẹp chỉ đẹp với người sắp chết thôi.

Hạo Thiên lạnh nhạt :

- Ồ, không lẽ Hạo Thiên ta trong mắt cô đã trở thành người chết rồi sao? Hay là có người chuẩn bị giết tôi?

Hồng Diệp mỉm cười:

- Cậu không lo lắng là ta tới giết cậu sao?

Hạo Thiên lắc đầu:

- Nếu cô muốn giết tôi thì sao lại phạm sai lầm như vậy, lẽ ra cô phải giấu mùi hương của mình.

Trong lòng Hồng Diệp giật mình, sự thông minh này đúng là vượt quá tầm dự liệu của người thường. Xem ra ai muốn lấy mạng hắn cũng không dễ. Tuy nhiên Hồng Diệp cũng không biểu lộ sự ngạc nhiên trong lòng mình mà vẫn lạnh nhạt:

- Lý Kiếm muốn mượn dao giết người, lưỡi dao này chính là Ngưu Côn, chính là tên béo bị các cậu đánh ở đồn cảnh sát hôm trước.

Hạo Thiên trong lòng chuyển động: "Tên Lý Kiếm này quả thật thông minh, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để đối phó với ta, ta đúng là phải cho hắn một bài học đích đáng".

Hồng Diệp lắc lắc đầu nói:

- Việc cấp bách của cậu bây giờ là làm sao để đối phó với đám người Ngưu Côn. Được sự hậu thuẫn của Lý Tử Phong, Ngưu Côn hiện đang chiêu binh mãi mã trong giám ngục, đoán chừng mấy ngày tới sẽ đánh đến, mặc dù thân thủ của cậu không tệ, nhưng người ta đến vài chục người, sợ rằng cũng không dễ gì đối phó.

Hạo Thiên trong lòng biết rõ, đoán chừng Ngưu Côn không tìm thấy Hải Tử báo thù chỉ đành tìm đến mình trút giận, rồi từ đó lần tìm tung tích Hải Tử. Hạo Thiên bỗng thấy tò mò về Hải Tử. Người này làm việc quyết đoán, ra tay tàn nhẫn rốt cuộc là người như thế nào? Nếu như cùng là người trong xã hội đen vậy tại sao Ngưu Côn lại không biết đến lai lịch của anh ta.

Đối mặt với Hồng Diệp, Hạo Thiên không tiện tỏ ý, lại sờ sờ mũi mình cười:

- Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn.

Hồng Diệp thở dài:

- Vì sao mà cậu lúc nào cũng bình thản như vậy? Không lẽ trước nay cậu chưa từng lo lắng sao?

Hạo Thiên không trả lời câu hỏi này mà hỏi lại:

- Cô Diệp, thân là người nhà họ Lý, vì sao lại cảnh báo Hạo Thiên điều này.

Hồng Diệp nhìn Hạo Thiên rồi quay người chầm chậm rời đi, gió đêm khẽ truyền lại một câu :

- Vì tôi thích cậu.

Trong muôn cánh hoa, thế nào chẳng dính một lá cành?

Chẳng lẽ tình cảm từ kiếp trước còn kéo dài đến kiếp này sao?

Hạo Thiên ngơ ngác đứng trong màn đêm, gió lạnh từng cơn khẽ thổi qua, lạnh thấu tim.

Một Hồng Diệp gặp mặt trong một trận chiến lại thích mình, nếu như không phải chính mình nghe thấy thì Hạo Thiên tuyệt đối không tin là Hồng Diệp gặp tiếng sét ái tình. Quá khứ phủ đầy bụi của Hạo Thiên đã bị Hồng Diệp vạch ra như vậy, cách hai kiếp, những vì sao dầy đặc vẫn lấp lánh, người con gái trong lòng yêu quý Tô Dung Dung vẫn ổn chứ?

Chương 38 :

Lúc Hạo Thiên đến cửa nhà Lâm Ngọc Đình, tay còn đang do dự có nên gõ cánh cửa sắt này không.

Bỗng nhiên lúc đó cửa mở ra, Lâm Ngọc Đình ăn vận như công chúa tươi cười nhìn Hạo Thiên:

- Mình ở cửa sổ ngóng bạn cả ngày rồi, bạn mà không đến mình sẽ đi bắt đấy.

Lúc này, trong bếp có một người trung tuổi gương mặt tươi cười ló ra:

- Ngọc Đình, bạn con đến rồi hả, đưa bạn vào ngồi đi để cha thu dọn xong đã.

Lâm Ngọc Đình "ồ" một tiếng rồi cũng không nhịn được cười:

- Cha, cha đừng có giả làm cao thủ trong nhà bếp nữa, chút tài nghệ của cha cũng chỉ là tàm tạm thôi, dùng tạm cũng được, cho tất cả vào nồi luộc là xong cho khỏi phí nguyên liệu.

Hạo Thiên đưa Ngọc Đình hai chai rượu nho mình cầm trên tay, mắt nhìn qua một lượt căn phòng, nhìn thấy trên tường treo di ảnh một người phụ nữ, hắn thầm nghĩ có lẽ đây là vợ của Lâm Ngọc Thanh mà chị Mị nhắcc tới, xem ra cũng là trẻ trung, xinh đẹp có khí chất, tiếc rằng trời ghét kẻ hồng nhan làm cho bà hương mất hồn tán. Nhưng nhìn qua thì Lâm Ngọc Đình cùng cha cô cũng khá hòa hợp, điều này cũng làm cho bà trên cõi linh thiêng cũng được an ủi.

Lâm Ngọc Đình nhận lấy rượu của Hạo Thiên liền gọi:

- Cha, Hạo Thiên bạn con mang cho cha hai chai rượu nho, tối nay con cho phép cha uống vài chén nhé.

Vừa nói dứt lời, Lâm Ngọc Thanh hai tay còn ướt chạy ra, cầm chai rượu nhìn vài lượt khen:

- Rượu này không tệ, vừa vặn, tối nay có thể uống say một chút rồi.

Sau đó cười nhìn Hạo Thiên:

- Cậu chính là cậu bạn học kỳ tài trăm năm Hạo Thiên mà Ngọc Đình luôn mồm nhắc tới đó hả? Rất đẹp trai, nhã nhặn hào phóng, lễ phép chừng mực, tôi là Lâm Ngọc Thanh, gọi một tiếng chú Thanh là được rồi.

Trong lòng Hạo Thiên thoáng nghĩ mấy ngày vừa rồi hao tâm khổ tứ nghĩ ra tặng hai chai rượu nho này đúng là cao kiến. Nếu không dựa vào thân phận Lâm Ngọc Thanh cũng chưa chắc đã nhận. Dù sao hai chai rượu này cũng là Hạo Thiên đặc biệt chọn loại không quá 10 năm, nếu không, Lâm Ngọc Thanh cũng chẳng dám uống, cũng sẽ không chạy từ bếp ra để xem. Haiz, đây chính là điểm khó của Thiết diện Bao Công danh chấn Nghi Hưng.

Lâm Ngọc Đình đoạt lại chai rượu trách:

- Cha, cha đi nấu cơm nhanh đi, gần 5 giờ rồi còn chưa làm xong.

Lâm Ngọc Thanh như trẻ con mắc lỗi, trước mặt Lâm Ngọc Đình tỏ ra đặc biệt ngoan ngoãn không ngớt lời:

- Được, được, ta sẽ đi nấu ngay, tay nghề của ta đều bị ép mà ra đấy, Đình Nhi con cũng thông cảm chút đi.

Nói xong liền quay vào bếp tiếp tục cuộc chiến. Hạo Thiên trong lòng cười khổ, cảm thấy cả hai cha con cô bạn đều không biết nấu cơm, cũng không biết bình thường họ ăn gì.

- Bịch bịch bịch.

Trong bếp phát ra tiếng động inh tai như tiếng đập trên thớt gỗ, Hạo Thiên nghe vậy đã biết chắc là Lâm Ngọc Thanh đang chặt gì đó rồi, chưa dùng đúng lực, có vẻ gượng gạo, hắn bèn chậm rãi đi vào bếp. Lâm Ngọc Đình đi theo sau như ruồi.

Dù Hạo Thiên đã có chuẩn bị tâm lý nhưng tình hình hỗn loạn trong bếp vẫn làm hắn giật mình. Cá bị giết rồi vẫn còn đang nhảy nhót, thịt thái thành những miếng lớn, trên mặt đất còn vài con tôm đang nhảy, nước rửa rau trong bồn tràn ra ngoài. Lâm Ngọc Đình ở bên ngoài tựa cửa dáng vẻ không bận tâm.

- Cha mình mỗi lần nấu xong cơm đều giống như đi đánh trận ấy, phải mất hơn tiếng đồng hồ mới dọn dẹp xong.

Hạo Thiên cười khổ xắn ống tay áo bộ dạng trượng nghĩa cổ vũ:

- Chú Thanh, cháu có học làm bếp được mấy ngày, nếu như chú tin tưởng thì cứ giao việc này cho cháu đi.

Lâm Ngọc Đình cùng Lâm Ngọc Thanh kinh ngạc nhìn Hạo Thiên. Hạo Thiên còn biết nấu cơm? Hạo Thiên không biết trong mắt bọn họ thế hệ thanh niên cùng thời với hắn có đến 99% không muốn nấu cơm lại càng không cần phải biết nấu.

Lâm Ngọc Thanh cười cười:

- Không sao đâu, chú làm rất nhanh sẽ xong mà. Cháu với Ngọc Đình cứ ngồi ngoài đó đi một lát nữa là xong.

Lâm Ngọc Đình vẫn muốn xem Hạo Thiên thực sự biết nấu cơm hay không bèn nói:

- Cha, cha cứ để cậu ấy làm đi, có tệ hơn nữa cũng chỉ đến thế là cùng, hoặc cũng có thể cậu ấy lại làm con ngạc nhiên, tài nghệ của cha con thưởng thức phát chán rồi, nhanh nhanh, cha đi ra ngoài đi.

Sau đó cô đi vào đẩy Lâm Ngọc Thanh đi ra, Hạo Thiên cười cười đi vào bếp.

Lâm Ngọc Thanh bất đắc dĩ vừa đi vừa tháo tạp dề đưa Hạo Thiên, mồm còn nói chuyện với Ngọc Đình:

- Cái con bé này, sao có thể để người ta nấu cơm được chứ.

Đợi Lâm Ngọc Thanh đi ra rồi, Hạo Thiên mới từ từ đóng cửa rồi cười:

- Cháu nấu cơm cần phải yên tĩnh, hai người chứ ra ngoài sô pha ngồi nửa tiếng sau đảm bảo có cơm ăn.

Thực ra Hạo Thiên không muốn để bọn họ nhìn thấy tác phong nhanh như bay của mình, lo bọn họ sợ phát khiếp.

Lâm Ngọc Đình vốn đang muốn xem cuộc chiến, thấy Hạo Thiên như vậy chỉ đành bĩu môi rời đi.

Nửa tiếng trôi qua rất nhanh, Hạo Thiên đứng trước bàn ăn sờ sờ mũi nói:

- Chú Thanh, Ngọc Đình, ăn cơm thôi.

Hạo Thiên rõ ràng còn nghe thấy tiếng ngạc nhiên của Lâm Ngọc Đình:

- Nhanh vậy sao? Chẳng lẽ bạn làm món hầm thập cẩm kiểu Đông Bắc.

Lâm Ngọc Thanh cười:

- Đình Nhi, không cho phép nói linh tinh. Hạo Thiên chịu giúp chúng ta nấu cơm là tốt lắm rồi. Con nhìn mình xem, từ lúc sinh ra đến giờ cũng chỉ có luộc 2 quả trứng.

Hai người lần lượt đi tới bàn ăn, vừa nhìn thấy thức ăn ở trên bàn cả hai đều ngẩn người.

Một con chim bồ câu nướng hơi sém vàng giòn trên lưng giắt quả chanh. Một bát thịt bò hành gừng nóng đang bốc khói nghi ngút. Một con cá hấp nhìn đã thấy ngon miệng. Một đĩa gà xé với xì dầu. Một đĩa rau cải xào. Còn một bát canh gà nấu cà thơm lừng, ba bát cơm, bình rượu nho còn đang toát hơi lạnh, có thể thấy là đã được ướp lạnh.

Lâm Ngọc ĐÌnh nói như mê ngủ:

- Hạo Thiên, cái này thật là bạn làm đấy sao?

Hạo Thiên cười cười hỏi ngược lại:

- Chẳng lẽ là cậu làm hay sao?

Lâm Ngọc Đình vừa gắp một miếng thịt bò vừa nói:

- Nhìn qua thì rất là ngon nhưng không biết vị thế nào.

Thịt bò vừa đưa lên miệng thì giọng lưỡi cô cũng lập tức thay đổi:

- Vị lại càng tuyệt.

Lâm Ngọc Thanh cũng gắp một miếng thịt gà cắn một miếng, thơm, vừa tái, nuột, hương vị quả thực là chưa từng có, ánh mắt ngưỡng mộ hướng về Hạo Thiên. .

Lâm Ngọc Đình cười nói:

- Hạo Thiên, nếu như không phải phòng bếp chỉ có mình bạn ở đây mình còn nghi là có cô nương nào chui từ trong vỏ ốc ra làm bữa cơm này đấy.

Hạo Thiên chậm rãi giơ ly rượu lên:

- Ngọc Đình, chú Thanh, Hạo Thiên cám ơn sự quan tâm và giúp đỡ của hai người, ly rượu này để cháu mời mọi người, xin cảm ơn.

Sau đó một hơi uống cạn.

Lâm Ngọc Thanh cũng cười uống hết rượu trong ly, cảm giác rượu nho bình thường không được ngon như vậy.

Lâm Ngọc Đình uống một ngụm thở dài:

- Con chỉ thấy rượu vang pha là dễ uống.

Hạo Thiên cười cười:

- Đó là một cách uống sai lầm, một mặt làm hỏng hương vị hoa quả lên men thuần khiết của rượu vang, mặt khác vì độ lên men và có khí gas vào làm ảnh hưởng đến dinh dưỡng và công hiệu của rượu, nói một cách đơn giản, ở nước ngoài, những loại rượu vang cao cấp đều là hao phí vô vàn sức lực và vật chất, lại còn cần cả thời gian loại bỏ tạp chất trong rượu. Nếu đem hương vị thuần khiết mà người ta phải vất vả khổ sở tạo nên đi pha với Sprite, thì những nghệ nhân ủ rượu đó chắc họ khóc ngất.

Lâm Ngọc Đình không tự chủ được nở nụ cười, lần nữa nhấp một ngụm rượu nho:

- Thiếu soái, sao cái gì bạn cũng biết thế?

Lâm Ngọc Thanh giật mình, nhìn thấy cậu thanh niên trẻ tuổi có khí chất lại nho nhã, cử chỉ nhã nhặn tự nhiên, không nén được trong lòng thầm nghĩ "Đúng là một nhân vật, tài nghệ nấu ăn tinh xảo, kiến thức uyên bác lại không tỏ vẻ. Thời nay khó có thể gặp được thanh niên điềm đạm mà không ngông cuồng như vậy.

Lâm Ngọc Thanh có thể nhìn thấy từ ánh mắt cử chỉ của Lâm Ngọc Đình rằng cô đã mê mẩn cậu ta như tế nào, chỉ là giới hạn gia giáo và kỳ thi đại học nên tạm thời chưa phát sinh thành thứ tình cảm đó, nhưng đây chỉ là chuyện sớm muộn. Thông qua hành động của Hạo Thiên ngày hôm nay, Lâm Ngọc Thanh biết Hạo Thiên là người đàn ông có thể ủy thác cuộc đời, là người đàn ông không để cho Ngọc Đình phải ấm ức. Nhưng vấn đề là Ngọc Đình cho dù tướng mạo xinh đẹp nhưng Hạo Thiên cũng không phải loại nông cạn như vậy. Hạo Thiên có yêu Ngọc Đình hay không. Nếu như Hạo Thiên không yêu cô mà chỉ coi như bạn bè thì chắc hẳn tương lai Ngọc Đình sẽ bị thương tổn. Bản thân mình bây giờ nên gán ghép hay tách chúng ra?

Lâm Ngọc Thanh có phần đau đầu, suy nghĩ một lúc đành thôi tạm thời không nghĩ đến việc đó. Dù sao trước kỳ thi đại học sẽ không có chuyện gì, tình cảm bọn trẻ do bọn chúng tự xử lý, con người đều phải học cách trưởng thành.

Chương 39 :

Trong bữa ăn, Lâm Ngọc Đình không tự chủ được khen ngợi Hạo Thiên rất nhiều lần. Gần như là đã kể toàn bộ những sự tích huy hoàng ở trường của hắn. Còn Lâm Ngọc Thanh cũng chú tâm nghe, dù những điều này không thể hiểu được bản chất nhưng cũng có thể biết được một chút tính cách của Hạo Thiên. Nhiều năm nhìn mặt mà nói chuyện, điều tra giám sát đã luyện cho ông một đôi hỏa nhãn kim tinh.

Khi Lâm Ngọc Thanh nghe được chuyện Hạo Thiên được điểm tối đa trong kỳ thi học kỳ, cùng với việc thống soái 36 học sinh kém, trong lòng ông không khỏi chấn động mạnh. Nếu như Hạo Thiên chỉ là thi được điểm cao thì ông không để ý nhưng muốn đạt điểm tối đa thì cần kiến thức và cả sự cẩn thận tuyệt đối. Nếu không rất dễ có một vài chỗ sai sót. Mà Hạo Thiên có thể chỉ huy đám 36 học sinh kém có thể nói lên mị lực của hắn. Nếu không sao 36 học sinh kia lại nghe lời hắn tới vậy? Một người trẻ tuổi mang tâm tư kín đáo lại có mị lực đến vậy nếu tốt thì sẽ là trụ cột quốc gia, còn không sẽ là ác ma của xã hội!

Lâm Ngọc Thanh cười nói:

- Hạo Thiên, thành tích học tập của cháu tốt như vậy, cháu đăng ký thi vào trường nào?

Hạo Thiên cười cười nói:

- Chú Thanh, cháu cũng chưa nghĩ ra, cũng không biết trường đại học nào tốt. Không bằng chú chỉ bảo cháu một lần?!

Lâm Ngọc Thanh suy tư một chút rồi nói:

- Thành tích của cháu tốt như vậy, ta đề nghị cháu thi vào đại học Thiên Kinh tốt nhất cả nước. Nơi đó là gốc rễ của thủ đô, linh khí tụ hội, nhân tài tập trung. Tại đó cháu có thể kết giao với công tử quyền quý, cũng có thể làm quen con cháu bần hàn. Người ưu tú đương nhiên muốn chơi với người ưu tú, như vậy con đường về sau sẽ rộng thênh thang, tiền đồ vô lượng.

Hạo Thiên có phần hứng thú nói:

- Thật sao? Vậy cháu xin nghe lời chú Thanh, đăng ký vào đại học Thiên Kinh.

Kỳ thật trong lòng Hạo Thiên cũng sớm đã ngưỡng mộ đại học Thiên Kinh. Nơi đó có phong trào học tập tốt, phong cảnh như vẽ, quần anh tụ hội. Nếu muốn ngạo thế, chỉ cần đứng vững hô mưa gọi gió ở đó vậy mọi thứ đều không còn xa.

Lâm Ngọc Đình đột nhiên chen lời:

- Con cũng muốn học ở gần đó, chỉ như vậy con mới có thể thường xuyên bắt Hạo Thiên nấu cơm.

Trong lòng Lâm Ngọc Thanh hiểu rõ Lâm Ngọc Đình muốn ăn đồ Hạo Thiên làm là giả, muốn thường xuyên gặp mặt mới là thật. Nhưng Lâm Ngọc Thanh cũng không nói thẳng ra, cứ để mọi chuyện tự nhiên, mà nếu như vậy khi Ngọc Đình xa mình sẽ an toàn hơn.

Lâm Ngọc Thanh ăn một miếng thịt bò, nói:

- Hạo Thiên, miếng thịt bò này sao lại mềm, ngon vậy. Cháu đã cho cái gì vào sao?

Hạo Thiên mỉm cười, nói:

- Cũng không phải cho thứ gì vào, chỉ là cho thêm một ít cà rốt và ớt xanh cắt nhỏ, sau đó đổ rượu vào, như vậy có thể gia tăng mùi vị, hơn nữa càng thêm ngon miệng.

Lâm Ngọc Đình thì thào:

- Không trách hôm nay mình ăn nhiều như vậy, tất cả đều do bạn làm hại, đã phá vỡ kế hoạch giảm béo của ta.

Mọi người cười lớn, bầu không khí vô cùng hòa thuận.

Hạo Thiên đột nhiên nhớ tới chị Mị, lúc này mới cẩn thận liếc nhìn Lâm Ngọc Thanh. Lâm Ngọc Thanh ước chừng bốn mươi, tóc ở thái dương đã có vài sợ bạc, lông mày đen nhánh, gọn gàng, đôi mắt có thần. Khi ông nhìn người khác thì rất tập trung, chắc đó là thói quen nghề nghiệp. Khi mỉm cười Lâm Ngọc Thanh lộ ra một hàm răng trắng bóng, nói chuyện tuy ôn hòa nhưng trong giọng lại toát ra một cỗ khí phách mạnh mẽ. Thảo nào tội phạm lại sợ ông ta như vậy. Ngón tay thon dài, cử chỉ chừng mực, đúng là một nam nhân mẫu mực trong lòng các cô gái, trách không được chị Mị vì ông ta mà gây dựng một quán rượu ở Nghi Hưng, đau khổ chờ đợi.

Lâm Ngọc Thanh thấy Hạo Thiên bình tĩnh nhìn mình, cười cười nói:

- Chẳng lẽ lão già như ta lại đẹp hơn Ngọc Đình sao?!!

Hạo Thiên vội vàng mở lớn mắt, cười nói:

- Phải gọi là trên người chú Thanh có một khí chất mạnh mẽ hấp dẫn lấy ánh mắt của cháu.

Lâm Ngọc Thanh lắc đầu nói:

- Già rồi, đã không được như xưa. Đúng rồi, Hạo Thiên, về sau cháu muốn làm người như thế nào?

Thần thái Hạo Thiên sáng láng, mạnh mẽ nói:

- Đội trời đạp đất, ngạo thế mà đứng.

Hạo Thiên không có nói "Cả đời vinh hoa" vì sợ rằng Lâm Ngọc Thanh cho rằng quá phàm tục.

Lâm Ngọc Thanh nhìn hai mắt Hạo Thiên sáng ngời, không chút hoài nghi năng lực của hắn, gật đầu khen ngợi. Người này về sau nhất định sẽ trở thành trụ cột quốc gia, chỉ cần gặp gió sẽ hóa rồng.

Cơm nước xong xuôi, Lâm Ngọc Đình bưng một bình trà ngon, sau khi uống mấy chén thì Hạo Thiên liền đứng dậy xin phép ra về. Lâm Ngọc Đình giật mình, nói với Hạo Thiên:

- Thiếu soái, bạn không ở lại nói chuyện sao? Về sớm như vậy làm gì?

Lâm Ngọc Thanh cũng nói:

- Đúng vậy, Hạo Thiên, ngồi thêm một lúc nói chuyện với chú.

Hạo Thiên cười nói:

- Chú Thanh, xin để hôm khác vậy. Hôm nay cháu còn phải tới gặp một người bạn, tránh cho người đó cô đơn đón giao thừa.

Lâm Ngọc Thanh ngẩng đầu, lơ đãng hỏi:

- Hả? Đi gặp bạn sao? Sao người đó không trở về nhà lại ăn tết một mình. Sao cháu không bảo bạn tới đây ăn cơm luôn.

Hạo Thiên thản nhiên nói:

- Cô ấy là bà chủ quán rượu Vô Ưu, tên là Mị. Núi cao nước sâu, đường đi gập ghềnh, rất khó trở về.

Quán rượu Vô Ưu? Mị?

Cánh tay đang châm trà run lên, Lâm Ngọc Thanh ngẩng đầu, muốn từ trong ánh mắt Hạo Thiên nhìn ra điều gì đó, nhưng lại chỉ cảm thấy vô lực. Người trẻ tuổi này lộ ra vẻ bình tĩnh tự nhiên khiến cho người khác không thể đoán được hắn đang suy nghĩ những gì. Lâm Ngọc Thanh biết có lẽ Hạo Thiên đã chuyện giữa mình và Mị Nương, nếu không thì Hạo Thiên cũng sẽ không nói "núi cao nước sâu, đường đi gập ghềnh, rất khó trở về". Chẳng qua có một điều khiến Lâm Ngọc Thanh cảm thấy kỳ lạ là sao với tính cách của Mị lại tâm sự với một học sinh? Chẳng lẽ mị lực của Hạo Thiên lớn tới vậy, có thể khiến người quen biết mở lòng.

Lâm Ngọc Thanh nhấp một ngụm trà, ánh mắt có phần áy náy:

- Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Một nữ nhân xa quê sinh sống đúng là không dễ, bạn cháu có khỏe không? Đã quen với cuộc sống ở Nghi Hưng hay chưa?

Hạo Thiên lắc đầu, thở dài nói:

- Hiện giờ vẫn tốt. Cô đem tất cả thương cảm hòa tan vào trong rượu, để cho quán rượu Vô Ưu sinh ý rất tốt. Nhưng một nữ nhân cho dù thông minh, tài giỏi, thanh nhã tới đâu, khi trong lòng bị giày vò, cô đơn thì sớm muộn cũng sẽ khô héo tàn lụi.

Lâm Ngọc Thanh nghe câu này có chút xúc động, muốn lập tức lao đi tìm Mị Nương. Nhưng nhìn di ảnh trên vách tường, lại nhìn Lâm Ngọc Đình chưa lập gia đình, cố kiềm chế cảm xúc, nói:

- Hạo Thiên, đã sắp sang năm mới, có lẽ cháu nên mang một ít đồ cho bạn. Chỗ ta có hai hộp bánh ngọt, cháu thay ta tặng cho người bạn đó, chúc phúc người bạn đó, bình an khỏe mạnh, vạn sự như ý.

Lâm Ngọc Thanh lấy hai hộp bánh hoa quế đóng gói rất đẹp từ trong tủ lạnh ra. Lâm Ngọc Đình tò mò hỏi:

- Cha, sao con không biết trong nhà có hai hộp bánh hoa quế vậy?

Hạo Thiên không từ chối. Hắn biết rõ hai hộp bánh này là dành cho chị Mị. Bất kể như thế nào, đêm nay chị Mị cũng sẽ được vui vẻ một chút.

Lâm Ngọc Đình nhất quyết phải đưa tiễn Hạo Thiên. Khi Hạo Thiên sắp rời khỏi đột nhiên cô giữ chặt tay Hạo Thiên, nói:

- Thiếu soái, nhắm mắt lại, mình tặng cho bạn một món quà năm mới rất bất ngờ.

Hạo Thiên nghi ngờ nhìn hai bàn tay Lâm Ngọc Đình trống không, từ từ nhắm mắt lại. Sau đó hắn cảm thấy một nụ hôn ấm áp lên bờ môi lạnh như băng của hắn, khi mở mắt đã thấy Lâm Ngọc Đình đỏ bừng mặt, chạy ra ngoài.

Mùi thơm thiếu nữ cuốn theo gió đêm, lan tỏa trong không khí.

Chương 40 :

Khi Hạo Thiên đi tới quán rượu Vô Ưu thì nghe giọng chị Mị đang tức giận nói:

- Ta đã nói quán rượu Vô Ưu hôm nay không bán, mời mấy vị trở về.

Một giọng nói vịt đực vang lên:

- Bà chủ, cô không bán vậy mở cửa làm gì? Câu dẫn đàn ông sao?

Hạo Thiên dựa vào ánh sáng yếu ớt của quán rượu nhìn thấy trong đại sảnh có năm nam tử đang ngồi xổm, cười dâm đãng nhìn chị Mị. Mị Nương tuy đã trải qua vô số sóng gió, tình cảnh giống thế này cũng đã gặp, nhưng nhóm người này tỏa ra một cỗ lệ khí khiến cô rùng mình. Cô biết mình không thể trêu chọc đám người này, vì vậy luôn nhẹ nhàng nói chuyện. Nhưng bất kể nói như thế nào thì chúng cũng nhất định đòi ăn uống ở đây, còn muốn cô tiếp khách. Mị Nương đương nhiên không đồng ý yêu cầu vô lý này, vì vậy mới mở miệng mắng mỏ.

Một cánh tay xăm rồng xăm hổ đứng lên, nói:

- Mau đi chuẩn bị rượu và thức ăn hầu hạ mấy ông. Bằng không thì mấy ông lập tức cưỡng gian cô. Dù sao cũng mới ra tù, giờ vào cũng chỉ như về nhà mà thôi.

Trong lòng Mị Nương cả kinh, không ngờ đám người này là phạm nhân, không rõ là vượt ngục hay là được thả ra? Không ngờ đêm 30 tết mà gặp đám tội phạm này đúng là quá đen đủi. Càng khó hơn là làm sao để đối phó với bọn chúng, làm không tốt khiến bọn chúng nổi điên, không chỉ có tửu quán bị đập mà e rằng mình cũng có thể bị xâm phạm.

Đúng lúc này một người đứng lên, chặn trước nam tử xăm rồng hổ, nói:

- Bà chủ, chúng ta nghe nói tay nghề ủ rượu của cô rất tốt, rượu ngon thức ăn thơm mới tới. Quán rượu khác mời chúng ta cũng không tới. Bà chủ hãy thỏa mãn yêu cầu của chúng ta đi.

Hạo Thiên đột ngột lên tiếng:

- Không biết Thường ca có thỏa mãn với nắm đấm của ta hay không?

Hạo Thiên lập tức nhận ra người vừa nói chuyện chính là Thường ca. Khi ấy mình chỉ khôi phục chưa đầy hai thành công lực, chỉ có thể mượn rừng cây để cho chúng một bài học nhớ đời. Hắn cho rằng từ đó Thường ca đã rời khỏi giang hồ, không ngờ vẫn tiếp tục đi gây sóng gió.

Thường ca quay lại nhìn, cũng lập tức nhận ra Hạo Thiên, vội vàng cười nói:

- Hóa ra là Hạo huynh đệ. Lão ca có mắt không thấy Thái Sơn, hóa ra bà chủ là bạn của Hạo lão đệ nha. Chúng ta đi thôi.

Thường ca biết nhóm người của mình không phải đối thủ của Hạo Thiên, hơn nữa trải qua một khoảng thời gian, Hạo Thiên càng trở nên siêu phàm thoát tục, khí thế trên người tỏa ra khiến người khác thêm sợ hãi.

Lúc này, mấy nam tử kia đều đứng hết lên, tất cả đều cho rằng người Thường ca sợ hãi vô cùng cao to lực lưỡng, nhưng khi nhìn hóa ra chỉ là một tên học sinh tầm mười tám tuổi, cơ thể gầy gò, vì vậy nhao nhao chế giễu Thường ca:

- Thường ca, có phải ngồi ở bên trong lâu quá nên lá gan cũng nhỏ đi. Một tên học sinh liền khiến anh sợ hãi như vậy, không hiểu Trâu béo lôi anh ra làm gì nữa!

Thường ca tức giận, nói:

- Mẹ kiếp, lão tử muốn tốt cho chúng mày nhưng chúng mày không nghe vậy thì lão tử mặc kệ.

Nói xong Thường ca liền đi ra ngoài.

Hạo Thiên sờ sờ mũi, cười nói:

- Thường ca xin dừng bước, trợ giúp ta lôi chúng ra ngoài.

Thường ca căng thẳng trong lòng. Gã biết đám huynh đệ hôm nay e rằng không có kết quả tốt đẹp gì rồi. Nhưng gã đã cảnh cáo rồi, bọn chúng không nghe thì cho chết, cho bỏ đi cái suy nghĩ là trọng phạm trong ngục giam thì rất uy phong. Một lũ trâu bò, để cho bọn họ biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn.

Hạo Thiên đặt bánh hoa quế lên một chiếc ghế, cười với Mị Nương nói:

- Chị Mị, xem ra hôm nay một số đồ đạc sẽ bị hỏng.

Chị Mị thấy Hạo Thiên xuất hiện, trong lòng an tâm hơn không ít, nhưng khi thấy Hạo Thiên mở miệng mỉa mai thì lại sợ đám người này tức giận đánh Hạo Thiên bị thương. Khi thấy Thường ca cúp đuôi đi ra, trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Hạo Thiên có thứ ma lực gì mà có thể khiến một tên trọng phạm ỉu xìu rời khỏi như vậy? Rốt cục Hạo Thiên có tài cán gì để chống lại đám cao to lực lưỡng, hung thần ác sát này đây?

Lúc này nghe Hạo Thiên nói vậy, cô vẫn mỉm cười nói:

- Những đồ này đều không đáng giá, sau tết đổi lại là được.

Ngón tay cô đã lén lút ấn 110, nếu xảy ra chuyện gì thì lập tức gọi cảnh sát.

Hạo Thiên gật đầu, ngoắc ngoắc ngón tay với bốn người kia, nói:

- Thức thời thì cút, nếu không thì nhanh xông lên đánh một trận.

Ngữ khí của Hạo Thiên chọc giận bọn chúng. Một tên học sinh miệng còn hôi sữa dám khoa tay múa chân trước mặt trọng phạm mà ngay cả cảnh sát cũng sợ hãi như chúng sao? Gã nam tử cánh tay xăm rồng hổ hô lớn:

- Con bà nó, nhỏ tuổi không chăm lo học hành lại muốn anh hùng cứu mỹ nhân.

Hạo Thiên mỉm cười, bước tới nghênh tiếp, áp sát, tay trái quấn lên tay phải nam tử kia, tay phải hóa quyền, nện mạnh vào nách trái, tay trái nam từ kia mềm nhũn ra. Tay trái Hạo Thiên dùng sức, giật mạnh tay phải nam tử kia xuống, sau đó nâng gối, thúc vào eo, dùng khuỷu tay mạnh mẽ đẩy nam tử kia ra. Nam tử tay xăm rồng hổ lui về phía sau, ngồi lên một cái ghế, thân thể cao lớn đè lên khiến cái ghế lập tức sập xuống, lực phản chấn khiến hắn nằm sóng soài trên mặt đất, kêu rên, không có sức đứng dậy.

Ba gã đàn ông còn lại lộ ra vẻ hoảng sợ. Người trẻ tuổi này vô cùng mạnh, hơn nữa rất tàn nhẫn, vừa ra tay đã đánh ngã đồng bạn của mình, sớm biết vậy nghe lời của Thường ca thì tốt rồi, giờ muốn đi cũng không còn cơ hội. Dù thế nào cũng phải liều mạng đánh một trận, đòi lại công bằng cho huynh đệ bị thương. Hơn nữa ba người cùng tấn công cũng không phải không có hy vọng thắng lợi. Bởi vậy trong nháy mắt ba người cầm ghế trong quán, xông về phía Hạo Thiên.

Hạo Thiên không chờ bọn hắn vây quanh đã di động, thân thể như một cơn gió, xông về phía gã bên trái. Tên đó vội vàng cầm ghế đập xuống nhưng lại phát hiện đánh vào khoảng không. Bỗng gã cảm thấy người mình nặng hơn, quay đầu lại thì thấy Hạo Thiên đang đứng sát lưng của mình. Thấy ánh mắt thản nhiên của Hạo Thiên, trong lòng gã hoảng hốt. Bên trái lóe lên, khuỷu tay Hạo Thiên mang uy thế nghìn cân đập xuống lưng. Gã ta không chịu đựng nổi, thân hình cao lớn lao về phía trước, trong miệng nhổ một ngụm máu tươi, không còn sức tái chiến, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Gã là phạm nhân, đánh nhau vô số, kinh nghiệm thực chiến rất phong phú, nhưng không đỡ được một chiêu của một học sinh miệng còn hôi sữa, từ đó có thể thấy tên học sinh này mạnh mẽ tới mức nào.

Gã ở giữa và bên phải thấy đồng bọn bị đánh thảm hại, trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn lớn mật lao đến. Thường ca đứng gần đó nhắm mắt lại, hai người này đúng là không biết sống chết, biết không đánh lại mà vẫn muốn tự mình thử xem. Đúng là một đám ngu ngốc, cơm không muốn ăn lại thích húp cháo!

Hạo Thiên nhìn hai người hùng hổ lao tới, trong lòng xoay chuyển, ném hai chiếc ghế về phía họ. Hai tên này vội vàng dùng ghế trong tay đánh bay chiếc ghế đang bay tới, đồng thời mở rộng hai chân. Hạo Thiên chỉ chờ cơ hội này, thân thể nhanh như tia chớp, hai tay chém lên hai tay cầm ghế. Hai tên tù phạm cổ tay đau nhức, ghế trong tay rơi xuống. Hạo Thiên tiếp lấy hai chiếc ghế, vung tay đập mạnh lên chân. Hai tên này tương đối khỏe mạnh, khi đang gục xuống vẫn đấm về phía Hạo Thiên. Hạo Thiên dùng ghế nghênh tiếp, gõ mạnh lên các khớp ngón tay, sau đó buông ghế ra, hai tay khống chế cổ họng hai người. Hạo Thiên khẽ dùng sức, hai tên nọ ho khan, ra sức giãy dụa, nhưng lực tay của Hạo Thiên rất lớn, bọn họ căn bản không thể phản kháng, ánh mắt dần nhòa đi.

Hạo Thiên gật đầu với Thường ca. Thường ca là cáo thành tinh, thấy Hạo Thiên gật đầu với mình thì chỉ hơi sững sờ liền lập tức phản ứng, biết Hạo Thiên là đang cố ý ban ơn cho mình, cũng là cho gã một con đường lui. Nếu không thì trên giang hồ sẽ không nhớ tới gã đã cảnh cáo trước mà chỉ nói Thường ca mắt thấy huynh đệ bị đánh mà không cứu giúp, chỉ khoanh tay đứng nhìn.

Thường ca chạy tới, hô to:

- Hạo huynh đệ, hạ thủ lưu tình. Mấy anh em của lão Thường đã có nhiều mạo phạm, đây là bọn họ không đúng. Nhưng nếu muốn giết họ hả giận thì cậu giết lão Thường đi, hãy buông tha cho mấy người bọn họ.

Hạo Thiên buông tay ra, hai gã tù phạm quỳ trên mặt đất ho khan, nhìn Thường ca với ánh mắt cảm kích. Hai tên nằm trên mặt đất cũng kính nể nhìn Thường ca. Thường ca đúng là có nghĩa khí, trong thời khắc nguy nan vẫn dám xông ra, đúng là một nam tử hán, đại trượng phu!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom